Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...
Tình trạng: Hoàn thành

Bối cảnh: Hiện đại

Giới thiệu:





Tuyên Vũ Đồng yêu một Đại thiếu gia xuất thân giàu có, tính tình khó chịu.

Cao ngạo, kén ăn, mắc bệnh ưa sạch, lúc rãnh rỗi thường thích trêu chọc cô.

Cô khi ở nhà anh, bị anh dùng vũ lực mà bắt nạt.

Cô nay đã trở thành một điều hương sư thành công, một mình gây dựng được sự nghiệp, vần không thoát khỏi sự tồn tại của anh, lấy thân phận hàng xóm tốt bụng để gặp gỡ.

Cô tựa như tiểu bạch thỏ vô tội, trốn không thoát, bị sư tử cao ngạo đùa chơi.

Cô đối với anh không có cách, bất tri bất giác lòng đã trao cho anh…

Phó Kỳ Tu rất buồn rầu, bởi vì nữ nhân anh yêu thật là quá ngu ngốc.

Trong chuyện phong tình chậm hiểu đến mức không thể giải thích được, nhiều năm qua như vậy cũng không biết anh yêu cô.

Vô địch mị lực đối với cô không hiệu quả, mập mờ* cô hồn nhiên không hiểu.

Cho cô chìa khóa nahf, cô không hỏi ý nghĩa, tự biết điều đến nhà anh làm nô bộc miễn phí?!

Đại nam nhân chỉ có thể tự mình áp chế xuống, cố gắng đem nàng ở bên cạnh.

Anh đã thua trên tay nữ nhân yếu ớt mà ôn nhu này, che chở, đau, cung chìu cũng không kịp, hận không thể đem cô ăn vào trong bụng, cả đời không lìa xa…
Ăn hết tiểu bạch thỏ: Chương 1.1

Trong phòng làm việc nho nhỏ, trên bàn bày đầy cốc chịu nhiêt, bình, ống nhỏ giọt (cái ống nhựa dùng để đếm giọt trong thực hành hóa ấy), một lọ thủy tinh để một bên, trong không khí phiêu tán một mùi hương nhàn nhạt, khiến cho người ta ngửi vào cảm thấy đầu óc sảng khoái.

Trong âm hưởng mềm nhẹ, du dương của tiếng nhạc, cả không gian chỉ có một nhân ảnh nhỏ nhắn, xinh xắn đang nghiêm túc làm việc.

Tuyên Vũ Đồng ngồi bên cạnh bàn, mở ra lọ tinh dầu vừa mới mua, nhỏ ra một giọt trên giấy thử hương màu trắng, nhẹ vẩy giấy thử hương, để mùi thơm phát tán ra. Cô ngửi lấy hương thơm này, cảm thụ nó, sau đó ghi chép lại cảm thụ mà mùi hương mang lại cho mình, làm căn cứ để sau này điều chế hương.

“Ừ… ngọt ngào, giống như mùi chanh chín tới, lại chứa một cỗ nhàn nhạt mùi hoa…”

Mặc dù năm nay đã hai mươi bảy, tướng mạo thanh tú của cô vẫn như một cô bé, mái tóc đen thẳng mượt không hề nhuộm, trên gương mặt thậm chí cũng không hề trang điểm, thoạt nhìn gương mặt ngây ngô tựa như một cô sinh viên đại học hai mươi tuổi.

Vũ Đồng là điều hương sư duy nhất của “The Only”, chuyên đặc biệt điều chế nước hoa tư nhân. Bởi vì mỗi bình nước hoa đều là độc nhất vô nhị cho nên rất được các phu nhân yêu thích.

Công việc của cô được thực hiện ngay tại nhà, nằm trong một cao ốc có thang máy (???), gồm có ba phòng, hai sảnh: một gian Vũ Đồng ngủ, một gian phòng làm việc, còn dư lại một gian là phòng ngủ của em trai cô.

Cha mất sớm, hai chị em họ cùng với mẹ nương tựa lẫn nhau mà sống. Năm năm trước, mẹ cô tái tái hôn, cùng với cha dượng chuyển đến ở Hoa Liên, cô cùng em trai tiếp tục ở lại Đài Bắc đi học, làm việc, chỉ có vào những kì nghỉ dài hạn mới có thể đến Hoa Liên thăm mẹ cùng cha dượng.

Hiện tại đã là 9 giờ tối, Vũ Đồng vẫn đang ở trong phòng làm việc. Đơn đặt hàng nước hoa đã kéo dài đến tháng sau, cô mỗi lần hoàn thành được một lọ nước hoa, nghỉ ngơi mấy ngày, lại phải nhanh chóng làm việc lại, tránh để đơn đặt hàng càng càng lâu càng nhiều. Nhìn tờ lịch tháng trên tường chi chít công việc, một chút cũng không có dấu hiệu giảm bớt, đầu của cô lại đau.

Viết xong miêu tả về mùi của bình tinh dầu trên tay, cô kéo chiếc khăn quàng cổ màu vàng nhạt bằng lông dê (lông dê =.=) lên che mũi, hít sâu mấy cái, chờ cho khứu giác bị mùi hương hun được có chút tê dại trở lại bình thường mới tiếp tục công việc.

Lúc này chiếc di động đặt trên bàn nhẹ nhàng vang lên, vừa nghe đến tiếng chuông được cài đặt riêng cho “người kia”, hai mắt cô sáng ngời, trong nháy mắt phấn chấn, không tự chủ dâng lên nét vười, khẩn trương cầm lấy di động:

“Thiếu gia, anh về rồi?”

Trước khi mẹ cô tái hôn, từng mang theo hai chị em cô đến Phó gia giúp việc trong nhiều năm. Phó gia vô cùng có tiền, mà “thiếu gia” trong miệng cô chính là con trai độc nhất của Phó gia, hơn cô ba tuổi – Phó Kỳ Tu.

Khi đó, cô chính là tiểu người hầu của anh, thẳng đến hiện tại, hai nhà bọn học đã tách ra được năm năm, cô vẫn là không thay đổi được, quen miệng gọi anh “Thiếu gia”.

Công ty điện tử của Phó gia là xí nghiệp lớn nhất, nhì cả nước, chiếm tới gần một phần ba thị trường tại Đài Loan, hơn nửa cổ phiếu công ty được đưa ra thị trường. Tiền nhậm giám đốc của công ty là cha của Phó Kỳ Tu, bốn năm trước bị bênh qua đời. Sau đó, Phó Kỳ Tu kế tục chức vụ giám đốc, năm nay mới ba mươi tuổi.

Một tuần lễ trước anh đi công tác đến Nhật Bản, cùng một tập đoàn điện tử chiếm tỷ suất khá cao bàn về kế hoạch hợp tác, dự định hôm nay trở về nước. Cô vồn nghĩ rằng chiều nay, bảy, tám giờ tối anh sẽ về đến Đài Loan, không ngờ lại kéo dài đến hơn chín giờ.

Điện thoại di động bên kia xuất hiện thanh âm mở cửa, một thanh âm trầm thấp mà dễ nghe chậm rãi truyền tới:

“Tiểu Bạch Thỏ, vẫn còn đang làm việc sao?”

“Không có, em đã nghỉ ngơi rồi”

Cô mở của sổ, nhìn sang tòa nhà phía đối diện, căn phòng cùng một tầng lầu với nàng, ngọn đèn vốn tắt lịm, tối nay rốt cục sáng lên.

“Anh ăn cơm chưa?”

“Chưa. Anh không có hứng thú với thức ăn trên máy bay, dù là khoang hạng nhất cũng vậy.”

