Tiểu thuyết tình yêu - Dù chỉ sống thêm một ngày anh vẫn sẽ chọn em - trang 4
Sau đó, Gia Thiên quyết định dọn ra ở riêng. Anh chẳng muốn gặp mặt
bà Ánh, cũng chẳng muốn ai nhắc đến tên của bà. Cũng từ khi đó, anh
đã tự thề với lòng sẽ không bao giờ rơi một giọt nước mắt vì bất cứ
chuyện gì hay vì bất cứ ai.
Mọi việc tưởng chừng như đã “sóng yên, biển lặng”. Nhưng lại không
phải vậy, Gia Thiên phát hiện ra Khánh Ly, bạn gái anh, người phụ
nữ duy nhất còn lại mà anh tin tưởng, đã phải bội anh. Lại một lần
nữa trái tim anh bị tổn thương. Trải qua những vết thương quá lớn
khiến cho lòng anh chai sạn.
Chính những người phụ nữ đó đã giết chết sự lạc quan trong anh. Từ
đó anh đã hoàn toàn trở thành một người với nước mắt đã không thể
rơi và nụ cười cũng đã tắt. Anh đã mất khả năng nở nụ cười một cách
bình thường, mà thay vào đó chỉ còn là một cái nhếch mép khinh
khỉnh. Ẩn sau đó là một bí mật rất lớn chỉ mình anh hiểu rõ.
Mộ phần của ông Nam được đặt ở Cần Thơ, quê ông. Một lần, Gia Thiên
về thăm mộ cha. Khánh Ly cũng đuổi theo đến tận nơi để nói lý lẽ.
Họ chọn nơi bờ sông vắng vẻ, thơ mộng để nói chuyện. Nhưng anh nghĩ
chẳng có lý lẽ nào cho kẻ phản bội. Mọi chuyện đã có bằng chứng rõ
ràng. Cô ta không còn chỗ trong trái tim anh.
Lần đó cũng là lần vô tình để Gia Thiên bắt gặp và cứu Hân. Nhìn
vào đôi mắt buồn của cô, anh cảm nhận được nỗi cô độc của anh được
phản chiếu bên trong đó. Đôi mắt đó như muốn hút hết tất cả nỗi đau
khổ mà anh phải chịu đựng.
Chính cô đã đem lại chút ấm áp cho trái tim lạnh lẽo của anh. Và
cũng chính cô đã cho làm cho anh tìm lại được nụ cười của mình. Anh
đã nhìn ánh trăng khuyết trên bầu trời đêm mà cười thật tươi khi
nghĩ đến cô, mặc dù cô đã không đến chỗ hẹn hôm đó.
Đã bao lần, Gia Thiên quay trở lại bờ sông nơi miền quê đó với chút
hy vọng mong manh gặp lại Hân. Tất cả những cố gắng của anh đều trở
nên vô vọng. Cứ thế, nụ cười của anh lại một lần nữa tắt lịm.
Vậy mà số phận lại để Gia Thiên gặp lại Hân ngay giữa trung tâm Sài
Gòn, một nơi đông đúc, ồn ào mà anh chưa một lần nghĩ tới. Lòng anh
rộn ràng niềm vui, còn cô thì lại dửng dưng như người xa lạ. Rõ
ràng trong suốt những tháng ngày qua, cô đã không một chút để tâm
đến anh.
Khi Gia Thiên muốn đến gần để nhắc cho Hân nhớ thì lại bị cho ngay
một đòn thẳng tay. Lòng tự trọng của một người đàn ông không cho
phép anh đeo bám lấy một cô gái như vậy. Nhưng… nhưng anh vẫn thể
nào chối bỏ được tình yêu của mình đối với cô, một tình yêu thầm
lặng và dai dẳng.
Dòng hồi tưởng đã kết thúc nhưng lòng Gia Thiên vẫn rối bời. Anh
bắt đầu nhấc máy điện thoại lên, tay nhấn dứt khoát từng phím
số.
- Alo, Nhàn xin nghe!- Đầu dây bên kia nói.
- Gia Thiên đây! Chị xác nhận lại là tôi sẽ đi cùng một người nữa
đi dự tiệc.
- À… Vâng… Em cho chị biết tên của người đó luôn để còn đăng
ký.
…
Cúp máy, chị Nhàn nhìn tờ giấy ghi chú mà khẽ thở dài. Cái tên trên
đó vốn cũng không có gì xa lại với chị. Gia Thiên có biết bao nhiêu
bóng hồng vây quanh. Nhưng từ trước giờ, ông chủ trẻ chưa bao giờ
vì một cô gái nào mà quyết định một việc đến hai lần. Cô gái đi
chung với anh lần này không biết gặp may mắn hay xui xẻo đây?
13. Chương: ANH CHÀNG HOA TULIP
Chủ Nhật đối với Hân là một ngày rất tuyệt. Cô có thể thư giãn cả
ngày, hoàn toàn không phải nghĩ đến công việc. Cô cũng có thể thức
dậy muộn một chút mà chẳng lo bị phàn nàn hay quở trách.
Sáng sớm, bà Vân đã nấu hẳn một nồi cháo cá lóc thơm lừng làm thức
ăn sáng cho cả nhà. Cuộc sống bận bịu của người đi làm việc bắt
buộc Hân phải ăn uống bên ngoài khá nhiều. Điều đó làm cho cô càng
thêm thèm những món ăn của mẹ. Đối với cô, không nơi nào nấu ngon
bằng mẹ mình.
Hân nhìn tô cháo trước mặt bốc khói mà thèm thuồng, chỉ muốn ăn
ngay một lèo cho hết. Khi cô chuẩn bị ăn muỗng đầu tiên thì chuông
điện thoại bàn reo vang. Cô tiếc rẻ nhìn tô cháo rồi vỗi vã quay
sang bắt máy.
- Chi đây! Chiều nay, cậu đi coi phim với mình nhe. Ở rạp Galaxy
đang chiếu phim mới của Mr Bean. Hay lắm đó!- Chi hối hả nói.
- Vậy à!- Hân hơi phân vân một chút rồi quyết định.- Vậy để mình
dẫn bé Gấu cùng đi luôn.
- OK, mình sẽ gọi điện đặt vé trước. 4h chiều nay hẹn ở công viên
đầu ngõ nhe!- Chi nhanh nhẹn.
- OK!
Bé Gấu thức dậy khá trễ, bước xuống nhà với vẻ mặt còn ngáy ngủ.
Thằng bé nghe Hân nói chiều đi xem phim thì hai mắt liền mở to,
sáng rực tựa đèn pha. Thằng bé vui mừng đến nỗi hai chân nhảy cỡn
lên, miệng hò reo liên hồi. Ăn sáng xong, nó liền chạy đi tắm rửa,
thay đồ ngay mặc dù còn rất sớm. Cả nhà đều phải phì cười vì sự hồn
nhiên đáng yêu của “cậu quý tử”.
3h trưa, Hân trở về phòng bắt đầu sửa soạn cho bản thân. Cô chọn
cho mình một chiếc đầm xòe màu trắng in hoa li ti màu tím, chất
liệu bằng cotton mà cô rất yêu thích. Đi cùng với nó là một đôi
giày búp bê gót bệt màu trắng tinh tươm. Cô dặm qua loa một chút má
hồng, thoa một chút son lên môi cho khuôn mặt thêm phần tươi tắn.
Xong xuôi, cô ngắm mình trước gương rồi thoáng mỉm cười với ý nghĩ:
làm con gái, ai mà chẳng điệu.
Đột ngột, điện thoại di động reo lên làm Hân giật mình. Cô ngạc
nhiên vì một số máy lạ hoắc đang gọi đến.
- Alo, Hân nghe!- Cô nhấc máy.
- Tôi đây! – Đó là một giọng nam trầm, dứt khoát.
- À, xin lỗi. Anh có thể cho biết anh là ai không?- Chỉ hai chữ
“tôi đây” thì quả thật cô không đoán được là ai.
- Ngốc kia, tôi Gia Thiên đây! – Anh hơi sẵng giọng nói.
- Hả? … A… - Cô bất ngờ đến độ không biết nói gì hơn.
- Chú Phong chưa nói gì với em à? Hôm nay, em có nhiệm vụ cùng tôi
đi dự một buổi tiệc để nâng cao hình ảnh của công ty.
- Quả thật là em không có nghe nói gì hết. Vả lại hôm nay là Chủ
Nhật, không phải ngày đi làm mà.
- Lúc ký Hợp đồng Lao động với công ty, em không để ý dòng: “Nếu
xét thấy cần thiết, công ty có thể chỉ định công tác ngoài giờ cho
nhân viên bất cứ lúc nào” sao?
- Nhưng trong Hợp đồng cũng có ghi rõ: “Người Lao động có thể từ
chối công tác nếu cảm thấy điều đó là bất hợp lý.” – Cô nhanh nhảu
đáp lại.
- Không nói nhiều với em nữa. Tôi đã có địa chỉ nhà em trong tay.
Đúng 4h30, tôi sẽ đến. – Anh nói giọng dứt khoát.
- Không được đâu! Hôm nay, em quả thật là có việc bận rồi.- Cô nghĩ
đến bé Gấu lăng xăng từ sáng đến ngờ nên không muốn làm thằng bé
thất vọng.
- Không được à!- Anh thoáng gằng giọng rồi cười khẩy.- Hừ! Vậy còn
món nợ em còn thiếu, em có muốn trả tôi một lần cho xong không? Đây
chính là cơ hội cho em đấy!
- Ơ,… em…Thôi được rồi, em đồng ý.- Nhắc đến việc anh đã từng cứu
cô dưới dòng nước đen ngòm, cô không thể nào từ chối được
nữa.
Sự việc quá bất ngờ làm cho cô tốn không ít tâm trí vào việc giải
quyết lời hẹn với Chi và bé Gấu. Đầu tiên, cô quyết định gọi điện
ngay cho Chi. Thật may là cô bạn thân vẫn chưa rời khỏi nhà. Cô
giải thích với bạn mình là nhà có việc đột xuất nên không thể giữ
lời hứa được.
Còn với bé Gấu, cô cảm thấy mở miệng từ chối với thằng bé thật khó.
Nó đã rất hy vọng được đi xem phim thế mà... Cô bối rối kể lại sự
tình cho bà Vân nghe để tìm lời khuyên. Bà nhanh trí nghĩ ra việc
hai vợ chồng bà sẽ thay cô dẫn “cậu quý tử” đi. Thế là cuối cùng,
mọi chuyện cũng được giải quyết ổn thỏa. Nhưng đến với cuộc hẹn của
Gia Thiên, cô chỉ có cảm giác gượng ép chứ không thật sự vui vẻ
gì.
Hân vẫn chiếc đầm in hoa đang mặc cứ như thế đi ra công viên đầu
ngõ, chỗ hẹn với Gia Thiên. Cô vừa tới nơi đã thấy ngay một chiếc
xe ô tô màu đen sang trọng chờ sẵn. Cô còn đang bán tín, bán nghi
không biết có phải là anh không thì cánh cửa ở chỗ lái xe bật mở.
