Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Anh hận anh yêu em - trang 21

Chương 41 -Bí mật bị phủ bụi thời gian đã lâu

Vỏ não của Hình Dục bị tổn thương nghiêm trọng, hiện giờ cô đang ở trạng thái hôn mê sâu, hoàn toàn mất ý thức, nhưng vẫn duy trì được sự vận động của hơi thở và nhịp tim.
Không biết bao giờ Hình Dục mới tỉnh lại, có thể, mãi mãi không bao giờ tỉnh lại.
Song, đấy không phải là tin xấu nhất, bởi vì Hình Dục còn chưa qua được thời kỳ nguy hiểm, có thể qua được cửa ải này hay không hoàn toàn phụ thuộc vào cô.
Hình Khải ngồi trước giường bệnh, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch với chằng chịt các vết thương trên đó, mái tóc dài không còn nữa, ống thở được cắm vào hai bên mũi, mu bàn tay cắm kim truyền, hai chân và tay trái đang bó bột, các loại máy móc kêu tít tít liên tục bên cạnh… có lẽ cô khó chịu lắm.
Anh nhẹ nhàng áp tay mình vào tay Hình Dục, vẫn nóng, những thứ khác không nói nữa, còn sống là tốt rồi.
“Chẳng phải em không cho anh đọc nhật ký của em sao?” Hình Khải giơ cao quyển nhật ký, tâm trạng bình tĩnh lại, cố làm ra vẻ đắc ý, phá lên cười: “Đến nằm mơ em cũng không nghĩ là cuốn sổ này lại tự động chạy vào tay anh phải không? Không muốn anh đọc thì tỉnh dậy mà cướp lại… ha ha, có điều vì em chậm chạp nên anh cho em mười phút suy nghĩ, nghe thấy không hả? Bắt đầu đếm ngược…”
Nói rồi, anh không cười nữa, nhìn lên đồng hồ treo tường, mười phút chầm chậm trôi qua.
Hình Khải buồn bã thở dài, lật cuốn nhật ký rách nát tàn tạ không nguyên vẹn ra, lúc này phải cảm thấy nên mừng vì sự cố chấp của cô, lại có lúc tưởng tượng mình sẽ mù, nên viết nhật ký theo cách viết của người mù, chữ rất to, những nội dung bị mất không nhiều.
“Quang minh chính đại đọc lén nhật ký của em, ồ, không phục thì dậy mà giành lấy…” Hình Khải khịt khịt mũi, lật tới trang anh đang tò mò nhất mà chưa đọc hết…
Ngày 15 tháng 10 năm 1996
Có thể nói, hôm nay là một bước ngoặt trong cuộc đời tôi, chính vào ngày này, trong lúc mưa bụi bay khắp trời, đã xác định con đường mà sau này tôi phải đi: Hình Khải vứt đôi giày trắng mà tôi yêu quý nhất… tôi buồn tới muốn chết…
Nhưng sau đó, chuyển thẳng tới ngày 20 tháng 11…
Hình Khải đã làm một việc mà tôi không ngờ tới. Từ sau hôm anh ấy đội mưa ngồi lật tìm đôi giày trắng ở bãi rác mà không có kết quả, chuyện này đã trôi qua hơn một tháng. Hôm nay, anh ấy lại mua một đôi giày màu trắng giống hệt đôi đã mất để an ủi tôi, thậm chí còn cố ý bịa ra một câu chuyện chẳng logic chút nào để làm tôi vui lòng…
Từ nhỏ tới giờ, tôi chẳng nhận được bất kỳ sự quan tâm nào của ai, cho dù là từ bố mẹ, cứ như tôi là vật thể sống dư thừa, dư thừa tới mức giống như cát bụi chẳng cần phải trân trọng, càng chẳng ai quan tâm tới hạt bụi này có tình cảm hay không.
Song, trong lúc tôi hoang mang trước giá trị sự tồn tại của mình, một người con trai tên là Hình Khải xuất hiện, cùng với sự biết lỗi chân thành, không những khẩn cầu xin tôi tha thứ, khi sự buồn tủi của tôi khiến anh quay ra tự trách mình, tôi sao có thể tiếp tục oán trách anh nữa?
Tôi phải thừa nhận rằng, tôi đã thật sự bị cảm động, chưa bao giờ có ai đối xử với tôi tốt như thế, càng không có người nào bù đắp cho tôi một cách thành khẩn như thế sau khi phạm lỗi lầm. Đương nhiên, anh cũng giống như đại đa số khác, vì một vài việc không cần thiết mà hứa hẹn, vì vậy tôi cũng không coi là thật.
