Chương 24
Sau khi Đỗ Lôi Ty tỉnh lại, đầu óc vẫn ong ong mơ hồ.
Cô xoa xoa huyệt thái dương, tiếp theo nhắm mắt lại ngáp dài, lúc
mở mắt ra, miệng đang há to không thể ngậm lại.
Tại... Tại sao... Sếp tổng đại nhân đang ngủ cạnh cô?
Làm lòng người khiếp sợ là, anh không mặc quần áo, chỉ dùng một cái
khăn lông thật mỏng đắp ngang thân dưới, lộ ra vóc người tráng kiện
săn chắc, Đỗ Lôi Ty không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng vẫn
có cảm giác muốn xịt máu mũi.
Sau khi xác định không phải mình đang nằm mơ giấc mơ xuân, Đỗ Lôi
Ty lấy lại bình tĩnh, bắt đầu suy nghĩ lại chuyện trước khi
ngủ.
Nghĩ này, nghĩ này...
Huhu! Nghĩ không ra >____<
Ngay vào lúc này, sếp tổng đại nhân đang nằm trên giường bỗng nhiên
trở mình, cái nghiêng người này làm chiếc khăn lông vốn chẳng đắp
được bao nhiêu tuột xuống, lộ ra vùng bụng săn chắc.
Phần phật ——
Đầu óc Đỗ Lôi Ty nổ tung, chất lỏng ấm áp chảy về mũi, có thể phun
trào dũng mãnh bất cứ lúc nào.
Duới tình huống như thế, đừng nói là chuyện ngày hôm qua, ngay cả
mình họ gì, mẹ tên gì, cha là nam hay nữ... Đỗ Lôi Ty cũng nghĩ
không ra. Cứ thế ngơ ngác nhìn chằm chằm màn xôi thịt đầy no mắt
trước mặt, trong bụng giống như có mấy cái móng vuốt cào qua cào
lại, ngứa ngáy không chịu nổi.
Cào này, cào này, cào đến cuối cùng, cô rốt cục không nhịn
được.
Trời ơi, đất hỡi, tôi chỉ sờ một tí thôi, sờ một tí cũng được
rồi!
Trên đầu chữ sắc có cây đao, người xưa nói không có sai được!
Ví dụ như Đỗ Lôi Ty ở đây lúc này tâm trí thất lạc dưới cây đao
sáng loáng, vươn móng vuốt tội ác ra, ở trên lồng ngực săn chắc của
sếp tổng đại nhân, sờ một cái.
Sau khi sờ xong, bỗng nhiên cô lại có cảm giác phiêu phiêu tiên
cảnh.
Trời ơi, đất hỡi, đậu hũ của sếp tổng đại nhân quả nhiên rất thơm!
Rất non! Ăn thật ngon!
Lần đầu tiên ăn đậu hủ sếp tổng, Đỗ Lôi Ty bộc phát hưng phấn, sinh
lòng tà đạo.
Lúc Liêm Tuấn thức, chỉ có cô bị anh bạc đãi, rất vất vả mới bắt
gặp lúc sếp tổng ngủ say như vậy, sao cô không ăn thêm mấy lần đậu
hủ nữa, bù lại những gì đã bị anh ăn mất?
Nghĩ như thế, Đỗ Lôi Ty trở nên lớn mật, móng vuốt vươn ra lần thứ
hai sờ soạng trên bụng.
Hahaha, cảm giác này đúng là tuyệt nhất!
Sau khi sờ xong lần hai, cô lại đưa móng vuốt về phía bắp tay rắn
chắc, sờ soạng lần thứ ba.
Aiz nha nha, ăn được đậu hủ này thực sự là quá thỏa mãn, quá nguôi
giận!
Cứ như vậy, Đỗ Lôi Ty vô cùng tự đắc ăn đậu hủ của sếp tổng đại
nhân, sờ chỗ này một cái rồi lại đáp sờ chỗ kia một cái, không chút
lưu tình bù lại tất cả đậu hủ bị anh ăn mất.
Sau khi ăn xong, cô vẫn không đã ghiền.
So với trước kia sếp tổng đại nhân ăn cô, chỉ ăn chút xíu đậu hủ
thế này, thật sự anh quá có lời!
Cho nên, Đỗ Lôi Ty đảo mắt, tầm nhìn đã nhắm ngay khu vực đang đắp
khăn lông.
囧.
Không biết cái bớt hình ô mai kia lớn lên có hình dạng ra sao
nhỉ?
Lúc này, Liêm Tuấn vẫn còn đang ngủ rất sâu, hai mắt nhắm nghiền,
lông mi dày khẽ rung.
Thật là quá đáng, một người đàn ông mà lông mi còn dài hơn cô, cú
sốc này người như cô làm sao chịu nổi? Đỗ Lôi Ty bùng phát tức
giận, dứt khoát kiên quyết giơ vuốt về phía cái khăn lông mỏng
manh.
Đúng vào khoảng khắc móng vuốt cầm tới chiếc khăn lông, một cánh
tay vươn đến, chụp lấy bàn tay không hề đề phòng của cô.
"A —— "
Không còn kịp nữa, Đỗ Lôi Ty hốt hoảng la lên, cả người đã bị kéo
lại, sau đó thân thể bị đè lên nặng nề.
Vừa mở mắt ra, nguyên cái khăn lông đã trùm lên đầu, trước mắt tối
om, hơi thở đều đều phả vào mặt cô, rất gần, rất gần...
"Sờ đủ chưa?" Hơi thở phả ra cùng lúc với giọng nói trầm thấp vang
lên, đầy vẻ đắc ý.
Thì ra là ngay từ đầu, anh luôn luôn và hoàn toàn chưa ngủ! Không
cần phải nói, Đỗ Đỗ đáng thương của chúng ta lại xui xẻo nữa
rồi.
"Ha ha... Đủ... Đủ rồi..." Đỗ Lôi Ty chột dạ gượng cười, muốn ngo
ngoe thoát khỏi cái cảnh túng quẫn này, tay chân bất đắc dĩ đều bị
đè cứng, ngay cả mặt cũng rất gần anh, rất gần, gần đến mức trong
lúc nói chuyện, môi sẽ chạm đến những nơi mềm mại khác.
"Vậy sao? Anh không ngại để em sờ thêm vài cái nữa đâu..." Anh nói
thế, rồi đôi môi chuyển qua vành tai cô, vô tình hay cố ý phả ra
một hơi nhè nhẹ, vừa trúng vành tai rất mẫn cảm kia, thoáng chốc,
màu đỏ ửng từ vành tai lan đến khắp mặt, cả cổ cũng nóng lên.
Đỗ Lôi Ty khó khăn nuốt nuốt nước miếng: "Không... Không cần...
Đủ... Đủ rồi..."
"Em chắc không?"
"Chắc... Chắc chắn..."
"Nhưng hình như vẫn còn một chỗ em chưa có sờ?" Anh nói xong, nắm
lấy tay cô, ép tay cô đè xuống chỗ cực nóng đó.
"A..."
Nếu không phải đang bị anh bắt ép, Đỗ Lôi Ty bây giờ thật rất muốn
tìm một cái lỗ nào đó mà chui xuống, xấu hổ quá! Xấu hổ quá!
"Sờ rồi thấy sao?"
"..." Đỗ Lôi Ty kìm nén bực bội, không phản bác được.
"Hửm? Chẳng lẽ em còn muốn sờ thêm?"
"Không... Không sờ nữa!" Cô vội vàng trả lời, sợ anh lại ép cô làm
chuyện biến thái gì nữa.
"Phát biểu chút cảm tưởng đi?"
Cảm... Cảm tưởng? Đỗ Lôi Ty bị sét đánh.
Anh cho rằng đây là tiết sinh học đang sờ ếch sao? Sờ xong còn phải
báo cáo cảm tưởng cho giáo viên nữa chứ!
"Không có... Không có cảm tưởng..." Đỗ Lôi Ty đáng thương bị ép đến
điên rồi.
"Vậy sờ thêm lần nữa nhé?"
"A —— "
Đỗ Lôi Ty rốt cục nước mắt ràn rụa.
T^T Sếp tổng đại nhân, anh quả thực chính là Voldemort! Là biến
thái trong biến thái!
"Bây giờ có cảm tưởng chưa?"
"Có! Có!" Sau khi đã trải qua cảm giác bị ép buộc một cách tàn ác,
Đỗ Lôi Ty rốt cục phát điên: "Em cảm thấy... làm đàn ông thật
tuyệt!"
Phụt...
Liêm Tuấn sặc một cái.
"Vợ à, em thật vui tính."
Đâu có đâu có, có vui tính đi chăng nữa cũng không dám vui tính với
sếp tổng ngài! Quả đúng là "Điên" "Người điên" "Điên", "Thú" "Tính
thú" "Thú"!
"Vợ giải thích độc đáo như thế, chắc là rất muốn thử một chút phải
không?"
"Không! Một chút cũng không..."
Lời còn chưa nói hết, miệng đã bị chặn lại.
Thật khác so với sự bá đạo tối qua, đầu tiên là dùng đầu lưỡi vờn
tả theo hình dáng bờ môi, rồi sau đó anh dịch tay mơn man vào trong
áo ngủ rất mỏng của cô, dùng lực một chút, tiếng kinh hô của cô bị
nuốt mất, sau đó là hơi thở hòa quyện cùng nhau và tâm trí mơ hồ
không chịu nổi.
