Tiểu thuyết tình yêu - Dù chỉ sống thêm một ngày anh vẫn sẽ chọn em - trang 8
31. Chương: MỘT VÌ SAO… RƠI!
Thịnh chỉ mới đi được một đoạn thì cho xe dừng lại sát bên vệ
đường. Hình ảnh một Huyền Hân môi cười nhưng ánh mắt rũ rượi cứ bám
riết lấy anh khiến anh không thể nào đi thẳng một mạch về nhà
được.
Anh khẽ thở dài, đôi mắt xoáy vào màn đêm tĩnh mịch. Con đường công
viên thật vắng vẻ, chỉ có lưa thưa vài ngọn đèn đường vàng vọt soi
rọi. Tiếng côn trùng gọi nhau rả rích cả một góc trời. Cảnh đêm
thật giống với tâm trạng anh bây giờ, chỉ là một khoảng không mờ
mịt, không tìm được lối đi.
Chỉ vài hôm nữa là đến ngày cưới rồi. Vậy mà bây giờ, anh mới nhận
ra người cô yêu đã không thể là anh. Nhưng cô luôn vì mọi người,
trong đó có cả anh mà vẫn quyết định chọn cuộc hôn nhân này. Anh đã
nợ cô cả một đời người con gái, thì làm sao có thể tiếp tục nhẫn
tâm vùi dập mối tình đẹp đẽ của cô.
Thôi thì thà là anh từ bỏ vậy! Từ bỏ để thấy được trên môi cười nở
nụ cười mãn nguyện và ánh mắt ngập tràn hạnh phúc. Chỉ có như thế
anh mới có thể nhẹ lòng được.
Thịnh quyết định sẽ nói ngay quyết định của mình cho Hân biết. Nhìn
số cô trong danh bạ mà lòng anh như thắt lại từng cơn. Ngón tay đã
định vị trên phím “Call” nhưng lại lưỡng lự không bấm được. Thật
quả là không dễ dàng để nói ra quyết định hủy hôn với người mà mình
yêu thương.
Nhưng sự việc trì hoãn thêm một ngày, cô sẽ đau đớn thêm một ngày,
và anh cũng sẽ bị dằn vặt thêm một ngày. Vì vậy, anh dứt khoát gọi
ngay một lần cho xong. “Reng… reng… reng…”, từng hồi chuông ngân
dài nặng nề giằng chặt lấy lòng anh.
Mãi đến hồi chuông thứ năm, giọng nói đáng yêu của cô mới cất lên:
“A lô, tôi là Hân đây. Nhưng hiện nay tôi đang bận, bạn vui để lại
lời nhắn nhé!” Không nói trực tiếp cũng hay, anh sẽ không phải ngập
ngừng, cũng sẽ không e ngại. Sau một tiếng “bíp” chói tai, anh bắt
đầu nói lên những lời nói từ tận đáy lòng mình…
Tin nhắn thoại vừa gửi đi, Thịnh lại đưa ánh mắt hướng vào cảnh đêm
cô quạnh. Xa xa, một bóng dáng quen thuộc đang thẫn thờ lê bước về
phía công viên. Rồi bóng dáng đó lặng lẽ ngồi ở chiếc ghế đá dưới
tán me già cỗi. Không thể lẫn vào đâu được, anh nhận ra dáng người
đó chính là Hân. Anh vừa đưa cô về nhà tức thì, sao cô lại có thể
xuất hiện ở đây được?
Đột nhiên gió thổi rất mạnh mang theo luồng khí mát lạnh của hơi
nước, vài tia sáng chớp nhoáng sẻ dọc bầu trời đêm. Có lẽ sẽ có một
cơn mưa lớn ập đến! Đường khuya lại vắng vẻ, một mình cô ngồi đó
trơ trọi liệu có ổn không?
Anh không chút do dự bước xuống xe rồi đi về phía cô. Gió thổi phù
phù ngược hướng làm cho chân anh nặng bước. Cát bụi trên đường bay
mù mịt khiến hai mắt anh cay xè. Mọi thứ xung quanh đều như muốn
níu bước chân anh tiến về phía trước.
Nhưng anh vẫn gạt phăng mọi thứ, một mực đi tiếp. Gần đến nơi, anh
phát hiện ra một bóng đen đang lấp ló ở trong bụi trúc dày đặc.
Những cành trúc gầy gò không ngừng xào xạc theo nhịp gió để lộ một
một vật thể lạ màu đen nhắm thẳng vào cô. Vật thể đó không ngừng
run rẩy, cũng không ngừng toát lên tia sắc lạnh ghê người.
Thoáng trong đầu, anh nhớ đến cô Hai người làm nhà anh có kể lại
rằng thấy Yến cầm một khẩu súng. Đầu óc anh linh hoạt chớp nhoáng
đưa ra mối liên hệ giữa hai thứ với nhau. Một linh tính rất xấu
xuất hiện trong đầu anh: Chẳng lẽ Yến đang định…?
Rất nhanh, anh lao người đến ôm chầm lấy Hân. Cũng giống như lần
đẩy cô khỏi chiếc xe máy mất thắng, anh chỉ có một mong muốn có thể
dùng tấm thân mình che chắn, bảo vệ cô trước mọi hiểm nguy. Bỗng
“ầm”, tiếng sấm chớp vừa nổ vang trời mang theo thứ ánh sáng chói
lòa hung tợn.
Mọi thứ diễn ra chỉ trong tíc tắc. Hân kịp nhận ra mình trong vòng
tay Thịnh, cả hai cùng ngã nhào xuống đất. Cô hết sức kinh ngạc,
lồm cồm ngồi ngay dậy, giọng chứa đầy thảng thốt: “Có chuyện gì vậy
anh?... Trời sắp mưa rồi. Anh cũng mau đứng dậy đi!”
“Tách”, chỉ một vài giọt nước lưa thưa đầu tiên của cơn mưa đã hất
xuống mặt anh, vậy mà cảm giác lạnh lẽo đã nhanh chóng lan tỏa đến
tận sống lưng.
Cơ thể anh vẫn không chịu cử động, chỉ có đôi môi trắng bệch mỉm
cười, đôi mắt ấm áp nhìn cô. Hơi thở nặng nề cùng hòa quyện vào
giọng nói nhẹ tênh của anh: “Không có gì đâu… Huyền Hân của anh!
Nhưng… anh… mệt lắm, không… không thể ngồi dậy nữa rồi.”
Lòng cô chợt nóng như lửa đốt. Cô vội vã nói: “Vậy để em đỡ anh!”
Nói xong, cô choàng tay qua người anh, nâng anh dậy. Cơ thể anh
thật nặng giống như tất cả đều đang buông xuôi theo cô. Hì hục một
lúc, cô cũng nâng được anh ngồi tựa vào gốc cây.
Ướt đẫm! Mưa vẫn chưa nặng hạt đến nỗi có thể làm ướt tóc cô. Vậy
mà mọi thứ xung quanh cô đều ướt đẫm, cả bàn tay cô và lưng áo anh.
Cô nhìn lại thì ôi thôi, mọi thứ đều được nhuộm đỏ một màu. Cả cụm
cỏ tươi nơi anh ngồi cũng đã được phủ đầy bởi một lớp chất lỏng màu
đỏ.
