Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu - Dù chỉ sống thêm một ngày anh vẫn sẽ chọn em - trang 2


Đó chính là tiếng khóc của đứa bé mà cô vừa mới sinh ra. Lòng cô chợt dâng lên cảm xúc vui sướng lạ thường. Bao nhiêu mệt mỏi, đau đớn bỗng dưng tan biến đi một cách nhanh chóng, thay vào đó là ngập tràn cảm giác hạnh phúc khi được làm mẹ.

Bác sĩ Ánh vui mừng thông báo với Hân đó là một bé trai khỏe mạnh. Một vài phút sau, người y tá là ẵm trên tay một em bé nhỏ xíu đưa ra trước mặt cô. Nó vẫn còn đang khóc, nhưng tiếng khóc có vẻ nhỏ hơn lúc nãy.

Hân nhìn đứa bé với ánh mắt tò mò nhưng trìu mến. Nó thật đáng yêu, giống như một thiên sứ mà ông trời đã ban tặng cho cô. Cô nhận ra được đôi mắt này, cái mũi này, cái miệng này đều là giống y chang Thịnh. Khi nó bắt gặp ánh mắt của cô thì lại khóc to hơn như muốn nói với cô rằng: “Mẹ ơi, con khát sữa quá!”

Y tá bảo Hân nên cho thằng bé ** một chút để kích thích tuyến sữa. Biết cô lần đầu sinh em bé, y tá hướng dẫn kỹ càng cách ẵm bồng và cách cho ** sữa. Miệng nó vừa chạm vào đầu ** của cô thì liền nín khóc. Nó nút lấy, nút để dòng sữa non đầu tiên vào trong cơ thể sơ sinh nhỏ bé.

Cô muốn ôm thật chặt thằng bé vào lòng nhưng sợ nó đau nên chỉ nhẹ nhẹ nhàng nhàng chạm vào làn da mỏng manh. Cho ** xong, cô ngủ thiếp đi một chút. Còn thằng bé thì được đưa ra ngoài cho người nhà cô chăm sóc.

Hân được mẹ tròn con vuông làm cho bà Vân vui mừng khôn xiết. Lòng bà vô cùng mang ơn bác sĩ Ánh. Bà xem bác sĩ như một người ơn của gia đình. Vừa thấy dáng bác sĩ Ánh bước ra, bà vội vàng hỏi han:
- Thật cực cho bác sĩ quá! Nửa đêm thế này mà còn làm phiền, chắc bác sĩ mệt lắm.
- Không sao! Giúp được bệnh nhân thì có mệt bao nhiêu cũng được chị à. – Bác sĩ đáp.
- Mẹ con tôi đội ơn bác sĩ. Nếu không có bác sĩ ở đây chắc cả con tôi và đứa bé sẽ gặp chuyện không may.– Bà rưng rưng nước mắt.
- Ơn nghĩa gì! Đó chỉ là trách nhiệm của một phải sĩ phải làm thôi. Ngược lại người phải cám ơn là tôi mới phải.
- Sao bác sĩ lại nói vậy?– Bà tròn mắt ngạc nhiên.
- Chị biết không. Chị và cháu Hân quyết định sinh đứa bé ra làm tôi rất cảm động. Một sinh mạng em bé được cứu sống. Tôi biết ơn gia đình chị vì điều đó.
- Trời ơi, sao trên đời này lại có một bác sĩ tốt như vậy. Ngày mai tôi mời bác sĩ tới nhà em tôi dùng cơm nhé?- Bà xuýt xoa nói lời cảm kích.
- Tiếc quá, sáng nay tôi phải về Sài Gòn gấp. Để dịp khác chị nhé! Tạm biệt chị!
- Dạ, tạm biệt bác sĩ! – Bà nói lời từ biệt xong thì thở dài thườn thượt. Lòng bà thấy ray rứt vì chưa có dịp để bày tỏ lòng biết ơn của mình.

Trong giấc ngủ, Hân mơ thấy Thịnh đang đứng kế bên nôi thằng bé. Anh khẽ chạm ngón tay vào mặt nó, rồi nhẹ nhàng bế nó lên một cách thuần thục. Anh di chuyển chậm rãi đến gần bên cô và xúc động nói rằng: “Huyền Hân, cảm ơn em đã sinh cho anh một thiên thần!”

Hân xúc động không nói được lời nào mà chỉ rơi nước mắt. Những giọt nước mắt hạnh phúc cứ như hững hạt pha lê lấp lánh tuyệt đẹp lăn dài trên má. Chúng rơi xuống chạm đất và bỗng chốc vỡ xoảng ra. Cô hoảng sợ tỉnh giấc và cảm nhận được giọt nước mắt vẫn còn vương lại trên má, nhưng mà hạnh phúc thì đã tan biến theo giấc mộng.
5. Chương: NÓ SẼ LÀ EM CON

Tính đến bây giờ, Hân đã sinh em bé được một tháng. Thằng bé được mẹ và dì gọi yêu bằng “Gấu”, vì nó rất kháu khỉnh và sổ sữa. Cô đã biết được thế nào là mang nặng đẻ đau. Khi tự tay chăm con nhỏ, cô biết thêm những khó nhọc của người mẹ, phải thức đêm hôm, lo lắng từng chút một cho “cục cưng” nhỏ xíu. Cô cảm nhận được bản thân mình lớn khôn như ngày hôm nay là cả một quá trình gian nan mà mẹ mình đã trải qua.

Bé Gấu ngủ rất nhiều. Mỗi ngày, thằng bé chỉ thức vài tiếng đồng hồ chơi đùa và nhõng nhẽo. Càng tiếp xúc với nó, cô càng cảm thấy yêu nó nhiều hơn. Cô không đành lòng đem bé cho người ta nuôi theo cái kế hoạch ban đầu mà bà Vân đã định. Cô chỉ muốn ở bên cạnh bé như lúc này, cho bé **, ru bé ngủ, dỗ dành khi bé khóc.

Buổi trưa, Hân đưa võng để bé Gấu ngủ yên giấc. Nhìn thằng bé đang ngủ say, lòng cô cảm thấy thật ấm áp. Cô nhẩm tính lại bé Gấu đã được một tháng có nghĩa là cái ngày mà cô xa bé đã đến gần.

