170.
Ngải Ái có cảm giác mình thật đáng thương. Thế giới này còn chưa cho cô quyền lựa chọn đã đẩy cô về vòng tay của tên điên này.
Cô nhìn về phía mọi người đang như hóa đá, nhận ra có một người bình thường liền cuống quít phát tia S.O.S.
Thang Tiểu Y tức giận trừng mắt với Ngải Ái. Con làm mẹ rất đau lòng. Con chân ngoài còn dài hơn chân trong. Về nhà mẹ sẽ cho con ăn dây thừng lằn lưng.
Mộc Duệ Thần thả tay cô ra, giơ tay nhìn đồng hồ:
“Còn tiết nào không?”
“Sáng nay chỉ học một tiết này, chiều được nghỉ”. Ngải Ái trả lời theo phản xạ, sau đó nhìn vào mắt Mộc Duệ Thần vội nói thêm. “Tôi đã hẹn ăn cơm với Thang Tiểu Y rồi, không dời được đâu. Còn nữa, tôi là thành viên trong hội sinh viên, chiều nay phải họp, rất bận rộn…”
“Được thôi, đi ăn cơm”. Mộc Duệ Thần bình tĩnh trả lời, mặc cho Ngải Ái la lớn và đánh đấm, bế cô đi lên trước.
Lúc đi tới bàn đầu tiên, anh nhìn Thang Tiểu Y hỏi:
“Đi ăn cơm trưa không?”
“Không!”. Thang Tiểu Y nhìn sang, lạnh lùng từ chối.
Mộc Duệ Thần cúi đầu nhìn Ngải Ái:
“Nghe rõ chưa?”
Ngải Ái đáng thương gật đầu:
“Ừm!”.
Cả đời này của cô đều là một bi kịch.
Sau đó, cả hai cùng đi ra ngoài.
Mộc Duệ Thần ôm Ngải Ái đi khắp sân trường, đặt vào trong chiếc xe thể thao đỗ trước cổng trường. Hiển nhiên, tin tức Ngải Ái cặp kè với sinh viên trường Havard đã loan ra khắp toàn trường, chỉ trong một ngày mà tiếng tăm của cô ai cũng biết.
Ngải Ái nằm úp mặt vào cửa kính xe nhìn các bạn thở dài:
“Như thế này đã vừa lòng cậu chưa hả?”
“Tôi thấy đâu có gì là không ổn”. Anh thờ ơ trả lời, cúi người cầm chân cô lên, nhỏ giọng hỏi. “Chân bị sao vậy?”
“Chả sao cả”. Cô không quay đầu lại, cứ thế đáp. Cô không muốn nhắc tới việc mình cãi nhau với Mộc Lị Vi.
“Do Mộc Lị Vi phải không?”. Anh không tra hỏi gì nữa, cho cô ngồi trên chân mình. “Đừng nói gì cả. Tôi hiểu em, bé con”.
Lòng Ngải Ái thấy rối ren. Anh biết thừa cô nói dối, còn nói chính xác tất cả mọi chuyện cứ như là hiểu cô cặn kẽ.
“Cậu hiểu tôi đến thế à?”. Cô dựa vào ngực anh, cảm nhận được hơi thở của anh, đột nhiên muốn òa khóc. “Mộc Duệ Thần, nhưng tôi lại ghét cậu”.
“Tại sao?”. Anh vòng tay ôm cô như ôm bảo bối. “Không được ghét tôi”.
“Tại vì…”. Mũi cay xè, bắt đầu rơm rớm nước mắt. “Tối qua cậu đuổi tôi một thân một mình ra khỏi bệnh viện trong khi chân lại đang rất đau. Không có tiền đi taxi về mà nhà thì rất xa, quanh cảnh xung quanh tối thui. Rất may là có một cô bé kỳ quái… Mà cậu chảy nhiều máu quá, thở không ra hơi. Tôi đã rất sợ… Sợ cậu chết…”
Đôi mắt đen của Mộc Duệ Thần chợt lóe lên ánh sáng đủ màu sắc ấm áp. Anh hôn lên trán cô:
“Nếu tôi chết thì người trước mặt em bây giờ là ai nào?”
“Ừm…”.
Cô đưa tay chùi nước mắt nhưng vẫn không ngăn được nước mắt tiếp tục trào ra, cuối cùng chôn mặt vào chiếc áo sơ mi trắng của anh, trì trét nước mắt và nước mũi tèm nhem, òa khóc nức nở:
“Do cậu… Do cậu hết Mộc Duệ Thần”.
Trên đầu phát ra tiếng cười hì, Ngải Ái ngước mặt lên nhìn nụ cười có phần mỉa mai của Mộc Duệ Thần.
“Ngốc ghê, đúng là cô ngốc”.
Anh vuốt đầu cô rồi đẩy vào ngực mình.
“Muốn ăn gì hả cô ngốc?”
Ngải Ái muốn cãi lại rằng cô không phải cô ngốc, muốn nói Mộc Duệ Thần chính là thằng điên. Nhưng nhìn nụ cười rạng rỡ trên môi anh, nghe giọng nói dịu dàng của anh khiến đầu óc cô mê mẩn… Tuy đắm say bởi nụ cười của anh nhưng cô vẫn có thể biết rằng anh đã trưởng thành và đẹp trai thế kia… Đôi môi quyến rũ kia khiến người ta rất muốn cắn một cái.
Lắng tai nghe hết những gì anh nói, cho dù anh gọi cô là cô ngốc cũng chẳng sao, cô nghe hàng vạn lần có lẽ vẫn còn muốn nghe nữa.
Ngải Ái chớp hàng mi khô khốc chăm chú nhìn Mộc Duệ Thần. Trong mắt anh, có bóng dáng của cô ở trong đó.
“Này bé, bé đang nhìn gì?”
“Nhìn…”. Ngải Ái giật mình rụt cổ rồi nói lớn. “Hồ ly tinh”.
“Gì?”. Mặt Mộc Duệ Thần tối thui, tức giận nói. “Em có giỏi thì nhắc lại xem?”
Chính xác là một con hồ ly tinh khiến người ta mê muội, Mộc hồ ly.
“À, không… không có gì đâu… Tôi muốn ăn… Ăn mỳ bò. Xuất phát thôi”. Cô cúi đầu nói mấy câu rồi chẳng dám lên tiếng nữa.
Mộc Duệ Thần đẩy cô qua một bên, khởi động xe lạnh lùng nói:
“Trước hết phải tới bệnh viện kiểm tra vết thương ở chân em”.
“Không sao đâu mà… Chân tôi đã được giáo sư Bắc giỏi giang băng bó cho rồi, sẽ nhanh…”
Kít! Tiếng thắng xe điếc tai.
Mộc Duệ Thần quay sang nổi cáu:
“Em nói tối qua em gặp gã đàn ông kia?”
Ngải Ái giật mình vì lỡ miệng, vội xua tay:
“A, không có, không… phải”.
“Còn nói dối thì tối nay tôi sẽ khiến em không thể bước nổi xuống giường”. [(=.=) Mấy zai đẹp trong ngôn tình toàn lấy cách này ra dọa các nàng và xem ra khá hữu dụng].
Ôi trời! Lấy cách này ra để dọa mình! Tổng giám đốc Mộc thừa thông minh mà!
“À…”. Cô vò đầu. “Tối qua do chân bị thương không đi được nên tôi đã gọi điện cho Bắc Hàn, sau đó anh ấy đến nhà thấy tôi bị thương nên băng bó cho tôi”.
“Còn gì nữa không?”. Mộc Duệ Thần nheo mắt lại. “Em chắc em không nói dối?”
Ánh mắt thẩm tra và phán quyết lướt qua Ngải Ái khiến cô lạnh run. Cô rụt vai:
“Còn hôn nữa”.
“Tốt lắm”.
Mộc Duệ Thần cười lạnh băng:
“Em nói tôi nên phạt em thế nào đây bé? Hay tôi đi tìm gã kia tính sổ”.
Ngải Ái lật đật xua tay, khẩn khoản:
“Đó chỉ là nụ hôn ngoài ý muốn thôi mà. Thật đấy. Bắc Hàn là người tốt. Cậu đừng làm hại anh ấy”.
“Em lại còn đi bênh vực cho anh ta”. Mộc Duệ Thần đẩy bật cửa xe ra. “Tôi phải đi cảnh cáo gã. Em là người phụ nữ của tôi”.
“Đừng đi mà…”. Ngải Ái ôm chặt anh, hốt hoảng. “Cậu đang bị thương nặng chắc là chưa khỏi hẳn đâu. Đừng có làm thế. Lỡ vết thương bị động thì sao hả?”
Mộc Duệ Thần nhẹ giọng hỏi:
“Em đang lo lắng cho tôi?”
“Đúng thế”. Cô quay gương mặt ửng hồng sang chỗ khác. Tôi đã bị Mộc hồ ly mê hoặc, không lo lắng sao được?
“Được, tôi nghe em lần này”.
Tâm tình anh tốt hơn hẳn, nhéo mũi cô rồi hôn lên đó. “Không đi nữa”.
Ngải Ái căn răng ngẩng khuôn mặt đỏ lựng:
“Ngay cả lần sau cũng không đi có được không. Bắc Hàn là bạn của tôi. Anh ấy luôn quan tâm tôi, đừng hại anh ấy…”
Thấy anh không lên tiếng, cô cam đảm nói nhưng nghe còn thua cả tiếng muỗi kêu:
“Tối nay cho cậu… muốn làm gì tôi thì làm…Nhé… Được chứ…”. Cậu ta đang bị thương chắc cũng không hùng hùng hổ hổ được.
Mộc Duệ Thần nhìn cô mỉm cười:
“Bé con!”
“Hả?”. Cô ngẩng đầu lên.
“Không phải nói xạo”. Anh bật cười. “Sau này… Em nên chủ động quyến rũ tôi nhiều hơn. Cách này khá hữu dụng với tôi”.
