Tiểu thuyết tình yêu - Tiểu hồ ly pk đại ca sói xám - trang 2
Chương 7 : Nhóc con, tôi chờ anh lâu lắm rồi!
Mọi việc xảy ra vào một ngày Thứ hai đen tối. Hôm đó, Ban lãnh đạo cấp cao của công ty tổ chức họp. Nghe nói, tân Tổng giám đốc Tập đoàn đang xem xét mở rộng lĩnh vực hoạt động của công ty, anh cũng đã mua lại một số công ty nhỏ trong cùng lĩnh vực. Tập đoàn Lãng Thăng nơi Kỷ Hiểu Nguyệt làm việc là công ty truyền thông giải trí tương tác nổi tiếng trong nước hiện nay, tập trung cung cấp các dịch vụ giải trí đa dạng trên mạng Internet, như văn học, âm nhạc, vui chơi, giải trí. Khi Tổng giám đốc cũ còn đương chức, ông cũng đã có ý mở rộng thị trường sang lĩnh vực xuất bản – truyền hình, nhưng do sức khỏe không tốt, lại nhiều việc phải lo lắng nên vẫn chưa thực hiện được. Không ngờ vừa nhậm chức được ba ngày, tân Tổng giám đốc đã thực hiện hàng loạt các biện pháp cải cách, mở rộng thị trường. Vì thế cả ngày hôm ấy, tất cả các lãnh đạo, đương nhiên gồm cả “phù thủy già”, đến tham gia cuộc họp cấp cao. Một ngày đẹp trời của Kỷ Hiểu Nguyệt bắt đầu. Nhờ lợi thế chỗ ngồi, cô nhanh chóng mở game đăng nhập, tân thư sinh kia đang online! Sau hai ngày cuối tuần được bồi dưỡng, dạy dỗ, giờ cấp bậc của tân thủ đó đã tăng cao, sắp vào được Tam Thanh Sơn rồi. Với sự giúp đỡ của Tế Nguyệt Thanh Thanh, Phong Diệp Vô Nhai cũng đã có linh thú của riêng – một con chuột bạch. Tế Nguyệt Thanh Thanh đã chọn giúp anh ta, bởi so với những con vật như hổ, sư tử hoặc rắn, một con chuột nhỏ có vẻ dễ bắt nạt hơn. “Tổ đội, đến Tam Thanh Sơn đi!” Trên đầu Tế Nguyệt Thanh Thanh hiện lên mấy câu nói, nhưng anh chàng kia không đáp lại, chỉ đứng một chỗ không nhúc nhích. Tế Nguyệt Thanh Thanh nghĩ, hai ngày nay chắc chắn cô cũng đã tạo được lòng tin ở Phong Diệp Vô Nhai, nhưng vì sao anh ta lại không nói câu nào. Rất nhiều tân thủ đến Tam Thanh Sơn đều đi theo tiểu tiên hoặc Đại Thần của Tiên giới để vượt qua cửa ải này. Dù sao cô và Phong Diệp Vô Nhai cũng đã chiến đấu cùng nhau hai ngày qua nên việc cô dẫn anh ta vượt cửa ải này cũng là chuyện rất bình thường. Tế Nguyệt Thanh Thanh đi quanh Bạch Y Thư Sinh hai vòng, anh ta vẫn không hề động đậy. Hay là treo máy[1] rồi? Tế Nguyệt Thanh Thanh mất hứng, đang định bỏ đi thì anh chàng kia lại chủ động tổ đội. Tế Nguyệt Thanh Thanh cảm thấy vô cùng kích động. Nhóc con, tôi chờ anh lâu lắm rồi! [1] Người chơi để máy tự động chơi, tự động lên cấp bậc (Level). Hoa Hồ Điệp vốn chỉ định đến đưa tài liệu, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ chăm chú của Kỷ Hiểu Nguyệt, anh chàng biết ngay cô nàng này lại đang “sa ngã” nên ghé đến một bên đứng xem. “Cần mình giúp không?” Hoa Hồ Điệp hỏi. “Không cần”. Kỷ Hiểu Nguyệt chăm chú nhìn màn hình. Tế Nguyệt Thanh Thanh dẫn Phong Diệp Vô Nhai đi giết yêu quái dọc đường, Thế như chẻ tre, mạnh tựa vũ bão, nhanh đến hoa mắt, cuối cùng cũng tới