Polly po-cket
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Đời không như là mơ - trang 6

Chương 21

"Mẹ vừa đươch ủy quyền điêu khắc hình một đứa bé trong tử cung cho bệnh viên Nhi Yale New Heaven," mẹ thông báo trong bữa tối tiếp theo. Chúng tôi đang ở ngôi nhà của gia đình - tôi, Margaret, nội, mẹ và bố - và dùng bữa tối.

"Nghe hay đấy mẹ ạ," tôi nói, cắn một miếng bò hầm tuyệt hảo của mẹ.

"Tác phẩm đang thành hình rất đẹp, nếu mẹ cần phải nói," mẹ đồng tình.

"Và bà có nói, nửa tiếng một lần," bố lầm bầm.

"Ta đã suýt nữa chết trong lúc sinh," nội nói oang oang. "Họ phải gây mê cho ta. Khi ta tỉnh ba ngày sau đó, họ bảo ta đã có một đứa con trai xinh xắn."

"Đúng kiểu lâm bồn và sinh đẻ yêu thích của mình," Margaret lẩm bẩm, nốc hết ly rượu.

"Vấn đề với bức điêu khắc là đầu đứa bé cứ rơi ra..."

"Không giúp các bà mẹ đang mang bầu an tâm lắm nhỉ, con đoán thế," Margaret xen vào.

"...và mẹ không thể tìm cách để giữ nó ở yên đó," mẹ nói nốt, mắt lườm Margs.

"Lấy ít băng dính nhé?" bố gợi ý. Tôi cố nín cười.

"Jim, ông có cần phải liên tục hạ thấp công việc của tôi thế không? Hả? Grace, thẳng cái lưng lên con yêu. Con xinh đẹp là vậy, sao lại cứ còng lưng xuống như thế?"

"Nhìn dáng người là đoán được ngay có được giáo dục tốt không," nội nói, vớt cọng hành ra khỏi ly martini và thảy ngay vào miệng. "Một quý cô không bao giờ gù lưng cả. Grace, tóc cháu hôm nay sao vậy? Cháu trông như vừa mới bước từ ghế điện ra vậy."

"Ồ, nội có thích nó không, nội? Đáng giá cả một gia tài đấy ạ, phải, phong cách điện giật tưng bừng, chính là cái cháu đang theo đuổi đấy ạ. Cám ơn bà!"

"Mẹ này," bố nói, "sinh nhật năm nay mẹ muốn làm gì?"

Nội nhướng một bên lông mày lưa thưa lên. "Ồ, con còn nhớ hả? Ta đã tưởng con quên rồi. Chẳng thấy ai nói gì về chuyện đó cả."

"Tất nhiên là con nhớ chứ," bố chán nản.

"Ông ấy đã bao giờ quên chưa, mẹ Eleanor?" mẹ hỏi gay gắt trong một màn đoàn kết hiếm hỏi với bố.

"Ồ, nó có quên một lần đấy," nội chua chát nói.

"Hồi con sáu tuổi," bố thở dài.

"Hồi nó sáu tuổi. Ta đã tưởng ít nhất nó cũng làm cho ta cái thiếp, nhưng không. Chẳng có gì cả."

"Chà, con nghĩ chúng con sẽ đưa mẹ đi ăn tối vào thứ Sáu," bố nói. "Mẹ, Nancy và con, bọn con gái và mấy thằng con trai. Mẹ nghĩ sao? Nghe có thích không ạ?"

"Chúng ta sẽ đi đâu?"

"Đâu đó hào nhoáng đắt tiền, ở đó bà có thể cằn nhằn cả đêm," Margaret nói. "Đấy là ý tưởng của bà về thiên đường, đúng không nội?"

"Thực ra," tôi nói trong cơn bốc đồng, "con không tới được. Wyatt sẽ thuyết trình một bài nghiên cứ ở New York và con đã nói là con sẽ cùng tới thành phố với anh ấy. Vậy nên cháu xin lỗi nhé, nội. Cháu mong bà sẽ có một bữa tối vui vẻ."

