Snack's 1967
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Chương 8 : (tt -1) 

 

Đang chạy giữa chừng, nhỏ Hằng chợt quay lại hỏi: 

 

- Nè bà, vậy có phải hôm nay là bắt đầu quay cảnh trường học hay không? 

 

- Ừ! Là hôm nay nè, bởi vậy tui mới rầu nè – Nhỏ thở dài một hơi. 

 

- Sao mà phải rầu, tui thấy chuyện này thiệt là tuyệt quá đi mất. 

 

- Ừ, tuyệt với bà chứ chẳng tuyệt với tui chút nào. Động não thử đi, ngu như tui mà quay cảnh học hành trên lớp, cô giáo kêu lên không biết làm bài, chẳng khác nào nói cho mọi người biết mình chính là đồ ngu hay sao? 

 

- Ờ ha, cũng may tui còn não để động, còn bà chẳng có não để động hèn chi ngu – Nhỏ Hằng tỏ vẻ vô tư đáp. 

 

Diệp Hân tức nổ đom đóm mắt vì có đứa bạn chuyên sốc họng mình không. Nhỏ lườm nhỏ hằng một cái thiệt là bén . 

 

- Thôi không nói nhiều với bà nữa, tui đi làm điệu đây, ngồi gần bà được thơm lay, hehe, quay bà sao thiếu phần tui được – Nhỏ Hằng thấy mặt nhỏ hầm hầm liền đánh bài chuồn 

 

- Bà đúng là cái đồ:” Thấy người sang bắt quàng làm họ. Thấy người khó bỏ mặc đi luôn” mà 

 

- Kệ tui – Nhỏ hằng bĩu môi – Vậy mà có đứa có quỳ xin được làm bạn với tui như bà mới chết đó. 

 

- Có ma mới thèm quỳ dưới chân bà. 

 

- Nói mới nhớ, hồi đó vì sao tụi mình thân nhau nhỉ - Nhỏ Hằng chợt reo lên. 

 

- Không nhớ nữa . 

Hai đứa đang hâm hở kéo nhau đi thì thấy nhỏ Ngọc đang đi về hước ngược lại. Nhỏ Ngọc thấy hai nhỏ thì đanh mặt lại, mím môi căm tức. 

 

- Oan gia ngõ hẹp thật, đi đâu cũng gặp mặt – Nhỏ kề tai nhỏ Hằng nói nhỏ. 

 

- Gì đây, bộ muốn tiếp tục nhỏ cỏ hay sao. Tụi này sẵn lòng lắm à nha – Nhỏ hất mặt hỏi coi ai sợ ai cho biết. 

 

- Đừng vội đắt ý, lần này là do Lập Khiêm dạy bà học mà thôi, có thắng cũng chẳng vẻ vang gì cả. – Nhỏ Ngọc nhướn mày đáp – Lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu.

- Cám ơn , mình chẳng thèm làm anh hùng gì hết nên không cần vẻ vang đâu . Càng không có lần sau – Diệp Hân cười châm biếm nói 

 

- Mình thấy ngón chân bạn được cắt cỏ nhìn rất đẹp, để mình giúp làm nốt chân bên kia luôn đi – Nhỏ Hằng cố ý trêu chọc. 

 

Nhỏ Ngọc xanh mặt, lườm mắt nhìn nhỏ Hằng nói: 

 

- Không cần. 

 

Nói xong nhỏ Ngọc hất tóc xách *** bỏ đi. Hai nhỏ nhìn theo dáng vẻ hấp tấp đầy sợ hãi của nhỏ Ngọc cười lớn. 

- Đáng lí ra bà không nên mềm lòng, để tui cắt đi mái tóc của nhỏ đó, để coi sau này còn dám hất tóc chảnh chọe thế hay không cho biết – Nhỏ hằng nhìn bộ tóc dài phất qua, phất lại của nhỏ Ngọc mà phát ghét. 

 

- Hầy, cười người chớ dại cười lâu, cuời hết hôm trước hôm sau lấy gì cười . Cứ để dành đó đi, mai sau chúng ta còn nhiều dịp khiến nhỏ tức học máu mà, lo gì. Đi thôi. 

 

Được nhà trường chấp thuận đoàn quay bắt đầu ghi hình cảnh học bải của hai đứa trên lớp. Mấy đứa bạn thầm nhìn Diệp Hân mắng :” Sao bà không nói trước cho tụi tui biết để trang điểm cho đẹp” 

 

Nhỏ đâu có ngu mà thông báo chứ. Nghĩ thử coi, một cái lớp học mà toàn bộ nữ sinh toàn mắt xanh mỏ đỏ không hà, nhìn giống cái động gì ngoài động bàn tơ của 7 yêu tinh nhền nhện trong tác phẩm kinh điển Tây Du Ký chứ. Chỉ có cô giáo văn của nhỏ thì đúng là mắt xanh mỏ đỏ mà thôi. Chắc cô được thầy hiệu trưởng thông báo rồi nên đã kịp make up cho bản thân rồi. Trông bộ dạng nhu mì của cô mà choáng. Diệp Hân khóc thầm nhìn cô giáo: 

 

- Cô à cô, rõ ràng cô đã nói là :” Các em hãy cứ học bình thường thôi, xem như không có chuyện gì” , vậy mà cô thì …chậc chậc ….thật là hết thuốc nói mà. 

 

Buổi ghi hình hết sức bình thường, vậy mà cả lớp lại căng còn hơn dây đàn mới ghê chứ. Chả có đứa nào dám nhúc nhích rục rịch gì hết, đứa nào cũng mắt sáng hơn sao, trí tuệ minh mẫn. Xem đó, cũng có một ngày quỷ sứ biến thành học sinh ngoan . Chứ ngày trước hễ mà học môn văn là cả lớp tụi nó ca bài ca: 

 

“Học trò ngày nay quậy tới trời 

10 thằng đi học 9 thằng chơi 

3 thằng đến lớp 2 thằng ngủ 

Còn lại thằng kia cũng gật gù” 

 

Môn văn và giọng đọc văn đầy truyền cảm của cô văn chính là liều thuốc chữa bệnh mất ngủ công hiệu nhất. Cô văn của tụi nhỏ còn được bầu chọn là tiến sĩ gây mê mà. 

 

Cũng may phước, hôm nay lớp nhỏ học tiết văn, cô văn coi như cũng giúp nhỏ, cho nhỏ có dịp thể hiện. Kêu nhỏ đứng lên đọc bài văn cho cả lớp nghe.

Cuối cùng cũng trả qua được buổi ghi hình của lớp văn một cách êm đẹp dù nó khá chán phèo. Mấy anh chị lại kéo sang lớp Lập Khiêm, nghe nói lớp hắn ta tiết sau là tiết toán, vậy là hắn ta sẽ có cơ hội khoe trí tuệ bẩm sinh của mình. 

 

- Oa…oa…oa…cuối cùng cũng thoát khỏi cuộc sống bị ràng buộc rồi – Diệp Hân uốn mình vặn người reo lên mừng rỡ - Đi ăn thôi. 

 

Nhỏ và nhỏ Hằng tung tăng tung tởn chạy đến căn teen trường mua bánh ăn đặn mà xã stress. 