Cô không biết làm gì để bảo vệ thiên sứ bé nhỏ của mình. Càng nghĩ đến điều này, cô càng đau lòng đến rơi nước mắt. Liệu cô còn có thể trông thấy bé thêm được bao nhiêu ngày nữa?

Bà Vân bước vào phòng bắt gặp Hân đang khóc. Bà là một người mẹ rất hiểu tâm sự của con gái. Nhưng cái bà lo lắng nhiều nhất vẫn chính là tương lai của cô.

- Mới sanh xong, con không được khóc đâu! Khóc sớm sẽ làm mắt con mau mờ đi đó.- Bà dịu dàng khuyên nhủ.
- Con không muốn xa bé Gấu mẹ à! – Cô lau vội nước mắt để mẹ không phải bận lòng, nhưng trong giọng nói vẫn có phần nghẹn ngào.
- Mẹ biết rồi! Dì con có bàn với mẹ. Dì cũng đơn chiếc nên muốn nhận nuôi thằng bé. Cho người lạ nuôi thì còn lo lắng, chứ dì của con thì mẹ rất an tâm.
- Thật vậy hả mẹ?- Nghe mẹ nói như vậy, cô cũng cảm thấy phần nào bớt lo lắng. Vì cô biết dì Ba rất thương yêu bé Gấu, sẽ xem bé như “núm ruột” của dì.

Bà Vân đang tính nói tiếp điều gì đó thì đột nhiên di động của bà reo vang. Vì thằng bé đang ngủ nên bà nhanh chóng ra khỏi phòng để tránh làm ồn. Không biết ai gọi đến mà bà có vẻ rất căng thẳng. Nói chuyện với người đó một hồi lâu, bà quay vào phòng, khuôn mặt mang theo một chút tư lự.

- Con biết ai vừa gọi cho mẹ không?- Bà đột ngột hỏi cô.
- Ai vậy mẹ?– Cô thực sự không đoán ra.
- Là ba con! – Bà nói.
- Có việc gì vậy mẹ? Ba vẫn còn tức giận về chuyện của con sao? – Cô tỏ vẻ ngạc nhiên. Trong suốt mấy mấy tháng qua, dù ba có gọi, mẹ cũng không có nói gì với cô. Nhưng lần này, mẹ lại gọi cô lại nói chuyện làm cô có chút lo sợ.
- Không, ngược lại là đằng khác! Ba con đang rất lo lắng cho tương lai của con. Và ba cũng quyết định đón bé Gấu về nhà mình.
- Thật vậy hả mẹ?- Cô mừng rỡ nắm chặt lấy tay bà.
- Nhưng với điều kiện thằng bé sẽ gọi ba con bằng ba, gọi mẹ con bằng mẹ. Con phải quên đi việc con từng sinh ra nó.
- Vậy có nghĩa là nó sẽ là em con sao?- Cô trợn to mắt vì quá đỗi kinh ngạc.
- Ba mẹ nghĩ điều đó là tốt nhất cho cả con và thằng bé. Ba con cũng đã tìm được trường cho con học tiếp. Chúng ta phải chuẩn bị thu xếp hành lý để còn về cho con kịp đi học.

Hân buông tay mẹ mình ra, trong lòng bất chợt dâng lên nhiều suy nghĩ. Cô biết vậy là ba đã tha thứ cho cô. Ba vẫn xem cô là đứa con gái duy nhất mà ông yêu thương.

Lòng cô tràn ngập niềm vui khôn xiết. Vừa được ở gần bé Gấu, vừa được được đi học là điều mà cô từng nghĩ là “mơ chẳng được, ước chẳng thấy”. Nhưng giờ, chính ba là người giúp cô thực hiện điều đó.

Hân nghĩ cô không xứng làm mẹ
của bé Gấu, nhưng thằng bé xứng đáng có một gia đình hạnh phúc. Bé
Gấu sẽ có cha, có mẹ, có một người chị chính là cô. Vai trò người
chị sẽ thích hợp với cô hơn là người mẹ. Nhưng dù ở vai trò nào, cô
cũng sẽ thương yêu thằng bé như thương yêu chính bản thân
mình.

Giờ phút này, cô chỉ mong thật mau trở về mái nhà xưa. Cô sẽ được gặp lại người cha đáng kính của mình, gặp lại người bạn thân tên Chi. Hơn nữa, cô còn được tiếp tục việc học còn đang dang dở của mình.

Hai hôm sau, Hân, mẹ và bé Gấu rời nhà dì Ba trở về Sài Gòn. Cô rất bất ngờ vì ông Trí ra tận bến xe đón. Ông nở nụ cười hiền lành khi nhìn thấy mọi người. Lúc này, ông khác xa một hình ảnh người cha nghiêm khắc.
Trên xe taxi, ông cứ nhìn chằm chằm đứa bé mà bà Vân đang ẵm trên tay. Một hồi sau ông nói: “Nhìn thằng bé này mặt mũi phúc hậu lắm! Tên của nó sẽ là Nguyễn Đức vậy!” Bà Vân và Hân liền đồng thanh hưởng ứng: “Tên hay đó!” Rồi cả nhà cùng nhìn nhau cười vui vẻ.

Bao nhiêu lo toan, bao nhiêu mâu thuẫn của gia đình cô dường như tan biết hết. Chính thằng bé có sức mạnh đem từng người trong gia đình cô xích lại gần nhau hơn.

Sau khi bé Gấu về sống chung, càng ngày ông Trí càng tỏ ra thương yêu thằng bé hơn. Bà Vân biết vì nhà không có con trai nên ông đặc biệt cưng nó cũng phải. Bà rất vui mừng vì điều đó. Gia đình vui vẻ, hòa thuận đối với bà là một món quà quý giá hơn cả vàng bạc.

Trong một thời gian ngắn, mọi người đã thích ứng với sự có mặt của một thành viên nhí trong gia đình với “quy luật bất thành văn”: bé Gấu là con của ông Trí và bà Vân, Hân là chị của nó. Chỉ còn một điều bà và ông Trí đều lo sợ là sự phản đối từ bà nội của Hân.

