Tiểu thuyết tình yêu - Dù chỉ sống thêm một ngày anh vẫn sẽ chọn em - trang 7
Nghe cô nói xong, anh không tỏ vẻ thất vọng mà còn điềm tĩnh hỏi
lại: “Người em nói đến là Gia Thiên phải không? Lần gặp nhau trước,
anh ta đã khuyên anh phải chăm sóc em thật tốt. Anh ta nói rằng
tình cảm giữa em và anh ta chỉ là một cơn say nắng thoáng qua,
không bao giờ có được kết quả.”
Thật nực cười, cái gì mà một cơn say nắng thoáng qua? Đầu óc cô
choáng váng vì một câu nói quá phũ phàng của Gia Thiên. Cô cảm thấy
mình không còn đủ sức để tiếp tục câu chuyện nên quyết định từ biệt
Thịnh ra về.
Khi cô ra đến cửa thì bị giọng nói thiết tha làm cho dừng bước: “Em
không cảm thấy khung cảnh nơi đây quen thuộc à? Chẳng phải em từng
hy vọng sẽ được cùng anh thưởng thức những món ăn này tại một nơi
như thế này sao? Nếu em vẫn muốn, chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng
một mái ấm thật hạnh phúc.”
Phải, cô đã bắt đầu nhớ ra thời học trò, cô đã từng phác họa trên
giấy một nơi như vậy. Thì ra anh vẫn luôn nhớ còn cô thì đã quên
mất rồi. Loài hoa hồng nhung hay những món ăn mà anh nấu, từ lâu cô
đã không còn ưa thích.
Theo thời gian, mọi việc đã thay đổi quá nhiều. Tình yêu cô dành
cho anh là đầu đời và non nớt nên sẽ mau chóng phai tàn nếu không
cố công vun đắp. Còn tình yêu cô dành cho Gia Thiên lại là thứ tình
cảm chững chạc, bền vững và được nuôi dưỡng bằng máu của trái tim
cô.
Mối tình đầu giờ chỉ còn là hoài niệm nên cô đã không quay đầu lại
mà lại tiếp tục cất bước đi về phía trước, bỏ lại sau lưng một ánh
mắt ăn năn và bất lực. Dõi theo bóng cô, anh giật mình tự hỏi liệu
có đáng không khi vì lòng thù hận mà con người ta đánh mất cả bản
thân và tình yêu của mình.
Khi trời sụp tối, Thịnh cũng quay về nhà mang theo nét mặt thâm
trầm. Nhà của Thịnh là một ngôi biệt thự màu trắng, có trồng nhiều
hoa hồng nhung đỏ, vì vậy mà có tên là biệt thự Hồng Nhung. Khi lái
xe gần đến cổng nhà, anh nhìn thấy có hai người phụ nữ giống như
đang cãi vả.
- Cháu thông cảm, cậu chủ đã dặn dò cô không cho phép người ngoài
tự tiện vào nhà.- Người phụ nữ lớn tuổi nói bằng giọng chân
chất.
- Cô Hai đang nói ai là người ngoài vậy? Tôi là vợ sắp cưới của anh
ấy, tôi có quyền vào! Còn cô, cô chỉ là “người ăn, kẻ ở” trong nhà.
Đến chừng nào mới đến phiên cô lên tiếng chứ?- Yến đùng đùng nổi
giận.
- Cháu làm khó cho cô quá, cô… À, xe của cậu chủ đã về tới rồi kia
kìa! - Cô Hai mừng quýnh thốt lên.
- Cô Hai mời “khách” vào trong nhà giúp tôi!- Từ trong xe ô tô,
Thịnh cất giọng nhã nhặn.
- Này, anh nói ai là “khách” chứ?- Yến tức giận hét to mặc cho
Thịnh vẫn dửng dưng lăn bánh chạy vào trong.
Vừa vào phòng khách, Thịnh ngồi phịch ngay xuống ghế sofa. Sau khi
trò chuyện với Hân, tâm trạng của anh đã quá chán chường và mệt
mỏi. Còn Yến theo vào sau, cùng ngồi xuống ở vị trí bên cạnh anh,
trên khuôn mặt vẫn mang vẻ mặt hậm hực vì bị xem là “khách”.
- Em đến đây làm gì? Chẳng phải em đã biết rõ anh tiếp cận em chẳng
qua vì muốn trả thù ba em sao?- Không thèm liếc nhìn Yến lấy một
cái, Thịnh lạnh lùng hỏi.
- Em biết! Em cũng hiểu đó hoàn toàn là lỗi của ba nên em sẽ không
trách anh. Chúng ta bỏ qua hết mọi chuyện và mau chóng kết hôn nhe
anh! Em sẽ là một người vợ tốt và...- Sau ngần ấy chuyện xảy ra,
Yến vẫn tỏ ra một lòng một dạ với Thịnh.
- Thôi đủ rồi! Anh đã lột mặt nạ giả tạo của mình xuống thì nhất
định sẽ không đeo lại.- Anh trừng mắt nhìn cô, to tiếng ngắt
ngang.
- Nhưng em biết anh vẫn còn tình cảm với em mà, đúng không anh?- Cô
thất vọng nhưng vẫn cố bám víu vào một thứ gì đó rất mong
manh.
- Phải, có tình cảm! Nhưng hãy nghe cho kỹ đây, thật ra anh chỉ xem
em như một đứa em gái. Anh đang sắp xếp cho em qua Mỹ để học lên
cao học. Tháng sau là em lên đường được rồi đó.- Bỗng giọng anh trở
nên mềm mỏng, có một tia nhìn thương cảm vừa xẹt qua mắt anh.
- Em không cần!- Giọng cô lạc đi, khuôn mặt tỏ rõ thảng thốt như
vừa nghe thấy một điều gì đó rất kinh khủng.
Thật ra tất cả đã sớm sụp đổ dưới chân Yến từ cái ngày mà ông An bị
bắt. Ngày đó, chính Thịnh cùng cảnh sát kinh tế đã lật mặt ông ngay
tại trụ sở Khang An. Chứng kiến tậm mắt, nhưng dù cho người mà anh
tổn thương đến có là ba cô đi chăng nữa thì cô vẫn luôn tự biện
bạch cho mọi hành động của anh là đúng.
Vì anh mà cô đã mất hết tất cả. Đã vậy hôm nay, cô còn vứt bỏ lòng
tự trọng lẫn sự liêm sỉ chạy đến đây đòi hỏi anh một cuộc hôn nhân.
Hai khóe mắt của cô đã sớm đong đầy nước mắt, rồi nức nở buông
xuống thàng từng dòng trong suốt và bất tận.
Đôi bàn tay cô đang cung chặt lại như đang cố chịu nỗi đau giằng xé
con tim. Rồi cô nén nước mà nói: “Em đã làm bao nhiêu việc chỉ để
có được tình yêu của anh… Anh biết là em rất nhát gan, rất sợ máu.
Vì anh, em đã phẫu thuật toàn bộ khuôn mặt của mình để trở thành
người xinh đẹp nhất… Vì anh, em đã phẫu thuật kéo dài chân để trở
nên cao ráo hơn, xứng với anh hơn.”
Nói đến đây, cô cúi đầu ngậm ngùi nhìn xuống chân mình. Những giọt
lệ đau xót cũng theo đó mà lan tỏa vào những vết sẹo tròn trịa và
đều nhau như được rập khuôn, cũng chính là nơi từng bị những con ốc
vít khoan vào tận thấu xương. Cơn nhức nhối khủng khiếp từ cuộc
phẫu thuật thẫm mỹ mà cô đã phải ám ảnh bao năm qua như lại một lần
nữa bộc phát trong giây phút này.
- Vô ích thôi! Dù em có làm bao nhiêu chuyện, anh vẫn không thể yêu
em được. Anh đã quyết định rồi, em hãy sớm chuẩn bị hành lý để lên
đường.- Anh vẫn tỏ ra cương quyết.
Anh nói dứt câu thì đứt phắt dậy bỏ đi. Cô nhìn theo dáng anh mà vỡ
òa trong vô vọng. Cô đã làm đủ mọi thứ, không từ bất cứ thủ đoạn
nào nhưng vì sao đến cuối cùng, ông trời vẫn cho cô trắng tay?
Nhưng lòng cô đã quyết nên cho dù có đau đớn đến thế nào đi nữa, vì
anh mà cô sẵn sàng cam chịu tất cả.
Đến giữa đêm, phòng Thịnh vẫn sáng đèn. Đêm nay, đột nhiên anh sợ
phải ở một mình trong bóng tối. Anh cũng không thể nào chợp mắt
được vì cứ hễ nhắm mắt lại là tiếng khóc than của Yến cứ văng vẳng
bên tai.
“Yến, em trở thành bạn gái của anh nhé!” Năm đó, khi anh ngỏ lời,
cô đã luống cuống đổ cả ly rượu vang vào chiếc đầm dạ hội màu trắng
tinh khiết của mình. Rồi cô nhìn anh bằng đôi mắt trong suốt, vô
tội và không ngừng tuôn ra những giọt lệ lấp lánh hạnh phúc. Đó
cũng chính là lúc kế hoạch trả thù của anh chính thức bắt
đầu.
Đến bây giờ, anh nhận thấy rõ ánh mắt của cô đã trở nên sắc bén và
giả tạo. Cô như một chiếc áo trắng bị anh làm cho vấy bẩn đến nỗi
khó lòng mà gột rửa lại như lúc ban đầu. Càng chứng kiến cô tự dày
vò bản thân, anh càng thêm đau lòng và ân hận vì sự ích kỷ của
mình.
Anh sẵn sàng bù đắp cho cô mọi thứ, kể cả mạng sống của mình. Nhưng
nực cười, cái cô mong muốn duy nhất lại chính là thứ mà anh không
bao giờ cho được, đó là tình yêu.
Anh biết mọi việc mình làm đều sai cả rồi. Nếu như anh không nuôi
dưỡng lòng thù hận thì có lẽ bây giờ, cuộc đời của anh, cô và cả
người con gái mà anh yêu đều sẽ được bình yên và hạnh phúc.
27. Chương: MỘT VỤ TAI NẠN
Đã qua hơn một tuần kể từ khi nghỉ việc, Hân vẫn chưa tìm được việc
làm phù hợp. Những việc vừa trải qua khiến cho cô nghĩ rằng tình
yêu là một thứ rất xa xỉ mà cô không bao giờ có được trọn vẹn. Bởi
lẽ lòng thù hận là thứ luôn nhẫn tâm phá tan giấc mộng đẹp của tình
yêu.
Chiều nay, ngôi nhà thật sự vắng vẻ. Ba mẹ đi ăn tiệc, bé Gấu thì
đã ra công viên chơi từ sớm. Dạo gần đây, thằng bé luôn tỏ thái độ
xa lánh cô. Lúc nãy, nó xin phép cô ra ngoài công viên chơi thì cô
đã biết nó không muốn ở nhà một mình đối mặt với cô.