 

- Không biết tui lên hình có đẹp hay không nữa? – Nhỏ Hằng vừa gậm bánh vừa trăn trở. 

 

- Đẹp, chắc chắn đẹp mà yên tâm đi. Cùng lắm thì cỡ Chung Vô Diệm thôi mà – Diệp hân đáp lời. 

 

- Bà có tin là tui biến thành má của Chung Vô Diệp luôn hay không – Nhỏ Hằng giật cái bánh của nhỏ ăn ngấu ghiến gọi là trừng phạt. 

 

Hai nhỏ vừa bước vào lớp thì nhỏ Lan nhìn Diệp Hân bảo: 

 

- Chi Thanh vừa kiếm bà. 

 

Nhỏ vừa nghe xong thì tay chân bủn rủn lấp bắp hỏi: 

 

- Bà chị khủng bố đó tìm tui làm gì? 

 

- Chị ấy biểu hôm nay bà nhớ đến buổi sinh hoạt để làm cái gì đó. 

 

Biết ngay là bà chị khủng bố này bắt nhỏ làm osin rồi mà. Khổ lắm, số của nhỏ chắc là số osin mà, đi tới đâu cũng phải làm osin hết. 

 

Trường của nhỏ có quy định, những thành viên không có chức vụ hay công việc gì được giao ở lớp thì phải tham gia công tác đoàn của trường. Mà số nhỏ khổ, trong cả trăm người tham gia, nhỏ lại được chị bí thư đoàn ưu ái đến nỗi nhớ mặt. Hễ nhỏ mà vắng thì bà chị này biết ngay. Mà nói là sinh hoạt cho sang trọng chứ thực chất là đi làm osin mà thôi. 

Đợi đến khi ra về, nhỏ dậm chân tuyên bố: 

 

- Hôm nay tui cúp cua, quyết không đến tham gia sinh hoạt đoàn đâu. 

 

- Được tui ủng hộ bà, có việc gì tui sẽ thông báo lại cho bà ngay – Nhỏ Hằng gật đầu ủng hộ, mấy cái việc không hại đến bản thân là nhỏ này ủng hộ hết mình, dù rằng việc này gây hại cho bạn bè nhỏ. Diệp Hân cứ việc cúp cua, nhỏ thì vẫn tham gia sinh hoạt, nhờ trời làm bạn bè với Diệp hân, đi đâu cũng có đôi nên nhỏ cũng hân hạnh được bà chị kia điểm mặt.

- Bà cũng đi cùng tui – Diệp hân lắc đầu nói 

 

- Gì? Sao tui phải đi cùng bà chứ - Nhỏ Hằng trợn mắt nhìn Diệp Hân hỏi, nhỏ sợ cái chị bí thư này lắm nha. 

 

- Bà không nghe câu ca dao này à: 

 

Nắng mưa là chuyện do trời 

Cúp cua là chuyện ở đơì học sinh 

Cúp cua đừng cúp một mình 

Rủ thêm vài đứa tâm tình cho vui. 

 

- Cho nên bà phải đi cùng tui, chứ đi một mình tui thì làm sao mà vui được. Ai bảo bà làm bạn thân của tui làm chi. 

Sau đó không để cho nhỏ hằng có dịp chạy thoát, nhỏ cặp cổ nhò Hằng lôi đi. 

 

Nhưng chưa được tới cổng trường thì đã bị bà chị dữ dằn nắm đầu lôi lại kéo về phòng sinh hoạt của đoàn trường. 

Nhỏ và nhỏ Hằng cúi đầu ủ rũ theo chị Thanh đi mà thầm than:” Thôi rồi Lượm ơi” 

 

Nhưng thật may, chị Thanh không để ý đến việc hai nhỏ bỏ trốn mà nói: 

 

- Buổi văn nghệ sắp tới, nhà trường bảo đoàn viên chúng ta phải diễn một vở kịch giải trí vì có khách tham dự đến tham quan. Nhưng trong tiết mục của chúng ta không hề có một vở kịch nào do đó cần gấp rút viết kịch bản và diễn tập ngay. Số lượng tiết mục ca nhạc sẽ bị giảm bớt. 

 

- Không được, em đã tập luyện rất nhiều để trình diễn, bây giờ tự nhiên nói bỏ là sao. Rất nhiều bạn thích giọng hát của em lắm – Một bạn nam lên tiếng phản đối. 

 

Cái tên này là một tên đáng ghét rất ư là choảnh chọe, Diệp Hân và nhỏ Hằng rất ghét. Đặc biệt hắn ta lại học cùng lớp với nhỏ Ngọc cũng là anh em bà con gì gì đó của nhỏ Ngọc, đúng là một bọn chó mèo một giuộc lúc nào cũng hách dịch. Hắn tự cho là mình hát rất hay. 

 

- Ai da, đúng đó, bạn Khánh nói rất đúng, em rất thích nghe bạn ấy hát – Diệp hân bèn lên tiếng, cố tình châm chọc hắn ta – Thích đến nỗi mỗi khi thấy bạn ấy bước lên sân khấu là em muốn hát bài hát Hoa sứ nhà chàng ghê luôn. 

 

- Làm gì có bài hoa sứ nhà chàng, chỉ có bài Hoa sứ nhà nàng thôi – Tên Khánh nghe được khen khoái lắm, nhưng thấy Diệp Hân nói sai, bèn lên tiếng đính chính. 

 

- Không phải đâu, bài này là bái Hoa sứ nhà chàng, để mình hát một đoạn cho bạn nghe – Nói xong nhỏ hắng giọng hát -Đêm đêm gửi mùi hương, mùi hôi nách của chàng, đốt trầm hương để vái. Nhờ trời giúp giùm con, trị hôi nách cho chàng …” 

 

Mọi người gnhe nhỏ hát xong thì cười nghiêng ngả. Số là cái tên này có chứng bệnh hách nôi tức là hôi nách không chịu nổi luôn. Mỗi khi hắn ta lên sân khấu hát, là hát liên tù tùy 5 bài. Lại còn nhảy múa nữa mới chết, cho nên khi hắn ta bước xuống thì mồ hôi chảy ròng ròng kéo theo mùi hương làm chết mũi .

- Bà nói xem, ở đây có ai hát hay hơn tui hả? 

 

- Có đó. Chẳng phải ở trường mình có ca sĩ nổi tiếng hay sao – Nhỏ đắc ý đáp – Lúc đó để bạn ấy hát, có phải hơn hay không? 

 

Tên Khánh tái mặt nhìn nhỏ giận dữ. 

 

- ý em nói là lập Khiêm hả? Nhưng em ấy có chịu hát hay không? – Chị Thanh nghi ngại bèn hỏi. 

 

- Chị yên tâm, bạn ấy sẽ hát thôi – Diệp Hân tự tin đáp, dù sao chú đạo diễn cũng muốn quay cảnh cả hai sinh hoạt ở trường mà, đây là cảnh quay tốt không thể bỏ qua nha. 

 

- Được, tốt lắm…quyết định như vậy đi – Chị Thanh gật đầu trong vẻ mặt bí xị của tên Khánh – Diệp Hân, chị gọi em lên đây là để nói, chị quyết định em phụ trách viết kịch bản cho vở kịch. 

