XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Cô gái đằng sau chiếc mặt nạ - Trang 5

Full | Lùi trang 4 | Tiếp trang 6

Chương 21. Gặp gỡ gia đình Petrakis


Xinh đẹp không phải là từ để chỉ một khuôn mặt hoàn mỹ mà để nói về một trái tim ấm áp, một tâm hồn thuần khiết.

EROS

"Con đang nghĩ gì thế? Đây là một bữa tiệc gia đình." Mẹ tôi, Nina Petrakis nói ngay khi bà yêu cầu tôi tới phòng nhạc. "Con không nên mang theo trợ lý riêng của mình tới đây."

"Vậy tại sao nhà Valientes lại ở đây? Họ cũng không phải người trong nhà mà."
"Eros, mẹ hy vọng một ngày nào đó chúng ta sẽ là người một nhà. Mọi người đều mong muốn con sẽ kết ho Stella và con đã nói rằng con sẽ suy xét về điều đó, nhớ chứ?" Stella đứng đầu danh sách các nàng dâu mà bố mẹ tôi muốn tôi kết hôn và cái trò gán ghép của họ thật sự khiến tôi phát điên lên được.

"Vì Chúa, đó là từ 5 năm trước rồi, khi con vẫn còn ở tuổi vị thành niên và lúc đó con còn hoàn hoàn say xỉn. Mẹ không nên tin vào nhwuxng gì mà con đã nói trước đây. Thêm vào nữa thì con chỉ đồng ý với tất cả những gì mẹ và cha nói để tránh bất hòa trong gia đình thôi."

"Nhưng con cũng thấy rằng con bé rất xinh đẹp mà. Nhìn mà xem, con bé đã trở thành một cô gái rất tuyệt vời."

"Mẹ, với con thì mọi phụ nữ đều đẹp. Điều đó chẳng quan trọng gì cả."

Tôi hét ầm lên. Yeah, Stella Valiente là con gái độc nhất của Rafael Valiente, một tỉ phú người ý, một trong những ông trùm lớn nhất thế giới trong lĩnh vực dầu mỏ. Mẹ của cô ta, Natalie Monteiro là cô của Inigo.

Stella là một cô gái rất thanh tú, mong manh, giỏi giang, đức hạnh và chung thủy. Với mái tóc đen nhánh và làn da trắng như tuyết, trông cô ấy thật chẳng khác nào một con búp bê bằng sứ. Yeah, và cô ta cũng được gia đình nâng niu hệt như một con búp bê vậy, đặc biệt là ba người anh của cô ta, Franco, Manuel và Xander. Họ lúng nào cũng tìm mọi cách để dọa dẫm tôi, với suy nghĩ rằng tôi sẽ phải cúi đầu bởi tôi sẽ cưới em gái họ. Thật ngu ngôc. Họ nên biết rằng tôi không bao giờ cúi đầu trước bất cứ ai.

Tôi hơn hẳn hơn mấy tên ngốc đó về cả tầm ảnh hưởng đối với kinh tế thế giới, danh tiếng và cả tiền bạc.

"Nhìn con xem, Con thậm chí còn không ăn mặc cho tử tế nữa. Vest của con đâu rồi?" Bà ấy nhìn tôi chằm chằm đầy tức giận "Tất cả đã bị phá hỏng, trên bản không có đủ chỗ ngồi và đầu bếp của chúng ta chỉ chuẩn bị đồ ăn cho 12 người thôi."

Tôi đi về phía sau ba, nhẹ nhàng mat-xa "Sao mẹ lại phải bực mình vì những chuyện nhỏ nhặt thế. Điều đó không tốt ẹ đâu. Mắt mẹ sẽ xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn đấy. Jade sẽ ngồi chỗ của con. Con không đói. Con sẽ gặm sandwich trong nhà bếp sau."

"Không được! Con biết là mẹ không thể để con làm thế"

Tôi cười, tiếp tục mát-xa vai cho bà "Vậy hãy để cô ấy ngồi cạnh con, được chứ."
Mẹ tôi thở dài. "Mẹ sẽ tới nhà bếp và yêu cầu đầu bếp lấy thêm chỗ cho khách"
"Cảm ơn mẹ."

Khi mẹ tôi đangquay người bước đi, bà đột nhiên dừng lại trước khi mở cửa "Cái túi xách mà Jade đang dùng là con đưa cho con bé à?"

Tôi thở mạnh. Bà ấy nhận ra chiếc tui. À thì điều đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên lắm. Mẹ tôi có cả một bộ sưu tập các loại túi xách và bà là một chuyên gia trong việc nhận định hàng xịn và hàng nhái. "Vâng" tôi thừa nhận.

Bà gật đầu "Cha con cũng đã tặng mẹ một chiếc giống hệt như vậy màu đen làm quà Giáng sinh. Đó là mẫu trong bộ sư tập mới nhất của Hermes và nó đáng giá cả gia tài. Con bé có biết điều đó không?"

"Chắc là không ạ." Tôi nhún vai.

"Và con cũng vừa mới tặng con bé một ngôi nhà." Bà nhướng mày " Và con bé thì vẫn tưởng rằng đó là nhờ mẹ nó trúng thưởng trong siêu thị"

Khốn kiếp! Ai nói với bà về chuyện đó vậy? Đó là một bí mật cơ mà.

Dường như những bà mẹ luôn biết tất cả mọi thứ liên quan tới con cái của họ.
"Đứng lo lắng con trai, mà sẽ không nói với ai đâu. Cha con và Chloe cũng không biết về chuyện này."

"Ai đã nói với mẹ thế?" Tôi gật đầu đầy thất vọng. Tôi muốn sự riêng tư. Nếu được thì tôi không muốn bất cứ ai biết về những gì mà tôi đã làm, đặc biệt là gia đình tôi."

"Saamantha. Bà ấy đang họp với quản lý bất động sản khi con gọi cho anh ta để hỏi tìm nhà. Bà ấy vẫn cập nhật thông tin thường xuyên ẹ từ lúc đó."

Samantha Miller Monteiro. Mẹ của Inigo, bạn thân của mẹ tôi. Họ luôn hứng thú với việc kể cho nhau nghe về con cái cũng nhưng những bí mật của chúng.
Ôi, phụ nữ!

"Con biết việc mình đang làm, và đó là tiền của con. Con đã làm việc rất chăm chỉ để kiếm được.Con có thể dùng nó vào bất cứ việc gì mà con muộn" tôi trả lời, nhét tay sâu hơn vào túi quần

"Dĩ nhiên là con có thể rồi, con trai" Mẹ tôi cười, khẳng định một lần nữa rằng bà không có ý định can thiệp vào bất cứ quyệt định nào của tôi. "Mẹ chỉ tự hỏi liệu hành động đó được xem như là con đang làm từ thiện hay... giữa con và Jade đang có gì đó mà mẹ nên biết hay không."

Tôi cười với bà và lắc đầu.

"Mẹ nghĩ quá nhiều rồi. Mẹ đi và yêu cầu với bếp trưởng đi. Khách của mẹ sắp chết đói hết rồi."

"Ôi, đúng rồi, chúng ta sẽ nói chuyện sau." Bà nói vè đi ra khỏi phòng.

JADE

Lẽ ra tôi không nên tới đây. Đây không phải là chỗ dành cho tôi. Tất cả mọi người đều đang nhìn tôi từ đầu tới chân như sinh vật lạ. Trông tôi chẳng khác nào con bé ăn xin khi so với những người phụ nữ trong những bộ trang phục đẹp đẽ và đắ tiền kia. Họ đều trang điểm rất xinh đẹp, đầu tóc được chải chuốt cầu kì cùng những bộ trang sức sáng bóng đắt tiền. Tôi cảm thấy vô cùng lạc lõng. Giá như ở giữa sàn có thể xuất hiện một cái lỗ cho tôi chui xuống.

Tôi vẫn nhớ như in biểu cảm của mẹ Eros khi anh ấy giới thiệu tôi với bà. Mắt ba mở tròn vì ngạc nhiên và nhìn Eros với anh mắt kiểu, Con mang cái gì đến đây thế này?

Nhưng sau đó bà ấy lập tức bình thườn trở lại, chào hỏi tôi rất thân thiện và giới thiệu tôi với chồng của bà, tức cha của Eros, ngài Markos Petrakis.

"Anh yêu, em muốn anh gặp Jade Collins. Cô ấy từng là người giúp việc trong căn hộ của Eros và giờ thì cô ấy là trợ lý riêng mới của thằng bé."

"À, dĩ nhiên rồi." Ngài Petrakis khoác vai vợ mình, kéo bà lại gần hơn ":Rất vui được gặp lại cô Jade" Ông ấy cười với tôi sau đó nhìn vợ mình " Em biết đấy, Eros rất thích café mà Jade pha. Thằn gbes nói ddos là món café ngon nhất mà nó từng được uống."

"Vâng, em biết. Eros cũng đã nói với em về điều đó, em rất muốn được nếm thử một tách." Bà Petrakis nói.

"Dĩ nhiên rồi thưa bà. Hãy nói với tôi bất cứ lúc nào bà muốn."

Bà Petrakis cười sau đó xin phép rời đi. Tôi nhìn thấy bà đi về phía Eros và họ cùng nhau rời khỏi phòng khách.

Ngài Markos Petrakis hỏi tôi về mấy nguyên liệu tôi dùng để pha café. Sau đó ông kể cho tôi nghe vê những loại café ngon nhất mà ông nhwuxng được thử ở những đất nước khác nhau. Sự đậm đà của café ở Costa Rica, hương vị của café Jamaican và sự độc đáo trong café ở Puerto Rican.

"Gì vậy, một bài thuyết trình về café ạ?"

Tôi nghe thấy một giọng phụ nữ vang lên phía sau mình. Tôi quay lại và nhìn thấy một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp đang cười với tôi. Cô ất thật hoàn hảo và lộng lẫy. Cô ấy hoàn toàn nổi bật giữa các cô gái xinh đẹp trong phòng.