Trong lời nói mang theo nhàn nhạt cảm giác chán ghét.

Cô cũng biết vị đại thiếu gia này rất kén ăn, cho dù có đói bụng cũng không chịu ăn thức ăn trên phi cơ.

“Để em nấu chút thức ăn khuya cho anh”.

Cô kết thúc cuộc trò chuyện, liền rời khỏi phòng làm việc. Đi tới phòng bếp, cô lấy ra hộp cơm, đem toàn bộ cơm trong nồi cơm điện cho vào đó, dự định sẽ làm món cơm gà thơm ngào ngạt. Mặc dù thủ nghệ của cô chỉ có thể coi là bình thường, không thỏa mãn được khẩu vị của đại thiếu gia, nhưng nếu cô làm gì đó, annh luôn toàn bộ đều ăn hết, chưa từng nói bất kỳ câu ghét bỏ nào.

Cô nở một nụ cười không cách nào che giấu, nội tâm tràn đầy cảm giác thỏa mãn, cũng bởi vì như thê, cô cam tâm tình nguyện bận rộn.

Lấy xong cơm, cô đem hộp cơm để vào trong chiếc túi bảo vệ môi trường (chắc là túi “phi nilon”), vui vẻ chuẩn bị ra cửa.

“Chị!”

Cậu em trai nhỏ hơn cô hai tuổi Tuyên Lý Hòa từ trong phòng đi ra, buồn bực hỏi:

“Cũng đã hơn chín giờ rồi, chị còn muốn đi đâu?”

“Ách… Ở công viên bên cạnh hình như có một con chó đi lạc, trong nhà có chút cơm thừa, chị muốn mang cho nó”.
Cô chột dạ trả lời. Bởi vì mỗi lần vừa nhìn thấy Thiếu gia, cô sẽ tự động “Biến thân” thành tiểu nữ bộc của anh, cho dù mẹ cô cùng với Phó gia quan hệ đã ngưng hẳn từ nhiều năm, thói quen như vậy vẫn là không bỏ được. Cho nên em trai cúng không vui mừng khi thấy cô cùng thiếu gia có điều kiện tiếp tục lui tới.

Vì vậy, cô giúp thiếu gia nấu đồ ăn khuya là chuyện tuyệt đối không thể để cho cậu biết, thậm chí chuyện thiếu gia ba tháng trước chuyện đến đối diện nhà họ, cậu ấy cũng còn không biết.

“Chó lạc?”

Tuyên Lý Hòa lông mày nhướng lên, công viên bên cạnh mới có chó đi lạc? Anh mỗi ngày về nhà đều đi ngang qua nơi đó, thế nào lại không nhìn thấy?

“Không nói nhiều với em nữa, chị đi một lúc rồi về”.

Miễn càng hỏi nhiều càng dễ bại lộ, cô nhanh chóng mở cửa, đi thang máy xuống lầu một, lướt qua trung đình đi tới tòa nhà phía đối diện.

Mỗi tòa nhà phân biệt gồm có sáu tầng, ngăn thành từng viện riêng biệt (???), bên ngoài cửa lớn có cảnh vệ canh giữ trông coi xuất nhập, nếu không phải là hộ gia đình không thể tùy ý tiến vào, hoàn cảnh phi thường đơn thuần.

Những hộ gia đình nơi này đều là thường thường bậc trung, phòng ốc cấp bậc cùng với nơi ở trước đây của thiếu gia vốn sai biệt rất nhiều. Cô đã từng hỏi qua anh, tại sao đột ngột chuyển tới nơi này? Anh chỉ nói đi làm tương đối gần, cô cũng không tiếp tục hỏi.

Cô đi vào thang máy, đi tới lầu sáu, lấy ra chìa khóa thiếu gia đã đưa cho để mở cửa. Đèn trong phòng khách đã bật sáng nhưng không thấy bóng dáng chủ nhân đâu. Theo thói quen của anh, lúc này chắc đang ở trong phòng tắm tấy đi thân thể mỏi mệt, cho nên cô cũng không bất ngờ khi không nhìn thấy anh.

Cô đi tới phòng bếp, đem cái túi bảo vệ môi trường để xuống, mở tủ lạnh. Trong tủ lạnh những nguyên liệu nấu ăn tươi mới đều là hôm nay nàng vừa mua. Phòng ốc của anh vào thời gian cố định sẽ có người giúp việc tới quét dọn, không cần cô lo lắng.Cô rất đơn thuần mà nghĩ, anh sở dĩ đưa cho cô một cái chìa khóa, chính là hi vọng cô giúp anh xử lý một chút những chuyện vụn vặt, tựa như lúc cô còn là tiểu người hầu của anh.

Cô đem cơm cùng với nguyên liệu từ trong tủ lạnh lấy ra nhanh chóng xử lý, loay hoay quá chăm chú không để ý đến thời gian, thậm chí có một nam nhân tựa vào cửa phòng bếp nhìn bóng lưng của cô một lúc lâu cùng hoàn toàn không phát giác.

Phó Kỳ Tu mới vừa tắm rửa xong, mặc bộ quần áo ở nhà, tóc vẫn còn hơi ướt, tựa vào cánh cửa tư thái cực kỳ mê người.Anh ngũ quan thâm thúy, mang một chút cảm giác lạnh lùng, hơn nữa thân hình cao như người mẫu, cho dù tùy tiện đứng cũng lộ ra vẻ anh tuấn ưu nhã. Toàn thân cao thấp phát ra một cỗ quý khí tự nhiên, không hổ là quý công tử từ trong trứng nước (cái nì là lời của ta ^-^)

Anh nhìn cô tắt bếp, đem những thứ vừa nấu xong cho ra đĩa, liền không chút tiếng động tới gần cô, khóe miệng câu khởi nụ cười vẻ thần bí.

“Em nấu cái gì vây? Thật thơm!”

Anh đi tới sau lưng cô, giống như lơ đãng vây lấy cô trong lồng ngực của mình, đàu cúi thấp ở trên vai cô, cùng gương mặt của cô phi thường gần, cố ý dùng thanh âm trầm thấp từ tính bên tai cô nỉ non.

(>__<)

Đổi thành nữ nhân khác, sợ rằng đã bị sức mạnh của làn sóng điện từ do anh phát ra lâm cho tê tê dại dại, hồn vía bay mất. Nhưng tiểu nữ nhân trong lòng anh cũng là tiểu ngu ngốc không hiểu được phong tình, cho rằng anh tiếng nói sở dĩ đặc biệt trầm thấp có từ tính như vậy là bởi vì đang mệt…

(TT-TT)

“Thiếu gia, tới vừa lúc, cơm vừa mới xào xong”

Cô vui vẻ bưng lên đĩa hoàn toàn không có ý thức được hai người đang ở trong tư thế dính chặt lấy nhau, trong mắt người khác thoạt nhìn có nhiều mập mờ —- nếu như ở đây có thêm người khác.

“Đi vào phòng ăn ngồi đi, anh vừa tắm rửa xong, đừng ở trong phòng bếp, miễn dính vào mùi khói cùng mùi thức ăn”

“ …Em khứu giác rất bén nhạy, những phương diện khác thật đúng là không phải chậm lụt bình thường”

Chậm lụt đến anh muốn hộc máu.

“Ách?”

Cô không giải thích được chớp mắt mấy cái, thiếu gia thế nào đột nhiên lại nói đến khứu giác của cô?

Phó Kỳ Tu cố nén mắt trợn trắng ngất xiu, thật đúng là đối với tiểu nữ nhân tình cảm dị thường chậm lụt này không có cách.