 

- Hả?

Chương 8: ( tt-2 ) 

 

- Chị, chị uống lộn thuốc hả chị - Sauk hi bình tĩnh, Diệp Hân bèn hỏi. 

 

- Dám trù ẻo chị mày bị bệnh à. 

 

Chị Thanh bèn gõ cái đầu nhỏ một cái cốc khiến nho suýt xoa. Sau đó chị nghiêm giọng nói: 

 

- Lần này, là có một tập đoạn nước ngoài về đầu tư cho các trường học Việt Nam, trường mình may mắn được ch5n là trường tham quan. Cho nên chị nghĩ nên chọn một vở kịch nước ngoài kiểu như Hamlet hay Romeo và Juliet ấy 

 

- Chi, hay là chị thất tình rồi nên muốn tự tử, nhưng muốn có người chết theo cho có bạn liền kéo em theo – Diệp Hân nghe chị Thanh nói thì muốn ngất đi , nhỏ mếu máo ôm lấy áo chị Thanh gào khóc. 

 

Mặc kệ nhỏ gào khóc thế nào, chị Thanh chẳng những không mũi lòng mà còn ban tặng cho nhỏ thêm một cái cốc lủng đầu cho tội nói năng bậy bạ. 

 

- Chị mày thất tình hồi nào hả, đừng có phá hoại hạnh phúc tươi đẹp của chị mày nha. 

 

- Chị không uống lộn thuốc, không thất tình, vậy chẳng lẽ đầu chị có vấn đề - Diệp hân nhìn chị Thanh có chút thông cảm nói. 

 

Ai dè sắc mặt chị Thanh càng ngày càng xanh rồi xám xịt cuối cùng là đen thui theo mấy câu hỏi của Diệp Hân. 

 

- Chị! Em có ý kiến – Nhỏ Hằng giơ tay lên xin phát biểu trước khi chị Thanh nổi trận lôi đình. 

 

- Nói đi – Chị Thanh dẹp cơn thịnh nộ của mình sang một bên ra lệnh. 

 

- Em thấy chị nên đánh mạnh lên, kiếm cây gỗ mà đập đầu nó. Chứ chị gõ như vậy chỉ tổ nó ngu hơn mà thôi. Lấy gỗ lớn đập cho văng cục ngu của nó ra ngoài nếu không theo tình hình có ngày chị sẽ tức chết vì bệnh gnu của nhỏ Hân này. 

 

Nghe nhỏ Hằng nói, chị Thanh phì cười : 

 

- Bạn bè tốt quá ha. 

 

- Dạ vâng, bạn bè thân để làm gì? Là để đâm sau lưng chúng ta một nhát dao – DIệp Hân vừa cười vừa nói liếc xéo nhỏ Hằng, “được dám mắng bà, bà trả hết nợ cho nhà ngươi luôn” – Em ngu lắm, cho nên chị giao việc viết kịch bản cho nhỏ Hằng đi chị.

 

NHỏ Hằng nghe xong mặt mày tái mét, Diệp Hân hả hê vô cùng. 

Nhỏ nghĩ thầm:” Bà chị này làm biếng, không chịu viết kịch bản nên bắt mình viết, lần này mình có thể công khai thoát nạn rồi. 

Nhỏ Hằng nào biết là nãy giờ mình giả ngu để thối thoát việc này. 

Nào ngờ nhỏ đâm đầu vào. Bởi vậy, bạn bè để đâm sau lưng nhau mà, hehe, cái này gọi là gắp lửa bỏ tay người, chết nha con, làm hình nhân thế mạng cho tui đi” 

 

- Không được – Chị Thanh đáp. 

 

- Tại sao? – Diệp Hân hét lên gần khóc khi biết kế hoạch gắp lửa bỏ tay người của mình bị phá sản. Trông khi đó nhỏ Hằng thì hí hửng cười phá ra. 

 

- Tại vì chị nhìn thấy được sự thông minh tiềm ẩn trong em nên mới quyết định giao cho em mà thôi – Chị Thanh cười nịnh nhỏ. 

 

- Chị ơi, người ta rồi cũng có lúc bộc lộ sự thông minh của họ. Còn em, tìm hoài ẩn hoài thôi chị ơi. 

 

- Nói thật, chị chọn em là vì chị rất thích mấy câu tự chế của em, chị nghĩ em cũng có thể chế ra một câu chuyện Romeo hay Hamlet khác biệt hơn để thu hút sự quan tâm của người tham quan. Chẳng phải hôm bữa chị bảo em viết bài thơ Hôm qua tát nước đầu đình , em đã chế ra một bài thơ khác đó sao “ 

 

Hôm qua ngủ gật trên bàn. 

Để quên nước miếng trên tờ kiểm tra. 

Cô chấm thì cho em xin 

Hay là cô để làm tin trong nhà 

Kiểm tra nước miếng không hà 

Mẹ mà biết được chết bà em luôn 

Kiểm tra trứng ngỗng đã lâu 

Mai mượn cái rỗ để sắp trứng vô. 

Bán rồi kiếm ít tiền công 

Đến khi mẹ biết có dầu xức mông 

Chứ không thì mông xưng vù 

Như cái *** khỉ lấy đâu mà ngồi 

 

…… 

 

Mẹ ơi! Con chết đây – Diệp Hân ngửa mặt than trời. Sao cái bà chị này lại có thể liên tưởng bài thơ con cóc ghẻ ra một vở kịch hoàng tráng như vậy được chứ. 

 

- Tội đó chị còn chưa xử nha. 

 

- Chị ơi, chị hãy bắt em làm osin đi chị. Từ nay em hứa sẽ nghe theo lời chị, sẽ không âm thầm nói xấu sau lưng chị nữa đâu – Nhỏ ôm lấy gấu áo của chị Thanh cầu xin.

- À, thêm một tội nói xấu chị nữa, vậy là tội chồng lên tội. Mau lấy công chuộc tội đi. 

 

- Chị tha ho em đi, bắt em làm việc khác đi chị - Diệp Hân mếu mào cầu xin. 

 

- Cũng được, Giờ còn lại khâu cắt may trang phục diễn, em biết làm không? 

 

Diệp Hân cúi đầu lắc lắc, trời sinh nhỏ cầm kim liền bị kim đâm vào tay ngay, lấy gì mà may đây. 

 

- Vậy thì dựng sân khấu, đóng gỗ này nọ thì sao? 

 

Đầu nhỏ gục xuống không có cơ mang nào ngóc đầu lên được luôn. Nếu nhỏ muốn dập nát 10 đầu ngón tay, nhỏ sẽ chọn nghề búa đóng đinh ngay. 

 

- Vậy thì vẫn giữ quyết định cũ, em mau viết cái kịch bản đi cho mọi người tập luyện. Tuần sau sẽ công diễn đó. Còn nữa nha, việc nhờ Lập Khiêm em phụ trách luôn đi. Bởi vì hai đứa đang hẹn hò với nhau mà. 

 

Bây giờ Diệp Hân đã biết thế nào là “cái miệng hại cái thân” rồi. Ai mượn nhỏ tài lanh làm chị, cứ để mặc cái tên khốn kia hat gì đó thì hát đi. Bây giờ trách nhiệm năng nhọc nào cũng là của nhỏ hết trơn hà. 

