• Chương 23 - Thuốc nổ
Ly Tâm giật mình, quan sát kỹ thấy Tề Mặc hình như không chú ý đến
cô, cảm giác nguy hiểm cũng dần biến mất. Ly Tâm nhíu mày, cô chỉ
là một nhân vật nhỏ bé, chắc không đến nỗi nằm trong tầm ngắm của
Tề lão đại. Mặc dù cô từng ăn trộm đồ của hắn, nhưng vào lúc này,
cô cảm thấy việc chạy trốn đến chân trời góc bể, bị Tề Gia truy
đuổi còn tốt hơn suốt ngày đi theo hắn và có nguy cơ mất mạng bất
cứ lúc nào.
Ý nghĩ đó khiến Ly Tâm trở nên kiên định. Cô bước vội về phía một
cánh cửa. Ly Tâm sờ tay vào ổ khóa, vài giây sau cánh cửa nhẹ nhàng
mở ra. Do bên trong toàn những nhân vật quan trọng, lại bàn cuộc
mua bán lớn nên khi các lớp cửa khóa lại, bên trong không có người
canh gác. Tất cả đám thuộc hạ đều đợi ở phía ngoài cùng. Do đó, Ly
Tâm mới dễ dàng bỏ đi.
"Đã chuẩn bị xong chưa?"
Ly Tâm đứng bên cạnh cửa sổ ở lớp cửa thứ hai. Do cô không thể
nghênh ngang đi ra khỏi cửa chính nên cửa sổ là một đường thoát
thân an toàn. Chỉ không ngờ có người ở bên ngoài cửa sổ. Ly Tâm vội
nép vào bức tường cạnh cửa sổ.
"Chuẩn bị xong rồi. Đám ở ngoài đều bị cách mấy lớp cửa. Số thuốc
nổ này đủ để tất cả những người bên trong thăng thiên. Hoho".
"Hừ, một lũ đáng chết. Địa bàn của chúng ta sao có thể để người
ngoài đến làm chủ. Tề Gia hống hách ở châu Âu còn chưa đủ sao mà
dám chạy đến Đông Nam Á tranh cướp địa bàn với chúng ta. Hừ, lần
này cho hắn một đi không về". Bên ngoài vang lên giọng nói trầm
thấp, chứa đựng sự phẫn nộ và căm giận tột cùng.
"Đại ca, nói nhỏ thôi. Nơi này tuy không có ai, nhưng cũng không
thể coi thường người của Tề Gia. Thế lực của mấy lão già kia càng
không thể xem nhẹ. Lần này chúng ta động đến nhiều người nên phải
hết sức thận trọng".
"Tao biết rồi, chú mày thông báo cho anh em, mười phút sau tao sẽ
đưa bọn chúng xuống địa ngục. Đóng hết cửa sổ và cửa ra vào ở đây
chưa? Tao không muốn để một tên nào thoát chết".
"Đại ca, khách sạn này là địa bàn của chúng ta. Hai lớp cửa ngoài
cùng sử dụng khóa chết. Chúng không ra được đâu. Đi thôi, em đã bố
trí xong khối thuốc nổ cuối cùng rồi. Chúng ta mau rời khỏi nơi này
đi".
Nghe đến đây, sắc mặt Ly Tâm trắng bệch. Thấy tiếng bước chân mỗi
lúc một xa, cô trèo lên cửa sổ nhìn ra ngoài. Cửa sổ này dùng khóa
chết, nhưng không thể gây khó dễ cho cô. Ly Tâm ngó xuống bên dưới,
thấy buộc một khối thuốc nổ loại hình mới. Một lần khi cô đi ăn
trộm đồ đồng thời Thanh, két bảo hiểm của đối phương quá kiên cố
nên Ly Tâm buộc phải dùng đến thuốc nổ. Vì vậy, cô mới biết loại
thuốc nổ hẹn giờ này.
Ly Tâm bất giác cau mày. Lúc đi vào cô đã quan sát kỹ lưỡng, chỉ có
cửa sổ này là gần mặt đất nhất, lại sử dụng ổ khóa nên cô mới chọn
cửa sổ này để thoát thân.
Ổ khóa này tất nhiên không thể gây khó khăn cho một siêu trộm như
Ly Tâm. Khóe miệng cô nhếch lên thành nụ cười. Gặp phải cô, mấy thứ
đồ chơi này chỉ bày cho đẹp mà thôi. Ly Tâm giơ tay định mở
khóa.
Vừa chạm vào ổ khóa, Ly Tâm đột nhiên rút tay lại, đưa mắt nhìn về
phía Tề Mặc. Tề Gia đối xử với cô cũng không tồi. Tuy cô bị ép làm
đầy tớ của Tề Mặc, nhưng với tính cách máu lạnh của hắn, không giết
cô là phúc đức lắm rồi. Hơn nữa, do cô ăn trộm đồ của hắn trước,
nên mới bị rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay. Trên thực tế, Tề Gia
chẳng có lỗi gì với cô.
Ly Tâm tuy là một người tự do thích làm theo ý mình, nhưng không có
nghĩa là cô vô tình vô nghĩa. Người khác đối xử tốt với cô, cô cũng
sẽ đối xử tốt với họ. Nghĩ đi nghĩ lại, Ly Tâm thấy mình còn mắc nợ
Tề Mặc. Thôi được, coi như lần này cô trả món nợ ăn trộm đồ cho
hắn. Nghĩ đến đây, Ly Tâm liền quay người chạy một mạch về phòng
hội nghị.
Cánh cửa kính chống đạn rất dày, Ly Tâm đập mạnh thế nào cũng không
phát ra tiếng động. Ly Tâm lo lắng vẫy tay với Tề Mặc. Đáng chết
thật, lúc cần nhìn thì hắn không nhìn thấy, lúc không cần nhìn lại
chẳng qua nổi mắt hắn. Ly Tâm thấy Tề Mặc không có bất cứ phản ứng
nào. Cô cuống lên vừa đá chân vào cửa vừa giơ tay vẫy.
Tề Mặc đang cúi xuống xem tài liệu gì đó. Không biết có phải do
thần giao cách cảm, hắn từ từ ngẩng đầu đưa mắt về phía Ly Tâm.
Thấy bộ dạng hốt hoảng của Ly Tâm, ánh mắt hắn vụt qua một tia khác
lạ. Tề Mặc liền quay sang Hoàng Ưng: "Mở cửa".
Cửa vừa mở, Ly Tâm chạy vội đến phía trước Tề Mặc. Khuốc thuốc phát
nổ sau mười phút, giờ chỉ còn lại bảy phút, đúng là nóng ruột chết
đi được.
"Có chuyện gì?" Tề Mặc lạnh lùng nhìn Ly Tâm.
Ly Tâm đảo mắt một vòng quanh đám xã hội đen Đông Nam Á rồi chạy
thẳng đến bên Tề Mặc, cúi người nói thì thầm vào tai hắn. Cô không
phải ngốc đến nỗi thông báo sự việc ngay trước mặt đám xã hội đen.
Mấy người này đều là ông trùm tung hoành tứ hải. Gặp phải tình
huống sinh tử chắc họ cũng chẳng cần giữ phép lịch sự. Tề Mặc là
người ngoài, thế lực vẫn chưa được củng cố, thế nào cũng chịu
thiệt. Vì vậy, Ly Tâm mới quyết định chỉ nói riêng với Tề Mặc, để
hắn tự giải quyết.
Chứng kiến cảnh tượng trước mặt, đám đại ca xã hội đen ngồi xung
quanh bất giác đưa mắt nhìn nhau. Giang hồ ai cũng biết Tề Mặc nổi
tiếng máu lạnh vô tình, bình thường tuyệt đối không cho phép người
nào lại gần. Vậy mà bây giờ, hắn và cô gái ở tư thế thân mật, hai
người gần như không có khoảng cách.
Ly Tâm báo cáo xong, sắc mặt Tề Mặc trầm ngâm hẳn. Hắn không truy
hỏi chuyện này là thật hay giả, lập tức đứng dậy, vòng tay qua thắt
lưng Ly Tâm, cất giọng sắc lạnh: "Đi thôi".
Thấy Tề Mặc rời khỏi vị trí, Hồng Ưng và Hoàng Ưng không nói một
lời nào liền đi theo Tề Mặc. Đám đại ca xã hội đen còn lại mắt tròn
mắt dẹt. Sau khi qua cơn ngạc nhiên, họ liền đứng dậy bước theo Tề
Mặc. Họ ra giang hồ nhiều năm, có thể suy đoán ngay, nhất định xảy
ra chuyện gì Tề Gia mới đột ngột bỏ đi vào lúc này.
Tề Mặc ôm eo Ly Tâm đưa cô đi về phía trước. Cô sốt ruột lên tiếng
"Nhanh lên, chỉ còn ba phút nữa thôi". Ở tình huống gấp rút này
chạy sẽ nhanh hơn đi bộ. Do đó, Ly Tâm kéo tay Tề Mặc định chạy về
phía cửa lớn. Tề Mặc tối sầm mặt, bao nhiêu năm tung hoành trên
giang hồ, không có chuyện gì khiến hắn mất đi sự trấn tĩnh. Bỏ chạy
ư? hắn vẫn chưa thảm đến mức đó.
Ly Tâm đã không kéo nổi Tề Mặc thì chớ, cô còn bị bàn tay to lớn
của hắn giữ chặt người. Hắn cất giọng thâm trầm bên tai cô: "Sợ gì
chứ, có tôi ở đây". Nói xong, hắn sải từng bước dài đưa cô về đi
phía cửa. Ở tình huống này Tề Mặc vẫn còn giữ phong độ, không biết
là hắn quá tự tin hay quá cao ngạo?
"Cô gái kia, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?". Ông trùm tóc bạc trắng
không thể dấu nổi sự hiếu kỳ khi thấy Tề Mặc vội bỏ đi, Ly Tâm có
bộ dạng hoảng hốt.
Ly Tâm ngẩng đầu nhìn Tề Mặc. Thấy hắn không có ý phản đối, cô liền
mở miệng: "Có thuốc nổ".
• Chương 24 - Gay cấn
Ba từ đơn giản như không thể đơn giản hơn nhưng khiến đám đại ca
Đông Nam Á tái mét mặt. Trong giây lát, tất cả hoảng hốt chạy thục
mạng về phía trước, không cần biết thế nào là phong độ và khí thế.