Nói xong, anh phì cười rồi quay mặt đi, tâm tình phấn chấn tiếp tục lái xe đi.
Ngải Ái thấy xấu hổ hết sức, từ tai xuống chân như cây pháo có thể nổ tạch tạch bất cứ lúc nào.
Những cửa hàng mỳ bò vừa ngon vừa rẻ mà Ngải Ái giới thiệu không hề lọt vào mắt xanh của tổng giám đốc Mộc. Anh gạt phăng tất cả, cuối cùng phải điều chú Giản tới căn nhà trọ nhỏ bé của Ngải Ái để chế biến thức ăn.
Trong phòng bếp vang lên những âm thanh bận rộn. Ngay sau khi Mộc Duệ Thần và Ngải Ái ra khỏi xe, anh liền bế cô vào trong phòng ngủ, đóng sầm cửa lại rồi ngồi cạnh nhau trên giường.
Ngải Ái sượng sùng khi nghĩ tới câu lúc nãy mình nói, rất muốn phá cửa sổ nhảy bổ ra ngoài, nhất là lúc này Mộc Duệ Thần cứ nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt nóng rực như lửa càng làm cho cô nóng hết cả ruột gan.
“À…”. Ngải Ái ngồi xích qua một bên do không muốn ngồi gần Mộc Duệ Thần quá. “Hay là, chúng ta ra ngoài kia…”
“Ở ngoài đó quá ồn ào”. Mộc Duệ Thần cắt ngang, vươn tay về phía cô cau mày. “Này… Em sắp rớt xuống giường”.
“Úi!”. Ngải Ái không dịch người nữa, cười gượng rồi đứng dậy, bước xịch lui đụng tường. “Tự nhiên tôi muốn coi TV, hay tôi ra ngoài coi TV nhé…”
“Được thôi”. Mộc Duệ Thần nhếch môi cười. “Bây giờ nếu em ra ngoài kia xem TV vậy thì không chỉ đêm này để tôi muốn làm gì em thì làm, mà cả đêm mai, rồi tất cả các đêm…”
Đe dọa người khác quá đáng rồi nha!
Ngải Ái vừa định nhấc chân lên liền rụt lại, lúng túng nói:
“Chẳng lẽ… Từ nay về sau cậu đều ở đây???”
171.
Mộc Duệ Thần không trả lời. Ánh mắt của anh hàm ý: Vậy em bảo tôi ở đâu?
Ngải Ái gật đầu:
“Thật ra cậu cần gì phải như thế này… Nhà cậu ở Mỹ còn nhà tôi ở đây. Chúng ta là hai người thuộc về hai thế giới khác nhau. Tại sao cậu lại gạt bỏ chốn cao sang phú quý mà ở nơi nhỏ bé này làm gì… Tôi không hiểu…”
“Đúng vậy, em không hiểu”.
Mộc Duệ Thần đứng dậy, đi mấy bước tới trước mặt cô, vươn tay ra ép cô vào tường, cúi đầu xuống:
“Em không hiểu bất kỳ điều gì vì em rất ngu ngốc, không phải sao?”
Tay anh lướt xuống eo cô, ép sát cơ thể cô vào người anh:
“Bé con, tôi sẽ không để em phải thấy hối hận khi quen tôi…”
Ngải Ái mờ mịt hỏi:
“Nói vậy… là sao?”
“Có nghĩa là…”. Mộc Duệ Thần hôn lên trán cô. “Cho dù tôi bắt buộc em hay không quan tâm tới cảm xúc của em, chỉ bởi vì tôi muốn em luôn ở bên tôi…Tại sao chỉ vì vậy mà em lại tức giận với tôi? Tại sao?”
Cô ngước mặt lên nhìn sâu vào ánh mắt chân thành của Mộc Duệ Thần, hai tay bất giác ôm lấy anh:
“Cậu có thể không quan tâm tới bất kỳ điều gì nhưng tôi thì không… Tôi không thể sống với cậu ở đây. Nếu cậu vẫn không hiểu tôi đang nói về vấn đề gì thì tôi có thể hỏi cậu hai câu này không?”
Anh gật đầu.
“Tôi sống chung với cậu rồi cậu sẽ lấy tôi chứ? Hay người cậu sẽ kết hôn không phải tôi?”
Im lặng một lúc, mặt anh tối sầm lại, gật đầu:
“Người mà tôi sẽ lấy làm vợ không phải em”.
Vẻ đau thương xuất hiện trong đôi mắt của Ngải Ái, cô nghẹn giọng:
“Rõ ràng cậu có thể cứu Thang Thang nhưng cậu lại sợ ảnh hưởng tới lợi ích của bản thân cậu khi cứu cậu ấy là thật chứ?”
Mộc Duệ Thần không suy nghĩ kiên quyết gật đầu.
Ngải Ái nở nụ cười chua chát.
Cô nắm tay lấy tay anh đang vòng sau lưng mình gạt xuống, ngẩng đầu mỉm cười với anh:
“Mộc Duệ Thần, tôi sẽ không làm người tình của cậu đâu… Tôi cũng sẽ không thể yêu một người đã từng hại bạn tôi và không hề có ý định chuộc lỗi…Cậu hiểu chứ?”. Đằng sau nụ cười tươi là một mảng chua chát.
“Ngay cả việc sống cùng với tôi ở đây cũng không thể sao?”. Anh nâng cằm cô lên.
Cô không nói gì cũng không nhìn anh.
“Bé con, em không cảm thấy tôi như thằng hèn trước em à…”. Anh nhìn chằm chằm vào cô. “Hoặc là em không nghe thấy tôi đang van nài em”.
“Tôi tin rằng tôi đang nghe lầm”. Cô quay mặt đi né tránh bàn tay của anh.
“Em không nghe lầm”. Anh cụp mắt xuống, lộ vẻ ưu tư mà cô chưa bao giờ nhìn thấy ở anh. “Hai ta cứ như thế này, được chứ? Cứ như thế này không được sao…”
“Buông tôi ra, xin cậu hãy buông tôi ra”. Cô ngang ngược. “Cậu có biết, cậu thế này rất ích kỷ không hả… Tôi không thể yêu cậu… Cũng không thể ở bên cậu được nữa… Xin cậu tránh xa tôi ra… Xin cậu đấy…”
Đây mà là tình yêu của Mộc Duệ Thần ư? Cô không tin, không thể nào tin được!
Tại sao… Cậu ta yêu cô… Nhưng lại không phải trả giá… mà toàn chiếm đoạt…
Cô biết bản thân mình đã yêu người này nhưng cô không thể yêu được. Bởi vì chỉ cần lúc nào đó cậu ta rời xa cô sẽ khiến cô… suy sụp.
Anh đột nhiên ôm chầm lấy cô khiến cô không thể nào thở nổi.
“Đừng cãi nhau nữa”. Một tiếng than thở vang bên tai cô. “Tôi tới đây không phải là để cãi nhau với em, bé à”.
Anh đã phải lui rất nhiều bước, chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ vì một người con gái mà lại đến đây, còn nói những câu hèn hạ nếu không phải chính tai anh nghe được thì anh cũng chẳng bao giờ tin rằng những câu nói đó do chính Mộc Duệ Thần nói.
Cũng bởi vì muốn níu giữ cô ấy.
Ngải Ái chớp mắt, hốc mắt cay cay. Cô dựa vào lồng ngực Mộc Duệ Thần, bật khóc nức nở.
Sau đó có một lực tác động lên vai. Mộc Duệ Thần bế cô đặt ngồi trên giường, đưa tay lau nước mắt cho cô:
“Có còn trẻ con nữa đâu, tại sao lại khóc. Đúng là mít ướt”.
Ngải Ái thấy mình thật xấu hổ. Cô lớn tuổi hơn Mộc Duệ Thần đáng lẽ phải trưởng thành hơn anh nhưng trước mặt anh lúc nào cũng như một đứa con nít.
“Do cậu hết. Tự nhiên gọi tôi là bé con. Người ta là thiếu nữ đàng hoàng mà bị cậu gọi thành cô bé con”. Cô nghẹn giọng giữ tay anh lại. “Để tôi tự chùi”.
Mộc Duệ Thần âu yếm nhìn cô, mỉm cười:
“Nói cho tôi biết, phải làm sao bây giờ?”
Ngải Ái im lặng không trả lời. Anh lại tiếp tục lau nước mắt cho cô.
Cô hơi quay mặt đi, lạnh lùng nói:
“Trừ khi cậu hứa chỉ có một mình tôi”. Tôi không thể chịu đựng được việc phải chia xẻ cậu với bất kỳ ai.
Mộc Duệ Thần nhìn cô lạnh lùng, cau mày nói:
“Từ trước tới giờ tôi vẫn chỉ có một mình em”.
Trái lại khiến Ngải Ái kinh ngạc.
Ngạc nhiên mở to mắt nhìn anh rồi bị đắm chìm vào đôi mắt sâu thẳm ấy, rất khó biết được đúng sai.
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng của chú Giản:
“Cậu chủ, Ngải tiểu thư, cơm trưa đã chuẩn bị xong. Chúc cậu chủ và Ngải tiểu thư dùng bữa vui vẻ”.
Dứt lời, ngoài phòng khách có tiếng bước chân và tiếng đóng cửa lại.
Mộc Giản đi rồi, trong nhà chỉ còn hai người.
“Ăn cơm thôi”.
Mộc Duệ Thần nói như ra lệnh nắm tay Ngải Ái, mở cửa phòng ngủ.
Ngải Ái cúi đầu đi theo anh, bước ra ngoài phòng khách nhìn bàn ăn bày biện đủ món ngon đầy màu sắc.
Hai người cùng ngồi xuống bàn. Suốt cả bữa ăn, cô mải ôm đầu, cả hai cũng không nói với nhau câu nào.
