17 .
Những chiếc đèn đường chiếu ra ánh sáng sặc sỡ và chói lóa đã tắt hơn phân nửa, trả lại bầu trời đêm một màu đen huyền bí nhưng đượm buồn.
Trên hành lang bệnh viện sáng trưng, Ngải Ái ngồi trước phòng phẫu thuật, nhìn vị bác sĩ đi tới mỉm cười với mình.
“Thằng bé có nhóm máu thuộc loại hiếm, cũng may là nhóm máu của cháu trùng với nhóm máu của thằng bé. Phẫu thuật cần một lượng máu nhất định để truyền kịp thời. Bây giờ cháu đi theo chú đến phòng xét nghiệm để lấy máu”.
“Dạ, vâng!”.
Ngải Ái theo chân bác sĩ mà trong đầu lởn vởn một dấu hỏi to đùng.
Vết thương Mộc Duệ Thần bị động, phải được phẫu thuật ngay lập tức. Nhưng cô không hiểu tại sao nhóm máu của cô lại trùng với nhóm máu của thằng nhóc được nhỉ.
Không lẽ…
Trong đầu cô lóe lên những ký ức không rõ ràng. Cô dừng lại, đưa hai tay lên ôm đầu.
Lại nữa rồi…
Mảng ký ức vụn vặt như chiếc lồng đèn kéo quân chợp sáng chợp tắt…
Ai cũng phải chết à?
Cũng chẳng biết được. Rất có thể ai cũng phải chết.
Ha ha, thật đáng thương, nó chỉ mới năm tuổi.
Sớm muộn gì cũng sẽ phải chết. Chết trước hay sau này mới chết cũng giống nhau.
Những giọng nói lạnh lùng vô cảm.
“K-h-ô-n-g!”. Ngải Ái run lẩy bẩy vì những tiếng nói xôn xao ấy của rót vào tai. Cô mềm nhũn cả người, ngồi sụp xuống đất thét lên. “Không… Đừng… Đ-ừ-n-g!”
Tiếng thét xé toạc màn đêm yên tĩnh khiến cho người ta có cảm giác lạnh run.
Ngải Ái ôm đầu gào thét làm ông bác sĩ đi trước cũng giật mình đứng sững, quay lại nhìn cô bé đang ngồi bệt dưới đất.
Đôi mắt cô đầy sợ hãi, cắn chặt môi run rẩy, trông cứ như vừa gặp phải điều gì đáng sợ lắm, tuyệt vọng và bất lực nên chỉ có thể hét lên để trấn an chính mình.
“Có chuyện gì thế?
“Chuyện gì mà ồn ào vậy?”
“Cô bé không sao chứ?”
Một vài y tá cùng các bác sĩ nghe tiếng hét ầm ầm chạy đến, nhìn Ngải Ái đang quỳ rợp dưới nền hỏi.
“Cô bé có sao không?
“Cô bé bị đau ở đâu à?”
Những tiếng bước chân càng lúc càng gần. Ngải Ái nhìn những đôi chân qua lại trước mặt mình, rồi ngẩng đầu nhìn những gương mặt lộ vẻ quan tâm, đầu cơ chợt yên ắng hẳn.
Cô lồm cồm đứng dậy, gãi gãi đầu lí nhí nói.
“Không, cháu không sao. Cháu nghe bác sĩ nói đi lấy máu hoảng quá nên hét lên thôi ạ. Cháu xin lỗi. Cháu xin lỗi. Vì đã làm phiền đến các cô chú”.
Cô gượng cười chạy lên chỗ bác sĩ kia.
“Bác sĩ, chúng ta đi thôi. Em trai cháu vẫn đang chờ để được làm phẫu thuật”.
“Cô bé à, trong bệnh viện có rất nhiều bệnh nhân, đừng hét toáng lên như thế, ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của rất nhiều người”.
“Cháu xin lỗi. Từ nhỏ tới giờ cháu chưa hiến máu lần nào nên rất sợ. Giờ không sao nữa rồi ạ”.
Ngải Ái nhoẻn miệng cười nhưng trong mắt lại dấy lên vẻ đau thương.
Vì sao ư…
Không muốn nhớ tới nữa…
Lựa chọn cách quên đi…
Lúc này đây…
Cậu bé kia… Sẽ cùng với tất cả… Lùi vào trong ký ức…
18 .
Bầu trời xanh ngắt. Ánh nắng chiếu rọi chói chang. Tiếng ve kêu rát tai đánh thức Ngải Ái khỏi giấc ngủ.
Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Mộc Duệ Thần ngồi trên giường yên lặng đọc sách.
Đầu gấu lại thích đọc sách, đúng là kỳ quái.
Ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ vào trong phòng. Trên bàn bày một lọ hoa bách hợp vừa hé nụ. Cô dụi hai mắt mớ ngủ, ngáp dài nhìn Mộc Duệ Thần.
“Dậy sớm thế! Vừa phẫu thuật xong sao không ngủ nữa đi. Em khỏe chứ?”
Mộc Duệ Thần quay mặt sang, giơ quyển sách lên che ánh nắng mặt trời chói chang.
“Chị cuối cùng cũng dậy!”.
Ngải Ái mắt nhắm mắt mờ nhìn đồng hồ.