Anh lịch lãm, sang trọng trong bộ comple màu xám trắng bước
ra.
Gia Thiên liếc nhìn qua cô một lượt rồi lắc đầu bảo: “Đi nâng cao
hình ảnh công ty mà ăn mặc bình thường như vậy sao? Tôi đã biết
trước là sẽ như vậy mà!”
Cô chưng hửng vì lời nói đầy mỉa mai của anh. Cô tự đánh giá mình
chẳng có điểm nào thiếu sót cả: đầm mới, giầy mới, trên khuôn mặt
cũng có trang điểm. Vậy chắc là anh ta còn để bụng chuyện trong
thang máy nên cố tình buông lời chê bai như thế.
Cô chưa kịp đáp trả thì anh ta đã nhanh chóng mở cánh cửa chỗ ngồi
kế bên lái xe, rồi nói như ra lệnh: “Còn chờ gì nữa? Mau vào
xe!”
Xe lăn bánh được một đoạn thì dừng lại trước một cửa hiệu rất sang
trọng, bảng hiệu rất to có ghi dòng chữ “Hiền Paris Boutique”. Đây
chẳng phải là nhãn hiệu thời trang dạ hội nổi tiếng được sử dụng
trong các cuộc thi người mẫu, hoa hậu sao?
Báo chí dạo này nhắc rất nhiều đến Hiền Paris như một hiện tượng
mới trong làng thời trang. Cô ta học ngành Thiết kế Thời trang ở
Pháp nhưng lại khéo léo thổi hồn hoa sen Việt Nam vào trong những
mẫu thiết kế của mình. Chính bộ thiết kế Sen đã gây tiếng vang lớn
trong tuần lễ thời trang lớn nhất trong năm nay tại Paris.
Bình thường, Hân chẳng bao giờ vào một cửa tiệm quần áo sang trọng
như thế này. Với tiền lương của mình, cô đủ khả năng sắm cho mình
những bộ quần áo đắt tiền. Nhưng cô cảm thấy không có nhu cầu đến
mức phải mua những thứ như vậy. Cô còn đang chần chừ không muốn
bước vào thì Gia Thiên hối thúc: “Vào thôi!”
Trước mặt, một người phụ nữ trẻ với đôi mắt sáng toát lên vẻ thông
minh, sắc sảo đang tiến về phía họ. Chị ta niềm nở bắt tay Gia
Thiên, trong khi anh vẫn giữ bộ mặt sắc lạnh thường ngày. Nhưng qua
thái độ của một mình chị, Hân có thể đoán được bọn họ rất thân
thiết.
- Chào bạn thân mến! Lâu rồi cậu mới đến ủng tiệm của tôi đó nhe!-
Chị tươi cười nói.
- Vì chưa đúng dịp thôi. Cậu đã chuẩn bị bộ dạ hội đó theo ý mình
chưa? – Anh hỏi lấp lửng.
- Tất nhiên, nhận điện thoại cậu xong là mình tức tốc chuẩn bị.
Người sẽ mặc nó, mình đoán chắc là cô gái xinh đẹp này rồi. – Chị
vừa đáp vừa đưa mắt nhìn sang cô.
- Chào chị! Em là Hân, là… là cấp dưới của anh Gia Thiên. – Hân chủ
động giới thiệu mình.
- Ừ, chào em! Chị là Hiền, chủ của tiệm này. Em mau theo chị vào
thử đồ cho kịp!
- Em không hiểu! Thử đồ gì vậy chị?- Cô tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Đừng hỏi nhiều nữa! Làm theo lời Hiền đi! – Gia Thiên lạnh lùng
nói.
Hân chỉ còn biết lẽo đẽo theo sau chị Hiền đi vào khu thử đồ. Cô
quả thật không hiểu rõ Gia Thiên đích thực là đang tính toán điều
gì trong cái “kế hoạch đòi nợ” này. Nhưng cô đành phải buông xuôi
theo những yêu cầu khó hiểu của anh ta, miễn sao đừng quá đáng là
được.
Bước vào khu thử đồ, chị Hiền chỉ vào một chiếc đầm màu trắng được
thiết kế rất đặc biệt. Cô nhìn theo đến nỗi ngẩn ngơ vì chưa từng
nhìn thấy bộ đầm nào đẹp như vậy.
- Em thấy mẫu này thế nào?- Chị lên tiếng hỏi.
- Em thấy rất độc đáo, chiếc đầm giống như… như một bông hoa tulip
màu trắng. – Hân nhận xét.
- Phải! Gia Thiên đề nghị chị thiết kế cho em dựa vào ý tưởng hoa
tulip trắng. Em mặc vào thử xem!
Lại là hoa tulip trắng! Điều này làm cho Hân nhớ đến lọ hoa tulip
của người bí mật nào đó tặng cô. Chẳng lẽ anh chàng hoa tulip đó là
Gia Thiên? Cô hơi rùng mình khi nghĩ đến việc một người đáng ghét
như vậy lại có ý với cô. Nếu đây là sự thật thì cô không biết đối
mặt như thế nào với Chi.
Không, không thể nào là anh ta được! Dù có một chục lần, một trăm
lần, một nghìn lần vẫn là chữ không! Cô bịt tai, lắc đầu nguầy
nguậy để xua tan đi những ý nghĩ mà cô cho rằng rất ư là điên
khùng.
Hân bắt đầu nhìn ngắm chiếc áo đầm một cách tỉ mĩ hơn. Chiếc đầm
màu trắng lụa tơ tằm được may theo kiểu lệch vai bên phải. Phần
thân bên trái tới phần eo được đính nổi thủ công bằng những mảng
voan trắng to thể hiện hình ảnh một bông hoa tulip còn đang e
ấp.
Trên những cánh hoa được đính những hạt pha lê hình giọt nước lấp
lánh. Phần chân váy dài tới gối, được may hơi xòe ra một chút. Trên
đó cũng được đính một ít voan màu xanh để thể hiện hình ảnh vài
chiếc lá thon dài của một cành hoa.
Chị Hiền thay cho đôi giày thấp lè tè của cô bằng một đôi giày cao
gót đến một tấc, có chất liệu da ép lụa trắng. Chị ta chọn thêm cho
cô bộ trang sức đi kèm bằng loại pha lê Swarovski nổi tiếng.
Gương mặt của cô cũng được chị ta dặm lại son phấn cho phù hợp hơn
với trang phục. Khi mọi việc đã hoàn tất, cô ngắm mình trước gương
và có cảm giác rất thích thú. Có thể nói, cô chưa bao giờ cảm thấy
bản thân mình đẹp đến như vậy.
- Đẹp lắm. Gia Thiên nói đúng, vẻ đẹp của em tôn được lên được thần
thái của hoa tulip. Bây giờ trông em thật sang trọng, thanh thoát.
– Chị tỏ vẻ hài lòng.
- Đó là nhờ tài thiết kế của chị thôi! Sao chị chưa biết em mà có
thể may vừa vặn đến thế nhỉ?
- Đó là nghề của chị. Chỉ cần tả sơ về em là chị biết ngay em mặc
size gì rồi.
- Em cám ơn chị. Chắc bộ này đắt tiền lắm hả chị? – Cô tỏ lòng e
ngại về giá của bộ váy.
- Chà, chưa gì đã sợ Gia Thiên tốn tiền rồi sao? – Chị trêu
chọc.
- Chị đừng hiểu lầm! Em chỉ là cấp dưới của anh ta thôi. – Cô bối
rối giải thích.
- Chị không hiểu lầm đâu! Chị và Gia Thiên thân thiết với nhau từ
hồi trung học. Em phải là người đặt biệt lắm thì hắn mới đưa em đến
đây. Trước em, hắn ta chỉ đưa Khánh Ly đến thôi.- Chị đang nói một
cách vô tư thì đột nhiên im bặt, mặt mày xanh lét như hiểu ra mình
vừa lỡ lời. Rồi chị lại bắt sang chuyện khác ngay.- Mà thôi em ra
ngoài để cho hắn còn thưởng thức tác phẩm của chị chứ!
Lời chị Hiền vừa nói làm Hân nhớ lại lần ăn cơm trưa “hụt” với Gia
Thiên vào ngày đầu tiên cô đi làm. Lúc đó, anh nghe điện thoại của
ai đó rồi đi ngay lập tức. Chẳng phải tên mà anh ta nhắc đến khi
nói trong điện thoại là Khánh Linh sao? Bây giờ lại xuất hiện thêm
một Khánh Ly nữa. Thật đúng là một anh chàng lăng nhăng đúng
nghĩa!
Cô khập khiễng bước ra, âm thanh “lộp cộp” của đôi giày cao gót
vang lên theo từng nhịp của bước chân. Cô cảm thấy hơi ngượng ngùng
vì phải để cho một người đàn ông ngắm nghía dáng vẻ khác lạ của
mình. Cô đoán anh sẽ rất bất ngờ khi nhìn thấy cô thay đổi như thế
này.
Khuôn mặt sắc lạnh, đôi mày sâu róm hơi nhíu lại, anh vẫn đang chăm
chú vào tờ tạp chí trong tay. Tiếng bước chân ồn ào của cô không có
tác dụng làm cho anh chú ý đến. Ngay khi cô đã đứng ở trước mặt,
anh cũng chẳng mảy may liếc nhìn lấy một cái.
Thấy thế, chị Hiền liền lên tiếng: “Gia Thiên, mau nhìn xem có đẹp
không!”
Anh bắt đầu rời mắt khỏi tờ tạp chí rồi hướng về cô một cách hết
sức chậm rãi. Trong tíc tắc, anh lại đưa mắt trở lại tờ tạp chí và
không quên buông kèm một câu: “Cũng không tệ!” Thái độ đó chẳng
khác nào xối cho cô một gáo nước lạnh. Cô và chị Hiền chưng hửng
nhìn nhau không nói nên lời.
Nhưng chỉ là do quá nhanh nên không ai phát hiện ra, trong giây
phút anh nhìn cô, miệng anh thoáng nở một nụ cười rất nhẹ, trong
đáy mắt ánh lên tia nhìn vô cùng dịu dàng và ấm áp.
14. Chương: DẠ TIỆC ĐẦY NƯỚC MẮT
Xe lại lăn bánh. Những tia sáng cuối cùng của bầu trời cũng đã dần
tắt. Thay vào đó, đèn đường, đèn xe, đèn biển hiệu,… của Sài Gòn
đua nhau thắp sáng. Buổi tối Chủ Nhật thật nhộn nhịp. Nhìn qua cửa
kính ô tô, cô có cảm giác như tất cả mọi người đều đổ ào hết ra
đường vào lúc này. Mật độ giao thông quá lớn làm cho mọi xe cộ đều
di chuyển một cách chậm chạp. Lần này, điểm dừng là khách sạn New
World, một khách sạn thuộc vào hàng bậc nhất ở Sài Gòn.
