XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...
Nhưng mà, sau ba tháng không gặp, anh chỉ có thể nói với cô những lời này sao? Anh tuyệt đối không nhớ đến cô? Biết bao cái ngọt ngào của đêm hôm đó, lại khắc sâu vào tâm trí cô.
Nhìn biểu hiện như sắp khóc của cô, anh lại nhìn ra là giả vờ, cô ta thật không đơn giản, vì trói chặt anh không gì là không làm được.
Cách đây cũng đã có người mơ tưởng mang đứa con của anh, cố ý nói không cần uống thuốc tránh thai, vì đang là thời kỳ an toàn. Nhưng anh cũng không để mình bị ý loạn tình mê, vẫn đúng lúc dùng biện pháp bảo hộ
Lần lên giường ba tháng trước với La Vũ Tịnh, là lần duy nhất anh bị xúc động không dừng lại được, đương nhiên một lần liền trúng thưởng. Cũng không ngờ cô trông có vẻ nghe lời, làm anh nghĩ cô sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, kết quả là mang thai, kết hôn tính ra thì cô thật lợi hại.
“Cô không chỉ có hành động hơn người mà lòng dạ cũng không chịu thua kém, thật là làm tốt lắm. Tôi sẽ làm như cô mong muốn, biến cô thành vợ tôi, sinh con cho tôi, nhưng ngoài những điều đấy ra cô đừng mơ tưởng cái gì cả!”
Lời nói của anh như nhát dao đâm vào tim, cô chỉ có thể hai tay ôm lấy ngực, cảm giác như máu không thể lưu thông, nhưng cô có thể giải thích gì đây? Là cô yêu anh, chủ động thổ lộ tình cảm với anh, là cô lựa chọn không uống thuốc tránh thai để có đứa con, là cô làm anh bị buộc phải chịu trách nhiệm, anh không muốn kết hôn bị ép.
Cô không thể giải thích, chỉ có thể thừa nhận, quả thật là cô đã sai, cô không thể có nửa câu oán hận. Chỉ cầu mong lửa giận trong anh rồi sẽ tắt, sau đó phát hiện tấm lòng của cô, cho nàng cơ hội để làm một người vợ hiền. (Càng lúc càng thấy bực cái con nhỏ này quá nè…)
Anh lựa chọn đem tin xấu đến cho cô trước, để tránh sau này cô lại mơ mộng thái quá, thật sự nghĩ là sẽ có một kết cục hạnh phúc :”Tôi đã đáp ứng với cha mẹ, sẽ không đánh cô cũng không mắng cô, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không yêu cô, không thương xót cô”.
Anh đã hạ quyết tâm, sau khi kết hôn sẽ “tương kính như băng”, xem cô như là một cái bình hoa, có ở đấy hay không có thì cũng chả sao cả chỉ để làm đẹp.
Đáng tiếc, “lời tiên đoán” của anh lại không ảnh hưởng gì đến cô vợ tương lai, cô mặc dù không nói gì nhưng trong lòng lại không có ý lùi bước. Sự chân thành tuổi trẻ của cô nguyện tin tưởng, chỉ cần hai người sớm tối sống chung nhà, núi băng rồi cũng sẽ có thể tan.
“Tôi sẽ không đề nghị lý hôn, nhưng cô thì có thể đề nghị lúc nào cũng được, tôi sẽ đồng ý. Cho đù là thế, cô vẫn muốn kết hôn với tôi?”
Anh đã nói đến mức này, mong có thể thay đổi quyết định của cô, nhưng ở cô vẫn chỉ có cái loại biểu tình ấy, im lặng mang vẻ trầm ổn.

(6)
Cô gái ngây thơ tất cả đều nghĩ đến phải tình thì mới phát sinh “tính”(thú tính, tình dục), cô nhận định anh có với mình bao nhiêu là tình cảm, nếu không sẽ không cùng mình phát sinh quan hệ. Đáng tiếc cô không hiểu, đàn ông không vì “tính” mà phát sinh ra tình, đều này ở hầu hết những người đàn ông đều giống nhau.
“Đứa ngốc!”sự phẫn hận trong anh chỉ có tăng chứ không giảm, nhìn cái dáng vẻ “bất sở vi động” của cô, cuối cùng buông ra hai tiếng, rồi xoay người bỏ đi trong bóng đêm.
Nhìn bóng dáng xa dần trong đêm của anh, toàn thân cô như hóa đá, tầm mắt không không thay đổi, chân không muốn bước, chỉ có thể si ngốc chờ đợi bóng dáng anh, hy vọng anh có thể quay đầu lại, nhìn thấy tâm tình thực sự của cô.
Cô đã từng nói, để được cùng anh ở một chỗ, điều gì cô cũng có thể làm, cho dù là trong tình huống bị anh ghét bỏ.
Anh mắng đúng, cô là đứa ngốc, ngốc đến cực điểm, nhưng không có cách nào dừng tình cảm này lại, có lẽ chỉ có thể đau lòng đến cực điểm. Nhưng ở tương lai phía trước cô không thể buông tay, vẫn ôm hy vọng…
Trong lòng thật đau đớn quá! Yêu là vô phương phản kháng.
Bởi vì cô dâu mang thai, đám cưới được gấp rút tiến hành với tốc độ nhanh nhất. Vào một ngày cuối tuần trước lễ tốt nghiệp của La Vũ Tinh, tổ chức lễ đính hôn, sau khi tốt nghiệp một tuần thì tổ chức lễ cưới.
Cả hai bên gia đình đều hy vọng La Vũ Tịnh có thể tĩnh dưỡng tốt, nên cũng không có kế hoạch cho tuần trăng mật, có điều cũng cho hai vợ trồng trẻ sống riêng, để cho đôi vợ chồng có thể hưởng thụ cuộc sống mới cưới.
Hiện tại cũng không còn sống kiểu tam đại đồng đường, vợ chồng họ Tề cũng đều đã có kế hoạch, chờ khi đứa bé được sinh ra, sẽ cho Tề Kiếm Vân kế thừa sản nghiệp gia đình. Lúc đấy con đã thành gia, lập nghiệp, bọn họ có thể buống thả trách nhiệm cùng nhau du sươn ngoạn thủy.
“Chào mừng tiên sinh và phu nhân đã về nhà” người quản gia mới của gia đình, họ Ông, cũng là người giúp việc của vợ chồng họ Tề, một người tận tụy và tốt bụng.
Tề Kiếm Vân đối với những sắp đặt đó đều coi như không, nhưng lúc này anh chính là chủ cái nhà này, lời nói của anh chính là thánh chỉ, mà vợ anh chỉ là con búp bê, để nhìn đẹp mắt là đủ rồi.
La Vũ Tịnh nhìn ngôi biệt thự xa lạ này, cảm thấy lạ lẫm, xa xăm lại có điểm chờ mong.
Cô đã kết hôn, chồng cô là Tề Kiếm Vân, co của bọn họ cũng sắp ra đời, giấc mơ của cô cuối cùng cũng thành hiện thực.
“Phu nhân, đồ đạc của cô đã thu xếp xong rồi” Mấy người giúp việc đã đem hành lý vào phòng ngủ, làm cho cô vừa bước vào liền cảm thấy quen thuộc, nhưng đồng thời cũng cảm thấy hoang mang, sao trong này lại không có gì của đàn ông?
Có điều mấy người giúp việc gọi cô là “phu nhân”, chứng tỏ cô là nữ chủ nhân của gia đình này, có cái gì sai chăng?
Đó là đêm động phòng hoa chúc, Tề Kiếm Vân sau khi thực hiện quyền lợi làm chồng với vợ mình, sau đó bước xuống giường, đi đến phòng ngủ của mình là căn phòng đối diện, sau khi tắm xong liền đi ngủ.
Anh đối với mình rất thành thực. Anh có bản năng của một người đàn ông bình thường, anh thích thân thể cô, nhưng tuyệt đối ghét lòng dạ cô, thế nên sau khi xong chuyện anh liền rời đi không them nhìn lại, tất cả lời nói đều là dư thừa.