“Ừ, ngủ lâu thật. Hơn mười giờ rưỡi rồi…”
Sax… Mười giờ rưỡi.
Cô tròn mắt hét toáng lên.
“Chết rồi! Mười giờ rưỡi rồi. Hôm nay chị có buổi phụ đạo. Thầy giáo sẽ phạt chị mất… Chết toi rồi”.
“Quên đi!”. Mộc Duệ Thần đặt quyển sách xuống, thản nhiên nói. “Việc quan trọng bây giờ là tôi đang rất đói, chị đi mua đồ ăn cho tôi”.
“Ăn cái đầu em. Giờ chị phải đến trường không thì tiêu. Muộn còn hơn mang tiếp cúp học”.
Ngải Ái cầm bóp tiền và chìa khóa xe điện chạy vù ra ngoài rồi vẫy vẫy tay với Mộc Duệ Thần.
“Trưa tan học chị tới. Chờ nhé… Bai… Á! Này, buông tay chị ra”.
“Đói!”
Mộc Duệ Thần không biết khi nào đã đi xuống giường và tới túm chặt tay cô ra lệnh.
“Chị bị muộn thật mà!”.
Ngải Ái cố vùng vẫy nhưng không thể giật tay ra được, nên cố năn nỉ.
“Chị phải đi học. Thật đấy. Hay chị đưa em tiền cơm nhé, em sẽ,…”.
Thằng nhóc híp mắt lại, dồn cô vào góc tường.
“Chống đối ư?”
“Không phải, không phải đâu!” Ngải Ái nghĩ đông nghĩ tây. “A, hay chị nhờ bác sĩ đưa cơm tới cho em nhé?”
Mộc Duệ Thần không nhúc nhích, mắt vẫn híp lại nhưng tay cũng đã thả lỏng.
“Ực…”. Ngải Ái nuốt ực một cái, dè dặt nhìn thằng nhóc. “Ừ, đúng là không nên để em một mình ở đây nhưng chị không thể cúp học được. Chị xin lỗi, xin lỗi mà. Chị sai rồi!”
Nghe cô nói, Mộc Duệ Thần đắn đo mấy giây rồi buông cô ra, quay người đi tới giường.
“Đi đi!”
Ố ồ! Hóa ra chị cần nói ba chữ “Chị sai rồi” là thoát. Cuối cùng cô cũng biết rồi.
Ngải Ái cười toe toét vẫy tay chạy ra cửa.
Từ giờ trở đi cô sẽ dùng ba chữ này để đối phó với Mộc Duệ Thần. Cô nghĩ thầm. Thằng nhóc đầu gấu kia luôn muốn người khác phải nhận sai.
Nhưng cô biết ba chữ quý giá rồi. Chỉ riêng cô biết mà thôi.
19. ÁC MA ĐỘI LỐT THIÊN SỨ
“Cậu bị khùng hả?”. Thang Tiểu Y đẩy Ngải Ái ngã chúi mũi. “Cậu bị khùng… Khùng rồi! Khùng rồi!”.
Ngải Ái bum chặt miệng Thang Tiểu Y không cho cô nàng la nữa.
“Bà chị, nói nhỏ thôi chứ. Bà chị có muốn giữ cho tui chút thể diện không hả?”
Thấy Thang Tiểu y gật đầu cái rụp, Ngải Ái mới buông cô nàng ra, giận nói:
“Có phải do tớ tình nguyện đâu. Tự dưng thằng nhóc kia từ trên trời rớt xuống, rồi bị dính vào trách nhiệm pháp luật nữa này… Hu! Tớ có chọc giận ai đâu cơ chứ”.
Cô lại túm lấy tay Thang Tiểu Y:
“Này cậu, tớ không khùng. Tớ không có khùng. Thật đó!”
“E hèm. Cậu đang động lòng và sắp thành “trâu già gặm cỏ non” rồi đấy!”. Tiểu Y nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ.
“Tớ xin thề trong vòng mười hai phút!”. Ngải Ái đáng thương giơ tay lên. “Người ta không phải trâu già mà, người ta là thiếu nữ trẻ trung à!”
“Tốt! Vấn đề mấu chốt đó có thể bỏ quá”. Tiểu Y đẩy đẩy gọng kính ra dáng trí thức. “Thời buổi này nhiều người ma lanh, lừa gạc những cô nàng nhẹ dạ cả tin lắm. Nếu tớ đoán không nhầm thì thằng nhóc kia là một thằng lừa đảo”.
“Thằng lừa đảo…?”
“Ừm… Cậu nghe tớ này…”. Thang Tiểu y gác hai tay lên vai Ngải Ái. “Với tên này á, đừng có làm bất cứ việc gì cho nó hết để không bị mắc mưu. Chắc nó thấy mặt cậu ngốc nên định lừa”.
“Tớ không ngốc! Tớ ngây thơ thánh thiện”. Bạn thân mà lại nói cô thế sao?
“Tớ ghê tởm loại người như thế. Loại người đó đừng nên nhẹ tay”. Thang Tiểu Y không nhìn cô, tức giận nói. “Đi với tớ, trừng trị nó. Mới nhỏ mà định lừa gạc ai. Mới nhỏ mà…”
Thang Tiểu Y giận dữ lôi Mộc Duệ Thần ra mắng nhiếc, mãi không ngừng lại được.
