Chap 11: Anh ấy ghét mèo :(!
Tối hôm sau, tôi có hẹn đi café với chị Trâm ở Zakka coffe. Sau khi nghe tôi kể lại toàn bộ câu chuyện về “cô vợ Tom” của anh ấy, chị Trâm phá lên cười rồi buông giọng giễu cợt.
“Chị khuyên thật, em mua một con mèo đen về rồi đặt tên là Jerry đi cho nó tương phản. Ha ha!”
Lúc chị nói câu ấy, tôi cứ nghĩ là chị đùa, mãi về sau mới biết là chị khuyên chân thành…
À! Mà lí do để có cuộc café đàm đạo ngày hôm nay thật ra là bởi ba nguyên nhân.
Việc thứ nhất là vì chị Trâm muốn khoe với tôi rằng ngực chị đột nhiên phát triển lên gấp đôi. Nói thật nhé! Lúc đó tôi đã không giấu nổi ganh tỵ đến nỗi nằng nặc đòi chị phải vào nhà vệ sinh để cho tôi sờ thử xem có phải độn rồi chém gió lên như thế hay không.
Nhưng… không… Chị ấy không chém gió. Chị ấy nói thật đó. Ghen tị quá đi mất!
Cái “tự nhiên to gấp đôi” ấy là điều ước lớn lao tốn biết bao tiền bạc của rất nhiều cô gái đấy! Chị biết không?
Nguyên nhân thứ hai, nội dung cũng vẫn là khoe khoang. Chị đang bị tiếng sét ái tình bất thình lình đánh xuống với một anh chàng thuộc dạng badboy vừa mới quen trên facebook. Mặc dù họ mới gặp nhau được có một lần, nhưng cách nói chuyện lãng tử cùng ngoại hình phong độ đã khiến bà chị có quan niệm rất “cởi mở” về tình yêu của tôi “tự nhiên” dính chưởng rồi…
Hai điều trên nghe tưởng chừng như mâu thuẫn, nhưng thật ra lại nhất mực liên quan đến nhau. Ngực tự dưng to lên gấp đôi đúng lúc sắp có người yêu. Còn gì viên mãn bằng? Chắc tôi rớt nước mắt vì ghen tị mất!
Còn nguyên nhân thứ ba, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất dẫn tới cuộc “hẹn hò” ngày hôm nay của tôi và chị… đó là… Lan Quế Phường đã ra phần hai rồi đấy!
Bởi vì phần một tôi đã xem cùng chị nên phần hai tôi cũng nhất định chọn chị để làm người cùng bóc tem phim.
Các bạn có biết cảm giác xem phim nhạy cảm ở trong quán café nó thú vị như thế nào không? Cảm giác lén lút giống như ăn vụng thức ăn trước khi tới giờ mẹ dọn mâm cơm ra vậy. Mà đồ ăn vụng thì lúc nào chẳng mang lại cảm giác ngon lành hơn ăn công khai?
Tôi luôn cảm thấy vậy…
Vì thế chúng tôi mới quyết định chọn cách xem Lan Quế Phường ở quán café teen của bà chị tôi. Hì hì.
Nói thật là mỗi lần chị ấy cố tình đi qua hỏi han hoặc ngồi lại tâm sự chuyện gia đình, tôi và Trâm cảm thấy bứt rứt phát điên… chỉ mong chị sớm chấm dứt câu chuyện dài lê thê để hai chúng tôi có thể tiếp tục nghiền ngẫm bộ phim kinh điển. Tuyệt vời nhất là cái cảm giác thót tim khi nhân viên bê đồ ăn tới mà tôi chưa kịp đóng laptop xuống chẳng hạn. Trời ơi! Thót tim! Nhưng mà “yomost” lắm!
….
Ngồi xem phim được tầm ba mươi phút thì tôi nhận được một cuộc gọi đến, hậm hực nhấc máy lên, tôi hằm hè gằn giọng càu nhàu với người gọi tới… Rồi lại sướng như phát điên khi biết được đó chính là Long. Sao mà tôi bất cẩn thế…
- Em đang làm gì đấy?
- Em đang đi café với bạn ạ!
- Bạn trai hay bạn gái.