La Vũ Tịnh nằm trên giường, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, chồng cô không thô bạo cũng không ấm áp, mà là lạnh lùng, vô cùng lạnh lùng.
Cô có đủ ấm áp để tan chảy anh sao? Cô bắt đầu nghi ngờ, có lẽ mình cũng không dũng cảm kiên cường như trong tưởng tượng.
Sáng sớm hôm sau, Lục Kiếm Vân sáu giờ đã thức giấc, ra bể bơi sau nhà bơi một tiếng, sau đó vừa ăn sáng vừa xem các giấy tờ, vừa vặn tám giờ thì xuất phát đến “Tập đoàn ngân hàng Kình Vũ”, tám rưỡi ngồi vào bàn, bắt đầu một ngày làm việc.
Cuộc sống của anh sẽ không vì việc kết hôn mà có thay đổi, anh nghĩ điều này thật rõ rang, cưới vợ sinh con cũng là trách nhiêm, anh đã hoàn thành hết trách nhiệm, đừng mơ tưởng anh phải trả giá thêm gì nữa.
La Vũ Tịnh quả nhiên là người phụ nữ không thể khinh thường, ngoài mặt có vẻ vô hại, nhưng trong lòng lại đa mưu túc trí. Trải qua kinh nghiệm lần này, anh sẽ nhớ rõ bài học, có thể tránh cô càng xa càng tốt.
Còn về thân thể cô, nếu đã là của anh thì tại sao anh lại không hưởng thụ, cô có thể khơi dậy dục vọng trong anh, coi như đây là giá trị duy nhất. (anh đúng là đồ khốn mà).
Đối với đứa con sắp ra đời, anh sẽ dùng phương thức giáo dục của anh, là cho con ý trí kiên cường, Không thể để giống La Vũ Tịnh được, tư chất rất bình thường, đầu óc lại ngu ngốc, để giữ chân đàn ông chuyện gì cũng có thể làm được.

Còn về thân thể cô, nếu đã là của anh thì tại sao anh lại không hưởng thụ, cô có thể khơi dậy dục vọng trong anh, coi như đây là giá trị duy nhất. (anh đúng là đồ khốn mà).
Đối với đứa con sắp ra đời, anh sẽ dùng phương thức giáo dục của anh, là cho con ý trí kiên cường, Không thể để giống La Vũ Tịnh được, tư chất rất bình thường, đầu óc lại ngu ngốc, để giữ chân đàn ông chuyện gì cũng có thể làm được.
Cuộc sống tân hôn là ngọt ngào triền miên, nhưng nó không được áp dụng trên người đôi vợ chồng này.
Thời gian mà La Vũ Tịnh nhìn thấy chồng mình không nhiều lắm, mỗi ngày anh đều đi sớm về muộn, đêm khuya mới thấy anh xuất hiện trong phòng của cô. Cô rất muốn nói chuyện với anh, muốn thâm nhập nội tâm của anh, nhưng anh chỉ là chuyện anh muốn làm, đến nửa câu cũng không phát ra trong cổ họng, làm xong thì rời đi ngay.

Thẳng một mạch đến lúc cô mang thai sáu tháng, anh vì suy nghĩ cho đứa bé nên đêm không sang phòng vợ nữa, khoảng cách của hai người giống như ngưu lang chức nữ, hai cánh của ngăn cách còn dài hơn cả dải ngân hà.
Mỗi lần La Vũ Tịnh đến bệnh viện kiểm tra thai sản, đều là quản gia và lái xe đi cùng, thái độ của Tề Kiếm Vân đúng như anh đã nói, sẽ không đánh cô, không mắng cô nhưng là sẽ không yêu cô, thương cô.
Cô cũng biết cô không có gì để mà oán giận, đây là con đường của cô, cho dù cô có nói với cha mẹ thì nọ cũng sẽ nói, hôn nhân có thể chung sống hòa bình là tốt rồi, còn mong hạnh phúc ngọt ngào cái gì chứ.
Cũng may, ông bà nội đứa trẻ cũng khá quý cô, cứ hai ba ngày lại qua thăm cô , còn mua cho đứa cháu tương lai rất nhiều quần áo và đồ chơi. Thậm chí họ còn mong hai vợ chồng sinh thêm vài đứa con, nhà họ Tề đến giờ đều là đơn truyền, rất mong con cháu đầy nhà.
Ngẫu nhiên một hôm chỉ có mộ mính mẹ chồng qua chơi, hai người phụ nữ cùng nhau nói chuyện.
“Kiếm Vân đối xử với con có tốt không?” ngoài quan tâm đên cháu ra, Diệp Đình Linh cũng quan tâm đến con dâu.
“Anh ấy… công việc rất bận rộn” La Vũ Tịnh không đành lòng nói ra thực tế, thật ra cô tĩnh mịnh muốn chết.
“Thực sự là thế à” Diệp Đình Linh với việc này cũng khá rõ ràng, cũng không giải thích được. “Thật không hiểu nó đang làm cái gì nữa? Sự nghiệp tuy là quan trọng, nhưng cũng cần gia đình hòa thuận vui vẻ”.
Đối với nghi vấn của bà, La Vũ Tịnh chỉ có thể cười khổ, có trời mới biêt phải mất thêm bao nhiêu thời gian nữa, cô mới có khả năng khiến cho Tề Kiếm Vân để ý đến sự tồn tại của mình.
Diệp Đình Linh nhận ra con dâu không được vui vẻ liền nói “không sao, một thời gian sau khi con sinh đứa bé rồi, nó sẽ thường xuyên ở nhà hơn”.
“Vâng”, La Vũ Tịnh xoa xoa cái bụng đã nhô cao, bây giờ tất cả hy vọng của cô đều đặt vào đứa bé này, nói cô ngu xuẩn cũng vậy, điên rồ cũng vậy. Cô chỉ âm thầm chờ mong, chồng cô sẽ vì vậy mà thay đổi, sẽ yêu cô cùng với đứa con bé bỏng của họ.