được trước mặt ba con Boss lớn nhất Tam Thanh Sơn. Nhiệm vụ của trò chơi là, bạn phải đánh bại ba tên yêu quái này cùng lúc thì mới có thể thuận lợi vượt qua cửa ải, không quan trọng bạn đi một mình hay chiến đấu tổ đội. Ba con Boss này không chỉ mạnh mà còn có thể hồi máu cho nhau, vì thế những người tới đây thực hiện nhiệm vụ phải cực kỳ cẩn thận. Nếu bạn không phải Đại Thần sẽ không thể đơn phương độc mã đến đây khiêu chiến. Phần thưởng khi qua được cửa ải này cũng nhiều nhất trong game vì có không ít trang bị Tiên giới rơi ra từ đây. Vì thế đối với tân Thủ Phàm giới, đây là nơi quyết định chuyện sống còn, còn đối với người của Tiên giới, đây lại là một địa điểm tốt để luyện cấp và kiếm trang bị. Ở đây lúc nào cũng có thể nhìn thấy một người của Tiên giới dẫn theo một đám người mới đến làm nhiệm vụ. Hôm nay, ba người Măng Mọc Sau Mưa, Tiểu Đậu Tử, Bánh Trôi Tròn Tròn không online, chỉ có Tế Nguyệt Thanh Thanh dẫn Phong Diệp Vô Nhai đi đánh Boss. Dù anh chàng thư sinh vẫn còn là một tân thủ của Phàm giới, nhưng lại rất nhanh nhẹn, bước đi chuẩn xác, lúc nào cũng có thể tự bảo vệ mình, vì thế Tử Y Nữ Hiệp không cần quan tâm bảo vệ anh ta nhiều lắm. Tử Y Nữ Hiệp vung Ngọc Tiêu lên, một vòng sáng tím nhạt quay quanh nữ hiệp, ánh sáng đó chiếu đến đâu, cột máu của Boss giảm mạnh tới đó. Chàng thư sinh phần lớn thời gian chỉ đứng xem, thỉnh thoảng mới ra tay, cây quạt giấy xuất ra tia chớp màu trắng ngà, hợp nhất với vòng sáng màu tím đánh trúng yếu huyệt của kẻ địch. “Đẹp thật!” Hoa Hồ Điệp thốt lên. Cuối cùng, khi ba Boss hồi máu lần thứ ba – nếu Hoa Hồ Điệp nhớ không nhầm, lần thứ ba hồi máu nghĩa là trận chiến đã sắp kết thúc, lúc này phải cực kỳ chú ý vì ba tên Boss đều đã phát điên. Tế Nguyệt Thanh Thanh lợi dụng lúc này, phi thân, tung một chiêu mạnh rồi rực rỡ biến mất. Nghĩ đến chàng tân thủ đáng thương sắp bị hành hạ, Hoa Hồ Điệp nhe răng cười: “Độc nhất là lòng dạ đàn bà!” Kỷ Hiểu Nguyệt vô tội nhún vai: “Mình chỉ thoát khỏi game thôi mà”
Chương 8 : Muốn tạo tin đồn, phải có thực lực!
Cùng lúc đó, trong cuộc họp hành chính cấp cao, Tề Hạo đang ẩn tên trong trò chơi, sau đó kết nối máy tính với màn hình lớn. Trên màn hình lớn hiện lên một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp, ở đó, Tử Y Nữ Hiệp đang cưỡi hạc tiên phiêu du giữa trời xanh mây trắng. Bạch Y Thư Sinh bên bờ nước trong liễu rủ ngắm nữ hiệp qua làn mây trắng lững lờ. Khung cảnh này Tề Hạo đã chụp lại lần trước. Tề Hạo gật đầu với trợ lý anh chàng mặc vest đen lập tức đứng lên. Với nước da trắng nõn, lông mày thanh tú, ở viên trợ lý trẻ này toát lên nét đẹp nữ nhi, hoàn toàn trái ngược với khí chất cương nghị của Tề Hạo. Anh chàng khẽ cúi đầu, cất giọng: “Xin chào mọi người, tên tôi là Nhiếp Phong, tôi vừa từ Anh về, là Trợ lý của Tổng giám đốc. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi nhận nhiệm vụ, hy vọng sau này được cùng mọi người cố gắng vì Lãng Thăng”. “Hiện mọi người đang được thấy một game online mới xuất hiện – Chân Linh Thần Giới, do đang trong thời gian đầu phát triển nên vẫn chưa có tiếng tăm trên thị trường. Nhưng chúng tôi đã tìm hiểu về trò chơi này qua nhiều kênh thông tin và nhận thấy nó có tiềm năng thị trường rất lớn”. “Mời mọi người cùng xem, trò chơi trực tuyến này không chỉ hình ảnh tuyệt đẹp, tạo hình nhân vật đa dạng, mà còn thích hợp với mọi lứa tuổi…” Cùng với lời giới thiệu của Nhiếp Phong, hình ảnh trên màn hình chuyển sang trận chiến đấu trong Tam Thanh Sơn. Tề Hạo ngồi trước máy tính, một tay chống cằm, tay kia thỉnh thoảng nhấp chuột, tạo nên một chuỗi tia chớp tấn công trên màn hình, hợp nhất với quầng sáng tím của Tử Y Nữ Hiệp, tấn công trúng yếu huyệt của địch. Đôi môi lạnh lùng của Tề Hạo khẽ mỉm cười. Thật kỳ lạ! Tân Tổng giám đốc đến công ty đã được ba ngày nhưng đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy anh cười! Lúc cười gương mặt anh đặc biệt tuấn tú, lại có thêm vài phần nghiêm nghị, trông càng thu hút, quyến rũ, thật là một bức tranh đẹp với những đường nét, màu sắc hoàn hảo. Chẳng trách tân Tổng giám đốc đến được ba ngày đã làm điên đảo trái tim toàn bộ nhân viên nữ trong công ty, những lời đồn đại bay khắp tòa nhà. Thế mới thấy, muốn tạo tin đồn, cần phải có thực lực! Ánh mắt mọi người đồng loạt chuyển từ màn hình sang tập trung vào gương mặt Tề Hạo, đặc biệt là “phù thủy già”, đôi mắt chị ta sáng lên, cảm giác như đủ sức đập tan cả cặp mắt kính đang đeo. Nhiếp Phong rên nhẹ, một lần nữa anh ta lại bị người khác hoàn toàn phớt lờ. Cuộc chiến trong game vẫn đang tiếp diễn. Tề Hạo đối với ánh mắt của mọi người đã không còn cảm giác ngạc nhiên nữa, anh dựa người vào ghế, thản nhiên nhìn về phía màn hình lớn. Mọi người cũng nhanh chóng hướng tầm nhìn theo ánh mắt của anh. Trên màn hình, vẫn là cảnh chiến đấu trước đó. Nhưng càng xem, càng thấy đồ họa quả là không tệ! Ánh sáng và hình ảnh liên tục thay đổi, nhạc nền và âm thanh chiến đấu, tất cả được phối hợp không chê vào đâu được, phía dưới bắt đâu có người bàn luận về trò chơi này. Bài phát biểu của Nhiếp Phong vẫn đang tiếp tục: “… Đây là một màn chiến đấu trong game, được làm cực kỳ tinh xảo, cho dù là ánh sáng, hình ảnh, hay âm nhạc đều không chê vào đâu được…” Đúng lúc này, hình ảnh trên màn hình thay đổi, Tử Y Nữ Hiệp đột nhiên biến mất, chàng thư sinh vẫn đang nhàn nhã đứng một bên, không ngờ ba con Boss lớn lại cùng hướng mũi tấn công về phía mình. Chỉ trong giây lát, cả ba chùm sáng đồng thời lao về phía chàng tân thủ. Vì bất ngờ nên chàng không kịp tránh, bị đánh lùi về sau vài bước, thương tích nặng nề, trên màn hình giờ một màu đỏ bao trùm. Kinh ngạc trước diễn biến bất ngờ, mọi người khẽ rên lên, ánh mắt đầy nghi ngại, trong khi đó sắc mặt Tề Hạo xấu đi rõ rệt. Anh có cảm giác… bị - người – ta – đá – đít.
