Hân là một cô nữ sinh 17 tuổi. Cô trót dại mang thai với Thịnh, mối
tình đầu của mình. Vì hoàn cảnh, đứa bé được sinh ra phải gọi cô
bằng “chị Hai”. Sau 7 năm đi du học không tin tức, Thịnh trở về
cùng với cô vợ sắp cưới giàu có, xinh đẹp. Bắt gặp họ, Hân bẽ bàng
bỏ chạy khỏi cuộc vui. Gia Thiên, người đàn ông bản tính lạnh lùng,
tàn nhẫn, đuổi theo và cho cô dựa vào bờ vai ấm áp.
Cô sẽ chọn ai giữa hai người đàn ông: Một người cô yêu và đồng thời
là cha của đứa bé, người kia tuy cô không yêu nhưng luôn âm thầm ở
bên cạnh bảo vệ cô? Chọn ai đi chăng nữa, cô cũng sẽ phải đối mặt
với lòng thù hận và sự ích kỷ của con người. Và tình yêu chỉ thật
sự đến với người từ bỏ được lòng thù hận và sự ích kỷ đó.
Tác phẩm được viết dựa trên một câu chuyện có thật. Tất nhiên, tác
giả cũng đã hư cấu thêm rất nhiều chi tiết. Truyện mang tới thông
điệp giáo dục trong lối sống xã hội hiện đại. Mời các bạn đón xem
để biết diễn biến của truyện.
Lưu ý: Đây là tác phẩm đầu tay. Ai đọc qua vui lòng đóng góp ý kiến
một cách chân thật để mình rút kinh nghiệm. Mọi ý kiến có thể post
tại đây hoặc gửi về email riêng gemspring2004@yahoo.com .
Chương 1: Khôn ba năm dại một giờ
Buổi trưa thứ hai, trong một bệnh viện tư nhân ở Sài Gòn, tại khoa
Sản phụ khoa - Kế hoạch hóa gia đình, chỉ có khoảng bốn, năm người
ngồi ở hàng ghế chờ. Không gian rất yên ắng, không ai nói với ai
lời nào.
Ở đó, hai mẹ con nọ đang ngồi trầm mặc với vẻ thiểu não. Chốc chốc,
người mẹ thở dài ra chiều lo lắng. Còn cô con gái thì mím chặt môi,
bờ ngực phập phồng mang theo luông hơi thở nặng nề.
Cô gái nổi bật với khuôn mặt thanh tú, mộc mạc không son phấn. Đôi
mắt cô buồn sâu thẳm như muốn hút hồn bất cứ ai nhìn vào. Người xưa
thường hay nói rằng ai có đôi mắt buồn thì cuộn đời người đó sẽ
phải rơi lệ không ít.
Cô mặc một chiếc váy giản dị, kín đáo màu xanh ngọc làm nổi bật làn
da trắng hồng. Mái tóc đen và dài được cô buộc gọn gàng với chiếc
nơ nhỏ màu trắng. Nhìn vào cô, ai cũng có thể đoán được cô chỉ là
một cô gái mới lớn. Đúng, thật ra cô chỉ mới mười bảy tuổi, cái
tuổi vẫn còn đang cắp sách đến trường.
Hôm nay, cô xin nghỉ học vì sức khỏe. Mà lý do duy nhất chính là
trong cơ thể cô đang tượng hình một mầm sống mới. Sự việc này hoàn
toàn vượt ra ngoài cái tuổi non nớt của cô lẫn những khuôn khổ, nề
nếp vốn có trong một gia đình thuần Việt như gia đình cô.
“Cạch!” Tiếng mở cửa phòng khám phá tan không gian yên ắng. Một nữ
y tá mặc đồ trắng bước ra, dõng dạc gọi to: “Mời Nguyễn Thị Huyền
Hân!”. Bà Vân, mẹ của cô gái, giật mình đáp lại: “Dạ có!” Đáp xong,
hai mẹ con liền lẽo đẽo đi vào theo cô ta vào bên trong phòng
khám.
Một màu trắng ảm đạm bao phủ khắp gian phòng. Hân, tên của cô gái,
cảm thấy nơi này thật đáng sợ. Mùi thuốc sát trùng ngai ngái tràn
ngập khắp nơi. Tiếng dụng cụ kim loại va vào nhau lách cách làm cho
tim cô như muốn nhảy thót ra ngoài.
Bà Vân ngồi đối diện với bác sĩ, còn Hân thì ngồi sau lưng mẹ mình.
Người bác sĩ trước mặt là một phụ nữ đứng tuổi, khuôn mặt toát lên
vẻ đẹp quý phái. Trên ngực áo của người này mang bảng tên ghi là:
“Bác sĩ Hoàng Gia Ánh”.
- Chị à, tôi đã xem qua kết quả siêu âm của cháu Hân. Tôi thấy là
tôi nên tư vấn thêm cho chị một chút.- Bằng cặp mắt cảm thông, bác
sĩ bắt đầu lên tiếng.
- Dạ, bác sĩ cứ nói đi ạ! – Bà nuốt nước bọt để giảm bớt cảm giác
khô khốc ở cổ họng, rồi cố gắng thốt nên lời.
- Thai được ba tháng rưỡi có nghĩa là đã quá lớn. Đây lại là lần
đầu mang thai. Nếu lấy ra sẽ có nhiều nguy cơ không lường trước
được… Thậm chí có thể gây biến chứng vô sinh. – Bác sĩ nói chậm rãi
từng chữ như sợ người đối diện mình nghe không rõ.
- Trời, vậy… vậy giờ phải làm sao hả bác sĩ?… Nó chỉ mới mười bảy
tuổi…! – Giọng bà nghẹn lại, hai mắt nhanh chóng ngấn lệ.
- Tôi biết! Vì vậy, chị và cháu hãy nên suy nghĩ kỹ lại. Tôi làm
trong nghề này đã hơn hai mươi năm, tôi đã chứng kiến biết bao
nhiêu trường hợp: Người thì muốn có con lại không có, còn kẻ có thì
lại đang tâm phá đi. Tôi chỉ sợ sau này có hối hận cũng không kịp.
– Đôi mắt bác sĩ ánh lên tia cương nghị xen lẫn đau xót.
Ở phía sau lưng bà Vân, Hân cắn chặt môi mình đến bật cả máu. Hai
bàn tay đan chặt lại nhưng vẫn không ngừng run rẩy. Cô nghe không
bỏ sót một chữ nào cả. Đầu óc cô đang chao đảo vì những ngôn từ mà
bác sĩ Ánh nói có vẻ quá mới mẻ làm cho cô không sao nắm bắt được
hết.
Cô chỉ cảm thấy rất sợ, một nỗi sợ bao phủ toàn cơ thể rồi lan tỏa
vào tận sâu bên trong lục phủ, ngũ tạng. Giờ có hối hận thì cũng đã
muộn rồi. Mọi việc bắt nguồn từ chỉ một lần trót dại của mối tình
đầu.