Phải, đúng là vốn tôi đã lên kế hoạch nói với gia đình mình rằng Wyatt và tôi đã đường ai nấy đi - đám cưới của Natalie thì buộc phải có mặt, và rõ ràng là Wyatt thì không thể tới, vì chỉ là đồ tưởng tượng và này khác. Nhưng ý tưởng dành một tối thứ Sáu nghe nội miêu tả chi tiết mấy cái polyp mũi của bà và xem bố mẹ say sưa với những cơn cãi và liên tu bất tận, ngồi trong ánh hào quan của Andrew và Natalie trong khi Margaret xỉa xói mọi người... xin kiếu. Callahan O'Shea đã đúng. Tôi đã làm rất nhiều cho gia đình mình. Nhiều hơn cần thiết. Wyatt Dunn có thể cho tôi cái cớ cuối cùng trước khi, than ôi, chúng tôi buộc phải chia tay vĩnh viễn.

"Nhưng đó là sinh nhật ta mà." nội cau mày. "Hủy kế hoạch của cháu đi."

"Không ạ," tôi mỉm cười trả lời.

"Thời của ta, người ta biết tôn trọng người lớn tuổi lắm," bà bắt đầu.

"Thấy chưa, cháu đang nghĩ dân Eskimo đã nói đúng," Margaret nói. "Băng trôi? Bà nói sao, nội?"

Tôi phá lên cười, nhận được cái lườm của bà. "Con phải đi rồi. Còn bài vở phải chấm điểm và mấy việc nữa. Con yêu cả nhà. Gặp lại ở nhà nhé, Margs."

"Cạn ly, Grace," chị nói, nâng ly lên với tôi cùng một nụ cười ra chiều hiểu ý. "Này, Wyatt có anh em trai gì không?"

Tôi cười, vỗ vai chị và ra về.

Khi tấp vào lối rẽ lên nhà mười phút sau, tôi nhìn qua nhà Callahan. Có thể anh có nhà. Có thể anh muốn bầu bạn. Có thể anh sẽ lại suýt hôn tôi lần nữa. Có thể sẽ không có "suýt" nào nữa.

"Được ăn cả, ngã về không," tôi nói, bước ra khỏi xe. Cái đầu xinh xắn của Angus ngó lên cửa sổ và nó lại bắt đầu bài ca ăng ẳng chào mừng. "Đợi một giây thôi, bé yêu!" tôi bảo nó, rồi đi sang số nhà 36 Maple. Đi lên lối mòn. Gõ cửa. Dứt khoát. Chờ đợi.

Không ai trả lời. Tôi gõ lần nữa, tinh thần tôi bắt đầu nao núng. Liếc xuống phố, tôi mới nhận ra xe tải của Cal không có ở đó. Thở dài, tôi quay lại và về nhà.

Cái xe cũng không có ở đó ngày hôm sau, và hôm sau nữa. Tất nhiên không phải là tôi đang rình mò... chỉ liếc ra cửa sổ mười phút một lần với cái kiểu vô cùng sốt ruột, nhận thức được cái sự thật là... hic... tôi nhớ anh. Nhớ kiểu đùa cợt, những cái nhìn thấu hiểu, đôi cánh tay rắn chắc. Gợn sóng ham muốn râm ran mà chỉ một cái nhìn của Callahan O'Shea cũng có thể gợi lên. Và Chúa ơi, khi anh chạm vào mặt tôi trong cái đêm ở trên mái nhà, tôi cảm thấy như mình là sinh vật đẹp đẽ nhất trên đời.

Vậy thì anh đâu, điên thật? Vì sao việc anh đi đâu đó vài ngày lại khiến tôi bận tâm quá như vậy? Có thể anh đã trở lại với bộ đồ áo liền quần màu cam, đổ rác bên vệ đường cao tốc, không thể vượt qua thời gian thử thách. Có thể anh là CIA ngầm và đã bị triệu tập để làm nhiệm vụ, giống như nhân vật sát thủ của Clive Owen trong phim Hồ sơ điệp viên Bourne. "Anh phải đi giết một người, em yêu... Anh sẽ về ăn tối muộn!" Có vẻ hợp với Callahan hơn là một nhân viên kế toán, điều đó là chắc chắn.

Có thể - có thể anh đã có bạn gái. Tôi không nghĩ thế, nhưng tôi cũng có biết đâu, đúng không nào?