Nhưng tôi thật sự không ngờ, anh ấy lại không quên lời hứa của mình, cho dù không tìm được đôi giày trắng, cũng nghĩ cách để tìm một đôi giày khác tương tự trả cho tôi.
Lời hứa, là thứ tôi không tin nhất trên đời này.
Hành động của anh, có thể chỉ mang ý nghĩa muốn chuộc lỗi, và anh sẽ nhanh chóng quên đi, nhưng đối với tôi nó lớn tới mức đủ sức chinh phục tôi.
Do đó, vì anh ấy, tôi nguyện từ bỏ mọi oán hận, vui vẻ nỗ lực để sống.

Tóm lại một câu là, cho dù sau này anh ấy có thành người thế nào, bắt đầu từ hôm đó. Hình Khải là người đàn ông duy nhất trên đời này của An Diêu, tôi đã chọn anh.
Tôi sẽ cố gắng hết sức để chăm sóc anh, quan tâm anh bằng cách riêng của mình.
Ít nhất thì bây giờ tôi phải làm sao cho anh đừng ghét tôi nữa đã.
Ngày 22 tháng 11 năm 1996
Hình Khải thích một bạn nữ trong lớp, cô ấy tên là Phùng Xuyến Xuyến. Khi anh nhìn thấy cô bạn gái xinh đẹp đó, trong mắt anh hoàn toàn không có tôi, tôi không ngừng an ủi bản thân rằng, ai chẳng yêu cái đẹp, anh ấy còn trẻ con, tôi không cần phải quá để ý tới chuyện này.
Trước khi tôi vào nhà họ Hình, chú Hình không nói với tôi, tôi xuất hiện ở đây với thân phận là vợ chưa cưới của Hình Khải, vì vậy khi chú làm rõ mọi chuyện trước mặt Hình Khải, tôi rất kinh ngạc, nhưng không phản đối, dù sao chú Hình cũng là ân nhân của tôi.
Vào giây phút biết tin cha mẹ chết tôi đã không còn muốn sống nữa, tôi căm hận những vị quan chức nhà nước, căm hận họ không coi trọng tính mạng của binh sĩ, vì vậy tôi muốn chết trước đầu xe của một vị quan đó, làm ma cũng không tha cho họ.
Nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng, chú Hình hoàn toàn không quát nạt mắng mỏ tôi, ngược lại còn dìu tôi lên xe tránh mưa, lại còn giúp tôi lau bùn đất ở chân, thậm chí bỏ dở công việc đang làm, đích thân đưa tôi tới nơi quân trại xa xôi để tôi được nhìn bố mẹ lần cuối.
Tôi chỉ là một đứa trẻ quê mùa ốm không ai lo chết không ai thương, ông hoàn toàn có thể mặc kệ tôi, nhưng ông không làm thế. Chú Hình muốn tôi theo chú về nhà, sống cùng đứa con trai mà chú thương yêu nhất đời, tôi đã đồng ý.
Ngày 29 tháng 11 năm 1996
Hình Khải hẹn Phùng Xuyến Xuyến, anh Dương Minh và tôi cùng đi xem phim, tôi mãi mãi không quên được ngày hôm đó. Trong rạp chiếu phim tối mò Hình Khải đã cầm tay tôi, mặc dù ngồi ngay bên cạnh anh ấy là người bạn gái hiện tại, nhưng tim tôi đập rất mạnh, suýt nữa thì bị anh nhìn thấu.
Thực ra tôi muốn dùng hành động thực tế để nói với anh rằng, tôi đang cố gắng, cố gắng tạo ra cho anh một chỗ dựa, khi anh mệt mỏi, có một người con gái, chỉ cần người con gái ấy còn sống, thì sẽ nguyện vì anh gọi mà tới vì anh đuổi mà đi.
Ngày 24 tháng 12 năm 1996
Hình Khải đưa ra đề nghị chia tay với Phùng Xuyến Xuyến, yêu nhau mới một tháng, Phùng Xuyến Xuyến lại tỏ ra rất buồn, Hình Khải thản nhiên. Nhưng trước đó thì sao, Hình Khải đã thích thú yêu quý Phùng Xuyến Xuyến biết bao, chỉ ước một ngày cả hai mươi tư tiếng được ở bên cạnh cô ấy.
