Chương 13
Ngay lúc mở cửa ra, tôi đã biết rằng Natalie và Andrew sống cùng với nhau. Căn hộ của Natalie có mùi của anh, cái vị ngọt của dầu gội đầu cho trẻ em ấy, và nhận thức không thể chối cãi đó tát thẳng vào tôi. "Xin chào!" tôi nói, ôm lấy em gái mình, vuốt mái tóc bóng mượt của nó.
"Chào! Ôi, gặp chị em vui quá!" Nat ôm chặt lấy tôi rồi lùi lại. "Wyatt đâu?"
"Chào, Grace!" Andrew nói ra từ trong bếp.
Dạ dày tôi thắt lại. Andrew ở nhà Natalie. Ấm cúng làm sao.
"Chào, Andrew," tôi đáp lại. "Wyatt bị kẹt ở bệnh viện, anh ấy sẽ đến muộn một chút." Tôi nói trơn tru và tự chủ. Hoan hô tôi.
"Nhưng anh ấy sẽ đến chứ?" Nat nói, mày nhíu lại lo lắng.
"Ồ, tất nhiên. Anh ấy chỉ vướng một lúc thôi."
"Em làm bánh kem hoa quả ngon tuyệt để tráng miệng." Nat cười hớn hở. "Em muốn tạo ấn tượng tốt cho bằng được, chị biết không?"
Căn hộ của Natalie ở khu 9 thuộc New Haven, đó là phần giải tỏa của thành phố, cách không xa công ty nói con bé làm việc. Tất nhiên tôi đã từng tới đây, giúp con bé chuyển đồ, tặng nó bức tượng sắt kia làm quà cho ngôi nhà mới. Nhưng mọi thứ giờ đã khác rồi. Nat và Andrew đã ở bên nhau được bao lâu? Một tháng? Sáu tuần? Thế nhưng đồ đạc của anh đã rải rác đây đó... một chiếc áo khoác trên giá áo, giày chạy bên cạnh cửa, Tạp chí Luật New York cạnh lò sưởi. Nếu anh không sống ở đây thì anh đã ở qua đêm. Rất nhiều đêm.
"Này, đằng ấy," Andrew vừa nói vừa đi ra khỏi bếp. Anh ôm tôi thật nhanh và tôi có thể cảm nhận rõ những đường nét gầy gò thân thuộc của anh. Những đường nét mà giờ đây tôi cảm thấy thật khó ưa.
"Chào," tôi nói, kéo cái miệng giả nua thành một nụ cười. "Anh khỏe chứ?"
"Tuyệt! Uống cái gì nhé? Vodka gimlet? Appletini? Vang trắng của Nga?" Đôi mắt xanh hấp háp vui tươi của Andrew cười cười sau cặp kính. Anh vẫn luôn tự hào vì đã làm công việc pha chế rượu cả thời sinh viên luật.
"Cho em xin chút vang," tôi nói, chỉ để ngăn cái khoái cảm phô trương được pha chế cocktail cho tôi của anh ta.
"Trắng hay đỏ? Bọn anh có một chai vang đỏ Cabernet Sauvignon rất ngon vừa mở đấy."
"Cho em trắng đi," tôi trả lời. Nụ cười của tôi cứng đơ. "Còn Wyatt thích vang đỏ."
Lúc này, tôi bỗng cảm thấy hàm ơn chàng bác sĩ Wyatt Dunn trẻ tuổi khủng khiếp. Tối nay chắc sẽ kỳ cục lắm nến không có anh, kể cả khi anh không hề tồn tại trên thế giới vật chất này. Tôi xích lại gần chiếc ghế, Natalie líu lo kể chuyện hôm nay con bé đã không thể tìm được cá rô phi và phải tới tận Fair Heaven để vào chợ cá phía dưới sông Quinnipiac. Tôi phải dập tắt ngay hình ảnh Natalie, một chuẩn mực về vẻ đẹp trang nhã, đạp xe xuống chợ Ý, nơi mà, không nghi ngờ gì nữa, chủ hàng náo loạn lên vì con bé và ngẩn ngơ ném đi ít bánh quy trên tay, vì con bé quá xinh đẹp. Natalie với mái tóc hoàn hảo và một công việc hoành tráng. Natalie với vị hôn phu cũ của tôi, đang kể với tôi rằng con bé muốn gặp anh chàng người yêu tưởng tượng của tôi đến nhường nào.
Tôi không hề thích thú cái sự thật rằng tôi đang nói dối Natalie – và bố mẹ tôi, và bà, và thậm chí cả Callahan O'Shea – nhưng hình ảnh đó còn tốt hơn chán vạn lần so với hình ảnh Grace Tội Nghiệp, chịu bị đá vì chính em gái mình. Nói dối thì sai trái về đạo đức, nhưng mà này! Nếu có thời điểm nào việc nói dối là chính đáng, thì tôi phải nói rằng chính là lúc này đây.
Trong một giây ngắn ngủi, một kịch bản khác lóe lên trong mấy cái tế bào não già nua của tôi. Callahan O'Shea ngồi bên cạch tôi, đảo mắt nhìn Andrew giờ thậm chí còn đang khoe mẽ trong bếp, thái ngò tây như một con khỉ nhện điên loạn. Chàng Cal đó sẽ quàng tay qua vai tôi và thì thầm, "Tôi không thể tin được là cô đã từng đính hôn với gã hề lẻo khoẻo này."
Phải. Chuyện đó có thể xảy ra lắm, lúc đó tôi sẽ trúng xổ số và phát hiện ra mình là đứa con hoang của Margaret Mitchell với Clark Gable.
Để đánh lạc hướng bản thân, tôi nhìn quanh phòng khách của Nat. Ánh nhìn của tôi đột ngột dừng lại trên mặt lò sưởi. "Em nhớ cái này," tôi nói, giọng hơi chói. "Andrew, đây là cái đồng hồ em tặng anh, đúng không? Ái chà!"
Và đúng là nó. Một chiếc đồng hồ để trên mặt lò sưởi đáng yêu, màu rượu whiskey với mặt hình con bướm và các con số được làm tỉ mỉ, một chiếc chìa khóa đồng để lên dây. Tôi thấy nó trong một tiệm đồ cổ ở Litchfiled và tặng nó cho Andrew nhân dịp sinh nhật lần thứ 30 của anh, hai năm trước. Tôi lên kế hoạch toàn bộ bữa tiệc quỷ tha ma bắt đó, quả là một vị hôn thê bé nhỏ chu đáo. Một buổi picnic trên cánh đồng dọc sông Farmington. Bạn bè ở chỗ làm của anh – hồi đó là bạn chúng tôi – cùng với Ava, Paul, Kiki và Tiến sĩ Eckhart, Margaret, rồi Stuart, Julian, bố mẹ, rồi phụ huynh kiêu kỳ của Andrew, họ hình như có vẻ hơi giật mình trước ý tưởng ăn uống bên một chiếc bàn picnic công cộng. Đó thật là một ngày tuyệt vời. Tất nhiên là hồi đó, khi anh vẫn còn yêu tôi. Trước khi anh gặp em gái tôi.
"Ồ. Phải. Anh rất thích cái đồng hồ đó," anh vừa lúng túng nói vừa đưa cho tôi ly rượu.
"Tốt, vì nó vô giá đấy," tôi tuyên bố, ngầm thỏa mãn đến thô bỉ. "Có một không hai."
"Và nó... nó tuyệt đẹp," Andrew lẩm bẩm.
Tôi biết thế, đồ đần. "Vậy. Hai người thật là ấm cúng quá. Giờ anh sống ở đây hả Andrew?" tôi hỏi, và giọng tôi hơi to một chút.
"Thật ra, ừ... không... Anh vẫn còn một vài tháng hợp đồng thuê nhà. Vậy nên, không, không hẳn." Anh trao đổi với Natalie một cái liếc nhanh, hồi hộp.
"Ừm. Nhưng rõ ràng, vì đồ đạc của anh đã chuyển khẩu về đây hết rồi..." Tôi nhấp một ngụm vang trắng lớn.
Hai người họ không ai nói gì. Tôi tiếp, đảm bảo giọng mình thật êm ái. "Như thế thật tốt. Tiết kiệm được tiền thuê nữa. Rất hợp lý." Và nhanh. Nhưng tất nhiên, họ đang yêu. Ai mà lại không phải lòng Natalie, bông hoa xinh đẹp của gia đình tôi cơ chứ? Nat trẻ hơn. Tóc vàng, mắt xanh. Cao hơn. Xinh hơn. Thông minh hơn. Trời, tôi ước gì Wyatt Dunn có thật! Ước gì Callahan O'Shea đang ở đây! Bất cứ thứ gì ngoài cái cảm giác vô giá trị cứ dội lên mãi mà không chịu biến đi. Tôi thả lỏng hàm và ngồi xuống bên cạnh em gái mình và ngắm nó thật kỹ. "Chúa ơi, chúng ta trông không hề giống nhau, nhỉ?" tôi nói.
"Ồ, em nghĩ là có đấy!" con bé thành thật thốt lên. "Trừ màu tóc, Grace, chị có nhớ hồi em học trung học và thử uốn tóc không? Rồi nhuộm tóc nâu nữa?" Con bé cười phá lên và vươn tới đầu gối tôi. "Em đã tan nát khi mái tóc không ra giống như chị."
Và lại thế nữa. Tôi không thể giận Natalie. Gần như thể là tôi không được phép giận con bé, không bao giờ. Thật không công bằng, và hoàn toàn đúng. Tôi nhớ cái ngày con bé đang nhắc tới. Con bé uốn tóc, phải rồi, uốn cái mái tóc xinh đẹp, sành điệu ấy rồi nhuộm nó thành một màu nâu tẻ nhạt, xấu xí. Hồi đó con bé 14 tuổi và đã khóc trong phòng vì những lọn quăn do hóa chất không tạo ra được kết quả như mong đợi. Một tuần sau, tóc con bé thẳng trở lại và con bé trở thành đứa con gái da trắng tóc sẫm duy nhất trong trường có chân tóc màu vàng.
Con bé muốn được giống tôi. Nó nghĩ trông chúng tôi giống nhau – tôi, thấp hơn 7 phân, nặng hơn 6 cân, mái tóc đáng nguyền rủa, đôi mắt nâu tầm thường.
"Chắc chắn là có nét tương đồng rồi," Andrew nói. Biến ngay, tôi nghĩ. Tôi đây, học một lớp để kiếm chồng, vớt vát bọn đàn ông trên mạng, mê mệt một gã tù tội, và anh thì có viên ngọc trai này, đồ khốn không xứng đáng. À. Tôi đoán nỗi oán hận cuối cùng cũng chưa biến mất hẳn. Không phải là cơn giận do Andrew gây nên.
Anh dường như đón bắt được suy nghĩ đó. "Tốt hơn anh nên kiểm tra món cơm Ý. Anh không nghĩ nó sẽ quánh lại được nếu không được cầu nguyện thành khẩn." Nói đoạn, anh lùi vào bếp như một con cua chết nhát.
"Grace, mọi chuyện ổn chứ?" Natalie nhẹ nhàng hỏi.
Tôi hít một hơi. "Ồ, tất nhiên rồi." Tôi ngừng lại. "À, Wyatt và chị có chút hục hặc."
"Ôi, không!"
Tôi nhắm mắt lại. Tôi thực sự đã trở thành một kẻ nói dối tài tình. "Phải. Thì, anh ấy quá cống hiến cho bọn trẻ, em biết không?" Phải, Grace, đúng là một cái gai, cái anh chàng bác sĩ phẫu thuật nhi khoa ấy. "Ý chị là, anh ấy rất tuyệt vời. Chị phát điên vì anh ấy. Nhưng chẳng mấy khi được gặp."
"Em đoán đó là một mối nguy hiểm của nghề này," Natalie nói khẽ, mắt con bé cụp xuống đầy cảm thông.
"Phải."
"Nhưng, em hy vọng là anh ấy bù đắp được việc đó chứ?" Nat hỏi, và tôi trả lời rằng ừ, quả thật là thế. Bữa sáng trên gường... dâu tây, và bánh quế thì hơi cháy, thật đáng yêu, anh ấy cứ như một đứa trẻ ... những đóa hoa anh gửi (thực ra tôi có gửi cho mình ít hoa). Cách anh ấy lắng nghe... thích biết về các lớp học mà chị đang dạy. Chiếc khăn xinh đẹp anh ấy mới gửi tuần trước (thực ra, đúng là tôi có một chiếc khăn mới rất đẹp, trừ chuyện tôi tự mua nó vào ngày cùng Julian đi mua sắm.)
"Ôi, này, chị đã nói với em là chị đang ứng cử cho ghế chủ nhiệm bộ môn lịch sử chưa?" tôi nói, cố gắng thay đổi đề tài.
"Ôi, Grace, như thế thật tuyệt!" em gái tôi reo lên. "Chị sẽ làm được rất nhiều điều cho nơi đó! Nó sẽ trở nên sống động nếu chị là người chịu trách nhiệm."
Rồi, theo tín hiệu, điện thoại của tôi reo. Tôi đứng dậy, với tay vào túi, rút điện thoại và lật nó mở ra. "Là Wyatt," tôi nói, mỉm cười với Nat.