Chỉ có hai người lớn tuổi nhất đưa mắt nhìn nhau rồi bám theo sau
Tề Mặc. Tề Gia là bá chủ nên họ tin tưởng Tề Mặc có khả năng và thủ
đoạn ứng phó.
"Chúng ta không mở được cửa, làm thế nào bây giờ". Thấy cửa không
thể mở, đám đại ca chạy trước càng trở nên hoảng loạn.
"Phá khóa". Hoàng Ưng không biết rút ở đâu ra khẩu súng nhằm vào ổ
khóa.
Đám đại ca Đông Nam Á thoáng kinh ngạc khi thấy Hoàng Ưng có súng
trong khi họ đã rà soát kỹ lưỡng không cho bất cứ ai mang vũ khí
vào phòng hội nghị. Họ lập tức hét lớn: "Không được. Đây là khóa
khống chế, nếu anh phá hỏng khóa, cửa sẽ càng bị đóng chặt".
Ban đầu, do tính chất quan trọng của cuộc hội đàm, họ mới chọn
khách sạn nội bộ này. Không ngờ vào lúc này, họ lại bị chính thứ
công nghệ cao của khách sạn trói chặt chân tay. Để đảm bí mật và an
toàn cho cuộc gặp gỡ, họ còn cắt đứt mọi thông tin liên lạc. Bây
giờ, họ không thể thông báo cho người bên ngoài. Họ nhận ra đây là
một quyết định thất sách thì đã muộn.
"Tránh ra". Tề Mặc đảo mắt một vòng rồi cất giọng đanh thép. Tất cả
những người đứng ở đằng trước theo phản xạ tránh sang hai
bên.
Tề Mặc giơ tay đẩy Ly Tâm về phía trước. Ly Tâm không nói một lời
nào, bước lên dùng một cái kẹp mở khóa. Một tiếng bịch vang lên,
khóa cửa mở ra. Đám đại ca Đông Nam Á nhường bước, để Tề Mặc đưa Ly
Tâm đi trước rồi mới tràn lên như ong vỡ tổ.
Tíc tắc, tíc tắc, thời gian trôi qua rất nhanh. Ly Tâm là người rất
nhạy cảm với thời gian. Mỗi lần đi ăn trộm, cô đều có thể khống chế
thời gian nên khá an nhàn trong khoảng thời gian cực ngắn. Công
việc đạo chích lại không phải đối mặt với giây phút sinh tử như hôm
nay. Ăn trộm bị bắt còn có khả năng thoát thân, chứ không kịp rời
khỏi nơi này, cô chỉ nói nước xuống địa ngục báo danh. Sớm biết như
vậy cô sẽ không quay lại thông báo cho Tề Mặc, món nợ nhân tình
kiếp sau cô trả chắc cũng không sao.
Toàn thân Ly Tâm ướt đẫm mồ hôi. Trong đầu cứ nghĩ đến một giây một
phút trôi qua khiến bàn tay cô bất giác run lẩy bẩy, không tài nào
mở nổi ổ khóa cuối cùng.
"Bình tĩnh". Một giọng nói bá đạo vang lên, rồi một bàn tay to lớn
giữ chặt cổ tay đang run rẩy của Ly Tâm. Ly Tâm ngẩng đầu nhìn Tề
Mặc. Thần sắc của hắn không hề thay đổi, không xuất hiện một tia sợ
hãi hay hốt hoảng. Đôi mắt hắn lộ vẻ băng giá và chết chóc, nhưng
lại khiến Ly Tâm bỗng nhiên thấy yên lòng hẳn.
Tách, tiếng mở khóa vang lên trong không khí yên tĩnh đến nín thở.
Tất cả mọi người lập tức chạy ào ra khỏi khách sạn. Ly Tâm chưa kịp
định thần đã bị chen lấn xô đẩy. Ánh mắt Tề Mặc thẫm lại, hắn kéo
mạnh Ly Tâm nhào vào lòng, bế cô lên rồi cùng Hồng Ưng và Hoàng Ưng
đi nhanh ra ngoài.
Đúng mười phút, khi mọi người vừa ra đến bên ngoài, khách sạn nổ
tung. Ngọn lửa từ bên trong điên cuồng lan ra cửa chính, sức nóng
làm tan chảy toàn bộ đồ trang trí. Khói bụi, đất đá và mảnh thủy
tinh vỡ bay tứ tung. Hiện trường đâu cũng có tiếng kêu gào rên la
thảm thiết của những kẻ không chạy kịp.
Ly Tâm chỉ cảm thấy một tiếng nổ lớn đến mức khiến cô ù tai. Cô sợ
hãi nép mình trong lòng Tề Mặc, vùi đầu vào bộ ngực rắn chắc như
sắt thép của hắn.
"Lái xe". Người của Tề Gia lập tức xông lên đón Tề Mặc khi hắn vừa
ra ngoài. Tề Mặc bế Ly Tâm ngồi lên xe của Tề Gia, nhanh chóng rời
khỏi hiện trường. Còn Hồng Ưng và Hoàng Ưng không cần đợi Tề Mặc
dặn dò, ở lại hiện trường để giải quyết những kẻ cần giải quyết. Từ
trước đến giờ, chưa một ai có thể sống sót sau khi ra tay với Tề
Gia.
Phải một lúc sau, Ly Tâm mới định thần trở lại, cô vẫn vùi đầu
trong lòng Tề Mặc. Nhớ lại chuyện vừa xảy ra, Ly Tâm thấy vô cùng
kích thích. Đúng là gay cấn quá, suýt nữa thì mất mạng. Cô thầm
mong những chuyện gay cấn như thế này trong tương lai càng ít xảy
ra càng tốt. Cô mới làm đầy tớ hai ngày đã hai lần suýt chết. Cứ
tiếp tục sống như vậy, chắc cô sẽ giảm thọ mười năm.
"Xin hỏi...hôm nay tôi có được tính là lập công?" Ngước nhìn gương
mặt sát khí lạnh lùng của Tề Mặc, Ly Tâm miễn cưỡng mỉm cười.
Tề Mặc cúi xuống nhìn người trong lòng. Gương mặt cô mới chỉ vài
phút trước vẫn còn vô cùng hoảng sợ, bây giờ đã hoạt bát linh lợi.
Hắn cất giọng trầm trầm: "Cô muốn gì?"
Ly Tâm nở nụ cười gian tà: "Tôi chỉ ăn trộm của anh một miếng ngọc
bội nho nhỏ, ơn cứu mạng lần này chắc trả đủ rồi chứ? Anh có thể
coi chúng ta bây giờ không ai nợ ai? Từ nay trở đi, anh đi đường
anh, tôi đi đường tôi".
Đối diện với gương mặt tươi cười của Ly Tâm, Tề Mặc cất giọng trầm
trầm, âm sắc không thay đổi: "Làm đầy tớ phải có bổn phận cứu chủ
nhân".
"Bổn phận? Anh nói đùa gì thế?" Nghe câu nói của Tề Mặc, Ly Tâm tức
tối trợn tròn mắt nhìn hắn.
Tề Mặc chăm chú nhìn Ly Tâm đang trừng mắt với mình. Từ ngày hắn
lên làm gia chủ Tề Gia, không ai dám có ánh mắt đó với hắn. Người
phụ nữ này khá có cá tính. Hắn nói lạnh lùng: "Tôi còn chưa tính sổ
vụ cô tự ý rời khỏi vị trí. Tốt nhất cô nên an phận cho tôi".
Ly Tâm chửi thầm trong lòng. Đây không phải mình chưa đánh đã tự
khai sao? Nếu cô không có ý định bỏ đi, cô sẽ không đến chỗ cửa sổ
và không phát hiện ra thuốc nổ. Mẹ nó, tên Tề Mặc này không phải là
người dễ qua mặt. Sớm biết vậy thì mình không cứu hắn, cho hắn hết
đời. Suýt nữa mình cũng bị vạ lây. Nếu xảy ra tình huống tương tự,
trời có sụp mình cũng mặc kệ.
"Có bản lĩnh thì cô cứ đi. Nhưng tốt nhất đừng để tôi bắt được. Nếu
không, cô sẽ hối hận sinh ra trên cõi đời này". Tề Mặc không rời
mắt khỏi gương mặt thể hiện tâm trạng phức tạp của Ly Tâm. Cô ta
dám đánh bài chuồn, hắn sẽ bắt cô phải trả giá. Chỉ đáng tiếc là
lần này cô ta không bỏ đi một mình.
Ly Tâm trừng mắt nhìn gương mặt không có bất cứ sắc thái biểu cảm
nào của Tề Mặc. Cô cảm thấy những lời hắn nói là thật. Lúc đó, rõ
ràng hắn nhìn thấy cô bỏ đi nhưng không hề tỏ thái độ. Giờ nghĩ lại
mới thấy đáng sợ. Hắn biết mình phạm lỗi nhưng mặc kệ. Chỉ đợi đến
khi mình bước ra ngoài một bước, hắn sẽ lập tức xé xác mình. Bởi vì
mình đã phạm điều cấm kỵ của hắn, để hắn có lý do ra tay.
Ly Tâm bất giác nghiến chặt răng. Tên Tề Mặc này đúng là một ác
quỷ, thật đáng sợ. Cô còn tưởng hắn không phải là người tàn ác như
thiên hạ đồn. Trên thực tế hắn còn tàn nhẫn hơn. Hắn không phải nể
tình tha mạng cho cô, mà muốn người đắc tội hắn có kết cục thảm
hại. Đúng là thâm hiểm, thâm hiểm vô cùng.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Ly Tâm không thèm để ý đến Tề Mặc, nằm
gọn trong lòng hắn nhắm mắt ngủ. Cô cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, sau
đó tìm một đòn chí mạng với hắn, một đòn có thể loại trừ hậu hoạn
vĩnh viễn. Sống trong tổ chức ăn trộm mười mấy năm cô còn nhẫn nhịn
được, cô không tin không thể thoát khỏi bàn tay Tề Mặc.