Thịnh, người yêu Hân, là một học sinh ưu tú học cùng trường. Anh
học trên cô một lớp. Hai đứa yêu nhau gần một năm thì anh phải lên
đường sang Mỹ du học. Đáng lẽ tình yêu đó sẽ mãi đẹp và trong sáng
nếu cả hai không vượt quá giới hạn sau buổi tiệc chia tay.
Kinh nguyệt vốn không đều nên trong một khoảng thời gian dài chưa
có dấu hiệu “đến tháng”, cô cũng không để tâm tới. Hơn nữa, cô cũng
không thấy có triệu chứng buồn nôn, khó chịu gì cả. Chỉ là lúc này
cô thấy mình ngủ nhiều hơn, ăn nhiều hơn mà thôi. Ngặt một nỗi, đã
hơn ba tháng trôi qua, cô chẳng nhận được một cú điện thoại hay lá
thư nào từ anh.
Hân có đứa bạn thân duy nhất là Chi. Tuy hai đứa rất tâm đầu ý hợp
nhưng tính tình hoàn toàn trái ngược nhau. Chi thì sôi nổi, bộc
phát. Còn Hân thì hướng nội, sâu sắc. Ai cũng nói hai đứa chơi
chung với nhau như để người này bù đắp thiếu sót của người
kia.
Tuần trước, Chi đến nhà Hân chơi, rồi cứ nhìn chằm chằm vào cái cổ
của cô, lúc đó đang mặc cái áo rộng thùng thình, rồi đột ngột phán
một câu:
- Cổ và ngực cậu lạ quá đó nha Hân!
- Sao mà lạ? - Cô ngạc nhiên hỏi lại.
- Cậu không thấy sao, nổi đầy gân xanh!
- Thì sao? – Cô tròn xeo đôi mắt trong veo nhìn bạn.
- Chị mình đó, vừa mới có thai, bả nói mình nghe có thai là nổi đầy
gân xanh như vậy đó! Cậu nói thật đi, trước khi ông Thịnh đi du
học, cậu với ổng có “tò tí te” gì không? – Cô bạn vô tư hỏi.
- Mình… mình… Mà cậu nhiều chuyện quá! - Cô ngập ngừng đáp lại, mặt
đỏ bừng như gấc.
Sau khi Chi về rồi, Hân tự soi gương thì thấy quả đúng như những gì
bạn mình nói. Từ phần cổ tới phần ngực trắng ngần nổi đầy gân xanh
chi chít và rõ ràng từ lúc nào cô chẳng hề hay biết. Rồi cô lại
ngẫm lại hình như mấy tháng rồi vẫn chưa có kinh nguyệt.
Cô cảm thấy vô cùng lo sợ nhưng không thể nào tự mình đi khám bác
sĩ được. Rồi cô chợt nhớ ra trên báo hay quảng cáo mấy loại que thử
thai vừa rẻ, vừa tiện dụng.
Trưa nắng chang chang, Hân tự mình đạp xe đến khu vực bán thuốc tây
khá xa nhà. Cô đạp xe lòng vòng qua vài tiệm thuốc mà chẳng dám vào
tiệm nào. Có tiệm thì đàn ông đứng bán, tiệm thì đông khách hàng.
Lần lựa mãi, cuối cùng cô cũng chọn được một tiệm thuốc vắng vẻ,
người bán là một phụ nữ trẻ.
- Chị ơi, chị bán cho em một que … que thử thai.- Trên mặt vẫn còn
bịt kín khẩu trang, cô bước vào tiệm thuốc, rụt rè hỏi.
- Em muốn mua hiệu nào? Ở đây chị có nhiều hiệu lắm. Mà em muốn mua
loại của Việt Nam hay của ngoại? Loại của ngoại chị có cả loại màn
hình hiển thị điện tử nữa đấy, có thể tái sử dụng nhiều lần. – Như
không hiểu được tâm trạng ngại ngùng của người mua, người phụ nữ vô
tư giới thiệu.
- Em… em muốn mua cái nào rẻ rẻ một tí. – Cô vốn không có mang
nhiều tiền nên thật thà đáp.
- Rồi, vậy mua hiệu QT nhe! Loại này 10.000 đồng thôi, rẻ mà chính
xác lắm đó! – Nói xong, người bán mau mắn cho món hàng vào trong
một túi đen nhỏ một cách tế nhị. - Em cảm ơn chị!
Lần đầu tiên cầm que thử thai trên tay, cô xấu hổ lắm, chỉ muốn
kiếm cái lỗ mà trốn ngay vào. Cô vội vã rời cửa hàng thuốc vì sợ có
người quen bắt gặp. Người cô vã mồ hôi hột vì nóng bức hay cũng có
thể vì quá sợ hãi.
Về đến nhà, Hân chạy ngay vào phòng, bắt đầu theo tờ giấy hướng dẫn
mà tự mình kiểm tra kết quả. Chỉ vài phút sau, trên que thử hiện
lên hai vạch hai vạch song song đỏ như máu. Kết quả chính là dương
tính!
Người cô bắt đầu run lên bần bật. Cô ôm lấy đầu mình như sợ rằng
bầu trời sắp đổ sập xuống. Một việc mà cô có nằm mơ cũng không nghĩ
ra được là mình sắp trở thành một bà mẹ.
Cô không biết phải xử lý việc này như thế nào cho ổn thỏa. Liệu có
nên phá thai? Không, không thể được! Cô cảm thấy trẻ con rất đáng
yêu. Nếu giết đi một sinh mạng nhỏ bé còn trong trứng nước thì quả
thật là quá tàn nhẫn.
Vậy thì có nên giữ cái thai này lại? Như thế cũng không xong! Trong
nhà, chỉ có mẹ là luôn bênh vực cô. Còn bà nội và ba sẽ từ cô vì
cái tội tày trời này. Nếu vậy thì thà cô chết đi còn hơn. Chẳng lẽ
thật sự không có lối thoát nào dành cho cô sao?
Buổi trưa hôm đó, Hân chẳng buồn ăn uống gì, chỉ nhốt mình ở trong
phòng, nước mắt, nước mũi giàn giụa. Còn bà Vân là người phụ nữ nội
trợ nên phần lớn thời gian ở nhà chăm lo cho gia đình. Hôm đó, thấy
cô con gái đột nhiên ở mãi trong phòng, bà chợt có linh cảm bất
an.
Bà bước vào phòng cô thì thấy cô có biểu hiện hết sức lạ lùng. Cô
nằm trên giường, trùm chăn kín mít từ đầu tới chân dù là buổi trưa,
trời khá oi bức.
- Hân à, sao hôm nay không chịu ăn cơm? Con không khỏe hả?- Bà lo
lắng hỏi.
- Con không sao đâu mẹ. Con chỉ muốn nghỉ ngơi một chút.– Nghe mẹ
hỏi, cô sợ sệt co quắp người lại trong tấm chăn, giọng nói nghẹn
đi.
