XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...
Chương 3

“Kỳ quái… Tối hôm qua tại sao đột nhiên lại mơ tới chuyện rơi xuống hồ bơi?”

Một ngày đông ấm áp, Tuyên Vũ Đồng một mình ngồi trong phòng ăn của một nhà hàng tên là “Phương Chi Đình”. Chỗ ngồi của nhà hàng này được chia làm bên trong cùng bên ngoài, bên trong nha trang hoàng đậm phong cách Châu Âu phong tình, thỉnh thoảng phát ra giai điệu nhẹ nhàng, ưu nhã. Bên ngoài sân là phong cách Âu Mỹ, bàn ăn đặt giữa các loại hoa cỏ, còn có một cái thác nhỏ đổ xuống một con sông nhỏ len lỏi xuyên qua khuôn viên.

Tuy nói là mùa đông, mấy ngày gần đây nhiệt độ thật ấm áp, giống như tiết trời đầu thu, cho nên Tuyên Vũ Đồng chọn ngồi ở ngoài sân , bên trên có tán che nắng giúp che ánh mặt trời, gió nhẹ nhàng thổi qua, rất là thoải mái.

Thực đơn chính của nhà hàng này là các món ăn Tây Âu, xế chiều, sau hai giờ có trà chiều cùng điểm tâm nhẹ, cô chọn một phần Chocolate () cùng một bình trà hoa quả, mở ra sổ tay, tiện ghi lại những linh cảm bất chợt.

Cô rất thích không khí nơi này, cảnh đẹp nơi đây có thể kích thích linh cảm của cô. Nếu như muốn thư giãn hoặc tìm linh cảm, cô lại đến nơi này, gọi một phần trà chiều, thoải mái, tự tại qua một buổi chiều.

Cô cầm lấy cây bút kim nguyên tử gạch gạch xóa xóa mấy dòng vừa viết, không hiểu tại sao đột nhiên lại nhớ tới chuyện ở hồ bơi. Bất quá như vậy lại làm cho cô nhớ tới, tựa hồ như từ sau sự kiện đó, thái độ của Phó Kỳ Tu đối với cô cũng có chút thay đổi.

Cô vẫn làm tiểu người hầu cho anh, nhưng không bị sai làm đông, làm tây nữa, anh chỉ cần cô ở bên cạnh là được. Cô cảm thấy rất không quen, sau ngược lại chủ động nghĩ ra chuyện để làm, đem mình loay hoay xoay quanh.



Nhưng khi nhìn thấy, phản ứng của Phó Kỳ Tu chính là không hài lòng, ngược lại còn đối cô sinh khí .

Kỳ quái, đem cô theo bên người, không phải là để giúp anh làm việc vặt? Cô không hiểu, anh rốt cuộc khí cái gì?

Khí cô quá mức cần lao? Di, có người tức giận vì việc như vậy sao?

Lúc này, có người tới gần bên bàn, mang đồ ăn ra cho cô, đầu tiên là mùi hương Chocolate mới ra lò, thêm một ấm trà trái cây, cuối cùng là một khối bánh ngọt Hắc Sâm Lâm (Black -forest cake. Trong nguyên liệu có 2 thành phần nổi bật là cherry và chocolate – cảm ơn Jane_Phung đã cho ta biết điều này ^^).

“Di?”

Cô lập tức ngẩng đầu lên.

“Tôi không có gọi bánh ngọt Hắc Sâm Lâm.”

“Cô là khách quen của tiệm, cho nên bánh ngọt này là tặng cho cô.”

Nam nhân đưa bữa điểm tâm tới cười nhạt.

“Thật sự?”

Cô kinh ngạc nhìn nam nhân kia, nhận ra anh là chủ quán, nhưng anh không thường xuyên ở quán, không ngờ tới hôm nay anh lại tự mình giúp cô mang điểm tâm tới.

“Kia, tôi thật ngại”

Vị chủ quán trẻ tuổi Khang Văn Thăng mới trên dưới ba mươi tuổi, tư văn hữu lễ, nhìn cô đang mở to mắt nét mặt vô cùng kinh ngạc, khóe miệng nét cười càng sâu.

“Không có gì.”

“Vậy thì cám ơn nhiều.”

Chỉ cần là Chocolate cô thích, cho nên cô cũng không có từ chối lâu, liền nhận lấy bánh ngọt Hắc Sâm Lâm được anh tặng kèm.

Khang Văn Thăng chú ý đến Tuyên Vũ Đồng đã một thời gian ngắn. Cô mỗi lần đều một mình đến vào lúc xế chiều, luôn là lấy ra một quyển bút ký, không biết viết những thứ gì.

Cô mặc dù không phải là nữ nhân có ngoại hình xinh đẹp, nhưng khí chất thanh nhã, rất hấp dẫn hắn, cho nên hôm nay anh mới thừa dịp đưa điểm tâm đến tìm cơ hội cùng cô bắt chuyện.

“Tôi biết hỏi như thế rất mạo muội, nhưng mỗi lần đều gặp cô viết viết trong sổ, cảm thấy khá hiếu kỳ, cô là tiểu thuyết gia?”

Anh đứng ở bên cạnh cô tán gẫu.

“Không phải.”

Ăn thịt một miếng bánh, cô không có suy nghĩ nhiều, thuận miệng hồi đáp:

“Tôi viết “Hương Phổ” .”

“Hương Phổ?”

Khang Văn Thăng nhỏ nhẹ lên tiếng, không giải thích được

“Hương Phổ” là cái gì?

“Thật ra tôi là “Điều hương sư”, đặc biệt giúp khách hàng điều chế nước hoa độc nhất vô nhị.”

Tuyên Vũ Đồng đơn giản giải thích.

“Mỗi loại nước hoa , tùy theo tốc độ bay hương nhanh chậm có thể chia làm trước điều, chúa điều, đáy điều, mỗi một điều cũng tùy những tinh dầu khác nhau tổ hợp mà thành, cho nên tô phải tùy theo yêu cầu đặc thù của mỗi một vị khách nhân, thiết kế ra Hương Phổ, sau mới bắt đầu điều chế nước hoa .”

Một cái nước hoa bôi trên người khách hàng, mùi đầu tiên ngửi thấy chính là trước điều. Trước điều phát huy được nhanh nhất, chờ trước điều phát huy hoàn sau, loại mùi vị thứ hai xuất hiện chính là chúa điều, thời gian lưu lại có lâu hơn một chút, chờ sau khi chúa điều cũng phát huy tác dụng xong, cuối cùng lưu lại mùi vị chính là đáy điều, mùi có thể duy trì phi thường lâu mới tản đi.

Mà quá trình từ trước điều đến chúa điều rồi đáy điều, mùi thơm thay đổi dần, giống như một bản hòa âm vậy, từ từ tạo thành một giai điệu của mùi thơm.

Điều hương là một loại mùi thơm nghệ thuật, cô trước tiên dựa vào những hiểu biết của bản thân đối với các loại tinh dầu, trong đầu tưởng tượng những tinh dầu khác nhau phối hợp lại sẽ có hiệu quả gì, sau đó thử soạn nhạc một tổ Hương Phổ, tiếp nữa tiến hành điều hương.

Khang Văn Thăng rất có hứng thú nghe cô giải thích như thế nào điều chế nước hoa , không nghĩ tới nghề nghiệp của cô lại kỳ diệu như vậy, thì ra điều chế nước hoa là một chuyên ngành không chỉ cần học vấn cao thâm còn rất nghệ thuật.

(Đúng vậy, ta mà hiểu được đoạn này nói gì cũng à cả một nghệ thuật TT-TT)

“Kia trên các loại nước hoa trên thị trường, cùng nước hoa do cô điều chế có cái gì khác biệt?”

“Khác biệt rất lớn, nước hoa trên thị trường được tinh chiết từ các loại hoa chết, mùi cũng rất cố định, mà tôi dùng tinh dầu thiên nhiên điều chế ra nước hoa sống, từ lúc bắt đầu phát ra mùi thơm đến kết thúc, mùi thơm sẽ thay đổi.”

Mỗi lần nói đến công việc của mình, cô liền thao thao bất tuyệt, rất hưng phấn.

“Thật là thú vị, nếu như không phải là nghe cô nói, tôi còn không biết thì ra là một lọ nước hoa bên trong còn có nhiều tri thức như vậy.”

Khang Văn Thăng vung lên cười, trong tươi cười lộ vẻ tán thưởng.

Cô có chút thẹn thùng cười nhẹ.

“Nếu như sau này có dịp, tôi có thể mời cô điều phối nước hoa được không?”

“Dĩ nhiên có thể.”

Cô gật đầu, đột nhiên nhớ tới một chuyện.

“Bất quá tốt nhất nói cho tôi sớm một chút, bởi vì đơn đặt hàng của tôi không ít, phải chờ một thời gian ngắn.”

Thật ra tài ăn nói của cô không tốt lắm, cũng không giỏi ứng đối với khách hàng, cho nên chỉ phụ trách điều nước hoa , về phần cùng khách hàng bàn bạc, tất cả đều là em trai xử lý, cho nên cậu ấy chính là người đại diện của cô.

Cô rất thích phân phối công việc như vậy, không có những chuyện tình vụn vặt làm phiền cô, cô mới có thể không lo lắng chuyên tâm công tác .

“Xem ra công việc của cô rất phát đạt, những điều này là học ở trường học ?”

“Không phải, tôi là bởi vì hứng thú, cho nên tự học mà thành.”

Cô là ở trong thư viện của Phó gia vô tình tìm thấy một bộ sách có liên quan đến nước hoa, tiến tới đối với điều chế nước hoa sinh ra hứng thú, từ trung học lại bắt đầu từ từ nghiên cứu, đánh bậy đánh bạ tiến vào lĩnh vực này, cô cũng chưa từng nghĩ tới, tự mình cuối cùng lại có thể dựa vào nước hoa kiếm tiền.

Điện thoại di động trong túi đúng lúc này vang lên, cô đành gián đoạn cuộc nói chuyện, cười xin lỗi nói:

“Xin lỗi, tôi có điện thoại.”

“Vâng, tôi quấy rầy rồi, cô cứ từ từ thưởng thức điểm tâm.”

Khang Văn Thăng khách khí hành lễ, không quấy rầy nữa, nội tâm cũng đã bắt đầu tính toán, lần tới cô đến, anh có thể cùng cô hàn huyên cái gì.
Sau khi Khang Văn Thăng rời khỏi, Tuyên Vũ Đồng cầm lấy điện thoại di động, không tự chủ dâng lên cười.

“Uy, thiếu gia.”

“Em hiện tại ở đâu?”