Hân không biết hình phạt đứng nhón chân cho đến bao giờ mới kết
thúc. Đôi giày cao gót thật là biết cách làm khổ người khác! Cô
bước đi loạng choạng trên những bậc tam cấp vào đại sảnh khách sạn.
Tiếng “lộp cộp” tựa như giã gạo cứ vang lên liên hồi nghe thật chói
tai. Nhưng mệt nhất là cô phải hì hục đuổi theo cho kịp Gia Thiên
đang vô tư sải những bước chân thật dài.
- Sao chậm thế! Có thể đi nhanh hơn được không?- Anh đột ngột quay
lưng lại, nóng lòng hối thúc.
- Không được! Đôi giày này khiến em khó đi quá!- Cô vừa nhăn nhó
vừa chỉ tay xuống chân.
- Thế thì đưa tay ra đây!- Nhìn dáng vẻ khổ sở của cô, anh chợt mũi
lòng vươn cánh tay của mình ra. Lời nói cũng trở nên dịu dàng
hơn.
- Thôi! Em có thể tự đi được.- Cô từ chối không chút do dự.
- Tùy em thôi! Nền ở đây rất trơn, không khéo mà ngã thì sẽ làm mất
hết hình ảnh của công ty ta.
- Được rồi, anh chờ em với!- Cô nghĩ lại thấy anh nói rất có lý,
nền bằng đá hoa cương nên rất trơn trượt. Mà dù sao mục đích cô đi
với anh lần này cũng chỉ vì công việc chứ chẳng phải hẹn hò
gì.
Hân ngượng ngùng đưa tay phải nhẹ nhàng khoác vào cánh tay trái của
anh. Quả thật, khi đi cạnh anh như vậy, cô cảm thấy những bước chân
mình vững vàng hơn rất nhiều. Phấn má hồng thật là có ích trong
những trường hợp như thế này. Nó vừa làm cho đôi má cô hồng hào
hơn, cũng đồng thời giúp cô che giấu đi sự thẹn thùng đến đỏ cả
mặt.
Buổi tiệc được tổ chức ở sảnh Cửu Long được đặt tại tầng một. Ngay
trước sảnh có đặt một khung gỗ sơn son thết vàng ghi dòng chữ: “Dạ
tiệc vinh danh Doanh nghiệp hàng Việt Nam chất lượng cao”.
Tiệc này mỗi năm chỉ diễn ra một lần và có tầm ảnh hưởng rất lớn
trong việc nâng cao thương hiệu của từng doanh nghiệp. Khách mời
đều phải là cán bộ cao cấp của những doanh nghiệp có tầm cỡ và uy
tín.
Cả hai chưa kịp bước vào sảnh tiệc thì đã bị một đám phóng viên bao
vây bốn phía. Âm thanh “tách… tách…” phát ra từ những chiếc máy ảnh
hòa trộn vào những câu hỏi vô vị như là: “Anh nghĩ sao…?”, “Anh cảm
thấy thế nào…?”,... tạo thành bầu không khí vô cùng hỗn tạp.
Hơn nữa, những ánh đèn flash cứ liên tục lia về phía cô khiến cho
hai mắt cô bị chóa cả lên. Nói một cách chính xác mọi thứ xảy ra
đều là do cô bị vạ lây từ người đàn ông lịch lãm kề bên.
Theo phản xạ, Hân đưa bày tay nhỏ bé mình lên che bớt ánh sáng
nhưng vẫn không sao bớt chóa mắt. Bỗng một cánh tay to lớn nhẹ
nhàng ôm choàng lấy cô, dùng một lực nhẹ đẩy khuôn mặt cô nép vào
ngực anh. Cô cứ như một con mèo ướt ngoan ngoãn rúc trong lòng của
người khác để hưởng lấy sự che chở.
Vượt trên những âm thanh náo nhiệt, cô lại nghe được rất rõ nhịp
tim anh có vẻ hơi nhanh và rộn rã như là đang rất hồi hộp. Nhưng
giọng nói của anh thì lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh: “Mọi câu hỏi cứ
email cho thư ký của tôi. Tôi sẽ trả lời trong thời gian sớm nhất
có thể!”
Bước vào trong, Hân cảm thấy choáng ngợp trước sự hoành tráng của
buổi tiệc. Tiệc được tổ chức theo dạng tiệc đứng để mọi người có
thể tự do giao tiếp với nhau mà không bị ràng buộc bởi bất kỳ một
khuôn khổ nào. Các khách mời đều ăn mặc rất thanh lịch và sang
trọng.
Hân thầm cám ơn sự chu đáo của Gia Thiên. Vì nếu anh không chuẩn bị
trước cho cô thì chắc có lẽ cô đã rất xấu hổ bởi trang phục bình
thường của mình.
Mọi ánh mắt không ngớt đổ dồn về phía hai người bọn họ với cái nhìn
đầy ngưỡng mộ. Hân ngượng ngùng chỉ muốn rời tay Gia Thiên ra ngay
nhưng lại lo sợ bị vấp ngã. Cô không được thoải mái cho lắm với
loại công tác đột xuất kiểu này. Nhưng dù gì buổi tiệc cũng chỉ có
vỏn vẹn vài tiếng đồng hồ nên cô ráng gồng mình lên chịu đựng cho
xong.
Phía trước, người mà Gia Thiên vẫn hay gọi là “lão cáo già” Trần
Trọng An, chủ tịch tập đoàn Khang An, đang tiến đến. Ông ta hơi lớn
tuổi, có mái đầu hói, dáng người hơi mập mạp và chiều cao thì khiêm
tốn.
Đối lập với ngoại hình của ông, nối bước theo sau là một nữ thư ký
trẻ trung và tất nhiên là cao ráo, xinh đẹp. Trông họ thật giống
với cặp giai nhân và quái vật đang xuất hiện giữa đời thường.
- Lâu quá không gặp! Chú nghe nói bên cháu cũng dự thầu Love Baby.
Thật hân hạnh có một đối thủ mạnh như Hoàng Gia!- Ông An đưa tay ra
tỏ vẻ muốn bắt tay Gia Thiên.
- Phải! Nhưng chúng tôi chỉ dùng những phương án công khai, minh
bạch để giành chiến thắng. Chứ không như những kẻ chỉ biết dùng
những thủ đoạn đen tối. – Không biết vô tình hay cố ý, Gia Thiên
phớt lờ cái bắt tay của ông, lời nói cũng tỏ vẻ không chút thiện
chí.
- Ha ha ha! Cách nói chuyện này giống hệt cha của cháu quá!- Ông
buông lời giả lả. Rồi bất chợt, ông nhướn mày, giọng nói khẽ rít
qua kẽ răng.- Vậy thì đợi thử xem ai sẽ thắng!
- Vậy chú hãy mở mắt to lên mà chứng kiến thất bại thảm hại của
mình. – Gia Thiên cũng tỏ ra không hề kém cạnh.
- Chuyện đó để tính sau vậy! Chú muốn giới thiệu với cháu con rể
tương lai và con gái của chú. Và họ cũng chính là những người sẽ
trực tiếp đối mặt với cháu trong dự án Love Baby. – Nói dứt câu,
ông quay sang yêu cầu trợ lý.- Mau gọi hai người đó sang đây
ngay!
Ít phút sau, một cô gái xinh đẹp xuất hiện với nụ cười rạng rỡ đến
mê hồn. Cô ta mặc một chiếc đầm sườn xám đỏ ôm sát dáng người thon
gọn và cao ráo. Khuôn mặt được trang điểm khá tỉ mỉ càng làm tôn
lên vẻ đẹp vô cùng sắc sảo. Hân nhận ra ngay đó là Yến “nhà giàu”
với vóc dáng và khuôn mặt có thể gọi là chuẩn của cái mọi
đẹp.
Yến đến bên cạnh khoác lấy tay ông An ra vẻ thân thiết. Hai người
họ lại có ngoại hình rất đối lập nhau, một người cực kỳ xinh đẹp,
còn người kia lại vô cùng xấu xí. Nhận ra người bạn học cũ, Hân
liền lịch sự mỉm cười. Còn Yến, nụ cười rạng rỡ trên môi bỗng dưng
trở nên gượng gạo.
- Đây là đối thủ số một của chúng ta mà cha vẫn thường nhắc với
con, Hoàng Gia Thiên. Còn đây chính là con gái “rượu” của chú, Trần
Ngọc Yến. – Ông An giới thiệu Yến và Gia Thiên với nhau, sau đó
quay sang hỏi Yến- À, còn chồng tương lai của con đâu?.
- Anh ấy đang nói chuyện với vài người quen, lát nữa sẽ qua sau ba
à! – Yến đáp.
- Thôi được! Ba phải qua kia chào hỏi vài người quen. Con ở đây
tiếp chuyện với Gia Thiên giúp ba.
Ông An nói xong thì đi ngay sang chỗ khác. Lúc này, Yến nhìn thẳng
vào Hân, cặp mắt được tô vẽ sắc lẹm, đôi môi đỏ mọng thốt ra lời
nói tựa như mật ngọt:
- Trùng hợp lại gặp Hân ở đây. Hôm nay, cậu thật là xinh đẹp
đó!
- Mình làm sao xinh đẹp bằng cậu! Cậu xem, vì cậu mà mọi ánh đàn
ông đều đổ dồn về phía này cả.- Hân khéo léo đáp lại.
- Thì ra hai cô biết nhau à? – Gia Thiên ngạc nhiên hỏi.
- Vâng, em và Yến là bạn học thời phổ thông. – Hân giải
thích.
Bỗng nhiên, Yến vẫy vẫy tay, hô lớn: “Anh Thịnh, đằng này nè!” Hân
thoáng chút ngạc nhiên và dõi mắt theo hướng tay Yến. Một người
thanh niên mặc một bộ comple màu đen đang đĩnh đạc bước đến.
Hình ảnh trước mắt làm cô sững người như bị đóng băng. Dáng người
kia, khuôn mặt kia, đôi mắt kia thật quá đỗi thân thuộc. Mặc dù
theo thời gian, anh có già đi một chút, chững chạc hơn một chút
nhưng nét mặt vẫn hiền lành như xưa. Không thể lẫn vào đâu được,
người đó chính là Thịnh của cô.
Trái tim Hân nhảy nhót rộn ràng như vừa bắt được một niềm vui vô
tận. Cảm xúc nơi trái tim nhanh chóng truyền đến sóng mũi làm nó
trở nên cay nồng. Rồi cảm xúc đó lại truyền đến đôi mắt khiến hai
hàng mi không thể lay động, đáy mắt long lanh một nỗi nhớ thương da
diết.
Rõ ràng không phải là mơ, Thịnh đang bước đến trước mặt cô. Một
bước chân! Hai bước chân! Ba bước chân!... Cuối cùng, sau hơn bảy
năm xa cách, Thịnh đã đến bên cô rất gần và rất thật.
Còn anh, đôi mắt thoáng gợn lên sự ngạc nhiên nhưng rồi lại nhanh
chóng lướt nhẹ qua cô như một người xa lạ. Dường như trong một giấc
mơ nào đó, cô đã từng thấy anh như vậy. Và dường như… mọi việc đã
đi chệch sang một hướng khác.