Hân thót tim, hoảng hồn hét lên: “Máu! Chuyện gì thế này! Anh ráng
chịu đựng một chút để em gọi xe cấp cứu!”
“Lách tách… lách tách…”, mưa bắt đầu trút xuống, mỏng manh và dai
dẳng.
Tiếng bước chân đang đến rất gần… rất gần… Một khẩu súng ngắn có
gắn nòng giảm thanh nặng nề rơi phịch xuống đất. Yến bước đi siêu
vẹo dưới mưa, mái tóc dài dính chặt vào khuôn mặt. Cô quỵ ngay bên
cạnh anh, nắm chặt tay anh, người run lên bần bật, cất lên giọng
nói sụt sùi: “Anh Thịnh, em xin lỗi!… Em xin lỗi!”
Anh khẽ lay động đôi mi một cách khó nhọc, hướng ánh mắt trong suốt
về phía Yến. Trái tim anh như đang bị ai đó bóp nghẹt, đôi môi mấp
máy cất thành giọng yếu ớt: “Không, người nói câu xin lỗi phải là
anh. Nếu có kiếp sau thì nhất định… nhất định anh sẽ dành trọn nó
để yêu em.”
Yến nghe xong thì khóc nức nở, thốt ra lời nghẹn ngào: “Em không
muốn… không muốn.” Cô chưa nói được trọn ý thì giọng nói đã bị tắt
đi. Thật đúng là ông trời khéo trêu ngươi, cô dành trọn cuộc đời
này để yêu anh. Nhưng anh lại lạnh lùng chối bỏ và cho cô một cái
hẹn ở cuộc đời của kiếp sau.
Yến vẫn là không cam tâm, chỉ muốn đời này kiếp này có được tình
yêu của anh. Chính sự cố chấp đã dẫn cô đi từ sai lầm này đến sai
lầm khác. Sai lầm cuối cùng này quả thật quá đớn đau.
Anh không nói gì thêm, mà chỉ nắm chặt bàn tay cả hai người con gái
quan trọng trong cuộc đời mình. Cảm giác đuối sức và buồn ngủ đã
kịp xâm chiếm cả cơ thể anh. Nhưng anh không muốn nhắm mắt lại vì
vẫn muốn nán lại để dỗ dành họ.
Anh cố căng đôi mắt để thoát cơn buồn ngủ. Trong giây phút đó, anh
nhìn thấy cha mẹ quá cố của mình đang bay lơ lửng trong không
trung. Họ mỉm cười nhìn anh và bảo rằng: “Con hãy nhẹ nhàng nhắm
mắt lại để cùng ba mẹ mơ một giấc mộng dài.”
Lâu lắm rồi, anh mới được nhìn thấy họ nên cảm thấy rất vui. Anh
thanh thản nhắm nghiền đôi mắt trong khi miệng vẫn cười. Cuối cùng,
một hơi thở cũng đã được trút đi… nhẹ tênh.
- Anh Thịnh! Anh Thịnh!- Yến gào thét tên anh.
- Anh đừng ngủ! Bác sĩ sắp đến rồi, anh đừng ngủ mà!- Hân cố nén
nước mắt mà nói.
- Không thể như vậy được! Chính cô đã hại chết anh Thịnh... Anh ấy
là của tôi… dù có chết, anh ấy vẫn là của tôi!- Yến vừa ra sức
giằng Thịnh về phía mình vừa la hét như điên, như dại.
Hân bất lực nhìn thể xác của anh rời khỏi vòng tay cô. Cái còn đọng
lại trên đôi tay cô chỉ còn là máu và… máu. Nhìn sắc đỏ trên tay
mình, đầu óc cô choáng voáng, hai dòng nước mắt cũng đã cạn
khô.
Yến ghì chặt lấy thân thể Thịnh, lúc thì khóc nức nở, lúc thì cười
vang trời. Khi mọi người đến nơi, cô vẫn ôm chặt lấy anh, gào thét
không thôi: “Anh Thịnh là của tôi… Ai đụng đến tôi sẽ giết người
đó!… Các người có nghe không?”
Bầu trời vẫn không ngớt mưa. Tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu thương
đồng loạt hú vang làm thức tỉnh cả khu phố. Đêm nay, người ta chứng
kiến ở một góc của công viên ồn ào lạ thường. Và lẫn sâu trong đám
mây đen mù mịt có một vì sao… rơi.
Ba ngày trước hôn lễ!
Hân vừa mở mắt đã thấy mình ở trong căn phòng toàn một màu trắng
lạnh lẽo. Quần áo cô đang mặc cũng là màu trắng. Bị mùi thuốc khử
trùng nồng nặc sộc vào mũi, cô mới biết mình đang ở bệnh
viện.
Dường như đêm qua đã xảy ra một
chuyện rất đau lòng thì phải!
Đầu đang trong cơn đau như búa bổ, Hân bắt đầu từ từ nhớ lại mọi
chuyện. Khi xe cấp cứu đến, cô nghĩ rằng Thịnh vẫn còn cơ hội sóng
sót. Nhưng sau khi kiểm tra cẩn thận, một bác sĩ tuyên bố rằng anh
đã mất. Anh bị vỡ động mạch phổi và mất rất nhiều máu nên việc cứu
chữa đã quá trễ.
Khi chứng kiến cảnh họ phủ lên toàn thân anh bằng một tấm vải
trắng, cô đột ngột ngất lịm đi. Sau đó, cô đã không còn hay biết
đến chuyện gì nữa.
- Tỉnh lại rồi! Con làm mẹ lo lắng quá!- Vừa đúng lúc bà Vân mở cửa
bước vào, mừng rỡ ôm lấy con gái.
- Mẹ! Anh Thịnh thế nào rồi hả mẹ?- Cô lo lắng hỏi han về Thịnh vì
cô nghĩ mình chỉ vừa trải qua một cơn ác mộng.
- À… Thịnh hả?… Thịnh đã… đã mất rồi!- Bà khó khăn lắm mới nói xong
một câu.
- Không!... Không thể nào!... Mẹ đang gạt con phải không?- Cô lắc
đầu nguầy nguậy, hai mắt trừng to nhìn bà.
- Con đừng nên như thế! Người đã chết rồi không thể nào sống lại
được! Ở một nơi nào đó, cậu ta nhìn thấy con như vậy cũng sẽ rất
đau lòng.- Bà dịu dàng khuyên nhủ.
- Không!... Không thể như vậy!... Anh Thịnh vẫn còn sống mà.- Đôi
môi trắng bệch của cô tự mình lẩm bẩm những điều vô nghĩa.
- Đúng rồi, Thịnh gửi có gửi cho con một tin nhắn thoại ngay trước
khi xảy ra tai nạn. Di động của con nè, con thử đọc xem cậu ấy có
nhắn nhủ gì không!- Bà bất chợt nhớ ra.
Nghe bà Vân nói về tin nhắn của Thịnh, Hân rất bỡ ngỡ. Tối hôm đó,
sau khi anh vừa đi khỏi, cô đi thẳng ra công viên. Lúc đó, di động
được bỏ trong túi xách, lại bật chết độ rung nên cô không hay biết.
Rốt cuộc là anh muốn nói điều gì với cô?
Cô nhấn nút mở tin, áp máy lên tai mình mà tim như thắt lại từng
cơn. Đúng là giọng nói của anh rồi, giọng nói rất ấm áp, quen thuộc
nhưng lại hòa lẫn trong đó là cả một nỗi buồn bất tận.