Tề Mặc nhìn người phụ nữ trong lòng vừa mới nghiến răng nghiến lợi
tức tối giờ đã nhắm mắt ngủ ngon lành, hắn bất giác nhíu mày. Không
tồi, cô nàng khá thông minh. Hắn thích người thông minh vì chỉ
người thông minh mới có tư cách ở bên cạnh làm đầy tớ của hắn.•
Chương 25 - Ấm giường
"Tiêu diệt mọi thế lực cho tôi. Kể cả những người có mặt ngày hôm
nay, tôi không muốn nhìn thấy bất cứ một ai". Tề Mặc mở miệng bằng
một giọng lạnh lẽo không mang bất cứ sắc thái tình cảm nào. Hắn vừa
đặt chân đến Đông Nam Á, có kẻ dám tặng hắn liền hai món quà, hắn
phải trả lại chúng gấp đôi.
"Vâng ạ", Hoàng Ưng lập tức trả lời. Nếu không nay không có Ly Tâm,
bọn họ và gia chủ chắc gì còn sống sót. Dù những người tham gia hội
nghị hôm nay không có liên quan hay không, họ đều đáng chết. Là đại
ca trong giới xã hội đen Đông Nam Á mà để xảy ra sơ suất lớn như
vậy, họ sống cũng vô dụng.
Chiếc xe sang trọng phóng nhanh trên đường phố, rời khỏi khu vực
trung tâm, hướng về khu vực ngoại ô thành phố.
Ôi, toàn thân nhức mỏi quá, Ly Tâm nhíu mày rồi mở mắt. Lúc nãy, cô
nghĩ ngợi một hồi rồi thiếp đi lúc nào không biết. Tên Tề Mặc đáng
chết không biết ném cô vào xó nào mà toàn thân như bị một vật nặng
đè xuống, vô cùng đau nhức. Tên này đúng là đồ keo kiệt.
Suỵt! Một ngón tay đưa lên môi làm động tác ra hiệu im lặng, khiến
Ly Tâm vừa tỉnh giấc giật bắn mình. Cô nhướng mày về phía Hoàng Ưng
đứng bên ngoài xe ô tô quay người nhìn cô. Hắn ra hiệu Ly Tâm đừng
lên tiếng, đưa ánh mắt kỳ lạ về phía sau lưng cô rồi lập tức quay
đi chỗ khác.
Ly Tâm mở to mắt, người vẫn giữ nguyên tư thế. Cô liếc nhìn vật
nặng trên vai mình. Trời ạ, hóa ra Tề Mặc tựa vào vai cô nhắm mắt
ngủ. Lúc này vẫn có thể ngủ được, Ly Tâm không khỏi khâm phục Tề
Mặc, làm lão đại thoải mái thật đấy.
Thảo nào cô có cảm giác bị một vật nặng đè trĩu vai. Hóa ra Tề Mặc
coi cô như chiếc gối ngủ. Mặc dù hắn chỉ dựa đầu vào vai cô nhưng
lực đè không phải nhẹ. Ly Tâm bất giác thu lại ánh mắt, ở tư thế
này không dễ quan sát. Cô chỉ sợ tiếp tục nhìn hắn, nước mắt sẽ
chảy ra.
Ly Tâm đưa mắt ra ngoài cửa xe, thấy xe đỗ trước cổng một ngôi biệt
thự, xung quanh đứng đầy hộ vệ. Hồng Ưng và một người đàn ông lạ
mặt đứng ở bên trái và bên phải cửa xe, quay lưng lại chiếc xe. Ly
Tâm chửi thầm trong lòng, khoa trương quá đi. Mỗi việc Tề Mặc chợp
mắt mà có bao nhiêu người canh chừng, đúng là lão đại có
khác.
Vai đau, lưng mỏi, bụng đói. Ly Tâm nhẫn nhịn đúng mười phút, cô
chuẩn bị quay sang đánh thức Tề Mặc, liền thấy hắn ngẩng đầu. Đôi
mắt hắn không hề tỏ ra vừa ngủ say, mà vô cùng tỉnh táo.
Ly Tâm cau mày: "Anh giả vờ ngủ?". Nói xong, cô bất giác á khẩu. Tề
Mặc giả bộ ngủ, dù là chuyện vô lý cũng thành có lý.
"Lão đại". Hoàng Ưng thấy Tề Mặc mở mắt liền quay đầu cung
kính.
Tề Mặc quan sát Ly Tâm đang nhăn nhó xoa bóp vai, hắn cúi đầu hỏi:
"Đói rồi à?"
Ly Tâm hơi sững người nhìn gương mặt vô cảm của Tề Mặc. Hắn hỏi câu
đó không phải kỳ lạ ở mức bình thường. Tuy nhiên, hiện thực chiến
thắng tất cả, bụng đói là bụng đói, chuyện gì cũng dễ nói. Cô liền
gật đầu tuôn một tràng: "Cải trắng xào dấm, Gan ngỗng rán, sườn xào
chua ngọt, vịt om tương, canh phỉ thúy".
Vừa dứt lời, Ly Tâm cảm thấy mình coi như xong. Tề lão đại sẽ nghe
lời cô sao? Mặc kệ, cô cũng chẳng đòi hỏi nữa, cho ăn gì thì ăn
nấy. Nhưng mà Tề lão đại đã nói muốn ăn cơm đâu nhỉ? Ly Tâm đột
nhiên cảm thấy rất tủi thân. Cô chỉ ăn trộm một miếng ngọc thôi mà,
có đáng không?
Hai người ngồi vào bàn ăn. Đầu bếp như có phép thuật chỉ vài phút
sau dọn lên tất cả các món Ly Tâm yêu cầu. Ly Tâm chỉ cần ngửi thôi
cũng biết, các món ăn này có hương vị rất chuẩn.
"Phần thưởng ngày hôm nay".
Ly Tâm quay sang nhìn Tề Mặc đang ăn bít tết. Cô bất giác tối sầm
mặt, cứu mạng hắn chỉ đổi có một bữa cơm thôi sao. Ly Tâm trề môi:
"Rẻ quá".
Tề Mặc liền đưa ánh mắt lạnh lẽo về phía cô. Ly Tâm lập tức cúi đầu
không dám nhìn Tề Mặc. Cô nhanh chóng cầm đũa gắp thức ăn lia lịa.
Ăn thì ăn, có phần thưởng dù sao vẫn hơn không có. Kiểu gì cô cũng
không thể nói lại hắn, không thể cãi lại hắn, đánh nhau càng không.
Người nào lâm vào hoàn cảnh này chắc cũng chỉ còn cách cúi
đầu.
Cả bữa ăn không ai nói với ai một câu nào. Tề Mặc vẫn giữ bộ mặt
nghiêm nghị. Về phần Ly Tâm, trước các món ăn ngon, cô bất chấp tất
cả. Anh nghiêm nghị là việc của anh, tôi ăn cơm vui vẻ là chuyện
của tôi. Vì vậy, không khí trên bàn ăn vô cùng quái dị. Một đầu là
tiết trời băng giá của tháng chạp, một đầu là tiết xuân tháng ba ấm
áp.
Căng da bụng trùng da mắt. Sau khi trải qua một ngày kích thích
nhất trong cuộc đời, Ly Tâm rất tự giác xin Tề Mặc cho cô về phòng
đi ngủ.
"Tắm rửa sạch sẽ đi". Khi một chiếc khăn tắm bay đến, Ly Tâm theo
phản xạ giơ tay ra bắt. Cô đứng ở cửa cau mày nhìn Tề Mặc đang ở
trong phòng. Chuyện này là thế nào? Chẳng phải họ bảo căn phòng này
là của cô hay sao? Tại sao Tề Mặc lại xuất hiện ở đây?
"Tề lão đại, đây là phòng của tôi". Trừng mắt nhìn Tề Mặc một hồi,
thấy hắn không có ý bỏ đi, Ly Tâm đành mở miệng nhắc nhở.
Tề Mặc vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, không nói một lời nào. Hắn bước
tới nắm lấy cổ áo Ly Tâm, lôi xềnh xệch đến cửa nhà tắm rồi ném cô
vào trong.
Ở trong nhà tắm, Ly Tâm không hề hối hận là cô không giãy giụa. Bởi
vì Ly Tâm biết chống cự Tề Mặc sẽ có hậu quả hết sức nghiêm trọng.
Có điều, bây giờ hắn muốn gì?
Ly Tâm nghĩ mãi cũng không hiểu rõ ý định của Tề Mặc. Cô tắm vội
tắm vàng rồi mặc quần áo chỉnh tề đi ra ngoài. Tề Mặc đang ngồi tựa
vào thành giường, cất giọng lạnh lẽo: "Lại đây".
Ly Tâm nhìn thẳng vào Tề Mặc: "Tề lão đại, tôi chỉ nhận lời làm
người hầu của anh, chứ không nhận lời làm công cụ ấm giường của
anh". Không cần biết Tề Mặc có ý gì, chỉ nhìn bộ dạng của hắn cũng
có thể đoán chuyện gì sẽ xảy ra. Ly Tâm tỏ thái độ nghiêm túc chưa
từng có.
Tề Mặc cất giọng trầm trầm: "Tôi không bao giờ nói lại lần thứ
hai".
Mặc dù ánh mắt của Tề Mặc không lộ rõ sát khí nhưng người đối diện
không khỏi toát mồ hôi lạnh. Trong không khí nồng nặc mùi thuốc
súng đó, niềm kiêu hãnh từ trong xương tủy Ly Tâm đột nhiên bộc
phát. Cô có thể chấp nhận làm đầy tớ vì dù sao mình cũng là kẻ yếu
thế. Nhưng làm công cụ ấm giường, hắn đừng có mơ.
Nghĩ đến đây, Ly Tâm chẳng còn kiêng nể ai hết: "Nếu Tề lão đại
muốn sử dụng căn phòng này, tôi sẽ đổi sang chỗ khác. Anh muốn mỹ
nhân ấm giường, tôi sẽ đi thông báo cho Hồng Ưng. Xin cáo từ". Ly
Tâm vừa nói vừa lùi bước rồi quay người đi ra ngoài.
"Cô to gan thật".
Một giọng nói đầy tức giận vang bên tai Ly Tâm. Cô còn chưa kịp
phản ứng, cổ cô bị một lực kéo mạnh và quăng về phía sau. Cả người
Ly Tâm bay đi, nằm sõng soài lên chiếc giường lớn.