 

- Tui cũng muốn giúp bà lắm, nhưng ngặc nỗi tui không có được đầu óc lnh hoạt như bà, tjho6i thì tự thân vận động đi vậy. 

 

Diệp Hân thở dài một cài rồi bước ra về. 

 

- Né, giờ bà tình sao? 

 

- Còn sao nữa, đi học thôi. 

 

- Không phải chứ - Nhỏ Hằng kêu lên – Hôm nay bà siêng đột xuất vậy. 

 

- Đi học làm bánh sinh nhật – Diệp Hân đáp xong thì bỏ đi một mạch.

Chương 8: ( tt -3 ) 

- Bỏ 300g bột mì vào trong một cái tô lớn – Nhỏ Hằng nhìn cách hướng dẫn làm bánh trên láp top đọc cho nhỏ làm bánh kem. 

 

- 300 g là bao nhiêu? – Diệp Hân cầm bịch bột mì nhăm mặt ước lượng. 

 

- Sao tui biết được? Sao lúc bà mua, bà không nhờ người ta cân giùm cho. Thôi kệ đi, nhắm đại vậy – Nhỏ Hằng cũng chắc lưỡi lắc đầu. 

 

Diệp Hân đành đổ đại vào thao bịch bột trên tay mình. 

 

- 5-7g bột nở - Nhỏ Hằng miễn cưỡng đọc tiếp. 

 

Vẫn là nhắm bừa bỏ vào. 

 

- 4 quả trứng gà tách riêng lòng đỏ, lòng trắng . Cho vào một cái tô khác đánh lên cho nổi. 

 

Diệp Hân đập đập mãi vẫn khiến trứng bị bể, long đỏ và lòng trắng lẫn lộn với nhau. Nhỏ Hằng nhìn nhỏ bó tay chấm com thở dài. 

 

Diệp Hân hơi quê, mím môi nói. 

 

- Kệ đi, long nào cũng là long, cũng cho vào bụng thôi. 

 

- Được rồi. Lấy đầ đánh trứng đánh lên cho nổi? 

 

- Thế làm sao biết là nó nổi? – Diệp Hân gãi gãi đầu hỏi. 

 

- Bà hỏi tui, tui cũng bó tay. Chắc là đánh cho tới khi nó sệch lại là được. 

 

Diệp Hân ra sức đánh, đánh đến nổi muốn gãy ta, nhỏ thở dốc thì mới thấy trứng nổi. 

 

- 80 – 100g bơ nóng chảy 

- Đường 

- Hương vị 

- 3 thìa cà phê nước lọc 

- 1 hộp kem tươi (loại dùng ngay hoặc loại dạng lỏng) 

- Đường bột 

 

- Hoa quả trang trí 

………………….. 

 

Sau một buổi vật lộn, nhỏ với nhỏ Hằng cũng có thể cho vào lò cái bánh kem tuy không đẹp mắt nhưng ít ra cũng là một tác phẩm để đời của nhỏ. Sau đó cả hai để bánh vào lò nướng bấm nút và chờ nó chín.

- Hehe, không ngờ mình cũng có năng khiếu làm bánh ghê. Mai này tui sẽ mở một tiệm làm bánh, sau đó sẽ làm cho nó nổi tiếng khắp cả nước – Diệp Hân ưỡng ngực tự hào nói. 

 

- Ê, khi đó nhớ báo cho tui biết là tiệm nào nha – Nhỏ Hằng chân tình nói. 

 

- Yên tâm đi, tụi mình là bạn thân mà, sau này tui sẽ làm mấy cái thẻ vip. Chỉ cần bà đến đưa thẻ ra, bà thích ăn bánh nào thì cứ lấy, sẽ không mất tiền mua đâu – Nhỏ hào hứng vui vẻ khi nhỏ Hằng hỏi. 

 

- Không cảm ơn bà! Tui hỏi là vì tui muốn tránh cái cửa tiệm đó thật xa kẻo sau này chết mà không biết vì sao mất. 

 

Diệp Hân xám mặt khi nghe nhỏ bạn đá đểu mình, nhỏ nhìn bạn với ánh mắt muốn đập chết con muỗi. 

Nhưng nhỏ không muốn làm hỏng tâm trạng tuyệt mỹ của mình hiện giờ cho nên không thèm chấp nhỏ Hằng làm chi. 

 

- Bà nghe bài này thử đi – Nhỏ Hằng bỗng mở lên một bài hát. 

 

“ Cho tôi biết nỗi buồn của bạn là gì? 

Tôi sẽ nhờ gió cuốn trôi nó đi. 

Cho tôi biết nụ cười của bạn rơi nơi đâu? 

Tôi sẽ nhờ đom đóm soi đèm tìm giúp bạn. 

Cho tôi biết trái tim lạnh giá của bạn ở đâu? 

Tôi sẽ nhờ lửa đến xua đuổi cái lạnh trong bạn. 

Còn nếu như bạn muốn khóc cho vơi nỗi buồn. 

Lúc đó hãy nhớ điều này. 

Tôi luôn bên bạn, sẵn sàng lau khô nước mắt bạn. 

Bờ vai tôi đây bạn hãy dựa. 

Hãy khóc hết nỗi buồn hôm nay. 

Để ngày mai luôn nở nụ cười. 

 

…….. 

- Bài này hay quá, giọng hát cũng trầm ấm – Diệp Hân nghe xong thì reo lên tán thưởng. 

 

- Hay quá đúng không? Bài này đang hot trên mạng đó – Nhỏ Hằng đắc ý giới thiệu. 

 

- Ca sĩ nào vậy? 

 

- Xe tận chân trời. Gần như trước mắt – Nhỏ Hằng cười mĩm đáp. 

 

Diệp Hân liền biết ngay là bài hát của Lập Khiêm. Từ lúc hai đứa giận nhau, dù biết Lập Khiêm đã trở thành ca sĩ tuổi teen nổi tiếng , nhưng nổi như thế nào, hát bài gì thì nhỏ chưa từng nghe qua . Nhỏ giận, rất giận cho nên bất cứ thứ gì chỉ cần có cái tên viết tắt là LK là nhỏ không bao giờ nghe. 

 

Dù biết Lập Khiêm hát những bài ballad rất hay, bởi vì cậu có chất giọng trầm ấm khiến người nghe có thể chìm vào trong điệu nhạc trầm lắng. Nhưng trước đây cậu chỉ hát với cây đàn ghi ta mà thôi. Chưa bao giờ nhỏ nghe cậu nhóc hát với giàn nhạ cđệm hiện đại thế này. Dường như chúng càng khiến giọng hát của cậu hay hơn gấp bội lần.

 

- Nghe bài này nữa đi – Nhỏ Hằng bèn mở một bài hát khác cho nhỏ nghe.

- Hay quá đúng không? So với nhạc rẻ tiền, mì ăn liền thì những bài của Lập Khiêm hát để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng người ta. Cậu ấy không tùy tiện hát nhạc mà rất nghiêm túc, vì vậy bài nào cũng thành hít hết. Và được công nhận là ca sĩ trẻ có tài năng thực thụ. 

