Thành phố này, lại một lần nữa tiến hành cải cách cơ cấu.
Giống như mọi lần, mỗi lần cải cách đều là một cuộc “cách mạng”, và việc phân bổ nhân sự cũng như thay đổi về chức năng trong cơ cấu, là mấu chốt quan trọng quyết định thành bại của cuộc “cách mạng” này.
Cùng với cuộc cải cách kinh thiên động địa, thì vận mệnh mới của những viên chức nhà nước lại có chuyển biến lớn.
Nguyên phó cục trưởng cục lễ tân nhà nước mới ba mươi mốt tuổi Hình Khải, lại xuất sắc vượt lên trong lần cải cách này, phương án quy hoạch hệ thống của anh rất được khen ngợi. Sau khi qua rất nhiều lần thảo luận nghiêm túc, toàn thể tán thành bỏ phiếu, bầu Hình Khải tiếp nhận chức phó bộ trưởng một bộ nào đấy. Trong thời đại mà bộ máy chính phủ đang ở giai đoạn già hóa, không nghi ngờ gì việc này chính là đòn cảnh cáo dành cho họ.
Sau khi nhận được tin, Hình Khải cũng chẳng có vẻ gì là kích động, nghi thức nhận chức diễn ra long trọng, song niềm vui của anh, chỉ muốn chia sẻ với người con gái mà anh yêu nhất.
Tay anh cầm tờ giấy bổ nhiệm màu đỏ tươi, tắt máy, tạm thời cách li bản thân với những lời chúc mừng từ khắp nơi gửi tới, lên xe, quay về căn nhà nhỏ nơi anh và cô đang sống.
“Tiểu Dục, anh về rồi.”
Mùi thức ăn khét lẹt chờn vờn trong phòng khách, lại nghe thấy “loảng xoảng” tiếng vật kim loại rơi, nụ cười trên môi anh vụt tắt, chạy thẳng vào trong bếp.
Trong bếp khói mù mịt, anh vội tắt bếp ga, xuyên qua làn khói, nhìn thấy Hình Dục đang sặc sụa ngồi co lại một góc.
Anh ngồi xuống cạnh cô, ôm lấy cô, giọng hơi có ý trách mắng: “Anh đã bảo em không phải nấu cơm rồi mà, sao không nghe lời thế?”
Hình Dục không dám quay đầu, hai tay ôm chặt má, chu miệng, lẩm bẩm tự trách mình: “Anh nói trước kia em nấu cơm rất ngon, em muốn nấu cho anh ăn, em xin lỗi, lúc nào em cũng làm hỏng hết, huhu.”
“Anh nói đùa thôi, em có bao giờ biết nấu ăn đâu, huống hồ thứ anh thích nhất chính là mì tôm do em nấu, các món khác cứ để anh, lẽ nào em không thích ăn thức ăn do anh làm sao?” Hình Khải vò vò mái tóc của cô, kéo cô ra ngoài phòng khách, nhưng không được đi quá nhanh, đi quá nhanh, cô sẽ bước tập tễnh.
Hình Dục nước mắt lưng tròng, lắc lắc đầu: “Anh phải đi học, buổi trưa còn phải về nhà nấu cơm cho em ăn, em…” Cô còn chưa nói xong, hai mắt đã lại ướt đỏ, biết mình vô dụng, chân tay vụng về chẳng làm được việc gì ra hồn.
Hình Khải kéo cô ngồi lên đùi mình, giúp cô lau nước mắt, cười nói: “Thật ra cũng có thể đặt cơm, nhưng vấn đề là… không nhìn thấy em anh không có tâm trạng để học. Nếu em biết nấu ăn rồi thì anh đâu còn cơ hội mượn cớ để về buổi trưa nữa, coi như em vì anh, đừng vào bếp nữa nhé, được không?” Nói rồi, anh lấy từ trong hộp kẹo ra một chiếc kẹo sữa hình chú thỏ trắng, bóc vỏ, và bỏ vào miệng Hình Dục, Hình Dục ngậm viên kẹo ngọt ngào, khịt khịt mũi, gật đầu thật mạnh, cười vui vẻ.
Hình Khải thấy cô cười, cũng cười theo, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cô, sự mệt mỏi của anh liền tan biến.
Hình Khải vuốt vuốt tóc cô, ngón tay vô tình chạm vào vết sẹo trên trán Hình Dục, mỗi lần Hình Dục nhìn thấy vết sẹo kinh khủng này cô đều khóc, Hình Khải vì muốn tránh tâm trạng cô xúc động, liền bỏ hết gương trong nhà đi. Thực ra, có thể phẫu thuật cấy da để xóa đi vết sẹo đó, nhưng làm phẫu thuật đều rất đau đớn, Hình Khải cho rằng không cần phải khiến cô đau đớn thêm nữa.