• Chương 26 - Khung giường
Vừa bị ném lên giường, Ly Tâm cảm thấy đầu óc choáng váng. Cổ cô
tuy mới chỉ bị siết chặt trong một vài giây nhưng đau tới tận xương
tủy, hơi thở dường như bị chặn đứng. Khi cơ thể vừa chạm xuống
giường, Ly Tâm liền há miệng hít thở không khí trong lành.
Vẫn chưa kịp hít hơi thứ hai, một thân hình cao lớn đột ngột đè
xuống người Ly Tâm, khiến cô cảm thấy lồng ngực bị đè mạnh đến nỗi
ép hết khí ra ngoài. Ly Tâm cố định thần nhưng năm ngón tay cứng
như sắt đã bóp chặt lấy cổ cô. Chân tay Ly Tâm ra sức giãy giụa
theo phản xạ.
Dưới thân hình như núi Thái Sơn đó, Ly Tâm vốn không thể nào chống
cự.
Trong cơn giãy giụa, hai tay Ly Tâm bị Tề Mặc nhét sau lưng cô. Hai
chân cô bị một đùi của Tề Mặc đè chặt. Một tay Tề Mặc giữ trán Ly
Tâm. Hắn nhìn Ly Tâm bằng ánh mắt lạnh lùng, bàn tay còn lại siết
cổ Ly Tâm dần dần tăng lực.
Ly Tâm đột nhiên cảm thấy không khí trong lồng ngực cô chỉ có ra
không vào. Đối diện với đôi mắt lạnh lẽo dị thường ở phía trên, Ly
Tâm cắn chặt môi nhất quyết không cầu xin hắn. Ly Tâm bình thường
là người tự do tùy ý nhưng không phải thế nào cũng xong. Ý chí quật
cường không chịu khuất phục từ cốt cách của cô bây giờ mới thật sự
bộc lộ rõ. Ăn nói tử tế với cô thì còn có thể thương lượng. Giở trò
bạo lực, có chết cô cũng không khuất phục.
Tề Mặc lạnh lùng nhìn gương mặt quật cường của Ly Tâm. Bị hắn bóp
chết đến nơi, cô vẫn không khóc lóc, không hoảng loạn, không sợ
hãi, chỉ có tia bất phục trong ánh mắt. Hắn hơi nhếch miệng, bàn
tay đang bóp cổ Ly Tâm càng siết mạnh hơn.
Ly Tâm đột nhiên cảm thấy cổ họng đau như dao cắt, hơi thở tắc
nghẽn, gương mặt cô bỗng chốc đỏ bừng bừng. Cô há to miệng nhưng
không thể kêu lên một tiếng. Không khí trong lồng ngực cô ngày càng
cạn kiệt, ý thức ngày càng mơ hồ.
Tề Mặc cúi nhìn gương mặt tím tái của người phụ nữ bên dưới. Trong
lúc hạ thủ hắn đã có tính toán sẵn. Hắn biết rõ mình dùng bao nhiêu
sức lực, liệu có đẩy con người đến chỗ chết hay không? Hắn thấy Ly
Tâm tuy mở to miệng nhưng vẫn không có ý cầu xin hắn. Dù bây giờ cô
biết rõ bản thân không còn cách ranh giới cái chết bao xa nhưng cô
vẫn không chịu khuất phục. Rất nhiều thuộc hạ của hắn dù là đàn ông
cũng không làm được điều này. Khóe miệng Tề Mặc để lộ nụ cười hiếm
hoi. Hắn từ từ buông lỏng bàn tay trên cổ Ly Tâm.
Cổ họng đã thông nhưng Ly Tâm không còn chút sức lực dưới thân Tề
Mặc. Cô thở hổn hển một cách khó nhọc. Nhìn vẻ mặt vô cảm của Tề
Mặc, trong lòng Ly Tâm biết rõ, cô vừa trở về từ quỷ môn quan. Vừa
rồi, cô đã thực sự tới gần ranh giới sống chết.
Tề mặc cất giọng đanh thép: "Cô không có tư cách ngã giá với tôi.
Việc tôi bảo cô làm, cô phải tuân thủ".
Ly Tâm vẫn còn thở hổn hển, nhưng ánh mắt vô cùng kiên định. Cô
định mở miệng đáp lời Tề Mặc, mới phát hiện cổ họng cô khản đặc,
không thể phát ra tiếng nói. Vừa rồi, Tề Mặc đúng là muốn lấy mạng
cô nên không hề nương tay. Hành động của hắn khiến cổ họng cô bị
tổn thương nặng nề.
Tề Mặc thấy Ly Tâm yếu ớt trong lòng hắn, nhưng thần sắc rất cương
quyết. Bộ dạng cô toát ra vẻ cương và nhu kết hợp, khiến người khác
có cảm giác chói sáng. Từ đáy mắt Tề Mặc lóe lên một tia khác
thường, hắn từ từ mở miệng: "Có cốt khí". Vừa nói, hắn vừa nằm
nghiêng người xuống bên cạnh Ly Tâm, giơ cánh tay dài ôm Ly Tâm vào
lòng.
Ly Tâm vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Đầu óc cô mơ mơ hồ hồ, nghe Tề
Mặc nói chuyện nhưng cô chỉ thở hổn hển, không trả lời hắn cũng
không kháng cự hành động của hắn.
Tề Mặc ôm chặt Ly Tâm: "Xương cứng là rất tốt, nhưng nếu áp dụng
với tôi thì cô đã tìm nhầm đối tượng".
Một lúc sau, Tề Mặc cúi đầu nhìn Ly Tâm: "Tôi không chấp nhận sự cự
tuyệt, cô đừng giở trò với tôi. Từ trước đến nay, tôi không có khái
niệm đàn ông và đàn bà, chỉ có sự phân biệt địch ta. Nếu cô là
người của tôi thì tốt nhất nên nhớ điều đó. Tôi chưa bao giờ nương
tay với phụ nữ. Tôi cũng tuyệt đối không thương hại kẻ yếu. Muốn ở
bên cạnh tôi thì thứ nhất phải có bản lĩnh, thứ hai phải biết nghe
lời. Như vậy, cô mới có thể sống lâu hơn, nghe rõ chưa?" Giọng nói
lạnh lùng của Tề Mặc xen lẫn sự bá đạo không thể xem nhẹ.
Ly Tâm lúc này mới bắt đầu tỉnh lại. Nghe những lời nói ngông cuồng
và ngạo mạn của Tề Mặc, cô bất giác cau mày, cất giọng thều thào:
"Tôi không có bản lĩnh cũng chẳng nghe lời. Chỉ ăn cắp một miếng
ngọc bội của anh thôi mà, nó đáng giá bao nhiêu tôi sẽ đền cho anh
bất nhiều. Tại sao anh bắt tôi làm người hầu của anh? Tôi không tin
là anh thiếu người".
Nghe giọng nói khàn khàn của Ly Tâm, lại nhìn thấy vết bầm tím trên
cổ cô, Tề Mặc liền đưa tay vuốt nhẹ trên vết thương. Cảm nhận được
sự né tránh của Ly Tâm, Tề Mặc hơi nhíu mày, hắn giữ chặt gáy Ly
Tâm, không cho cô động đậy. Một bàn tay hắn vẫn nhẹ nhàng vuốt ve
cổ cô: "Thứ cô ăn cắp là thanh danh của Tề Gia, thứ cô động vào là
tiếng tăm của Tề Gia. Cô có đền nổi không?"
Ly Tâm á khẩu. Nếu sớm biết miếng ngọc đó là của Tề Gia thì dù có
trả giá cao bao nhiêu, dù đại nhân đích danh chỉ tên cô, Ly Tâm
cũng nhất quyết từ chối. Ai mà chẳng biết Tề Mặc sẽ không bao giờ
tha cho kẻ dám động đến người và đồ vật của hắn, dù có phải tốn
công tốn sức đuổi bắt kẻ đó đến tận chân trời góc bể. Ly Tâm không
có khả năng dấu thân nên đời nào dám ăn trộm đồ của hắn.
Thấy Ly Tâm không thốt nên lời, Tề Mặc tiếp tục vuốt ve vết thương
trên cổ cô. Hắn cất giọng lạnh lùng: "Nếu không phải tài nghệ lái
xe của cô cũng tạm được, có ích cho chuyến đi đến Đông Nam Á của
tôi lần này, thì dù cô có muốn đứng sau lưng tôi, muốn tôi tha
mạng, cô cũng không có tư cách".
Ly Tâm thấy trong câu nói của Tề Mặc có ý uy hiếp. Không, không
phải là sự uy hiếp mà là lẽ đương nhiên, cô liền cất giọng khản
đặc: "Anh muốn nâng cao cơ hội sống sót của anh?"
Tề Mặc liền bật cười ha hả, vỗ vỗ lên mặt Ly Tâm: "Tôi thích người
thông minh. Đây cũng là một trong những nguyên nhân tôi tha cho
cô".
Ly Tâm cắn môi thầm nghĩ, thế lực của Tề Gia bao trùm cả châu Âu,
châu Mỹ. Ở những khu vực đó họ là bá chủ. Còn "miếng thịt" Đông Nam
Á trước đây do các thế lực khác tranh đoạt. Mảnh đất này tuy màu mỡ
nhưng đông kẻ nhòm ngó, muốn thống trị không phải là chuyện dễ
dàng.
Tề Mặc vừa đoạt được miếng thịt béo bở này. Tề Gia dù thế lực lớn
đến mấy, Đông Nam Á đối với họ cũng là vùng đất mới nên sẽ chịu
thiệt không ít. Đây là lý do Tề Mặc phải đích thân đến Đông Nam Á.
Cũng có thể thấy, Tề Mặc đã có nghiên cứu kỹ về khu vực hỗn loạn
này. Hắn mới đặt chân đến đây đã bị tấn công hai lần, Đông Nam Á
quả nhiên là khu vực Tề Gia không thể xem thường. Việc chọn người
lái xe chuyên nghiệp hạng nhất như Vua tốc độ trong thế giới ngầm
làm tài xế của hắn sẽ nâng cao tỷ lệ thoát chết của Tề Mặc trong
những cuộc đột kích bất ngờ. Sau khi hiểu ra mọi chuyện, Ly Tâm
không khỏi nhăn mặt nhíu mày.
Thấy ánh mắt Ly Tâm lóe lên một tia châm biếm, Tề Mặc liền chà mạnh
vết thương của Ly Tâm: "Cô đang miệt thị tôi?"