Kết quả cả hai bị thầy giáo phạt đứng do điểm danh tới sáu lần mà không nghe.
Tan học, Thang Tiểu Y quyết định đi cùng với Ngải Ái đến gặp Mộc Duệ Thần với ý nghĩ sẽ giảng cho thằng nhóc một bài về đạo đức và lối sống.
Ngải Ái không có ý ngăn cản, cũng chẳng nói chẳng rằng.
Sau khi Thang Tiểu Y bừng bừng khí thế và Ngải Ái cùng đến phòng bệnh của Mộc Duệ Thần, cái lúc mà Thang Tiểu Y đối diện với Mộc Duệ Thần, Ngải Ái nhận ra cô nàng một thân bốc lửa đã bị một cơn mưa tầm tã nháy mắt dập tắt.
“Bạn của chị đây à?”
Mộc Duệ Thần nghe tiếng mở cửa nên ngoảnh đầu lại.
Ánh nắng rọi trên khuôn mặt thằng nhóc, ánh lên tia nâu nhạt mềm mại khiến người ta muốn vuốt một cái, môi mỉm cười, hành động nhấc chân cũng khá là thanh lịch.
“Chờ lâu quá. Cuối cùng chị cũng tới”.
Mộc Duệ Thần cười khoe hàm răng trắng bóng như tuyết. Nụ cười như tỏa nắng, len lỏi vào trong từng ngóc ngách của lòng người, khiến người ta khó có thể không nhìn.
Mộc Duệ Thần bước xuống giường, từ từ đi tới đứng trước mặt cả hai, cười với Ngải Ái.
“Lúc sáng chị vội đến trường chưa ăn gì nên chắc đói lắm nhỉ. Tôi vừa gọi đồ ăn. Chắc người ta cũng sắp mang tới rồi”.
Ngải Ái hoảng hốt lùi về phía sau mấy bước.
Đây… Đây mà là Mộc Duệ Thần á?
20.
Mộc Duệ Thần vừa nói vừa đi tới bàn rót trà, rồi cầm tách trà màu trắng đưa tới trước mặt Thang Tiểu Y, mặt lộ vẻ ngoan ngoãn như một chú mèo:
“Chị uống nước chứ?”
Thang Tiểu Y nhận tách trà từ tay Mộc Duệ Thần, im bặt mấy giây sau đó gương mặt từ lạnh lùng sét đánh chói tai biến chuyển sang rạng rỡ bất ngờ.
Mộc Duệ Thần đẹp trai kiềm hiền như bụt cũng mỉm cười.
Thang Tiểu Y túm lấy tay Ngải Ái, liếc mắt một cái:
“Ra ngoài. Tớ có chuyện muốn nói”.
Ngải Ái bị lôi ra ngoài cửa, sau đó cô bị Thang Tiểu Y bấu chặt lấy cánh tay đau điếng:
“Cậu còn dám nói không có tư tưởng “trâu già gặm cỏ non”. Coi bộ thằng nhóc đẹp trai dễ thương mày trắng như trứng gà bóc ấy nhỉ?… Aaa. Trăm năm rồi ông trời mới cho ta được gặp một ‘tiểu mỹ nam’”.
Thang Tiểu Y cứ đứng đó mà lải nhải làm Ngải Ái chỉ còn biết vỗ đầu than dài.
Con nhỏ Thang Tiểu y nàu đúng là chẳng ra làm sao. Mới đó mà đã quên bẵng mất vụ kia.
Cho con nhỏ tới đây gặp Mộc Duệ Thần để dạy cho thằng nhóc một bài học đúng là sai lầm.
“Này này, Thang Thang! Cậu bình tĩnh lại đi”.
“Thằng nhóc vừa đẹp trai vừa dễ thương. Tiểu Ái, được làm mẹ của thằng nhóc như thế chết cũng đáng. Chắc là kiếp trước cậu tu luyện tốt nên mới có được diễm phúc này. Thằng nhóc khi trưởng thành chắc chắn sẽ trở thành một cực phẩm của thế gian đấy”.
Nói ai là “bò già”, cuối cùng ai mới chính là “bò già” đây.
Ngải Ái bị Thang Tiểu y lải nhải khiến cho đầu óc quay vòng, giơ tay ngăn cản ngay:
“Thôi, thôi. Cậu bình tĩnh lại đi Thang thang. Cậu suy nghĩ thử xem. Trên thế giới này làm gì có người hoàn mỹ như thế. Thằng nhóc đó không phải là người như cậu thấy đâu. Không phải như vậy đâu cậu. Nó là ác quỷ, ác quỷ đấy, không phải cực phẩm…”
“Cực-phẩm”, Thang Tiểu Y chép miệng nhỏ xuống một thứ chất lỏng (tên khoa học là nước bọt). “Thì gọi thằng nhóc là cực phẩm ác ma”.
“Tớ sai lầm thật rồi”. Ngải Ái lắc đầu thở dài. “Đưa cậu tới đây đúng là một sai lầm. Để cậu thấy thằng nhóc cũng là một sai lầm. Kèn đã thổi rồi, chưa kịp tiến quân mà cậu đã đầu hàng thì tớ cũng bó tay với cậu, Thang Thang à”.
