Tiểu thuyết tình yêu - Dù chỉ sống thêm một ngày anh vẫn sẽ chọn em - trang 3
8. Chương: EM ĐÃ QUÊN TÔI THẬT SAO?
Thứ Sáu, bé Gấu chỉ học buổi sáng. Sau khi tan học, thằng bé nũng
nịu đòi Hân chở đến nhà sách chơi tô màu tượng thạch cao. Đến nơi,
Gấu một mình đến quầy tô tượng chọn tượng trước. Còn Hân thì sang
quầy sách để chọn mua cho mình một vài cuốn sách.
Hân lúi cúi tìm cho được đầu sách mới do Luật sư Phạm Hùng Phong
viết mà báo chí quảng bá mấy bữa nay. Sau một lúc, cuốn sách cũng
hiển hiện ngay ở phần khay bên dưới của kệ sách. Cô mừng rỡ khom
lưng, đưa tay lấy ngay, nhưng thình lình lại bị một lực nào đó níu
lại. Bởi vì có một bàn tay khác cũng đang đụng tay vào cuốn sách
này.
Hân thoáng chút ngạc nhiên, buông tay ra rồi ngước mắt nhìn lên. Đó
là một cô gái trông rất xinh đẹp và sang trọng, vóc dáng cao ráo
hệt như một người mẫu. Cô ta cũng sững người tròn mắt nhìn
Hân.
- Hân phải không? Yến nè, nhớ mình ko?- Sau một vài giây, cô ta
thốt lên trong mừng rỡ.
- Xin lỗi, mình ko nhớ.– Hân đứng thẳng người lên, trợn tròn mắt
nhìn kỹ lại người đối diện.
- Mình học chung lớp phổ thông trung học. Mình là Yến “nhà giàu”
nè! Nhớ chưa?
- À, mình nhớ rồi! Cậu thay đổi nhiều quá, xém chút nhận không
ra.
Trong trí nhớ của Hân, Yến “nhà giàu” là một cô gái đeo kính cận,
mặt đầy mụn và vóc dáng nhỏ thó. Cô ta sống rất khép mình nên không
ai nhận ra được có điểm gì nổi bật. Chi hay độc miệng nói rằng:
“Nhỏ Yến xấu thiệt! Cũng may là nhà nó có của để bù cho đứa nào yêu
nó!”
Hân không tiếp xúc nhiều với Yến nhưng nghe đâu nhà cô ta giàu kinh
khủng nên mới có biệt danh là Yến “nhà giàu”. Trong khi đa số bạn
bè đều dùng xe đạp để đi học thì Yến được ô tô sang trọng đưa đón
mỗi ngày. Vì vậy ở trong lớp, cô ta bị rất nhiều người ganh ghét.
Sau khi cô ta học xong lớp mười một thì lên đường đi du học. Hân
còn nhớ rõ năm đó cũng là lúc Thịnh xa cô.
Bây giờ, đứng trước mặt Hân là một Yến “nhà giàu” hoàn toàn lột
xác. Cô ta không còn đeo kính cận nữa, thay vào đó là cặp kính sát
tròng màu nâu trông rất tây. Da mặt mịn màng, hồng hào căng tràn
sức sống. Đôi mắt rực sáng toát lên vẻ thông minh và phong thái tự
tin. Gương mặt được trang điểm một cách khéo léo càng làm tôn lên
thêm vẻ đẹp sắc sảo.
Khoác lên người Yến là bộ đầm màu vàng chanh với kiểu dáng rất tinh
tế và sang trọng. Điều này chứng tỏ Yến vẫn là Yến “nhà giàu” nhưng
đã không còn là “chú vịt xấu xí” nữa. Cô ta thật sự đã biến hóa
thành một “con thiên nga” cực kỳ xinh đẹp.
Còn về phần bé Gấu, thằng bé chờ Hân được một lúc thì cảm thấy rất
nóng ruột. Nó chạy một mạch qua quầy sách thì nhìn thấy cô và một
người lạ đang nói chuyện vui vẻ. Nó chẳng chút ngại ngùng kéo nhẹ
lấy tay cô để lôi kéo sự chú ý, rồi bĩu môi hờn mác:
- Chị Hai! Em chờ lâu lắm rồi đó!
- Chị gặp lại người bạn cũ nên nán lại trò chuyện một chút. Em chào
chị Yến đi!
- Em chào chị Yến! Tên ở nhà của em là Gấu. Còn ở trường, em tên là
Nguyễn Đức.- Bé Gấu tự giới thiệu mình một cách dạn dĩ.
- Bé Gấu là em út của mình.- Hân bổ sung thêm.
- Đây là… là em Hân thật sao? Nó bao nhiêu tuổi rồi? – Yến nhìn bé
Gấu tỏ vẻ thảng thốt.
- Nó được sáu tuổi rồi. – Hân đáp.
- Thằng bé rất… à…. rất là đẹp trai đó. – Thái độ của Yến trở nên
mất tự nhiên, lời nói cũng ấp úng.
- Chị Hai thấy chưa! Em đẹp trai đến nỗi chị này phải lúng túng. –
Bé Gấu tinh nghịch nói.
- Trời, cậu thông cảm nha, thằng quỷ nhỏ này tinh nghịch vậy đó.
Thôi để mình dẫn nó đi tô tượng. – Hân hơi ngượng ngùng vì sự lém
lỉnh của thằng bé.
- Không sao đâu! À, làm thế nào để liên lạc với nhau nhỉ? Cậu đọc
cho mình số điện thoại đi? – Yến hỏi.
- OK, để mình đọc cho cậu. 09xxxxxxxx.
- OK, mình cũng nhá máy điện thoại lại cho cậu rồi. Thôi, mìn phải
đi đây. Tạm biệt hai chị em nhé!
- Tạm biệt Yến!
Nói xong, Yến đưa mắt nhìn chằm chặp vào bé Gấu một lần nữa rồi
nhanh chóng quay lưng bước đi. Không ai nhận ra rằng từ tận trong
đáy lòng cô phà ra một luồng hơi thở nặng nề. Rồi bất chợt trên
khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười đầy chua xót.
Sáng hôm sau, Hân nhận được một cuộc gọi bất ngờ từ Phòng nhân sự
của Tập đoàn Hoàng Gia. Họ muốn hẹn cô trưa mai lên để nhận phỏng
vấn trực tiếp từ Luật sư Phạm Hùng Phong.
Luật sư Phong là người hùng trong giới luật sư. Ông từng thắng
nhiều vụ kiện lớn liên quan đến tranh chấp thương nghiệp trên quy
mô quốc tế. Những người trẻ học ngành luật như cô đều mơ ước được
làm việc với ông ta. Cô nghĩ đến đây thôi cũng đã cảm thấy vô cùng
phấn khởi.
Hân bối rối không biết nên phải chuẩn bị thêm kiến thức gì cho ngày
mai. Cô liền hỏi ý kiến của Stranger Man. Anh nói rằng trong lúc
này nên để đầu óc thật thoải mái vì nhồi nhét thêm nhiều kiến thức
chỉ khiến cô thêm mất định hướng. Nghe xong, cô càng thán phục anh
thêm.
Phòng nhân sự hẹn Hân 2h trưa. Nhưng 1h30 trưa cô đã có mặt tại hội
sở của họ ở giữa trung tâm Sài Gòn. Đó là một tòa nhà cao chín tầng
được xây dựng theo lối kiến trúc hiện đại. Bao phủ cả tòa nhà là
kính màu xanh thiên thanh.
Vừa bước vào đại sảnh, cô đã có cảm giác thật ấm cúng bởi tông màu
vàng. Nơi đây được trang trí bằng những bức phù điêu sơn nhủ vàng
và đèn chùm pha lê hoành tráng. Cô tiếp tân duyên dáng biết cô đi
phỏng vấn nên hướng dẫn cô lên lầu bốn theo lối thang máy.
Hôm nay, Hân mặc một bộ đồ công sở màu kem với thiết kế đơn giản
nhưng rất lịch thiệp. Bộ đồ này cô phải để dành tiền mấy tháng trời
mới mua được. Cô xót tiền lắm nhưng Chi khuyên cô rằng đi phỏng vấn
phải mặc đồ đẹp mới có cảm giác tự tin. Có lẽ vì vậy mà hôm nay, cô
cảm thấy bản thân mình rất phấn chấn.
Vừa bước vào nơi phỏng vấn, Hân nhận ra rằng mình không phải là
người đến sớm nhất. Có năm người khác cũng đã có mặt. Những người
đó ai cũng già dặn hơn cô nên cô đoán chắc họ đều là những luật sư
đã có kinh nghiệm. Một người bên phòng Nhân sự điểm danh và thông
báo số thứ tự phỏng vấn của từng người. Cô được sắp xếp ở vị trí
cuối cùng.
Đúng 2h trưa, cuộc phỏng vấn bắt đầu diễn ra trong không khí căng
thẳng. Người đầu tiên vừa bước vào đã phải đi ra. Người thứ hai vào
trong hơn cả tiếng đồng hồ. Rồi đến phiên người thứ ba, thứ tư. Cứ
như thế, người nào bước ra cũng mặt mày méo xệch. Họ bàn tán với
nhau rằng Luật sư Phong phỏng vấn rất lạ đời.
Đã là 6h chiều, người thứ năm đã vào phỏng vấn hơn nửa tiếng mà vẫn
chưa ra. Cô nóng ruột, tay bóp nhẹ ly nước giấy vừa uống cạn. Bỗng
“cạch” một tiếng làm cô thoáng chút ngơ ngác. Cánh cửa phòng phỏng
vấn cuối cùng cũng đã mở.
Một người bước ra với vẻ mặt đăm chiêu. Cô lo lắng nhìn anh ta bằng
cặp mắt dò hỏi. Như hiểu được ý cô, anh ta đáp lại bằng động tác
nhún vai và lắc đầu.
Vậy là chỉ còn lại mình Hân. Cô chậm rãi tiến vào trong với tâm
trạng căng thẳng. Càng căng thẳng hơn khi trước mặt cô là Luật sư
Phong bằng xương, bằng thịt. Cô cố hít thở thật sâu, bình tĩnh thốt
nên lời: “Cháu chào chú!”