“Huyền Hân khờ khạo của anh à!
Việc hôn nhân chỉ đơn giản là sợi chỉ đỏ vô hình trói buộc hai
người lại với nhau. Nếu người nam hoặc người nữ không có tình yêu
với đối phương thì sợi chỉ đó vô tình trở thành xiềng xích để giam
cầm cả một đời người. Tất nhiên, người bị xiềng xích sẽ không bao
giờ cảm thấy được hạnh phúc.
Hôm nay, khi gặp em, anh mới ngỡ ngàng nhận ra em đã thay đổi rất
nhiều. Thay đổi lớn nhất chính là em đã không còn thuộc về anh nữa
rồi. Nếu chúng ta đã không cùng nhìn về một hướng thì việc kết hôn
sẽ trở nên vô nghĩa. Anh không muốn em phải chịu thiệt thòi, không
muốn nụ cười trên môi em chỉ là gượng gạo.
Vậy thì em hãy đi tìm người em yêu thực sự vì hơn ai hết, em xứng
đáng được hưởng trọn vẹn niềm hạnh phúc. Anh sẽ mãi cười nếu nhìn
thấy trên môi em nở nụ cười. Và anh sẽ rất đau lòng nếu bắt gặp đôi
mắt em ngấn lệ.”
Ông trời ơi, cô đã làm gì thế này? Yến dùng vật vô tri bắn thủng
người anh. Nhưng độc ác hơn gấp bội, cô đã tạo nên một mũi tên vô
hình đâm tan nát trái tim anh.
Cô gái kia nói đúng, chính cô mới là kẻ hại chết anh. Vì giây phút
lưỡng lự và yếu đuối trong tình yêu, cô đã đưa anh đến với cái chết
oan nghiệt. Đáng lẽ cô mới chính là kẻ phải nhận phát súng tàn nhẫn
đó.
Nỗi đau chồng chất nỗi đau, chúng thay phiên nhau giằng xé lấy cơ
thể cô một cách không thương tiếc. Còn bên trong đầu cô như có hàng
ngàn con ông đang kêu vo ve không ngừng. Cô chỉ muốn gào khóc lên
thật to nhưng đã không còn đủ sức nữa rồi.
Hình ảnh anh trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay cô như đang ở
trước mắt. Rồi anh tan biến chỉ để lại trên đôi bàn tay cô toàn một
màu đỏ thẫm. Cô cố chùi chùi hai bàn tay vào áo, nhưng chùi mãi,
chùi mãi vẫn không thấy sạch.
- Máu! Máu! Sao nhiều máu quá!- Cô nói trong hoảng loạn.
- Tay con vẫn sạch sẽ mà, đâu có dính máu đâu.- Trông bộ dạng của
con gái chẳng khác gì một người điên, bà vội vã vừa ôm cô vào lòng
vừa nói.
Nhưng Hân lại nhanh như một chú sóc, thoắt nhảy ra khỏi vòng tay
của bà, rồi lao đến cạnh chiếc bàn nhỏ. “Rầm” một tiếng, cô hất
tung đĩa quýt trên bàn khiến chúng lăn lóc trên nền đất lạnh
căm.
Bỗng mắt cô sáng quắc bởi một tia kim loại. Cô chộp vội lấy lưỡi
dao gọt trái cây trên mặt bàn, thản nhiên kề sát vào cổ mình như
không còn thiết sống. Cảm giác lành lạnh của kim loại nhanh chóng
lan tỏa đến tận sống lưng, thật thoải mái.
Cảm giác đó giống như một liều thuốc khiến cho cô giảm bớt đau đớn
từ tận trong tâm can. Nếu đã như vậy thì cô sẽ dùng nó để kết thúc
nỗi đau này ngay bây giờ. Đôi mắt u uất của cô hướng về phía mẹ
mình, hai hàng lệ tuôn trào không ngớt. Bàn tay cầm lưỡi dao gồng
chặt hơn để chuẩn bị cắt ngay một phát chí mạng.
Chứng kiến con gái mình kề dao sát cổ, bà Vân hoảng sợ, hét lên
thất thanh: “Hân ơi, đừng con! Bớ người ta, cứu!” Nhưng cô vẫn
ngoan cố giữ chặt lưỡi dao, thậm chí ấn lưỡi dao vào sâu hơn một
chút. Bà đứng chết trân nhìn giọt máu đỏ tươi của con gái rỉ ra mà
đứt từng đoạn ruột.
Đúng ngay lúc đó, “két”, cánh cửa phòng mở toang. Rất đông người
mặt đồ trắng cùng ùa vào phòng. Tất cả bọn họ cũng chỉ bất lực đứng
nhìn, không dám đến gần vì sợ cô bị kích động thêm.
Rồi thêm hai dáng người nữa cùng dắt tay nhau bước vào, chính là
ông Trí và bé Gấu. Ông đau xót nhìn cô, cất giọng trầm ấm: “Hân,
con nghe lời ba, mau bỏ dao xuống!” Còn thằng bé thì đang lấp ló
sau lưng ông, nhìn chị Hai nó bằng đôi mắt ủ rũ và sợ sệt.
Cô cảm nhận ánh được ánh mắt thằng bé nhìn cô rất khác lạ, giống
như nó đã không còn nhận ra cô là ai nữa rồi. Ánh mắt đó làm cho cô
rất lo sợ, lo sợ rằng thằng bé sẽ căm ghét cô, không còn dành một
chút tình thương nào dành cho cô nữa.
Cô bắt đầu khóc nấc lên, toàn thân đều run rẩy. Lưỡi dao trên tay
cũng vì vậy mà rơi xoảng xuống đất. Thấy vậy, mọi người trong phòng
đều mừng đến thót tim, tận dụng ngay cơ hội tốt để lao đến khống
chế lấy cô. Rồi họ tiêm ngay một mũi thuốc vào mạch máu ở cánh tay
cô.
Cô hoảng sợ vùng thoát khỏi những người đang kềm chặt lấy mình,
nhưng đều vô ích. Ở phía cửa lại xuất hiện thêm một người nữa. Qua
làn tóc rũ rượi , cô thoáng nhìn thấy một vóc dáng cao to bước vào,
sự vội vã của người đó toát ra thành hơi thở hồng hộc.
Khi cô chưa kịp nhìn rõ là ai thì người đã lã đi bởi lẽ mũi thuốc
an thần vừa kịp ngấm sâu vào máu. Một mảng đen tối ngay trước mắt.
Cô cảm nhận rõ cơ thể mình được bay bổng lên trong một vòng tay rất
ấm áp và quen thuộc.
32. Chương: CHÔN CẤT
- Bệnh nhân đã bị chịu ảnh hưởng rất lớn khi chứng kiến người quan
trọng mất đi. Việc đó đã gây ra một vết thương nặng nề về mặt tâm
lý. Tình trạng này được gọi là “sang chấn tâm lý”.- Bác sĩ nghiêm
túc giải thích về bệnh tình của Hân.
- Vậy phải làm thế nào để chữa lành cho cô ấy?- Gia Thiên đứng đối
diện với bác sĩ, khuôn mặt lộ rõ sự khẩn trương.