Đúng như tôi nghĩ, trong điều kiện thông thường tình yêu không thể chiến thắng được thử thách, có mới nới cũ là bản tính của đàn ông, Hình Khải lại chẳng phải người khác thường, bởi vì anh ấy đã quá cô đơn rồi. Tôi nghĩ cả đời này anh ấy có lẽ cũng không thể sống ổn định, mặc dù luôn miệng nói tôi không cần tình yêu, nhưng khi tôi nhìn thấy anh ấy đi giữa vườn hoa đầy màu sắc, lòng vẫn rất khó chịu. Thậm chí còn oán giận.
Ngày 25 tháng 1 năm 1997
Hình Khải có kết quả thi cuối kỳ, điểm số trung bình là 84.5, lòng tự trọng của Hình Khải bị tổn thương, tôi không biết làm thế nào để khiến anh ấy nghĩ thoáng hơn, vì vậy mới cởi hết quần áo để thay đổi tâm trạng cho anh, chiêu này rất hiệu quả, nhưng khi anh nằm đè lên người tôi, đột nhiên tôi lại thấy hơi sợ, bởi vì tôi vẫn chưa biết làm thế nào để tránh thai, vì vậy tạm thời tôi từ chối anh.
Ngày 26 tháng 1 năm 1997
Qua thư ký, chú Hình biết được điểm thi của Hình Khải, chú không ngờ rằng con trai mình có thể giành được số điểm cao như thế, hơn nữa điểm tiếng Anh của anh còn đứng thứ nhất toàn trường, vì vậy chú Hình vui sướng vô cùng, quyết định mua cho Hình Khải một chiếc xe làm phần thưởng. Rõ ràng là ông đã nuông chiều hư con trai nhưng lại luôn đi hỏi người khác rằng, tại sao mình không thể quản giáo được con.
Tối hôm ấy, Hình Khải uống rất nhiều rượu.
Ngày 27 tháng 1 năm 1997
Thư ký của chú Hình mang tới một con chó lông vàng, nói là tặng cho tôi, mặc dù con chó nhỏ này rất đáng yêu, nhưng tôi chẳng muốn nuôi nó chút nào, tôi nhẫn tâm bắt nó ở ngoài vườn không cho vào nhà.
Hình Khải làm một cái chuồng cho con chó, mắng tôi không có tình yêu thương động vật, tôi thừa nhận, còn nguyên nhân thì… tuổi thọ của chó quá ngắn, một khi lún vào tình cảm sâu đậm với nó, tôi sẽ lại phải đối mặt với sự mất mát, xin lỗi Đại Dục, mày đừng hận tao nhé.
Ngày 30 tháng 1 năm 1997
Chú Hình hỏi Hình Khải muốn học đại học hay vào trường quân sự, Hình Khải đến hỏi ý kiến của tôi, lựa chọn khác chính là câu trả lời của tôi, chưa bao giờ tôi quan tâm tới việc anh bay cao bay xa đến đâu, tôi chỉ quan tâm anh bay như thế có mệt hay không thôi. Hơn nữa, trong trường quân sự rất gian khổ, đương nhiên tôi không muốn anh vào đó, vì vậy tôi nói muốn anh học đại học trong thành phố này, nhưng anh ấy không nghe.
Ngày 26 tháng 8 năm 1997
Hình Khải nói anh ấy thích Porsche, tôi đến hiệu sách tra tài liệu, rẻ nhất cũng phải mất hơn bảy mươi vạn tệ, tôi nghĩ cả đời này tôi cũng chẳng kiếm đủ tiền để mua chiếc xe ấy, vì vậy, tôi đành lén lút đi làm thêm kiếm chút tiền, định mua cho anh một chiếc mô hình Porsche.
Nhưng sau này, bên cảnh sát tìm ra được nơi làm của tôi, tôi bị giam trong đồn gần mười tiếng đồng hồ, trước khi đi, cục trưởng cục cảnh sát hỏi tôi có phải là quen Hình Khải không, tôi liền biết ngay chính Hình Khải báo cảnh sát. Tôi đoán, anh ấy muốn tôi cầu cứu anh ấy, nhưng tôi không thể làm thế, cho dù không phải anh báo cảnh sát, tôi cũng không cầu cứu anh. Bởi vì từ nhỏ bố đã dạy tôi rằng, tự mình phải học sống thật kiên cường, không ai có thể kiên cường thay mình cả. Dựa dẫm vào người khác quá mức sẽ khiến người quan tâm tới bạn cảm thấy nặng nề.
Ngày 18 tháng 7 năm 1998
Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của tôi, nhưng tôi không nói với Hình Khải. Tôi đến trường thăm anh ấy, anh ấy cháy nắng nên rất đen, trông rắn rỏi hơn nhiều, chúng tôi đã cùng nhau trải qua một buổi tối vui vẻ. Mặc dù trước khi rời khỏi trường quân sự đã cãi nhau, nhưng sau khi về đến nhà tôi vẫn cười thầm mất mấy ngày, có Hình Khải cùng đón sinh nhật thật vui.