Quay lại một năm trước, cuối cùng Hình Dục cũng tỉnh lại sau một thời gian hôn mê, câu đầu tiên cô nói khi tỉnh lại là gọi “Hình Khải”, gào khóc gọi Hình Khải, nhưng khi Hình Khải sung sướng chạy vào đứng trước mặt cô, cô lại nói không quen “Hình Khải” này. Nhìn thì rất giống, nhưng trong ký ức của cô, Hình Khải có lẽ chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi.
Theo phân tích của các bác sĩ chuyên khoa ngoại, tổ chức não bộ của Hình Dục bị tổn thương, một phần ký ức không thể khôi phục lại được, đây cũng là một hiện tượng của mất trí nhớ, có điều hiện tượng này rất hiếm gặp, ký ức của cô quay trở lại mười năm về trước, trí nhớ giảm sút, không thể hoàn toàn tự lo cho cuộc sống của mình.
Vì vậy, để phù hợp với hình ảnh của Hình Khải mà Hình Dục muốn gặp, Hình Khải đã cắt tóc ngắn, cắt đầu cua như ngày xưa, đi khắp nơi để tìm những kiểu trang phục mà năm mười bảy tuổi anh thường mặc. Mỗi lần trước khi về nhà, anh đều cởi vest bỏ lại trong xe, thay đồng phục của học sinh, giày thể thao… rồi lại bỏ những tài liệu của cơ quan vào trong cặp sách, thay đổi hoàn toàn diện mạo rồi mới vào nhà.
Hình Khải học cách nấu ăn, học cách sử dụng những thiết bị điện trong nhà, học làm việc nhà, bón cơm cho cô ăn, tắm rửa, dỗ cô đi ngủ. Sau khi anh tận tay làm tất cả những việc ấy anh mới biết, thì ra làm việc nhà không hề đơn giản.
Còn Hình Dục, sau khi gặp nạn trong trận động đất ấy, phần đùi của cô cũng bị thương nặng, trước khi hồi phục hoàn toàn, cô đi hơi khập khiễng. Thông qua những bài tập trị liệu, phía bệnh viện đảm bảo khả năng đi lại của cô có thể hồi phục bình thường, nhưng cần phải cố gắng một khoảng thời gian dài.
Để cô đi lại được thuận tiện, Hình Khải chuyển ra khỏi khu biệt thự độc lập ba tầng, mua một căn nhà vườn nhỏ gần Bắc Hải. Trong vườn anh trồng một giàn nho, xung quanh còn trồng rất nhiều các loại rau mà Hình Dục vẫn còn có thể nhớ được, ví dụ như cà chua, khoai tây, tỏi tây, v.v… Dựa vào phương pháp nuôi trồng mà Hình Khải in ra mang về cho Hình Dục, cô chăm bón chúng và rõ ràng rất thích công việc này.
Mặc dù việc phục hồi này rất gian khổ, nhưng sau mỗi lần phục hồi kết thúc, Hình Khải sẽ đưa Hình Dục đi chèo thuyền trong công viên Bắc Hải. Hình Dục rất thích vừa ăn kem vừa nhoài người ra ngoài mạn thuyền nghịch nước trên mặt hồ phẳng lặng. Nhìn đám cá tung tăng đùa nghịch dưới nước, cô sẽ quên cả những cơn đau, thỉnh thoảng còn cười vui vẻ không dứt. Hình Khải ngồi ở đầu thuyền chụp ảnh cho cô, thỉnh thoảng giơ cao máy, kề vai tựa đầu chụp chung, những bức ảnh của họ được anh rửa ra và nhét đầy vào ba bốn cuốn album.
Cứ như thế, suốt một năm nay, Hình Khải không chỉ phải giải quyết những công việc bề bộn, còn phải chăm sóc cho Hình Dục thỉnh thoảng lại khóc lóc gây chuyện như một đứa trẻ. Vài người hàng xóm không hiểu chuyện lại tỏ ra tốt bụng khuyên nhủ: Hình Khải à, mời một hộ lý về chăm sóc cho vợ cậu, cậu là đàn ông vừa phải đi làm lại phải chăm sóc cho một người vợ trí óc có vấn đề thân thể tàn tật, sao làm được chứ? Huống hồ cậu còn trẻ, trông cũng rất có phong độ, ngàn hoa đua nở ngoài kia, không cần phải tập trung toàn bộ tâm trí vào một người phụ nữ.
Đương nhiên, người hàng xóm này hoàn toàn không hề biết Hình Khải không những là con trai của một lãnh đạo cao cấp mà trong lần cải cách này anh còn được rất nhiều người trọng vọng.