- Với bệnh này, thuốc men chỉ có khả năng ức chế tạm thời. Bệnh
nhân có thoát khỏi “sang chấn tâm lý” hoàn toàn hay không là phải
tùy thuộc vào những người thân xung quanh. Thời gian này, người nhà
nên lưu ý tránh khơi gợi về những điều không vui. Và người nhà cũng
hãy thường động viên và chia sẻ với cố ấy nhé!
- Chúng tôi đã rõ cả rồi. Cám ơn bác sĩ!- Ông Trí cũng đứng cạnh,
chậm rãi cất tiếng.
Sau khi bác sĩ rời đi, hai người đàn ông ngồi lặng lẽ ở một góc
vắng nơi hành lang bệnh viện. Ánh nắng sáng nhẹ nhàng xuyên qua lớp
cửa kính màu trà. Bị bóng nắng soi thẳng vào khuôn mặt, họ cũng
chẳng màng để tâm tới, cứ im lặng mà trầm mặc.
Ông Trí gục mặt, thoáng thở dài. Sự việc chỉ mới xảy mới hôm qua
thôi mà ông như già đi thêm mấy tuổi. Ông quá hiểu rõ đứa con gái
của mình, bề ngoài mạnh mẽ nhưng trong lòng lại rất yếu đuối. Cú
sốc này quả thật là nỗi đau quá sâu sắc đối với cô.
Gia Thiên ngồi cạnh ông, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt thõm sâu thấy
rõ. Tối hôm qua, khi anh đang ở lại công ty giải quyết gấp một số
hợp đồng quan trọng thì di động reo vang. Anh bắt máy và nghe ở bên
kia đầu dây, Chi báo tin dữ bằng một giọng nghèn nghẹn.
Anh đã rất thảng thốt và tưởng chừng mình đã nghe nhầm. Sau vài
phút tự trấn tĩnh, anh bỏ dở công việc và lái xe ngay đến bệnh
viện. Vừa đến nơi, anh nghe tiếng cô la hét thất thanh nên hớt hải
chạy vào.
Nhìn thấy cô với thân thể bất lực, bị bao nhiêu người vây lấy, tay
chân đều bị kềm chặt, mà lòng anh nóng như lửa đốt. Anh liền gạt
ngay đám người kia ra, vội vàng ôm lấy cô. Vừa lúc đó, cô cũng đã
gục ngã ngay trong vòng tay anh.
Cả đêm qua, anh không tài nào chợp mắt được, cứ mãi quanh quẩn
trước phòng bệnh cô nằm. Anh mong muốn được thăm cô một chút, an ủi
cô đôi điều. Nhưng liều thuốc an thần khá mạnh nên đến giờ cô vẫn
chưa tỉnh dậy.
- Gia Thiên! Vì Hân, oán hận giữa bác và cháu tạm thời bỏ qua một
bên vậy. Bác có một việc này muốn nhờ cháu!- Bất chợt, ông Trí lên
tiếng.
- Vâng, bác cứ nói đi ạ! Nếu làm được thì cháu nhất định sẽ
làm.
- Bác rất cám ơn cháu đã lo lắng cho Hân. Nhưng bác nghĩ khi nó
tỉnh dậy, cháu nên tránh mặt đi thì hơn. Để một thời gian sau, tâm
lý của con bé ổn định trở lại thì cháu hãy gặp nó. Bác sĩ cũng đã
nói chúng ta nên tránh khơi gợi lại những việc không vui.
- Cháu hiểu ý bác. Sẵn cháu cũng muốn xin lỗi về việc cháu đã hiểu
lầm bác trong suốt thời gian qua.- Anh nhận lỗi một cách chân
thành.
- Thì ra cháu đã biết hết sự thật rồi sao?- Ông tỏ vẻ ngạc
nhiên.
- Vâng, cháu đã biết hết. Cháu cũng hiểu rõ Hân ra nông nỗi này có
phần lỗi của cháu rất lớn. Nếu cháu không vì hiểu lầm bác mà ruồng
bỏ Hân thì chắc chắn sẽ không có việc kết hôn xảy ra. Và Yến cũng
sẽ không ra tay độc ác như thế.- Nói đến đây, hai bàn tay anh bóp
chặt lại, thật chặt. Cảm giác ân hận và hối tiếc đang đè nặng tâm
can anh.
- Cháu đừng nói như vậy! Khi nhận lời mẹ cháu giữ kín việc đó, bác
đã tự nhủ với lòng dù có bất cứ hậu quả nào xảy ra cũng sẽ sẵn sàng
gánh lấy một mình, không oán trách ai. Chỉ không ngờ rằng, hậu quả
đó lại đổ lên đầu đứa con gái tội nghiệp mà thôi!
- Cháu cũng nhờ bác giúp một việc!
- Việc gì, cháu nói thử xem sao?
- Nhân lúc Hân chưa tỉnh giấc, cháu muốn vào thăm cô ấy một chút
rồi đi ngay.- Anh ngập ngừng một chút rồi đưa ra đề nghị của
mình.
- Được, cháu cứ vào đi!
Một tiếng động rất khẽ, cánh cửa phòng chậm rãi hé mở. Dáng người
cô nằm trên giường bệnh hiện ra mờ mờ ảo ảo dưới ánh đèn vàng le
lói. Anh bước về phía cô một cách chậm rãi, tiếng gót giày đánh
xuống nền “lộp cộp” nhè nhẹ âm vang giữa không gian thanh
tĩnh.
Anh ngồi xuống bên cạnh giường, đôi mắt xót xa nhìn ngắm người con
gái mình yêu thương. Hơi thở cô khá nặng nề, một lớp mồ hôi mỏng đã
phủ kín trán. Chốc chốc, cô khẽ chau mày, rên rỉ “ư…ư…” như đang
đang cầu cứu anh giúp cô thoát khỏi một giấc mộng u tối.
Khi ngỏ lời yêu cô, anh từng hứa sẽ làm một ngọn đèn nhỏ nhoi soi
sáng cho những bước đường ở phía trước của cô. Nhưng anh chưa bao
giờ làm được điều đó, mà lại còn đẩy cô đến bên bờ vực thẳm của sự
thất vọng. Anh đau đớn gục mặt, hai tay ôm chặt lấy đầu mình vì nỗi
ân hận dâng trào.
“Ư…ư…”, cô lại rên rỉ nhưng lần này âm thanh có vẻ lớn hơn và kéo
dài hơn. Anh chẳng biết làm gì ngoài việc nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay
cô, dùng hơi ấm bàn tay mình xoa dịu đi những vết thương lòng đang
rỉ máu. Bàn tay còn lại anh vuốt lại phần mái tóc dính chặt vào
khuôn mặt cô.
Khuôn mặt xanh xao lộ rõ dấu vết của hai dòng nước mắt đã khô lại.
Những vết trầy xước trên vầng trán vẫn chưa kịp khô mài. Còn hai
cánh tay hằn lên những vết thâm tím sậm màu.
Trời ơi, vì anh mà cô ra đến nông nỗi này sao? Một thằng đàn ông mà
có thể để cho người mình yêu thương biến thành như thế này à? Anh
là đang tự dằn vặt mình, tự xỉ vả mình là một kẻ ******** và hèn
hạ.
“Tách”, một giọt nước mắt rơi xuống tạo thành tiếng động xé tan sự
yên tĩnh. “Tách”, lại thêm một giọt nước mắt nữa rơi xuống. Lần này
nó đọng lại trên khuôn mặt cô, ngay nơi dòng lệ đã khô dấu.