Anh tiếp lấy đĩa đồ ăn rất có sức nặng trên tay nàng, phi thường tự nhiên dắt tay nàng, hai người một trước một sau rời khỏi phòng bếp.
Ăn hết tiểu bạch thỏ: Chương 1.2

Hồi tưởng lại quá trình “Tự tác nghiệt” của Phó Kỳ Tu,

Năm ấy anh mới mười bảy tuổi, học năm thứ hai cao trung (tương đương lớp 11), mà Tuyên Vũ Đồng chỉ mới mười bốn tuổi, là một tiểu nữ sinh cấp hai, cùng với em trai và mẹ đến ở trong căn biệt thự rộng lớn của Phó gia.

Phó gia nhân khẩu ít, chỉ có cha, mẹ cùng Phó Kỳ Tu ba người, nhưng người hầu cũng không ít, chịu trách nhiệm chăm sóc hoa viên, chịu trách nhiệm nấu nướng, quét dọn, v.v…, toàn bộ tùy Trang quản gia quản lý. Anh vốn không có chú ý tới sự tồn tại của Tuyên Vũ Đồng cho tới một sự kiện ngoài ý muốn dẫn dắt duyên phận giữa hai người….

“Ba !”

Một tiếng vỡ vụn nhẹ nhàng vâng lên trong thư viện của Phó gia.

Phó gia có một thư viện đặc biệt, một loạt giá sách làm bằng gỗ thô trên có bày vô số các loại sách, tựa như mô hình thu nhỏ của Đồ Thư Quán. Thư viện có ba mặt là tường, một mặt là cửa sổ có treo rèm, trên sàn trải thảm màu cà phê, bất cứ lúc nào tới đây cũng thấy tràn ngập một cổ thư hương khí.

Tuyên Vũ Đồng tiến vào thư viện, đang đi đến chính giữa thì dừng lại, mới rồi có tiếng vỡ vụn vang lên, tựa hồ là dưới chân cô truyền tới, cô… dẫm lên cái gì?

Cô cản thận lùi về phía sau một bước, ngồi xổm xuống, nhìn vật nhỏ vỡ vụn trên mặt thảm kia. Vật nhỏ kia có hình tròn, cong cong, ở giữa có màu đen, thoạt nhìn giống như là… kính sát tròng.

Cô khó hiểu đưa tay nhặt lên mảnh vụn trên mặt đất.

“Kỳ quái, trên thảm sao có thể có…”

“Ngươi là ai?”

“Ách?”

Một bóng đen đột nhiên bao phủ trên đầu, thiếu niên không vui cất giọng hỏi. Cô vô ý thức ngẩng đầu, cùng một đôi tròng mắt màu sắc bất đồng đối thị, trong nháy mắt đã bị con ngươi Mellie màu lam bảo thạch kia thật sâu hấp dẫn.

Thiếu niên mặc đồng phục của một trường trung học tư nhân, áo sơ mi trắng là phẳng phiu thắt cà vạt màu xám nhạt, quần Tây màu xám, mặc dù hình thức đơn giản nhưng từng đường kim mũi chỉ đều rất đẹp, lại thêm chất vải thượng hạng, khiến cho người anh toát ra một cỗ quý khí, làm cho người ta không thể không ngắm nhìn.

Cô nhận ra anh, anh chính là thiểu gia của Phó gia, Phó Kỳ Tu. Nhưng cô nhớ lần trước gặp anh, hai mắt của anh có màu đen bình thường, thế nào bây giờ lại vừa đen, vừa lam?

“Nhìn cái gì?”

Phó Kỳ Tu chán ghét nhíu mày, anh ghét nhất người khác như vậy nhìn mình.

“Có cái gì đẹp mắt?”

Bởi vì cặp mắt này khiến cho anh vừa lên tiểu học đã bị đồng học ác ý cười nhạo, xa lánh, thậm chí còn nói anh là ác ma. Anh không nhịn được, cùng đám bạn học dám cười nhạo mình đánh nhau một trận. Từ đó về sau, không ai dám lấy màu mắt của anh làm đề tài nói chuyện, nhưng vẫn ở sau lưng nhìn theo ánh mắt của anh, khiến anh rất không thoải mái.

Bóng ma từ khi đó chiếm cứ trong lòng anh, làm cho anh chán ghét hai tròng mắt của mình còn hơn cả người thường. Nhưng lúc ấy còn nhỏ, không được mang kính sát tròng, cho đến khi lớn lên, được bác sỹ cho phép, anh bắt đầu mang kính sát tròng màu đen. Từ lúc đó, anh không dễ dàng để cho người khác nhìn thấy song sắc đồng, chỉ khi trở lại phòng ngủ của mình mới tháo bỏ kính sát tròng. Nhưng hôm nay đến thư viện muốn tìm sách, đột nhiên cảm thấy ánh mắt không thoải mái, bèn tháo kính sát tròng ra, không cần thận làm rơi xuống.

Anh lập tức ngồi chồm hổm xuống ở trên mặt thảm tìm kiếm, lúc này cô lại đi tới, một cước giẫm lên kính sát trong của anh!

Cứ như vây, làm cho cô ngoài ý muốn nhìn thấy song sắc đồng của anh, cô trừng to mắt nét mặt kinh ngạc, gợi lên ký ức không vui của anh, tâm tình trở nên xấu, mà giọng nói cũng không cách nào điều khiển được mang theo một cỗ tức giận.

“Ách?”

Tuyên Vũ Đồng hồi phục tinh thần, thẹn thùng cúi đầu, không dám tiếp tục nhìn thẳng anh.

“Ánh mắt của anh… Rất đẹp…”

Lúc trước đều là từ xa xa nhìn thấy anh, mặc dù đối với anh cảm thấy tò mò, cũng không dám tùy ý tới gần. Đây là lần đầu tiên Tuyên Vũ Đồng từ cự li gần mà nhìn, anh ngũ quan lập thể, mũi cao, mày rậm, mắt sâu, rất tuấn tú, tim của cô không khỏi đập thình thịch trong lồng ngực. Còn nữa, ánh mắt màu lam kia thật xinh đẹp, đẹp đến mức cô bất tri bất giác nhìn đến choáng váng, thật hâm mộ anh có được ánh mắt như vậy.

“Ngươi nói gì?”

Phó Kỳ Tu nhíu mày càng chặt, cô lại vẫn chăm chú trả lời vấn đề của anh, cô rốt cục có hiểu hay không người khác đang chửi mình?

Cô cho rằng anh thật sự không có nghe rõ câu trả lời mới rồi của mình, cúi đầu rất biết điều trả lời lại lần nữa.

“Thật sự rất đẹp, màu làm kia giống như ngọc bích phát sáng, rất hấp dẫn người…”

“Đừng cho rằng tôi sẽ tin tưởng lời cô nói”

Anh một chút cũng không có vì được khen mà cảm thấy vui vẻ, ngược lại cảm thấy chán ghét câu nói dối của cô.

“Cô trong lòng nhất định đang suy nghĩ tôi có một đôi mắt thật kỳ quái, thật quỷ dị, không phải sao?”

Loại phản ứng này anh đã gặp nhiều rồi, sẽ không dễ dàng bị câu nói dễ nghe của cô lừa gạt.

“Không có, em thật sự cảm thấy rất đẹp!”

Cô không chút do dự phản bác.

“Vậy sao cô vẫn cúi đầu không dám nhìn tôi?”

Anh nhìn thấy, cô căn bản là đang chột dạ.