Phó Kỳ Tu vừa ở phòng làm việc xử lý văn kiện, vừa dùng tiếng nói trầm thấp mê người hỏi thăm.

“Uống trà chiều.”

“Lại đi tìm linh cảm ?”

Cô từng đề cập tới chuyện cô thường một mình đi đến một nhà hàng tìm linh cảm, cho nên anh cũng không ngoài dự đoán.

“Tìm được rồi sao?”

“Cũng tạm được, hôm nay không phải là rất thuận lợi, anh gọi điện thoại, hẳn không phải là muốn hỏi em chuyên linh cảm?”

Nhất định là có sự tình khác.

“Em tối hôm qua vội vàng trở về, hại anh quên đem quà mùa từ Nhật Bản về đưa cho em. Hôm nay sau bữa cơm chiều em qua chỗ anh một chuyến, mang quà về.”

Anh sẽ không nói cho cô biết, anh là “Cố ý” quên mất, như vậy mới có lý do đem cô lừa gạt đến chỗ ở của anh, có thể tạo ra càng nhiều cơ hội được ở một mình cùng cô.

“Anh mua quà cho em?”

Cô kinh ngạc thấp giọng hô.

“Ai hừm, không cần mua cái gì đâu, em lại không thiếu thứ gì.”

“Dù sao anh cũng đã mua, em không đến lấy, anh không thể làm gì khác hơn là đem làm đồ bỏ.”

“Được rồi được rồi, em đi lấy.”

Cô nhanh trả lời, miễn anh thật sự đem quà đi vứt bỏ.

Dễ dàng lại cắn phải mồi do anh quăng ra, một điểm cảnh giác cũng không có.

“Tốt lắm, buổi tối gặp.”

Anh câu khởi vẻ cười mờ ám, tiểu bạch thỏ thuận lợi mắc câu .

“Ừ, buổi tối gặp.”

Tuyên Vũ Đồng ngắt cuộc gọi, nụ cười trên mặt càng ngọt ngào, mặc dù cô không cần anh mua quà cáp gì, trong lòng vẫn là hiện lên một cỗ vừa hạnh phúc lại ấm áp, cả người lâng lâng, khó nén vui vẻ.

Không biết anh mua quà gì cho cô? Thật là thất bại, cô đã khẩn cấp muốn cùng anh gặp mặt .

Cô ở phòng ăn đợi đến chừng bốn giờ, liền về nhà chuẩn bị bữa ăn tối cho hai chị em, chờ đến tối chín giờ, cô mới kiếm cớ đi ra cửa tìm anh.

Cô ngồi trên ghế salon ở phòng khách, chờ Phó Kỳ Tu lấy quà từ trong phòng ra.

Phó Kỳ Tu cầm một cái túi giấy màu xanh nhạt từ trong phòng đi ra, ngồi vào bên cạnh cô, phi thường tự nhiên rút ngắn khoảng cách giữa hai người, cơ hồ dựa vào sát vào người cô, mới đưa túi giấy giao cho cô.

“Quà của em.”

Hơi thở của anh nháy mắt vây quanh cô, làm cho cô có chút tâm hoảng ý loạn, không biết phải làm sao, rồi lại không hiểu mình luống cuống cái gì?

“Sao vậy? Đột nhiên lại nhìn anh sững sờ?”

Khóe miệng anh vi câu khởi cười, tiếp tục phát ra cường đại mị lực, nhìn có thể hay không đem cô khiến cho hoàn toàn mê đảo.

“Không có… Không có chuyện gì.”

Cô cúi đầu, không suy nghĩ nhiều nữa, nhanh nhanh lấy túi giấy đựng quà mở ra, nhìn qua mới biết đó là một cái khăn quàn cổ bằng lông dê (lại lông dê =.=) màu lông Lạc Đà (???) có những ô vuông màu trắng tinh khiết. Vừa nhìn thấy nhãn hiểu nổi trên khăn cũng biết khăn quàng cổ này giá trị không rẻ.

“Khăn quàng cổ này rất quý…”

Cô kinh ngạc trợn to hai mắt.

“Anh đối với giá tiền của cái khăn này không có khái niệm, cảm thấy đẹp mắt nên mua cho em.”

Anh cố ý ngăn lời của cô, không để cho cô cự tuyệt, tự động tự phát lấy ra khăn quàng cổ, trực tiếp quàng trên cổ của cô.

“Anh xem cái khăn quang cổ lông dê màu vàng nhạt của em cũng cũ rồi, cũng nên đổi lại một cái .”

“Cái khăn quàng cổ kia vẫn còn rất tốt, cần gì đổi lại?”

Cô vội vã muốn đem cái khăn quàng quý giá trên cổ mình lấy xuống.

“Thiếu gia, em không…”

“Em quàng rất đẹp, đừng lấy xuống.”

Anh lông mày một chau , cố ý giả bộ mất hứng.

“Tâm ý của anh so sánh với giá cả còn quý trọng, em nếu là không nhận, sẽ lãng phí một phen tâm ý của anh.”

“Đó, được sao…”

Cô không hi vọng anh tức giận, cũng không muốn cô phụ tâm ý của anh, mặc dù vẫn là cảm thấy khăn quàng cổ này quý đến làm cho cô đau lòng, cũng chỉ có thể biết điều một chút nhận lấy.

“Như vậy mới đúng.”

Phó Kỳ Tu một lần nữa lại nhẹ cười, hơi cúi người giúp cô chỉnh lại khăn quàng cổ, khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt rút ngắn lại không ít.

Nhìn khuôn mặt của anh càng lúc càng đến gần, cô ngừng thở, tim không khỏi đập gia tốc, cơ hồ đều rối loạn.

Rõ ràng anh chẳng qua là cúi đầu tới giúp cô chỉnh khăn quàng cổ, là chuyện rất đứng đắn, cô cũng ngốc nghếch suy nghĩ miên man, tâm hoảng ý loạn.

Rốt cuộc là từ khi nào thì bắt đầu, khi đối mặt với anh liền sinh ra loại rung động kỳ lạ này?

Tựa hồ… Gần đây mới bắt đầu a!

Lúc cô còn ở Phó gia, hết thảy cũng rất bình thường. Năm năm trước, sau khi bọn họ rời khỏi Phó gia, anh vẫn chủ động quan tâm cô, hai người vẫn giữ vững liên lạc, thậm chí ngay cả cô phát sinh chuyện gì, không nói anh cũng biết. Cô mặc dù kinh ngạc, cũng không có suy nghĩ nhiều, coi như thêm một bằng hữu quan tâm cô.

Kết quả ba tháng trước, anh từ biệt thự của Phó gia chuyển ra, đến ở đối diện nhà cô, mà khoảng cách giữa hai người tựa hồ cũng theo đó mà gần hơn…

Cô suy nghĩ nhiều sao? Nhưng thật ra cô rất khó hiểu, đối với hành động không giống lúc trước của anh, cũng đối với tâm tư hỗn loạn của chính mình…

Phó Kỳ Tu từ từ giúp cô sửa sang lại khăn quàng cổ, hưởng thụ lấy niềm vui thú được chăm sóc cô.

“Lễ bái thiên mẹ anh sẽ ở nhà hàng Tây Hoa tổ chức bán hàng từ thiện, em có tới không?”

Cô hoàn hồn, thu hồi hoảng loạn trong lòng, trấn định địa trả lời:

“Có, em sẽ đi.”

Nói đến sự nghiệp điều chế nước hoa của cô, vị khách hàng đầu tiên chính là Phó phu nhân, sau khi bà biết được cô rất có hứng thú đối với nước hoa, liền muốn cô tự mình giúp bà điều chế một lọ nước hoa. Vốn là không ôm kỳ vọng quá lớn, không ngờ đến sau khi ngửi thấy mùi nước hoa do cô điều chế, thấy thích vô cùng, mỗi lần đi tham dự yến tiệc đều mang ra bôi. Kết quả, một số vị phu nhân là bằng hữu của Phó phu nhân cũng theo đó tìm cô muốn điều chế nước hoa, cứ như vậy mà tạo thành danh hiệu, đơn đặt hàng nhiều đến đáp ứng không xuể, hoàn toàn ngoài dự liệu của cô.

Phó phu nhân chính là ân nhân của nhà họ Tuyên, cho nên dù bọn họ đã rời khỏi Phó gia, ít nhiều cũng vẫn còn liên lạc với bà. Mà mỗi lần Phó phu nhân cử hành hoạt động gì, mời bọn họ đến giúp, chị em bọn họ dĩ nhiên sẽ không vắng mặt. Hơn nữa, cô cũng đã điều chế riêng một lọ nước hoa, để góp một khoản vào buổi bán hàng từ thiện của Phó phu nhân.

“Anh đón em cùng đi.”

Anh đã được mẹ nhắc nhở, nhất định phải đến tham dự, để hấp dẫn giới truyền thông, kéo theo càng nhiều người trong giới thượng lưu tới, mặc dù bản thân anh không hề thích xã giao.

“Không cần!”

Cô sợ hết hồn, vội vàng ngăn lại.

“Tại sao?”

Anh buồn bực nhẹ nhíu mày.

“Em đi cùng với Lý Hòa được rồi.”

Nếu là đồng ý để anh đưa đón, Lý Hòa nhất định sẽ khó chịu, vẫn là không nên thì hơn.

Phó Kỳ Tu trầm mặc, biết cô ngại Lý Hòa, cũng không có tiếp tục miễn cưỡng.

“Vậy cũng được.”

Anh vẫn biết Tuyên Lý Hòa đối với anh rất không có hảo cảm. Nói thật, anh đối với Tuyên Lý Hòa cũng không có cái gì hảo cảm. Mức độ Tuyên Lý Hòa bảo vệ cô, thật khiến cho anh phải hoài nghi Tuyên Lý Hòa có phải hay không “Yêu chị gái”?!

Dù sao còn nhiều thời gian, anh trước mắt phải giải quyết xong tiểu bạch thỏ ngu ngốc này, chờ khi tiểu bạch thỏ rơi vào tay anh rồi, em trai của cô cũng không thể làm gì.
Chủ nhật, trên tầng hai của nhà hàng Tây Hoa tụ tập toàn khách quý, chùm đèn thủy tinh hoa lệ trên cao tỏa ra những tia sáng lóng lánh như ngọc, bên dưới, những nữ nhân trang phục tỉ mĩ, gương mặt trang điểm kĩ lưỡng vô cùng xinh đẹp, không giống như đến tham dự buổi bán hàng từ thiện mà giống một hội thi sắc đẹp.

Phó phu nhân khách mời hôm nay phần lớn là các vị phu nhân, nam khách tương đối ít, mà những vị phu nhân có con gái chưa lập gia đình đều cố ý đưa theo các cô đến đây, nguyên nhân ai cũng biết, đương nhiên là vì Phó Kỳ Tu.