Cô không dám lên tiếng vì sợ một khi lên tiếng rồi hai người lại cãi nhau, chuyện đó sẽ khiến đầu óc cô càng thêm rối ren.
Bữa trưa trôi qua trong yên lặng, Ngải Ái đi vào phòng ngủ ngay sau đó, đóng chặt cửa lại không ló đầu ra.
Cô ngồi trước bàn trang điểm nhìn mình trong gương. Thật ra, lòng cô đã sớm xao động.
Ngay từ lúc Mộc Duệ Thần nói chỉ có một mình cô, cô đã muốn… Chỉ cần được ở cạnh anh là cô hạnh phúc lắm rồi.
“Mộc Duệ Thần, tôi có nên tin cậu không?”. Cô ngồi trước gương, nhắn cho anh một tin nhắn.
“Không tin, em nhất định sẽ hối hận”.
30 giây sau, người đang ngồi ngoài phòng khách đã reply tin nhắn cửa cô, vừa như ra lệnh vừa như đang đe dọa. Phong cách này đúng cái mác Mộc Duệ Thần.
172.
Ngải: “Sao ngay cả trả lời tin nhắn cậu cũng kiêu ngạo vậy hả?”
Mộc: “Hì, đây là ưu điểm của tôi”
Ngải: “Cậu định áp bức tôi mấy năm nữa đây. Chừng nào thì cậu chán tôi?”
Mộc: “Đồng ý rồi sao?”
Ngải: “Đâu có”
Mộc: “Thật ra, nếu em muốn rời khỏi tôi hay bỏ trốn tôi cũng sẽ không ngăn cản”
Ngải: “Sau đó thì sao?”
Mộc: “Bắt em lại”
Ngải: “Mộc Duệ Thần, cậu bị điên rồi”
Mộc: “Thằng điên và cô ngốc, trời sinh một đôi”
Ngải: “Khỉ thật! Cậu là đồ vô liêm sỉ”
Mộc: “Em cũng kiêu ngạo đấy thôi”
Ngải: “Kiêu ngạo thì đã sao! Tôi sắp bị cậu chôn sống để giết người diệt khẩu còn gì”
Mộc: “Tôi sắp cưng chiều em đến chết”
Ngải Ái thổi phù rồi nhoẻn miệng cười. Màn hình điện thoại lại sáng lên. Tin nhắn của Mộc Duệ thần.
Mộc: “Em đang cười”.
Ngải: “(*o*) Hả ~~ Sao cậu biết?”
Mộc: “Tôi nghe em cười mà. Ngốc”.
Ngải Ái mấp máy môi, lòng ngập tràn cảm xúc. Cởi bung giày ra, cô trèo lên giường lăn mấy vòng, nhìn màn hình cười vu vơ rồi hí hoáy soạn một tin nhắn.
Ngải: “Mộc Duệ Thần”
Mộc: “Có tôi”
Ngải: “Ừm… Tới lượt cậu tra khảo rồi đấy”
***
Tin nhắn vừa gửi đi, cửa phòng ngủ được đẩy “cạch” một cái, Ngải Ái quay sang liền bị một cơ thể đè lên trên.
Mộc Duệ Thần để cô nằm dưới anh rồi hôn vào tai cô:
“Tra khảo gì đây, tôi sẽ cho em thấy sức mạnh của tôi…”
Thanh niên trai tráng có thể lực đáng gườm thật.
***
Sau một hồi quấn lấy nhau, Ngải Ái nằm trong vòng tay anh, nhìn vết thương trên ngực đau lòng. Cô nắm tay anh thì thầm:
“Sau này đừng bị thương nữa nhé”.
Anh nắm lại tay cô, bàn tay to của anh bao trùm cả bàn tay cô:
“Biểu hiện vừa nãy của anh em không thỏa mãn à?”
“Này..” Ngải Ái đỏ mặt đấm anh một cú. “Xin nhớ cho, đây già rồi, xương cốt mỏi nhừ hết cả rồi nè”
Mộc Duệ Thần nhướng mày phì cười một cách kiêu ngạo. Giờ phút này Ngải Ái mới có cảm giác Mộc Duệ Thần hơi hơi trẻ con. Anh lúc nào cũng tỏ vẻ kiêu ngạo với cô và chẳng bao giờ biểu hiện ra ngoài những cảm xúc của trái tim.
Chẳng hạn như lúc cô khen anh mạnh mẽ này kia nọ…
“Anh thỏa mãn được em chứ?”. Anh thì thầm bên tai cô, giọng nói mờ ám.
Ngải Ái trừng mắt nhìn anh. Giờ mà khen anh nức nở thì chẳng khác nào tròng cổ vào cái danh người tình của anh, còn nói không thỏa mãn thì sẽ lại bị anh…
Thấy cô im lặng, Mộc Duệ Thần mỉm cười bí hiểm, mặt cứ tươi phơi phới, bàn tay bắt đầu lướt trên lưng cô…
Ặc ặc… Ngải Ái quyết định phải cách xa thằng nhóc Bách Lí trẻ tuổi đầy ham muốn này…
Cô lăn quay xuống giường, cầm quần áo mặc vội vào người, vội vã nói:
“Chiều nay em phải đi họp Hội sinh viên quan trọng, giờ phải đi rồi”.
Mộc Duệ Thần cũng mặc quần áo vào.
“Để anh chở em đi”.
“Không, không cần đâu”. Ngải Ái xua tay, mặc quần vào. “Giờ em đi tìm Thang Thang. Anh cũng biết rồi mà… Cậu ấy… Cậu ấy và anh chẳng phải lúc sáng có… xích mích còn gì”.
Mộc Duệ Thần gài xong nút áo, dĩ nhiên anh chẳng thích việc cô từ chối anh nên nheo mắt nhìn cô:
“Giờ đưa em tới trước cổng bệnh viện, bốn mươi phút sau anh phải tổ chức Hội nghị. Em nhanh đi”.
Lại là cái giọng ra lệnh đó!
Ngải Ái cong môi nói:
“Đồ độc tài phát xít. Ở cùng anh lâu như thế cuối cùng cũng phải làm người hầu của anh”.
Mộc Duệ Thần nghe cô nói liền túm chặt tay cô kéo cô tới trước ngực, hôn lên chóp mũi của cô:
“Đây là vinh dự của em”.
“Vinh dự cái cục rắm”.
Ngải Ái rất muốn cãi lại chợt nhìn xuống thấy tay Mộc Duệ Thần đang cởi nút áo, những nút áo vừa được gài lại bị cởi ra:
“Vậy là em vẫn chưa được dạy bảo tới nơi tới chốn. 45 phút, anh vẫn có thể làm rất nhiều việc… Muốn tiếp tục không?”
Ngải Ái tức mình trừng mắt liếc anh một cái, rồi vươn tay ra như một bà mẹ chu đáo cài nút áo lại cho anh, sau đó nhón chân hôn chụt vào môi anh, ngọt ngào nói:
“Honey, chúng mình đi thôi nào. Nếu làm trễ giờ của anh thì em biết phải làm sao đây??”
Mộc Duệ Thần bật cười, cứ như vừa thuần phục được thú cưng.
Ngải Ái đăm chiêu nghĩ ngợi. Giá mà cô có thể đấm vào bản mặt đang cười rạng rỡ kia của Mộc Duệ Thần một cú thì chắc hả hê lắm…
Hai mươi phút sau, Mộc Duệ Thần chở cô tới trước bệnh viện rồi lái xe đi.
Ngải Ái chạy tới phòng bệnh của Thang Tiểu Y, đẩy cửa vào trong thấy cô nàng đang ngồi trên đầu giường vừa gặm táo vừa xem ti vi. Rõ ràng cô nàng nghe tiếng cô mở cửa nhưng ngay cả mắt cũng không chớp.
Đi tới trước mặt cô bạn, Ngải Ái lí nhí:
“Thang…”
Thang Tiểu Y nhìn cô một cái rồi tắt ti vi, đặt quả táo xuống:
“Tiểu Ái, cậu muốn giải thích à?”
“Tớ…”
“Tiểu Ái, tớ tin rằng cậu biết việc Mộc Duệ Thần đã trở lại, cũng tin việc xảy ra hôm nay là do Mộc Duệ Thần bắt buộc cậu, nhưng… Tớ thật sự không có cách nào có thể tha thứ cho cậu. Cậu với tớ thân thiết lâu như vậy nhưng tại sao đêm hôm đó cậu lại âm thầm bỏ bạn bè trốn đi, muốn bỏ trốn mãi mãi”.
Ngải Ái hoảng hốt ngẩng đầu lên:
“Bắc Hàn nói cho cậu biết sao?”
“Không phải”. Thang Tiểu Y bình tĩnh nhìn cô. “Tớ biết chuyện đó là do tớ nhận được một tin nhắn cảnh cáo”.
Cô giơ điện thoại lên trước mặt Ngải Ái. Ngải Ái đọc được mấy chữ:
“Rời xa cô ấy”.
Dãy số quen thuộc khiến cô thấy nhức mắt.
Đúng cái ngày Mộc Duệ Thần bắt được cô cũng là ngày anh nhắn tin cho Thang Tiểu Y.
Ngải Ái im lặng một lúc rồi ngước mắt lên:
“Mộc Duệ Thần có đe dọa gì cậu không?”
173.
“Lúc cậu ta nhắn tin cho tớ, tớ đoán chắc cậu đã đi rồi, nhưng khi thấy cậu trở về, tớ đã lờ như không biết không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện này. Tiểu Ái, nếu đúng như Mộc Duệ Thần nói thì tớ là gánh nặng của cậu”. Thang Tiểu Y nhìn thẳng vào mặt Ngải Ái. “Bởi thế nên cậu ta mới bảo tới hãy rời xa cậu. Tiểu Ái à, cậu đừng quan hệ với loại người đó. Cậu ta quá nguy hiểm, là một con người thật đáng sợ”.