“Bởi vì em… thẹn thùng…”

Cô càng nói thanh âm càng nhỏ, cô cá tính hướng nội, hơn nữa gặp phải nam sinh lại càng không dám tùy ý nhìn thẳng.

“Nhưng em thề, em thật sự cảm thấy màu mắt của anh rất đẹp, em rất thích…”

“Cô rất thích? A…”

Anh giống như nghe được một chuyện cười, châm chọc khẽ cười một tiếng. Trừ người nhà của anh, người khác đều xem anh như kẻ ngoại tộc, cô thật sự thích? Hay chỉ cố ý nói như vậy để vừa lòng anh?

“Ngẩng đầu lên!”

Tuyên Vũ Đồng khiếp sợ ngẩng đầu, lần nữa nhìn vào đôi mắt anh, thật vất vả mới có thể trì hoãn xuống tiếng tim đập thình thịch gia tốc, gương mặt cũng hiện lên một mạt đỏ ửng. Cô không thể phân biệt được tim của cô sở dĩ đập nhanh như vậy là vì khẩn trương hay là… hưng phấn?

Phó Kỳ Tu nhìn cô đỏ hồng gương mặt. Cô rất nhỏ nhắn, xinh xắn, tướng mạo thanh tú, mái tóc chấm vai suông mượt, lộ ra chút dáng vẻ quê mùa, hơn nửa trên người mặc bộ đồng phục áo sơ mi trắng, váy dài màu xanh đậm, cho dù lúc trước có gặp qua cũng rất khó đối với cô có ấn tượng. Bất quá, bộ dạng vừa thẹn thùng, vừa sợ của cô khiến anh liên tưởng đến một loại động vật — Tiểu Bạch Thỏ.
“Cô là ai, sao lại ở nhà tôi?”

“Em gọi là Tuyên Vũ Đồng, mẹ em tháng trước trở thành người giúp việc của nhà anh, em cùng em trai cũng chuyển đến đây ở”

Cô rất biết điều trả lời.

Biệt thự của Phó gia tổng cộng có ba tầng lầu, một phòng khách, phòng ăn, phòng bếp, thư viện ở tầng trệt, tầng hai có rất nhiều phòng khách, một phần cho người giúp việc ở, lầu ba mới là phòng cho người của Phó gia.

“Tại sao mẹ tôi lại đối tốt với các người như vậy?”

Anh không giải thích được cau mày, nhà bọn học mặc dù cho cung cấp nơi ăn chốn ở cho gia nhân, nhưng mang theo cả gia đình như vậy, anh là lần đầu gặp.

“Bởi vì phu nhân cùng với mẹ em là chỗ quen biết cũ, phu nhân nhớ tình bạn cũ, nên đối với mẹ con em rất tốt”.

Nghe giải thích của cô, Phó Kỳ Tu cũng không cảm thấy bất ngờ, mẹ của anh đích thật là một người rất dễ mềm lòng.

“Vậy sao cô lại tới thư viện?”

“Bởi vì em thích đọc sách, từng hỏi qua quản gia, không biết có thể hay không mượn sách ở thư viện? Trang quản gia đã hỏi phu nhân, phu nhân nói có thể nên em khi rảnh rỗi đều đến thư viện đọc sách.”

Lần đầu tiên cùng anh có cơ hội nói chuyện, cô có chút khẩn trương, bất kể anh hỏi cái gì, đều cẩn thận trả lời.

Mặc dù bên trong thư viện có thật nhiều bộ sách chuyên sâu cô xem không hiểu, nhưng cũng có không ít những bộ tiểu thuyết bình thường thú vị khiến cho cô cảm thấy vui vẻ.

Anh tiếp tục quan sát cô, phát hiện trong mắt cô ngoại trừ ngại ngùng, thật không có nửa điểm chán ghét. Nói thật, anh rất kinh ngạc, cũng cảm thấy tiểu nữ sinh này… rất có ý tứ.

Bởi vì ánh mắt này, bạn bè đều bài xích anh, anh thủy chung vẫn là đơn độc, vô luận ai đối với anh tốt, anh đều cho rằng dối phương không có hảo ý, không phải thật tâm. Nhưng anh bây giờ có một loại rung động, muốn đem cô giữ bên người, muốn nhìn một chút cô có phải hay không thật tâm thích ánh mắt màu lam của anh, không phải vì muốn lấy lòng anh mà nói dối. Cô có thể gạt được anh nhất thời, nhưng hai người chỉ cần chung đụng lâu ngày, sẽ xuất hiện sơ hở. Bởi vì anh thủy chung vẫn không tin đôi mắt của mình lại có thể dễ nhìn, ngay cả chính bản thân anh cũng không yêu ánh mắt mình, như thế nào lại có người thật lòng yêu thích?

Anh ở trong lòng tính toán hồi lâu, mở miệng nói.

“Cô có muốn đi làm?”

“Ách?”

Cô trừng mắt nhìn, không giải thích được vì sao anh đột nhiên nhắc tới chuyện muốn đi làm, cùng đề tài vừa rồi hoàn toàn không liên quan.

“Tôi đang thiểu một tiểu người hầu, cô sau khi tan học không phải cũng không có chuyện gì làm sao? Nếu như vậy thì làm tiểu người hầu để sai vặt của tôi. Tôi nói làm cái gì thì làm cái đó, còn có thể kiếm chút tiền tiêu vặt, không tốt sao?”

Vừa nghe đến có thể kiếm tiền tiêu vặt, ánh mắt e lệ trong nháy mắt phát ra ánh sáng. Nếu như có thể hỗ trợ ít tiền, giảm đi gánh nặng cho mẹ, từng chút, từng chút từ từ tích lũy, tiền chinh cũng có thể thành tiền đại.

“Như thế nào, có muốn hay không?”

Khóe miệng mơ hồ nhếch lên ý cười, anh không tin cô lại không mắc bẫy.

“Có! Dĩ nhiên muốn!”

Cô không hề do dự nữa, gật mạnh đầu, chỉ sợ chậm một chút anh sẽ đổi ý.

“Tốt lắm, chúng ta quyết định như vậy.”

“Dạ, cảm ơn thiếu gia, em nhất định sẽ làm một tiểu người hầu thật tốt!”

Cô lần nữa gật đầu, nét mặt phi thường chăm chú.

Nhìn cô xem hắn giống như thần tượng, Phó Kỳ Tu cảm thấy buồn cười. Cô quá ngây thơ rồi, ngây thơ đến mức làm cho người ta không nhịn được muốn hảo hảo đùa cô một phen, làm cho cô hiểu lòng người hiểm ác, quá nhẹ dạ tin tưởng người khác rất nguy hiểm.

Tiểu bạch thở đơn thuần…

Anh rất mong đợi những ngày tháng kế tiếp, nhất định có thể mang lại cho anh không ít niềm vui thú!

(End chương 1)
...............................................................
....................................................................
Chương 2

Tuyên Vũ Đồng vui vẻ nói với mẹ, Phó thiếu gia cho cô cơ hội đi làm. Bà Tuyên cảm thấy kỳ quái, vốn không hi vọng con gái đi làm, chuyên tâm đi học là tốt rồi, nhưng con gái chưa từ bỏ ý định, ngàn xin, vạn xin, rốt cục cũng đành thỏa hiệp, ra điều kiện thành tích học tập không được thụt lùi.

Cho nên, Tuyên Vũ Đồng liền vui vẻ bắt đầu làm việc .