Ngày đó rồi cũng đến. Bà nội Hân hay tin ông Trí nhận con nuôi liền “lửa giận bốc cao hơn đầu”, tức tốc một mình đón xe lên Sài Gòn xử lý. Hôm đó, bà xuất hiện mà không có sự hộ tống của bất cứ cô, chú nào. Tuy đã lớn tuổi nhưng cử chỉ của bà rất nhanh nhẹn. Sự xuất hiện của bà nội làm ai nấy đều hoảng hồn.

- Hai vợ chồng bây điên hết rồi à? Con ruột còn chưa lo xong đã đòi nhận đến con nuôi! Mẹ không chấp nhận trong dòng họ xuất hiện người không phải huyết thống đâu!- Vừa vào nhà, bà đã đùng đùng quát.
- Mẹ à, để từ từ con giải thích! – Giọng bà Vân nhỏ nhẹ.
- Giải thích cái gì, trả thằng bé về lại đúng chỗ của nó ngay! – Bà nội tiếp tục quát.
- Không phải vậy đâu mẹ! Hôm trước, con đi xem bói, chỗ ông thầy Tích mà mẹ hay mời cúng đó, mẹ nhớ không? – Biết mẹ chồng mình cố chấp nhưng rất mê tín, bà Vân hướng câu chuyện đến việc xem bói.
- Ừ, thầy Tích là người mẹ luôn kính trọng vì nhờ ông ấy mà gia đình ta ai cũng sức khỏe dồi dào. Nhưng ý cô là gì? – Bà nội bắt đầu hạ giọng.
- Đúng rồi. Con có nhờ thầy xem giúp vận mệnh năm sau của anh Trí. Thầy nói là không tốt, phải giải nguy bằng cách nhận con nuôi có ngày giờ sanh giống thằng bé này. – Bà Vân lý giải. Tất nhiên, trước đó, bà cũng đã có tốn không ít tiền gửi đến thầy Tích để mua chuộc.
- Thật vậy sao? Mà có thách tụi bây cũng không dám gạt bà già này! – Bà nội đắc ý.
- Đúng đó mẹ! Đó cũng là ý của con. Con vốn không có con trai, nhận thêm thằng bé cho có trai có gái, lại vui cửa vui nhà. – Ông Trí lên tiếng đồng tình với vợ.
- Phải đó bà nội, thằng bé cũng dễ thương lắm. Mình đừng trả nó về nha bà nội. – Hân cũng tham gia bằng giọng nũng nịu.
- Nếu thầy Tích và ba con cũng nói như vậy thì bà cho qua vậy. – Bà nội gật gù ra vẻ vừa ý.

Bà nội Hân nhìn thấy bé Gấu trong lòng cũng cảm thấy yêu mến nên không còn quan tâm đến chuyện con nuôi, con ruột nữa. Bà đến không báo trước, đi cũng không ai hay. Vài hôm sau, nhân lúc không có ai ở nhà, bà tự mình đón xe trở về quê. Bà luôn muốn chứng tỏ với con cháu bà vẫn còn minh mẫn, khỏe mạnh.

Về phần Hân, cô trở lại việc học ở một trường Dân lập với quyết tâm cao độ. Cô phải học lại lớp mười một đã bỏ dở trước đó. Không phụ lòng ba mẹ, cô nhanh chóng tốt nghiệp trung học và trúng tuyển vào Đại học Luật theo lời khuyên của ba mình.

Ông Trí không bắt buộc cô mà chỉ khuyên rằng công việc luật sư sẽ giúp cô thoát khỏi cái bóng mờ nhạt của chính mình. Ông muốn cô phải năng động hơn, không phải sống khép mình như vậy nữa.

Khi Hân học xong năm nhất Đại học thì bé Gấu cũng đã được ba tuổi. Thằng bé ngày càng lanh lợi nhưng luôn tỏ ra chống đối với cô. Thường ngày, nó hay dấu tập vở, bút viết của cô chọc cho cô phải nổi khùng với nó.

Còn đối với ông Trí, bé Gấu luôn ngoan ngoãn và nũng nịu lấy lòng. Lúc thì, thằng bé nhõng nhẽo: “Ba đi làm cực khổ nên con chỉ thương một mình ba thôi!” Lúc thì, nó nịnh hót: “Ở nhà này chỉ một mình ba là đẹp trai nhất!” Vì vậy, ông ngày càng cưng nó hơn. Những câu nói ngô nghê, những trò nghịch ngợm của nó vậy mà có tác dụng làm cho cả nhà luôn đầy ấp tiếng cười.

Một đêm nọ, nhà chỉ còn Hân và bé Gấu vì ba mẹ về quê thăm bà nội. Nhà vắng người nên hai chị em ngủ chung. Không may, bé Gấu lại đột ngột sốt cao.

Từ nhỏ đến lớn bé Gấu hay bị bệnh lắm, nhưng lần nào mẹ cũng là người chăm sóc. Mới đầu, cô cũng bối rối lắm vì chưa chăm sóc người bệnh bao giờ. Cô bình tĩnh nhớ lại mỗi lần mình bị sốt, mẹ cho uống thuốc hạ sốt, rồi đắp khăn ấm lên trán, lên người.

Hân lập tức lục tủ thuốc gia đình thì may quá vẫn còn mấy gói thuốc hạ sốt cho trẻ em. Cô nghĩ chắc là mẹ mua để sẵn để phòng hờ trường hợp bé Gấu bệnh. Cho thằng bé uống thuốc xong, cô làm giống y như mẹ, đắp khăn ấm, lau người cho nó
Nhìn mặt nó phờ phạc không giống như vẻ mặt láu cá mỗi khi chọc giận người khác, cô không khỏi phì cười:
- Sao rồi, siêu quậy đã đến lúc hết sức để quậy rồi phải không? Mau ngồi dậy mà lục lọi đồ của chị đi, hôm nay cho phép đó!
- Em đâu có quậy đâu. Em thương chị Hai nhất mà. – Thằng bé đáp lại bằng giọng yếu ớt.
- Trời, đã bệnh mà còn nịnh bợ hả Gấu con. Thương chị là chọc tức chị hoài phải không? – Cô dịu dàng mắng yêu thằng bé.
- Ai kêu chị Hai không chịu chơi với em. – Thằng bé dẫu môi nũng nịu.

Lời nói của bé Gấu làm Hân có chút giật mình. Suy nghĩ lại, ngày nào cũng vậy, cô từ trường về đến nhà thì cứ chui vào phòng học bài. Buổi tối, cô không đi học thêm ngoại ngữ thì cũng học tin học. Đã lâu lắm rồi, cô chưa có dịp gần gũi với thằng bé như lúc này.