Anh ba mươi tuổi, độc thân, lại đang điều hành một công ty điện tử có tiếng, chính là người đàn ông độc thân hoàng kim người người mơ ước. Mà Phó phu nhân cũng muốn mượn cơ hội này để giúp con trai có cơ hội quen biết nhiều những tiểu thư khác, xem xem có thể tiến thêm một bước nữa hay không. Nhìn cậu con trai gần ba mươi tuổi chưa chưa có dự định kết hôn, bà thật lo lắng.

Tối nay Phó Kỳ Tu mặc một bộ đồ vest màu xám được cắt may khéo léo, làm nổi bật thân hình cao gầy của anh. Phó phu nhân không buộc anh đi theo bên người, hy vọng anh có thể “nhìn xung quanh”. Anh dĩ nhiên hiểu mẹ mình có ý tứ gì, chỉ tiếc bản thân đối với những nữ nhân trong bữa tiệc một chút hứng thú cũng không có.

Đang đứng một mình, đột nhiên có một vị khách nữ to gan muốn tiếp cận với anh, không nghĩ tới vừa đi được hai bước đã thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp đi tới bên cạnh anh, công khai gọi to:

“Kỳ Tu, thì ra anh ở trong này!”

Cô vô cùng thân mật kéo ống tay áo của anh, đối với những nữ nhân phía sau liếc mắt một cái, công khai biểu thị chủ quyền của mình. Cô thân hình cao ráo, mỹ miều, mái tóc dài được búi trên đầu buông xuống vài lọn tóc mềm mại, ngũ quan xinh đẹp, bộ sườn xám màu đỏ không tay càng tôn lên nước da trắng ngần của cô.

Rất nhiều quan khách nhận ra cô, cô chính là người mẫu đang nổi tiếng La Dĩ Na, cùng Phó Kỳ Tu tới lui khá thân thiết, có khi còn theo anh xuất hiện ở các bữa tiệc, quan hệ tựa hồ không tâm thường.

“Dĩ Na, em đến muộn.”

Anh nhẹ chau lông mày tỏ ý bất mãn.

“Buổi bán hàng từ thiện còn chưa bắt đầu, em muộn lúc nào?”

La Dĩ Na kiều diễm cười, dùng chỉ âm lượng chỉ hai người có thể nghe được nói:

“Cậu dùng “bia đỡ đạn” một cách không khách khí như vậy, không sợ tôi sẽ bỏ đi mặc kệ cậu?”

La Dĩ Na cùng Phó Kỳ Tu thật ra là bạn học đại học, cũng một trong những người bạn hiếm hoi của Phó Kỳ Tu.

Mà hai người bọn họ sở dĩ có thể trở thành bạn tốt, chỉ có một nguyên nhân, đó chính là “Vật họp theo loài” . Hai người ở trường học đều là nhân vật nổi tiếng, nhưng cá tính giống nhau cao ngạo, độc lai độc vãng, cũng không để ý đến những người hâm mộ, hết lần này tới lần khác vô cùng lạnh lùng, ngược lại, lại càng được mọi người sùng bái.

La Dĩ Na là con gái độc nhất của giám đốc một ngân hàng nổi, bất quá cô đối với sự nghiệp của gia đình một chút hứng thú cũng không có, sau khi trải qua một cuộc cách mạng với gia đình, mới như ý nguyện bước lên con đường người mẫu.

Phó Kỳ Tu thỉnh thoảng cần phải có bạn gái cùng đi đến những buổi yến tiệc, để tránh phiền toái, anh đều đi cùng La Dĩ Na, mà La Dĩ Na vì muốn thu hút sự chú ý của giới truyền thông, cũng vui vẻ giả vờ làm bạn gái của anh, hai người đều có mục đích, phối hợp với nhau đóng kịch rất tốt.

Quả nhiên, La Dĩ Na vừa xuất hiện, những nữ nhân khác liền không dám đến gần anh nữa, chỉ dám đứng từ xa mà nhìn, Phó Kỳ Tu dễ dàng đạt được mục đích. Anh biết mẹ của mình suy nghĩ cái gì, sớm đã có biện pháp đối phó.

Phó phu nhân vốn đang cùng các phu nhân khác nói chuyện, vừa nhìn thấy La Dĩ Na đứng bên cạnh bên cạnh con trai mình, liền biết anh đang giở trò gì, nhịn không được nhíu mày, sau khi cùng những các phu nhân khác nói tiếng xin lỗi, liền hướng bọn họ đi qua.

“Dĩ Na, cháu cũng tới sao.”

“Bác Phó.”

La Dĩ Na mỉm cười ngọt ngào.

“Thật xin lỗi, cháu nên đến chào bác trước, bất quá cháu nhìn thấy bác đang đang cùng những người khác nói chuyện phiếm, chưa dám đi qua quấy rầy .”

Phó phu nhân biết La Dĩ Na cùng con trai bà giao tình rất tốt, ấn tượng đối với cô cũng không kém, nhưng bà biết, Dĩ Na chỉ là bia đỡ đạn cho con bà.

“Này chỉ là chuyện nhỏ, không cần để ý.”

Phó phu nhân cười cười, sau ngược lại trừng mắt nhìn cậu quý tử đang đứng một bên.

“Kỳ Tu, đừng tưởng rằng ta không biết con đang làm trò gì.”

Bà vốn tưởng rằng anh và Dĩ Na có tình cảm, lại phát hiện quan hệ của bọn họ căn bản không giống với suy nghĩ của bà, phi thường đơn thuần, đơn thuần đến mức khiến bà hoài nghi con trai mình không biết có phải là đồng tính không? (TT-TT)

Mặc dù anh đã từng giải thích, xu hướng giới tính của anh hoàn toàn bình thường, bất quá trước mắt anh chỉ muốn khuếch đại sự nghiệp, chờ cho nên tảng vững chắc mới nghĩ đến chuyện kết hôn. Bà vẫn là không khỏi lo lắng, chỉ cần có cơ hội liền tìm biện pháp giới thiệu những cô gái chưa lập gia đình cho anh.

“Mẹ, con biết mình đang làm cái gì, mẹ không cần phải lo lắng.”

Anh không phải không muốn kết hôn, cũng không phải là không có đối tượng, chỉ bất quá thời cơ chưa tới, để tránh đả thảo kinh xà, trước mắt vẫn cứ nên yên lặng thì hơn.

“Con thật không muốn khiến mẹ lo lắng, tốt nhất nhanh chóng tìm đối tượng tốt…”

“Bác Phó.”

Lúc này, Tuyên Vũ Đồng cùng Lý Hòa song song tiến vào khách sảnh, vừa thấy được Phó phu nhân lập tức chạy tới chào hỏi.

“Bác Phó, đã lâu không gặp .”

“Mặc dù lâu không gặp mặt, trông bác vẫn trẻ trung như xưa.”

Tuyên Lý Hòa nở nụ cười điềm nhiên nói, đối với bác Phó từ lúc nhỏ đã luôn chiếu cố gia đình bọn họ, anh là phi thường tôn kính.

Tuyên Vũ Đồng hôm nay mặc một bộ váy liền màu hồng phấn tới ngang đầu gối, gấu váy có hai tầng viền hoa, còn Tuyên Lý Hòa vẫn giống như thường mặc một cái áo sơmi màu trắng, quần âu đen.

Rốt cục cũng đợi được cô tới! Mặc dù cô ăn mặc cũng không đặc biệt, Phó Kỳ Tu hai mắt vẫn sáng ngời, khóe miệng khẽ vung lên. Ở trong mắt của anh, cô mặc cái gì cũng đều đẹp, điều hấp dẫn anh chính là khí chất đơn thuần động lòng người của cô.

Vừa nhìn thấy chị em cô xuất hiện, lực chú ý của Phó phu nhân lập tức dời đi, bà cũng rất thích hai đứa trẻ vừa biết điều lại nghe lễ phép này.

“Vũ Đồng, Lý Hòa, mẹ các cháu gần đây có khỏe không?”

“Rất khỏe ạ. Mẹ cháu vẫn thường nói, nếu bác có thời gian rảnh rỗi mời bác đến khu nhà nghỉ của họ, mẹ cháu nhất định sẽ chiêu đãi miễn phí”

Tuyên Lý Hòa trả lời.

Tuyên Vũ Đồng liếc thấy Phó Kỳ Tu đang nhìn chằm chằm cô, không khỏi cảm thấy có chút thẹn thùng, nhưng sau khi thấy La Dĩ Na bên cạnh anh cũng đồng dạng nhìn cô cười, tâm trạng rung động đột nhiên trầm xuống, cảm thấy có chút… Rầu rĩ, ê ẩm.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy La Dĩ Na, trước đây, cô cũng đã được nghe nói cái tên này, những lời đồn đãi xung quanh nói La Dĩ Na là “Hồng phấn tri kỷ” của Phó Kỳ Tu, mặc dù Phó Kỳ Tu chưa từng thừa nhận, chỉ nói hai người là bằng hữu bình thường, nhưng không ai tin tưởng.

Nhìn La Dĩ Na đứng bên cạnh anh, thật sự rất xứng đôi, trong lòng cô cảm thấy buồn bực, nhưng tại sao buồn bực, cô cũng không hiểu…

“Vũ Đồng, lần trước cháu giúp Chu phu nhân, Vương phu nhân điều chế nước hoa, bọn họ rất thích, cũng muốn gặp cháu!”

Phó phu nhân mỉm cười kéo tay Tuyên Vũ Đồng, muốn đưa cô đến giới thiệu cho những người khác biết, tạm thời mặc kệ gã quý tử kia ở đó diễn trò.

“Lý Hòa, cháu cũng cùng tới đây đi, có lẽ tối nay các cháu có thể có thêm mấy cái đơn đặt hàng.”

“Cảm ơn bác, bác thật đúng là quý nhân của chị em cháu.”

Có mối làm ăn dâng tới cửa, Tuyên Lý Hòa dĩ nhiên sẽ không bỏ qua, mừng rỡ đi theo xã giao.

Tuyên Vũ Đồng biết điều một chút theo sát Phó phu nhân rời đi, nội tâm một cỗ buồn bực, toan toan vẫn không có tản đi, nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh, cố gắng mỉm cười, không suy nghĩ nhiều nữa.

Phó Kỳ Tu nhìn cô rời đi, mặc dù trong lòng rất muốn kéo cô ở lại bên cạnh mình, nhưng tạm thời vẫn chỉ có thể nín nhịn, đem phần quyến luyến này đè xuống.