Ngải Ái phải giải thích một phen để cho Thang Tiểu Y “mê trai” tỉnh ra.
Chỉnh đốn lại áo quần, Thang Tiểu Y đẩy đẩy mắt kính:
“Ô kê! Lần này nhất định tớ phải bỏ qua sở thích cá nhân nhìn sự việc bằng con mắt chính nghĩa mà phán đoán. Cậu đừng sợ. Để xem thằng nhóc rốt cuộc có phải là kẻ lừa đảo hay không, tớ chỉ cần liếc mắt một cái là biết”.
“Hai người đang nói chuyện gì?”.
Tiếng nói vang lên như tiếng thác chảy sau lưng khiến Thang Tiểu Y và Ngải Ái đều ngoái đầu lại.
Cả hai nhìn thấy Mộc Duệ Thần đang đứng dựa cửa, khóe môi nhếch lên mỉm cười vui vẻ:
“Đồ ăn đã được mang đến rồi. Do không biết khẩu vị của chị nên tôi đã gọi vài món khác nhau. Nhanh vào ăn thôi”.
“Trong giọng nói ấm áp có cả sự săn sóc kèm theo ánh mắt âu yếm nhìn Ngải Ái:
“Chị chẳng phải bị đau bụng còn gì. Ăn đồ nguội không tốt đâu. Có gì ăn xong rồi nói”.
Nụ cười tỏa nắng của thằng nhóc cũng đủ để làm tan băng.
Ngải Ái quay sang nhìn Thang Tiểu Y và chỉ biết ngửa mặt than trời.
Chính nghĩa của con nhỏ này đã sớm tan thành mây khói. Vì nhìn vào mắt nó là biết, ánh mắt hình trái tim.
21.
Cả ba ngồi quanh bàn ăn bày đủ món ngon, Mộc Duệ Thần ngồi kế bên Ngải Ái.
Thang Tiểu Y ngồi phía đối diện, cười toe toét, không hề có chút căm ghét nào.
“Đây!”. Mộc Duệ Thần giơ một hộp giấy vuông vuông được gói xinh xắn đưa ra trước mặt Ngải Ái. “Tôi mua cho chị đấy!”.
Ngải Ái ngờ vực mở ra. Không ngờ bên trong lại là những viên ô mai chua ngon ngọt màu vàng hườm được xếp thẳng thóm khiến người ta thèm chảy nước miếng. Cô mở to mắt vì bất ngờ.
“Sao lại thế này?”
“Đây chẳng phải là món Tiểu Ái thích ăn nhất sao?”. Thang Tiểu Y la lớn, nhìn Mộc Duệ Thần.
“Hai người chỉ vừa mới gặp nhau ngày hôm qua mà tim gan phèo phổi của Tiểu Ái em cũng biết cả rồi. Ngay cả món cô ấy thích em cũng biết”.
“Ha ha!”. Mộc Duệ Thận bật cười. “Tôi đoán thôi”.
“Cũng có gì lạ đâu”. Ngải Ái nói khẽ, ngẩng đầu nhìn thằng nhóc đang mỉm cười với mình dưới ánh nắng mặt trời. “Cái này… hoàn toàn có thể đoán được mà”.
Con nhỏ có thế mà cũng không biết. Đây là món các cô gái thích ăn.
Ô mai là món mẹ làm rất ngo. Nhưng từ lúc mẹ mất tới giờ, để đủ tiền trả học phí và chi tiêu hàng ngày, món này cô chẳng bao giờ dám nghĩ tới vì quá xa xỉ.
“Cảm… cảm ơn”.
Ngải Ái đáp lại hơi lạ. Bởi vì đối diện với ánh mắt chăm chú của Mộc Duệ Thần, lòng cô chợt dậy sóng. Nhớ lại nụ hôn “bất đắc dĩ” tối qua, mặt cô chợt đỏ lên, phải lấy tay che hai má lại để tránh ánh mắt của Mộc Duệ Thần, cắm đầu ăn ô mai.
“Này Mộc Duệ Thần, tỷ tỷ hỏi em chuyện này được chứ?. Thang Tiểu Y chẳng nhớ gì tới sứ mệnh của mình, trịnh trọng hỏi. “Sao em lại bị thương và ngã trước cửa nhà Tiểu Ái, rồi tại sao Tiểu Ái lại trở thành người giám hộ của em được?”.
Mộc Duệ Thần cau mày trong thoáng chốc, sau đó ngẩng đầu lên bình thản trả lời ra vẻ vô tội:
“Mấy câu chị hỏi cũng chính là những điều mà tôi muốn biết. Tôi cũng không nhớ nữa”.
Cậu quay sang nhìn Ngải Ái với vẻ mặt bi thương.
“Sau khi tôi bị thương và mở mắt ra đã thấy chị ấy…”
Giọng nói ngập ngừng, ánh mắt lộ rõ vẻ đáng thương để người khác cảm thông.
Đôi mắt đen ấy khó mà nhìn thấu được.
Ngải Ái nhìn chằm chằm vào thằng nhóc, quan sát ánh mắt của cậu ta.
“Là do… sao? Chị hỏi,em cũng không nói. Nếu em bị mất trí nhớ, sao bác sĩ lại không nói với chị?”