Tối thứ Sáu, mệt mỏi vì hành hạ mình về Callahan, tôi quyết định rằng đi tới đêm dành cho người độc thân của Julian với Kiki có lẽ đó là cách giết thời gian tốt hơn so với việc băn khoăn xem Callahan O'Shea đã đi chỗ quái quỷ nào. Đáng lẽ tôi phải đi New York với Wyatt, và Margaret làu bàu trong bếp, xung quanh là hàng chồng giấy tờ và một chai rượu uống dở, phàn nàn vì phải đi ăn tối với gia đình.

Và thế là lúc chín giờ, thay vì xem nội tống thức ăn qua đoạn ruột bị sa và nghe bố mẹ tôi công kích nhau thì tôi nhảy theo nhạc của Gloria Estefan ở đêm độc thân tại Jiterbug. Nhảy với Julian, nhảy với Kiki, nhảy với anh chàng Cambry bồi bàn và vui tới bến.

Ở đây chẳng có người đàn ông nào dành cho tôi... Kiki đã nhắm người đàn ông không đồng tính hấp dẫn ở mức vừa phải duy nhất, và họ có vẻ nhanh chóng hợp nhau. Rõ ràng, Cambry đã rủ rất nhiều bạn mình tới, nên ngoài một vài phu nữ trung niên (đám đông hay có mặt trong sự kiện này của Julian), đêm đó sặc mùi các chàng đồng tính.

Tôi không thấy phiền chút nào. Điều này chỉ có nghĩa là những người đàn ông đó đều khiêu vũ giỏi, ăn mặc đẹp đẽ và tán tỉnh táo bạo, một trong những điều bất công của cuộc đời, các chàng đồng tính nhìn chung thường làm bạn trai tốt hơn so với trai thẳng, trừ trên mặt trận tình dục, nơi mọi thứ đổ vỡ. Tuy thế, tôi dám cá là một chàng người yêu đồng tính ít nhất cũng sẽ nói với tôi nếu anh ta định đi xa mấy ngày. Dĩ nhiên không có ý rằng Callahan là bạn trai tôi.

Tôi để cho âm nhạc cuốn những suy nghĩ đó đi và thấy rằng sau một hồi, tôi đã lại xoay vòng, cười nói, phô diễn các kỹ năng khiêu vũ, được nghe đám bạn của Cambry ca ngợi rằng mình thật tuyệt vời hết lần này đến lần khác.

Nhạc bập bùng trong tai, tôi bước salsa với hết anh đẹp trai này đến anh đẹp trai khác và cảm thấy một làn sóng ấm áp hạnh phúc trào lên. Tránh xa gia đình thật là thích, không đi tìm tình yêu thật là thích, cứ vui thả sức thật là thích. Wyatt Dunn thân quen tốt bụng. Buổi hẹn cuối cùng này chắc chắn là buổi hẹn tuyệt nhất của chúng ta.

Khi Julian ra phía sau để đổi nhạc, tôi đi theo anh. "Thế này thật là tuyệt!" tôi thốt lên. "Nhìn tất cả mọi người ở đây xem! Anh nên biến cái này thành sự kiện thường xuyên đi. Đêm của các Chàng Đồng tính Độc thân!"

"Anh biết," anh nói, cười hết cỡ trong khi sắp xếp lại danh sách các bài hát. "Chúng ta nên làm gì tiếp theo nhỉ? Đã mười giờ rồi đấy. Trời! Một đêm đã bay qua. Có khi là một cái gì đó chầm chậm nhé, em nghĩ sao?"

"Em thấy hay đấy. Em mệt lử rồi. Thế này sôi nổi hơn nhiều so với khiêu vũ với người cao tuổi. Chân em đang giết em đây." Julian cười toe toét. Anh trông vẫn đẹp trai đến kỳ cục như mọi khi, nhưng cũng hạnh phúc hơn nữa. Bóng đen u ám khiến anh trông vô cùng bi thảm dường như đã biến mất. "Chuyện với Cambry sao rồi?" tôi hỏi.

Julian đỏ mặt. "Khá là tuyệt vời," anh ngượng nghịu thú nhận. "Bọn anh đã có hai buổi hẹn. Anh nghĩ bọn anh sẽ sớm hôn thôi."

Tôi vỗ vỗ vào cánh tay bạn mình. "Em mừng lắm cưng ạ," tôi bảo.