Mỗi ngày buổi tối bảy giờ đến mười giờ, cô đến thư phòng lầu ba tìm Phó Kỳ Tu trình diện, nếu như có việc thì làm, nếu như rãnh rỗi cô có thể ở một bên nghỉ ngơi, đọc sách chờ thiếu gia ra lệnh.

“Tiểu người hầu.”

“Dạ!”

Vốn đang trên ghế sofa bên cạnh đọc sách, Tuyên Vũ Đồng lập tức đứng dậy, đi đến bên bàn học, chờ thiếu gia chỉ thị.

“Đến thư viện mang “Từ điển” lại đây!”.

“Dạ!”

Cô xoay người rời khỏi thư phòng, từ lầu ba xuống lầu một, vào thư viện lấy sách.

Cô ở bên cạnh anh suốt nửa tháng, mới biết được anh mỗi ngày đều đọc sách đến tận mười hai giờ đêm mới đi ngủ. Cô vốn là khó hiểu, chương trình trung học có nhiều đến mức phải đọc đến mười hai giờ mới hết sao? Sau cô mới hiểu được sự việc căn bản không phải như vậy.

Anh phi thường thông minh, tương lai là con trai độc nhất sẽ kế thừa thương nghiệp, từ nhỏ ở nhà đã được dạy cho rất nhiều loại kiến thức. Lấy trình độ hiện tại của anh, việc học trung học hoàn toàn không đáng để vào mắt, đã sớm tiếp xúc với các loại sách chuyên sâu dành cho sinh viên đại học. Hơn nữa, sớm có kế hoạch sau khi lên đại học sẽ bắt đầu đến công ty nhà thực tập, vì tương lai mà chuẩn bị.

Thái độ chăm chú của anh làm cho cô phi thường bội phục, nhưng cũng cảm thấy như vậy rất khổ cực. May là mẹ đối với cô yêu cầu không cao, thành tích không cần nhất định phải thật tốt, chỉ cần có thể hoàn thành bài vở và bài tập là được.

Cô đi tới thư viện, tìm một lúc lâu mới tìm được quyển “Từ điển” theo như lời Phó Kỳ Tu nói, nhưng tìm được rồi cô lại ngây ngốc trước giá sách, không biết phải làm thế nào đem được sách lên lầu.

“Từ điển” tổng cộng có 3 quyển, sách bìa cứng, mỗi một quyển cũng rất dầy, so với sách bình thường phải cao hơn gấp gấp đôi, một quyển ít nhất cũng phải nặng đến một kí lô.

Cô thử lấy ra một quyển, quả nhiên nặng trịch. Nếu đem từng quyển một nhất định rất chậm, vẫn là một hơi đem cả ba quyển lên lầu là tiện nhất.

Đem ba quyển “Từ điển” vừa dầy vừa nặng, cô phải mất một phen khí lực, từ từ lên ba tầng lầu, thở hồng hộc trở lại thư phòng.

“Thiếu gia, “Từ điển” đã mang tới rồi”.

Cô nặng nề đem sách đặt lên bàn, thở ra một hơi.

Phó Kỳ Tu nhìn thoáng qua, liền nói:

“Em mang cái này tới làm gì?”

“Ách? Không phải thiếu gia muốn em đi lấy sao?”

Cô ngu ngơ ở bên cạnh bàn học, cô nhớ kỹ rất rõ ràng, là “Từ điển” không sai nha!

“Tôi hiện tại đang đọc sách tiếng Anh, cần tra thuật ngữ tiếng Anh chuyên ngành, như thế nào lại muốn em mang “Từ điển” Trung văn tới đây?”

“Ách? Là như vậy a…”

Nhìn nét mặt nghiêm túc của anh, cô thật đúng là khó hiểu, chẳng lẽ cô thật sự nghe lầm?

Không để cho cô có thời gian suy tư, Phó Kỳ Tu nói tiếp:

“Tôi muốn chính là “Từ điển Khoa Học Kỹ Thuật tiếng Anh”, mau đi đổi lại, lần này đừng nhầm nữa”.

“Dạ”.

Cô không thể làm gì khác hơn là ôm lấy mấy quyển từ điển Trung văn vừa dầy, vừa nặng lần nữa rời khỏi thư phòng.

Phó Kỳ Tu nhìn bóng lưng cô cố sức ôm sách rời đi, nét mặt vốn nghiêm túc lại dấy lên một nụ cười giảo hoạt.

Cô càng biết điều tùy ý anh chà xát, bóp nghiến, anh càng muốn trêu cợt cô. Những ngày tháng khô khan của anh trước đây chưa từng có niềm vui thú giống như vậy. Không biết tại sao, anh chính là đặc biệt thích khi dễ cô, rất có cảm giác thành tựu, cũng rất có cảm giác mới mẻ.

Tóm lại, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô!

Tuyên Vũ Đồng trở lại thư viện, đem sách trả lại chỗ cũ, tìm một lúc lâu mới tìm được “Từ điển Khoa Học Kỹ Thuật tiếng Anh” theo lời Phó Kỳ Tu nói, hoàn toàn không nghĩ bản thân mình đang bị đùa bỡn, ôm lấy sách nhanh chóng lên thư phòng.

Sau khi trở về thư phong, nàng lơ đáng nhìn về phía đồng hồ báo thức treo trên tường, cây kim chỉ còn kém năm phút là đến chín giờ.

“A, sắp đến chín giờ rồi, em đi lấy điểm tâm”.

Đầu bếp của Phó gia mỗi ngày đều sẽ vì thiếu gia chuẩn bị một loại điểm tâm khác nhau. Tuyên Vũ Đồng đi xuống phòng bếp, cắt một khối bánh ngọt đặt ở trong mâm, bưng lên lầu cho anh.

Trong lúc cô mang bánh ngọt lên, Phó Kỳ Tu hỏi:

“Có trà không? Tôi muốn uống trà.”

“Dạ, em lập tức chuẩn bị.”

Cô ngay cả thời gian nghỉ ngơi lấy hơi cũng không có, tựa như con ong mật chăm chỉ bay ra bay khỏi thư phòng đi pha trà.

Chỉ trong một buổi tối, cô không biết mình đã đi lên, xuống lầu bao nhiêu lần. Trong lúc cô bưng tách trà ngon, vô cùng cẩn thận đi qua chỗ rẽ cầu thang lầu hai, sau lưng đột nhiên vang lên thanh âm của một tiểu nam sinh.
“Chị!”

Tuyên Vũ Đồng xoay người:

“Lý Hòa, có chuyện gì?”

“Chị, chị đừng có đần như vậy có được không?”

Tuyên Lý Hòa tức giận nhướng mày.

“Hắn ta là cố ý đùa bỡn chị, chị càng loay hoay xung quanh, hắn ta càng vui vẻ.”

Cậu mặc dù mới có sáu tuổi, so với chị gái là Tuyên Vũ Đồng trưởng thành sớm hơn không ít. Theo như cậu quan sát thấy, tên Phó thiếu gia này chính là thích sai chị cậu làm một đống chuyện, nhìn cô loay hoay xung quanh hắn. Hết lần này đến lần khác, cô đều loay hoay rất vui vẻ, một chút cũng không có phát hiện bản thân mình đang bị người ta khi dễ. Cậu nhịn không được lắc đầu than thở, cậu sao lại có một bạ chị gái chậm hiểu như vậy?

“Lý Hòa, em không nên nói thiếu gia như vậy, thiếu gia thật sự cần chị giúp.”

“Có mới lạ, em đoán nhất định là bởi vì chị không cẩn thận nhìn thấy “nguyên hình” của hắn, khiến khiến cho hắn không vui, cho nên mới tìm lý do để khi dễ chị.”