Còn Hình Khải chỉ cười trước sự “quan tâm thương yêu” của người hàng xóm. Hiện giờ Hình Dục rất sợ người lạ, đến bố anh và Đặng Dương Minh xuất hiện trước mặt cô cô cũng núp sau lưng anh run rẩy, nói gì tới việc tìm một hộ lý mà cô không hề quen biết về chăm sóc cho cô.
Huống hồ, cuộc sống của anh mười năm qua đều do Hình Dục chăm sóc lo lắng, mười năm sau, hai mươi năm sau, ba mươi năm sau, anh sẽ dốc toàn tâm toàn lực chăm sóc cho Hình Dục. Cho dù Hình Dục có chấp nhận sự chăm sóc đặc biệt của người khác thì anh cũng không thể giao bảo bối lớn của nhà mình vào tay người lạ.
Lời “yêu” chót lưỡi đầu môi ai cũng có thể nói được, nhưng chẳng mấy người có thể làm đến nơi đến chốn. Có điều Hình Khải anh, tuyệt đối có thể làm được. Cho dù Hình Dục có trở thành người thế nào, anh cũng không vứt bỏ cô, bởi vì anh đã nói, cô là hạnh phúc nửa phần đời còn lại của anh, trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy, và mãi mãi về sau cũng vậy.
Trở thành người duy nhất cô có thể dựa dẫm, là vinh hạnh của anh.
***
Mùa hè, sau buổi trưa oi ả nóng bức, họ ngồi dưới giàn nho hóng mát, Hình Dục dựa vào lòng Hình Khải ngủ trưa, gió mát thổi tới, khiến những tán lá nho rung rinh hoan hỉ.
Hình Khải ngồi trên chiếc ghế tựa thoải mái, một tay ôm Hình Dục, một tay cầm chiếc quạt giấy quạt cho cô, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt say sưa ngủ của cô, miệng anh nở một nụ cười vui sướng.
Vào giây phút anh sung sướng biết tin Hình Dục đã tỉnh lại sau cơn hôn mê, anh đã không muốn gì thêm nữa, chỉ cần cô không nằm im bất động trên giường như một cái xác, đối với anh đã là quá mãn nguyện rồi. Từ đó về sau, anh tin với sự nỗ lực không ngừng của mình, cuối cùng sẽ có ngày, cô nói với anh rằng: Hình Khải, việc đúng đắn nhất trong đời mà Hình Dục em làm, là yêu anh.
Hình Khải cúi đầu, khe khẽ hôn lên trán cô, Hình Dục của anh vẫn xinh đẹp như thế, chính vì cô quá xinh đẹp quá thông minh, khiến ông trời phải đố kị, vì vậy mới vô tình vạch một đao trên trán cô. Nhưng trong mắt anh cô vẫn xinh đẹp như thế, xinh đẹp khiến trái tim anh rung động.
Trong giấc mơ Hình Dục thấy mình đang lắc lắc chân, chân cô đi một đôi giày màu trắng sạch sẽ, bây giờ trong tủ giày của cô có mười mấy đôi màu trắng, không cần phải vì mất một đôi mà buồn bã khóc lóc nữa.
Cô dụi dụi mắt, ngẩng đầu lên, như một chú mèo con lười biếng, dụi dụi vào má Hình Khải.
“Đói chưa?” Hình Khải khẽ hỏi.
Hình Dục lắc lắc đầu, mở đôi mắt to long lanh, trong mắt lóng lánh nước và cả sự bất an: “Em lúc nào cũng cáu gắt với anh, liệu một ngày nào đó anh có vứt bỏ em không?”
Hình Khải phì cười, vòng tay qua cổ cô ép cô nằm xuống vai mình, rồi vỗ vỗ lên lưng, trêu: “Đương nhiên là không, anh sinh ra là để làm người cho em trút giận, em thích đánh thì đánh, thích mắng thì mắng.”
Hình Dục lúc này mới yên tâm mỉm cười, cô ôm chặt cổ Hình Khải: “Đợi khi em lớn, chúng ta sẽ kết hôn nhé…”
Hình Khải sững lại, đây là lần đầu tiên Hình Dục nói về vấn đề này, bất luận là khi cô còn khỏe mạnh hay thần chí bất định như bây giờ, đều là lần đầu tiên. Anh đưa tay lên bịt miệng, cố gắng khống chế cảm xúc, tránh để Hình Dục kích động.
Hình Dục lại nôn nóng muốn câu trả lời, thấy bộ dạng của Hình Khải khác lạ, nhưng không hiểu được suy nghĩ của anh. Thế là, cô tách những ngón tay trên miệng Hình Khải ra, chu môi lên, chạm chạm vào môi Hình Khải, sau đó lén cười.