"Em không cảm thấy... bị bỏ rơi sao?"

"Không! Em rất mừng cho anh. Cũng lâu lắm rồi còn gì."

"Anh biết. Và, Grace này, em sẽ..." Anh nhìn lên, đột nhiên vẻ mặt anh thay đổi thành một cơn kinh hãi. "Ôi, không, Grace. Mẹ em đang ở đây."

"Cái gì?" tôi nói, lập tức tưởng tượng ra điều xấu nhất. Nội mất. Bố bị đau tim. Mẹ đang tìm tôi để báo tin. Lạy trời, đừng là Nat hay Margs, tôi cầu nguyện.

"Bác ấy đang khiêu vũ," Julian vươn cổ ra ngó. "Với một trong các bạn của Cambry. Hình như là Tom."

"Khiêu vũ á? Có bố em ở đấy không?" Tôi đứng núp sau Julian, nhìn ghé qua vai anh.

"Anh không thấy bác ấy. Có thể là mẹ em chỉ... cảm thấy muốn nhảy thôi." anh nói. "Ôi, bác ấy đang đi lại phía bọn mình. Trốn ngay, Grace! Đáng ra em đang phải ở New York mà!"

Tôi luồn vào văn phòng của Julian trước khi mẹ nhìn thấy tôi. Đó có phải là cách cư xử chín chắn không? Không. Nhưng sao lại phá hỏng một đêm hạnh phúc khi cái trò ẩn núp quen thuộc này vẫn hiệu quả chứ? Tôi áp tai mình vào cửa để lắng nghe.

"Chào bác Nancy!" có tiếng Julian, rõ ràng cố tình nói to để tôi nghe được dễ dàng. "Gặp bác vui quá!"

"Chào Julian thân mến," mẹ nói. "Ồ, thế này không phải rất vui sao! Giờ bác biết là bác không độc thân, nhưng bác chỉ muốn khiêu vũ thôi! Như thế có được không?"

"Tất nhiên rồi!" Julian chân thành nói, "Bác sẽ để lại phía sau bao trái tim tan nát, nhưng tất nhiên rồi! Hãy ở lại một lúc! Hãy vui vẻ! Chúng ta nhảy chứ ạ?"

"Thực ra, cháu yêu, bác có thể dùng điện thoại của cháu một chút được không?"

"Điện thoại của cháu? Trong văn phòng cháu?" Julian gần như hét lên.

"Phải, cháu yêu. Như thế có được không?"

"Ừm, vâng, được ạ! Tất nhiên bác có thể dùng điện thoại trong văn phòng cháu!"

Nghe câu đó, tôi nhảy biến ra khỏi cửa, giật mở cửa tủ và nhảy tót và trong, đóng cửa lại sau lưng. Vừa kịp lúc.

"Cám ơn, Julian. Giờ cháu đi đi! Xùy! Đừng để bác giữ cháu khỏi các vị khách."

"Được rồi, bác Nancy. Ừm, bác cứ tự nhiên ạ." Tôi nghe tiếng cửa đóng, mùi da từ áo khoác của Julian. Nghe tiếng bíp bíp từ điện thoại khi me gọi cho ai đó. Đợi chờ, tim đập thình thịch.

"Bờ biển thoáng rồi," mẹ nói nhỏ, rồi đặt lại ống nghe vào chỗ cũ.

Bờ biển thoáng rồi? Thoáng cho cái gì? Cho ai? Tôi những muốn phá cái tủ ra, nhưng lại không muốn bị lộ. Xét cho cùng thì không chỉ là tôi đang không ở New York với bạn trai bác sĩ của mình, mà tôi còn đang trốn trong tủ, rình mò mẹ mình. Bờ biển thoáng rồi. Nghe chẳng hay chút nào.

Khỉ thật. Tôi biết mọi chuyện giữa bố mẹ không tốt đẹp, nhưng nói đi cũng phải nói lại, đó là quy tắc. Mẹ có ai đó bên ngoài sao? Mẹ đang lừa dối bố? Ông bố tội nghiệp của tôi! Bố có biết không nhỉ?