"Được rồi! Em sẽ để cho chị chút riêng tư." Con bé bắt đầu đứng dây.
"Không, ở lại đi!" tôi ra lệnh, rồi quay lại điện thoại. Rốt cuộc thì con bé cần phải nghe cuộc trò chuyện... từ phía tôi. "Chào, anh yêu," tôi nói.
"Chào cưng," Julian nói. "Anh đang nghĩ đến chuyện đổi tên."
"Ôi, không! Thằng bé ổn chứ ạ?" tôi hỏi, không quên nghiêm mặt lo lắng, như đã tập trong gương chiếu hậu trên đường tới đây.
"Cái gì đó nam tính hơn, em biết đấy? Như là Will hay Jack. Spike. Em nghĩ sao?"
"Em nghĩ thằng bé thật may mắn vì anh là bác sĩ của mó," tôi trả lời dứt khoát, cười với em gái.
"Nhưng mà, có khi thế lại hơi nam tính quá. Có khi là Mike. Hay Mack. Ai chà, có lẽ anh chả đổi nữa. Mẹ anh sẽ giết anh mất."
"Không, không, như thế được mà, anh yêu! Em hiểu. Tất nhiên là con bé cũng sẽ hiểu! Không, họ đều biết anh làm gì để kiếm sống mà! Đâu phải anh là..." Tôi dừng lại, "Thợ mộc hay gì đâu. Hay thợ may. Anh đang cứu người mà!"
"Bình tĩnh đi em gái," Julian chỉnh.
"Anh nói phải," tôi nói.
"Bữa tối có món gì vậy?" bạn tôi hỏi.
"Cơm Ý, măng tây và cá rô phi. Một ít bánh hoa quả ngon lành mà em em đã mất bao nhiêu công mới làm được đấy."
"Em sẽ gửi chị Grace một ít mang về!" Natalie nói vọng vào.
"Nhớ phải đảm bảo là mang bánh về cho anh đấy." Julian nói. "Anh xứng đáng mà. Chúng ta có nên tán gẫu chút nữa không? Muốn anh cầu hôn không?"
"Không, không, anh yêu, thế được rồi. Chúc anh buổi tối tuyệt vời," tôi nói.
"Yêu em," Julian nói. "Giờ nói lại như thế với anh đi."
"Ôi, ừm, em cũng vậy." Mặt tôi nóng dần – tôi không định tuyên bố tình yêu của mình với chàng bạn trai tưởng tượng. Cho dù là tôi thì cũng sẽ không đi xa đến thế. Rồi tôi gập máy lại và thở dài. "Ôi, anh ấy không thể tới được. Ca phẫu thuật phức tạp hơn anh ấy tưởng và anh ấy muốn ở gần đó cho tới khi cậu bé qua cơn nguy kịch."
"Ôiii," Natalie thở dài, mặt con bé chuyển thành một vẻ gì đó giống như là đáng yêu. "Ôi, Grace, em rất tiếc vì anh ấy không đến được, nhưng Chúa ơi, anh ấy có vẻ thật tuyệt vời!"
"Đúng thế," tôi nói. "Đúng là như thế."
Sau bữa tối, Natalie tiễn tôi ra chỗ đỗ xe trong bãi. "À, em rất tiếc không được gặp Wyatt," con bé nói. "Nhưng vẫn thật tuyệt vì chị ở đây." Giọng con bé vang vọng trong căn hầm xi măng rộng lớn.
"Cảm ơn," tôi nói, mở khóa xe, đặt hộp Tupperware đựng miếng bánh hoa quả tuyệt hảo của Julian lên ghế sau và quay lại phía em gái. "Vậy mọi chuyện giữa em và Andrew là thực sự nghiêm túc?"
Con bé ngần ngử. "Vâng. Em hy vọng chuyện đó không làm chị bận tâm."
"Ừm, chỉ là chị không muốn em có một mối quan hệ qua đường thôi, Nat," tôi nhắc lại có phần hơi gay gắt. "Chị muốn nói, như thế thì sẽ đau đớn lắm, em biết không? Chị chỉ... Chị rất mừng. Như thế rất tốt."
"Chị chắc chứ?"
"Có, chị chắc."
Con bé mỉm cười, nụ cười chân thành, hạnh phúc quen thuộc của nó. "Cảm ơn chị, chị biết đấy, sau này được gặp Wyatt thì em phải cảm ơn anh ấy mới được. Nói thật với chị, em nghĩ chắc em đã chia tay với Andrew nếu không phải chị đang gặp gỡ ai đó. Chỉ là, cảm giác thật rất sai trái, chị biết không?"
"Ừmm," tôi nói, "Ừm... Chị... Chị nên đi thôi. Tạm biệt, Natalie. Cảm ơn em vì bữa tối thú vị."
Mưa kéo đến trắng trời khi tôi lái xe về nhà, cần gạt nước nhỏ xinh trên xe tôi kiên cường chống chọi để tôi có thể thấy đường. Đó là một đêm khắc nghiệt, rét hơn bình thường, lộng gió và hoang dại, rất giống cái đêm lốp xe tôi bị nổ. Đêm đầu tiên tôi gặp Wyatt Dunn. Nghĩ đến đây, tôi khịt mũi một cái.
Trong một giây hài lòng sâu kín, tôi tưởng tượng ra mình giữ im lặng khi ở trong phòng tắm tại đám cưới Kitty. Rằng tôi để cho cảm giác tội lỗi thực thi phép màu của nó và thừa nhận rằng, phải, như thế là sai, một người đàn bà không nên hẹn hò với người đàn ông từng hẹn thề với chị gái mình. Andrew cũng có thể sẽ vĩnh viễn ra khỏi cuộc đời tôi, và tôi có thế sẽ không phải nhìn thấy mắt anh dán vào khuôn mặt của Natalie với vẻ biết ơn và sự ngây ngất – một biểu hiện mà tôi có thể thành thật nói với bạn rằng tôi chưa từng thấy bao giờ. Không, khi Andrew nhìn tôi, ở đó có tình cảm, có sự hài hước, tôn trọng và thoải mái. Tất cả những thứ đó, nhưng không có những tiếng sét. Tôi đã yêu anh. Anh không yêu lại tôi theo cùng cách ấy.
Bất chấp việc Margaret đang ngủ trong phòng dành cho khách khi tôi trở về, và dù Angus đã cố hết sức để thể hiện với tôi rằng tôi là sinh vật tuyệt vời nhất trên trái đất xanh tươi của Chúa, ngôi nhà vẫn có cảm giác thật trống trải. Giá như anh ấy đang trên đường tới nhà tôi. Tôi sẽ đưa cho anh một lý rượu và xoa bóp vai cho anh, và anh sẽ cười mãn nguyện. Có thể chúng tôi sẽ ôm ấp nhau trên chiếc ghế đằng kia, rồi tiến thẳng về gường. Angus sẽ không đến mức cắn đùa Wyatt Dunn, bởi vì Angus, ý là trong pha tưởng tượng này, là một vị thẩm phán xuất sắc để đánh giá tính cách, và đơn thuần ngưỡng mộ Wyatt.
Tôi đánh răng, rửa mặt và nhăn nhó nhìn mái tóc của mình, rồi thấy mình đang băn khoăn không biết tầng áp mái có cần thiết phải được, thật ra là ghé thăm một chút không. Phải. Tất nhiên là nó cần rồi. Bên ngoài khá ẩm ướt, dù cơn mưa tầm tã quanh Hartford đã tạnh, chỉ còn hơi sương mù và ẩm. Chắc chắn lúc này Callahan O'Shea sẽ không ở ngoài mái nhà. Đây chỉ là thái độ bình thường của người chủ nhà thôi... có thể một cánh cửa sổ trên khi còn mở. Có thể trời sẽ mưa nữa. Chẳng bao giờ biết được.
Callahan O'Shea có ở ngoài đó. Tốt cho anh đấy, Cal, tôi nghĩ. Anh ta không phải loại người để cho một tí thời tiết của New England ngăn cản công việc của mình.
Chắc hẳn hồi ở tù anh ta nhớ bên ngoài lắm. Vẫn biết rằng anh ta đã ở loại nhà tù dành cho các tội danh ít nghiêm trọng, rõ ràng là thế, nhưng khi tôi hình dung về anh ta, anh ta lúc nào cũng vận một bộ đồ áo liền quần màu da cam hoặc một bộ sọc đen trắng, trong một chiếc buồng nhỏ có chấn song và một chiếc gường sắt. (Có không thiếu gì phim về loại nhà tù này, và vậy nên hình ảnh trong tưởng tượng của tôi giống như nhà tù trong phim Nhà tù Shawshank.)
Mất một giây, tôi tưởng tượng ra sẽ thế nào nếu có mặt ở dưới kia với Callahan O'Shea, anh ôm tôi, tôi ghé đầu lên trên vai anh, và hình ảnh tuyệt vời đến mức tôi có thể cảm nhận được tiếng thình thịch của nhịp tim anh dưới tay tôi, ngón tay anh nghịch tóc tôi. Thỉnh thoảng, một trong hai chúng tôi khe khẽ nói gì đó với người kia, nhưng hầu như, chúng tôi chỉ giữ yên như vậy.
"Đừng có mất thời gian," tôi tự lên giọng dạy đời chính mình. "Ngay cả nếu không có tiền án, anh ta cũng không phải gu của mày đâu." Với lại, cái giọng nói phát bực của tôi tiếp tục, anh ta thậm chí còn chẳng để ý đến mày. Thêm vào điều đó là cái cảm giác khó chịu bực bội tôi cảm thấy khi ở gần anh chàng láng giềng to lớn, cơ bắp đó... không. Tôi muốn có cảm giác được an ủi, an toàn, ổn định. Không phải là sự căng thẳng giận dữ và hấp dẫn giới tính. Bất kể nhìn từ đây thì nó có vẻ hay ho đến mức nào.
Chương 14
"Grace?"
Angus gầm gừ gay gắt rồi bật xuống để tấn công một con sâu bướm. Tôi ngẩng lên khỏi khóm hoa păng xê tôi đang trồng vào chậu phía vườn sau. Đó là một buổi sáng Chủ nhật, và Callahan O'Shea đã trở lại, đang đứng trong bếp với cánh của trượt bằng kính. Sáng nay anh ta bắt tay ngay vào việc. Margaret đã ra ngoài đi chạy (chị ấy chạy marathon, nên không biết lúc nào sẽ về) thế nên rõ ràng Cal chẳng có lý do gì để loanh quanh tán tỉnh cả.
"Tôi cần dời cái giá sách trước cửa sổ đi. Cô có cần để mấy... thứ đồ lặt vặt của cô ra chỗ khác không?"
"Có chứ," tôi nói, đứng dậy và phủi tay.
"Mấy thứ đồ", của tôi chủ yếu là đĩa DVD và đồ sưu tập. Không nói một lời, tôi đặt các thứ lên ghế bành... một hộp thiếc đựng thuốc lá từ thập nhiên 1980, một khẩu đại bác tí hon, một con búp bê bằng sứ hình Scarlett O'Hara trong bộ váy may từ tấm rèm bằng nhung xanh và một đồng đô la của phe miền Nam được đóng khung.
"Tôi đoán là cô thích cuộc nội chiến," anh ta bình luận khi liếc nhìn giá để phim. Vinh quang, Núi lạnh, Huân chương Quả cảm, Shenandoah, Bắc và Nam, Josey Wales ngoài vòng phát luật, Các vị thần và những vị tướng, Gettyburg, và phim tài liệu của Ken Burns, đĩa DVD bản đặc biêt, một món quà Giáng sinh của Nat.
"Tôi là giáo viên lịch sử," tôi nói.
"Phải rồi. Cái đó giải thích cho chuyện này," anh ta nói, nhìn gần hơn vào chồng phim. "Cuốn theo chiều gió chưa bao giờ được mở ra. Cô có hơn một bản à?"
"Ồ, cái đó hả. Mẹ tặng tôi đĩa đó, nhưng tôi luôn nghĩ mình nên xem bộ phim đó trên màn hình lớn trước, anh biết không? Dành cho bộ phim điều mà nó xứng đáng."
"Thế là cô chưa bao giờ xem nó?"
"Chưa. Tuy thế, tôi đã đọc sách mười bốn lần. Anh đọc chưa?"
"Tôi xem phim rồi." Anh ta cười mỉm.
"Trên màn hình lớn?"
"Không. Trên ti vi."
"Thế thì không tính," tôi nói.
"Tôi hiểu." Anh ta cười mỉm, và dạ dày tôi thắt lại. Chúng tôi chuyển giá sách. Anh ta cầm cưa lên và đợi tôi đi khuất. Tôi chẳng đi đâu cả.
"Vậy, Cal... vì sao anh lại biển thủ một triệu đô la?" tôi hỏi.
"1,6 triệu," anh ta nói, lắp cửa vào. "Tại sao người ta lại đi ăn cắp?"
"Tôi không biết," tôi trả lời. "Thế anh thì vì sao?"
Anh ta nhìn tôi với đôi mắt xanh sẫm, cân nhắc câu trả lời. Tôi cũng chờ đợi. Có gì đó trên khuôn mặt anh ta như thể đang hàm chứa cả một câu chuyện, và tôi muốn được nghe. Anh ta nhìn tôi dò xét, không biết nên nói với tôi điều gì, nói như thế nào. Tôi đợi.
