- Cậu chủ, xin mời xuống ăn cơm ạ. Ông quản gia mở cửa gọi Yuu rồi lại lắc đầu tự nhủ “Lâu lắm rồi mới thấy các cậu chủ vui như vậy” xong đóng cửa đi ra
“Cạch” Tiếng mở cửa
- Rina à, xuống ăn cơm. Karen mở cửa nói. Úi. Rồi cô đến gần Rina lay cô dậy. Rina à, dậy đi.
- Huh. Rina dần dần mở mắt khiến Yuu cũng tỉnh dậy. Có chuyện gì vậy
- Hai người hay nhỉ ban ngày ban mặt ngủ, mà sao anh bắt cậu ấy làm cái ghế cho anh nằm hả.
- Thích thế. Với lại tôi là cậu chủ mà. Yuu nhún vai.
- Không nói với anh nữa. Xuống ăn cơm đi.
- Uhm (Rina)
Phòng Yuu
- Yuri, dậy đi. Yuu lay lay
- Uhm. Có chuyện gì vậy. Yuri ngồi dậy dụi mắt
- Đến giờ ăn cơm rồi
- Ah, nhắc mới nhớ bụng nãy giờ réo lên rồi *xoa xoa cái bụng*
- Cô ngủ nãy giờ biết đói là gì đâu
- Kệ tôi *chu mỏ*
Dưới phòng ăn
- Nè mấy cô đi đâu vậy ? (Shun)
- Ra phòng khách chẳng nhẽ ngồi đây nhìn mấy anh ăn (Kana)
- Ngồi xuống luôn đi (Yuu)
- Bọn tôi là người hầu mà sao dám ngồi (Karen)
- Biểu các cô ngồi thì cứ ngồi đi (Hiro)
- Uh vậy tks ngồi ăn thật đấy. Yuri hí hửng
- Tốt đột xuất có ý gì đây (Rina)
- Nè, sao mấy cô đa nghi vậy, ngồi xuống đi (Isa)
- Ngồi thì ngồi, không khách sao đâu đấy (Rina)
1 tiếng sau tại phòng khách
- Nè bọn tôi làm việc tới 10h nhưng hôm nay cho bọn tôi về sớm đi (Karen)
- Khỏi, ở đây luôn đi, các cô cũng là người hầu riêng của bọn tôi mà, ở đấy dễ phục vụ hơn ha.
- ANH NÓI CÁI GÌ ? 4 cái miệng đồng thanh tập 1
- Đầu óc anh hôm nay ăn phải sỏi à, sao nói nhảm thế (Karen)
- Nói thật mà (Yuu)
- Yuu, ngay cả anh.
- Không nói đùa đâu tối nay chuyển sang đi
- KHÔNG BAO GIỜ. Tập 2
- Trừ lương (Hiro)
- SAO CÁC ANH TOÀN ĐEM LƯƠNG RA DOẠ BỌN TÔI THẾ. Tập 3
- Thích thế (Isa)
- Anh… Anh…
- Thôi được nhưng tôi có điều kiện, cho cả Sumii, Masa và anh John về đây nữa.
- Được không thành vấn đề (Shun)
- Ah, gọi cho chị Minori luôn đi (Yuu)
- Được rồi (Hiro)
- Karen à, gọi cho Sumii đi, hỏi mấy người đấy đã ăn chưa và kêu bốn người dọn hành lí đi (Yuri)
- Uhm (Karen)……… Mới ăn mì thôi nấu đồ ăn cho họ đi.
- Uhm (Rina)
- Nè, mấy anh cho xe đến đón họ đi (Kana)
- Rồi rồi mệt mấy cô quá đi (Isa)
Lát sau
- Mấy cậu à, chuyện này là sao ? (Sumii)
- Đúng đấy chuyện gì vậy mấy chị (Masa)
- HỎI MẤY TÊN KIA KÌA. Chỉ vào 4 người kia rồi đồng thanh
- Mà Isa sao cậu ở đây vậy (John)
- Là cậu của tên này mà *chỉ vào Hiro*
Ba người kia há hốc mồm (- Mika)
- Nè, mấy anh sao ba chị lại ở đây vậy (Mika)
- Làm người hầu thì phải ở đây chứ sao (Shun)
- NGƯỜI HẦU ? 4 người đồng thanh
- Nè, sao mấy cậu lại làm người hầu cho 4 người kia vậy
- HỎI NGƯỜI NÀY NÀY *chỉ vào Karen*
- Híc… híc… tớ xin lỗi. Karen mếu máo
- Mà thôi mấy cậu chưa ăn đúng không vào ăn đi. Yuri nháy mắt
- Uhm. Mới ăn mì thôi (Masa)
- Ah mà nè, các anh chuẩn bị cho bọn tôi cái phòng rộng rộng vào đấy nhá, 6 bọn tôi ở chung. Kana nói mà chỉ vào 5 người kia
- Ở CHUNG ? 5 người kia đồng thanh.
- Hơi chật nhưng thế vui chứ sao *cười tươi rói* (Mika)
- Uhm cũng được (Rina)
- “Nè chị kêu ở cùng phòng để mấy tên kia không giở trò gì được” Kana nói thầm vào tai 5 người kia.
- Uh ha. Karen búng đầu mình
- Thôi, vào ăn đã, 4 bụng của 4 người kia réo lên rồi kìa (Yuri)
- Hì… hì… chị Yuri hiểu em nhất (Mika)
Sáng hôm sau
- Nè, mấy người đi với nhau đi, ba bọn tui đi môt mình, không mắc công đến trường lại bị bọn fan nữ xé xác (Karen)
- Không cần anh xin phép mama rồi, không cần giấu nữa (John)
- Nhưng làm thế nhỡ … (Yuri)
- Không sao, anh tính cả rồi (John)
- Uhm.
Thế là 13 người leo lên 4 cái xe đi tới trường, người cầm lái mỗi xe là bốn chàng ^ ^ Khi vừa bước xuống, ngay lập tức cả nhóm là tâm điểm chú ý, cả lũ fan girl lồng lộn lên vì ghen tức cũng có đứa ngưỡng mộ. Vừa vào lớp Yuri đã bị Ryan và Kou hỏi tuôn một tràng khiến cô không kịp trả lời
- Yuri, sao cậu lại đi với bọn họ vậy ? (Ryan)
- Có chuyện gì à ? (Kou)
Bla… Bla… @@
- TỪ TỪ ĐÃ NÀO MẤY CẬU HỎI THẾ SAO TỚ TRẢ LỜI ĐƯỢC.
- Uh uh thế cậu trả lời đi.