Còn cô thì mải vùi đầu vào trong chăn, vùi đầu trong bóng tối để
trốn tránh thực tại. Nhưng sau chừng ấy cố gắng, tâm trạng của cô
vẫn không khá hơn được. Vì rằng cô chỉ có thể che đi đôi mắt để
không thể nhìn thấy những thứ không muốn, chứ không thể che được
lòng mình khỏi những nỗi buồn vô tận.
Trời oi bức nên Hân quyết định bước ra ngoài đường cho khuây khỏa.
Khu phố nơi cô ở cũng khá yên ắng vì dường như ai ai cũng đều có kế
hoạch của riêng mình. Cô dừng bước trên đoạn lề đường có hàng cây
me cao lớn nơi đã từng ngồi cùng với Gia Thiên, mắt quyến luyến
nhìn những chiếc lá me bay bay đầy trời sau một cơn gió thoảng
qua.
Giọng nói quen thuộc như còn âm vang lên bên tai: “Hãy dựa vào bờ
vai anh bất cứ khi nào cần nhé, ngốc của anh!” Lời nói đó giờ cũng
giống như cơn gió kia, vô tình thổi qua chắp cánh cho những chiếc
lá thỏa sức tung mình trong không trung rộng lớn. Rồi bỗng cơn gió
lại vô tình vụt đi mất, chỉ còn để lại những chiếc lá tan tác đáng
thương, không còn gì để tựa mình mà xoay chuyển nữa.
Hân cố nén tiếng thở dài và tiếp tục cất những bước chân nặng nề.
Đoạn lề đường phía trước mặt đã bị rào lại vì đang được thi công
dang dở, cô đành bước xuống lòng đường mà đi. Lúc này, tâm trí cô
trở nên trống rỗng, cơ thể cứ như một cỗ máy chỉ biết hướng về phía
trước mang theo các tri giác đã quá mỏi mệt.
Đột nhiên, đâu đó tiếng hét thất thanh: “Tránh ra! Xe mất thắng!
Mau tránh ra!” Cô chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã bị một lực rất
mạnh mẽ từ phía sau lưng đẩy ngã nằm sóng xoài trên lề. Trong cơn
hoảng loạn, cô nghe rõ “ầm” một tiếng rất lớn.
Cô nhanh chóng nhận thức được rằng có một tai nạn xe cộ vừa mới xảy
ra. Tuy bản thân cô không hề hấn gì nhưng ruột gan bỗng dưng nóng
như lửa đốt, giống như đang đối mặt với một điều gì đó rất tồi tệ.
Cô liền lồm cồm ngồi dậy để quan sát xem chuyện gì vừa xảy ra.
Không xa nơi cô bị ngã có một đám đông đang bàn tán xôn xao.
- Thẳng cha này lái xe ẩu ghê, đụng người ta máu me không! Ai đó
gọi xe cấp cứu đi!- Một người phụ nữ nói giọng khẩn trương.
- Máu chảy lênh láng thế này làm sao mà cứu kịp!- Một người đàn ông
vừa lắc đầu vừa nói.
- Không phải máu đâu! Đó chỉ là… là… - Người đàn ông vóc dáng lam
lũ, mặt mày tái mét đang cất giọng run rẩy.
- Im đi! Đã gây tai nạn còn cố cãi hả? Giữ thằng cha này lại, để
tôi gọi điện cho công an xuống giải quyết!- Một người phụ nữ khác
tức giận cắt ngang lời.
- Người tốt mà chết thì thật là oan ức. Anh này đã cố đẩy một cô
gái ra, còn phần mình thì tránh chiếc xe không kịp.- Một người đàn
ông khác vừa nói vừa chỉ tay về hướng cô.
Dường như có ai đó vì cứu cô mà gặp phải tai nạn thương tâm. Cô lật
đật tiến gần đến đám đông, cố chen chân vào để xem tình hình của
người đó thế nào. Trước mắt là một cảnh tượng thật kinh hoàng khiến
cho cô say sẩm mặt mày, chân không còn đứng vững được nữa.
Có một chàng trai trẻ nằm trên vũng máu đỏ tươi, máu phủ kín hơn
nửa khuôn mặt anh. Nhưng phần khuôn mặt còn lại vẫn đủ để cô nhận
ra người đó chính là Thịnh. Ngay lập tức, cô lao vội đến anh, run
rẩy ngồi bẹp xuống bên cạnh một cơ thể bê bết máu. Chỉ mấy hôm
trước đây thôi, anh còn đang rất khỏe mạnh đứng trước mặt cô. Bây
giờ, anh lại đang nằm đó bất động, sống chết chưa rõ.
Cô vừa lay nhẹ thân người anh vừa nghẹn ngào gọi: “Anh Thịnh à, anh
mau tỉnh lại đi!” Rồi bàn tay cô nắm chặt lấy bàn tay anh, bàn tay
vẫn còn rất ấm áp như thể dòng máu tươi trong cơ thể vẫn không
ngừng lưu thông.
Nhưng sau một lúc, cơ thể đó vẫn nằm đó bất động. Cô lo sợ đến nỗi
nơi trái tim như đang bị ai đó bóp nghẹn. Cảm giác hụt hẫng và mất
mát bắt đầu xâm chiếm lấy cơ thể cô. Không một tiếng khóc than
nhưng đôi dòng lệ từ trong mắt cô cứ thế mà tứa ra không
ngừng.
Cô cố gắng lay mạnh người anh hơn, xúc động đến nỗi giọng nói cũng
trở nên đứt quãng: “Anh Thịnh à, chẳng… chẳng phải anh nói là muốn
cùng em xây dựng một gia đình hạnh phúc sao?... Còn bé Gấu nữa,…
thằng bé vẫn chưa thấy mặt anh mà… Anh tỉnh dậy đi… tỉnh dậy
đi!”.
Bỗng đám đông đồng loạt hào hứng ồ lên: “Tỉnh rồi kìa. Tỉnh lại
rồi!” Cô cũng vừa kịp nhận ra những ngón tay anh đã bắt đầu có chút
cử động. Rồi đôi mắt anh dần dần hé mở báo hiệu cho sự sống đã hoàn
toàn quay trở lại.
- Anh thấy trong người sao rồi?- Cô vội vàng đỡ anh dậy, giọng nói
vẫn tràn ngập lo lắng.
- Anh không sao đâu!... Hình như anh vừa bị ngất đi một chút thì
phải!- Anh thì thào như người đang trong cơn bạo bệnh.
- Tôi đã nói là không sao mà! Bình tương cà chua tôi chở bị bể nên
văng đầy ra đấy thôi chứ đâu phải máu me gì.- Người gây tai nạn lên
tiếng đôi co.
- Còn dám nhiều lời à? Đợi công an đến rồi giải quyết!- Một người
đàn ông lên tiếng quát nạt.
- Cám ơn mọi người đã quan tâm đến tôi! Hiện tôi đã không sao rồi.
Thôi, mọi người cứ để cho anh ta đi đi!- Anh hướng về đám đông nói
một cách yếu ớt.
Một lúc sau, đám đông đã dần dần cũng giải tán hết. Thịnh vẫn còn
bị choáng sau cú va chạm nên Hân phải dìu anh lên bãi cỏ ngồi nghỉ.
Rồi cô dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau đi những vết bẩn trên khuôn mặt
anh. Bao nhiêu nỗi oán trách, cô dường như đã quên đi mất. Cô nhìn
anh bằng ánh mắt dịu dàng và cất nhẹ giọng nói: “Anh có cần đến
bệnh viện kiểm tra không?”
Còn anh thì nhìn người con gái mình yêu không chớp mắt. Đã lâu lắm
rồi, anh mới nhận được sự quan tâm, chăm sóc từ cô. Nghe cô hỏi một
câu lo lắng, anh khẩn trương đáp lại cũng bằng một câu hỏi: “Còn em
không có bị đau chỗ nào chứ?”
Anh không lo cho bản thân mình mà chỉ lo nghĩ cho cô. Vì rằng anh
đã mắc nợ cô quá nhiều… Vì rằng cô không đáng phải bị tổn thương
thêm một chút nào nữa… Vì rằng cô là người con gái duy nhất mà anh
yêu suốt cuộc đời này.
Rồi anh nghe rõ giọng cô nghèn nghẹn: “Anh bị như thế còn quan tâm
đến em à? Sao anh lại làm một chuyện dại dột như vậy chứ?”
Nhìn đáy mắt của cô long lanh như sắp khóc, anh xúc động ghì chặt
cô vào lòng. Mặc dù cô không có một chút kháng cự nhưng anh luôn có
cảm giác như cô đang cố gồng chặt người vì không thoải mái. Anh
bỗng nhận ra một sự thật phũ phàng là cô thực sự không còn là Huyền
Hân lúc xưa của anh nữa rồi.
Anh nhẹ nhàng buông vòng tay ra vì không muốn cô cảm thấy bị gượng
ép. Ngồi thêm một hồi lâu, vẫn không ai nói được lời nào. Anh lẳng
lặng nhìn cô trong đau xót. Còn cô hướng ánh mắt đau đáu về một
phía xa xăm nào đó.
Bất chợt, cả cô và anh đều giật mình vì một giọng nói trẻ con: “Anh
chưa về nhà à?” Trước mặt họ, bé Gấu cũng tỏ thái độ kinh ngạc
không kém.
Mặt cô tái nhợt, người run lên bần bật. Cô vẫn luôn lo sợ trái tim
non nớt của thằng bé lại một lần nữa bị tổn thương nên chưa lần nào
đề cập đến việc anh là ba ruột của nó. Cô liếc nhìn sang anh, nét
mặt anh vẫn bình tĩnh, thậm chí còn cười rất vui vẻ.
Bé Gấu cũng nhìn anh cười rất tươi, vô tư gọi anh bằng ba chữ:
“Người Bạn Lớn”. Cô không ngờ rằng Người Bạn Lớn mà bà Vân và bé
Gấu hay nhắc đến lại chính là anh. Thì ra từ lâu, anh vẫn luôn cố
tình tiếp cận và làm thân với thằng bé.
Cô chứng kiến cảnh hai cha đối diện nhau cười đùa vui vẻ mà tâm
trạng cô rất hồi hộp. Lòng cô day dứt với một câu hỏi: Nếu cô và
anh quay trở lại với nhau thì liệu bé thằng bé có được hạnh phúc
không?
Được một lúc, anh đột ngột sa sầm nét mặt, tay chân quờ quạng một
cách khó hiểu. Rồi anh hỏi bằng giọng lo lắng: “Huyền Hân à, sao
đột nhiên trời lại sụp tối nhanh như vậy nhỉ?”
Cô vẫn chưa kịp trả lời thì anh đã nóng lòng nói tiếp: “Trời tối
quá! Tối đến nỗi anh không thể thấy em và bé Gấu.”