Ngải Ái giật mình, đầu óc u mê.
Thang Tiểu Y nói anh là người nguy hiểm và đáng sợ nhưng hiện tại khi ở bên cạnh Mộc Duệ Thần cô lại thấy anh rất dịu dàng và khá quyến luyến.
Cô đứng dậy, lùi lại mấy bước:
“Tớ… Cậu nhất định phải bắt tớ lựa chọn giữa cậu và người đó sao…”
“Tiểu Ái”. Thang Tiểu Y bước xuống giường, nắm chặt tay cô. “Cậu rất muốn ở bên cạnh cậu ta ư? Cậu ta có thể cho cậu tất cả những gì cậu muốn? Cậu cũng đâu có biết mục đích cậu ta tiếp cận cậu mà phải không….”
“Đừng, đừng nói nữa”. Ngải Ái xua tay, hoảng loạn. “Hôm nay tớ tới đây là để thăm cậu. Cậu khỏe không? Có đau ở đâu không? Nếu cậu không sao thì tớ về nhé…”
Thang Tiểu Y nhìn cô:
“Tiểu Ái, càng cố trốn tránh thì cậu càng tỏ ra là người vô dụng. Đừng thân thiết với cậu ta chỉ vì cậu ta đáng sợ. Tin tớ đi, Bắc Hàn là người có thể bảo vệ được cậu nhưng cậu lại từ chối tình cảm của anh ấy…”
“Xin lỗi Thang…”. Ngải Ái lùi lại mấy bước, lưng đụng vào bờ tường màu trắng lạnh lẽo. “Tớ yêu anh ấy… Rất yêu… Tớ xin lỗi”.
Hai mắt Thang Tiểu Y mở to hết cỡ:
“Tiểu Ái cậu…”
“Tớ… về nhé… Lúc này chắc hẳn cậu đang rất ghét tớ… Xin lỗi cậu… Cậu ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe… Lần sau tớ lại tới”.
Nói xong, cô đẩy cửa, chạy trốn khỏi đó.
Thang Tiểu Y nhìn bóng lưng của Ngải Ái, cụp mắt xuống nhớ lại lời hứa năm xưa với Mộc Duệ Thần, nụ cười trên môi méo xệch.
Tiểu Ái, tớ chỉ muốn… bảo vệ cậu. Cậu ta chắc chắn sẽ khiến cậu tổn thương…
*
“Cậu chủ”. Mộc Giản bưng tách cà phê vào cho Mộc Duệ Thần ngay sau khi hội nghị kết thúc, đứng sau lưng anh nói. “Cậu chủ định không quay lại Mỹ à?”
“Thời gian tới có lẽ sẽ không về”. Mộc Duệ Thần uống một ngụm cà phê, ngón tay mân mê miệng tách. “Hiện giờ trong kế hoạch của tôi vẫn còn thiếu một đứa con”.
“Đây là thời kỳ thụ thai tốt nhất của Ngải tiểu thư, cũng là thời gian thích hợp nhất để sinh hoạt vợ chồng, chắc chắn Ngải tiểu thư sẽ sinh cho Mộc thị một người thừa kế có dòng máu cao quý”.
Mộc Duệ Thần nhìn lướt qua, thản nhiên nói:
“Chú Giản bị liên lụy trong kế hoạch của tôi, chú có oán tôi không?”
“Mộc Giản tôi thề cả đời trung thành với cậu chủ”. Mộc Giản khẳng định. “Cho dù phải phản bội Mộc gia”.
Mộc Duệ Thần nghĩ ngợi một lúc rồi đứng dậy:
“Chú Giản, tôi đã bỏ qua cho Mộc Lị Vi quá nhiều lần. Nhưng lần này thì không thể được”.
“Mọi việc do cậu chủ toàn quyền quyết định”. Mộc Giản thở dài. “Con bé Lị Vi giống với mẹ của nó, hiếu thắng, làm nhiều việc ảnh hưởng tới cậu chủ nhưng mong cậu chủ nể tình Mộc Giản tôi nhẹ tay với nó, xin cậu chủ cho nó được sống”.
Mộc Duệ Thần lạnh lùng ra lệnh:
“Năm phút sau cho cô ta vào”.
Sau đó Mộc Giản rời khỏi phòng.
Năm phút sau, cửa phòng được đẩy ra, Mộc Lị Vi ăn mặc sexy đi vào, đóng cửa lại cúi đầu:
“Cậu chủ cho gọi Lị Vi?”
Người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất khoanh hai tay nhìn cô ta nhếch môi cười nhạt:
“ Lại đây”.
Mộc Lị Vi điệu đà bước tới, tự nhiên như không dựa vào người Mộc Duệ Thần:
“Cậu chủ… Lị Vi tới rồi đây”.
“Cô có chuyện quan trọng cần nói với tôi phải không nhỉ?”. Anh cúi đầu nhìn cô.
Mộc Lị Vi mỉm cười quyến rũ, nhón chân nói vào tai Mộc Duệ Thần:
“Cậu chủ… Tin này rất có thể là tin xấu đối với cậu chủ đấy, nhưng với Mộc gia thì đây lại là tin cực tốt”. Ả cười khúc khích. “Tình cờ tôi xét nghiệm máu của Ngải tiểu thư và phát hiện ra… Nhóm máu của tiểu thư chính là nhóm máu được gọi là huyết thống cao quý… Theo như tôi biết, hai mươi năm trước cũng đã xuất hiện một người có nhóm máu đó nhưng đã bị Mộc Dịch Triệt giết, giờ lại xuất hiện một người khác… Chuyện này cả dòng tộc đều không biết… Tại sao lại thế nhỉ?”
Mộc Duệ Thần lạnh lùng nhìn ả:
“Có vẻ như cô đã biết quá nhiều”.
“Cậu chủ muốn giết người diệt khẩu ư?”. Mộc Lị Vi không tỏ vẻ sợ hãi mà càng to gan ôm hông Mộc Duệ Thần. “Đây là một tin tức sốt dẻo vô cùng tốt. Cậu chủ thử nghĩ xem, nếu tôi cung cấp tin này cho dòng tộc, kết quả sẽ như thế nào nhỉ?”
“Cô đang đe dọa tôi?”. Ánh mắt anh không gợn sóng, khóe miệng lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Mộc Lị Vi mơ màng nhìn người đàn ông ả hằng ao ước mười mấy năm nay tới đắm say:
“Cậu chủ, trong lòng Lị Vi chỉ có cậu chủ. Lị Vi sẽ vì cậu chủ mà giữ kín chuyện này với điều kiện hãy cho Lị Vi được làm người phụ nữ của cậu chủ”.
Mộc Duệ Thần đứng thẳng dậy tựa người vào cửa kính. Mộc Lị Vi ngẩng đầu lên chỉ thấy gương mặt anh được che khuất bởi luồng ánh sáng u ám. Ả không nhìn rõ lắm, bất giác thấy hơi sợ.
Ả đang ở đây… Làm một giao dịch với cậu chủ. Hành động này có thể khiến ả gặp phải hậu quả đáng sợ.
“Cô không sợ tôi giết cô?”. Giọng nói trầm trầm như giọng nói âm u của ma quỷ khiến Mộc Lị Vi run rẩy cả người.
Ả lắp bắp:
“Cậu chủ, tôi đã ghi âm lại việc phát hiện ra người có thể sinh con nối dõi cho dòng tộc cất ở nơi bí mật. Nếu như tôi đột ngột biến mất thì băng ghi âm đó ngay lập tức sẽ được gửi cho những người trong dòng tộc”.
“Có phải cái này không?”.
Tay anh không hiểu từ đâu ra có một chiếc USB màu đen dạng bút hi-lite, trên thân bút có viết hàng mật khẩu nhỏ xíu trông khá buồn cười.
Anh quặp đầu ngón tay lại, “rắc” một tiếng, chiếc USB trong tay anh bị gãy làm hai.
174.
Mộc Duệ Thần khẽ lắc đầu:
“Tự động vào biệt thự và phòng đọc sách của tôi, còn đặt camera theo dõi… Cô càng ngày càng to gan. Cô tưởng mọi hành động của cô đều qua được mắt tôi sao. Cô cũng biết rồi đấy thôi. Từ trước tới giờ tôi đã tha thứ cho cô rất nhiều lần”.
Thái độ phẫn uất của Mộc Lị Vi liền biến thành vẻ khẩn khoản:
“Không phải thế. Là do Mộc Lị Vi mong muốn có thể trở thành một phần trong kế hoạch của cậu chủ. Lị Vi không có làm chuyện gì ngốc nghếch cả”.
Mộc Duệ Thần nhìn gương mặt đẹp đang cười giả lả kia, biết thừa lòng dạ của người con gái này muốn làm gì. Nhưng vì chú Giản, anh sẽ chỉ trừng phạt cô ta.
Anh đột nhiên nắm lấy cánh tay của Mộc Lị Vi:
“Việc lần này tôi sẽ bỏ qua cho cô. Hãy nằm trong bệnh viện mà dưỡng thương tử tế”.
“Cậu chủ…!”. Mộc Lị Vi la lớn, khổ sở gào khóc. “Cậu chủ tha cho tôi”.
Mộc Duệ Thần chỉ cần dùng một lực vừa phải đã có thể bẽ gãy được xương cốt của ả. Mặt Mộc Lị Vi tái mét, hoảng sợ lùi ra đằng sau.
Rắc…
Ngay sau khi anh ra tay, Mộc Lị Vi nghe được tiếng xương cánh tay của mình bị gãy, ngã nhào xuống nền nhà ôm cánh tay rên rỉ trong đau đớn…
“Đây là hình phạt nhẹ nhất với cô”. Mộc Duệ Thần nhìn ả. “Giờ thì cút đi”.