- Con thấy không khỏe ở chỗ? Con bị hành nóng lạnh phải không? Để
mẹ đi ra ngoài lấy thuốc cho con uống!– Giọng nói của bà ngập tràn
sự yêu thương, lo lắng.
Khi cô còn nhỏ, mỗi lần bị ngã hay bị ba đánh, chỉ cần mẹ ôm chặt
cô vào lòng là đau đớn đến cỡ nào cũng nhanh chóng tan đi. Cho đến
tận bây giờ, mẹ vẫn luôn là chỗ dựa ấm áp mỗi khi cô gặp chuyện
không vui. Nghe giọng nói dịu dàng của mẹ, đột nhiên cô cảm thấy
giờ phút này cô chỉ cần có mẹ.
Cô liền bật dậy, sà vào lòng mẹ rồi òa khóc nức nở. Lẫn trong tiếng
khóc là những tiếng gọi đứt quãng của một đứa con gái dại dột:
“Mẹ!... Mẹ… ơi!..”
Trong vòng tay của mẹ, Hân bắt đầu kể lại từ đầu đến cuối sự việc.
Những lời nói của cô giống như “tiếng sét đánh ngang tai” khiến cho
hai lỗ tai bà ù đi nhanh chóng. Bà tức giận đến nổi suýt phải ngất
xỉu. Nhưng dẫu có tức giận đến cỡ nào đi nữa bà cũng không nỡ nặng
lời với đứa con gái mà bà rất mực yêu thương.
Bà nhớ ra gần đây có đọc được một bài báo khuyên rằng cha mẹ nên
trò chuyện cởi mở vấn đề giới tính với con cái. Bà tặc lưỡi lắc đầu
cho qua vì nghĩ hồi đó mẹ bà cũng đâu dạy dỗ gì mà bà vẫn chưa từng
làm gì nông nỗi. Huống hồ gì bà rất an tâm về đứa con gái ngoan
ngoãn, hiền lành của mình. Sự việc thành ra như vậy, bà đau lòng
nhận ra một phần lỗi rất lớn thuộc về trách nhiệm của những người
làm cha, làm mẹ.
Bà Vân bình tĩnh hỏi thêm về anh chàng người yêu của Hân. Cô đã
hoàn toàn mất liên lạc với anh ta lẫn gia đình anh ta nên việc đòi
hỏi kết hôn là điều không thể. Bà phải bảo vệ danh dự của cả gia
đình và nhất là tương lai của cô. Nếu như vậy thì chỉ có một cách
vẹn toàn là hủy đi cái thai. Dù lựa chọn đó là tội lỗi nhưng bà
không còn cách nào khác. Vì vậy bà quyết định dẫn cô đến một bệnh
viện vắng vẻ và uy tín.
Hôm nay, sau khi gặp bác sĩ, bà cũng đã rõ hủy cái thai là điều
không thể. Chẳng lẽ mọi việc đã rơi vào ngõ cụt? Chẳng lẽ danh dự
và tương lai của đứa con gái duy nhất này sẽ vì vậy mà chóng vánh
bị hủy đi sao?
Càng nghĩ, bà càng cảm thấy tuyệt vọng. Nhưng bà không thể để bản
thân quỵ ngã vào ngay lúc này. Bà giống như con gà mái mẹ dù chỉ
còn một chút “hơi tàn, sức kiệt” cũng cố vươn đôi cánh mỏng manh
che chở cho đứa con yếu ớt của mình.
Rời khỏi bệnh viện, hai mẹ con đều bốn mắt đỏ hoe. Hân biết mẹ cô
đau lòng lắm, nhưng bà luôn tỏ vẻ bình tĩnh, chưa khóc trước mặt cô
lần nào. Chỉ khi sau khi nghe bác sĩ nói về tình hình của cô thì bà
mới rơi nước mắt.
Cô cảm thấy mình là một đứa con hư đốn và đáng xấu hổ khi làm đau
lòng mẹ đến như vậy. Nếu thời gian có thể quay trở lại, sau buổi
tiệc chia tay hôm đó, nhất định cô sẽ không để mọi việc đi quá
xa.
Cô nghĩ rồi đây bà con, hàng xóm và cả bạn bè sẽ nhìn cô bằng cặp
mắt khinh bỉ. Còn ba có lẽ sẽ đánh cô thật đau, la mắng cô bằng
những lời làm cô đau lòng nhất. Thậm chí, có thể ông sẽ đuổi cô ra
khỏi nhà. Cô rất sợ, rất sợ những điều đó sẽ xảy ra.
2. Chương: ĐỐI MẶT
Buổi tối hôm đó, sinh hoạt của gia đình Hân vẫn diễn ra như thường
lệ. Sau khi dùng cơm xong, bà Vân rửa chén bát, Hân thì có nhiệm vụ
lau dọn. Tiếng chén dĩa va vào nhau lách cách càng làm cho bầu
không khí càng thêm căng thẳng. Hân vừa lau bàn vừa lén quan sát ba
mình. Ông bình thản ngồi đọc báo ở sofa nơi phòng khách như chưa hề
biết có một việc động trời đang xảy ra trong cái nhà này. Điều đó
làm cho cô có phần nào nhẹ nhõm.
Ông và cô rất ít nói chuyện với nhau vì ông vốn là một người rất
gia trưởng và nghiêm khắc. Ông là Nguyễn Trí, một giáo sư Đại học
có tiếng ở Sài Gòn, được nhà trường và các sinh viên rất mực kính
trọng. Ông nội của Hân đã mất từ lâu. Còn ông Trí lại là con trai
trưởng. Vì vậy mà bà nội, các chú và các cô ai cũng xem trọng lời
nói của ông.
Hân là con một nên ông đặt hết kỳ vọng vào cô. Hiểu được tâm ý của
ba mình, từ nhỏ, cô đã cố gắng phấn đấu hết mình, luôn tỏ ra là một
đứa con ngoan, trò giỏi. Từ lớp một đến lớp mười, cô lúc nào cũng
đạt học sinh khá hoặc giỏi để làm vui lòng ông. Vì vậy, cô thật sự
không muốn ông biết việc cô có thai. Nhưng cái bụng sẽ ngày một to
lên, cô không biết có thể giấu thêm bao nhiêu ngày nữa.
Buổi cơm hôm nay, bà Vân không buồn nói một lời nào. Bà cũng không
nuốt nổi một hạt cơm nhưng vẫn cố ăn một chút cho qua bữa. Bà đã
mất ngủ mấy đêm liền, tinh thần cũng bị khủng hoảng nặng.