Nụ hôn vẫn thật sâu, phối hợp cùng những ngón tay linh xảo, chạm
vào một chỗ là thắp lên một mồi lửa, thế lửa dâng cao, cuối cùng
cháy lan cả đồng cỏ, trên người chỗ nào cũng nóng lên rồi nóng lên,
ngay cả đầu ngón tay cũng không ngoại lệ.
"Không... Không được..."
Đỗ Lôi Ty cố gắng kêu, nhưng một chữ thốt ra, nụ hôn của anh lại
sâu một phân, đến cuối cùng nói không ra lời, chỉ nghe thấy ngân
nga tiếng rên rỉ, vang vọng mà nhẹ nhàng, từ từ triền miên...
———- Tôi là đường phân cách hình ảnh đen tối ———
"Ngoan, tách chân ra một chút."
"Ư... Không được... A!"
"Ngoan, kêu nhỏ thôi."
"Không... Không được..."
"Hửm?" Dùng sức đẩy người.
"A —— "
"Cưng ơi, vừa rồi em nói không được cái gì?"
"..."
"Hửm?" Tốc độ nhanh hơn.
"A —— "
"Nói đi?" Bỗng nhiên bất động.
T^T
"Không... Không được... Đừng có ngừng!" Một người nào đó bởi vì bị
ép đến điên mà đã mắc bệnh tâm thần.
———- Tôi là đường phân cách cảnh tượng lúc sau ———
Bình thường sau khi trải qua kích tình thì là cảnh gì?
Người đàn ông ngồi trên giường nhả khói, cô gái ngượng ngùng ngẩng
đầu, tràn đầy hi vọng nhìn anh ấy: "Anh... Sẽ chịu trách nhiệm với
em chứ?"
"Yên tâm, sau này em là của anh!"
Bên trên là tình tiết bình thường, nhưng trong câu chuyện hàn huyên
của chúng ta, bất kỳ tình tiết nào cũng là không bình thường! Ví dụ
như bây giờ —— "Gạt người... Gạt người... Gạt người..." Đỗ Lôi Ty
rụt người bắt chước bộ dạng con chim cút, ngón tay không ngừng vẽ
lung tung trên giường.
Bà nội của anh gạt người! Cái bớt trên mông của sếp tổng là hình
quả dứa mà!
"Sao vậy?" Vẫn là bàn tay vươn qua, ôm cô vào trong lòng.
Đỗ Lôi Ty trầm mặc.
Gì chứ, cô cự tuyệt việc nói chuyện cùng lưu manh!
"Giận sao?" Liêm Tuấn cong cong khóe miệng, mập mờ nói, "Mới vừa
rồi rõ ràng là chính em bảo anh đừng ngừng..."
"..." Vô sỉ! Hạ lưu!
"Em không muốn biết anh em nhà họ Tiêu có quan hệ gì với anh
sao?"
(⊙o⊙ )?
Hứng thú của Đỗ Lôi Ty rốt cuộc đã bị gợi lên thành công.
Thấy vẻ mặt nghi ngờ của cô, dáng vẻ vừa muốn hỏi vừa không muốn
hỏi, tim anh cuối cùng mềm nhũn hoàn toàn. Thở dài, chậm rãi nói
ra: "Thật ra thì bọn họ... là con của ba anh sau khi tái
hôn..."
Được rồi, không phải không thừa nhận, đây là một motip chuyện xưa
rất thống thiết*! Cho nên trước khi tiến vào đoạn VCR này, xin các
vị cần phải chuẩn bị một cây dù, để tránh bị máu chó* xối
phải.
(*máu chó = cẩu huyết = cường điệu, thống thiết, bi kịch... Tiu Ú:
là tác giả chơi chữ với câu trước ạ, chẳng biết phải edit thế nào
cho suôn sẻ... )
>>>VCR bắt đầu phát hình >>>
Tiêu Lễ Thạch cùng Liêm Anna gặp nhau từ một lần tình cờ, sau đó,
tướng mạo xuất chúng và cử chỉ hoàn mỹ của Tiêu Lễ Thạch đã khiến
Liêm đại tiểu thư có ấn tượng tốt, cô không quan tâm cha mẹ khuyên
ngăn, dứt khoát dành tình cảm cho Tiêu Lễ Thạch.
Lúc ấy, Tiêu Lễ Thạch chỉ là phó quản lý một công ty nhỏ của tập
đoàn Liêm thị, trẻ tuổi, có hoài bão, nhưng chỉ tiếc là tài hoa đầy
bụng mà không có võ đài thể hiện. Lời tỏ tình của Liêm Anna vừa vặn
là con đường tắt giúp hắn đi lên võ đài này nhanh nhất, hiệu quả
nhất.
Sau một khoảng thời gian do dự, hắn quyết định cưới cô gái
này.
Cưới con gái một của nhà giàu cũng khó chẳng kém gả vào nhà giàu,
sau khi họ sống chung phải chịu áp lực từ khắp nơi, cho đến khi
Tiêu Lễ Thạch chứng minh bản thân có thể sống trong Liêm gia, hơn
nữa sau này con cái cũng sẽ mang họ của Liêm Anna, ông bà Liêm mới
miễn cưỡng đồng ý hôn sự này.
Một năm sau cưới, Tiêu Lễ Thạch bằng năng lực quản lý xuất chúng
của mình đã lật ngược tình hình lỗ lã của Liêm thị, rốt cuộc được
cha mẹ vợ chấp nhận.
Một năm sau nữa, con của hai người ra đời.
Vì phải thực hiện theo lời hứa ban đầu, nên đứa con này mang họ của
Liêm Anna, tên duy nhất một chữ Tuấn.
Song, hôn nhân hình thành trên cơ sở không bình đẳng, tựa như một
tòa cao ốc không có móng, cuối cùng cũng có ngày sụp đổ.
Ba năm sau khi cưới, hai người vẫn tôn trọng nhau, nhưng tình cảm
càng ngày càng nhạt, không thể nói ra là lạ ở chỗ nào, nhưng lại
cảm thấy chỗ nào cũng có gì đó không đúng.
Liêm Anna tiếp nhận văn hóa tây phương một thời gian dài, tính tình
độc lập mà lại có chủ nghĩa nữ quyền, đến lúc cô nhận ra cuộc hôn
nhân này đã không còn cách nào cứu vãn, cô kiên quyết muốn ly
hôn.
"Em biết anh không yêu em, bây giờ em để anh đi, nhưng em có một
yêu cầu, hãy để bé Tuấn lại cho em."
Tiêu Lễ Thạch chăm chú nhìn người phụ nữ đã sống chung với mình ba
năm, cô vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ, ánh mắt quật cường vẫn
giống như đúc ba năm trước đây họ quen biết. Khác biệt duy nhất là,
trong ánh mắt này đã không còn tự tin ban đầu nữa.
"Thật xin lỗi." Hắn để lại câu nói đó, cứ như vậy mà bỏ đi, không
mang theo bất cứ thứ gì của họ Liêm, thậm chí ngay cả đứa con quý
giá nhất của mình cũng để lại cho vợ trước.
Hắn hiểu, cô cần đứa con này hơn hắn.
Sau khi Tiêu Lễ Thạch rời khỏi Liêm gia, tay trắng dựng nghiệp, dựa
vào kinh nghiệm công việc của bản thân ở Liêm thị cùng giác quan
nhạy cảm với nghề nghiệp, chỉ có một năm thời gian liền sáng lập
một công ty IT của riêng mình, về sau việc buôn bán của hắn càng
làm càng lớn, mấy năm sau công ty được niêm yết trên thị trường,
tiền đồ có thể nói là không giới hạn.
Mà tình yêu của hắn cũng dần dần nẩy mầm vào lúc công ty phát triển
đến năm thứ hai, rồi đơm hoa kết quả. Người phụ nữ kia là bạn cùng
hợp tác lúc mở công ty, bọn họ cùng nhau cố gắng vì công ty, cùng
nhau lên kế hoạch, cùng nhau xây dựng, cuối cùng rốt cục danh chánh
ngôn thuận bước tới với nhau.
Sau đó, con của họ ra đời.
Sinh đôi, nam tên là Tiêu Doãn, nữ tên là Tiêu Hạ.
Mặc dù có gia đình mới, cũng có con của mình, nhưng Tiêu Lễ Thạch
vẫn nhớ mãi không quên đứa con của hắn và Liêm Anna, đứa con quý
giá nhất đó của hắn, cho dù chết, hắn cũng không muốn buông
tay.
Sau khi công ty ổn định, hắn thường đi thăm Liêm Tuấn, có khi Liêm
Anna cũng sẽ đi cùng.
Lúc bọn họ gặp nhau cũng rất kỳ quái, một cặp vợ chồng từng cùng
giường cùng gối, gặp nhau không gây lộn cũng không hàn huyên, thậm
chí chẳng hề giống hai người quen biết nhau.
Sau đó, khi Tiêu Doãn và Tiêu Hạ đã biết chạy nhảy, hắn dẫn cả hai
ra ngoài gặp anh trai mình.
Ba đứa trẻ không hiểu chuyện người lớn, không bao lâu liền thân
quen, cũng không biết chúng có quan hệ thế nào, chỉ giống như bạn
bè gọi thẳng tên nhau, thói quen này cũng không thay đổi sau khi
Liêm Tuấn từ nước ngoài về.
Mọi người vốn nói, hôn nhân cần lý trí, hôn nhân của Liêm Anna là
vì quá mù quáng mà cuối cùng phải kết thúc. Song hôn nhân có đôi
khi lại không thể quá mức lý trí, ví dụ như Tiêu Lễ Thạch, hắn
chính là suy nghĩ quá mức về những lợi lộc bên cạnh tình yêu, nên
trong cuộc đời mới lỡ lầm một người phụ nữ
Chương 25
Một rồi đến hai, hai rồi đến ba, ba rồi đến vô tận.