La Dĩ Na nhạy cảm phát hiện ánh mắt Tuyên Vũ Đồng mới vừa rồi nhìn cô có chút khác thường, cảm thấy hơi có ý tứ.

“Tiểu bạch thỏ của câu, tựa hồ có chút không vui nha.”

La Dĩ Na cũng là lần đầu tiên chính thức gặp Tuyên Vũ Đồng, trước đây cô đã sớm biết đến sự tồn tại của Tuyên Vũ Đồng từ Phó Kỳ, đối với cô gái này rất có hứng thú.

Từ lúc hai người bọn họ đạt thành hiệp nghị “Theo như nhu cầu”, cả hai đều thẳng thắn bộc lộ tâm ý của mình, tiết lộ bản thân đã có người yêu, miễn đối với nhau có hiểu lầm.

Cô thật sự rất muốn biết, rốt cuộc là cô gái như thế nào có thể bắt được trái tim của một nam nhân cao ngạo như Phó Kỳ Tu, không nghĩ tới cô thật đúng như cái nickname mà anh đã đặt, là một “Tiểu bạch thỏ” điển hình, kiểu nữ nhân đơn thuần đến mức làm cho người ta nghĩ… muốn bắt nạt nàng.

“Sao cậu biết?”

Anh chỉ cảm thấy cô có chút không được tự nhiên, bởi vì cô không am hiểu các loại phép tắc xã giao.

“Trực giác của nữ nhân. Khi cô ấy nhìn thấy tôi đứng bên cạnh cậu, nét mặt liền thay đổi, nếu như tôi đúng, cô ấy chính là đang ghen.”
Phó Kỳ Tu kinh ngạc nhìn cô.

“Cậu xác định?”

Ghen? Nếu như Vũ Đồng bởi vì anh mà ghen, anh có cầu cũng không được. Anh chỉ sợ cô không ăn giấm, bởi vì những chuyện trước đây cho thấy, cô căn bản là không có đem anh để ở trong lòng.

Chỉ tiếc cô là người vô cùng chậm hiểu về chuyện tình cảm, một chút cũng không có phát giác ra anh sở dĩ có đối với cô tốt, đó là bởi vì… Anh thích cô.

Vừa bắt đầu, anh cũng không tùy tiện biểu lộ rõ tâm ý của mình, là bởi vì nếu như cô đối với anh không có có ý tứ, nhất định sẽ hù dọa đến cô, ngược lại tạo thành phản hiệu quả, cho nên anh hi vọng trải qua thời gian bên nhau thử dò xét tâm ý của cô, như vậy khi tỏ tình mới có hy vọng thắng.

Không ngờ đến năm năm trước, cô theo mẹ rời khỏi Phó gia, cơ hội gặp mặt giữa hai người liền ít đi, anh chủ động cùng cô giữ liên lạc, không để cho duyên phận giữa hai người đứt rời. Sau cha của anh mắc bệnh qua đời, anh chính thức tiếp nhận công ty điện tử Phó Đạt, công ty thế cục có chút hỗn loạn, một số chủ quản cao cấp hoài nghi một người trẻ như anh có bao nhiêu khả năng? Khiến cho anh chỉ có thể chuyên tâm vào công việc, cố gắng đem thế cục ổn định lại.

Trải qua mấy năm cố gắng, điện tử Phó Đạt ở trong tay của anh ngày càng phát đạt, quy mô mở rộng gấp ba lần, anh vững vàng ngồi lên vị trí giám đốc, vì vậy quyết định xuất thủ đối với tiểu bạch thỏ ngu ngốc này.

Anh lấy lý do chổ ở mới cách công ty tương đối gần, chuyển tới ở đối diện với nhà cô, chính là vì mục đich “nhất cự ly”. Tiểu bạch thỏ đúng là mắc câu, ngu ngốc tùy ý anh chế tạo ra không khí ám muội, nhưng là từ phản ứng của cô mà thấy, tựa hồ vẫn là không hiểu tâm ý của anh.

Nhưng La Dĩ Na bây giờ lại nói, cô đang ghen? Anh cỡ nào hi vọng La Dĩ Na suy đoán đúng!

“Tôi cũng không có thể xác định đúng trăm phần trăm, nhưng trực giác của phụ nữ cậu tốt nhất không nên xem thường.”

Chỉ e tiểu bạch thỏ bản thân có thể vẫn không biết mình là đang ghen đi, Phó Kỳ Tu lại có coi trọng một người ngu ngốc đến vậy, căn bản là tự mình chuốc lấy khổ.

Bất quá cô là người đứng xem lại cảm thấy rất có hứng thú, mong chờ được xem một vở kịch vui.

Phó Kỳ Tu không nhịn được mong đợi, hi vọng Tuyên Vũ Đồng thật sự thông suốt, đừng khiến cho anh lại thất vọng.

“Có biện pháp gì có thể xác định cô ấy có phải ghen thật hay không?”

Càng là để ý, lại càng bất an, rất sợ một bước sai lầm, sẽ khiến tất cả đều mất hết. Anh đối với Tuyên Vũ Đồng là vô cùng cẩn thận, phải chờ đến lúc có thể nắm chắc phần thắng trăm phần trăm mới xuất thủ.

“Tôi làm sao biết?”

La Dĩ Na nhún nhún vai.

“Cậu….”

Anh tức giận trợn mắt nhìn cô, biết cô là cố ý khiêu khích anh.

“Bất quá cậu có từng nghĩ đến chuyện thay đổi “phương thức săn thú”? Có lẽ thêm chút kích thích, sẽ thu được kết quả không tưởng cũng không chừng.”

Trong mắt cô hiện lên một đạo tinh quang, thật muốn làm chút chuyện gì, khiến cho tình huống càng trở nên “Thú vị” .

“Cậu căn bản là e sợ thiên hạ bất loạn.”

Anh hừ lạnh một tiếng, anh như thế nào không hiểu cô, trạng huống càng hỗn loạn, cô đứng ngoài xem càng thấy vui.

“Tôi đây là đang giúp cậu, cậu rốt cuộc có hiểu hay không?”

La Dĩ Na phát hiện Tuyên Vũ Đồng lúc này đã lui ra sau, đứng cách Phó nhu nhân một đoạn, tùy Tuyên Lý Hòa cùng phu nhân khác thân thiện nói chuyện với nhau, cô liền bắt đầu triển khai hành động.

“Tôi cảnh cáo cậu, nếu dám ngăn trở tôi và tiểu bạch thỏ nói chuyện, sau đừng hòng tiếp tục tìm tôi làm bia đỡ đạn.”

“La Dĩ Na!”

Anh không cho phép La Dĩ Na đem tình huống làm cho hỗn loạn hơn nữa, vội vàng muốn tiến lên ngăn cản, không ngờ những vị khách nữ nãy giờ đứng một bên lập tức thừa cơ tiến lên, ngăn trở đường đi của anh, cùng anh bắt chuyện.

Vừa lúc có người ngăn trở, La Dĩ Na mỉm cười bước những bước dài đến trước mặt Tuyên Vũ Đồng, chủ động vươn tay chào hỏi.

“Hello, tôi là La Dĩ Na.”

Tuyên Vũ Đồng sửng sốt một chút, không nghĩ tới cô sẽ chủ động tới đây, trì hoãn trong chốc lát mới đưa tay ra.

“Xin chào, tôi là Tuyên Vũ Đồng.”

“Tôi biết cô, Kỳ Tu đã từng nói về cô.”

La Dĩ Na thái độ hào phóng , nụ cười rực rỡ, Tuyên Vũ Đồng dĩ nhiên cũng rất khách khí nở nụ cười, mặc dù không hiểu, La Dĩ Na vì cái gì chủ động tìm tới cô?

“Nghe Kỳ Tu nói, cô là điều hương sư của ‘TheOnly’, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, vẫn rất muốn gặp mặt một lần, hôm nay rốt cũng có thể gặp được.”

“Cô nói như vậy thật khiến tôi thấy xấu hổ.”

Tuyên Vũ Đồng có chút thẹn thùng cười khẽ.

“Có cái gì phải ngại?”

La Dĩ Na tiến gần hơn một chút, đôi mắt đẹp chớp chớp.

“Tuyên tiểu thư, thật ra… Tôi rất muốn nếu có một lọ nước hoa đặc chế cho riêng mình, cô có thể nhận đơn đặt hàng của tôi được không?”

“Đương nhiên có thể. Cô muốn mùi hương của cô sẽ mang lại cho người khác cảm giác gì? Giống như là tinh khiết, trong sáng hay có chút lạnh lùng…?”

Miếng ăn đến cửa, cô không có lý do gì lại từ chối, liền rất tự nhiên đáp ứng.

“Tôi hi vọng cô có thể giúp tôi điều chế một lọ nước hoa có khả năng hấp dẫn nam giới, đàn ông chỉ cần vừa ngửi thấy mùi thơm kia, lập tức sẽ bị dụ dỗ, không biết có được hay không?”

Cô phi thường mong đợi, nụ cười mập mờ mang theo ý tứ không rõ.

“… Tôi sẽ cố gắng.”

Thật ra từ xưa tới nay, nước hoa đều có năng lực quyến rũ, thậm chí một số loại nước hoa còn có hiệu quả kích thích ân ái, cô cũng từng gặp qua những vị khách có yêu cầu tương tự, hơn nữa còn thuận lợi giúp khách hàng điều chế ra nước hoa , nhưng không có cảm giác không dễ chịu giống như lần này.

La Dĩ Na muốn dùng nước hoa dụ dỗ ai? Phó Kỳ Tu sao? Trong đầu vừa xuất hiện ý nghĩ này, trái tim cô liền cảm thấy vô cùng buồn bực.

Cô hơi nhướng lông mày, vuốt ngực, không hiểu tại sao mình lại khó chịu? Có thể bởi vì bên trong phòng nhiều người, không khí có chút không thoáng, có lẽ cô nên đi ra ngoài hít thở chút khí trời.

“Tuyên tiểu thư, vậy cám ơn cô trước.”

La Dĩ Na vui vẻ tiến thêm một bước yêu cầu.

“Tôi biết cô có nhiều đơn đặt hàng, cần phải chờ đợi, nhưng tôi đang rất vội, có thể hay không nể mặt “Quan hệ đặc biệt” giữa tôi và Kỳ Tu, giúp tôi nhanh một chút? Tôi nhất định sẽ trả thêm thù lao cho cô.”

“Đặc biệt thế nào?”

Cô vô thức hỏi ngược lại.

La Dĩ Na nụ cười càng trở nên mập mờ, cố ý nói không rõ.

“Tôi không tiện trả lời, cô nên tự mình hỏi Kỳ Tu thì hơn.”