Đối với bà, ông Trí là người chồng, người cha mẫu mực, quyết đoán,
lại là trụ cột chính trong gia đình. Sống với nhau mấy mươi năm,
một khi ông đã quyết điều gì, bà chưa bao giờ dám có ý kiến. Bà
từng nghĩ không sớm thì muộn thì ông cũng sẽ biết được sự thật. Nếu
vậy thì để chính miệng bà nói thì ít nhiều với tình nghĩa vợ chồng
lâu năm sẽ làm ông giảm bớt cơn thịnh nộ.
“Xoảng!” Bỗng cái chén rơi xuống đất vỡ tan làm bà Vân giật bắn
người. Thì ra bà mãi nghĩ ngợi nên bị tuột tay lúc nào không hay.
Bà còn chưa kịp hoàn hồn thì ông Trí cất giọng hỏi: “Hôm nay, con
Hân không đến trường, em có biết không?”
Câu hỏi của ông làm hai mẹ con như bị đóng băng, chỉ còn lại trái
tim nơi lồng ngực là nhảy nhót không ngừng. Hân run rẩy đưa mắt
nhìn sang mẹ. Còn bà cũng chưa biết phải trả lời thế nào nhưng vẫn
cố dùng ánh mắt điềm tĩnh để trấn an cô.
- Trống tiết, tôi về sớm cả buổi mà không thấy ai ở nhà. Con Chi nó
có gọi điện thoại hỏi thăm con Hân bệnh gì mà không đi học được.
Hai mẹ con đi đâu cả buổi vậy?- Chẳng đợi bà trả lời, ông hỏi
tiếp.<br/>
- Em đang có việc quan trọng muốn bàn với anh. Chúng ta vào phòng
nói chuyện một chút! – Bà biết đã đến lúc quyết định.
Ông Trí cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng vẫn bình tĩnh theo bà Vân vào
phòng. Hân đứng nhìn theo ba mẹ mình mà tay chân rã rời, ruột gan
như bị thiêu đốt. Cô cũng phần nào biết được đã đến lúc sự thật
được phơi bày.
Sau cánh cửa phòng khép chặt, bà Vân xúc động kể lại toàn bộ sự
thật. Kể xong, bà òa khóc nức nở. Trước mặt con gái, bà cứng rắn
bao nhiêu thì trước mặt ông, bà lại yếu đuối bấy nhiêu. Bà đoán
rằng ông sẽ rất nổi giận nhưng việc giãy bày với ông dù sao cũng
làm cho lòng bà vơi đi gánh nặng.
- Tôi có nghe nhầm không? Cô dạy con như thế nào vậy hả?- Đúng như
bà dự đoán, ông giận dữ hét lớn.
- Em van anh, hãy nhỏ tiếng một chút! Em không muốn con nó đau lòng
thêm.– Bà nói trong nghẹn ngào.
- Nó làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy cô còn muốn tôi phải nhỏ nhẹ
với nó sao? – Ông trừng mắt, gằng giọng.
- Chuyện cũng đã xảy ra rồi. Cũng lỗi tại chúng ta ít quan tâm đến
con, không phải sao?
- Cô đổ lỗi cho cả tôi nữa à? Từ lâu, tôi đã không còn gặp cô ấy
nữa, cô còn chưa vừa lòng sao? – Ông nhắc đến một người thứ ba nào
đó.
- Bỏ chuyện của anh qua một bên đi có được không? Còn con gái chúng
ta, em chỉ sợ nó nghĩ quẩn rồi làm ra chuyện dại dột thôi! Trong
những lúc như thế này, cái em cần ở anh chính là sự chia sẻ và cảm
thông.- Giọng bà run run.
- Tôi xem như không có đứa con gái hư thân mất nết như nó. Hai mẹ
con cô tự mà giải quyết lấy đi.
Ông Trí nói dứt câu thì đùng đùng bỏ ra ngoài. Ánh mắt ông hừng hực
lửa giận, lướt qua con gái mình như người không quen biết. Ông đi
thẳng vào phòng làm việc để chuẩn bị bài vở cho ngày mai. Cũng bởi
lẽ ông muốn vùi đầu vào công việc để giảm bớt cơn thịnh nộ của
mình.
Trên bàn là một trang giáo án đang soạn dang dở, nhưng ông không
thể nào tiếp tục viết thêm gì được nữa. Ông nhìn vào bức hình của
gia đình mà cảm thấy đầu mình như muốn vỡ tung ra.
Việc tày trời của đứa con gái duy nhất làm cho ông rất tức giận. Từ
khi cô còn nhỏ, ông đã luôn tỏ ra nghiêm khắc vì chỉ muốn cô nên
người. Ông tự hỏi điều mình làm có đúng hay không khi vô tình tạo
ra một khoảng cách vô hình với cô.
Là một giáo sư xuất sắc, ông Trí dành phần lớn thời gian của mình
để tham gia nghiên cứu và giảng dạy. Có một thời gian trước đây,
ông hay gặp lại người yêu cũ nhưng cũng dừng lại ở mức trò chuyện
tâm giao. Việc đó bị phát hiện, ông đã không gặp người đó
nữa.
Trong suốt thời gian qua, ông đã đùng đẩy hết cho vợ trách nhiệm
giáo dục con gái. Ông biết hậu quả này cũng một phần do ông không
quan tâm đến cô. Ông muốn đánh cho cô một trận nhưng lại cố kiềm
chế tính nóng nảy.
Vốn ông sợ mọi việc giống như vợ mình nói, chỉ cần thêm “một giọt
nước tràn ly” cũng sẽ khiến cho cô có những suy nghĩ dại dột. Ông
biết tốt nhất vào lúc này nên giữ bình tĩnh và im lặng. Một lần
nữa, ông lại tiếp tục phó mặc việc con cái cho vợ vì ông tin tưởng
rằng bà sẽ làm tốt hơn ai hết.
Còn Hân thì vẫn còn đang đứng chết lặng trước phòng ba mẹ mình.
Nước mắt cô lăn dài trên má nhưng không thể nào khóc thành tiếng
được. Ông Trí không đánh cũng không mắng cô. Chính thái độ lạnh
lùng đó làm cho cô càng thêm run sợ. Cô muốn chẳng thà ông cứ mắng,
cứ đánh một trận như hồi nhỏ mỗi lần cô phạm lỗi.
“Hu…! Hu…! Hu…!” Tiếng khóc từ trong phòng phát ra ngày một lớn.
Nhìn vào trong, Hân thấy bà Vân đang ngồi ở mép giường, nước mắt
thấm ướt cả khuôn mặt. Dáng vẻ của bà mệt mỏi, tuyệt vọng. Hai mắt
của bà trũng sâu, hốc hác. Chỉ vài ngày thôi mà cô thấy mẹ mình như
già đi thêm mấy tuổi.
Cô chậm rãi bước từng bước vào phòng, quỳ xuống xuống chân bà, gục
đầu trên đùi bà. Rồi cô bắt đầu khóc thúc thít như đứa trẻ lên ba
đang mắc tội. Sự hối hận trong cô thổn thức thành lời: “Mẹ!… Lỗi là
ở con!... Là do con!”
