80s toys - Atari. I still have
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Công chúa cầu thân - trang 4

Chương 15-16

Nhìn bọn họ tiễn chân Thừa Đức, tôi tự nhiên thấy mình rất chán nản, đến đây làm trò hề như vậy, thú vị gì chứ, chỉ đấu khẩu, sau đó thì thua hết tài sản, tôi nghĩ đến mười mấy lá vàng đó là tôi thấy đau lòng, càng nghĩ càng chán, một mình theo đường cái trở về, thấy trong ngực còn cất kim quan (1) lấy từ trên đầu Thừa Đức xuống, ước chừng rất nặng, phía trước còn có viên ngọc ước tính giá trị không ít, ngang qua tiệm cầm đồ thì vào đổi thành bạc.
Tôi đối với tiền bạc của thời đại này thì không có khái niệm gì cả, lão già ngồi trước quầy cao cao ra giá 100 lượng, tôi rốt cuộc cũng không biết có lời hay không có lời, đành dựa vào kinh nghiệm mua đồ khi đi du lịch mà mặc cả với ông ta, ông ta trả 100, tôi nói 500. Cuối cùng ông ta nói hai người mỗi người lui một bước, cùng nhau thương lượng, tôi nghĩ cũng được, nhưng tôi thấy này con số thì tức giận, phản đối yêu cầu lão già đó tăng thêm, lão đó nói nói không thể tăng thêm. Tôi dù tức giận cũng phải kiềm xuống giảm một lượng, bỏ đi một lượng đó tôi cũng không muốn, tôi cũng không muốn tính toán với tên ngốc này.
Cất ngân phiếu cùng một ít bạc vụn ra khỏi tiệm cầm đồ, tôi liền giữa trưa chạy thẳng đến tửu lầu (quán rượu) đó, gói đồ và con lừa vẫn còn ở trong đó. Lúc này trời vẫn chưa tối, xa không đến được theo lời Hồ tỷ tỷ nói 12 canh giờ (2), Thừa Đức và Phụng Thiện vẫn còn nằm trên giường, tôi trở về sẽ không có gì nguy hiểm, nói gì cũng không thể làm tán gia bại sản được, thế nhưng đều là tiền mua được! Nhưng tôi vừa rẽ đến con phố đó, thì cảm thấy không ổn, ở đầu phố có rất nhiều người vây quanh, ló đầu vô nhìn, có mấy quan binh Ngõa Lặc đang niêm phong tửu lầu đó, tôi kêu thầm một tiếng không hay rồi, không dám ở lại nữa, xoay người thấp đầu xuống bỏ đi. Trên đường đi vội vội vàng vàng, chân nọ xọ chân kia va phải nhiều người, cũng nhìn không được nhiều như thế, lúc này nếu rơi vào tay Thừa Đức, tôi dứt khoát rút dao tự sát cho xong.


Tuy đã đến trước biên giới Uyển Thành rồi, nhưng cũng không hoang vắng như vậy, không tìm bao lâu thì thấy ánh đèn mờ nhạt của khách điếm, mặt tiền không lớn, thu dọn cũng gọn gàng. Tôi sợ người của Thừa Đức sẽ đến tìm tôi, đứng ở cửa nhìn rất lâu mới dám vào.
"Đại nãi nãi (3), bà ở trọ à?" chủ tiệm xem ra rất ít có khách đến, nên vội vã ra nghênh đón.
Tôi gật đầu, bảo hắn chuẩn bị cho tôi phòng sạch một chút, có thức ăn, chú ý người đi đường, ngay cả cơm tối vẫn chưa ăn. Chủ quán liền đồng ý, nhưng chẳng thấy động đậy gì cả, chỉ nhìn tôi cười ha hả, ngại ngùng nói : "Đại nãi nãi, chúng tôi sẽ đi chuẩn bị cho bà, bà phải đưa tiền đặt cọc trước? Không phải chúng tôi không biết làm ăn, chỉ là tiệm này làm ăn nhỏ, sớm đã có quy định."
Tôi cười cười, cũng không chấp nhất làm gì, thò tay vào trong ngực lấy ra bạc vụn. Lần này không hề gì, nụ cười trên mặt bỗng cứng ngắt, trong ngực không có gì hết, đừng nói bạc vụn, ngay cả ngân phiếu cũng không có! Toàn bộ đã mất hết rồi, lúc này mới bừng tỉnh suy nghĩ lại lúc nãy chạy trên phố va phải mấy người, không biết có nhân sĩ nào tiện tay lấy đi không, đúng lúc này, trên người ngay cả một đồng cũng không có.
Chủ tiệm nhìn nét mặt tôi thì hiểu trên người tôi không có tiền bạc, vẻ mặt tươi cười lập tức biến mất, bĩu môi giễu cợt, nói : "Lại quênmang tiền phải không, hay là tiền bị người ta lấy rồi?"
Loại người này, tôi tức quá trừng mắt nhìn hắn, vừa trừng mắt xong lại nghĩ không thể đắc tội với hắn được, tôi vẫn còn trông chờ vào chỗ trọ này, đành miễn cưỡng cười đáp : "Không giấu gì ông, quả thật là bị người ta trộm tiền mất rồi, ông cho tôi ở trước một đêm, ngày mai tìm họ hàng tôi nhất định bảo anh ta trả cho ông một phần bạc không ít đâu.
Tên chủ tiệm đó lạnh lùng cười : "Tôi thấy cô hay là đừng phiền phức đưa anh ta đến, cô trực tiếp đi tìm người họ hàng của cô đi!" nói xong thì đẩy tôi ra ngoài.
"Nếu không thì ông cho tôi ở lại trước đi, tôi sẽ giúp ông làm việc!" tôi liền nói.
"Không được, không cần đâu, cô hay là tìm nhà khác đi, thấy cô là một người phụ nữ con nhà đàng hoàng, tôi nói cho cô biết, có chỗ có thể cho cô ở đó, ra khỏi cửa này quẹo trái đến phía trước, lại quẹo phải, chỗ đó không cần tiền!"
Thì ra người ở đây cũng nhận tiền không nhận người! Tôi tức trong bụng, nhưng cũng không dám làm càn, đành mắng thầm lão chủ tiệm và tên trộm tiền của tôi mấy trăm lần.
Về lúc này, nhà dột bị nghiêng do mưa suốt mấy đêm liền, xui xẻo sập nhà! (do dịch ngang nên câu này hem được hiểu lắm ^^) Nhưng mà nói đi nói lại đầu đuôi gì cũng tại tên Thừa Đức đó, nghĩ đến đây lại bắt đều mắng Thừa Đức, hối hận mình đãhoang phí, đem hắn đến kỹ viện, lãng phí mất vàng của mình, rõ ràng giúp đám kỹ nữ đó ăn đậu phụ mà, hừ! Sớm biết bà cô ngồi ở đó thế nào cũng thu chút tiền.
Miệng vừa mắng vừa đi tới chỗ tên chủ tiệm nói, đến bây giờ cũng chỉ có đi xem xem mà thôi. Bụng đang đói đi cũng nửa ngày rồi, trời cũng đã tối hoàn toàn, may mà mới qua ngày 15 không lâu, trăng vẫn còn rất sáng, cảnh vật tuy mờ nhạt nhưng cũng nhìn thấy rõ. Tôi quẹo qua đi được một lúc, bất giác chửi thành tiếng : "Tên khốn đó cố ý đùa mình mà, ở đây có người ở à!"