- Chuyện là thế này, các cậu không được kể cho ai đâu đấy (Karen)
- TỚ HỨA. Đồng thanh
- Là thế này bla…bla…
- SAO CƠ KHÔNG THỂ ĐƯỢC. Cả hai đồng thanh
- Yuri à, không thì cậu sang nhà tớ làm đi (Kou)
- Không nhà tớ (Ryan)
- Thôi được rồi, mêt quá đi
“Reeng Reeng” Chuông báo học reo lên
- Thôi về chỗ đi cô vào lớp rồi kìa. Sumii cứu nguy
- Các em hôm nay lớp chúng ta sẽ có 2 bạn mới (lớp này lắm mới thế = =) Các em vào đi
Xì xầm… xì xầm…
- Trật tự các em, các em vào đi. Khi hai người học sinh mới đó vừa vào thì bỗng mặt Rina tái nhợt hẳn đi rồi dần dần đến Karen và Yuri cũng hơi tái lại. Các em giới thiệu đi.
- Mình là Ngô Vũ Thiên gọi là Yuki. Người con trai nói
- Tớ là Hà Uyển Nhã gọi là Sara mong các cậu giúp đỡ. Người con gái nói.
GIỚI THIỆU NHÂN VẬT MỚI:
Ngô Vũ Thiên (Yuki): con trai tập đoàn họ Ngô lớn hai thế giới – đồng hạng tập đoàn Vũ Hàn, đẹp trai, học giỏi, giỏi võ, bạn trai cũ của Rina (lý do tại sao theo dõi sẽ biết ^ ^)
Hà Uyển Nhã (Sara- Seira): con gái tập đoàn họ Hà lớn thứ năm thế giới – đồng hạng tập đoàn Vũ Hoàng, xin đẹp, học giỏi, giỏi võ ^ ^
- Uhm các em đã giới thiệu xong, vậy để cô xếp chỗ
- EM MUỐN NGỒI CẠNH RINA *Chỉ về phía Rina*. Cả hai đồng thanh
- Em không muốn đổi chõ. Yuu lên tiếng
- Ah… ah… Chuyện này…
- Em thưa cô, cô muốn sắp chỗ nào cũng được nhưng Yuki một là ngồi cạnh em hai là cậu ấy ngồi cạnh mình. Yuri lạnh lùng đứng lên
- Ah… ah. Vậy Yuki em ngồi chỗ của Sumii còn Sumii em ngồi xuống dưới với Sara. Được rồi chúng ta bắt đầu học
- Tại sao anh lại quay về *lạnh lùng* (Yuri)
- Vì tôi muốn gặp lại Rina.
- Anh đã làm cậu ấy đau khổ một lần rồi anh còn muốn lần nữa
- Không. Yuki đượm buồn
- Không cần biết anh về đây làm gì nhưng tôi cảnh cáo anh không được làm tổn thương cậu ấy lần nữa không tôi nhất định không tha cho anh. Yuri đe doạ
Yuki không nói gì chỉ dùng ánh mắt đượm buồn nhìn Rina
Giờ ra chơi
Khi mọi người đã ra khỏi lớp hết (- mí người kia) thì Sara mới đến gần Rina nói:
- Cậu còn nhớ tớ không *mỉm cười*
- Tớ mới gặp cậu lần đâu mà. Rina nói rồi nhìn kĩ khuôn mặt Sara
- Thật sao ?
- Seira… là… là cậu phải không ?
- Cuối cùng cậu cũng nhận ra tớ rồi phải không Na.
- Tớ… tớ xin lỗi… lần đó là tại tớ… tại tớ.
- Không phải lỗi của cậu, mà cậu nhìn xem không phải tớ vẫn an toàn sao.
- Seira. Rina ôm Sara rồi khóc
- Cậu vẫn mít ướt à. Sara trêu chọc
- Nè, Rina, Sara chính là Seira mà cậu đã kể cho bọn tớ à (
- Uhm. Là cậu ấy
- Ri… Rina à, tớ muốn nói chuyện với cậu. Yuki từ chỗ ngồi đi ra chỗ Rina đang đứng
- Cậu không nhớ là tôi đã cảnh cáo cậu những gì ư. Mắt Yuri vội đanh lại nhìn Yuki
- Ri… Rina à, anh… anh xin lỗi …
- Đủ rồi… tôi không muốn nghe. Rina bịt tai lại.
- Rina à, bình tĩnh nghe tớ nói đây, lần đó Yuki phải ra nước ngoài để trị bệnh, cậu… cậu ấy bị bệnh tim, tỉ lệ thành công là dưới 50%. Cậu ấy đã cố sống vì cậu đấy (Sara)
- Thật… là thật sao ? Không… không phải là sự thật. Rina khóc rồi chạy ra khỏi lớp.
- Chẳng lẽ điều đó là thật sao Yuta, anh rời xa cậu ấy là vì điều đó (Karen)
- Mà Sara sao cậu quen Yuki (Yuri)
- Chuyện dài lắm, tớ sẽ kể sau. Yuki mau đuổi theo cậu ấy đi. Sara hối thúc
- Ah… uh… Cậu nói xong rồi cũng chạy đi luôn
- Ah, Sara à cậu kể cho bọn tớ mọi chuyện được không (Karen)
- Ah chuyện là thế này bla… bla… Chuyện là thế này (tác giả tóm tắt nhé) năm xưa Seira là cô bé mà Rina đã quen được khi cô đang chơi gần biệt thự của mình, một hôm khi cả 2 gia đình ra một căn nhà gần rừng nghỉ mát, Rina đã rủ Seira ra gần bờ sông chơi nhưng xui rủi Seira lại bị ngã xuống sông mà đó là một dòng sông chảy xiết. Seira cứ thé bị dòng nước cuốn đi còn Rina cứ đứng ở trên bờ mà không biết làm thế nào, Seira may mắn được một người phụ nữ cứu, 2 năm sau cô tìm được gia đình của minh. Trước đó, cả hai gia đình đã huy động vô cùng nhiều người nhưng không có kêt quả. Sau chuyện đó Rina trở nên sợ nước. Còn Yuki năm xưa vì muốn giữ lời hứa với cô sẽ ở bên cô mãi mãi nên đã chia tay cô không cho cô biết lý do mà sang Mỹ điều trị. Yuki là người đầu tiên giúp Rina thoát khỏi sự ám ảnh về sự cố của Seira. Còn việc mà Sara và Yuki biết nhau í ^ ^ là do sau khi điều trị xong Yuki theo một trường Đại học (nhảy cóc dễ sợ ==) mà Sara cũng theo học trường Đại học đấy, trùng hợp là hai người đấy học cùng lớp và từ đó mà hai người thân với nhau ^ ^
- Ra là vậy. Mà cậu cũng may mắn đấy chứ. Còn chuyện của Yuki… Yuri hơi ngập ngừng nói
- Tha lỗi cho cậu ấy đi mà cậu ấy đã nói rằng cậu ấy quay trở về để thực hiện lời hứa với Rina nhưng nếu Rina mà không yêu cậu ấy nữa thì cậu ấy sẽ không níu kéo Rina lại nữa
Còn Yuu từ nãy giờ vẫn đứng đến đấy nghe họ nói chuyện, cậu cảm thấy buồn có, ghen có, đau cũng có, trái tim cậu thấy đau khi biết được người mà Rina yêu là Yuki.
Lúc này sau trường
Rina vẫn còn đang ngồi gần một khóm hoa khóc, Yuki chạy khắp trường nhưng vẫn chưa tìm được Rina nhưng vẫn còn một nơi mà cậu chưa tìm “khu vườn sau trường” vừa nghĩ đến đấy cậu đã vội chạy đến đó thì thấy Rina.