(1)
Vào cái buổi sáng Tề Khắc Hiên được sinh ra, cha đứa bé rốt cuộc cũng có mặt.
Sau hơn mười ba tiếng bị cơn đau đẻ dày vò, bác sĩ quyết định cho La Vũ Tịnh mổ sinh, đứa bé rút cuộc cũng an toàn ra đời. Nhìn thấy đứa con mà mình sinh ra, cô chỉ biêt khóc, khóc vì vui sướng.
Tề Kiếm Vân lại giống như không nhìn thấy nước mắt của cô, chỉ lo nói chuyện cùng con: “Con tên là Tề Khắc Hiên, sau này là người thừa kế của ta, con phải thật thông minh, thật tài giỏi, từ nay trở đi cha sẽ dùng phương thức của cha để giáo dục con”.
La Vũ Tịnh có một dự cảm không tốt, trong mắt chồng chỉ nhìn thấy mỗi con, người mẹ như cô không có một chút vị trí nào sao.
“Anh để em ôm con một lát…” cô vươn tay, định chạm vào đứa bé.
“Cô mệt rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi” Tề Kiếm vân bế con, xoay người đi đến phòng trẻ sơ sinh.
Nhìn bóng dáng cao lớn của anh, nước mắt vui sướng của cô chuyển thành nước mắt đau khổ, sầu não. Cô rút cuộc cũng đã hiểu được, chồng mình sẽ không vì đứa con mà yêu thương cô, tất cả chỉ là giấc mơ của cô, giấc mộng xa vời.
Vài ngày sau, La Vũ Tịnh xuất viện, phát hiện chồng mình mời về hai người bảo mẫu. Ngoài mặt thì nói là để cho cô khỏi phải vất vả, bởi vì khi sinh con cô đã mệt mỏi lắm rồi, bây giờ cần tĩnh dưỡng nghỉ ngơi. Trên thực tế là tước đoạt quyền làm mẹ của La Vũ Tịnh. (Thằng này không phải người mà !!!!)
Đúng vậy, La Vũ Tịnh muốn được ôm con chăm con, nhưng người bảo mẫu lo lắng không giữ được công việc của mình, nào là tắm rửa, thay tã tất cả xong xuôi mới đem thiên sứ bé nhỏ đến cho cô.
Không có cơ hội để làm cái gì đó cho con, cô giống như một vị phu nhân nhàn rỗi, là bắt buộc nhàn rỗi.
Một đêm của ba tháng sau đó, Tề Kiếm Vân lại lần nữa đi vào phòng của cô, bật duy nhất một bóng đèn sáng mờ ảo, không nói một câu, cởi bỏ áo ngủ của cô.
Đã lâu không ôm phụ nữ, dục vọng sớm đã mau chóng chật ních rồi, nhưng trong quá trình hoan ái rút cuộc anh cũng yên lặng mà làm, chỉ có tiếng ồ ồ thở dốc là hơi chút lộ ra trào dâng của anh.
Kỳ thật anh hoàn toàn có thể đi ra ngoài tìm một người tình nhân, thậm chí là vài người cũng được, nhưng không hiểu tại sao anh rất lười ra ngoài phát triển, phụ nữ đều là những sinh vật có tâm tư phức tạp, anh đã chọc phải một lần kết hôn, chẳng lẽ còn muốn lần thứ hai?
Nếu an him lặng khiến người ta không thể hít thở nổi, thì cô lại có thói quen cắn môi dưới. Nếu khoái cảm ngẫu nhiên đến quá mãnh liệt thì mới phát ra một tiếng thở gấp.
Cô không dám thừa nhận với anh cũng như với chính bản thân mình, cho dù những lúc thế này không hề kết hợp với những lời nói ngon ngọt, nhưng cũng làm cô tim đập không thôi. Mỗi lần nghe tiếng bước chân anh đến gần, cô lại giống như cô gái của năm đó, trong lòng ngượng ngùng chờ mong.
Cuối cùng cô cúi đầu mở miệng nói: “Em muốn tự mình chăm sóc Khắc Hiên, có được không?”.
“Cô tự chăm sóc bản thân mình là đủ rồi” anh ngồi dậy mặc quần áo, nhanh chóng rời đi, không cho mình có thời gian mà lưu luyến nơi này.
Nhìn theo bóng dáng mơ hồ của anh, cô rút cuộc hiểu được thế nào là “mẫu lấy tử vì quý” (Không hiểu nghĩa của câu này lắm), không thể áp dụng trên người anh được, hoạc là anh không muốn mở cửa trái tim mình, là anh cố ý trả thù cô.
Ban ngày ngoài mặt thì hòa bình, đêm đến thì lại mãnh liệt, đó là nỗi phật phồng trong lòng cô, đi từ thất vọng cho đến tuyệt vọng.
Tề Kiếm Vân cố ý không muốn một lần nữa sinh thêm con, mỗi lần chính mình đều sử dụng biện pháp an toàn coi như “một lần bị rắn cắn mười năm chưa hết sợ”. Trong lòng thầm nghĩ không nên bảo cô uống thuốc tránh thai, tránh để mình lại bị trúng kế của cô một lần nữa.
Sức mạnh của La Vũ Tịnh cứ từng giọt từng giọt bị hút cạn, trước cô vì yêu mà hạ quyết tâm, giờ chỉ mang lại kết quả là sự lạnh lẽo.
Quả nhiên tình yêu là không thể miễn cưỡng, mà nay cô chuyển hướng cho con mong có tình thân an ủi.
(2)
Sau khi Tề Khắc Hiên được ba tuổi, ngay lập tức được đưa tới vườn trẻ quí tộc, ba bữa ở nhà đều có quản gia và người giúp việc chăm sóc, cô chỉ có thể đưa con ra cửa, đợi con trở về, đó là tất cả thời gian mà cô có thể ở với con.
Đó là thời gian quí báu của cô, thời gian vô cùng quí báu.
Yêu cầu của Tề Kiếm Vân đối với con vô cùng cao, chương trình học mỗi ngày đều không thay đổi, thẳng một mạch đến hết ngày La Vũ Tịnh vì con mà ngồi bên giường kể truyện cổ tích, nhưng đứa trẻ rất nhanh chìm vào giấc ngủ, nhìn cậu bé đã mệt muốn chết rồi.
Những ngày vô vị cứ như vậy trôi qua, cuộc sống của La Vũ Tịnh chung quy cũng chỉ có niềm vui những lúc ít ỏi được gần con, cùng với những đêm tim đập không thôi chờ đợi chồng.
Giống như ông trời trêu ngươi vậy, cha mẹ cô mất trong một tai nạn giao thông, vậy là trong thoáng chốc cô trở thành cô nhi, trừ bỏ gia sản khổng lồ bên ngoài, cô chỉ còn lại sự tĩnh mịch.
Cho dù tình cảm của nàng với cha mẹ không được hòa thuận lắm, nhưng họ là những người thân của cô, từ nhỏ những điều này đã khắc sâu trong trí nhớ cô. Cô thực sự không nghĩ là mình và họ phải từ biệt nhau theo cách này, tất cả nước mắt cứ thế mà không nhừng rơi xuống.
Đó là đả kích khởi đầu, ngay sau tang lễ kết thúc, Tề Kiếm Vân lại nói với cô những lời vô nhân tính :”Cô có lẽ trước kia vì sự tồn tại của cha mẹ nên không dám đề nghị ly hôn, bây giờ không còn gì cản trở rồi, cô cứ tùy thời gian nói với tôi một tiếng là được”. (Thằng này là cầm thú không phải là người)
Toàn thân cô bỗng dưng lạnh ngắt, giật mình hiểu ra, cô yêu cái người đàn ông này nhưng anh ta sẽ không yêu ai, cũng không muốn ai yêu.
Anh ta luôn luôn mong cô chủ động mở miệng ly hôn, trước mắt nàng không còn một tia hy vọng, cô có nên rời đi lúc này hay không, cô chỉ yêu hai người nhưng mà bọn họ có lẽ chẳng bao giờ yêu thương cô…
“Vũ Tinh, đây không phải Vũ Tịnh sao?” một giọng nói trong trẻo truyền đến từ phía sau.
“Cô là…” La Vũ Tịnh xoay người , nhìn khuôn mặt tươi cười đối diện giống như đã từng quen biết.
Nếu không phải sau buổi trưa hôm đó, cô gặp Bảo Hủy Hân ngoài đường, có thể cả đời cô ngày nào cũng giống ngày nào, không buồn không vui, không biết vì sao mà sống.