 

Diệp hân gật đẩu, điều này thì nhỏ hoàn toàn công nhận. 

 

- Còn nữa nha, cậu ấy không có đi show nhiều, chỉ đi hát khi rảnh rổi thôi nên mọi người càng hâm mộ cậu ấy hơn. Càng mong muốn được gặp mặt thần tượng mình bên ngoài nhiều hơn, có biết không hả….. 

 

Nhỏ Hằng nói một tràng dài, Diệp Hân chỉ có thể cúi đầu lắng nghe. 

 

Hai đứa say mê nghe nhạc thì bỗng nhiên: 

 

- Bùng… 

 

Tiếng nổ phát ra từ lò nướng bánh khiến cả hai xanh mặt hoảng sợ. Vội vàng quay lại nhìn xem thì thấy khói bốc ra từ chiếc lò của mẹ nhỏ. 

 

- Cái bánh – Cả hai cùng đồng thánh hét lên. Sau đó vôi chạy đến mở cửa lò ra xem xét. 

 

Quả nhiên như trong tưởng tượng, cái bánh trở thành hình dạng không thể nào tưởng tượng nổi. Đạ vậy còn văng đầy trong chiếc lò nướng bánh. 

 

- Sao lại như vậy? - Diệp Hân run run mếu máo hỏi? 

 

Nhỏ Hằng xem xét rồi hỏi: 

 

- Hồi nãy bà cho bao nhiêu bột nở. 

 

- Thì hồi nãy tui nhắm chừng, bóc 7 lần, coi như một lần bóc là 1g bột - Diệp hân vừa đáp vừa cầm cái bịch bột nở lên diễn tả lại cái cảnh mình bỏ bột nở vào . 

 

Nhỏ Hằng nhìn kỹ cái bịch trên tay của nhỏ rồi ngửa mặt kêu trời: 

 

- Ôi thôi rồi! cái bịch này là bịch bột mì. 

 

Sauk hi bò ra dọn dẹp mệt phờ râu cái lò, căn bếp và sàn nhà. Nhỏ Hằng cám biệt nhỏ ra về trong mệt mỏi. Diệp hân cũng không còn sức đâu mà tiếp tục làm bánh. Nhưng ngày mốt đã là sinh nhật của Lập Khiêm rồi. 

Bây giờ có đánh chết nhỏ, nhỏ cũng không muốn làm cái bánh sinh nhật này nữa đâu. Nhỏ khổ sở vác thân xác qua nhà Lập Khiêm . Lân la gạ gẫm cậu một chút.

- Hay ông thích gì, tui mua tặng ông – Nhỏ nhe răng cười gãi gãi đầu nói 

 

- Tui không thiếu thứ gì hết. Chỉ muốn có bánh kem do bà làm thôi – Lập Khiêm nghiêm giọng nói, sau đó nhìn nhỏ khinh bỉ - Nhưng nếu bà không muốn giữ lời hứa thì đành thôi vậy. Tui đây cũng không muốn miễn cưỡng người khác. 

 

Sax! Nhỏ cảm thấy thật là mệt óc với mấy câu sốc hông của nhỏ hằng và tên Lập Khiêm này. 

 

- Có ai nói là không làm bánh cho ông đâu. Tui chỉ hỏi thử vậy thôi mà, tại tui thấy bánh kem thì hơi tầm thường một chút thôi – Nhỏ đành cố gắng nuốt nước mắt cười nói 

 

- À, thì ra bà thấy ấy náy vì chỉ tặng tui cái bánh kem. Vậy thì cứ làm them cái gì đó tặng tui nữa là được chứ gì. Cám ơn bà trước nha. 

 

Xém chút nữa là nhỏ té ngã xuống đất. Sao nhỏ lại mua dây buộc mình như thế chứ, cái bánh kem mà làm còn không xong nữa là, lại phải làm them thứ khác nữa mới chết chứ. Đúng là ngốc không chịu nổi mà. 

 

Diệp Hân vừa về vừa nguyền rủa Lập khiêm không ngớt, nhỏ tức tên này anh ách luôn hà. Cái tên này sao cứ muốn hành hạ nhỏ vậy cơ chứ. Được rồi, lần này ta cho nhà ngươi chết luôn. 

 

Thế là nhỏ về nhà lấy kim đâm thủng 3 cái trứng ga, sau đó ngâm ba cái trứng đó vào trong nước lạnh. Diệp Hân nhì nhìn tác phẩm hoàn mỹ của mình mà ngữa mặt chống nạnh cười vang. 

 

Càng ngẫm nghĩ càng không hiểu. tại sao làm cái gì nhỏ cũng đều làm không xong, vậy mà cứ mấy cái chuyện hai người thì nhỏ lại tháo vát đến thế chứ. 

 

Chờ thôi, chỉ cần một ngày là Ok rồi, trong thời gian chờ đợi, nhỏ phải đi viết cái kich bản mới được. hầy, chuyện nhỏ, 1 phút 30 giây là xong. Nhu7gn chỉ có trời mới biết, cái kịch bản của nhỏ có dung được hay không mà thôi. 

 

Cuối cùng thì ngày nhỏ tu luyện mấy cái trứng thành công, nhỏ lôi ba cái trứng đã bị đâm lủng đặt chìm trong nước đựng trong một cái nồi nhỏ ra. Sau đó hí hửng đi gọi điện khoe thành quả hại người của mình với nhỏ Hằng. hai đứa hí hửng tán dóc với nhau khá lâu. Lát sau nhỏ nghe một tiếng nổ bùm. 

 

Tiếp theo là tiếng hét lớn của mẹ nhỏ. Diệp hân vội gác máy chạy xuống nhà bếp xem. 

 

Một cảnh tượng that kinh hoàng đã xảy ra. 

 

Ba cái trứng bị nhỏ cố tình đâm lủng rồi ngâm nước để làm thúi, sau đó đ65ap ra làm bánh cho lập Khiêm ăn. Mẹ nhỏ xuống bếp thấy cứ tưởng nhỏ muốn luộc trứng nên bắt bếp luộc giùm. Ai dè trứng gà thúi bị sức ép đành nổ bung bét. 

 

Một mùi thúi loang ra khắp nhà, trắng gà thúi văng đầy căn bếp nhà nhỏ. Mặt mẹ nhỏ đầy sát khi nhìn nhỏ. Diệp hân ngữa mặt lên trời mếu mác khóc than:” Ông trời ơi, con hại người thành hại mình rồi”

Chương 8: ( tt -4 ) 

 

Diệp Hân khổ sở bấm điện thoại nhắn tin:” S.O.S, cứu với, cho tui mượn ít tiền đi, cháy túi rồi” 

 

Nhỏ Hằng nhận được tin thì nhắn lại :” Bạn bè là 9, tiền bạc là mười. Không có tiền cho người cháy túi như bà mượn đâu” 

 

Diệp Hân nhìn cái tin nhắn thì gầm lên giận dữ mắng xối xã con bạn thân xấu xa. Hận là tại sao kiếp này mình lại chơi thân với cái đứa xấu xa, tham lam ích kỷ và keo kiệt kia. 

 

Diệp Hân thở dài mếu máo, nhỏ biết làm sao đây cơ chứ, đành chấp nhận nghe sư tử hà đông gầm gừ mà thôi chứ nhỏ còn có thể làm gì được nữa đây. 