Trên dưới người hầu trong Phó gia đều biết, Phó Kỳ Tu rất kiêng kỵ người khác nhìn thấy song sắc đồng của anh ta, cậu suy đoán như vậy rất hợp lý.

“Đủ rồi, đừng nói tiếp nữa!”

Tuyên Vũ Đồng sắc mặt nghiêm nghị, cứng rắn cảnh cáo em trai, nhịn không được thay Phó Kỳ Tu bất bình.

“Thiếu gia không phải là người xấu như vậy.”

Tuyên Lý Hòa thật cảm thấy bất đắc dĩ, chị của cậu nhất định chính là đứa ngốc dù bị bán vẫn cứ vui vẻ giúp người ta kiếm tiền.

“Được rồi, mẹ đâu?”

Tuyên Vũ Đồng đột nhiên nhớ tới.

“Ở trong phòng của phu nhân, giúp phu nhân đấm bóp.”

Kể từ khi bà Tuyên đến Phó gia, Phó phu nhân liền có thêm một người hợp cạ để nói chuyện, buổi tối bà Tuyên thỉnh thoảng đến đám bóp cho phu nhân, hai người thuận tiện tâm sự.

“Tuyên Lý Hòa, chờ sau khi mẹ về phòng em cũng không được đem những lời này nói với mẹ. Nếu hại chị không thể tiếp tục đi làm, chị sẽ không để ý tới em nữa.”

Cô cố uy hiếp nói.

“…”

Cậu tức giận mím môi không nói.

“Tốt lắm, cứ như vậy, chị còn có việc, không rảnh cùng em nói chuyện.”

Cô vội vàng lên lầu, thừa dịp trà vẫn còn nóng đưa đến thư phòng.

Tuyên Lý Hòa giận dỗi xoay người trở về phòng.

“Chị hai ngốc, em không thèm quan tâm đến chị nữa!”

Tuyên Vũ Đồng biết em trai rất quan tâm đến cô, nhưng cô cảm thấy những gì mình làm đều là chuyện thuộc bổn phận của cô, làm gì có ai bắt?

Cô một lòng muốn kiếm tiền giảm bớt gánh nặng cho mẹ, không có nghĩ nhiều như vậy, bất kể thiếu gia muốn cô làm cái gì, cô cũng sẽ không chối từ, chỉ trừ—

Ngày hôm đó, chính là một ngày chủ nhật đẹp trời, mặt trời nóng rát treo trên cao, trừ phi bất đắc dĩ, nếu không ai cũng không muốn đi lại dưới ánh mặt trời.

Tuyên Vũ Đồng sau bữa trưa liền đi học bổ túc, không ngờ đột nhiên đến “kỳ”, bụng mơ hồ đau, cho nên chỉ học được một tiết, cô liền xin phép trở về Phó gia nghỉ ngơi. Không nghĩ tới vừa mới đi vào Phó gia, đã gặp ngay Phó Kỳ Tu vừa lúc xuống lầu.

Phó Kỳ Tu thấy cô trở về, không có chú ý tới sắc mặt tái nhợt của cô, trong mắt hiện lên tia sáng. Anh đang cảm thấy không thú vị, cô trở lại vừa đúng lúc.

(==’)

“Tiểu người hầu, tôi muốn đi bơi ở hồ bơi, em đi chuẩn bị khăn lông lớn.”

Phía sau, trong hoa viên Phó gia có một hồ bơi ngoài trời, vào những lúc trời nóng nực, Phó Kỳ Tu thường đi bơi.

“Ách? Nhưng là em…”

“Em không rảnh?”

Phó Kỳ Tu nhướng lông mày, nói rõ không muốn bị cự tuyệt.

Tuyên Vũ Đồng vô ý thức sờ sờ bụng mình, bất quá chẳng qua là ở một bên chờ mà thôi, nhìn xem thiếu gia thiếu cái gì thì lấy cái đó, cũng không mệt gì. Cô suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu, thuận ý anh.

“Được, em đi chuẩn bị khăn lông lớn.”

Cô đến phòng giặt quần áo, cầm theo khăn lông sạch đi ra, đi tới bên cạnh hồ bơi, chờ thiếu gia sai khiến. Bên cạnh hồ bơi bày ra hai ghế nằm có tán che nắng, cô thân thể không thoải mái, đứng phơi nắng càng khó chịu, liền nhanh chóng đứng vào dưới tán che nắng.

Cô cầm khăn lông, có chút không yên lòng. Nếu như là bình thường, cô rất có tâm tư nhìn ngắm Phó Kỳ Tu động tác bơi vừa chuẩn xác, lại đẹp đẽ, trong lòng len lén sùng bái anh vừa học giỏi, giỏi vận động, rất lợi hại mà không nỡ dời đi ánh mắt. Nhưng hôm nay cơ thể không thoải mái, không chút tâm tình xem xét “cảnh đẹp” trước mắt.

Cô vẫn tự vuốt bụng, mơ hồ cảm thấy đau, cảm giác tụa hồ như so với ban nãy càng đau hơn. Trên đầu mặc dù có tán che nắng, nhưng nhiệt khí bốc lên vẫn khiến cô thấy không thoải mái. Đầu tiên là đầu óc choáng váng, ngay sau đó tựa hồ có chút say, mệt mỏi quá nhắm mắt lại…

Cô lắc lắc đầu, hy vọng có thể thanh tĩnh một chút, nhưng vẫn cứ một ngất đi. Mệt mói quá, thậm chí những cảnh tượng trước mặt cũng bắt đầu mờ dần, càng ngày càng khó mở mắt ra…

“Bá” một tiếng, Phó Kỳ Tu từ dưới bể bơi trồi lên, định lên bờ. Tuyên Vũ Đồng cố gắng tỉnh lại, đi tới bên thanh cạnh bể bơi, chuẩn bị đem khăn lông lớn đưa cho anh.

“Thiếu gia… khăn”

Cô vì ngồi xổm người xuống, cơn chóng mặt mãnh liệt lại đột nhiên ập tới, trọng tâm không vững khẽ lay động, liền ngã về phía trước.

“A —— “

Phó Kỳ Tu sửng sốt, lên tiếng kinh hô.

“Uy, chờ một chút —— a —— “
Không còn kịp rồi, cô ngã mạnh về phía anh, hại anh ôm lấy cô ngã nhào trở lại vào hồ bơi, nổi lên một trận bọt nước. Hai người ở dưới mặt nước giãy dụa, Phó Kỳ Tu dẫn đầu toát ra mặt nước, mới vừa rồi không cẩn thận uống vài hớp nước, không ngừng mà ho.

Nước ao rất sâu, Phó Kỳ Tu cao gầy vẫn miễn cưỡng chạm chân được tới đáy bể, nhưng Tuyên Vũ Đồng không thể chạm chân được tới đáy bể, lại không biết bơi, chỉ có thể ở trong nước giãy dụa. Anh thấy tình huống không ổn, liền nhanh đưa tay kéo cô.

Có thế, cô lập tức ôm chặt lấy cổ anh, ho sặc sụa.

“Khụ khụ… Khụ khụ khụ khụ…”

Hù chết cô, cô mới vừa rồi thiếu chút cho là mình sẽ chết đuối, nhịn không được cảm giác sợ hãi, liều mạng ôm lấy anh, khóc lên.

“Em khóc cái gì?”