Ông Phong nhìn thẳng cô, tay nhích nhẹ cặp kính gọng vàng đang
trượt trên sóng mũi, trầm giọng bật ra một câu gọn lỏn: “Mời ngồi!”
Rồi ông cụp mắt xuống để săm soi bộ hồ sơ trên bàn.
Khi cô vừa kéo ghế ngồi xuống, ông lại nhìn thẳng cô lần nữa, nhưng
lần này lại ra chiều dò xét. Cái vẻ khó đăm đăm hiển hiện rõ trên
khuôn mặt ông.
Ông bắt đầu bằng vài câu hỏi tình huống lý thuyết. Câu nào cô cũng
đều trả lời tốt. Ông không hỏi tiếp mà lại tiếp tục săm soi bộ hồ
sơ. Bất chợt, ông thoáng chau mày rồi nói:
- Tôi không hiểu sao bên Phòng nhân sự lại chọn hồ sơ của cô để tôi
phỏng vấn. Tối vốn không thích làm việc với người không có kinh
nghiệm.
- Thưa chú! Ai cũng bắt đầu từ điểm xuất phát thiếu kinh nghiệm cả.
Khi trải qua quá trình rèn luyện và học tập, con người ta mới trở
nên dầy dặn kinh nghiệm. Hơn nữa, lớp người mới chúng cháu rất cần
được tạo điều kiện học hỏi để thay thế và bổ sung cho lớp người cũ.
– Cô đáp trả một cách thông minh.
- Đối đáp khá lắm! Ở đây, tôi không quan tâm tới lý thuyết ở trường
cô đã học những gì. Tôi chỉ quan tâm đến thực tế cô sẽ làm được gì
cho công ty nếu được tuyển dụng? – Ông hỏi.
- Cháu biết sắp tới công ty chúng ta có kế hoạch mở rộng thị phần ở
Mỹ và Canada. Vì vậy, cháu tin rằng sẽ hỗ trợ tốt cho chú trong
việc đưa tên tuổi công ty ra nước ngoài. – Cô đáp ngay mà không hề
ngập ngừng hay suy nghĩ.
- Xem như cô cũng có tìm hiểu trước. Tôi còn muốn hỏi cô một câu
nữa. Giả sử như một hôm toàn bộ lao công đều nghỉ phép. Phòng làm
việc của tôi vô cùng dơ bẩn. Nhà vệ sinh riêng của tôi thì bị
nghẹt. Tôi muốn cô giúp tôi dọn dẹp chúng. Cô có làm được hay
không? – Ông tiếp tục hỏi khó.
- Dạ, cháu làm được. Câu hỏi của chú làm cháu liên tưởng đến tình
huống mà cháu đã từng tận mắt chứng kiến tại một quán ăn. Nhà vệ
sinh lại nghẹt ngay lúc khách đông và ai cũng bận rộn. Lúc đó, chủ
quán xông xáo xắn tay áo vào giải quyết ngay. Vì vậy, mọi việc ở
quán mới không bị đình trệ. Người chủ cũng phải làm thì tại sao
những nhân viên khác phải nề hà việc này chứ?
- Hay lắm, cô gái trẻ! Năm người kia đều nghĩ rằng họ đường đường
là một Cử nhân luật sao lại có thể làm công việc của một lao công.
Nếu như vậy thì chẳng lẽ tôi phải tự tay dọn dẹp hoặc hút bồn cầu
trong khi trợ lý riêng đứng nhìn à? Vậy thì tôi đâu cần tuyển trợ
lý làm gì! Những người như họ tôi không cần. Người tôi cần là một
người có kỹ năng sống như cô.– Ông gật gù tỏ vẻ hài lòng.
Buổi phỏng vấn của Hân diễn ra hết sức thành công. Ông Phong yêu
cầu cô ba ngày sau phải lập tức đi làm ngay. Bước ra khỏi cánh cửa
phòng, tâm trạng của cô vẫn còn lâng lâng vì đã được ông đánh giá
cao.
Bây giờ, thời gian cũng không còn sớm. Không gian của tầng lầu trở
nên vắng lặng vì hầu như mọi người đều đã ra về. Cô gấp rút đi về
hướng thang máy để quay trở về tầng trệt. Vừa đến nơi, âm thanh
“kính coong” của thang máy ngân lên báo hiệu thang đến. Cô không
biết ai đã bấm gọi thang máy nhưng có sẵn thì cứ thế mà bước
vào.
Khi cửa thang đã đóng lại, Hân mới phát hiện thang đang vận hành đi
lên. Vì tâm trạng quá vui vẻ nên cô đã quên chú ý đến việc này. Thế
là cô đành phải chờ cho thang máy đi lên hết rồi mới xuống lại tầng
trệt.
Thang lên đến lầu chín thì đột ngột dừng lại. Tiếng “Kính coong”
lại vang lên lần nữa, cửa thang lập tức mở ra. Bất ngờ đến với Hân,
thứ cô bắt gặp đầu tiên là một khuôn mặt lạnh như băng.
Cô trợn to mắt lộ rõ vẻ sửng sốt. Trong khi người đối diện cô thì
sắc mặt không mấy thay đổi, vẫn chậm rãi tiến vào trong thang. Sau
một giây trấn tĩnh, cô cất giọng nhẹ nhàng nói: “Chào anh, Gia
Thiên!”
Gia Thiên đáp lại Hân bằng một cái nhếch mép bí hiểm. Cô có hơi
chút bực bội vì thái độ khinh khỉnh của anh. Cô không hiểu tại sao
Chi lại có thể thích một người đàn ông như vậy. Lần này về, cô nhất
định sẽ ngăn cản việc người bạn thân mê muội người đàn ông
này.
Cửa thang máy đã đóng lại. Bất chợt Gia Thiên từng bước, từng bước
tiến lại gần Hân. Cô không biết làm thế nào, chỉ biết anh tiến một
bước thì cô lại lùi một bước. Đến khi lưng đã chạm vào vách, cô mới
thật sự hoảng hốt. Ở khoảng cách gần thế này, đôi mắt sắc bén của
anh như muốn cắt xé cô thành trăm mảnh.
Người đàn ông này đang có ý đồ xấu với cô chăng? Nguy hiểm quá,
trong tình huống như thế này chỉ có bản thân người phụ nữ mới có
thể tự cứu lấy mình. Cô giương hai tay, dùng hết sức lực cố đẩy anh
ta ra xa. Nhưng không ngờ, anh nhanh chóng túm gọn cả hai bàn tay
cô.
Người cô run nhẹ lên vì biết rằng mình đang ở thế bị động. Thế là
cô quyết định triển khai phương án tiếp theo. Ngón đòn tự vệ mà cô
được dạy trong môn thể dục tự chọn ở trường trung học giờ xem như
đã có dịp phát huy.
- Hự…!Ai da…!- Từ cổ họng phát ra tiếng rên la, hai mắt đều như “nổ
đom đóm”, anh đau đớn ôm lấy “chỗ hiểm” của mình. Rồi anh trợn mắt
hét to.- Cô điên rồi à!
- Anh mới là kẻ điên! Đồ biến thái!- Tranh thủ kẻ xấu vừa bị hạ “đo
ván” bởi một cú đá của mình, cô lùi ngay về phía cửa thang máy cố
thủ, rồi dũng cảm nhìn thẳng vào mặt kẻ xấu mà mắng lại.
- Cái gì chứ?- Anh tức tối gằng giọng rồi đột ngột dịu ngay lại một
cách khác thường.- Cô đã thật sự quên tôi sao, hả ngốc kia? Ngày
hôm đó, nơi bờ sông không có ý nghĩa gì với cô suốt những năm qua
sao?
Người Hân cứng đờ lại ở tư thế tay che cái mồm đang phải há hốc. Cô
chỉ còn nghe thấy nhịp đập “thình thịch” ở trái tim mình. Cái cách
gọi “ngốc” của anh cô cũng thấy hơi quen quen. Cô nhớ mang máng
hình như người cứu cô bên bờ sông hơn sáu năm về trước cũng gọi cô
như vậy.
Ký ức cũ trong Hân chợt ùa về. Cái ký ức đó cũng vẽ lại rõ mồn một
gương mặt của người ơn năm xưa. Và cô dám chắc chắn là người đó
chính là người đàn ông đang đứng trước mặt cô, Hoàng Gia
Thiên.
Dường như trong ngần ấy năm, cô đã không hề để tâm đến người ơn của
mình. Mà cái gì người ta đã không muốn để tâm đến thì hình ảnh lưu
trong não sẽ càng ngày càng mờ nhạt đi. Kết quả là cô đã hiểu lầm
người ơn của mình là kẻ xấu và “tặng” ngay cho anh một đá.
Đúng lúc, thang máy cũng đã dừng tại tầng trệt. Tiếng “kính coong”
lại một lần nữa vang lên. Người Hân vẫn còn đờ ra đó như thể chưa
trở về được trạng thái cân bằng. Khi cửa thang mở, Gia Thiên chậm
rãi tiến ra ngoài với bước đi hơi siêu vẹo. Dường như trong anh vẫn
còn dư âm từ ngón đòn tự vệ đầy hiểm độc.
Cô nhìn theo dáng anh mà lòng tràn ngập cảm giác áy náy. Cô muốn
lập tức hét thật to ở phía sau lưng anh một câu nào đó đại loại để
xin lỗi hoặc cám ơn nhưng lại không có được can đảm đó.
9. Chương: HUNG THẦN VÀ ÁC QUỶ
Đêm nay, Hân cứ trằn trọc mãi chẳng ngủ được. Tay cô cứ liên tục
bật tắt cái công tắc đèn ngủ ở phía gần đầu giường tạo thành một
chuỗi âm thanh “tách… tách…”
Ánh đèn lúc mờ lúc tỏ cũng giống với đầu óc của cô lúc này: không
sao rõ ràng hết được mọi việc. Gần đây, những sự kiện kỳ lạ cùng
một lúc ập đến khiến cho cô cảm thấy rất khó hiểu. Cô rời tay khỏi
công tác đèn, rồi bắt đầu gác tay lên trán suy nghĩ. Tâm trí cô thử
hệ thống lại một lần nữa từng việc một.