Bà không nói gì, chỉ lặng lẽ xoa đầu đứa con gái đáng thương. Nước
mắt bà rơi xuống chan hòa cùng với nước mắt của cô tạo thành một
dòng nước âm ỉ chảy mãi không ngừng tạo thành một dòng suối mang
tên “tuyệt vọng”.
Sau hôm đó, Hân vẫn tiếp tục đến trường. Tuy thai không hành, nhưng
cô cứ suốt ngày buồn ngủ nên việc học sa sút thấy rõ. Nhưng cô
quyết định không nghỉ học vì không muốn xa trường, xa bạn.
Mấy bạn học của cô ai cũng thắc mắc: “Sao dạo này Hân có vẻ mập ra
phải không?” Lúc đó cô đành phải giải thích bằng lý do đã chuẩn bị
từ trước: “À, tại lúc này mình ăn nhiều lắm, lên cân là chuyện bình
thường.” Chỉ có Chi là ngấm ngầm suy đoán được là lý do gì.
- Hân nè, điều gì khiến một đứa hoa khôi của lớp như cậu phát phì
ra như thế?- Một hôm nọ, Chi đột ngột hỏi.
- À, thì mình ăn nhiều, vậy thôi. – Hân giải thích bằng lý do cũ
rích.
- Mình không tin đâu! Chẳng lẽ đúng như mình đoán cậu đã có … cái
kia? – Chi nhìn Hân bằng ánh mắt dò xét.
- Mình … Mình… - Hân ấp úng.
- Hân, bộ cậu không tin mình sao? Mình với cậu học chung từ mẫu
giáo cho đến bây giờ, có thể gọi là bạn chí cốt. Có gì cứ nói thật
mình nghe! Giúp được cậu cái gì mình sẽ giúp.– Cô bạn tỏ vẻ nghiêm
túc.
Chi rõ ràng là đi guốc trong bụng Hân rồi. Phải, từ nhỏ đến lớn Hân
với Chi như hình với bóng. Đi đâu chơi, hai đứa cũng có nhau, có gì
ngon cũng chia sẻ và hẳn cũng chưa giấu diếm với nhau điều gì. Chỉ
những lúc đi chơi với Thịnh, Chi mới ái ngại sợ làm “cục nhân” nên
nhất quyết tách ra không chịu đi chung.
Khi Chi tỏ ý muốn chia sẻ, bao nhiêu cảm xúc tủi nhục đè nén trong
Hân bùng phát. Cô quyết định kể tất cả sự thật cho cô bạn thân
trong nước mắt giàn giụa.
Còn Chi, tuy từ đầu đã “đoán già, đoán non” ra được nhưng vẫn không
tránh khỏi sự kinh ngạc khi biết được sự thật. Cùng là thân con gái
với nhau, Chi cảm thấy Hân đáng thương hơn là đáng trách.
- Vậy nếu sinh đứa bé ra, cậu sẽ sắp xếp đứa bé sẽ như thế nào?-
Chi quan tâm về đứa bé trong bụng.
- Mẹ mình nói sẽ cho nó cho một gia đình đàng hoàng nuôi vì mình
chưa đủ khả năng làm mẹ.
- Bác gái tính cũng phải! Nhưng cậu có thấy kỳ lạ không? Tại sao
ông Thịnh đi suốt mấy tháng mà không có bất cứ liên lạc nào với
cậu?
- Mình cũng hoang mang lắm. Không biết anh Thịnh có gặp chuyện gì
không hay không.– Cô nói bằng giọng lo lắng. Thời gian Thịnh và cô
yêu nhau không quá ngắn, cũng không quá dài. Nhưng đủ để cô biết rõ
anh không phải là dạng người không nói tiếng nào rồi lẳng lặng biến
mất.
- Sao cậu không điện thoại đến nhà ông Thịnh mà hỏi thăm?
- Mình gọi nhiều lần rồi, nhưng điện thoại nhà bên đó đã bị cắt.
Mình đến tận nhà tìm thì thấy cửa đóng, then cài. Nếu có anh Thịnh
ở đây thì hay biết mấy. Tụi mình sẽ làm đám cưới. Mình sẽ chấp nhận
nghỉ học để chăm sóc cho chồng, cho con. – Nói đến đây ánh mắt Hân
đượm buồn.
- Thôi cậu đừng suy nghĩ nhiều! Đầu óc rối ren ảnh hưởng không tốt
cho hai mẹ con! – Chi nói lời động viên.
- Chi, cảm ơn cậu đã cảm thông với mình! – Hân xúc động nói.
Sau đó không lâu, người Hân bắt đầu bị phù nề, lại hay bị dọp bẻ
khi ngủ. Đã đến tháng thứ năm thai kỳ, khi nhìn cô, người ta vẫn
không biết là đang mang thai. Ai cũng chỉ nghĩ cô hơi mập mạp hơn
một chút. Bà Vân giải thích do cô mang thai con so nên người cũng
gọn hơn bình thường.
Nhưng bà biết đã đến lúc không thể nào che giấu mọi người được nữa
nên xin cho cô nghỉ học. Để tránh bà con hàng xóm để ý, bà quyết
định dẫn cô về nhà em bà ở tận Cần Thơ để dưỡng thai và sinh nở tại
đây.
3. Chương: GẶP GỠ
Ngày ra bến xe, Chi cũng tiễn chân. Xe sắp rời bến, Chi khóc như
mưa làm Hân cũng khóc theo. Khi xe sắp sửa lăn bánh, hai mắt Chi
ướt sũng, giọng nói nghèn nghẹn: “Khi nào về lại, nhớ tìm mình
nghen!”
Hân gật đầu mà rơi nước mắt trước tấm chân tình của cô bạn thân. Xe
lăn bánh, cô tiếc nuối quay đầu lại nhìn cho đến khi dáng cô bạn
nhỏ dần… nhỏ dần... rồi biến mất.
Xe chạy thẳng hướng về hướng miền Tây. Đường xá mỗi lúc một lạ đi
trong mắt Hân. Nhà phố, nhà cao tầng dần dần biến mất thay vào đó
là những cánh đồng lúa, mảnh vườn tược xanh um. Vậy là cô phải xa
Sài Gòn, xa bạn bè một thời gian khá dài. Cô cũng rất tiếc nuối vì
việc học phải lở dở. ..k e n h t r u y e n . p r o...
Cô từng hy vọng sau khi trưởng thành sẽ trở thành một người phụ nữ
bản lĩnh và thành công trong xã hội. Ước mơ đó liệu có thể trở
thành hiện thực không khi tương lai của cô ở phía trước còn quá mịt
mờ?
Chiều tối, xe cũng đến nơi. Dì Ba rất vui mừng khi gặp hai mẹ con.