Nụ cười mập mờ của cô trong nháy mắt đâm vào tim Tuyên Vũ Đồng, làm cho cô không khỏi cảm thấy không thoải mái, rất muốn lập tức kết thúc câu chuyện với La Dĩ Na.

Quan hệ đặc biệt thế nào? Cô thật muốn cắn lưỡi chính mình, tại sao lại thốt ra câu hỏi ngu ngốc như thế?

Nội tâm cảm giác buồn bực càng lúc càng tăng, cơ hồ khiến cho cô không cách nào hô hấp. Cô thật không hiểu bản thân rốt cục là bị làm sao, chỉ biết cần phải lập tức ra ngoài hít thở khí trời, bằng không có lẽ cô thật sự có thể buồn chết.

(End chương 3)

chương 4

Thật bết bát, cô hoàn toàn không có có tâm tư điều phối nước hoa .

Tuyên Vũ Đồng đang ngồi trong phòng làm việc, bao nhiêu lần muốn lên tinh thần điều nước hoa , nhưng luôn là vừa cầm đến ống nhỏ giọt liền nhụt chí để xuống, một chút tâm tình cũng không có.

Tối hôm qua, sau khi cùng La Dĩ Na nói chuyện xong, tâm tình của cô đột nhiên vô cùng buồn bực, sau đó Phó Kỳ Tu tới bên cô, cô liền vô ý thức đến gần bên Phó phu nhân hoặc là Lý Hòa, không muốn cùng anh nói chuyện, cho đến khi buổi bán hàng từ thiện kết thúc mới thôi.

“Có thể hay không nể mặt “Quan hệ đặc biệt” giữa tôi và Kỳ Tu, giúp tôi nhanh một chút?”

“Tôi không tiện trả lời, cô nên tự mình hỏi Kỳ Tu thì hơn.”

Trong đầu của cô giống như một cái đĩa nhạc tua đi tua lại, liên tục lặp lại hai câu nói này của La Dĩ Na, cô thầm nhủ không muốn tiếp tục nghĩ nữa, thế nhưng vẫn bị hai câu nói này cuốn lấy toàn bộ giấc ngủ, sáng nay rời giường với đôi mắt thâm quầng như gấu mèo.

Tại sao phải để ý hai câu nói này như vậy? Bọn họ trong lúc có quan hệ đặc biệt gì, căn bản cùng cô một chút quan hệ cũng không có!

Đặt điện thoại di động lên bàn, lúc này vừa vặn vang lên tiếng chuông, hôm nay đây là lần thứ ba Phó Kỳ Tu gọi điện thoại tới. Hai lần trước cô cũng không có nhấc máy, nhưng tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, anh nhất định sẽ gọi cho tới khi cô chịu nghe mới thôi. Không thể làm gì khác hơn cô hít sâu một hơi, điêu chỉnh lại tâm tình, tay cầm lấy điện thoại di động.

“Uy.”

“Vũ Đồng, mới vừa rồi em tại sao không nghe máy?”

Phó Kỳ Tu khẩu khí rõ ràng mang theo lo lắng cùng bất mãn.

Tối hôm qua anh cũng đã cảm giác được cô cố ý tránh anh, trải qua một đêm nghỉ ngơi mới quyết định gọi điện cho cô, không nghĩ tới phải gọi nhiều lần cô mới nhấc máy.

“Em để điện thoại trong phòng làm việc, lúc nãy lại không có mặt trong đó nên không nghe thấy điện thoại đổ chuông.”

Cô nhàn nhạt trả lời.

Phó Kỳ Tu trầm mặc một hồi, mới lại hỏi:

“Em không vui? Tại sao không vui?”

“Em rất vui vẻ a, hắc hắc.”

Cô cố gắng cười khan hai tiếng, nhưng chỉ là giấu đầu hở đuôi.

Phó Kỳ Tu nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã, thanh âm của cô rõ ràng là không vui, cô cho là cười khan hai tiếng có thể gạt được ai?

“Vũ Đồng…”

“Anh gọi điện thoại tới cũng chỉ là muốn hỏi em có vui hay không sao? Nếu quả thật là như vậy, em gác máy đây, em còn đang bận.”

Cô dứt khoát đi trước một bước chặn đầu anh, miễn cho anh tiếp tục ép hỏi.

Tiểu bạch thỏ này lại dám đối với anh giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo? Anh thật kinh ngạc, bởi vì … tình huống này trước đây chưa từng gặp qua, từ trước cô đối với anh có thể nói là muốn gì được đó, giống như là ngay cả từ “Không” nói như thế nào cũng không biết. Nhưng từ sau buổi tối hôm qua, mọi thứ đã trở nên không giống trước đây.

Anh lo lắng cho cô, nhưng cô hiện tại lại không muốn cùng anh nói chuyện, anh cố gắng nhịn xuống, ngược lại nói:

“Anh gần đây buổi tối ngủ không ngon, em giúp anh ở trong phòng điểm chút tinh dầu giúp dễ ngủ đi.”

Muốn cô đến nhà anh? Nhưng cô hiện tại không muốn gặp anh.

“Anh đang ở đâu?”

“Vẫn ở công ty.”

“Còn bao lâu nữa mới trở về?”

Hiện tại đã là tám giờ tối, anh vẫn còn làm thêm giờ, cô cảm thấy có chút đau lòng.

“Có thể sẽ rất trễ.”

“Vậy cũng được, em qua giúp anh điểm chút tinh dầu, anh… Không nên làm việc quá sức.”

Cô vẫn là nhịn không được toát ra sự quan tâm đối với anh.

“Anh biết, nhờ em.”

“Vâng.”

Sau khi tắt điện thoại, cô lập tức giúp Phó Kỳ Tu chọn tinh dầu. Huân y thảo, hoa chanh, cam, tinh dầu hoa nhài cũng có thể giúp ngủ ngon. Cô nhớ rõ anh thích mùi thơm của huân y thảo, liền giúp anh chọn tinh dầu huân y thảo.

Cầm lấy tinh dầu, cô rời khỏi phòng làm việc đến phòng của anh, ở trong kho tìm ra đèn đốt tinh dầu, đặt trên bàn trà nhỏ trong phòng của anh.

Cô rót nước vào trong đèn, đem vài giọt tinh dầu huân y thảo nhỏ vào trong nước. Chờ anh trở lại, chỉ cần đốt đèn lên, mùi thơm của huân y thảo sẽ tràn ngập cả gian phòng, giúp anh có một đêm ngủ ngon.Nhất cử nhất động đều vô cùng tỉ mỉ, nơi nơi bộc lộ ra của cô đối với toàn tâm toàn ý quan tâm.

Sau khi làm xong công tác chuẩn bị, cô lẽ ra nên lập tức rút lui, nhưng lại ngồi ở bên bàn trà, nhìn ngọn đèn tinh dầu, nhịn không được sững sờ.

Cô tại sao phải trốn anh? Tại sao phải vì mấy lời tối hôm qua của La Dĩ Na mà cảm thấy không thoải mái?

“Không nên tiếp tục nữa, nhanh lên một chút khôi phục bình thường…”

Cô vỗ vỗ khuôn mặt của mình, muốn xoa dịu những toan tính buồn bực không nguôi trong lòng, nhưng cho dù cô đã liều mạng tự nói với mình không cần để ý, tựa hồ vẫn là một chút điểm tác dụng cũng không có.

Cô thật là càng ngày càng không thể hiểu nổi chính mình…

“Cách!”

“Ách?”

Thanh âm mở cửa đột nhiên vang lên, hại côg sợ hết hồn, muốn đứng lên, đầu gối lại thình lình đụng vào bàn trà, đau đến mức nhịn không được ngồi chồm hỗm ở trên mặt thảm.

“Ai nha, đau quá…”

“Vũ Đồng, làm sao vậy?”

Phó Kỳ Tu vừa nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng khóc thét liền chạy vào, lo lắng cô đã xảy ra chuyện gì.

“Sao anh về sớm vậy? Không phải nói phải ở lại công ty sao?”
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại Kenhtruyen.wap.sh chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Cô kinh ngạc trợn to hai mắt, còn tưởng rằng là có trộm tới.

“Anh mới rồi có nói với em như vậy sao?”

Anh cố ý giả ngu, thật ra lúc nãy khi nói chuyện với cô anh đang trên đường trở về nhà.

“Anh rõ ràng nói như vậy.”

Cô lần nữa từ trên mặt thảm cố gắng đứng dậy, không muốn ở lâu, tính toán lập tức rời đi.

“Em đã giúp anh chuẩn bị đèn tinh dầu rồi, ngủ ngon.”

“Đợi một chút, Vũ Đồng.”

Anh bắt lấy cánh tay cô, không để cho cô đi.

“Chúng ta cần nói chuyện một chút.”

Nếu nói qua điện thoại rất có thể sẽ bị cô cúp máy, cho nên anh không thể làm gì khác hơn là giảo hoạt một chút, đem cô lừa tới nơi này. Hai người mặt đối mặt, cô không muốn nói cũng không được.

“Nói chuyện gì?”

Cô có chút chột dạ cúi đầu, căn bản là không dám nhìn anh.

“Em đang trốn tránh anh, tại sao phải trốn tránh anh?”

Tim của cô trong nháy mắt đập mạnh, anh quả nhiên là muốn hỏi vấn đề này, nhưng cô trước mắt một chút cũng không muốn nói.

“Em… không có trốn anh…”

“Em nói láo, bắt đầu từ tối hôm qua em đã không được bình thường.”

Tối hôm qua, sau khi La Dĩ Na cùng cô nói chuyện, cô liền trở nên là lạ, cố ý trốn anh, khiến anh không chuẩn bị kịp. Anh hỏi La Dĩ Na rốt cuộc đã nói với cô những gì, La Dĩ Na chết cũng không nói, chỉ nói nếu anh chú ý phản ứng của cô, liền biết cô có phải hay không đang ghen.

“Em có trốn anh sao?”

Cô cũng học theo anh giả bộ ngu,

“Em không cảm thấy là mình đang trốn anh, là anh suy nghĩ nhiều rồi.”

Nhìn cô không chỉ phản kháng anh, thậm chí còn nói dối anh, khiến anh hoàn toàn không thể ngờ được.

“Vũ Đồng…”

“Em còn phải trở về đẩy nhanh tiến độ làm việc, không làm phiền anh nghỉ ngơi.”

Cô hất ra tay của anh, bối rối muốn lao ra, nếu còn không đi, cô sẽ bị anh ép hỏi khó có thể chống đỡ được.

“Đợi một chút!”

Phó Kỳ Tu trong lòng gấp gáp, từ phía sau đuổi theo ôm chặt lấy cô, làm cho cô muốn chạy cũng chạy không thoát.