- Ri… Rina à… hộc… hộc…
- Sao… sao anh lại ở đây ? Rina vội lau nước mắt đi.
- Rốt… rốt cuộc cũng tìm được em. Yuki thở dốc
- Cậu… anh đi đi, tôi muốn ở một mình
- Rina à, anh… anh xin lỗi. Yuki chạy đến ôm chặt lấy Rina
- Buông… buông tôi ra. Rina kháng cự
- Anh xin lỗi.
- Tại… tại sao năm đó anh không nói cho tôi biết. Tại sao ? Anh có biết tôi đã đau khổ như thế nào không. Rina lại tiếp tục khóc nhưng không kháng cự nữa.
- Anh xin lỗi tại anh không muốn em lo lắng
- Anh không muốn tôi lo lắng nhưng anh đã làm tôi đau khổ suốt hai năm qua biết không hả ?
- Anh trở về là để gặp lại em và thực hiện lời hứa với em năm ấy.
- Lời hứa ? Rina đẩy Yuki ra
- Em quên rồi sao là lời hứa vào ngày Valentin í.
- Anh thực muốn thực hiện lời hứa đó.
- Phải
- Anh còn yêu tôi.
- Rất nhiều
- Nhưng… nhưng tôi… tôi xin lỗi. Có lẽ tôi… tôi… đúng là còn chút tình cảm với anh nhưng tôi… tôi đã không còn yêu anh như xưa nữa. Liệu… liệu anh có thể giữ lời hứa đó ở bên tôi như một người anh trai không ?
- Em đã yêu người khác.
- Tôi… tôi không biết nữa. Có lẽ không hẳn là yêu nhưng cũng không hẳn là không có chút tình cảm gì với “người đó”.
- Vậy em thích “người đó”
- Có… có lẽ là vậy
- Em thật lòng ? Vậy người đó có biết không và em sẽ hạnh phúc chứ.
- Tôi không… không biết nữa có lẽ chuyện như thế nào thì cứ để nó xảy ra đi.
- Nếu em thấy bên “người đó” hạnh phúc thì tôi sẽ để em đi, tôi đã tự nói rằng sau khi trở về nếu em vẫn con yêu tôi tôi sẽ ở bên em suốt đời còn nếu không tôi sẽ dõi theo em, bảo vệ em, chúc em hạnh phúc.
- Vậy anh vẫn sẽ ở bên tôi như người anh trai chứ
- Tôi hứa, nếu đó là điều em muốn.
- Cảm ơn anh. Rina lại ôm anh rồi khóc
Buổi tối
Sau khi tan học thì Yuu đã đi đâu rồi mãi vẫn chưa thâý về (bật mí nha Sara với Yuki ở chúng, như một người bạn thôi nha ^ ^ đừng nghĩ linh tinh đấy), đến tối khoảng 9h thì anh trở về với trạng thái say mèm, lao luôn lên phòng, lúc đấy Rina đang dọn phòng cho anh nha ^ ^
“Cạch”
- Ơ anh về rồi à, anh lại làm gì mà để say thế này. Rina đỡ anh
- Ri… Rina là cô à.
- Không là tôi thì là ai, anh uống nhiều quá mê sảng rồi à, lên giường nằm đi, tôi đỡ anh. Rina dìu Yuu về giường
“Bịch”
- Ai da. Anh nặng quá đi.
Bất chợt Yuu kéo tay Rina lại khiến cô ngã xuống rồi ôm cô
- Yaa, anh làm gì vậy.
- Ri.. Rina à, tại sao chứ ?
- Anh nói gì cơ.
- Tôi… tôi yêu em mà tại sao người em yêu là Yuki cơ chứ. Yuu nói sảng
- Anh… anh lại nói sảng rồi, bỏ tôi ra. Rina hơi đỏ mặt cố thoát ra khỏi vòng tay của Yuu
- Tôi yêu em mà.
- Bỏ… bỏ tôi ra
Nhưng Rina cố mấy vẫn không làm thế nào thoát ra được rồi bỗng Yuu kéo cô xuống lần nữa, hôn cô. Rina lúc đầu ngạc nhiên rồi nước mắt bắt đầu ứa ra, cô đẩy thế nào cũng không được, dù là cô có võ đi nữa nhưng đâu thể nào mạnh hơn một đứa con trai như Yuu được. Nụ hôn của Yuu kéo dài và mãnh liệt. Khi lưỡi Yuu vừa định luồn vào miệng cô thì cô đã nhanh chóng dùng hết toàn bộ sức lực đấy anh ra. Cô đã khóc rồi chạy ra khỏi phòng, cuối cùng cũng chạy ra khỏi căn biệt thự, cô cứ khóc rồi chạy mãi cuối cùng nơi cô chạy đến là nhà của Sara và Yuta
“King coong”
- Ai đấy, đợi chút (Sara)
“Cạch”
- Rina là cậu à… khoan đã cậu sao thế.
Rina không nói gì, cô chỉ ôm Sara mà khóc bao nhiêu mọi uất ức của cô đều trào ra hết. Sara rồi cũng đưa Rina vào nhà
……………………………………………………………….
- Chuyện là vậy à ? (Sara)
- Uhm
- Cậu thích anh ta.
- Mình cũng không chắc nữa
- Rina anh đã nói với em rồi nói em thực sự hạnh phúc thì anh sẽ để em đi, nhưng nếu anh ta làm em đau thì anh sẽ không bao giờ tha thứ đâu
- Hôm nay cậu cho tớ ngủ nhờ ở đây và mai tớ không muốn đi học, cậu sắp phòng cho tớ
- Thôi được rồi, hôm nay cậu ngủ với đi, lên phòng tớ lấy quần áo cho cậu thay, mai tớ sẽ xin cho cậu.
Lúc này tại biệt thự Devil
- Quản gia, bác có thấy Rina đâu không ? (Kana)
- Tôi vừa thấy cô ấy chạy ra khỏi biệt thự rồi.
- Cậu ấy đi đâu được. Karen lo lắng.
- Thử gọi vào máy cậu ấy đi (Sumii)
- Chị ấy không mang máy (Mika)
“Sarangeun
motdoen gieogiya
Sarangeun dachin chueogiya
Eonjejjeum gwaenchanha jiryeona
Haeneun eonje dasi tteuryeona
Wollae ibyeori da ireoke ” Tiếng chuông điện thoại Yuri reo lên.
(Painkiller – T-ara)
- Alo.
- Yuri à, tớ đây
- Là cậu à Sara có chuyện gì không ?
- Ah, Rina đang ở chỗ tớ
- Rina đang ở chỗ cậu ư, cậu ấy có sao không ?
- Cậu ấy ngủ rồi, chỉ mất sức do khóc nhiều quá thôi. Mà đêm nay cậu ấy sẽ ở lại nhà tớ và mai cậu ấy cũng sẽ nghỉ học
- Khóc ư ? Có chuyện gì thế. Yuri lo lắng hỏi
- Cậu hỏi em cậu thì biết
- Yuu ư ?