 

Vuốt ngực, hít thật sâu, nhỏ hùng dũng bước xuống bếp, nhỏ giọng xin xỏ: 

- Mẹ, cho con ít tiền được không mẹ. 

 

Xin xong, Diệp Hân vội vàng bịt chặt lỗ tai lại để giảm bớt âm thanh gầm gừ của sư tử, nhưng không ngờ. 

 

- Ừ, chờ mẹ một chút. 

 

Diệp Hân xém chút té xỉu khi nghe mẹ nhỏ dịu dàng đáp như thế. Không phải hôm nay mẹ nhỏ ăn trúng cái gì đó chứ, bình thường nhỏ xin tiền là mẹ lại cằn nhằn là nhỏ không biết tiết kiệm, cứ tiêu xàu hoang phí. Hôm nay sao đột nhiên dễ tính vậy hả trời.

 

Tới khi mẹ nhỏ cho tiền, Diệp Hân còn thấy choáng voáng hơn nữa. Mẹ nhỏ cho nhỏ khá nhiều tiền. Không phải đột nhiên nhà nhỏ giàu lên, hay mẹ nhỏ mới trúng vé số giải đặc biệt đó chứ. 

 

- Mẹ cho con hả mẹ - Nhỏ nghi ngờ hỏi lại. 

 

- Ừ, cho con để mai đi chơi cùng mấy bạn – Mẹ nhỏ vui vẻ gật đầu. 

 

Nhỏ choáng à nha. Chuyện gì đã xảy ra vậy chứ, hay là ông trời đã nghe điều ước của nhỏ mà biến mẹ nhỏ thành người mẹ hiền lành siêu cấp nhất hành tinh. Mà thôi kệ, dù cho chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì dù sao nhỏ vẫn được lợi là tốt rồi. Hehe…. 

 

Có tiền rồi phải ăn bù lại những ngày tháng nín nhịn đau khổ mới được. Nhưng nhỏ sẽ không mời nhỏ Hằng ăn, chắc chắn là như vậy. Cái thứ bạn xấu , nỡ bỏ rơi bạn bè trong lúc khó khăn. 

 

Sáng hôm sau, đang đứng chờ Lập Khiêm để đi ké xe đến trường, nhỏ bỗng nghĩ:” Hôm nay mình có tiền mà, sao phải đi nhờ rồi làm phu xe cho tên này cơ chứ”. Chân định cất bước ra bến xe chợt nghĩ:” Mấy hôm nay dù làm phu xe nhưng nhờ hắn mà có thể đến trường, bây giờ ăn cháo đá bát thì đúng là không phải người” 

 

Nghĩ vậy, Diệp Hân bèn nán lại chờ Lập Khiêm đi cùng, vừa đúng lúc tên này đi ra. Bánh thì chưa làm được, đành tìm cách dụ khị hắn ta quên đi việc này vậy. Nhỏ định mởi miệng chúc mừng sinh nhật thì. 

Vừa nhìn thấy mặt nhỏ, Lập Khiêm đã hỏi ngay: 

 

- Làm bánh chưa?

Nhỏ lập tức xụ mặt, hối hận vì quyết định chờ đợi của mình, câu “Happy birthday” cũng bị nuốt trở lại trong bụng. Nhỏ cúi đầu đá đá chân, nhỏ ấp úng nói: 

 

- Từ nay đến tối mới hết ngày sinh nhật của ông mà bánh làm sớm quá sẽ mau hết mùi thơm. 

- Nghĩa là chiều nay bà làm bánh đúng không? 

 

- Ừ hm ….- Diệp Hân gục gặt đầu. 

 

- Nhớ đó – Lập Khiêm dặn một câu khiến nhỏ không thể nào làm khác hơn được. 

 

Diệp Hân sầu não bước vào lớp lại gặp ngay bản mặt đáng ghét của nhỏ Hằng. Nhỏ Hằng thấy nhỏ vào thì nhe răng cười một cách đáng ghét, còn đưa tay ra sau giấu giấu diếm diếm cái gì đó. 

 

Diệp Hân lườm nhỏ bạn một cái rồi đi vào chỗ ngồi. Ai dè đâu, nhỏ Hằng từ phía sau đưa tới trước mặt nhỏ một món quà trong một cái hộp xinh xinh, Diệp Hân ngây người chưa kịp đã thông đầu óc cho thông suốt thì giọng nhỏ Hằng đã vang lên: 

 

- Happy birthday. 

 

- Hả. 

Diệp Hân như người ngủ mê tỉnh dậy, chợt nhận ra một điều mà mấy bữa nay nhỏ không nhận ra. Vốn cảm thấy có cái gì đó khi làm bánh sinh nhật tặng cho Lập Khiêm. Nhưng nhỏ lại không tài nào biết cái cảm giác đó là gì. Đột nhiên mẹ nhỏ lại dễ chịu hết sức, nhỏ vừa xin tiền là chon gay, mà còn cho rất nhiều nữa cơ chứ. 

 

Hóa ra là vì hôm nay cũng chính là ngày sinh nhật nhỏ. Huhu….sao sinh nhật mình, nhỏ lại không thể nhớ ra nhỉ. Đúng là bị tên này quần riết rồi đầu óc bị mất trí. 

 

- Sory nha, tui cũng gần sạch tiền rồi nên mới không cho bà mượn được. Số tiền còn lại tui đã mua quà cho bà hết rồi – Nhỏ hằng cười ngượng giải thích. 

 

Nhỏ cảm động nhìn đứa bạn thân, thì ra nhỏ trách oan bạn mình rồi. Nhỏ thân tình vỗ vai nhỏ Hằng: 

- Được rồi, tui hiểu bà mà. Đừng ấy náy, tui có tiền rồi. Hôm nay đi ăn mừng sinh nhật với tui đi. 

- Vậy còn vụ cái bánh kem của Lập Khiêm thì sao? Bà hứa rồi mà. 

 

- Tui hứa với hắn ta, nhưng khi đó tui quên mất một điều. Sinh nhật hắn ta cũng là sinh nhật tui mà. Đừng lo, tên đó nào thiếu bánh kem mà thèm ăn cái bánh tui làm chứ. Hắn ta chẳng qua muốn hành tui thôi. Nhưng giờ thì không còn sợ hắn ta nữa. Đi thôi, tui với bà đi nộp cái kịch bản cho chị Thanh ngay rồi ăn sinh nhật cho thoải mái. 

 

Trên đường đi, nhỏ Hằng đọc cái kịch bản 1 phút 30 giây của nhỏ mà hoét toáng lên:

- Bà điên rồi, cái kịch bản này làm sao mà diễn được chứ? 

 

- Sao lại không được. Tui mất 1 phút 30 giây để suy nghĩ, công thêm thời gian ngồi cặm cụi hoàn thành kịch bản này. 

 

- Nhưng tui bảo đảm, chị Thanh và mọi người chắc chắn sẽ không chấp nhận cái này đâu. Vái kịch bản này nó ngược đời quá – Nhỏ Hằng nhăn mặt nói. 