Sáng hôm sau, Đỗ Lôi Ty liên mồm làu bàu những lời này, tay không
ngừng xoa nắn cái eo "mỏng manh" tội nghiệp của mình.
"Tiểu Đỗ, em bị ốm giờ đã khỏe hơn chưa?" Giới Vô Song lo lắng nhìn
cô em đồng nghiệp mới bên cạnh, lòng thầm thở dài: Quả nhiên là
bệnh rất nặng!
Nghe vậy, Đỗ Lôi Ty chỉ còn biết "nín lặng hỏi trời xanh".
Trong lòng cô hối hận khôn nguôi. Biết sớm thì đã không ăn vụng đậu
hũ của sếp tổng đại nhân, tuy thực hiện chỉ trong chớp mắt nhưng
hại cô đến mấy ngày sau hầu như ngày nào cũng đau lưng, mỏi eo,
nhức chân. Giờ thì cô chẳng khác gì mấy bà bác đóng quảng cáo thiếu
canxi trên TV.
Vậy mới nói, hạnh phúc quá cũng không tốt chút nào.
Thấy Đỗ Lôi Ty mặt mày rầu rĩ, mấy đồng nghiệp ở các quầy khác bèn
xúm cả lại, "Tiểu Đỗ, nghe nói cô bị ốm rất nặng, giờ sao
rồi?"
Đỗ Lôi Ty bối rối đáp lại: "Không sao, không sao." Có điều vùng eo
vẫn còn nhức mỏi lắm.
"Mà cũng lạ thật, hơn một tháng cô không đi làm nhưng quản lý Chu
chẳng hề đả động gì đến..." Tiểu Chu quầy Vàng bạc lẩm bẩm.
Đỗ Lôi Ty lúng túng không biết trả lời thế nào, "Đó là vì... vì
quản lý Chu rất thông cảm với nhân viên..." Kiếm một lí do ngay cả
bản thân cũng không tin nổi khiến Đỗ Lôi Ty thấy hơi chột dạ.
Vậy tại sao cô nghỉ phép liên tục trong một tháng mà không bị sa
thải? Nguyên nhân rất đơn giản, sau mỗi lần vận động kịch liệt,
người nào đó lại nhân cơ hội chui vào lòng chồng nũng nịu: "Ngày
mai em còn phải đi làm..."
Liêm Tuấn không thèm suy nghĩ phản đối luôn: "Không cho phép đi."
Nực cười, vợ anh mà còn cần phải đi làm sao? Anh nhướn mày hỏi:
"Chẳng lẽ anh lại không nuôi nổi em?"
Đỗ Lôi Ty tuy ngốc nhưng không có nghĩa là không hiểu nổi ý của sếp
tổng đại nhân, cô thẽ thọt: "Đương nhiên là anh nuôi được em, cho
dù có cả một xe tải chứa em thì anh cũng nuôi tốt ấy chứ!" Nói
xong, cô quan sát thấy đôi mày của sếp tổng đại nhân dần dần giãn
ra bèn lớn mật nói tiếp: "Giờ em cả ngày ru rú trong nhà, hết ăn
rồi lại ăn, chẳng mấy bữa mà biến thành lợn mất thôi. Anh không
muốn nuôi lợn đấy chứ?" Dứt lời ngón tay còn vẽ hai vòng tròn trên
lồng ngực rắn chắc của sếp tổng đại nhân.
Ngay sau đó, bàn tay nhỏ nhắn không an phận đã bị túm chặt.
Anh xoay người đè cô xuống giường, ánh mắt sáng rực nhìn cô chăm
chú: "Em ngốc như vậy anh chỉ cần một là đủ. Với lại, anh không
ngại nuôi lợn đâu." Nói đoạn, anh vươn lưỡi liếm khóe mắt cô, nhìn
đôi mắt nai tơ ngập nước, anh hài lòng nở nụ cười ranh mãnh.
Rõ ràng là phản bác lại cô, nhưng những lời âu yếm mờ ám của anh
vẫn khiến trái tim cô thấy thật ấm áp.
Sau đó, đương nhiên là Đỗ Lôi Ty phải bán mình cầu công việc, bất
chấp khả năng bị bệnh thoái hóa cột sống để đổi lấy một cú điện
thoại cho Chu Đại Phú của sếp tổng đại nhân.
Lại nói thêm, Chu Đại Phú lần đầu tiên nhận được điện thoại do sếp
tổng đại nhân đích thân gọi đến, mừng rỡ đồng ý ngay tắp lự. Anh ta
thầm nhủ Đỗ Lôi Ty nhất định là "người quen" trong truyền thuyết,
không thể thất lễ!
Thế là cuối cùng Đỗ Lôi Ty có thể yên ổn đi làm.
Sau khi Đỗ Lôi Ty đi làm lại, Chu Đại Phú vồn vã với cô một cách lạ
kỳ. Anh ta cố ý gọi Đỗ Lôi Ty vào phòng làm việc, nói bóng nói
gió.
"Tiểu Đỗ, cô... quen với Liêm tổng à?"
"Cũng không tính là quen..." Đỗ Lôi Ty túa mồ hôi lạnh, sợ Chu Đại
Phú nhìn ra mối quan hệ của hai người họ, đành phải nói dối, "Lần
trước bài báo cáo của tôi được Liêm tổng đánh giá cao, từ đó anh ấy
mới biết tôi... Chúng tôi không hề quen nhau."
Từ khi sống chung với sếp tổng đại nhân, cô cảm thấy trình độ nói
dối của mình càng ngày càng giảm sút. Nói dối vụng về thế này thì
ngay cả một đứa trẻ con cũng chẳng thèm tin! Nhưng không ngờ, Chu
Đại Phú lại tin.
"Tiểu Đỗ, cô được Liêm tổng đánh giá cao, quả không hổ là một nhân
tài! Tôi rất vui vì cửa hàng chúng ta có một nhân viên xuất sắc như
cô. Vì vậy, tôi quyết định phát thưởng cho cô!"
"... Quản lý Chu, tôi đã có rất nhiều phiếu giảm giá rồi."
"Vậy à?" Chu Đại Phú hơi khó xử, "Hay cô cầm thêm ít sản phẩm nữa
về nhà dùng thử nhé?"
Đỗ Lôi Ty rơi lệ: Quản lý Chu, hộp lần trước anh đưa tôi còn chưa
động vào!
Cầm theo một hộp bao cao su lớn ra khỏi phòng làm việc của Chu Đại
Phú, Đỗ Lôi Ty khóc không ra nước mắt.
Quản lý Chu cũng thật bạo gan, làm gì có cấp trên nào dùng bao cao
su thay cho tiền thưởng của nhân viên, lại còn cả một hộp lớn nữa?
Đâu phải Giáng sinh mà lấy ra thổi làm bóng bay, cho nhiều thế thì
có ích gì?
Vừa quay trở lại quầy, cô đã chạm mặt Giới Vô Song.
"Tiểu Đỗ, em cầm hộp gì vậy?" Giới Vô Song tò mò liếc nhìn, rồi lập
tức hiểu ý trưng ra bộ mặt đen tối, "Bệnh vừa khỏi nên mang về nhà
dùng thử chứ gì?"
Phụt!
Đỗ Lôi Ty suýt nữa thì phun ra một ngụm máu, cô quăng cho Giới Vô
Song một ánh mắt vô cùng ai oán, "Vô Song, chị đừng dọa em nữa được
không? Hộp lần trước em vẫn còn trưng ở nhà kia kìa..."
"Cái gì?" Giới Vô Song bỗng nhiên kêu ầm lên, "Em không dùng
sao?"
Đỗ Lôi Ty hoang mang, "Không ạ..."
"Tiểu Đỗ, không phải em muốn có con trước khi kết hôn đấy chứ?"
Trong suy nghĩ của Giới Vô Song, lần dùng thử của Đỗ Lôi Ty đương
nhiên là cùng với bạn trai.
Câu hỏi của Giới Vô Song khiến Đỗ Lôi Ty giật mình.
Đúng rồi! Mỗi khi cô và sếp tổng đại nhân làm chuyện đó... hình như
đều không dùng biện pháp an toàn. Chẳng may cô...
Nghĩ đến đây, mặt mày cô tái xanh.
Giới Vô Song không chú ý tới nét mặt khác lạ của Đỗ Lôi Ty, tiếp
tục nói rất nghiêm túc: "Tiểu Đỗ, mặc dù bây giờ có con trước khi
kết hôn là chuyện rất bình thường, nhưng chúng ta là phụ nữ thì vẫn
phải nghĩ cho tương lai sau này. Em có chắc là bạn trai em yêu em
thật lòng không?"
Yêu?
Cái từ này lại khiến Đỗ Lôi Ty thất thần lần nữa.
Đúng vậy, từ trước đến giờ sếp tổng đại nhân chưa từng nói với cô
từ này. Người hiện đại yêu trước tiên là tỏ tình, sau đó XXOO, cuối
cùng mới là kết hôn. Nhưng cô với sếp tổng đại nhân thì hoàn toàn
ngược lại. Quen nhau chưa tới một ngày đã kết hôn, qua mấy tháng
mới XXOO, còn tỏ tình thì... >____< từ đầu tới cuối sếp tổng
đại nhân chưa từng nói lần nào! Mặc dù "Anh yêu em" chỉ là một câu
nói, ý nghĩa không quá lớn lao, nhưng không được nghe thì cứ thấy
thiêu thiếu thế nào ấy. Vì vậy, Đỗ Lôi Ty rất chi là phiền não. Sự
phiền não này quấy rầy Đỗ Lôi Ty đến tận khi tan làm. Cô lơ mơ thay
quần áo rời khỏi cửa hàng, chợt phát hiện trời đổ mưa to! Cô thò
tay vào trong túi xách theo bản năng >_< Quên đem ô
rồi!