Quay nhìn Thang Tiểu Y muốn con nhỏ giúp cô làm rõ trắng đen, thế mà mặt con nhỏ lại đằng đằng oán ghét và ghen tị.
Ánh mắt của nó ám chỉ: Tại sao? Tại sao? Tại sao chuyện tốt như thế lại không xảy ra với ta. Ngải Tiểu Ái, mi có được ‘tiểu mỹ nam’. Ta hận mi!”
22.
CỰC PHẨM ÁC MA
“Em đoán được sao? Ngay cả chuyện Ngải Ái đau bụng em cũng biết”.
Thang Tiểu Y xúc một muỗng cơm, lại ngẩng đầu nhìn Mộc Duệ Thần hỏi:
“Tiểu Ái cũng rất bất ngờ, chẳng có vẻ gì là nhỏ nói với em. Đừng nói là em cũng đoán nha!”.
“Ừm! Tối qua lúc ngủ cùng, thấy chị ấy vừa ôm bụng vừa cau mày, vậy nên tôi mới hỏi bác sĩ thuốc đau dạ dày rồi vào trong túi xách của chị ấy”.
Mộc Duệ Thần thản nhiên trả lời, sau đó tiếp tục gắp thức ăn.
Ngải Ái thở dài, ngẩng đầu hỏi:
“Hoa ra những hộp thuốc đau dạ dày là do em bỏ vào cho chị à?”
Cô ăn uống không điều độ nên bị đau dạ dày, lại thường hay quên mua thuốc, tới lúc đau hối hận không kịp.
Mộc Duệ Thần chỉ gật đầu một cái.
Ngải Ái ấp úng:
“Cảm… cảm ơn em nhé!”.
Bên ngoài cửa sổ, một trận gió mùa hạ thổi tung tấm rèm cửa màu trắng, đem theo làn hơi mát lạnh vào trong phòng làm mái tóc xõa ngang lưng của Ngải Ái lượn lờ trên gương mặt trắng nõn. Cảnh tượng đẹp đẽ như trong tranh vẽ.
Nghe tiếng cảm ơn của Ngải Ái, Mộc Duệ Thần giương đôi mắt đen thẳm nhìn cô.
Cậu cứ thế nhìn cô mãi khiến cô chẳng dám ngẩng đầu nhìn lại, chỉ biết cúi đầu tránh ánh mắt của cậu.
Nó chỉ là một thằng nhóc mười ba tuổi. Tại sao mình lại phải sợ cơ chứ.
Lòng gào thét không thôi nhưng cũng chẳng dám ngẩng đầu đối diện với đôi mắt sắt bén dường như có thể nhìn thấy tim gan của người khác. Thật không ngờ trên đời này lại có một người như thế, chỉ khiến người khác sợ hãi mà thôi.
Ác quỷ hay thiên sứ, chẳng thể nào biết được.
Mộc Duệ Thần… Thằng nhóc khiến cô bị mê mẩn.
Dường như có một ánh mắt hình viên đạn nhắm thẳng vào cô làm Ngải Ái nổi hết cả da gà.
Quay đầu nhìn, đúng là Thang Tiểu Y đang trừng mắt oán hận cô.
“Này bò già, thằng nhóc lo lắng cho cậu đấy. Cậu liệu mà quý trọng heng”. Đây là lời mà Thang Tiểu Y nói với cô sau khi ăn cơm xong và đang ra khỏi cổng bệnh viện để đến trường. Cô nàng vỗ vai Ngải Ái kết luận. “Cậu tốt số thật đấy. Ngải Tiểu Ái, chắc kiếp trước cậu là ni cô tu thân tích đức…. A a a! Cậu đã tu luyện mấy đời rồi thế?”.
“Thang Thang, tớ có thờ phật cũng muốn khẩn cầu cho cậu được bình thường trở lại. Tỉnh lại đi. Cậu xem, phản ứng của cậu bây giờ thật đáng chán. Tớ có nghĩ cũng không thể nghĩ ra được là cậu lại dám phản bội tớ”.
“Phản bội đâu mà phản bội. Nếu cậu không thích thì cậu nhường cho tớ đi”.
“Tiểu Ái, từ nay về sau tớ thường xuyên đến nhà cậu được chứ?”
“Này Tiểu Ái, cậu nói thằng nhóc kia nên gọi tớ là dì hay chị đây?”
“Tiểu Ái, hay để tớ làm mẹ nuôi của thằng nhóc cho?”
“Tiểu Ái ơi, chân tay tớ luống cuống quá. Hơ hơ. Tớ lại đang mơ tưởng tới cực phẩm trong mộng… Tớ phải làm sao bây giờ?”
Ngải Ái thụt lùi mấy bước, cách xa Thang Tiểu Y ra.
“Bà chị, bà chị có biết hiện giờ bà chị trông rất “high” không? Tôi có thể thỉnh cầu bà chị một việc được chứ?”
“Okey! No problem!”.
“Mong bà chị đừng cho người ta biết hai chúng ta quen nhau”.
23.
CỰC PHẨM ÁC MA
Mộc Duệ Thần có khả năng tự hồi phục hơn người bình thường mấy lần. Thảo nào mặc dù bị thương nặng như thế mà thằng nhóc vẫn có thể chống cự một thời gian thật lâu mới đi bệnh viện để điều trị.