Sự do dự giữ tôi đứng lại đây, cổ họng nghẹn đắng, tim phi nước đại. Tôi nhận ra mình đang nắm chặt lấy tay áo khoác của Julian. Bình tĩnh nào, Grace, tôi tự giục mình. Có thể bờ biển thoáng rồi nghe cũng không bí hiểm như tôi nghĩ. Có thể mẹ đang nói về chuyện gì đó khác...

Nhưng không. Cửa văn phòng lại mở ra, rồi đóng lại.

"Anh đã thấy em khiêu vũ ngoài kia," một giọng đàn ông cộc cằn vang lên. "Em chính là nhà điêu khắc đó, đúng không? Tất cả đàn ông đều dõi theo em. Thèm muốn em."

Được rồi, chà, tuyên bố đó không đúng. Tôi nhăn mặt. Tất cả đàn ông ngoài đó, trừ khoảng hai mươi người, đều đồng tính. Nếu họ dõi theo mẹ tôi, thì đó là để cho lời khuyên về thời trang.

"Khóa cửa lại đi." Mẹ hạ giọng.

Mắt tôi mở to trong cái tủ tối hù. Trời ơi đất hỡi! Tôi nắm chặt cái tay áo hơn nữa, móng tay cắm sâu vào lớp da mềm.

"Em đẹp quá!" Giọng nói khàn khàn... nhưng quen quen.

"Im đi và hôn em đi, anh chàng to xác," mẹ ra lệnh. Rồi một khoảng im lặng.

Lạnh người kinh hãi, tôi hé cửa ra một khe bé nhất và nhìn ghé qua. Và suýt nữa thì tè ra quần.

Bố mẹ tôi đang hôn nhau trong văn phòng của Julian.

"Tên em là gì?" bố tôi hỏi, thoát ra khỏi cái hôn và nhìn mẹ tôi bằng đôi mắt màu khói.

"Có quan trọng không?", mẹ nói. "Hôn em nữa đi. Hãy cho em cảm giác một người đàn bà nên có."

Sự kinh ngạc của tôi biến thành nỗi kinh hoàng khi bố yêu già nua vồ lấy mẹ tôi và hôn chùn chụt... ôi, Chúa ơi, lưỡi kìa. Tôi ngửa ra sau, run bần bật, và đóng cửa lại nhẹ nhàng hết sức có thể... cũng chẳng quan trọng, họ đang rên còn to hơn... và nhồi cái tay áo vào miệng để giữ không cho miệng mình thét lên, một cơn rùng mình khủng khiếp chạy từ trên đầu xuống dưới chân tôi. Bố mẹ tôi. Bố mẹ tôi đang chơi trò nhập vai. Còn tôi thì kẹt trong tủ quần áo.

"Ồ, vâng. Nữa, vâng," mẹ tôi rên lên.

"Anh muốn em. Từ lúc anh bước vào cái nhà giam bé nhỏ tiều tụy này, anh muốn em."

Tôi nhét mạnh tay vào lỗ tai. Chúa kính yêu, tôi cầu nguyện. Xin hãy đánh điếc tai con ngay bây giờ. Làm ơn? Xin làm ơn? Tôi có thể, tất nhiên, mở cửa tủ và hù họ. Nhưng sau đó tôi sẽ phải giải thích ngay từ đâu tôi đã làm gì ở đây. Vì sao tôi lại trốn. Vì sao tôi không lộ diện sớm hơn. Và rồi tôi sẽ nghe bố mẹ giải thích họ đang làm gì.

"Ồ, phải, chính chỗ đó!" Mẹ ngây ngất. Mấy ngón tay tôi không có tác dụng gì, thế nên tôi thử dụng lòng bàn tay. Than ôi, tôi vẫn nghe được lõm bõm. "Lên một tí... xuống một tí..."

"Á! Thần kinh tọa của tôi! Đừng nhanh thế, Nancy!"

"Trật tự và tiếp tục đi, chàng đẹp trai."

Ôi, xin Chúa. Con sẽ làm nữ tu. Thật đấy. Người không cần nữ tu ư? Xin hãy bắt họ dừng lại đi. Sau một tiếng rên nữa, tôi cố gắng nghĩ đến chốn hạnh phúc của mình... một cánh đồng đầy hoa dại, súng nổ, đại bác rền vang, quân miền Nam và lính Yankee rụng lả tả như ruồi... nhưng không.