Chẳng lẽ cô phải bắt taxi để về? Từ đây về nhà tốn mất bao nhiêu?
Hu hu... người ta nghèo lắm mà! (quả nhiên không có chút ý thức nào
của một bà chủ giàu có -_- [] [] [] )
Đúng lúc này, di động bỗng nhiên đổ chuông, Đỗ Lôi Ty bèn nhấn nút
nghe.
"Ngẩng đầu lên, nhìn sang trái 35 độ."
Trong giọng nói quen thuộc, Đỗ Lôi Ty nhìn thấy chiếc xe quen thuộc
cùng với bóng hình quen thuộc của anh đang cầm ô đứng cạnh
xe.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi POLO màu xanh nhạt, lúc ánh mắt giao
nhau, anh khẽ vẫy tay rồi chậm rãi bước về phía cô với nhịp độ
thong thả, ngay cả bọt nước bên cạnh cũng phối hợp bắn lên rất hài
hòa.
Đỗ Lôi Ty nhìn đến xuất thần. Cô chợt nhớ đã từng đọc một quyển
truyện tranh, trong đó nam chính cũng đi đến dưới làn mưa với nụ
cười dịu dàng trên môi.
Giây phút này, bỗng nhiên cô có cảm giác mình là nữ chính.
Sống lẻ loi ở thành phố này đã nhiều năm, lần đầu tiên cô cảm thấy
mình thực sự được quan tâm.
Ngồi trong xe Liêm Tuấn, trái tim Đỗ Lôi Ty tan chảy, hoàn toàn
khác hẳn với làn mưa lạnh lẽo bên ngoài.
"Sao anh nhớ tới đón em?" Cô không kìm được bật hỏi.
Anh vặn lại: "Anh không đến đón chẳng lẽ em muốn đội mưa về?"
Dù đã biết trước câu trả lời, nhưng nghe chính miệng anh nói ra
thật là hạnh phúc...
"Gần đây anh rất bận, em sợ làm lỡ công việc của anh." Kể từ việc
lần trước cô mới biết sếp tổng đại nhân thực sự rất bận, chứ không
phải vì mấy cái lí do vớ vẩn mà cô nghĩ ra.
"Không sao, sáng hôm nay vừa mới ký hợp đồng, việc hợp tác đã xong
xuôi rồi."
Hết bận rồi? Trong thâm tâm Đỗ Lôi Ty hết sức vui vẻ, nhưng cô
không dám biểu hiện quá mức ra bên ngoài mà chỉ hỏi: "Vậy sau
này... anh sẽ về sớm hơn chứ?"
Vừa hỏi xong, xe đột nhiên dừng lại.
"Sao thế?" Đỗ Lôi Ty bật hỏi.
"Mấy ngày trước hơi bận nên lạnh nhạt với em. Xin lỗi." Giọng nói
dịu dàng bất ngờ vang lên khiến Đỗ Lôi Ty ngơ ngẩn.
Sếp tổng đại nhân đang... xin lỗi cô sao?
Đỗ Lôi Ty giật mình nhìn về phía anh, đụng ngay phải một ánh mắt
rất nghiêm túc.
Bên ngoài, nước mưa táp vào cửa sổ xe, cảnh tượng mịt mù.
Bên trong, hai ánh mắt giao nhau, cảnh tượng ấm áp.
Anh đột nhiên vươn tay đỡ lấy cổ cô, môi dần dần tiến tới
gần.
"Chờ chút!" Đỗ Lôi Ty chợt nhớ ra điều gì.
"Sao vậy?"
"À ừm... Anh có thể..." Cô chớp chớp mắt, không biết nên nói sao
cho phải. Thật ra thì cô rất muốn nghe anh nói câu kia một
lần...
Đột nhiên, di động đổ chuông, phá vỡ không khí gượng gạo.
Ngay sau đó, giọng nói dữ dằn của Chu Ngọc Phỉ vang lên: "Đỗ Lôi
Ty! Rốt cuộc thì lúc nào mày mời tao ăn cơm hả?"
Thứ bảy, không khí trong lành, gió nhẹ mơn man, thời tiết thật đẹp.
Chỉ riêng mình Đỗ Lôi Ty đang đi trên đường là mặt mày rầu
rĩ.
Mấy hôm trước, cô và đứa bạn thân Chu Dao Phỉ hẹn nhau đi ăn ở một
nhà hàng mới mở. Mọi việc vốn đang diễn ra bình thường, bỗng dưng
nửa tiếng sau, lúc cô mặc quần áo chuẩn bị đi thì sếp tổng đại nhân
xuất hiện ngay trước cửa, nói muốn đi cùng cô. Hơn nữa, thái độ của
anh không cho cô cửa để từ chối.
Thế là, Đỗ Lôi Ty 囧.
Lại nói tiếp, từ khi kết hôn đến bây giờ, cô chưa đưa sếp tổng đại
nhân đi gặp người ngoài bao giờ. Nói chính xác hơn, cô chưa từng
nghĩ đến việc giới thiệu sếp tổng đại nhân cho bạn bè của mình.
Nguyên nhân rất đơn giản, cuộc hôn nhân này sớm muộn gì cũng kết
thúc. Nếu sợ người ta biết mình ly hôn thì tốt hơn hết là ngay từ
đầu đừng để cho ai biết mình đã kết hôn.
Nhưng giờ thì khác, dựa theo tình hình hiện tại, chuyện ly hôn tạm
thời sẽ không xảy ra, vả lại thực lòng thì cô cũng không muốn rời
khỏi sếp tổng đại nhân. Người đàn ông này tuy có hơi chuyên quyền,
hơi keo kiệt, tính khí cũng hơi tệ một chút nhưng ở bên anh luôn
luôn có cảm giác an tâm, giống như dù trời sập cũng có người chống
cho vậy...
Dừng lại! Sao tự nhiên lại nghĩ về anh tốt như thế hả?
Đỗ Lôi Ty định thần lại, thấy sếp tổng đại nhân đang thong thả đi
sau mình, trong lòng càng thêm bực bội.
Nhìn anh rõ ràng là đã tính trước sẽ đi cùng với cô, vậy mà còn cố
tình xuất hiện đột ngột khiến cô không kịp trở tay, khiến cô chưa
chuẩn bị gì đã phải giới thiệu pho tượng Bồ Tát lớn này cho Chu Dao
Phỉ và Hạ Khôn. Đến lúc đó cô phải giải thích sao về chuyện mình là
gái đã có chồng? Rõ ràng anh cố ý muốn cô phải xấu hổ!
Xấu xa! Quá mức xấu xa!!
Nghĩ như vậy, cô cúi gằm mặt đi phăm phăm.
Bỗng nhiên, một bàn tay nắm lấy vai cô.
"Sao lại đi nhanh vậy?" Người nào đó vẻ mặt thoải mái, hoàn toàn
không để ý đến tâm trạng buồn bực của cô hiện giờ.
Đỗ Lôi Ty cúi đầu, không nói lời nào.
"Không phải em giận anh đấy chứ?"
"Đương nhiên là ——" Lời nói đã chực đến cửa miệng, bỗng cô nhìn
thấy ánh mắt sếp tổng đại nhân đang nheo lại đầy nguy hiểm, bên môi
còn đọng lại một nụ cười nửa miệng rất gian xảo.
(đọc truyện hay tại kenhtruyen.pro bạn nhé)
"Đương nhiên là em vui còn không kịp!" Nở một nụ cười méo xẹo,
trong lòng Đỗ Lôi Ty tự khinh bỉ mình một trăm lần rồi lại một trăm
lần.Thôi, coi như là dắt chó đi dạo!
Hức... Nhưng có con chó nào lại nắm cả vai chủ nhân thế này
không...
Lúc hai người tới nhà ăn thì đã mười giờ rưỡi. Chu Dao Phỉ nhắn tin
rằng cô với Hạ Khôn đã đến và ngồi chờ bên trong phòng tiệc.
Đi theo người phục vụ đến phòng, cửa bỗng bật mở, một người bên
trong lao ra, giang hai tay ôm chầm lấy Đỗ Lôi Ty.
"Bao cao su, em có nhớ anh không?"
Giọng nói cợt nhả này không phải của Hạ Khôn thì còn ai vào
đây.
"Hồ ly chết, anh cách xa em ra một chút!" Đỗ Lôi Ty đang định đẩy
anh ta ra thì đã có một bàn tay bắt được tay của Hạ Khôn trước cô,
sau đó ngang nhiên chen vào đứng chắn giữa hai người bọn họ.
Đỗ Lôi Ty lắp bắp kinh hãi, Hạ Khôn cũng kinh hãi lắp bắp.
Bất ngờ một lúc, anh ta dường như hiểu được điều gì, bèn cố ý trưng
ra bộ dáng đau buồn: "Anh giai này, đừng kích động như vậy, tôi
thật sự không có sở thích đặc biệt đó..."
Liêm Tuấn buông tay, nghiêm mặt nói: "Tôi trước đây cũng không có,
và sẽ càng không bao giờ có."
Phụt ——
Đỗ Lôi Ty bên cạnh phun ra.
Những lời của sếp tổng đại nhân thoáng nghe thì không thấy gì,
nhưng ngẫm lại thì chẳng phải anh đang nói cho Hạ Khôn rằng: Từ khi
thấy anh, tôi không còn ảo tưởng gì về đồng tính luyến ái
nữa.