"Con yêu, cha đang kể cho Jade nghe về những loại café mà cha đã từng uống. Con biết rằng cô ấy pha café rất ngon chứ?"

"Thật sao? Wow. Gia đình tôi rất thích uống café. Đặc biệt là cha tôi và anh Eros. Nhân tiện thì tên tôi là Chloe."

"Tôi là Jade, er... là trợ lý riêng của ngài Petrakis

"Ồ, tôi hiểu. Tôi lại cứ tưởng cô là bạn gái anh ấy cơ." Cô ấy nhướn lông mày đầy vẻ dò hỏi

"um... không... dĩ nhiên là không rồi thưa cô."

Cô ấy cười và nói "Tôi đang trêu cô thôi, Jade. Hãy gọi tôi là Chloe."

"Vậy tôi xin phép thưa các quý cô. Jade, cô ở lại cùng với Chloe nhé."

"Vâng, ngài Petrakis. Um.. Cảm ơn ngài."

Tôi cảm thấy rất ngại ngùng khi đứng cùng với em gái của Eros, Chloe Petrakis. Mặc dù cô ấy rất thân thiện và luôn cười với tôi rất thoải máy những tôi vẫn cảm thấy có chút không đúng. Cô ấy trông như một nàng công chúa, một ngôi sao nổi tiếng vậy... còn tôi thì hoàn toàn lu mờ trước sắc đẹp của cô ấy.
"Cô có muốn cùng tôi tới vườn hoa hồng không Jade?"

"Dĩ nhiên rồi, tôi rất thích hoa hồng.."Tôi đồng ý ngay tức khắc và đi theo cô ấy.
Vườn hoa rất đẹp. Có đủ loại hoa hồng với đủ màu sắc – đỏ, trắng, hồng đào, vàng và hồng – rực rỡ trổ bông với hương thơm ngào ngạt. Vô cùng dễ chịu.

Mảnh vườn cũng được chăm sóc rất cẩn thận. Các loại hoa hồng cùng màu được trồng thành khóm với nhau và được bao quanh bởi đá sỏi.

"Đây từng là sân chơi của chúng tôi khi chúng tôi còn nhỏ. Nhưng khi tôi vào đại học thì Eros bắt đầu trồng hoa hồng tại đây vào mỗi cuối tuần. Anh ấy tự mình xới đất và bố trí vườn hoa.

"ngài ấy trồng hết số hoa này ư?"

"Đúng vậy, tất cả. Mẹ tôi rất cô đơn khi chúng tôi không còn ở nhà thường xuyên như trước nữa. Ít nhất thì nó cũng khiến mẹ tôi bận rộn và vui vẻ hơn."

Tôi cảm thấy rất ấn tượng với ông chủ của mình. Tôi có thể nhận ra được anh ấy yêu mẹ của mình tới mức nào. Quả là một người đàn ông của gia đình. Anh ấy thích nấu ăn và làm vườn.

Chloe ngắt một bông hoa hồng và cài nó lên tai phải của ôi. Sau đó cô ấy nhìn tôi chằm chằm từ trên xuống dưới. Tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Cô rất đẹp. Cô chỉ không muốn thể hiện nó ra thôi." Cô ấy nói.

"Không phải thế."

"Cô là Jade. Tôi biết cô rất đẹp khi tôi nhìn thấy... và tôi cũng có thể hiểu được lại sao anh Eros lại thích cố."

"Um, tôi nghĩ rằng cô đã hiểu sai về sự có mặt của tôi tối nay."

Cô ấy lại nở một nụ cười hoàn mỹ sau đó lắc đầu " Cô là người phụ nữ đầu tiên anh ấy mang về nhà để gặp gai đình – và cái cách mà anh ấy cô... rất khác... rất đặc biệt. Tôi mừng vì cô rất điềm đạm. Thỉnh thoảng tôi cảm thấy rất khó chịu mấy người phụ khác cứ tìm đủ mọi cách để quyến rũ anh trai tôi. Họ thậm chí còn lợi dụng tôi. Họ muốn trở thành bạn tôi chỉ để tiếp cận với anh ấy."

"Không... ngài ấy chỉ là ông chủ của tôi thôi thưa cô."

"Hãy gọi tôi là Chloe."

"Ý tôi là cô Chloe. Ngài ấy nói rằng cần tôi có mặt ở đây để tiện sai bảo."

"Hahaaa.. Anh ấy nói vậy sao? Đừng tin những gì anh ấy nói. Tôi chắc rằng anh ấy thích cô."

"Tôi không nghĩ vậy. Quan hệ của chúng tôi chỉ là quan hệ bình thường giữ ông chủ và nhân viên thôi."

Cô ấy nhìn chằm chằm chiếc túi xách của tôi. "Anh trai tôi không tin vào tình yêu, cũng không thích mấy trò lãng mạn. Anh ấy đã nhìn thấy những điều mà tình yêu có thể gây ra, người ta phải chịu đựng vì nó hay chết vì nó nhưn thế nào... giống như những gì xảy ra với cha mẹ tôi. Đối với anh ấy tình yêu là ác mộng, là thứ có thể hủy hoại con người. Anh ấy không muốn trở nên giống như vậy."
"Có lẽ ngài ấy chưa yêu bao giờ."

"Chắc chắn rồi. Cô đã yêu bao giờ chưa Jade?"

"Um... Rồi. nhưng anh ấy không yêu tôi."

:Thật đáng buồn. Chúng ta rất giống nhau. Tình yêu đầu của tôi cũng rất tệ. Anh ta là một tên ác quỷ và anh ta là bạn thân của anh trai tôi. Anh ta đã khiến tôi sống trong khổ sở suốt mấy năm trời. Cho tới tận bây giờ, tôi vẫn không thể tin nổi tại sao anh lại có thể làm như thế với tôi. Tôi căm hận anh ta."

Bạn thân của anh trai cô ấy? Vậy đó là Inigo Monteiro.

"Nhưng cô sẽ không thể hạnh phúc nếu cô cứ hận một ai đó. Lòng hận thù sẽ chẳng giải quyết được vấn đề gì cả. Nếu cô muốn quên anh ta thì đừng căm hận anh ta. Hãy học cách tha thứ và lãng quên."

Chloe thở dài não nuột "Điều đó chẳng dễ dàng chút nào. Nhưng tôi sẽ suy nghĩ về những gì cô nói. Nó cũng có ý đúng." Cô ấy cười và bước tới gần tôi hơn. Chúng tôi cứ đứng đó , chiêm ngưỡng vẻ đẹp tuyệt vời của vườn hoa hồng trước mắt. " Tôi có thể thấy rằng cô là một cô gái rất tốt, Jade ạ. Tôi biết đó là một trong những lý do mà Eros thích cô."

"Um... vâng, như là trợ lý riêng của ngài ấy."

"Eros cần phải được ai đó nhắc đi nhắc lại với anh ấy rằng anh ấy không phải là Chúa trời. Anh ấy quá độc đoán bở tiền và quyền lực của anh ấy. Đôi khi chính tôi cũng không thể hiểu nổi anh ấy nữa." Cô ấy lại tiếp tục nở một nụ cười với tôi.

"Em đang dọa cô ấy đấy, Chloe. Anh không nghĩ rằng anh sẽ tha thứ cho em nếu ngày mai cô ấy nộp đơn xin việc cho anh đâu."

Giọng nói của Eros vang lên khiên chúng tôi giật thót mình vì ngạc nhiên. Hai chúng tôi ngay lập tức quay về phía anh ấy đang đứng chỗ cửa ban công.

"Ồ! Em chỉ nói cho ấy biết suy nghĩ của em về anh thôi mà anh trai. Anh thật tốt bụng, ân cần và tử tế. Một mẫu anh trai lý tưởng, phải không Jade."

Tôi cười và hướng ánh đang nhìn vẻ điển trai khó cưỡng nổi Eros về phía Chloe xinh đẹp rạng ngời.

"Tới giờ ăn tối rồi. Cả hai người hãy vào nhà đi, ngay bây giờ.


Chương 22


Thậm chí tôi còn chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ yêu anh. Chỉ có duy nhất một thứ mà tôi biết, tôi biết nó từ trong từng bộ phận của cơ thể, từ đầu tới chân, tôi biết nó tận sâu trong lồng ngực trống rỗng - cái cách tình yêu có thể trao cho ai đó sức mạnh để phá hủy bạn."

- Stephenie Meyer, Twilight

EROS

"Xin chào, em khỏe chứ?" Tôi chào Stella sau đó trao cho cô ấy một cái ôm nhẹ

"Em khỏe, cảm ơn anh" Cô ấy đặt tay lên tay tôi "anh không tới dự tiệc sinh nhật của em vào tháng trước."

"Lúc đó anh đang ở Nga." Tôi lúi một bước, khiến tay cô ấy trượt khỏi cánh tay tôi

"Em đã rất mong rằng anh sẽ đến" Cô ấy trả lời, nở một nụ cười quyến rũ như mọi lần.

Tôi cười. "Thỏa thuận kinh doanh quan trọng với anh hơn việc đi tới một đất nước khác chỉ để dự tiệc, Stella ạ."

Cô ấy chớp mắt, có lẽ để giấu đi nỗi đau "Em hiểu. anh là một người bận rộn, giống cha em."

Tôi đột nhiên cảm thấy tội lỗi. Sao tôi lại ác mồm ác miệng với cô ấy tới vậy. Việc gán ghép đó thậm chí cũng chẳng phải chủ ý của cô ấy

Thực tế mà nói, Stella chính là mẫu phụ nữ lý tưởng để lấy làm vợ cho những người đàn ông giống như tôi. Cô ấy là con của một tỉ phú và cô ấy biết cách ứng xử khi làm vợ một tỉ phú. Cô ấy đã được dạy dỗ những điều như vậy

Bên cạnh đó chúng tôi còn có rất nhiều bạn chung, những mỗi liên hệ chung, những người mà chúng tôi cùng qua lại. Từ trước tới giờ, chúng tôi luôn gặp nhau trong những bữa tiệc, những dịp đặc biệt hay các sự kiện quan trọng. Cha mẹ chúng tôi là bạn thân của nhau, anh họ của cô ấy, Inigo, là bạn thân nhất của tôi.
Cha mẹ chúng tôi muốn chúng tôi sẽ kết hôn với nhau. Vì những lý do rất hiển nhiên. Để hai tập đoàn Petrakis và Valiente có thể hợp tác với nhau trong thị trường kinh doanh thế giới.