Thì ra nơi hắn nói là một cái miếu hoang, vừa nhìn đã biết là không có nhang khói, đừng nói chi hòa thượng, ngay cả tường bao quanh cũng sập quá nhiều, chỉ còn lại đại điện (4), cả đêm bảo tôi ở đây, thật muốn rèn luyện lòng can đảm của tôi.
Tôi do dự muốn hay không muốn trở lại đường cũ cầu xin với lão chủ tiệm, nhưng nghĩ đến khuôn mặt của hắn là tôi tức điên, nếu không thì vào xem thử, chúa miếu à, hoang vắng một chút, dù sao cũng là nơi thờ cúng Bồ Tát, chắc không có ma quỷ gì đâu nhỉ? Thật tôi cũng không tin trò đùa này, nhưng nghĩ đến có loại nhân vật như Đinh tiểu tiên đó, tôi bây giờ cái gì cũng đều tin. Đánh bạo tiến vào gần một chút, thì phát hiện trong điện có ánh lửa, mà còn là từng đợt từng đợt giống như là có mùi thơm nhẹ nhàng theo gió bay lại, bụng liền réo ùng ục hưởng ứng theo. Mùi thơm so với mọi thứ đều có ích, nỗi sợ của tôi đã đến sau ý thức, sợ cái gì mà sợ, cùng lắm thì theo Đinh tiểu tiên về nhà! Tôi nghĩ thầm.
"Có người không? Ra vẻ lễ phép, tôi ở trong sân còn gọi to hai tiếng, ở phía trong vẫn không có động tĩnh gì, tôi đẩy cửa điện đổ nát ra một chút, điện không lớn lắm, chính diện có một tượng Quan Âm cao đến hai người, một cái bàn cúng xiêu vẹo, ở góc phía đông điện có một ít cỏ khô, không xa chính điện một chút là một đống củi lửa nhỏ, trên giá là cái nồi bể, trong nồi không biết nấu cái gì nữa, khí nóng mạo hiểm đang "xúi giục", mùi thơm đó phải là từ trong nồi đó bay ra. Tất cả xem ra rất bình thường, nhưng khiến người ta cảm thấy không bình thường, tôi chợt nghĩ đến một vấn đề, người đâu? trong nồi vẫn còn đang nấu, người đi đâu rồi?
Tôi vừa nghĩ đến vấn đề này, cảm thấy da đầu cứ ngứa ran, hôm nay không biết xui xẻo thế nào! Tay bất giác lần tìm con dao găm trong ngực, nhưng mò tới mò lui vẫn trống không, chợt nghĩ đến nó mất cùng với ngân lượng, trong lòng càng hoảng sợ.
Xem ra kiểu này, trong này còn có người ở, đã đốt lửa nấu đồ ăn, thì không phải ma quỷ gì hết, nên là sau khi nghe tiếng hét trong sân của tôi, không biết trốn ở đâu, không chắc bây giờ đang ở trong xó xỉnh nào đó nhìn tôi chằm chằm. Nghĩ đến đây, trong lòng tôi vững vàng hơn.
"Bồ Tát à! Con đến đây tìm người thân, người thân không tìm được lại bị kẻ cắp lấy mất tiền bạc, đành đến chỗ của người trú nhờ một đêm, hy vọng người đừng quở trách!" tôi chắp hai tay lại, nói lớn trước tượng Bồ Tát, nói là nói cho Bồ Tát nghe, thực ra là muốn nói cho người ở trong này nghe, tôi đến ở đây không có ác ý, chỉ muốn trú nhờ một đêm, hy vọng hắn có thể hiều ý tôi.
Tôi nói xong, im lặng đợi hồi lâu, trong điện ngoài tiếng kêu "ục ục" của cái nồi, không có tiếng động nào khác, chẳng lẽ người đó chạy rồi? Tôi nghĩ thầm. Chỉ cảm thấy bụng càng đói, đến giờ này, cũng không quan tâm được nhiều như thế nữa, đến trước cái nồi, trong nồi cũng không biết nấu những gì nữa, cháo trắng, thấy có vẻ giống như là cháo còn sót lại, tôi từ trước giờ làm sao không biết cháo thừa cũng có thể nấu ra mùi thơm như vậy!
Nhìn tứ phía xung quanh, tôi tìm được một cái chén bể và một cái thìa bể. Xin lỗi ngươi nha, tại ngươi trốn ta, vậy để ta ăn thế ngươi vậy, tôi nói. Vừa cúi đầu xuống thổi cháo nóng, vẫn chưa ăn, đột nhiên phát hiện phía trước có người, tôi giật mình nhưng không cần vội, tôi "A" lên một tiếng đặt mông ngồi xuống đất, mắt nhìn thẳng người phía trước, tay vẫn không ném chén cháo, vẫn còn cầm chặt, tôi liều mạng không bỏ của!
Phản ứng đầu tiên của tôi là nhìn trên đất trước, có bóng, là người. Ôi, thở dài một hơi, nếu là người thì phải nói chứ, lúc này mới cẩn thận ngắm nghía người trước mặt, là một đứa trẻ, chừng hơn 10 tuổi, quần áo trên người đã rách nát rồi, tóc tai bù xù, khuôn mặt nhỏ đen nhẻm không nhìn rõ diện mạo, đôi mắt trái lại đen trắng phân minh, rất là linh động, nhìn dáng vẻ vậy mà là con gái.
"Những thứ này đều là của em hả?" tôi hỏi.
Nó lạnh lùng nhìn tôi, gật gật đầu.
Tôi vỗ vỗ chỗ bên cạnh, cười với nó: "Qua đây ngồi." nó không trả lời, đến giật lấy cái chén trong tay tôi, ngồi xuống đối diện, tự nhiên ăn một hơi. Tôi nhất thời ngây ra, không ngờ rằng nó sẽ làm như vậy, tôi dựa vào! Nhiều năm nay, một bé gái ăn xin cực như vậy.
Nó ngồi đó, "xì xụp xì xụp" ăn cháo trắng, thèm đến nỗi tôi nuốt nước miếng một cái, nhưng lại ngại giành đồ ăn của nó, hơn nữa, đồ ăn này cũng là của người ta đem đến, tôi nếu như đi tranh giành, còn có nhân cách sao?

May mà nó không ăn hết nửa nồi cháo, chỉ ăn có hai chén thì thôi, để cái chén bên cạnh tôi, cũng không nói gì hết, tự đi đến đống cỏ khô bên kia nằm xuống ngủ, xem như tôi là một người thông minh vậy. Tôi nhìn trong nồi vẫn còn cháo, nhìn lại chỗ bé gái đang nằm đằng kia ngay cả nhìn cũng không nhìn tôi lấy một cái, tôi cũng không để ý nhiều như vậy nữa, lấp cái bụng trước rồi hãy nói.
Ăn cháo xong, tuy không no, nhưng so với lúc nãy thì tốt hơn nhiều. củi lửa từ từ tắt hết, ánh lửa yếu dần, ánh trăng bên ngoài rọi vào, càng hiện ra những điều sợ hãi trong điện này. Tôi vốn muốn tìm một ít củi khô nữa để đốt, nhưng thật ra không dám ra ngoài một mình, đành đến chỗ tiểu cô nương đó là một chút ngồi xuống dựa vào tường, nhìn lại tiểu cô nương đó hình như ngủ rồi, thân hình nhỏ gầy cuộn tròn thành một vòng, bây giờ tuy đã là mùa xuân, nhưng buổi tối trời vẫn rất lạnh, quần áo trên người nó đã rách tả tơi rồi, thật không biết nó làm sao chịu được, còn vì sao lại biết có một người trong miếu hoang này. Nhìn tiểu cô nương này, trong lòng tôi chợt dâng lên nỗi xót xa, chỉ cảm thấy mắt mình cay xè, lúc tôi bằng tuổi nó như vầy suốt ngày làm nũng trong lòng mẹ, buổi tối không ngủ được thì bám dính lấy mẹ, đuổi cha sang phòng sách.
Một cơn gió thổi đến, tắt hết lửa, tiểu cô nương đó hình như cảm thấy lạnh, càng co người lại. Tôi thật ra không nhẫn tâm, cởi áo khoát của mình, nhẹ tay nhẹ chân đi lại, đắp lên người nó, còn nằm xuống bên cạnh, nhè nhẹ ôm nó vào lòng.
Oái, nha đầu này, chắc mấy ngày rồi không có tắm rửa, hôi quá! Tôi nói thầm. Cơn buồn ngủ kéo đến, mơ mơ màng màng ngủ luôn.
Mở mắt ra, trời đã sáng hẳn rồi, tiểu cô nương bên cạnh thì không thấy bóng dáng, cái áo đắp trên người tôi, trong lòng chợt ấm áp. Cũng không thể ở trong này mãi, tôi suy nghĩ, Phùng Trần Sở Dương đến đây, không phải là để gia nhập cái bang, sớm biết sẽ có ngày rơi vào tình cảnh này, vẫn không bằng ngoan ngoãn theo Thừa Đức về Phồn Đô, ít nhất còn có thể ăn no mặc ấm.
Không được, không thể sa sút tinh thần được, đây không phải là cơ hội rèn luyện sao? "Lấy tài trí của người hiện đại của mình ra, tự mình đi kiếm tiền!" tôi la to, tự động viên mình, đi ra khỏi miếu hoang. Bây giờ, tôi cần tìm việc làm.
Tôi đi trên đường, đã nhanh chóng uể oải rồi, nói gì là tìm việc, mặc quần áo bà già nghèo hèn như vậy trên người, hôm qua đã làm dơ rồi, tôi đây vừa bước vào cửa chưa kịp mở miệng, người ta đã đuổi tôi ra ngoài rồi, căn bản là không cho tôi cơ hội bán tài trí của mình. Thời đại này, làm gì có chỗ chịu cho phụ nữ làm việc chứ! Cũng không dám đi lần nữa vào khu vực sầm uất trong thành, ai biết được Thừa Đức sẽ không trốn ở đó tìm tôi hay không chứ.
Cứ đi loanh quanh cho tới trưa, cũng chưa tìm được chỗ nào nhận tôi. Trời ơi! Ông nói xem hoàng đế ca ca đó của tôi nếu biết bây giờ tôi thảm hại thế này, không biết có đau lòng hay không, Thừa Đức nếu thấy được bộ dạng tôi bây giờ, không biết cười thành cái giống gì nữa.
Tôi ngồi xổm ở góc đường, nhìn tiệm màn thầu đối diện, bụng réo vang trời. Trưa hôm qua lo đút cho tên Thừa Đức đó, bản thân có ăn cái gì đâu, buổi tối lại chỉ có ăn một chén cháo của người ta, sáng ra ngay cả cháo cũng không có, bây giờ bụng lép kẹp, có cảm giác ngực dính vào lưng từ khi nào. Cái gì mà xuyên thời gian, toàn gạt người, tiền bạc làm như dễ kiếm như vậy sao? Cái gì mà thương nghiệp trọng điểm, chỉ nói hươu nói vượn, ngươi nói được có người nghe mới được à! Ôi! Thừa Đức chết tiệt, ta nếu không vì dẫn "gà" đến cho ngươi, ta thậm chí cũng không tiêu hết vàng như vậy? Ngươi cũng không nhớ đến lòng tốt của ta, còn muốn kiện ta!
Tôi lúc này đói đến choáng váng mặt mày, chỉ lo chửi Thừa Đức, phía trước đột nhiên giơ ra một cánh tay, một cánh tay không lớn, đen đen, nhưng mắt tôi lại nhìn thẳng, vì trong cánh tay đó đang vầm nửa cái bánh bao lớn!
Tôi vui mừng ngẩn đầu lên, lại là bé gái đêm qua, nó đang ăn nửa cái bánh bao, thấy quần áo trên người nói so với hôm qua còn rách hơn, trên đầu còn dính chút máu, nó đứng đó, vẻ mặt tuy lạnh lùng, nhưng lại đưa cái bánh bao trước mặt tôi.
Chả lẽ tôi lại được ăn đồ của người ta ư? Tôi cảm thấy mặt mình cứ nóng lên, nhưng tay lại không can đảm đưa lại. Bánh bao, còn là bánh bao nhân thịt, ngửi thấy mùi thơm, là tôi đã dao động, vậy má cũng không biết phải ăn từ chỗ nào.
"Ối!" Phía sau đột nhiên có người vỗ vai tôi một cái, tôi hết hồn, giật bắn cả người, cái bánh bao trong tay rớt xuống đất, lăn lông lốc khá xa, Thừa Đức, hắn đến rồi sao? Tôi lúc này chỉ muốn vùng chạy, nhưng người đó kéo tôi lại, không chịu buông tay.