- Đây là anh Thịnh, Giám đốc điều hành Khang An, đồng thời cũng là
chồng sắp cưới của Yến.- Yến nở nụ cười rạng rỡ, khóe léo khoe bàn
tay đang đan chặt vào tay Thịnh như để chứng minh thêm cho lời nói
của mình.
- Xin chào, tôi là Phan Vĩnh Thịnh!- Thịnh vẫn hết sức tự
nhiên.
- Hân chắc cũng biết anh Thịnh mà phải không?- Không biết không
biết là vô tình hay cố ý, Yến nhấn mạnh một câu hỏi.
Hân như bị từng mũi dao lần lượt đâm xuyên thấu trái tim. Cô tưởng
chừng mình như sắp tắt thở vì sự đau đớn đến cùng cực. Năm ngón tay
cô vô thức bấu chặt vào cánh tay của Gia Thiên, khóe miệng chua
chát bật ra hai chữ: “Mình biết!”
- Tôi là Hoàng Gia Thiên. Còn đây là trợ lý… và cũng đồng thời là
bạn gái của tôi.- Gia Thiên bất ngờ giới thiệu về mối quan hệ giữa
anh và Hân. Có lẽ thái độ kỳ lạ của cô đã khiến cho một người nhạy
bén như anh đoán biết được điều gì đó.
- Chà, chà! Mình không ngờ cậu đó nha Hân. Câu khéo chọn bạn trai
quá! – Trong khi Hân vẫn đứng sững người thì Yến vẫn vô tư đùa
cợt.
Từng lời nói, từng nụ cười của Yến càng làm cho lòng Hân thêm xót
xa. Mắt cô đang hoa lên như đang đứng giữa làn sương khói mờ ảo
trong một giấc mơ lạ. Nhưng chính cảm giác đau nhói nơi trái tim đã
thức tỉnh cô và mách bảo cho cô biết mọi việc đều là thật. Nỗi đau
đó làm cho cô càng lúc càng khó thở. Cảm giác cay nồng ở sóng mũi
cũng mỗi lúc dâng cao. Cô không biết mình có thể che giấu cảm xúc
được bao lâu nữa khi nỗi đau đã vượt quá mức chịu đựng.
Hân chỉ muốn lập tức òa khóc một trận đã đời để xem Thịnh còn quan
tâm đến cô không. Nhưng cô có thể làm gì hơn khi sự thản nhiên của
anh cùng người vợ sắp cưới trước mặt chính là câu trả lời tốt nhất
cho tất cả.
Hân thở đều, giọng nói tỏ ra bình tĩnh: “Xin lỗi mọi người, em
không được khỏe nên phải về trước đây!” Rồi chưa kịp đợi ba người
còn lại lên tiếng, cô đã lạnh lùng quay lưng bước đi. Tiếng giày
cao gót gõ vào sàn phát ra âm thanh “lộp cộp” chậm rãi mà nặng nề.
Họ nhìn theo dáng cô, mỗi người một tâm trạng nhưng đều có chung sự
bất ngờ trước thái độ của cô.
Trong suy nghĩ của Hân, ba người còn lại chắc đang cười cợt cô. Cô
muốn nhanh chóng thoát ra khỏi chỗ này nên lập tức di chuyển nhanh
hơn. Đi được thêm vài bước, cô có cảm giác hơi mất thăng bằng. Cô
ngoan cố bước thêm bước nữa, bất ngờ cơ thể chao đảo mạnh. Rồi
trong tíc tắc, cô bị ngã sóng soài trên mặt đất.
Hân chưa kịp hoàn hồn đã thấy toàn thân đau ê ẩm, cơ thể trong tư
thế mông chạm đất, hai tay cùng chống về phía bên phải, hai chân
xoạc ra vô cùng hớ hênh. Xung quanh, những tiếng cười cợt, xì xào
không ngớt vang lên. Những cặp mắt soi mói và thương hại đều đổ dồn
về phía cô.
Vì cú ngã, cô đã trở thành tâm điểm của buổi tiệc mất rồi. Rõ ràng,
hôm nay là một ngày thê thảm nhất trong cuộc đời của cô. Cô xấu hổ
cởi phăng đôi giày cao gót, cố gắng gồng mình đứng dậy mặc cho cơn
đau ê ẩm vẫn đang lan tỏa khắp cơ thể.
Không hẹn mà gặp, Gia Thiên và Thịnh cùng lao đến đỡ cô dậy. Người
này đỡ bên trái, người kia thì đỡ bên phải. Thịnh hỏi bằng giọng lo
lắng khác hẳn với thái độ thờ ơ lúc nãy: “Huyền Hân, em không sao
chứ?”
Cô xúc động nhìn anh và cảm nhận được phảng phất đâu đó trong đôi
mắt anh là sự ấm áp quen thuộc. Có lẽ anh vẫn là chính anh
chăng?
Trong giây phút Hân còn do dự trong những nhận định về Thịnh, Gia
Thiên thẳng thừng cướp lời: “Cô ấy không sao! Tôi biết cách chăm
sóc cho bạn gái của mình.” Trước lời nói đó, Thịnh đành lặng lẽ
buông tay, sự ấm áp trong đôi mắt cũng vụt tan biến.
Hân bước đi trong vòng tay dìu dẫn của Gia Thiên. Cô cố gắng ngoáy
đầu lại để mong chờ một sự tiếc nuối nhỏ nhoi từ Thịnh. Nhưng những
gì chứng kiến được ở phía sau chỉ làm cho cô thêm đau lòng.
Yến đã đến ngay bên cạnh anh, trên khuôn mặt lộ rõ niềm kiêu hãnh.
Cô ta tình tứ vòng tay qua cổ anh, miệng thì thào vào tai anh điều
gì đó. Hai người họ trông thật xứng đôi vừa lứa. Hân tuyệt vọng
xoay đầu nhìn thẳng về phía trước, đôi chân vô thức lê từng bước
một ra khỏi gian phòng rộng lớn.
Ở phía sau, một đôi mắt vẫn đau đáu dõi về hướng cửa. Đôi mắt đó
chỉ chịu rời đi khi một giọng nói cất cao: “Anh còn nhìn gì nữa!
Mau qua kia cùng em! Ba đang rất nóng lòng muốn giới thiệu với anh
một số nhân vật rất quan trọng.”
Chân phải của Hân đã bị trật khớp nên mỗi lúc càng đau hơn. Gia
Thiên bỏ mặc buổi tiệc bên trong, dìu cô ra tận cửa khách sạn. Cô
cảm thấy có chút xúc động vì ít nhất ngay trong lúc này, còn có một
người quan tâm đến mình.
- Xe đỗ ở bên kia, nếu vòng qua đây sẽ bị ngược đường. Em chịu khó
đi bộ thêm một đoạn cùng tôi đi lấy xe vậy.- Anh cất giọng nói nhẹ
nhàng.
- Em tự đón taxi về cũng được. Anh nên quay vào trong đi! – Cô tỏ
vẻ áy náy.
- Không nói nhiều nữa! Nhân viên gặp chấn thương trong lúc thi hành
công vụ thì tôi phải có trách nhiệm. Tôi nhất định phải đưa em về
nhà. – Anh cương quyết nói.
- Nhưng chân em đau lắm! Em không thể đi nổi nữa rồi. – Cô nhìn
xuống đôi chân trần với cái chân phải sưng đỏ trông thật thê
thảm.
- Thế thì… để tôi cõng em vậy! – Anh bất ngờ đưa ra một đề
nghị.
Nói là làm, Gia Thiên liền hạ thấp người xuống. Khi Hân chưa kịp có
phản ứng thì anh nói tiếp: “Có lẽ trời sắp mưa. Ta mau đi
thôi!”
Một cơn gió nhẹ lướt qua qua mang theo vài giọt nước man mát chạm
vào đôi má đỏ hồng của cô. Ngay lúc này, cô thèm thuồng một hơi ấm
người giữa những cơn gió lạ. Rồi cô chợt nhớ đến cảm giác an toàn
khi được ở giữa vòng tay anh trong dòng nước lạnh lẽo. Có lẽ vì vậy
mà tấm lưng anh ở trước mắt đem đến cho cô một sự cuốn hút khó
cưỡng lại.
Trong tíc tắc, cô đã ở trên lưng anh, một tấm lưng rắn chắc và vững
chải. Cô quá mệt mỏi nên không ngần ngại tựa đầu hẳn vào vai anh.
Gió lùa mỗi lúc một mạnh hơn, mưa bụi lất phất bay đầy trời nhưng
cô vẫn cảm thấy thật bình yên và ấm áp. Nỗi đau trong tim cô như
được xoa dịu đi phần nào.
Bất chợt, anh nói: “Người lúc nãy là bạn trai cũ của em à?” Câu hỏi
của anh làm cho cô “giọt nước tràn ly”. Cô không thể thốt ra bất cứ
lời nào vì cảm thấy cuống họng mình nghẹn lại.
Lúc nãy, trong buổi tiệc, dù tuyệt vọng, dù xấu hổ, cô cũng cứng
rắn không rơi một giọt nước mắt nào. Bây giờ, cô lại bắt đầu khóc,
khóc thật nhiều nhưng vẫn cố gồng mình để không phát ra những tiếng
nấc bi thương. Không biết cơn mưa của trời hay cơn mưa nước mắt làm
thấm ướt cả vai áo anh.
15. Chương: YÊU NHAU TỪ HÔM NAY
Bây giờ, Hân đã ngồi trong ô tô. Ngoài trời, mưa như trút nước. Qua
làn mưa, cảnh vật trở nên mờ mờ ảo ảo tựa như tâm trí cô cũng còn
đang rất mơ hồ. Cô không ngờ Thịnh biệt tăm hơn bảy năm trời, khi
xuất hiện lại tay trong tay với người con gái khác. Mà người đó lại
chính là Yến “nhà giàu”, vốn chẳng xa lại gì với cô.
Hân hồi tưởng lại thời đi học, cô cũng thường bắt gặp Yến đứng nhìn
mình và Thịnh từ xa với ánh mắt buồn bã. Lúc đó, cô đã có linh cảm
không hay mỗi khi bắt gặp được ánh mắt đó. Sau này, hai người này
lại đi du học sang Mỹ cùng một lúc. Có lẽ họ đã yêu nhau trong
khoảng thời gian xa xứ.
Hân cảm thấy mình thật là một đứa con gái ngốc nghếch. Bản thân đã
âm thầm chịu đựng biết bao thiệt thòi, vậy mà cuối cùng người ta
đành lòng xem cô như người xa lạ. Anh đã thay đổi đến mức khiến cho
con tim cô tan nát.
Việc gặp lại Thịnh làm những bí mật được chôn rất sâu, rất kín
trong lòng cô dần dần được khơi dậy. Nếu anh biết bé Gấu là con
ruột của mình thì liệu anh có trở về bên cô không? Nếu bé Gấu biết
được sự thật thì cuộc sống của thằng bé có bị đảo lộn không?... Rất
nhiều câu hỏi lần lượt hiện ra trong đầu cô.