Nhưng, tôi không ngủ ngốc tới mức lại đi vào vết xe đổ đó một lần nữa. Tôi sẽ không bao giờ kết hôn chỉ vì những lý do đó. Tôi có chính kiến của riêng mình, tôi sẽ là người quyết định sẽ kết hôn với ai và vào lúc nào. Không ai có thể ép buộc tôi, kể cả cha mẹ tôi đi chăng nữa.

Tập toàn Valiente chẳng là gì khi so sánh với tập đoàn Petrakis. Việc hợp tác giữa hai tập đoàn đồng nghĩa với việc chúng tôi sẽ bị thua thiệt và bất lợi.

Ích kỉ? Tôi không gọi đó là ích kỉ. Đó là việc hoàn toàn dễ hiểu. Chọn một người phù hợp để có thể chia sẽ mọi thứ và tin tưởng lẫn nhau. Thị trường kinh doanh luôn tràn ngập những kẻ với khao khát cạnh tranh, phá hủy, điều khiển và thống trị.

Tôi ngồi ởdđầu kia của bàn ăn, đối diện với cha tôi. Tôi ngồi giữa Stella và Jade. Stella đang nói chuyện với em họ tôi, Paul, cậu ta rõ rang đã bị cô ấy mê hoặc.
Jade ngồi bên cạnh, cô ấy không biết cách cư xử thế nào cho đúng. Cô ấy chỉ ăn trong im lặng và lắng nghe mọi người nói chuyện. Trông cô ấy có vẻ rất thích thú với đồ ăn, đồ tráng miếng và rượu vang trước mặt.

Có tất cả 13 người đang ngồi trên bàn ăn. Cha mẹ tôi, Chloe. Còn có bà tôi, Karina Martins Anderson. Em gái của mẹ tôi Claudia và chồng của cô ấy, chú Raymund và con của họ Paul và Cassandra. Sau đó là nhà Valientes, Stella và cha mẹ cô ấy, Rafael và Natalie. Và dĩ nhiên cuối cùng là tôi và Jade

Cha tôi và Rafael Valiente đang mải nói chuyện với nhau. Họ lại nói về kinh tế. Họ thường cố gắng kéo tôi vào cuộc hội thoại của họ nhưng tôi chỉ trả lời những gì được hỏi và không nói gì thêm.

Chúa ơi, đây là bữa ăn gia đình, không phải hội nghị kinh doanh.

"Vậy, buổi trình diễn Giáng sinh của em thế nào rồi Cassandra?" Tôi hỏi em họ tôi, Cassandra, một ca sĩ nhạc pop nổi tiếng ở Canada.

"Rất tuyêt. Chỗ ngỗi chật kín và khan giả rất thích nó. Đó là một sự kiện khá thành công."

"Bà nghe nói rằng tất cả số tiền con kiếm được từ đó sẽ được mang đi làm từ
thiện giúp những đứa trẻ bị mắc bệnh ung thư tại Canada." Bà tôi hỏi Cassandra.
"Vâng, đúng rồi ạ."

"Bà rất mừng vì con có lòng thương người như vậy, hãy cố phát huy nhé."

"Cảm ơn bà."

"Bà rất muốn được nghe cháu hát cho chúng ta sau bữa tối, Cassandra. Và... Chloe có thể chơi vionlin, giống như ngày trước vậy." Mắt bà chuyển từ Cassandra sang Chloe.

"Chắc chắn rồi." Chloe cười. Con bé không phải một nhạc công violin chuyên nghiệp nhưng nó chơi khá tốt. con bé vẫn thường biểu diễn trong trường, các bữa tiệc và sự kiện.

"Ồ và hãy để Stella chơi piano nữa. Con bé đã đạt giải ba trong cuộc thi piano ở Ý vào năm ngoái mà." Mẹ tôi phấn khích.

"Dĩ nhiên rồi. Phải không Stella". Bà Natalie Valiente hỏi con gái mình

"Vâng, thưa mẹ."

"Ta rất mong chờ tiết mục biểu diễn của các cháu đấy." Cô Claudia nói đầy phấn khích.

Tất cả mọi người đều bật cười trước phản ứng của cô Claudia.

"Đợi chút" Paul đột nhiên nói lớn, cắt ngang tiếng cười của mọi người. Sau đó nói "Vậy còn Jade thì sao? Cô có muốn cùng biểu diễn với các cô ấy tối nay không?"
Jade trợn tròn mắt đầy kinh hãi. Cô ấy bị sốc bởi lời đề nghị của Paul.

Tôi chỉ muốn túm lấy Paul và đấm vào miệng anh ta ngay lúc đó. Jade hát rất tệ và với một cuộc sống như vậy ắt hẳn cô ấy không biết chơi bất cứ một loại nhạc cụ nào.

"Không... không.. Hãy mặc kệ cô ấy, Paul. Cô ấy rất hay xấu hổ." Tôi lắc đầu, hoàn toàn không đồng ý với ý kiến cho Jade tham gia cùng.

"Thôi nào, Eros. Anh có phải cha Jade đâu. Cô ấy có thể tự quyết định chuyện đó được mà." Paul nói và khiến tôi cứ nhìn chằm chằm về phía anh ta đấy khó chịu.
Tất cả mọi người đều nhìn Jade đợi chờ câu trả lời của cô ấy. Mắt cô ấy mở to và vô tình cahj mắt tôi. Sau đó cô ấy nhìn hết người này tới người khác trong bàn ăn. Và cuối cùng thì, cô ấy gật đầu.

Mẹ kiếp!
Một lúc sau, tất cả mọi người đều tập trung ở phòng khách. Cassandra mở màn với bài cover ca khúc "Listen" của Beyonce Knowles.
Hãy lắng nghe bài hát trong tim tôi
Một giai điệu tôi có thể bắt đầu nhưng chẳng thể kết thúc
Hãy lắng nghe âm thanh từ tận sâu trong tôi
Tất cả mới chỉ là bắt đầu để tìm sự giải thoát
Đã tới lúc giấc mơ của tôi được lên tiếng

Chúng sẽ không còn bị gạt đi hay biến thành của bạnchỉ bởi vì bạn chẳng lắng nghe."

Tôi đổ mồ hôi như mưa. Bồn chồn. Khó chịu. Quỷ tha ma bắt! Tôi thật sự rất lo lắng cho Jade - Cô ấy đang ngồi ở đó, cùng với Chloe, rõ rang là hoàn toàn đắm chìm say sưa trong giọng hát êm dịu ngọt ngào của Cassandra.

Tại sao cô ấy lại gật đầu? Cô ấy không biết rằng giọng hát của mình thật kinh
khủng sao? Tôi không muốn cô ấy trở thành trò cười trước mặt gia đình tôi.

Hãy nghe tôi, tôi đang ở một mình giữa ngã tư đường rộng lớn

Dù ở nhà của chính mình mà tôi cứ ngỡ như hoàn toàn xa lạ

Tôi cố gắng, hết lần này tới lần khác để nói ra những điều tôi luôn suy nghĩ

Lẽ ra bạn phải biết chứ

Và giờ thì tôi đã hoàn toàn mất lòng tin với bạn

Bạn không biết những gì em đang cảm nhận

Tôi phải một con rối mà bạn tạo ra

Tôi đã từng đi theo tiếng gọi của bạn

Nhưng giờ thì tôi phải tìm một lối đi riêng cho bản thân mình

Cuối cùng thì bài hát cũng kết thúc, đến lượt Chloe lên chơi Violin. Con bé sẽ chơi bản nhạc yêu thích của bà tôi "Moon River"

Chloe chơi violin rất giỏi, đặc biệt là bản "Moon River", con bé đã chơi bài này từ hồi 20 tuổi. Tất cả mọi người đều vỗ tay khi Chloe chơi hết bản nhạc và cúi đầu chào khan giả.

Tôi ngày càng trở nên căng thẳng hơn khi Stella bắt đầu đánh piano.

Tiếp theo sẽ là Jade. Tôi cảm thất bất lực trước suy nghĩ rằng mọi người sẽ cười nhạo cô ấy khi nghe cô ấy hát "I will always love you" của Whitney Houston. Tôi không muốn Jade phải xấu hổ hay bị cười nhạo bởi bất cứ ai, đặc biệt là gia đình tôi.

Stella chơi Piano rất thành thục nhưng bản nhạc mà cô ấy chọn khá ồn ào và khó nghe. Nó không phải là âm nhạc nữa. Đúng vậy, bản nhạc mà cô ấy chơi cho thấy cô ấy là một nghệ sĩ piano tài năng nhưng sẽ thích hợp hơn nếu nó được chơi trong khán phòng lớn chật kín khan giả. Chơi bản nhạc đó trong một căn phòng nhỏ với ít người quả thật... chói tai.

Khi Stella đàn xong, tất cả mọi người đều vỗ tay. Rõ rang đều thở phào vì cuối cùng nó cũng kết thúc. Stella cười ranjng rỡ và nhún gối chào.

Sau đó Paul nói đã tới lượt của Jade.

Mẹ kiếp, cô ấy sẽ làm trò hề ọi người mất.

Tôi muốn nói Paul đừng ép buộc Jade hát nhưng cô ấy đã đứng dậy, thẹn thùng đi về phía chiếc đàn piano.

Tôi tưởng là cô ấy sẽ hát chứ?

Cô ấy ngồi xuống chiếc ghế trước đàn piano, đặt tay lên phím đàn. Sau đó bắt đầu chơi một vài nốt..

Chúa ơi, nó chẳng ra giai điệu gì cả!

"Xin lỗi" Cô ấy cười, gãi gãi đầu, mặt cô ấy đỏ ứng lên vì xấu hổ "Sau đây tôi xin phép được đàn bài River flows in you"

Mọi người đều vỗ tay, khuyến khích cô ấy tiếp tục.