"Ôi, bé yêu," mẹ ngây ngất.

Tôi không thể ở đây và nghe bố mẹ quậy tưng bừng được nữa, nhưng đúng lúc tôi chuẩn bị xổ ra và dừng họ lại nhân danh sự đường hoàng tử tế thì mẹ tôi (hay Chúa) đã can thiệp.

"Không phải ở đây, chàng to xác. Mình kiếm một phòng đi."

Chúa ơi, xin tạ ơn Người! Ô, và về chuyện nữ tu... một khoản quyên góp béo bở cho quỷ Heifer International thay cho cái đó được không ạ?

Tôi đợi mấy phút nữa, hít mấy hơi để rũ sạch suy nghĩ, rồi liều nhìn thêm cái nữa. Họ đi rồi.

Cửa bật mở và tôi chùn lại, nhưng đó chỉ là Julian thôi.

"Mọi chuyện ổn chứ?" Julian thốt lên. "Bác có tìm thấy em không? Bác không nói năng gì, chỉ đi rất nhanh ra cửa thôi." Julian nhìn tôi kỹ hơn. "Grace, trông em trắng bệch như ma ấy! Chuyện gì vậy?"

Tôi nói bằng giọng nghẹt thở. "Ừm... anh có thể muốn... đốt cái bàn đi đấy."

Rồi, nóng lòng muốn rời khỏi văn phòng này và không bao giờ quay lại, tôi rón rén đi qua anh, vẫy tay với Kiki, cô vẫn đang nhảy với anh chàng không đồng tính, và cắm đầu về nhà. Trong khi lái xe, run bần bật, cảm thấy như quỷ Satan vừa gí đầu thuốc lá vào tâm hồn tôi, có một phần trong đôi đang... run run... khá là hạnh phúc vì bố mẹ tôi... ặc ặc... vẫn còn có đam mê. Rằng không chỉ có sự khó chịu và trách nhiệm điều khiển cuộc hôn nhân của họ, bất kể nó kinh tởm như thế nào đối với con họ. Tôi hạ kính cửa sổ xuống và hít mấy hơi không khí mùa xuân trong lành. Có lẽ một liều thôi miên mạnh có thể xóa vĩnh viễn khỏi đầu óc tôi ký ức như đêm nay.

Nhưng đúng. Thật tốt khi biết bố mẹ tôi vẫn, í ẹ, yêu nhau.

Run bần bật. Tôi tấp vào lối lên nhà.

Nhà Callahan vẫn tối om.

Chương 22

Ngày hôm sau, một lần nữa tôi lại thấy mình ngồi giữa sự bao bọc của gia đình - Margs, Natalie và quả bom sex, trước đây được biết đến là mẹ tôi, đi sắm váy cưới ở tiệm đồ cưới Birdie.

À, mẹ và Natalie thì đi mua váy, Margaret và tôi thì đang uống margarita dâu tây trong bình cách nhiệt mà Margs đã hết sức chu đáo mang theo khi chúng tôi ngồi trong phòng thử đồ, đợi Natalie xuất hiện trong một bộ váy khác. Thực ra, phòng thay đồ là một cách gọi sai tên. Phải gọi là hội trường thay đồ mới phải, bởi vì tiệm Birdie trang bị nhiều ghế dài, một chiếc ghế tựa, bán cà phê và một khoảng rộng lớn được che rèm dành cho cô dâu để thử váy trước khi bước ra và làm ngây ngất đoàn tùy tùng.

"Tự em chuốc lấy vụ này đấy," Margaret lẩm bẩm, uống một ngụm thẳng từ bình thủy.

"Ừ, đúng thế," tôi đồng tình. Mẹ và Nat đang ở sau tấm rèm, mẹ nhặng xị. "Xếp nếp ở đây một tí, dịch tay ra con yêu, đấy..."