Mộc Lị Vi cắn môi rướm máu, trưng ra bản mặt phẫn uất và ghen tị, lồng ngực phập phồng lên xuống như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Ả không hiểu tại sao con nhỏ họ Ngải Ái có cái gì mà lại được cậu chủ yêu thương đến vậy. Mười mấy năm qua cho dù ả làm bất cứ chuyện gì thì cậu chủ cũng vì nể mặt cha ả mà không trừng phạt ả nhưng hôm nay cậu chủ vì con nhỏ kia mà bẽ gãy tay ả.
Mộc Lị Vi đứng dậy, cố chịu đau, mỉm cười với Mộc Duệ Thần:
“Lị Vi hiểu rồi. Cậu chủ, có việc gì cứ cho gọi Lị Vi”.
Dứt lời, ả ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài.
Ả tuyệt đối sẽ không từ bỏ âm mưu của mình. Không bao giờ.
*
Sau khi Ngải Ái ngồi trên xe buýt để tới trường mới nhớ ra hội sinh viên họp vào ngày mai chứ không phải hôm nay. Cô đã nhớ nhầm. Cả phòng học trống trơn không có một ai.
Đang định quay người đi xuống cầu thang thì đụng phải đầu vai của một người. Không cần quay đầu lại, chỉ cần nghe giọng nói ôn hòa kia là cô thừa biết đó là ai.
Cô đứng khựng, nhích người ra tỏ vẻ lễ phép:
“Chào thầy ạ”.
“Ừm”. Tay anh vẫn khoác trên vai cô. “Sao em lại đến trường? Chiều nay không có tiết mà. Hay Tiểu Ái muốn gặp anh?”
Biết anh đùa với cô nhưng Ngải Ái vẫn lắc đầu lia lịa.
“Không phải như thế đâu thầy. Do em nhớ nhầm thời gian họp hội sinh viên. Không liên quan tới thầy”.
Bắc Hàn im lặng một lúc rồi đặt hai tay trên hai vai cô.
“Cô bé, em phải nói như vậy à?”
Ngải Ái lui người lại.
“Em không hiểu thầy nói gì ạ”.
“Sao em lại tỏ vẻ xa lạvới anh?”. Thân hình Bắc Hàn cao lớn che chắn cả ánh nắng mặt trời, bóng anh như bóng mát che phủ cô. “Nếu giờ em nói em ghét anh, không muốn làm bạn bè với anh nữa thì anh sẽ rút lại những lời này”.
Ngải Ái nhìn mũi giày mình, xịch lùi ra sau:
“Thầy, thầy không biết à? Em… có bạn trai rồi”.
Anh bước tới gần cô, hai tay chống vào ban công nhốt cô bên trong:
“Từ lúc nào?”
“Hôm nay ạ”. Cô cắn môi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh. “Em tưởng ai cũng biết cả rồi. Thầy vốn tinh ý lắm mà”.
“Việc đó là thật sao?”. Những lời nói của anh như muốn tiến sâu vào trong lòng cô. “Anh thấy giống như cậu ta bắt buộc em phải như vậy”.
Ngải Ái không biết phải đối đáp thế nào. Trong mắt mọi người, anh và cả Mộc Duệ Thần đều như thế thì cứ cho trong lòng cô cũng như vậy đi.
Cô cũng không thể nào hiểu nổi bản thân mình nữa, bỏ qua tất cả những đau khổ và đắng cay để đi yêu Mộc Duệ Thần. Có thể do cô bị Mộc Duệ Thần khống chế không có cách nào khác chăng.
“Bắc Hàn, đây là việc của em”. Cô hít sâu, đẩy Bắc Hàn ra. “Em rất vui vì anh đã giúp đỡ em, nhất là chuyện của Thang Thang. Nếu không có anh em không biết phải làm thế nào trong mấy năm qua nên giờ em rất áy náy…Em biết ơn anh nhiều lắm, đặc biệt biết ơn anh… Khoản tiền điều trị em sẽ nghĩ cách gửi lại anh, tất cả những khoản anh giúp em từ trước tới giờ em cũng sẽ cố gắng để gửi lại cho anh… Vì thế, mong anh… sau này đừng quan tâm tới em nữa”.
“Lần này, em lại từ chối anh”. Bắc Hàn dựa vào cạnh cầu thang, nhìn chằm chằm vào Ngải Ái đang muốn cắt đứt mọi quan hệ với anh.
“Cô bé, em cho rằng anh đang làm phiền em đúng không?”
Đôi mắt sũng nước của cô chất chứa nhiều tâm trạng không thể diễn tả được bằng lời nói, lại cố tỏ vẻ thản nhiên như không, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn anh khiến Bắc Hàn thất thần.
“Em… không có vậy”.
“Tại sao phải trả tiền. Phiền quá. Em chỉ cần mời anh bữa cơm là được rồi”. Anh mỉm cười nắm tay cô. “Ăn cơm với anh như trước đây mình vẫn vậy nhé”.
Suy nghĩ một lúc, cô gật đầu.
Tạm thời, cứ vậy đã. Ít ra có thể ngăn được Bắc Hàn dấn thân vào vũng bùn.
Bắc Hàn và Ngải Ái tới căn tin của trường, gọi hai tô mì thịt bò bốc khói nghi ngút thơm ngào ngạo. So với bữa trưa sa hoa toàn sơn hào hải vị, Ngải Ái thích ăn món này hơn.
Bắc Hàn gắp đồ ăn cho cô, còn rót trà, đưa cô khăn giấy, rồi còn lau nước mì dính trên miệng cô.
Ngải Ái không để ý lắm, vui vẻ ăn mì. Hai người trò chuyện cười đùa như trước đây, coi đây là một bữa tối bình thường dân dã.
Ăn xong, Bắc Hàn kiên quyết đòi đưa Ngải Ái tới bệnh viện để kiểm tra vết thương ở chân.
175.
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà…”
“Nếu không băng bó kịp thời thì về sau chân em sẽ xuất hiện một vết sẹo thật khủng khiếp”. Bắc Hàn cười nói. “Em thử nghĩ xem mùa hè mà mang giày sẽ xấu cỡ gì”.
Ngải Ái khẽ “a” một tiếng rồi gật đầu:
“Chân em vô tội mà. Thầy dám nói xấu chân của em, chắc nó tủi thân lắm đây”.
“Ha ha”. Bắc Hàn cốc trán cô một cái ngồi xổm xuống. “Leo lên nào”
“Gì cơ ạ?”. Ngải Ái e dè. “Thầy ơi, vẫn còn đang ở trong trường nha. Thầy không sợ người ta đăng tin này lên bản tin của trường rồi xì xầm bàn tán hả?”
“Xì xầm bàn tán à? Đăng ảnh anh và em nói chuyện với nhau anh mừng còn không hết”. Anh vỗ hai vai. “Nhanh lên. Anh cõng em tới bệnh viện gần đây. Nếu em đi lại nhiều sẽ ảnh hưởng tới vết thương”.
Ngải Ái ngó quanh quất thấy không có người mới sợ sệt ngồi lên lưng anh.
Mộc Duệ Thần cũng bắt cô phải đi bệnh viện. Hai người này thật giống nhau, cứng đầu hết thuốc chữa.
Một người thì ra lệnh, còn người kia thì khuyên bảo. Cô chọn cách từ chối một người còn người kia lại đồng ý.
Ngải Ái áp mặt lên lưng Bắc Hàn, nhớ lại những khi cũng được anh cõng trên vai như thế này. Lưng Bắc Hàn chẳng hề xa lạ gì với cô, có lẽ chí ít cũng trên dưới cả trăm lần được anh cõng.
Trước đây, cô luôn thích được ngồi trên lưng anh, rồi ghé sát tai anh mà chọc cười, có khi còn thổi gió vào đấy.
Thầy Bắc lúc nào cũng sẽ nói:
“Cô bé kia, ngứa tai quá”.
Sau đó sẽ mỉm cười nói thêm:
“Nhưng anh không ghét điều này”.
“Thầy Bắc không ghét việc em làm thầy ngứa tai hả?”
“Người khác thì có thể, nhưng em… lại khiến anh thấy thích thú…”
Thường thì những lúc như thế này, cô sẽ nằm trên lưng anh rồi ngủ luôn trên đó. Lần này thì khác, Ngải Ái chỉ im lặng không nhúc nhích.
Bắc Hàn đi trên một con đường khá vắng vẻ, xung quanh yên ắng, chỉ có tiếng cây cối xào xạt, Ngải Ái có thể nghe được tiếng hít thở khe khẽ của Bắc Hàn.
“Thầy ơi!”. Cô gõ ngón tay lên vai anh. “Em có hai vấn đề muốn hỏi”.
“Sao?”
“Thứ nhất, tại sao không đi xe ạ? Thứ hai, sao thầy lại đi vòng quanh thế này. Hay anh đang giấu em giảm béo?”
Bắc Hàn dừng lại, quay đầu nhếch môi cười, đôi mắt nheo lại hình vầng trăng như Mặt Trăng màu xanh lam trên bầu trời đêm thật đẹp.
“Vì anh muốn cứ cõng em mãi thế này, càng lâu càng tốt… Cho dù lưng anh bị còng đi anh cũng chấp nhận”.
Ngải Ái vội cúi đầu tránh ánh mắt của anh. Cô cảm thấy lồng ngực mình đang nhảy dựng lên, bối rối. [Bà này cũng mê trai thiệt].
“Này cô bé, anh nói xong rồi”. Anh dừng bước chân, mắt không nhìn cô nữa.
“Thả em xuống… Bắc Hàn…”. Cô lí nhí van nài. “Đừng nói với em như vậy nữa. Em đã phải xin lỗi Thang, em không muốn lại phải xin lỗi anh”.
Cánh tay đang ôm eo cô chợt ôm càng chặt hơn, Bắc Hàn nhỏ giọng nói:
“Em đã yêu cậu ta tới mức… có thể rời xa người quan trọng nhất với em ư?”