Cô hít vào một hơi, vừa thẹn vừa sợ giãy dụa, hơi thở của anh trong nháy mắt nồng đượm vờn quanh cô. Tim cô đập rộn lên, hô hấp dồn dập, cảm giác bản thân tựa hồ như sắp ngất tới nơi.

“Anh… Mau buông…”

Anh chưa từng như vậy ôm cô, mà anh cũng không nên như vậy ôm cô nha. Quan hệ của bọn họ cũng không có thân mật đến độ có thể làm ra loại hành động này.

“Vũ Đồng, nguyên nhân em trốn tránh anh là bởi vì ghen, có phải hay không?”

Anh đã sớm trông bận tâm được nhiều như vậy, nếu cô thủy chung không chịu thừa nhận, anh dứt khoát phải nói cho rõ ràng, làm cho cô không cách nào trốn tránh vấn đề này.

Có lẽ anh nên nghe theo đề nghị của La Dĩ Na, thay đổi phương thức đối đãi với cô, nếu như anh cứ tiếp tục đối xử tốt với cô, mà cô vẫn còn không nhận ra, vậy thà anh dứt khoát làm rõ bằng bất cứ giá nào !

“Em không biết!”

Cô thật sự không biết tâm trạng buồn bực, đau nhói này rốt cuộc đại biểu cho cái gì. Loại tình cảm quá xa lạ này, cô chưa từng trải qua, đầu óc cũng vô cùng hỗn loạn.

“Tại sao lại không biết? Thấy Dĩ Na ở bên cạnh anh, em không vui, cho nên mới cố ý tránh anh, anh có nói sai không?”

Cô im lặng trước ngực của anh, nửa cam chịu trả lời:

“Đúng, anh nói đúng, nhưng điều này có thể nói lên cái gì?”

Anh không nghĩ tới một chiêu này thật đúng là kích thích cô thẳng thắn nói ra.

“Này đại biểu em yêu anh, cho nên mới ghen với Dĩ Na.”

“Ách?”

Cô sửng sốt, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, phải mất một lúc lâu mới mở được miệng.

“Anh… Anh nói gì?”

“Em yêu anh, cho nên mới ghen vơi Dĩ Na.”

“Em… Yêu…”

Đáp án của anh đối với cô mà nói quá mức chấn động, đầu của cô không cách nào thuận lợi tiếp thu tin tức, mà ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu cà lăm.

Cô mở to mắt, thật lâu lại trở về thẫn thờ, khiến anh dở khóc dở cười.

Chẳng lẽ thừa nhận thương anh giống gặp người chết sao?

“Vũ Đồng, nhanh lên một chút lấy lại tinh thần…”

Cái điện thoại di động “kỳ đà” đột nhiên vào thời khắc này vang lên, thanh âm phát ra từ trong túi áo khoác của Phó Kỳ Tu, khiến cả hai người giật mình, Phó Kỳ Tu hơi chút buông lỏng tay, Tuyên Vũ Đồng liền vội vàng từ trong ngực của anh tránh thoát, bối rối chạy ra khỏi phòng của anh.

“Vũ Đồng!”

Phó Kỳ Tu nhanh chóng đuổi theo cô ra khỏi phòng, chỉ tiếc tốc độ chạy trốn của cô nhanh đến mức làm anh há hốc mồm, mới chỉ trong một cái nháy mắt, cô đã vọt ra cửa sắt, cũng không quay đầu lại chạy trối chết.

Anh bất đắc dĩ thở dài, không tính toán tiếp tục đuổi theo, bởi vì anh biết, trước lúc cô có thể tiếp thu, nhìn thẳng vào tình cảm của mình, anh có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích.

Trong túi áo, điện thoại di động tiếp tục vang, giống như vẫn chưa từ bỏ ý định, chờ đến lúc anh chịu nhấc máy mới thôi.

“Đáng chết!”

Anh đại hỏa lấy điện thoại di động ra, đè mạnh xuống khóa trò chuyện ——
Tuyên Vũ Đồng vội vội vàng vàng trở lại nhà mình, sau khi cửa phòng làm việc đóng lại sau lưng, cô mới ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nhịn không được liều mạng thở.

Tim của cô đập nhanh thật là nhanh, giống như có thể từ trong lồng ngực chui qua miệng mà bật ra ngoài vậy (=.= hình dung kiểu gì vậy). Nhưng cô không xác định được, tim mình sở dĩ đập nhanh như vậy, là vì chạy trốn, hay là bởi vì khẩn trương, thẹn thùng, tâm hoảng ý loạn?

Cô vẫn cho là, bất cứ chuyện gì cũng dựa vào anh, cam tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì cho anh, đó là vì thói quen trong một thời gian dài. Cũng bởi vì quá quen, nên cô chưa bao giờ từng cẩn thận suy tư, loại này vô oán vô hối vì đối phương kính dâng đích tình cảm, rốt cuộc ý vị như thế nào?

Cô vuốt xuống trái tim kinh hoàng, đầu vẫn là một đoàn hỗn loạn, chỉ có thể tiếp tục ngốc ngồi dưới đất, gương mặt không tự chủ địa đỏ bừng.

Tối nay nhất định lại mất ngủ…

Đến tột cùng phải như thế nào mới có thể xác định mình là thật sự đã yêu một người?

“Thấy Dĩ Na ở bên cạnh anh, em không vui, cho nên mới cố ý tránh anh,…”

“Này đại biểu em yêu anh, cho nên mới ghen với Dĩ Na.”

“Ghen… Là như vậy a…”

Tuyên Vũ Đồng ngồi ở “Phương Chi Đình” cô có thói quen ngồi ở bên ngoài sân, có chút hoảng hốt lẩm bẩm tự nói. Một người đối với tình cảm vốn dị thường chậm lụt như cô, sau khi trải qua kích thích mấy ngày hôm trước, tựa hồ có chút thông suốt, bắt đầu suy tư về vấn đề tình cảm.

Cô sớm đã có thói quen trở thành tiểu nữ bộc của anh, nhưng cái loại cảm giác này tựa hồ không giống với công việc. Bởi vì cô không phải là nhận lệnh giúp anh làm đông, làm tây, mà là mang theo tâm tình vui sướng vì anh mà hành động.

Đối với khăn quàng cổ anh tặng, cô rất quý trọng, cơ hồ không nỡ dùng, thỉnh thoảng mới lấy ra nhìn một chút, sờ sờ, xong liền xếp lại cất đi, cô đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Cô thích nghe được thanh âm của anh, thích cùng anh gặp mặt, làm việc vặt cho anh, cho đến khi La Dĩ Na xuất hiện, cô mới cảm nhận thấy tư vị chua xót chưa từng có.

Thấy La Dĩ Na rúc vào bên cạnh anh, cô rất không thoải mái, thậm chí cảm thấy chướng mắt.

Thì ra là cái này kêu là ghen!

Cô không tự chủ mà ghen với La Dĩ Na, nếu như Phó Kỳ Tu không có trực tiếp thức tỉnh cô, cô có lẽ vẫn sẽ tiếp tục không hiểu, thậm chí cho là mình mắc một loại bệnh gì đó.

(Không còn lời nào để nói =.=)

Cho nên… Cô thật… Yêu Phó Kỳ Tu…

Tâm hoảng hốt nhảy loạn, càng nghĩ càng thẹn thùng, thật muốn đào một cáo hố đem mình chôn xuống.

Cô chừng nào thì bắt đầu yêu anh? Tại sao cô không có phát hiện? Là bởi vì hai người biết nhiều năm, vì vậy lâu ngày sinh tình, cho nên cô mới chậm lụt mà không hiểu được sao?

Nhưng là anh đã có La Dĩ Na !

La Dĩ Na chẳng những xinh đẹp, gia thế cũng tốt, bọn họ là rất đẹp đôi. Xem lại cô, bề ngoài bình thường, cái gì gia thế bối cảnh cũng không có, căn bản là không xứng với anh!

Giờ phút này tâm tình cô giống như đang tắm trong ánh nắng ấm áp, từ thẹn thùng tung tăng trong nháy mắt biến thành mất mát như đưa đám. Hai người bọn họ ở phương diện nào cũng cách biệt quá lớn, căn bản là không thích hợp.

Huống chi… Anh cũng không yêu cô, người anh yêu là La Dĩ Na…

Không nghĩ tới cô lần đầu tiên yêu một người, nhưng cũng đồng thời thất tình, điều này khiến cô sau này biết lấy bộ mặt như thế nào để đối mặt với Phó Kỳ Tu? Cô căn bản là không dám gặp anh.

Từ hôm cô bỏ chạy từ nhà anh về, anh gọi điện thoại cho cô, cô đều không nghe máy, cuối cùng thậm chí tắt điện thoại làm bộ không có chuyện này. May là anh không có trực tiếp tìm tới cửa, bằng không cô thật không biết nên ứng phó như thế nào.

Nhưng khi anh không hề có thêm bất kỳ động tĩnh nào nữa, cô lại nhịn không được thất vọng. Tâm tình phản phản phúc phúc, thật là mâu thuẫn cực kỳ, ngay cả bản thân cũng chịu không hiểu được mình.

“Ai…”

Tại sao phải làm cho cô hiểu ra tâm ý của mình? Nếu như thế này, thà là giống như lúc trước, chậm lụt đến mức cảm giác gì cũng không có, không biết có tốt hơn không?

Đúng lúc này điểm tâm do cô gọi được đưa lên, lại thêm một khối hương thảo Mục tư, cô phục hồi tinh thần lại.

“Tôi nhớ kỹ tôi không có gọi…”

“Tôi biết, coi như là tôi mời không được sao.”

Khang Văn Thăng đối với cô ôn văn cười một tiếng.

“Ách?”

Cô không nghĩ tới Khang Văn Thăng lại tự mình đưa điểm tâm đến, vị chủ quán này gần đây thực rảnh rỗi?

“Anh tại sao đối với tôi tốt như vậy?”

Này quá kì quái.

Nếu như là một người quen đối với cô tốt, cô có thể vui vẻ tiếp nhận, sẽ không nghĩ nhiều như vậy, nhưng một người không quen đối với cô tốt, cô có chậm lụt đến mấy cũng cảm giác được không đúng lắm.

Khang Văn Thăng đầu tiên là sửng sốt, không nghĩ tới cô trực tiếp hỏi như vậy. Bất quá, nếu người ta mở miệng, anh cũng dứt khoát, trực tiếp bày tỏ tâm ý của mình, không tiếp tục quanh co lòng vòng.

“Thật ra tôi đối với cô rất có hảo cảm, muốn cùng cô kết bạn. Sau này nếu như cô tới tiệm của tôi, chúng ta có thể đơn thuần tâm sự, cô không cần cảm thấy có bất kỳ áp lực nào, cũng chỉ làm bạn bình thường mà thôi.”