Hân cũng biết rõ lúc ba mẹ mình quyết định nhận bé Gấu làm con thì
đã không thể nào quay đầu lại được nữa. Nếu mọi chuyện lộ ra thì
người chịu tổn thương nhiều nhất chính là thằng bé. Không thể được!
Cô thà là người chịu tổn thương chứ không cho phép bất cứ ai được
chạm đến tâm hồn non nớt của bé.
Cô đang miên man dòng suy nghĩ thì bỗng nhiên một tràng tiếng
“ọc…ọc…ọc…” từ trong bụng phát ra. Cô ngượng đỏ mặt và hy vọng
không ai nghe thấy. Cô nhớ ra suốt trong buổi tiệc cứ mãi theo Gia
Thiên đi chào hỏi khắp nơi mà chẳng kịp ăn uống gì cả.
- Đói bụng rồi sao? Có muốn ăn gì không?- Gia Thiên đã kịp nghe
thấy tiếng réo từ bụng cô.
- Không, em không đói!- Cô vẫn ngoan cố phủ nhận.
- Không ăn thì cũng phải uống chút gì chứ! Sữa nhé!- Biết được tâm
trạng cô, anh vẫn nhỏ nhẹ.
- Bia vậy!- Cô buột miệng.
- Bia à! Đúng lúc tôi cũng đang muốn làm một vài lon cho ấm người
đây!- Anh thản nhiên đồng tình.
Mưa đã tạnh, mây đen tan dần đi để lộ ra hàng ngàn, hàng vạn ngôi
sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Xe dừng lại trước một công viên có
một bãi cỏ chỉ rộng lớn và xanh mượt như nhung. Bên kia đường là
một cửa hàng bách hóa nhỏ. Gia Thiên để Hân chờ trong xe rồi vào
tiệm đó mua một ít đồ. Khi quay lại, anh xách theo một bao khá
nặng. Anh lôi từ trong đó ra miếng băng chườm lạnh, tự tay giúp cô
đắp lên cái chân bị sưng tấy.
Sau đó, anh đưa cho cô rất nhiều loại bánh và bảo cô rằng muốn uống
bia thì trước tiên phải ăn lót dạ. Miệng thì nói không ăn, nhưng
khi thấy đồ ăn trước mắt, cô cầm lòng không được nên ăn hết một lèo
hai cái bánh mặn, hai cái bánh ngọt.
Tiếp đến, anh lại lôi thêm ra một tấm trải lớn, không nói không
rằng đem ra bãi cỏ. Anh đem trải nó ra, rồi tự mình ngồi xuống đó
khui lon bia đầu tiên. Anh ngửa đầu lên bầu trời nốc một ngụm thật
to. Lúc này, dáng vẻ của anh trầm ngâm như là trong lòng đang có
nhiều nỗi u phiền.
Tâm trạng của cô lúc này cũng tệ hại không thua gì ai. Cô nghe
người ta nói uống bia vào sẽ quên sạch sẽ những nỗi buồn phiền
trong lòng. Điều đó thôi thúc cô phải uống cho bằng được loại chất
lỏng thần kỳ này.
Cô bước ra khỏi xe, tiến về phía anh. Cô chủ động ngồi xuống, tự
tay khui lấy một lon bia. Cô đang hồi hộp tính nếm thử vị bia thì
anh cất tiếng hỏi:
- Có biết uống không?
- Biết một chút!- Cô nói dối.
- Tôi có sở thích uống bia một mình dưới bầu trời đầy sao.- Anh nói
tiếp.
- Vậy thì hóa ra em đang làm phiền anh rồi!- Cô tỏ vẻ ái
ngại.
- Không sao! Cùng người trong mộng ngắm sao chẳng phải sẽ bớt cô
đơn à?- Anh buông lời đầy hàm ý.
Hân chẳng thèm suy nghĩ sâu xa ý tứ của anh. Cứ thế, cô bắt đầu đưa
lon bia kề vào môi. Ngụm đầu tiên vào miệng chỉ mang lại cho cô mùi
vị đắng nghét, vô cùng khó uống. Cô thật không hiểu tại sao cánh
đàn ông lại thích loại nước “dở tệ” này đến như vậy.
Nhưng đã lỡ “phóng lao thì phải theo lao”, cô nín thở tiếp tục nuốt
từng ngụm, từng ngụm cái loại nước đắng nghét này vào trong bao tử.
Cứ thế, cô nhanh chóng uống hết cả lon.
Như để chứng mình là mình biết uống, cô lại khui tiếp lon thứ hai.
Càng uống, đầu óc cô càng đảo điên, miệng bật cười thật khanh
khách. Những nỗi đau trong tim không hề vơi đi mà lại trở nên đau
xót gấp bội phần.
Một giọng nói cứ văng vẳng bên tai cô rõ mồn một: “Đây là anh
Thịnh, chồng sắp cưới của Yến!” Cô bật cười to hơn, cười đến nỗi…
trào ra nước mắt. Cô lại cố sức uống thêm một lon nữa, sự tủ chủ
cũng dần dần biến mất. Vì tác dụng của hơi men, cô cảm thấy vô cùng
hoa mắt, chóng mặt. Rồi cô vô thức tựa đầu vào vai anh, thở một
cách nặng nề.
- Anh có biết gì không? Em chính là một người đàn bà hư hỏng.- Cô
nghẹn ngào nói.
- Tại sao phải hạ thấp bản thân mình đến như vậy?- Anh hỏi
lại.
- Khi còn trẻ, em đã trao cái quý giá nhất của người con gái cho
anh ấy. Kết quả là em mang thai. Nhưng khi sinh thằng bé ra, em lại
rất ích kỷ khi đùn đẩy trách nhiệm làm cha, làm mẹ cho chính ba mẹ
của em. Chưa một ngày nào, em dám đối mặt với thằng bé như một
người mẹ thật sự. Và cũng chưa một ngày nào em thật sự được thanh
thản. Còn anh ấy thì đã có người khác mặc cho em cứ chờ đợi mỏi
mòn.- Cô thổn thức bật ra từng lời, từng chữ.
Tâm trạng của anh trở nên rối loạn không phải vì hơi men mà là vì
câu chuyện phức tạp của cô. Mặc dù cô không nói ra người yêu của cô
là ai nhưng anh đã có thể dễ dàng đoán ra được là người đàn ông vừa
gặp trong buổi tiệc. Hơn ai hết, anh hiểu việc bị người mình yêu
thương phản bội là đau đớn đến thế nào.
Anh không biết là nên trách mắng hay là an ủi cho sự dại dột của
cô. Cái lỗi lầm cô trót vương mang thật khó để người đời có cái
nhìn cảm thông. Bởi lẽ nó vượt quá khuôn khổ nề nếp của truyền
thống người Việt Nam.
Đối với người đàn ông, hắn ta có thể dễ dàng rũ bỏ sạch mọi thứ.
Nhưng với thân phận người phụ nữ sống trong một xã hội đầy rẫy
những định kiến, ắt hẳn cô đã phải chịu sự đau đớn về thể xác lẫn
sự dằn vặt trong tâm hồn. Mà đáng thương nhất, một đứa trẻ vô tội
không sớm thì muộn cũng sẽ bị tổn thương bởi lỗi lầm của những
người “vô tình” tạo ra nó.
Bằng những gì từng trải qua trong cuộc sống, anh nói ra những lời
nói từ tận đáy lòng mình: “Hân à! Ai tự nhận mình hoàn hảo thì đó
không phải là người mà chính là thần thánh ở trên trời. Chúng ta
đều là những người bình thường thì làm sao có thể né tránh được sai
lầm. Nếu chúng ta biết nhìn nhận sai lầm và sửa chữa chúng hợp lý
thì không có gì phải đáng hổ thẹn cả. Em hiểu những gì tôi nói
chứ?”
Đáp lại lời anh là những tiếng thở đều đều. Khuôn mặt thanh tú, gò
má ửng hồng đang tựa lên bờ vai anh mà ngủ một cách ngon
lành.
Câu chuyện của cô làm anh nhớ lại thời sinh viên của mình. Hồi đó,
anh từng có một cuộc tranh cãi nhỏ với những thằng bạn cùng khoa về
hai chữ “trinh tiết”. Một người nói rằng phụ nữ không giữ được “cái
ngàn vàng” trước khi kết hôn là hạng đàn bà hư đốn, dễ dãi. Đa số
còn lại hưởng ứng ý kiến đó và có chung quan điểm sẽ không chấp
nhận yêu hoặc kết hôn với một người bạn gái đã từng ngủ với người
đàn ông khác.
Anh còn nhớ rõ đã cảm thấy phẫn nộ
thế nào khi chứng kiến đám bạn học thức nêu ra những suy nghĩ hết
sức hạn hẹp. Họ hiển nhiên nghĩ mình có quyền chỉ trích và xem
thường phụ nữ mà quên đi mất ý nghĩa của “quyền bình đẳng nam
nữ”.
Anh đứng dậy giữa đám bạn, nhã nhặn cất tiếng hỏi: “Xin cho biết có
bao nhiêu người dám chắc sẽ giữ được sự trong sạch cho bạn gái của
mình cho đến khi kết hôn?” Họ nhìn nhau cười tủm tỉm, không một ai
dám trả lời.
Thế đấy, khi yêu, đàn ông vẫn luôn đòi hỏi cái ngàn vàng của phụ
nữ. Nhưng thật trớ trêu, khi cưới, họ lại yêu cầu bạn đời của mình
phải còn trinh tiết.
Anh không cổ xúy hay biện bạch cho những cô gái không biết giữ
mình. Bởi vì bản thân những cô gái đó đã phải gánh chịu những hậu
quả nặng nề do không làm chủ được bản thân.
Đối với anh, anh chỉ quan tâm đến hiện tại. Anh đã từng chứng kiến,
từng đau khổ vì hai người phụ nữ phản bội. Cái anh cần chỉ đơn giản
là “trinh tiết trong tâm hồn”, hay nói cách khác đó chính là sự
thủy chung.
Anh hiểu cô đã chung tình với người yêu của mình những bảy năm
trời. Điều đó chỉ làm cho anh càng thêm trân trọng cô hơn. Anh
không để tâm đến việc cô đã từng có con với người đàn ông đó. Anh
chỉ biết anh yêu cô và nhất định cũng sẽ yêu hết thảy mọi thứ của
cô.
Nhìn cô ngủ say, lòng anh chợt cảm thấy thanh thản. Anh hôn nhẹ lên
mái tóc cô. Mùi tóc cô hòa quyện với mùi cỏ tươi trở thành một thứ
nước hoa vô giá mà anh chưa bao giờ được thưởng thức. Anh nhắm mắt
lại để cảm nhận mùi hương, cảm nhận hơi ấm của cô một cách rõ ràng
hơn.
Anh bất chợ nhoẻn miệng cười. Một nụ cười thật nhẹ nhàng, thật tự
nhiên đã thay thế hoàn toàn cho cái nhếch mép đầy gượng ép. Nụ cười
của anh đã quay trở lại vì cơn sóng dữ trong lòng tựa hồ đã lặng.