Với Ngải Ái, hai người quan trọng nhất với cô là Thang Tiểu Y và Bắc Hàn.
Cô không lắc đầu cũng không gật đầu.
Bầu trời đêm yên tĩnh đầy ưu tư, Ngải Ái cụp mắt xuống, lòng đầy xót xa…
Nhạc chuông điện thoại chợt vang lên, là số của Mộc Duệ Thần.
“Bé, khi nào thì em về nhà?”
“Em đang ở trường. Hội sinh viên có rất nhiều việc phải làm…”
“Về ngay”. Mộc Duệ Thần dịu dàng nói nhưng cũng có thể coi là đang ra lệnh cho cô. “Mấy việc xàm xí đó đừng vơ vào người”.
“Không”. Ngải Ái hoảng hốt đáp lại. “Những việc này quan trọng lắm, phải làm gấp trong hai ngày cho trường, em không thể…”
“Anh nhớ em”. [Nếu là trong phim thì đoạn này sẽ phát một bản nhạc rồ man tíc nè…]
Ba chữ đó.
Khiến Ngải Ái lặng người.
Mộc Duệ Thần thấy đầu dây bên kia im lặng, cười hì:
“Ngốc, lại đờ người à? Nhanh về đi, cho em 20 phút, đừng muộn đấy”.
Điện thoại ngắt bụp, Ngải Ái nhìn màn hình ngây người.
“Đi thôi”. Bắc Hàn rảo bước tới bệnh viện. “Chúng mình phải đi nhanh hơn thôi”.
20 phút, vì được đi nhờ xe nên chắc sẽ về đúng giờ.
Đây sẽ là lần cuối cùng cô ở bên Bắc Hàn… Vì cô đã lựa chọn nơi này.
Ngải Ái vỗ vai Bắc Hàn:
“Thầy, không cần trả lại viện phí là do anh nói nha, sau này đừng có bảo em quỵt tiền của anh”.
“Ừm, được rồi mà”.
“Thầy, mai có tiết tiếng Anh thầy cố lên nha. Mấy bạn sinh viên nữ nghe thầy giảng mà đầu óc cứ để đâu”.
“Nếu các cô ấy không phải nhìn anh mà nhìn lên bảng thì anh nghĩ các cô ấy không trẻ con như em nói đâu”.
“Đây là bí quyết học tiếng Anh phải không ạ”. Ngải Ái cười. “Em sẽ nghe lời anh chăm chú nhìn lên bảng”.
“Em thì không sao. Em có thể nhìn anh”.
“Thầy, thầy là giảng viên đại học đấy phải chú ý chứ, đừng có công khai trêu chọc sinh viên nữ như thế”.
“Ừm, anh nghe em”.
“Thầy…”
“Ừ…”
Hai cười vẫn cười đùa vui vẻ với nhau trong bệnh viện. Do Bắc Hàn quen với các bác sĩ ở đây nên việc thay băng bôi thuốc diễn ra khá nhanh chóng.
Đứng trước cổng bệnh viện, Bắc Hàn dặn dò cô nhiều thứ, nào là không được đụng nước, không được đi lại nhiều, không được đụng vào vật cứng, sau đó mới yên tâm bế cô vào trong taxi vẫy tay.
Xe vừa lăn bánh, Ngải Ái giơ tay nhìn đồng hồ, miệng méo xệch.
Đã qua nửa tiếng.
***
Xuống xe, cứ nghĩ tới việc phải leo cầu thang lại ngao ngán. Cô phải leo bằng cái chân đau này chắc chắn sẽ mất nửa tiếng nữa.
Đưa tay sờ cổ, Ngải Ái tưởng tượng cảnh mình bị Mộc Duệ Thần bóp cổ chết ngắt. Cô rùng mình một cái, run lẩy bẩy bước về phía trước.
Khung cảnh xung quanh khu nhà trọ tối đen như mực nhưng trước cổng lại nhìn khá rõ một bóng người hai tay đút túi quần, tựa người vào tường có vẻ như khá sốt ruột.
176.
“Giờ mới về?”
Chưa kịp trốn thì đã bị gọi giật lại.
Cô dừng lại, lí nhí:
“Hồi nãy phải làm mấy việc cho hội sinh viên,…giờ này mới xong, nên… về trễ…”
Mộc Duệ Thần đi tới trước mặt cô, giọng nói của anh khá bình tình và hờ hững:
“Anh đã nói những gì?”
“Anh nói… 20 phút sau phải về…”. Ngải Ái nói nhỏ xíu, đưa tay kéo áo anh. “Xin lỗi mà…”
Anh vốn đã không còn kiên nhẫn được nữa, thấy cô co rúm như con thỏ, cong môi nói:
“Còn dám thế không?”
“Không dám nữa”. Cô thề cả đời này không dám nữa. “Sẽ không có lần sau nữa. Nếu muốn em sẽ viết giấy cam đoan cho anh”.
“Ngốc”.
Ngải Ái nghe anh mắng mình nhưng lại có cảm giác ngọt lịm trong lòng.
Có lẽ cô sẽ bị anh tra tấn bằng cách đàn áp tinh thần nhưng giờ khi nghe anh mắng lại thấy rất happy!
Anh thấy cô đi khập khiễng liền chẳng nói chẳng rằng nhấc bổng lên ôm cô vào lòng, cúi đầu hỏi với vẻ không vui:
“Chân còn đau à?”
Ngải Ái gật đầu:
“Mấy ngày nữa mới khỏi cơ”.
Ánh mắt Mộc Duệ Thần tối sầm lại. Nếu biết thế này đã bẻ gãy hai tay Mộc Lị Vi.
“Em không sao đâu”. Cô vòng hai tay qua cổ anh. “Không sao đâu mà. Đây chỉ là vết thương nhỏ thôi”.
Anh không nói gì, ôm cô đi lên cầu thang.
Ngải Ái áp tai vào chỗ trái tim anh đang đập thình thịch, mỉm cười nhắm nghiền mắt lại.
“Sau này nếu có bất kỳ chuyện gì…”
Mộc Duệ Thần mới nói tới đó, Ngải Ái đã vội vàng mở bắt xua tay loạn xạ:
“Không có lần sau. Em hứa, hứa chắn chắn nên lần này anh đừng phạt em… Hay ngài muốn em thề?”
Mộc Duệ Thần lạnh lùng nheo mắt lại:
“Nghe anh nói hết đã”
Ngải Ái tròn xoe mắt nhìn anh:
“Tổng giám đốc Mộc vĩ đại, mời ngài lên tiếng, tiểu nhân rửa tai nghe đây ạ”.
“Sau này nếu có bất kỳ chuyện gì hãy gọi cho anh”. Mộc Duệ Thần ôm ghì lấu cô. “Khuya thế này, sẽ gặp nguy hiểm”.
Dòng cảm xúc ngọt lịm như đường ập đến khiến Ngải Ái phải đưa tay lên ngực, mắt hoa đi. Trái tim cô đập mãnh liệt cứ như muốn nhảy bổ ra ngoài.
Cô…Cô… Người con gái hai mươi hai tuổi rung động trước Mộc Duệ Thần mới chỉ mười tám tuổi.
Ngải Ái áp mặt mình vào ngực anh. Sao có thể như vậy được nhỉ! Sao lại nhanh vậy chứ! Cô vốn là người sống rất nguyên tắc cơ mà!
“Sao nào!”
Thấy cô cứ động đậy trong lòng mình, Mộc Duệ Thần có cảm giác tuyệt vời. Người con gái này càng ngày càng ngốc, ngốc tới mức khiến anh muốn bảo vệ.
Ngải Ái ngẩng mặt lên, Mộc Duệ Thần bất ngờ nói:
“Em sốt à?”
Mặt cô đỏ lựng cả lên.
“Đâu, có sốt đâu! Anh hoa mắt thì có”. Cô cúi đầu xuống, làu bàu nói.
Mộc Duệ Thần không nói gì nữa chỉ nhìn cô. Hôm nay cô ấy có gì đó không bình thường.
Ngải Ái áp hai tay lên má Mộc Duệ Thần khẽ mỉm cười nhận ra mình lúc này thật kỳ lạ. Vì chỉ cần một câu nói của Mộc Duệ Thần, một hành động bất kỳ, thậm chí một ánh mắt… cũng có thể khiến cô bị mất hồn mất vía không kìm chế được lòng mình.
Cô bị sao thế này? {Mẹ Mạc Mặc: Con gái, con đang phát xuân đấy}
Đứng trước cửa nhà trọ, Mộc Duệ Thần thở dài:
“Nếu em không khỏe hãy nói cho anh biết. Anh sẽ đưa em tới bệnh viện, biết chưa bé?”
Ngải Ái ngẩng đầu nhìn gương mặt đẹp trai của Mộc Duệ Thần với anh mắt đầy lo lắng kia… ngay cả giọng nói dịu dàng không quen…
Chợt nhận ra dường như vì cô mà Mộc Duệ Thần đã thay đổi.
Từ lúc đi lên cầu thang, rồi mở cửa vào nhà, Ngải Ái luôn đưa mắt nhìn má lúm đồng tiền của Mộc Duệ Thần.
Vào trong nhà, Mộc Duệ Thần thả cô xuống nhưng cô vẫn cứ ôm cổ anh không chịu buông tay ra.
Anh cúi xuống nhìn cô:
“Sao nào?”
Cô ngọt ngào cười, lắc đầu:
“Không có gì hết!”. Nói xong, vui sướng đổi dép lê.
Mộc Duệ Thần đặt tay lên trán cô, nheo mắt nghi ngờ:
“Không bị sốt nhưng trông em lại không bình thường!”
Ngải Ái mang dép lê xong ôm anh hôn một cái vào má, yểu điệu nói:
“Mộc Duệ Thần, cảm ơn anh đã đợi em”.