- Chị của em mà…
Tôi ngoan ngoãn trả lời. Nhưng không hiểu thế nào mà đúng lúc tôi vừa dứt lời thì chị Trâm lại đột ngột tăng volume của phim lên tần số cao nhất có thể. Thế là những tiếng rên rỉ của nữ phụ lập tức đập vào trong điện thoại khiến tôi giật bắn cả mình, đột nhiên cứng họng…
Tôi nấc cục cái “ực” một cái nơi cổ họng, rồi tuyệt nhiên im bặt, không biết phải nói gì thêm nữa. Hình như anh cũng đã kịp nghe thấy tất cả… nên chỉ lẳng lặng hỏi lại bằng chất giọng đục ngầu.
- Em đang xem phim sex ngoài café đấy à?
- Ơ… em… kh…ô…
- Anh định rủ em đi ăn. Nhưng chắc em bận xem phim mất rồi. Thôi để khi khác vậy!
- Ơ …ơ…
Mặc dù anh vẫn lịch sự là vậy, nhưng tôi biết, chắc là anh đang cười vào mặt tôi đấy! Đau khổ quá! Tôi cúp máy mà chỉ muốn bật khóc. Đánh ánh mắt hình viên đạn sang nhìn bà chị đang bò ra cười vì vừa mới chơi cho tôi được một vố đau, tôi thật chỉ muốn lao vào mà ăn tươi xé xác ngay bà ấy.
Thế nhưng, chỉ sau một hồi ỉ ôi đay nghiến, chúng tôi lại cắm mặt vào laptop để xem tiếp bộ phim còn dang dở. Dù sao thì chị em tôi cũng không thể tự nhiên lại đi cãi nhau vì chỉ một người con trai mới quen được. Điều đó không đáng! Đối với tôi, gia đình là tất cả, bạn bè xếp thứ hai, còn tình yêu chỉ là một định nghĩa phụ nào đó được đặt xuống dưới cùng, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nếu không tự nhiên dính phải tiếng sét ái tình đến nỗi mất hết cả cân bằng tâm lý như thế này thì tôi vốn vẫn là một người độc thân vui vẻ yêu tự do cơ mà!
…….
Tối hôm ấy gió mùa về, trời đột nhiên trở lạnh, tôi đèo chị mà người run như cầy sấy. Buồn một nỗi là trước khi đi tôi còn chủ quan không mang thêm áo khoác và để chân trần trong chiếc váy ngắn mỏng tang nữa chứ! Gồng mình chịu lạnh được một lúc thì tôi đành quay lại nhìn Trâm rồi kêu lên như van nài.
- Xin chị! Ôm em đi! Thật chặt vào!
Các bạn biết đấy! Ngày nay gay và les đã trở thành từ khóa thông thường trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta, đó không còn là điều khiến mọi người kì thị như trước kia nữa. Vì thế nên khi đi qua mấy thằng thanh niên chọi dưa và bị chúng nó ném cho cái nhìn ái ngại kèm mấy câu nói vô học, đại loại như “ô hai con les kìa!” thì tôi vẫn thấy rất bình thường. Chỉ tiếc là không quay lại đấm được cho chúng nó mấy phát vào mặt rồi hất hàm nói: “Vấn đề gì không! Trẻ trâu?”.
Tất nhiên, tôi chỉ mạnh mồm thôi. Con gái chân yếu tay mềm như tôi dại gì mà manh động “trẩu tre” như thế…
…………..
Hình như chị Trâm cũng thấy rất lạnh, cảm giác lúc chị ấy ôm tôi, vòng tay siết chặt run lên cầm cập. Nhưng đó không phải là điều mà tôi quan tâm nhất, tôi chỉ quan tâm đến cảm giác khi hai hòn non bộ vừa mới to lên gấp đôi của chị đang áp chặt vào lưng tôi… Ấm áp và mềm mại!
Cảm giác thật khó tả và tuyệt vời!
Tôi hiểu vì sao mấy anh con trai không dụ được bạn gái ôm thường rất hay cố tình bóp phanh giật cục lúc đèn đỏ rồi đấy nhé!
…..
Chiều hôm sau, để chuộc lỗi cho sự việc bất cẩn tối của tối ngày hôm qua, tôi quyết định mời anh đi café. Thật sự trong suốt sáu năm từ khi tôi mới biết yêu đương hẹn hò cho tới bây giờ, thì đây mới là lần đầu tiên tôi dám chủ động mời một ai đó đi café đấy!