Anh ước gì có thể kéo dài khoảnh khắc yên bình này đến mãi mãi và
mãi mãi.
Sáng hôm sau, tiếng chim hót ríu rít làm Hân thức giấc. Đầu cô nhức
như búa bổ nên cố gắng lắm mới mở mắt ra được. Cô ngạc nhiên khi
thấy mình đang ở đang nằm ở băng ghế sau trong xe của Gia
Thiên.
Cô bắt đầu lờ mờ nhớ lại chuyện đêm qua. Những chuyện bí mật của
trong lòng lại đi kể hết cho một người hoàn toàn không liên quan và
cũng không mấy thân thiết. Nghĩ đến đây, cô vừa tặc lưỡi vừa lấy
tay vỗ vỗ vào trán để tự trách phạt bản thân.
- Thức rồi à!- Gia Thiên ở băng ghế trước cất giọng nói.
- Anh à! Đêm qua, những điều em kể, xin anh đừng để tâm.- Cô ái
ngại nhắc đến chuyện đêm qua.
- Em có kể cho tôi nghe điều gì à? Sau khi ngủ dậy, tôi đã quên
sạch rồi. Mà là chuyện gì vậy?- Anh không muốn cô phải ngại nên
phải giả vờ quên.
- À, không có gì!
Tuy Gia Thiên khăng khăng nói rằng không nhớ gì nhưng lòng cô biết
rõ là không phải như vậy. Trước khi thiếp đi trong cơn say, cô còn
nghe rõ mồn một giọng nói truyền cảm và dịu dàng của anh. Chính lời
an ủi của anh mang đến cảm giác yên lòng giúp cô đi sâu vào một
giấc ngủ không mộng mị, không u sầu.
Hân giật mình nhớ ra rằng cả đêm qua đã không về nhà. Chắc chắn ba
mẹ phải lo lắng cho cô lắm. Cô lục tìm điện thoại di động trong túi
xách. Có vài cuộc gọi nhỡ từ số điện thoại nhà và số của Chi
nữa.
Trong đó, Chi có nhắn một tin cho cô: “Cậu đi đâu không về nhà vậy?
Cậu có gì giấu mình phải không? Mẹ cậu gọi đến, mình nói là cậu đột
nhiên qua nhà mình chơi nên ngủ quên lại đây. Mình đã gỡ rối giúp
cậu đó, mau cám ơn mình đi!” Đúng là tai hại, bản thân quên buồn
đâu không thấy mà chỉ thấy chuốc thêm rắc rối vào thân.
Xe lại tiếp tục lăn bánh đi về hướng nhà Hân. Lúc này, cô mệt mỏi
không nói năng gì nhưng tâm trí cứ luôn bận rộn với bao suy nghĩ.
Cô cảm thấy con người Gia Thiên thật kỳ lạ. Anh rõ là loại đàn ông
cứng nhắt với phụ nữ nhưng lại luôn tỏ ra ân cần và chu đáo đúng
thời điểm. Giờ cô đã hiểu ra được tại sao Chi lại thích anh đến như
vậy.
Không biết do ông trời sắp đặt hay do sự cố ý mà anh lúc nào cũng
xuất hiện lúc cô gặp khó khăn hoặc nguy hiểm. Anh từng cứu sống
sinh mạng cô. Và lần này, anh đã luôn ở bên cạnh khi cô trở nên cô
đơn và yếu đuối nhất.
Việc khó hiểu nhất là trong buổi tiệc hôm qua, tự dưng anh lại giới
thiệu cô là bạn gái. Chẳng phải anh đã có bạn gái rồi sao? Mục đích
thật sự của anh đối với cô là gì đây?
Xe dừng lại ở đầu ngõ nhà cô. Chân cũng đã đỡ đau nên cô thấy mình
có thể tự đi bộ một đoạn về nhà được. Cô chào anh xong thì quay
lưng bước đi ngay. Nhưng cô nhanh chóng chùn bước khi giọng nói
trầm ấm của anh cất lên ở phía sau.
- Hân! Em nghĩ sao nếu tôi muốn em trở thành bạn gái của tôi?- Anh
đứng tựa lưng vào ô tô, vẻ mặt nghiêm nghị.
- Chắc… chắc là anh đang đùa với em.- Cô thoáng đỏ mặt, thái độ
cũng trở nên lúng túng.
- Còn nếu anh nói là thật thì sao?- Anh đến gần, nhìn thẳng vào đôi
mắt cô. Anh nhấn mạnh từng chữ, cách xưng hô cũng đã chuyển từ
“tôi” thành “anh”.
- Em vẫn không tin bởi vì… bởi vì…- Cô tự ti nhìn xuống chân mình
bởi lẽ cô biết rõ bản thân hoàn toàn không xứng đáng với bất kỳ
người đàn ông nào.
- Bởi vì em đúng thật là ngốc… Hãy nhìn thẳng vào anh mà nói!- Anh
đến gần đối diện cô, mạnh mẽ cắt ngang.
- Em không ngốc. Chẳng phải anh đã biết hết quá khứ của em sao?- Cô
từ từ ngước lên nhìn anh, sự ngần ngại ánh lên trong tia mắt.
- Đúng là anh đã biết tất cả nhưng việc đó đâu có gì quan trọng!...
Nếu anh chấp nhận yêu một người thì anh sẽ yêu cả quá khứ lẫn tương
lai của người đó. Nếu quá khứ của em đen tối thì anh nguyện làm một
ngọn đèn nhỏ nhoi soi sáng cho những bước đường ở phía trước em…
Vậy thì chúng ta yêu nhau từ hôm nay nhé!
Những tia sáng ban mai nhẹ nhàng phản chiếu qua cặp mắt sắc lạnh
của anh khiến chúng trở nên long lanh đến hút hồn. Anh chìm đắm
trong đôi mắt buồn sâu thẳm của cô và nóng lòng chờ đợi một cái gật
đầu rất khẽ.
Nghe những lời chân thành của anh, tim cô bỗng loạn nhịp vì xúc
động. Hồn cô bị hút sâu trong đôi mắt long lanh của anh. Nhưng mọi
thứ xảy ra với cô quá nhanh và đột ngột khiến cô chưa biết phản ứng
thế nào. Nhưng cô biết rõ bản thân chưa thể dễ dàng gì quên đi tình
cũ và đón nhận một cuộc tình mới.
Đôi mi cô nhẹ nhàng cụp xuống, khóe miệng cất thành lời: “Thôi trễ
rồi, em phải về ngay để chuẩn bị đi làm!” Rồi cứ như thế, cô lẳng
lặng quay lưng và cất bước đi thật nhanh trên con đường của riêng
mình.
Anh lặng lẽ nhìn theo dáng cô vội vã rời đi như đang phải trốn
tránh điều gì đó. Anh đã ấp ủ hình bóng cô hơn sáu năm trời, chẳng
lẽ đến lúc này mới nói ra cũng là quá vội vàng sao? Được, anh sẽ
chờ đợi cô, sẽ cho cô thêm thời gian để hiểu rõ tấm lòng của anh.
Chỉ cần anh được nhìn thấy cô mỗi ngày dù chỉ là thoáng qua trong
giây phút, lòng anh cũng ngập tràn vui sướng.
16. Chương: TIN TỨC “LÁ CẢI”
Một tuần sau, tại phòng làm việc của Giám đốc tập đoàn Khang An,
Thịnh đang chăm chú đọc đi đọc lại một tin tức gì đó rất quan
trọng. Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bỗng bật mở, một giọng nói lảnh
lót vang lên phá tan mọi không gian yên tĩnh.
- Anh Thịnh à, cuối tuần này em có buổi thi đấu bắn súng “Xạ thủ
với tiêu cự 25 mét”. Anh đi xem em thi đấu nhé!- Giọng Yến như rót
mật vào tai.
- Yến, anh đã nói với em biết bao nhiêu lần rồi. Trước khi vào
phòng người khác, em phải biết gõ cửa.- Thịnh nhíu mày đồng thời
buông lời gắt gỏng.
- Giữa chúng ta còn có chuyện “người khác” sao? Chúng ta đã đính
hôn. Em cũng sắp trở thành vợ của anh rồi mà.- Yến nũng nịu.
- Anh đang rất bận. Mà em cũng thật tập trung lo vụ hồ sơ thầu Love
Baby đi.
- Nhưng người ta thi đấu vào ngày nghỉ mà. Anh đi cổ vũ cho em
nhe!- Yến vẫn tiếp tục kiên nhẫn.
- Để anh xem lại, đến lúc đó sẽ nói cho em biết sau.
- Vậy em xem như là anh đã đồng ý… À, còn một việc nữa, ba nói là
chúng ta nên tổ chức đám cưới sớm một chút. Ba đang rất nôn có cháu
bồng.- Yến hớn hở nói.
- Chẳng phải anh đã nói với em rồi sao? Anh đang cần thêm thời gian
để tạo dựng thêm sự nghiệp riêng của mình. Vả lại việc kết hôn của
chúng ta cũng chẳng phải chuyện của một mình ba em có thể quyết
định.- Thịnh tỏ vẻ không có hứng thú với việc kết hôn.
- Phải, phải! Em xin lỗi! Cũng vì em nôn nóng quá thôi. Em sẽ không
nhắc đến vấn đề này nữa.- Yến bị làm cho cụt hứng nhưng vẫn tỏ ra
nhún nhường.
…
Trở lại phòng làm việc của mình, Yến ngồi đó ũ rũ với nhiều lo
nghĩ. Thời gian hai người chính thức quen nhau đã được sáu năm,
đính hôn đã được hơn một năm. Vậy mà Thịnh bao giờ cũng đối xử với
cô ta lạnh nhạt như vậy.
Nhớ lại trong buổi dạ tiệc hôm trước, Hân chỉ mới ngã có một chút
mà Thịnh lại nóng ruột ra mặt làm cho người vợ sắp cưới này cảm
thấy hết sức ghen tức. Chưa bao giờ Yến cảm nhận được sự quan tâm
chân thành hay một tình yêu thương thật sự như vậy từ anh. Cô vẫn
luôn biết rằng trong trái tim anh chưa bao giờ có hình bóng của
mình, nhưng vẫn mong có một ngày anh sẽ hồi tâm chuyển ý.
Cũng vào lúc này, Hân cũng đã hòa nhịp trở lại với cuộc sống bình
thường. Nhưng cô không sao tránh được cảm giác nhói đau ở trong tim
khi nghĩ về Thịnh. Sự việc đó đã để lại một vết sẹo lớn trong thâm
tâm nhưng cô đã học được cách chấp nhận nó.
Cô nghĩ có thể một phần vì cô đã quen dần với sự vắng mặt của anh
trong suốt khoảng thời gian dài vừa qua. Một lý do quan trọng khác,
cô đã suy nghĩ thông suốt và tự biết bản thân phải sống một cách
đàng hoàng, từ tế vì ba, mẹ và đặc biệt là bé Gấu.