Hôm nay mẹ có vẻ rất bình thường. Tôi tự hỏi không biết mẹ có đang nghĩ về việc suýt nữa đã làm thịt bố ở Jitterbug đêm qua không. Í ẹ. Hoặc có khi mẹ đang nhớ tới cái ngày mẹ cùng tôi đi mua váy cưới. Margaret đi lấy lời khai, Nat vẫn còn ở Stanford nên chỉ có mẹ và tôi, và chúng tôi đã có một khoảng thời gian thật vui vẻ. Đúng là tôi đã mua chiếc váy đầu tiên mặc thử... thẳng thắn mà nói thì không hẳn là kiểu cô dâu công chúa, và bộ váy trắng này trông cũng đèm đẹp như bộ khác. (Tôi đã khá hy vọng sẽ tìm được một bộ vá phồng, kiểu như bộ mà Mitchell tả Scarlett mặc trong chương hai của Cuốn theo chiều gió, nhưng cái nhìn hoài nghi của mẹ đã thổi bay ý định đó.) Tôi hầu như không nhớ bộ váy cưới của mình trông như thế nào, trừ việc nó màu trắng và đơn giản, Tôi sẽ phải bán nó trên eBay thôi. Váy cưới: Chưa bao giờ mặc.

"Ôiii, cái đó cũng đep nữa!" Tôi xuýt xoa khi Nat xuất hiện từ phía sau bức rèm. Con bé trông đúng như một cô dâu... mặt đỏ ửng, cười rạng rỡ, mắt long lanh, e lệ ngọt ngào.

"Cái đầu tiên đẹp hơn," Margaret nói. "Chị không thích mấy cái diêm dúa quanh viền áo."

"Diêm dúa, loại," tôi hùa theo, nhấp thêm một ngụm.

"Em không biết nữa," Natalie lẩm bẩm, chăm chú ngắm nghía mình. "Em thích kiểu diêm dúa."

"Diêm dúa kiểu đấy đẹp," tôi vội vàng chỉnh sửa.

"Trông con đẹp lắm," mẹ đĩnh đạc tuyên bố. Con có thể mặc cả túi rác lên cũng vẫn xinh đẹp."

"Phải, công chúa Natalie," Margaret đảo mắt. "Em có thể khoác cả da cóc lên người và vẫn xinh đẹp."

"Em đang nghĩ đến vải gai và tro rắc đầu(1)," tôi chêm. Vào, nhận được một tiếng khịt mũi hưởng ứng của chị gái.

(1) Kiểu trang phục khi sám hối

Nat cười toe toét, nhưng mắt con bé nhìn xa xăm. "Em không quan tâm mình mặc gì. Em chỉ muốn được kết hôn thôi," nó lẩm nhẩm.

"Khiếp quá," Margaret nói. Tôi nhăn răng cười.

"Tất nhiên là con nghĩ vậy rồi," mẹ vỗ vai con bé. "Mẹ cũng đã cảm thấy như vậy. Margaret cũng thế."

"Con có ạ?" Margaret sửng sốt.

Mẹ, nhận ra quá muộn rằng có lẽ còn có những cảm xúc khác cần được để tâm đến, liếc nhìn tôi mỉm cười lo lắng. Tôi cười đáp lại. Đã từng có lúc, phải, tôi cũng cảm thấy như thế về hôn nhân. Đã từng có thời, làm đám cưới với Andrew cũng là tất cả những gì tôi muốn. Những đêm xem phim và chơi trò sắp chữ, những kỳ nghĩ cuối tuần đi khảo cổ hay trên bãi chiến trường, nhàn nhã yêu nhau trên chiếc giường rải rác những tạp chí New York Times. Xa hơn là hai đứa trẻ. Những kỳ hè dài đi nghỉ ở Cape Cod hay lái xe dọc đất nước. Abcxyz, vân vân và vân vân...

Và giờ ngồi đây, ngưỡng mộ em gái mình, cuối cùng tôi cũng thấy được rằng, ngay cả trước khi Andrew gặp được ánh sáng của anh, thì tất cả những hình ảnh tưởng tượng ấy đều dường như hơi... mỏng manh. Tôi đã hình dung ra cái tương lai đó ở mức độ tin tưởng mà đáng lẽ đã có thể cho tôi đôi chút đầu mối về bản chất vấn đề. Nó quá tuyệt vời để có thể trở thành sự thật.

"Qua đêm ở thành phố thế nào, chị Grace?" Natalie hỏi, tỉnh khỏi cơn đê mê.

Tôi liếc Margaret, chị đã được tôi phím trước. "À, chị rất tiếc phải nói là Wyatt và chị đang..." tôi dừng lại để tạo hiệu ứng tiếc nuối "...tạm thời xa nhau."