Và tất nhiên, anh nhận lời một cách nhanh chóng. Lần này thì tôi không phiền anh qua đón, bởi vì vừa đi làm về nên tôi tiện đường rẽ vào Totoro- quán café mèo yêu thích rồi ngồi ở đấy chờ anh luôn. Cũng đã lâu lắm rồi tôi mới có thời gian rảnh rỗi để ngồi ôm ấp mấy em mèo béo cực kì dễ thương ở đây. Mèo là loài động vật đáng yêu và xinh xắn nhất trên thế giới. Tôi luôn giữ cái suy nghĩ chắc như đinh đóng cột là vậy!
Thật sự tôi cũng muốn mua một em về nuôi lắm, nhưng tôi biết là mẹ sẽ không đồng ý đâu. Mẹ tôi ghét những thứ lông lá, phiền hà và dễ gây đổ vỡ. Mà các em mèo thì lại vô tình đáp ứng đầy đủ cả ba điều kiện trên luôn. Hu hu!
……….
Tôi ngồi chờ được tầm 15 phút thì anh đến. Đập ngay vào mắt tôi là vẻ mặt thất kinh của chàng trai yêu chó khi thấy một đàn mèo lao tới. Con nào cũng đầy lông, đủ màu và béo mẫm. Kinh hoàng hơn nữa đối với một chàng trai ghét mèo là hôm nay quán mới thu dọn “chất thải” của các em nên mùi phân mèo vẫn còn vương lại chua lòm nồng nặc. Nhìn khuôn mặt méo xẹo của anh mà tôi thấy hả hê vô cùng. Đây chính là bài học cho việc lần trước dám đem em Tom ra trêu tôi đấy!
Nhưng cũng phải đính chính lại luôn nhé! Tôi không hề cố tình dụ anh vào cái động mèo này để trả đũa đâu. Từ sau vụ này tôi mới biết là anh rất ghét mèo mà.
Tại sao yêu chó mà lại ghét mèo?
Tại sao???
Đồ thiên vị!
…...
- Em cố tình “chơi” anh phải không?
Nhấc tách café sứ lên mà tay anh vẫn còn run lẩy bẩy vì nổi gai ốc. Có lẽ đàn mèo ở đây rất thích hơi của anh, thế nên con nào con nấy cũng tự dưng chạy tới bâu xung quanh, thậm chí em Kim béo còn bò hẳn lên đùi anh, khoanh chân ngủ ngon lành.
- Ê! Con điên kia! Dậy dậy! Ai cho mày nằm lên chân tao! Đồ vô duyên!!!
Mèo đúng là loài động vật sang chảnh, hồn nhiên, vô duyên nhất mà tôi từng biết. Mặc cho anh vừa nói, vừa lấy một ngón tay rồi liên tục day day vào bụng hòng đánh thức Kim béo. Nhưng hình như em ấy thích thế, thậm chí nó còn thể hiện sự thỏa mãn đễn nỗi co tròn cả người rồi ôm chặt lấy chân anh thêm một lần nữa. Lúc đó tôi mới nhận ra… anh sắp khóc đến nơi rồi thì phải!
Bi hài quá! Tôi đành đứng dậy dỗ dành.
- Thôi anh đừng khóc! Trông anh mếu máo như con đười ươi ý! Anh đã xấu sẵn rồi thì chớ! Để em đánh đàn cho anh nghe nhé!
Tôi vừa nói, vừa hí hửng đứng dậy, hăm hở bước về phía cây đàn piano màu nâu đen bóng bẩy được phủ bằng một tấm vải đỏ đun trông rất sang trọng. Kéo chiếc khăn sang một bên, tôi hào hứng ngồi xuống chuẩn bị đánh.
“Kìa con bướm vàng… Kìa con bướm vàng…
Xòe đôi cánh… xòe đôi cánh…
Bươm bướm bay hai ba vòng… bươm bướm bay hai ba vòng…
Em ngồi xem… Em ngồi xem…
Chào anh em về… chào anh em về…
Mai em đến… mai em đến…
Mai em xinh hơn nay nhiều… Mai em xinh hơn nay nhiều…
Anh càng yêu… Anh càng yêu”…
Tôi vừa đàn, vừa hát một cách hồn nhiên như con điên. Mặc kệ anh đang há hốc mồm, trừng mắt lên nhìn tôi như thể một con thần kinh rung rinh hoa lá. Mặc kệ lũ mèo đã bắt đầu kêu eo éo vì bị phá mất giấc ngủ trưa. Tôi vẫn say sưa đánh cho đến khi những giai điệu cuối cùng kết thúc.