Ngày 21 tháng 1 năm 1999
Được sự cho phép của nhà trường, Hình Khải về thăm nhà nửa tháng, nhưng bố nuôi đúng lúc ấy cũng ở nhà, Hình Khải đành phải ở bên ngoài. Anh thường tìm cơ hội như muốn tâm sự với tôi, thực ra tôi cũng biết, nhưng sự xuất hiện của An Dao, con gái hiệu phó trường tôi cùng ánh mắt sùng bái của cô ấy dành cho anh, khiến tôi lại một lần nữa không tìm được ưu điểm gì trên con người mình.
Tôi có thể nấu cơm giặt quần áo cho anh, nhưng những điều này phàm là phụ nữ ai cũng biết làm cả, khiến tôi không thể trịnh trọng mà nói với An Dao rằng, tôi là bạn gái của anh ấy.
Hình Khải, không phải em không tin tình cảm anh dành cho em, nhưng em thật không dám chìa tay ra đón nhận. Anh còn nhớ không? Anh thường xuyên nói vu vơ trước mặt em rằng, anh thích người con gái này thích người con gái kia, anh cũng từng thề hẹn với những người con gái ấy, nhưng cuối cùng vẫn nói lời chia tay. Vì vậy, em sợ, đến một ngày, em và anh sẽ là hai người xa lạ.
Đợi thêm vài năm nữa nhé, đợi khi anh chơi bời đủ rồi, chín chắn rồi, đến lúc ấy, nếu anh còn cần em…
Ngày 3 tháng 7 năm 2000
Hình Khải học xong quay về, người đàn ông tôi ngày đêm nhung nhớ đã quay về rồi, vui tới muốn quay mòng mòng.
Nhưng tối đó, anh ấy lại hẹn An Dao đến nhà ăn cơm. Lòng tôi bỗng dưng nguội ngắt, tôi còn có thể tin anh không?
Trước khi nổi giận tôi ra khỏi nhà, lang thang khắp nơi trên đường, đầu óc không ngừng hiện ra cảnh anh và An Dao chàng chàng thiếp thiếp, trong lòng buồn bực.
Nửa đêm về đến nhà, tâm trạng tôi vẫn hết sức bình tĩnh. Tôi cứ nghĩ ngủ một giấc rồi mọi chuyện sẽ ổn, nhưng không ngờ anh ấy lại đang đợi tôi, càng không ngờ là anh ép hỏi tôi bằng được về động cơ tôi rời nhà. Dường như là tôi cố ý tạo cơ hội cho họ được ở riêng với nhau.
Nghe xong những lời ấy, tôi thật sự rất giận, lần đầu tiên không thể khống chế được tâm trạng của mình. Tôi đâu phải người mời An Dao tới, còn anh ấy biết rõ An Dao có tình ý với mình còn gọi cô ấy đến nhà? Thế là tôi liền nói ra một loạt những lý do khiến anh nghe xong không thể nào chối cãi được, bao gồm cả những áp lực do sống trong gia đình cán bộ cao cấp vân vân…
Tôi thừa nhận, bây giờ tôi không thể giống như mấy năm trước coi chuyện anh yêu đương là một trò chơi nữa, tôi càng ngày càng không thể đặt mình đứng ngoài chuyện tình cảm của anh, đúng, tôi đang ghen, tức giận tới cùng cực.
Hình Khải cũng rất giận, chạy ra ngoài uống rượu, tôi không yên tâm về anh, len lén theo anh suốt dọc đường, định đợi anh ra rồi sẽ xin lỗi, nói với anh rằng những lời vừa rồi là do tôi quá giận.
Nhưng, tôi đã nhìn thấy gì, An Dao dìu Hình Khải lên taxi.
Viết đến đây, tim tôi như bị dao đâm.
Hình Khải, em có thể mắng anh là kẻ khốn nạn không? Đến bao giờ anh mới có thể khiến một người con gái lúc nào cũng thiếu cảm giác an toàn này được yên tâm?
Giờ này phút này, em hiểu rõ một sự thật, em vốn chẳng có hấp lực để níu giữ trái tim anh.
Bởi vì, mặc dù em có bất mãn với anh đến đâu, cũng không thể nghe thấy một ngày anh nói với em rằng: “Hình Dục, tôi bắt đầu ghét cô rồi, cô cút đi.”