“Tớ là Hủy Hân, trước đây tớ ngồi phía trước cậu, là bạn học cấp ba của cậu đây”.
La Vũ Tịnh mở to mắt nhìn, cuối cùng cũng nhận ra đối phương. “Lâu rồi không gặp, cậu thay đổi nhiều quá, mình không nhận ra cậu ngay được”. Trước mắt là cô gái xinh đẹp, hợp thời trang, đây chính là cô bạn nhạt nhòa Bảo Hủy Hân sao?
“Cậu một chút cũng không thay đổi, vẫn là dáng vỏ thuần khiết ngày nào”, Bảo Hủy Hân cố ý trừng mắt liếc cô một cái, cô bạn này một năm hay mười năm thì vẫn đỏ mặt như cô gái.
Hôm đó, hai người họ ngồi ăn rất lâu, đến lúc chiều tà, tâm trạng La Vũ Tịnh cũng thoải mái hơn, bàn luận về công việc, chồng chưa cưới, niềm vui kiêu hãnh của bạn.
Bảo Hủy Hân sau khi tốt nghiệp đại học làm ở đài truyền hình, tuổi trẻ năng động cộng với tài hoa rất nhanh đã là nhà sản xuất, chồng chưa cuối của cô cũng là nhà sản xuất. Hai người có thể nói là không hòa thuận, cãi nhau rồi yêu nhau, lúc nào cũng tranh luận rôm rả.
Đối với La Vũ Tịnh mà nói, đó là điều mà cô không dám tưởng tượng, nam nữ khi sống chung còn có thể như vậy sao? Nếu như có một lúc nào cô thử lớn tiếng với Tề Kiếm Vân, sợ rằng anh sợ cô thần kinh có vấn đề, lập tức bảo cô đi bệnh viện cũng nên?
Lại nghe được thành công của Bảo Hân trong công việc, cô tự cảm thấy xấu hổ, trong những năm gần đây cô đã làm gì? Vì để được cùng ở một chỗ với Tề Kiếm Vân cô đã bỏ lỡ luổi thanh xuân của mình, đánh cược tương lai, đổi lấy hư không tịch lieu, ngay cả khuôn mặt của chính mình cũng mơ hồ không nhớ rõ.
“Thôi đừng nói chuyện của tớ nữa, nói chuyện của cậu đi…” Hủy bảo hân kêu lên, bản thân là người làm truyền hính, cô rất thích nghe các loại chuyện cũ.
“Tớ, tớ hiện tại…” La Vũ Tịnh cũng không biết nói từ đâu, nhưng bạn tốt đang chăm chú mỉm cười nhìn, làm cô chậm rãi kể lại từ đầu. Nhiều năm như vậy cô chưa được quan tâm như thế, cảm giác có người thật sự quan tâm đến sự vui buồn của cô.
(2)
Sau khi Tề Khắc Hiên được ba tuổi, ngay lập tức được đưa tới vườn trẻ quí tộc, ba bữa ở nhà đều có quản gia và người giúp việc chăm sóc, cô chỉ có thể đưa con ra cửa, đợi con trở về, đó là tất cả thời gian mà cô có thể ở với con.
Đó là thời gian quí báu của cô, thời gian vô cùng quí báu.
Yêu cầu của Tề Kiếm Vân đối với con vô cùng cao, chương trình học mỗi ngày đều không thay đổi, thẳng một mạch đến hết ngày La Vũ Tịnh vì con mà ngồi bên giường kể truyện cổ tích, nhưng đứa trẻ rất nhanh chìm vào giấc ngủ, nhìn cậu bé đã mệt muốn chết rồi.
Những ngày vô vị cứ như vậy trôi qua, cuộc sống của La Vũ Tịnh chung quy cũng chỉ có niềm vui những lúc ít ỏi được gần con, cùng với những đêm tim đập không thôi chờ đợi chồng.
Giống như ông trời trêu ngươi vậy, cha mẹ cô mất trong một tai nạn giao thông, vậy là trong thoáng chốc cô trở thành cô nhi, trừ bỏ gia sản khổng lồ bên ngoài, cô chỉ còn lại sự tĩnh mịch.
Cho dù tình cảm của nàng với cha mẹ không được hòa thuận lắm, nhưng họ là những người thân của cô, từ nhỏ những điều này đã khắc sâu trong trí nhớ cô. Cô thực sự không nghĩ là mình và họ phải từ biệt nhau theo cách này, tất cả nước mắt cứ thế mà không nhừng rơi xuống.