Anh nhìn cô im lặng một lúc lâu mới lên tiếng:
“Anh nhớ chúng ta đã giao kèo tối nay anh muốn làm gì thì làm…”
Ngải Ái sừng sỏ, co chân chạy biến vào trong phòng:
“Không giỡn với anh nữa. Em đi tắm đây”.
Cô ném túi xách lên ghế nệm, cầm quần áo chạy trốn vào trong phòng tắm.
Mộc Duệ Thần nhìn cô, cong miệng cười một cái, khẽ lắc đầu, sau đó ngồi xuống ghế nệm mở máy tính tiếp tục giải quyết tập báo cáo được gửi tới từ Mỹ.
Trong phòng tắm bắt đầu truyền ra tiếng xả nước và tiếng hát vang. Có vẻ như bé của anh hôm nay có tâm trạng khá vui vẻ…
Mộc Duệ Thần nhìn bản kế hoạch như ma trận trên màn hình với vẻ mặt khá chăm chú, những ngón tay lướt trên bàn phím, dường như thái độ nghiêm túc này không hợp với một người trẻ tuổi như anh.
Có tiếng nhạc vang vang bên tai, màn hình điện thoại sáng lên trong túi xách. Mộc Duệ Thần vốn dĩ không quan tâm lắm vì anh không phải là người thích xâm phạm đời sống riêng tư của người khác cho dù đó là bé của anh, chắc chắn cô ấy cũng sẽ không đồng ý.
Nhưng…
Trên màn hình điện thoại hiển thị tên người gọi tới. Bắc Hàn đang gọi… Bắc Hàn, đang gọi… Nhạc chuông này khá phù hợp với phong cách của cô.
Anh lấy điện thoại vẫn đang phát nhạc chuông ra thì tiếng nhạc ngưng bặt.
Ném điện thoại lên bàn, tiếp tục tập trung vào công việc thì có tiếng chuông báo tin nhắn. Mộc Duệ Thần nhìn qua, vẫn là Bắc Hàn.
Anh nhìn hàng chữ trên màn hình tới mười lăm lần cả thảy vẫn không có cách nào bình tĩnh tiếp tục làm việc.
Anh đã bị phá đám.
Anh cầm điện thoại lên, đọc tin nhắn Bắc Hàn gửi tới, sau đó không lâu đã khiến anh phải nhăn mặt.
177.
Cô bé, cảm ơn em. Thật tình anh rất muốn được cõng em mãi trên lưng, mãi mãi không dừng lại… Cảm ơn em vì đã cho anh một kỷ niệm đẹp, bởi vì ít ra anh cũng biết rằng: Em không ghét anh… Với anh, như vậy đã đủ… Bắc Hàn
Mộc Duệ Thần nhìn chằm chằm vào ánh sáng phát ra từ màn hình, nhấn nút thoát rồi ném điện thoại lên bàn.
Anh gập máy tính, khoanh hai tay đưa mắt nhìn về phía phòng tắm. [Chết chưa]
Cửa phòng tắm sau đó mở ra, Ngải Ái mặc áo phông và quần đùi đi ra, do để tránh nước thấm vào chân nên cô chỉ tắm rửa qua loa.
Thấy Mộc Duệ Thần ngồi yên không nhúc nhích trên ghế còn nhìn mình chăm chú, cô sững sờ ngây ngốc đứng tại chỗ:
“Sao vậy? Sao anh lại nhìn em bằng ánh mắt kỳ quái thế hả?”
Ánh mắt đó có vẻ như đang thăm dò cô cùng với vẻ mặt lạnh lẽo đạo mạo.
Ngải Ái đi tới ngồi xuống cạnh anh, hai tay đặt lên trên cánh tay của anh, ngước mặt lên hỏi:
“Mộc Duệ Thần, hay anh không được khỏe, vết thương của anh lại đau hả? Hay mình đi bệnh viện nhé?”
Anh nheo đôi mắt lạnh băng lại, hơi quay mặt đi, nhìn cô:
“Không sao!”
Ngải Ái nhẹ nhỏm thở ra, ghé sát mặt vào anh giống như con mèo con dụi vào người chủ nhân:
“Anh khỏe mạnh là em vui rồi”.
Mộc Duệ Thần từ từ nghiêng người xuống, cả người Ngải Ái ngã vào lòng anh. Cô dựa vào ngực anh, chun mũi hít hít. Mềm mại và ấm áp thật đấy.
“Mộc Duệ Thần… Sao người anh lúc nào cũng thơm thế…”
Cô dựa sát vào anh, ngửi mùi thơm tỏa ra từ anh, hơi nheo mắt lại.
“…Ừ…”
Một lúc lâu sau, anh mới ôm eo cô, đặt cô ngồi trên chân mình, cúi đầu lên tiếng:
“Tối nay em đã làm gì?”
Ngải Ái đang thả lỏng cơ thể bất giác cứng đờ cả người ấp úng:
“À… Ở trường bàn… những việc này kia nọ…”
“Thật chứ?”
“Ừ!”
Cô gật đầu cái rụp, cúi thấp xuống không dám ngẩng mặt lên nhìn anh. Ngay sau đó, tay Mộc Duệ Thần đặt trên cổ cô lạnh như băng. Mộc Duệ Thần bắt buộc cô phải ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh:
“Bé, sao em lại run?”
“…Hả? Em không có…”
“Em đang hoảng hốt, sợ hãi,… Cả người run rẩy… Và, em đã nói dối”.
Mặt Ngải Ái biến sắc.
Mộc Duệ Thần nhếch môi mỉm cười:
“Em lúc nào cũng tỏ vẻ đáng thương để anh dễ dàng bỏ qua cho em. Nhưng lần này sẽ không có chuyện đó đâu… Em đã… nói dối hòng qua mặt anh”.
Vừa dứt lời, Ngải Ái có cảm giác cằm mình bị nắm mạnh lấy, ngón tay bóp mạnh như muốn bẻ gãy cằm cô.
“Đau…”
“Lần nào em cũng kêu đau nhưng không chịu nhớ cảm giác đau đớn”. Mộc Duệ Thần tàn nhẫn nói. “Anh đang giúp em nhớ lại, có muốn anh làm cho em nhớ mãi không quên?”
Cô thấy eo mình bị cánh tay anh ôm chặt. Mộc Duệ Thần ôm ghì cô vào người cứ như muốn bóp nát, bẽ gãy xương cốt cô.
Lực mạnh bạo khủng khiếp khiến cô không thể nào chịu đựng nổi, nhìn vào đôi mắt lạnh băng của anh cô biết anh đang rất tức giận. [Đọc bản convert có khi còn hay hơn mình edit lại].
“Đúng là em đã gặp Bắc Hàn”.
Cô khổ sở hét lên, tay nắm chặt vai anh để khỏi đau, kiên cường nhìn anh. “Nhưng em không có lỗi gì cả. Bọn em chỉ là bạn bè”.
Ánh mắt Mộc Duệ Thần lạnh lẽo không có nổi một tia ấm áp. Anh đẩy tay ra, Ngải Ái liền ngã ập xuống mặt đất. [Thằng này vũ phu dã man. Sau này Ngải Ái có bầu rồi cũng thế. (T___T)].
“Tôi ghét nhất là bị lừa gạt”. Giọng nói của anh hờ hững. “Càng không thể tha thứ cho người đã lừa gạt tôi”.
Ngải Ái bị ngã sấp xuống đất, vết thương ở chân va vào chân bàn đau tới mức mắt cô đỏ hoe.
“Đúng thế. Nếu không phải do anh bá đạo, độc tài như thế này thì tôi đã không phải lừa dối anh. Nếu tôi nói với anh tôi ở cạnh Bắc Hàn chắc chắn anh sẽ không đồng ý. Vậy ngoài việc phải nói dối anh tôi còn biết làm gì nữa đây”. Cô ôm đầu không nhìn anh. “Anh lúc nào cũng bắt buộc tôi, có bao giờ anh quan tâm tới cảm xúc của tôi chưa, hay nói đúng hơn anh có thấu hiểu nổi khổ của một con tình nhân chưa. Việc quái gì anh phải để nhiều tâm tư tình cảm vào tôi, vào một con tình nhân của anh!”
Cô đột ngột quay đầu lại, nhìn anh cười gượng:
“Lần đầu tiên trong đời tôi nhận lời tỏ tình, chấp nhận một người đàn ông, chấp nhận câu nói “tôi thích em nhưng em chỉ có thể làm tình nhân của tôi”,…phải chăng… buồn cười quá đúng không?”
Mộc Duệ Thần khẽ bĩu môi, im lặng không nói gì.
Chống tay lên bàn, Ngải Ái lảo đảo đứng dậy, nghiêng đầu đi:
“Mộc Duệ Thần, vì lựa chọn ở bên cạnh anh mà tôi chấp nhận cả việc không có bất kỳ danh phận gì. Chưa bao giờ tôi nghĩ bản thân mình lại hèn mọn như thế này. Anh còn muốn tôi phải làm gì nữa hả!”
“Bé…”
Anh đứng dậy nắm tay cô.
Ngải Ái lùi lại mấy bước, nhìn anh bằng đôi mắt sũng nước đau thương:
“Anh nói anh thích tôi… Xin lỗi nhé, tôi không có cảm giác gì với anh cả”.
Mộc Duệ Thần khẽ dựa vào người cô, Ngải Ái liền bước lùi ra sau:
“Chính anh đã nói hai ta đừng cãi nhau, vậy nên giờ tôi…”
Cô nghiêng đầu quay mặt sang chỗ khác, không chờ anh lên tiếng đã chạy biếng đi.
Ngải Ái trốn trong phòng tắm, khóa chặt cửa lại không nói thêm bất kỳ điều gì.
Bởi vì lúc này cô chỉ biết trốn đi.
Người quan trọng nhất với cô là Thang Tiểu Y cũng bị Mộc Duệ Thần hại mà cô còn bỏ cô ấy để lựa chọn anh.