Đầu tiên, việc Hân kết bạn với Stranger Man qua facebook. Anh ta
quả quyết trước đó chưa từng gặp cô. Nhưng qua từng lời nói của
anh, cô có cảm giác anh rất hiểu cô, giống như cả hai đã từng biết
nhau từ rất lâu. Anh có thể là ai trong số những những người mà cô
từng quen biết nhỉ?
Thứ hai, việc Hân gặp lại Yến “nhà giàu”. Người bạn này hoàn toàn
thay hình đổi dạng đến mức khó tin. Sự thay đổi từ “con vịt xấu xí”
trở thành “chú thiên nga xinh đẹp” tưởng đâu chỉ có trong truyện cổ
tích thì nay lại diễn ra ngay đời thực. Chẳng lẽ tiền bạc thực sự
có sức mạnh vạn năng đến như thế sao?
Cuối cùng là việc Hân phát hiện ra Gia Thiên là người cứu mình năm
xưa. Trong lần đầu gặp, anh ta đã cứu cô thoát chết trong gang tấc.
Vậy mà cô đã hoàn toàn quên mất anh và còn hiểu lầm anh là kẻ xấu.
Nghĩ đến dáng vẻ đau đớn của anh lúc chiều, cô quả thật là không
nhịn được cười. Ai biểu anh ta không nói không rằng xông đến làm
cho cô hoảng sợ chứ!
Đột nhiên Hân ngưng cười, môi mím chặt lại. Cô chợt nhớ ra năm xưa,
Gia Thiên đối xử rất tàn nhẫn với cô bạn gái đang mang thai. Liệu
anh ta có phải thật sự là người tốt hay không? Nhưng nếu anh là
người xấu thì lúc đó sẽ bỏ mặc sự sống chết của cô. Người như anh
quả thật là làm cho cô cảm thấy rất mâu thuẫn.
Chi, người bạn thân duy nhất của cô, lại đang có ý với Gia Thiên.
Cô không biết nên ủng hộ hay ngăn cản bạn mình đến với một người
khó hiểu như thế. Còn về việc quen biết với anh ta, cô không định
kể với Chi. Lúc cả ba gặp nhau lần trước, cô đã tỏ vẻ không một
chút quen biết với anh. Nếu lúc này, cô lại nói là biết anh thì
nhất định sẽ có sự hiểu lầm xảy ra giữa cô và người bạn thân.
Ngày hôm sau, bữa cơm chiều cũng đến. Ngay khi đang dùng bữa, Hân
hớn hở thông báo tin vui cho ba mẹ mình biết là sẽ chính thức đi
làm cho Tập đoàn Nước giải khát Hoàng Gia. Cô đoán rằng cả nhà sẽ
cảm thấy vui vẻ và ăn ngon miệng hơn. Nhưng sự việc diễn ra lại
hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của cô.
- Không được! Con có thể làm ở bất cứ công ty nào, ngoại trừ Hoàng
Gia.- Ông lập tức buông đũa, thẳng thừng phản đối.
- Tại sao vậy ba? Con rất muốn làm ở đây. Con muốn làm việc với
Luật sư Phạm Hùng Phong. Ba biết đó, không phải dễ dàng mới được
nhận làm trợ lý của ông ta. – Hân cũng buông đũa, mạnh dạn đưa ra
lý do chọn công việc này.
- Không nói gì thêm nữa! Từ chối người ta ngay! – Ông lên giọng ra
lệnh.
- Sao anh lại như vậy? Con nó đang rất vui mừng. Anh đừng làm cho
con thất vọng như vậy chứ! – Bà Vân cũng không khỏi ngạc nhiên vì
thái độ của chồng mình.
- Em không hiểu đâu! Anh chỉ muốn tốt cho con. Thật ra là… là công
ty này chưa phải là công ty tốt nhất. Còn nhiều công ty khác tốt
hơn mà.- Ông cố đưa ra nguyên nhân phản đối một cách gượng
gạo.
- Con lúc nào cũng nghe lời ba. Nhưng với việc này, xin ba cho con
tự quyết định. Được làm việc với chú Phong là niềm mơ ước bấy lâu
nay của con. Con không thể từ bỏ giấc mơ của mình một cách dễ dàng
như vậy được.– Hân bày tỏ thái độ cương quyết.
- Được!- Ông thoáng thở dài rồi nói tiếp.- Ba chỉ đồng ý với một
điều kiện là con chỉ làm việc ở đó nhiều nhất là một năm.
- Được. Con sẽ nghe theo lời ba.
Ông Trí không nói thêm gì nữa, bỏ dở bữa ăn đi vào phòng làm việc.
Bà Vân và Hân vẫn tiếp tục dùng cơm nhưng chẳng còn thấy ngon
miệng. Chỉ có bé Gấu là vẫn vô tư nhai ngồm ngoàm như chưa hề biết
đến chuyện gì.
Hân cảm thấy thái độ của ba mình rất kỳ lạ. Việc ông ngăn cản cô có
phải chỉ đơn giản như lời ông vừa nói hay vì một nguyên nhân sâu xa
nào khác? Nhưng những việc ông đã không muốn nói thì cô cũng không
dám hỏi đến. Quan trọng nhất là thời gian một năm sẽ đủ để cô học
hỏi được nhiều thứ.
Ngày đi làm đầu tiên cũng chính là cái ngày mà cô mong chờ nhất
cuối cùng cũng đã đến. Từ mờ sáng, cô đã thức dậy chuẩn bị mọi thứ.
Khi cô vừa đến phòng làm việc thì đồng hồ đã điểm 6h50, sớm hơn giờ
quy định mười phút. Cô mừng thầm trong bụng vì thời gian còn sớm.
Lúc này, trong văn phòng vẫn chưa có một người nào.
Hân thư thả ngồi vào bàn làm việc có gắn tên mình. Cô chạm vào từng
vật dụng trên bàn với cảm giác đầy hào hứng. Mọi thứ xung quanh đều
đem đến cho cô sự mới lạ. Cô tự hào khẳng định với mình rằng đây
chính là góc làm việc đầu tiên trong cuộc đời.
Đột nhiên, ông Phong xuất hiện với vẻ mặt cáu kỉnh, giọng nói đầy
thô lỗ: “Mau theo tôi vào đây!” Cô linh cảm có việc không hay nhưng
vẫn bình tĩnh đi theo ông. Vào trong phòng làm việc của ông, cô nhẹ
nhàng ngồi xuống ghế, thẳng lưng, mắt hướng trực diện vào ông như
đang chờ đợi một lời chỉ bảo quan trọng.
Ông Phong dùng tay nhích nhẹ cái gọng kính rồi nhìn cô nhíu mày tỏ
vẻ không hài lòng. Ông vào thẳng vấn đề một cách hằn học:
- Tại sao cô lại đi trễ?
- Dạ, cháu không đi trễ. 6h50, trước giờ quy định của công ty, cháu
đã có mặt rồi ạ!- Cô giải thích.
- Cô làm trợ lý cho tôi thì phải theo giờ của tôi. Cô đi làm sau
tôi thì xem như đã là đi trễ.
- Cháu… cháu…- Cô bối rối vì sự bắt bẻ vô lý của ông.
- Làm trợ lý cho tôi không phải việc dễ. Phải tuân thủ hai nguyên
tắc thiết yếu: Thứ nhất, luôn phải đến sớm hơn tôi. Thứ hai, luôn
phải về trễ hơn tôi. Rõ không?
- Dạ, cháu đã rõ. Chú có thể cho cháu biết chú thường đi làm mấy
giờ và về mấy giờ vậy ạ?- Cô thắc mắc.
- Việc đó cô phải tự chủ động tìm hiểu lấy chứ! Hôm nay, xem như
tôi bỏ qua cho cô. Lần sau, cô vi phạm một trong hai nguyên tắc này
thì lập tức cuốn gói ngay cho tôi.- Miệng ông phát ra giọng điệu
nghe chừng rất chói tai.
- Cháu biết rồi ạ! – Cô vẫn bình tĩnh đáp.
- Còn bây giờ, cô ra ngoài pha cho tôi một ly café. Nên nhớ café
nóng mỗi buổi sáng là thói quen của tôi. – Ông thẳng thừng
nói.
- Dạ, cháu sẽ làm ngay.
Rõ là Hân đang lâng lâng ở trên thiên đường chưa lâu thì đã bị đẩy
ào một cái cho rơi xuống địa ngục. Cô đã bắt đầu cảm thấy có hơi
chút thất vọng về công việc này. Cô đã từng nghe Chi nói qua tính
tình ông Phong rất hà khắc. Nhưng hôm nay, cô vẫn thực sự bị sốc
rất nhiều.
Cũng may là mấy hôm trước, Stranger Man có khuyên cô rằng đã ra làm
việc là phải chịu đựng. Anh còn hướng dẫn cho cô cách kiềm nén cảm
xúc khi gặp tình huống không mong muốn trong công việc. Cô thầm cảm
ơn anh vì nhờ đó mà cô không phải phát khóc khi nghe những lời lẽ
vô cùng khó chịu khi nãy.
Hân tự động viên mình một cách tích cực. Khó khăn lắm, cô mới được
tuyển dụng. Khó khăn lắm, cô mới thuyết phục được ba cho làm ở đây
một năm. Vì vậy, chẳng có bất cứ khó khăn nào khác có thể làm cho
cô nản lòng được nữa. Cô bắt đầu cảm thấy lạc quan hơn khi suy nghĩ
như vậy. Rồi cô bắt đầu xắn tay áo vào thực hiện nhiệm vụ đầu tiên:
pha café nóng.
Sau đó, Hân chủ động làm quen với các đồng nghiệp. Ở bộ phận của cô
có khoảng bảy người. Mọi người đều tỏ vẻ gần gũi và thân thiện. Cô
được sắp xếp ngồi kế chị Hà. Chị là người đã có gia đình, tác phong
cũng khá chững chạc. Chị ấy là giữ vai trò Thông dịch viên của công
ty. Mọi người nói rằng chị ấy rất giỏi, có thể nói được đến ba loại
ngoại ngữ: Anh, Nhật, Hoa.