Đó là đả kích khởi đầu, ngay sau tang lễ kết thúc, Tề Kiếm Vân lại nói với cô những lời vô nhân tính :”Cô có lẽ trước kia vì sự tồn tại của cha mẹ nên không dám đề nghị ly hôn, bây giờ không còn gì cản trở rồi, cô cứ tùy thời gian nói với tôi một tiếng là được”. (Thằng này là cầm thú không phải là người)
Toàn thân cô bỗng dưng lạnh ngắt, giật mình hiểu ra, cô yêu cái người đàn ông này nhưng anh ta sẽ không yêu ai, cũng không muốn ai yêu.
Anh ta luôn luôn mong cô chủ động mở miệng ly hôn, trước mắt nàng không còn một tia hy vọng, cô có nên rời đi lúc này hay không, cô chỉ yêu hai người nhưng mà bọn họ có lẽ chẳng bao giờ yêu thương cô…
“Vũ Tinh, đây không phải Vũ Tịnh sao?” một giọng nói trong trẻo truyền đến từ phía sau.
“Cô là…” La Vũ Tịnh xoay người , nhìn khuôn mặt tươi cười đối diện giống như đã từng quen biết.
Nếu không phải sau buổi trưa hôm đó, cô gặp Bảo Hủy Hân ngoài đường, có thể cả đời cô ngày nào cũng giống ngày nào, không buồn không vui, không biết vì sao mà sống.
“Tớ là Hủy Hân, trước đây tớ ngồi phía trước cậu, là bạn học cấp ba của cậu đây”.
La Vũ Tịnh mở to mắt nhìn, cuối cùng cũng nhận ra đối phương. “Lâu rồi không gặp, cậu thay đổi nhiều quá, mình không nhận ra cậu ngay được”. Trước mắt là cô gái xinh đẹp, hợp thời trang, đây chính là cô bạn nhạt nhòa Bảo Hủy Hân sao?
“Cậu một chút cũng không thay đổi, vẫn là dáng vỏ thuần khiết ngày nào”, Bảo Hủy Hân cố ý trừng mắt liếc cô một cái, cô bạn này một năm hay mười năm thì vẫn đỏ mặt như cô gái.
Hôm đó, hai người họ ngồi ăn rất lâu, đến lúc chiều tà, tâm trạng La Vũ Tịnh cũng thoải mái hơn, bàn luận về công việc, chồng chưa cưới, niềm vui kiêu hãnh của bạn.
Bảo Hủy Hân sau khi tốt nghiệp đại học làm ở đài truyền hình, tuổi trẻ năng động cộng với tài hoa rất nhanh đã là nhà sản xuất, chồng chưa cuối của cô cũng là nhà sản xuất. Hai người có thể nói là không hòa thuận, cãi nhau rồi yêu nhau, lúc nào cũng tranh luận rôm rả.
Đối với La Vũ Tịnh mà nói, đó là điều mà cô không dám tưởng tượng, nam nữ khi sống chung còn có thể như vậy sao? Nếu như có một lúc nào cô thử lớn tiếng với Tề Kiếm Vân, sợ rằng anh sợ cô thần kinh có vấn đề, lập tức bảo cô đi bệnh viện cũng nên?
Lại nghe được thành công của Bảo Hân trong công việc, cô tự cảm thấy xấu hổ, trong những năm gần đây cô đã làm gì? Vì để được cùng ở một chỗ với Tề Kiếm Vân cô đã bỏ lỡ luổi thanh xuân của mình, đánh cược tương lai, đổi lấy hư không tịch lieu, ngay cả khuôn mặt của chính mình cũng mơ hồ không nhớ rõ.
“Thôi đừng nói chuyện của tớ nữa, nói chuyện của cậu đi…” Hủy bảo hân kêu lên, bản thân là người làm truyền hính, cô rất thích nghe các loại chuyện cũ.
“Tớ, tớ hiện tại…” La Vũ Tịnh cũng không biết nói từ đâu, nhưng bạn tốt đang chăm chú mỉm cười nhìn, làm cô chậm rãi kể lại từ đầu. Nhiều năm như vậy cô chưa được quan tâm như thế, cảm giác có người thật sự quan tâm đến sự vui buồn của cô.

(3) Mà Hủy Bảo Hân nghe đến kinh ngạc, suy nghĩ rồi cho một cái bình luận: “Ly hôn đi! Còn có cái gì không bỏ xuống được nữa sao?”
Ly hôn đi, ly hôn đi! những lời này trong đầu La Vũ Tịnh, như tiêng chuông vang vẳng, làm cô rung động á khẩu không trả lời được.
“Nhưng mà tớ, tớ còn đứa con…” cô đưa ra cái lý do tương đối đương nhiên, không khỏi có điểm đau lòng, tuy nói là con cô nhưng cảm giác lại rất xa cách, cho dù sống chung dưới một mái nhà.
“Cậu có chồng, có con, thậm chí có lái xe, có quản gia nhưng không có chính bản thân mình, sớm muộn gì cũng hỏng mất thôi”. Hủy Bảo Hân tiếp xúc xã hội nhiều, đã thấy nhiều lắm những ví dụ tan tan hợp hợp, hạnh phúc miễn cưỡng chung quy cũng không thể kéo dài.
La Vũ Tịnh không nói gì, cô tìm không thấy lý do khác, kỳ thật rất sâu trong lòng cô đã sớm hiểu được, cuộc sống như vậy không phải không sống được mà sẽ làm cô từ từ héo úa đi. Bao lâu nay cô đã không muốn đối diện với sự thật, mà nay nghe những lời này chỉ sợ là u buồn mà kết thúc.
“Sau khi ly hôn muốn tìm nhà ở, công việc cũng không phải thực sự khó khăn, khó là ở chỗ tìm lại chính mình”.
Lời nói của bạn tốt như mầm cây lớn dần lên trong lòng, ngày qua ngày trong tiếng thở dài cùng với nước mắt, tận đến khi cô đưa ra đề nghị ly hôn, Tề Kiếm Vân một lời lập tức đồng ý, cả hai người đã đợi ngày này từ rất lâu.
Đây là giải thoát không chỉ đối với anh, mà với cô cũng là giải phóng, một hành trình mới được mở ra, con đường này chỉ có mình cô.
Trời hừng sáng, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, ánh sáng mang lại chút chói mắt, làm cho người ta cảm thấy không muốn mở mắt ra.
Lúc thức dậy, La Vũ Tịnh nói với chính mình, đây là một ngày mới, mặc kệ thế nào đi nữa cô sẽ làm dùng chút sức lực làm bản thân mình thay đổi.
Công ty thiết kế Sơn Hải.
Chín giờ sáng, quản lý Diêu Tư Bắc giới thiệu nhân viên mới với nhân viên công ty, không cần dùng microphone, âm thanh vang vọng…
“Buổi sáng tốt lành, tôi muốn giới thiệu với mọi người một đồng nghiệp mới, chính là cô La Vũ Tịnh đây, cô ấy vừa mới ly hôn muốn tìm một cuộc sống mới, đúng rồi con cô ấy năm nay đã được bảy tuổi”.
Diêu Tư Bắc cá tính thẳng thắn, có gì nói nấy, anh trước đây là học trưởng của Hủy Bảo Hân, đã đáp ứng sự nhờ vả của học muội cũng nên làm đến nơi đến chốn.
Ý tưởng của anh rất thực tế, công ty có ba mươi nhân viên, đại bộ phận đều là nam, phái nữ ở công ty hiếm, mà mỹ nữ lại càng hiếm, ngay từ đầu nên nói rõ ràng, tránh về sau lại có tò mò hỗn loạn.
La Vũ Tịnh cũng không nghĩ là muốn giấu diếm, nhưng mà nói ra tất cả ngay lần đầu tiên thế này vẫn làm cô có phần cảm thấy xấu hổ, bình thường một cô gái hai nhăm tuổi hẳn là có ít người như cô đi.
Đàn ông trong công ty nghe xong, mặc kệ ý định ban đầu hiện lên là gì lập tức mất hết, hóa ra cô gái có vẻ bề ngoài xinh đẹp này đã từng kết hôn, lại còn có con nhỏ, xem ra chỉ có thể đơn giản mà ngắm nhìn thôi.
“Từ hôm nay trở đi, cô La sẽ bắt đầu làm trợ lý tại công ty chúng ta, mong mọi người giúp đỡ để công việc của cô ấy đi vào quỹ đạo.”