“Ai, ai dạy em?”
“Mấy cô mấy chú trong ti vi dạy em… anh không thích à?”
Hình Khải sững sờ mất một giây, rồi liên tục gật đầu: “Thích, thích, rất thích.”
Hình Dục cười khúc khích, ngả đầu vào vai anh, im lặng lắng nghe nhịp đập của trái tim anh, cô cảm thấy trái tim Hình Khải đập rất nhanh, vì vậy cô nhấc chân lên, ngồi lên người Hình Khải, vít cổ anh xuống, áp tai anh vào ngực mình: “Anh mau nghe xem…”
“Nghe gì? Sao, sao hôm nay em lại không mặc áo ngực thế?” Khi đầu mình chạm vào phần ngực mềm mại của cô, phần sinh lý của anh nhanh chóng xuất hiện phản ứng.
“Nghe tiếng tim đập, có thể nghe thấy tiếng thình thịch thình thịch không?” Hình Dục trả lời xong câu hỏi thứ nhất, sau đó bất mãn bĩu môi, giống như một đứa trẻ vừa bị bắt nạt, ấm ức nói: “Mặc áo lót không thoải mái chút nào, cài khuy cũng khó, anh lại chẳng cài giúp em…”
Hình Khải tưởng tượng tới cảnh ấy thôi cũng đã muốn chảy máu mũi rồi, đúng là một cảnh tượng… thông tục.
Hình Dục không biết Hình Khải có nghiêm túc nghe nhịp tim mình hay không, chỉ biết anh ôm cô rất chặt, dùng môi cọ cọ vào ngực cô.
Hình Dục đẩy vai anh ra, mím môi cười: “Đừng đùa đừng đùa nữa, buồn lắm.”
Hình Khải nhìn nụ cười ngây thơ của cô, những suy nghĩ đen tối lập tức biến mất.
Anh vòng tay ôm eo Hình Dục, chầm chậm đung đưa cái ghế, buồn bã thở dài: “Haizz, bao giờ em mới lớn, không phải em định bắt anh chờ tới tận ngày tóc bạc trắng đấy chứ…”
Hình Dục đưa tay lên miệng suỵt một tiếng, khum hai ngón tay lại đưa sát vào tóc anh, bựt, cô nhổ được một sợi tóc bạc trong mái tóc đen nhánh của anh.
Hỏng rồi hỏng rồi, anh mới ba mươi tuổi đầu đã vì Hình Dục mà u sầu tới bạc cả đầu.
Hình Dục thấy anh mặt nhăn mày nhó, cười ngọt ngào, thổi bay sợi tóc bạc trên tay, vuốt vuốt má Hình Khải, cười an ủi anh: “Hết rồi hết rồi, anh đừng lo.”
Nói xong, cô hôn vào má Hình Khải một cái.
“Phải rồi giờ anh đang làm phó chánh văn phòng.” Hình Khải nhướn nhướn mày.
“Phó chánh văn phòng là làm gì? Lớn hơn lớp trưởng không?” Hình Dục hoang mang, cô chỉ nhớ chức vụ cao nhất trong lớp là lớp trưởng.
“Ồ, lớn hơn một chút.”
“Thật không? Anh giỏi quá!” Cô vỗ vỗ tay, niềm vui lấp lánh trong ánh mắt.
“Hôn anh cái nữa đi.” Hình Khải chỉ chỉ vào môi.
“Vâng.” Hình Dục rất nghe lời, áp sát lại hôn anh một cái thật kêu, sau đó giơ ngón cái lên tỏ ý khen ngợi. Mặc dù cô không hiểu phó chánh văn phòng là làm gì, nhưng Hình Khải đã nói là quan lớn thì chắc là quan lớn.
Hình Khải nhìn điệu bộ thơ ngây của cô, ánh mắt anh không còn thoáng buồn thương nữa, anh nở một nụ cười mãn nguyện. Nói thật, anh thích Hình Dục bây giờ hơn, một người con gái hoàn toàn dựa dẫm vào anh, một người con gái chỉ chịu ngủ khi nghe anh kể chuyện cổ tích, cho dù cả đời này cô như vậy, anh cũng không oán thán.
Vì anh yêu cô, mỗi lần cô nở nụ cười, chỉ khiến anh càng yêu cô hơn.
Chờ đợi mười lăm năm, anh mãi vẫn chưa đợi được cô nói một câu “em yêu anh”.
Nhưng, ít nhất anh còn có hai lần mười lăm năm nữa để đợi, quá tam ba bận, cứ quyết định thế đi!
Chúc các bạn online vui vẻ !