Chương 9 : Lần đầu bị “đá” trước mặt bao người
Trên màn hình xuất hiện dòng chữ: “Trong trận chiến hàng ma ở Tam Thanh Sơn, bạn đã anh dũng hy sinh, thăng cấp thất bại, từ nay chính thức bước vào Ma đạo”. Cùng lúc ấy, trên màn hình Bạch Y Thư Sinh bị ba tên Boss một cước đạp bẹp, thân thể hoàn toàn bị phá hủy. Từng dải linh hồn bồng bềnh bay lên, thở dài đầy ai oán, trên đầu bắt đầu mọc ra cặp sừng dài, cơ thể cũng dần biến hình trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, cùng lúc đó một tràng cười lớn vang lên. Hình ảnh này tuy đẹp, nhưng có chút không phù hợp với bầu không khí nghiêm túc lúc này. Nhiếp Phong cũng bị cảnh tượng bất ngờ làm cho đờ đẫn, muốn cười nhưng lại không dám cười. Chỉ mình anh biết, tên Bạch Y Thư Sinh kia chính là Tổng giám đốc vĩ đại của mình. Chả trách sắc mặt Tề Hạo lại xấu như vậy. Trước toàn công ty, dưới sự chứng kiến của bao nhiêu người, anh đã bị - người - ta - đá. Nhiếp Phong hắng giọng, thu lại năm chữ “không chê vào đâu được” vừa nói: “Đương nhiên, vẫn còn một số chi tiết cần phải thay đổi…” “Tiếp theo đây chúng ta sẽ bàn đến vấn đề mở rộng thị trường sang điện ảnh…” Hội nghị vẫn tiếp tục, màn hình lớn nhanh chóng được tắt đi, trở lại một mảng tối đen như trong lòng của một ai đó. *** Nhiếp Phong đang phải tự kiểm điểm mình. Là lỗi của anh. Anh không nên khuyến khích Tổng giám đốc trực tiếp tham gia trận chiến này. Rõ ràng, nó không chỉ có sức thuyết phục, mà còn có cả lực sát thương nữa. Dĩ nhiên, người bị thương là Tổng giám đốc. Từ lúc Phong Diệp Vô Nhai bị đạp một cước cho đến khi hội nghị chấm dứt, gương mặt Tề Hạo cũng như dây đàn, mọi người trong phòng họp ai nấy đều nơm nớp lo sợ, dè dặt đợi đến khi kết thúc hội nghị. Mọi người đều nhất trí: Tổng giám đốc địa vị cao quý, gương mặt điển trai, khí chất tuyệt vời nhưng cũng là người rất thất thường, sau này làm việc phải cực kỳ thận trọng! “E hèm, đây là tài liệu về kế hoạch thu mua Chân Linh Thần Giới, tất cả cổ đông đều đã đồng ý thu mua công ty này. Công việc cụ thể tôi sẽ sắp xếp rồi trình Tổng giám đốc sau. Tôi xin phép đi trước…” Nói xong những lời này, Nhiếp Phong nhanh chóng biết thân biết phận tránh đi. Dù chỉ là một trò chơi, nhưng anh thật sự có thể hiểu được tâm trạng của Tề Hạo lúc này, lần đầu tiên bị đá, lại trước mặt bao nhiêu người, ôi trời, là bạn bè, anh thật sự… rất muốn cười! Tề Hạo ơi là Tề Hạo, cuối cùng cậu cũng có ngày hôm nay! Nhiếp Phong cảm thấy rất thích thú, cho dù điều đó chỉ diễn ra trong trò chơi! Tề Hạo lạnh lùng nhìn lướt qua màn hình máy tính, vì muốn tìm hiểu đầy đủ về trò chơi này nên anh mới tạo một tài khoản vào xem. Không ngờ lần đầu đăng nhập lại gặp Tế Nguyệt Thanh Thanh. Nhờ sự dẫn dắt của cô, anh đã tìm hiểu về trò chơi rất nhanh, lại phát hiện ra một vài điểm có thể khai thác, tận dụng trong trò chơi, vì thế anh mới có kế hoạch thu mua này. Nhưng cảnh tượng vừa rồi rõ ràng đã rất kích động anh. Cũng vì thế nên mấy ngày sau, khi Nhiếp Phong đến Hạo gia làm khách, em gái Tề Hạo là Tề Tiểu Bạch nghi ngờ hỏi: “Anh trai em ở phòng làm gì vậy?” “Chơi game”. Nhiếp Phong trả lời có chút không tự tin, nhưng chính anh đã tận mắt nhìn thấy Tề Hạo đang chơi game thật. “Không phải chứ? Anh ấy chưa bao giờ làm những việc vô vị ấy mà”. Tề Tiểu Bạch tỏ vẻ không tin. Nhiếp Phong cũng rất không muốn tin. Nhưng có vẻ trò chơi này đúng là phù hợp cho mọi lứa tuổi, hướng phát triển vô cùng lớn đây!