Cô không ngờ thằng bé hay phá phách đồ đạc là muốn lôi kéo sự chú ý của cô. Cô chợt thấy sống mũi mình cay cay. Cầm lòng không được, cô vừa xoa xoa cái trán nóng như lửa của nó vừa nói:
- Khi nào chị Hai rảnh sẽ chơi với em chịu không? Còn từ giờ em không được phá đồ của chị nữa!
- Dạ! Em biết rồi. – Thằng bé đáp yếu ớt.
- Chị Hai cũng thương em nhất đó, biết không Gấu con? – Hân nói bằng giọng nghèn nghẹn, những giọt nước mắt đã chảy hết cả vào trong tim. Nếu lúc này có ai cho cô một điều ước, cô chỉ mong rằng bao nhiêu bệnh tật trên cơ thể của thằng bé truyền hết qua cho cô.
6. Chương: THOÁNG GẶP NGƯỜI TRONG MỘNG

Thắm thoát bốn năm trôi qua thật nhanh. Thời gian học Đại học là một khoảng thời gian Hân phấn đấu không ngừng để khẳng định bản thân và làm vui lòng ba mẹ. Cô đã thành công trong việc bảo vệ luận văn tốt nghiệp của mình.

Giờ bé Gấu đã là học sinh tiểu học rồi. Thằng bé rất lanh lợi nhưng không còn nghịch ngợm như trước nữa. Cuộc sống gia đình hạnh phúc hiện tại khiến cho Hân thật sự xem bé Gấu là em mình. Việc cô sinh ra thằng bé đã được cất giấu ở một nơi rất sâu, rất kín trong tâm hồn cô.

Cô nghĩ nếu ai cũng hạnh phúc thì có chôn giấu một chút bí mật cũng là điều tốt đối với cô và cả cho thằng bé. Nhưng cũng chính bí mật này khiến cô không thể nào mở lòng mình ra với bất cứ chàng trai nào trong suốt thời gian qua. Vì vậy mà cho đến giờ, cô vẫn cứ cô đơn.

Từng ấy thời gian, Hân vẫn không có tin tức gì của Thịnh. Nhớ anh, cô chỉ có thể gặp anh trong những giấc mơ. Và mỗi khi giấc mơ tan biến cũng chính là khi cô tự nhủ với lòng mình là anh sẽ quay trở về.

Vài tháng nay, cô bắt đầu sử dụng trang mạng xã hội facebook. Chi bảo với cô rằng thời buổi này, ai ai cũng dùng trang này để chia sẽ thông tin, hình ảnh cá nhân. Mặc dù không thường xuyên gặp bạn bè cũ, nhưng thông qua nó, cô cũng cập nhật được không ít những thông tin của họ.

Tuần sau đã là lễ tốt nghiệp, đầu óc cô cảm thấy rất thoải mái. Cô không muốn đi du lịch đâu đó mà chỉ muốn dành trọn thời gian rảnh rỗi hiếm hoi cho gia đình.

Đang lúc rảnh rỗi, cô ngồi vào máy để kiểm tra facebook. Vừa đăng nhập, cô nhận được thông báo có thông điệp mới. Cô bấm vào thì màn hình hiện ra một dọc các thông điệp chưa đọc. Trong số đó có một bức được gửi từ Stranger Man, một tên khá xa lạ không có trong danh sách bạn bè của cô.

Cô tò mò mở nó ra đọc trước. Thì ra là một thư mời kết bạn nội dung: “Chào Hân, anh là Stranger Man. Cho anh thêm tên em vào danh sách bạn bè, em nhé!”

Xem qua profile của người này, thông tin được ghi rất sơ sài. Họ tên thật của anh ta cũng không được khai báo. Hình ảnh thật lại càng không có. Cô đoán có người bạn nào đó muốn trêu ghẹo cô thôi. Nghĩ vậy nhưng cô vẫn nhấn nút “Chấp nhận” vì cô biết người bạn này vốn không có ý xấu.

Hân còn nhận được vài thông điệp khác với nội dung đều là chúc mừng cô tốt nghiệp. Cô cảm thấy rất vui vì có nhiều bạn bè quan tâm đến mình. Cô đang tính hồi âm cám ơn từng người một thì cửa sổ hội thoại trong facebook bung ra.

- Chào Hân! Em đang rảnh chứ? Nói chuyện với anh một chút được không?.- Nó được gửi đến từ Stranger Man, người mà cô mới vừa thêm vào trong danh sách bạn bè.
- Chào! Anh có thể nói cho em biết, chúng ta biết nhau chứ?- Sẵn cô cũng đang thắc mắc về anh nên cô liền đáp lại.
- Không, chúng ta chỉ là người xa lạ. Anh vô tình thấy được tài khoản facebook của em thông qua bạn của một người nào đó mà anh chẳng nhớ rõ nữa. Em rất giống với người bạn gái mà anh rất quý mến. Nhưng hiện cô ấy không còn ở bên cạnh anh nữa. – Anh đáp.
- Chắc là cô bạn đó phải là người quan trọng với anh lắm! Nhưng sao anh không đi tìm gặp cô ấy? – Cô vô tư hỏi.
- Anh không thể gặp cô ấy được. Bởi vì, anh đã làm một chuyện có lỗi, khó mà được tha thứ.
- Em nghĩ bất cứ ai có lòng thành nhận lỗi đều sẽ nhận được sự cảm thông. – Dựa vào kinh nghiệm sống ít ỏi của mình, cô đưa ra nhận xét chủ quan.
- Em nói đúng! Nhưng chắc là tại anh chưa có đủ dũng khí và lòng thành. Còn em thì sao? Những năm qua, em ra sao?
- “Những năm qua”? Sao anh lại dùng cụm từ này nhỉ? Anh có biết em đúng không? – Cô đặt ngay nghi vấn.
- À, không. Anh chỉ muốn hỏi về cuộc sống gần đây của em. Anh dùng từ không đúng rồi.
- Cuộc sống của em không có gì phải phàn nàn. – Cô nghĩ mình đang sống rất hạnh phúc bên ba, mẹ và bé Gấu.
- Em có bạn trai chứ?
- Có! – Cô đáp ngắn gọn.
- Anh ta là người thế nào?
- Anh ta là mẫu người mà bao nhiêu cô gái phải mơ ước. – Cô đang nói về Thịnh, người yêu của cô.
- Thế thì tốt rồi. Chúc mừng em!
- Cám ơn anh. Em cũng hy vọng anh sẽ mau chóng gặp lại người bạn gái đó. Em có việc rồi, tạm biệt anh vậy! – Cô cảm thấy hơi buồn khi nghĩ về Thịnh nên không muốn tán gẫu tiếp nữa.
- Ok, tạm biệt em! Hẹn gặp lại!
Vừa tắt màn hình facebook đi, tiếng bé Gấu từ dưới nhà vang lên lanh lảnh: “Chị Hai, em đi học về rồi. Mau xuống dạy bài tập cho em đi!”