Cô bàng hoàng nhận ra có một điều gì đó bất ổn đang xảy đến. Cô
dùng bàn tay mình không ngừng quơ qua quơ lại trước đôi mắt anh.
Nhưng đôi mắt đó cứ trơ ra như không hề nhìn thấy bàn tay cô. Rồi
cô hoảng hốt thốt lên: “Mắt anh… mắt của anh… bị làm sao
vậy?”
Tối hôm đó, Hân có mặt trong phòng khám khoa Ngoại Thần Kinh tại
bệnh viện. Ngồi đối diện với vị bác sĩ chuyên khoa già dặn, lòng cô
ngập tràn lo lắng. Thỉnh thoảng, cô cảm thấy nhức mắt vì thứ ánh
sáng phát ra từ những chiếc đèn neon.
Bác sĩ vừa chỉ vào các hình chụp y khoa trên bàn vừa từ tốn giải
thích: “Qua việc khám lâm sàng, cộng với hình ảnh chụp X-quang và
CT cho thấy hộp sọ của bệnh nhân Thịnh không bị chấn thương. Nhưng
việc va đập mạnh làm cho các dây thần kinh thị giác bị tổn thương
nên bệnh nhân không thể nhìn thấy được.”
Rồi giọng ông chùng xuống: “Tôi cũng xin nói trước để cô chuẩn bị
tinh thần. Trên thực tế, có người chỉ một vài tuần là khỏi. Còn có
người mãi mãi sẽ không tìm lại được ánh sáng.”
Cô bước ra ngoài với vẻ mặt thẫn thờ, tiếng thở dài buông lỏng cả
không gian. Lời nói lúc nãy của bác sĩ vẫn cứ quanh quẩn trong đầu
cô. Nếu để anh mãi mãi không tìm lại được ánh sáng chẳng khác nào
giết chết đi một người đàn ông đầy hoài bão và nghị lực.
Nếu được chọn, cô thà nhận lấy cảnh mù lòa chứ không để cho ai phải
chịu thay mình. Mặc dù anh đã từng có lỗi với cô nhưng ngay thời
khắc chứng kiến cảnh anh nằm bất động trên vũng máu, cô đã tha thứ
cho anh tất cả.
Cô quay về phòng bệnh anh nằm mang theo cả khối đá tảng đè nặng
trong lòng. Đến trước cửa, cô cứ lưỡng lự không dám bước vào vì
không biết phải nói gì về bệnh tình của anh. Bên trong văng vẳng
tiếng nói chuyện giữa anh và bé Gấu.
- Anh và chị Hai em quen biết nhau hả?
- Ừm, rất thân với nhau nữa là đằng khác!
- Có thân hơn với anh Gia Thiên không?
- Vậy giữa anh và anh Gia Thiên, em thích chơi với ai hơn?
- Khó nghĩ quá!... Nhưng dạo này anh Gia Thiên ít chơi với em nên
em thích anh Thịnh hơn.
- Hà hà! Đúng là trẻ con!- Anh bật cười nắc nẻ.
Cô ngạc nhiên vì anh vẫn có thể lạc quan cười đùa trong tình cảnh
như vậy. Cô dự định động viên anh nhưng cô lại nhận ra rằng người
cần động viên lại chính là bản thân mình. Như thế thì không được!
Nếu cô là kẻ yếu đuối thì không thể sát cánh cùng anh vượt qua giai
đoạn khó khăn này.
Cô hít thở thật sâu rồi điềm tĩnh đẩy cửa bước vào. Mọi thao tác,
bước chân, cô đều cố gắng làm rất khẽ khàng để tránh làm ngắt quãng
cuộc nói chuyện. Thế mà anh vẫn mau chóng phát hiện ra: “Huyền Hân
đó à?” Còn đôi mắt anh thì liên tục chao đảo như đang cố tìm hình
ảnh cô trong bóng tối.
Cô vẫn chưa kịp trả lời thì anh đã nóng lòng hỏi tiếp: “Bác sĩ nói
sao về tình trạng bệnh của anh vậy?”
Điều gì đến rốt cuộc cũng phải đến, cuối cùng cô cũng phải đối mặt
và trả lời cho anh biết sự thật. Cô lại hít thở thật sâu, lần này
nơi đáy lòng chợt nhói đau, rồi giọng nói điềm tĩnh lấn át đi tia
nhìn u uất trong đôi mắt: “Bác sĩ nói anh cần phải được phẫu
thuật.”
Cô vừa dứt lời, anh mỉm cười và cất giọng lạc quan: “Anh biết thế
nào cũng có cách mà.” Rồi anh sực nhớ ra một việc: “Giờ chắc cũng
trễ rồi, hai chị em về đi kẻo ba mẹ lo lắng! Ở đây có bác sĩ và y
tá lo cho anh được rồi.”
Nãy giờ, cô dường như đã quên mất cả thời gian. Nhưng nói thế nào
đi nữa thì để anh một mình trong bệnh viện cô lại không an tâm. Vậy
là cô nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường: “Được, em đưa bé Gấu về
rồi sẽ quay lại ngay. Anh cứ nghỉ ngơi đi!”
Nhưng anh lại không muốn làm vướng bận cô nên thẳng thừng từ chối
ngay: “Không cần đâu! Anh…”
Cô lập tức ngắt lời anh bằng một giọng điệu rắn chắc: “Em không thể
nào an tâm để anh một mình như thế. Anh có hiểu không?”
Biết mình không tiếp tục từ chối nữa, nên anh đành thuận theo ý cô:
“Được rồi, tùy em vậy!” Lòng anh chợt dâng trào một niềm hạnh phúc
đẩy lùi tất cả lo lắng và bệnh tật.
28. Chương: TẤM THIỆP HỒNG
Khi Hân quay trở lại phòng bệnh, thời gian cũng đã quá khuya. Căn
phòng vẫn sáng bừng và được bao trùm bởi tiếng thở đều đều trong
cơn ngủ say của Thịnh. Cô định với tay tắt đèn nhưng nhớ ra dù tối
hay sáng đâu còn quan trọng với một người không thể nhìn thấy ánh
sáng, nên lại thôi.
Cô đến ngồi bên cạnh giường, lẳng lặng ngắm nhìn anh. Khuôn mặt anh
vẫn toát lên vẻ điềm đạm, hiền lành làm cho cô nhớ da diết những kỷ
niệm ngày xưa thuở học trò.
Đột nhiên, tiếng thở im bặt để lại bầu không gian hết sức thanh
tĩnh, hình ảnh anh nằm bất động trên đường lại hiển hiện ra trước
mắt. Cô hoảng sợ đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt anh để chắc chắn
rằng nơi đó vẫn còn hơi ấm và sự sống.
- Em đã quay lại rồi à?- Bất chợt, anh mở mắt, cất giọng còn ngáy
ngủ.
- Chắc là em đã làm cho anh thức giấc rồi.- Cô áy náy đáp
lại.
Trong bóng tối của riêng mình, anh chỉ có thể biết được vị trí của
cô dựa vào cảm nhận. Anh chậm rãi ngồi dậy, tự mình mò mẫm ngồi dựa
lưng vào thành giường. Chỉ vỏn vẹn nửa ngày, anh đã có thể thích
nghi với bệnh tật của mình cũng bởi vì cô chính là nguồn động
lực.
Với ánh mắt vô hồn, anh đưa đôi tay mình ra, cất giọng nói mềm mại:
“Hãy đưa bàn tay em cho anh! Anh có chuyện quan trọng muốn
nói.”
Trong phút chốc, bàn tay cô đã đặt gọn vào lòng bàn tay anh. Lần
này, anh cảm nhận rõ đã không còn chút phản kháng hay gượng ép nào
từ cô.
Anh chậm rãi nói tiếp: “Anh biết mình là kẻ mặt dày, mày dặn. Nhưng
anh vẫn muốn hỏi em lần nữa: Nếu anh khỏi bệnh, em có đồng ý cùng
anh và bé Gấu xây dựng một gia đình hạnh phúc không?”
Nghe câu hỏi bất giờ, lòng cô không khỏi rối bời. Nhưng hiện nay,
không gì quan trọng bằng việc anh có thể tìm lại được ánh sáng. Cô
cảm thấy chấp nhận kết hôn với một người có thể hy sinh cả mạng
sống vì mình thì đâu có gì đáng bàn cãi. Huống chi, anh lại chính
là ba ruột của bé Gấu.
Dù cho trong tim cô vẫn còn hình bóng của người đàn ông khác thì
sao chứ? Ba mẹ cô đến với nhau đâu có tình yêu mà vẫn sống hạnh
phúc cả đời. Bởi thế cô nghĩ cũng sẽ làm được điều đó nên đáp lại
anh bằng giọng nói kiên định: “Dù anh có khỏi bệnh hay không, em
vẫn đồng ý.”
Cô đồng ý làm anh vui mừng tột độ. Anh hớn hở ra mặt, xúc động chỉ
còn biết cười mãi và thốt lên hai chữ: “Thật chứ!”
Anh không cảm thấy lo sợ hay cô đơn trong bóng tối. Vì cô giống như
một thứ ánh sáng rực rỡ đang soi sáng trong lòng anh. Anh siết chặt
bàn tay cô như sợ lại mất cô một lần nữa. Đôi mắt mù lòa của anh
đang ánh lên một niềm hạnh phúc khôn xiết.
Một tuần sau, cuộc phẫu thuật của Thịnh diễn ra rất thành công.
Cuối cùng, đôi mắt anh đã thấy lại được ánh sáng. Trong suốt thời
gian này, Hân ngày đêm chăm sóc anh. Điều đó càng làm cho anh có
thêm nghị lực và sự lạc quan vượt qua một giai đoạn hết sức khó
khăn.
Sau khi khỏe hẳn, Thịnh mạnh dạn ngỏ lời với ông Trí và bà Vân xin
được kết hôn với Hân. Ông không đòi hỏi gì nhiều mà vui vẻ gật đầu
đồng ý ngay. Vì ba mẹ của Thịnh đã mất từ lâu nên ông tự quyết định
luôn ngày kết hôn: đó chính là một ngày Chủ Nhật vào đúng ba tuần
sau. Chuỗi thời gian ngắn ngủi còn lại chỉ là còn là những con số
đếm ngược.
Mười hai ngày trước hôn lễ!
Có một rắc rối lớn xảy ra. Bà nội đáng kính của Hân đột ngột xuất
hiện ngăn cản việc kết hôn vì thầy Tích phán số mạng của hai người
rất khắc nhau. Nếu vẫn ngoan cố kết hôn, tính mạng của một trong
hai người sẽ gặp nguy hiểm. Ông Trí đùng đùng nổi giận vì người mẹ
quá mê tín của mình. Để dàn xếp mọi việc, bà Vân phải dùng một số
tiền không nhỏ để bịt miệng ông thầy này.