Sau đó cô ấy tiếp tục chơi. Bắt đầu bằng vài nốt cùng một lúc... rất chậm.. sau đó dừng lại...

Cảm ơn trời, cuồi cùng thì cô ấy cũng đàn đúng nốt. Tôi nín thở, hy vọng rằng cô ấy sẽ tiếp tục chơi đúng giai điệu. Mắt tôi không hề rời cô ấy một khắc.
Jade tiếp tục chơi đàn... chậm rãi và rất tuyệt vời.

Tôi rất ngạc nhiên. Tôi cười đầy nhẹ nhõm và cảm thấy rất tự hào về cô ấy. Tôi khác ấn tượng với cái cách cô ấy thả hồn vào trong từng nốt nhạc, giống như nó đi thẳng vào trong trái tim tôi. Thật ngạc nhiên khi cô ấy có thể chơi đàn hay tới như vậy. Jade quả thật là một cô gái luôn mang đến những bất ngờ thú vị.
Tất cả mọi người đều võ tay khi bản nhạc kết thúc

"Thật tuyệt vời" Bà tôi ôm lấy Jade " Cháu đã khiến ta bật khóc. Những cảm xúc đó, ta hoàn toàn có thể cảm nhận được nó."

"Cảm ơn bà Anderson. Cháu mừng vì bà thích nó."

"Ta rất thích. Bản nhạc đó rất tuyệt và cháu chơi rất hay."

Sau đó, Cassandra lại tiếp tục hát. Tôi gọi Jade và nói chuyện với cô ấy ở ban công.

"Tôi không biết rằng em lại biết chơi piano đấy."

"Um... Thật ra thì tôi không biết chơi, thưa ngài."

"Ý em là gì? Em vừa mới chơi xong mà?"

"Đó là bản nhạc duy nhất mà tôi biết." Cô ấy cười, khoe hàm răng sáng bóng.

"Thật sao?" Tôi bật cười "Cô chơi rất hay"

"Cảm ơn ngài, tôi đã học đó từ gì Annie của tôi trong tu viện"

"Trong tu viên? Tại sao cô lại ở...?"

"Eros, mẹ hỏi liệu anh có thể ăn tôi cùng mọi người vào ngày mai không? Gia đình me sẽ ở lại New York một tuần." Stella đột nhiên xuất hiện, cắt ngang cuộc nói chuyện của tôi và Jade.

"Anh e là không được, Stella. Anh rất bận"

"Kể cả buổi tối ư?" Cô áy nhướn mày.

Tôi bí mật ra hiệu với Jade, chắc cô ấy sẽ hiểu

"Jade, kiểm tra giúp tôi lịch trình của tối mai?"

Jade lấp tức lấy sổ ghi chép trong túi cô ấy "Um... ngày mai..." Cô ấy liên tục lật mấy trang trong quyển sổ tay " Ngài cô một cuộc hẹn ăn tối với vợ chồng ngài Sheikh Raschid."

"Thấy chưa? Anh rất bận" Tôi nhún vai.

""Vậy còn tối thứ 3 hoặc thứ 4 thì sao?" Stella khăng khăng nói, đôi mắt cô ấy đột nhiên trở nên sắc lạnh.

Jade lại lật sổ ghi chép một lần nữa và nói "Ngài sẽ có một cuộc họp qua video với các nhà đầu từ Nhật Bản vào tối thứ ba và một sự kiên gây quỹ từ thiện vào tối thứ tư. Ngài sẽ bay tới California vào thứ năm và ở đó cho tới Chủ nhật."

Biểu hiện của Stella hoàn toàn thay đổi. Rõ rang là cô ta rất khó chịu. " Được thôi, em sẽ giúp anh nhắn lại chính xác với mọi người. Vậy hẹn gặp lại anh, vào một lúc nào đó."

"Yeah, đúng vậy"

Ngay khi Stella rời đi, tôi bật cười và nói với Jade " Làm tốt lắm, Jade"

JADE

Hầu như cả buổi tối tôi đều ở cùng với Chloe và Cassandra. Tôi chỉ ngồi nghe họ nói về thời trang, mỹ phẩm, bạn trai, những chuyến du lịch và cả công việc của họ. Lúc đầu tôi cảm thấy khá ngượng nghịu những sau đó tôi đã thích ứng được và cảm thấy rất thoải mái khi ở cùng họ. Họ rất thân thiện với tôi.

Tôi đột nhiên cảm thấy khát vì vậy tôi đã hỏi Chloe xem tôi có thể lấy nước ở đâu.
"Tôi cũng khát. Đi nào, tôi sẽ dẫn cô tới bếp."

Tôi đi theo Chloe tới nhà bếp của họ. Nó rất rộng và đẹp với rất nhiều chạn kính. Bát, đĩa, cốc chém đều được bày biện bên trong đó.

Khi tôi đang mải ngắm mấy thứ đồ sứ trong chạn kính thì tôi đột nhiên bắt gặp một thứ rất quen thuộc... Một chiếc tách Trung Quốc cổ từ thời Minh!


Chương 23. Hình phạt?!


JADE

Một chiếc tách cổ từ thời Minh!

Tôi nhìn chiếc tách gần hơn, quan sát từng chi tiết nhỏ trên nó. Tôi không thể nhầm được. Nó giống hệt chiếc tách mà tôi đã không may làm vỡ.

Tim tôi đập dồn dập, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Vô cùng hoang mang và khó chịu. Không. Eros đã nói chiếc tách bị vỡ đó là đồ cổ, một chiếc tách Trung Quốc từ thời Minh trị giá 36 triệu đô la. No vô cùng hiếm, là duy nhất trên đời.
"Cô ổn chứ? Trông cô cứ như vừa gặp ma thế." Chloe hỏi tôi. Cô ấy đứng sau tôi, cầm một cốc nước lọc "Nước của cô đây."

"Cảm ơn." Tôi nhận cốc nước, uống ngon lành. Sau đó đặt nó lên trên bàn "Um... Chiếc tách này là đồ cổ phải không?" Tôi hỏi Chloe, chỉ tay vào chiếc tách Trung Quốc bên cạnh chạn kính.

"Chiếc đó?" Chloe cười ngặt nghẽo, trông vô cùng thích thú "Dĩ nhiên là không phải rồi. Mẹ tôi không thích đồ cổ, đặc biệt là tách và đĩa."

"Nhưng đó không phải là chiếc tách cổ từ thời Minh vô cùng quý giá sao?" Tôi hoang mang hỏi

"Cô đang nói về chuyện gì thế? Mẹ tôi và tôi đã mua chiếc tách đó ở Walmart."

"Ở Walmart? Ý cô là.... Thật sao?" Tôi không thể tin nổi điều mà tôi vừa nghe. Nhưng chiếc tách cổ của Trung Quốc này được mua ở Walmart ư? Tôi vẫn chưa thể tiêu hóa hết những gì cô ấy vừa nói. Đầu óc tôi hoàn toàn đóng băng.

"Đúng vậy, nó trị giá 1 đô."

"1 đô? 1... đô-la?" Tôi cao giọng đầy ngạc nhiên. Tôi vô cùng choáng váng, cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu.

"Ừ. Tôi là người chọn nó mà, nên tôi biết. tôi rất thích các thiết kế của phương Đông. Sao cô lại ngạc nhiên thế?"

"Tôi đã nhìn thấy một chiếc tách giống hệt ở nhà anh cô"

"Tôi biết, mẹ đã đưa cho anh ấy một số đồ dùng trong nhà khi anh ấy ra ở riêng. Chúng tôi có rất nhiều chiếc tách giống như vậy ở dưới tủ." Chloe tủ đồ ra và chỉ cho tôi khoảng 6 hộp đựng những chiếc tách giống hệt.

Tôi hoàn toàn không nói nên lời vì sốc sau đó nín thở vì tức giận.

Anh ta đã xem tôi như một con ngốc. Anh ta thật sự đã lừa tôi như lừa một đứa chẳng biết gì.Chiếc tách mà tôi vô tình làm vỡ hoàn toàn không phải là một chiêc tách cổ trị giá tới 36 triệu đô. Nó chỉ là một chiếc tách bình thường, giống nhưng mấy chiếc tách ở đây, được mua với giá 1 đô ở Walmart!

Tôi hít thở sâu, cố gắng kiểm soát cơn giận của mình " Chloe, cô có thể giúp tôi một việc được không?"

"Chắc chắn rồi, gì vậy?"

EROS

"Đó là một màn trình diễn tuyệt vời, tôi rất ấn tượng đấy."

Không trả lời. Cô ấy quay mặt ra phía ngoài cửa chiếc Bugatti Veyron của tôi.
"Vậy là em đã học chơi piano tại tu viện."

Không trả lời. Cô ấy ngả ghế ra và nhắm mắt lại.

Được thôi. Cô ấy không muốn nói chuyện với tôi. Nhưng mà vấn đề gì cơ chứ? Sự im lặng này thật sự đang giết chất tôi.

Tôi nhìn vào đồng hồ đeo tay, đã gần nửa đêm. Sau đó tôi nhìn cô ấy đang cuộn tròn trên ghế xe. "Đã muộn rồi và tôi biết em đang rất mệt. Sáng mai em không cần phải tới căn hộ của tôi. Tôi sẽ tới nhà đón em lúc 9h."

Vẫn không trả lời.

Mẹ kiếp. Cô ấy thật sự đang khiến tôi tức điên lên được. Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy thế? Tôi đã nói hay làm gì sai sao?

"Jade" Tôi nói, bằng giọng điệu đầy uy quyền

Không trả lời.

Tôi nhìn cô ấy một lần nữa. Tôi biết cô ấy chỉ đang giả vờ ngủ. Tôi chắc rằng cô ấy đang buồn bực vì một điều gì đó... hoặc một ai đó. Và việc này khiến tôi thực sự khó chịu.