Vì vậy, em đành nỗ lực để trở thành người thân của anh. Tình thân có thể tồn tại mãi mãi, còn tình yêu chỉ là chốc lát. Hình Khải, anh là kẻ đa tình khốn nạn, khốn nạn.
Ngày 7 tháng 3 năm 2001
Hôm qua là sinh nhật hai hai tuổi của Hình Khải, tâm trạng của anh không tốt, tôi cũng không biết làm thế nào để anh vui. Tôi vô tình được biết lớp Hình Khải có một học sinh mới chuyển đến, tôi đi gặp người đó, đúng như tôi nghĩ, là một anh chàng con lai tự yêu bản thân hơn cả Hình Khải, tên Phó Gia Hào.
Tôi đánh cho Phó Gia Hào một trận, mặc dù anh ta vô tội, nhưng tôi chẳng cảm thấy ăn năn áy náy, bởi vì người mà Hình Khải không thích thì tôi còn không thích hơn. Hình Khải vui, thế giới của tôi thật rực rỡ.
Song, khi tôi đang hăm hở vui vẻ đi về nhà, lại gặp An Dao và Hình Khải đang ôm ôm ấp ấp, đầu óc tôi trống rỗng, thật muốn xông tới cho anh một cái bạt tai, nhưng tôi không có quyền làm thế, họ mới là người yêu của nhau, Hình Khải thích An Dao, tôi nên yêu người yêu cả vật, do đó, tôi là “em gái” anh…
Ngày 18 tháng 7 năm 2001
Hình Khải đột nhiên quyết định sẽ lấy An Dao, tôi cụng ly chúc mừng anh, anh lại không khống chế được nổi trận lôi đình, biểu hiện phản kháng mạnh mẽ đó khiến tôi lần đầu tiên thay đổi cách nhìn với Hình Khải, cách nghĩ cho rằng anh có mới nới cũ, tôi khóc rất đau lòng, suýt nữa thì nói ra tình cảm của mình dành cho anh, chỉ suýt nữa thôi.
Nhưng anh đã lựa chọn như thế rồi, tôi còn có thể nói gì nữa?
Chỉ có thể thường xuyên cảnh cáo mình, đây là con đường mà tôi chọn, cho dù phải quỳ cũng phải đi bằng hết.
Còn nữa, hôm nay là sinh nhật hai mốt tuổi của tôi. Ôi…
Ngày 8 tháng 8 năm 2001
Hôm nay là ngày Hình Khải và An Dao đính hôn.
Tôi đau đớn cầu cho anh ngày nào cũng vui vẻ hạnh phúc.
Ngày 8 tháng 8 năm 2002
Hôm nay là ngày họ đính hôn được một năm, An Dao chính thức tuyên chiến với tôi, cô ấy nói tôi là vật cản giữa hai vợ chồng cô ấy, tôi biết ngày này sớm muộn cũng đến… thôi, không nhắc nữa, thực ra giờ tôi chỉ lo cho Hình Khải, rất sợ ảnh hưởng tới tâm trạng của anh ấy. Việc học nặng như thế, nhìn anh ngày một gầy mòn, tôi rất đau lòng.
Ngày 14 tháng 5 năm 2003
Dịch Sars xuất hiện, lôi cả Trung Quốc vào vòng xoáy. Hình Khải tiếp tục sốt nhẹ không rút, bề ngoài anh ấy tỏ ra bình tĩnh, thực ra trong lòng rất sợ, ai không sợ chết chứ? Có điều tôi sẽ không để anh ấy một mình cô đơn đi xuống suối vàng, cho dù tôi may mắn thoát khỏi đại dịch này, cũng sẽ lựa chọn tự sát để đi cùng anh ấy. Đừng sợ Hình Khải, nhân gian, địa ngục, ở đâu em cũng sẽ bên anh.

***

Đọc đến đây, hai bên lông mày của Hình Khải nhíu chặt, trước kia nếu nói là hiểu lầm anh nên cô tự nhận mình xui xẻo, nhưng sau này thì sao? Mấy năm gần đây anh đâu có trêu hoa ghẹo nguyệt, Hình Dục tại sao vẫn không thể chấp nhận anh? Nhưng không nghi ngờ gì cả, những hàng chữ này chứng minh một điều Hình Dục yêu anh.
Thế là anh lật thẳng sang mấy trang cuối cùng, đọc tiếp.
Thực ra khi đọc những dòng này Hình Khải rất bức bối, có điều thương xót nhiều hơn, anh không hề biết là nhân sinh quan của Hình Dục lại tiêu cực như thế.