"Chạy cái gì? Ngươi biết đường đi Đại Viện Giang gia không?" tiếng của một thiếu niên ở sau lưng, tôi hoài nghi quay đầu lại, chỉ thấy một tên nhóc 13 => 14 tuổi, thấp hơn tôi nửa cái đầu, dáng vẻ đại gia đang đứng đó nhìn tôi.
Tôi vội cúi đầu xuống tìm cái bánh bao của tôi, nhưng không thấy đâu cả, vừa nhìn lại, thấy cách đó không xa, một con chó vàng đang ăn ngon lành, nửa cái bánh bao hết trơn, chỉ còn lại chút nhân bên ngoài, nó còn đang liếm.
Tôi lúc này nhất thời không phản ứng gì, chỉ ngây người nhìn con chó vàng đang liếm phần nhân thịt trên đất, liếm xong còn cố ý như chưa hết nhìn tôi kêu lên hai tiếng "ẳng ẳng". Tôi từ từquay đầu lại, mắt đỏ ngầu nhìn tên nhóc trước mặt, nó bị tôi nhìn thì có chút ái ngại, nên nói : "Không phải nửa cái bánh bao sao? Ta đền cho ngươi, ngươi biết đường đi Đại ViệnGiang gia không?"
"Đền cho ta? Vậy thì đền trước đi rồi hãy nói!" Tôi chìa tay ra, nó xem thường nhìn tôi bằng một mắt, lấy trong ngực ra mấy đồng tiền, tiện tay ném xuống đất. Lúc này thì lửa trong người tôi bốc lên, có tiền thì giỏi lắm hả? cơn tức giận trong lòng càng lúc càng lớn, nhưng mặt lại cười, tôi cười nói: "Ta biết, ta dẫn ngươi đi."quay đầu qua nói với tiểu nha đầu đang đứng đó, "Chúng ta cùng dẫn nó đi, hôm qua chúng ta không phải đi qua chỗ đó rồi sao."
Tiểu nha đầu gật gật đầu cũng không nói, xoay người vào trong hẻm đi trước, tôi gọi tên nhóc lên đi cùng ở phía sau, tên nhóc đó xem ra cũng thiếu kinh nghiệm nhỉ, chẳng chút cảnh giác gì cả, thật thà đi theo chúng tôi. Tôi vừa đi vừa suy nghĩ. Tôi vừa đi vừa suy nghĩ, sao có cảm giác mình giống chặn đường cướp của vậy, mà còn rất thành thạo nữa chứ, hơn nữa tiểu nha đầu phía trước cũng tham gia vào cơn giận dữ của tôi, tôi chỉ biểu hiện một chút nó đều hiểu, dẫn tên tiểu tử ngốc này đi thẳng về hướng miếu hoang.
Trong hẻm đi càng lúc càng sâu, càng lúc càng hoang vắng, tên tiểu ngốc đó cuối cùng cũng có chút nghi ngờ, hỏi: "Không đúng thì phải? Đại viện Giang gia làm sao ở chỗ hoang vắng như vậy?"
Tôi cười nói: "Đây là đường tắt, sắp tới rồi." nói xong, thì miếu hoang ở ngay trước mắt, tiểu tử ngốc này nói cái gì cũng không chịu đi tiếp. Tôi nhìn tứ phía dù sao cũng không có người, mà tôi lại lớn hơn tiểu tử ngốc này, lại thêm tiểu nha đầu đó, chơi thể lực chắc không vấn đề gì, dồn sức ngón tay phía sau nó, hoảng sợ kêu lên: "A!"
Tiểu tử ngốc nghe tiếng liền quay người lại nhìn, tôi đã tấn công nó, chỉ một lúc đã áp đảo người nó xuống, vừa tính đánh nó hai đấm, chỉ cảm thấy bụng đau nhói, người đã bị nó đạp một cái bay lên, mông đập xuống đất, cảm thấy mông như nở hoa. Không biết xui xẻo đến như vậy, tùy tiện đụng đến người biết võ công chứ!
Tôi té ngã đến choáng váng, chỉ nhìn thấy tiểu nha đầu nhảy lên, đánh nhau với tiểu tử ngốc đó, mỗi chiêu mỗi thức, đều được bày ra, tôi trợn tròn mắt, chả lẽ tiểu nha đầu này là cao thủ ẩn mình?
Bên kia hai người đang đấu rất gấp rút. Do cả hai người đều không cầm vũ khí, chỉ đấu quyền thuật, tôi tuy không biết võ công, nhưng cũng nhận ra chiêu thức của tiểu nha đầu đó tuy kỳ diệu, đáng tiếc là còn nhỏ, tay chân đều ngắn hơn một nửa người ta, giống như tôi chơi trò "đánh nhau" vậy, chọn yêu quái đấu với người nhà bé gái, chỉ thấy mình máu ít! Tìm cả buổi mới biết nguyên nhân là do chân mình ngắn, đá cả buổi mà chân không đá lên!
Nhưng chung quy là hai đứa nhóc, đánh không có chiêu thức, tiểu nha đầu này càng bất lợi, công phu một hồi thì bị tên tiểu tử đó ấn xuống. Tôi thấy việc này sắp hỏng vậy, liền cầm cây gậy to trên đất, nhắm lưng tiểu tử đó mà đánh, chỉ nghe tiếng trong cổ họng của nó, đổ người xuống, tôi và nha đầu kia nhào tới, tàn bạo đè người nó xuống......
Nửa tiếng sau, cả ba người đều đánh đến thở dốc hổn hển, không còn sức lực, đánh qua một trận như vậy, tôi thấy mình lại như hồi chín tuổi, nghĩ nghĩ cũng buồn cười, mình đã 20 tuổi, vậy mà đánh nhau với hai đứa nhóc, thật không hiểu ra sao nữa, chẳng lẽ là gần đây áp lực quá nhiều?
"Chúng ta giảng hòa, được không?" tên nhóc đó thở hổn hển nói, "Ta không có làm sao đắc tội với hai người, không thì là đụng rớt nửa cái bánh bao của ngươi? Hai người đến nỗi xuống tay độc ác như vậy?"
Tôi gật đầu, thì ra ngươi không có cảm giác đói đến hoảng sợ.
Tên nhóc nhìn nhìn chúng tôi, bỗng nhiên cười, nói: "Gan hai ngươi to thật, các ngươi biết cha ta là ai sao?"
Tôi liếc nó, đồ vô dụng, chỉ biết đem cha ra, đoán chừng nếu nó biết cha nó là ai, thì sẽ không nói vậy rồi.

"Mạnh Tiêu Nhiên! Người trong võ lâm phía Bắc đều biết!" tên nhóc đắc ý nói.
"Mạnh Tiêu Nhiên? Chưa nghe qua, Mạnh Hạo Nhiên thì tôi biết là ai, tôi nói thầm. Tiểu nha đầu đó cũng lắc lắc đầu, tỏ ý cũng không biết.
Tên nhóc thấy hai chúng tôi đều không biết, cảm thấy mất mặt, khuôn mặt kìm nén lại có chút đỏ, ngoái cổ lại còn muốn nói, tôi vội ngắt lời nó : "Đùa với ngươi thôi, đương nhiên có nghe qua đại danh của Mạnh anh hùng rồi!"
Tên nhóc nghe tôi nói vậy, sắc mặt lúc này mới dịu lại.
"Mạnh tiểu tử, ngươi đi Đại Viện Giang gia làm gì?" tôi vừa hỏi, phát hiện vẻ tiểu nha đầu rất chăm chú, dường như cũng rất hứng thú.
"Thảo nào các ngươi không biết, vừa nhìn thôi là biết các ngươi không phải người trong giang hồ." tên nhóc đắc ý nói, "Giang lão gia qua đại thọ sáu mươi, nhân dịp mời anh hùng thiên hạ đến đây chọn ra minh chủ võ lâm mới, để đánh đuổi Ngõa Lặc, chấn hưng đạo Chu."
Đại hội võ lâm? Tôi vừa nghe đã lên tinh thần, về quá khứ để làm gì? Không phải là để xem náo nhiệt sao? Náo nhiệt lớn thế này ta có thể không đi sao?
"Cha của người cũng đến tranh chức minh chủ võ lâm hả?" tôi hỏi.
"Cha ta không đến, ông nói danh hiệu minh chủ võ lâm là hoàn toàn vô nghĩa, vô dụng, có cái đó cũng không bằng làm việc khác." Tên nhóc nói.
Vậy sao ngươi lại đến? tôi thầm nói, nhưng lại không hỏi, nhìn vẻ mặt tên nhóc đó, trong lòng cũng hiểu được bảy tám phần, nhất định là tiểu tử ngốc này lén chạy đến đây tham gia đại hội võ lâm rồi, nhưng mà với võ công của nó, ngay cả tiểu nha đầu ăn xin đều đánh không nhanh nhẹn, còn muốn giành chức võ lâm minh chủ? Tôi nghĩ đến đây, "khì khì" bật cười thành tiếng, tên nhóc thấy tôi cười, mặt đỏ lên, liền nói : "Ta đến chỉ là muốn mở mang kiến thức, không có muốn giành chức minh chủ gì hết."
Choáng váng, đây không phải là chưa đánh đã khai sao! Nhưng mà tôi rất hứng thú với đại hội này, ngay lập tức bám theo tiểu tử ngốc dẫn tôi cùng đi, luôn tiện cũng muốn tiểu nha đầu đi cùng với chúng tôi, lúc nãy thấy được tài nghệ của nó, thì biết nó tuyệt đối không phải là một tiểu ăn mày đơn giản như vậy. Tiểu nha đầu cũng không từ chối, chỉ là không chịu nói, chúng tôi nói gì nó chỉ gật hoặc lắc đầu.
Tiểu tử ngốc đó cũng dễ sống chung, ba người đánh nhau một trận trái lại quen biết nhau, trao đổi tên họ nhau, tiểu tử ngốc tên Mạnh An Dương, tiểu nha đầu tự trả lời tên Diệp Phàm, tôi nói tên chính của tôi là -- Sở Dương.
Ba người nói xong thì trời cũng sắp tối rồi, tiểu tử ngốc lấy bạc trong bọc đồ ra, bảo Diệp Phàm đi mua thức ăn về cho chúng tôi, tôi vẫn còn nhớ đến cái bánh bao lúc nãy, thì hét to bánh bao. Diệp Phàm đi đứng nhanh nhẹn, đi một lúc đã mang một bọc bánh bao lớn về, còn có gà nướng, tôi nhìn tiểu nha đầu này hóa ra cũng biết làm chủ cơ hội, một chút tiết kiệm cũng không biết!
Ba người ăn xong thì bàn tiếp việc ngày mai đi Giang phủ, Mạnh An Dương nói chúng tôi đã là ba người, làm sao cũng phải có tên gọi, nghĩ đến uy danh lẫy lừng của Giang lão anh hùng, người đến nhất định đều là danh môn đại phái, chúng ta đi như thế này, chắc chắn bị người ta nhìn không ra, sợ rằng đến lúc đó ngay cả bàn chính cũng lên không được!
Tôi nghĩ cũng đúng, thì nói nếu không chúng ta cũng thành lập một môn phái môn phái này giúp môn phái kia? Mạnh An Dương đồng ý, cần nhất là có một chút khí thế, đến lúc đó phía trước bốn mang kiếm, bốn mang đao......
Nó nói tới đó thì nước miếng văng tá lả, hào hứng vang dội, tôi khoát tay ngắt lời nó, nói thật ngươi cứ thuê vài tên ác ôn khoát lác thôi, như vậy tỏ ra người càng náo nhiệt, nói thật ta phiền nhất là mấy điệu bộ giả vờ này, cái gì ra trận thì rắc vài cánh hoa, còn mang đàn, mang ống tiêu (5), ta mới nghĩ thôi thì đã mắc ói rồi (haha), nhớ lúc trước khi xem《Ỷ Thiên Đồ Long Ký》, xem đến lúc cái gọi là cái gì mà người đi ra có dáng vẻ thần tiên tỷ tỷ mặc áo vàng, ta buồn nôn thiếu chút nữa là ói ra rồi. Ngươi nói xem ngươi một môn phái Cổ Mộ xuất trận tạo ra cục diện lớn như vậy làm gì? Nghĩ đến tổ tiên ngươi Dương Quá và Tiểu Long Nữ sợ rằng cũng không phải ngươi quá khoa trương Dương Quá sao, kéo cái gì mà kéo, kéo nữa cũng không phải là kéo xuống cái hầm dưới đất thôi! Thiết thực đi! Làm như mình là Thượng Đế vậy!
Mạnh An Dương ngây người, hỏi tôi Thượng Đế là ai, tôi nói với nó, Thượng Đế là Ngọc Hoàng Đại Đế biểu ca của nó! Mạnh An Dương rõ ràng không tin, đoán chừng tôi cũng không nói cặn kẽ với nó, nên cũng không hỏi lại.
Cuối cùng bàn bạc một hồi cũng không bàn bạc ra được tên gì cho có khí thế, núi cao sông lớn đều bị người ta chiếm hết rồi, ngươi nói ngươi tên một môn phái nhỏ, người ta cũng không biết. Mạnh An Dương nói nếu không chúng ta gọi là "Tam Nhân Trợ" đi, đầu tôi nhỏ, đội không nổi cái nón lớn như vậy đâu (Yuu: ý nói mang không nổi cái danh lớn như vậy). Tôi sợ Mạnh An Dương lại muốn hỏi tôi gọi cái gì "Tứ Nhân Trợ", vội nói, nếu không thì như thế này đi, chúng ta đừng gọi cái gì trợ rồi cái gì phái, chúng ta gọi là Tông đi, thông thường người kiêu ngạo hay gọi Tông này Tông kia.