Tôi đậu xe phía bên ngoài ngôi nhà của họ. Trước khi tôi kịp tắt điếu thuốc thì tôi thấy cô ấy tỉnh dậy, sau đó lấy một thứ gì đó trong túi ra – một chiếc hộp.

"Đây, của ngài đây. Tôi hy vọng là ngài đang rất vui, thưa ngài Petrakis." Cô ấy gằng từng tiếng một. Chuyện gì xảy ra với cô ấy thế?

"Cái gì đây, một món quà giáng sinh khác sao?" Tôi cười, cố gắng làm cô ấy cảm thấy khá hơn.

Cô ấy không cả lời, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh.

"Em ổn chứ? Trông em khá buồn bực?"

"Mở ra đi" Cô ấy nói đầy tức giận.

Tôi mơt chiếc hộp ra và nhìn thấy một chiếc tách vô cùng quen thuộc trong đó. Ôi, thôi xong. "Ồ! Một chiếc tách uống café nữa sao, Cảm ơn em."

Đôi mắt xanh của cô ấy faadn tối lại, đầy nguy hiểm "Ngài không nhận ra nó sao? Nó giống hết chiếc tách mà tôi đã không may đánh rơi trong phòng ngủ của ngài đấy."

Đổ bể rồi. Đó là lý do tại sao cô ấy trong buồn bực tới vậy. Cô ấy đã nhìn thấy chiếc tách trong nhà bếp. Chloe. Chắc chắn con bé đã góp phần không nhỏ trong chuyện này.

"Thật sao?" Phủ nhận. Phủ nhận. Phải phủ nhận nó. Tôi giả vờ xem xét chiếc tách, cô gắng tranh thủ thời gian để nghĩ ra một lý do nào đó hợp lý cho những gì mà mình đã làm. " Không giống mà."

"Giống. Đó là chiếc tách mẹ ngài mua trong Walmart với giá 1 đô cùng với chiếc tách bị vỡ. Nó hoàn toàn không phải đồ cổ hay là được để lại từ thời Minh."

"Thật sao? Ồ, tôi đã không biết đấy." Tôi nhún vai, đặt chiếc hộp xuống ghế sau.
"Đó là tất cả những gì ngái muốn nói? Rằng ngài không biết?" Môi cô ấy mím lại đầy giận dữ. "Ngài đã đe dọa sẽ đưa tôi vào tù nếu tôi không làm việc cho ngài bởi tôi đã làm vỡ một chiếc tách cổ trị giá 36 triệu đô!"

"Tôi đã làm vậy ư?"

"Ngài biết rằng tôi đang nói gì mà, đừng giả vờ nữa." Giọng cô ấy đầy lạnh lùng

"Jade, đã muộn rồi. Chúng ta sẽ nói về chuyện này vào sáng mái, được chứ?"
"Không. Chúng ta cần nói ngay bây giờ. Ngài đã nói dối." Giọng cô ấy run lên nghe như sắp khóc tới nơi.

Tôi cảm thấy rất tội lỗi. Tôi đã đe dọa, khủng bố cô ấy để cô ấy tiếp tục làm việc cho tôi. Tôi đã nói dối và khiến cô ấy tổn thương. Tôi cảm thấy mình chẳng khác gì loài cầm thú.

"Tôi xin lỗi, Jade"

Cô ấy lắc đầu, đầy hoài gnhi " Tại sao ngài lại nói dối tôi?" Cô ấy nói bằng giọng rất nhỏ.

"Em biết lý do mà. Tôi cần cafe của em."

"Café... Chỉ bởi vì café thôi sao." Cô ấy nhếch môi đầy mỉa mai. "Ngài biết không? Ngài giống hệt một cậu bé hư hỏng. Tất cả những gì ngài muốn ngài đều có được nó một cách dễ dàng. Ngài dùng tiền để kiểm soát và sai khiến người khác."

Những điều cô ấy nói thật sự khiến tôi tức giận. Mẹ nó. "Nếu em nghĩ rằng tôi có một cuộc sống rất dễ dàng chỉ bởi vì tôi được sinh ra trong một gia đình giàu có thì em nhầm rồi. tôi cũng gặp những khó khăn của riêng tôi. Em không bảo giờ có thể biết đưỡ những áp lực mà tôi đã phải vượt qua để có thể đứng ở vị trí của tôi bây giờ đâu."

"Tôi chắc rằng những áp lực đó không bao gồm việc lo lắng xem làm thể nào để kiếm tiền mua thức ăn sống qua ngày, để trả tiền thuê nhà và cả tỉ loại phí khác." Cố ấy thật sự trở nên kích động

"Em mệt rồi, em cần nghỉ ngơi." Tôi ra khỏi xe, định vòng qua và mở cửa cho cô ấy.

Nhưng cô ấy đã mở cửa xe trước khi tôi khi tôi kịp làm gì. Cô ấy bước ra, đi thẳng về phía cửa chính.

Tôi đi theo cô ấy. Tôi cũng không biết vì sao tôi lại làm thế. Nhưng cái suy nghĩ về việc cô ấy đang vô cùng giận tôi khiến tôi thật sự vô cùng khó chịu.

Trước khi mở cửa nhà, cô ấy quay lại, chỉ tay vào ngực tôi và nói "Ngài đã nói dối tôi, đe dọa tôi. Ngài là loại đàn ông gì vậy? Tôi không thích ngài. Tôi thật sự không thích ngài một chút nào." Mắt cô ấy lóe lên đầy giận dữ

"Em không còn lựa chọn nào khác. Em phải ở bên tôi." Tôi nhìn lại cô ấy.

"Không có chuyện như vậy nữa đâu, Quý ngài giàu có ạ"

"Đừng có gọi tôi như vậy" Chưa từng có ai dám gọi tôi như vậy hay bất cứ cái tên nào khác đi nữa trước đây. Khi Jade nói vậy, tôi thật sự rất muốn trừng phạt cô ấy, nhưng tôi không thể

"Tôi có thể gọi ngài bằng bất cứ cái tên nào mà tôi muốn, bởi vì ngài đã không còn là ông chủ của tôi nữa. Sáng mai tôi sẽ nộp đơn xin nghỉ việc."

"Được thôi, em cứ thử xem. Tôi xem em định làm gì để phá vỡ hợp đồng. Em đã ký hợp đồng lao động, nhớ chứ?"

"HA! Ra đó đúng là chuyện môn của ngài, đe dọa người khác. Mặc kệ cái hợp đồng quái quỷ đó, tôi không quan tâm." Cô ấy nói đầy bướng bỉnh.

"Vấn đề của em là gì? Lẽ ra em phải cảm thấy biết ơn vì em đã có một công việc và một mức lương thỏa đáng chứ - Em thậm chí còn trở thành một thứ ký. Em nên biết rằng khoog có bất cứ một ai thuê em làm thư ký khi mà em chẳng có chút kinh nghiệm nào cả."

"Tôi thà làm bảo vệ còn hơn là làm việc ột kẻ dối trá, quỷ quyệt đáng khinh như ngài."

Những điều cô ấy nói thật sự khiến tôi điên tiết. Cô ấy quả thật là một cô gái nóng nảy và cứng đầu.

"Một kẻ đáng khinh huh?"

"Đúng vậy, ngài thật ĐÁNG KINH."

"Được thôi, tôi sẽ cho em biết thế nào mới là đáng khinh."

Tôi thô bạo kéo cô ấy về phía mình sau đó áp môi mình lên môi cô ấy, một nụ hôn trừng phạt.


Chương 24. Nụ hôn


"Tôi không chắc rằng trước đây tôi đã bao giờ hạnh phúc tới vậy như hôm nay hay chưa, nhưng một lần nữa, luôn là như vậy, khi chúng tôi ở bên nhau. Tôi chưa bao giờ muốn nó kết thúc." - Nicholas Sparks, the best of me.

JADE

Khi tôi đang bận thở hổn hển thì Eros đột nhiên túm lấy tay tôi và kéo mạnh tôi về phía anh ta.

"Ngài làm cái gì..." Mấy tiếng chưa kịp nói ra đã hoàng toàn bị nuốt mất khi anh ta cúi đầu và đặt một nụ hôn đầy thô bạo lên môi tôi.

Ôi chúa ơi!

Tôi hoàn toàn choáng váng. Cơ thể tôi như đóng băng còn tim thì đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tôi không thể tin nổi rằng anh ta hôn tôi.

Tôi theo bản năng đây anh ta ra nhưng anh quá khỏe, nó gionosng hệt như đang đẩy vào tường vậy. Tay anh ta vòng qau eo tôi kéo tôi lại gần hơn với cơ thể nóng rực của anh ta. Anh ta xoay đầu, hôn tôi đầy thô bạo, trừng phạt và giận dữ. Ôi chúa ơi, không...

Môi Eros vô cùng mềm mại và ướt át và chắc chắn anh ta đang đợi tôi đáp trả. Nhưng tôi hoàn toàn bất động. Nụ hôn của anh ta khiến tôi không còn chút sức nào, não tôi hoàn toàn đóng băng - tôi vô cùng hoang mang.

"Hôn anh, Jade" Anh ta thì thầm bằng giọng nói gần như ra lệnh

Lại dán môi vào môi tôi, anh ta ngấu nghiến nó, dùng lưỡi ép buộc tôi phải hé môi ra. Anh ta vô cùng thành thạo, hôn tôi một cách cuồng nhiệt.

"Mẹ nó, hôn tôi" Giọng anh ta đứt quãng đầy ham muốn.

Tôi cố gắng kháng cự lại anh ta nhưng nó hoàn toàn không có tác dụng. Mùi hương của anh ta rất dễ chịu và đôi môi của anh ta mềm mại, ấm áp và ngọt ngào. Tôi siết chặt nắm tay cho tới khi móng tay đâm chặt vào lòng bàn tay để có thể kiềm chế cảm giác muộn được tiếp xúc với anh ta.

Sau đó nụ hôn của anh ta trở nên rất dịu dàng... chậm rãi và say mê... khiến đầu gối tôi mềm nhũn ra như bún. Tất cả giận dữ đều biến mất, cảm xúc của tôi hoàn toàn bị xáo trộn. Nụ hôn của anh ta khiến cơ thể tôi tràn ngập phấn khích, tôi run lên bởi sự ngọt ngào dịu dàng đó.