- Uhm. Mà thôi tớ tắt máy đây
- Uhm. Chào cậu
- Pp
Yuri vừa tắt máy thì mọi người đã xúm xít hỏi
- Rina, nó sao rồi ?
- Cậu ấy đang ở nhà Sara, Sara nói cậu ấy đang ngủ vì mất sức do khóc quá nhiều.
- Có chuyện gì ư ? (Karen)
- Mình không biết, cậu ấy chỉ bảo muốn biết chuyện gì thỉ hỏi Yuu thôi.
- Bác quản gia à, Yuu đang ở đâu vậy.
- Ah, cậu chủ về lúc khoảng 9h trong trạng thái say mèm, chắc bây giờ đang ngủ trong phòng
- Thế lúc cậu ta về thì Rina đang ở đâu vậy ? (Yuri)
- Cô ấy đang dọn dẹp ở phòng của cậu chủ.
- Chẳng lẽ …
- Chuyện gì vậy chị (Masa)
- Chắc các cậu cũng biết Yuu thích Rina chứ.
- Chị đoán thế thôi (Kana)
- Em cũng không chắc chắn em chỉ đoán vậy thoi (Mika)
- Tớ cũng vậy mà sao cậu lại biết. Sumii hỏi
- Rina là bạn thân tớ còn Yuu nó là em tớ mà tớ phải biết và quan tâm chứ. Chuyện hôm nay, Yuki trở về, các cậu cũng thấy thái độ của Yuu rồi đấy mà Yuu vẫn còn chưa biết chuyện Rina từ bây giờ chỉ coi Yuki là anh trai. Tớ nghĩ là lúc nãy nói về phòng mà lại với trạng thái say mèm nữa chắc nó lại gây sự cãi nhau với Rina rồi.
- Chắc vậy (Kana)
- Nhưng để mai hỏi, bây giờ nó ngủ rồi hỏi sao. Mọi ngươi cũng lên ngủ đi
- Uhm (Masa)
Sáng hôm sau, tại phòng ăn của biệt thự Devil
- Yuu à, nghe chị hỏi đây, hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy ? (Yuri)
- Chị hỏi vậy là sao ?
- Hôm qua em với Rina đã xảy ra việc gì ?
- Rina xảy ra chuyện gì hả chị ? Yuu hơi lo lắng hỏi
- Em hãy nhớ lại đi, tối qua sau khi trở về phòng em làm gì ?
- Em… em không nhớ nữa. Tối qua em say rượu, em không nhớ rõ.
- Được rồi nếu em tạm thời không nhớ được thì thôi nhưng hãy cố nhớ chuyện gì đã xảy ra đêm qua rồi kể với chị
- Em biết rồi
Giờ ra chơi
Chờ lúc mọi người ra hết khỏi lớp (-mí người) thì Yuki mới đến chỗ Yuu đấm anh một phát rồi tức giận nói:
- Hôm qua cậu đã làm gì Rina ?
- Yuki à đã xảy ra chuyện gì vậy, bình tĩnh đi. Yuri thấy vậy mới đến giảng hoà
- Cậu hãy nhớ lại hôm qua cậu đã làm gì với cậu ấy đi ?
- Tôi… tôi đã làm gì ư ?
- Sao cậu dám làm Rina tổn thương hả, tôi đã nói với cô ấy rằng nếu cô ấy cảm thấy hạnh phúc thì tôi sẽ buông tay nhưng sao cậu lại làm Rina tổn thương ?
- Yuu à, cậu hãy nhớ lại những chuyện gì xảy qua tối qua rồi xin lỗi cậu ấy đi ?
Đầu óc Yuu trống rỗng, cậu cố gắng nhớ ra xem cậu đã làm gì có lỗi với cô ấy, rồi lúc nhớ ra được thì cậu lay lay người Sara hỏi
- Sara tôi… tôi đã nhớ ra. Nói tôi biết cô ấy đang ở đây, nói tôi biết.
- Địa chỉ đây này. Sara nói rồi đưa một mảnh giấy cho Yuu. Nhưng trước khi đi tôi sẽ nói cho cậu biết, Rina, cậu ấy thích cậu đấy, đến xin lỗi cậu ấy đi và đứng bao giờ làm cậu ấy tổn thương nữa.
- Cô… cô ấy thích tôi ư ?
- Bây giờ cậu mau đến xin lỗi cậu ấy đi
- Cảm ơn cô. Yuu nói rồi chạy đi
- Sara à, đã xảy ra chuyện gì vậy (Karen)
- Chuyện là thế này bla… bla…
- Chuyện… chuyện đó là thật ư. Yuri sửng sốt. Cậu ấy hẹn hò với Yuki gần 2 năm mà còn chưa… vậy mà nó dám, tí về tớ cho nó một trận
- Tớ nữa, không thể tha thứ được (Karen)
- Tớ cũng vậy, cho cậu ấy một trận nhớ đời. Sumii bấm bấm ngón tay
- Em nữa, cho anh ấy một trận mới được, tội làm càn (Mika)
Tại nhà của Sara và Yuki
“Bính boong”
- Ai đấy ? Là các cậu à, sao hôm nay về sớm thế. Tiếng Rina từ trong nhà vọng ra ngoài.
“Cạch”
Rina cười tươi ra mở cửa nhưng khi vừa mở thì nụ cười cô vụt tắt.
- Anh… anh tại sao anh lại ở đây ? Anh về đi tôi không muốn gặp anh. Rina toan đóng cửa thì bị Yuu chặn lại.
- Tôi… tôi xin lỗi. Yuu chạy đến ôm Rina
- BUÔNG… BUÔNG TÔI RA. Rina hét lên. Anh về đi, tôi không muốn gặp anh. Rina càng cố đẩy ra thì anh càng ôm chặt
- Tôi… tôi xin lỗi, tôi xin lỗi em (Cửa lúc nãy đã bị Yuu đóng lại rồi nhé ^ ^, anh này thâm)
- Tôi nói là buông tôi ra mà, buông ra. Anh về đi.
- Tôi xin lỗi. Rina càng kháng cự thì Yuu càng cố ôm chặt hơn
- Anh không nghe thấy gì à, tôi nói buông tôi ra, buông ra, anh về đi, để tôi yên… Á… Rina kêu lên
- Tôi… tôi xin lỗi. Em có sao không… Mà chân em sao vậy… (Chân Rina bị trặc vào hôm qua đây mà, chưa khỏi :( )
- Anh không nói gì được ngoài câu “Tôi xin lỗi” à, mà anh về đi, mặc kệ tôi. Rina đẩy anh ra. Tránh ra, anh về đi. Rina đứng lên khập khiễng, cố nhịn đau đi về phía tủ thuốc
Yuu thấy vậy liền bế cô ra ghế sofa ngồi.
- Yaaa, anh làm gì vậy ? Thả tôi xuống, tôi bảo anh về đi cơ mà. Bỏ xuống
- Ngồi yên đi. Yuu chạy ra phía tủ thuốc rồi quay về chỗ Rina, anh nhấc chân lên bôi thuốc cho cô.