Quá hiểm! Hạ Khôn trông hơi xấu hổ, đúng lúc này Chu Dao Phỉ đang
ngồi trong phòng tiệc cũng đi ra. Hôm nay cô mặc một chiếc áo màu
trắng kết hợp với chân váy đen dài, làm tôn thêm vóc dáng vốn cực
chuẩn. Mái tóc xoăn đen được búi gọn lại trông rất tri thức, khác
hẳn với hình ảnh bà hoàng bụng dạ hẹp hòi hàng ngày.
Đỗ Lôi Ty đang định chào cô, chợt thấy cô sửng sốt nhìn Liêm Tuấn,
"Sao lại là anh?"
"Là em?" Giọng nói của Liêm Tuấn cũng đượm vẻ kinh ngạc.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Đỗ Lôi Ty lúng túng hỏi: "Hai người quen
nhau?"
"Ừ." Chu Dao Phỉ gật gật đầu, lại liếc nhìn sang Liêm Tuấn. Đến khi
xác định mình không nhận nhầm người, cô mới nói tiếp, "Tao từng hôn
anh ta."
*** *** ***
Đỗ Lôi Ty phải thừa nhận rằng mình đã bị đả kích rất mạnh.
Tuy rằng từ khi còn đi học, Chu Dao Phỉ đã nổi tiếng là yêu nhiều,
quen biết rộng rãi đến mức ai cũng phải tặc lưỡi bái phục, nhưng cứ
nghĩ đến việc cô và sếp tổng đại nhân từng hôn nhau, thì trong lòng
Đỗ Lôi Ty lại có một... niềm vui không thể diễn tả được.
Một đại ma vương, một bà hoàng.
Bọn họ rốt cuộc là quen nhau như thế nào? Tò mò! Rất tò mò!
Lúc Đỗ Lôi Ty đang không ngừng tưởng tượng cảnh hai người hôn nhau
ra sao thì đồ ăn đã được đưa lên. Bình thường khi có Chu Dao Phỉ
thì đồ ăn đều là do cô chọn, tuy giá không rẻ nhưng có nhiều chất
dinh dưỡng.
Nhưng lần này thì không, một đĩa thịt bò ngon lành được mang lên.
Mùi thơm hấp dẫn kéo tâm trí của Đỗ Lôi Ty quay về. Nhìn đĩa thịt
bò nóng hổi trước mắt, ngón tay cô đã chực di chuyển.
Quan tâm chuyện bọn họ hẹn hò làm gì, ăn cho no bụng mới là quan
trọng nhất!
Lúc cô vươn đũa hướng tới miếng thịt bò nhiều mỡ nhất thì Liêm Tuấn
đã nhanh tay hơn, gắp được miếng thịt bò trước cô.
Ô... Anh chàng thịt bò!
Đỗ Lôi Ty bực bội nhìn sang sếp tổng đại nhân, bỗng ngớ người
ra.
Bởi cô thấy anh đang đưa chiếc đũa kẹp miếng thịt bò tiến dần về
phía mình, sau đó bỏ vào bát của cô.
"Em gầy quá, ăn nhiều một chút."
"..."
Sau một thoáng im lặng, một Đỗ Lôi Ty thu nhỏ bắt đầu lăn qua lăn
lại, gào khóc trong lòng! Hạnh phúc quá! Thật hạnh phúc biết
bao!
"Vợ à, anh cũng gắp cho em ăn." Hạ Khôn đặt một miếng thịt bò vào
trong bát của Chu Dao Phỉ.
"Ai là vợ của anh?" Chu Dao Phỉ trừng mắt nhìn Hạ Khôn, sau đó phá
vỡ màn nhìn nhau rất tình cảm của Đỗ Lôi Ty và anh chàng thịt bò,
"Ty Ty, sao mày lại đi cùng anh ấy?" "Anh ấy" đương nhiên là chỉ
sếp tổng đại nhân.
Rời mắt khỏi anh chàng thịt bò, Đỗ Lôi Ty đang không biết phải giải
thích cho Chu Dao Phỉ như thế nào thì sếp tổng đại nhân đã trả lời
thẳng thừng: "Chúng tôi đã kết hôn hơn ba tháng rồi."
Chu Dao Phỉ suýt nữa thì bị nghẹn chết bởi miếng thịt bò trong cổ
họng.
"Không thể nào! Lần trước mày nói được gả vào nhà giàu là thật
à?"
Thật là, sao Chu Dao Phỉ lại nói ra cả những từ ngữ thô tục như "gả
vào nhà giàu" chứ? Đỗ Lôi Ty xấu hổ gật đầu, liếc mắt nhìn sếp tổng
đại nhân.
Anh mỉm cười, không hề có chút giận dữ nào.
"Bao cao su, vậy bây giờ em là quý bà giàu có rồi?" Hạ Khôn tiện đà
bồi thêm một câu.
Từ "quý bà giàu có" này so với "gảvào nhà giàu" còn thô tục hơn!
Hai người kia lịch sự một chút không được sao? Đỗ Lôi Ty len lén
nhìn sếp tổng đại nhân, trông anh vẫn bình thản như thường.
Dựa theo kinh nghiệm của Đỗ Lôi Ty, sếp tổng đại nhân không nói lời
nào không có nghĩa là anh không tức giận, nói không chừng bây giờ
anh đang suy nghĩ xem lát nữa phải chỉnh đốn cô như thế nào.
Không được! Cô phải nịnh bợ mới được!
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến!
Đỗ Lôi Ty đang phiền não làm thế nào để nịnh bợ sếp tổng đại nhân
thì một món ăn mới được mang lên – cá dưa chua!
Món cá dưa chua của nhà hàng này nổi tiếng là tươi, cay. Tuy cô
không ăn cay nhưng nếu là món ăn nổi tiếng thì chắc chắn rất ngon.
Đỗ Lôi Ty hạ quyết tâm, dùng thứ này để nịnh anh xem sao!
Cô niềm nở gắp một miếng cá vào bát của sếp tổng đại nhân, tiện thể
thuyết minh thêm: "Anh nếm thử món này xem, ngon lắm đấy!"
Liêm Tuấn nhìn miếng cá rắc đầy hạt tiêu trong bát, tay không hề
động đậy.
Không thể nào? Sếp tổng đại nhân hình như giận thật rồi! Đỗ Lôi Ty
căng thẳng dùng ánh mắt vô cùng chờ mong bắn về phía anh, trong
lòng không ngừng cầu xin: mau ăn đi, mau ăn đi...
Đối mặt với ánh mắt tha thiết của Đỗ Lôi Ty, Liêm Tuấn đành phải
nhấc đũa hướng tới miếng cá.
Gắp lên, ăn, rời khỏi ánh mắt vui sướng của cô, lén cau mày.
Đương nhiên, cô nàng ngốc nghếch của chúng ta không chú ý tới chi
tiết này, cô còn đang hớn hở vì kế sách nịnh bợ của mình đã thành
công vang dội. Phải không ngừng cố gắng, tiếp tục phấn đấu!
Kết quả là miếng cá thứ hai được đặt trước mặt sếp tổng đại
nhân.
Rồi lại một ánh mắt vô cùng háo hức...
Cứ như vậy, Liêm Tuấn sống gần ba mươi năm trên đời, lần đầu tiên
ăn cá dưa chua, cánh gà cay, gà xào ớt, tôm cay,...
Ăn nhiều đến mức Chu Dao Phỉ phải thốt lên: "Ty Ty, chồng mày ăn
cay thật đấy!"
"Đương nhiên, chồng tao mà lại!" Đỗ Lôi Ty cười tươi như hoa, gắp
thêm một miếng cua cay, "Đây, anh thử tiếp món này đi!"
Liêm Tuấn: "..."Từ nãy đến giờ, Đỗ Lôi Ty vẫn rất buồn bực.
Cô đã nịnh sếp tổng đại nhân mãi rồi nhưng anh vẫn chẳng hé miệng
nói nửa câu, trên mặt chỉ có mỗi nụ cười nhàn nhạt, thế này rốt
cuộc là sao?
Đỗ Lôi Ty nghĩ nát óc, chẳng lẽ phải nịnh nọt đến tận lúc về
nhà?
Thế nên cô lại càng ân cần gắp thức ăn cho sếp tổng đại nhân. Từ
lúc ấy, cái ý cười mờ nhạt duy nhất trên mặt Liêm Tuấn cũng biến
mất luôn, chỉ cau mày im lặng không lên tiếng.
Thấy anh như vậy, Đỗ Lôi Ty rốt cục không chịu nổi nữa, mở miệng
thử dò hỏi: "Anh không thoải mái ở đâu à?"
Liêm Tuấn lắc đầu, không nói gì.
"Thế anh đang... giận em à?"
Sau một thoáng im lặng, một Đỗ Lôi Ty thu nhỏ bắt đầu lăn qua lăn
lại, gào khóc trong lòng! Hạnh phúc quá! Thật hạnh phúc biết
bao!
"Vợ à, anh cũng gắp cho em ăn." Hạ Khôn đặt một miếng thịt bò vào
trong bát của Chu Dao Phỉ.
"Ai là vợ của anh?" Chu Dao Phỉ trừng mắt nhìn Hạ Khôn, sau đó phá
vỡ màn nhìn nhau rất tình cảm của Đỗ Lôi Ty và anh chàng thịt bò,
"Ty Ty, sao mày lại đi cùng anh ấy?" "Anh ấy" đương nhiên là chỉ
sếp tổng đại nhân.