Ngày nào cũng vậy, thằng bé có mặt ở nhà là cứ quây quần bên cô. Có một lần, bà Vân trêu thằng bé: “Con tự phải tự làm lấy mọi thứ đi. Mai mốt chị Hai con còn phải đi lấy chồng nữa chứ!”

Vậy là thằng bé liền nũng nịu đáp trả: “Chị Hai đi lấy chồng thì con cũng đi theo luôn!”. Nghe xong, cô chỉ phì cười trong chua xót vì lòng cô biết rõ việc lập gia đình đã trở nên quá xa tầm đối với một người con gái từng lầm lỡ.

Lễ tốt nghiệp rồi cũng đến. Hôm nay là ngày rất quan trọng của Hân nên cả nhà cùng đến tham dự. Cô chọn cho mình một bộ áo dài màu hồng phấn đi cùng với đôi giày cao gót màu trắng. Tuy gương mặt cô chỉ trang điểm một cách nhẹ nhàng nhưng lại toát lên vẻ trưởng thành xinh đẹp như một đóa hoa vừa nở rộ. Khoác lên mình bộ lễ phục tốt nghiệp, cô thấy rất tự hào vì mình đã chính thức trở thành một Tân cử nhân.

Tất cả Tân cử nhân cùng ngồi tập trung ở dãy ghế đầu bên phải, khuôn mặt đều lộ rõ niềm phấn khởi. Lễ tốt nghiệp được tổ chức quá trang trọng làm cho bọn họ không tránh khỏi cảm giác bồi hồi xúc động. Hân đưa mắt quan sát xung quanh để ghi nhớ mãi khoảnh khắc này.

Đột ngột cặp mắt cô dừng lại ở dãy ghế bên tay phải nơi dành cho các vị khách danh dự của trường. Cô thoáng thấy từ phía sau lưng của của một người rất giống với Thịnh. Người đó mặc một bộ đồ âu phục màu đen rất lịch lãm. Lòng cô chợt dâng lên một cảm xúc mãnh liệt làm trái tim cô đập loạn xạ. Nhưng rồi cô lại bình tĩnh gạt bỏ đi thứ cảm xúc đó và tự cho là mình đã nhầm người.

Sau màn khai mạc trang trọng, đích thân thầy Hiệu trưởng tuyên dương và mời những sinh viên xuất sắc của trường lên nhận bằng. Hân không quá bất ngờ vì tên mình cũng được xướng lên. Bốn năm miệt mài cố gắng học tập của cô đã được đền bù rất xứng đáng.

Cô nhanh chóng di chuyển lên bục cao theo các bạn. Đứng ở trên nhìn xuống, cô cảm nhận được mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía mình với cái nhìn đầy ngưỡng mộ. Cô xúc động hít thở thật sâu, rồi đưa mắt về phía ba, mẹ và bé Gấu như muốn chia sẻ cùng họ niềm vinh dự của mình.

Sau đó, người điều hành buổi lễ ôn tồn nói: “Mời ông Thịnh - Giám đốc điều hành của Tập đoàn Nước giải khát Khang An lên trao bằng và học bổng cho các em!”

Nghe nhắc đến tên Thịnh, tim Hân lại một lần nữa đập loạn xạ. Cô hướng mắt xuống hàng ghế khách mời, chỗ người đó ngồi đã trống từ bao giờ. Cô có cảm giác mình không còn đứng vững được nữa. Chẳng lẽ người cô nhìn thấy lúc nãy thật sự là anh?

Sau đôi ba phút, người khách nọ vẫn chưa bước lên. Người điều hành buổi lễ đành phải nhắc lại lời mời một lần nữa. Thấy lạ, cả hội trường bắt đầu ngó dáo dác tìm kiếm người khách mời đặc biệt. Ruột gan Hân cũng đang nóng bừng vì mong chờ giây phút được gặp lại Thịnh.

Lần này, một người đàn ông mặc âu phục đen đĩnh đạc tiến lên. Nhưng rõ ràng anh ta lại không phải là người mà cô mong đợi. Một tia hy vọng vừa mới được nhen nhóm đã bị dập tắt trong thoáng chốc làm lòng cô quặng thắt.

Lễ tốt nghiệp kết thúc trong thành công tốt đẹp. Các Tân cử nhân bắt đầu bắt đầu bịn rịn chia tay nhau trong luyến tiếc. Họ biết rằng quãng đời sinh viên đại học giờ chỉ còn nằm gọn trong ký ức của mỗi người.

Trái ngược với không khí rộn ràng xung quanh, Hân ngồi thừ ra như người mất hồn. Dường như cô không còn hứng thú gì đến mọi việc xung quanh.