- Không cần, bỏ ra, tôi tự làm.
- Em ngồi yên đi. Rina im bặt không nói gì nữa, chỉ ngồi yên để Yuu bôi thuốc.
- Xong rồi đúng không, vậy anh về đi, để tôi một mình. Rina đứng dậy khập khiễng đi lên gác. Về rồi nhớ khoá cửa cho tôi… Á… Nè, tôi nói anh không nghe thấy gì à, anh về đi mà thả tôi xuống mau lên, tôi chưa què đến mức không đi được, thả xuống. Rina hét
Yuu chẳng nói gì cứ lẳng lặng bế cô lên phòng còn Rina thì cứ la hét (Mọi người thắc mắc sao Yuu biết phòng Sara đúng không ^ ^ mò đấy)
- Em thật không tha thứ cho tôi ? Khi bế Rina lên giường nằm anh mới nhìn Rina với ánh mắt đượm buồn
- Anh về đi, tôi đã nói không muốn nhìn thấy anh.
- Em muốn vậy, em thực sự giận tôi đến vậy.
- Sao không ? Anh thử là tôi xem nào, xem anh có tức không hả, ANH CÓ BIẾT ĐẤY LÀ NỤ HÔN ĐẦU CỦA TÔI KHÔNG HẢ ? Rina hét nhưng vừa hét xong Rina biết mình vừa lỡ miệng nói điều không nên nói
Yuu ngẩn ngơ, ngạc nhiên điều Rina vừa nói một lúc rồi anh hơi mỉm cười nói
- Em nói thật sao ?
- Thật… thật thì sao ? BÂY GIỜ ANH CÓ VỀ KHÔNG ? Rina hét
- Chẳng lẽ em hẹn hò với Yuki gần hai năm mà chưa từng ? Yuu cười gian hỏi
- Không.. KHÔNG LIÊN QUAN TỚI ANH.
- Em thích tôi.
- AI NÓI VỚI ANH NHƯ THẾ HẢ, ANH MƠ TƯỞNG À ? *hét lơn*
- Vậy tôi phải làm gì em mới tha thứ cho tôi ?
- Anh… anh đi chết đi thì tôi tha thứ cho anh, anh ra cái hồ bơi đằng sau
mà nhảy chết đi. Rina nhất thời tức giận nói
- Em muốn vậy ?
- PHẢI.
Sau lời nói của Rina thì anh bế cô xuống ngồi một cái ghế cạnh bể bơi.
- Này, anh bế tôi đi đâu thế ?
- Thì em bảo tôi đi chết mà
“Ùm” Yuu nhảy xuống bể bơi – nơi sâu nhất. Lúc đầu Rina mặc kệ vì biết Yuu biết bơi nhưng lâu mà chưa thấy anh ngoi lên mặt nước, cô bắt đầu lo lắng sợ hãi
- Này, tôi… tôi chỉ đùa thôi mà. Anh mau lên đi, tôi… tôi tha lỗi cho anh đó. Lên đi Cô đi ra đứng sát mép bể bơi. Này, tôi không đùa đâu anh mau lên đi. Cô sợ hãi cô lại nhớ lại cái ngày ấy – nó đã ám ảnh cô suốt, mặc dù Seira đã trở về nhưng cô vẫn sợ… Á… bất chợt không cẩn thận cô bị ngã xuống hồ.
- Cứ… cứu… cứu tôi Yuu, cứu. Rina cứ ngoi lên ngụp xuống mà kêu, chân cô đang bị thương + sợ nước + không biết bơi đã làm cô chìm xuống đáy bể. Rồi Yuu từ đâu bơi tới bế cô lên bờ (anh này quán quân bơi lội với nín thở dưới nước mà, Rina lo hão rồi -_-)
- Rina, rina tỉnh lại đi đừng làm tôi sợ. Rina. Lay mãi cô không tỉnh, anh dùng phương pháp cuối cùng là… là… hô hấp nhân tạo (Ôi, chị Rina mà biết chắc choảng anh chết rồi ==)
- Khụ… khụ… khụ…
- Rina, em tỉnh rồi. Yuu mừng rên
- Nư… Nước… tô… tôi sợ.
- Có tôi ở đây rồi, em không phải sợ nữa. Yuu nói rồi ôm cô.
- Á.
- Sao vậy ?
- Sao anh dám ôm tôi. Mà anh dám lừa tôi à.
- Tôi có lừa em đâu tại em không có nói là tôi không được nín thở dưới nước mà. Yuu nhún vai.
- Anh… anh…
- Mà em nói tha thứ cho tôi rồi đúng không ? *cười nhăn răng*
- Tôi… tôi nói thế bao giờ.
- Vậy sao ? Lúc dưới nước tôi nghe rất rõ mà
- Anh… tránh ra, anh lên lau khô người rồi về đi, anh ốm tôi không chịu trách nghiệm đâu.
- Em lo tôi sao.
- Anh mơ hão à… Ha… ha… hắt… xì…
- Em bị cảm rồi. Yuu lo lắng
- Không cần anh lo, kệ tôi. Tránh ra. Rina đẩy Yuu ra rồi cố gắng đứng lên. Ya, tôi cảnh báo anh bao lần rồi hả, thả xuống *hét lớn*
- Không
- Thả
- Không
- Anh… anh…
- Đây, thả. Yuu đặt Rina xuống giường
- Nè, sao tôi nói mãi anh không nghe thế, anh có về không hả ?
- Nếu em về nhà với tôi
- Không, tôi không muốn về, anh về đi.
- Tôi sẽ không về nếu không có em, em đừng quên em vẫn là người hầu của tôi.
- Tôi không quan tâm, tôi không về, anh muốn trừ lương cũng được… Này… Tôi tự lau được. Yuu vào phòng tắm lấy khăn lau đầu cho Rina.
- Em ngồi yên đi. Sau lời nói đó thì Rina ngồi yên để cho Yuu lau đầu không nói gì nữa
- Xong rồi phải không. Anh về đi tôi không thay đổi ý định đâu, nếu tôi không làm người hầu cho anh thì tôi cũng sẽ tìm được công việc khác thôi.
- Em thật không tha thứ.
- Quyết định của tôi sẽ không thay đổi
- Vâỵ nếu tôi làm như lời em nói em sẽ tha thứ cho tôi.
- Nếu… nếu anh muốn chết thì chết ở chỗ khác đi, anh mà chết ở đây mọi người nghĩ oan cho tôi đấy.
- Là em nói đấy nhé. Yuu toan mở cửa định đi thì Rina gọi lại
- Nè, tôi… tôi nói đùa thôi
- Vậy em tha thứ cho tôi
- Anh đừng mơ nhưng tôi lúc nãy nói đùa đừng tưởng là thật
- Nhưng tôi muốn coi đấy là thật, em đồng ý ?
- Anh… anh… rồi, tôi tha thứ cho anh nhưng tôi sẽ không về.