Rời mắt khỏi anh chàng thịt bò, Đỗ Lôi Ty đang không biết phải giải
thích cho Chu Dao Phỉ như thế nào thì sếp tổng đại nhân đã trả lời
thẳng thừng: "Chúng tôi đã kết hôn hơn ba tháng rồi."
Chu Dao Phỉ suýt nữa thì bị nghẹn chết bởi miếng thịt bò trong cổ
họng.
"Không thể nào! Lần trước mày nói được gả vào nhà giàu là thật
à?"
Thật là, sao Chu Dao Phỉ lại nói ra cả những từ ngữ thô tục như "gả
vào nhà giàu" chứ? Đỗ Lôi Ty xấu hổ gật đầu, liếc mắt nhìn sếp tổng
đại nhân.
Anh mỉm cười, không hề có chút giận dữ nào.
"Bao cao su, vậy bây giờ em là quý bà giàu có rồi?" Hạ Khôn tiện đà
bồi thêm một câu.
Từ "quý bà giàu có" này so với "gảvào nhà giàu" còn thô tục hơn!
Hai người kia lịch sự một chút không được sao? Đỗ Lôi Ty len lén
nhìn sếp tổng đại nhân, trông anh vẫn bình thản như thường.
Dựa theo kinh nghiệm của Đỗ Lôi Ty, sếp tổng đại nhân không nói lời
nào không có nghĩa là anh không tức giận, nói không chừng bây giờ
anh đang suy nghĩ xem lát nữa phải chỉnh đốn cô như thế nào.
Không được! Cô phải nịnh bợ mới được!
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến!
Đỗ Lôi Ty đang phiền não làm thế nào để nịnh bợ sếp tổng đại nhân
thì một món ăn mới được mang lên – cá dưa chua!
Món cá dưa chua của nhà hàng này nổi tiếng là tươi, cay. Tuy cô
không ăn cay nhưng nếu là món ăn nổi tiếng thì chắc chắn rất ngon.
Đỗ Lôi Ty hạ quyết tâm, dùng thứ này để nịnh anh xem sao!
Cô niềm nở gắp một miếng cá vào bát của sếp tổng đại nhân, tiện thể
thuyết minh thêm: "Anh nếm thử món này xem, ngon lắm đấy!"
Liêm Tuấn nhìn miếng cá rắc đầy hạt tiêu trong bát, tay không hề
động đậy.
Không thể nào? Sếp tổng đại nhân hình như giận thật rồi! Đỗ Lôi Ty
căng thẳng dùng ánh mắt vô cùng chờ mong bắn về phía anh, trong
lòng không ngừng cầu xin: mau ăn đi, mau ăn đi...
Đối mặt với ánh mắt tha thiết của Đỗ Lôi Ty, Liêm Tuấn đành phải
nhấc đũa hướng tới miếng cá.
Gắp lên, ăn, rời khỏi ánh mắt vui sướng của cô, lén cau mày.
Đương nhiên, cô nàng ngốc nghếch của chúng ta không chú ý tới chi
tiết này, cô còn đang hớn hở vì kế sách nịnh bợ của mình đã thành
công vang dội. Phải không ngừng cố gắng, tiếp tục phấn đấu!
Kết quả là miếng cá thứ hai được đặt trước mặt sếp tổng đại
nhân.
Rồi lại một ánh mắt vô cùng háo hức...
Cứ như vậy, Liêm Tuấn sống gần ba mươi năm trên đời, lần đầu tiên
ăn cá dưa chua, cánh gà cay, gà xào ớt, tôm cay,...
Ăn nhiều đến mức Chu Dao Phỉ phải thốt lên: "Ty Ty, chồng mày ăn
cay thật đấy!"
"Đương nhiên, chồng tao mà lại!" Đỗ Lôi Ty cười tươi như hoa, gắp
thêm một miếng cua cay, "Đây, anh thử tiếp món này đi!"
Liêm Tuấn: "..."Từ nãy đến giờ, Đỗ Lôi Ty vẫn rất buồn bực.
Cô đã nịnh sếp tổng đại nhân mãi rồi nhưng anh vẫn chẳng hé miệng
nói nửa câu, trên mặt chỉ có mỗi nụ cười nhàn nhạt, thế này rốt
cuộc là sao?
Đỗ Lôi Ty nghĩ nát óc, chẳng lẽ phải nịnh nọt đến tận lúc về
nhà?
Thế nên cô lại càng ân cần gắp thức ăn cho sếp tổng đại nhân. Từ
lúc ấy, cái ý cười mờ nhạt duy nhất trên mặt Liêm Tuấn cũng biến
mất luôn, chỉ cau mày im lặng không lên tiếng.
Thấy anh như vậy, Đỗ Lôi Ty rốt cục không chịu nổi nữa, mở miệng
thử dò hỏi: "Anh không thoải mái ở đâu à?"
Liêm Tuấn lắc đầu, không nói gì.
"Thế anh đang... giận em à?"
Cô chợt nhớ ra, nếu nói hai người bọn họ còn hiểu rõ nhau hơn cả đã
kết hôn thì quan hệ giữa cô và sếp tổng đại nhân rốt cuộc được coi
là hiểu nhau hay là không đây?
Nếu nói không hiểu, thế hành động vừa ôm vừa hôn vừa lăn khắp
giường với cô của anh... là thế nào?
Còn nếu nói là hiểu... anh ấy rõ ràng chưa từng nói ba chữ kia với
cô, đừng nói là ba chữ, ngay cả nắm tay hẹn hò lúc bắt đầu cũng
không có, thế sao có thể gọi là hiểu nhau?
Nghĩ tới nghĩ lui, Đỗ Lôi Ty bấn hết cả người.
Đúng lúc đó, Liêm Tuấn đột nhiên nói với cô: "Đi thôi."
"Đi đâu?" Đỗ Lôi Ty còn chưa kịp phản ứng.
Liêm Tuấn: "Đi dạo một chút."
"Nhưng hai người Phỉ Phỉ đã đi rồi mà."
Liêm Tuấn nhướn mày: "Hai người chúng ta chẳng lẽ không đi dạo được
sao?"
Hả? Đỗ Lôi Ty bỗng nhiên giật mình một cái, nhớ tới vấn đề mình vừa
bấn lúc nãy.
Đi dạo phố? Hai người? Đây, đây chẳng lẽ chính là —— hẹn hò trong
truyền thuyết! ! !
Không chờ cô phản ứng, Liêm Tuấn đã đi tới nắm lấy tay cô.
Bàn tay anh gần như nắm trọn cả bàn tay cô, chỉ cần hơi dùng sức đã
lôi cô đi theo anh một cách máy móc.
Tình cảnh này thật kì lạ.
Một người đàn ông cao ráo tuấn tú nắm tay một cô gái mặt mũi ngây
ngô, bước đi chậm rãi trên đường.
Đi được một lát, Liêm Tuấn bỗng dừng bước, bất đắc dĩ nhìn.
"Đỗ Đỗ, anh đâu phải đang dắt chó đi dạo." Xin em có chút phản ứng
đi được không hả?
"Ừm..." Đỗ Lôi Ty gật đầu, chợt tỉnh ra, "Anh, anh, anh mắng em là
chó!"
Liêm Tuấn nhún nhún vai: "Đây là em tự nói đấy chứ."
Đỗ Lôi Ty hận đến nghiến răng, lúc nãy còn cảm thấy sếp tổng đại
nhân rất ân cần, thì ra tất cả đều là giả tạo!
Cô giận dữ giậm chân, muốn giằng ra khỏi tay anh nhưng sức lực
chênh lệch quá xa, giãy dụa một hồi cuối cùng vẫn vô ích. Cô lại
ngẩng đầu nhìn nhìn sếp tổng đại nhân, vẻ mặt kia đúng là y hệt
đang chơi với chó.
(ㄒoㄒ )...
Đi cùng sếp tổng đại nhân đúng là chẳng có gì tốt đẹp hết.
Tự dưng bị sếp tổng đại nhân đùa bỡn, Đỗ Lôi Ty sinh lòng oán hận,
quyết tâm sống mái một phen.
"Đỗ Đỗ."
"..." Nghiến răng nghiến lợi, giả bộ không nghe thấy.
"Đỗ Đỗ?"
"..." Ai mà để ý đến anh thì người đấy là con heo!
"Đỗ Đỗ, em có muốn ăn kem không?" Liêm Tuấn bỗng nhiên dừng lại chỗ
xe bán kem bên đường.
Đỗ Lôi Ty nhìn chằm chằm vào kem.
Trên thế giới này nếu có thứ gì mà Đỗ Lôi Ty không thể từ chối nổi
thì chỉ có hai cái —— sếp tổng đại nhân và kem. Bây giờ sếp tổng
đại nhân đang nắm tay cô hỏi cô có muốn ăn kem hay không, đối mặt
với sức hấp dẫn lớn đến thế, Đỗ Lôi Ty quyết định tạm thời làm heo
một lần.
Liếm liếm môi, cô gật đầu dứt khoát, "Có!"
Vào một ngày hè nắng chói chang, tay phải cầm một que kem to đùng,
tay trái kéo theo một anh chàng đẹp trai, đãi ngộ như thế không
phải chuyện người bình thường có thể có được.
Vì thế, tâm trạng bực bội lúc nãy của Đỗ Lôi Ty đã bay hết sạch, cô
liếm que kem, nheo nheo mắt một cách vô cùng hưởng thụ.
Liêm Tuấn nhìn thấy cảnh này, không kìm được bật cười.