Một người luôn quan tâm chăm sóc cô, chưa bao giờ lạnh nhạt với cô là Bắc Hàn cũng bị cô bỏ qua.
Tại sao… Đơn giản bởi vì cô đã yêu anh, yêu bằng tình yêu khắc sâu trong tim?
Cứ ngu ngốc đi yêu anh, cô không biết rồi mình sẽ đi tới đâu nữa.
Dựa lưng vào cửa, lòng cô rối bời.
Muốn nói cho Mộc Duệ Thần biết nếu chuyện của tôi và anh không đi tới đâu thì cứ để nó kết thúc đi. Nhưng chợt nhận ra… Người tiếc nuối nhất… Lại là bản thân cô.
178.
ANH CAO QUÝ NHƯ THẾ
Mộc Duệ Thần nhìn cánh cửa đóng chặt, mặt càng tối sầm lại. Anh nhìn chiếc điện thoại đáng ghét lại đổ chuông. Lần này là số của Thang Tiểu Y.
Cô nàng nhắn nhiều econ than thở và một câu:
“Tiểu Ái, sau này đừng làm tổn thương Bắc Hàn”.
Dường như anh đã hiểu ra được, bắt đầu cảm thấy hối hận.
Anh đi tới trước cửa phòng tắm, gõ cốc cốc:
“Ra ngoài!”
Đã cố gắng kìm giọng nhưng vẫn rất giống như đang ra lệnh. Đằng sau cánh cửa im ắng như không có người.
Anh vặn tay nắm:
“Không ra thì anh sẽ vào trong”.
Ngải Ái đang dựa lưng vào cửa đột ngột ngẩng đầu lên, đang định bỏ chạy nhưng khi còn chưa kịp giơ chân lên thì cánh cửa với ổ khóa cũ kỹ đã bị Mộc Duệ Thần làm hỏng kéo bật ra.
Cô quay người lại nhìn Mộc Duệ Thần đứng trước cửa, nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt vừa sâu thẳm vừa thuần túy. Sâu thẳm là bởi vì từ trước tới giờ cô chưa bao giờ nhìn thấu anh. Thuần túy là bởi vì cô vẫn nhìn thấy ở anh ánh mắt xâm lược.
Anh đứng đó, tao nhã mà cao quý, lộ vẻ tự tin kiêu ngạo.
Ngải Ái bước chân định ra ngoài nhưng Mộc Duệ Thần lại chắn ngang trước cửa khiến cô không thể nào đi ra.
“Anh tránh ra cho tôi”. Cô ngước mặt lên, đôi mắt trong vắt sũng nước. “Để tôi ra ngoài… Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh”.
Thấy anh vẫn cứ như một ngọn núi chắn trước cửa, Ngải Ái dứt khoát quay người đi tới đứng trong xó phòng tắm.
Bốp. Thế mà vẫn bị bắt lại.
“Chân em đang bị thương”. Giọng nói của Mộc Duệ Thần vang vang trên đầu. “Ở đây có nước, em đừng đứng đây”.
Sau đó anh bế cô lên, ôm cô vào phòng ngủ, đặt lên trên chiếc giường con.
“Cho em giải thích”. Anh cúi người dựa sát vào cô. Ngải Ái có thể cảm nhận được hơi thở của anh đang phả vào má cô.
“Đừng lúc nào cũng bỏ chạy”. Mộc Duệ Thần hôn mũi, hôn má cô, giọng nói đầy gợi cảm. “Anh không đáng sợ như vậy đâu bé”.
“Nhưng vừa rồi anh muốn giết em”. Cô quay mặt đi, nhắm mặt lại không muốn nhìn anh. “Cho dù có giải thích như thế nào đi nữa thì anh cũng tin sao?”
“Em hiểu anh được bao nhiêu?”. Anh xoay mặt cô lại. “Dường như em rất sợ anh, ngay cả mở mắt ra nhìn anh cũng không dám?”
Ngải Ái nhắm nghiền hai mắt lại, uất ức nói:
“Không phải em không dám nhìn anh…”. Cô đưa tay vuốt ve gương mặt kiên nghị của Mộc Duệ Thần. “Mà là… Chỉ cần mở mắt ra… em sẽ khóc mất…”
Mộc Duệ Thần cau mày lại:
“Bé, em ghét anh đúng không?”
Cô im lặng, từ từ mở mắt ra, hàng mi đẫm nước mắt, nhìn cô thấy đau lòng.
“Em làm sao có thể ghét anh được chứ”. Cô nhìn vào gương mặt khiến bao người say đắm, gò má ửng hồng. “Em đã dùng cách hèn hạ để đi yêu người cao quý như anh. Mộc Duệ Thần, sao em có thể ghét anh được?”
Mộc Duệ Thần thở dài rồi bắt lấy môi cô.
Ngải Ái ngậm bờ môi anh, chủ động mút vào. Anh để cô chủ động hôn anh, đầu ngón tay lướt trên làn da mịn màng…
Ưm… Tiếng rên rỉ khẽ bật ra khỏi miệng, Ngải Ái mở to mắt, chống tay vào ngực anh, má ửng hồng:
“Mộc Duệ Thần, anh hãy đối xử tốt với em nhé…”
Mộc Duệ Thần không trả lời, dùng hành động chứng minh cho câu trả lời của mình.
Anh cởi quần áo cửa cô, bắt đầu cắn mút ngực cô, hôn lên từng tấc da thịt trên người cô.
Ngải Ái rên rỉ thành tiếng, tay đặt lên vai anh xô ra:
“Mộc Duệ Thần, anh đang bị thương…”
“Không thành vấn đề”.
Trong mắt anh lửa tình bùng lên mạnh mẽ, ôm cô ngồi dậy, say đắm nhìn cô sexy và khiêu gợi, không thể kìm chế được nữa bắt đầu tiến quân vào trong cơ thể cô.
“…A…” Hàng lông mày hơi cau lại, cô thấy hơi mệt trước sự xâm nhập của anh. “Đừng…”
Của anh chôn vào chỗ sâu nhất, cả người nóng rực như lửa đốt khiến anh muốn vận động bên trong cô. “Em đừng sợ…” [Mệt thiệt. Cảnh này trong convert khó hiểu lắm, chả biết edit sao cho đúng nghĩa. Thôi đại khái là anh đang ở trong chị và muốn lên xuống, vào ra chăng? (=.=)? Ớn]
Lần này, anh muốn dịu dàng với cô.
“Thả lỏng nào, ngoan… anh thương”. Anh an ủi cô hết lần này tới lần khác đang run rẩy, ôm eo cô, nhìn cô mỉm cười. “Mở mắt ra, nhìn anh đi…”
Giọng nói đầy yêu thương, khàn đục đi… khiến Ngải Ái thấy hơi hoảng hốt, ôm vai anh, vùi mặt vào cổ anh nhưng cũng chẳng dám ngẩng đầu lên.
Trán Mộc Duệ Thần đổ đầy mô hôi, luồng khí nóng tích trữ ở bụng làm cho anh không thể chịu đựng được nữa.
“Xin lỗi em…”.
Nghe tiếng anh xin lỗi mình, Ngải Ái ngạc nhiên mở to mắt nhìn anh. Mộc Duệ Thần đang xin lỗi cô sao… Nhất là lại vào lúc này… Cả hai đang…
“Lần đầu tiên của em anh đã rất thô bạo đúng không? Vì thế nên em mới sợ anh như vậy?”
Mắt anh ngập tràn vẻ hối lỗi. Ngải Ái chợt cảm thấy có lòng mình mát lạnh như có cơn suối chảy qua. Cô nhìn trán anh lấm tấm mồ hôi, ngượng ngùng. “Em… vẫn khỏe…”
Mộc Duệ Thần gầm gừ, bắt đầu đong đưa hông, kích thích Ngải Ái suýt nữa thì khiến cô ngất xỉu.
Trời ơi! Mộc Duệ Thần ăn cái gì mà dư thừa tinh lực thế này. Cô không thể nào có thể tiêu hóa nổi.
Như con ngựa hoang thỏa sức rong ruổi phi nước đại, như con sư tử gầm lên biểu thị oai nghi của chúa tể.
Từng đợt sóng tình ập đến bao lấy cô, ngay cả không khí cũng bị khuếch tán bởi hơi thở đậm mùi tình dục.
Ngải Ái ngã vào trong lòng anh, cùng với anh triền miên, thấy mình đã nhũn như con chi chi ngay cả cử động tay chân cũng chẳng thể làm được nữa.
Dựa vào ngực anh, Ngải Ái đột ngột trừng mắt với anh:
“Sao anh còn nhỏ tuổi mà đã ham muốn quá độ như vậy? Không tốt cho thân thể đâu? Sau này đừng thế nữa…”
Mộc Duệ Thần nheo mắt lại:
“Ham muốn quá độ? Em thấy thế sao? Em rành rỏi về ham muốn của anh quá nhỉ?”
Ngải Ái đánh hơi thấy điềm xấu, vội vàng ôm anh nhắm mắt lại:
“Ôi, em mệt quá… Em già cả rồi, xương cốt bị lão hóa, nếu tiếp tục nữa chắc em sẽ chết mất… Ngủ thôi…”
“Không sao. Anh thích cảm giác em đón nhận anh, của em thấy vậy mà vừa khít…” [Đọc convert để hiểu chi tiết hơn]
Nhìn mặt Ngải Ái trắng bệch, anh bật cười rồi hôn cô một cái:
“Dọa em thôi, chúc ngủ ngon”.
Ngải Ái nhìn anh một lúc rồi gật đầu:
“Ừm, chúc anh ngủ ngon”.
Nếu không có cách hèn hạ này để được bên anh, em nghĩ có lẽ em sẽ đau khổ lắm.
Bởi vì, Mộc Duệ Thần, em thật sự rất yêu anh.
Chúc các bạn online vui vẻ !