"Chào cưng, chị về rồi đây!" Cửa trước bật mở. Margaret đứng đó, đẫm mồ hôi, mặt đỏ bừng và đẹp lộng lẫy. "Tin xấu đây. Mẹ đang trên đường đến. Chị thấy xe của mẹ ở hiệu bánh Lala. Nhanh lên. Chị gần lập kỷ lục thế giới để về đây trước mẹ đấy."
Chị tôi và tôi lao xuống tầng hầm. "Callahan, giúp chúng tôi chút!" Margs ra lệnh.
"Có chuyện gì vậy?" Cal hỏi, đi theo chúng tôi. Dưới chân cầu thang tầng hầm, anh ta loạng quạng. "Ôi Chúa tôi." Anh ta chậm rãi nhìn quanh.
Tầng hầm của tôi là kho chứa các tác phẩm điêu khắc. Ôi chao, mẹ rất hào phóng với các tác phẩm nghệ thuật của mình và vậy nên tầng hầm của tôi rải rác toàn kính và các bộ phận của phụ nữ.
"Tôi thích chỗ này đấy," Callahan hờ hững nói.
"Suỵt. Nhặt mấy tượng điêu khắc và lên gác mau. Không có thời gian tán dóc đâu," Margaret ra lệnh. "Mẹ chúng tôi sẽ ngất mất nếu biết Grace giấu đồ của mẹ đi. Tôi nói có sách mách có chứng đấy." Vớ lấy bức Ngôi nhà của sự sống (một cái tử cung) và Tổ #12 (buồng trứng), chị tôi chạy vội lên gác.
"Cô có cho thuê chỗ này không?" Callahan hỏi.
"Dừng đi," tôi nói, không thể nén được cười. "Bê cái đó lên gác và đặt lên giá hay gì đó đi. Làm sao cho nó trông như thể đang ở đúng chỗ ấy." Tôi thả vội tác phẩm Bộ ngực buồn và tay anh ta. Nó rất nặng – đáng lẽ tôi phải cảnh báo anh ta, và mất một giây, anh ta trượt tay khỏi bộ ngực, tôi vội tóm lấy nó, anh ta cũng vậy, và kết quả là cả hai chúng tôi đều đang ở tư thế giữ lấy nó, tay chồng lên tay vì cả hai đều đang đỡ bức tượng. Tôi ngẩng lên nhìn vào mắt anh ta, và anh ta mỉm cười.
Bang bang.
Đầu gối tôi khuỵu hẳn xuống. Anh có mùi gỗ, xà phòng và cà phê, tay anh to và ấm, và Chúa ơi, cái cách đôi mắt xanh kia nhìn chếch xuống, sức nóng từ cơ thể anh hút tôi nghiêng về phía Bộ ngực buồn và chỉ... bạn biết đấy... chỉ... Thực sự, ai mà quan tâm anh ta là một cựu tù hay không cơ chứ? Ăn cắp với chả ăn kiếc. Dù mơ hồ nhận biết được rằng có lẽ tôi nên đổi biểu hiện của mình từ đê mê trọn vẹn sang cái gì đó giống hơn với người hàng xóm vui vẻ, tôi vẫn hoàn toàn tê liệt.
Một tiếng còi xa vang lên. Trên gác, Angus nổ ra một tràng sủa nhỏ, lao mình về phía cửa trước, tôi đoán từ tiếng đập trên ấy.
"Dưới đấy nhanh lên!" Margaret quát. "Em biết mẹ thế nào rồi đấy!"
Bùa phép bị phá. Cal nhận bức tượng, vớ lấy một cái khác và lên gác. Tôi làm tương tự, vẫn còn đỏ mặt.
Tôi thấy bức Kho báu giấu kín trên giá sách và đặt Cánh cổng màu xanh lên bàn cà phê, nó đứng nghiêng nghiêng ở đó với vẻ tục tĩu nhất.
"Xin chào!" mẹ gọi từ ngoài hiên. "Angus, nằm xuống. Nằm xuống, trật tự. Không. Dừng lại. Trật tự. Không sủa nữa."
Tôi bế con chó lên và mở cửa, tim vẫn đập thình thịch. "Con chào mẹ! Cơn gió nào đưa mẹ tới đây vậy?"
"Mẹ có ít bánh đây!" mẹ nói lanh lảnh. "Chào Angus! Ai là đứa bé đáng yêu nào? Chào, Margaret, con yêu. Stuart nói chúng ta sẽ tìm được con ở đây. Và ôi, chào. Cậu là ai?"
Tôi liếc nhìn lại đằng sau. Cal đứng ngay ngưỡng cửa bếp. "Mẹ, đây là hàng xóm của con, anh Callahan O'Shea. Callahan, mẹ tôi, điêu khắc gia nổi tiếng, Nancy Emerson."
"Hân hạnh. Cháu là một fan hâm mộ các tác phẩm của bác." Cal bắt tay mẹ và mẹ quay sang tôi nhìn nghi hoặc.
"Bố thuê anh ta lắp mấy cái cửa sổ mới," tôi giải thích.
"Mẹ hiểu rồi," mẹ nói vẻ hồ nghi.
"Grace, tôi cần chạy sang nhà bên và tới cửa hàng dụng cụ. Cô có cần gì không?" Cal quay sang tôi hỏi.
Tôi cần được hôn. "Ừm, không. Tôi chưa nghĩ ra cái gì," tôi nói, mặt lại đỏ ửng lên.
"Vậy thì gặp lại cô sau nhé. Rất vui được gặp bác, bác Emerson." Ba chúng tôi nhìn theo khi anh ta ra khỏi cửa trước.
Mẹ sực tỉnh ra đầu tiên. "Nào, Margaret, chúng ta cần nói chuyện. Được rồi, hai cô bé. Hay vào bếp ngồi đi. Ồ, Grace, cái này không nên để ở đây! Chẳng vui chút nào. Đây là một tác phẩm nghệ thuật nghiêm túc, con yêu."
Callahan O'Shea đã đặt Bộ ngực buồn lên bát đựng hoa quả, giữa đám táo và lê. Tôi phì cười. Margaret cười khùng khục và mở túi bánh ra. "Ôi, hết sảy! Bánh cuộn hạt anh túc. Ăn một cái không, Grace?"
"Ngồi xuống, hai đứa. Margaret. Vì Chúa, chuyện con bỏ Stuart là sao?"
Tôi thở dài. Mẹ không đến đây để gặp tôi. Tôi là đứa con gái không gặp vấn đề gì của mẹ. Khi lớn lên, Margaret đã từng (và vẫn kiêu hãnh) là nữ hoàng rắc rối, đầy những vụ nổi loạn tuổi thanh niên, nắm chắc trong tay suất học đại học, học hành xuất sắc và có tài đương đầu bẩm sinh. Natalie, tất nhiên, là đứa con vàng ngay từ lúc chào đời và từ lần hút chết, mọi công việc hằng ngày của con bé đều được xem như những điều kỳ diệu.
Cho tới nay, điều khác thường duy nhất đã xảy ra với tôi là vụ chia tay với Andrew. Chắc chắn là bố mẹ yêu tôi, dù họ xem việc trở thành một giáo viên có phần là con đường dễ dàng ("Ai có thể thì đi làm," bố nói khi nghe tôi tuyên bố mình bỏ qua trường luật và lấy bằng thạc sĩ về Lịch sử Mỹ với hy vọng trở thành một giáo viên. "Còn ai không thể thì đi dạy.") Những kỳ nghỉ hè của tôi được đối xử như một điều sỉ nhục những người "thực sự làm việc". Việc tôi đã quần quật không nghỉ suốt cả năm học – kèm cặp và sửa chữa và soạn giáo án, ở lại trường sau giờ học để gặp gỡ học sinh ở văn phòng, huấn luyên đội hùng biện, tới dự các sự kiện ở trường, đi kèm tới các buổi khiêu vũ và các chuyến đi thực tế, gò lưng ra để theo kịp những đổi mới trong giảng dạy và đối phó với những phụ huynh nhạy cảm, tất cả những vị mong mỏi con họ xuất sắc toàn diện – được xem là không liên quan gì tới thời gian nghỉ ngon lành của tôi.
Mẹ ngồi tự vào ghế và ngó đứa con cả. "Thế nào? Nói đi chứ, Margaret!"
"Con đã hoàn toàn bỏ anh ấy đâu," Margaret nói, cắn một miếng bánh to. "Con chỉ đang trốn ở đây thôi."
"À, như thế thì thật lố bịch," mẹ gắt. "Bố con và mẹ chắc chắn là có vấn đề của riêng hai người rồi. Con có thấy mẹ chạy sang nhà dì Mavis không?"
"Đó là vì dì Mavis quả thật không ai có thể chịu nổi." Margaret cãi. "Grace còn không khó chịu bằng nửa Mavis nhỉ, Grace nhỉ?"
"Ồ, cảm ơn. Margs. Và cho phép em nói rằng thật là một đặc quyền khi sáng nay được thấy quần áo bẩn của chị rải khắp phòng. Em có được phép giặt đồ cho chị không, thưa lệnh bà?"
"Ừ thì em cũng chẳng có được một công việc thực sự nên, được thôi," chị nói.
"Công việc thực sự? Còn tốt hơn là tóm một lũ buôn ma túy..."
"Hai đứa, đủ rồi. Con định bỏ Stuart thật đấy à?" mẹ hỏi.
Margaret nhắm mắt. "Con không biết," chị nói.
"Ừm, mẹ nghĩ như thế thì lố bịch quá. Con đã cưới nó, Margaret ạ. Không phải cứ thế bỏ đi được. Con phải ở lại và giải quyết vấn đề cho đến khi hai con hạnh phúc lại mới thôi."
"Như mẹ và bố ấy ạ?" Margaret gợi ý. "Giết chị đi, Grace, em có hân hạnh làm thế không?"
"Bố con và mẹ hoàn toàn..." Giọng mẹ lạc đi, và mẹ quay ra săm soi ly cà phê như thể ánh sáng vừa đột ngột xuất hiện.
"Có lẽ mẹ cũng nên chuyển đến đây với Grace luôn," Margaret nhướng mày gợi ý.
"Được rồi, buồn cười đấy. Không. Mẹ không thể." Tôi ném cho Margs một tia nhìn đe dọa rồi chậm rãi nói. "Nghiêm túc là, mẹ, bố mẹ yêu nhau, đúng không? Bố mẹ chỉ thích cãi nhau vặt vãnh thôi."
"Ôi, Grace," mẹ thở dài. "Tình yêu thì liên quan gì ở đây chứ?"
"Cảm ơn mẹ, Tina Turner," Margaret châm biếm.
"Con hy vọng là tình yêu có liên quan tới chuyện đó," tôi phản đối.
Mẹ thở dài. "Ai mà biết tình yêu là gì?" Mẹ phẩy tay ngán ngẩm.
"Tình yêu là bãi chiến trường," Margaret lẩm bẩm.
"Tất cả những gì chị cần là tình yêu," tôi cự nự.
"Tình yêu thối hoắc," chị đáp trả.
"Im đi, Margs," tôi nói. "Mẹ? Mẹ đang định nói gì?"
Mẹ thở dài. "Con trở nên quá quen thuộc với một người... Mẹ không biết. Có những hôm, mẹ muốn giết phứt bố con đi bằng một con dao cùn. Vì Chúa, ông ta là một luật sư thuế già nua tẻ ngắt. Niềm vui với ông ấy có nghĩa là nằm xuống giả chết ở mấy cái trận đánh trong cuộc Nội chiến ngu ngốc đó."
"Ấy. Con thích những trận đánh ngu ngốc đó," tôi xen vào, nhưng mẹ lờ tôi đi.
"Nhưng mẹ cũng không cứ thế mà bỏ đi, Margaret ạ. Cuối cùng thì, bố và mẹ cũng đã thề nguyền sẽ yêu thương và quý trọng nhau, ngay cả nếu điều đó giết chết bố mẹ."
"Ôi trời. Thật đẹp làm sao," Margaret nói.
"Nhưng chỉ những lời thề nguyền của mẹ là còn tồn tại thôi, ông ấy khiến mẹ phát điên, chế giễu nghệ thuật của mẹ! Ông ta thì làm được gì chứ? Chạy quanh trong mấy bộ đồ hóa trang, nổ súng. Mẹ sáng tạo. Mẹ tôn vinh dánh hình người phụ nữ. Mẹ có khả năng thể hiện bản thân không chỉ bằng cách càm ràm và nhạo báng. Mẹ..."
"Thêm cà phê không mẹ?" Margs hỏi.
"Không. Mẹ phải đi." Tuy thế, mẹ vẫn ngồi yêu trên ghế.
"Mẹ này," tôi thận trọng dò hỏi, "vì sao mà mẹ lại, à, theo cách mẹ nói thì là, tôn vinh dánh hình của người phụ nữ thế?" Margaret nhìn tôi giận dữ, nhưng tôi hơi tò mò. Là vì hồi mẹ khám phá ra bản thân thì tôi đang đi học xa.