• Chương 27 - Đắp chăn bông
Ly Tâm khép hờ mi mắt: "Anh...Tề Mặc...gia chủ của Tề Gia vẫn cần
chạy trốn?"
Nghe câu nói châm biếm của Ly Tâm, Tề Mặc liền kéo Ly Tâm lại gần,
cánh mạnh vào vết thương trên cổ cô. Hắn cắn đau đến mức Ly Tâm hét
lên, nhưng cô không thể chống cự nên đành để mặc hắn nghiến
ngấu.
Một lúc sau, Tề Mặc mới bỏ ra. Nhìn cổ Ly Tâm rớm máu, hắn nói lạnh
lùng: "Lơi là cảnh giác chính là bắt đầu của sự diệt vong". Đối với
giới xã hội đen hở một chút là đòi lấy mạng, đừng có nói làm lão
đại có thể sống lâu hơn người khác, nhiều lúc còn gặp nguy hiểm
hơn. Người không sống trong giới hắc đạo như Ly Tâm không thể hình
dung nổi.
Ly Tâm thấy ánh mắt của Tề Mặc đầy vẻ sát khí, nhưng không phải
nhằm vào cô. Vết thương đau đớn trên cổ nhắc nhở cô, người đàn ông
trước mặt là dã thú. Đạo đức, lý lẽ, pháp luật không thể trói buộc
hắn. Hắn có thể làm mọi việc hắn muốn. Nghĩ đến đây, Ly Tâm cắn
môi: "Anh không sợ tôi bán đứng anh?"
Nghe Ly Tâm nói vậy, Tề Mặc nhếch mép cười. Hắn đưa tay lau vết máu
do chính hắn tạo ra trên cổ Ly Tâm: "Cô có bản lĩnh đó?"
Thấy bộ dạng tự cao tự đại của Tề Mặc, Ly Tâm từ từ nhắm mắt. Chọc
tức dã thú là một hành động ngu xuẩn, bây giờ cô phải chọn cách nín
nhịn.
Ly Tâm vừa nhắm nghiền mắt, Tề Mặc liền gật đầu hài lòng. Hắn nhẹ
nhàng kéo Ly Tâm vào lòng: "Nếu cô ngoan ngoãn, có lẽ tôi sẽ suy
nghĩ đến chuyện tha mạng Tùy Tâm".
Ly Tâm giật mình, định nhổm dậy nhưng bị Tề Mặc giữ chặt, cô chỉ có
thể vùi đầu vào cổ hắn. Ly Tâm trong lòng hoảng loạn, tay cô giữ
chặt thắt lưng Tề Mặc.
Đáng chết thật, sao cô không nghĩ đến chuyện cô bị bắt, người của
tổ chức ăn trộm cũng sẽ gặp rắc rối. Tùy Tâm lại là cộng sự của cô
trong vụ ăn trộm miếng ngọc, nếu bị Tề Gia bắt được sẽ xảy ra
chuyện lớn. Bản thân cô có thể giữ mạng sống, là vì Tề Mặc cần dùng
đến cô. Đổi lại là Tùy Tâm sẽ rất nguy hiểm. Ly Tâm bất giác chửi
thầm trong lòng.
"Anh tha cho chị ấy, tôi sẽ nghe theo lời anh". Ly Tâm bị giữ chặt
gáy không thể ngóc đầu dậy, đành phải gối lên cổ Tề Mặc. Trên đời
này cô không có người thân. Tùy Tâm là người duy nhất cô lo lắng và
nhớ nhung. Sự tồn tại của Tùy Tâm còn hơn cả người thân, đó là màu
sắc duy nhất trong cuộc đời cô.
Hồi lâu cũng không thấy Tề Mặc lên tiếng, bàn tay hắn siết chặt eo
Ly Tâm, chặt đến mức khiến cô tức thở. Ly Tâm lập tức hiểu ra, đây
là hành động Tề Mặc ngầm báo cho cô biết, cô không có tư cách đặt
điều kiện với hắn. Ly Tâm nghiến răng nói khẽ: "Tôi sẽ nghe theo
lời anh, xin anh đừng gây khó dễ cho chị ấy". Tay Tề Mặc mới từ từ
thả lỏng eo Ly Tâm, cô do dự một lúc rồi đặt tay lên thắt lưng
hắn.
Nửa tiếng trôi qua, Ly Tâm thấy Tề Mặc không có bất cứ phản ứng gì,
hắn vẫn ôm chặt cô. Thế là thế nào? Hắn đã ngầm chấp nhận lời cầu
xin của cô? Ly Tâm bất giác ngẩng đầu nhìn mặt Tề Mặc. Cô vừa hơi
động đậy, Tề Mặc liền cau mày dùng sức ôm chặt cô hơn: "Ngủ đi". Ly
Tâm lại nằm im không dám động đậy.
Một đêm mất ngủ, Ly Tâm mở trừng trừng mắt nằm trong lòng Tề Mặc
đến lúc gần sáng. Cô phát hiện, trong khi ngủ Tề Mặc không buông
vòng tay ôm cô. Có lúc hắn lăn đi lăn lại chẳng khác nào ôm một
chiếc gối ngủ. Mặc dù không thể hiểu nổi hành động của Tề Mặc,
nhưng đến lúc gà gáy, Ly Tâm bỏ lại tất cả sự nghi hoặc và lo lắng,
từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, phòng ngủ chính vang lên một giọng nói lạnh lùng chứa
đựng sự tức giận, cắt ngang bầu không khí yên tĩnh trong ngôi biệt
thự: "Dậy đi"
Ly Tâm đang ngủ say sưa, không cần biết ai đó có hài lòng hay
không. Cô vùi mặt vào trong gối ngủ tiếp. Cả đêm qua cô bị đôi cánh
tay cứng như thép của Tề Mặc ôm chặt, không thể động đậy nổi, mãi
đến gần sáng mới chợp mắt một tý. Bây giờ cô đang ngon giấc, ai dám
đánh thức, cô sẽ giết hắn.
"Bỏ tay ra!"
Cánh tay đột nhiên đau nhức, Ly Tâm đành phải mở mắt một cách bất
mãn. Cổ tay đau quá, như sắp gãy đến nơi, khiến cô tỉnh táo ngay
lập tức.
Ly Tâm nhướng mắt đối diện với đôi mắt vô cảm của Tề Mặc, cô bất
giác chớp chớp mắt. Nhìn xuống cổ tay đau của mình, Ly Tâm mới phát
hiện hóa ra nó đang bị Tề Mặc bóp chặt, thảo nào đau thế. Ly Tâm
giật mình khi thấy một cánh tay cô đang ôm cổ Tề Mặc, như thể tối
qua cô ôm Tề Mặc đi ngủ. Ly Tâm động đậy người. Chuyện xảy ra tối
qua hiện rõ mồn một trong trí óc cô. Ly Tâm liền thả tay xuống, mắt
vẫn không dời khỏi Tề Mặc.
"Lão đại, chuyện ngày hôm qua đã điều tra rõ rồi. Lão đại lúc nào
xem xét ạ?" Hồng Ưng từ ngoài cửa hỏi vọng vào. Hắn nghe thấy bên
trong có tiếng nói mới dám mở miệng xin chỉ thị.
Tề Mặc nhíu mày: "Chú toàn quyền xử lý".
"Vâng, thưa lão đại. Theo lịch trình đã định, hôm nay chúng ta sẽ
đi Lý Trang. Lão đại lúc nào mới xuất phát ạ?" Hồng Ưng hỏi một
cách dứt khoát. Anh ta không hỏi liệu có phải vì chuyện xảy ra ngày
hôm qua mà lịch trình hôm nay bị hủy bỏ hay không. Anh ta hỏi thẳng
bao giờ xuất phát, chứng tỏ anh ta hiểu rõ tính của Tề Mặc và tin
tưởng thực lực của Tề Gia.
Tề Mặc giơ tay nhìn đồng hồ, trả lời ngắn gọn: "Hai mươi phút sau".
Tiếng bước chân của Hồng Ưng nhỏ dần rồi biến mất hoàn toàn. Nhân
lúc đó, Ly Tâm đi vào nhà tắm.
Nhìn gương mặt tiều tụy và vết bầm tím trên cổ mình, Ly Tâm bất
giác nhíu mày. Cô vỗ nước lạnh lên mặt rồi liếc nhìn bầu trời bao
la bên ngoài cửa sổ. Tiếng chim hót líu lo trên cây cối trong khu
biệt thự cách đó không xa. Ly Tâm cuộn tay thành nắm đấm, đấm mạnh
vào mặt nước trong bồn. Sớm muộn gì cô cũng sẽ rời khỏi chỗ này,
chắc chắn là vậy.
"Lại đây". Ly Tâm vừa từ phòng tắm ra ngoài, thấy Tề Mặc ngồi trên
giường, tóc hắn ướt sũng nước nhỏ từng giọt xuống. Hắn không mặc
đồ, trên người chỉ cuộn một chiếc khăn tắm. Bên cạnh hắn đặt đống
quần áo là lượt phẳng phiu. Ly Tâm liền bước đến cầm chiếc khăn mặt
lau đầu cho Tề Mặc. Cả đời này cô chẳng học thứ gì cho ra hồn, chỉ
việc quan sát nét mặt là học rất nhanh.
Ly Tâm vừa đặt tay lên đầu Tề Mặc, hắn theo phản xạ định tung nắm
đấm về phía cô. Nhưng ngay sau đó, Tề Mặc liền thả lỏng bàn tay.
Bao nhiêu năm được người khác hầu hạ, thậm chí mặc quần áo cho hắn,
nhưng không người nào dám động đến phần đầu của hắn vì đây là nơi
nhạy cảm nhất. Đầu là bộ phận yếu ớt nhất của Tề Mặc, không chịu
nổi bất cứ sự tấn công nào.
Lúc này, bàn tay Ly Tâm dịu dàng xoa nhè nhẹ trên đầu Tề Mặc. Hắn
vốn có thể chất nhạy cảm trời sinh, nhưng sau khi ôm cô ngủ qua một
đêm, hắn đã mất đi sự cảnh giác với cô. Tề Mặc không cảm thấy sự
nguy hiểm từ Ly Tâm nên hắn mới mặc nhận hành động này của
cô.