Ngước vẻ mặt vô cùng tự hào quay sang nhìn anh, tôi nhận thấy ở anh một vẻ thất vọng tràn trề. Thậm chí, chẳng có một tiếng vỗ tay động viên nào ở đây dành cho tôi cả. Lũ mèo đang bâu xung quanh anh bỗng nhiên trở thành kẻ phản bội trong mắt tôi.
Tụi nó kêu ngheo ngheo, như đệm vào lời anh nói.
- Em vừa làm cái trò gì đấy…(Ngheo ngheo)…
- Đánh đàn chứ sao!
Tôi hậm hực trả lời.
- Đánh đàn hay đập đàn? Khổ thân… em tuổi khỉ đúng không… thảo nào… (Ngheo ngheo)…
Tôi nghe trong gió có mùi đá xoáy ở đây…
- Này! Ý anh là sao? Giỏi thì ra mà đánh! Hừ!
- Thách anh á? Rồi em sẽ phải hối hận đấy.
Anh vừa nói, vừa nhẹ nhàng đặt em Kim xuống chiếc gối tròn ở gần đó, rồi hất hàm đứng dậy, vênh mặt bước phía về chiếc đàn. Lúc ngồi xuống, anh ta còn khẽ lướt nhẹ tay một lượt trên bàn phím rồi lẩm bẩm.
- Khổ thân! Tao thương mày lắm! Bị con khỉ đột kia đập cho bầm dập đau lắm đúng không!
- Nàyyyyyy!
Tôi gào lên tức tối, nhưng Long chỉ nhoẻn miệng mỉm cười, rồi bắt đầu ngồi thẳng người, đặt hai bàn tay ngay ngắn lên mặt đàn, bắt đầu xuất thần.
Những giai điệu nhẹ nhàng trong bản hòa tấu “River flows in you” của Yiruma bắt đầu vang lên thật du dương và êm ái. Tôi lặng người lắng nghe, nét mặt hết chuyển từ ngạc nhiên sang kinh ngạc. Thật không thể tin nổi anh chàng “thợ mộc, thợ điện” mà tôi quen lại còn biết đánh đàn hay như thế…
Không giấu nổi sự thán phục, miệng tôi há hốc ra, đôi mắt căng tròn long lanh không buồn chớp.
Khi những tia nắng vàng màu nhạt nhẹ nhàng xuyên qua tán lá ngoài ban công hắt lên người anh một thứ ánh sáng lấp lánh khiến mọi vật xung quanh cứ nhòa cả đi trong mắt tôi. Nói một cách thật sến súa thì hình ảnh anh đang hiện lên trong mắt tôi trông thật giống một thiên thần.
Tôi ngẩn người đi một lúc rõ lâu như thế, cho đến khi những giai điệu nhẹ nhàng êm ái cuối cùng cũng đến hồi kết thúc. Lúc đó, anh mới từ từ quay mặt lại, tôi cảm giác như tim mình muốn nhảy luôn ra khỏi lồng ngực vậy. Thứ cảm giác hồi hộp, bồn chồn, run rẩy đến mất kiểm soát này rút cục là gì thế? Ôi tôi đang ngây ngất mất rồi…
- Này! Em ngậm miệng lại được chưa? Có con ruồi đang lượn vòng quanh đấy!
Nghe anh nói thế, tôi lập tức ngậm miệng lại, xấu hổ đến nỗi vội vàng cúi gằm mặt xuống gối, không dám bật lại câu nào. Đáp lại hành động ngớ ngẩn của tôi, anh chỉ mỉm cười hỏi lại.
- Đã hối hận chưa?
- Dạ… rồi…ạ…
Tôi nói… chậm rãi… ngắt quãng… và khó nhọc như đánh vần vậy.
Lại một lần nữa tôi chịu thua anh!
Nhưng không sao, người con trai giỏi giang hơn tôi càng nhiều thì tôi lại càng thích. Càng khám phá thì tôi lại càng thấy thú vị hơn. Có như vậy thì tôi mới có thể tìm hiểu anh lâu dài được chứ?
Chúc các bạn online vui vẻ !