Mẹ cười. "Sự thật thì đó là một chuyện tình cờ. Mẹ đang cố làm mấy quả bóng thủy tinh nhỏ treo trên cửa sổ hoặc lên cây thông Noel, các con biết không? Và mẹ gặp rắc rối khi bịt phần cuối lại, rồi bố các con tới và nói rằng nó trông như một cái đầu ti. Thế là mẹ bảo ông ấy rằng chính là nó đấy, và mặt ông ấy tím ngắt đi, mẹ nghĩ, sao lại không chứ? Nếu bố các con có kiểu phản ứng như thế với nó, ai đó khác sẽ nghĩ gì? Rồi mẹ mang nó tới phòng trưng bày Chimera, và họ yêu nó."
"Ừm," tôi lẩm bẩm. "Có gì mà không yêu chứ."
"Mẹ nghiêm túc đấy, Grace. Tờ Hartford Courant gọi mẹ là người theo chủ nghĩa bình đẳng nam nữ hậu hiện đại với nét quyến rũ mỹ học của Mapplethorpe và O'Keeffe khi thăng hoa."
"Tất cả chỉ từ một cái đồ trang trí Giáng sinh bị hỏng," Margaret xen vào.
"Cái đầu tiên thì tình cờ, Margaret ạ. Phần còn lại là một sự tôn vinh cho điều kỳ diệu của thân thể, đó chính là người phụ nữ," Mẹ tuyên bố. "Mẹ yêu việc mẹ làm, thậm chí nếu hai đứa có quá khắt khe để có thể trân trọng một cách xứng đáng nghệ thuật của mẹ. Mẹ có một sự nghiệp mới và thiên hạ ngưỡng mộ mẹ. Và nếu điều đó hành hạ bố các con, thì đấy đúng là một món hời."
"Phải," Margs nói. "Sao lại không hành hạ bố chứ. Bố chỉ cho mẹ mọi thứ thôi mà."
"Chà, Margaret, con yêu, mẹ sẽ phản bác lại câu đó bằng cách nói rằng ông ấy là người có được mọi thứ, và trong tất cả mọi người thì con nên biết trân trọng vị trí của mình. Mẹ đã trở thành phông nền, các con ạ. Ông ấy rất hạnh phúc được về nhà, được phục vụ rượu martini và một bữa tối mà mẹ đã đánh vật hàng giờ trong ngôi nhà không tì vết với lũ trẻ thông minh, ngoan ngoãn và xinh đẹp, rồi nhảy lên gường và 'quậy' tưng bừng."
Margaret và tôi bất giác lùi lại với cùng một cảm giác kinh dị.
Mẹ chĩa một cái nhìn nghiêm khắc về phía Margaret. "Bố thì tuyệt đối gàn dở, còn mẹ thì vô hình. Vậy nên nếu mẹ hành hạ ông ấy, Margaret, đứa con đầu tiên của mẹ, con, trong tất cả mọi người, nên nói, "Mẹ, mẹ làm tốt lắm!" Bởi vì ít nhất ông ấy cũng chú ý tới mẹ và mẹ thậm chí không cần phải chạy sang nhà em gái mình."
"Ái," Margaret nói. "Chị chảy máu rồi, Grace." Kỳ quặc thay, chị đang cười.
"Xin hai người đừng cãi nhau nữa," tôi nói. "Mẹ, chúng con đều rất tự hào về mẹ. Mẹ, ừm, là một người nhìn xa trông rộng. Thật đấy ạ."
"Cảm ơn cưng," mẹ nói rồi đứng dậy. "Rồi, mẹ phải đi bây giờ. Mẹ sẽ phát biểu ở thư viện về nghệ thuật và nguồn cảm hứng của mình."
"Chỉ dành cho người lớn, con đoán thế," Margaret lẩm bẩm, giằng lấy Angus trong lòng tôi và làm vẻ mặt hôn hít với nó.
Mẹ thở dài và nhìn lên trần nhà. "Grace, có mạng nhện trên kia kìa. Và đừng có lom khom nữa, con yêu. Tiễn mẹ ra xe, được chứ?"
Tôi vâng lời, bỏ lại Margaret, chị đang cho Angus ăn một ít bánh cuộn của mình.
"Grace," mẹ tôi nói, "anh chàng vừa ở đây là ai vậy?"
"Callahan?" tôi hỏi. Mẹ gật. "Hàng xóm của con. Như con nói ban nãy đấy."
"Ừ. Đừng có làm hỏng một chuyện tốt bằng cách phải lòng một gã lao động chân tay, con yêu."
"Ôi Chúa ơi, mẹ!" tôi la lên. "Mẹ còn không biết anh ấy! Anh ấy rất tử tế."
"Mẹ chỉ chỉ ra rằng mọi chuyện của con với anh chàng bác sĩ tốt bụng kia đang tốt đẹp, đúng không?"
"Con sẽ không hẹn hò với Callahan đâu mẹ," tôi nói gọn lỏn. "Anh ta chỉ là một người mà bố đã thuê thôi."
A, khỉ thật. Anh ta kia rồi, đang vào xe. Anh ta đã nghe thấy, tất nhiên. Phán đoán theo vẻ mặt thì anh đã nghe được đoạn "chỉ là một người mà bố đã thuê", chứ không phải đoạn "rất tử tế".
"À, thế là tốt," mẹ nói bằng giọng lặng lẽ. "Chỉ là từ khi Andrew và con chia tay, con cứ vật vờ như bóng ma, con yêu. Và thật tốt khi thấy chàng trai đó đã mang lại chút màu hồng lên má con."
"Con nghĩ mẹ là người chiến đấu cho sự độc lập của phụ nữ cơ mà," tôi nói.
"Đúng thế," mẹ đáp.
"À, có thể là mẹ đã chế nhạo con! Biết đâu chỉ là thời gian trôi qua đã đủ nhiều và con đã thực sự tự quên được anh ấy. Biết đâu là do mùa xuân. Biết đâu con chỉ thực sự đang trải qua giai đoạn tuyệt vời trong công việc. Mẹ đã nghe kể là con đang ứng cử cho chức chủ nhiệm bộ môn chưa ạ? Biết đâu chỉ là con đang tự sống rất vui vẻ và điều đó chẳng liên quan gì tới Wyatt Dunn cả."
"Ừmm, ừ thì, thế nào cũng được," mẹ nói. "Mẹ phải đi đây, con yêu. Tạm biệt! Đừng có mà lom khom nữa."
"Mẹ sẽ là nguyên nhân cái chết của em," tôi tuyên bố khi bước lại vào trong. "Đấy là nếu em không giết mẹ trước."
Margaret bật khóc.
"Ối giời đất ơi!" tôi nói. "Em không có ý đó! Margs, có chuyện gì vậy?"
"Ông chồng ngu ngốc của chị!" chị sụt sùi, quẹt tay ngang mặt để lau nước mắt.
"Được rồi, được rồi, chị yêu. Bình tĩnh lại nào." Tôi đưa cho chị khăn giấy để xì mũi và vỗ về vai chị trong khi Angus xoắn xuýt liếm nước mắt chị. "Thực ra đang có chuyện gì vậy, Margs?"
Chị hít một hơi thật mạnh. "Anh ấy muốn bọn chị có con."
Miệng tôi há hốc. "Ôi."
Margaret chưa bao giờ muốn có con. Thực ra, chị nói rằng hồi ức về chuyện Nat bị gắn vào cái máy thở đã đủ để bóp nát bất cứ bản năng làm mẹ nào mà chị có thể từng có. Chị lúc nào cũng có vẻ thích trẻ nhỏ vừa đủ - liều lĩnh ôm ấp bọn trẻ con nhà anh chị họ của chúng tôi trong những cuộc tụ họp gia đình, nói chuyện với những đứa lớn hơn theo kiểu người lớn dễ chịu. Nhưng chị cũng là người đầu tiên nói rằng chị quá ích kỷ để có thể làm mẹ.
"Thế chuyện này đã được đưa ra bàn bạc gì chưa?" tôi hỏi. "Chị cảm thấy thế nào?"
"Khá kinh hồn táng đớm, Grace ạ." Chị bật ra. "Chị đang trốn ở nhà em, tán tỉnh gã hàng xóm cường tráng, không nói chuyện với chồng, và mẹ thì rao giảng cho chị về hôn nhân! Như thế còn không rõ chị cảm thấy thế nào ư?"
"Không," tôi nói chắc nịch. "Chị còn đang gào khóc thảm thiết vào lông con chó của em. Rất mất kiểm soát đấy, chị yêu. Em sẽ không kể với ai đâu."
Chị ném cho tôi một cái nhìn sũng nước và đầy biết ơn. "Chị cảm thấy... kiểu như... bị phản bội vậy," chị thừa nhận. "Như thể anh ấy đang nói rằng chị là chưa đủ. Và em biết đấy, anh ấy... anh ấy có thể làm người khác rất bực mình, em biết không?" Hơi thở của chị lại bắt đầu dồn dập. "Anh ấy không phải là người thú vị nhất trên đời, đúng không?"
Tôi lẩm bẩm rằng không, tất nhiên không rồi.
"Và thế là chị cảm thấy anh ấy vừa quật thẳng vào đầu chị."
"Thế chị nghĩ sao, Margs? Chị có nghĩ có thể chị muốn một đứa con không?" tôi hỏi.
"Không! Chị không biết nữa! Có thể! Ôi, chết tiệt. Chị đi tắm đây." Chị đứng dậy, đưa con chó cho tôi, nó đang nhà nốt miếng bánh cuộn hạt anh túc còn lại trong đĩa của tôi và ợ. Vậy là kết thúc màn tâm sự thâm tình chị em.
Chương 15
Tối thứ tư, tôi loay hoay chuẩn bị cho cuộc hẹn với anh chàng Lester thợ rèn. Cuối cùng thì anh ấy cũng gọi. Nghe có vẻ đủ bình thường, nhưng hãy cứ thành thật đi. Với một cái tên như Lester, là thành viên của một hợp tác xã thợ thủ công với dung nhan được tóm gọn là hấp dẫn theo cách riêng... thì... Hy vọng của tôi bay bổng tương đối thấp.
Dẫu vậy, tôi thấy rằng ra khỏi ngôi nhà này chẳng phải là điều tệ nhất trên đời với tôi. Tôi có thể thực tập một vài mánh nữ tính với anh ta, thử một vài kỹ thuật là Lou đã bày cho trong buổi Gặp gỡ Người Trong mộng. Phải, tôi tuyệt vọng đến thế đấy.
Margaret đang nhìn – từ khi chúng tôi nói chuyện hồi cuối tuần, chị vẫn không hở thêm lời nào về đề tài chồng chị cả. Angus ngồi nhìn trong khi tôi kiên nhẫn làm theo lời khuyên của Lou... một chiếc váy đủ ngắn để thể hiện rằng, phải, tôi có đôi chân cực đỉnh. Một chút son môi, một chút nước thánh trên tóc, và tôi đã sẵn sàng lên đường. Tôi hôn Angus liên tục, bảo nó đừng có thấy ghen tị, cô đơn hay thất vọng, bảo rằng nó có thể xem kênh HBO và đặt pizza, rồi chợt nhận ra mình đã đi quá xa, quá xa trên con đường trở thành "Quý cô yêu chó kỳ quặc", tôi bèn quay đầu đi ra ngoài.
Lester và tôi sẽ gặp nhau ở quán Blackie, và tôi thấy rằng mình nên đi bộ. Đó là một đêm đẹp trời, chỉ hơi se se lạnh, và ở phía Tây, có một đường vô cùng mảnh màu đỏ khi ánh hoàng hôn còn cố níu kéo thêm một chút nữa. Tôi dành một giây để ngắm nhìn ngôi nhà của mình. Tôi đã để chiếc đèn hiệu Tiffany sáng cho Angus, và đèn treo ngoài hiên cũng đang bật. Nụ hoa mẫu đơn chi chít đầy hứa hẹn... trong khoảng một tuần nữa, chúng sẽ bừng nở thành những đóa hoa thơm ngát, mê say tỏa hương khắp căn nhà. Lối đi bằng đá hoa được viền bằng hoa oải hương, dương xỉ và thạch nam, còn ngọc trâm thì chen nhau thành một khối xanh tươi dưới chân hòm thư.
Đó là một ngôi nhà hoàn hảo, ngọt ngào đủ để được xuất hiện trên trang bìa tạp chí, ấm cúng, chào đón, độc đáo. Chỉ thiếu có một thứ – một người chồng. Lũ trẻ. Cả gia đình đáng yêu mà tôi luôn luôn hình dung tới... cái gia đình mà ngày càng khó tưởng tượng hơn.
Có thể bạn sẽ thắc mắc vì sao tôi không bán ngôi nhà sau khi Andrew bỏ rơi nó cùng với tôi. Dù sao thì, nó đáng lẽ đã là nhà của chúng tôi. Nhưng tôi yêu nó, và nó có thật nhiều tiềm năng. Cứ nghĩ đến việc không còn được nghe tiếng sông Farmington rì rầm nhè nhẹ từ phía xa, hay để cho ai đó khác trồng hành và treo dương xỉ trên hiên nhà... tôi không thể làm như thế đươc. Và phải, có lẽ tôi đang níu lấy mảnh vụ cuối cùng của Andrew và tôi. Chúng tôi đã lên kế hoạch sống hạnh phúc ở đây...