- Em tha thứ cho tôi rồi thì em phải về với tôi. Yuu nói xong nhấc bổng Rina lên
- Nè, sao anh toàn thích làm ngược lời người khác thế hả. Yaaa
Yuu bế Rina vào chiếc xe đang đợi ở dưới nhà (Yuu gọi từ khi nãy ^ ^) và kêu chiếc xe chạy thẳng về biệt thự
- Quản gia kêu người chuẩn bị nước nóng ở phòng cô ấy. Yuu nói mà vẫn còn đang bế Rina còn cô thì vẫn còn đang giãy giụa đạp tứ lung tung
- Cái tên chết bằm kia, anh có thả xuống không hả, anh mà không thả tôi xuống tôi đảm bảo mai anh không được chết yên đau. Yaaa. Nhưng dường như Yuu không để ý tới lời nói đó. Yuu đặt cô lên giường, ôm cô rồi nói
- Ya, cái tên đáng ghét, sao anh toàn tự làm theo ý mình thế. Rina giãy nảy.
- Tại sao ? Tại sao em không chịu chấp nhận tôi ? Tôi yêu em mà, tại sao ?
Rina hơi ngạc nhiên ngồi ngay ra một lúc rồi mới đẩy anh ra và nói
- Yêu ư ? Tôi không tin. Chẳng phải anh có hàng tá bạn gái sao, anh cần gì yêu tôi, cần gì cầu xin tôi tha thứ cho anh.
- Em không tin ư ? Vậy tôi làm thế nào em mới tin
- Anh là một hot boy, một thiếu gia mà, anh có hàng tá bạn gái mỗi ngày lại quen một người thì sao lại yêu tôi được.
- Tôi yêu em, điều đó là sự thật.
- Anh nói anh yêu tôi thì tại sao anh lại làm tổn thương tôi, nếu anh yêu tôi thì thì tại sao hàng đêm anh vẫn nhắc tới cái tên Miki, anh hỏi làm sao tôi tin được ? Nói đến đây nước mắt Rina bắt đầu rơi (Thực ra có mấy lần lúc Yuu ngủ Rina đã nghe Yuu nhắc tơí cô gái này ^ ^)
- Miki ư ? Sao em biết. Yuu sững người ra một lúc rồi mới hỏi.
- Anh nói sao tôi lại biết ư ? Có đêm nào mà anh không kêu tên cô gái tên Miki không ? Có phải anh yêu cô ấy đến thế, yêu mà đến hàng đêm ngủ gọi tên cô ấy, hay anh yêu tôi mà trên bàn anh vẫn còn đặt khung ảnh người con gái nào đó hay nói đúng hơn trái tim anh thuộc về cô gái tên là Miki chứ không phải TÔI ? Nói đến đây Rina cố gắng chạy ra khỏi phòng với cái chân đau nhưng bị Yuu níu lại.
- Không… không phải, đúng là ngày trước tôi yêu Miki nhưng người tôi yêu bây giờ là em. Yuu ôm cô
- Không… không… đừng nói gì nữa, tôi không tin, tôi không tin *nước mắt chảy dài*
- Không… em phải tin tôi… hãy tin tôi… tôi sẽ không nhớ tới cô ấy nữa…
- Anh nói thật ? Rina đẩy Yuu ra
- Thật.
- Anh hứa chứ ?
- Tôi hứa với em. Lúc này Yuu lại bế Rina xuống giường
- Tôi sẽ tin anh một lần nhưng nếu anh dám phản bội tôi thì sẽ không có lần thứ hai đâu. Rina bất chợt ôm anh
- Em… em ôm tôi ư. Yuu hơi ngạc nhiên.
- Nếu anh khôg thích thì thôi *đẩy ra*
- Không, tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi *kéo lại + ôm*
- Mà nè anh bế tôi lên làm chi *hơi bất mãn*
- Thế em không định tắm à, muốn bị cảm lạnh sao.
- Thế… thế thì thả xuống, tôi tự đi được *hơi đỏ mặt*
- Không thích
- Nè, sao anh cứ thích làm ngược người tôi nói thế.
- Thích thế
- Anh… anh…
- Em còn nói nữa tôi sẽ hôn em đấy
- Anh… anh dám, thử xem, tôi … Sao… sao anh dám ?
- Tôi đã nói trước rồi mà, em muốn lần nữa không ?
- Anh… anh... Cô không nói gì nữa mà im lặng
Đến phòng tắm, anh đặt cô xuống bồn.
- Nè, được rồi, ra đi.
- Nhưng không muốn mà *nũng nịu*
- *Ăn đấm* Muốn chết à, không ra tôi chuyển về Angel đấy.
- Ấy… ấy… tôi ra… tôi ra.
- Ra *ném nguyên cục xà phòng*
Buổi tối
- Bar đi (Sumii)
- O.K (Karen)
- Ah, mà nè, Yuu à, em đèo Rina nhé, tiết kiệm một xe là tiết kiệm xăng đấy :)) (Yuri)
- Nè Yuri, em thôi đi à, chị thấy em mới cần tiết kiệm í
- Hì hì. Ah, mà nhiều người mới vui chứ, Sumii cậu gọi thêm bốn người kia đi.
- Được rồi.
- Ay, chưa được (Kana)
- Chưa được cái gì (Mika)
- Theo lời Tuyết nói í, không phải là bớt xe bớt người sao, thế nên thế này nhé Tuấn – Kim Anh, Nam – Băng Anh, Dũng – Tuyết, Minh – Hương, Bảo – Thuỷ Tiên, chị với Thanh Tuyền còn cho tên kia đi một mình =))
- Ay, khoan đã chị Kana, em sẽ đi một mình, chị đi với anh Isa nhá =)) không để ảnh đi một mình tội lắm
- Hứ kệ hắn
- Ấy, tóm lại thế nhé. Đi thôi
- Thanh Tuyền, em… em được lắm
- Em được sẵn rồi thôi đi đi muộn rồi… Ke… ke…
- Í quên, không được, Mika, Sumii, chị Kana, chị Minori, lên phòng em nhờ tí, không thể như thế này mà đi được, cả các cậu nữa *chỉ Karen, Rina*
Trên phòng
- Nè, mọi người đeo mặt nạ vào
- Làm chi ? Sumii hỏi
- Đeo mấy cái mặt nạ này vào coi như mấy người là thành viên Angel rồi đó. Karen giải thích
- Eh, đẹp quá à (Mika)
- Thôi đeo đi (Rina)
- Đây. Yuri đưa cho từng người một mỗi chiếc mặt nạ. Còn cái này lát nữa sẽ kêu Sara đeo. OK. Thế là xong nhé, đi thôi
(Karen: màu xanh dương – hoa hồng xanh
Rina: màu xanh ngọc bích – hồng hồng xanh lá
Yuri: màu tím bạc, hoa Lily
Kana: màu đỏ nhạt hoa hồng đỏ
Sumii: màu vàng nhạt hoa hồng vàng
Mika: màu trắng hoa hồng trắng
Seira – Sara: màu cam nhạt hoa hồng cam
Minori: màu hồng hoa hồng phấn)
Tại bar
“Rầm” Chiếc cửa bị đạp gãy sau đó khoảng 50 tên thanh niên tiến vào
- Ai là chủ nơi này. Một tên đầu đàn nói
Lúc này chỗ nhóm Angel
- Leon, bọn nó là ai ? Yuri cười khinh bỉ
- Dạ, bọn nó là bang Thiên Long. Trong lúc các chị không ở đây, bọn nó đã nhiều lần tới kiếm chuyện.