Anh trong nháy mắt luống cuống tay chân, bị tiếng khóc của cô hù dọa. Anh chưa bao giờ biết thế nào là an ủi người khác, lại đừng nói đến cần phải an ủi một tiểu nữ sinh, chỉ có thể phi thường ngốc vỗ nhẹ lưng của cô.

“Đừng khóc, đã không có chuyện gì , không có chuyện gì …”

Luôn luôn vừa vui vẻ vừa nhận mệnh giống như chuyện gì cũng không thể khiến cho cô khóc, điều này làm anh rung động không nhỏ, rốt cục ý thức được, cô chẳng qua cũng chỉ là một cô bé con bình thường, tinh tế mảnh mai, nên được hảo hảo mà che chở.

Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, cảm giác được cơ thể cô xinh xắn, mềm mại, trong tim dường như xuất hiện một loại cảm thụ kỳ quái, có chút ấm áp, có chút mềm mại, giống như… có vật gì đó đã được hòa tan.

Rốt cuộc là “Cái gì” hòa tan? Anh nói không nên lời, chỉ biết không nên làm cho cô tiếp tục khóc, anh phải nhanh dụ dỗ cô ngừng khóc mới được.

“Ô… Khụ khụ… Em nghĩ là mình sẽ phải chết đuối…”

“Không có việc gì, có anh ở đây, em sao có thể dễ dàng như vậy chết đuối?”

Anh kiên nhẫn tiếp tục dụ dỗ , ngược lại cảm giác bản thân sắp bị tay cô siết chết

“Ô ô… Thật là đáng sợ… Khụ khụ khụ…”

“Tốt, chớ sợ chớ sợ…”

Anh bất đắc dĩ trợn trắng mắt, chỉ có thể tiếp tục vỗ nhẹ lưng của cô, hy vọng cô có thể nhanh tỉnh táo lại.

Cô nấc nghẹn khóc nức nở, anh khó khăn lại ôn tồn dụ dỗ lần nữa, đột nhiên cảm thấy tình cảnh này thật buồn cười.

Anh đường đường là một Đại thiếu gia, lại phải ăn nói khép nép, dỗ dành một tiểu người hầu, chỉ sợ cô khóc không dứt. May là tạm thời không có người hầu nào đi qua, bằng không anh thật không mặt mũi nào tiếp tục dụ dỗ cô.

Tuyên Vũ Đồng gục trên vai anh khóc một lúc, tâm tình rốt cục bình tĩnh trở lại, trong lúc bất chợt bụng lại mơ hồ đau, cô mới bất chợt nhớ tới bản thân đang trong chu kỳ sinh lý, không thể ngâm mình trông hồ bơi.

“A! Em… Em muốn ra khỏi hồ bơi!”

Cô bắt đầu giãy dụa, trong nước chân loạn đã một phen, làm hại Phó Kỳ Tu thiếu chút đứng không vững, lại muốn ôm cô cùng ngã xuống nước.

“Uy, chớ lộn xộn!”

“Thiếu gia, em không thể ở trong nước nữa, nhanh cho em lên bờ.”

Thang ở ngay sau lưng cô, khoảng cách chỉ chừng hai thước, cô không biết bơi, chỉ có thể vô cùng đáng thương nhìn Phó Kỳ Tu, mong chờ anh sẽ mang cô đi qua.

“Tại sao?”

Anh nghi ngờ.

“Thiếu gia, anh có thể… Không hỏi không?”

Cô thẹn thùng, thanh âm càng nói càng nhỏ, chuyện như vật rất mất mặt, có chết cô cũng không muốn anh biết.

“Được thôi, một mình em bơi qua đó đi.”

Anh bất động như núi, đứng nguyên tại chỗ.

Cô chần chừ một lúc lâu, dưới tình thế bức bách, đành phải thỏa hiệp.

“Thiếu gia, anh nghe… sẽ hối hận…”

“Anh không tin có lý do gì có thể làm cho anh hối hận.”

Anh hừ nhẹ một tiếng, anh cũng không phải là kẻ hay sợ hãi.

“Em… “cái kia” tới”

(>_<~~)

Nếu anh không tin, cô cũng không biết phải làm thế nào hơn là nói ra.

Anh không hiểu, nhướng mi:

“Ai?”

“… Dì Nguyệt tới”

Cô không được tự nhiên bổ sung.

“Làm sao em biết dì em tới, vừa không có ai báo cho.”

Thần kỳ như thế?

“Ai hừm…”

Cô bất đắc dĩ cảm thán một tiếng rõ to, không thể làm gì khác là đành nói trắng ra.

“Dì Nguyệt chính là cách gọi khác của kinh nguyệt”.

“Tháng…”

Anh rốt cục đã nghe rõ, sắc mặt trong nháy mắt khó xử hồng lên, ôm chặt cô hướng phía cầu thang đi tới.

“Em tại sao không nói sớm?”

“Em đã tận lực nói sớm…”

Cô cúi đầu, từ lúc anh ôm nàng lội tqua hồ bơi căn bản không dám nhìn anh bây giờ là nét mặt gì. Rốt cục bắt được lan can cầu thang, Tuyết Vũ Đồng vội vàng lên bờ. Sau khi lên bờ, cô cũng không ngẩng đầu, lập tức trở về phòng, đem một thân quần áo ướt sũng thay ra, sấy khô mái tóc dài. Cảm giác đau đớn ở bụng tăng lên, nàng không thể làm gì khác hơn là nằm trên giường nghỉ ngơi, chờ đau đớn qua đi.

Lúc này, Tuyên Lý Hòa đột nhiên ở bên ngoài gõ cửa.

“Chị có trong này không, em vào được không?”

Phó gia cho bọn họ hai căn phòng, một gian để bà Tuyên cùng Tuyên Vũ Đồng ở, Tuyên Lý Hòa một mình một gian. Ở trong phòng làm bài tập, cậu nghe được tiếng mở khóa ở phong bên cạnh, không biết là ai trở về nên đi qua xem.

“Vào đi.”

Tuyên Lý Hòa đẩy cửa đi vào bên trong, trên sàn nhà có tí nước, một bên giỏ quần áo đựng y phục ướt đẫm, nghi ngờ hỏi:

“Chị, chị không phải đi học bổ túc sao, thế nào chưa hết giờ đã trở về, lại còn ướt thế này? Ngoài trời có mưa sao?”

“Ách… Cái này…”

Em trai cô rất hay hạch hỏi, nhất định sẽ hỏi cho đến cùng mới thôi, thay vì giấu, cứ đem những chuyện vừa xảy ra đơn giản nói cho cậu biết thì hơn.

Lúc này Phó Kỳ Tu đã thay xong y phục, vừa lúc đến xem tình hình của Tuyên Vũ Đồng. Kết quả, mới đi đến trước cửa phòng của cô, đã thấy cửa đang mở ngỏ, bên trong truyền ra thanh âm của Tuyên Lý hòa nhắc đi nhắc lại, tỷ đệ thân phận hoàn toàn đảo ngược.

“Chị, chị nếu không thoải mái tại sao không cự tuyệt hắn? Nếu như chị không cố gắng chịu đựng, cũng sẽ không rớt xuống hồ bơi.”

Cậu giận đến mức chỉ thiếu giơ chân lên đá một phát, thế nào chị hai ngay cả cự tuyệt cũng không biết?

Cô thân thể không thoải mái? Đứng ngoài cửa Phó Kỳ Tu khẽ nhướng lông mày, có chút băn khoăn. Anh không biết cô không khỏe, càng không biết cô tới kỳ sinh lý, nếu như biết trước, anh sẽ để cho cô nghỉ ngơi.