“Nhất trí”.
“Còn nữa, hôm nay vì có nhân viên mới nên buổi tối sáu giờ rưỡi, mọi người gặp nhau ở chỗ cũ nhé, tổ chức tiệc mừng người mới, mọi người nghe rõ chứ?”.
“Nghe rõ”.
Sau khi kết thúc màn giới thiệu, mọi người quay trở lại công việc, La Vũ Tịnh cũng không có thời gian nhiều để mà suy nghĩ, Diêu Tư Bắc đã phân công cho cô công việc đầu tiên, dùng ánh mắt không dám tin tưởng lắm nhìn cô, cùng với giọng nói có vẻ nghi ngờ.
“Tôi đoán cô trước đây cũng chưa từng làm gì, trước hết sắp xếp lại chỗ tư liệu này, trong ngày phân loại theo nội dung, không có vấn đề gì chứ?”
“Không thành vấn đề”
La Vũ Tịnh tiếp nhận rất nhiều tài liệu, cô đã tìm được mục tiêu đầu tiên, cô nhất định phải làm cho quản lý với mình có cái nhìn khác xưa, đừng nói cái gì là không thể.

Suốt cả một ngày, chỉ ngồi sắp xếp tài liệu cũng làm cho cô kiệt sức, tài liệu khách hàng của công ty cùng với dự án công trình của công ty rất là nhiều, cô chỉ sợ là mất ba ngày cũng không sửa sang xong mất.
Không biết bao lâu sau. Diêu Tư Bắc đi đến trước mặt cô gõ nhẹ lên mặt bàn nói :”sáu giờ rồi, tan tầm thôi”.
Sáu giờ? Thời gian trôi nhanh vậy sao? Cô thấy chuyện này thật kỳ diệu, ở Tề gia một ngày cô sống dài như cả năm, hóa ra khi con người có việc để làm sẽ cảm thấy thời gian thật ra không nhiểu lắm.
“Việc của tôi còn chưa có làm xong …” giọng của cô có vẻ hơi chần chờ, nhìn một mặt bàn đầy văn kiện, đến một nửa cũng chưa xử lý xong?
“Có ai nói cô phải làm hết trong một ngày sao, nói nhiều quá”, ngay từ đầu đã bốc đồng như thế sợ sau này cô sẽ kiệt sức mất.
“Chờ lát nữa đi liên hoan mừng nhân viên mới, đừng đến muộn, mà cô đã biết chỗ chưa?”
Anh đưa danh thiếp của nhà hàng ăn uống cho cô, nhưng mà cái địa điểm này đối với cô không xác định được, trước đây mỗi lần ra cửa đều là xe đưa đón, cảm giác phương hướng của cô hình như chưa được dùng qua. (Chán cái cô này không được, như là gà công nghiệp bị nuôi nhốt bây h thả ra đường ý).
“uhm… hình như tôi không biết chỗ này, không sao tôi sẽ gọi taxi”.
Diêu Tư Bắc hơi nhếch mi “Đi taxi làm gì? Lãng phí tiền! Trong ba tháng này cô chỉ có nửa tháng tiền lương thôi, chú ý tiết kiệm một chút chứ ?”.
Sự thẳng thắn làm cho cô hoảng sợ, nhưng cũng có phần cảnh giác, nghĩ ra chính mình thật sự không biết đến những khó khăn của cuộc sống, kiếm được ít sao có thể tiêu hoang, còn có để lo cho chính mình cuộc sống?
“Là … tôi sẽ đi xe buýt đến đấy”, cô chạy nhanh lên mạng tìm, lại không biết là tìm từ đâu, có trời mới biết trạm gần đây là trạm nào, cô căn bản là chưa từng đi xe buýt.
Nhìn vẻ mặt mê võng của cô, Diêu Tư Bắc chỉ cảm thấy buồn cười, một người phụ nữ chưa bao giờ ra xã hội làm việc, chính là ngu đần như vậy sao? Chờ cô tìm được đúng tuyến xe để đi, chỉ sợ là đến đêm mất! “Không cần phải tìm, tôi lái xe đưa cô đi!”
“Sao?” cô ngẩng đầu, không nghĩ đến quản lý lại săn sóc như vậy “Cái này thật ngại quá!”.
“Không phải ngại, là tôi đến kiểm tra xem cô có làm đúng hay không, nếu có sai sót sẽ rất không tốt!” thấy còn có chút thời gian, anh lập tức xem lại hồ sơ mà cô đã phân loại.
“Như thế có được không, quản lý?” cô ở bên cạnh lo lắng hỏi, e sợ chính mình làm sai việc đầu tiên được giao.
“Được rồi, tiếp tục cố gắng”, trên mặt anh cho cô một cái mỉm cười yên tâm. “Vâng”.
Bảy giờ tối, La Vũ Tịnh và Diêu Tư Bắc cùng nhau đi vào quán ăn, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ tới ghế lô đặt trước, đã thấy bên trong rỗng tuếch, chẳng lẽ là mọi người đến muộn? Nhưng mà đợi một lúc, hai mươi phút rồi ba mươ phút, vẫn không thấy bóng dáng ai xuất hiện.
Sự thật rõ ràng, không có ai muốn đến chung vui cả, La Vũ Tịnh cùng lắm chỉ là một chân trợ lý, mọi người tất nhiên không cần lấy lòng cô, tuy rằng cô là người có dáng vẻ thanh tú, nhưng là phụ nữ đã ly hôn và có con nhỏ, cũng không làm dậy nổi hứng thú của đàn ông độc thân.
Diêu Tư Bắc nhìn đồng hồ, lại nhìn trên bàn đầy món ngon, nâng chén cười nói: “xem ra, tối nay tôi là người duy nhất trong tiệc mừng người mới”.
“Thật xin lỗi …” La Vũ Tịnh cúi đầu giải thích, thật sự muốn có cái lỗ để chui xuống, cái gọi là lòng người nóng lạnh là thế này đi, cô cũng được lĩnh giáo rồi.
“Cô xin lỗi cái gì, không có người theo chúng ta giành đồ ăn, tôi có thể ăn tùy hứng rồi, nào nâng ly”. Diêu Tư Bắc nghĩ thấy thật khổ, đây không phải là giờ làm việc anh không thể ép buộc nhân viên tham dự được, một khi đã như vậy, thôi tốt nhất là cứ hưởng thụ đi.
“Cảm ơn quản lý!” cô cầm lên ly nước trái cây, lộ ra nụ cười khổ, nhắc nhở chính mình phương hướng, cô sau khi ly hôn có bạn tốt giúp đỡ, trong công việc lại gặp được quí nhân, cô vẫn là một người may mắn.
Cả hai người cũng không nghĩ đến, một bữa ăn này lại có thể kéo dài ba tiếng đồng hồ, hiểu biết của La Vũ Tịnh về Diêu Tư Bắc cũng sâu sắc hơn nhiều. Anh ta hồi nhỏ gia cảnh không được tốt lắm, khi học đến trung học thì vừa học vừa làm, đại học ngành kiến trúc, vừa học nặng nề vừa nuôi sống bản thân, thậm chí phụ giúp gánh nặng kinh tế gia đình, bởi vậy tính cách chịu đựng khắc khổ sớm đã được hình thành, từ một nhân viên công sở bình thường đến địa vị ngày hôm nay.