Cô bé này, vừa rồi còn giận ngút trời mà mới cho có mỗi que kem đã
vui như trúng xổ số rồi, thật không biết trong đầu chứa cái gì
nữa.
Anh nghĩ nghĩ, bất lực lắc đầu.
Động tác nhỏ này khiến Đỗ Lôi Ty chú ý.
"Sao thế?" Cô hỏi, từ lúc nãy sếp tổng đại nhân đã nhìn cô một cách
rất kì lạ rồi, chẳng lẽ...
A! Cô tỉnh ra, nhất định là sếp tổng đại nhân muốn ăn kem. Chắc là
ngại lớn rồi mà lại ăn kem trên đường nên mới thèm thuồng nhìn que
kem trên tay cô.
Sếp tổng ơi là sếp tổng, chắc anh khó chịu lắm!
Cho nên cô hào phóng đưa que kem trên tay ra: "Cho anh cắn một
miếng này!"
"Ừ." Liêm Tuấn khẽ mỉm cười, cúi đầu xuống cắn một miếng.
Có điều, anh chẳng cắn vào kem mà lại nhằm ngay vào chút kem còn
dính trên môi người ta. Răng nhẹ nhàng cắn vào môi, đầu lưỡi chậm
rãi liếm kem.
Ầm một tiếng, Đỗ Lôi Ty chỉ cảm thấy trong đầu như có cái gì đó nổ
tung, sức nóng cuồn cuộn bốc từ trong ra ngoài chỉ lát sau đã làm
đỏ bừng cả khuôn mặt. Cô định đưa tay đẩy anh ra nhưng một tay lại
bị anh nắm, cái tay kia... Oái, phải cầm kem -_- [] [] []
Liếm hết môi một lượt xong anh còn chưa thấy đủ, đầu lưỡi tiếp tục
di chuyển, linh hoạt tách miệng cô ra...
Này này, đang đi trên đường lớn đấy!
Đỗ Lôi Ty thoáng cảm nhận được những ánh mắt từ bốn phương tám
hướng lia tới nhưng trong nhất thời suy nghĩ hỗn loạn, tinh thần
không tỉnh táo, đành phải để lưỡi anh đang thăm dò môi cô tiến dần
vào, cướp đi hơi thở của cô.
Đúng lúc này, cô bỗng cảm thấy quần bị kéo xuống. Lực kéo không
mạnh, chẳng qua chỉ tụt xuống một ít thôi.
"Chờ... Chờ một chút..."
"Sao thế?" Cảm giác bị gián đoạn thật không dễ chịu, giọng Liêm
Tuấn hơi bực.
"Có... Có cái gì ấy..."
Đến lúc cô quay đầu lại nhìn thì... rầm một tiếng, cô hóa đá
luôn.
Một cô bé con khoảng bốn năm tuổi ôm gấu bông trong tay, vô cùng
ngây thơ nhìn hai người: "Anh ơi, chị ơi, hai người đang làm gì
thế?"
Ba người sáu con mắt, nhìn chằm chằm vào nhau không nói được tiếng
nào.
Lúc này, một người phụ nữ chạy đến, kéo cô bé đi: "Ai yô, tiểu tổ
tông của tôi ơi! Bảo con đừng chạy lung tung rồi mà, sao không nghe
lời mẹ hả?" Nói xong ngại ngùng cười cười với Liêm Tuấn và Đỗ Lôi
Ty, "Hai người cứ tiếp tục, tiếp tục đi..."
Tiếp tục, tiếp tục cái đầu chị á!
Đỗ Lôi Ty vô thức nắm tay sếp tổng đại nhân, chạy vụt đi trong ánh
mắt cực kì tò mò của cô bé.
Tóm lại, đợi đến khi cô thở dốc dừng lại, chuẩn bị ăn một miếng kem
cho thuận khí thì phần kem trên tay đã bị rơi mất trong lúc chạy
trốn, chỉ còn lại mỗi cái bánh ốc quế trong tay.
55555*... Vua kem ơi, tôi thật có lỗi!
(*: 555555 nghĩa là hu hu hu hu hu vì số 5 của Trung Quốc đồng âm
với tiếng khóc hu hu)
"Anh đi mua cho em que khác." Liêm Tuấn đứng bên cạnh nói.
"Không cần đâu." Cô vội vàng từ chối. Một que cô đã không chịu nổi
rồi, nếu mua thêm nữa ai mà biết sếp tổng đại nhân sẽ làm gì cô
chứ? Thật sự là... đáng sợ quá!Mấy chuyện hẹn hò thế này không phải
là Đỗ Lôi Ty chưa từng làm bao giờ. Ví dụ như người bạn trai Trịnh
Minh Minh đồng nghiệp giới thiệu cho đầu năm nay chẳng hạn. Người
này thích nhất là đi dạo siêu thị, hứng thú nhất là được thưởng
thức miễn phí các loại sản phẩm mới. Thế cho nên số lần hẹn hò
không nhiều của Đỗ Lôi Ty và anh ta đều là ở chỗ mấy quầy thử sản
phẩm miễn phí của siêu thị cả.
Khi đó Đỗ Lôi Ty chỉ cảm thấy đơn giản là người ta yêu nhau đương
nhiên phải nhường nhịn nhau. Vậy nên dù có thấy việc thử sản phẩm
miễn phí trong siêu thị mất thể diện đến mức nào, cô cũng hết sức
giữ bình tĩnh.
Nhưng hôm nay, tình huống hoàn toàn khác hẳn!
Đối tượng hẹn hò của cô là sếp tổng đại nhân, khí chất không phải
loại người như Trịnh Minh Minh có thể so sánh được. Bởi vậy cho dù
chỉ là nắm tay đi trên đường thôi cũng đã khiến Đỗ Lôi Ty cảm thấy
hồi hộp đến mất hết cả sức lực rồi.
Hơn nữa sếp tổng đại nhân trời sinh ngoại hình nổi bật, đi trên
đường không thể không hấp dẫn ánh mắt hâm mộ của một đám nữ đồng
bào cùng một số nam đồng chí. Đi một đường như thế, Đỗ Lôi Ty không
kìm được cảm thán trong lòng: Mẹ ơi, đây là hẹn hò mà, sao mà cứ
như đi diễu hành thế!
Cảm xúc của Đỗ Lôi Ty hiện rõ hết trên mặt, đương nhiên cũng bị
Liêm Tuấn nhìn thấy, anh không nhịn được muốn trêu cô mấy câu: "Đỗ
Đỗ, em đang hồi hộp đấy à?"
Oái, sếp tổng đại nhân, anh nói thẳng thế!
Đỗ Lôi Ty đỏ mặt: "Không... Làm gì có..."
Còn chưa nói xong anh đã vòng tay qua eo cô, dùng sức ôm cả người
cô vào lòng. Cúi đầu, hơi thở tươi mát phả ra theo lời nói: "Chỉ là
một nụ hôn thôi mà, em không cần phải căng thẳng thế đâu."
Anh không nhắc tới nụ hôn kia thì thôi, vừa nói đến đã làm mặt Đỗ
Lôi Ty đỏ au như mông khỉ.
Đang trong lúc vô cùng rối trí, đột nhiên anh lại cúi đầu, nhanh
như chớp hôn nhẹ lên môi cô một cái, "Em xem, chuyện như vậy ở nước
ngoài rất bình thường mà."
>_______< Sếp tổng đại nhân, vấn đề là mình đang ở trong nước
mà! Xin anh cống hiến một chút cho công cuộc hài hòa xã hội
đi!
Cái đầu Đỗ Lôi Ty mặc dù chẳng thể thông minh lên được nhưng cô
cũngđoán ra, nếu bây giờ mà không nói sang chuyện khác thì lát nữa
sếp tổng đại nhân có khi sẽ biểu diễn tiết mục 18+ trên vỉa hè
mất.
"Thế... anh thật sự đã từng hôn Phỉ Phỉ rồi à?"
Liêm Tuấn hơi sững sờ, rồi phá lên cười. Cô bé này thật đúng là
biết lảng sang chuyện khác ghê, thôi cũng được, còn trêu nữa có khi
sẽ khóc mất.
"Ừ." Anh gật đầu, buông bàn tay đang đặt trên eo cô xuống.
Phù... Đỗ Lôi Ty thở phào nhẹ nhõm trong lòng, tiếp tục hỏi: "Vậy
sao bọn anh không tiến triển thêm?"
Vợ mà lại đi hỏi chồng sao không tiến triển tiếp với cô gái chồng
đã từng hôn, lời này đúng là chỉ có sinh vật đơn bào như Đỗ Lôi Ty
mới hỏi nổi.
Liêm Tuấn có chút bất đắc dĩ, nhún vai: "Không có cảm giác."
"Tại sao? Phỉ Phỉ là hoa khôi của khoa y trường em đấy." Năm đó vì
nhà trường có chút trục trặc trong việc phân phòng ngủ nên cô phải
ngủ cùng phòng với học sinh khoa y, từ đó mới quen biết với Chu Dao
Phỉ trong truyền thuyết. Quan điểm của Đỗ Lôi Ty là, chỉ cần Chu
Dao Phỉ sửa cái tính quái đản đi thì vẫy vẫy tay mấy cái sẽ có luôn
một xe tải đàn ông quỳ gối dưới váy cô.
Thấy cô tiếp tục đi sâu vào vấn để, Liêm Tuấn thản nhiên nói: "Anh
không thích phụ nữ quá thông minh."
"Phụ nữ thông minh có gì không tốt đâu..." Đỗ Lôi Ty thấp giọng lẩm
bẩm, đột nhiên phát hiện ra có gì đó không đúng lắm. Ngẩng mạnh đầu
lên, cô hỏi: "Anh mắng em ngốc?"