Anh nặng nề thở hắt ra, lật trang cuối cùng ướt đẫm máu.
Tay Hình Khải run run, anh đứng dậy, đi ra đứng trước cửa sổ, đọc kĩ từng chữ từng từ một.
Bởi vì toàn bộ tâm sự của cô, đều tập trung ở đây.

Ngày 26 tháng 7 năm 2008
Tôi bị kẹt trong một hang núi ở vùng xảy ra động đất, cơ thể tôi bị một phiến đá đè vào, nhưng còn một tay có thể hoạt động, vì vậy, có lẽ đây là những dòng nhật ký cuối cùng mà tôi viết.
Trong thời khắc phải đối mặt với cái chết, đầu tiên tôi cảm thấy mình thật may mắn khi vẫn có thể viết Nhật ký trong đêm tối. Thứ nữa, tôi cảm thấy vô cùng may mắn vì những hành động tuyệt tình mà trước đó mình đã làm.
Hình Khải, em vẫn luôn muốn nói với anh rằng, con người thật nhỏ bé, không ai biết ngày mai sẽ ra sao, em sợ em sẽ giống bố mẹ mình vĩnh viễn lìa khỏi cõi đời này, càng sợ hơn anh sẽ giống em phải sống trong quá nhiều nuối tiếc, quá nhiều nước mắt, muốn khóc cũng không biết ôm ai để khóc.
Càng sợ hơn cả là, anh vì em, hi sinh tính mạng quý báu của mình.
Trước khi chết em phải thẳng thắn một lần.
Hình Khải, em yêu anh, em yêu anh.
Thực ra chỉ một từ “yêu” không đủ để thể hiện tình cảm mà em dành cho anh, em có thể khẳng định với anh rằng, anh chính là sinh mạng của em, mỗi phút mỗi giây, em đều sống vì anh.
Mặc dù bây giờ mọi thứ đã được định đoạt, em cũng không từ bỏ, vì một tia hi vọng, em vẫn cố gắng thở, cố gắng giành giật lại sự sống cho mình, uống máu tươi của chính mình để duy trì sự sống…
Nhưng anh xem, không vì em yêu anh, mà cái chết không tìm đến em nữa. Không vì em yêu anh, mà tảng đá trên người em sẽ mọc cánh bay đi; càng không phải vì em yêu anh, mà anh sẽ xuất hiện trước mặt em…
Rõ ràng, tình yêu chẳng thể ngăn cản được bất cứ việc gì, tình yêu càng không phải kỳ tích.
Trải qua những thăng trầm của mấy năm nay, thời gian chẳng khiến em kiên cường hơn, ngược lại khiến em ngày càng sợ hãi cái chết.
Đời người có họa có phúc, nếu em chết rồi, anh làm thế nào? Nói thật là…
Càng yêu anh, càng không có dũng khí để bỏ đi thế này.
Hình Khải, em sắp ba mươi rồi, đã qua cái tuổi đẹp nhất của đời người con gái, em cũng lo đến ngày mắt mờ chân chậm.
Còn anh đang ở trong giai đoạn huy hoàng nhất cả trong độ tuổi lẫn sự nghiệp, em luôn nghĩ, hôm nay anh nói yêu em, nhưng ngày mai anh sẽ yêu ai?
Thôi được, em thừa nhận mình vừa tự ti lại thiếu lòng tin, lúc nào cũng so đo sự chân thành của anh, em xin lỗi, chần chừ mãi bao nhiêu năm, phụ sự kỳ vọng anh dành cho em, em xin lỗi.
Nhưng, chỉ cần em còn sống, em mãi mãi vẫn đứng ở một góc nào đó trong cuộc đời anh, cho dù anh gặp phải bất kỳ sự tổn thương nào, bất kỳ tai họa nào, chỉ cần quay người ít nhất vẫn còn có em mỉm cười với anh.
Em có thể dành cho anh cái ôm yêu thương của người thân hoặc nụ hôn của người tình. Ít nhất trong cuộc đời này của anh có một người con gái như em, lặng lẽ yêu anh, anh không cần phải có trách nhiệm với người con gái này, nhưng người con gái này, nguyện mãi mãi ở bên anh. Người con gái này, có thể lắng nghe tâm sự của lòng anh, giải tỏa tâm tư cho anh, quan tâm đến anh. Còn anh, không cần lo lắng cân nhắc cái gì nên nói cái gì không nên. Đúng không?
Thậm chí, người con gái này vì anh, có thể làm tổn thương bất kỳ ai, đương nhiên bao gồm cả bản thân cô ấy.