Dì là em ruột của bà Vân, chồng mất sớm, chỉ sống thui thủi một
mình ở vậy thờ chồng mà không chịu đi thêm bước nữa. Bà Vân hay nài
nỉ dì lên Sài Gòn ở với gia đình bà cho có chị có em nhưng dì nhất
quyết không chịu. Vì dì muốn ở lại ngôi nhà kỷ niệm, cũng là để
ngày ngày nhan khói cho người chồng quá cố.
Từ nhỏ, dì Ba đã thương yêu Hân như con ruột. Bà Vân kể tất cả sự
tình về Hân cho dì Ba nghe. Dì nghe xong thì khẽ thở dài rồi nhìn
cô bằng ánh mắt thương xót, nắn nắn đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô mà
nói: “Tội nghiệp đứa cháu dại dột của dì!”
Hân hiểu được dì đang đau lòng vì mình. Cô chợt cảm thấy sóng mũi
cay cay, rồi nước mắt đột ngột trào ra mà không kịp nén lại được.
Thấy vậy, dì hoảng hốt ôm cô vào lòng, dỗ dành như đứa trẻ. Rồi cả
dì và mẹ cô cùng xúc động khóc theo vì xót xa cho đứa con, đứa cháu
dại dột của họ.
Nhà dì Ba ở gần một con sông nhỏ thơ mộng. Đến nhà dì được hai hôm,
chiều hôm đó nắng chưa kịp tắt, Hân quyết định đi dạo một mình
quanh bờ sông.
Cô nhớ một câu hát nổi tiếng về Cần Thơ: “Cần Thơ gạo trắng nước
trong. Ai đi đến đó, lòng không muốn về...” Nhiều người rất sợ phải
về quê sống cảnh buồn bã nhưng cô rất thích nơi đây. Tuy xa chốn
thành thị, nhưng cô cảm thấy rất thanh thản, không còn bị nhiều áp
lực như lúc ở nhà.
Cô thư thả đi bộ dọc bờ sông. Làn nước in bóng cây xanh khiến cho
dòng sông được phủ rợp bởi sự tươi mát và yên bình. Gió sông khẽ
lùa qua làn tóc cô, mát rười rượi. Mùi của thiên nhiên sông nước
hữu tình len lõi vào tận khí quảng khiến cho cô cảm thấy vô cùng
thích thú và dễ chịu.
Xa xa có mấy đứa trẻ vừa đạp xe, vừa cười nói vui vẻ. Chúng vừa
vượt qua cô thì hô lớn: “Hôn nhau đi! Hôn nhau đi!” Cô chưa kịp
hiểu mấy đứa nhỏ tinh nghịch này nói gì thì phát hiện ra cách cô
chừng chục bước chân có một cặp nam nữ trẻ tuổi đang đứng nói
chuyện rất to tiếng.
Hân không muốn nghe lén chuyện của họ nên quay về. Đi được vài ba
bước thì chân cô bắt đầu tê cứng lại, không thể nào đi tiếp được
nữa. Cô đành phải tựa người vào một thanh chắn gỗ sát bờ sông mà
nhích từng bước một.
Như không thèm chú ý đến sự có mặt của Hân, cặp nam nữ đó vẫn tiếp
tục nói chuyện như chỗ không người. Cô gái có gương mặt khá xinh
đẹp nói mà như than khóc:
- Đồ vô lương tâm! Làm người ta có thai sao không dám nhận. Anh tồi
lắm!
- Tôi đã không muốn nói thì cô đừng ép tôi. Cô chẳng phải bắt cá
hai tay sao? Có con với ai rồi giờ bắt tôi “hốt vỏ” à? Mà dù có là
con tôi thật đi chăng nữa, người như cô không đáng sinh con cho
tôi. – Người con trai mặt mày hung tợn, giọng nói thô lỗ.
- Anh… Anh là đồ vô lương tâm… Được, tôi sẽ không… không giữ đứa bé
này lại.– Cô gái tội nghiệp tức giận đến nghẹn lời, lau vội nước
mắt rồi lập tức bỏ đi.
Hân không cố ý nhưng hoàn cảnh bắt buộc nên đã nghe hết không sót
một từ. Cô cũng đồng tình với cô gái kia rằng người con trai này
thật đúng là một kẻ vô lương tâm.
Khi cô đang mãi suy nghĩ thì đột nhiên có cảm giác người hơi chao
đảo. Chân không tiện cử động nên cô càng nắm chặt thanh chắn. Rồi
nhanh như chớp, người cô ngã nhào về phía trước theo cái thanh chắn
đó. Cô chỉ kịp hoảng hốt la lên “á” một tiếng thì người đã chìm
ngập trong dòng nước.
Xung quanh Hân giờ là một mảng tối đen đáng sợ. Mọi âm thanh đều
như tan biến đi. Làn nước lạnh lẽo đang bao trùm lấy toàn bộ cơ thể
cô. Nó cũng nhanh chóng xâm nhập vào mắt, mũi miệng và cả lỗ tai
cô.
Giống như những người không biết bơi khác, cô hoảng sợ tung chân
múa tay nhưng cũng không ngăn được cơ thể cứ chơi vơi,… chơi vơi
rồi rơi dần,… rơi dần xuống. Cô cố hét thật to để ai đó cứu mình
nhưng mọi âm thanh từ miệng cô phát ra dường như đều bị nuốt
mất.
Hân cảm nhận được rất rõ hô hấp bắt đầu bị nghẹn lại, chân tay rã
rời, tất cả tri giác đều đã mệt mỏi. Nhưng giờ phút này, lý trí của
cô lại trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô không muốn cứ như vậy mà
chết đi bởi vì trong cơ thể cô còn một mầm sống đang không ngừng
quẫy đạp.
Cô lại lần nữa cử động thân mình một cách yếu ớt như cố tìm một thứ
gì đó để bám víu. Mọi cử động của cô mỗi lúc một khó khăn hơn.
Dường như cố gắng đều trở nên vô nghĩa nhưng cô vẫn thì thầm trấn
an mầm sống nhỏ bé của mình: “Bé ngoan ơi, đừng sợ!”
Được một lúc, Hân trở nên đuối sức và đành phải buông lỏng người
đầu hàng với số phận. Đúng lúc đó, bất chợt có một cơ thể mạnh mẽ
nào đó ôm choàng lấy người cô. Trong vòng tay ấm ấp của ai đó, cơ
thể mỏi mệt của cô như đang bay bổng lên. Rồi bất chợt, cô lịm
dần,… lịm dần đi trong vô thức.
Một lúc sau, Hân tỉnh dậy thấy mình đang nằm ở trên một bãi cỏ dại
gần bờ sông. Cô ngồi dậy, bật ho sặc sụa. Những gì vừa trải qua
thật giống như một cơn ác mộng. Cô cố trấn tĩnh và nhớ ra hình như
có ai đã cứu mình bằng một vòng tay thật ấm áp.
Bất chợt, một giọng nói ôn tồn vang lên: “Tỉnh lại rồi à! Lúc nãy
không nhờ tôi thì có cô bé đã chết rồi đó biết không?”.