- Ra tiếp bọn nó trước đi, bọn chị sẽ tiếp phần sau, nhớ là phần sau để bọn chị đấy
- Vâng. Leon nói xong rồi đi luôn
- Sumii cậu tiếp tên kia trước đi *chỉ vào cái tên đầu đàn đang hét*
- OK.
…………………….
- Bọn mày lại tới kiếm chuyện
- Thì sao, hôm nay thủ lĩnh bọn mày lại chạy đi đâu rồi, rùa rút đầu rụt cổ à… Ha… ha… ha…
- Mày… mày…
- Leon, tránh ra. Sumii từ xa lên tiếng
- Vâng
- Ố ồ ô… cô em xinh đẹp nào đây.
- Đến đây làm loạn mà còn dám phách lỗi *gằn*
- Ô, cô em xinh đẹp, làm gì dữ thế, khuôn mặt đẹp thế kia mà lại che bằng mặt nạ, hay để anh cởi giúp em
- Được, nếu anh cởi được mặt nạ của tôi, thì hôm nay tôi chơi với anh. Được chứ ?
- Được… được… Tất nhiên là được… Ha… ha… ha…
- Nào bắt đầu *nhếch mép*
Chỉ với 10 giây Sumii đã hạ được cái tên đó khiến hắn đứng dậy cũng không được.
- Sao, muốn nữa không ?
- Mày… mày… Anh tư, xin hãy cho con nhỏ đó một bài học đi. Tên đó tức giận
- Thử xem
Lúc này Yuri nói với Mika:
- Mika, em ra xử tên đó đi.
- Rồi, để em
……………………………..
- Chị, để tên đó cho em. Mika tiến tới
- Được rồi, đụng tới tên này bẩn tay
- Nào lên.
Lại một tên nữa bị Mika hạ trong 15 giây.
- Sara, tên này để cho cậu nữa rồi.
- Nhãi.
Lần lượt bảy tên được gọi là khá nhất bang (- tên thủ lĩnh) đều bại dưới dưới tay Sumii, Mika, Sara, Kana, Minori, Karen, Rina. Một lát sau tên thủ lĩnh cùng với khoảng 300 tên xông vào quán bar
- Tên này để tớ *nhếch mép*
- Cô là ai ?
- Tôi là ai đâu quan trọng. Tôi tới là để xem thủ lĩnh bang Thiên Long tài giỏi tới cỡ nào thôi *nhếch mép*
- Hình như cô hơi tự kiêu rồi đấy.
- Vậy để xem.
Đối với tên thủ lĩnh này thì hơi lâu chút. Yuri phải mất gần 5’ mới hạ được hắn
- Cô được lắm. Dù bị hạ gục hoàn toàn nhưng hắn vẫn cố gắng đứng dậy. TỤI BÂY XÔNG LÊN. Hắn hét.
- Được lắm để xem bang Thiên Long này vô dụng tới đâu.
Trong phòng 10’ đã tới hơn 50 tên bị hạ nhưng vì muốn dọn dẹp nhanh chóng Yuri đã kêu thêm 7 người kia nữa nên chỉ trong 10’ cả 8 người đã dọn dẹp hết đống còn lại.
- Sao, tôi nói có đúng không, hay bang Thiên Long chỉ là một lũ vô dụng.
- Cô… cô…
- Còn muốn nói gì nữa, hay để ta dọn nốt ngươi
- Cô hãy đợi đấy.
- Tôi luôn sẵn sàng đợi, nhưng mà nếu còn có lần 2 thì không phải chỉ mấy tên nhãi nhép này đâu mà cả bang Thiên Long sẽ biến mất luôn đấy. BIẾN
- Mẹ kiếp. Tụi bây Đi.
…
- Đúng là cậu (Karen)
- Thôi vào uống rượu (Yuri)
- Cậu nha, lúc nào cũng rượu
- Nè, mấy cô đúng là gấu mà (Shun)
- Kệ bọn tôi, mà bọn nhãi nhép đấy không đáng để bọn tôi đụng chân đụng tay. Karen tự đắc.
- Đúng là hổ báo mà.
- Anh… anh dám kêu tôi là hổ báo
- Tôi đâu nói ai mà là do cô tự nhận đấy.
- Anh… anh…
- Nè, Shun cậu nói ai thì nói nhưng không được nói mèo con của tớ thế chứ. Yuu nói rồi lại bá vai Rina
- Ô. Đồng loạt mọi người kêu lên
- Nè, bỏ tay xuống.
- Mèo con, sao em vô tình thế ?
- Anh có bỏ tay không hay chờ tôi làm giùm. Rina bình thản nói
- Ấy… ấy… mèo con... đừng giận ha.
- Tốt
- Mà sao em vô tình thế, em mà thế này mãi là anh đi tìm cô gái khác đấy.
- Giỏi. Thích thì đi mà tìm. Đừng quên lời tôi đã nói. Không có lần hai đâu
- Ấy… mèo con… anh giỡn thôi mà. Đừng giận
- Thử giỡn lần hai xem
- Rồi rồi, anh xin lỗi mà mèo con
- Nè, chị Kana, chị nghĩ xem hai người kia sẽ đi đến đâu ? Sumii hỏi
- Băng Anh vẫn lạnh lùng quá, chị hiểu nó quá mà, nó bề ngoài thế thôi chứ trong lòng nó đang nghĩ khác đấy
- Nè, em nghĩ phải giúp họ thôi. Chứ nhìn như thế kia á, khi nào mới được (Mika)
- Ờ đúng, mọi người có cách gì không (Minori)
- Cách gì cơ chứ, Rina có sợ gì đâu, võ cũng giỏi, ngoài nước ra thì cậu ấy chả có điểm yếu gì cả (Karen)
- Hay dùng điểm yếu của cậu ấy (Sara)
- Ế, không được, nhỡ xảy ra chuyện gì sao ? Không nhớ chuyện xảy ra lần trước sao ?
- Thế cách gì bây giờ (Sara)
- Ê hay thế này đi. Sumii reo lên khi nghĩ ra cách
- Cách, cách gì ? Kana hỏi
- Như thế này… thế này… thế này…
- Được đấy. Karen hưởng ứng
- Những cũng phải cần mấy cái tên kia giúp
- Ờ chắc phải vậy rồi, nhưng nói với tên Yuu sau đi ha (Minori)
- Ờ (Yuri)
- Để chị đi lôi mấy tên kia về, đợi tí, Mika em đi với chị. Minori nói
- OK.