Biết không thể ở lâu hơn, anh cố nén dòng lệ, cất giọng thì thào
một câu chào tạm biệt: “Anh đi đây. Em hãy mau khỏe lại nhé!” Rồi
anh đặt lên trán cô một nụ hôn rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất
sâu.
Anh đứng dậy luyến tiếc nhìn cô lần cuối, ánh mắt buồn bã không
muốn dứt ra. Nhưng đã đến lúc rồi, bước chân lại khẽ khàng bước ra
hướng cửa để lại sau lưng một gian phòng tối tăm và trống
trải.
Lúc cửa phòng vừa khép lại cũng chính là lúc hai dòng nước mắt lặng
lẽ trào ra trên đôi mi còn khép kín. Dòng nước mắt này vô tình hòa
cùng với giọt nước mắt của anh tạo thành thứ nước mặn đắng như
chính số phận của cô vậy.
Một người đàn ông cô sắp kết hôn vừa lìa đời. Còn người đàn ông cô
yêu lại luôn rời bỏ cô mà đi. Chẳng lẽ nào hạnh phúc lại mỏng mang
và xa vời đến thế?
Cô đã thức giấc khi bị giọt nước mắt nóng hổi của anh rơi trúng. Cô
nghe rõ lời anh nói, cảm nhận rõ nụ hôn của anh. Nhưng cô giả vẫn
giả vờ ngủ vì không biết phải đối mặt sao với một kẻ không biết
trân trọng cô và cả tình yêu của bản thân anh.
Lòng cô thắt chặt lại, trong đầu những con ong lại vo ve không
ngừng. Cô mở mắt ra nhận thấy trong thứ ánh sáng vàng vọt le lói,
không còn ai ngoài cô. Ba, mẹ và bé Gấu đi đâu mất rồi? Họ bỏ cô ở
lại đây một mình sao? Còn bàn tay cô sao lại bị nhuộm đỏ thẫm thế
này?
Sợ… sợ quá! Cô lại khóc thét lên vì sợ. Mũi dao, mũi dao đâu? Cô
phải kiếm cho ra mũi dao, chỉ có nó mới có thể làm cho cô cảm thấy
bớt đau và bớt sợ. Cô ào xuống giường, bắt đầu quơ quào và hất tung
mọi thứ để tìm cho được thứ mình cần.
Đám người mặc đồ trắng và người thân của cô lại ùa vào vì tiếng ồn
ào trong phòng. Một số người lạ thẳng tay khống chế cô như đối với
tên tội phạm nguy hiểm. Cô dùng hết sức lực mà giãy giụa, vùng
vẫy.
Ngay tức thời, thuốc an thần được tiêm sâu vào máu cô như liều
thuốc khống chế tạm thời cơn điên loạn. Thế giới màu đen trước mắt
một lần nữa chiếm lĩnh linh hồn cô.
Rồi cũng đến ngày chôn chất Thịnh!
Ai nào ngờ, ngày dự tính kết hôn cũng chính là ngày diễn ra việc
chôn cất. Từ ngày Thịnh chủ động dạm hỏi, ông Trí vốn đã xem anh
như người một nhà. Biết anh không còn người thân, ông đứng ra lo
liệu tất cả để anh được mồ yên mả đẹp.
Không trống, không kèn rình rang, không nhiều người đưa tiễn nhưng
nhang khói vẫn nghi ngút. Đứng trước ngôi mộ hoa cương màu đen bóng
loáng, ông Trí và bà Vân tay giơ cao nén nhang, miệng lẩm bẩm nói
vài câu với linh hồn của người đã khuất.
Hân đứng sau lưng họ, bần thần nhìn ngôi mộ với ánh mắt ngây dại.
Cô khoác áo tang thương, đầu đội khăn xô trắng, đúng lễ nghi một
người vợ để tang chồng. Chưa lúc nào cô cảm thấy tỉnh táo như lúc
này, những con ong đã ngừng kêu vo ve, màu đỏ thẫm của máu cũng đã
không còn quanh quẩn trước mắt cô.
Cô không có lấy một giọt nước mắt, cũng không bất cứ lời nói nào để
tiễn đưa anh. Hồi nhỏ, có một lần cô nghe bà nội mình nói rằng khi
chôn cất một người, nếu người thân khóc than nhiều quá thì người đó
sẽ luyến tiếc không chịu rời bỏ thân xác trần tục của mình. Cô
không muốn quấy nhiễu linh hồn anh, mà chỉ muốn anh đi vào lòng đất
một cách thanh thản nhất.
Bé Gấu vẫn vô tư chơi đùa với chiếc xe hơi đồ chơi mà Thịnh cho nó.
Trên đầu thằng bé đội một vành khăn trắng tinh tươm mà nó chỉ lờ mờ
hiểu rằng đội để hóa trang cho giông giống như chị Hai mình. Bà Ánh
nhìn đôi mắt ngây thơ không biết đến chuyện gì của nó mà không khỏi
xót xa.
- Con đừng chơi nữa, mau lại đây với mẹ!- Bà Vân quắt tay gọi bé
Gấu lại.
- Người Bạn Lớn chắc là đã nằm ngủ ở dưới đất rồi. Mai mốt anh ấy
có thức dậy chơi với con nữa không hả mẹ?- Đứng cạnh bà, thằng bé
ngơ ngác nhìn tấm ảnh nhỏ xíu được dán chặt trên mộ, rồi hỏi.
- Người Bạn Lớn sẽ thức dậy và nhưng lại phải đi đến một nơi rất
xa, xa lắm. Xa như vậy thì chắc là sẽ không còn đến chơi với con
được nữa đâu!... Con hãy đến đây thắp một nén nhang và gọi một
tiếng “ba” cho người nằm đó được ấm lòng nha con!- Bà nghẹn ngào
đến rơi nước mắt.
Bé Gấu tròn xoe mắt nhìn bà Vân. Thằng bé tính hỏi một điều gì đó
nhưng thấy mẹ mình khóc thút thít nên lại thôi. Rồi nó chợt nhớ
rằng có một người đã dạy nó rằng cách gọi chỉ giống như một cái tên
thôi. Nếu dùng một tiếng gọi đơn giản để Người Bạn Lớn của nó được
vui lòng thì đâu có khó gì.
Thằng bé liền tròn miệng kêu to một tiếng: “Ba!”. Hân nghe được thì
giật mình thảng thốt, trong đôi mắt cô ngận tràn sự chua xót. Bỗng
một cơn gió lạ lùa qua ngôi mộ khiến hai ngọn nến trắng đang cháy
dở trên lưng ngôi mộ bị tắt ngúm. Cơn gió đó còn táp nhẹ ngang đầu
thằng bé khiến nó có cảm giác như vừa được ai đó dịu dàng xoa xoa
mái đầu.
33. Chương: THỨC TỈNH
Vài hôm sau, Hân cũng đã xuất viện trở về nhà. Kể từ lần thức dậy
trơ trọi với thứ ánh sáng mờ mờ ả ảo, cô trở nên rất sợ những
khoảng không gian tăm tối. Căn phòng cô ở dù ngày hay đêm, đèn phải
được mở sáng choang, rèm cửa phải được buộc chặt lại.