Tôi vừa nói, Mạnh An Dương cũng thấy không tệ, hỏi Diệp Phàm, nó cũng không có ý kiến, vậy là quyết định gọi Tông. Dù cho là Tông cũng phải có tên, cuối cùng quyết định gọi là Triều Thiên Tông, đủ khí phách rồi, Mạnh An Dương đòi làm chưởng môn, tôi nhường cho nó, không chấp nhặt với một đứa nhóc như nó, tôi tự nói với mình.
Ba người cứ bàn bàn đến nửa đêm, tối nay Mạnh An Dương nghỉ lại miếu hoang với chúng tôi. Ngày hôm sau, ba người ngủ luôn tới giữa trưa, nói muốn đi Giang gia ư, lúc này mới phát hiện tôi và Diệp Phàm ăn mặc quá tầm thường, Mạnh An Dương cũng cảm thấy mất mặt, liền dẫn chúng tôi đến tiệm vải mua trang phục mới. Tôi nhìn bộ đồ mới gọn gàng, ngửi lại mùi trên người mình, nói gì chứ cũng phải tắm rửa mới có thể thay quần áo. Mạnh An Dương mắng tôi nhiều chuyện, nhưng cũng không gàn bướng bằng tôi, đành phải theo ý tôi, nhưng tôi tìm hồi lâu cũng không tìm được nơi để tắm rửa, cuối cùng vẫn là Diệp Phàm không hổ là thổ địa, dẫn chúng tôi đến một con suối nhỏ ở ngoại thành.

Chương 17-18

Tới giữa trưa mới đến nơi, nước bị ánh mặt trời chiếu rọi vì vậy tuy chưa đến hè nhưng cũng có thể tắm rửa. Tôi thích thú nhìn dòng suốt trong vắt, thế giới hiện đại nước bị ô nhiễm nghiêm trọng, chẳng thể tìm đâu được con suối thế này nữa,

Mãnh An Dương bị sai đứng gần đấy canh gác. Cậu chàng lườm lườm và lẩm bẩm: "Ai thèm nhìn trộm hai người.", rồi ngồi trên tẳng đá lớn cạnh dòng suối quay lưng về phía tôi.

Tôi kéo Diệp Phàm xuống nước nhưng cô bé cố sống cố chết cũng không chịu xuống cùng, nét mặt đỏ bừng vẻ bực bội, nhân lúc tôi không để ý một mình xuống nước trước.

Tưởng cô bé xấu hổ, tôi cũng không nghĩ ngợi gì. Nước vẫn hơi lạnh. Tôi muốn khởi động chút cho ấm người bèn quay ra hét ầm lên với Diệp Phàm rồi bơi về phía trước, dù sao suối nông, chảy cũng không xiết, nước trong nhìn thấy cả đáy mà chẳng có rong rêu gì, không sợ gặp nguy hiểm.

Ngày trước xem ti vi, lúc nào cũng thấy cảnh một anh chàng đang vội đi, khi qua nguồn nước, thấp thoáng có tiếng con gái vọng đến hoặc cùng lắm là chẳng nghe thấy cái gì cả. Nhân vật nam muốn uống nước, kết quả đến nơi, gặp cô nàng đang tắm suối với mái tóc đen huyền như dòng phù dung nổi trên mặt nước. Chàng ta ngay lập tức bị thu hút....

Tôi vừa vò đầu vừa tự hỏi không biết mình có gặp chuyện như thế không? Nhỡ đâu có anh giai nào đi qua chỗ này thì sao, cho nên phải chỉnh đốn lại tư thế cho đẹp một chút mới được. Nghĩ mà xem, nếu anh ta thấy một cô gái đang té nước giữa suối thì có biểu hiện thế nào? Mà nếu thấy cô nàng cầm khăn rồi kì kì cọ cọ sẽ ra sao?

Phía trước nữa là mấy phiến đá cao bằng người, chặn ngang dòng suối, chắc là bị lũ cuốn từ trên núi xuống, đến chỗ này nước chuyển dòng nên bị kẹt lại. Tôi nhìn mấy phiến đá đó, bề mặt rất bằng phẳng, ánh mặt trời cũng không gắt lắm bèn trèo lên nằm sưởi nắng. Tôi vừa trèo lên xong thì thấy hình như dưới nước có người, do phản quang nên cũng không nhìn rõ lắm, chỉ thấy mái tóc nổi trên nước, còn người thì chìm phía dưới.

Trời! Có khi nào trùng hợp đến thế? Lại có con gái tắm ở đây? Tôi nhìn mấy giây mà không thấy người đó động đậy, chỉ thấy tóc trôi theo dòng nước. Thôi chết! Hay là chết đuối? Tôi vội lao xuống bơi về phía người đó, vừa ngoi lên mặt nước bèn vội túm lấy mái tóc kia, nhưng không ngờ tay không túm được cái gì. Tôi băn khoăn không hiểu gì, thì người đấy đã đứng lên. Haiz! Nằm yên như lúc nãy không sao, vừa đứng lên đã thấy cao hơn tôi cả thước, cơ thể cường tráng, nước da ngăm ngăm đen, rõ ràng là con trai.

Khi tôi nhìn rõ mặt người đấy thì chỉ biết há hốc miệng ngạc nhiên. Không ngờ lại là anh chàng tôi định ăn trộm đậu phụ nhưng không thành. Chúa ơi, trái đất này bé vậy sao?

Anh ta cũng nhìn tôi ngạc nhiên không kém. Đến lúc này tôi mới nhớ ra mình chỉ mặc áo trong lại còn đứng trong nước nữa, mặc với không mặc chẳng khác gì nhau bèn vội vàng bơi ngược lại. Không ngờ chân bị anh ta giữ lấy, làm cách nào cũng không thoát ra được.

"Anh làm cái gì thế?" tôi khó chịu. Anh ta vẫn giữ gót chân tôi, kinh ngạc khi nhìn lòng bàn chân. Tôi lúc này chỉ biết đập đập hai tay giữ thăng bằng cho cơ thể. Không biết lòng bàn chân thì có gì đáng xem?

Mãi rồi anh ta mới định thần lại, hỏi: "Cô là công chúa Phúc Vinh?"

Lần này đến lượt tôi kinh ngạc, sao anh ta lại biết?

Tuy sợ nhưng tôi không chịu kém miếng. "Phúc cái đầu anh!", chưa kịp thông qua đại não thì câu nói ấy đã bật ra.

Dáng vẻ tôi thế này so với một cô công chúa đúng là cách nhau một vạn tám ngàn dặm. Quả nhiên thấy có người nhíu mày, vẻ do dự. Tôi miễn cưỡng lắm mới giữ thăng bằng được khi bị anh ta giữ một bên chân nhưng rồi đột nhiên anh ta vươn tay ra, cầm nốt cái chân kia lên. Cả hai chân tôi đều bị anh ta giữ chặt, hai tay không còn cách giữ thăng bằng nữa, đầu ngay lập tức ngã về sau.