Hơn nữa, cô cũng đã chứng kiến sự đau lòng đến suy sụp của mẹ, sự
thất vọng đến tột cùng của ba vì cú vấp ngã đầu đời của mình. Do
đó, cô không thể một lần nữa cho phép bản thân hành động thiếu
trách nhiệm với họ.
Dạo gần đây, cô thỉnh thoảng nghĩ đến Gia Thiên, đặc biệt là những
lời nói của anh khiến cô cứ mãi xúc động. Lý trí của cô mách bảo
rằng phải gạt phăng những gì liên quan đến anh ta ra khỏi đầu vì
anh ta là đối tượng của Chi. Nhưng cái bản năng lì lợm trong con
người cô cứ mặc sức hoành hành. Nó cứ tái hiện lại trong đầu cô ánh
mắt anh, đôi môi anh và cả khuôn mặt anh.
Cô nghĩ mình không thể né tránh anh mãi như thế được. Chỉ có thể
dứt khoát nói lời từ chối thì cô mới có thể ngừng tơ tưởng lung
tung. Nhưng cũng từ hôm đó, anh đã đi công tác ở nước ngoài nên cô
chưa có cơ hội để nói chuyện rõ ràng. Đối với cô, tuần lễ này có vẻ
dài hơn bình thường thì phải!
Hôm nay lại một ngày làm việc mới. Hân đến công ty trong bộ đầm
liền công sở theo phong cách “color block” đang thịnh hành. Khi vừa
bước chân vào sảnh lớn, mọi ánh mắt tò mò đều đổ dồn về phía cô.
Trước khi ra khỏi nhà, cô cũng đã kiểm tra tóc tai, trang phục rất
kỹ, đâu có vấn đề gì. Có lẽ là do bộ đồ mới của cô quá hợp mốt
chăng?
Tiếp đến, cô tiếp tân xinh đẹp đột nhiên đứng dậy gật đầu chào cô
một cách kính trọng, miệng thì cười tươi như hoa. Cô cảm thấy ngạc
nhiên vì thái độ đó chỉ dùng chào ban quản trị hoặc những vị khách
mời quan trọng của công ty.
Hôm nay, ông Phong cũng vắng mặt vì đã đi công tác chung với Gia
Thiên. Phòng làm việc của cô cũng náo nhiệt hơn ngày thường. Cô mở
cửa bước vào phòng đã thấy mọi người đang chụm đầu vào chỗ chị Hà,
chỉ chỉ trỏ trỏ gì đó trên màn hình máy tính. Họ nhìn thấy cô liền
im bặt, rồi lật đật giải tán ngay. Tuy cô có nhiều điều hoài nghi
về thái độ kỳ lạ của họ nhưng vẫn giữ điềm tĩnh ngồi vào bàn làm
việc của mình.
- Chúc mừng em nha Hân! Sắp tới chị phải gọi em là “bà chủ” rồi!-
Chị Hà vội kéo ghế lại ngồi sát Hân, lời nói úp úp mở mở.
- Trời ơi! Chị Hà, chị nói gì mà kỳ vậy?- Cô thật sự rất ngạc
nhiên.
- Em cứ giả vờ hoài! Chị biết hết trơn rồi, chẳng những chị biết mà
cả cái nước Việt Nam này đều biết.
- Em thật là không hiểu nổi chị đang muốn nói gì.
- Em không biết gì hết sao? Từ chiều hôm qua, trang báo mạng Tin
tức Việt đã có đăng một bài viết lẫn hình ảnh của Gia Thiên và em.
Mà cái trang này cũng chậm chạp thật, chuyện đã xảy ra một tuần,
bây giờ mới đăng lên.- Chị vô tư kể lại sự việc.
Hân kinh hoàng vì thông tin chị Hà vừa nói. Cô lập tức vào ngay
trang báo mạng đó để xem cho tường tận. Quả nhiên, cô nhìn thấy
trong mục Tin tức tổng hợp, có một bài báo với tiêu đề to đùng:
“Ông chủ trẻ tập đoàn Hoàng Gia rời tiệc sớm cùng với người đẹp”.
Bài báo đó còn đăng cả ảnh anh dìu cô và ảnh anh cõng cô trên
lưng.
Cứ nhìn vào những bức ảnh này, nếu ai không biết rõ nội tình thì sẽ
nghĩ họ giống như một cặp đang yêu nhau thắm thiết. Cô tức tối vì
không biết gã phóng viên nào lại lắm chuyện đến thế. Cái tin tức
“lá cải” đã tạo nên một rắc rối to đùng.
Cả nước Việt Nam có thể biết nhưng ba mẹ Hân thì chắc chắn không.
Vì cô biết ông Trí và bà Vân vẫn giữ thói quen đọc báo mua ngoài
sạp. Chỉ trừ một người mà cô phải lo lắng, đó là Chi.
Cô biết rõ Gia Thiên là người mà cô bạn này vẫn luôn “ngày nhớ, đêm
mong”. Huống hồ gì ngay hôm đó, cô vì đi dạ tiệc với anh ta mà đã
bịa đặt ra lý do để hủy lời hẹn xem phim với bạn mình.
Nếu Chi đọc được bài báo này chắc chắn sẽ rất tức giận, tình huống
xấu nhất có thể dẫn đến trở mặt với nhau cũng nên. Hân khẽ thở dài
một cách nặng nề, lòng dạ rối bời. Đúng ngay lúc này, tiếng
“bíp…bíp…” báo hiệu có tin nhắn mới từ điện thoại vang lên.
Mặc dù chỉ là loại tín hiệu quen thuộc nhưng cũng đủ khiến cho cô
giật thót tim. Cô hồi hộp mở tin nhắn ra xem và biết rằng điều cô
dự đoán có lẽ đã đến rất gần.
Năm phút sau, Hân có mặt tại lối thoát hiểm theo lời hẹn trong tin
nhắn đó. Chi đã đứng chờ sẵn từ bao giờ, mắt hướng ra ngoài ban
công, sắc mặt tối sầm. Hân chậm rãi bước đến đứng bên cạnh bạn
mình, mím chặt môi vì không biết cách mở lời.
- Trả lời mình một câu, cậu có xem mình là người bạn quan trọng
nhất không? – Chi liếc mắt nhìn sang Hân, giọng nói rắn rỏi.
- Có, tất nhiên rồi.- Hân nhỏ nhẹ đáp.
- Cậu biết rất rõ mình thích anh Gia Thiên. Vậy tại sao chuyện giữa
cậu và anh ta lại đem giấu mình? – Chi lên giọng.
- Mọi việc không như bài báo đó viết đâu. Hôm đó, chỉ là… là tai
một nạn nhỏ nên…- Hân muốn giải thích rõ ràng nhưng lý lẽ lại không
đủ mạnh để có thể diễn đạt rõ ràng.
- Đủ rồi! Cậu nói đi, cậu và anh ta bắt đầu từ lúc nào?- Chi mạnh
mẽ ngắt ngang.
- Câu bình tĩnh nghe mình giải thích đã... Thật ra anh ta đã từng
cứu mình một lần lúc mình mang thai bé Gấu. Sau này gặp lại, mình
hoàn toàn không nhận ra. Buổi hôm trước mình hủy hẹn với cậu để đi
với anh ta cũng chỉ vì muốn trả cái ơn năm xưa.
- Vậy tại sao lúc nhớ ra, cậu lại không chịu nói cho mình biết
ngay?
- Mình xin lỗi cậu.- Hân ngập ngừng một chút rồi nói tiếp.- Chỉ vì
mình sợ cậu hiểu lầm.
- Ngày hôm nay, mình rất giận cậu. Đối với mình, cậu luôn quan
trọng hơn người đàn ông mình thích. Nhưng xem ra cậu lại không thật
sự xem trọng và tin tưởng người bạn như mình rồi!- Chi lắc nhẹ đầu
tỏ vẻ thất vọng.
- Chi à, một lần nữa mình xin lỗi cậu. Mình đã sai rồi! Cậu bỏ qua
cho mình nhe!- Hân nắm chặt bàn tay bạn rồi nài nỉ.
- Không thể nói bỏ qua là bỏ qua được! Mình không phải giận cậu vì
anh Gia Thiên chọn cậu, mà là vì cậu quá ích kỷ với mình. Thật thất
vọng về cậu lắm! – Chi hất tung tay Hân ra, giọng nói tỏ vẻ tức
giận.
Nói xong,
Chi quay lưng bỏ đi khiến cho Hân vô cùng đau lòng. Cô biết có giải
thích cách mấy cũng không lay chuyển được bạn mình nên đành lủi
thủi quay trở về phòng làm việc. Cô nghĩ Chi mắng rất đúng. Đáng
lẽ, từ khi biết Gia Thiên là ai, cô nên kể cho bạn mình nghe. Đằng
này, cô lại giấu diếm đi tất cả vì sợ ảnh hưởng đến bản thân mình
trước tiên. Cô tự cảm thấy mình thật ích kỷ.
Cả buổi sáng Hân không thể nào tập trung làm việc gì được. Cơm
trưa, cô cũng nuốt không trôi. Từ xưa đến giờ, cô chưa bao giờ thấy
Chi giận mình đến như vậy. Cô muốn gọi điện thoại để nói lời xin
lỗi lần nữa nhưng cô biết bạn mình chắc chắn sẽ không nghe
máy.
Cô suy nghĩ mãi và cuối cùng quyết định nhắn tin cho Chi: “Chi à,
đừng giận mình nữa nhe! Cậu mãi mãi là người bạn tốt nhất, quan
trọng nhất của mình.” Tin nhắn vừa gửi đi xong thì điện thoại di
động của Hân lập tức reo vang. Cô mừng rỡ vì tưởng là Chi gọi lại
nên hối hả bắt máy lên ngay.
- Chi hả? Cậu chịu gọi nói chuyện với mình rồi sao?- Giọng Hân hớn
hở.
- Không phải Chi. Chị là Nhàn nè, Thư ký của Gia Thiên.- Đầu dây
bên kia đáp lại.
- Vậy à.- Giọng cô chùng xuống vì có chút thất vọng. Nhưng cô nhanh
chóng lấy lại cân bằng rồi cất giọng hỏi.- Chị gọi em có việc gì
không?
- Em lên phòng Gia Thiên gấp nhé!
- Bộ anh Gia Thiên đi công tác về rồi hả chị?
- Giám đốc thì chưa về nhưng có một người rất quan trọng khác rất
muốn gặp em.- Chị Nhàn tỏ vẻ mập mờ.
- Ai vậy chị?
…
Đây là lần thứ hai Hân đến phòng làm việc của Gia Thiên nhưng cảm
giác lần này lại khác hẳn lần trước. Lòng cô bồi hồi xúc động và
pha lẫn chút háo hức. Màu trắng của căn phòng lúc nào cũng đem lại
cho người khác cảm giác lạnh lẽo, đơn điệu. Ở ô kính lớn, những bức
rèm dày cộm được mắc gọn gàng làm cho ánh sáng tự nhiên tràn ngập
khắp căn phòng. Cô thoáng nheo mắt nhưng không phải vì thứ ánh sáng
đó mà là vì một người khác cũng có mặt ở nơi đây.