Giữa trưa, cô mặc một chiếc váy ngủ dài màu trắng, thân gầy gò thả
mình trên chiếc giường rộng lớn. Ánh nắng gay gắt táp lấy chiếc
giường, táp lấy cả cơ thể cô. Cô nhắm nghiền hai mắt, cảm thụ sự
nóng ran lan tỏa từ bên ngoài làn da mỏng manh. Chính sức nóng của
nó mới có thể làm phân tán bớt đi màu đỏ thẫm đang quay cuồng trong
đầu cô .
Bất chợt, ngoài phòng có tiếng bước chân càng lúc càng rõ rệt. Âm
thanh xì xào cũng mỗi lúc một gần hơn.
- Cả ba ngày nay rồi, Hân nó cứ nhốt mình trong phòng, chẳng thiết
gì đến ăn uống. Đến bữa, bác đúc mãi thì nó ăn cũng chỉ được vài
muỗng.- Giọng bà Vân nghẹn ngào.
- Bác đừng lo lắng quá! Để cháu vào thăm Hân một chút xem có thể
khuyên nhủ cậu ấy được gì không.- Chi thở dài một hơi rồi buồn bã
nói.
- Ừ, con vào đi. Để bác xuống hâm nóng cháo rồi mang lên cho Hân
ăn.
“Két”, âm thanh tiếng mở cửa làm Hân sực tỉnh người, mở choàng mắt.
Nhìn thấy Chi bước vào, cô thờ ơ quay đi, tiếp tục nhắm nghiền hai
mắt lại. Trong con người cô, không còn trạng thái cảm xúc nào ngoài
sợ hãi và chán chường.
Chi quen biết Hân từ nhỏ, lại thân với nhau như ruột thịt. Nhìn
người bạn mình trở nên xao xao và gầy gò, tâm trạng bị suy sụp trầm
trọng, cô không thể nào cầm được nước mắt nhưng phải cố nén vào
lòng mà khuyên nhủ bạn.
- Hân à, cậu khỏe chưa? Trong người cảm thấy thế nào rồi?
- …- Hân vẫn im lặng, nằm bất động. Cô mệt mỏi không muốn mở miệng
nói bất cứ điều gì và với bất cứ ai nữa.
- Cậu đừng làm mình sợ mà Hân. Mình xin cậu, mở miệng nói chuyện
với mình một chút được không.- Giọng Chi nhão đi như muốn
khóc.
- …- Đáp lại Chi vẫn là sự im lặng.
Bỗng “két”, cửa phòng lại mở. Ngay tức thì, “xoảng”, dường như có
ai vừa đánh đổ chén đĩa. Đi theo sau đó là một tiếng thét chói tai:
“Ai da!” Rồi cuối cùng là giọng Chi thảng thốt: “Chết rồi, bé Gấu
bị bỏng rồi Hân ơi!”
Hân nhắm mắt nằm đó nhưng vẫn nghe rõ từng ly từng tí từ mớ âm
thanh hỗn tạp. Khi nghe chi nói đến bé Gấu bị bỏng, bất thình lình
trong người cô giống như có một luồng điện cao thế vừa xẹt qua. Cô
chẳng kịp suy nghĩ gì nhiều, ngồi bật ngay dậy, đôi mắt đảo quanh
tìm kiếm bé Gấu.
- Có đau không em?- Chi dỗ đang dành thằng bé.
- Hu… hu…- Thằng bé không trả lời mà chỉ khóc to.
Cô lo lắng chạy ào đến ngay để xem bé Gấu thế nào. Ngay dưới chân
thằng bé là những mảnh vở bằng sứ xen lẫn những hạt cháo văng tung
tóe còn đang bốc khói. Bình thường bé Gấu vẫn rất mạnh mẽ, bị té
đau cỡ nào cũng không rơi một giọt nước mắt. Vậy mà thằng bé đang
đứng đó khóc tức tưởi nên chắc là bị bỏng nặng rồi.
- Bé Gấu bị đau chỗ nào? Đừng khóc nữa! Mau nói cho chị Hai biết
đi!- Cô yếu ớt mở miệng.
- Hu… hu… Em không có đau chỗ nào cả.- Thằng bé vẫn tấm tức khóc
không ngớt.
- Vậy sao khóc?- Hân và Chi ngạc nhiên nên cùng đồng thanh hỏi
lại.
- Vì cháo của chị Hai, em thấy ngon quá nên có ăn một miếng. Mẹ nói
phần còn lại để dành cho chị Hai. Vậy mà khi bưng lên đây, em lại
làm đổ hết rồi.- Thằng bé vừa nói vừa thút thít.
- Trời ơi, chỉ có vậy thôi hả?- Chi thờ phào một cái nhẹ
nhõm.
- Không sao, lát nữa chị ăn thứ khác cũng được. Gấu ngoan, đừng
khóc nữa nha!- Hân nhẹ nhàng và khéo léo dỗ dành thằng bé.
- Nhưng chị Hai phải cười thì em mới không khóc nữa. Lâu lắm rồi,
em chưa thấy chị Hai cười.- Thằng bé dùng vạt áo chùi chùi đi hai
dòng nước mắt rồi nói.
- Được, được. Chị Hai cười nè!- Đôi môi trắng bệch của cô chậm rãi
nở nụ cười méo xệch.
Hân nhìn thằng bé bằng cặp mắt ấm áp, sự ấm áp đã lấn át đi tia
nhìn ngây dại của một người bệnh. Từ ngày Thịnh mất, lâu rồi cô mới
mở miệng nói chuyện nhiều như vậy. Chính tình thương của cô dành
cho bé Gấu mãnh mẽ hơn cả sự sợ hãi và chán chường. Cô cũng vừa kịp
nhận ra rằng xung quanh cô còn những điều quan trọng khác.
Đêm hôm đó, cô đi vào một giấc mộng mờ ảo và lạnh lẽo trong làn
sương mỏng. Thịnh như đang còn sống mỉm cười đứng trước mặt cô. Anh
mặc một bộ lễ phục chú rể màu trắng. Còn cô thì mặc một chiếc đầm
cưới màu hồng phấn có đuôi dài. Cô vui mừng nắm chặt lấy tay anh,
nhưng khi vừa chạm vào, áo cưới trên người cô đột biến thành chiếc
váy ngủ dài.
- Sao lại có thể như vậy?- Cô hụt hẫng nhìn lại trên người
mình.
- Vì giữa anh và em vốn là có duyên mà không có phận!- Anh rầu rĩ
nói.
- Em không muốn như vậy. Chúng ta hãy kết hôn đi!- Cô xúc động
nghẹn lời.
- Anh đã từng nói, tình yêu của em đã không dành cho anh thì kết
hôn đâu có ý nghĩa gì.- Anh lắc nhẹ đầu, ánh mắt đau xót nhìn
cô.
- Em xin lỗi… xin lỗi. Chính em là kẻ đã hại chết anh.- Cô khóc
rưng rứt.
- Không ai hại chết anh cả! - Anh ôm chặt cô vào lòng vừa vỗ về vừa
giải thích cho cô hiểu.- Để đạt được mục đích, anh đã gạt bỏ đi
tình yêu chân thật của anh dành cho em. Rồi tự tay anh lại xây nên
một tình yêu giả dối nhằm lợi dụng Yến cho kế hoạch trả thù của
mình. Tình yêu là một thứ rất thiêng liêng do ông trời ban tặng,
vậy mà anh lại đem ra đùa bỡn nên mới bị trừng phạt đấy thôi.