"Khốn nạn, buông...." vội chửi người khác không kịp nhịn thở, tôi ngay lập tức uống mấy ngụm nước vào bụng, lòng hoảng hốt, muốn nhịn thở cũng quên mất cách.

Khi được lôi lên, tôi đã kịp uống đầy một bụng nước. Rồi anh ta để tôi nằm lên tảng đá sau đó mới nhảy lên ngồi cạnh. Lúc này tôi mới phát hiện hóa ra anh chàng có mặc quần ngắn.

"Sở Dương...." ở bên kia Mãnh An Dương đang hét ầm tên tôi, chắc thấy tôi bơi mãi không quay về, tưởng xảy ra chuyện.

"Mãnh An Dương, cứu chị! ", tôi vội vàng hét. Anh ta thấy tôi gọi tên Mãnh An Dương thì sững ngượi Tôi nhân lúc đó nhảy luôn xuống nước bơi vào bờ.

Mãnh An Dương thấy tôi có vẻ đang gặp nguy, vội chạy lại, nhưng khi sắp đến gần lại quay người chạy đi như thể nhìn thấy quái vật. Tốc độ lúc ấy còn nhanh hơn cả khi chạy đến. Hứ! Mãnh An Dương, cái thằng bé này, biết ngươi thế này thì tôi qua nói thế nào cũng không nhường cánh gà cho ngươi. Tôi phẫn nộ nghĩ thầm mà chân tay không dám chậm trễ phút nào. Anh chàng kia nhận ra tôi là Phúc Vinh, e rằng không phải người của tên Thừa Đức cũng là của hoàng đế anh trai. Tất nhiên anh ta cũng có thể là Nam Cung Việt gì gì đó nhưng tôi thấy xác xuất này quá nhỏ, cho nên bây giờ chạy là thượng sách.

Bơi một hồi, định quay đầu xem anh chàng kia bị bỏ lại bao xa thì thấy có bóng hình từ bên cạnh lướt lên với tốc độ không giống người thường chút nào. May mà không có cá mập nơi sông suối nếu không tôi nhất định nghi ngờ đấy là cá mập.

Không sai, nhìn từ phía sau thì đúng là anh đẹp trai ấy nhưng anh ta sao lại bơi từ bên cạnh lên trên? Chẳng phải muốn bắt tôi sao? Hay là định ngồi chờ tôi trên bờ? Tôi vội dừng lại thì phát hiện nước chỉ đến đùi mình.

Anh chàng vừa nghiêng người cái đã lên đến bờ sau đó vội bám theo Mãnh An Dương. An Dương vốn đã chạy được quãng xa, hơn nữa tốc độ nhanh như thỏ làm tôi cũng phải ngưỡng mộ nhưng không ngờ anh đẹp trai còn nhanh hơn. Tôi vẫn còn băn khoăn không biết nên chạy hay đi xem Mãnh An Dương thì đã thấy anh ta tay giữ An Dương đi lại. Thấy tốc độ đấy tôi đành từ bỏ ý nghĩ chạy trốn. Dưới nước tôi bơi không lại anh ta, trên bờ càng chạy không thoát. Tốc độ này đến vận động viên nước Mĩ CARL LEWIS nhìn thấy cũng phải bỏ nghề chứ đừng nói đến hai cái chân ngắn của Phúc Vinh.

"Hê hê, hê hê, đại ca, buông đệ xuống. Đệ không dám chạy nữa đâu." Mãnh An Dương mặt mày nhăn nhở còn chàng đẹp trai thì nghiêm nghị vất cậu chàng sang bên cạnh.

"Hai người quen biết? " Tôi trèo từ dưới nước lên, vừa vắt nước ở tóc vừa hỏi.

Mãnh An Dương quay ra cười ngượng ngùng, rồi lại quay sang cười nói: "Đại ca tốt bụng, tha cho đệ đi. Đệ có gây chuyện gì đâu, trên đường toàn làm việc tốt, không tin thì hỏi Sở Dương.", nói rồi chỉ tay về phía tôi: "Tối qua đệ còn cứu cô ta với 1 tên ăn mày. Hai mạng người, đều do đệ cứu.", lại còn nháy mắt với tôi nữa.

Tôi trợn mắt, không ngờ thằng bé này lại vô liêm sỉ đến thế, nói dối không chớp mắt. Còn cứu tế nữa, sao không dám nói thật là mình suýt nữa bị tôi và Diệp Phàm cướp?

Thẩm lão đầu, chẳng lẽ anh ta lại là Nam Cung Việt?

"Anh là Nam Cung Việt mà Thẩm lão đầu nhắc đến?" Tôi kinh ngạc hỏi, cảm thấy không thể ngờ tới.

Chàng đẹp trai gật đầu, còn Mãnh An Dương thì ngơ ngác: "Đại ca nói sao? Cô ta là công chúa?" rồi sau đó là một tràng cười châm biếm: "Cô ta mà là công chúa?"

Tôi lườm Mãnh An Dương, cái đồ ếch ngồi đáy giếng.

"Làm thế nào mà anh phát hiện được tôi là Phúc Vinh?", tôi hỏi Nam Cung Việt.

"Thẩm lão đầu nói hai chân cô có hình mặt trăng, mặt trời."

Còn có cả dấu trên chân? Từ trước đến giờ rửa chân sao không để ý thấy? Tôi nghe xong vội vàng ngồi xuống ngửa lòng bàn chân lên. Mãnh An Dương cũng lại gần ngó, quả nhiên lòng bàn chân trái là 1 cái bớt nhỏ màu đỏ hình mặt trăng, chân phải là hình tròn. Hai cái bớt đó to bằng móng tay cái, đến vị trí cũng đối xứng nhau. Kỳ lạ thật!

"Chúng ta đừng gọi là Triêu Thiên Tông nữa, đổi thành Nhật Nguyệt thần giáo." Tôi nói với đồ ngốc Mãnh An Dương, thầm nghĩ hay bảo cậu ta tiện thể làm Đông Phương bất bại luôn cho rồi.

Mãnh An Dương vẫn chưa hoàn hồn, gật đầu một cách vô thức rồi quay người hỏi Nam Cung Việt: "Cô ta là Phúc Vinh công chúa, người mà tương truyền khi ra đời chim hỉ tước bay khắp trời, khi một tuổi xuất hiện nhật nguyệt trên chân?"

Nam Cung Việt gật đầu nói với Mãnh An Dương: "Không cần kinh ngạc đến thế. Cô ta chẳng phải thần thánh gì. Dấu nhật nguyệt trên chân thì ta không biết nhưng chuyện chim hỉ tước bay khắp trời là do mẹ ta giúp Thẩm lão đầu nghĩ ra. Trước khi quý phi lâm bồn Thẩm lão đầu lén lút vất rất nhiều sâu lên mái điện, hỉ tước bay đến là vì có lũ sâu đấy."

Tôi nghe mà không dám tin vào tai mình, thần thoại hóa ra là do con người tạo ra. Nhưng tại sao Thẩm lão đầu lại vì bà mẹ quý phi của tôi tốn công sức thế? Tôi càng không tin giữa bọn họ chỉ là mối quan hệ nam nữ trong sáng. Có câu nói rằng: đã là quan hệ nam nữ rồi còn trong sáng nổi không? Còn mẹ của NamCung Việt nữa? Bà ta là người thế nào mà lại nghĩ ra trò này?

"Anh là Nam Cung Việt sao không tìm đến đội rước dâu cứu tôi mà chạy đến Uyển thành để tắm?", tôi phẫn nộ. Biết anh ta là Nam Cung Việt nên chẳng còn sợ hãi, việc đầu tiên nghĩ đến là phải hỏi tội. Nhớ lúc tôi bị tên Thừa Đức ức hiếp thì anh chạy đi đâu? Giờ tôi tự mình chạy trốn xong rồi thì anh lại mò đến cho tôi uống cả bụng nước rồi nói mình là NamCung Việt.

Nam Cung Việt nhìn tôi, lạnh lùng nói: "Cô biết là tôi không đi? Tôi đi đến chỗ bọn họ mấy lần, còn nhìn thấy công chúa giả. Nếu không vì Thẫm lão đầu nói trên chân cô có kí hiệu thì tôi đã cứu không biết bao cô Phúc Vinh ra nữa."

"Phúc Vinh giả?" tôi kinh ngạc.

"Không chỉ có công chúa, đến cả tam hoàng tử cũng là giả mạo. Tôi đuổi theo tam hoàng tử thật đến Uyển thành, không ngờ lại gặp cô ở đây." Nam Cung Việt nói.

Thảo nào tên Thừa Đức không vội vàng truy bắt, "Phúc Vinh công chúa" giả mạo đã được chuẩn bị từ sớm rồi còn gì. Tôi hơi hơi hiểu ra mọi chuyện thì ngay lập tức lại thấy bứt rứt: "Thừa Đức rốt cục muốn làm gì?"

Ba người đang nói thì Diệp Phàm ôm quần áo của tôi chạy lại, thấy có thêm một người con trai thì sững sờ. Mãnh An Dương vội nói với cô bé đấy là một vị đại ca của cậu, tên NamCung Việt, võ nghệ thâm hậu không thể đo, vừa mở miệng là lại bắt đầu phổ biến các chiến công của Nam Cung Việt. Nam Cung Việt không thèm để ý đến cậu ta, một mình đi ra xa mặc đồ. Còn Diệp Phàm cũng chẳng thèm nghe Mãnh An Dương ba hoa làm cậu chàng ngượng chín người không dám nói gì nữa.

Tôi cũng trốn ra một góc thay quần áo, xong xuôi nhìn lại Diệp Phàm thấy cô bé tắm rửa sạch sẽ nhìn cũng mày thanh mắt tú, rất đáng yêu. Chẳng trách thái độ của Mãnh An Dươngquay ngược một trăm tám mươi độ, chỉ có điều Diệp Phàm lúc nào cũng lặng lẽ, gần như không nói mấy.