Chị Hà có vẻ rất vui tính và dễ gần. Sau vài câu xã giao, chị bắt
đầu ra lời cảnh báo với cô:
- Ai cũng biết ở công ty này có một “hung thần” và một “ác
quỷ”.
- Nghĩa là sao hả chị? – Hân tròn xoe mắt tỏ vẻ khó hiểu.
- Người được mệnh danh “hung thần” chính là sếp Phong của chúng ta.
Ông ta theo chủ nghĩa độc tài, luôn bắt nhân viên phải tuân thủ
theo những nguyên tắc riêng mà bản thân ông nghĩ là đúng. – Chị ta
giải thích.
- Còn “ác quỷ”? – Cô hỏi tiếp.
- Còn “ác quỷ” chính là sếp lớn của chúng ta, Hoàng Gia Thiên. Anh
ta thì theo nghĩa hoàn hảo. Mọi thứ anh ta muốn đều phải là hạng
nhất. Anh ta không cần biết những người khác đã hoàn thành công
việc như thế nào. Nhưng một khi kết quả đạt được dù là hạng hai thì
anh ta xem như thất bại. Nếu sơ sót là do riêng một cá nhân nào thì
hiển nhiên người đó bị đuổi việc một cách thẳng tay. – Chị ta
đáp.
Những lời cảnh báo của chị Hà làm cho tâm trạng của Hân thêm phần
nặng nề hơn. Không biết “”ác quỷ” hay “hung thần”, ai đáng sợ hơn?
Vừa sáng nay, cô đã biết thế nào là sự đáng sợ của “hung thần”.
Nhưng dù sao cô cũng còn may mắn là chỉ làm việc trực tiếp với một
người duy nhất trong bọn họ.
Giờ nghỉ trưa cũng đã đến. Mọi người trong phòng xôn xao rủ nhau đi
ăn trưa. Nhưng Hân đã từ chối đi chung với họ. Cô muốn bất thình
lình xuất hiện và tạo bất ngờ với Chi. Việc được nhận vào làm ở
Hoàng Gia, cô vẫn chưa báo cho cô bạn thân biết.
Hân chờ cho sếp Phong xong việc rồi mới dám rời khỏi văn phòng. Rút
kinh nghiệm cho lần trước, lần này, cô cẩn thận bấm nút gọi thang
máy đi lên. Khi âm thanh “kính koong” vang lên báo hiệu thang máy
đến, cô chú ý rất kỹ đèn báo thang lên hay xuống rồi mới bước vào.
Cô làm ở tầng hai, còn Chi thì làm ở tầng chín. Trùng hợp thật, lại
là cái tầng “quái quỷ” ấy!
Lúc này đã quá giờ nghỉ trưa một chút nên thang máy trở nên vắng
vẻ. Cô nhớ lại việc lần trước nên vẫn còn cảm thấy có chút ái ngại.
Cộng thêm những lời chị Hà nói về anh, cô càng hy vọng là lần này
sẽ không xui xẻo chạm mặt lần nữa.
Nhưng đúng là ghét của nào trời trao của đó. Ngay lúc cửa thang máy
vừa mở ở lầu chín, một khuôn mặt lạnh như băng thình lình xuất hiện
làm Hân bất chợt rùng mình một cái. Cô nghĩ ngay đến việc có thể
anh ta thẳng tay đuổi việc cô ngay lúc này cũng không chừng.
Hân không thể để bị mất việc mà cô yêu thích. Cô quyết định phải tỏ
thái độ gì đó để anh hiểu là việc lần trước vốn là cô không cố ý.
Rồi cô giả vờ như không có chuyện gì, miệng cười tươi như hoa,
giọng dịu dàng như mật ngọt: “Em chào anh Gia Thiên!” Cô thầm nghĩ
một người đàn ông không thể nào nổi nóng trước một thái độ hòa nhã
như thế được.
Gia Thiên đáp lại cô bằng một tia nhìn hờ hững kèm theo một cái
nhếch mép bí hiểm. Đó vẫn là cái thái độ khinh khỉnh mà cô cảm thấy
chán ghét ở anh. Vì vậy cô âm thầm di chuyển nhanh ra khỏi thang
máy để thoát khỏi anh càng sớm càng tốt.
Cô bước được vài bước thì nghe sau lưng mình vang lên một giọng nói
trầm ấm: “Nụ cười đó giả tạo quá! Ghét tôi đến như vậy sao?”.
Hân đứng chết trân vì bị anh bắt trúng “tim đen”. Thang máy không
thể đóng lại được vì cô đứng chặn ngay cửa. Cô chưa kịp nói nói
thêm điều gì, anh lại tiếp: “Chẳng lẽ em không có được lời nào thật
lòng muốn nói với tôi sao!”
Hân bối rối không biết nên tiến hay nên lùi, cũng chẳng biết nên
đáp trả lại thế nào cho phải. Cô biết cô nợ anh rất nhiều nhưng lại
không biết lấy gì để trả ơn. Ngay lúc này, cô nhận ra mình chỉ thể
trả cho anh một câu cám ơn cho việc anh cứu cô năm xưa, cộng thêm
một lời xin lỗi cho việc anh bị cô hiểu lầm hôm trước. Cô xoay
người và bước hẳn lại vào trong thang để đối diện với anh. Nhưng cô
lại bị vuột mất cơ hội một lần nữa.
- Thang máy, chờ với!- Giọng Chi vừa văng vẳng vang lên thì người
đã kịp ào vào trong thang. Bắt gặp Hân, cô bạn vô cùng ngạc nhiên.-
Ủa, sao cậu lại vào tận đây?... Chẳng lẽ… chẳng lẽ…?
- Hì, mình được nhận vào đây làm rồi. Hôm nay, cậu phải để cho mình
đãi cậu vì công việc mới này nhé!- Hân gặp Chi thì quên mất chuyện
cần nói với Gia Thiên.
- Ok, vậy thì chúng ta đi ngay đi! Mình đói rồi.- Chi nói dứt câu
thì phát hiện ra sự có mặt của Gia Thiên liền tỏ vẻ e ngại.– Em
chào anh! Nãy giờ em lo nói chuyện mà không để ý anh cũng đang có
mặt.
- Không sao!- Gia Thiên buông lời gãy gọn.
- Hay là hôm nay, anh dùng cơm trưa chung với tụi em nhé. Lần trước
anh đã đãi cơm tụi em. Lần này, tụi em đãi lại anh nhé!- Chi vồn vã
nói.
- À, không… Ui da!- Hân tính phản đối thì bị Chi véo ngay cho một
cái đau điếng.
- Dù gì ăn cơm một mình cũng không ngon được miệng lắm. Được rồi,
đi chung vậy. Nhưng tôi có nguyên tắc là không để phụ nữ trả
tiền.
- Nhưng… - Hân lại định phản đối vì cô muốn đãi Chi trong ngày đi
làm đầu tiên thì liền bị cướp lời ngay.
- Anh Gia Thiên thật ga lăng quá!- Chi hớn hở nói vì đây chính là
cơ hội tốt để tiếp cận với người mình “thầm yêu, trộm nhớ”.
Thang máy đang từ từ đi xuống. Không khí cũng có vẻ lắng xuống. Hân
tò mò liếc nhìn sang Gia Thiên một chút. Ở khoảng cách gần, cô bắt
gặp tia mắt anh ánh lên một nỗi cô đơn khó tả. Khuôn mặt của anh
rất đàn ông và cũng chính cái vẻ lạnh lùng đẩy cái nét đàn ông của
anh lên cao hơn một bậc. Cô thầm nghĩ chính điều này đã thu hút Chi
cũng không chừng.
“Kính coong!” Âm thanh báo hiệu thang máy đến vang lên. Họ lần lượt
di chuyển ra bên ngoài. Đúng lúc đó, điện thoại của Gia Thiên reo
vang. Anh nhanh chóng móc di động từ trong túi quần ra, khẽ chau
mày suy tư khi nhìn tên thấy người gọi đến.
Anh ngập ngừng một chút rồi nhấc máy: “Alo! Là anh đây!” Rồi một
thoáng im lặng như anh đang lắng nghe bên kia nói gì. Sau đó, anh
dịu dàng nói: “Được rồi! Khánh Linh à, sẽ tới gặp cô bé
ngay!”
Gia Thiên quay sang xin lỗi vì không thể dùng cơm chung với hai cô
gái như dự tính ban đầu. Thái độ của Gia Thiên làm cho kẻ khờ cũng
hiểu người gọi đến là ai. Hân thì cho là mình đã lầm vì người như
anh thật sự đâu có cô đơn như cô từng nghĩ.
- Cậu biết không. Mình làm chung với anh Gia Thiên đã lâu. Đây là
lần đầu tiên mình thấy anh ta tỏ vẻ thân thiện với nhân viên nữ như
vậy.- Đợi cho dáng Gia Thiên vừa khuất, Chi liền hào hứng
nói.
- Vậy thì sao? – Hân chưa rõ ý tứ của cô bạn mình.
- Chứng tỏ là anh ta đã chú ý đến mình. Chỉ cần mình cố gắng thêm
tí nữa là anh ta sẽ là của mình. – Chi tự tin nói.
- Thôi đi cô nương! Làm ơn bớt nghĩ lung tung dùm cái! Mình nghĩ
chỉ là trùng hợp anh ta không có ai ăn cơm chung nên sẵn tiện muốn
đi cùng chúng ta. Nhưng cậu không thấy anh ta vừa nhận điện thoại
của bạn gái là tức tốc bỏ chúng ta mà đi ngay sao? – Hân phản bác
lại những mơ mộng hão huyền của bạn.
- Cậu đừng nói nhiều. Mình đã quyết chiếm được trái tim anh ta thì
sẽ làm tới cùng. Đi thôi, mình đói lắm rồi! Hôm nay mình nhất định
sẽ ăn cho đến khi cậu cháy túi!– Chi nói với lòng quyết tâm cao
độ.
“Bệnh tương tư” của Chi xem ra đã hết thuốc chữa. Cô biết giờ phút
này có khuyên gì cô bạn mình cũng bỏ ngoài tai. Nhưng cô lại có cảm
giác hơi chột dạ khi Gia Thiên đột ngột rời đi như thế. Chẳng lẽ cô
cũng để tâm đến việc anh ta đi cùng với bạn gái sao?