- Chị Hai! Chị Hai!- Tiếng bé Gấu lanh lảnh gọi chị.
- À… ơ…! Bé Gấu…- Hân giật thót người thì thấy bé thằng bé đã ở ngay trước mặt cùng với ông Trí và bà Vân.
- Chị Hai giỏi quá, mai mốt em cũng sẽ học giỏi như chị!
- Ừm, vậy thì em phải ráng lên!- Cô vừa mỉm cười vừa xoa xoa đầu nó. Nhìn thấy bé Gấu, bao nhiêu tâm sự trong cô đột nhiên tan biến.
- Con thật là không làm phụ lòng ba mẹ!- Ông vừa gật gù vừa nói, trên gương mặt tràn đầy niềm tự hào.
- Con giỏi lắm Hân à!- Bà Vân cũng không tiếc lời khen con gái.
- Con cảm ơn ba mẹ! Nếu không có ba định hướng, không có mẹ dìu dắt thì nhất định con sẽ không có ngày hôm nay.- Cô xúc động nói.
- Xin lỗi, mình đến trễ! Chúc mừng bạn thân mến tốt nghiệp!- Chi cũng vừa đến.
Chi tốt nghiệp trước Hân một năm và công tác trong ngành nước giải khát. Thấy bạn mình, trong đầu Hân chợt lóe lên một ý nghĩ lạ lùng. Cô liền khéo léo kéo Chi ra một góc rồi hỏi nhỏ:
- Cậu có biết đến một người cũng tên Thịnh – Giám đốc điều hành Tập đoàn Nước giải khát Khang An không?
- Khang An chính là đối thủ của công ty mình. Nghe nói anh giám đốc bên đó còn rất trẻ, vừa mới du học nước ngoài về. Anh ta rất tài giỏi nên đã được chọn làm rể của ông chủ Khang An rồi. Mình cũng chỉ biết có vậy thôi! Mà cậu không nghĩ người đó là anh Thịnh của cậu chứ? Đến giờ mà cậu vẫn còn để tâm đến anh ta à?
- Chỉ là mình có cảm giác là lạ khi nghe đến người này. Thôi không nhắc đến nữa! Lát về nhà mình ăn cơm nhe. Mẹ mình nấu mấy mon ngon không à.
- Được! Được! Mình nhận lời là vì tài nấu nướng của cô Vân chứ không phải vì cậu đâu. Ha! Ha!- Chi hớn hở nói.
- Hai chị làm gì mà vui quá. Cho em tham gia với!... Á…Á… - Bé Gấu vừa nói dứt câu thì đã hét lên thất thanh.

Thì ra bé Gấu từ đằng xa chạy lại thì không may bị “chụp ếch” một cái thiệt là không nhẹ. Hân và Chi ôm bụng cười sặc sụa sự vụng về của thằng bé. Còn ông Trí và bà Vân vội vã lao tới ngay. Bà xót xa đỡ “cậu quý tử” còn đang khóc nhè. Mấy người bọn họ làm huyên náo cả một góc trời.
7. Chương: HOÀNG GIA THIÊN LÀ AI?

Buổi sớm ban mai thật là tuyệt đẹp. Nắng nhẹ nhàng xuyên qua từng kẽ lá. Nắng dịu dàng soi rọi vào từng cánh hoa làm cho chúng càng thêm lộng lẫy. Hân đứng ngoài ban công để hít thở không khí trong lành của buổi sáng. Ánh nắng khẽ lung linh trên khuôn mặt thanh tú khiến cho đôi má cô càng thêm ửng hồng.

Hân cảm thấy mình đã thực sự trưởng thành. Cô đã không còn sinh viên nữa vì vậy đã đến lúc phải kiếm cho bản thân một việc làm thích hợp. Cô càng nghĩ đến thì càng cảm thấy nôn nao.

Nhưng ở đất Sài Gòn này, để cho một người mới ra trường như cô kiếm được một việc làm thích hợp là điều không dễ dàng gì. Cô khẽ thở dài ngao ngán vì nghĩ tới ngưỡng cửa trước mắt có quá nhiều chông gai.

Hân quay vào phòng, ngồi ngay vào máy tính để làm một số thao tác chuẩn bị đi xin việc. Cô bắt đầu mở Bản lý lịch mà cô đã tạo trước đó, xem đi xem lại vài lần để chắc chắn rằng mọi thứ đều ổn. Cô muốn nó phải thật hoàn hảo trước khi được gửi đến các nhà tuyển dụng.

“Bíp!” Bỗng máy tính vang lên một âm thanh quen thuộc, báo hiệu có người muốn tán gẫu với cô trong facebook. Hân chưa xem qua là ai nhưng cũng đoán được người đó là Stranger Man. Sau lần đầu tiên gặp nhau trên mạng, cô và anh vẫn thường xuyên liên lạc.

Khi tán gẫu với nhau, anh hay kể những câu chuyện hoặc đưa ra những lời khuyên đầy ý nghĩa dành cho cô. Vì vậy, cô cảm thấy trò chuyện với anh rất lý thú. Từ đó tạo thành thói quen sử dụng facebook hằng ngày của cô.

- Chào em!- Đúng như cô nghĩ, Stranger Man gửi đến.
- Chào anh! Sáng nay trời đẹp quá anh nhỉ! – Cô đáp lại một cách thân thiện.
- Ừm, đẹp. Em đang làm gì?
- Em đang chỉnh sửa Bản lý lịch để đi xin việc.
- Hay là em gửi cho anh xem qua thử. Anh cũng kinh nghiệm trong tuyển dụng nhân sự.
- Thật hả? Vậy để em gửi qua email. Có gì anh đánh giá giúp em nhe! – Cô mừng rỡ trong bụng.
- Ok.

Đang tán gẫu, di động của Hân đột ngột reo lên. Trên màn hình di động hiển thị người gọi đến là Chi. Cô liền tạm biệt người bạn ảo để nghe máy. Cô chưa kịp nói chữ “Alo” thì ở đầu dây bên kia, Chi đã nói một tràng:
- Hôm nay, trưa thứ Bảy mình được nghỉ. Câu lên dùng cơm với mình ở gần công ty, cái quán mà mình với cậu vẫn thường ăn đó. Mình có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu.
- Chuyện gì mà quan trọng dữ vậy? – Hân thắc mắc.
- Đến rồi biết! – Chi tỏ vẻ bí mật.
- Vậy trưa nay gặp!

Đúng như lời hẹn, buổi trưa, Hân đến chỗ hẹn với Chi. Quán cơm văng phòng này khá sang trọng nên giá cũng không rẻ. Chi làm ở Phòng kinh doanh của Tập đoàn Nước giải khát Hoàng Gia nên thu nhập cũng khấm khá. Biết được Hân chưa đi làm nên những lần đi ăn với nhau, Chi đều giành trả tiền.

Lần nào đến trước, Hân đều chọn chỗ ngồi ngoài trời cạnh vòi phun nước. Và lần này cũng không ngoại lệ, cô vẫn chọn chỗ cũ làm nơi chờ bạn mình.