Tôi hoàn toàn tan chảy như một viên kẹo bị đun nóng. Tôi nóng bừng lên vì ham muốn, tôi rất muốn đáp trả nụ hôn của anh ta... Tôi không thể chịu thêm được nữa... Tôi muốn hôn anh ta... lâu... thật lâu...

Tôi nhún chân lên, đẩy mình tới gần anh ta hơn và từ từ hé môi để anh ta có thể hôn tôi sâu hơn, dài hơn. Khi tôi hoàn toàn bị khuất phục trước nụ hôn mạnh bạo của anh ta thì anh ta đột nhiên rời khỏi môi tôi

Tôi từ từ mở mắt, nhìn thấy anh ta đang nhìn tôi chằm chằm. Một sự thật vọng hay có lẽ là tuyệt vọng hiện lên gương mặt anh ta.

"Tôi sẽ đón em lúc 9h sáng mai." Là tất những gì anh ta nói trước khi anh ta quay người và trở lại xe.

Anh ta nói gì cơ? Tôi cảm thấy vô cùng hoang mang. Não tôi không chịu hoạt động. Sau đó bản năng mách bảo tôi rằng tôi cần phải đuổi theo anh ta, và tôi đã làm thế.

"Đợi chút..."

Anh ta đang định mở cửa xe thì tôi gọi. Anh ta từ từ quay lại, đối mặt với tôi một lần nữa.

Tôi đứng trước mặt anh ta, vô cùng bối rối. Tôi không biết tại sao mình lại đuổi theo. Tất cả những gì tôi biết đó là tôi cần phải làm vậy.

Sau đó não tôi dần hoạt động trở lại... và đúng vậy - mọi thứ đều có lý do, tôi phải hỏi anh ta một vài chuyện và anh ta cần phải tra lời tôi ngay bây giờ. Tôi nhìn anh ta chằm chằm, cố gắng sắp xếp mấy câu chữ sao cho hợp lý

Tôi muốn biết tại sao anh ta lại hôn tôi. Anh ta đã bị tôi thu hút ư? Hay nó chỉ có nghĩa là anh ta muốn tôi im lặng? Anh ta rời đi ngay sau nụ hôn cuồng nhiệt đó mà không một lời giải thích nào? Anh ta không thể làm thế được.

Ngay khi tôi vừa có đủ dung khí để hỏi anh ta tôi chợt nhận ra rằng anh ta không hề nhìn tôi. Anh ta đang nhìn xuống đất, cắn cắn môi và nhét tay vào trong túi quần. Anh ta trông hoàn toàn không giống với ông chủ thô lỗ, quyền lực thường ngày của tôi. Anh ta trông giống hệt một câu trai mới lớn... bị bắt gặp anh trộm xe của cha và sắp sửa bị quở trách/

"Tại sao lại hôn tôi?" Tôi hỏi

Anh ta chỉ liếc qua tôi sau đó lắc đầu.

"Tại sao... có phải ngài..."

"KHÔNG" Anh ta nhìn tôi đầy giận dữ. "Dù câu hỏi của cô là gì thì câu trả lời vẫn là không, Jade. Tôi hy vọng rằng cô đã hiểu."

Phải mất một lúc tôi mới hiểu được những gì mà anh ta nói. Sau đó tôi nhìn thẳng vào mặt anh ra và gật đầu " Yeah, tôi đã hiểu."

Tôi định hỏi rằng liệu có phải anh ta đã thích tôi rồi không và câu trả lời của anh ta là KHÔNG. Vậy tại sao anh ta lại hôn tôi?

Mặc dù lẽ ra tôi nên cảm thấy nhẹ nhõm vì anh ta không thích tôi nhưng tại sao tôi lại cảm thấy đau tới vậy?

Đêm hôm đó, tôi không tài nào chợp mắt. Tôi không thể ngừng suy nghĩ về Eros. Về nụ hôn của anh ta. Về mùi hương cơ thể anh ta. Về mùi vị khi hôn anh ta. Ohhhh... Đầu tôi tràn ngập hình ảnh của anh ta và môi tôi vẫn còn sung đỏ sau nụ hôn ấy. Tôi cứ thức đến tận rạng sáng, nghĩ về anh ta.

Yeah, tôi ghét anh ta vởi anh ta đã nói dối tôi về chiếc tách cổ ấy và cả vì nụ hôn của anh ta. Tại sao? Để khiến tôi im miệng? Hay anh ta muốn chứng minh anh ta là một người thô lô, nóng nảy tới mức nào?

Và giờ, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục làm việc cho anh ta. Tôi không thể từ chức bởi tôi đã ký hợp đồng với công ty.

Sáng hôm sau, đúng 9h, tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy Donovan đang ở trước cửa nhà.

"Sếp cửa tôi đến đón cô. Bà của ngài ấy bất ngờ đến để ăn sáng cùng ngài ấy. Ngài ấy sẽ có mặt ở công ty lúc 10h" Donovan thông báo cho tôi dù tôi không hề hỏi anh ta đang ở đâu.

Tôi gật đầu, hỏi anh ấy liệu có thể đổi chủ đề được không. Thật ra, tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhòm vì Donovan đã tới đón tôi. Tôi không thể mường tượng nổi cảm giác gượng gạo tới mức nào nếu Eros tới đón tôi sau những gì đã xảy ra tối qua.
EROS

"Đã 9h rồi.Không phải đã đến giờ cháu đi làm rồi sao?" Bà của tôi, Karina Anderson nói. Bà đến căn hộ của tôi lúc 8h để ăn sáng cùng tôi.

"Hmmmm... Cháu không nhớ nổi lần gần đây nhất chúng ta ăn sáng cùng nhau là lúc nào bà ạ, cháu có thời gian mà."

"Đừng nói dối. Cháu không thể lửa ta được đâu. Ta hiểu cháu của ta mà. Có điều gì đó đang khiến chau phiền lòng. Cháu không thích ngồi đây nói chuyện phiếm với ta và công việc luôn là ưu tiên quan trọng đối với cháu. Vậy, có chuyện gì thế?"

"Bà đang nói gì thế ạ. Cháu chẳng phiền muộn về vấn đề gì cả. Dĩ nhiên là cháu thích nói chuyện với bà rồi, về chủ đề yêu thích của bà, bi kịch tình yêu của cha mẹ cháu."

"Đúng vậy, đó quả thật là một bi kịch nhưng chúng nó đã tìm thấy nhau, một lần nữa. Đó là tình yêu đích thực."

"Tình yêu đích thực? Không, đó là mù quáng thì đúng hơn. Nếu cháu là cha cháu, cháu sẽ giải quyết vấn đề theo cách khác và hoàn toàn cắt đứt quan hệ với mẹ cháu."

"Không thể tin nổi. Đó có phải là lý do khiến cháu luôn dị ứng với tình yêu không? Vì mối tình của cha mẹ cháu?"

Tôi đặt tờ báo xuống bàn và đứng dậy. "Cháu chỉ đơn giản là có định nghĩa khác về tình yêu thôi."

"Ta biết, hoàn toàn không liên quan đến cảm giác, phải không?"

Tôi đi về phía bà, đỡ bà đứng dậy "Đúng vậy". Tình yêu chỉ là một cách viết khác của tình dục thôi. Tôi muốn bổ sung thêm nhưng tôi chắc hẳn bà sẽ không đồng ý.

Thật ra, tình yêu là một quyết định, và chắc chắn không phải một cảm giác. Tình yêu phải được lý trí kiểm soát chứ không phải trái tim hay bất cứ thứ gì có thể hủy hoại thậm chí giết chết bạn.

Tôi đã chứng kiến những điều mà tình yêu đã gây ra cho những người xung quanh tôi. Cha tôi đã suýt chết vì tình yêu mà ông dành ẹ tôi. Và em gái tôi, Chloe... đã yêu khi con bé còn quá nhỏ. Nó gần như đã phá hủy chính bản thân nó, gia đình, cuộc sống và cả sự nghiệp học hành. Con bé tự cho phép mình trở thành nô lệ của tình yêu.

Đã gần 10h sáng khi tôi trên đường tới văn phòng. Tôi cố tình không tới đón Jade. Tôi không thể đối mặt với cô ấy sau những gì tôi đã làm đêm qua.

Tôi bật đài và nghe nhạc trong khi lái xe. Tôi không thể nào ngăn bản thân mình thôi nghĩ về Jade

Nằm tại nơi này cùng với em kề bên

Thật khó thể có thể chống lại những cảm giác này

Khí đến thở đối với anh cũng trở thành một điều khó khăn

Anh muốn chím đắm mãi trong giây phút này

Chìm đắm trong nụ cười của em

Yeah, tối qua tôi không thể nào yên giấc. Jade luôn hiển hiện trong tâm trí tôi. Cô ấy hỏi vì sao tôi lại hôn cô ấy. Câu trả lời của tôi là tôi thật sự không biết. Cô ấy hỏi tôi một câu khác - chắc chắn có liên quan tới tình yêu hoặc thứ gì đó lạng mạn... Sau đó câu trả lời của tôi là KHÔNG. Tôi không muốn cô ấy quá coi trọng nụ hôn đó và cố gắng suy nghĩ về ý nghĩa của nó. Vì Chúa, nó chỉ đơn thuần là một nụ hôn, không hơn, không kém.

Anh chưa bao giờ mở lòng với bất cứ ai

Rất khó để quay trở lại

Khi anh đang ôm em trong vòng tay

Chúng ta đừng vội vã

Hãy ôm nhau thật chậm thật chậm thôi.

Đột nhiên, tôi cảm thấy rất hối hận vì những gì mình đã làm. Me kiếp! Lẽ ra tôi không nên hôn cô ấy. Chúng tôi sẽ rất gượng gạo sau nụ hôn đó. Cô ấy là trợ lý riêng của tôi, cô ấy sẽ không thể thoải mái làm việc với tôi nữa...