Rồi cô sực nhớ ra nếu anh ta không đi thì xem như bữa cơm này cô
phải thanh toán. Đúng rồi, chẳng qua cái cảm giác đó chính là vì lý
do này mà ra.
Dù chỉ sống thêm một ngày, anh vẫn sẽ chọn em [Ch10: ĐIỀM
BÁO]
Từ ngày đi làm, Hân càng có ít thời gian gần gũi với bé Gấu. Mấy
hôm trước, khi cô vừa về đến nhà, bà Vân nói thằng bé đang bị cảm
và vẫn chưa chịu ăn gì. Bé Gấu nói là phải đợi cô về đúc thì mới
chịu ăn. Thằng bé chỉ muốn nhõng nhẽo vì dạo này không được cô quan
tâm nhiều đến. Cô liền mang lên phòng bé Gấu tô cháo nóng nhưng bé
đã ngủ rồi. Cô chăm chú nhìn ngắm khuôn mặt non nớt, đáng yêu như
thiên thần một hồi lâu. Bé Gấu đang thở một cách nặng nề, lâu lâu
lại chau mày. Chắc thằng bé phải cảm thấy khó chịu lắm. Càng nhìn
cô càng cảm thấy như đứt từng đoạn ruột.
Hôm nay là Chủ Nhật, buổi sáng trời nắng đẹp. Bé Gấu lại đòi Hân
chở ra nhà sách để tô màu tượng thạch cao. Hân nghĩ đó là một sở
thích rất vừa lành mạnh, vừa kích thích trí sáng tạo của trẻ. Thời
buổi bây giờ, đa số trẻ em nhà nào cũng game boy, game wii, game
play station,… Suốt ngày như vậy, mấy bé đó không bị ảnh hưởng đến
học tập, cũng bị ảnh hưởng đến sức khỏe. Vì vậy, mỗi lần bé Gấu đòi
đi tô tượng thì Hân đều rất đồng tình. Những lần như vậy, cô đều
tham gia tô màu cùng bé.
Lần này, bé Gấu chọn tượng thạch cao có hình một gia đình gấu. Cái
tượng này gồm bốn chú gấu. Trong đó có hai chú gấu lớn và hai chú
gấu nhỏ. Thằng bé lém lỉnh khi nói về cái tượng: “Chị hai nhìn nè.
Gấu lớn có nơ ở cổ là ba nè. Gấu lớn mặc váy là mẹ nè. Gấu nhỏ gắn
nơ trên đầu là chị Hai. Còn lại là gấu nhỏ đẹp trai thì chính là
em.”. Rồi sau đó, bé phân công cho Hân tô hai gấu lớn. Còn bản thân
mình thì tô hai gấu nhỏ. Bé Gấu luôn mang lại cho Hân cảm giác ấm
áp, hạnh phúc. Không có bất cứ phiền muộn, lo toan nào có thể ảnh
hưởng đến cô trong giờ phút này. Chẳng khi nào ở bên thằng bé mà
Hân không nở nụ cười.
Đã gần đến giờ về nhà dùng cơm trưa với ba mẹ, Hân đi lấy xe nên
dặn bé Gấu đứng chờ ở trước nhà hàng kế bên. Chỗ đó được phủ bóng
mát của một cây sa kê to lớn. Nhà hàng này là một nơi sang trọng
nổi tiếng về các món điểm sấm. Lấy xe xong, Hân quay ra thì bé Gấu
nói chuyện với cô tỏ vẻ quan trọng:
– Chị Hai. Em mới nhìn thấy việc này lạ lắm.
– Việc gì mà lạ? Kể chị nghe xem nào! – Cô thắc mắc.
– Em thấy chị Yến bạn của chị Hai vừa bước vào nhà hàng này.
– Người ta đi ăn thôi, có gì đâu mà lạ? – Cô hỏi.
– Không phải. Việc lạ là chị đó đi cùng với một người đàn ông.
Người đó đẹp trai y chang em luôn. – Thằng bé nói một cách tự
đắc.
– Trời! Thôi đi ông thần. Ai đẹp trai cũng giống em hết được chưa?
– Cô vừa nói vừa phì cười.
– Không phải, không phải mà! Em nói thật mà, giống lắm! – Thằng bé
lắc đầu nguầy nguậy.
– Vậy em có chào chị Yến không? – Cô hỏi.
– Em tính chào rồi. Nhưng khi chị ta vừa nhìn thấy em liền nhìn
sang chỗ khác. Rồi chỉ kéo anh kia đi một mạch vào trong nhà hàng
này luôn. – Thằng bé vừa đáp vừa chỉ tay vào trong nhà hàng.
– Chắc là chị ấy không nhận ra em thôi. – Cô lý giải.
– Mình cũng vào đó ăn đi chị Hai. Em cũng muốn ăn thử điểm sấm. –
Thằng bé hào hứng rủ.
– Không được. Ở nhà ba mẹ đang chờ cơm. Khi khác chị sẽ dẫn em đi
ăn nhe! – Hân cũng tò mò muốn vào lắm nhưng sực nhớ mẹ dặn nhất
định phải về dùng bữa.
– Dạ! – Thằng bé ngoan ngoãn vâng lời.
Khi trở về nhà, Hân cũng chưa để ý tới những gì bé Gấu nói ban
sáng. Nhưng khi trời tối, trong không gian thanh tĩnh, cô bắt đầu
suy nghĩ nhiều hơn về việc đó. Bé Gấu càng lớn càng giống Thịnh y
như đúc. Cô tự hỏi có khi nào người mà bé Gấu gặp chính là anh
không. Càng nghĩ đến, cô càng không ngủ được. Cô quyết định online
một chút để khỏi phải nghĩ ngợi lung tung. Cô vừa online facebook
đã nhận được lời chào của Stranger Man như đã chờ sẵn từ trước. Cô
đáp lại:
– Chào anh!
– Lâu quá không thấy em online. Sức khỏe và công việc của em thế
nào? – Anh ta hỏi.
– Sức khỏe thì vẫn bình thường. Còn công việc thì không được như
mong muốn. – Cô than vãn.
– Công việc nhiều quá hả em? – Anh ta hỏi tiếp.
– Trái lại, công việc của em không nhiều nhưng lại tốn thời gian
vào những chuyện vô bổ. – Cô đáp.
– Anh hiểu rồi. Em phải ráng mà chịu đựng. Sếp của em là người nổi
tiếng trong giới luật sư. Anh nghĩ là những việc ông ta giao cho em
đều là có dụng ý riêng. – Anh ta khuyên cô.
– Em cũng hy vọng là vậy. Chỉ mãi nói chuyện của em. Anh thì sao?
Có dịp gặp lại cô bạn gái của anh chưa? – Cô hỏi.
– Vẫn chưa, em à. Anh nghĩ là vẫn chưa phải lúc. – Anh ta
đáp.
Hân rất xem trọng những lời khuyên của Stranger Man. Vì những lời
đó lúc nào cũng đem lại cho cô sức mạnh. Anh luôn biến những suy
nghĩ tiêu cực của cô thành tích cực. Hai người bọn họ huyên thuyên
nói chuyện với nhau mà quên mất trời đã rất khuya. Đến khi nhìn lại
đồng hồ thì đã 1h đêm, Hân vội vã từ biệt anh rồi đi ngủ.
Đêm nay, Hân lại mơ về Thịnh. Dường như đã lâu rồi, cô đã không nằm
mơ. Hân thấy mình đang đứng bên ngoài một ngôi biệt thự màu trắng
sang trọng. Cô tò mò nhìn vào bức tường bằng kính to lớn của tòa
nhà. Trong đó đang có một tiệc sa hoa đến kinh người. Cô thấy Thịnh
đang ở trong đó. Anh ta mặc một bộ âu phục màu đen, thắt nơ ở cổ,
loại giống như của chú rể. Đang tay trong tay với anh là một cô gái
nào đó mà Hân không nhìn rõ được mặt. Cô ta lộng lẫy trong bộ đầm
cưới màu trắng đuôi dài bềnh bồng như những áng mây.
Mọi người trong buổi tiệc ai cũng cười nói vui vẻ. Chỉ có Hân là
đang tuyệt vọng gọi tên Thịnh. Cô hét đến khản cả cổ, đập kính đến
đỏ cả tay nhưng vẫn không ai nghe thấy. Cô cảm giác bản thân mình
chỉ là món đồ bị Thịnh bỏ quên bên ngoài một cách không thương
tiếc. Buổi tiệc cưới vẫn diễn ra mặc cho nỗi tuyệt vọng trong cô
đang dâng trào như ngọn sóng…
– Hân à, dậy đi làm thôi con! Chẳng phải 6h sáng con phải có mặt ở
công ty sao? – Bà Vân lay cô dậy.
– Chết, mấy giờ rồi mẹ? – Cô hoảng hốt hỏi.
– 6h30 sáng rồi. – Bà đáp.
Chưa kịp nhớ lại những gì đã mơ thấy, Hân đã phải tức tốc sửa soạn
đi làm ngay. Sài Gòn giờ cao điểm rất hay kẹt xe, nhất là đường vào
trung tâm. Cô chạy xe máy bon bon khi đường vắng, leo lên lề khi
kẹt xe, vượt qua luôn mấy cái đèn đỏ. Lúc Hân đến nơi thì đã gần
7h, chẳng thể nào sớm hơn được nữa. Mọi người trong phòng cô hầu
như đã có mặt đầy đủ. Nhìn dáng vẻ hớt ha hớt hải của Hân, chị Hà
trấn an:
– Em đừng lo. Sếp Phong đã có mặt. Nhưng hồi nãy giờ ông ta đi lên
chỗ Giám đốc Gia Thiên rồi, không có thời gian để ý đến em
đâu.
– Vậy thì may quá. – Hân thở phào nhẹ nhõm.
– Em nhìn xem trên bàn em có cái gì lạ chưa kìa! – Chị chỉ tay về
phía bàn Hân.