Vậy là, thay vì trở thành nhà của chúng tôi, nó trở thành nhà của tôi. Ngôi nhà đó là liệu pháp cho sự đau khổ của tôi, và vì tôi đã chăm chút cho nó, biến nó thành một chốn tôn nghiêm tiện nghi, đẹp đẽ và đôi chút tươi vui bất ngờ, bạn có thể tin chắc rằng tôi vẫn hình dung ra một cuộc trả thù của mình với Andrew. Rằng tôi sẽ gặp ai đó tốt hơn, thông minh hơn, cao hơn, vui tính hơn, tử tế hơn... ai đó ngưỡng mộ tôi dến phát điên, cảm ơn bạn lắm. Và Andrew sẽ thấy. Đó là mất mát ngu ngốc của anh ta. Và anh ta có thể sẽ cô đơn và đau khổ đến hết phần đời ngu ngốc còn lại.
Hiển nhiên, mọi chuyện không thành ra như thế, nếu không thì tôi đã chẳng đứng trên vỉa hè này, một bên là anh bạn trai giả, và bên kia là người thợ rèn, một tên cựu tù khiến phần đàn bà trong tôi phải sôi sục.
"Đi thôi," tôi tự bảo mình. Margaret mấy hôm nay có thể hơi thiếu tình yêu, nhưng chị ấy sẽ không gán ghép tôi với một người tệ hại đâu. Lester thợ rèn. Quả là hơi khó để thấy hứng thú về anh ta. Lester. Les. Không. Chẳng có gì cả.
Blackie đông nghẹt, và ngay lập tức, tôi ân hận vì đã bố trí cuộc hẹn như thế này. Tôi nên làm gì đây, cứ vỗ vai từng người và hỏi họ có phải Lester thợ rèn không chăng? Có ai là thợ rèn trong này không ạ? Làm ơn, nếu bạn là thợ rèn, xin hãy báo với quầy bar ngay lập tức.
"Tôi có thể lấy gì cho cô?" người pha chế hỏi khi tôi rướn người về phía trước.
"Một rượu gin pha tonic được không?" tôi hỏi.
"Có ngay," anh ta đáp.
Chà, vậy là tôi ở đây, một lần nữa cố gắng truyền tải Vẻ Ngoài, sự tự tin, sự hấp dẫn, cái ánh mắt Tôi chỉ là một người vui vẻ quan sát cuộc đời này mà vốn không thể hiện sự háo hức thầm mong tìm được bạn trai để tôi không phải cô đơn khi em gái cưới chồng chưa cưới cũ, mà chuyện này có vẻ sẽ sớm thôi, khỉ thế. Khiêu vũ tốt là một điểm cộng.
"Xin lỗi, cô là Grace?" một giọng nói vang lên sau vai tôi, "Tôi là Lester."
Tôi quay lại. Mắt tôi mở to. Nhịp tim đứng lại hoàn toàn, rồi đập dồn khoảng 180 nhịp một phút.
"Cô là Grace, đúng chứ?" người đàn ông hỏi.
"Cảm ơn," tôi lắp bắp. Là trong câu "Cảm ơn Chúa!" rồi tôi ngậm miệng lại và mỉm cười, "Chào. Tôi muốn nói, phải. Tôi là Grace. Xin chào. Tôi khỏe, cảm ơn."
Tôi lắp bắp như một con ngốc. Bạn cũng sẽ thế thôi, nếu bạn nhìn thấy anh chàng này. Lạy Chúa lòng lành trên thiên đường, ôi, Margaret, cám ơn chị, vì trước mặt em là một người đàn ông thuộc kiểu mọi phụ nữ trên trái đất đều muốn ăn ngấu nghiến kèm kem phết bơ và xốt sô cô la. Tóc đen. Mắt đen kiểu gipsy. Má lúm chết người. Áo sơ mi mở để lộ làn da ngăm đen và cái cổ trơn láng gọi mời. Kiểu như Julian nhưng nguy hiểm hơn, ít đáng yêu hơn. Da sẫm hơn. Cao hơn. Hừng hực lửa tình. Ơn trời.
Người pha chế đưa cho tôi đồ uống, và tôi mụ mị đưa cho anh ta một tờ 20 đô. "Không cần thối lại," tôi lẩm bẩm.
"Tôi lấy cho chúng ta một bàn rồi," Lester nói. "Ở phía kia, đằng sau. Chúng ta đi chứ?"
Anh dẫn đường, nghĩa là tôi được ngắm nghía bộ mông của anh khi chúng tôi luồn lách qua đám đông. Thế là sẽ gửi hoa cho Margaret, giặt đồ và nướng bánh sô cô la cho chị, tôi thầm cám ơn chị vì đã ghép tôi với anh chàng Lester thợ rèn, một người hơn đứt cái tiêu chuẩn "hấp dẫn theo cách riêng".
"Tôi thực sự bị kích động khi Margaret gọi điện." Lester ngồi xuống và nói. Anh đã có một cốc bia, và giờ thì nhấp một ngụm. "Cô ấy thật tuyệt."
"Ồ," tôi nói, vẫn còn đang ở trạng thái ngu muội hoàn toàn. "Cái đó... phải. Đúng thế. Tôi yêu chị gái mình."
Anh cười thật tươi, tôi nghe một tiếng rên nhỏ dưới cuống họng mình.
"Vậy là cô làm việc ở trường học à?" anh hỏi.
Tôi sốc lại tinh thần. "Phải, đúng thế," tôi trả lời. "Tôi là giáo viên lịch sử ở Học viện Manning."
Tôi cố gắng xoay xở để nói nốt mấy câu về việc tôi làm gì và ở đâu, nhưng tôi không thể thư giãn tôi. Người đàn ông này đẹp trai đến không tin nổi. Tóc anh dày và khá dài, uốn lượn duyên dáng quanh khuôn mặt. Anh có đôi tay thật phi thường, khỏe mạnh và sẫm màu với những ngón tay và một vết cắt đang lành mà tôi chỉ thèm được hôn cho chóng khỏi.
"Vậy, Lester, anh là thợ rèn gì?" tôi nuốt nước bọt, hỏi.
"À, thực ra tôi mang cho cô một tác phẩm của mình đây. Một món quà nhỏ thay cho lời cảm ơn vì đã tới gặp tôi." Anh với tay vào chiếc túi da tơi tả bên cạnh và lôi ra thứ gì đó.
Một món quà! Tôi tan chảy như... thật ra là, như một mẩu kim loại bị nấu chảy, hẳn nhiên rồi. Anh ấy làm cho tôi thứ gì đó.
Lester thẳng người lên và đặt vật đó lên bàn.
Nó thật đẹp. Làm bằng sắt, một hình người trừ tượng vươn lên từ chân đế, mảnh kim loại uốn lượn duyên dáng thành một đường cong mềm mại, đôi tay vươn lên thiên đường, mái tóc sắt chảy dài như thể chào đón cơn gió thổi tung vào một ngày hè. "Ôi, trời ơi," tôi thốt lên. "Nó đẹp quá."
"Cảm ơn," anh nói. "Nó thuộc một chuỗi tác phẩm mà tôi đang làm, và chúng bán chạy lắm. Nhưng cái của cô thì đặc biệt, Grace ạ." Anh dừng lại, nhìn tôi bằng đôi mắt đen thăm thẳm. "Tôi nghĩ cô rất tuyệt, Grace. Tôi hy vọng chúng ta sẽ thực sự hợp nhau. Cái này giống như là một món quà bày tỏ thiện ý của tôi."
"Ôi chao," tôi nói. "Vâng." Là trong câu Vâng, em sẽ cưới anh và sinh cho chúng ta bốn đứa con khỏe mạnh.
Anh lại cười thật tươi, tôi lập cập cầm lấy ly rượu và uống cạn.
"Thứ lỗi cho tôi một giây," Lester nói. "Tôi phải gọi một cuộc điện thoại ngắn, tôi sẽ trở lại ngay. Rất xin lỗi."
"Ồ, không, không hề gì," tôi kiềm chế. Tôi có thể sử dụng thời gian đó để lấy lại kiểm soát, bởi vì thực sự là tôi đã lảo đảo bên bến bờ cực khoái. Ai mà trách tôi được chứ? Quý ông Gipsy đẹp đẽ thích tôi. Muốn một mối quan hệ với tôi. Có thể dễ dàng như thế này thật sao? Thử tưởng tượng cảnh đưa anh ấy về nhà để gặp mọi người mà xem! Tưởng tượng được có anh đi cùng trong lần tới Natalie và Andrew mời ghé chơi. Tưởng tượng Callahan O'Shea nhìn thấy tôi và Người Đàn Ông Gipsy đẹp đẽ xem! Thế có phải là ngầu lắm không! Chúa lòng lành!
Tôi vồ lấy điện thoại trong túi và nhấn số máy nhà.
"Margaret," tôi hối hả thầm thì khi chị bắt máy. "Em yêu anh ấy! Cảm ơn chị! Anh ấy thật đáng kinh ngạc! Anh ấy không hấp dẫn theo cách riêng! Anh ấy lộng lẫy đến không thể tin nổi!"
"Chị vừa mới bật phim Các vị thần và những vị tướng." Margaret nói. "Em xem cái thứ vớ vẩn này thật đấy à?"
"Anh ấy thật kỳ diệu, Margs!"
"Được rồi. Rất vui được phục vụ. Anh ta có vẻ nôn nóng muốn gặp em. Thực ra ban đầu anh ta muốn làm quen với chị trước, nhưng chị lại xòe nhẫn cưới ra. Giờ thì chị ân hận rồi," chị nói, nghe hơi ngạc nhiên.
"Ồ, anh ấy quay lại rồi. Cám ơn lần nữa, Margs. Em dập máy đây." Tôi nhấn nút "Kết thúc cuộc gọi" và mỉm cười khi Lester trở lại và ngồi xuống. Cả cơ thể tôi rung động những ham muốn.
Trong khoảng nửa tiếng sau đó, chúng tôi cố gắng nói chuyện. Thực ra tôi là người gặp khó khăn trong chuyện đó và vì thế đành cố gắng thể hiện rằng mình là một người giỏi lắng nghe, bất chấp sự thật là tôi gần như không thể tập trung chú ý nổi, nhờ cơn say mê đang rạo rực trong tôi. Lờ mờ, tôi nghe Lester kể cho mình về gia đình anh, chuyện anh trở thành thợ rèn như thế nào, anh đã trưng bày ở những đâu tại New York và San Francisco. Anh đã có một mối quan hệ kéo dài (với một người phụ nữ, điều đó ru ngủ bất cứ nỗi lo sợ mong manh nào), nhưng chuyện đó lại không thành. Giờ anh đang muốn ổn định cuộc sống. Anh thích nấu ăn và rất nóng lòng được làm cho tôi bữa tối. Anh muốn có con. Anh thật hoàn hảo.
Rồi điện thoại của anh đổ chuông. "Ôi, chán thật, tôi xin lỗi, Grace," anh nói với nụ cười áy náy, liếc về phía màn hình điện thoại. "Tôi đang chờ cuộc gọi này."
"Không, không, anh cứ tự nhiên," tôi nói, nhấp ly gin tonic. Cứ làm gì anh muốn, cưng ạ. Em là của anh.
Lester lật mở điện thoại. "Cô muốn gì, con đĩ kia?" anh hỏi gặng, mặt méo đi vì giận.
Tôi sặc và phì ra, lảo đảo ngồi thẳng lại trên ghế.
Xung quanh tôi, mọi người im phăng phắc. Lester không để ý gì đến chúng tôi.
"À, thế đoán xem tôi đang ở đâu?" anh ta gắt, hơi dịch ra xa khỏi tôi. "Tôi đang ở quán bar với một người đàn bà! Thế đấy, đồ điếm tởm lợm! Và tôi sẽ đưa cô ta về nhà rồi sẽ quan hệ với cô ta!" Giọng anh ta mỗi lúc một to, vỡ ra ào ạt. "Phải rồi đấy! Trên ghế băng, trên giường, trên sàn bếp, trên cái bàn bếp đáng nguyền rủa! Cô thích như thế chứ, đồ cặn bã gian dối khối nạn?" Rồi anh ta đóng nắp điện thoại, nhìn tôi và mỉm cười. "Chúng ta đến đâu rồi nhỉ?" anh ta nhã nhặn nói.
"Ờ..." tôi nói, liếc nhìn quanh sợ hãi đến cứng người. "Đó là ngươi cũ của anh hả?" tôi hỏi.
"Cô ta chẳng có nghĩ lý gì với tôi cả," Lester nói, "Này, cô có muốn trở lại chỗ của tôi không? Tôi có thể nấu bữa tối cho chúng ta."
Toàn bộ lục phủ ngũ tạng của tôi co vào kinh hãi. Đột nhiên, tôi không muốn bất cứ điều gì từ căn bếp của Lester cả, cảm ơn nhiều lắm.
"Hơ... ừm, Lester. Anh có nghĩ là tôi hơi quá giới hạn nếu tôi nghĩ rằng anh, à, vẫn chưa thực sự quên cô ấy không?" Tôi cố mỉm cười.
Gương mặt Lester xịu xuống. "Ôi, khốn thật," anh ta nức nở, "tôi vẫn yêu cô ấy! Tôi yêu cô ấy và điều đó đang giết tôi!" Anh ta gục đầu xuống bàn và liên tục đập trán, nức nở, khụt khịt, nước mắt tuôn ào ào.