Sau phẫu thuật, vết thương nhanh lành bất ngờ. Bình thường phải mất nửa tháng vết thương mới có thể lên da non nhưng trong thời gian ngắn ngủi vết thương của thằng nhóc đã có thể cắt băng.
Lúc Mộc Duệ Thần xuất viện, Ngải Ái tự hỏi liệu thằng nhóc có phải là người không nhỉ?
Mộc Duệ Thần vai đeo ba lô, hai tay đút túi quần nhìn Ngải Ái đang trầm ngâm, giọng không vui hỏi:
“Sao chị tới muộn vậy?”
Thái độ của thằng nhóc khiến Ngải Ái tức anh ách.
“Từ trường học đi tới đây mất rất nhiều thời gian. Giờ đã hiểu chưa nhóc”.
“Quãng đường từ trường tới bệnh viện, nếu chị đi nhanh chỉ mất khoảng 15 phút. Bây giờ là 6h30. Chị tới muộn 30 phút”. Cậu ta trừng mắt nhìn Ngải Ái. “Lần sau không cho phép chị được tới muộn”.
“Này nhóc, đừng nói chuyện với chị bằng cái giọng điệu như ra lệnh. Em nghĩ là ai đã cứu em chứ? Không có chị, vết thương của em đã chẳng sớm lành như bây giờ”.
Ngải Ái gào to khiến không ít người ngoái đầu lại nhìn hai người. Cô vột rụt vai, nói khẽ:
“Túm lại từ giờ không được nói với chị bằng cái giọng điệu đó nữa. Nghe rõ chứ?:”
Mộc Duệ Thần cau mày, làm như không nghe thấy lời Ngải Ái nói, bước về phía trước.
“Này, em không nghe chị nói hả? Đi đâu đấy. Không được lờ như không thấy chị”.
“Chị đang ra lệnh cho tôi sao?”. Mộc Duệ Thần quay người, khoanh hai tay trước ngực, chăm chú nhìn cô,
“Chắc chị chưa quên những điều khoản trong giấy tờ xác nhận quyền giám hộ?”
Cậu im lặng một lát. “Giờ không phải tôi cần chị hay không mà là chị không thể không có tôi”.
Mộc Duệ Thần hạ giọng, ngửa mặt, cằm hơi hếch lên kiêu căng:
“Chị nhớ cho rõ. Đừng nói “không được” với tôi”.
Thằng nhóc thối tha, không biết trời đất gì hết, coi người giám hộ là cô chẳng ra gì.
Ngải Ái bay tới trước mặt thằng nhóc, nhéo nhéo hai má của cậu ta:
“Chị nhất định sẽ quản giáo lại em. Lão hổ không ra oai thì chỉ là con mèo bệnh…”.
Bốp!
Mộc Duệ Thần đưa tay bắt lấy tay cô kéo ra sau lưng.
Ngải Ái đau quá thét lớn:
“Á! Đau! Đau quá!”.
“Định quản giáo?”
“Không phải quản giáo mà là khuyên nhủ. Đúng rồi. Là khuyên nhủ, hướng dẫn từ từ”.
“Chị muốn ra oai?”
‘Không… Không phải mà… Chị không phải ra oai”.
Một lát sau, mắt Mộc Duệ Thần lấp lánh ý cười.
“Đừng chê con mèo bệnh. Nó so với chị còn có tốt hơn đấy”.
~~~ Ám chỉ cô còn thua cả con mèo bệnh ~~~
24.
MÓN QUÀ NGOÀI Ý MUỐN
Ngải Ái chỉ không hiểu, tại sao trước mặt cô Mộc Duệ Thần luôn giữ bộ mặt lạnh như băng và nói chuyện bằng giọng điệu khinh khỉnh cười nhạo, trong khi với Thang Tiểu Y thằng nhóc lại làm ra vẻ thiên sứ đáng yêu.
Buổi tối, Thang Tiểu Y mở tiệc mừng Mộc Duệ Thần xuất viện, mang đến nhà Ngải Ái nhiều đồ chơi và bánh kẹo, ý muốn chinh phục trái tim của tiểu mỹ nam.
Ngải Ái nấu bữa tối trong bếp, thỉnh thoảng lại nghe tiếng cười lanh lảnh của Thang Tiểu Y trong phòng khách. Cô ra xem thì thấy Mộc Duệ Thần đang ngồi bên cạnh Tiểu Y ăn trái cây với vẻ mặt khá hạnh phúc.
Còn Thang Tiểu Y giống như một bà mẹ yêu con, tay cầm đồ chơi, ánh mắt thiết tha nhìn Mộc Duệ Thần chăm chú.
Lúc ăn tối, Mộc Duệ Thần chỉ khẽ cau mày, chưa khi nào nói nhiều.
Sau khi ăn xong, Ngải Ái và Thang Tiểu Y ngồi làm bài tập, còn Mộc Duệ Thần ngồi một bên cầm trò chơi điện tử, cũng chẳng nói gì.
“À, đúng rồi. Tiểu Ái. Tớ có cái này cho cậu”.
Tiểu Y nhỏ giọng quay sang nói với Ngải Ái rồi lục lọi trong túi xách, mỉm cười bí ẩn:
“Toàn là đồ tốt đấy!”.