 

Nhưng nào ngờ, chị thanh vừa đọc xong cái kịch bản của Diệp Hân thì đập tay xuống bàn reo lên: 

- Chị chọn em viết quả nhiên là không sai mà. 

 

Nhỏ Hằng té xỉu khi nghe chị Thanh nói. 

 

- Trời, chẳng lẽ mình phải diễn cái này sao trời.

Chương 9: Câu chuyện tình yêu 

 

- Được rồi. Chúng ta bắt đầu tuyển chọn nhân vật chính và bắt đầu tập luyện đi là vừa – Chị Thanh đứng dậy tuyên bố với tất cả mọi người có trong đoàn. 

 

Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau né tránh bởi vì , họ chỉ có một tuần lể để diễn tập. Mà chả biết ái kịch bản này nó thế nào cả. Lỡ chẳng may, bản thân dính vào một vai nào đó, thì cả tuần lễ sẽ phải vùi mình vào luyện tập. Còn đâu là tự do nữa. 

 

- Vậy bây giờ ai xung phong nào. Xung Phong thì bước lên phía trước – Chị Thanh cầm kịch bản gõ gõ trên mặt bàn. 

 

Chẳng ai chịu bước lên phía trước hết. 

 

Chị Thanh tức giận đập bàn mắng: 

 

- Tại sao không có ai đứng lên hết vậy hả. Nếu vậy thì chị sẽ gọi đích danh tên vậy. 

 

Mặt mũi ai cũng xanh xao hết, mong sao đừng rơi trúng mình. 

 

- Hiểu Huy, em đóng vai chú lùn thứ 7. 

 

- Sao lại là em ! – Hiểu huy thở dài lên tiếng. 

- Không là em chứ là ai? Vai chú lùn út mà, rất thích hợp với người như em. Đừng lo, vai công chúa sẽ giao cho bạn gái…..- Chị Thanh liếc nhìn nhỏ một cái rồi tằng hắng nói – Giao cho Đổng Ngọc vai công chúa bạch tuyết. 

 

Diệp Hân cũng liếc nhìn Hiểu Huy, tâm trạng bỗng nhiên thấy buồn. Nhỏ tham gia hoạt động đoàn vốn là vì Hiểu Huy . Bây giờ gặp nhau thường xuyên thế này, còn có Đổng Ngọc nữa. Đúng là có chút ngượng ngùng. 

 

- Công chúa Bạch tuyết….. 

 

- Bạch tuyết và 7 chú lùn….. 

 

Tất cả mọi người kêu lên đồng loạt. 

 

- Đúng vậy, vở kịch mà chúng ta phải diễn chính là Bạch tuyết và 7 chú lùn. 

 

- Vậy thì cần gì kịch bản mà phải đi viết chứ? – Có người thắc mắc lên tiếng. 

 

- Vấn đề là, kịch bản này đã được cải biên lại rồi – Chị Thanh lên tiếng – Trong cái cũ có cái mới, trong cái nhàm có sự thú vị bất ngờ.

Cả đám tròn mắt nhìn Diệp Hân, nhỏ bèn vênh mặt kiêu ngạo. Liếc ngang qua mặt nhỏ Ngọc đang nhìn nhỏ ganh ghét, Diệp Hân được nước lên mặt cười nhạt. 

 

- Vậy cũng hay. Người như em đóng vai công chúa mới thích hợp. Còn người khác, chỉ nên dùng cái đầu điên điên viết kịch bản. 

 

- Vậy là em nhận lời rồi đúng không? – Chị Thanh hỏi ngược lại Đổng Ngọc. 

 

- Em nhận lời, nhưng mà phải để Hiểu Huy đóng vai hoàng tử em mới chịu – Đổng Ngọc ỏng ẹo nói. 

- Chị thấy Hiểu Huy đóng vai chú lùn thứ 7 thích hợp hơn – Chị Thanh lắc đầu nói – Em thấy thế nào Hả Huy. 

 

- Em thì sao cũng được – Hiểu Huy tỏ ra bàn quang. 

 

- Không được. Bạn ấy phải đóng vai hoàng tử cơ – Đổng Ngọc cương quyết nói. 

 

Thấy nhỏ Ngọc cương quyết nói, chị Thanh cũng đánh chấp nhận, chị thở dài nói. 

 

- Được rồi, là do hai đứa muốn như vậy đó nha. 

 

Diệp Han và nhỏ Hằng nháy mắt nhau cười chế giễu. 

 

- Được rồi, vai bà phù thủy, mẹ kế của Bạch Tuyết, ai nhận thì bước lên phía trước. 

 

Mặc dù rất thích vai bà mẹ kế, nhưng Diệp Hân lại không muốn thời gian quý báu của mình vào tập luyện. Để tránh tình trạng bị nắm đầu khi tất cả mọi người đều đứng yên. Nhỏ bước lùi một bước. 

 

- Diệp Hân, vậy là vai bà mẹ kế giao cho em vậy . 

 

- Hả, sao kì vậy chị - Rõ rang là nhỏ đã bước lùi một bước mà. Nhỏ phải ở sau mọi người chứ, sao lại giao cho nhỏ. 

 

- Chẳng phải em đã xung phong nên bước lên sao. 

 

Diệp Hân bèn nhìn lại xung quanh mình, nhỏ thấy thật là choáng khi mà tất cả mọi người đều ở sau lưng nhỏ hết trơn. Cả nhỏ Hằng cũng ở dưới. 

 

- Sao kì vậy? - Nhỏ nhìn nhỏ Hằng hỏi. 

 

- Bà bước lùi một bước, nhưng người ta bước lùi hai bước lận. 

 

Hóa ra thế, nhỏ tính tới tính lui nhưng vẫn không tính ra ý trời. 

 

- Thôi vậy thì em nhận va này – Nhỏ làm ra vẻ bất đắc dĩ nói. 

 

- Haha, đúng là vai hợp với người ghê ta – Đổng Ngọc phá ra cười trêu chọc. 

 

- Phải đó, vai hợp với người vô cùng nha – Diệp Hân cười thầm đáp :”Để rồi xem, ai hơn ai thì biết. Trứng mà đòi khôn hơn vịt . Người viết kịch bản là tui mà, haha”

- Vậy thì vai các chú lùn thì sao? Em nào nhận – Chị Thanh bèn lên tiếng hỏi. 

 

Ngay lúc đó, Lập Khiêm bước vào nhìn Diệp Hân hỏi: 

 

- Này! Xong chưa, mau về thôi. 

 

Chị Thanh vừa thấy Lập Khiêm thì mừng rỡ lên tiếng hỏi: 

 

- Nghe nói em đồng ý hát trong buổi văn nghệ của trường đúng không? Em định hát bài gì? 

Diệp Hân nghe nói thì toát cả mồ hôi ra. Vốn dĩ nhỏ định hôm nay nhân cơ hội tên này vui vẻ vào ngày sinh nhật mà năn nỉ hắn ta. Chỉ tại nhỏ không muốn ông anh họ của Đổng Ngọc được nước thì hống hách nên mới hứa bừa như thế. Ai dè, vẫn chưa kịp nói đã bể mánh thế này. Tiêu rồi, tiêu thật rồi…. 