Tôi bắt gặp ánh mắt của cô phục vụ bàn và chỉ vào ly rượu của mình. "Cho tôi một ly nữa," tôi gọi.
MỘT TIẾNG RƯỠI SAU, cuối cùng tôi cũng đưa được Lester ra xe, nghe tất cả mọi chuyện về Stefania, một cô gái Nga lạnh lùng đã bỏ anh theo một người đàn bà khác... về việc anh đã tới nhà và thống thiết gọi tên nàng mãi, mãi, mãi cho tới khi cảnh sát được gọi đến và kéo anh đi khỏi đó như thế nào... về việc anh đã gọi cho cô 107 lần trong một tối ra sao... về việc anh đã xóa nước Nga khỏi một tấm bản đồ cổ ở thư viện công cộng và rồi phải chấp hành 100 giờ phục vụ cộng đồng kiểu gì. Tôi gật đàu và lẩm bẩm, nhấp phần rượu rất-chi-cần-thiết (tôi đi bộ về nhà, có gì là hại đâu chứ?) Nghệ sĩ, tôi nghĩ như vậy khi lắng nghe bài diễn văn cay đắng của anh chàng. Tôi cũng đã từng bị đá, nhưng bạn không hề thấy tôi bậy lên bãi cỏ nhà ai đâu. Có khi Kiki sẽ thích anh ta.
"Vậy, này. Chúc may mắn nhé, Les," tôi nói, chà chà lên bắp tay. Đêm trở lạnh hơn và sương mù đã giăng quanh đèn đường.
"Tôi căm thù tình yêu," anh ta tuyên bố với trời. "Hãy nghiền nát tôi đi, sao lại không làm chứ? Giế́t tôi đi, trời ơi!"
"Cứng rắn lên nào," tôi nói. "Và... thật ra thì cảm ơn vì đồ uống nhé."
Tôi nhìn theo khi anh ta lái xe ra khỏi bãi đỗ – không đời nào tôi vào xe với anh ta, dù cho lời đề nghị được đưa tôi về của anh ta có hiền lành tử tế đến đâu. Thở dài, tôi nhìn đồng hồ. Mười giờ tối thứ Tư. Một chàng nữa ngã xuống.
Chết tiệt. Tôi để quên bức tượng trong quán, và dù người làm ra nó có bị điên hay không, tôi vẫn thích nó. Thực ra, rất có thể nó sẽ có giá trị hơn trong tương lai gần. Thợ rèn được đưa vào trại. Giá tăng vọt. Tôi ghi chú trong đầu là phải bóp cổ Margaret ngay khi về đến nhà. Rốt cuộc thì chị ấy là luật sư cơ mà. Có thể lần tới ghép đôi cho tôi, chị ấy nên tiến hành kiểm tra lý lịch trước.
Tôi trở vào trong, lấy lại bức tượng, len lỏi lần nữa qua biển người nêm kín trong Blackie và đẩy cửa để đi ra. Nó bị kẹt. Tôi đẩy mạnh hơn và nó đột ngột mở ra, nện vào ai đó cũng đang cố vào cùng lúc đó.
"Ái," anh ta nói.
Tôi nhắm mắt. "Đi thì phải nhìn chứ," tôi càu nhàu.
"Đáng lý tôi phải biết đó là cô chứ," Callahan O'Shea nói. "Nốc rượu đấy à, Grace?"
"Tôi có hẹn, cảm ơn nhiều. Và anh chẳng có tư cách mà chỉ trích đâu. Một người Ireland trong quán rượu. Lạ lùng gớm."
"Tôi thấy là chúng ta lại say rồi. Hy vọng là cô không lái xe." Tia nhìn của anh ta chuyển từ tôi qua quầy bar. Tôi quay lại nhìn. Một cô gái tóc vàng hấp dẫn chỉa mấy ngón tay đang ngúc ngoắc ra cho anh ta và mỉm cười.
"Tôi không say! Và tôi không lái xe, nên đừng có lo. Tận hưởng cuộc hẹn đi. Bảo cô ấy gọi ly đúp ấy nhé." Nói xong, tôi đi qua anh ta về phía đêm rét mướt.
Callahan O'Shea có thể là một gã ngạo mạn khó chịu, nhưng tôi phải thừa nhận anh ta đã đúng về tửu lượng của tôi. Vốn dĩ, tôi định ăn chút đồ, nhưng khi cô phục vụ bàn tới, Lester lại đang ở cao trào của bài diễn văn cay đắng về tình yêu, và gọi món cánh gà nướng lúc đó thì có vẻ hơi thiếu tế nhị. À thì, tôi không hẳn là say, chỉ hơi ù đầu một chút. Thêm vào đó mùi hoa tử đinh hương nồng nàn thực ra lại tạo thành một cảm giác khá thú vị.
Sương giờ đã dày hơn rồi, và tôi không thấy tận mắt tóc mình đang làm trò gì, nhưng tôi có thể cảm thấy nó xù ra, phồng lên, duỗi ra như một sinh vật hoang dã. Tôi hít vào thêm không khí vốn đầy mùi tử đinh hương và vấp – cái giá của việc nhắm mắt trước vỉa hè lô nhô của Peterston – nhưng lấy lại thăng bằng một cách nhanh chóng.
"Tôi không thể tin là bạn trai cô lại để cô đi bộ về trong tình trạng thế này đấy, Grace. Đúng là đồ vô lại."
Tôi quắc mắt. "Lại anh. Anh làm gì ở đây?"
"Đưa cô về. Tôi thấy là chúng ta vừa thắng giải Emmy," Callahan nói, nghiêng đầu để nhìn rõ hơn bức tượng của tôi.
"Đây là một món quà đáng yêu. Từ Wyatt. Anh ấy đã mang nó đến cho tôi. Và anh không cần phải đi với tôi về nhà."
"Ai đó nên làm thế. Nghiêm túc nào, anh bạn trai đó của cô đâu rồi?"
"Anh ấy có một ca phẫu thuật vào buổi sáng và phải đi. Nên anh ấy đi rồi."
"Hừm," Callahan nói. "Vì sao ít nhất anh ta không lái xe đưa cô về nhà? Hay là anh ta phải tụ tập với lũ mèo hoang?"
"Tôi muốn đi bộ. Tôi khăng khăng đòi đi. Với lại, còn cuộc hẹn của anh thì sao? Anh cứ để cô ấy một mình ở quán rượu như thế à? Chậc chậc."
"Cô ta không phải đối tượng hẹn hò của tôi."
"Nhưng tôi thấy cô ta vẫy anh đúng kiểu nhận ra người đang chờ đợi."
"Nhưng cô ta không phải đối tượng hẹn hò của tôi," anh ta nói.
"Nhưng tôi vẫn thấy thật khó tin," tôi nói. "Vậy thì cô ta là ai?"
"Nhân viên quản chế của tôi." Callahan cười nhăn nhở. "Giờ nói với Chú Cal sự thật nào, Grace. Có phải chúng ta có một vụ gây gổ nhỏ với bạn trai cô tối nay không?"
"Không, chúng tôi không gây gổ - sao cũng được. Và điều đó thật như lời Chúa vậy." Có lẽ giờ là thời điểm tốt để đổi đề tài. "Anh là người Ireland thật à?"
"Cô nghĩ sao, thiên tài?"
Tôi nghĩ anh là thằng khốn. Oái. Có khi tôi nói thành tiếng rồi.
"Có lẽ cô nên trung thành với Coca khi ra ngoài lần sau, hả?" anh ta gợi ý. "Cô uống mấy ly vậy?"
"Hai ly gin pha tonic – thực ra là một rưỡi – và tôi không hay uống, thế nên phải, có lẽ tôi hơi ngà ngà. Chỉ thế thôi." Chúng tôi tới một trụ cầu bắc qua đường sắt.
"Vậy là cô không thể kham được rượu. Mà này, cô nặng bao nhiêu cân?"
"Cal, hỏi cân nặng của phụ nữ là một sai lầm sơ đẳng đấy, vậy nên rút lại lời đi, cậu bé."
Anh ta cười, cái âm thanh mờ ám, hư hỏng kiểu đáng yêu ấy. "Tôi thích lúc cô gọi tôi là 'cậu bé'. Và tôi sẽ gọi cô là 'sâu rượu', thế nào?"
Tôi thở dài thành tiếng. "Nghe này, hỡi yêu tinh Callahan O'Shea, cảm ơn vì đã hộ tống tôi một đoạn xa thế này. Chỉ còn vài tòa nhà là về tới nơi rồi. Sao anh không quay lại với cô gái của anh đi nhỉ?"
"Bởi vì đây không phải là khu dân cư an toàn nhất và tôi không muốn cô đi bộ về một mình."
Á. Đây chính là khu vực lộm nhộm của vùng này... thực tế là, khi một vụ mua bán thuốc phiện diễn ra thì nó thường xảy ra ở ngay đây, dưới chân cầu. Tôi lén nhìn khuôn mặt của Cal. Bên cạnh vẻ ngoài cực kỳ ưa nhìn, tôi phải thừa nhận, anh ta thật ra... rất chi là, chu đáo.
"Cảm ơn," tôi nói. "Anh chắc chắn là đối tượng hẹn hò của anh không bận tâm chứ?"
"Sao cô ấy lại bận tâm chứ? Tôi đang làm dịch vụ công ích cơ mà."
Bước xuống mấy bậc thang kim loại của cây cầu nhỏ, tôi trượt chân. Callahan với ra và chộp lấy tôi trước khi xảy ra hậu quả. Cánh tay ấm áp, rắn chắc, đáng tin cậy. Chẳng ngại ở lại đây cả đêm. Mùi anh ta cũng thật dễ chịu, điên thật, giống mùi xà phòng và gỗ.
Anh ta với tay ra và nhẹ nhàng lấy cái gì đó ra khỏi tóc tôi... một chiếc lá. Nhìn nó một chút rồi thả rơi. Vẫn giữ lấy tôi, bàn tay anh ta thật ấm trên bắp tay tôi.
"Vậy. Người hẹn hò của anh," tôi buột miệng. "Ừm. Cô ấy có vẻ đáng yêu. Ý tôi là trông đáng yêu." Tim tôi quẫy đùng đùng trong lồng ngực như con cá sắp chết.
Cal bỏ tay tôi ra. "Cô ấy rất tốt. Dù không phải người tôi hẹn hò. Như tôi đã nói với cô đấy."
"Ồ," cảm giác nhẹ nhõm ào xuống đầu gối tôi, khiến chúng ran lên đau đớn. Không. Tôi không muốn Callahan hẹn hò với ai hết. Và chuyện đó nói lên điều gì? Chúng tôi lại bắt đầu bước, bên cạnh nhau, sương mù bao bọc chúng tôi khỏi ánh đèn pha thi thoảng lướt qua, giảm bớt âm thanh của xe cộ. Tôi nuốt nước bọt. "Vậy, Cal, anh có... ừm... đang gặp gỡ ai không?"
Anh đưa một ánh mắt khó đoán về phía tôi. "Không, Grace, tôi không."
"Anh không phải tip người dành cho hôn nhân, tôi đoán đúng không? Chưa muốn ổn định?"
"Tôi rất muốn được ổn định," anh ta nói. "Một người vợ, hai đứa con, một bãi cỏ để chăm sóc."
"Thật ư?" tôi hỏi. Phải, thực thế. Callahan gây cho tôi ấn tượng về loại người sẽ bước vào phòng dưới nền nhạc Xấu xa tận xương tủy. Cắt cỏ trong khi lũ trẻ đang vui đùa ấy hả? Hừm.
"Thật." Anh thọc tay vào túi. "Không phải đấy là những điều Bác sĩ Tuyệt vời muốn sao?"
"Ồ, à, tất nhiên rồi. Tôi đoán vậy. Tôi không biết." Đây không phải là cuộc nói chuyện tôi muốn có trong tình trạng hơi chếnh choáng. "Chẳng dễ dàng gì khi ở bên một người đã kết hôn với công việc," tôi kết thúc chẳng ra đâu vào đâu.
"Phải," Cal nói.
"Nên anh biết đấy, mọi chuyện cũng chẳng phải tuyệt vời như vẻ bề ngoài đâu," tôi thêm, và ngạc nhiên với chính mình.
"Tôi hiểu." Cal quay lại nhìn tôi. Anh ta mỉm cười, chỉ một chút thôi, và tôi vội nhìn xuống. Tôi không biết gì về người đàn ông này. Chỉ biết anh ta hấp dẫn không thể chối cãi. Rằng anh ta muốn ổn định. Rằng anh ta đã phải ngồi tù vì hành động phạm pháp.
"Cal này, anh có hối hận vì đã biển thủ số tiền đó không?" tôi đột ngột hỏi.
Anh ta nghiêng đầu cân nhắc. "Chuyện đó phức tạp lắm."
"Sao anh lại không xổ hết ra đi nhỉ, anh chàng Ireland? Anh đã làm gì vậy?"
Anh ta bật cười. "Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ kể cho cô. Đằng nào chúng ta cũng sắp về đến nhà rồi."