Anh chừng như cũng đoán được cá tính của cô e lệ, trước cùng cô thân quen một chút, tiếp nữa mới nghĩ đến tiến thêm một bước phát triển, tương đối dễ dàng thành công hơn.

Tuyên Vũ Đồng sửng sốt, nhìn bộ dáng chân thành của anh, thành thật mà nói ấn tượng của cô đối với anh cũng không xấu, liền gật đầu đáp ứng.

“Được.”

Cô biết anh cũng không có ác ý, mà cô cũng đang muốn tìm sự tình khác dời đi chú ý, giải quyết tâm tình đang xuống thấp của mình.

“Thật tốt quá.”

Khang Văn Thăng cười, anh vốn đang lo lắng cô sẽ cự tuyệt!

Cô cũng cười đáp lại, không muốn tiếp tục suy nghĩ đến vấn đề đau đầu của bản thân. Cô nghĩ, Khang Văn Thăng có lẽ cũng là một người bạn không tệ…

Buổi tối mười giờ, Phó Kỳ Tu rốt cục đem tất cả công văn xử lý xong, mệt mỏi trở về nhà, đem cửa sổ trong phòng mình mở ra, vốn cho là có thể thấy ánh đèn trong phòng làm việc của Tuyên Vũ Đồng ở phía đối diện, lại không nghĩ rằng tầng sáu đối diện vẫn còn tối om.

Anh nhăn lại lông mày, anh biết rõ thói quen của Tuyên Vũ Đồng, buổi tối cô hầu như đều ở nhà, thậm chí có lúc chăm chú nghiên cứu đặc tính của tinh dầu trong phòng làm việc cho đến nửa đêm, nhưng nhìn tình hình trước mắt có vẻ cả cô và Tuyên Lý Hòa đều không có ở nhà.

Cô đi đâu? Anh lấy điện thoại di động ra, nhấn mã số của cô, nghĩ muốn tìm cô, một lòng phiền não bất an, cảm thấy tình huống bây giờ quả thực là hỏng bét.

Buổi chiều hôm ấy anh chỉ ra cô thương anh, khiến cô bị làm cho sợ chạy trối chết. Anh biết cô cần có thời gian đối mặt với lòng mình, nhận rõ tình cảm của mình, cho nên anh cho cô thời gian mấy ngày để tỉnh táo lại.

Mấy ngày sau, anh lần nữa gọi điện thoại cho cô, cô mặc dù tiếp, nhưng luôn nói mình gần đây phi thường bận rộn, ứng phó vài câu xong sẽ đem điện thoại tắ máy.

Sách, cô có so với anh bận rộn sao? Lý do kém bản lĩnh như vậy làm sao có thể qua mặt được anh? Cô rõ ràng là cố ý trốn tránh, không dám đối mặt anh!

Tại sao? Thừa nhận yêu anh là chuyện tình đáng sợ vậy sao?
Điện thoại di động truyền đến tiếng tút dài đều đặn, đối phương chậm chạp không nhấc máy. Anh buồn bực chờ, không thể không nghĩ biện pháp thay đổi thế cục.

Lúc trước anh băn khoăn cô không muốn để Tuyên Lý Hòa biết, cho nên mới phối hợp cô, nhưng nếu như cô tiếp tục cố ý tránh né anh, anh sẽ phải trực tiếp “Tới cửa bái phỏng” ! Anh đã sớm muốn công khai quan hệ của hai người, để Tuyên Lý Hòa biết hai người bọn họ vẫn còn qua lại.

Điện thoại vang lên thật lâu cuối cũng cũng có người nhấc máy, thanh âm vọng lại từ bên kia vô cùng ầm ĩ, giống như là ở trong phòng ăn.

“Uy?”

“Vũ Đồng, em ở đâu?”

Anh cố nén lửa giận, tận lực giữ vững tiếng nói nhẹ nhàng.

“Ách… Em đang ở bên ngoài.”

Trả lời cũng như không!

“Nơi nào bên ngoài? Làm cái gì?”

Người đầu dây bên kia do dự một chút, có chút bối rối luống cuống trả lời:

“Em… Ở trong phòng ăn, cùng bạn đi ăn khuya.”

“Bạn?”

Thanh âm của anh trong nháy mắt cao lên tới quãng tám, loại bạn gì chứ?

“Em không phải nói gần đây bề bộn nhiều việc, đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, hiện tại cũng có thời gian cùng bạn đi ăn khuya, công việc xong rồi sao? Anh đây cũng muốn mời em ăn bữa cơm, cùng em nói chuyện, không biết em chừng nào rãnh rỗi? Hử?”

Anh mặt lạnh, biết sự nhẫn nại của mình đã đến cực hạn , cô nếu như dám tiếp tục trả lời anh không rảnh, anh không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì nữa, bức cô cùng anh gặp mặt.

“A? Kia… Cái kia…”

Cô khẽ thấp giọng hô, giống như là khẩn trương đến không cẩn thận lật úp cái gì.

“Vũ Đồng, cẩn thận. Y phục có bị ướt không?”



Đầu bên kia điện thoại xuất hiện thanh âm của một nam nhân khác quan tâm hỏi thăm, còn trực tiếp gọi tên của cô.

“Bạn” cùng cô ăn cơm là đàn ông? Phó Kỳ Tu trong nháy mắt trợn to hai mắt.

“Không có chuyện gì…”

Cô trả lời với người đang cùng mình ăn cơm, sau mới rồi hướng Phó Kỳ Tu nói:

“Chuyện đi ăn cơm từ từ nói sau. Em… Điện thoại di động của em sắp hết pin, cứ như vậy nha, bye bye!”

“Tuyên Vũ Đồng —— “

“Cách! Đô đô đô…”

Nghe thanh âm điện thoại di động cắt đứt, Phó Kỳ Tu không dám tin nhìn chằm chằm điện thoại di động, cô lại vừa tắt điện thoại của, cô lại vừa tắ điện thoại của anh!

Tình huống càng ngày càng không ổn, nam nhân cùng cô ăn cơm là ai? Cô thậm chí cả ngày tránh anh, nhưng lại cùng những nam nhân khác ra ngoài ăn cơm, hơn nữa còn không dám cho anh biết!

Cảm giác nguy cơ trong nháy mắt dâng cao, vừa tức vừa giận vừa không cam lòng, nếu tiếp tục để cho cô lẩn tránh, vậy “Phó Kỳ Tu” ba chữ sẽ phải lật ngược lại rồi!
chương 5

Sớm hơn một chút, trong phòng ăn của Mỗ Nghĩa Đại Lợi.

“Vũ Đồng, tôi có hai vé đi nghe nhạc miễn phí người khác cho, buổi tối ngày mai diễn, thời gian hơi gấp không thể tìm được người cùng đi xem, cô có thể đi cùng tôi cùng được không?”

Hai người ăn được một nửa, Khang Văn Thăng đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy. Tuyên Vũ Đồng ngừng ăn, suy nghĩ có nên hay không nhận lời mời của người này.

Ngày mai thứ sáu, cô đối với âm nhạc rất có hứng thú, nhưng là nội tâm lại có phần chần chờ.

Vì muốn dời đi sự chú ý, cô đáp ứng lời mời của Khang Văn Thăng, buổi tối cùng anh đi ăn tối. Nhưng cô mặc dù cùng Khang Văn Thăng gặp mặt, trong lòng vẫn nhớ tới Phó Kỳ Tu, căn bản không cách nào chuyên tâm dùng cơm. Cô biết như vậy thật không tốt, nhưng cô… Chính là không điều khiển được trái tim mâu thuẫn của mình.

Khang Văn Thăng thấy cô có vẻ khó xử, vội nói:

“Nếu như cô cảm thấy không tiện, không cần miễn cưỡng, tôi sẽ tìm xem có còn ai khác có thể đi cùng không.”

“Ách… Thật ra cũng không phải là miễn cưỡng.”

Cô nở một nụ cười, cảm thấ có lỗi khi cự tuyệt, cuối cùng vẫn là nhận lời.

“Vậy cũng được, chương trình diễn ra ở đâu?”

“Hội trường âm nhạc Quốc gia.”

Khang Văn Thăng cũng cười, biết cô là một nữ nhân dễ dàng mềm lòng.

“Vậy tối mai chúng ta hẹn ở đâu…”

Điện thoại di động vào thời khắc này vang lên, cô không có suy nghĩ nhiều, ngay lập tức đem điện thoại di động từ trong bọc móc ra, nhìn thấy tên người gọi hiển thị, trong nháy mắt thần kinh căng thẳng, như lâm đại địch.

Phó Kỳ Tu, anh vừa gọi điện thoại tới!

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Cô hoảng hốt đầu óc vô cùng hỗn loạn, không biết rốt cuộc có nên bắt máy hay không.

“Vũ Đồng, không phải là có điện thoại sao, thế nào không tiếp?”

Khang Văn Thăng hảo ý hỏi thăm.

Cô phục hồi tinh thần lại, dưới cái nhìn soi mói của Khang Văn Thăng, kiên trì đè xuống tâm trạng nhấc máy.

“Uy?”

“Vũ Đồng, em ở chỗ nào?”

Nam nhân mặc dù giọng nói bằng phẳng, nhưng tựa như có mùi thuốc súng.

“Ách… Em ở bên ngoài.”

“Nơi nào bên ngoài? Làm cái gì?”

“Em… Ở trong nhà hàng, cùng bạn ăn khuya.”

Cô chột dạ, vốn không rành nói dối, không thể làm gì khác hơn là dùng từ “bạn” không rõ ràng mà nói.

Thật không hiểu nổi bản thân, rõ ràng chính là bình thường cùng bạn bè ăn cơm mà thôi, cô tại sao lại lo lắng như vậy, sợ anh tức giận?

Nhất định là lúc trước bị anh ức chế quá lâu, chuyện gì cũng cho anh biết, không có có bất kỳ giấu diếm, mới có thể không quen với trạng huống hiện tại.

“Bạn? Em không phải nói gần đây bề bộn nhiều việc, vội vàng đến không có thời gian nghỉ ngơi, hiện tại cũng có thời gian cùng bạn bè ăn khuya, hết bận rồi sao? Anh đây cũng muốn mời em ăn bữa cơm, cùng em nói chuyện, không biết em chừng nào rãnh rỗi? Hử?”

“A? Kia… Cái kia…”

Cô bị làm cho sợ đến khuỷu tay không cẩn thận đụng vào chén nước, thấp hô ra tiếng, nhanh lên lấy khăn tay nếu lau cái bàn.