Khoảng 10’ sau, cả 8 tên kia đều được lôi về
- Nè, có chuyện gì vậy, sao rắc rối thế ? Shun hơi bất mãn
- Im, ngồi xuống. Kana ra lệnh
- Nè, cô vẫn còn là người hầu của tôi đấy, sao lại ra lệnh cho bọn tôi
- Im hết, ngồi xuống, có chuyện cần nói mà đấy là quán bar không phải biệt thự Devil ha không liên quan.
- Ngồi xuống đi, bọn tôi muốn nhờ (Karen)
- Nhờ gì ? Kou hỏi
- Sao mấy anh nhiều lời quá vậy, ngồi xuống đi (Sumii)
- Đây (Ryan)
- Nè, bây giờ có chuyện gì ? (John)
- Là thế này… thế này… thế này…
- Rồi, vì Yuu nên bọn tôi giúp cô (Hiro)
- O.K. Kế hoạch vào tối mai luôn nhá. Kana nháy mắt
- Rồi (Isa)
Tối hôm sau
- Quái hôm nay mọi người đi đâu hết rồi nhỉ ? Rina tự hỏi. Bác quản gia bác có thấy mọi người đâu không ? Rina hỏi bác quản gia
- Tôi không thấy
- Cảm ơn bác, quái bọn họ đi đâu rồi nhỉ.
“Nagareboshi
ni negai o kaketa
Nanatsu no hikari mitsukedashite
Hanarebanare ni natta JUERII SUTAA
Unmei to iu kizuna o shinjiteru…” Nhạc chuông Rina reo lên
- Alo.
- Alo, Rin à, cậu tới bệnh viện mau đi. Thì ra người gọi cho Rina là Sumii
- Có chuyện gì vậy ?
- Yu… Yuu bị tai nạn, không biết có qua khỏi được không nữa, cậu mau đến đi.
- Được rồi, ở đâu ? Rina gấp gáp
- Bệnh viện xxx.
- Rồi, pp.
Lúc này tại bệnh viện
- Nè, thành công rồi, đập tay nào. Sumii nói rồi đập tay với Kana
- YEAH. Cả hai hét
- Nè, cậu nghĩ sao (Karen)
- Có khi nào lại khóc lóc thảm thiết không ? (Mika)
- Làm vậy có khi nào xong chuyện bọn mình bị giết không. Sara giả vờ sợ sệt
- Thôi, chết thì chết, hi sinh hạnh phúc cho bạn mình mà (Yuri)
- Em quân tử ghê ha, để xem lúc đấy em sẽ làm bình phong cho bọn chị đấy (Kana)
- Ê, nhắc tới tào tháo là táo táo tới liền kìa. Minori chỉ về phía Rina đang vội vã chạy về phía bọn họ.
- Hộc… hộc… Chuyện là sao vậy ?
- Hỏi bọn họ đi. Karen chỉ về phía mấy chàng nhà ta
- Này chuyện gì vậy ? Rina gấp gáp hỏi
- Ah thì bọn tôi đua xe. Shun trả lời như không có gì.
- Không nói với các anh nữa mà Yuu đâu. Rina cảm thấy vô cùng lo lắng mặc dù trong lòng cô vẫn hơi hoài nghi có khi là trò của mấy người kia không, bởi vì giọng Shun nghe thờ ơ như không có gì.
- Trong í, cậu vào đi.
- Rồi
- “Thành công” Hiro nói thầm
- Nè, có thật là anh bị thương không đó, nè, hay là anh lại tính gạt tôi lần nữa đó. Rina hơi lay lay, mặt có vẻ thờ ơ nhưng trong lòng rất lo lắng
- “Im lặng”
- Nè, không đùa đâu, tôi nói cho anh biết tỉnh lại hay không hả ? Hay anh tính giả vờ gạt tôi lần nữa. Rina hơi tức giận
- “Im lăng” Nhưng đáp lại lời Rina nói vẫn chỉ là một không khí ảm đạm im lặng
- Nè, nè, tôi… tôi không đùa đâu, mau tỉnh dậy đi, nè... Lúc này, nước mắt Rina trực trào… Anh nói anh yêu tôi cơ mà, tỉnh dậy đi cái tên cún con đi… DẬY ĐI… Sao anh không giữ lời hứa… Anh tính gạt tôi lần nữa sao… Anh mà không dậy là biết tay tôi đó… DÂỴ… Anh không tỉnh dậy tôi biết cãi nhau với ai hả ?
-“Im lặng”
- Anh nói yêu tôi mà sao lại nuốt lời. Tôi còn chưa nói tôi thích anh mà, cái tên đáng ghét kia… Dậy… Dậy mau đi… Anh mà không dậy là tôi phá huỷ giao kèo đó… Dậy đi… Rina khóc ngày nhiều hơn nhưng Rina đâu biết lời nói của cô làm cho lòng ai đang cười thầm và một đám người ngoài kia đang khoái chí cười ha hả.
-“Im lặng”
- Dậy đi… Anh nói anh yêu tôi nhưng tôi chưa nói thích anh mà… Anh dậy đi, anh dậy đi… Tôi đồng ý mà… Tôi đồng ý… Anh mà tỉnh dậy tôi sẽ nói tôi thích anh mà…
- Là em nói đó nha. Yuu tỉnh dậy kéo Rina ôm vào lòng cười đắc chí
- Anh… anh… Cô đẩy anh ra. Anh dám lừa tôi, lần này là lần thứ hai rồi đấy, tôi không tha cho anh nữa đâu
- Nè, nè, em không định nuốt lời chứ, lúc nằm trên giường anh nghe rất rõ là em nói thích anh mà *cười gian*
- Anh… anh… ai nói thế chứ ? Anh nghe lầm rồi
- Ê, lúc nãy tôi còn nghe ai nói rằng là “anh mà tỉnh dậy tôi sẽ nói tôi thích anh mà” nhỉ
- Anh nghe ai nói thì liên can thì tới tôi. Hứ. Tôi sẽ không tha cho anh đâu, Rina tức giận bỏ đi nhưng bị Yuu kéo lại ôm vào lòng
- Em không định giữ lời hứa à. Sao em không chịu nói thật chứ ? Nói em thích tôi
- Ai… ai có chứ ? *đỏ ửng như trái cà chua*
- Em thật không chịu nhận ?
- Không… không phải…
- Vậy tôi hét to cả bệnh viện là em thích tôi nhé ?
- Anh dám ? Rina gằn từng chữ
- Em biết tôi rồi mà
- Anh… anh… phải tôi thích anh sao chứ… nhưng… nhưng mà anh lại lừa tôi lần nữa… tôi không tha cho anh đâu… *mặt hơi đỏ* Rina toan quay đầu chạy thì bị Yuu kéo lại trao cô một nụ hôn ngọt ngào
- Sao ?
- Anh… anh dám… tôi… tôi ghét anh. Rina đẩy ra toan chạy đi nhưng lại bị Yuu níu lại ôm vào lòng
- Nhưng tôi yêu em.
Rina không nói gì nữa mà chỉ im lặng nằm trong lòng của Yuu, nhưng cô lại cảm thấy rất vui và ấm áp, vết thương xưa kia dường như đã hoàn toàn biến mất
Chúc các bạn online vui vẻ !