Anh thật ra chỉ muốn có cô ở bên cạnh, bởi vì… Bởi vì sao?

Thật là buồn cười, không ngờ chính anh cũng không thể nói ra vế sau. Anh chỉ biết, bản thân vừa thấy cô, sẽ có một loại ước muốn kỳ dị, muốn dùng các loại lý do đem cô giữ ở bên người.

“Chị nghĩ là mình chịu đựng được, không ngờ lại chóng mặt mà ngã vào trong hồ.”

Cô bất đắc dĩ chỉ cãi lại .

“Tại sao chị không cự tuyệt đi?”

“Bởi vì thiếu gia trả công cho chị a”.

Cô nói thẳng, đây là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất.

“…”

Tuyên Lý Hòa thật là khí đến không biết nói gì .

“Em không biết thì ra chị là người yêu tiền như vậy.”

“Nhưng thật ra… Vẫn còn một nguyên nhân…”

Tuyên Vũ Đồng do dự một chút, đối với em trai thẳng thắn.

“Bởi vì chị vẫn cảm thấy, anh ấy rất cô độc, mới có thể tìm lý do muốn chị làm bạn. Anh ấy là thiếu gia, khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo, nhưng kỳ thực bản chất cũng không xấu.”

Cô không biết mình cảm giác được có đúng hay không, nếu như có thể giúp anh thoát khỏi cô đơn, cô nguyện ý ở bên cạnh anh.

Ngoài cửa Phó Kỳ Tu kinh ngạc sửng sốt, nội tâm vô cùng rung động, cảm xúc vốn mơ hồ không rõ, sau khi nghe đến lời của cô, đột nhiên tất cả đều sáng tỏ, rốt cục hiểu được là chuyện gì xảy ra.

Bởi vì có song sắc đồng, cho nên anh bài xích những người khác tới gần, mà cô sau khi ngoài ý muốn bắt gặp song sắc đồng của anh, không chỉ không đối với anh bằng ánh mắt khác thường, vẫn phi thường hâm mộ, thậm chí nói thích, điều này làm cho anh vốn chủ tâm phòng bị đối với cô từ từ rộng mở, mong đợi có thể cùng cô giao tiếp nhiều hơn nữa.

Thì ra anh vẫn luôn khát khao có người nguyện ý thật lòng tiếp nhận bản thân.

Đây là cô đơn sao? Anh bất đắc dĩ cười, nhưng không cách nào phủ nhận. Đúng là anh đã cô đơn rất lâu, cho đến khi cô xuất hiện, sự cô đơn của anh mới tìm được lối ra, tâm tình bắt đầu từ từ thay đổi.

Nguyên lai là như vậy, là bởi cô khiến cho anh tin tưởng cô thật tâm đối đãi với anh, không cóa bất kỳ thành kiến hoặc khinh miệt nào, cho nên, anh mới thích có cô làm bạn, mới có thể tín nhiệm cô, để cho cô đi vào thế giới của anh. Hơn nữa, còn không muốn để cô rời đi…

Bên trong phòng Tuyên Lý Hòa tiếp tục đối với chị mình liên tục nhắc nhở, Phó Kỳ Tu quyết định xoay người rời đi, không muốn làm cho cô cảm thấy khó xử.

Tim của anh tràn đầy một cổ ấm áp, bỗng nhiên đã hiểu. Anh đối với cô, không chỉ có ý muốn đùa cợt, trong lúc trêu chọc cô, cũng đồng thời đại biểu anh đối với cô không giống những người khác, rất có hảo cảm.
Đối với một mình cô có hảo cảm…

Bởi vì chu kỳ sinh lý chỉ gây khó chịu có một ngày, cho nên buổi tối hôm sau Tuyên Vũ Đồng vẫn đến thư phòng trình diện Phó Kỳ Tu.

Kết quả Phó Kỳ Tu vừa nhìn thấy cô xuất hiện, lông mày nheo lại, giọng nói phi thường không vui .

“Em không phải là tới chu kỳ sinh lý? Mau về nghỉ ngơi đi.”

“Ách?”

Gương mặt cô nhất thời đỏ lên, nhớ tới chuyện xảy ra tại hồ bơi ngày hôm, cảm thấy có chút mất thể diện.

“Em không sao.”

“Thật sự không có chuyện gì? Nhưng anh cảm thấy sắc mặt em không tốt, em vẫn nên mau trở về nghỉ ngơi đi.”

“Cho dù sắc mặt của em có chút không tốt, cũng chỉ là vì… Thiếu một chút máu mà thôi, kia thật sự không có gì lớn…”

Cô càng nói thanh âm càng nhỏ, thật vô cùng xấu hổ nha.

“Chẳng lẽ em không biết cảm thấy mệt mỏi mái sao?”

Cô không biết anh nghe được cuộc trò chuyện của hai chị em cô, anh không thể làm gì khác hơn là lại phải nhắc nhở cô, không hi vọng cô cơ thể không thoải mái vẫn cứng rắn cậy mạnh.

Nếu đã hiểu tự mình đối với cô có hảo cảm, anh vừa sao lại nhẫn tâm tiếp tục khi dễ cô? Chỉ bất quá anh vẫn là không từ bỏ được tư thái của một thiếu gia, tiếp tục lấy khẩu khí của một cậu chủ che giấu sự quan tâm đối với cô.

“Cho dù thật sự không thoải mái, cũng chỉ là chuyện một, hai ngày đầu, không cần cả chu kỳ sinh lý đều nằm ở trên giường nghỉ ngơi.”

Cô tại sao phải cùng anh thảo luận vấn đề khó xử như vậy?

“Được rồi, em ít nhất cũng phải nghỉ ngơi ba ngày, anh mới có thể yên tâm.”

“A?”

Lúc này, Phó Kỳ Tu trực tiếp từ trên ghế đứng dậy, hai tay đặt lên bả vai của cô, đem cô chuyển một trăm tám mươi độ, hướng ngoài thư phòng đẩy.

“Ách? Thiếu gia…”

Cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn, cô thật không có suy yếu đến phải nghỉ ngơi ba ngày mới được.

Phó Kỳ Tu bất kể ánh mắt khẩn cầu của cô, sau khi cô đã đứng ở ngoài cửa thư phòng, liền đối với cô khẽ mỉm cười, hoàn toàn không mềm lòng.

“Ngủ ngon.”

“Thiếu…”

Cô xem thấy anh không chút do dự đóng cửa lại, nhịn không được thở dài.

Cô thật sự không có chuyện gì, có cần thiết phải như vậy sao?

Biết quyết định của anh sẽ không thay đổi, cô có lại đi vào cũng chỉ sẽ bị anh lại một lần nữa đuổi ra, không thể làm gì khác hơn là rất bất đắc dĩ xoay người rời đi, trở về phòng biết điều một chút nghỉ ngơi.

Mà ở bên trong cửa Phó Kỳ Tu cũng không gấp về lại trên ghế, anh dựa lưng vào cửa phòng, yên lặng lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, đến khi nghe tiếng bước chân, anh mới yên tâm, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên.

Anh khó lắm mới đối với cô tốt, nhưng cô lại ngốc đến không hiểu được nên cảm kích, vẫn bày ra nét mặt ủy khuất cho anh nhìn, để anh dở khóc dở cười.

“Thật là tiểu bạch thỏ ngốc nghếch.”

Ngoài miệng tuy là nói như vậy, nhưng anh vẫn cảm thấy, cô tuy ngu (“ngu” là từ của tác giả, không phải của ta)… nhưng thật ra vẫn rất khả ái, đáng yêu…

(End chương 2)