Chỉ một nụ hôn dưới anh trăng

Chỉ một cái chạm nhẹ của ngọn lửa cuồng nhiệt bừng sáng

Anh không muốn khiến mọi thứ rối tung lên

Anh không muốn đẩy mọi chuyện đi quá xa

Nụ hôn. Nó bắt đầu ngay khi tôi nhìn thấy Jade tại căn hộ. Tôi đã không gặp cô ấy suốt 4 ngày, và tôi rất nhớ café của cô ấy. Nó giống như anh mặt trơi sau bao ngày mưa, nhưng thức ăn sau cả năm chết đói. Cô ấy trông vô cùng xinh đẹp, đứng đó và mỉm cười với tôi

Chỉ một khoảng khắc trong đêm tối

Và có thể em chính là người tôi vẫn hằng chờ đợi suốt cuộc đời

Vì em yêu à, anh vẫn ổn thôi dù chỉ với một nụ hôn chúc ngủ ngon.

Tôi cứ nhìn chằm chằm về phía cô ấy nhưng cô ấy không hề để ý. Chắc hẳn cô ấy sẽ cảm thấy hoảng sợ nếu cô ấy biết tôi đã phải cô gắng để ngăn lại cái thôi thúc muốn được hôn cô ấy ngay lúc đó

Anh biết nếu chúng ta dành một chút thời gian cho điều này

Nó sẽ mang chúng ta lại gần nhau hơn

Đến với thứ tình yêu mà chúng ta luôn tidm kiếm

Anh chưa bao giờ cảm thấy chân thực tới vậy

Không, anh chưa bảo giờ cảm thấy tuyệt vời tới vậy.

Và rồi, cái khao khát được hôn cô ấy một lần nữa lại xuất hiện khi chúng tôi ở trong xe. Nhưng lúc đó cô ấy đang rất buồn bực vì chiếc tách chết tiệt và điều đó khiến tôi rất khó chịu. Lẽ ra tôi không nên nói dối về chuyện đó. Tôi đã hơi quá đáng.

Sau đó cô ấy nói với tôi rằng cô ấy sẽ từ chức và thậm chí cô ấy còn gọi tôi là một tên đáng khinh... Mẹ kiếp, chưa từng có ai dám nói tôi như vật. Cô ấy là người duy nhất có đủ dung khí để làm thế.

Tôi rất tức giận cô, cô ấy khiến tôi điên tiết. Và hôn cô ấy là hình phạt duy nhật tôi có thể nghĩ tới. Và cuối cùng thì tôi cảm thấy như chính tôi mới là người bị trừng phạt

Chỉ một nụ hôn dưới anh trăng

Chỉ một cái chạm nhẹ của ngọn lửa cuồng nhiệt bừng sáng

Anh không muốn khiến mọi thứ rối tung lên

Anh không muốn đẩy mọi chuyện đi quá xa

Cô ấy ghét nụ hôn của tôi. Cô ấy thậm chí còn không thèm đáp trả. Tôi đợi cô ấy đáp trả nụ hôn của tôi, dụ dỗ cô ấy đắm chìm trong nó nhưng không ấy không làm - Không hề phản ứng. Tôi không thích điều đó... Tôi cảm thấy như mình bị từ chối.

Yeah, lúc đầu tôi có chút thôi bạo nhưng sau đó tôi đã rất dịu dàng với cô ấy. Mẹ nó, chắc hẳn giờ cô ấy sẽ xem tôi như một tên khốn nạn.

Chỉ một khoảng khắc trong đêm tối

Và có thể em chính là người tôi vẫn hằng chờ đợi suốt cuộc đời

Vì em yêu à, anh vẫn ổn thôi dù chỉ với một nụ hôn chúc ngủ ngon.

Tốt nhất là tôi không nên đề cập đến chuyện tối qua khi tôi gặp cô ấy ở văn phòng. Tốt nhấ là không giải thích gì cả. Tôi nhất là quên hết những gì đã xảy ra. Và tốt nhất là không nên lặp lại sai lầm đó một lần nữa.

Đúng vậy, đó là cách tốt nhất. Cô ấy đã chứng tỏ rằng mình là một cô gái rất cứng đầu và tôi không thể mạo hiểm để mất café của cô ấy một lần nữa, không bao giờ.

"Chào buổi sáng, ngài Petrakis" thư ký của tôi, cô Pamela Leech chào tôi với nụ cười chuyên nghiệp.

Tôi gật đầu với cô ấy, sau đó mắt tôi vô tình lướt qua tách café trên bàn làm việc của cô ấy, có hai hình trái tim trên đó. Trông nó rất quen thuộc, chỉ có một người có thể làm được điều đó trong văn phòng, đó là Jade

Tôi đột nhiên cảm thấy rất tức giận. Sau đó ngay lập tức tôi nói mà không thèm nhìn cô ta "Cô Leech, cô bị sa thải!"


Chương 25: Một năm sau


"Cảm giác tuyệt vời nhất chính là lúc bạn nhìn về phía anh ấy và nhận ra rằng anh ấy cũng đang nhìn bạn"

***Một năm sau***

JADE

"Chúc mừng năm mới!"

Khoảng một triệu người tập trung ở quảng trường Thời Đại cùng nhau chào đón khoảnh khắc chuyển giao sang năm mới. Pháo hoa rực rỡ khắp bầu trời New York. Không gian tràn ngập hoa giấy bay. Mọi nơi đều vang lên tiếng cười cùng những lời đón chào năm mới.

Tất cả mọi người đều vô cùng hạnh phúc. Họ ôm nhau. Hôn nhau. Một vài người thậm chí còn bật khóc nhưng không phải vì buồn đau mà vì hạnh phúc, vì hy vọng và cả một cơ hội để có thể khiến mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn. Nó giống như bắt đầu một cuộc sống mới, một khởi đầu mới và đặt ra một mục tiêu mới – giống như trang giấy đầu tiên trong cuốn sách 365 tờ.

Tôi đang ở quảng trường Thời Đại cùng với em gái tôi Sapphire và bạn bè thân thiết cũng như hàng xóm của chúng tôi, Jason, Walter, Vera và Megan.
Jason và Walter là cặp đôi đồng tính sống bên cạnh nhà chúng tôi. Họ đã nhận nuôi một bé gái rất xinh tên là Thea. Mẹ tôi chính là người chăm sóc con bé mỗi ngày.

Jason là một nhà báo ột tờ nhật báo nổi tiếng tại New York. Trước đây anh ấy từng là một người mẫu quảng cáo nhờ vẻ ngoài vô cùng điển trai của mình. Người yêu của Jason, Walter, làm chuyên gia trang điểm. Anh ấy làm việc ột salon làm đẹp cho người nổi tiếng tại Manhattan.

Vera và Megan là chị em. Vera là một chuyên gia điều trị bằng lao động còn em gái cô Megan là một y tá. Họ sống cùng với cha của mình, một người đàn ông góa vợ, bác sĩ Simon Barnes trong căn hộ kế bên Jason và Will. Chúng tôi đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ. Chúng tôi đã uống bia và ăn uống trong một quán ăn mới ở trung tâm quảng trường Thời Đại. Một trong những DJ khỏi nhất của New York đã chơi những bản nhạc vô cùng sôi động, chúng tôi đã nhảy nhót hát hò, chúc mừng cùng nhau.

Khi chúng tôi đang trên đường quay trở về nhà thì tôi vô tình đâm phải một ai đó – đồng nghiệp của tôi, Rodrick. Anh ta làm việc tại văn phòng thiết kế nội thất và kiến trúc và được biết đến như một người rất thích tiệc tùng. Anh ta đang đi cùng với bạn bè của mình. Có khoảng 6 người và hầu hết đều là phụ nữ.

"Jade cô đang ở đây sao! Thật không thể tin nổi. Tôi cứ tưởng rằng cô sẽ chỉ ở nhà và đan áo len èo trong dịp năm mới thôi chứ! Hahaha!" Rodrick cười phá lên. Bạn của anh ta cũng nhại theo và cười lớn.

"Xin chào Rodrick. Chúc mừng năm mới." Tôi cười với anh ta.

"Chuyện gì mà vui vậy em yêu?" Jason đứng phía sau tôi ngắt lời.

"Em yêu?" Rodrick hỏi. Anh ta nhướn một bên lông mày đầy khó hiểu.

"Đúng vậy, EM YÊU. Đó là từ dành cho những người yêu nhau mà. Hay tôi phải đánh vần nó cho anh?"

"Ồ, xin lỗi... tôi cứ nghĩ... tôi không biết rằng cô ấy đã có người yêu." Rodrick lắp bắp. Anh ta bước lùi về phía sau một bước.

"Giờ thì anh biết rồi đấy. Chúng tôi đã bên nhau được một thời gian rồi." Jason hất mặt. Trông anh ấy có vẻ rất khó chịu với cái thái độ khinh khỉnh của Rodrick.

"Thật sao?" Rodrick nhìn tôi chằm chằm. Mắt anh ta trợn tròn lên đầy vẻ tò mò.

"Ừm... Ờ...à..." và giờ thì tôi là người lắp bắp. Tôi không biết cách nói dối.

Ôi... Tại sao Jason lại phải nói dối cơ chứ. Tôi chắc rằng tôi sẽ trở thành trung tâm của mọi lời đồn thổi khi quay lại làm việc vào thứ hai.

"Yeah, từ ngày còn đi học." Jason đáp.

"À... nhân tiện thì tôi là Rodrick Philips, tôi là nhà thiết kế nội thất của tập đoàn Petrakis. Jade và tôi là đồng nghiệp."

Jason gật đầu và giới thiệu về bản thân mình. "Jason Smith, nhà báo"

"Này, chúng ta phải đi thôi." Walter, người yêu thật sự của Jason xuất hiện và bảo chúng tôi đi nhanh lên.

"Chào Rodrick. Hẹn gặp lại anh ở văn phòng."

"Chào Jade, chúc mừng năm mới." Rodrick đáp.

Một năm tám tháng. Đó là khoảng thời gian mà tôi làm việc với Eros, pha café cho anh ta cùng như trợ lí riêng.