Chẳng hiểu sao ông thầy Tích nhận được rất nhiều tiền mà còn than
ngắn, thở dài. Ông tặng bà Vân một câu: “Nếu đã vậy thì phải đi cho
đến tận cùng, nếu quay đầu lại thì e là sẽ không tránh được kiếp số
đâu!” Bà vốn chẳng tin vào mấy chuyện mê tín nên không hỏi gì thêm,
cứ ậm ừ cho qua chuyện.
Mười ngày trước hôn lễ!
Thiệp hồng cũng đã được in xong. Bà con họ hàng, bạn bè thân thiết
cũng đã được lên danh sách đầy đủ. Hân nhìn tấm thiệp trên tay mà
thấy ngậm ngùi. Mọi việc đã đi quá xa, đến mức khó có thể quay trở
về điểm xuất phát của nó. Cô chỉ mong thời gian có thể chứng minh
được điều cô lựa chọn là đúng.
Cô lưỡng lự không biết có nên mời Gia Thiên không. Chắc khi nhận
được thiệp, anh ta sẽ nhín một chút thời gian bận rộn của để lướt
mắt xem qua. Hoặc có thể anh sẽ nhỏe miệng cười rồi nhanh chóng cho
nó vào thùng rác, vì anh đâu cần gì phải để tâm đến đứa con gái của
kẻ mà anh hận nhất.
Nhưng dù sao đi nữa, cô cũng muốn anh biết rằng cô đã tìm được một
bờ vai khác để nương tựa. Thế là cô cẩn thận viết lên bìa tấm thiệp
ba chữ “Hoàng Gia Thiên” bằng thứ mực nhũ vàng óng ánh. Buông viết,
miệng cô tràn ngập cả một vị đắng.
Chín ngày trước hôn lễ!
Buổi sáng, tại Hoàng Gia, một ngày làm việc mới bắt đầu. Gia Thiên
đứng trước phòng Kinh tế Đối ngoại nhưng không vào. Qua lớp cửa
kính, ánh mắt anh đăm đăm hướng đến vị trí Hân từng ngồi. Căn phòng
này vẫn vậy, chỗ ngồi đó vẫn như thế, nhưng người thì đã đổi khác
rồi.
Anh từng nghĩ vì cha mình, anh có thể dễ dàng vứt bỏ hết tình yêu
dành cho cô… Nhưng dường như mọi thứ lại không dễ dàng như thế. Đàn
ông cứng rắn hơn phụ nữ ở chỗ có thể dễ dàng kềm nén cảm xúc của
mình, không làm cho bản thân rơi nước mắt. Nhưng trong tình yêu,
đàn ông hay phụ nữ cũng đều mềm yếu như nhau, cũng đều phải nếm
trải qua đau đớn hay bi lụy trong trắc trở.
Trở về phòng làm việc, anh đứng cạnh bức tường bằng kính, đôi mắt
mỏi mệt xoáy vào bầu trời bao la xanh biếc. Xa xa có đôi chim trắng
muốt mải miết bay lượn không mỏi mệt. Anh từng nghe nói rất nhiều
về loài chim trời kia. Chúng không biết toan tính, không vương mang
ưu phiền, chỉ biết cùng người bạn đời của mình đi đến cùng trời,
cuối đất. Rõ là chúng còn hạnh phúc hơn anh.
Anh nhớ lại hôm Thịnh đến nhờ mình giúp đỡ về việc hạ bệ Trần Trọng
An của Khang An. Đáng lẽ, anh không có hứng thú lắm vì còn muốn
cùng ông ta tiếp tục đọ thực lực trên thương trường. Nhưng cuối
cùng anh lại đồng ý có lẽ là vì… cô. Anh biết khi Thịnh trả được
thù cũng chính là lúc anh ta quay trở về với cô. Và chính anh ta sẽ
là người thích hợp hơn anh mang đến cho cô niềm vui và hạnh
phúc.
Còn với anh, cái chết của ông Nam là một vết thương lòng mãi mãi
không bao giờ lành. Do đó, tình yêu anh dành cho cô chỉ là một hố
sâu tăm tối, không nhìn thấy được tương lai phía trước. Cho đến tận
lúc này, cả ba cô và mẹ anh chưa từng một lần thú nhận tội lỗi mà
mình đã gây ra. Vậy thì làm sao anh có thể tha thứ cho họ dù chỉ là
một chút thôi?
Rồi anh cất bước đến trước bức vẽ gia đình mình, vươn cánh tay nhẹ
nhàng chạm vào đó. Anh nén một tiếng thở dài như đang cố che giấu
đi cảm giác luyến tiếc cho một gia đình từng rất ấm êm.
Anh nhận ra những ngón tay vừa chạm vào bức vẽ đã bị bao phủ một
lớp bụi mỏng. Vốn việc lau chùi vật quý báu này, anh chỉ tin cậy
giao cho một mình chị Hà làm. Nhưng mấy bữa nay, dường như chị bận
rộn soạn thảo mấy hợp đồng quan trọng nên đã quên mất.
Anh liền tự tay lấy giấy mềm lau nhẹ nhàng trên mặt kiếng. Được một
lúc, bức vẽ bị lay động, rồi đột ngột “soạt” một tiếng, có vật gì
đó nhẹ nhàng rơi xuống đất. Anh tò mò nhặt ngay nó lên để xem cho
rõ là thứ gì.
Đó là một chiếc phong bì rất cũ kỹ, đầy những vết ố vàng nham nhở.
Ngay bên ngoài, anh nhận ra ngay là bút tích của ông Nam, được viết
bằng loại bút mực màu xanh mà ông vẫn thường dùng khi còn sống. Tuy
nét chữ bị lấm lem nhưng cỡ chữ to nên anh vẫn đọc được rõ ràng:
“Gửi con trai Gia Thiên, niềm tự hào của ba.”
Nơi đây đã từng là phòng làm việc của ông Nam. Sau khi ông mất, anh
vẫn chọn phòng này làm phòng làm việc của mình cũng chỉ vì muốn
được có cảm giác ở cạnh ông mỗi ngày. Suốt ngần đó năm, anh không
hề hay biết thì ra ông có để lại cho anh một bức di thư.
Anh hồi hộp mở chiếc phòng bì một cách cẩn thận. Có lẽ lá thư đã
từng bị ướt nên bên trong, các lớp giấy dính chặt lại. Anh khó khăn
lắm mới có thể lấy bức thư ra được một cách nguyên vẹn. Nhưng nội
dung thì quả thật rất khó đọc vì các nét chữ đã bị nhòe đi rất
nhiều. Bức thư dài tận hai mặt giấy nhưng anh chỉ đọc được một vài
dòng đầu và một vài dòng cuối:
“Gửi con trai,
Ba nghĩ rồi sẽ có một ngày sự hiểu biết và sự độ lượng của con vượt
qua tất cả mọi người. Lúc đó cũng chính là lúc con đọc được lá thư
này. Con trai, ba muốn nói cho con biết một bí mật mà cả đời ba cất
giấu trong lòng. Chỉ khi ba chết đi thì ba mới có thể nói thật cho
con biết.
(Đoạn giữa không đọc được)
Mong ước duy nhất của cuộc đời ba chính là có thể yêu mẹ con và
được mẹ con yêu. Ba là một người cha nhưng không đáng được làm cha,
một người chồng nhưng không đáng được làm chồng. Ba ngàn lần xin
lỗi con và mẹ của con.
Lê Nam”
Anh cố đọc đi đọc lại để hiểu thêm về bức thư. Anh đoán ông viết
những dòng này trước khi ông gặp tai nạn không lâu vì đầu thư có
nhắc đến cái chết. Cuối thư, ông còn khẳng định tình yêu với mẹ anh
vẫn là mong ước duy nhất của cuộc đời.
Nhưng dựa trên những tình tiết mà anh biết, bức thư lại chứa đựng
một điều hết sức vô lý. Mọi tội lỗi đều do mẹ anh và người đàn ông
kia gây ra, thế mà ba anh lại tỏ vẻ ăn năn, nhận mình là người có
lỗi trong mọi chuyện. Liệu là do ông quá rộng lượng, cao cả hoặc
bên trong còn có nội tình gì mà anh chưa được biết?
Anh cung chặt hai tay, lòng dạ sôi sục vì không thể nào đọc được
đoạn quan trọng nhất trong bức di thư. Bí mật được chôn giấu của
một đời người cuối cùng chỉ là những dòng chữ không rõ nét.
“Cộc! Cộc!” Đột nhiên, bên ngoài có tiếng gõ cửa. Anh dừng mạch suy
nghĩ lại, vội vàng nhét bức di thư vào dưới chồng hồ sơ trên bàn
làm việc.
Cánh cửa hé mở, chị Nhàn bước vào, khuôn mặt tươi như hoa, hớn hở
thông báo: “Hân, nhân viên cũ của phòng Kinh tế Đối ngoại vừa ghé
qua để phát thiệp cưới. Tiếc quá, còn trẻ vậy mà đã đi lấy chồng
rồi!”
Anh trừng mắt nhìn thẳng vào chị bằng ánh nhìn giận dữ và đáng sợ.
Không biết chị ta vừa lải nhải điều gì? Chắc là anh nhớ nhung cô
nhiều quá nên đã nghe nhầm tên chăng? Anh nóng ruột muốn xác nhận
lại một lần nữa sự việc nên buông lời gắt gỏng: “Chị vừa cái vừa
nói gì? Ai lấy chồng?”
Trước thái độ thất thường của ông chủ trẻ, chị Nhàn có chút lúng
túng: “Thì… thì là Hân chứ ai!” Rồi chị chìa ra một tấm thiệp màu
hồng phấn với chữ “Vu Quy” màu đỏ thắm đặt trên bàn, vô tư nói
tiếp: “Phần của em nè. Hân nhắn lại rằng hy vọng em nhín chút thời
gian bận rộn để tham gia lễ cưới của cô ấy.”
Chị vừa dứt lời, anh ghiến chặt răng, cất giọng bực dọc: “Chị có
thể ra ngoài được rồi đó!”
Sau khi chị khuất dáng, mắt anh bần thần nhìn vào tấm thiệp. Trên
bìa có ghi ba chữ “Hoàng Gia Thiên” bằng một nét chữ mềm mại như
của con gái. Có phải chính tay cô viết lên tấm thiệp vô tri này để
cố tình “sát muối vào lòng” anh không?
Anh tức giận chộp ngay lấy tấm thiệp. Chữ “Vu Quy” đã nhuộm thắm
đôi mắt anh, làm hằn lên những tia máu đỏ sậm màu. Bàn tay anh run
lên và gồng chặt lại như muốn vò nát nó, xé nó làm trăm mảnh, nhưng
cuối cùng lại làm không được. Bởi lẽ tấm thiệp báo tin vui này vốn
đâu có lỗi gì, chính anh mới là kẻ tự tay đẩy người yêu mình đến
với vòng tay người khác.