“Vũ Đồng, cẩn thận. Y phục có bị ướt không?”

Khang Văn Thăng cũng vội vàng lấy khăn tay giúp cô lau.

“Không có chuyện gì…”

Cô trước đối với Khang Văn Thăng xin lỗi cười một tiếng, sau mới đúng điện thoại di động nói:

“Chuyện ăn cơm nói sau. Em… Điện thoại di động của em sắp hết pin, cứ như vậy nhé, bye bye!”

“Tuyên Vũ Đồng —— “

Cô quyết định thật nhanh, cúp điện thoại, thuận tiện cũng tắt điện thoại. Anh muốn cùng cô nói chuyện gì? Cô cũng không dám nghĩ. Bởi vì ngữ khí của anh rõ ràng không vui , giống như là muốn băm vằm cô ra.

Thật là đáng sợ, cô nên làm thế nào mới tốt, cô có một loại dự cảm xấu, anh đang phát điên…

“Vũ Đồng, mới vừa rồi là ai gọi điện thoại tới?”

Khang Văn Thăng quan tâm hỏi.

“Nhìn nét mặt của em tựa hồ rất sợ người đó?”

“Không có gì, không có gì.”

Cô vội mỉm cười, không muốn nói chuyện nhiều.

Nếu cô không muốn nói tới, Khang Văn Thăng cũng rất thức thời nói sang chuyện khác, muốn khôi phục vốn lại không khí vui vẻ lúc nãy. Nhưng Tuyên Vũ Đồng đã sớm không yên lòng, rất nhanh, hai người ăn tối xong, sau khi hẹn thời gian cùng địa điếm ngày mai gặp mặt, liền tự mình về nhà.

Trở lại phòng làm việc, cô thở dài một hơi gục xuống bàn, thật không rõ tại sao mình phải khẩn trương như vậy, cô vừa không có phạm pháp, lại chỉ ăn một bữa cơm trong sáng mà thôi, cho dù anh có biết, cũng có thể đối với cô như thế nào?

Nhìn trên bàn lọ nước hoa đã vô keo, cô lại thấy nhức đầu, đây là nước hoa của La Dĩ Na, cô làm như thế nào có thể đem nước hoa giao cho La Dĩ Na?

Cô không biết cách cự tuyệt người khác, cho nên khi La Dĩ Na hướng cô cầu khẩn, cô lại kiên trì đẩy nhanh tốc độ.

“Nước hoa đã xong rồi? Thật tốt quá, Tuyên tiểu thư, thật sự rất cám ơn cô. Số tiền còn lại ngày mai tôi sẽ chuyển vào tài khoản của cô. Bất quá tôi gần đây có chút bận, không có thời gian đi lấy nước hoa. Bằng không, cô đem nước hoa giao cho Kỳ Tu! Hai chúng tôi tương đối thường gặp mặt, chờ lần gặp tới tôi sẽ lấy nước hoa từ chỗ anh ấy là được.”

Nghĩ tới nội dung cuộc điện thoại mấy ngày hôm trước cùng La Dĩ Na, cô lại càng nhức đầu hơn.

Cô hiện tại căn bản không dám đi gặp Phó Kỳ Tu, lại càng không nói đến phiền toái anh đem nước hoa giao cho La Dĩ Na.

Nhưng La Dĩ Na căn bản chưa cho cô thời gian cự tuyệt, vội vã nói điện thoại xong liền gác máy.

Làm sao bây giờ? Thật sự phải đem nước hoa giao cho Phó Kỳ Tu? Cô phải nghĩ được phương thức không đụng mặt anh, bằng không bị anh bắt được, cô sẽ xong đời …

Tuyên Vũ Đồng kể từ sau khi ngắt điện thoại ở nhà hàng kiên trì tắt điện thoại, buổi sáng hôm sau cũng không có mở, hoàn toàn không để cho Phó Kỳ Tu có cơ hội liên lạc với cô, hoàn toàn làm một con rùa rút đầu.
Đến tối, Phó Kỳ Tu thoái thác tất cả các cuộc xã giao, trước bữa ăn tối đã trở về nhà, quyết định tự mình tới cửa đi chắn Tuyên Vũ Đồng.

Anh trước về nhà mình, muốn làm xong công việc lập tức qua tìm cô, lại phát hiện căn nhà vốn tối lại có ánh đèn.

Vũ Đồng đã tới? Anh vôi vàng đi tới bên bàn ăn, nhìn thấy trên bàn có một cái hộp bọc vải nhung màu đen, bên dươi cái hộp còn có một tờ giấy, chữ viết trên đó chỉ liếc mắt một cái anh liền nhận ra, là chữ của Vũ Đồng.

Anh cầm lấy giấy, buồn bực nhìn xem trên giấy viết gì, không nghĩ tới càng xem càng hỏa đại, nữ nhân liều mạng làm con rùa rụt cổ kia có cản đảm nói anh “Hỗ trợ” đem nước hoa chuyển giao cho La Dĩ Na, cũng không dám ngay mặt cùng anh nói chuyện này!

Thật là tức chết người đi được, cô đem anh trở thành cái gì, người giao hàng sao?

“Tuyên Vũ Đồng, em xong rồi!”

Sự kiên nhẫn đối với cô đã dùng hết, anh không thể nhịn được nữa, tính toán muốn đem cô từ trong động bắt được. Anh đi tới tầng sáu tòa nhà đối diện nhấn chuông cửa, không bao lâu, bên trong cửa truyền đến thanh âm của Tuyên Lý Hòa.

“Tới!”

Tuyên Lý Hòa qua Miêu Nhãn trên cửa thấy người đứng bên ngoài là Phó Kỳ Tu, kinh ngạc sửng sốt.

Anh mở cửa, nét mặt có chút lãnh đạm, hoàn toàn không cho Phó Kỳ Tu sắc mặt tốt.

“Phó thiếu gia, có chuyện gì sao?”

Anh một chút cũng không ngạc nhiên vì sao Phó Kỳ Tu biết chỗ bọn họ ở, dù sao nhất định là bà chị đần kia chủ động nói cho Phó Kỳ Tu biết.

“Vũ Đồng đâu? Tôi muốn gặp cô ấy.”

Anh mặc kệ nét mặt lãnh đạm của Tuyên Lý Hòa, anh hiện tại chỉ muốn lập tức nhìn thấy Tuyên Vũ Đồng, làm cho cô không cách nào tiếp tục trốn tránh anh.

“Thật đáng tiếc, chị tôi bây giờ không có ở nhà.”

“Cô ấy không ở nhà? Cô ấy đi đâu?”

“Phó thiếu gia, chúng tôi cùng anh đã không còn quan hệ gì , chị tôi muốn đi đâu, còn cần phải thông báo với anh sao?”

Tuyên Lý Hòa lạnh lùng trào phúng nói.

Phó Kỳ Tu lông mày một chau, cố gắng đè lửa giận, cũng không dễ dàng chết tâm như vậy.

“Tôi có chuyện gấp muốn cùng cô ấy nói, có thể để tôi vào nhà chờ được không?”

“Có cần gấp như vậy sao? Chỉ sợ chị ấy sẽ không về sớm.”

“Tại sao?”

“Chị ấy đã là người trưởng thành, đi ra ngoài “hẹn hò”, về muộn một chút cũng là rất bình thường.”

Tuyên Lý Hòa vi câu khởi vẻ cười, cố ý kích thích Phó Kỳ Tu.

Tốt nhất hắn ta có thể thức thời một chút, đừng tiếp tục không có việc gì quấn quít lấy chị gái anh, miễn pha hỏng số đào hoa gần đây mới có của cô.

“Hẹn hò?”

Phó Kỳ Tu lông mày chau càng chặt hơn, có phải hay không là người tối hôm qua cùng cô ăn cơm?

“Đúng vậy, chị ấy vừa mới quen ‘Bạn trai’.”

Anh sẽ không nói cho Phó Kỳ Tu, người kia thật ra là “Nam bằng hữu”.

“Cho nên phó thiếu gia vẫn là đi về trước đi, tôi nghĩ tối hôm nay chị ấy không có thời gian cùng anh nói chuyện rồi.”

Phó Kỳ Tu sắc mặt trong nháy mắt trở nên phi thường khó coi, cô lại dám có bạn trai? Đầu của cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì?

Cô rõ ràng là thương anh, tại sao vẫn cùng nam nhân khác gặp gỡ ?

Không đúng, này không phải là tác phong của cô, có lẽ là Tuyên Lý Hòa cố ý khuyếch đại sự thật, muốn để anh hiểu lầm. Dù sao chuyện Tuyên Lý Hòa nhìn anh không vừa mắt cũng không phải là chuyện ngày một, ngày hai, anh một chút cũng không nghi ngờ chuyện cậu ta có thể thừa cơ cản trở chuyện của anh và Vũ Đồng.

Tuyên Lý Hòa khó thấy được bộ dáng kinh ngạc khó coi của Phó Kỳ Tu, âm thầm sảng khoái không dứt.

Anh thật sự không hi vọng chị gái mình tiếp tục bị Phó Kỳ Tu kiềm chế, giống như vĩnh viễn cũng không thoát được khỏi thân phận tiểu nữ bộc, cho nên chỉ cần có cơ hội phá hư, anh luôn không chút do dự hạ thủ.

“Thật xin lỗi, quấy rầy.”

Phó Kỳ Tu cố nén khí , lập tức xoay người rời đi.

Đừng tưởng rằng như vậy anh sẽ buông tha tìm người, không có đơn giản như vậy, anh không dễ bị đánh gục đâu!

Anh trở lại nhà mình, đầy bụng khí không chỗ phát, biết rõ chuyện Tuyên Vũ Đồng gặp “Bạn trai” có thể là Tuyên Lý Hòa lừa gạt anh, vẫn là nhịn không được rễ “toan” mọc lan tràn, bị chính mình tức làm cho chua chết được.

Nếu như biết cô lúc này đang ở đâu “hẹn hò”, anh nhất định lập tức chạy vội đi qua, một chút lý trí cũng không có. Nhưng anh bây giờ chỉ có thể nôn nóng ở trong phòng đi qua đi lại, giống như dã thú bị nhốt ở trong lồng táo bạo, bất an.

Không được, anh không có biện pháp đợi ở nhà, anh phải tìm một chỗ phát tiết tâm tình, bằng không anh sẽ phát điên !

Anh nhìn về phía hộp nước hoa trên bàn ăn, tâm niệm vừa động, lập tức lấy điện thoại di động ra, giận chó đánh mèo, dùng sức nhấn mã số quen thuộc.

“La Dĩ Na, nếu như cậu muốn có được nước hoa của mình, lập tức, đến gặp tôi lấy!”