• Chương 28 - Gối ôm
Ly Tâm không hề biết hành động rất bình thường của cô suýt nữa
khiến cô gặp nguy hiểm. Sau khi lau khô tóc cho Tề Mặc, Ly Tâm cầm
lấy bộ quần áo ở bên cạnh. Cô hơi nhíu mày gỡ chiếc khăn tắm duy
nhất trên người hắn. Thân thể người đàn ông hiện ra khiến Ly Tâm đỏ
bừng mặt trong giây lát. Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên cô tận
mắt thấy một người đàn ông không mặc quần áo.
Tề Mặc không hề có phản ứng, hắn đứng dậy chờ Ly Tâm mặc đồ cho
hắn. Ly Tâm cố giữ bình tĩnh, mặc theo thứ tự từ áo đến quần lên
người Tề Mặc. Cô liếc nhìn thân hình rắn chắc và làn da màu mật ong
của Tề Mặc. Người hắn xuất hiện rất nhiều vết sẹo, có vết thương
trắng trắng tròn tròn, lại có vết sẹo là một đường dài trên ngực,
trên đùi hắn.
Ly Tâm bất giác cau mày. Cô tưởng Tề Mặc sinh ra đã ngồi lên vị trí
lão đại. Xem ra vị trí cao nhất không dễ dàng như cô nghĩ. Những
vết sẹo này nói cho cô biết, hắn từng có một quá khứ như thế
nào.
Sau khi hoàn tất việc mặc đồ, Tề Mặc không nói một câu cũng không
tỏ bất cứ thái độ gì, hắn lập tức rời khỏi phòng. Ly Tâm chỉnh đốn
lại quần áo của mình, rồi theo hắn ra ngoài. Từ hôm nay trở đi,
nhiệm vụ quan trọng của cô không phải tìm cách bỏ trốn mà làm thế
nào để tìm ra tung tích của Tùy Tâm. Hy vọng Tề Mặc thả người còn
khó hơn mong trời mưa đỏ ấy chứ.
"Cô sao vậy?" Hồng Ưng đứng ở góc rẽ đột nhiên lên tiếng, làm Ly
Tâm giật bắn mình.
Ly Tâm ngẩng đầu nhìn Hồng Ưng. Cô sờ lên cổ, cất giọng vô cảm:
"Anh không biết nhìn?"
Hồng Ưng đã sớm phát hiện ra vết bầm tím và vết răng trên cổ Ly
Tâm, anh ta ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt bình thản của Ly Tâm. Ánh
mắt cô bình thản đến mức kỳ lạ, khiến người khác không thể đoán ra
suy nghĩ chân thực của cô, đây là một điều đáng sợ. Một người luôn
tỏa sáng như Ly Tâm đột nhiên hết phát sáng, nhất định không phải
là chuyện tốt đẹp.
Ly Tâm chỉ liếc qua Hồng Ưng mà không hề dừng bước. Trên đời này cô
ghét nhất bị người khác uy hiếp và dắt mũi. Với Tề Mặc, cô chẳng
còn cách nào khác. Về phần Hồng Ưng, cô chẳng cần phải lấy lòng anh
ta. Tâm trạng của cô bây giờ khá tệ nên Hồng Ưng đừng mong cô nói
chuyện tử tế với anh ta.
"Lão đại bị mất ngủ, thường ngủ không ngon giấc. Nhưng khi ôm cô,
lão đại lại có thể nghỉ ngơi rất tốt".
Hồng Ưng cất giọng nói trầm thấp từ phía sau, khiến Ly Tâm dừng
bước quay đầu ngay lập tức. Hồng Ưng chậm rãi mở miệng: "Cô đừng
phản kháng lão đại, cũng đừng có ý định bỏ đi. Lão đại không bao
giờ để người của anh ấy chịu thiệt. Nhưng nếu cô muốn trở thành kẻ
thù....Đây không phải là lời uy hiếp, mà tôi muốn nhắc nhở cô, cái
chết không phải là tận cùng. Chắc cô hiểu ý tôi rồi chứ?"
Ly Tâm nhíu mày nói lạnh lùng: "Anh định uy hiếp tôi?"
Hồng Ưng lắc đầu: "Cô nên biết đây không phải là lời uy hiếp. Lão
đại rất nhạy cảm với hơi thở con người. Vậy mà hơi thở của cô có
thể khiến lão đại cảm thấy an tâm". Cảnh tượng trên ô tô ngày hôm
qua khiến anh ta vô cùng kinh ngạc. Bao nhiêu năm nay Hồng Ưng chưa
từng thấy Tề Mặc gần gũi ai. Đến mấy thuộc hạ thân tín nhất cũng
không lại gần hắn trong phạm vi một mét. Vậy mà Ly Tâm có thể ở
trong lòng hắn yên lành, hai người lại ngủ chung suốt một đêm. Qua
chuyện này bọn họ có thể xác định, Ly Tâm đúng là có khả năng giúp
Tề Mặc ổn định tinh thần.
Nghe Hồng Ưng nói vậy, Ly Tâm bất giác nhăn mặt. Thảo nào đêm qua
Tề Mặc chỉ ôm cô ngủ mà không có bất cứ hành động nào khác. Hóa ra,
hắn thật sự coi cô là gối ôm của hắn. Nghĩ đến đây, sự phẫn nộ của
Ly Tâm đối với Tề Mặc giảm đi chút ít. Việc hắn xem cô như gối ôm
và thuốc ngủ cũng chẳng phải là vấn đề nghiêm trọng gì.
"Cô hãy cứ ở lại đây đi. Chỉ cần cô còn ở bên cạnh lão đại một
ngày, Lam Bang và tổ chức ăn trộm chẳng thể làm gì cô. Hơn nữa, dù
cô có muốn hay không, bây giờ cô đã dính đến Tề Gia rồi. Giới hắc
đạo ở Đông Nam Á đều biết, lão đại gần đây xuất hiện một người đàn
bà bên cạnh, dù trước kia anh ấy nổi tiếng không bao giờ gần gũi nữ
sắc. Nếu không có sự bao bọc của lão đại, cô sẽ có kết cục như thế
nào chắc cô cũng biết. Động đến người của lão đại sẽ phải trả một
cái giá vô cùng đắt. Ở bên lão đại là nơi an toàn nhất của cô bây
giờ. Chỉ cần cô không làm trái ý lão đại, cô sẽ sống rất
tốt".
Hồng Ưng chăm chú nhìn Ly Tâm. Những lời nói vừa rồi vượt qua phạm
vi chức trách của anh ta. Nếu không phải quá bất ngờ về chuyện Ly
Tâm có thể giúp Tề Mặc ngủ ngon giấc, anh ta cũng sẽ không nói
những lời này với cô. Lời khuyên này là cực hạn những điều anh ta
có thể nói ra.
Ly Tâm thấy Hồng Ưng khuyên nhủ xong lập tức quay người bỏ đi, cô
bất giác bĩu môi. Không ngờ Hồng Ưng lại nói với cô những lời này,
xem ra anh ta đã coi cô là người đàn bà của Tề Mặc. Ly Tâm sờ vết
răng cắn trên cổ mình rồi đi về phía nhà ăn. Họ muốn hiểu nhầm thế
nào cũng được.
"Cô chỉ còn hai phút thôi đấy". Hoàng Ưng bước ra từ phòng chính,
cau mày khi thấy Ly Tâm đi về phía nhà ăn.
Ly Tâm sững lại: "Sao thế? Tôi vẫn còn chưa ăn sáng".
Hoàng Ưng sờ khẩu súng loại hình mới nhất trên tay, giắt vào thắt
lưng rồi đi ra ngoài: "Lời của lão đại là mệnh lệnh. Nếu cô không
muốn nghe thì đơn giản thôi...". Anh ta vừa nói vừa quay người, giơ
ngón tay nhắm bắn về phía Ly Tâm. Sau đó, anh ta nở nụ cười ngạo
màn rồi bước đi.
Ly Tâm chửi thầm trong lòng, tên Tề Mặc này lắm quy tắc quy định
thế không biết. Cô giơ tay nhìn đồng hồ, vẫn còn một phút bốn mươi
giây. Mắt Ly Tâm đảo quanh rồi cô chạy như bay về phía nhà bếp.
Nghe tiếng bước chân chạy gấp gáp, Hoàng Ưng liền quay đầu. Anh ta
trợn mắt nhìn theo bóng Ly Tâm, lẽ nào cô nàng dám chống lại mệnh
lệnh của lão đại?
Hai chiếc xe Hummer và hai chiếc Cadillac đỗ thành hàng ở cổng biệt
thự. Mọi người đều có mặt đầy đủ, Tề Mặc cũng đã ngồi yên vị trên
xe. Chỉ còn thiếu đúng một người, đó là siêu trộm Ly Tâm, lái xe
riêng kiêm đầy tớ, kiêm gối ôm của Tề Mặc.
"Cô ta làm gì vậy? Không biết bao nhiêu người đợi một mình cô ta?"
Hồng Ưng tỏ ra không hài lòng.
Hoàng Ưng liếc Tề Mặc qua gương chiếu hậu. Anh ta thấy hắn tựa vào
ghế xe, gương mặt vô cảm, không một tia tức giận cũng không ôn hòa,
nhưng vẫn toát vẻ lạnh lẽo đáng sợ. Hoàng Ưng trầm mặc một lúc:
"Vẫn còn mười giây".
Hoàng Ưng vừa dứt lời, một cơn lốc thổi từ trong biệt thự ra ngoài,
mang theo Ly Tâm. Ly Tâm chạy nhanh như tia chớp. Trong ba giây
cuối cùng, cô lên xe, ngồi vào vị trí, nổ máy rồi lên tiếng: "Chúng
ta đi đâu?"
Hoàng Ưng bất giác nhíu mày, cô nàng này căn thời gian chuẩn thật.
Anh ta liền thò tay ra ngoài cửa vẫy chiếc xe dẫn đường đỗ phía
trước. Chiếc xe từ từ lăn bánh, Ly Tâm liền bám theo.
"Cô vừa làm gì vậy?" Tề Mặc bây giờ mới mở miệng. Ly Tâm vừa lái xe
vừa giơ đồ ăn sáng lên vẫy vẫy.