“…Hả…”. Ngải Ái nhìn tấm lưng của Mộc Duệ Thần đang quay về phía cả hai, chần chừ nói: “Đồ gì tốt?”
Với Thang Tiểu Y thì đồ tốt có thể liệt kê ra như sau: Tạp chí trai đẹp, bí kíp nâng ngực, và một thể loại truyện tranh khiến người ta xịt máu mũi là đam mỹ ~.
“Thang Thang, không phải lúc này…”. Có trẻ em…”Mấy thứ đó bây giờ tớ không cần đâu. Cậu cất đi”.
“Cậu không cần á?”. Thang Tiểu Y tròn mắt bất ngờ, khẽ nhíu mày rồi lấy từ trong túi xách ra một chiếc hộp hình chữ nhật được gói ghém khá đẹp. “Có thật là cậu không cần không đấy? Ai, thật là khổ cho lớp trưởngChuđã nhờ tớ đưa quà sinh nhật cho cậu. Vậy để tớ đi trả lại cho cậu ta hơ?”.
“Lớp… Lớp trưởngChu?”
Ngải Ái la to, hai má ửng đỏ, chộp lấy chiếc hộp trên tay Thang Tiểu Y. “Có thật là lớp trưởngChuđưa không thế? Cậu không được lừa tớ?”
Thang Tiểu Y nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Ngải Ái, hai mắt lấp lánh:
“Đồ ngốc! Tớ sao phải lừa cậu làm gì trong khi cậu đang thầm mến người ta. Tiểu Ái Tử của tớ, cuối cùng tình cảm của cậu cũng có kết quả rồi. Tớ còn có một tin tốt lành cho cậu đây. Muốn nghe không?”
“Có có có!”. Ngải Ái gật đầu cái rụp.
“Cuối tuần này cậu nhớ trang điểm cho đẹp vào. Tớ sẽ là bà mối của cậu”.
Tim Ngải Ái như nhảy dựng lên, nắm chặt lấy hộp quà của Chu Thế Dương, đứng dậy cười ngốc.
Từ lâu rồi cô đã thích lớp trưởng. Nhưng hai năm rồi vẫn không dám thổ lộ. Thật là may mắn. Giờ lại nhận được quà của cậu ấy. Có phải mình đang nằm mơ không nhỉ?
Và cả hai lại có thể hẹn hò nữa. Ye! Tuyệt quá!
“Tôi mệt!”.
Một giọng nói lạnh băng vang lên sau lưng như muốn đổ nước xuống đầu cô kéo cô trở lại hiện thực.
Mộc Duệ Thần đứng thẳng người, nhìn lướt qua Ngải Ái, ánh mắt lạnh như băng, sau đó không nói câu nào bước chân vào trong phòng ngủ.
25.
CHỊ KHÔNG NHÌN THẤY TÔI
Thang Tiểu Y đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Mộc Duệ Thần và Ngải Ái.
Ngải Ái đứng rửa chén bát, nhìn dòng nước xuống tay, lòng dấy lên một thứ cảm xúc mơ mộng và thích thú. Sự xuất hiện của Mộc Duệ Thần khiến cuộc sống của cô như chìm vào trong màn sương dày đặc. Vậy mà chỉ với một món quà nhỏ đã có thể giúp cô xua tan sương mù và những mất mát không đáng có.
Cô thích lớp trưởng Chu, cho dù đó chỉ là tình cảm thầm thương trộm nhớ.
“Chuẩn bị nước ấm cho tôi!”
Tiếng Mộc Duệ Thần vang lên sau lưng khiến cô giật mình ngoái đầu lại nhưng vẫn còn trong trạng thái mơ màng:
“Sao cơ?”
“Tôi nói nếu như chị còn đứng đó mà dại trai thì căn phòng này trước sau gì cũng thành cái hồ bơi”.
“A!”
Cô bừng tỉnh ré lên, nhìn nước tràn ra khỏi bồn, chảy thành dòng xuống đôi giày thể thao màu trắng ướt hơn một nửa.
“Chết tiêu! Ướt hết rồi!”
Cô cuống quít tắt vòi nước, cầm khăn đi lau từng vũng nước lênh láng trên nền nhà.
“Tháng trước tiền điện tiền nước còn chưa trả, giờ lại lãng phí nước như thế này. Ai za! Chị đúng là ngốc hết sức”.
Mộc Duệ Thần đứng dựa cửa phòng bếp, mặc chiếc áo khoác đen khiến cậu chìm vào trong bóng tối. Ánh mắt cậu có vẻ khó chịu nhưng giọng nói lại khá thoải mái:
“Chị mà nghe được tôi đang nói chuyện với chị sao?”
Ngải Ái lau giọt mồ hôi trên trán, ngẩng đầu lên hỏi:
“Em mới nói gì?”
“Chị mới làm một việc là tôi cực ghét!”
Cậu hơi khép mắt, mái tóc phủ xuống che luôn đôi mắt cậu với vẻ yếu đuối:
“Chị không biết tiết kiệm nước hả?”
“Không phải. Là chị không nhìn thấy tôi”.
Ngải Ái tròn mắt kinh ngạc, miệng hơi cong lên:
“Không nhìn thấy?”. Thằng nhóc nói thế là sao nhỉ?