Chương 10 : Thà đắc tội với tiểu nhân, đừng đắc tội với nữ nhân
Sau sự việc đó, hai hôm sau Kỷ Hiểu Nguyệt mới đăng nhập, Phong Diệp Vô Nhai đã biến mất khỏi Phàm giới. Thế giới này thanh tịnh rồi! Cô nhận được tin nhắn của Bánh Trôi Tròn Tròn, Tiểu Đậu Tử và Măng Mọc Sau Mưa. Măng Mọc Sau Mưa: “Này, cậu với anh chàng Phong Diệp Vô Nhai có chuyện gì thế, cũng chơi trò mất tích à?” Tiểu Đậu Tử: “Tế Nguyệt, Tế Nguyệt, cậu ở đâu vậy, mau mau tới đánh quái!” Bánh Trôi Tròn Tròn: “Tế Nguyệt, có người nhìn thấy cậu và Phong Diệp Vô Nhai đến Tam Thanh Sơn, tình hình chiến dấu thế nào rồi?” Kỷ Hiểu Nguyệt trả lời: “Hôm qua nhà mình bị mất mạng nên không lên được”. Sau đó là vô số biểu tượng mặt khóc nức nở. Măng Mọc Sau Mưa: “Vậy Phong Diệp Vô Nhai sao rồi?” Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Mình không biết, bây giờ mình mới lên mạng”. Tiểu Đậu Tử: “Vô Nhai đáng thương, anh ấy sẽ không bị giáng xuống Ma giới chứ?” Bánh Trôi Tròn Tròn gửi lên vô số dấu chấm than cùng vẻ mặt sợ hãi. Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Bọn mình mau đi tìm anh ta đi, nhưng mà… mọi người phải cẩn thận đấy”. Lúc Phong Diệp Vô Nhai còn là tân thủ ở Phàm giới, tốc độ và lực tấn công của anh mọi người đều đã thấy, giờ lại đày xuống Ma giới… Tiểu Đậu Tử: “Phong Diệp Vô Nhai bị đày xuống Ma giới rồi, mọi người phải cẩn thận đấy!” Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Hay là bọn mình giúp anh ta đi”. Bánh Trôi Tròn Tròn: “Giúp như thế nào?” Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Nghe nói Ma giới rất khủng khiếp, có mười tám tầng địa ngục, hơn nữa ngày nào cũng bị người khác đuổi giết nữa”. Măng Mọc Sau Mưa rất hiểu ý: “Giết anh ta đi! Giết anh ta thì mới giúp anh ta thoát khỏi Ma giới được”. Tiểu Đậu Tử: “Nhưng… mình nghĩ chúng ta nên rủ thêm một vài người nữa”. Bánh Trôi Tròn Tròn: “Mình đi gọi người! Bọn mình tổ đội đi tìm”. Măng Mọc Sau Mưa: “Tế Nguyệt, bọn mình cùng đi nhé”. Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Thôi, mình không đành lòng”. Ta Là Một Con Rồng đứng một bên thở dài. Gì gọi là giết người không thấy máu? Gì gọi là mượn dao giết người? Gì gọi là diệt cỏ diệt tận gốc? Gì gọi là gừng càng già càng cay? Kỷ Hiểu Nguyệt, cậu nham hiểm thật đấy! Nhưng những lời này có chết anh chàng này không dám nói ra! Sau khi chắc chắn có một đoàn người đi tìm Phong Diệp Vô Nhai, kẻ đã bị biến thành yêu quái để gây phiền toái, cô ung dung thoát khỏi trò chơi. Cô vốn là người tốt, đời nào lại đi đổ thêm dầu vào lửa. Ta Là Một Con Rồng thầm kêu gào: “Đồ gian xảo!” Trong lòng càng thêm chắc chắn quan niệm truyền thống ông cha đã đúc kết lại: “Thà đắc tội với tiểu nhân, đừng đắc tội với nữ nhân”. “Tiếp theo sẽ làm gì đây?” Ta Là Một Con Rồng hỏi. Mục tiêu vẫn chưa xuất hiện, Phong Diệp Vô Nhai đã biến mất. Thế mới biết những ngày tháng có anh ta tươi đẹp biết bao. “Cậu nói xem?” Kỷ Hiểu Nguyệt liếc mắt nhìn anh chàng một cái. “Không… không phải chứ?” Vẻ mặt Hoa Hồ Điệp đầy tang thương, Phong Diệp Vô Nhai đi rồi, bây giờ đến lượt anh chàng bị chèn ép. Đồ đáng ghét, một ngày không chèn ép nguời khác thì cậu ngủ không yên à? Nghe nói, hôm ấy, Ta Là Một Con Rồng lại nhảy xuống vực.