Hân chưa hiểu ý chị Hà nói gì thì đã phải tròn mắt kinh ngạc vì một
bông hoa tulip trắng đặt trên bàn mình. Bông hoa được cắm vào một
chiếc lọ pha lê cổ cao được chế tác rất tinh xảo. Dưới ánh sáng đèn
neon, lọ hoa bắt sáng lung linh làm tôn thêm vẻ đẹp thanh cao của
hoa tulip trắng.
Chị Hà tỏ vẻ hiểu biết về hoa: “Em biết không, ai đó tặng em hoa
tulip trắng có nghĩa là muốn bày tỏ lòng mình với em. Em thật may
mắn nha, mới vào công ty đã có người để ý!”. Còn Hân thì chỉ có một
thắc mắc là không biết người nào đã mang nó tới đây. Nhưng chắc
chắn một điều người đó phải cùng làm việc ở trong cùng tòa nhà với
cô. Dù là ai đi chăng nữa cũng đã đem đến niềm vui nho nhỏ cho một
trái tim đang tuyệt vọng trong chính tình yêu của mình.
Dù chỉ sống thêm một ngày, anh vẫn sẽ chọn em [Ch11: TRỌNG TRÁCH
MỚI]
Với chức danh Trợ lý pháp luật, gần cả tháng nay, công việc chính
của Hân vẫn là những việc vặt vãnh đại loại như: pha café, pha trà,
đánh máy, viết biên bản họp… Nhưng cô vẫn không nản lòng và luôn
làm tốt những công việc nhỏ được giao. Cô hy vọng một ngày nào đó,
ông Phong sẽ giao công việc phù hợp với đúng chuyên ngành mà cô
học.
Lọ hoa pha lê cắm hoa tulip trắng vẫn khoe vẻ đẹp sang trọng, quý
phái. Chiếc lọ bắt sáng lung linh làm cho góc bàn làm việc của Hân
trở nên sáng rực. Như đã thành một thói quen, hoa cũ tàn cô lại
thay một loại hoa giống y chang như vậy. Cô cảm thấy người tặng cô
rất có khiếu thẫm mỹ. Không loại hoa nào có thể thay thế được hoa
tulip trắng cắm vào trong chiếc lọ này được.
Bỗng chiếc điện thoại nội bộ trên bàn Hân reo vang. Bên đầu dây bên
kia là sếp Phong. Ông bảo cô vào phòng ông ngay có việc gấp. Cô tự
hỏi không biết ông gọi cô vào đó lại bảo pha trà hay pha café
đây.
Dù được mời trước nhưng cô vẫn lịch sự gõ cửa trước khi bước vào.
Ông đang đọc sấp hồ sơ đặt trên bàn làm việc. Khuôn mặt tỏ vẻ suy
tư. Khi thấy cô, ông Phong ra hiệu cho cô ngồi xuống ở vị trí đối
diện ông. Ông chau mày và hỏi cô:
– Cả tháng nay, cô đã học được những gì?
– Dạ, chú cho phép cháu nói thật những điều mình nghĩ chứ? – Hân
hỏi.
– Cứ nói tự nhiên! – Ông nói.
– Cả tháng nay, cháu chỉ làm những việc lặt vặt không liên quan gì
đến ngành học của cháu. Cháu đã phải từ bỏ cái tôi của mình để dễ
dàng làm những điều đó. Nhưng nhờ đó cháu cảm thấy mình trở nên
biết chịu đựng và kiên nhẫn hơn. – Cô mạnh dạn trả lời.
– Cô biết không. Con đường dẫn đến thành công nào cũng trải đầy hoa
hồng. Nhưng tất nhiên, cành hoa hồng nào cũng đầy những gai sắc
nhọn. Nếu thiếu đi sự chịu đựng và lòng kiên nhẫn thì cô sẽ không
thể bước lên tấm thảm hoa hồng được. Đó là những gì tôi muốn cô nếm
trải trước khi chính thức làm học trò của tôi. – Ông nói.
– Thật vậy hả chú? Ý chú là đồng ý chính thức đào tạo cháu? – Cô
ngạc nhiên.
– Đúng. Và cô sẽ chính thức cùng tôi tham gia một dự án mới của
công ty. Cô cầm tập tài liệu này ra ngoài đọc. Đầu giờ chiều nay,
cô cùng tôi họp với Giám đốc Gia Thiên ở lầu chín. – Ông xác
nhận.
– Dạ. Cháu cảm ơn chú. Cháu sẽ làm ngay. – Cô vui mừng.
Hân bước ra ngoài, trong lòng vô cùng phấn khởi. Cô cảm thấy những
lời nói của Stranger Man rất đúng. Cuối cùng, ông Phong cũng cho cô
một cô hội thể hiện thực lực của mình. Cô muốn online để kể cho anh
ta ngay nhưng tiếc là quy định của công ty không cho làm việc riêng
trong giờ hành chánh.
Hân nhìn lại sấp tài liệu mà ông Phong giao cho. Nội dung tài liệu
quả là không ít. Trong đó lại được viết bằng tiếng Anh. Chỉ còn vỏn
vẹn vài tiếng đồng hồ trong buổi sáng để đọc và hiểu rõ toàn bộ nội
dung thì quả là làm khó cho cô. Nhưng cô đã vượt qua thêm một khó
khăn thì ải này cũng nhất định sẽ qua được.
Cô nghiêm túc bắt tay vào làm
việc ngay. Với vốn tiếng Anh kha khá, cô dễ dàng nắm bắt được ý
nghĩa của tài liệu. Với đầu óc nhạy bén của mình, cô biết được ý
nào là quan trọng, ý nào chỉ cần nhìn lướt sơ qua. Cô bỏ cả buổi
cơm trưa để tập trung vào công việc.
Tài liệu nói về Tập đoàn Nước giải khát OP của Úc. Họ có một loại
nước khoáng nhãn hiệu Love Baby đang muốn hướng đến thị trường châu
Á. Trong nước khoáng đóng chai vốn có hàm lượng khoáng chất cao. Sử
dụng lâu dài sẽ có tác hại đối với trẻ nhỏ. Tập đoàn OP đã nghiên
cứu thành công Love Baby với những thành phần khoáng chất tự nhiên,
dễ hòa tan. Vì vậy, loại nước khoáng này sẽ không có bất cứ tác hại
nào đến sức khỏe của trẻ nhỏ. Ngược lại, nó sẽ bổ sung thêm cho trẻ
nhỏ nhiều khoáng chất cần thiết cho cơ thể.
Chi phí sản xuất ở Úc rất đắt đỏ. Hơn nữa, giá thành vận chuyển từ
Úc đi các nước khác cũng khá cao. Nên họ muốn liên doanh với một
doanh nghiệp tầm cỡ, có sẵn mạng lưới phân phối ở châu Á. Tất
nhiên, doanh nghiệp đó cũng phải có đầy đủ cơ sở vận chất cần thiết
để sản xuất ra thành phẩm. Điều đó sẽ giúp giảm giá thành sản phẩm,
đồng thời tăng lợi nhuận một cách đáng kể. Một trong những nước họ
ngắm đến trong đó có Việt Nam. Dựa vào số liệu của phòng Điều tra
Thị trường cung cấp, nếu được họ liên doanh thì đôi bên đều có lợi.
Con số doanh thu riêng cho Love Baby tại châu Á dự tính sẽ lên đến
hàng chục tỷ đô la Mỹ trong một năm.
Đến khi đọc xong tài liệu thì cũng đã 1h trưa, Hân chỉ kịp ăn lót
dạ một gói xôi do chị Hà mua giúp. Đúng 1h30 trưa, Hân có mặt ngay
trước cửa phòng Giám đốc. Trước phòng là bàn làm việc của chị Nhàn
– Thư ký giám đốc. Chị ta không biết đã đi đâu. Cô gõ cửa phòng
nhưng không có bất cứ phản hồi nào từ bên trong. Thế là, cô mạnh
dạn đẩy cửa đi vào. Mọi thứ từ màu sơn cho đến nội thất trong phòng
đều là màu trắng làm cho cô có cảm giác như mình đang lạc giữa một
nơi lạnh lẽo.
Vẫn không thấy ai nên Hân ngồi đợi ở bộ ghế sofa bằng mây. Bên trái
là một chiếc tủ kính rất to lớn và sang trọng. Nó được trưng bày
đầy các sản phẩm của do Tập đoàn Nước giải khát Hoàng Gia sản
xuất.
Bên phải bộ sofa là một chiếc bàn làm việc lớn hình chữ L. Trên bàn
có một chiếc laptop màu đen bóng. Rất nhiều hồ sơ được sắp xếp một
cách gọn gàng. Đây phải là góc làm việc của một người rất kỹ
tính.
Hân chợt chú ý đến bức tường đằng sau chiếc bàn làm việc. Trên
tường được treo trang trọng một bức vẽ rất lớn. Hân nghĩ đây là bức
vẽ gia đình của Gia Thiên. Người thanh niên trẻ có gương mặt khôi
ngô. Cô nhận ra ngay là anh ta, mặc dù trong tranh, anh trẻ đi rất
nhiều. Ánh mắt Gia Thiên không lạnh lùng như bây giờ, trông rất ấm
áp và có hồn. Người đàn ông mặc âu phục màu đen, khuôn mặt toát lên
khí chất đầy tự tin, kiêu hãnh. Cô đoán người này chính là ông Lê
Nam. Còn lại là một người phụ nữ có dáng vẻ sang trọng, đang nở nụ
cười viên mãn. Cô nghĩ chắc đây là mẹ của anh ta.
Càng nhìn người phụ nữ này, Hân càng cảm thấy quen mặt. Đúng, người
này rất giống với một người mà cô và bà Vân cả đời này không thể
nào quên ơn được. Người đó đã cho cô lời khuyên giữ lại bé Gấu.
Người đó đã cứu mạng hai mẹ con cô ở một trạm xá xa xôi, hẻo lánh.
Đó chính là bác sĩ Hoàng Gia Ánh. Phải rồi, bác sĩ Ánh có họ là
Hoàng, tên lót là Gia, rất hiếm người như vậy. Đáng lẽ trước đó,
khi nghe Chi kể là ông Hoàng Gia chỉ có một đứa con gái, Hân phải
đoán được ngay.