Đó một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt phúc hậu, mái tóc ngắn
uốn xoăn quý phái đang ngồi ở ghế sofa. Bà hướng mắt về cô bằng một
ánh mắt thanh tao, dịu dàng xóa tan đi sự lạnh lẽo, đơn điệu vốn có
của căn phòng. Môi cô khẽ run lên vì xúc động, chân bước chậm rãi
đến gần bà.
- Cháu chào cô, bác sĩ Ánh! – Cô cúi thấp đầu, lời nói tỏ rõ sự
kính trọng.
- Con và gia đình vẫn khỏe chứ? Mau qua đây ngồi với cô!- Giọng nói
bà ôn tồn cùng với khuôn mặt rạng rỡ.
- Dạ, mọi người đều khỏe cả!
- Tốt lắm! Cô rất vui khi nghe những lời con nói. Nhưng chắc con
rất thắc mắc là tại sao cô lại muốn gặp con vào lúc này?
- Dạ, đúng là con rất ngạc nhiên nhưng con cũng rất vui mừng khi
được gặp lại cô.
- Trước giờ, cô thường xuyên hỏi thăm thư ký Nhàn những thông tin
về Gia Thiên cũng chính là đứa con trai duy nhất của cô. Khi nghe
việc con nhìn thấy bức tranh và thốt ra tên cô, cô cũng đã ngờ ngợ.
Đến khi nhìn thấy những tấm hình được đăng trên tờ báo mạng thì cô
đã chắc chắn người đó chính là con.- Bà chậm rãi giải thích, đôi
mắt thoáng buồn.
- Bài báo đó không phản ánh đúng sự thật. Lúc đó, con bị trật chân
nên anh Gia Thiên mới giúp con như vậy.- Cô nóng lòng ngắt
ngang.
- Hân à!- Đôi bàn tay bà nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay cô. Có vẻ như bà
khó khăn lắm mới có thể nói tiếp được.- Con hãy hứa với cô một việc
được không?
- Cô là người ơn của con. Cô nói gì con cũng xin nghe.- Cô nói một
cách chắc chắn.
- Con hãy tránh xa Gia Thiên. Đừng để nó có bất cứ cơ hội nào gần
gũi con nữa!- Bà siết tay cô thật chặt vì lòng se thắt lại khi buộc
phải thốt ra một yêu cầu mà bà biết là vô lý.
- Cô Ánh… con…- Cô lặng người đi.
- Yêu cầu của cô là chỉ muốn tránh gây tổn thương cho cả con và Gia
Thiên.- Bà nói một cách lấp lửng.
- Cô Ánh, con muốn biết có phải… có phải vì con là người đã từng
lầm lỡ cho nên… nên…- Cô cảm thấy buồn tủi đến mức không thể diễn
đạt trọn thành lời..
- Mọi việc rất phức tạp nên cô khó mà giải thích với con được.
Nhưng một lần nữa, hãy tin cô, tránh xa Gia Thiên là điều tốt nhất
cho con!- Ánh mắt và lời nói của bà đều tỏ rõ sự kiên định.
…
Bước ra khỏi căn phòng lạnh lẽo đó, lòng Hân nặng trĩu. Cuối cùng,
cô cũng đã hứa sẽ đáp ứng những gì bà Ánh yêu cầu. Lý trí của cô
lại có thêm một lý do nữa để dựng nên một cánh cổng vô hình ngăn
cản Gia Thiên đang dần tiến vào trong trái tim mình.
Bất chợt cô nhớ lại lời hứa với ông Trí là chỉ làm ở Hoàng Gia đúng
một năm thì sẽ xin nghỉ việc. Cô tin rằng từ đây cho đến khi rời
khỏi công ty, nhất định sẽ khống chế bản thân không được có chút
tình cảm nào với anh ta.
17. Chương: CÔ BÉ LẠC MẸ
Tại phòng họp VIP ở Hoàng Gia, Gia Thiên đang cùng với ông Phong và
Hân duyệt qua hồ sơ thầu dự án Love Baby. Cô giữ vị trí chủ tọa và
tiến hành giải thích về bản tài liệu mình đã soạn thảo kỹ lưỡng
trong thời gian qua. Tất cả các cặp mắt đều đồng loạt tập trung vào
hình ảnh trên chiếc bảng trắng được phát ra từ máy chiếu.
Khi ngừng thuyết trình, Hân đứng im bặt. Cô nhìn qua mọi người một
lượt để chờ đợi phản ứng từ họ. Gia Thiên vẫn giữ ánh nhìn hướng
lên bảng, mắt nheo nheo, tay chống cằm. Còn ông Phong với tư thế
nghiêm nghị hai tay khoang chặt, trên khuôn mặt hiển hiện sắc thái
khó đăm đăm như thường lệ. Chỉ tội nghiệp cho cô vì bản thân hồi
hộp đến nỗi gần như nghẹt thở. Đã vậy, cô nhìn thấy sắc mặt của họ
nên lại càng thêm thất vọng.
- Tốt lắm!- Đột nhiên Gia Thiên lên tiếng phá tan không khí yên
ắng, giọng nói tràn đầy hứng khởi.- Chỉ cần chỉnh sửa lại một vài
chỗ như tôi đã nêu lúc nãy thì xem như đã đạt yêu cầu 90%. 10% còn
lại thì phải xem chúng ta có may mắn không.
- Thời gian này tôi hay bận đi công tác nhưng hồ sơ vẫn hoàn thành
rất tốt và đúng hạn. Hân, tôi quả là không nhìn lầm cô.- Ông Phong
thoáng mỉm cười, gật gù tỏ vẻ hài lòng.
- Cháu cám ơn chú! Cũng nhờ chú đã gợi ý cho cháu các trọng điểm,
cháu mới có thể hoàn tất nó.- Hân vui mừng khôn xiết nhưng vẫn giữ
thái độ từ tốn.
- Một tuần nữa là phải gửi hồ sơ cho phía tập đoàn OP. Vì vậy, ba
hôm sau, chú Phong nên duyệt lại một lần nữa trước khi chính thức
gửi qua cho họ.- Gia Thiên hướng cái nhìn khẩn trương về phía ông
Phong.
- OK!- Ông Phong nhanh nhảu đáp.
- À, cũng đã đến giờ ăn trưa, nhân dịp hoàn tất hồ sơ thầu, tôi
muốn mời mọi người cùng dùng cơm.- Gia Thiên đề nghị.
- Chà, không được! Hôm nay là thứ bảy, chỉ làm việc nửa ngày nên
tôi đã hẹn với mấy người bạn cũ họp mặt rồi. Hân, cô đi với Gia
Thiên vậy.- Ông Phong từ chối.
- Không được đâu chú!... Cháu cũng có việc bận rồi.- Hân nhớ đến
lời hứa với bà Ánh nên cảnh giác ngay.
- Chắc là do tôi mời không đúng lúc. Vậy để dịp khác vậy.- Gia
Thiên tiếc rẻ nói.
Tan họp, Hân lật đật về ngay để tránh đụng mặt với Gia Thiên. Thật
ra trưa nay, cô cũng chẳng bận gì cả mà chỉ muốn về nhà để chơi đùa
với bé Gấu.
Đúng lúc chuẩn bị lấy xe thì bà Vân gọi đến bảo cô ghé qua trường
đón bé Gấu. Khi cô đến nơi thì đã 12h30 trưa. Trước cổng trường chỉ
còn lại thằng bé và một bé gái nữa cùng đứng chờ với cô giáo.
- Chào chị! Em đến để đón bé Nguyễn Đức (tên thật của bé Gấu).- Hân
lịch sự gật đầu chào cô giáo.
- Chào em! Em đến chị mừng quá! Sẵn tiện chị có thể nhờ em giúp một
việc không?- Cô giáo mừng rỡ ra mặt.
- Việc gì vậy chị?- Hân thắc mắc.
- Nhà chị đang có việc rất quan trọng. Nhưng ở đây còn bé Hoàng
Khánh Linh chưa ai đón, nên chị chưa về được. Em có thể giúp chị ở
lại trông bé một lúc được không?- Giọng cô giáo khẩn trương.
- Được, dù sao em cũng không bận việc gì. Chị cứ về trước đi!- Hân
vui vẻ nhận lời.
- Vậy thì chị cám ơn em rất nhiều!
Cô giáo cám ơn Hân rối rít rồi rời đi ngay. Hân lúc này mới để ý kỹ
đến Khánh Linh. Cô bé trông thật ấn tượng với đôi mắt to và sâu,
gương mặt xinh xắn, hai bím tóc dài ngang vai. Họ Hoàng của cô bé
làm cho Hân chút ngờ ngợ. Nhưng cô biết Gia Thiên vốn là con một,
lại chưa lập gia đình thì lấy đâu ra cháu hay con.
Hân nhớ lại từng nghe Gia Thiên nhắc đến tên người nào đó trong
điện thoại. Hình như tên cũng là Khánh Linh thì phải! Thật trùng
hợp là cùng tên với cô bé này...
Bất chợt, cô nhận ra bản thân chẳng những suy nghĩ lung tung mà còn
nhớ rất dai những chi tiết liên quan đến người mà cô không được
phép dính dáng. Cô lập tức day day trán mình để xua tan mọi ý nghĩ
trong đầu nhanh chóng tan biến đi.
Cứ thế cô và bé Gấu cùng đứng chờ với bé Khánh Linh. Chờ mãi cho
đến gần 1h trưa vẫn chưa thấy phụ huynh của cô bé tới, trong khi cả
ba người đều đã “đói meo râu”.
- Chị Hai ơi, chừng nào mới về? Em đói bụng quá!- Bé Gấu sốt ruột
hỏi.
- Khánh Linh nè! Em có nhớ số điện thoại của ba hoặc mẹ không?- Hân
quay sang hỏi cô bé.
- Em không nhớ.- Cô bé bĩu môi lắc đầu một cách đáng yêu.
- Vậy em có nhớ nhà mình ở đâu không?- Hân hỏi tiếp.
- Dạ có, nhà em cũng hơi xa một chút.- Cô bé đáp.
- Vậy chắc em cũng đói bụng lắm rồi. Để chị dẫn em và bé Đức đi ăn
xong rồi mới chở em về nhà hen.- Hân hỏi ý cô bé.
- Dạ!- Cô bé gật đầu nói.
- Vậy hai đứa thích ăn gì nào?- Hân hỏi.
- Gà rán KFC!- Hai bé đồng thanh đáp.
Sau khi dùng bữa ở KFC xong, bé Gấu và Khánh Linh còn đòi nán lại
chơi trò chơi thêm một lúc. Sau khi đã thấm mệt, hai bé mới chịu
về. Nhà Khánh Linh nằm sâu trong một con hẻm nhỏ yên tĩnh. Đó là
một căn nhà phố xinh xắn màu xanh ngọc, có trồng nhiều hoa hồng
vàng.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!