Chương 11 : Thì ra, cậu là đàn ông!
Trong mắt Hoa Hồ Điệp, Kỷ Hiểu Nguyệt là một người có bệnh điển hình!
Vườn hoa Thế Kỷ vốn là một vườn treo dành cho những kẻ có tiền đến tiêu khiển, sau đó vì cổ đông lớn nhất là Tập đoàn Lãng Thăng đột nhiên rút vốn đầu tư nên Vườn hoa Thế Kỷ có một mảnh đất gần biển, ở đó có một ngôi nhà bỏ không, diện tích không lớn, lại tương đối hẻo lánh. Khi Vườn hoa Thế Kỷ còn trong thời kỳ huy hoàng còn chưa kịp thực hiện thì đã phải đóng cửa, vì thế nơi này vẫn bị bỏ không. Vô tình, Kỷ Hiểu Nguyệt phát hiện ra và thuê được ngôi nhà đó khi nó đang hạ giá. Có ba lý do. Thứ nhất, ngôi nhà này phải lớn gấp đôi căn phòng cô đang ở hiện nay, trước nhà còn có một vườn hoa nhỏ mà tiền thuê lại rẻ hơn một nửa. Thứ hai, dù ở đây hơi vắng vẻ một chút, nhưng chỉ cần đi bộ mười phút là tới bến xe bus chạy thẳng đến công ty, khá thuận tiện. Thứ ba, cũng là lý do quan trọng nhất, cô muốn xây một khu vườn nhỏ trồng hoa giống trong game. Trong Chân Linh Thần Giới có một nới dành riêng cho những người không muốn tu tiên, chỉ đến để ngắm cảnh, nghe nhạc, vui chơi, nói chuyện, đó là Rừng Hạnh Phúc. Trong rừng, ở gần biển có một tòa lâu đài như trong truyện cổ tích, được xây bằng những viên đá nhỏ nhiều màu sắc, vô cùng xinh đẹp tinh tế. Tông màu chính của tòa lâu đài là màu sữa, tạo cảm giác như đang nếm hương vị ngọt ngào của kem. Trước lâu đài có một vườn hoa nhỏ, hoa tươi muôn màu muôn vẻ chiếm hết một nửa khu vườn, giữa những sắc hoa ấy là một chiếc xích đu, gợi nhớ đến khung cảnh trong bộ phim The Wizard of Oz[1]. Ngồi trên xích đu có thể nhìn ra biển, ngắm cảnh mặt trời mọc, mặt trời lặn gần ngay trước mắt. [1] Phù Thủy xứ OZ. Kỷ Hiểu Nguyệt vừa nhìn thấy đã yêu ngay tòa lâu đài ngọt ngào cùng cảm giác gần gũi với thiên nhiên này. Được ngồi xích đu hít thở gió biển thật là dễ chịu! Với một cô gái vừa tốt nghiệp, chưa có tiền tiết kiệm như Kỷ Hiểu Nguyệt, Thuê được ngôi nhà như thế đúng là lợi cả vật chất lẫn tinh thần. Còn vì sao chưa chuyển đến đây, là vì cô vẫn chưa dọn dẹp xong. Ngôi nhà đã bị bỏ hoang quá lâu, muốn dọn dẹp cẩn thận không phải chuyện một sớm một chiều. Và Hoa Hồ Điệp lại một lần nữa bị bắt làm việc không công. Vừa nhìn thấy ngôi nhà, Hoa Hồ Điệp đã hét lên ầm ĩ: “Kỷ Hiểu Nguyệt, thẩm mỹ của cậu có vấn đề không? Trong game là một tòa lâu đài cổ, nhưng đây là cái gì? Chỉ là một căn nhà hoang đầy cỏ dại mà thôi”. Kỷ Hiểu Nguyệt lườm anh chàng