Có thể câu chuyện tình yêu giữa anh và cô đã thực sự đi đến hồi kết
thúc. Tim anh đau… đau lắm nhưng chỉ còn biết thầm cầu chúc cho
người ta mãi mãi hạnh phúc.
29. Chương: BÍ MẬT BỨC DI THƯ
Cũng buổi trưa hôm đó, chị thư ký Nhàn quay lại phòng làm việc Giám
đốc để nhận lại những hồ sơ đã trình ký. Gia Thiên không có trong
phòng nên chị ta liền thở phào nhẹ nhõm một cái. Bộ mặt tức giận
của anh lúc sáng vẫn còn làm cho chị có cảm giác e ngại.
Ngay lúc định lấy chồng hồ sơ đã trình ký, chị nhìn thấy trên bàn
khá bề bộn, liền thuận tay sắp xếp lại bàn làm việc. Chị nhấc cả
chồng hồ sơ dày nhất ra để phân loại lại. Bỗng “soạt” một tiếng, có
một chiếc phong bì cũ rớt ra từ mớ hồ sơ đó.
Chị tò mò cầm lên xem thử. Cảm giác vừa quen vừa lạ xen lẫn nhau
làm cho chị sững người. Suy nghĩ thêm một chút, mắt chị chợt sáng
bừng lên. Chị há hốc mồm, trong suy nghĩ vang lên một câu nói:
“Chẳng phải… đây… đây… chính là…!”
- Két!- Đột ngột có tiếng mở cửa.
- Chị đang lục lọi gì trên bàn làm việc của tôi đấy!- Gia Thiên
đứng cạnh cánh cửa mở toang, toát lên giọng khô khốc.
- À, chị… chị.- Chị ta đứng chết trân nhìn anh, sóng lưng lạnh
toát, miệng lẩm bẩm tính nói điều gì đó.
Anh thấy rõ bộ mặt chị trắng bệch, bộ dạng thất thần, trên tay lại
đang run run cầm bức di thư của ba mình nên không tránh khỏi ngờ
vực. Nhưng anh vẫn khoan thai tiến đến ngồi vào bàn làm việc, rồi
nghiêm mặt nhìn chị như đang chờ đợi một câu giải thích rõ
ràng.
- Ơ… chị xin lỗi! Chị thấy bề bộn quá nên chị mới… mới… À, chị cảm
thấy không được khỏe nên chị xin phép ra ngoài nhé!- Phải một phút
sau, chị ta mới mở miệng nói được, nhưng thái độ lại vô cùng lúng
túng.
- Khoan đã! Chị biết gì về phong thư này?- Thấy chị mãi vòng vo,
anh đành vào thẳng vấn đề.
- Gia Thiên à, chị có lỗi với em nhưng thật sự là không phải cố ý
đâu.- Với ánh mắt sợ sệt, chị bắt đầu nói ra sự thật.- Cách đây rất
lâu, có một lần khi chị đang lau bức vẽ thì bỗng từ đằng sau, một
bức thư cũ rơi vào chậu nước. Chị đoán được nó là thứ quan trọng
nên đã cố hết sức để cứu vãn. Nhưng cuối cùng nó vẫn thành ra lem
luốc như vậy.
- Vậy chị nói thật đi, có từng đọc qua nó không?- Có thêm chút manh
mối về bức di thư, anh như mở cờ trong bụng nhưng vẫn giữ bộ mặt
lạnh lùng.
- Chị… à… chị…- Chị cụp mắt xuống không dám nhìn thẳng vào anh, một
lớp mồ hôi mỏng đã sớm toát từ trán chị.
- Mau nói đi! Nếu gian dối nửa lời, tôi sẽ sa thải chị ngay lập
tức.- Anh nghiêm giọng cứng rắn.
- Xin lỗi em!- Giọng chị lạc đi, hai mắt cũng rưng rưng- Trong lúc
làm khô nó, chị đã tò mò đọc qua. Thật sự là trong đó chứa đựng một
bí mật rất lớn. Chị không dám nói ra vì sợ em sẽ vượt qua không nổi
sự đả kích.
- Từng tuổi này rồi có gì mà tôi chưa gặp qua. Thôi, chị cứ nói
thật hết đi!- Thấy chị muốn khóc, giọng anh hơi dịu lại.
- Được, chị nghĩ ở trên thiên đàng, ông Nam cũng muốn em đọc được
nó. Nhưng trước khi kể, chị khuyên em phải nên hết sức giữ bình
tĩnh.- Chị lau vội nước mắt chưa kịp chảy ra xuống hai gò má, rồi
bình tĩnh nói.
Bí mật của một con người đầy kiêu hãnh, tự tin cuối cùng cũng được
hé lộ ra. Đó là một sự thật hết sức phũ phàng. Trong phút chốc,
hình ảnh một người cha đáng kính, mẫu mực đã hoàn toàn sụp đổ. Tay
anh ôm lấy ngực mình như thể trái tim sắp vỡ tan ra thành trăm
mảnh.
- Em vẫn ổn chứ?- Thấy anh lộ rõ suy sụp, chị ta lo lắng hỏi.
- Tôi không sao.- Anh cất giọng thều thào xen lẫn hơi thở nặng nề.-
Chị lập tức liên lạc với hai người đó. Nói với họ dù có việc gì
quan trọng cũng phải bỏ hết và có mặt ở đây ngay!
- Chị sẽ làm liền nhưng em phải thật bình tĩnh đó!
Chị Nhàn đã ra ngoài mang theo hơi ấm con người duy nhất trong căn
phòng này. Anh cảm nhận rõ nơi đây chỉ còn lại sự lạnh lẽo, cô độc
và một màu trắng toát buồn bã.
Anh bóp chặt trán mình bởi những tế bào thần kinh không ngừng rên
xiết. Một nỗi đau quá lớn đang bóp nghẹn trái tim anh cũng vì rằng:
Người cha đáng kính của anh lại chết thêm một lần nữa, nhưng lần
này là chết trong tâm khảm!
- Cốc! Cốc!- Bất chợt, tiếng gõ cửa vang lên, phá tan sự tĩnh
lặng.
- Mời vào!- Anh thôi bóp trán mình, điềm tĩnh cất tiếng.
- Có chuyện gì thì cháu nói mau lên, chú thật đang rất bận.- Ông
Phong xuất hiện với vẻ mặt nghiêm khắc như mọi ngày.
- Mời chú ngồi! Chẳng có việc gì quan trọng hơn việc cháu sắp nói
ra đây!- Tia nhìn u uất thoảng qua trong đôi mắt anh nhưng giọng
nói lại chất chứa đầy sự kiên định.
- Cốc! Cốc!- Tiếng gõ cửa lần thứ hai lại vang lên.
- Mời vào!- Anh lại cất tiếng mời.
- Chị Ánh! Sao chị lại đến đây?- Ông lộ rõ sự kinh ngạc vì sự xuất
hiện của người thứ hai.
- Mẹ!- Trong tiếng gọi mẹ nhẹ nhàng, anh mừng rỡ đứng phắt dậy, xúc
động tỏ rõ thái độ kính trọng.- Mời mẹ ngồi!
- Con… con chịu gọi mẹ là mẹ rồi sao?- Bà cũng xúc động không kém.
Sau khi chồng mất, đứa con trai này luôn tránh mặt bà, cũng đã lâu
rồi chưa gọi bà một tiếng “mẹ”.
Gia Thiên ngồi ở vị trí bàn làm việc của mình đối diện với bà Ánh
và ông Phong. Anh ho khan một tiếng, sự u uất dâng trào mãnh liệt
trong đôi mắt, hai bàn tay đan lại thặt chặt, rồi giọng nói ôn tồn
cất lên:
- Mọi người đã có mặt đầy đủ. Vậy hãy trả lời con đi, ba con và chú
Phong đích thực là có quan hệ thế nào?
- Gia Thiên à! Con… con nói lung tung gì thế?- Bà đang tái mặt vì
run sợ.
- Con đã biết tất cả sự thật rồi nên các người không cần phải giấu
nữa!- Anh gằng giọng ngắt lời.
Trước sự kiên định của Gia Thiên, Ông Phong và bà Ánh đều sa sầm
nét mặt. Không hẹn mà gặp, họ cùng lúc lấm lét nhìn nhau không nói
nên lời. Căn phòng bỗng trở nên ngột ngạt hẳn. Tiếng thở nặng nề
của ba con người xen lẫn vào nhau tạo thành một bầu không khí thê
lương.
- Phải! Tôi và anh Nam…- Ông Phong cố nén tiếng thở dài, trầm giọng
nói.
- Đừng! Tôi xin anh… xin anh đừng nói ra!- Bà Ánh cầu khẩn, trên
khuôn mặt hiện rõ sự hoảng loạn.
- Chị Ánh à! Bao nhiêu năm, chị gánh tội ngoại tình trong mắt con
trai. Tôi nghĩ đã đến lúc minh oan cho chị. Sự thật phải được phơi
bày như đúng ý anh Nam.
- Không, mọi tội lỗi là ở tôi mà! Xin anh đừng nói thêm gì nữa!-
Mặc cho ông ta nói gì, bà vẫn tiếp tục van xin.
- Không đúng, chị không có lỗi gì cả!- Nói xong, ông cúi gầm mặt,
cất tiếng nói dè dặt.- Quan hệ giữa tôi và ba cậu không chỉ đơn
giản là bạn bè, mà phải gọi là “tình nhân”. Hai người chúng tôi
chính là có mối quan hệ “đồng tính”.
Nói đến hai chữ “đồng tính”, ông khựng lại một chút, giọng nói hóa
thành nghèn nghẹn:
- Cha mẹ sinh ra chú ra là một thằng đàn ông nhưng lại là thằng đàn
ông không trọn vẹn. Chú đã gặp và yêu một người có cùng hoàn cảnh
giống mình, chính là anh Nam, ba con. Lúc bấy giờ, hai người đàn
ông đều có sự nghiệp vững vàng. Chú là một luật sư có tiếng tăm.
Còn anh ấy là trợ thủ đắc lực của ông Hoàng Gia, ông nội con.
Rồi đáy mắt ông trở nên sâu hun hút và bị bao phủ hoàn toàn bởi một
màu đen vô vọng. Ông tiếp tục cất giọng tràn đầy cảm xúc:
- Cái xã hội này đầy rẫy tội ác làm hại trực tiếp đến tài sản và
tính mạng của con người như: cướp của, hiếp dâm, giết người,… Vậy
mà, tình yêu của những người đồng tính như chúng tôi không gây hại
đến ai cũng bị gán là “tội lỗi”. Chúng tôi đã không đủ sức mạnh
vượt qua những định kiến cổ hủ của xã hội để hưởng trọn vẹn hạnh
phúc của riêng mình. Vì vậy, cuối cùng chúng tôi đã quyết định kết
thúc mối quan hệ này trong sự day dứt và tiếc nuối không
nguôi.