Tề Mặc lập tức cau mày. Hoàng Ưng ngồi bên cạnh Ly Tâm thấy Tề Mặc
không nói gì, anh ta không dấu nổi sự hiếu kỳ: "Cô căn thời gian
rất chuẩn xác".
Ly Tâm vừa lái xe vừa ngoạm đồ ăn và cất giọng khàn khàn: "Đừng
quên tôi từng làm nghề gì".
• Chương 29 - Nghề phát tài
Muốn trở thành kẻ trộm không khó, nhưng nếu muốn trở thành siêu
trộm, yếu tố cần trang bị đầu tiên chính là khái niệm thời gian.
Nếu anh không có năng lực phán đoán thời gian chuẩn xác, anh sẽ
vĩnh viễn không đạt đến tiêu chuẩn siêu trộm. Một trong những
nguyên nhân khiến Ly Tâm có thể trở thành siêu trộm xuất sắc, là cô
căn thời gian vô cùng chuẩn xác. Mà tiêu chí của sự chuẩn xác tính
bằng giây chứ không phải bằng phút.
Hoàng Ưng nghe xong liền bóp bóp trán. Anh ta thật sự quên mất
người đàn bà này là một trong những siêu trộm nổi tiếng thế giới,
đồng thời là Ám Vân của giới đua xe chợ đen. Hai thân phận này gộp
lại, danh tiếng của cô ở cả hắc bạch đạo có khi còn hơn anh ta ấy
chứ. Nhân vật hàng top trong giới đạo chích, vua tốc độ của giới
đua xe đó bây giờ bị giữ ở bên lão đại, khiến Hoàng Ưng quên mất
lai lịch hoành tráng của Ly Tâm. Anh ta đột nhiên thấy mình quá
thất bại.
Hoàng Ưng bất giác liếc nhìn vết cắn và vết bầm tím trên cổ Ly Tâm,
rồi đảo mắt xuống đôi chân chạy như bay của cô. Anh ta thầm nghĩ, ở
bên cạnh lão đại, dù danh tiếng của cô có lên tận trời mây, cô cũng
phải cúi đầu khuất phục.
Hồng Ưng cau mày khi thấy Ly Tâm vừa ăn vừa lái xe: "Bỏ xuống đi,
còn ra thể thống gì nữa".
Ly Tâm tất nhiên không thèm để ý đến lời nói của Hồng Ưng, cô phản
bác: "Tôi không phải là người hầu của anh. Anh không có tư cách ra
lệnh cho tôi". Vớ vẩn, cô buộc phải nhẫn nhịn Tề Mặc, do hắn nắm
được nhược điểm của cô. Dựa vào gì cô cũng phải nghe theo Hồng Ưng.
Lần này cùng Tề Mặc ra ngoài , chẳng biết sẽ có chuyện gì xảy ra,
tên lửa đạn đạo, xe tăng ở đâu đó chờ hắn cũng không biết chừng. Ăn
no chạy sẽ nhanh hơn, việc nhét đầy bụng tuyệt đối có tác dụng
trong lúc bỏ trốn.
Miệng nói thì nói vậy, nhưng Ly Tâm vẫn đưa mắt quan sát phản ứng
của Tề Mặc qua gương chiếu hậu. Hồng Ưng không thể lấy mạng cô,
nhưng Tề Mặc hoàn toàn có thể.
Tề Mặc vốn trầm mặc ở hàng ghế sau. Thấy Ly Tâm liếc nhìn mình, hắn
liền tung ánh mắt cảnh cáo hết sức lạnh lùng về phía cô.
Ly Tâm thấy Tề Mặc không hài lòng với hành vi của cô, nhưng hắn chỉ
đưa mắt cảnh cáo, không động thủ cũng không lên tiếng cấm đoán. Cô
liền cười hì hì, cầm một miếng bánh Tam minh trị (bánh mỳ kẹp) đưa
về phía sau cho Tề Mặc. Cô sẽ cố gắng hết sức làm một đầy tớ "tốt".
Một khi cô thành công trong việc lấy lòng Tề Mặc và được hắn tin
tưởng, hắn sẽ lơi là cảnh giác với cô. Đến lúc đó, cô có thể bắt
đầu lần mò tung tích của Tùy Tâm. Đây là chiêu Ly Tâm học được lúc
còn ở tổ chức ăn trộm. Nếu không phải là người nghe lời nhất, thì
dù thành tích có tốt đến mấy, có hợp ý các đại nhân đến mấy, cô
cũng không thể có cơ hội rời khỏi tổ chức.
Hồng Ưng cau mày khi thấy Ly Tâm giơ tay đưa đồ ăn sáng cho Tề Mặc.
Hoàng Ưng vừa kinh ngạc vừa buồn cười, hắn liếc mắt qua gương chiếu
hậu. Theo Tề Mặc bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên anh ta chứng
kiến cảnh này. Hoàng Ưng giả vờ nhìn ra ngoài cửa xe, đuôi mắt vẫn
cười cười.
Trước hành động của Ly Tâm, Tề Mặc cất giọng lạnh lùng: "Chú ý lái
xe".
Thấy Tề Mặc không tỏ ra tức giận, Ly Tâm nhún vai. Không ăn thì
thôi, cô đã chia đồ ăn rồi đấy nhé, sau này đừng nói cô không làm
tròn bổn phận của một người hầu. Ly Tâm rút tay lại, vừa lái xe vừa
nhanh chóng giải quyết bữa sáng.
Đoàn xe đi từ khu ngoại ô này đến một khu ngoại ô khác, trên đường
không gặp bất cứ sự cố nào. Ly Tâm cảm thấy hơi kỳ lạ, đồng thời cô
cũng thở phào nhẹ nhõm. Chẳng có ai muốn ngày ngày sống trong cảnh
bắt giết nhau.
Đoàn xe tới một nơi có vẻ hoang vắng, vượt qua trùng trùng trạm
gác. Khi Ly Tâm dừng xe, cô liền bị biển hoa trước mắt mê hoặc.
Biển hoa mênh mông bát ngát như tới tận đường chân trời, màu sắc
rực rỡ, những bông hoa đẹp một cách kỳ dị.
"Tề lão đại!"
Một đám đàn ông mặc complet chỉnh tề đứng thành hàng bên lề biển
hoa, cung kính cúi gập người chào Tề Mặc đang từ trên xe bước
xuống. Người đàn ông trung niên đứng đầu tiên lộ vẻ mặt không cam
tâm tình nguyện, nhưng không thể không cúi đầu bước lên dẫn đường
cho Tề Mặc.
Ly Tâm cũng xuống xe, cô ngửi mùi thơm của hoa do cơn gió thổi đến,
một mùi thơm ngọt ngào muốn say. Ly Tâm đột nhiên cảm thấy tức
ngực, mùi hương hoa này hình như không bình thường.
"Đừng có ngửi". Một giọng nói trầm trầm vọng đến từ phía sau. Ly
Tâm không quay đầu, người đi sau cô là Hoàng Ưng.
"Lại đây". Tề Mặc đi trước cũng không ngoảnh đầu, chỉ cất giọng
lạnh lùng.
Ly Tâm đầu óc bắt đầu quay cuồng, đi nhanh hai bước đến bên Tề Mặc.
Tề Mặc giơ tay giữ chặt đầu Ly Tâm ép vào vai mình, rồi đưa cô tiến
về phía trước.
Mắt và mũi Ly Tâm bị bịt chặt bởi đầu vai Tề Mặc, cảm giác choáng
váng từ từ biết mất. Ly Tâm vừa sải bước rộng theo Tề Mặc vừa định
ngẩng đầu nhìn biển hoa. Tuy nhiên, Tề Mặc giữ chặt đầu cô, không
cho cô cơ hội ngắm nhìn. Họ nhanh chóng đi qua biển hoa. Vào trong
một tòa nhà toàn bằng kính, Tề Mặc mới thả cô ra.
"Tề lão đại, vụ làm ăn này có thể kiếm rất nhiều tiền, bỏ đi thì
tiếc quá. Nếu Tề lão đại không làm, hay là lão đại để chúng tôi
làm. Mỗi năm, chúng tôi sẽ nộp cho Tề Gia một khoản nhất định, như
vậy có được không?". Tề Mặc vừa ngồi xuống, Ly Tâm còn chưa kịp
bước ra đằng sau lưng hắn, người đàn ông trung niên đã vội vàng lên
tiếng với vẻ gấp gáp.
"Ông muốn làm?" Tề Mặc tựa vào ghế sofa nhìn người đàn ông trung
niên trước mặt bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Người đàn ông trung niên gật đầu lia lịa: "Về vấn đề tôi phải nộp
bao nhiêu, chúng ta có thể thương lượng. Tề lão đại, anh hãy ra giá
đi!".
Tề Mặc nhếch mép: "Thương lượng? Ông nghĩ ông xứng đáng thương
lượng với tôi?"
Ly Tâm thấy người đàn ông trung niên tím tái mặt, cô bất giác cau
mày. Tên Tề Mặc này ngạo mạn quá, chẳng nể mặt người khác chút nào.
Tuy nhiên, gia chủ của Tề Gia hoàn toàn có quyền hống hách. Ly Tâm
đột nhiên thấy thương hại người đàn ông đó. Ông ta bị uy hiếp, bị
coi thường giống như cô.
"Không dám, không dám. Tôi đã dùng sai từ rồi ạ. Đây là một nghề
làm ăn phát tài quan trọng ở Đông Nam Á. Tề lão đại không thể một
câu hủy bỏ. Ở đây còn vô số người trông chờ vào nó, Tề lão
đại..."
Ly Tâm nhìn người đàn ông trung niên đang phẫn nộ nhưng buộc phải
quỳ gối trước mặt, rồi cô đưa mắt về chiếc ghế sofa nhỏ ở góc bên
cạnh. Tối qua ngủ không ngon giấc, bây giờ cô rất buồn ngủ. Nhìn
xuống thấy Tề Mặc đang ngồi quay lưng lại phía mình, Ly Tâm liền
nhón nhân, lặng lẽ đi về phía chiếc ghế. Trước ánh mắt uy hiếp của
Hồng Ưng và Hoàng Ưng, Ly Tâm chỉ cười cười. Cô hoàn toàn không
thèm để ý đến hai người bọn họ.