Hoa Hồ Điệp thích mặc sơ mi hoa lòe loẹt một cái, quyết định chẳng nên tranh cãi với người không có mắt thẩm mỹ mà làm gì. Sau khi Kỷ Hiểu Nguyệt dọn dẹp sạch sẽ khu vườn, trồng thêm nhiều loại hoa, Hoa Hồ Điệp cũng phải thừa nhận, chỗ này quả là… có chút nên thơ, cũng đồng thời cam tâm làm tình nguyện viên cho Hiểu Nguyệt. Hai người cùng nhau xoa xoa trát trát, lau lau dọn dọn, mệt thì ngồi nghỉ, bật máy tính lên PK một lúc, PK xong lại tiếp tục làm. Cứ quy tắc cũ, người nào PK thua sẽ phải nhảy xuống vực tự sát, rồi còn phải nấu cơm nữa. Vì thế, sau khi Hoa Hồ Điệp nhảy xuống vực lần thứ ba, anh chàng đeo tạp dề lên, lủi thủi xuống bếp. Thế giới này thật không công bằng! Hoa Hồ Điệp quyết tâm lần sau nhất định sẽ không PK để phân thắng bại với Tế Nguyệt Thanh Thanh nữa. Về đến nhà, Hoa Hồ Điệp định tắm rửa xong sẽ đi ngủ, nào ngờ lại nhận được một cuộc điện thoại gọi vào game. “Lên mạng đánh quái!” Kỷ Hiểu Nguyệt nói ngắn gọn trong điện thoại. “Tiểu thư của tôi ơi, cậu không mệt sao?” Hoa Hồ Điệp dụi mắt, lười biếng nằm trên giường không muốn dậy. “Cậu đàn ông một chút được không?” Cạch, gác máy. Hoa Hồ Điệp thầm oán giận, vừa ngồi dậy bật máy vừa lẩm bẩm: “Mình và cậu đều thích đàn ông, cậu đâu cần coi mình là đàn ông”. Mắt nhắm mắt mở bật game lên, Hoa Hồ Điệp nói: “Tiểu thư ơi, cậu đừng coi mình là đàn ông nữa được không hả?” Thật không may, con người khốn khổ ấy đã post thẳng lên kênh Thế Giới, gây ra một cơn chấn động trong trò chơi. Tiểu Đậu Tử: “Ta Là Một Con Rồng, thì ra cậu là đàn ông!” Măng Mọc Sau Mưa: “Mình vẫn nghĩ cậu là con gái chứ, lúc nào cũng thấy chạy tới chạy lui sau Tế Nguyệt, lại còn ẻo lả nữa”. Quần Của Ta Mất Rồi: “Là trai tơ hả?” Cô Dâu Nhỏ: “Có phải trai tơ không thì còn phải xem xét”. Anh Trai Gào Thét: “Không vấn đề gì”. Cô Dâu Nhỏ: “Sao thế?” Anh Trai Gào Thét: “Đàn ông mà không coi mình là đàn ông thì chắc chắn là đồ quý hiếm trong xã hội hiện đại rồi”. Tuyết Bay Bay: “Là thái giám à?” Quần Của Ta Mất Rồi: “Cũng có thể là “yêu nhân”[2] thì sao”. [2] Người chơi nữ chọn nhân vật nam. … Tế Nguyệt Thanh Thanh ngây ra nhìn máy tính một lúc, cô đoán bạn bè của Ta Là Một Con Rồng chắc sẽ còn bàn tán nhiều, vì thế nói một câu trên kênh riêng: “Thế giới đang vì cậu mà sôi sục đấy. Nghỉ ngơi đi”. Không ai để ý trong đám hỗn loạn bàn tán ấy, một tiểu yêu quái cầm búa đang tiến lại gần Tế Nguyệt Thanh Thanh.
Chương 12 : Hi vọng ngày mai ngươi vẫn sống sót!