Thì ra người cứu Hân vẫn ở bên cạnh chờ cô tỉnh dậy. Lúc này, cô đã
thấy rõ gương mặt người đó, không ngờ lại chính là gã vô lương tâm
lúc nãy.
Cô đoán anh ta lớn hơn cô khoảng vài ba tuổi. Người này có dáng
người cao ráo, khuôn mặt khá nam tính với cặp chân mày rậm, đôi mắt
to hơi xếch. Ánh mắt của anh toát lên chút gì đó vẻ lạnh lẽo và cô
đơn.
Nhưng nhìn chung là anh ta trông khá điển trai. Ai nhìn vào cũng có
thể nghĩ anh là một diễn viên điện ảnh chuyên đóng vai phản diện.
Và với cách ăn mặc sành điệu như thế, cô biết anh không phải người
ở miền quê này.
Đây có lẽ là một mẫu người trái ngược với Thịnh, người yêu cô. Anh
mang dáng vẻ khôi ngô, hiền lành và luôn dịu dàng vớp phái nữ. Nếu
là anh biết cô có thai thì chắc chắn là sẽ không phản ứng tàn nhẫn
giống như người này đối với bạn gái mình.
Hân mãi tò mò nhìn người cứu mình mà quên mất hết phép lịch sự. Còn
anh ta thì cảm thấy buồn cười vì một cô bé vừa mới thoát chết chưa
biết sợ mà còn nhìn người khác bằng cặp mắt soi mói.
- Ngốc kia, bày đặt bắt chước người ta đi tử tự! Rõ thật là ngốc!-
Anh mở miệng mắng ngay.
- Ơ!… Em… em không phải là ngốc, mà là Hân. Em cũng không có tự tử.
Chỉ là tai nạn, cái thanh chắn mà em vịn hình như bị lỏng. – Cô thỏ
thẻ giải thích.
- Thế thì nghe lén chuyện người khác đến nỗi bị rớt xuống sông rồi!
– Anh buông lời mỉa mai.
- Không phải, đơn giản đó chỉ là tai nạn. Em không có cố ý nghe
chuyện của anh đâu… Rất cảm ơn anh đã cứu em! – Cô không muốn giải
thích dài dòng với một người xa lạ nên luống cuống nói.
- Không cần phải cám ơn! Xem như cô bé nợ tôi. Lần sau gặp lại tôi
sẽ bắt trả. – Anh nói một cách nghiêm túc.
- Ơ, em… – Cô xoe tròn đôi mắt trong veo nhìn anh, không nói nên
lời.
Bất chợt, một cơn gió thổi qua làm Hân lạnh run. Cô nhớ ra người
mình còn ướt như chuột lột. Người cứu cô cũng chẳng hơn gì, đầu
tóc, quần áo chẳng chỗ nào khô nổi.
- Làm người anh ướt hết trơn rồi! Hay anh về nhà em ở gần đây thôi.
Dì em sẽ cho anh mượn một bộ đồ để thay tạm vậy.- Cô cảm thấy áy
náy nên đưa ra đề nghị.
- Không cần, tôi phải đi ngay! Nếu cô bé muốn trả ơn tôi thì Giáng
Sinh năm nay, cũng giờ này đến chờ ở đây. Tôi sẽ nói cho bé biết
yêu cầu của tôi. – Anh bất chợt đưa ra một yêu cầu lạ lùng.
- Nhưng mà, em… – Cô lại tròn mắt và ấp úng.
- Không nhưng nhị gì hết! Tôi không có nhiều thời gian đâu. – Anh
đáp trả bằng giọng điệu cứng ngắt.
Chưa đợi Hân nói hết câu thì người cứu cô đã quay lưng đi. Anh bước
lên một chiếc ô tô sang trọng đậu gần đó từ bao giờ. Rồi chiếc xe
đó khởi động máy, nhanh chóng lao đi mất hút. Còn cô vẫn đứng đó
ngỡ ngàng nhìn theo mà không biết rằng cuộc gặp gỡ này chính là
định mệnh.
Hôm nay, mọi việc xảy ra đều rất kỳ lạ khiến đầu óc cô vẫn còn mụ
mẫm. Cô tự hỏi không biết rằng mình đang tỉnh hay đang mơ. Về đến
nhà, cô cũng chẳng dám kể với ai về cuộc gặp gỡ với một người kỳ
lạ, lại ở trong một tình huống dở khóc dở cười. Vì cô sợ sẽ làm cho
họ lo lắng thêm.
Ở nhà dì Ba hơn ba tháng, Hân lúc nào cũng đau đáu nhớ trường, nhớ
bạn. Thân hình Hân ngày càng một nặng nề. Bà Vân và dì trang bị cho
Hân cả một kho kiến thức sanh nở. Càng hiểu nhiều, biết nhiều cô
càng cảm thấy thương mẹ nhiều hơn. Ít nhất, bây giờ cô đã hiểu mẹ
mang cô trong bụng chín tháng mười ngày nặng nề, khó chịu đến như
thế nào.
Vài hôm nữa là Giáng Sinh rồi, cô vẫn còn nhớ như in lời hẹn với
người đã cứu mình ở bờ sông vài tháng trước. Cô thầm nghĩ chắc đây
chỉ là lời nói đùa của người đó. Với lại, nếu anh có xuất hiện mà
thấy cô bụng to như cái thúng thì chắc cũng “xách dép” chạy không
kịp. Cô tự nhủ thôi thì mang ơn người ta giữ trong lòng là được
rồi, không gặp lại có lẽ sẽ hay hơn.
Giáng Sinh
đến! Chiều hôm đó, Hân không hề hay biết rằng, người cứu cô quay
trở lại bờ sông đúng như lời hẹn. Anh chờ mãi, chờ mãi nhưng vẫn
không thấy bóng dáng cô đâu. Anh hỏi thăm xung quanh cũng không ai
biết có người như vậy.
Thật sự lúc đầu, anh chỉ muốn đùa với cô cho vui. Nhưng sau khi trở
về nhà, dáng vẻ luộm thuộm cùng với đôi mắt tròn xoe tò mò, trong
sáng của cô luôn ở trong tâm trí anh. Anh có cố gắng xóa bỏ thế nào
cũng không hết.
Anh vốn đã từng cặp kè với rất nhiều cô gái nhưng chưa ai khiến anh
phải để tâm nhiều tới như vậy. Đến tối, gió sông lùa qua mát lạnh.
Ánh trăng khuyết như hình cái miệng cười hiện ra rõ mồn một như
đang hướng về anh mà trêu chọc. Anh ngước lên nhìn trăng và đáp trả
lại bằng một nụ cười sảng khoái vì cảm thấy mình ngốc hơn cả một cô
bé ngốc.