 

Nhỏ lật đật chạy về phía Lập Khiêm ngăn hắn ta lên tiếng: 

 

- Đúng vậy, bạn ấy nhận lời rồi. 

 

Lập Khiêm ngớ người vài giây thì cũng hiểu ra chuyện gì bèn gật đầu. Sau nó ngắt tay nhỏ một cái hỏi nhỏ: 

 

- Bà đã hứa cái gì hả? 

 

- Nhận lời đi, về nhà tui kể ông gnhe. 

 

- Về nhà bà biết tay tui. 

 

- Ừ, về nhà đi tui làm thân trâu ngựa cho ông – Nhỏ ghiến răng nói. 

 

- Nhớ đó – Lập Khiêm cảnh cáo nhỏ xong rồi thì nhìn chị Thanh nói – Hát thể loại nào cũng được hả chị. 

 

- Ừ, đây chỉ là buổi văn nghệ thôi. Chứ chẳng phải thi gì hết, không cần phải hát mấy bài truyền thống hay dành cho tuổi học trò gì hết. 

 

- Vậy em sẽ hát bài :” Câu chuyện tình yêu” 

 

- Sẵn có ban nhạc ở đây. Em có thể hát thử cho mọi người nghe hay không, để ban nhạc giúp em phối hợp cho tốt. 

 

- Dạ được. 

 

Lập Khiêm bèn đi vào và bắt đầu hát. 

Anh đến bên em thật dịu dàng 

Môi hôn kia sao nhẹ nhàng 

Ru tim em lạc trong những giấc mơ... 

 

Cơn mưa kia sao một nhiều dần 

Tình cờ đưa em yêu lại gần 

Trong anh ngập tràn và nhiều lúc... 

 

Cảm xúc như dâng trào 

Từng phút ta tan vào 

Định mệnh nào đã mang em 

Cho anh cho hai ta đến bên nhau... 

 

Nào có đâu xa vời 

Dang rộng vào tay này anh nắm lấy 

Yêu thương trong em sẽ luôn nhắc tên anh... 

 

Ngọt ngào từng khoảng khắc 

Em đã thấy trong đôi mắt đó 

Khi anh nhìn em mọi vật xung quanh sao đứng yên lại... 

Và khi hai ta gần nhau không ai chia lìa được đâu 

Rồi anh tin em sẽ hạnh phúc nhất thế gian...

Bài hát được Lập Khiêm cover lại với giai điệu trầm buồn cộng với chất giọng trong ấm của cậu ấy. Phải nói là không có điểm nào chê được. Lâu rồi Diệp hân không nghe Lập Khiêm hét sống như vậy. Nhỏ ngay người lắng nghe, những cảm xúc rung động khi lần đầu nghe cậu ấy háy ùa về. 

 

Lập Khiêm hát xong, mọi người bèn vỗ tay ầm ĩ. 

 

Nhỏ Hằng bèn lại gần anh của Đổng Ngọc nói: 

 

- Thật ra mình rất thích nghe bạn hát. Sự thích đó đã phát triển thành tình yêu rồi. Mình là người rất thủy chung trong tình yêu . Có câu nói thế này :” KHông gì làm tình yêu xa cách , chỉ có hôi nách làm xa cách tình yêu” . Cho nên xin lỗi, mình đã hết yêu bạn rồi. Về nhà tắm lại đi nha. Chứ mắc công nhục mặt với người hát hay hơn mình lắm 

 

Nhỏ Hằng cười chế giễu khiến anh họ của Động Ngọc giận tái mặt nhưng vẫn không dám nói gì. 

 

- Được rồi, quyết định chú lùn thứ 7 sẽ giao cho Lập Khiêm đóng đi chị - Diệp Hân bèn đền nghị. 

 

- Quá tốt rồi, quyết định vậy đi

Chương 9: (tt - 1) 

 

- Khiêm à! Cho tui mượn tay ông coi xem - Vừa về đến nhà, Diệp Hân đã bổ nhào nắm lấy tay của Lập Khiêm tỉ mỉ xem xét. 

 

- Bà xem cái gì – Lập Khiêm có chút bối rối khi bị Diệp Hân nắm lấy tay mình. 

 

- Thì xem chỉ tay của ông môt chút chứ xem cái gì – Diệp Hân dán mắt vào bàn tay của Lập Khiêm nói – Woa….phải nói đây là bàn tay của thiên tài nha. Nhìn xem, nhìn xem….đường học vấn dài như vậy, cao như vậy, chứng tỏ chủ nhân của bàn tay này phải nói là tuyệt đỉnh thông minh. Đường sinh tử dài và liền mộ mạch, chứng tỏ chủ nhân của bàn tay này là ngưới sống rất thọ, mà chỉ có người tốt và siêng năng tập thể dục mới sống thọ như thế nha. Đường công danh rộng mở. Mà bàn tay này lại mềm mại , từng ngón tay suông đuột nõn nà, chỉ có ở những những cao sang mà thôi. Đến con gái còn phải ganh tỵ. 

 

Được nhỏ khen ngợi nhung Lập Khiêm không cảm thấy tự hào gì, nhưng nhỏ cứ nắm tay cậu xăm xê còn rờ rẩm khiến Lập Khiêm đỏ cả mặt. Dù gì con trai con gái vẫn có sự khác biệt mà . Nhưng vốn dĩ biết tỏng nhỏ ngốc này chẳng có chuyện gì mà tự nhiên giở chứng như vậy, chắc chắc là định giở trò. 

Lúc cậu nói với nhỏ về nhà sẽ biết tay cậu, chắc chắn nhỏ ngốc này đang cố tình biến tấu lời cậu nói thành như vậy để hòng trốn tội mà thôi. Cậu hiểu rành nhỏ quá mà. 

 

Cậu giựt tay mình lại, nghiêm sắc mặt nhìn Diệp Hân nói: 

 

- Được rồi. Tự thú hay là tra khảo đây. 

 

- Tự thú…. 

 

Diệp Hân mếu máo, gãi đầu gãi tay kể lại sự việc, vì ghét anh họ của nhỏ Ngọc mà lôi cậu vào. 

 

- Với lại mình nghĩ, dù gì chúng ta cũng phải quay một buổi sinh hoạt ở trường và dây là thời cơ thích hợp nhất đó thôi. 

 

- Ừ, cũng đúng….- Lập Khiêm gật đầu. 

 

- Thấy chưa, mình biết mà – Diệp Hân đắc ý reo lên, tâm trạng vui sướng như bay lê chin tầng mây . 

- . 

 

“ Bịch” – tâm trang của nhỏ từ trê cao bị rơi tự do xuống đất. 

 

- Đừng nhưng nhị gì nữa, cứ quyết định như vậy di nha – Nhỏ vộ thúc ép. 

 

- Cái này còn phải tùy. 

 

- Tùy cái gì? 

 

- Tùy vào cái bánh kem của bà ngày hôm nay. 

 

Diệp Hân há hốc miệng….lo cái vụ về nhà bị tinh sổ mà quên mất cái vụ bánh kem……..Nhưng mà… 

- Khoan đã, vậy ông có biết hôm nay cũng là ngày gì hay không? 

 

- Hôm nay cũng là ngày sinh nhật của bà. 

 

Nhỏ gật đầu lia lịa.

 

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