Ông ngắt quãng câu chuyện một chút như để tự mình xoa dịu nỗi đau
đớn từ lâu đã chôn chặt trong lòng. Rồi giọng ông trở nên khản
đặc:
“Riêng về phần ba con, dưới áp lực của cha mẹ, anh ấy đành phải tìm
một người vợ hiền, dâu thảo. Ngay trong lúc đó, ông nội con cũng
đang có ý gả con gái của mình cho người trợ thủ mà ông đánh giá
cao. Ba con đã suy nghĩ đơn giản rằng sau khi cưới một người vợ tốt
ông sẽ có thể sống trọn vẹn như một người đàn ông thực thụ. Vì thế
mà anh đã đồng ý kết hôn với mẹ con.
Nhưng sau đó, chính anh lại không ngờ rằng càng cố gượng ép bản
thân thì lại càng cảm thấy tù túng và đau khổ. Một gia đình với vẻ
ngoài hạnh phúc chỉ giống như một chiếc lồng chim bằng thứ vàng
ròng quý giá đang giam lỏng anh ấy.
Rồi cũng đến một ngày, chiếc lồng đó cũng không còn đủ sức trói
buộc anh nữa. Khi đó cũng chính là lúc hai người đàn ông chúng tôi
tiếp tục lén lúc qua lại trong mặc cảm tội lỗi. Chúng tôi vẫn biết
là sai nhưng vẫn tự nguyện dẫn xác vào cái địa ngục trần gian u
tối.”
Nói đến đây, giọng ông Phong nghẹn đặc nên không thể nói tiếp thành
lời, hai tay ôm chặt lấy đầu mình, hai mí mắt mỏi mệt cụp xuống.
Còn bà Ánh cũng xúc động không kém, cố lau đi dòng nước mắt đang
lặng lẽ rơi. Bà bắt đầu cất lời kể xen lẫn những tiếng sụt sịt phát
ra từ cánh mũi:
“Bằng linh cảm của phụ nữ, mẹ cũng phát hiện ra được bí mật đáng sợ
của ba con. Dù mẹ là một bác sĩ nhưng vẫn không tránh khỏi thái độ
kỳ thị, khinh bỉ đối với ông ấy. Lúc ấy, cơ thể mẹ cứ như chìm ngập
trong vũng bùn tối tăm đầy nhục nhã, ê chề và không lối
thoát.
Mẹ đã đánh ****, thậm chí xỉ vả thậm tệ cha con nhưng ông ấy vẫn
điềm nhiên cúi đầu chịu đựng tất cả. Rồi khi ông ấy đòi ly dị để
giải thoát cho mẹ và chính bản thân ông thì mẹ như giọt nước tràn
ly. Mẹ âm thầm kết liễu đời mình bằng những liều thuốc ngủ nhưng
ông ấy đã kịp thời ngăn cản.
Trong lúc suy sụp tinh thần, mẹ cần một người bạn để chia sẻ tâm
tình. Người bạn mà mẹ nghĩ đến không ai ngoài bác Trí, ba của Hân
cũng đồng thời là người rất hiểu mẹ. Chính mẹ đã buộc bác ấy phải
hứa rằng dù có chuyện gì xảy ra cũng không cho ai biết việc này,
nhất là con trai của mẹ.
Về phần ba con, vì không còn mặt mũi đối diện với vợ con nên sinh
ra trầm cảm, bệnh tình cũng mỗi lúc một nặng hơn. Mẹ nghĩ ông ấy
chọn cái chết để giải thoát cho mẹ, chú Phong và cả bản thân ông.
Là một bác sĩ, đáng lẽ từ đầu, mẹ nên có thái độ tích cực đối với
ba con. Nhưng mẹ đã không đủ sáng suốt để làm được việc đó. Chính
mẹ đã đẩy ông ấy đến với cái chết.
Khi chồng mất, lại bị con hiểu lầm, tinh thần mẹ đã bị suy sụp rất
nặng. Nhưng vì ước nguyện của ba và ông ngoại con, mẹ vẫn phải đứng
thật vững để dõi mắt theo đứa con trai duy nhất của dòng họ.
Trong suốt thời gian qua, ngoài
giờ làm việc ở bệnh viện, mẹ đã tham gia vào đội ngũ tư vấn cho
những người đồng tính, cũng là một cách để làm vơi đi nỗi ân hận
trong lòng mẹ. Bây giờ, mẹ như một người đã được gột rửa não, không
còn cảm thấy kỳ thị những người có hoàn cảnh đặc biệt như ba con
nữa.”
Bà Ánh vừa dứt câu thì nước mắt đã rơi lả chã. Ông Phong đã vừa kịp
trấn tĩnh nên thay bà nói tiếp:
“Chúng tôi vẫn mơ ước có thể biến đổi cảm xúc của mình để đường
hoàng yêu một người phụ nữ, có quyền thoải mái cùng những thằng đàn
ông khác bàn về nét đẹp của người phụ nữ… Nhưng chính tạo hóa đã
cướp mất của chúng tôi những điều đó.
Y học cũng đã khẳng định đồng tính không phải là bệnh. Mà nó là xu
hướng tình dục, không phải là vấn đề đạo đức, cũng giống như việc
ai đó có mắt màu xanh hay nâu, dáng vóc thấp hay lùn. Đây là điều
không thể thay đổi được vì nó đã mang tính bền vững.
Chúng tôi cũng có người biết sống có ích và hết lòng cống hiến cho
xã hội như những người bình thường khác. Ấy vậy mà, cái xã hội
******** này luôn đánh đồng chúng tôi với những kẻ tội phạm, xem
chúng tôi là đồ biến thái và suy đồi đạo đức.
Cách phản ứng của chị đối với anh Nam cũng không có gì là lạ. Mọi
người phụ nữ trên đời này đều sẽ có phản ứng tương tự như chị thôi.
Chính những định kiến cổ hủ của xã hội đã đẩy tôi và anh Nam đi hết
từ sai lầm này đến sai lầm khác. Chị và chúng tôi chỉ là những nạn
nhân trong một tấn bi kịch mà những kẻ thủ ác chính là xã
hội.”
Ông Phong dứt lời, bầu không khí trở nên lắng dịu, nhưng trong lòng
ai nấy đều như bị tảng đá nặng đè chặt. Từ nãy giờ, Gia Thiên vẫn
im lặng tập trung nghe hết câu chuyện. Mỗi người một lời đã làm rõ
câu chuyện đầy bi kịch của gia đình anh.
Bao năm qua, anh cứ mang trong người một mối hận thấu xương, có
những lúc tưởng chừng chỉ khi chết đi mới có thể quẳng xuống được.
Nhưng đến ngày sự thật sáng tỏ, anh như người vừa vứt đi một gánh
nặng quằn vai này thì lại gánh ngay lên người một gánh nặng quằn
vai khác.
- Nhưng con vẫn có chỗ không hiểu. Lỗi không phải do mẹ mà sao mẹ
cứ phải gánh hết tội về mình chứ?- Anh nuốt ực đi thứ cảm giác mặn
đắng trong miệng, rồi hỏi.
- Làm sao mẹ có thể nói ra được? Liệu rằng tội ngoại tình của mẹ
hay sự thật về ba con, cái nào sẽ gây tổn thương đến con nhiều hơn?
Mẹ biết với tính cách bồng bột của tuổi trẻ, con sẽ bị suy sụp tinh
thần, hoặc con sẽ suy nghĩ nông cạn mà đi làm chuyện dại dột, hay
cũng có thể con sẽ không thể ngẩng cao đầu làm người.- Bà như bị đả
kích, hô hấp trở nên dồn dập.
- Con xin lỗi mẹ! Suốt những năm qua, con đã hiểu lầm mẹ và cả bác
Trí.- Anh nắm lấy tay mẹ mình, cảm giác hối hận dâng trào.
- Mọi chuyện cũng đã sáng tỏ. Mẹ biết vì lòng thù hận mà con đã từ
bỏ Hân. Đã đến lúc con phải biết trân trọng tình yêu của mình.- Bà
nhìn con trai mình, ánh mắt tràn trề yêu thương.
- Con biết mình phải làm gì rồi! Mẹ và chú Phong về đi! Con muốn
được yên tĩnh.- Nhắc đến cô, tâm trạng của anh càng trở nên phức
tạp hơn.
- Được, chú tin là con sẽ có đủ nghị lực để vượt qua mọi trở ngại.-
Ông vỗ vỗ vai anh và nói.
- Gia Thiên! Mẹ biết lúc này con rất đau lòng nhưng hãy dũng cảm mà
đối mặt với sự thật con à! Và một điều nữa, ba và mẹ đến với nhau
là sai lầm, nhưng sinh ra con là điều đúng đắn nhất trong cả cuộc
đời của mẹ.- Nói xong, bà ôm chặt lấy con trai của mình như muốn
tiếp thêm cho anh sức mạnh.
Sau khi họ đi, căn phòng lại trở nên vắng lặng như cũ. Anh như một
kẻ yếu đuối bị sự lạnh lẽo, cô độc và sợ hãi bao phủ toàn thân.
Ngay lúc này, anh cần ai đó ở bên cạnh xoa dịu trái tim yếu đuối
của mình. Nhưng ai đó thì chỉ có thể là một người duy nhất mà anh
đã cố tình ruồng bỏ.
Anh cũng giống như mẹ mình, vừa bị nhấn chìm trong vũng bùn tăm
tối. Nhưng anh khác bà vì trong tức thời, bằng sự hiểu biết và cái
nhìn mới của tuổi trẻ, anh có thể dễ dàng tìm ra lối thoát cho
riêng mình. Đó là anh sẽ học cách chấp nhận và thông cảm cho con
người thật sự của ba mình.
Cũng vì rằng ông Nam nói đúng, những người đồng tính vốn đâu có tội
tình gì. Chính cái nhìn kỳ thị của người đời mới chính là kẻ thủ ác
đẩy họ đi sai đường. Anh mong rồi một ngày gần đây, xã hội sẽ bớt
đi những định kiến tiêu cực, người đồng tính có thể tự hào sống
thật với bản thân mình. Họ sẽ không phải đội lốt một người hoàn
chỉnh để gieo rắc thêm bất cứ một tấn bi kịch nào nữa.
Rũ bỏ lòng thù hận, còn lại trong anh chỉ là một khoảng không trống
rỗng. Mẹ anh cố tình che giấu sự thật để giữ vững hình tượng một
người chồng, người cha mẫu mực. Nhưng chính điều đó lại xé toạt đi
tình yêu của anh.
Anh đưa tay lấy tấm thiệp hồng từ trong ngăn tủ kéo. Nhìn lại tên
mình được ghi bằng thứ mực nhũ vàng óng ánh, tia mắt anh trở nên u
ám, còn lòng dạ tê buốt lại. Giá như… giá như anh biết hết lòng gìn
giữ và trân trọng người mình yêu thì đâu phải tiếc nuối và dằn vặt
như bây giờ.