Đọc đến đây, xuất hiện vài trang giấy trắng, nói chính xác thì là, trạng thái khi đó của Hình Dục, gần như không còn sức để lật sang trang tiếp theo, vết máu dây lên mặt giấy, vì đau khổ, nên đã để lại những vết cào.
Hình Khải giữ chặt ngực, một tay tì vào bệ cửa, cố gắng chống đỡ cơ thể sắp khuỵu xuống của mình, anh run run lật đọc tiếp, cho tới tờ cuối cùng, chỉ còn vài hàng chữ…

Em không biết mình đã hôn mê bao lâu, cũng không biết bây giờ là ban ngày hay đã tối, thần chí dần dần hỗn loạn, hít thở ngày một khó khăn hơn… Hình Khải, em rất nhớ anh, nhớ đến anh, có thể làm giảm sự đau đớn, nhớ đến anh em có thể cười và ngừng thở…

Em xin lỗi Hình Khải, trước khi chết em đã làm một việc thật nhẫn tâm, vĩnh viễn không để anh đọc được nội dung trong cuốn nhật ký này, bởi vì em đang dùng chút sức tàn lực kiệt của mình để tiêu hủy nó.
Mỗi lần xé một trang, liền khiến em nhớ tới những ngày đã qua của chúng ta, em nghĩ, khi nước mắt của em đã cạn, thì quyển nhật ký đồng hành cùng em suốt mười tám năm này cũng sẽ cùng em trở về với cát bụi. Cũng tốt, coi như chôn vùi tình bạn, tình thân, tình yêu vừa tròn mười ba năm của chúng ta và cả tính mạng em ở đây…
Em không còn nhiều thời gian nữa, đầu óc đã bắt đầu lộn xộn, nhớ tới hồi em còn bé.
Trước năm mười lăm tuổi, em sống trong một ngôi làng “liệt sĩ”, những người già tóc hoa râm, cả ngày dùng nước mắt để rửa mặt. Còn em, ngày nào cũng sống trong sự hoảng sợ, sau đó lại kiên định nói với mình rằng, bố mẹ nhất định sẽ trở về khỏe mạnh, bởi vì họ đã hứa với em, sau khi chấp hành xong nhiệm vụ lần này, họ sẽ nhanh chóng về nhà, cùng em ăn sủi cảo.
Thế là, em mang bao chờ đợi ngóng trông, hàng ngày đều đứng ở đầu làng chờ bố mẹ, đợi từ khi mặt trời mọc cho tới khi mặt trời lặn, từ khi hoàng hôn cho tới tối muộn…
Nhưng cuối cùng, kết quả của sự chờ đợi lại là hai thi thể giá lạnh.
Vì vậy, Hình Khải, yêu anh càng sâu nặng, em càng sợ. Có hứa hẹn là có chờ mong. Khi lời hứa một ngày nào đó trở nên vô dụng, chúng ta sẽ không thể quay về trước kia được nữa. Một khi mất anh, em không còn tìm được lý do để sống tiếp.
Nhưng, em vẫn không muốn chết, em muốn được sống bên anh cho tới già, cùng anh thực hiện tất cả những việc mà anh muốn làm, anh thích ở đâu em sẽ ở đó, cho dù em chỉ sống bên anh với thân phận là người em gái.
Tình yêu em dành cho anh, cuồn cuộn như nước; tình yêu em dành cho anh, nặng như đá.
Hình Khải, cảm ơn anh đã tặng em đôi giày trắng, cảm ơn anh đã mua quần áo đẹp cho em, cảm ơn anh bảo vệ em như người thân như người tình, cả đời này em đã mãn nguyện lắm rồi.
Hình Khải, khi một lúc nào đó mà anh nhớ tới em, đừng buồn, đừng bao giờ buồn, bởi vì những năm tháng được sống bên anh, vô cùng hạnh phúc…
Còn bây giờ, em đành phải nói lời vĩnh biệt.
Em gái cả đời sống vì anh, Hình Dục.
Người con gái cả đời chỉ yêu Hình Khải, An Diêu.
Vĩnh biệt.

Đọc xong, Hình Khải đột nhiên cảm thấy trời đất tối sầm.
Rầm một tiếng, anh đập quyển nhật ký vào tường.
“Sao em có thể ngu ngốc như thế? Em mau ngồi dậy cho anh! Ngồi dậy nói với anh sao em lại ngu ngốc như thế?!” Hình Khải điên cuồng đấm tay vào cửa sổ, ngay sau đó nước mắt làm mờ tầm nhìn của anh, anh mở trừng đôi mắt đỏ mọng chỉ thẳng vào Hình Dục lúc này đang nằm trên giường bệnh, tức tới mức nghiến răng trèo trẹo.