4. Chương: VƯỢT CẠN
Một buổi chiều tan học, Thịnh chở Hân trên chiếp xe đạp mini màu
đỏ. Ngồi sau lưng anh, cô mỉm cười hạnh phúc. Anh là học sinh ưu
tú, lại luôn dịu dàng với phái nữ. Biết bao nhiêu cô gái trong
trường thầm thương, trộm nhớ anh. Nhưng anh chỉ yêu cô làm cho cô
rất hãnh diện với bạn bè.
- Huyền Hân à, anh chở em đi ăn chè cốc-tai sữa nhe. – Anh luôn
thích gọi cô là “Huyền Hân”, một cách gọi rất khác biệt với mọi
người
- Ưm, em còn muốn ăn gỏi khô bò nữa. – Cô nũng nịu đáp.
- Được! Được! Hôm nay, em muốn ăn một chục món, anh cũng chiều. Vì,
hôm nay sinh nhật em, em phải khao mà. – Anh lém lỉnh nói.
- Trời! Cái anh này, xấu quá đi nha! – Cô vừa nói vừa cù vào eo
anh.
Thịnh bật cười to vì nhột. Chiếc xe đạp lảo đảo nghiêng qua,
nghiêng lại. Rồi đột ngột xe ngã làm cả hai cũng ngã xuống đường.
Hân chưa kịp đứng dậy thì đã nghe giọng anh hoảng hốt: “Em bị sao
vậy? Em chảy nhiều máu quá!”
Cô lập tức đứng dậy thì thấy rõ ở phía dưới người mình đầy máu. Máu
chảy nhiều lắm, chảy cả xuống mặt đất. Rồi cô ôm bụng vì cảm nhận
được cơn đau đớn ở đây mỗi lúc một lớn hơn. Cô hoảng hốt la lớn:
“Anh Thịnh, cứu em!”
Thật kỳ lạ, anh chỉ đứng đó nhìn cô bằng cặp mắt vô hồn. Cô run rẩy
kéo lấy tay anh để tiếp tục cầu cứu. Nhưng anh vẫn đứng trơ ra như
một pho tượng. Chỉ có hai tròng mắt của anh là không ngừng tuôn ra
thứ chất lỏng màu đỏ giống như máu.
Cô thật sự kinh sợ và bật khóc. Anh bất chợt hất tay cô ra rồi quay
đầu bỏ chạy một mạch. Còn cô thì ở lại một mình đau đớn trên vũng
máu đỏ tươi.
Hân giật mình thức dậy và nhận ra đó chỉ là một giấc mơ. Người cô
vẫn còn run lên vì sợ. Nhưng cơn mơ đã qua đi, cô vẫn còn cảm giác
đau bụng quằn quại. Cô nhìn lại thân dưới của mình thì thấy đáy
quần đã ướt sũng.
Cô hoảng hốt gọi mẹ và dì thức dậy. Hai người đã có kinh nghiệm nên
nhìn qua là biết cô sắp trở dạ sinh con. Họ lập tức đón xe chở cô
đến trạm y tế gần nhà ngay trong đêm tối.
Trong trạm y tế, bà Vân đứng ngồi không yên. Đã hai mươi phút trôi
qua, Hân vẫn còn nằm trên giường rên rỉ mà chưa có bác sĩ nào đến
thăm khám cho cô cả. Bà sốt ruột hỏi một cô y tá già đi qua thì chỉ
được đáp trả bằng thái độ thờ ơ, quát tháo: “Chờ chút đi! Giờ này
đã khuya, cần bác sĩ thì ít cũng phải từ từ. Muốn nhanh, mời lên
bệnh viện tuyến trên!”
Nghĩ tới đoạn đường đi lên bệnh viện khác khá xa xôi, bà lại cắn
răn chờ đợi thêm. Lòng đang rối rắm, bà thấy có một nữ bác sĩ đi
ngang qua. Mừng như bắt được vàng, bà gọi to:
- Bác sĩ ơi bác sĩ! Cứu con tôi với!
- Chuyện gì vậy? Ủa, là chị hả? Tôi là Hoàng Gia Ánh, bác sĩ của
bệnh viện trên Sài Gòn. Chị còn nhớ tôi không? – Bác sĩ mừng rỡ
nói.
- A, bác sĩ Ánh! Làm sao mà tôi quên được! Nhưng sao bác sĩ lại có
mặt ở đây? – Bà vui mừng nhưng cũng không khỏi thắc mắc sự xuất
hiện của người bác sĩ này.
- Tôi đang trong chuyến công tác trao đổi kinh nghiệm sản phụ khoa
với các trạm xá nhỏ thì không ngờ gặp chị. Mà chị sao lại ở đây? –
Bác sĩ cũng tỏ vẻ thắc mắc lý do xuất hiện của bà Vân.
- Trái đất này nhỏ thật. Ở nơi đây mà mẹ con tôi cũng có thể gặp
lại bác sĩ. Tại con bé Hân con tôi, nó đau bụng sắp đẻ. Bác sĩ giúp
nó với! – Nhắc đến Hân, giọng bà run run.
- Được rồi, chị đừng lo! Để tôi khám cho cháu! – Bác sĩ trấn an
bà.
- Dạ, cảm ơn bác sĩ! – Bà xúc động nói.
Sau vài phút thăm khám, bác sĩ Ánh giọng khẩn trương: “Vỡ ối sớm,
phải lập tức cho sanh ngay!” Lập tức, Hân được đẩy ngay vào phòng
sanh, chính tay bác sĩ Ánh đỡ đẻ.
Mọi thứ đã được chuẩn bị xong, bác sĩ nói với Hân: “Con cứ bình
tĩnh làm theo lời của cô thì mọi việc sẽ ổn thỏa, được chứ?”. Hân
đau đớn không nói nên lời mà chỉ khẽ gật đầu đáp lại. Răng cô cắn
chặt lại để không phải hét lên, hai tay bấu chặt tấm trải giường để
có chút gì đó để bám víu.
Mặc dù đã biết trước sinh con sẽ rất đau, nhưng khi thực sự trải
nghiệm, cô mới biết nó cơn đau đẻ nó giống như xé nát cơ thể thành
từng cơn. Bất chợt, bác sĩ Ánh ra hiệu lệnh: “Nở đủ rồi, Hít thật
mạnh vào!”.
Cô vừa hít mạnh vào thì bác sĩ hô tiếp: “Rặng đi!” Cô rặng một cái
thật mạnh nhưng vẫn chưa được. Mỗi lần rặng xong người cô đều giống
như mất hết sức lực, nhưng vẫn phải lấy hơi cố gắng rặng tiếp cho
lần sau.
Cứ như vậy cho đến lần thứ tư, trên trán mồ hôi đã nhễ nhại, Hân
mới có cảm giác được một vật gì đó rất to chui tọt ra khỏi thân
người mình. Trong sự mệt mỏi và đau đớn lan tỏa khắp người, cô nghe
thấy những âm thanh lạ lẫm tràn ngập khắp gian phòng:
“Oa!...Oa!...Oa!...”
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!