Chúng ta sắp về đến nhà rồi. Cứ như là chúng tôi ở cùng một chỗ. Cứ như là anh sẽ bước vào, và Angus sẽ không cắn. Cứ như là tôi – hoặc có thể là anh – sẽ làm ít đồ ăn nhẹ và cùng tôi xem phim. Hoặc không. Hoặc có thể chúng tôi chỉ lên gác, khỉ thật. Trút bỏ vài mảnh vải. Rèn luyện thân thể tí chút.
"Đây rồi," Callahan nói, đi cùng tôi lên lối mòn. Hàng rào sắt trước hiên trơn và lạnh, còn bàn tay của Callahan trên lưng tôi thì cảm giác còn ấm hơn ban nãy. Chao ôi. Đợi một chút. Bàn tay anh ta trên lưng tôi. Anh ấy đang chạm vào tôi, một người đàn ông, cảm giác thật thích, giống như một mặt trời nhỏ đang ngự ở đó, tỏa hơi ấm tới những vùng xa xôi sâu thẳm trong cơ thể tôi.
Tôi quay lại phía anh ta, định nói gì đó – sao cơ, đầu tôi hoàn toàn trống rỗng. Hình ảnh nụ cười của anh ấy, đôi mắt trìu mến, đáng yêu của anh ấy cuốn sạch ý nghĩ khỏi đầu tôi.
Đầu gối tôi mềm nhũn và run rẩy, tim tôi phồng lên dưới xương sườn trong một làn sóng ấm áp. Mất một giây, tôi có thể cảm thấy nếu hôn Callahan O'Shea thì sẽ thế nào, và sức mạnh của cảnh tượng đó khiến dạ dày tôi lùng bùng. Môi tôi khẽ hé mở, mắt khép run rẩy. Anh ta như một thỏi nam châm, hút tôi vào.
"Chúc ngủ ngon, cô sâu rượu nhỏ bé của tôi," anh ta nói.
Tôi nói, "Rất cám ơn anh, cậu bé. Cám ơn vì đã đi cùng tôi về nhà."
Và với một nụ cười rạng rỡ khiến tôi mềm ra đến tận xương tủy, anh quay người bỏ đi, về lại với cô gái không phải đối tượng hẹn hò của anh, để lại tôi lơ ngơ không chắc mình đang thấy cực kỳ nhẹ nhõm hay thất vọng vô cùng.
Chương 16
"Bố ơi", tôi gọi vào một buổi tối sau khi tan trường. Ghé qua nhà bố mẹ là một thói quen của tôi – cũng có lúc bạn chẳng học được gì từ kinh nghiệm, phải không nào? Sự thật là, nếu xét riêng ra, bố mẹ tôi đều là những người rất tốt. Bố tôi ngăn nắp và đáng tin cậy, đó đều là phẩm chất các ông bố nên có, tôi nghĩ vậy, và tình yêu của ông dành cho cuộc Nội chiến khiến chúng tôi đặc biệt gắn bó. Còn mẹ tôi là một phụ nữ sôi nổi, thông minh. Khi trưởng thành, bà đã là một người mẹ tận tụy, là kiểu người mẹ may trang phục Halloween cho chúng tôi và nướng bánh từ đầu đến cuối. Vốn dĩ, bố mẹ tôi vẫn luôn làm mọi việc riêng rẽ; tôi chỉ có một vài ký ức về việc họ đi chơi chỉ có hai người. Họ có bạn bè và cuộc sống xã hội bình thường như mọi người, nhưng còn nói đến tình yêu hay niềm đam mê sâu sắc và vĩnh cửu... đấy là nếu có, thì họ đã giấu rất kỹ.
Điều đó khiến tôi lo lắng. Sẽ thế nào nếu đó là kiểu hôn nhân mà kết cục tôi sẽ gặp, suốt ngày chèn ép và khó chịu với người bạn đời, ước ao mình đã chọn một cuộc sống khác? Nhìn Margaret xem. Nhìn nội và ba người chồng của bà xem, chẳng ai trong số đó được bà nhắc đến một cách âu yếm cả.
Bố đang ngồi bên bàn bếp, 177ml rượu vang đỏ mỗi ngày (chỉ vì lý do sức khỏe thôi) đặt bên cạnh. Tôi thả xích của Angus để con cún có thể chạy tới gặp người nó yêu thích thứ nhì trên thế giới.
"Xin chào, con gái rượu," ông nói, ngước lên khỏi tờ Nhật báo phố Wall. Rồi ông nhìn thấy con chó của tôi. "Angus! Mày thế nào, anh bạn?" Angus nhảy lên, sủa đầy yêu thương. "Ai là cậu bé ngoan, hả? Mày có phải con chó ngoan không?"
"Nó không hẳn là ngoan đâu ạ," tôi thừa nhận. "Nó cắn hàng xóm nhà con. Người thợ mộc ấy."
"Ồ, mấy cái cửa sổ thế nào rồi?" bố hỏi, nhấc bổng Angus lên để cưng nựng dễ hơn.
"Thực ra là xong cả rồi ạ." Và tôi phải thừa nhận, tôi thấy hụt hẫng. Không còn Callahan O'Shea trong nhà tôi nữa. "Anh ta làm việc rất tốt. Con cám ơn bố lần nữa, bố yêu."
Ông mỉm cười. "Có gì đâu. Này, bố nghe nói con vào vai Jackson ở Chancellorsville."
"Con được một con ngựa và mọi thứ," tôi nói, mỉm cười khiêm tốn. Trong số thành viên của hội Anh Em Chống Anh Em có một ông chủ trang trại ngựa thi thoảng vẫn cho thuê ngựa, miễn là chúng tôi phải qua được lớp học cưỡi ngựa. Ái chà, tôi chỉ được phép cưỡi con Snowlight, một con ngựa lùn béo, già, màu trắng với bộ bờm mềm mại và mỗi khi nghe tiếng động lớn thì chỉ chực nằm xuống, nên màn tập hợp đoàn quân của tôi có phần ít gay cấn hơn dự định. Tuy nhiên, trong vai Đại tá Jackson, tôi sẽ bị bắt trong trận này, nên chứng ủ rũ của Snowlight lại thành hữu ích.
"À mà bố đã rất tuyệt trong trận Bull Run đấy ạ," tôi nói. Bố gật đầu ra chiều hài lòng, lật một trang báo. "Mẹ đâu ạ?"
"Ở trong ga ra," bố trả lời.
"Xưởng điêu khắc!" Có thể nghe giọng mẹ rõ mồm một từ phía xưởng – mẹ rất khó chịu khi ai đó nhắc tới nó như một cái ga ra, cảm thấy như chúng tôi đang hạ thấp sự thể hiện bản thân của mẹ.
"Mẹ đang ở trong xưởng điêu khắc! Làm mấy bức tượng khiêu dâm!" bố hét tướng lên đáp, đập tờ báo xuống bàn. "Cầu Chúa giúp bố, Grace, nếu bố mà biết mẹ con sẽ méo mó khi mấy đứa bọn con đi học đại học..."
"Bố biết đấy, bố có thể cố gắng để ủng hộ mẹ một chút..."
"Đấy không phải là khiêu dâm!" Mẹ đứng ngay ngưỡng cửa, mặt đỏ phừng do nhiệt độ của lửa thổi thủy tinh. Angus lao vào ga ra và sủa vào tác phẩm nghệ thuật của mẹ.
"Con chào mẹ," tôi nói. "Mấy cái, à... tác phẩm điêu khắc ra sao rồi ạ?"
"Chào, con yêu," mẹ đáp, hôn lên má tôi. "Mẹ đang cố gắng sử dụng một loại thủy tinh nhẹ hơn. Cái tử cung gần đây mẹ bán được nặng tới 40 cân, nhưng mấy cái nhẹ hơn này thì lại cứ vỡ. Angus, không được! Tránh xa cái buồng trứng đấy ra, bé yêu!"
"Angus! Bánh này!" tôi gọi. Con chó lao trở lại vào trong bếp và mẹ đóng cánh cửa lại phía sau, rồi lon ton chạy đến cái lọ đựng bánh cho chó đặc biệt bố mẹ để dành cho con chó của tôi (không có cháu thì thế đấy).
"Của mày đây, chó ngoan!" mẹ nựng. Angus ngồi xuống, rồi giơ hai chân trước lên, gần như khiến mẹ ngất lịm vì thích thú. "Yêu quá đi mất! Phải, mày đấy! Mày là đứa nhỏ đáng yêu! Mày là Angus-Thối bé nhỏ của bà!" Cuối cùng, mẹ đứng thẳng dậy để nhìn vào đứa con máu thịt của mình. "Thế chuyện gì đưa con đến đây, Grace?"
"Ồ, con chỉ băn khoăn không biết gần đây bố mẹ có nói chuyện với Margaret không," tôi nói. Angus bực mình vì không còn được chú ý nữa, lon ton chạy đi phá phách cái gì đó. Từ sau vụ khóc lóc tưng bừng trong bếp nhà tôi, chị và tôi gần như không nói chuyện, giờ chị đang vùi đầu chìm sâu vào công việc hơn cả bình thường.
Mẹ đưa mắt nhìn bố vẻ cáu kỉnh. "Jim, con gái tới thăm kìa. Ông có nghĩ là nên bỏ tờ báo xuống và chú ý tới con bé không?"
Bố chỉ đảo mắt và tiếp tục đọc.
"Jim!"
"Mẹ, được mà. Bố chỉ đang thư giãn thôi. Bố vẫn đang nghe, phải không bố?"
Bố tôi gật đầu, nhìn mẹ tôi nhẫn nhịn.
"Về chuyện của Margaret và Stuart, ai mà biết được?" mẹ nói. "Chúng nó sẽ tìm ra cách thôi. Hôn nhân phức tạp lắm, con yêu ạ. Rồi một ngày nào đó con sẽ biết thôi." Mẹ đập nhẹ vào tờ báo của bố, nhận một cái lườm. "Phải không, Jim? Phức tạp."
"Với bà thì đúng thế," bố gầm gừ.
"Nói tới chuyện cưới xin, con yêu, Natalie muốn đảm bảo là mọi người rảnh để gặp nhau nửa ngày Chủ nhật, con bé nói với con chưa?"
"Cưới xin? Cái gì?" Giọng tôi vỡ òa.
"Cái gì?" mẹ hỏi.
"Mẹ vừa nói, 'nói tới chuyện cưới xin'. Hai người bọn họ đính hôn ạ?"
Bố hạ tờ báo xuống và nhìn tôi qua cặp kính. "Con không vấn đề gì với chuyện đó chứ, con gái rượu?"
"Ừm, vâng! Tất nhiên! Chắc chắn rồi! Con bé nói thế ạ? Nó chưa nói gì với con cả."
Mẹ vỗ vai tôi. "Không, không, nó không nói gì cả. Nhưng Grace, con yêu..." Mẹ ngừng lại. "Có vẻ như là chuyện đó đang tới."
"Ồ, con biết! Chắc rồi! Con hy vọng chuyện đó dẫn tới hôn nhân. Hai người đó rất hợp nhau."
"Và giờ con có Wyatt rồi, vậy nên cũng chẳng phải là khó chịu lắm, đúng không nào?" mẹ nói.
Mất một giây, tôi suýt tuôn ào ra sự thật về Wyatt Dunn, vị bác sĩ thần thánh. Con thực sự chỉ dựng cái gã đó lên để Nat không cảm thấy tội lỗi thôi, thưa bố mẹ. Và ồ, tiện đây, có thể con đang có tí tình cảm với tên cựu tù nhà bên đấy ạ. Nhưng bố mẹ sẽ nói gì trước chuyện đó? Tôi có thể tưởng tượng ra khuôn mặt họ, kinh hoàng, lo lắng, sợ hãi rằng tôi đã hóa điên. Cảm giác chắn chắn rằng tôi chưa quên được Andrew, rằng tôi đã tan nát đến không thể sửa chữa, rằng việc phải lòng Cal đã xác nhận rõ tình trạng tâm lý hoang mang của tôi. "Phải," tôi chậm rãi nói. "Con có Wyatt. Và cả đống bài vở cần chấm điểm nữa."
"Còn mẹ thì phải hoàn thành công việc nghệ thuật của mẹ," mẹ nói, chọc vào tờ báo của bố một lần nữa. "Nên ông tự đi mà nấu bữa tối nhé."
"Được rồi! Tôi rất muốn! Trình độ nấu nướng của bà cũng trôi xuống cống hết rồi, biết không. Kể từ khi bà trở thành một nghệ sĩ."
"Người lớn hơn đi, Jim." Mẹ quay sang tôi. "Con yêu, đợi chút. Chúng ta muốn gặp Wyatt." Mẹ với tới tờ lịch treo cạnh tủ lạnh. "Hãy hẹn ngày bây giờ luôn đi."
"Ôi, mẹ, mẹ biết rồi mà. Anh ấy bận lắm. Và hơn một tuần nữa thì anh ấy phải đi, ừm... tư vấn ở Boston mấy ngày. Ở tận... Úi, con phải đi rồi. Gặp lại bố mẹ sau. Con sẽ báo lại với mẹ về ngày hẹn."