Hân bàng hoàng nhận ra rằng giữa mình và Gia Thiên có nhiều sợi dây
liên kết như vậy. Cả anh và bác sĩ Ánh đều từng cứu mạng cô và bé
Gấu. Cô nghĩ nếu kể cho mẹ mình nghe, bà sẽ không tin được điều
trùng hợp đến kỳ lạ này.
Chị Nhàn – Thư ký Giám đốc đột nhiên bước vào phòng. Hai người cùng
ngỡ ngàng vì sự xuất hiện của nhau. Chị ta là một phụ nữ trung
niên, nhưng nhan sắc vẫn rất mặn mà, sắc sảo. Trước đó, chị cũng
từng là thư ký của ông Lê Nam. Vì vậy, Gia Thiên rất tín nhiệm chị.
Nhận thấy thái độ ngạc nhiên của người đối diện, Hân chủ động giải
thích:
– Em là Hân bên phòng Kinh tế đối ngoại. Em có lịch họp với Giám
đốc Gia Thiên.
– Chị là Nhàn. Thư ký Giám đốc. Đúng là chị biết Gia Thiên có lịch
họp nhưng không phải họp ở đây đâu em. Họ đang họp ở phòng họp VIP
cuối hành lang. Để chị dẫn em đi – Chị Nhàn nói.
– Cám ơn chị. Em đi một mình cũng được. – Hân sực nhớ ra ông Phong
có nói lên họp với Gia Thiên nhưng không nói rõ ở đâu. Mà cô cũng
bất cẩn không hỏi rõ lại nên gây ra sự nhầm lẫn này.
– Vậy em mau đi cho kịp giờ. – Chị Nhàn hối thúc.
– Chị cho em hỏi một câu được không? – Hân vẫn nán lại hỏi.
– Được. Em cứ hỏi đi. – Chị Nhàn nói.
– Người phụ nữ trong bức vẽ kia có phải là cô Hoàng Gia Ánh? – Hân
muốn xác nhận lại lần nữa mối nghi vấn của mình.
– Đúng rồi. Chị ta là mẹ của Gia Thiên. Tội nghiệp, hai mẹ con cứ
như nước với lửa… Á chà, chị nhiều lời quá. Thôi trễ rồi đó, em đi
họp đi. – Chị Nhàn đáp.
Mối nghi vấn của Hân đã được xác nhận rõ. Nhưng cô vẫn hơi ngạc
nhiên khi nghe nói về quan hệ của hai mẹ con bà Ánh không tốt. Nhìn
lại đồng hồ thì đã 1h45, đã không còn thời gian suy nghĩ lung tung,
cô liền “ba chân bốn cẳng” chạy ngay đến phòng họp VIP.
Trong phòng họp, Gia Thiên và ông Phong đang dùng một màn hình lớn
thực hiện cuộc hội thoại mặt đối mặt với một người nước ngoài. Thấy
họ đang bận rộn, Hân chủ động kiếm cho mình một chỗ ngồi. Cô nghe
được họ đang bàn về nước khoáng đóng chai Love Baby.
Sau khi kết thúc đối thoại, ông Phong bắt đầu quay sang trách
cô:
– Sao cô lại luôn chậm chạp như vậy nhỉ?
– Dạ cháu xin lỗi… Cháu… – Hân ngập ngừng không biết nên giải thích
thế nào cho phải.
– Thôi đủ rồi. Chúng ta nên bàn vào việc chính thì hay hơn. – Gia
Thiên cắt ngang.
– Người vừa rồi trên màn hình lớn là ông Jack Layton – Giám đốc
kinh doanh của tập đoàn OP. Chúng ta đang bàn đến việc liên doanh
với họ, giành quyền sản xuất và phân phối nước khoáng đóng chai
Love Baby cho toàn khu vực châu Á. – Ông Phong nói.
– Những gì tài liệu đã quá rõ thì không cần nhắc lại! Tôi chỉ muốn
nghe những gì tại liệu không có. Hân, cô là người mới. Tôi muốn
nghe cái nhìn mới mẻ từ cô. – Gia Thiên tạo cơ hội cho Hân nêu ý
kiến.
– Trong tài liệu chỉ nêu được những lợi ích khi liên doanh mà chưa
nêu được tác hại. Chú Phong và anh Gia Thiên có muốn nghe ý kiến
riêng của cháu? – Hân vừa nói vừa đưa mắt nhìn sang ông Phong tỏ ý
nể trọng người dìu dắt mình.
– Được, nói tiếp đi. – Ông Phong nói.
– Hình thức liên doanh với nước ngoài chính là “con dao hai lưỡi”.
Thông thường, cả hai bên đối tác sẽ cùng phải đổ vốn, đổ công sức
vào theo từng phân đoạn sẽ ký trong hợp đồng. Tất nhiên, bên nào
không đủ lực để tiếp tục đi sẽ bị phạt rất nặng. Những ràng buộc
trong hợp đồng sẽ chỉa mũi nhọn về đâm chúng ta nếu ta không đủ khả
năng đáp ứng đi theo hợp đồng đến cùng. – Hân tự tin phát
biểu.
– Gia Thiên, cô ấy nói rất có lý. Vừa rồi, nhãn hiệu kem đánh răng
PX của Việt Nam chẳng phải cũng đã bị hình thức liên doanh đánh gục
hoàn toàn sao? Cuối cùng họ phải bán lại toàn bộ cổ phần cho đối
tác. Tôi muốn chúng ta nên cân nhắc lại việc liên doanh này. – Ông
Phong tán đồng ý kiến của Hân.
– Tôi đã hiểu ý của hai người. Các người nghĩ việc liên doanh này
giống như “lấy trứng chọi đá”. Nhưng chúng ta là loại trứng đã hóa
thạch. Tôi đã quyết vụ này phải thắng thầu. Chú Phong và Hân, nhiệm
vụ của hai người là chuẩn bị cho tốt hồ sơ thầu cho tôi. – Gia
Thiên nói.
– Lần này, nghe nói bên Khang An cũng có ý định dự thầu. – Ông
Phong nói.
– Khang An? Cái lão cáo già Trần Trọng An kia cũng muốn nhúng tay
vào vụ này à? – Gia Thiên ngạc nhiên hỏi.
– Ông ta sẽ không trực tiếp ra mặt nữa. Chức vụ Giám đốc điều hành
đã được nhường lại cho con rể tương lai ông ta. Nghe nói người này
không phải bình thường. Mới ra trường, anh ta đã kiếm được một
triệu đô la Mỹ nhờ vào việc sang tay một website thương mại điện
tử. – Ông Phong nói về đối thủ.
– Đúng là càng lúc càng có hứng thú với vụ này! Anh ta tên gì nhỉ?
– Gia Thiên tỏ vẻ đắc ý.
– Em nghe nói hình như anh ta tên là … Thịnh. – Trong đầu Hân chợt
nhớ lại những hình ảnh trong buổi lễ tốt nghiệp. Cô vẫn còn nhớ một
người mặc âu phục đen, có cái tên lẫn cái dáng đằng sau giống với
người yêu cô. Miệng cô ngập ngừng, tim cô thoáng chút đập nhanh khi
miệng thốt ra tên “Thịnh”.
Những hình ảnh trong buổi lễ tốt nghiệp như được tái hiện lại một
lần nữa. Cô vẫn còn nhớ một người mặc âu phục đen, có cái tên lẫn
cái dáng dấp đằng sau giống với Thịnh. Mặc dù cuối cùng, người đó
không phải là anh nhưng trong lòng cô vẫn ấp ủ một chút hy vọng
mong manh.
Lòng cô thắt chặt lại, trong đầu vang lên một câu hỏi mà cô biết
rằng không bao giờ có câu trả lời: “Cho đến chừng nào em mới được
gặp lại anh đây?”
12. Chương: TÂM SỰ CỦA GIA THIÊN
Tại phòng làm việc, Gia Thiên đang dán mắt chăm chú vào màn hình
laptop. Các cơ trên khuôn anh trở nên căng chặt vì có quá nhiều
việc cần được giải quyết. Đặc biệt là Khang An, một đối thủ lớn của
Hoàng Gia, cũng đang gắt gao ra sức giành quyền hợp tác sản xuất
Love Baby.
Nhớ lại hồi ông Lê Nam mất, anh đã chịu rất nhiều áp lực khi bắt
đầu tiếp nhận Hoàng Gia. Theo thời gian, những áp lực đó lại mỗi
lúc một lớn hơn theo những tham vọng khổng lồ. Anh muốn Hoàng Gia
phải phủ khắp toàn cầu chứ không phải chỉ ở châu Á. Vì vậy anh
không thể tự chối bỏ áp lực mà phải học cách xem nó như một thứ
quan trọng không thể thiếu trong cuộc sống của mình.
- Cộc! Cộc!- Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
- Mời vào!- Anh ôn tồn cất tiếng, các cơ trên khuôn mặt cũng dần
giãn ra.
- Gia Thiên à! Chị đang có hai việc gấp muốn trình bày với em. Muốn
nghe chứ?- Chị Nhàn bước vào. Chị nhìn thấy Gia Thiên mắt vẫn đang
hướng vào màn hình laptop nên tế nhị hỏi.
- Chị cứ nói đi!- Anh bắt đầu hướng mắt về chị, giọng nói vẫn ôn
tồn.
- Việc thứ nhất, bên Hội doanh nghiệp Việt Nam có gửi thư mời đích
danh em dự buổi tiệc có tên là “Dạ tiệc vinh danh Doanh nghiệp hàng
Việt Nam chất lượng cao”. Tiệc diễn ra vào tối Chủ Nhật này. – Chị
lần lượt trình bày.
- Nếu buổi tiệc không có gì đặc biệt thì chị cứ chủ động gửi công
văn đề xuất người bên phòng Kinh doanh tham dự. – Anh tỏ vẻ không
có hứng thú.
- Chị nghĩ em nên tự đi sẽ nâng cao hình ảnh và uy tín của chúng
ta. Vì trong thư mời có nói năm nay Tập đoàn Nước giải khát Hoàng
Gia được vinh danh. – Chị giải thích thêm.
- Nếu vậy thì đích thân tôi sẽ đi.