Khi Nam Cung Việt quay lại, ngay tức khắc nói anh ta muốn đưa tôi lên núi. Tôi hỏi sao lại lên núi thì Mãnh An Dương đã vội giải thích nhà của đại ca ở đó. Tôi nói không đi, đến nhà anh ta làm gì? Nếu không an tâm thì ở lại làm vệ sĩ cho tôi mà nếu không muốn nhìn thấy tôi thì anh cứ đi làm việc của mình dù sao tôi cũng tự mình chạy trốn thành công rồi. Nói tóm lại, tôi nhất quyết không lên núi, khó khăn lắm mới chạy từ thầmcung ra, có điên mới lên núi, hơn nữa tôi cũng chẳng định tu hành.

Nam Cung Việt không nói gì, im lặng nhìn tôi một lúc. Tôi cũng không nói, quay ra nhìn lại. Tên tiểu tử Mãnh An Dương không nhịn được vội nói, không đi thì thôi. Mọi người cùng đến nhà họ Giang tham gia võ lâm đại hội, có đại ca NamCung Việt chúng ta chẳng phải sợ ai hết. Đại ca không khéo còn đoạt chức võ lâm minh chủ. Đến lúc đó lên núi cũng chưa muộn, mẹ của cậu ta nhớ dì Tĩnh Chi, nhiều lần định đến thăm, thế này cũng có thể đi đón cha mẹ cậu cùng đến thăm bác NamCung, hơn nữa.....

"Ngậm miệng lại!" Tôi và Nam Cung Việt đồng thanh hét, không hiểu một cậu bé mười ba, mười bốn tuổi sao lại có thể nói nhiều đến thế?

Nam Cung Việt thấy tôi kiên quyết cũng không làm khó, đồng ý đi cùng bọn tôi đến võ lâm đại hội. Mãnh An Dương vừa nghe thấy liền nhảy lên vì sung sướng. Thấy cậu chàng định mở miệng ra nói tôi liền lấy tay bịt miệng An Dương lại, NamCung Việt còn dã man hơn, trực tiếp điểm huyệt

"Tôi cho cô đi nhưng để an toàn cô phải hứa là sẽ nghe theo lời tôi.", Nam Cung Việt nói.

Tôi gật đầu liên tiếp, nghe anh, tất cả nghe anh hết. "Vừa được đi xem võ lâm đại hội lại vừa có giai xinh đi cùng, còn gì đẹp hơn nữa? Trên đường đi không biết anh ta sẽ rơi bao nhiêu đậu phụ cho mình ăn đây?", tôi hí hửng nghĩ thầm.

Nam Cung Việt vốn dĩ mặc theo kiểu hiệp khách, Mãnh An Dương mặc cũng không đến nỗi nào, Diệp Phàm thì có vẻ thanh tú của một cô bé chỉ có tôi là không nam mà cũng chẳng nữ. Tôi tuy mặc quần áo con trai nhưng giờ chưa đến mùa đông, quần áo vẫn mỏng hơn nữa công chúa Phúc Vinh tuy còn nhỏ nhưng phát triển không đến nỗi nào nên nhìn cơ ngực hơi phát triển quá so với một chàng trai. Tiểu tử Mãnh An Dương liền nảy ra ý mua vải về quấn ngực, thế sẽ không nhìn ra là nữ giả nam nữa. Nói rồi cậu ta để hai người bọn tôi ngồi chờ ở miếu còn mình cùng Diệp Phàm đến cửa hàng vải. Xong xuôi, cậu ta vất cho tôi ba mét vải trắng, rộng nửa thước để tôi tự lo liệu. Sau một hồi vất vả quấn ngực, tôi mới mặc được áo vào, chạy ra cho mọi người xem. Ba người bọn họ thấy tôi ra thì sững người, Mãnh An Dương ngay lập tức bò lăn ra cười, Diệp Phàm thì cười nhẹ nhàng hơn, đến cả chàng trai lạnh lùng NamCung Việt cũng giật giật nơi khóe miệng.

Tôi lúc này mới cúi đầu nhìn. Trời đất! Không quấn còn hơn, quấn xong chẳng thấy giảm mà ngực càng to, cứ như thể ức gà.

Nam Cung Việt lôi tôi vào trong miếu, bảo tôi cởi đồ để anh ta giúp. Tôi nghe mà trợn tròn mắt, không ngờ con trai ở đây lại thoáng đến vậy? Việc này cũng giúp được? Tôi nhìn NamCung Việt, người ta mặt mũi nghiêm trang đứng đắn, cứ như chỉ có tôi là tâm hồn đen tối, đến háo sắc như tôi mà còn thấy ngượng. Tôi nói không được, anh phải nhắm mắt. NamCung Việt không nói tiếng nào, ngay lập tức nhắm mắt lại. Tôi vẫn không an tâm, tìm một đoạn vải bịt mắt anh ta xong mới lấy chỗ vải trắng che ngực rồi quay người ra sau. Anh ta cầm lấy một đầu cuộn vải trắng, bảo tôi tự quấn trước hai vòng, chờ tôi quấn xong tay kia đập vào vai tôi làm người tôi quay như chong chóng. Đầu vải ở tay anh ta bị giữ chắc nịch, còn tôi thấy mình như một đường trục, vải quấn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên không biết bao nhiêu vòng, quay nhiều vòng đến mức tôi đầu đau mắt hoa, chỉ muốn nôn.

"Nam Cung Việt, anh là đồ không ra gì, định buộc cho tôi chết luôn chắc?" Tôi tức giận mắng ầm lên, vừa dừng lại là đặt ngay mông xuống đất.

Không nghe thấy phản ứng gì, mở mắt thì người ta đã đi từ bao giờ, tôi đành khoác áo lên rồi đi ra. Lần này Mãnh An Dương không cười được nữa, không chỉ phẳng ngực, đến cả eo cũng được quấn vải, không còn chút giống con gái.

Buổi tối, Giang phủ, đèn đuốc sáng rực, tiếng người ồn ã, không biết tập trung biết bao nhiêu danh môn chính phái, giang hồ hào kiệt. Phòng khách lớn từ lâu đã không còn chỗ, các bàn rượu phải bày ra cả ngoài sân viện (tứ hợp viện của Trung Quốc có nhà và hành lang ở bốn xung quanh, chính giữa là một cái sân - ND).

"Đám người mắt chó này dám xem thường người khác.". Mãnh An Dương phẫn nộ nói. Nam Cung Việt lạnh lùng nhìn sang làm An Dương sợ hãi không dám nói tiếp nữa. Tôi bứt rứt không hiểu sao mà Mãnh An Dương phải sợ Nam Cung Việt đến mức này? Bốn người bọn tôi đến Giang phủ nhưng vì không có danh cũng chẳng có tiếng nên bị đám người dưới xếp vào bàn rượu tận góc sân viện. Đối với chỗ ngồi này tôi cũng có phần bức xúc, cũng như việc đi xem đá bóng, bạn hí hửng chạy đi mới phát hiện vé của mình ngồi ở tít dưới cùng. Thử hỏi có mất hứng không?

Các bàn bên cạnh cũng toàn người là người, nam nhiều nữ ít, con gái xinh lại càng ít. Đến giờ tôi mới hiểu những cô gái đẹp mà dám xông pha giang hồ không nhiều. Khách nữ đa phần là kiểu như Tôn nhị nương (Tôn nhị nương là vợ của Trương Thanh trong Thủy Hử, nổi tiếng là mẫu dạ xoa - ND), hơn nữa các anh đẹp trai cũng chẳng có mấy. Tôi nhìn một vòng mất hết cả hứng thú, chỉ biết cúi đầu xử lý chỗ thức ăn trên bàn. Đồ ăn cũng không tồi, chỉ tiếc rằng cái mớ vải quấn trên người tôi đúng là đáng ghét, ăn có một chút thôi mà cảm giác chật cứng không thở được. Tôi đang định chờ lúc nữa tìm chỗ vắng người để nới lỏng nó ra thì nghe thấy giọng nói đanh thép của Giang lão anh hùng - Giang An Bang từ trong phòng khách lớn vọng ra. Mới nói lời khai mạc lúc nãy xong lại còn nói gì nữa, đúng là chẳng khác gì Mãnh An Dương.

"Các vị huynh đệ, hôm nay có sự xuất hiện một vị khách đặc biệt, cho phép lão hủ (lão hủ: lão già cổ hủ, một cách xưng hô khiêm nhường - ND) này được giới thiệu, vị này là..." Tôi vốn thích hóng hớt, vội đứng dậy, dướn lên trước xem, chỉ thấy một anh chàng trẻ măng mặc áo dài đứng cạnh ông già Giang An Bang, nhìn có vẻ không giống người trong giới võ lâm lắm. Chờ đến khi tôi nhìn rõ gương mặt của người ấy, phản ứng đầu tiên là chui xuống gầm bàn. Ông Giang An Bang đó còn nói rất nhiều nhưng tôi chẳng nghe được chữ nào, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Trời! Sao anh ta lại ở đây?

Mãnh An Dương túm lấy người tôi, ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy? Uống nhiều quá à? Sao mà ngồi cũng không xong?", nói rồi vội kéo tôi ngồi lên ghế. Tôi thầm chửi trong bụng, cái đồ ngốc này, đừng nói đến dưới bàn, đến dưới đất ta cũng muốn chui xuống ngồi. Nhỡ đâu tên đó phát hiện ra thì cả bọn chết chắc. Không biết tại sao hắn lại đến đây? Người ta mở võ lâm đại hội chẳng phải để đánh bọn hắn sao? Sao hắn lại đến nhỉ?

Tôi nghĩ trời tối, lại ăn mặc thế này, người thì đông, tên đó chưa chắc đã phát hiện ra tôi, hơn nữa có Nam Cung Việt ngồi cạnh, nên lòng cũng an tâm phần nào. Nhưng vì không vững tâm nên chỉ dám cúi đầu xuống ăn, mặt gần như là dính vào đĩa thức ăn.

"Đúng là đồ không ra gì! Mấy đời chưa được ăn cơm rồi?" Mãnh An Dương mắng khẽ rồi ngượng ngùng quay ra nhìn những nhân sĩ võ lâm còn lại trong bàn tiệc, sợ tôi làm cậu chằng mất mặt.

"Này! Cô vẫn còn ăn nữa? Cô định ăn cả cái đĩa đấy à?", An Dương không vừa ý, "Đừng ăn nữa! Giang đại hiệp đến chúc rượu rồi." Mãnh An Dương kích động nói, ra sức véo tôi. Tôi liếc nhìn thấy ông già Giang An Bang đúng là đang đi đến, tay cầm chén chúc rượu, cách chúng tôi chỉ có bốn, năm bàn.