Khung cảnh sân vườn nơi đây thật
thơ mộng với nhiều cây cảnh nhìn rất mát mắt. Vòi phun đó được đặt
ngay giữa sân vườn của quán. Nó phun ra những tia nước lấp lánh làm
dịu đi cái nắng hanh vàng gay gắt.

Giữa trưa oi bức của Sài Gòn, Hân không muốn trốn vào máy lạnh. Cô chỉ muốn hưởng thụ cái mát tự nhiên của hơi nước. Cô tưởng chỉ có mình mới có cái sở thích không giống ai như vậy. Nhưng khi vừa bước tới bàn mình đã chọn, cô phát hiện còn có hai người đàn ông, một già và một trẻ đang ngồi cách chỗ cô không xa.
Hân tò mò đưa mắt sang bàn bên kia. Bọn họ đang bàn chuyện gì đó với vẻ mặt rất nghiêm túc. Cả hai đều mặc âu phục, thắt cà vạt trông rất lịch lãm, dáng vẻ thật giống với những doanh nhân mà cô hay bắt gặp trên tạp chí hay truyền hình.

Đột ngột, ánh mắt của cô chạm phải ánh mắt của người đàn ông trẻ tuổi. Anh ta nhìn cô khẽ chau mày một chút, rồi quay sang tiếp tục bàn chuyện như không có việc gì xảy ra.

Bị phát hiện, Hân sượng sùng dừng việc nhìn lén lại. Vừa may, người phục vụ bưng ra bình trà nóng. Cô vừa thổi thổi tách trà còn đang bốc khói vừa nghĩ ngợi mông lung. Khuôn mặt của người trẻ tuổi thật ấn tượng, nhất là đôi mắt to hơi xếch lên cùng với cặp chân mày rậm.

Hân có cảm giác đã từng gặp anh ta ở đâu đó. Cô lục lọi trong trí nhớ mình khoảng vài phút nhưng vẫn không nhớ ra. Cô nghĩ cũng thật lạ, trí nhớ của cô vốn cũng khá tốt thì tại sao lại không nhớ được một người mình đã từng gặp.

Hân đưa mắt nhìn anh ta một lần nữa để xem còn chút manh mối nào không. Lần này, ánh mắt của cô vừa liếc qua thì lập tức bị đánh gãy gọn bởi một tia nhìn sắc bén. Thật không may, anh ta lại một lần nữa phát hiện cô nhìn lén.

Bỗng “xoảng” một tiếng rõ to. Chiếc tách trên tay cô rơi xuống, vỡ tan tành trên mặt đất. Thì ra vì cô quá bối rối nên đã uống luôn ngụm trà nóng vào miệng, cuối cùng thì hoảng hốt buông tay.

Thật là oái oăm, bản thân đi “nhìn lén” người ta nên bây giờ bị người ta “liếc xéo” lại. Dáng vẻ vụng về của cô hoàn toàn lọt vào tầm ngắm của một người. Khuôn mặt vốn nghiêm nghị của người đó chợt dãn ra và mang theo một nụ cười bí hiểm.

Hân chưa biết phải làm thế nào cho bớt ngượng thì Chi đến vừa kịp lúc. Cô bạn với dáng vẻ vội vội vàng vàng, mồ hôi phủ đầy trán vì phải chạy bộ thật nhanh từ công ty sang đây.

- Xin lỗi! Mình bận họp một chút nên đến trễ. Cậu gọi món chưa?- Chi vừa nói vừa thở như không ra hơi.
- Không sao, cậu bận mà. Mình gọi rồi, gọi dùm cho cả cậu nữa. – Hân mỉm cười nói.
- Cám ơn bạn hiền. Ôi, cái gì bị vỡ thế này?- Chi chú ý đến cái tách.
- À, do mình không cẩn thận làm rơi thôi mà. Cậu gọi mình ra đây có chuyện gì gấp vậy? Mau nói đi! – Hân lái câu chuyện sang chủ đề chính.
- Phòng Nhân sự bên công ty mình đang cần tuyển dụng vị trí Trợ lý Pháp luật cho phòng Kinh tế Đối ngoại. Người được tuyển sẽ được làm việc trực tiếp với luật sư nổi tiếng Phạm Hùng Phong, cũng chính là Trưởng phòng của phòng này.
- Mình hâm mộ chú Phong lắm. Ông ta chuyên trị những vụ kiện doanh nghiệp trong nước bị ức hiếp ở nước ngoài. Vậy điều kiện tuyển dụng ra sao? – Hân hào hứng nói.
- Một là phải có bằng Đại học ngành Luật quốc tế. Hai là phải có kinh nghiệm thực tế ít nhất một năm.
- Cái này phù hợp với ngành mình học. Nhưng tiếc là mình lại chưa có kinh nghiệm thì làm sao dám nộp hồ sơ.
- Cậu phải suy nghĩ linh động một chút. Quy định đặt ra là chết, con người mới là sống. Bằng tốt nghiệp loại giỏi của cậu chẳng phải là một lợi thế sao? Mình tin họ sẽ cân nhắc cho cậu một cơ hội. Còn nếu không thì cậu cũng đâu mất gì. – Chi động viên Hân.
- Cậu nói cũng có lý. Mình sẽ nghe lời cậu nộp đơn thử.

Hai cô gái tiếp tục vô tư trò chuyện rôm rã. Ở bàn bên kia, hai người đàn ông nọ đứng dậy bắt tay như đang chào tạm biệt nhau. Rồi đột ngột người đàn ông trẻ tuổi chậm rãi tiến về phía bàn Hân.

Anh ta đi về phía cô để làm gì nhỉ? Chẳng lẽ đến để mắng cô vì sao lại nhìn chăm chăm vào anh sao? Nếu là như vậy thì chắc là cô phải xin lỗi người ta rồi, ai biểu bản thân quá nhiều chuyện. Nhưng ai ngờ đâu khi anh ta đến gần hơn, Chi lại hoảng hốt đứng phắt dậy như gặp phải thầy giáo cũ.