- Em có đi cùng với ai không? Chị cần thông tin để xác nhận lại với
họ.
- Không, tôi đi một mình.- Anh phủ nhận không chút đắn đo.- Chị nói
tiếp việc thứ hai đi!
- Chị Ánh, mẹ của em có gọi đến. – Giọng chị Nhàn chợt chùng
xuống.
- Chẳng phải em đã nói với chị rồi sao? Đừng bao giờ nhắc đến bà ta
trước mặt em. – Anh nheo nheo mắt nhìn chị, giọng trở nên cứng
lại.
- Chị biết! Nhưng chị Ánh nhờ nhắn lại hôm nay là ngày giỗ của ba
em, em nhớ .... – Chị cố gắng giãy bày tiếp.
- Thôi đủ rồi! Chị có thể ra ngoài rồi đó.- Anh lớn tiếng ngắt lời
chị.
- Được… được, chị đi liền đây! – Giọng chị run lên, ánh mắt không
dám nhìn thẳng vào anh nữa. Chị vội vàng ra ngoài bỏ lại sau lưng
“đám lửa giận” bốc cao ngùn ngụt.
Nhắc đến bà Ánh, Gia Thiên không thể nào kềm chế được cảm xúc của
mình. “Rầm!” Anh vung nấm đấm mạnh xuống bàn một cái, miệng quát
vang: “Khốn khiếp! Lại còn dám nhắc đến ngày giỗ!”
Lưng anh ngã phịch tựa vào ghế, hai tay khoanh chặt lại, đôi mắt
cũng nhắm nghiền. Mỗi lần nhớ lại chuyện tội lỗi mà bà gây ra năm
xưa, lòng anh lại quặng đau như chưa từng được nguôi ngoai.
Đã hơn bảy năm trôi qua, Gia Thiên không thể nào quên được nỗi đau
mất cha. Ông Nam vừa là người cha mẫu mực, vừa là tấm gương sáng
chói trong lòng anh. Vậy mà ông lại phải gánh chịu một cái chết tức
tưởi ở cái tuổi tóc vẫn chưa bạc hết mái đầu.
Vài ngày trước khi ông vĩnh viễn ra đi, hai cha con còn cùng nhau
chơi đánh golf. Anh không thể nào quên được đạo lý mà ông từng dạy:
làm kinh doanh cũng giống như đánh golf, nếu sức khỏe không dẻo
dai, tinh thần không nhạy bén thì sẽ không thể nào đủ sức theo đuổi
được lý tưởng của mình. Đạo lý đó đã đồng hành cùng anh trong cuộc
chiến thương trường đầy cam go suốt mấy năm qua.
..kênh truyện chấm prồ chúc các bạn đọc truyện vui vẻ..
Cũng ngày hôm đó, trên đường về, ông Nam và Gia Thiên ghé vào một
quán café cổ điển gần bệnh viện nơi bà Ánh làm. Thật ra là hai cha
con muốn tạo sự bất ngờ cho bà. Vừa đến nơi, anh gọi điện thoại báo
cho bà biết nhưng chờ mãi vẫn không thấy bắt máy.
Một hồi sau, bà Ánh và một người đàn ông lạ mặt, chỉ hai người,
cùng nhau vào quán. Gia Thiên không tin nổi vào mắt mình, dùng ngón
tay dụi dụi mắt mấy để nhìn cho được rõ. Kế bên, ông Nam không thay
đổi sắc mặt nhưng hai bàn tay miết chặt lại làm những sợi gân xanh
trên mu bàn tay nổi hẳn lên. Ông không nói tiếng nào nhưng anh biết
rõ tâm trạng của ba mình cũng rất hoang mang.
Hai người họ dáo dác tìm đến một góc khuất của quán mà hoàn toàn
không phát hiện ra có người đang theo dõi mình. Họ ngồi sát vào
nhau tỏ vẻ rất thân mật. Mẹ anh thủ thỉ tâm sự gì đó một hồi lâu,
còn người kia đa phần chỉ khẽ gật đầu tỏ vẻ cảm thông.
Thoáng chốc nếp nhăn giữa hai chân mày của bà lộ rõ, đồng thời từng
dòng, từng dòng lệ ướt đẫm chảy dài trên hai gò má. Hình như bà
khóc, khóc một cách nức nở như là đang rất đau lòng.
Sao lại có thể như vậy được? Nếu có chuyện gì đau lòng cách mấy thì
bà chỉ nên khóc trước mặt ba anh và anh, chứ không thể khóc lóc với
một người ngoài như vậy. Thật ra là bà và người đàn ông kia đích
thực là có quan hệ gì?
Bất chợt, người đàn ông đó đưa cánh tay ôm chặt lấy bả vai bà. Còn
bà giống như một người không còn sức lực tựa hẳn vào ngực người đó
mà nức nở. Không còn nghi ngờ gì nữa, chính là bà ta đang ngoại
tình! Ai ngờ đâu, một nữ bác sĩ chân chính, một người phụ nữ hạnh
phúc lại có thể giở trò giang díu.
Gia Thiên giận sôi người, đôi mắt cay xè vì những tia máu đỏ au.
Còn ông Nam vẫn giữ vẻ mặt bình thản nhưng không che giấu được
những luồng hô hấp nặng nề từ tận trong đáy lòng. Ông có thể xem
như không có chuyện gì xảy ra nhưng anh thì không thể. Anh đứng bật
dậy chuẩn bị qua bên đó để đánh cho người tình của mẹ mình một
trận.
Nhưng Gia Thiên phải đứng sững người lại vì cái níu tay thật mạnh
mẽ của ông Nam. Anh còn nhớ rất rõ cảm giác nóng hổi toát ra từ
lòng bày tay ba mình. Ông nhìn anh bằng ánh mắt kiên định và thốt
lên giọng nói mềm mỏng: “Con à, con phải tin ở mẹ! Nghe lời ba, là
một người đàn ông chân chính con phải biết giữ bình tĩnh trước mọi
sự việc xung quanh.”
Sự tức giận đến tột cùng làm đầu anh như muốn vỡ tung ra nhưng vì
lời nói của ông, anh phải cắn răng mà nhẫn nhịn. Rồi ông thuyết
phục anh ra về trong lặng lẽ mặc kệ hai người kia vẫn đang “diễn
một tuồng” hết sức xấu xa, đê tiện.
Sau đó, Gia Thiên nhờ ngay thám tử điều tra ra về lai lịch của
người đàn ông lạ mặt đó. Thì ra ông ta cũng có vợ con đuề huề thế
mà lại giở thói lăng nhăng. Chẳng lẽ chỉ anh và ba gánh lấy sự đau
khổ? Còn hai kẻ ngoại tình kia vẫn nhởn nhơ qua lại với nhau.
Anh biết rõ điểm yếu của những kẻ ngoại tình thường chính là gia
đình của chúng. Cho vợ con của gã biết được tất cả sự thật sẽ là
một đòn trả đũa rất hiểm độc, độc ác hơn cả việc đánh đấm. Anh
thoáng nhếch môi đắc ý, ánh mắt lộ rõ vẻ căm phẫn, rồi tay nhấc máy
lên bấm ngay một số điện thoại lạ được ghi trong tờ giấy nhỏ…
Từ sau sự kiện đó, ông Nam trở nên trầm lặng và buồn bã. Vài hôm
sau, anh đột ngột nhận được một cuộc điện thoại từ công an báo rằng
ông đã bị tai nạn ô tô dẫn đến tử vong. Trong khoảng khắc ấy, cả
gian phòng vắng lặng chỉ nghe thấy “cạch” một tiếng vang rền trời
đất. Anh giật mình thảng thốt đến nỗi buông rơi luôn điện thoại.
Không một tiếng khóc than mà chỉ có những giọt nước mắt đàn ông
lặng lẽ tuôn trào không ngớt.
Phía công an xác định nguyên nhân là do ông say xỉn dẫn đến tai
nạn. Gia Thiên biết không phải hoàn toàn là như vậy. Nguyên nhân
chính là mẹ anh và gã người tình kia đã đẩy ông Nam đến bờ vực
tuyệt vọng. Đúng, họ chính là hung thủ đã gián tiếp giết cha
anh!
Trong suốt quá trình diễn ra tang lễ, Gia Thiên đau lòng không nói
nên lời, hai khóe mắt đã trở nên khô cạn. Sau lễ chôn cất, anh
quyết định đối chất với bà một lần cho ra lẽ. Lý do bà ngoại tình
vẫn là một câu hỏi lớn trong lòng anh. Anh mạnh mẽ lôi bà đến ngay
trước bàn thờ của ông Nam xem như cho bà một cơ hội cuối cùng xám
hối trước người chồng quá cố.
- Trước mặt ba, bà hãy nói đi. Tại sao bà lại có người đàn ông
khác? – Anh nhìn thẳng vào người đàn bà hư đốn bằng ánh mắt căm hận
tột độ, cất lên giọng cứng ngắt.
- Không phải như vậy… Con phải tin mẹ… - Bà quỳ trên vũng nước mắt
của chính mình, nghẹn ngào phủ nhận tất cả.
- Vậy thì bà hãy giải thích đi! Rốt cuộc sự thật là sao?– Anh trừng
to mắt, nổi giận hét lên.
Bà quỵ hẳn xuống đất khóc nức nở, miệng vẫn không thốt ra được một
lời giải thích nào hợp lý. Nhìn bà đau đớn, trong lòng anh không
một chút thương xót. Người mẹ mà anh từng rất tự hào nay đã biến
thành một người đàn bà hư đốn và giả dối. Tại sao cho đến phút cuối
bà vẫn phải chối bỏ lỗi lầm của mình chứ? Điều đó chỉ làm cho anh
càng thêm căm hận bà hơn.
Gia Thiên chỉ cảm thấy thương xót cho người cha đáng kính vừa qua
đời, thương xót cho một gia đình hạnh phúc trong phút chốc đã nát
tan. Anh nhìn ảnh thờ của ba mình mà tim đau nhói vì vẫn chưa kịp
quen với sự thay đổi đáng sợ này. Rồi anh ôm lấy đầu mình gào thét
như điên như dại, nước mắt đàn ông lại một lần nữa tuôn rơi.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!