- Nhưng em lại không muốn anh ra đi khi còn trẻ như vậy!
- Thật ra em không biết đó thôi, ngày nào em còn nhớ đến anh là
ngày đó anh vẫn còn ở cạnh em. Nhưng anh vô hình nên em nào thấy
được. Vì vậy, hãy sống cho tốt để linh hồn anh được thanh thản.
Được không em?- Giọng anh dịu dàng và ấm áp.
- Được, được, em hứa!- Cô gật đầu lia lịa, nước mắt thấm đẫm khuôn
mặt.
Sau câu hứa của cô, làn sương khói mỏng manh xung quanh bỗng hóa
nên dày đặc bao phủ lấy cơ thể anh. Cô giơ tay cố níu giữ anh lại
nhưng hoài công vô ích. Làn khói đó khéo léo chuyển mình khỏi đôi
bàn tay cô, rồi nâng anh vút bay mãi lên trời cao.
Cô bất chợt thức giấc, miệng đang thì thầm gọi tên anh. Giấc mơ đó
mang lại cảm giác rất thật vì trên khuôn mặt cô vẫn còn đầm đìa
nước mắt. Có lẽ anh mượn giấc mơ đó để giãi bày những tâm nguyện
cuối cùng cũng nên.
Giữa đêm mà căn phòng sáng choang bởi ánh sáng của cặp đèn huỳnh
quang. Nằm cạnh bên cô, bà Vân đang ngủ với hơi thở đều đều. Cô
nhìn bà mặt mày hốc hác mà cảm thấy xót lòng. Có lẽ mấy hôm nay, vì
cô mà bà phải mệt mỏi lắm. Cô nhớ rỡ bà không thích mở đèn khi ngủ,
nhưng cô bệnh nên bà phải chiều theo.
Cô với tay
lên công tắc đèn ở đầu giường. “Bụp”, đèn đã tắt, bóng đêm bao trùm
cả căn phòng. Nhưng cô vẫn bình thản khép chặt đôi mắt để tiếp tục
đi vào giấc ngủ. Bênh cạnh mẹ, bên cạnh những người thân yêu, không
còn bất cứ thứ gì có thể làm cho cô sợ hãi được nữa.
34. Chương: CHIA LY
Ở phía ngoại ô có một bệnh viện tâm thần dành riêng cho người phạm
tội. Trong khi những bệnh viện khác đêm ngày tấp nập thân nhân, thì
bệnh viện này lúc nào cũng chỉ có toàn là bệnh nhân và y sĩ và may
mắn lắm mới lác đác thêm vài người thăm bệnh.
Buổi sáng, nơi đây thật trong lành, thoáng đãng và ngập tràn dư vị
của thiên nhiên. Khuôn viên sân rộng rãi, được đa dạng sắc màu bởi
rất nhiều loài cây cối và hoa cỏ. Cũng vì vậy mà ong bướm tụ lại
thành từng đàn cùng tung cánh lượn lờ để hút lấy những giọt mật
thơm lừng và thanh khiết.
Ngay lúc đó, nơi hành lanh thuộc khu vực bệnh nhân nữ, có một cô y
tá vừa đi vừa trò chuyện với hai cô gái trẻ.
- Ai hỏi gì cô ấy cũng không chịu nói, suốt ngày cứ ngồi bên khung
cửa sổ, mắt nhìn ra ngoài. Đến giờ ăn thì cô ấy ăn, đến giờ ngủ thì
đi ngủ, uống thuốc cũng rất ngoan. Bệnh nhân nào cũng được như vậy
thì chúng tôi đỡ vất vả biết bao.- Cô y tá kể bằng giọng the thé,
vừa dứt câu thì chỉ tay vào căn phòng 101 trước mặt.- Hai em vào
trong là nhìn thấy cô ấy ngay, nếu có thắc mắc gì thêm thì cứ hỏi
bác sĩ trực ca bên trong.
- Dạ, tụi em cảm ơn chị.- Hân gật nhẹ đầu tỏ vẻ cảm kích.
- Mình chẳng hiểu nổi cậu lại đến thăm con nhỏ độc ác đó để làm gì
chứ?- Sau khi cô y tá đi, Chi lên giọng càu nhàu.
- Thôi mà! Yến cũng đã bị trừng phạt thích đáng bằng bản án của
chính lương tâm cô ấy rồi. Mình chỉ muốn đến xem cô ấy sống có tốt
không thôi.- Hân thản nhiên đáp lại.
- Cậu… cậu… thật là mình hết nói nổi cậu rồi.- Chi bực bội nhún
vai, lắc đầu.
Sau khi gõ cửa, cánh cửa phòng 101 hé mở để lộ một thế giới nhỏ bé
nhưng lại rất ồn ào và náo nhiệt.
- Bà con ơi, giúp em bắt con bồ câu kia với!- Một cô gái trẻ chỉ
tay vào góc phòng trống trơn mà lảnh lót nói.
- Đâu? Đâu?- Những bệnh nhân còn lại bắt đầu nhốn nháo.
- Điên thật!… Ai mà dùng tay không bắt bồ câu, phải dùng vợt như
chị này.- Một cô gái khác cầm cái khăn nhỏ quơ qua quơ lại như đang
diễn trò dùng vợt bắt bướm.
- Chúng mày rõ là lũ khùng!- Một người phụ nữ lớn tuổi vỗ đùi cái
đét, giận dữ quát to.- Gà rành rành ra đó mà cứ bảo là bồ
câu!
- Hu… hu… Không chịu đâu! Mấy chị làm con chim bồ câu của em bay
qua cửa sổ mất rồi.- Cô gái trẻ khi nãy bỗng bật khóc tỉnh
queo.
- Tại con nhỏ này nè, nó ngồi ngay cửa sổ mà chẳng chịu bắt lại
giúp.- Một người vừa chỉ trỏ vừa trách móc.
Theo hướng tay người đó chỉ, có một điểm lặng giữa sự náo nhiệt của
gian phòng. Một cô gái xinh đẹp đang âm thầm ngồi bên khung cửa
nhỏ, ánh mắt xa xăm nhìn về một hướng như đang chờ, đang đợi người
nào đó.
Cô gái kia không ai khác hơn là Yến, người bạn thuở học trò của Hân
và Chi. Trong thời tòa án xét xử vụ án mạng của Thịnh, cô đột ngột
phát bệnh tâm thần nên được đưa đến đây thay vì phải ngồi tù. Đúng
như Hân nói, cô đang phải chịu trừng phạt bởi bản án của chính
lương tâm mình.
Ngay khi có người đứng sát bên mình, Yến không hề mảy may để tâm
đến, mắt vẫn đăm đắm hướng về một phương. Hân đành phải lay nhẹ một
bên vai Yến, gọi nhỏ: “Yến à, cậu có nhận ra tụi mình không?” Lúc
này, Yến mới từ từ xoay qua để lộ rõ khuôn mặt xanh xao, hai khóe
mắt rưng rưng nhưng lại chất chứa sự vô hồn đến lạnh người.