“Em đã lãng phí mười ba năm của anh em có biết không? Khiến anh phải giày vò tự vấn bản thân xem mình đã làm sai chỗ nào, tại sao mãi vẫn không nhận được sự tha thứ của em, có điểm nào khiến em không chịu lấy anh! Mẹ kiếp, anh còn nghĩ em đã mắc bệnh nan y gì cơ! Em nói xem sao bố mẹ em lại có thể sinh ra một kẻ biết giày vò người khác như em chứ? Trời ơi…”
Mắt Hình Khải vằn những tia máu đỏ, anh túm chặt lấy mũi bịt chặt miệng, ngửa cổ cho nước mắt chảy ngược vào trong, cố gắng như thế rất lâu rất lâu…
Anh cắn môi, ngồi xuống bên giường, dịu dàng thận trọng, cầm tay cô, cúi đầu nhìn vào khuôn mặt tiều tụy bất động của cô, nước mắt gần như ướt nhòa mặt, chảy xuống ướt cả tay Hình Dục, thấm xuống ga giường, những giọt nước mắt nóng hổi, giống như dòng chảy hồi sinh, cứu vớt ngọn lửa trong lòng anh.
Đột nhiên, anh lau sạch nước mắt, mỉm cười, nói chắc như đinh đóng cột: “Cho dù em có mù, có điếc, có ngốc, hay sống thực vật, anh cũng sẽ không bao giờ rời xa em nữa, nghe thấy không hả, không ai có thể chia rẽ chúng ta, em càng không được.
“Anh nói cho em biết, anh chưa bao giờ quên những lời đã nói với em năm mười bảy tuổi, anh đã nói em là hạnh phúc nửa phần đời còn lại của anh, em còn nhớ em đã nói gì không? Em nói… vì anh chưa đủ trưởng thành nên mới nói ra những lời ngốc nghếch như thế, em còn bảo anh cứ chờ mà xem.
“Nhưng chớp mắt đã mười mấy năm trôi qua, trái tim anh chưa bao giờ thay đổi, vẫn là tên tiểu tử ngốc nghếch đứng chênh vênh nơi bờ vực chờ em phán quyết, em còn định giày vò anh bao nhiêu năm nữa? Anh sẽ chơi cùng em cho tới ngày cuối cùng của cuộc đời, được không?”
“Tiểu Dục, anh yêu em, anh hận mình sao có thể yêu một người con gái có trái tim sắt đá như em, anh càng hận mình hơn khi không thể làm em cảm nhận được tình yêu anh dành cho em kiên định vĩnh hằng thế nào, anh xin lỗi, Tiểu Dục, anh đã khiến em hoang mang, sợ hãi…
Anh gục đầu vào mu bàn tay cô, run lên bần bật một cách vô vọng.
“Hãy tỉnh lại và nói rằng “em yêu anh” được không? Tiểu Dục, Hình Dục, An Diêu, cho dù em là ai, anh vẫn muốn chính miệng em nói với anh , xin em đấy, anh đợi câu này mười ba năm rồi, xin em, xin em hãy tỉnh lại…”
Nhưng ngón tay của Hình Dục không giống như những gì chúng ta vẫn nhìn thấy trên ti vi – cử động, mắt cũng chẳng nhòe nước… máy đo nhịp tim vẫn không có gì khác biệt, mỗi phút mỗi giây vẫn chờ đợi, đợi sự phán quyết của sinh mệnh…
Rõ ràng, dù là An Diêu của ngày ấy, hay là Hình Dục bây giờ, cô cuối cùng vẫn đã bỏ lỡ điều quan trọng nhất.
Một khi bạn đã cho đi tất cả tình yêu, khi bạn coi đối phương là sinh mệnh, điều đó cho thấy đối phương cũng yêu bạn sâu đậm như thế. Vì anh ấy yêu bạn, trong mắt chỉ có bạn, nên bạn mới cam tâm tình nguyện vì anh ấy mà cho đi nhiều như thế. Đối phương đáp lại bạn, ngoài tình yêu ra, còn cả tính mạng mà anh ta có thể chi phối. Nếu không có bạn, cuộc đời anh ta cũng trở nên vô nghĩa.
Vì vậy cái gọi là tình yêu đến chết cũng không thay đổi, tuyệt đối chỉ là tình yêu từ một phía.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

Teya Salat