Cậu chỉ đứng đó nhìn cô, trong ánh mắt khó hiểu, dường như cô nhìn ra là cậu đang chất vấn cô.
“Rốt cuộc thì làm sao chị có thể sống sót được?”
Ngải Ái giật mình, đứng dậy đi nhanh tới trước mặt Mộc Duệ thần, giọng nói run run:
“Em…mới nói gì?”
Trong ánh đèn điện vàng vọt, Mộc Duệ Thần quay sang mấp máy môi, Ngải Ái không thể nhìn rõ mặt thằng nhóc.
“Mộc Duệ Thần!”. Cô cắn môi, nắm lấy tay cậu. “Có phải trước đây chị và em có có quan hệ với nhau đúng không?”
Bỗng dưng trở thành người giám hộ của Mộc Duệ Thần, cả hai lại cùng nhóm máu khiến cho lòng Ngải Ái dấy lên một tia hy vọng. Phải chăng lúc đó người sống sót không phải chỉ có một mình cô?
Căn phòng chìm trong tĩnh lặng.
Cô thậm chí có thể nghe tiếng lồng ngực mình nảy nảy lên.
“Không có đâu!”. Mộc Duệ Thần hất tay cô ra, giọng cậu lạnh lẽo. “Tôi sao có thể giống chị, ngu ngốc. Chị đừng suy diễn linh tinh”.
Tim Ngải Ái như rụng ra, tia hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng cũng tan biến.
26.
CON TRAI, CON ĐỪNG NHƯ THẾ VỚI MẸ
Ngải Ái đứng trong phòng tắm pha nước ấm. Phòng tắm nhỏ trong phút chốc phủ một mảng hơi mờ ảo.
Mộc Duệ Thần đứng trước cửa phòng tắm chăm chú nhìn Ngải Ái chỉ chỉ trỏ trỏ vào mấy cái bình:
“Dầu gội đầu, sữa tắm, kem dưỡng da… Còn đây là chốt mở nước lạnh, bên cạnh là chốt mở nước nóng. Quần áo bẩn em cứ bỏ trong cái sọt này. Chị sẽ giặt giúp em, không tính tiền công đâu”.
Cô tươi cười nhìn thằng nhóc nhưng thấy mặt nó lạnh tanh nên chột dạ, tránh qua một bên đi ra khỏi phòng tắm.
“Cẩn thận đừng để nước bắn vào vết thương”.
Tay thằng nhóc không biết từ lúc nào đã nắm lấy tay cô, mặt cô biến xanh, hít thở không ra hơi:
“Chị không có chọc giận em. Thả tay chị ra!”.
“Giúp tôi tắm”.
Ba chữ vừa phun ra, Mộc Duệ Thần giẫm chân đi vào trong phòng tắm, kéo luôn cô vào trong, chân gạc cửa lại.
“Giúp… giúp….giúp… giúp giúp em tắm?”
Ngải Ái vẫn bị cậu ta nắm chặt cổ tay.
“À! Em cũng 13 tuổi rồi phải tự thân vận động tắm rửa ăn cơm đi chứ. Tập dần đi là vừa. Giờ thả tay chị ra đi, được chứ! Chị xin em đấy. Đau quá!”.
“Đừng lặp lại những gì tôi đã nói. Đó cũng là điều tôi cực ghét”.
Mộc Duệ Thần không màng tới sự van xin của cô, thẳng tay kéo cô tới bồn tắm lớn. Ngải Ái lảo đảo, suýt chút nữa thì cắm đầu vào bồn nước.
Thằng nhóc này không phải là người. Nó chính là ác quỷ. Có đúng là nó 13 tuổi không nhỉ?
“Chị là người giám hộ của em, ít ra chị cũng có quyền được lên tiếng. Em đừng hở ra là dùng bạo lực bắt buộc người khác. Đó là thói quen xấu. Chị đang sửa cho em. Điều đó có gì sai?”
“Bắt buộc”. Mộc Duệ Thần quay mặt qua, nắm tay trái của cô đưa lên trước hàng nút áo.
“Chị nói rất đúng. Tôi thích từ này”.
Ai rỗi hơi ngồi thảo luận đúng sai với cậu. Không thể nghe theo, không thể nhận thua.
“Mộc Duệ Thần. Thả tay chị ra. Với tư cách là mẹ nuôi của em, chị ra lệnh cho em thả tay chị ra. ÁÁÁ!”
Tiếng kêu thảm thiết vang khắp nhà, không cần nói cũng biết Mộc Duệ Thần đang siết chặt tay Ngải Ái. Thời khắc đó cô có cảm giác như mình sắp lìa đời.
Đẩy Ngải Ái ra phía sau, Mộc Duệ Thần ngồi trên thành bồn tắm, cử chỉ khá lịch thiệp nhưng vẫn nắm lấy cổ tay cô.
“Không sao. Tôi có thể đợi chị đồng ý, đợi đến khi nào được thì thôi. Dù sao tôi cũng rất thích bắt buộc người khác”.
Ngải Ái nuốt ực một cái, cố gắng đem khổ sở mình đang gánh chịu nuốt trôi xuống bụng, mặt cười nịnh hót, dịu dàng nói:
“Con à, đừng làm thế với mẹ”.
Chúc các bạn online vui vẻ !