Phản ứng đúng là không phải chậm bình thường, Liêm Tuấn nhếch nhếch
khoé miệng: "Đây cũng là tự em nói đấy nhé."
T____T Sếp tổng đại nhân, anh không ném đá giấu tay không được
à!
Trong cuộc sống, chuyện đau đớn nhất chính là bị nói là ngốc lại
còn không nhận ra mà gật đầu đồng ý. Tâm trạng của Đỗ Lôi Ty bây
giờ phải dùng từ bi phẫn để hình dung.
Lúc này Liêm Tuấn lại nhìn cô một cái thật sâu xa, trong ánh mắt
tựa như đang ẩn chứa điều gì đó.
Gì vậy? Đỗ Lôi Ty thật sự không nhìn ra được.
Liêm Tuấn thở dài: "Đỗ Đỗ, em thật sự là rất ngốc."
Liên tục hai lần bị nói ngốc, Đỗ Lôi Ty rốt cục cũng tức lên: "Em
sao mà ngốc? Em..." Nói đến đây, cô bỗng nhiên nhận ra điều gì đó,
há hốc mồm lâm vào tình trạng hóa đá.
Sếp tổng đại nhân vừa mới... vừa mới nói không thích phụ nữ quá
thông minh... Sau đó anh... anh còn nói cô ngốc... Ý của anh chẳng
phải là nói anh... anh thích cô sao? Thích, thích, thích...
Đến tận lúc cái từ này luẩn quẩn trong đầu Đỗ Lôi Ty như trục quay
của máy giặt thì cô mới tỉnh lại được.
Sếp tổng đại nhân vừa mới tỏ tình với cô rồi!!!
Đỗ Lôi Ty nuốt nuốt nước miếng, hy vọng có thể thấy được bằng chứng
trong mắt Liêm Tuấn. Nhưng anh chẳng nói lời nào mà chỉ cười.
Chính nụ cười này lại khiến trái tim nhỏ bé của Đỗ Lôi Ty nhảy mạnh
lên trong lồng ngực. Cô rất muốn mở miệng hỏi nhưng sợ lỡ anh không
thừa nhận thì chẳng phải cô tự tưởng bở sao? Nhưng nếu không hỏi
thì trong lòng lại vừa mừngvừa lo... Ầy, cảm giác như vậy thật là
đau tim quá đi!
Đúng lúc này, Liêm Tuấn kéo tay cô, tiếp tục đi về phía
trước.
Đỗ Lôi Ty nhắm mắt theo đuôi, tâm trạng khác hẳn vừa rồi. Cô cảm
thấy bàn tay mình được anh nắm còn nóng hơn cả tiết trời mùa hè,
lòng bàn tay đang không ngừng chảy mồ hôi, ẩm ướt khó chịu.
Bỗng nhiên, lòng bàn tay trở nên mát mẻ. Sau đó, Đỗ Lôi Ty rốt cục
cũng phát điên rồi.
Liêm Tuấn đưa tay cô lên trước miệng, nhẹ nhàng hà hơi, thổi khô
từng giọt từng giọt mồ hôi trong lòng bàn tay cô...
——- Tôi là đường phân cách xộc xệch đến không nói nên lời——
Đỗ Lôi Ty ngồi trên ghế dài trong công viên, đầu óc ngẩn ngơ.
Cũng chỉ tại cái lúc không biết là bao lâu trước đó, cô đã nhận
được lời tỏ tình vô cùng quái dị của sếp tổng đại nhân cùng với
hành động trêu chọc vô cùng trắng trợn, kết quả là trái tim nhỏ bé
yếu ớt mong manh của cô dưới sự vận hành quá tải đã hỏng hết cả
rồi.
"Cho em này." Liêm Tuấn đi tới, đưa cô một que kem.
Đỗ Lôi Ty không dám nhìn vào mắt anh, cúi đầu nhận lấy, lè lưỡi
liếm liếm. Hơi lạnh đánh sâu vào thần kinh đại não, sau đó chẳng
may cô lại nghĩ tới cảm giác mát mẻ, tê dại đến từ lòng bàn tay
kia...
Trời ơi, đất hỡi, để cô ngất luôn đi cho xong! T____T
"Ăn ngon không?" Liêm Tuấn ngồi xuống, một bên người không biết vô
tình hay cố ý đụng vào cô.
Đỗ Lôi Ty máy móc gật đầu, ánh mắt ngơ ngẩn: "Có."
"Để anh nếm thử xem..."
"Ừm..." Đỗ Lôi Ty đáp lời, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Đến lúc muốn mở miệng nói không cho thì môi đã bị phủ lên, lại là
một lần chiếm đoạt nóng bỏng không chừa cho nửa đường sống. Bàn tay
cũng nhân tiện lần vào bên trong lớp áo mỏng, chạm vào vùng eo trần
trụi.
Rất rõ ràng, người nào đó lúc nãy chưa ăn no bây giờ đòi lại cả vốn
lẫn lãi.
Hôn xong, Liêm Tuấn liếm liếm môi, hài lòng nói: "Ừm, rất
ngọt."
Quay sang Đỗ Lôi Ty, hai mắt mê ly, môi hơi sưng đỏ, tóc tai lộn
xộn, quần áo xộc xệch... ( Đỗ Lôi Ty: Người kia, cô có thể đừng
miêu tả sắc tình như thế được không? -_- [] [] [] )
Một giây đó, Đỗ Lôi Ty bỗng nhiên ý thức được mình giống như con
chim cút, càng lùi bước thì sếp tổng đại nhân lại càng được voi đòi
tiên.Cứ tiếp tục như vậy, con chim cút này rất có khả năng sẽ biến
thành chim cút 18+ mất!
Không được, cô nhất định phải phản kháng!
"Anh đừng..."
Nói đến một nửa lại bị ánh mắt giết người của sếp tổng đại nhân
chặn đứng, Đỗ Lôi Ty nuốt một nửa còn lại vào họng, cười gượng:
"Trời nóng cẩn thận củi lửa nha..."
Liêm Tuấn nghiêm túc nói: "Đỗ Đỗ, bây giờ là mùa hè."
Mùa hè thì chẳng phải là cần cẩn thận cháy nhà sao? Nếu không thì
làm gì mà lau súng lửa nhiều lần thế? >____<
Công viên sau buổi chiều mùa hè, cây cỏ xanh tốt.
Bây giờ là mùa mưa của thành phố này, trên thảm cỏ còn lưu lại vài
hạt sau cơn mưa sáng nay. Những giọt nước được ánh mặt trời chiếu
vào nhìn từ xa giống như những viên ngọc ẩn trong bụi cây.
Đỗ Lôi Ty ngắm thảm cỏ trước mắt đến ngẩn ngơ, nghĩ lại những cảnh
rung động lòng người cả ngày hôm nay mà nóng bừng cả mặt.
Quả nhiên, ở bên sếp tổng đại nhân cần phải có một trái tim cứng
rắn!
Lúc này, bỗng nhiên có một chú chó Nhật màu trắng xuất hiện trước
mắt cô, bộ lông trắng muốt nhảy tới nhảy lui trên bãi cỏ xanh biếc
nhìn thật dễ thương.
Hai mắt Đỗ Lôi Ty sáng lên, đưa tay ra ngoắc con chó nhỏ.
"Ngoan nào, lại đây lại đây lại đây..."
Con chó kia như nghe hiểu được tiếng người, lắc lư cái mông đi tới,
lúc đến bên cạnh còn lè lưỡi liếm liếm ngón tay Đỗ Lôi Ty.
"A! Thật là đáng yêu quá đi!" Cô không kìm được khen nó, quên sạch
sự lúng túng vừa rồi.
Liêm Tuấn nhướn mày nhìn cô chơi với con chó nhỏ, hỏi: "Em thích
à?"
"Đương nhiên rồi!" Đỗ Lôi Ty chớp chớp mắt nhìn con chó nhỏ, "Anh
không cảm thấy nó rất giống một người bạn nhỏ sao? Đáng yêu
quá..."
Bạn nhỏ? Liêm Tuấn bật cười, chậm rãi nói: "Đỗ Đỗ, thật ra em cũng
có thể tự sinh một..."
"Này, nó là chó mà!" Đỗ Lôi Ty giận trừng mắt lên, đột nhiên cảm
thấy không khí có chút khác thường, chẳng lẽ sếp tổng đại nhân đang
ám chỉ... thật ra thì bọn họ có thể sinh...
Khuôn mặt vừa bình thường lại đỏ ửng hết lên.
"Đáng ghét!" Cô đỏ mặt lên, tỏ vẻ ngượng ngùng.
Liêm Tuấn bật cười nhìn cô, nhưng khoé miệng đang cong lên chợt
cứng lại.
"Đỗ Đỗ, chúng ta đi thôi." Nghe giọng nói của anh có gì đó không
ổn.
Đỗ Lôi Ty hỏi: "Đi đâu?"
"Đi bệnh viện." Anh trả lời, sắc mặt hơi tái nhợt.
Đỗ Lôi Ty đỏ mặt, hai tay vân vê áo: "Đáng ghét! Người ta còn.. còn
chưa có thai mà... Đi bệnh viện cái gì chứ... Ghét ghét
ghét..."
"Đỗ Đỗ..." Liêm Tuấn bất lực cắt đứt dòng suy nghĩ lung tung của
cô, cười khổ: "Chúng ta không đi khoa phụ sản, mà phải đi khoa dạ
dày."
Chúc các bạn online vui vẻ !