Tiểu yêu quái một mình đấu với tiểu tiên Tiên giới, thật đáng ngạc nhiên! Trước đó từng nói, tiểu yêu quái có hai con đường để lựa chọn. Thứ nhất là chủ động đi tìm người giết chết mình, sau khi có được bảo vật mà hệ thống bồi thường sẽ bắt đầu tu tiên. Nói một cách nôm na là tìm cách chết rồi tái sinh lại từ đầu. Thứ hai là nếu kỹ thuật đủ tốt, lá gan lại to, sức chịu đựng lớn thì có thể đi giết người, sau đó thăng cấp từ tiểu yêu thành đại yêu, rồi trở thành trùm Ma giới. Nhưng cách này đến giờ vẫn chưa có ai thành công, vài người to gan định thử đều bị loạn đao giết chết. Vì vậy thỉnh thoảng nhìn thấy tiểu yêu tự tìm đến gây sự, Tế Nguyệt Thanh Thanh rất sẵn lòng cho tiểu yêu đó một chiêu để sớm về nơi cực lạc. Về Tây Thiên đi! A Di Đà Phật! Nhưng tiểu yêu quái hôm nay rất khác tiểu yêu thường ngày cô vẫn gặp, tốc độ nhanh, phòng ngự chính xác. Tế Nguyệt Thanh Thanh vừa xem mọi người nói xấu Ta Là Một Con Rồng, vừa thờ ơ vung Ngọc Tiêu lên, không ngờ tên tiểu yêu này lại hóa giải được hết các chiêu thức của cô. Tế Nguyệt Thanh Thanh đột nhiên thấy hứng thú. Đợi khi Tử Y Nữ Hiệp thật sự nắm chặt Ngọc Tiêu tấn công, tiểu yêu quái lại quay mình chạy trốn nhanh như chớp. Tế Nguyệt Thanh Thanh chợt nghĩ ra, hẳn đây là một tiểu yêu quái muốn luyện cấp! Haizz, hôm nay nữ hiệp ta đang mệt, không so đo với ngươi. Hy vọng ngày mai ngươi vẫn còn sống sót! Tắt máy tính, đi ngủ thôi! Tối hôm ấy, Kỷ Hiểu Nguyệt nằm mơ thấy ngôi nhà nhỏ của cô cuối cùng cũng được dọn xong, nhưng không ngờ bị một tên tiểu yêu quái chém cho tan nát đến không nhận ra. Lúc nhớ lại giấc mơ đó, Kỷ Hiểu Nguyệt sốc thật sự, cô quyết định phải xử lý tên yêu quái này! Nhưng trời không chiều lòng người, tân Tổng giám đốc nhận chức luôn có những quy định, chính sách mới. Để thể hiện tốt nhất bản thân trước Tổng giám đốc, các lãnh đạo lớn nhỏ đều thúc ép, bóc lột nhân viên của mình, “phù thủy già” là một ví dụ điển hình. Chị ta tăng cường kiểm tra đôn đốc công việc, còn giao thêm rất nhiều nhiệm vụ nặng nề khiến Kỷ Hiểu Nguyệt bận túi bụi, quên luôn cả chuyện phải đi tìm giết tiểu yêu quái. Mãi đến tối Kỷ Hiểu Nguyệt mới có cơ hội ôm bát mì ăn liền ngồi trước máy tính. Tài khoản Ta Là Một Con Rồng vẫn xám xịt, xem ra anh chàng thật sự bị nội thương nên không thể lên mạng được rồi. Trước giờ vẫn đánh phối hợp với Hoa Hồ Điệp, giờ chỉ còn một mình, cũng may Măng Mọc Sau Mưa, Tiểu Đậu Tử và Bánh Trôi Tròn Tròn đều đang ở trên mạng. Măng Mọc Sau Mưa: “Ta Là Một Con Rồng đâu? Hôm nay vẫn chưa lên mạng à?” Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Cậu ta bị nội thương rồi”. Tiểu Đậu Tử: “Thật ra cũng không sao cả mà, mình có một người bạn trên mạng đang hỏi thăm mình về cậu ta đấy, bạn mình rất thích yêu nhân”. Tế Nguyệt Thanh Thanh: “…” Yêu nhân! Một Con Rồng đáng thương, tốt nhất cậu đừng nên lên nữa! Kỷ Hiểu Nguyệt đau khổ thay cho Hoa Hồ Điệp mất ba giây. Măng Mọc Sau Mưa: “Hệ thống có nhiệm vụ mới, bọn mình đi làm nhiệm vụ đi!” Mọi người nhanh chóng rời đi, Kỷ Hiểu Nguyệt cũng nhanh chóng phát hiện ra một vấn đề nho nhỏ: Sau sự kiện chấn động Ta Là Một Con Rồng là “đàn ông” bùng nổ, người bình tĩnh nhất là Măng Mọc Sau Mưa. Nhưng suy nghĩ ấy cũng chỉ kịp lóe lên rồi biến mất. Thời gian giờ rất quý giá, đi làm nhiệm vụ quan trọng hơn là nghiên cứu chuyện của Một Con Rồng. Nhiệm vụ ngày hôm này là Thiện Nữ U Hồn
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!