30. Chương: MÓN QUÀ CƯỚI
Bảy ngày trước hôn lễ!
Tối hôm đó, biệt thự Hồng Nhung, sảnh phòng khách trở thành một
mảnh hoang toàn và u tối. Dướt đất ngổn ngang những mảnh vỡ thủy
tinh, sành sứ. Còn trên tường nham nhở những vụn giấy màu đỏ thắm,
chỉ có thể đọc được ba chữ “Lễ Tân Hôn” từ mảng tường bị bong
tróc.
Bao trùm cả không gian là tiếng khóc đau đớn và thảm thiết. Ở giữa
sảnh, dáng một người con gái ngồi bệt xuống đất trong tư thế bó
gối. Hai đầu gối của cô đều đã bị thấm đượm bởi nước mắt.
Bất chợt “cạch” một tiếng, chùm đèn pha lê sang trọng được bật lên,
cả gian phòng khách bỗng chốc trở nên rực rỡ. Cô ngước mắt nhìn
theo hướng phát ra tiếng động. Ánh sáng soi rõ trên khuôn mặt cô,
hai dòng nước mắt đang tan chảy, tựa như hai hạt pha lê đang buông
xuống đất rồi vỡ tan tành theo hư vô. Rất nhanh, một tia nhìn
thương cảm bám chặt lấy cơ thể cô rồi lại vụt đi mất.
- Em lại bày ra trò quỷ quái gì nữa vậy?- Thịnh đứng đối diện với
Yến, cố nén cơn đau đến tận đáy lòng mà buông lời sắt đá.
- Người bày ra trò chính là anh chứ không phải em. Tự dưng, anh mất
tích cả mấy tuần lễ. Có biết em lo lắng thế nào không? Vậy mà, khi
vừa trở về, anh lại thông báo kết hôn với người phụ nữ khác. Anh có
thể “cạn tàu ráo máng” với em như vậy sao?- Cô gắng nói thành lời
trong nước mắt.
- Đến nước này, nếu em vẫn cố tình không hiểu ra vấn đề thì mặc em.
Ngày mai, em hãy chuẩn bị, sẽ có người giúp em dọn hành lý đến nơi
ở mới. – Anh vẫn giữ thái độ lạnh lùng.
- Thôi đủ rồi!- Sau giọng hét lớn là tiếng cười khẩy chua xót.- Anh
tàn nhẫn lắm! Con nhỏ Hân kia có gì hơn em chứ? Nó sinh con cho anh
được, thì em cũng làm được. Nó có thể yêu người khác nhưng em thì
không bao giờ. Cho đến chết, trong trái tim em vẫn chỉ có một mình
anh thôi!- Rồi giọng cô lạc đi. Từ trong đôi mắt xinh đẹp, những
hạt pha lê lũ lượt buông xuống tạo nên thứ âm thanh “tí tách” não
lòng.
Lòng dạ đã sớm mềm nhũng từ đầu nhưng anh vẫn gắng gượng giữ thái
độ lạnh nhạt. Bởi lẽ tình yêu là thứ xa xỉ chỉ có thể dâng trọn cho
người mình thật sự yêu. Anh thà đeo chiếc mặt nạ tàn nhẫn để dập
tắt tuyệt đối những hy vọng ảo tưởng của cô, người mà anh đã lỡ làm
tổn thương sâu nặng.
Thời khắc quyết liệt đã đến. Anh vờ nổi nóng, bóp chặt lấy hai bả
vai cô mà lắc mạnh, gằng giọng từng chữ một:
- Anh không nói nhiều với em nữa. Em không dọn đi thì sẽ có người
giúp em làm việc đó. Hiểu không?
Cô không có phải ứng gì, chỉ còn biết trân mắt nhìn anh, nước đong
đầy cả hai tròng mắt, ánh nhìn tha thiết chỉ như muốn van xin. Nhìn
đôi mắt đó, tim anh se lại đau buốt nên đành phải buông tay mà
tránh đi ngay. Anh sợ chỉ ở lại thêm một chút nữa thôi anh sẽ mềm
lòng.
Anh đi rồi, cô ở lại trơ trọi với đống đổ vỡ do chính tay mình tạo
ra. Một chút khả năng níu kéo anh, cô cũng không còn. Đầu óc cô trở
nên tê dại như đang bị hàng triệu triệu con kiến gặm nhắm từng
chút, từng chút một. Đau lắm! Đau đến độ cô chỉ muốn kết thúc ngay
cuộc sống này.
Tay run run , cô cầm ngay lên một vảnh vỡ thủy tinh. Cô sợ máu nên
nhắm mắt, khứa nhẹ vào cổ tay mình. Vật sắc bén lạnh lẽo xuyên qua
lớp da mỏng manh nhưng lại hoàn toàn không để lại đau đớn như cô
nghĩ. Cô mở mắt, chứng kiến cổ tay mình rỉ ra một vài giọt máu
tươi. Màu đỏ của máu đẹp quá, đỏ thắm như màu giấy của ba chữ “Lễ
Tân Hôn”!
“Ha ha ha”, cô cười ngặt nghẽo thành tiếng mang theo nỗi chua xót.
Đã đến lúc cô phải vứt bỏ thứ tình yêu đày đọa đã ám ảnh cả đời
mình. Cô vung cao mảnh vỡ để cắt thêm một nhát nữa… lần này nhất
định phải cắt thật mạnh, thật sâu… một lần sẽ kết thúc cho tất
cả.
Nhưng “xoảng” một tiếng, mảnh vỡ thủy tinh từ tay cô đã nằm lăn lóc
trên sàn. Trong tíc tắc sống còn, cô chợt đắn đo: “Tại sao phải
mình chết một cách ngu ngốc như vậy chứ? Người đáng chết không phải
mình, mà phải là một kẻ khác.” Ngay lúc đó, ánh mắt cô đã trở nên
sắc bén đến đáng sợ.
Cô lập tức quay trở lại phòng mình, rồi lục tung mọi thứ trong
thùng đồ chứa những kỉ niệm chương môn thể thao bắn súng. Một hồi
sau, ngắm nghía thứ trong tay mình, đôi mắt cô ánh lên tia nhìn
lạnh lùng như thú dữ. Đó là một vật đen và lạnh,… khẩu súng ngắn,
món quà đặc biệt mà ba cô cất công tìm mua tận biên giới để làm quà
sinh nhật cho cô.
Năm ngày trước hôn lễ!
Chiều hôm đó, Chi đến nhà tìm Hân. Người bạn thân với nụ cười gượng
gạo, tay đưa cho cô một hộp quà to được gói rất đẹp mắt.
- Cậu thật tốt nha! Chưa đến ngày cưới mà đã tặng quà cho mình
rồi.- Hân hớn hở nói.
- Không, không phải của mình đâu!- Chi lắc đầu nguầy nguậy, ánh mắt
tràn đầy ẩn ý.- Có người nhờ mình chuyển nó cho cậu.
- Vậy món quà này… là của…- Hân ngờ ngợ ra điều gì đó.
- Ừm, chính là của anh ấy!- Chi liền gật đầu khẳng định.
Ôm chặt món quà trong tay, lòng Hân rộn ràng khó tả, còn người thì
thừ ra như bị nó hút mất hồn. Vậy là anh đã đọc tấm thiệp cô gửi.
Anh có chút có cảm xúc nào dành riêng cho cô không? Hình ảnh anh
với vô vàn cảm xúc bất chợt hiện ra khiến cho cô vui buồn lẫn
lộn.
- Này, quà chứ đâu phải là người, làm gì mà cậu nhìn nó đắm đuối
vậy? Cậu mau mở ra xem bên trong là thứ gì!- Chi lên tiếng nhắc
nhở.
- Ừ, để mình mở liền!
Nói là làm ngay, Hân mở hộp quà
ra, thao tác không quá vộng vàng cũng không quá chậm rãi. Hai cặp
mắt tò mò không hẹn mà gặp cùng nhìn xoáy vào bên trong hộp. Lúc
chiếc hộp mở toang cũng chính là lúc một bó hoa cầm tay cô dâu hiển
hiện ra.
Đó là một bó hoa tulip trắng. Trên phần thân được quấn bằng lớp vải
voan màu trắng tinh khôi và được đính rải rác những hạt trai trắng
ngà. Trông bó hoa có vẻ đơn giản nhưng lại rất tinh tế và sang
trọng.
Nếu không nhìn thấy tờ giấy hướng dẫn bảo quản, không ai phát hiện
ra bó hoa không phải là hoa tươi. Nó được ướp sấy khô theo công
nghệ làm hoa khô hiện đại của thành phố Đà Lạt. Vì vậy, nó vẫn giữ
được độ tươi tắn và mềm mại như hoa tươi nhưng lại giữ được độ bền
rất lâu.
Bên trong chiếc hộp, còn có một phong thư. Vừa mở phong thư ra, một
mùi mực thơm ngào ngạt lan tỏa khắp căn phòng. Trên trang giấy màu
trắng ngà, từng nét chữ rõ ràng và mạnh mẽ. Đó chính là nét chữ của
anh, Hoàng Gia Thiên.
Vì quá hồi hộp nên trước mắt cô, những dòng chữ không ngừng nhảy
múa loạn xạ. Cô phải hít thật sâu để lấy lại cân bằng, rồi mới bắt
đầu thầm đọc từng chữ một.
“Anh không biết em có thích hoa tulip trắng hay không nhưng anh vẫn
tặng nó cho em. Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã liên tưởng đến
loại hoa này. Theo thời gian, dù em có thay đổi như thế nào đi nữa
thì trong lòng anh, em mãi mãi là người con gái trong sáng và cao
quý.
Chỉ mới đây thôi, anh đã phát hiện được một bí mật lớn về ba mình.
Nhờ đó, anh đã biết được quan hệ giữa ba em và mẹ anh là hoàng toàn
trong sạch. Thế mà anh đã từng quá ích kỷ với em quá phải không?
Khi hiểu lầm ba em là kẻ xấu, anh đã dùng những lời lẽ tồi tệ nhất
để ruồng bỏ em. Là anh có lỗi, vì lòng thù hận mà anh đã nhẫn tâm
chà đạp lên tình cảm của hai chúng ta.
Em hãy tin rằng việc anh yêu em chính là thật lòng. Nhưng tình yêu
trong anh chưa đủ lớn nên anh mới không có đủ dũng khí để vượt qua
mọi trở ngại. Điều đó cho thấy anh không phải người đàn ông xứng
đáng với em! Vì vậy, anh không muốn dựa vào bất cứ lý do nào để yêu
cầu em quay trở lại bên anh.
Nhưng với Thịnh thì khác! Anh đã từng hỏi anh ta một câu như thế
này: “Giả sử Hân là con gái của Trần Trọng An thay vì Yến, anh vẫn
sẽ trả thù ông ta chứ?” Anh ta đã không một chút đắn đo mà trả lời
rằng: “Không! Nếu là Hân, tôi sẽ chọn cách đưa cô ấy đến một nơi
thật xa để cắt đứt hết mọi liên hệ với ông ta.” Thịnh có thể vì em
mà sẵn sàng tha thứ cho kẻ thù. Để một người như anh ta chăm sóc
em, anh rất an tâm.