Kể từ khi Pamela Leech bị đuổi việc, tôi làm việc với anh ta nhiều hơn để giúp anh ta trong vấn đề quản lí cũng như hỗ trợ. Tôi giống như là người giúp anh ta liên lạc với những người trong và ngoài công ty, duy trì hệ thống văn phòng, ghi chép tại các cuộc họp, gọi video, gặp mặt các vị quan chức cao cấp, sắp xếp và duy trì lịch trình, xếp lịch hẹn, giải quyết các loại giấy tờ, email, fax, báo cáo, thuyết trình cho anh ta, sắp xếp và tham dự các cuộc họp và đảm bảo rằng anh ta đã được chuẩn bị kỹ càng để gặp mặt cũng như là liên lạc với khách hàng, những nhà đầu tư và những nhân viên khác.

Tôi cũng phải giúp anh ta trong những vấn đề riêng tư như là mua quà, hoa cho gia đình hoặc bạn bè của anh ta (kể cả phụ nữ) vào những dịp đặc biệt hoặc chẳng vì lí do gì. Tôi sắp xếp các cuộc hẹn để cắt tóc, thử vest hay thậm chí là cuộc hẹn với nha sĩ cho anh ta,...

Tôi mua áo sơ-mi cho anh ta, chọn cà-vạt... và không, không bao gồm đồ lót.
Tôi luôn đi cùng với Eros trong mọi cuộc giao dịch kinh doanh mà anh ta tham gia không kể là ở đâu. Dublin, Istanbul, Amsterdam, HongKong, Tokio, Dubai, Qatar, Úc,... Đúng vậy, đó quả thật là giấc mơ trở thành sự thật – được du lịch vòng quanh thế giới, trải nghiệm những nền văn hóa khác nhau, gặp gỡ những con người khác nhau.

Anh ta cũng yêu cầu tôi đi cùng anh ta trong các sự kiện gây quỹ từ thiện, party hay những sự kiện mà anh ta là người phát biểu, khách mời danh dự hay cắt băng khánh thành... Nhưng thường xuyên hơn đó là những dịp đặc biệt của gia đình như sinh nhật, đám cưới, lễ kỷ niệm...

Và dĩ nhiên – tôi vẫn pha café cho anh ta. Và tôi nhận ra rằng dù tôi có dùng loại café gì, có dùng loại nước gì thì anh ta cũng vẫn thích café mà tôi pha.

Tôi làm việc từ 9 giờ tới 5 giờ chiều từ thứ hai tới thứ sáu và 9 giờ sáng đến 12 giờ trưa vào thứ bảy. Tôi thường hiếm khi phải làm việc ngoài giờ vì Eros biết tôi đang phải tham gia khóa học trực tuyến. thực ra thì tôi sắp xếp việc học và làm rất tốt. Đó chỉ là vấn đề quản lí thời gian thôi.

Anh ta tới đón tôi đi làm mỗi buổi sáng, tôi bảo anh ta không cần làm vậy nhung anh ta vẫn làm. Anh ta nói rằng anh ta chỉ muốn đảm bảo rằng tôi sẽ không vắng mặt hay đi muộn bởi anh ta không tha thứ cho nhân viên đi làm muộn.
Anh ta mua hoa, socola, bánh kem, hoa quả, nước hoa, máy ảnh, sách, ví... cho tôi. Anh ta rất thích tặng quà cho tôi thậm chí là khi chẳng vào dịp gì.

"Em có thích nó không?" Anh ta luôn hỏi như vậy mỗi lần tặng cho tôi thứ gì đó.
"Vâng, tôi thích." Anh ta gật đầu cười đầy thỏa mãn sua đó quay người bước đi.
Thỉnh thoảng anh ta cũng hỏi tôi về bài tập của khóa học. cũng có những lúc anh ta giúp tôi làm bài luận. Anh ta vô cùng tài giỏi trong vai trò một doanh nhân cũng như tất cả các lĩnh vực khác. Anh ta dạy tôi những kiến thức để điều hành một công ty, những chiến lược trong việc lên kế hoạch, quản lí nhân viên cũng như là toàn bộ tổ chức. Anh ta trở thành cố vấn của tôi.

Ngoài kinh doanh thfi anh ta rất thích nói chuyện về những sự kiện xảy ra gần đó. ANh ta đọc báo mỗi buổi sáng, xem tin tức trên tivi hoặc internet mỗi tối. Anh ta thường nói chuyện với tôi về những vấn đề đó. Vì vậy tôi cũng làm như thế, cập nhật thông tin liên tục để có thể trả lời lại anh ta. Và giờ thì tôi cảm thấy nó khá thú vị. Tôi nhận ra rằng việc biết chính xác những gì đang xảy ra tại đất nước mình cũng như toàn Thế giới là hết sức quan trọng.

Khi chỉ có hai chúng tôi như ở trên đường hay trong máy bay, anh ta thường khiến tôi cười rất nhiều. Anh ta kể cho tôi về những chuyện cười mà anh ta đã từng nghe, về bộ phim thú vị mà anh ta xem và cuốn sách anh ta vô cùng thích "Chúa tể của những chiếc nhẫn". Anh gta rất thích kể cho tôi nghe về những hiện tượng kỳ lạ và những câu chuyện thú vị về con người cũng như đất nước. Tôi học hỏi rất nhiều từ anh ta.

Gần đây anh ta trở nên rất nhạy cảm. Anh ta lúc nào cũng buồn phiền và bối rối. Anh ta chỉ ngổi ở bàn và suy nghĩ. Anh ta hoàn toàn không có tâm trạng để làm việc chút nào.

"Ngài ổn chứ? Có điều gì đang khiến ngài phiền lòng sao?"

Anh ta gật đầu

"Là gì vậy? Ngài có thể nói cho tôi nếu ngài muốn. Tôi sẽ không nói với ai đâu."

"Tôi biết, Jade. Tôi tin em. Nhưng..." Anh ta lưỡng lự.

"Nhưng gì?"

"Nhưng em không thích tôi nếu tôi nói ra điều đó."

"Tôi nghĩ là giờ tôi đã hiểu ngài rõ hơn. Và tôi không nghĩ rằng điều đó tồi tệ đến mức tôi phải thay đổi cái nhìn về ngài."

Anh ta gật đầu, hít sâu. Anh ta kể cho tôi nghe rằng cách đây 5 năm, anh ta từng làm một điều vô cùng tôi tệ đối với em gái và bạn thân của mình, Inigo và điều đó đã khiến họ chia tay. Và giờ anh ta rất muốn sửa chữa lỗi lầm đó.

Cảm giác tội lỗi khiến anh ta không thể nào thoải mái được. Gần đây nó càng khiến anh phát điên. Dự án hợp tác giữa hai tập đoàn Petrakis và Monteiro nhằm xây dựng một khách sạn sacng trọng bậc nhất thế giới ở California được thành lập. Vì vậy anh ta phải làm việc với Inigo thường xuyên hơn. Thêm vào đó thì Chloe mới tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế nội thật lại trường thiết kệ nội thất New York. Và giờ thì cô ấy đã sẵn sàng để sử dụng những kiến thức mà mình có được để đóng góp cho việc kinh doanh của gia đình. Inigo và Chloe sẽ làm việc cùng nhau.... Và điều đó hoàn toàn là một thảm họa – giống như THẾ CHIẾN 3 vậy.

Sau khi anh ta kể cho tôi nghe về việc mà anh ta đã làm... Đúng vậy, tôi cảm thấy rất thất vọng về anh ta. Nhưng tôi chấp nhận bởi anh cũng là một con người mà con người thì cũng có những sai lầm... và quan trọng hơn cả là anh ta cảm thấy hối hận về những việc mình đã làm. Anh ta chỉ làm đúng vai trò của một người anh, một người con. Nghe lời cha mẹ để bảo vệ đứa em gái bé nhỏ và làm tổn thương tới cô ấy cũng như bạn thân nhất của mình.

"Vẫn chưa muộn đâu. Ngài vẫn có thể sửa chữa những lỗi lầm đó. Chúng ta cần tìm cách đưa họ lại với nhau." Tôi an ủi. Nhìn thấy anh ta như vậy thật sự khiến tôi đau lòng. Mềm yếu. Phiềm muộn. Khổ sở. Hoàn toàn không giống với người đàn ông thô lỗ, kiêu ngạo, quỷ quyệt mà tôi biết.

Tôi rất ngạc nhiên khi anh ta dột nhiên nắm lấy tay tôi. Tôi cảm thấy như có một dòng điện chạy qua người. Cảm giác được chôn giấu trong sâu thẳm trong trái tim bỗng bùng cháy. Sau đó, tôi nhớ về nụ hôn đó.

Nụ hôn đã xảy ra cách đây 1 năm. Nụ hôn chưa bao giờ được đề cập tới hay giải thích. Giống như nó chưa từng xảy ra. Giống như nó chẳng là gì. Một nụ hôn đã hoàn toàn bị lãng quên.

Nhưng làm sao tôi có thể quên được cơ chứ. Nó luôn ám ảnh tôi mỗi ngày. Nó hoàn toàn phá vỡ bức tường ngăn cách tôi tạo ra giữa hai chúng tôi. Tôi bắt đầu nghĩ về anh ta... quan tâm anh ta... và... thích anh ta.

Mỗi khi chúng tôi nhìn nhau, ánh mắt anh ta nhìn tôi như thể chúng tôi đang hôn nahu. Mỗi lần chúng tôi chạm tay, trái tim tôi lại đập lỗi một nhịp. Mỗi khi chúng tôi ở bên nhau, nó giống hệt như khi chơi mất trò mạo hiểm, cô thể tôi trở nên hết sực phấn khích.

Thời gian dần qua... Tôi cảm thấy rất bình yên, như ở nhà, khi ở bên anh ta... hết sức an toàn. Anh ta không chỉ là một người sếp, mà là một người thầy, một người cố vấn và một người bạn của tôi nữa.

Full | Lùi trang 4 | Tiếp trang 6

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