(5)
“Quản lý, anh thật là lợi hại” La Vũ Tịnh không khỏi mở to con mắt, sung bái nhìn anh.
Hơi men trong người làm cho hứng chí của Diêu Tư Bắc tăng cao, bất tri bất giác nói xong hết cả truyện đời của mình. “Haha, tôi chính là không có cái ưu điểm gì, chỉ là vùi đầu vào cái khổ mà làm thôi, không có gì”.
Khen ngợi người khác nhiều, cô cũng thầm cảm thán “giống như tôi lại chả có gì tốt đẹp cả, sau khi tốt nghiệp trung học thì kết hôn sinh con, không có sở trường cũng chả có bằng cấp, làm cái gì cũng không xong…”.
Anh không quen nhìn cái dáng vẻ tự ti hối tiếc của cô. “Tỉnh lại đi, muốn có sở trường thì học ngay tại công ty, muốn có bằng cấp thì lại tiếp tục đi học, đừng có viện cớ, từ giờ hãy bắt đầu cố gắng.”
“Tôi… còn có thể tiếp tục học tập sao?” Cô chưa từng nghĩ đến chuyện này, hai mươi lăm tuổi đi học cảm thấy có gì đó thật khó.
“Bản thân đừng có e sợ, sẽ không có người khinh thường cô” anh vươn tay vỗ vào bả vai cô, không coi cô là phái nữ, lực quả thật là mạnh “Công ty có năm, sáu người bây giờ vẫn đi học tiếp, tôi sẽ tuyệt đối ủng hộ các người”.
“Kia…” tuy rằng bả vai hơi đau, nhưng tâm trạng của cô thì quả thật là vui sướng “tôi sẽ thử xem xem”.
“Không sai, đúng là thế, tiếp tục uống!” thấy chén rượu của anh trống rỗng, cô lại rót cho anh.
Nhìn động tác của đôi tay côm, anh có một cái nghi vấn “Đúng rồi, hỏi vấn đề này có một chút không hay, nhưng trước đây cô hẳn là một… thiên kim tiểu thư đi?”
“Vì sao lại hỏi vậy, có phải vì biểu hiện của tôi vô dụng quá phải không?” Chén rượu bị cô rót tràn, nhanh chóng lấy giấy lau đi.
“Không phải vì cô rót tràn, mà là cảm giác khí chất của cô”
“Thật ra… ba mẹ tôi cũng không còn trên đời, lúc kết hôn cho dù có là thiên kim tiểu thư thì cũng sẽ không có người nào đau xót tôi” hơn nữa từ khi ly hôn cô lại hoàn toàn cô đơn.
Dáng vẻ nhu nhược của cô làm cho anh hoàn toàn choáng váng, vội vàng cảnh cáo chính mình đừng có suy nghĩ, đối phương là cấp dưới của mình, là nhân viên mới được học muội gửi gắm nhờ chiếu cố, anh chưa bao giờ nghĩ phát triển tình yêu công sở, cái này thật sự phiền toái.
“Dựa vào bất luận kẻ nào cũng không bằng dựa vào chính mình, cố lên, tôi sẽ tận lực giúp đỡ”.
“Cảm ơn quản lý!” cô lấy trà thay rượu, kính anh một ly.
Giây phút này, cô rất tin tưởng và hy vọng vào tương lai của mình, cuộc sống đã có mục tiêu, vì ngày đầu tiên đi làm của chính mình hoan hô một cái đi!
Đêm đó, Tề Kiếm Vân mở của phòng của vợ, bên trong là một mảnh tối tăm, anh lơ đễnh phát hiện trên giường không có người, thế này mới phát hiện ra một sự kiện, hóa ra anh đã ly hôn rồi!
Đây không phải là là phòng vợ anh, mà là phòng vợ cũ mới đúng.
Bảy năm kết hôn đối với anh mà nói, La Vũ Tịnh chỉ tồn tại trên giường, nói đây chính là hư tật xấu của đàn ông cũng tốt, nói đây là sự trừng phạt của anh đối với cô cũng tốt. Đây chính là anh cả ngày không nhìn đến cô, ly hôn cũng không đến nơi đến chốn.
Tuy lời nói là thế, nhưng anh cũng không có lập tức xuống giường, ngược lại anh nằm trên đệp suy nghĩ, tiếp theo mình nên làm gì bây giờ? Nên bảo thư ký hay trợ lý tìm cho anh một người phụ nữ hay sao? Trong lý tưởng của anh thì chỉ cần không gây phiền toái, im lặng, sẽ không chủ động cũng không cự tuyệt, chỉ cần ngoan ngoãn để anh ôm là tốt rồi.


Trước khi kết hôn anh thích phụ nữ như mèo hoang, sau khi kết hôn thì là thỏ con ngoan ngoãn, không nghĩ nổi là mình lại thay đổi khẩu vị.
Thế giới rộng lớn, trừ bỏ La Vũ Tịnh ra anh hẳn còn tìm được người phụ nữ như thế đi?
Trên ga trải giường như là có mùi hương gì đó, anh chuyển hướng gối đầu hít vào, một mùi thơm hoa lài tự nhiên, đây hẳn là hương vị của La Vũ Tịnh lưu lại.
Vì thế tiêu chuẩn chung của anh bỏ thêm một điều kiện, ngoài trắng nõn, im lặng, nhu thuận ra còn phải có mùi hương hoa lài. (Ặc ặc…)

(6) Mỗi ngày mặt trời mọc rồi lại lặn, nháy mắt đã ba tháng trôi qua.
La Vũ Tịnh cũng dần dần thích ứng với nhà mới, căn phòng này so với phòng tắm của cô trước kia còn nhỏ hơn, nhưng có chút nhỏ bé ấm áp, đáng yêu, mỗi khi cô bước chân về nhà, đều không nhịn được thỏa mãn nghĩ A ta đã về nhà ~~oa!
Sống tự lập một mình, không gian trong nhà mà quá lớn sẽ cảm thấy thật tịch mịch.
Làm một người phụ nữ độc thân, cô có thể làm những gì mình muốn làm, trừ bỏ công việc ra cô đang ký học đại học tại trức, cho dù là mất năm năm hay mười năm thì cô cũng nhất định phải đạt được mục tiêu.
Bạn tốt Bảo Hủy Bảo Hân thường thường đến chơi với cô, mang cô đi những nơi có món ăn ngon, phong cảnh đẹp. Có khi chồng mới cưới của cô ấy cũng đi cùng, mỉnh cười nhìn dáng vẻ trêu đùa của vợ, thỉnh thoảng ôm vợ cười to không ngớt. Nhìn vợ chồng bọn họ tình cảm thân thiết, La Vũ Tịnh rất hâm mộ họ, một đôi nam nữ có thể cùng nhau thưởng thức, cùng quý trọng nhau, là duyên phận như thế nào mới có được?
Nghĩ lại mối quan hệ của cô với chồng cũ, hoàn toàn là kết quả mê đắm của cô gái trẻ, cô còn chưa hiểu hết anh ta. Anh ta lại càng không muốn gần gũi cô, hai con người không biết gì về đối phương lại là vợ chồng những bảy năm trời.
Cô đã rất nhiều lần mơ thấy chồng cũ, cũng mãnh liệt nhớ đến con, muốn nhìn mặt con một lần. Nhưng nếu nói là muốn gặp con thì lại phải hỏi ý của Tề Kiếm Vân, nhưng cô không dám gọi điện cho anh ta, cho dù là đã ly hôn nhưng âm thanh lạnh lùng kia sẽ làm cô sợ chết khiếp.
Cứ thế cô lại chần chừ lần nữa lại lần nữa, cuối cùng quyết định đợi hết thời gian thử việc, trở thành nhân viên chính thức, cô cũng nên lấy hết dũng khí, gọi điện cho chồng cũ đưa ra yêu cầu gặp con.
Cứ quyết định như vậy đi! Cô cho mình một động lực, nhất định cô phải làm được.
Về phương diện khác, sau khi ly hôn được ba tháng Tề Kiếm Vân cuộc sống vẫn không hề thay đổi, thời gian dài ngắn đối với anh cũng chả có ý nghĩa. Đầu óc tỉnh táo làm việc, thi thoảng chú ý tiến độ học hành của con, các công việc trong nhà thì đã có quản gia để ý, căn nhà có hay không nữ chủ nhân thì cũng giống nhau.
Duy nhất có một điều làm cho anh cảm thấy phức tạp, chính là mỗi đêm dài yên tĩnh, anh có thói quen đi đến phòng ngủ của vợ, không nghĩ lay tỉnh chính mình rằng bọn họ đã ly hôn, bây giờ cô sẽ không còn ngoan ngoãn trên giường chờ đợi anh.