"Tôi phải đi phòng rửa tay."( phòng rửa tay là cách nói lịch sự của nhà vệ sinh - ND) Tôi nói khẽ rồi quay người định chạy đi nhưng Mãnh An Dương lại kéo tay áo, "Phòng rửa tay?"

"À! À! Nhà vệ sinh!"

" Nhà vệ sinh?"

Cái đồ ngốc này vẫn không hiểu.

"Tôi muốn đi tè! Được chưa?" Tôi không kiềm chế được, khẽ hét lên mà lòng thầm chửi, cái tên ngốc này, bà hôm nay mà lọt vào tay Thừa Đức thì có làm ma cũng không tha cho ngươi.

Tiếng hét của tôi tuy không to nhưng mọi người xung quanh đều nghe thấy, không ít người ngạc nhiên nhìn, có người còn lộ rõ vẻ khinh bỉ. Tôi cũng chẳng thèm để ý, quay người định đi nhưng lại bị kéo lại, quay đầu định quát ầm lên thì phát hiện lần này là Nam Cung Việt.

"Chạy đi đâu? Ngồi xuống, có chuyện gì đã có tôi." Anh ta nói giọng vững vàng. Đại ca đã nói thế rôi còn dám chạy không? Đành ngồi lại mà lòng dạ không an, cứ quay ra liếc nhìn Giang An Bang. May mà Thừa Đức không đi theo, chắc đang ngồi trong phòng khách, tối lửa tắt đèn thế này chắc gì đã nhìn thấy tôi, mà thấy thì đã sao? Nói cho cùng hắn ta cũng chẳng dám nói mình là tam hoàng tử của Ngõa Lặc, còn Nam Cung Việt bên cạnh nữa, tôi sợ cái gì.

Đang cố sức trấn an mình thì Giang An Bang đã đến bàn tiệc của chúng tôi, tôi vội vàng cầm bát rượu đứng lên theo nọi người. Giang An Bang là người cao lớn, vạm vỡ, râu quai nón, hai mắt sáng quắc, chẳng có vẻ gì của người sáu mươi tuổi, mới nhìn đã biết là người luyện võ.

"Giang mỗ đa tạ các vị đến tham gia. Cạn!" Ông ta vừa cầm bát, mọi người cũng cầm lên theo. "Cạn!" Tôi cũng ra vẻ khí thế ngất trời, ngửa cổ uống. Giang An Bang lại nói mấy câu khách khí rồi quay người sang bàn khác chúc rượu. Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức đặt mông xuống ghế, vừa lúc đó nghe thấy giọng nói lanh lảnh cất lên: "Nam Cung đại ca! Đại ca cũng đến sao?"

Ngẩng đầu lên, chỉ thấy một cô nàng mười sáu, mười bảy tuổi, mắt mày như vẽ, mặc đồ võ sĩ màu trắng càng làm nổi bật vẻ anh hùng hiên ngang. Cô ta nhìn Nam Cung Việt nửa ngạc nhiên nửa mừng rỡ. Còn Nam Cung Việt nghe thấy tiếng nói cũng quay đầu, mặt lộ vẻ tươi cười khi nhìn thấy cô ta. Tôi nhìn mà bực mình, cái đồ kém tắm, gặp gái đẹp thôi chứ có gì đâu mà phải vui đến mức đấy. Tôi gặp anh đến tám lần tồi mà đã thấy anh cười ngọt ngào thế này bao giờ đâu. Tôi lườm Nam Cung Việt rồi cắn cái đùi gà trên tay, nhưng không để ý lại cắn vào xương, làm tôi đau điếng.

"Nam Cung đại ca, đại ca sao lại ngồi chỗ này được? Để muội nói với cữu cữu (cữu cữu: anh hoặc em của mẹ - ND)." Cô ta nhìn đám người dưới vẻ không bằng lòng rồi vội quay người đi tìm cữu cữu của mình.

"Không cần đâu, huynh ngồi đây cũng được." Nam Cung Việt nghe thấy tôi kêu "Ái da" thì liếc mắt một cái, rồi nhẹ nhàng nói.

"Không được. Muội sẽ đi nói với cữu cữu. Cữu cữu cũng nói muốn gặp huynh." Cô ta vừa cười vừa nói với Nam Cung Việt, rồi ngay lập tức đổi vẻ dữ giằn sai bảo đám người hầu. "Lại còn không mau đi báo với cữu cữu là Nam Cung thiếu hiệp đến rồi!"

Tên người hầu đó vội vàng đáp lời rồi chạy đi.

"Y Y, không cần đâu. Đại ca ngồi đây với bạn được rồi."

Còn nhị nhị nữa cơ! (Y Y đồng âm với số một trong tiếng Trung, nhị là số hai - ND) Tôi thầm chửi, rồi lén lút nháy Nam Cung Việt, "Nói gì thì chúng ta cũng không vào phòng khách được, tam hoàng tử của Ngõa Lặc đang ở trong đấy thôi. Hay là chạy trốn? Chẳng thèm xem cái đại hội vớ vẩn này nữa?"

"Đại ca, vị tiểu thư này đã nhiệt tình như vậy thì chúng ta đi theo đi!" Mãnh An Dương đột nhiên nói làm tôi chỉ muốn tát cho một cái.

Cái cô Y Y đó thấy tôi có vẻ cản Nam Cung Việt, đang nhìn tôi vẻ không vui thì nghe thấy Mãnh An Dương nói vậy, ngay tức khắc lộ vẻ mừng rỡ, càng thêm mong đợi Nam Cung Việt quyết định. Tôi định nói mấy câu khắc nghiệt để đánh lui ý nghĩ của cô ta, chưa kịp mở miệng đã thấy tên Thừa Đức đứng sau Y Y, nhìn tôi cười cười.

"Y Y, đây đều là bạn của muội sao?" Thừa Đức nhẹ nhàng hỏi.

Y Y quay đầu lại thấy Thừa Đức, nụ cười trên mặt càng thêm tươi tắn, chỉ vào Nam Cung Việt và nói: "Đây là Nam Cung Việt đã từng cứu sống muội mà hay được cưũ cữu nhắc đến. Nam Cung đại ca, vị này là truyền nhân của phái Đường Thiên Tông - Lạc Thiên đại ca."

Lạc Thiên? Rõ ràng là Thừa Đức. Thừa Đức gật đầu cười với Nam Cung Việt, còn Nam Cung Việt cũng gật đầu chào lại, Nhìn hai người bọn họ chào nhau mà tôi càng thấy mơ hồ. Thế này thì giả dối quá!

"Tôi là Mãnh An Dương, huyng đệ của Nam Cung đại ca. Còn đây là Diệp Phàm, Sở Dương. Chúng tôi đi cùng nhau." Mãnh An Dương vội vã giới thiệu cứ như sợ rằng người ta sẽ quên mất mình.

Thừa Đức chỉ cười và gật đầu tỏ ý chào hỏi. Tôi thấy lạnh cả sống lưng, xong rồi, xong rồi...

Tôi bắt đầu tưởng tượng cảnh sẽ phát sinh tiếp theo:

Thứ nhất, tôi đứng lên bàn, gân cổ lên hét: "Các đồng chí, mau bắt lấy tên Lạc Thiên này. Hắn chính là Thừa Đức, tam hoàng tử Ngõa Lặc. Sau đó, có người nghe theo tôi không? Nếu bọn họ đủ lí trí chắc chắn sẽ hỏi: "Ngươi là ai? Có bằng chứng gì?". Tôi có bằng chứng gì? Chẳng lẽ nói mình là cô công chúa bị ép đi cầu thân - Phúc Vinh? Mà nói ra thì bọn họ có tin cho không? Hay kết cục lại bị cho là đồ điên?

Thứ hai, quay đầu chạy, nhưng mật độ người đông, chắc chạy được hai bước là vấp vào bàn mà ngã. Không chỉ không chạy được lại gây sự chú ý, thêm vào đó là dáng vẻ thậm thì thậm thụt như đi ăn trộm này thì có nói gì mọi người cũng chẳng tin nổi.

Thứ ba, liên kết Nam Cung Việt quyết đấu với Thừa Đức. Tên ngốc Mãnh An Dương không tính đến, thêm cậu ta vào chẳng thà không có còn hơn. Nhưng Nam Cung Việt có thắng được Thừa Đức không? Quan trọng nhất là... Nam Cung Việt có khi nào ngoan ngoãn nghe lời tôi? Sao mà tôi thấy anh ta chẳng coi công chúa tôi ra gì?

Đương nhiên, tất cả những thứ trên chỉ là ý nghĩ thoáng lướt qua đầu tôi, tốc độ nhanh như máy tính, gần như không có sai số về thời gian. Mặt tôi nở nụ cười, cũng bắt chước các hào kiệt võ lâm, chắp tay cúi người nói: "Ngưỡng mộ đã lâu! Ngưỡng mộ đã lâu!"

Tên Thừa Đức chẳng thèm đáp lễ, chỉ mỉm cười rồi gật đầu. Nụ cười ấy thuần khiết như một thiên sứ có đôi cánh trắng. Tên này chắc không nhận ra tôi? Hay là đập đầu vào đâu rồi bị mất trí nhớ? Tôi còn lâu mới tin tên này là loại lấy ân báo oán.

Cuối cùng Nam Cung Việt chẳng từ chối được cô Y Y kia, đi đến chỗ dành cho khách quý. Tên tiểu tử Mãnh An Dương vội vã bám theo sau, nơm nớp sọ bị bỏ rơi. Tôi cũng vội vã theo đuôi Nam Cung Việt vì sợ bị Thừa Đức tấn công. Chỉ có Diệp Phàm là chẳng có biểu hiện gì, có vẻ đối với cô bé ngồi đâu cũng như nhau.

Và thế là tôi, Nam Cung Việt, Diệp Phàm, Lâm Y Y, Thừa Đức thêm cả hai người anh họ của Y Y - hai con trai của Giang An Bang, ngồi chung một bàn. Thứ tự là thế này, thuận theo chiều kim đồng hồ: Nam Cung Việt, Lâm Y Y, Thừa Đức. Giang Đại Long, Giang Nhị Long, Diệp Phàm, Mãnh An Dương, tôi. Mãnh An Dương lúc đầu định chiếm chỗ cạnh Nam Cung Việt nhưng cậu ta còn lâu mới là đối thủ của tôi.