- Chào sếp! Trùng hợp quá, em được gặp sếp ở đây.- Giọng Chi nhỏ nhẹ một cách khác thường.
- Chào Chi! Em cứ gọi tôi là Gia Thiên được rồi.- Anh ta ôn tồn đáp lại.
- Ôi, anh nhớ được tên em sao? Thật là vinh hạnh cho em quá!- Chi hớn hở nói.
- Một người luôn tích cực hoạt động các phong trào của công ty như Chi thì làm sao mà tôi không biết đến chứ. Tôi đang chờ xe nên chưa đi ngay. Tôi có thể ngồi ở đây một lát được không?- Anh nhã nhặn hỏi.
- Dạ được chứ! Mời anh! – Chi tỏ ra vồn vã.
- Còn cô gái này? – Anh ta hướng ánh nhìn về phía Hân.
- À… ờ…- Hân nãy giờ như đang chết đứng, giờ lại càng thêm bối rối. Lời xin lỗi của cô rõ là không thể áp dụng được.
- Đây là Hân, bạn rất thân của em. – Chi nhanh nhảu đáp thay.
- Hân, cái tên giống một người con gái mà tôi từng biết… từ rất lâu rồi. – Tia nhìn của anh đối với Hân lại trở nên sắc bén lạ thường.
- Ở Sài Gòn này có vô số người tên Hân mà. – Chi mau miệng nói.
- À, có lẽ thế!- Anh gật gù hưởng ứng.

Gia Thiên nói thêm vài câu thì rời đi. Khi dáng anh mất hút, Hân thở phào nhẹ nhõm xem như vừa “mở cờ trong bụng”. Cô cảm thấy từ người đó toát lên một vẻ gì đó lạnh lùng, xa cách. Còn ánh mắt của anh ta như luôn muốn nhìn xuyên thấu tâm can của người khác.
Chỉ có vài phút ngắn ngủi tiếp xúc với anh mà Hân cảm thấy vô cùng căng thẳng thần kinh. Rồi cô liếc nhìn qua Chi vẫn vô tư dùng bữa một cách nhiệt tình mà không hề phát hiện ra có điều gì bất thường. Cô thình lình cười nhẹ một cái, trên khóe miệng kín đáo mang theo một niềm vui nho nhỏ.

Dùng bữa xong, hai cô gái bắt đầu nhâm nhi tách trà thơm và ấm. Chi uống một ngụm trà cho thấm giọng rồi bắt đầu cao hứng lên giọng kể về lai lịch của Gia Thiên:

“Cậu biết không, anh Gia Thiên không phải là người đàn ông bình thường đâu. Tên đầy đủ của anh ta là Hoàng Gia Thiên, Giám đốc điều hành kiêm Chủ tịch của tập đoàn nước giải khát Hoàng Gia.

Tập đoàn này được ông Hoàng Gia, người Việt gốc Hoa, sáng lập nên. Ông Gia không có con trai mà chỉ có duy nhất một đứa con gái. Vì vậy, khi ông mất đi thì giao lại hết quyền điều hành tập đoàn cho con rể của mình là ông Lê Nam.

Ông Nam là một doanh nhân rất tài giỏi và nhạy bén. Vừa nhận trọng trách được mấy năm, ông đã đưa tên tuổi tập đoàn ra khỏi nước Việt Nam. Từ đó, tên tuổi Hoàng Gia có mặt khắp các nước Châu Á. Vài năm trước, ông Nam đột ngột qua đời vì tai nạn giao thông. Từ đó, anh Gia Thiên lên thay thế cho chức vụ của ba mình.

Mặc dù anh là chỉ cháu ngoại của ông Gia nhưng lại theo họ Hoàng của ông. Anh cũng tài giỏi không thua kém ba mình. Chỉ sau hai năm nhận chức, anh đã nâng doanh thu tập đoàn lên gấp hai lần. Anh từng được Hội doanh nghiệp Việt Nam bình chọn là Doanh nhân tiêu biểu của năm.

Đương nhiên, người nhiều tài cũng lắm tật. Trong công việc, anh nổi tiếng là hà khắc đến đáng sợ. Trong chuyện tình cảm, anh lại nổi danh là đào hoa. Người yêu của anh không sao kể hết, từ diễn viên, người mẫu, ca sĩ, thậm chí cả nữ doanh nhân. Đến nay, thật sự vẫn chưa ai được anh ta rước về dinh.”

Hân tay chống cằm, miệng thốt lên một câu gọn lỏn: “Vậy à!” Cô chẳng có ý kiến gì thêm vì cảm thấy chuyện này đâu có liên quan gì đến mình. Nhưng rõ là trong lòng cô có chút khâm phục một người đàn ông bản lĩnh như vậy.

Nếu cô có gặp lại anh thì nhất định sẽ tránh xa ra vì tiếp xúc với người đàn ông đào hoa như thế xem ra chẳng có gì tốt. Mà việc thấy anh ta quen mặt cũng chẳng có gì là lạ. Anh ta nổi tiếng thế thì chắc là cô đã thấy đâu đó trên báo đài.

Nhưng đối với cô, việc này không đáng để quan tâm nữa. Vì nó không quan trọng bằng việc mua sắm của phụ nữ. Cô đang cần sắm sửa vài bộ đồ chuẩn bị cho việc phỏng vấn và đi làm.

- Em ơi, tính tiền!- Chi hô to.
- Lần này cậu hãy để mình trả vậy!- Hân nhẹ giọng như đang nài nỉ.
- Không! Cậu đang thất nghiệp. Mình trả mới phải!- Chi tỏ vẻ cương quyết.
- Thôi, hai chị đừng giành nữa! Anh đẹp trai ngồi cùng hai chị đã thanh toán hết rồi!- Người phục vụ vừa mỉm cười vừa nói.
- OK, chị biết rồi!- Chi đáp lời người phục vụ xong liền quay sang nói với Hân bằng vẻ mặt hào hứng.- Người đâu vừa tài giỏi vừa ga lăng. Anh ta là mẫu người đàn ông trong mộng của mình. Mình nhất định sẽ trói buộc được trái tim đa tình của anh ta. Nhất định là vậy cậu ạ!

Chơi thân với Chi đã lâu, Hân chưa bao giờ thấy cô bạn nói chuyện một cách nghiêm túc về đàn ông như vậy. Cô không biết Chi nói thật hay đùa. Nhưng nếu là thật thì cô rất lo lắng cho bạn của mình chỉ như con thiêu thân đang lao mình về phía ngọn lửa.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

Insane