Trợ lý đã giúp anh chọn ra không ít các đối tượng, nhưng anh không dậy nổi hứng thú, đây sẽ không phải là nguy cơ “rối loạn thời kỳ tiền trung niên” đi?
Mặc dù công việc làm cho anh phân tâm, nhưng về lâu về dài cũng phải nghĩ biện pháp.
Lại một buổi tối tăng ca, mười giờ đêm, Tề Kiếm Vân đi ra khỏi trụ sở Kình Vũ, lái xe Tiểu Dương đã chờ sẵn ở cửa.
“Chào chủ tịch”, Tiểu Dương thái độ cung kính thay anh mở cửa xe. Tề Kiếm Vân im lặng gật đầu, ngồi xuống xe liền mở công văn ra xem, vừa nghe thấy tiếng nhạc động tác dừng lại, thì ra trên xe đang mở nhạc.
“Thiếu em, thế giới sẽ ra sao…”
“Đây là bài hát gì vậy?”
Lái xe Tiểu Dương thấy mình đã quên mất không tắt nhạc, sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch “Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Tôi sẽ tắt ngay”.
“Không sao, tôi muốn nghe thử xem” Tề Kiếm Vân ngăn lại động tác anh ta “anh cứ lái xe là được rồi”.
“Vâng…”Tiểu Dương mặc dù cảm thấy lo lắng, nhưng lời nói của chủ tịch chính là thánh chỉ, bắt anh hát anh cũng phải hát.
Chiếc xe từ từ tiến về phía trước, tiếng hát trong suốt quanh quẩn trong xe, kết hợp với tiếng nhạc du dương càng làm thêm mê hoạc lòng người.
“Những khát khao mơ mộng của em, anh sẽ không bao giờ biết… anh mất đi em, tất cả đều như thế trở nên lạnh lùng…”
Nghe xong hết bài hát, Tề kiếm Vân đưa ra một cái bình luận:”giai điệu bài hát này nghe được, nhưng ca từ thật là ngu xuẩn”.
“Vâng… để tôi tắt đi” lái xe Tiểu Dương mặc dù không ủng hộ, nhưng ngoài mặt vẫn phải ứng phó.
Tề Kiếm Vân lại mở tập công văn ra, nhanh chóng chuyên tâm vào công việc, điều quan trọng nhất với người đàn ông chính là sự nghiệp, có được thành công là có được hết thảy, mất đi một người phụ nữ có đáng gì.
Phía ngoài của sổ xe, người đi qua người đi lại, cảnh tượng vội vàng, đây hình như là gió đêm thổi một cái đi thật xa, thật xa.
“Bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ là nhân viên chính thức!”
“Cảm ơn quản lý, cảm ơn!” La Vũ Tịnh luôn cúi đầu, bây giờ thẳng lưng đứng lên, còn không dám tin tưởng mình đã đạt được mục tiêu.
“Không cần phải cảm ơn, là biểu hiện của cô thực sự rất tốt, tôi đương nhiên muốn giữ cô lại công ty”. Diêu Tư Bắc lộ ra vẻ mặt tươi cười, để đào tạo một người chưa có kinh nghiệm cũng không phải dễ dàng, đây là anh đã không làm thất vọng sự nhờ và của học muội Bảo Hủy Hân.
Nhưng mà anh cũng thực sự thưởng thức La Vũ Tịnh, một người phụ nữ chưa bao giờ ra ngoài công tác có thể làm việc chuyên nghiệp như thế, chứng minh cô rất có năng lực, rất có tiền đồ.
“Tôi sẽ cố gắng, cảm ơn quản lý!”

La Vũ Tịnh nói lời cảm tạ, cô rốt cục cũng khảng định được với quản lý năng lực của bản thân, quan trọng hơn cô cũng hoàn thành lời hứa hẹn với chính mình, trước tiên phải yêu cầu chồng cũ được gặp con.
Lúc buổi đêm, cô lấy hết dũng khí để gọi điện thoại, trải qua sự hỗ trợ của ông quản gia, đến thư ký rồi trợ lý, cuối cùng mới đến Tề Kiếm Vân nhấc máy, vẫn là giọng nói lạnh lùng :”Tôi đang bận nhiều việc, có chuyện gì nói mau”.
Âm thanh của anh nghe đến quen thuộc, cảm giác cũng là xa xôi, lòng của cô cứ bồn chồn không thôi, không biết là vì khẩn trương hay là vì cái gì, lời nói của cô không được rõ ràng lắm “Xin hỏi… ngày mai em có thể… về thăm Khắc Hiên được không?”
Tề Kiếm Vân mở lịch làm việc ra, ánh mắt nhanh chóng đảo qua “Ngày mai buổi sáng thằng bé có buổi học tiếng anh”.
“Vậy… em sẽ qua đấy từ buổi trưa đi… như vậy có được không?” Nếu anh nói không được, chỉ sợ là cô cái gì cũng không nói nên lời mất, cầu mong anh đồng ý đi?
“Tùy cô” Tề Kiếm Vân lập tức gác điện thoại, không muốn nói nhiều.
Với cái người phự nữ này anh vẫn chưa hết tức giận, sau khi mắc vào âm mưu của cô, bị rơi vào nấm mồ hôn nhân, bây giờ chính là cái chướng ngại vật, làm cho anh rơi vào cạm bẫy thói quen, làm cho anh tìm người phụ nữ khác cũng không có hứng thú.
La Vũ Tịnh thở ra một hơi, may mắn là mình đã quyết tâm gọi điện thoại, nếu không chẳng biết đến khi nào mới lại có thể nhìn thấy Khắc Hiên.
Con có hay không nhớ đến mẹ đây? Cho dù con không nhớ mẹ thì mỗi ngày mẹ đều nhớ con… còn người đàn ông trong nhà kia, hẳn là chả bao giờ nghĩ tới cô đi?
Chính là anh vẫn nhớ đến cô với cô trong những giấc mơ, để lại cho cô những tiếng thở dài, một ít sầu não, một loại tình cảm cho đi không thể nào thu lại được.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