Lâm Y Y đúng là cả đời chưa ra khỏi lũy tre làng, mới có mỗi bên một anh chàng đẹp trai thôi mà đã cười tít mắt lại, kích động không nói lên lời, lúc thì quay đầu sang bên Nam Cung Việt ngọt ngào gọi "Nam Cung đại ca", lúc khác lại hí hửng thì thầm với Thừa Đức. Cười, cười, cứ ngồi mà hí hửng đi! Nói mấy câu đã sung sướng đến mức này. Nhớ năm xưa Sở Dương tôi sờ mông Nam Cung Việt rồi thỏa sức ăn đậu phụ Thừa Đức cũng chẳng kích động như thế.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Lạc Thiên không phải Thừa Đức mà là một anh chàng ngon trai khác thì khi ngồi giữa bọn họ tôi cũng sướng tít mắt, không biết trời đất là gì mất. Hai chàng trai, mỗi người một vẻ, chọn bất kì người nào mang đến hiện tại cũng trở thành siêu sao.

"Nam Cung đại ca có tham gia đại hội tỉ võ ngày mai không?" Lâm Y Y khẽ cười.

"Chưa nghĩ đến, huynh chỉ cùng bạn bè đến góp vui thôi." Nam Cung Việt đáp lại với nụ cười trên môi.

Tôi lườm Nam Cung Việt một cái. Cười, cười! Nhìn mấy nếp nhăn trên mặt anh đi, còn cười nữa thì chẳng mấy mà thành bánh bao! Tôi chửi thầm.

"Ôi! Thế thì tiếc thật! Lạc Thiên ca cũng nói là không tham gia. Hai người đều không tham gia thì muội chẳng thấy có gì hay nữa." Lâm Y Y nũng nịu nói, lại còn chun chun mũi rồi lè lưỡi nữa làm tôi rùng cả mình, nổi hết gai ốc. Nam Cung Việt thấy vậy liền liếc tôi một cái.

Tôi lườm lại anh ta rồi cúi đầu xuống ăn. Hứ! Tên Nam Cung Việt quấn vải chặt quá làm tôi khó chịu muốn chết.

"Không biết vị huynh đệ này thuộc môn phái nào?", có người hỏi, tôi ngẩng đầu lên, hóa ra là Giang Nhị Long. Hỏi tôi? Tôi nhìn anh ta rồi thuận theo ánh mắt của anh ta nhìn sang Diệp Phàm, hóa ra không phải hỏi mình, lại vội cúi xuống ăn tiếp.

"Không biết vị huynh đệ này thuộc môn phái nào?", giọng nói của Giang Nhị Long lại to hơn một chút. Lần này tôi chẳng thèm nhìn lên, đưa tay ra kéo tay áo Mãnh An Dương, "Hỏi ngươi kìa!"

Mãnh An Dương giật mình, ngẩng lên: "Không phải tôi, hỏi Diệp Phàm chứ!", rồi quay ra ăn tiếp.

Đột nhiên, tôi và Mãnh An Dương cùng ngước lên. Không đúng! Diệp Phàm là con gái mà. Ai lại gọi con gái là huynh đệ. Hóa ra tên Giang Nhị Long này mắt bị lé.

"Triêu Thiên Tông"

"Nhật Nguyệt Thần Giáo"

Tôi với Mãnh An Dương đồng thanh nói. Nghe xong tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

"Ba người không phải cùng một môn phái sao?" Lâm Y Y tò mò hỏi.

"Hì hì! Triêu Thiên Tông là đại danh còn Nhật Nguyệt Thần Giáo là tiểu danh." Tôi cười gượng.

"Chưa nghe thấy bao giờ." Giang Nhị Long nói.

"Huyền Thiên Tông gần hai mươi năm nay không xuất hiện trong võ lâm, không biết lần này vì nguyên do gì gì mà Lạc Thiên huynh lại xuống núi?" NamCung Việt hỏi.

Thừa Đức cười mà đáp: "Hiện nay thiên hạ bốn phương tranh chấp, chiến tranh liên miên, sư phụ mới phái Lạc Thiên xuống núi cùng võ lâm hào kiệt trừ gian phục thiện. Không biết NamCung huynh sư phụ nơi nào, sao đến võ lâm đại hội mà lại không tham gia?"

"Tại hạ không môn không phái, chỉ ngang qua nơi này. Mấy người đi cùng này chưa thấy võ lâm đại hội bao giờ, nhất quyết đòi đi xem thử, tại hạ đành phải đitheo." Tôi thấy Nam Cung Việt nói xong liền nhìn Thừa Đức cười mà rùng cả mình, toàn thân lạnh toát.

"May mà Nam Cung đại ca đến. Lần đại hội này không chỉ chọn ra võ lâm minh chủ mà quan trọng nhất là đem bản đồ của Phong Lăng bảo tàng (bảo tàng: nơi cất giấu bảo bối, báu vật - ND) cho tân võ lâm minh chủ để tân minh chủ dẫn mọi người cùng đi tìm bảo tàng, lãnh đạo võ lâm nghĩ sĩ đánh đuổi bọn man di Ngõa Lặc." Lâm Y Y nói.

"Bảo tàng?" tôi vô tình hỏi, rồi thấy Thừa Đức hơi nhếch khóe mép bèn vội cúi đầu xuống.

"Không sai." Giang Đại Long im lặng đến giờ mới nói. "Bản đồ Phong Lăng bảo tàng là do gia phụ (gia phụ: cha - ND) vô tình có được, tương truyền là tiêng triều Võ đế lúc lâm chung đem tất cả châu báu chôn ở đấy. Gia phụ thấy lúc quốc gia nguy nạn thế này mà tìm được chỗ châu báu kia thì có thể cứu giúp được nhân dân thoát khỏi cảnh gian nan."

Hóa ra võ lâm minh chủ không chỉ là chức danh mà còn có cả giải thưởng vật chất, hay là chúng ta cũng đi tranh cho rồi. Tôi vội lấy chân đá vào đùi NamCung Việt dưới gầm bàn, nhưng tên này cứ như thể không có cảm giác, rõ là không thèm để ý đến tôi.

Vì trên người quấn quá nhiều vải, nên lực bất tòng tâm, tôi làm cách nào cũng không ăn thêm được nữa. Mãnh An Dương lại bắt đầu mở máy nói làm tôi hoa mắt chóng mặt. Còn Thừa Đức thì không hiểu sao lần nào tôi liếc nhìn cũng bị anh ta bắt gặp, làm tôi sợ chẳng dám ho he nữa.

Khó khăn lắm mới xong bữa cơm, Lâm Y Y sắp xếp chỗ ở cho chúng tôi. Vì hưởng ké Nam Cung Việt nên chúng tôi đều được xếp cho ở phòng thượng hạng. Tôi đang vui mừng thì thấy tên Thừa Đức đi vào gian phòng bên cạnh, hóa ra hắn ở cùng một khu với bọn tôi. Đến lúc này tôi sợ lẩy bẩy chân tay, muốn vui cũng chẳng vui nổi.

"Hôm nay nói gì thì tôi cũng phải ngủ cùng anh." Tôi ôm gối ngồi ì trên giường Nam Cung Việt, không chịu trèo xuống. Nam Cung Việt nói tôi cứ yên tâm, kể cả là Thừa Đức thì cũng không dám làm gì ở đây, hơn nữa phòng của anh ta ngay cạnh phòng tôi, chẳng có gì phải sợ cả.

Chẳng có gì phải sợ? Phòng của anh ngay sát phòng tôi không sai, nhưng phòng Thừa Đức cũng sát phòng tôi có kém gì. Không cần biết Nam Cung Việt nói gì, kể cả nói ra hoa thì tôi cũng nhất quyết không về phòng. Nam Cung Việt không còn cách nào đành nói tôi cứ ở đây còn anh ta đi chỗ khác. Tôi vội cản lại, tôi không đi thì anh cũng không được đi đâu hết.

Nam Cung Việt không biết làm sao, nhìn tôi rồi nói: "Bà trẻ của tôi, cô có biết nam nữ thọ thọ bất thân không?"

"Biết! Biết rồi. Tôi không sợ. Anh sợ cái gì?" tôi nói.

Nam Cung Việt nhìn tôi không chớp mắt rồi đột nhiên thở dài: "Tôi sợ, được chưa? Cô cho tôi đi đi."

Tôi nghe mà lòng mừng rơn, vội kéo anh ta: "Anh sợ tôi? Hay là sợ sức hấp dẫn của tôi? Hí hí! An tâm, tôi sẽ không quyến rũ anh đâu, mà nếu anh không còn cách nào kiềm chế bản thân thì tôi trói anh lại là được."

"Tôi sợ cô, sợ cô uống nhầm thuốc. Trói tôi? Trói tôi rồi nửa đêm có chuyện thì sao?"

Từ lần đầu gặp, Nam Cung Việt lúc nào cũng lạnh lùng, tôi chưa bao giờ thấy anh ta như tối nay, đột nhiên thấy hay ho không tả được, quên luôn việc Thừa Đức ở phòng bên cạnh mà chỉ chú ý đến trêu giai.

Tôi vất chăn cho Nam Cung Việt rồi buông màn xuống, cười: "Anh ở dưới, tôi ở trên!"

Nam Cung Việt không thèm để ý đến, liếc nhìn trộm thì tên này đã nằm dưới đất rồi, tôi hí hửng cười rồi vội cởi chỗ vải trên người xuống. Hí hoáy một lúc lâu mới bỏ được nó ra, người lúc này chỗ thâm chỗ đỏ, nói gì thì nói ngày mai không thể quấn vải nữa. Máu không lưu thông được, chết lúc nào cũng không biết.

"Nam Cung Việt, anh ra tay độc ác thật! Anh xem người tôi, sắp thâm tím hết rồi." Tôi rên rỉ.

Tên Nam Cung Việt kia cũng chỉ "Hừ" một tiếng, vẫn không thèm để ý đến tôi.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