Ly Tâm cuộn người trên ghế sofa, tìm một tư thế thoải mái nhất
chuẩn bị nhắm mắt ngủ. Dù sao đối phương cũng chỉ để một người đàn
ông ở bên trong. Tề Mặc lại không nhìn thấy cô, hiếm có cơ hội nghỉ
ngơi tốt như vậy.
Chít, chít. Vừa nhắm mắt, chiếc hoa tai của Ly Tâm đột nhiên rung
nhẹ. Ly Tâm giật mình mở mắt, giơ tay phải sờ lên hoa tai. Đây là
đồ công nghệ cao được ngụy trang thành chiếc hoa tai. Qua sự điều
chỉnh của Ly Tâm, nó vừa có thể tiến hành liên lạc, đồng thời phát
hiện tần suất ở cự ly gần. Ly Tâm sờ chiếc hoa tai thử chỉnh tần số
khác, chiếc hoa tai lại nằm im.
• Chương 30 - Con cào cào trên đầu sợi dây
Ly Tâm liền ngồi dậy, nếu là tần suất bình thường cô không thể
không thu được. Lẽ nào đây là sóng từ, hoặc là một loại tần suất
đặc biệt. Nếu là loại đó, nó có khả năng gây nguy hiểm rất
lớn.
Ly Tâm đứng dậy, chiếc hoa tai của cô ngừng rung. Ly Tâm ngồi
xuống, trên tai lại xuất hiện chấn rung. Ly Tâm bất giác ngồi xổm
trên nền nhà, lần mò về nơi chiếc hoa tai càng rung mạnh.
Bên góc tường có một chậu cây cảnh hoàn toàn không gây sự chú ý. Ly
Tâm quan sát chậu cây cảnh kỹ lưỡng, phát hiện ở dưới gốc cây có
một cái cúc rất nhỏ như con bọ, trên đó nối sợi dây mỏng như sợi tơ
có màu giống hệt thân cây. Ly Tâm cảm thấy hoa tai càng rung mạnh,
đây là sóng âm được điều khiển bởi máy vi tính.
Ngó nghiêng chiếc cúc một hồi, Ly Tâm sờ tay lên trán rồi đứng dậy.
Cô ngoảnh đầu nhìn Tề Mặc đang ngồi im lặng quay lưng về phía cô.
Người đàn ông này không biết có bao nhiêu kẻ thù mà đi đến đâu cũng
xuất hiện mấy đồ nguy hiểm. Ly Tâm đâm ra nghi ngờ, con người luôn
rơi vào hoàn cảnh nguy khốn như Tề Mặc liệu có phải ông trùm hắc
đạo lừng danh Âu Mỹ.
Cứu hay không cứu hắn? Cứu thì cô không tình nguyện mấy. Không cứu,
Tùy Tâm còn ở trong tay hắn. Ly Tâm trừng mắt nhìn người đàn ông
trước mặt, cô nghiến răng một hồi rồi từ từ đi về phía Tề Mặc. Có
thể không cứu hắn sao? Hồng Ưng nói đúng, bây giờ cô chỉ là con cào
cào trên đầu sợi dây. Ở mảnh đất Đông Nam Á này, dù sao ở bên cạnh
Tề Mặc cũng an toàn hơn khi cô chỉ có một thân một mình.
"Tề lão đại, anh có thể để một con đường sống cho chúng tôi?" Ly
Tâm chưa bước tới chỗ Tề Mặc, cô đã nghe thấy giọng nói đầy phẫn nộ
và tuyệt vọng của người đàn ông trung niên. Bàn tay ông ta dưới gầm
bàn cuộn chặt thành nắm đấm.
Tề Mặc không liên tiếng, nhưng từ người hắn tỏa ra sát khí đáng sợ,
đến mức Ly Tâm ở đằng sau cũng có cảm nhận rõ ràng. Ly Tâm liếc
thấy người đàn ông trung niên nghiến răng, bàn tay dưới gầm bàn giả
vờ vô tình chạm vào chiếc cúc trên cổ tay áo. Cô liền xông đến với
vẻ mặt tươi cười: "Mọi người có gì từ từ thương lượng. Con đường
sống này cũng không phải không có lối thoát ". Nói xong, cô vòng
qua ghế sofa ngồi lên đùi Tề Mặc.
Tề Mặc nhíu mày nhìn Ly Tâm ngồi trên đùi mình cười tít mắt. Người
đàn ông trung niên sững người trong vài giây, ông ta ngập ngừng hỏi
Ly Tâm: "Ý cô là gì?"
Ly Tâm liếc qua người đàn ông rồi quay sang Tề Mặc. Cô giơ hai tay
ôm cổ hắn cười nói: "Tiền thì chẳng có ai chê nhiều cả. Có cơ hội
kiếm tiền sao anh còn bỏ đi. Anh không muốn làm thì để em là được
rồi. Dù sao em cũng có hai phần vạn cổ phần đúng không nào. Em
không sợ tiền nhiều đâu".
Tề Mặc lạnh lùng nhìn Ly Tâm đang đong đưa lơi lả. Hắn cảm thấy sau
lưng có gì đó lạ thường, đáy mắt hắn lóe lên một tia cảnh giác. Tề
Mặc chậm rãi đưa tay ôm chặt eo Ly Tâm. Đôi mắt hắn nhìn chăm chú
Ly Tâm, miệng hơi nhếch lên: "Em muốn tham gia vụ này cũng không
phải không được".
Ly Tâm liền nở nụ cười rạng rỡ: "Đã bàn xong rồi đấy nhé. Chuyện
của em anh không được can thiệp đâu đấy. Em muốn tìm đối tác nào,
đó là việc của em".
Nghe Ly Tâm và Tề Mặc nói vậy, người đàn ông trung niên liền cười
tươi với Ly Tâm: "Tề phu nhân, hay cô thử xem xét chúng tôi đi.
Chúng tôi làm nghề này lâu rồi, lại có sẵn một đường dây riêng,
nhất định sẽ một vốn bốn lời. Tề phu nhân, chúng tôi tuyệt đối
không làm cô thất vọng".
Ly Tâm bất giác trừng mắt nhìn Tề Mặc. Tề phu nhân, ai là Tề phu
nhân ở đây? Cô vẫn là gái chưa chồng tự nhiên trở thành phu nhân gì
chứ. Tuy nhiên, cô vẫn giữ nụ cười trên môi: "Xem xét các ông không
phải không được. Có điều, ông vừa tỏ thái độ rất không tốt với Mặc
của tôi. Thái độ này...". Ly Tâm kéo dài giọng nói, môi nở nụ cười
tươi, nhưng ánh mắt của cô lóe lên tia phẫn nộ, trong lòng thấy
buồn nôn. "Mặc" gì chứ, "ma" thì đúng hơn (từ Mặc và từ Ma quỷ đồng
âm).
Người đàn ông trung niên hốt hoảng đứng dậy cúi người cung kính:
"Tề lão đại, Tề phu nhân, tôi..."
Người đàn ông chưa kịp dứt lời, Hồng Ưng và Hoàng Ưng nãy giờ vẫn
đứng sau lưng Tề Mặt đột ngột xông đến như tia chớp. Bọn họ giữ
chặt hai tay người đàn ông bẻ quặt ra phía sau, khiến ông ta cảm
thấy xương khớp như bị gãy rời.
"Các người làm gì vậy...A...". Người đàn ông phẫn nộ kêu lên, tay
càng bị Hồng Ưng giữ chặt hơn.
Lúc này, Ly Tâm mới thở phào nhẹ nhõm. Cô đảo mắt qua Hồng Ưng và
Hoàng Ưng. Không tồi, hai anh chàng này đọc hiểu chữ cô viết trên
lưng Tề Mặc, quả nhiên là người được huấn luyện bài bản. Nếu bọn họ
không hiểu ý, không biết cô còn phải nói với Tề Mặc bao lời thân
mật ngọt ngào nữa.
Ly Tâm đứng dậy, quan sát kỹ lưỡng hàng cúc áo trên người đàn ông
trung niên. Công tắc khởi động quả nhiên nằm ở tay áo. May mà cô
phát hiện kịp thời, nếu không hậu quả khó lường.
"Thứ gì vậy". Tề Mặc lên tiếng khi nhìn thấy Ly Tâm lấy ra chiếc
cúc từ tay áo người đàn ông trung niên.
Ly Tâm chậm rãi mở miệng: "Lẽ nào Tề Gia các anh không có mấy thứ
công nghệ cao này? Tôi thật sự không thể hiểu nổi tại sao các anh
có thể làm lớn đến như vậy. Danh tiếng của Tề Gia chỉ là hữu danh
vô thực thôi sao? Các anh còn xưng bá ở Châu Âu, Châu Mỹ nữa cơ
đấy. Xem ra, người trong giới ở bên đó chỉ là một thùng
**********".
Tề Mặc lập tức sa sầm nét mặt: "Mộc Ly Tâm".
Nhìn gương mặt tối sầm của Tề Mặc, Ly Tâm trề môi: "Tôi chỉ nói
đúng sự thật mà thôi. Tôi mới đi theo anh có mấy ngày, suýt mất
mạng những ba lần. Anh thử nói xem, anh làm lão đại kiểu gì thế".
Vừa nói, Ly Tâm vừa sải bước dài đi ra bên ngoài.
Tề Mặc vươn cánh tay dài giữ chặt tay Ly Tâm. Ly Tâm giơ bày tay
còn lại nắm lấy cổ tay Tề Mặc: "Đi thôi, ở đây có thứ còn ghê gớm
hơn cả bom. Anh muốn ở lại thì ở nhưng đừng có liên lụy tôi". Ly
Tâm nói xong liền đi ra ngoài, kéo theo cả Tề Mặc. Tề Mặc nhíu mày
nhìn Hồng Ưng và Hoàng Ưng, rồi bước theo Ly Tâm.
"Rốt cuộc ở trong đó có thứ gì? Người của chúng tôi đã kiểm tra
từng ly từng tý, không tìm thấy mấy thứ bom đạn thuốc nổ có thể
khiến chúng ta bị thương". Hồng Ưng lên tiếng hỏi Ly Tâm.
Cả đám người nhanh chóng ra khỏi biển hoa. Cảm thấy mình đã ở nơi
an toàn, Ly Tâm liền đưa chiếc cúc cho Tề Mặc: "Hãy bóp nát nó". Cô
vừa nói vừa nấp sau lưng Tề Mặc.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!