Khi tôi đi loanh quanh để làm việc của mình, Angus ngồi trên lòng, giúp tôi ghì tay lại, dường như câu chuyện của mọi người – sự tích gặp nhau của họ – cứ trở đi trở lại trong đầu tôi. Bố mẹ tôi đến với nhau khi bố làm nhân viên cứu hộ còn mẹ thì đang bơi ở hồ Waramaug, giả vờ bị chìm để đùa bạn bè. Lúc đó mẹ 16 tuổi, chỉ đang nghịch dại, và nếu bố là người ít chân chất hơn, có lẽ bố đã nhận ra điều đó. Chuyện xảy ra, bố lôi mẹ lên khỏi hồ, phát hiện ra trong phổi mẹ hoàn toàn không có nước, mắng mỏ mẹ thậm tệ đến nỗi mẹ bật khóc. Và như thế, bố mẹ tôi đã yêu nhau.
Margaret và Stuart gặp nhau trong một cuộc tập dợt chữa cháy ở Harvard. Đó là một đêm tháng Giêng lạnh giá, và Margs chỉ mặc độc có bộ quần áo ngủ. Stuart đã quấn chị trong chiếc áo khoác của anh và để chị ngồi trong lòng sao cho chân chị không phải chạm xuống tuyết. Anh đưa chị trở lại phòng ký túc xá (và thẳng lên giường, theo diễn biến câu chuyện).
Tôi cũng muốn có một câu chuyện. Tôi không muốn kể, "Ô, bố và mẹ gặp nhau trên một trang web vì cả hai bố và mẹ đều quá đỗi tuyệt vọng nên chẳng nghĩ được đến cái gì khác." Hay, "Mẹ lừa bố vào phòng bằng cách giả vờ là mẹ không thể tự chọn được bóng đèn và lúc nào cũng trang điểm."
Andrew và tôi cũng từng có một câu chuyện. Một câu chuyện khá tuyệt. Có bao nhiêu người có thể nói họ đã từng gặp chồng mình khi nằm chết ở Gettysburg chứ? Chuyện đó đáng yêu chết đi được. Và tất nhiên, tôi nhắc nhở mình nghiêm khắc, đẩy nhẹ đầu Angus ra để thấy đường, rằng Natalie và Andrew cũng có một câu chuyện rất tuyệt nữa. Bố đã đính hôn với chị của mẹ, nhưng chỉ một lần nhìn thấy Natalie, bố đã biết ngay mình chọn nhầm người con gái khác nhà Emerson! Ha ha ha ha!
"Dừng lại," tôi tự rít lên với bản thân. "Rồi mày sẽ tìm được ai đó. Chắc chắn thế. Anh ấy không cần phải hoàn hảo. Chỉ cần đủ tốt. Và, phải, Natalie và Andrew rất có thể sẽ làm đám cưới. Chúng ta biết điều đó. Chúng ta không ngạc nhiên. Chúng ta sẽ tiếp nhận tin đó thật vui vẻ."
Nhưng tôi không thể lung lay nổi cảm giác u buồn sâu trong lòng khi làm mấy việc vặt... qua cửa hàng tạp hóa, tiệm giặt là, cửa hàng rượu để mua ít rượu vang trắng ngon và rẻ. Ở tiệm rượu: Anh giới thiệu mấy loại rượu, chúng tôi nói chuyện... Anh đã dành trước một chai, thấy chưa, nó ở đằng kia, trên giá ấy. Bất hạnh thay, người đàn ông phía sau quầy ở tiệm rượu lại 60 tuổi, nhẫn cưới trên tay, cùng với cả chục cân thịt nữa. Ở chợ: Chúng tôi tình cờ đụng nhau ở thùng hàng Ben & Jerry, tranh luận xem Vanilla Heath Bar hay Coffee Heath Bar tốt hơn, và vẫn không thể đồng tình được. Nhưng, không, người duy nhất đứng trước thùng Ben & Jerry là một cô bé khoảng 12 tuổi, dường như đang nhặt lấy nhặt để bánh Cinnamon Bun. Ở tiệm giặt là: Anh ấy đến lấy một bộ comple, tôi cần đồng phục sĩ quan quân miền Nam... Ôi chao, người duy nhất ở tiệm giặt là là một người phụ nữ dịu dàng nhỏ bé, chủ tiệm. "Cẩn thận đừng để dính đạn nhé!" bà nói, đưa cho tôi bộ quần áo.
"Lĩnh đạn là toàn bộ mục đích đấy ạ," tôi nói. Nụ cười cảm giác thật gượng gạo.
Về tới nhà, tôi cất chỗ đồ tạp phẩm đi, giằng hộp tampon ra khỏi Angus và thay vào đó, đưa cho nó que nhai làm sạch răng, rót một ly rượu và đi lên tầng áp mái với bộ đồng phục. Có phải tôi vẫn luôn xếp gọn bộ đồng phục của mình trên tầng áp mái không? À, không, không cho tới mùa đông, thường là thế, nhưng có vẻ như tối nay thì nó là một ý tưởng tốt. Và tôi không bật đèn, vì tôi biết đường quá rõ rồi.
Anh ta có ở đó, Callahan O'Shea đã trở lại mái nhà, tay chắp sau đầu, nhìn lên bầu trời.
Bố mẹ gặp nhau khi mẹ đánh vào mặt bố bằng cây gậy chơi hockey. Mẹ nghĩ bố đang rình mò ngôi nhà bên cạnh. Hóa ra không phải, chỉ là một người mới ra tù đêm đó thôi. Con hỏi vì sao ấy à? Ồ, bố con từng ăn trộm hơn một triệu đô la.
Thở dài, tôi giằng mình ra khỏi quanh cảnh đó và quay xuống nhà. Hình dung Wyatt Dunn về nhà, ôm lấy tôi, âu yếm áp má lên tóc tôi. Angus sẽ không cắn anh, thậm chí không cả sủa. Chúng tôi ngồi xuống trong căn phòng ăn ít khi được dùng tới của tôi, và tôi sẽ rót cho anh một ly rượu, còn anh muốn được nghe về lũ học sinh của tôi, tôi làm anh vui bằng cách kể cho anh nghe tôi đã chia lớp thành công dân của liên minh miền Nam và miền Bắc rồi yêu cầu chúng tranh luận xem vì sao phe của mình lại đúng, và toàn bộ phe miền Nam đều nói bằng giọng ê a theo đúng phong cách của vùng này, và cười khúc khích khi Emma Kirl nói "Dớ dửn" như thế nào.
Cơn mơ mộng của tôi mãnh liệt tới nỗi khi nghe tiếng gõ cửa vang lên, tôi gần như nghĩ rằng đó là Wyatt, rằng bằng cách nào đó mà tôi đã reo tên anh. Angus rơi vào trạng thái ăng ẳng cuồng loạn nên tôi bế nó lên và nhìn qua khe. Đó là Callahan O'Shea, anh ta đã xuống khỏi mái nhà. Mặt tôi nóng lên hầm hập.
"Chào," tôi nói, ôm lấy con chó đang gầm gừ dữ dội.
"Chào," Callahan nói, dựa vào ngưỡng cửa.
"Mọi chuyện ổn chứ?" Dù sao thì trời cũng đã tối rồi.
"Ừ." Anh chỉ nhìn tôi với đôi mắt xanh màu vải bò và tôi nhận ra, lần đầu tiên tôi nhận ra mống mắt của anh lốm đốm vàng. Anh mặc áo màu xanh lá cây nhẹ và cái mùi gỗ mới đốn phảng phất về phía tôi.
"Tôi giúp gì được anh?" tôi hỏi, giọng khàn khàn.
"Grace."
"Vâng?" tôi thì thào.
"Tôi muốn cô thôi đừng có rình mò tôi nữa," anh nói.
Bố khỉ! Tôi hít vào một hơi tội lỗi. "Rình mò? Tôi không... tôi... tôi... không..."
"Từ tầng áp mái. Cô có vấn đề gì với chuyện tôi ở trên mái nhà tôi?"
"Không! Tôi chỉ đang..." Gừ. Gừ. Ẳng! Angus đang vùng vẫy để thoát khỏi tay tôi, cho tôi một cái cớ tuyệt vời để trì hoãn. "Đợi một chút. Hoặc vào nhà đi. Tôi phải cho Angus vào chuồng."
Tôi nhốt Angus, hít mấy hơi thật sâu rồi trở ra để đối diện với người hàng xóm, người đang đứng ngay bên trong ngưỡng cửa, một bên lông mày mỉa mai nhướng lên. Đấy là nếu như lông mày có thể mỉa mai.
"Cal, tôi chỉ cất mấy thứ trên đó thôi. Tôi trông thấy anh, và phải, tôi có thắc mắc anh đang làm gì ngoài đó, được chứ? Tôi xin lỗi."
"Grace, cả hai chúng ta đều biết là cô đang rình mò. Kết thúc cho nhanh đi."
"Chà, ai đó có cái tôi to quá nhỉ?" tôi nói. "Tôi đang cất bộ đồng phục đại tướng của mình đi. Lên gác mà kiểm tra nếu anh muốn." Angus trong chuồng sủa vang lên ủng hộ tôi.
Callahan tiến lại gần hơn và nhìn xuống tôi – cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, tôi đoán vậy. Mắt anh ta lang thang tới tóc tôi, rồi... ôi, Chúa ơi... miệng tôi. "Đây là điều tôi muốn biết," anh ta nói. "Vì sao anh bạn trai của cô để cô ở một mình nhiều đến như thế?" Giọng anh ta thật êm dịu.
Cả cơ thể tôi phản ứng bằng một cơn rúng động khủng khiếp, nóng bỏng, rộn ràng. "Ôi... thì..." Tiếng tôi lẫn vào tiếng thở. "Tôi không chắc chuyện đó sẽ thành. Chúng tôi, ừm... đang xem xét lại."
Nói với anh ta là mày tự do đi, Grace. Nói ngay là mày và Wyatt đã chia tay đi.
Tôi đã không làm thế. Thành thật mà nói, thật quá đáng sợ. Toàn bộ cơ thể tôi run rẩy trước sự gần gũi của Callahan, và cảm giác sợ hãi. Sợ rằng anh đang chơi đùa với tôi, biết quá rõ ràng chỉ một nhịp nữa thôi là tôi sẽ vật anh xuống sàn mà xé tan quần áo anh ta.
Hình ảnh kích động ấy gần như ngay lập tức được thay bằng một hình ảnh khác, ít đáng mơ ước hơn nhiều – Cal đẩy tôi lại và nói, khá là chắc nịch, Không, cảm ơn, lại cái biểu hiện mỉa mai trên khuôn mặt quá là hấp dẫn ấy.
"Vậy." Giọng tôi hoạt bát và cao đạo. "Còn gì nữa không, anh O'Shea?"
"Không." Nhưng anh ta nhìn tôi, nhìn thực sự, và để tôi nói cho bạn biết nhé, thật khó vô cùng để duy trì việc cứ nhìn vào mắt nhau như thế. Tất nhiên là tôi đỏ mặt, vì mặt tôi đang nóng bừng lên.
"Không được rình mò nữa," cuối cùng, anh nói bằng giọng dịu dàng. "Hiểu chưa?"
"Vâng," tôi thì thầm. "Xin lỗi."
Rồi anh quay lưng bỏ đi, để lại tôi đứng như trời trồng giữa phòng khách, run rẩy và cảm thấy như áo lót mình hơi chật quá mức.
Được rồi, được rồi, tôi thừa nhận là tôi bị Callahan O'Shea hấp dẫn đến tuyệt vọng. Và đó không phải là một điều tốt. Trước hết, tôi không chắc anh ta thích mình lắm. Thứ hai... à. Không chỉ là vấn đề cựu tù. Chắc hẳn, nếu anh ta đã dùng ống nước đánh người hay gì đó thì rõ ràng là hết thuốc chữa. Còn biển thủ thì, phải, nó cũng là một tội ác. Nhưng không tệ đến thế, đúng không? Nếu anh ta đã ân hận... thêm nữa, anh ta đã trả nợ cho xã hội rồi...
Không. Không phải là quá khứ của anh ấy, cho dù rành rành là tôi đặt quá khứ rất nặng. Mà là cái sự thật rằng cả đời tôi, tôi luôn biết mình muốn gì. Andrew từng là Người Đó, và xem chuyện gì xảy ra. Điều tôi muốn bây giờ, cầu Chúa giúp tôi, là một Andrew khác, không có rắc rối yêu-em-gái kèm theo.
Callahan O'Shea quyến rũ đến kỳ cục, nhưng tôi không bao giờ thấy thoải mái xung quanh anh ta. Anh không phải là loại người nhìn tôi đầy ngưỡng mộ. Anh ta... anh ta... a, khốn thật, anh ta thật quá lắm. Quá to lớn, quá điển trai, quá hấp dẫn, quá kích động. Tôi cảm thấy quá nhiều thứ khi ở gần anh ta. Như thể thực sự rất phiền. Anh ta khiến tôi khó chịu và thèm khát và gay gắt trong khi tôi muốn mình ngọt ngào, yêu thương và êm ái. Tôi muốn được... ừm, giống như Natalie. Và tôi muốn một người đàn ông nhìn tôi như Andrew nhìn Natalie. Không phải Callahan, người nhìn tôi như thể anh ta biết rõ từng bí mật đen tối nhỏ nhặt của tôi.
Chúc các bạn online vui vẻ !