Rồi Yến không nói gì cả, chỉ lẳng lặng xoay mặt lại hướng cũ, chậm
rãi với với tay về hướng của sổ, miệng thì thầm với người trong tâm
tưởng: “Chờ em… chờ em với!” Đôi lời đó nhẹ tựa gió thoảng nhưng
lại trở thành hòn đá tảng đè chặt lòng những người hiểu rõ câu
chuyện.
Người Yến vừa gọi chính là người mà cô đã dành trọn một đời con gái
để yêu thương. Vì không được đáp lại tình yêu, cô chỉ còn biết ích
kỷ mà đoạt lấy. Nhưng chính sự ích kỷ đó lại đẩy cô đến với con
đường phạm tội, tự tay đoạt lấy mạng sống của người mình yêu.
Lúc Thịnh trút hơi thở cuối cùng, Yến từ bàng hoàng rồi trở nên
hoảng loạn. Ngay lúc tận mắt chứng kiến toàn thân anh được phủ kín
bởi một tấm vải trắng, cô và Hân đã cùng ngất lịm đi. Khi tỉnh lại,
cô vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật.
Lý trí của Yến bắt đầu phân mảnh làm hai và tự tranh đấu với nhau.
Một mảnh khẳng định rằng: Anh đã chết và cô chính là kẻ giết người.
Còn mảnh còn lại phủ định tất cả những điều đó và cho rằng tất cả
chỉ là một cơn ác mộng.
Sau hàng giờ liền, không bên nào thắng bên nào nên Yến lại tiếp tục
tự tranh đấu. Cứ tranh đấu và tranh đấu mãi cho đến khi cái lý trí
đó vỡ tung ra thành hàng ngàn mảnh bất định. Cô bị những mảnh vỡ ấy
luân phiên dằn vặt không ngừng nên cuối cùng thành ra điên
loạn.
Nhìn bộ dạng Yến thẫn thờ, Hân và Chi đều lặng người đi trong đôi
ba phút, rồi cùng bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt họ đều ánh lên
tia thương cảm hòa lẫn chút xót xa. Chi lúc nãy còn rất mạnh miệng
khi nói về Yến, nhưng bây giờ cũng không tránh khỏi mũi lòng.
Bước ra khỏi cổng bệnh viện, lòng Hân cảm thấy nhẹ tênh. Cô nghĩ
Yến đã bị trừng phạt thích đáng bằng chứng bệnh điên loạn, nhưng ít
ra vẫn hạnh phúc hơn là tỉnh táo để đối diện sự thật đau lòng. Giờ
trước mắt cô ta chỉ còn là hình bóng của Thịnh, không còn biết đến
cảm giác hờn ghét hay ghen tuông. Nếu Thịnh ở nơi suối vàng biết
được như vậy chắc chắn cũng sẽ được an lòng.
- Sao từ lúc gặp Yến đến giờ, cậu không nói năng gì hết vậy?- Chi
lo lắng hỏi.
- Chỉ là mình đang suy nghĩ về một vấn đề rất phức tạp.- Hân đáp
cùng với một nụ cười bí hiểm.
- Phức tạp cỡ nào?- Chi hỏi tiếp.
- Mình cảm thấy Yến rất khờ dại mà cũng rất cao cả, vì tình yêu sẵn
sàng đánh đổi mọi thứ, kể cả nhân cách. Mình đã tự hỏi trên đời này
có còn điều gì quan trọng hơn tình yêu không?
- Vậy cậu đã có câu trả lời chưa?
- Mình nhận ra là không có!
- Quả thật là không có sao? Mình không tin đâu!
- Ừm! Nhưng mình lại hiểu thêm rằng nếu có tình yêu mà không có
tình thân và lý tưởng sống thì cũng vô nghĩa. Vì vậy, mình sẽ sống
thật tốt để những người thân bên cạnh không phải lo lắng cho mình
nữa. Hơn nữa, đã từ lâu, mình mơ ước trở thành một người phụ nữ
thành công và bản lĩnh. Từ giờ phút này, mình sẽ làm mọi thứ để
thực hiện điều đó.
- Còn tình yêu giữa cậu và anh Gia Thiên thì sao?
- Mình cảm thấy rất mệt mỏi và thất vọng khi nhắc đến chuyện tình
cảm, nên có lẽ chuyện đó để sau vậy.- Hân nói xong thì cất bước
chạy thật nhanh về phía trước. Bởi lẽ cơ thể cô đã được nạp đầy
năng lượng từ nguồn “hoài bão”.
- Này!... Này!... Cậu đi đâu mà nhanh vậy?... Chờ mình với!
Một tuần sau, tại công ty Tư vấn Luật IL cố một buổi phỏng vấn nhân
sự cao cấp. Ông Robert, giám đốc nhân sự người Anh, đích thân đứng
ra tuyển dụng.
- Chúng tôi đang rất cần những người trẻ tuổi, có năng lực như cô
để làm việc ở vị trí Luật sư Tư vấn Luật quốc tế. Khi nào cô có thể
nhận việc?- Ông Robert hỏi bằng thứ tiếng mẹ đẻ.
- Cảm ơn ông! Tôi có thể đi làm bất cứ khi nào.- Hân nở nụ cười tự
tin cùng với ánh mắt sáng ngời.
- Nhưng chắc cô cũng đã rõ việc chúng tôi tuyển vị trí này để làm
việc ở Mỹ chứ? Cô bắt buộc phải ký hợp đồng cam kết làm việc ít
nhất hai năm. Sau hai năm này, cô có thể quyết định làm tiếp hoặc
nghỉ việc.- Ông tỏ ra ái ngại.
- Trước khi nộp hồ sơ, tôi đã đọc kỹ những yêu cầu công việc cụ thể
mà phía công ty các ông đưa ra. Tôi rất sẵn lòng và cảm thấy thú vị
khi được học hỏi và làm việc tại Mỹ.
- OK, tốt lắm! Tôi sẽ sắp xếp để cô nhận việc càng sớm càng
tốt.
Cũng hôm đó, ở Hoàng Gia cũng đang diễn ra một cuộc họp về việc mở
rộng thị trường kinh doanh tại Mỹ và Canada.
- Kế hoạch kinh doanh như thế là đã đạt yêu cầu. Chúng ta sẽ ưu
tiên xuất khẩu trước nhãn hàng “Trà thảo mộc cung đình Vĩnh Phúc”.-
Gia Thiên vẫn giữ phong độ điềm tĩnh như hàng ngày.
- Mỹ và Canada là hai nước rất khắc khe trong vấn đề nhập khẩu,
nhất là nước giải khát và thực phẩm. Chúng ta đã xin được giấy phép
nhập khẩu từ phía họ có thể nói là đã thành công được một nửa.-
Giọng ông Phong ôn tồn.
- Một tin vui nữa tôi mới nhận được! Hệ thống bán lẻ Walmart nổi
tiếng của Mỹ đã đồng ý phân phối sản phẩm của chúng ta.- Trưởng
phòng kinh doanh lên tiếng.
- Tốt lắm!- Gia Thiên gật gù tán thưởng. Nhưng trong lắng đọng sâu
trong đáy mắt anh là một tia bi lụy.
Tan họp cũng chính là lúc Gia Thiên quay trở lại phòng làm việc của
mình. Anh ngồi tựa người trên chiếc ghế xoay, hai mắt nhắm nghiền
lại, một mình chìm ngập trong cảm giác cô đơn và bế tắc.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!