Anh từng nghe một người bạn nói rằng: “Yêu một người là mong người
mình yêu được hạnh phúc”. Nhưng anh lại không làm được điều đó em
à! Thật sự anh rất đau lòng khi nghĩ đến việc em sẽ sống trọn đời
với một người không phải là anh. Có lẽ cách nghĩ tốt nhất anh có
thể làm được là học cách để quên đi người mình yêu ngay sau khi
viết bức thư này. Vậy em hãy sống thật hạnh phúc và cũng quên đi
những ký ức đau buồn về anh nhé!”
Từng giọt nước mắt trong suốt nhẹ nhàng thấm ướt cả trang thư. Giá
như cô chưa từng đọc được lá thư này thì có lẽ cô sẽ không phải đau
đớn đến như vậy. Lòng cô tựa như mặt hồ đã tạm trở nên phẳng lặng
sau một cơn mưa giông dữ dội. Ấy thế mà, anh lại nỡ ném thêm vào đó
một viên đá để nó lại tiếp tục dậy sóng.
Học cách để quên ư? Muốn quên một người dễ dàng lắm sao? Cô đã thử
rất nhiều cách để quên anh nhưng đều thất bại. Thứ tình yêu được
nuôi dưỡng bằng máu của trái tim thì khó mà lay chuyển được. Cái cô
làm được chỉ có thể là nén chặt mối tình này đến tận đáy lòng mình.
Để rồi chỉ khi hít thở thật sâu thì cảm giác nhói lòng mới có thể
chiếm giữ được linh hồn cô.
- Mọi chuyện cuối cũng cũng đã rõ. Cậu vẫn ổn chứ?- Chi lo lắng
hỏi.
- Mình không sao!- Hân quệt vội hai dòng nước mắt, nghẹn ngào
đáp.
- Tại sao yêu mà phải mệt mỏi như vậy chứ? Cậu yêu ai thì cứ chọn
ngay người đó làm chồng thì chẳng phải tốt hơn sao?- Những câu hỏi
của Chi tuông ra trong tiếng thở dài.
- Không thể nói như cậu được! Mình không thể ích kỷ đến nỗi chỉ
nghĩ cho bản thân. Ba mẹ mình và anh Thịnh đang rất háo hức mong
chờ ngày kết hôn này.
- Nghe thì có vẻ gay go, nhưng nếu việc hủy hôn đem lại cho cậu
hạnh phúc thì sau này, người ta chỉ nhắc đến nó như một kỷ niệm
vui.
- Không được! Mọi việc không đơn giản như cậu nghĩ đâu!
- Cậu hãy sống cho bản thân chỉ một lần trong đời có được không?
Lúc nào cậu cũng nghĩ cho người khác cả. Vì ai mà một người con gái
chưa chồng phải trốn đi biệt xứ sinh con? Vì ai mà con trai phải
gọi mẹ ruột của mình bằng chị? Cậu cứ suy nghĩ cho kỹ đi, hạnh phúc
chính là do cậu lựa chọn!- Trong lúc xúc động, Chi tỏ rõ thái độ
thẳng thừng.
Cô không đáp lại câu nói của người bạn thân, mà chỉ âm thầm chua
xót. Cô còn có quyền lựa chọn sao? Không phải là cô yếu đuối không
muốn lựa chọn, mà là vì đến nước này rồi, cô không muốn vuột mất cơ
hội tạo nên một gia đình hoàn hảo cho bé Gấu. Cô đã dự tính rất kỹ
càng, sau khi kết hôn, sẽ giải thích từ từ cho thằng bé hiểu cô và
Thịnh mới chính là cha mẹ ruột. Cô chỉ có một mong muốn duy nhất là
thằng bé sẽ lại gần gũi với mình như xưa.
Bốn ngày trước hôn lễ!
Buổi tối, Thịnh và Hân cùng nhau dùng bữa tối ở nhà hàng Có Đôi
quen thuộc. Bữa ăn này rất đặc biệt vì chỉ có hai người và những
ngọn nến lung linh, ấm áp. Dùng bữa xong, cô ngồi lặng lẽ, vừa nhấp
nháp ly rượu vang, vừa thả hồn mình vào điệu nhạc hòa tấu du dương
mang âm vực trầm lắng.
Còn anh thì không thể chú tâm vào bất cứ điều gì khác ngoài cô. Hôm
nay, cô rất xinh đẹp, tươi tắn trong chiếc đầm màu xanh da trời mà
anh tặng. Nhưng trong ánh mắt, nụ cười lại phảng phất chút rũ rượi.
Anh cảm thấy lo lắng nhưng rồi lại nhanh chóng phớt lờ đi. Có thể
phái nữ thường mang tâm trạng bối rối trước ngày kết hôn cũng
nên.
Đã đến lúc anh phải làm một việc hết sức quan trọng trong cuộc đời
mình. Thao tác rất nhẹ nhàng, anh thò tay vào túi quần lấy ra một
chiếc hộp đã được chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Chiếc hộp được mở bung ra,
bên trong là chiếc nhẫn bằng vàng trắng gắn viên đá ruby màu đỏ.
Dưới ánh nến, nó hệt như một bông hoa hồng nhung đang phát
sáng.
Rồi anh mang chiếc nhẫn đến quỳ gối bên cạnh cô với ánh mắt long
lanh chân thành, giọng nói run run vì hội hộp:
- Hân à, em gả cho anh nhé!
- Anh Thịnh, anh mau đứng dậy đi! Sao phải nhắc lại việc này chứ?-
Cô tròn xoe mắt nhìn anh vì việc này làm cho cô quá bất ngờ.
- Anh chỉ đứng dậy khi em nói đồng ý làm vợ anh thôi.
- Được! Được! Em chịu thua anh rồi. Em đồng ý!
- Cảm ơn em!
Anh nói xong thì hớn hở đeo ngay chiếc nhẫn quý giá vào ngón áp út
của cô. Nó thật vừa vặn với ngón tay cô làm cho anh cảm thấy rất
hài lòng. Thế mà khi ngước nhìn lên, anh tinh ý bắt gặp ánh mắt
đượm buồn của cô đặt trên chiếc nhẫn. Nhưng cô đã khéo léo che giấu
đi bằng một nụ cười mỉm duyên dáng.
Trên đường về, hai người trở nên khá lặng lẽ, không ai mở miệng nói
với ai một tiếng nào. Thỉnh thoảng anh quan tâm liếc mắt nhìn về
phía cô. Anh không còn nhận ra cô mà chỉ thấy được một thể xác mệt
mỏi, vô hồn ngồi đó, bàn tay đan chặt lấy bàn tay.
Nỗi ray rứt trong lòng anh mỗi lúc một dâng cao. Chẳng lẽ cô đến
với cuộc hôn nhân này mãi chỉ là gượng ép? Chẳng lẽ người cô mong
muốn sống trọn đời đã không phải là anh?
Lúc trước, vài lần bắt gặp cô và Gia Thiên đi cùng nhau, anh vốn đã
nhận ra cô đối với người đó rất đặc biệt. Nhưng anh vẫn tự tin cho
rằng tình yêu của anh và cô sẽ mãi luôn bền vững, không gì chia cắt
được. Anh đã sai lầm mất rồi, sai lầm ngay từ lúc quyết định nuôi
dưỡng mầm móng thù hận, để nó vươn nhánh mạnh mẽ giết chết đi tình
yêu của chính mình.
Nhà cô đã ở ngay trước mặt, anh chào tạm biệt cô xong rồi vào ngay
trong xe, đóng sầm cửa lại. Ngay khi lúc khởi động máy xe thì tay
anh run run dừng lại. Cái anh đang lưỡng lự thực chất là anh không
muốn gượng ép cô, nhưng cũng không muốn cô từ bỏ cuộc hôn nhân
này.
Rồi anh bước ngay ra khỏi xe, vội vã lao đến ôm chặt cô vào lòng.
Giọng anh ấm áp xua tan đi lạnh buốt của đêm khuya:
- Hân, nán lại đây một chút với anh nhé!
- Có chuyện gì vậy anh?
- À, anh chỉ định nói rằng, em ngủ ngon nhé! Anh về đây!
Nói xong, anh bịn rịn buông vòng tay mình, quay trở vào xe. Anh
tính hỏi cô thật ra có còn yêu anh không, nhưng lại thôi. Có lẽ anh
đã có câu trả lời cho lòng mình rồi thì phải!
Cô ngẩn người nhìn theo xe anh đến khi khuất dáng. Anh có vẻ gì đó
là lạ thì phải. Cô nhìn chiếc nhẫn quý giá trên tay mình mà lòng
càng thêm rối rắm. Chỉ vài hôm ngắn ngủi nữa thôi, cô đã thật sự
làm vợ của anh rồi, vậy mà trong tim vẫn đau đáu nhớ về hình bóng
của một người khác. Dù cho có cố nén chặt vào lòng sâu đến thế nào,
cô vẫn cảm thấy nhói đau trong từng nhịp thở.
Cô cất bước đi về hướng công viên cho khuây khỏa đầu óc. Hơn 11h
đêm, xung quanh cũng khá vắng người. Chiếc ghế đá dưới tán me già
cỗi lại một lần nữa rung rinh trước gió mang theo những chiếc lá
mỏng manh xoay xoay không ngừng. Tất cả chúng đều như muốn mời mọc
cô ngồi lại đây để cùng ôn lại một đoạn ký ức tốt đẹp.
Cô ngồi đó ngẩng mặt ngắm nhìn bầu trời đêm xa xăm. Những vì sao
trên bầu trời xúm xít với nhau thành từng cụm. Chỉ duy nhất một
ngôi sao ở phía mờ mịt kia đang lẻ loi một mình, sao mà giống cô
quá không biết!
Lúc này, người ta đang làm gì nhỉ? Có đang ngẩng lên ngắm cùng một
vùng trời này mà tơ tưởng không?... Và có cảm thấy cô đơn như cô
không?
Bỗng chốc, cô nhắm nghiền mắt, đôi bàn tay chắp lại, miệng thì
thào: “Em sẽ dùng ngày trọng đại để mãi mãi vùi lấp mối tình của
chúng ta. Hy vọng anh sẽ mãi sống thật bình yên và hạnh phúc
nhé!”
Một cơn gió mạnh thổi qua khiến cho cô bất chợt rùng mình. Cô cứ
mãi sống trong thế giới nội tâm mà không biết rằng nguy hiểm rất
cận kề. Gần đó, một bóng đen cố tình rình rập cô như đang rắp tâm
chờ đợi cơ hội thực hiện một âm mưu lớn. Đêm nay là một đêm của tội
ác!
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!