"Cái gì?" Natalie và mẹ cùng kêu lên.

Tôi thở dài. "Em thấy đấy, anh ấy đúng là rất tuyệt, nhưng thực sự thì, công việc của anh ấy đòi hỏi quá nhiều. Ý chị là, mọi người thậm chí còn chưa bao giờ gặp được anh ấy, đúng không? Điều đó thể hiện anh ấy sẽ là một người chồng thế nào?"

"Dở hơi thế," Margaret nói to, "Vả lại, chị chưa bao giờ nghĩ rằng anh ta lại như thế."

"Trật tự, Margaret," mẹ nói, lại gần và ngồi xuống cạnh tôi, ban phát mấy cái vỗ về của đấng sinh thành.

"Ôi, Grace," Natalie cắn môi nói. "Anh ấy có vẻ thật tuyệt vời. Em... em đã nghĩ chị yêu say mê lắm. Ít lâu trước chị còn nói cả về chuyện kết hôn nữa!"

Margaret sặc. "À," tôi nói, "chị chỉ không muốn có một người chồng mà không thể thực sự, ừm, tận tụy với lũ trẻ và chị. Em biết đấy. Lúc nào cũng chạy đôn chạy đáo tới bệnh viện và già đi thêm chút vì lo lắng."

"Nhưng anh ấy đang cứu mạng bọn trẻ, Grace!" Natalie phản đối.

"Ừm," tôi tợp một ngụm margarita. "Đúng là như thế. Điều đó khiến anh ấy là một bác sĩ tuyệt vời, nhưng không nhất thiết là một người chồng tốt."

"Có thể con đúng. Hôn nhân cũng đã đủ khó khăn rồi," mẹ nói. Tôi ép mình không được hình dung ra đêm qua nữa, nhưng tất nhiên, nó cứ chình ình trước mắt, mẹ và bố... khiếp!

"Em tiếp nhận chuyện ấy thế nào, Grace?" Margaret hỏi, như đã được tập từ lúc lên xe tới đây.

"Chị biết đấy, thực ra em thấy không vấn đề gì với chuyện đó," tôi trả lời bình thản.

"Chị không tan nát cõi lòng ư?" Natalie hỏi, quỳ xuống trước mặt tôi, trong bộ váy trắng, con bé cứ như bước ra từ ảo mộng.

"Không. Không một chút nào. Như thế là tốt nhất. Và chị nghĩ bọn chị sẽ vẫn là bạn," tôi nói, xơi một cái cùi chỏ của Margaret vào mạng sườn. "Không không. Anh ấy có thể sẽ thuyên chuyển tới Chicago. Nên chúng ta cứ để xem thế nào vậy. Mẹ, hoạt động nghệ thuật của mẹ đến đâu rồi ạ?" Một đề tài đảm bảo sẽ chuyển được trung tâm chú ý ra khỏi đời sống tình cảm của tôi.

"Đang trì trệ một chút," mẹ nói. "Mẹ đang nghĩ đến việc chuyển sang đàn ông. Mẹ quá mệt mỏi với những âm vật và buồng trứng rồi. Có lẽ đã đến lúc cho đề tài dương vật quen thuộc cũ rích rồi."

"Sao không phải là hoa hả mẹ? Hoặc thỏ hay bươm bướm? Sao cứ phải là bộ phận sinh dục thế ạ?" Margs hỏi.

"Tình hình các vị thế nào rồi ạ?" Birdie, chủ của tiệm đồ cưới Birdie hối hả bước vào, cầm trên tay một bộ váy khác. "Ôi, Natalie yêu dấu, trông cô thật mê hồn! Cứ như quảng cáo trong tạp chí vậy! Như một ngôi sao điện ảnh! Một nàng công chúa!"

"Đừng quên nữ thần Hy Lạp," Margaret thêm vào.

"Aphrodite, hiện lên từ những ngọn sóng," Birdie đồng tình.

"Đó có thể là thần Venus," tôi nói.

"Ồ, Faith, váy của cô đây," Birdie nói, đưa cho tôi một bộ váy màu hoa hồng, dài chấm đất.

"Là Grace. Tên tôi là Grace."

"Mặc thử đi, mặc thử đi!" Nat vỗ tay. "Chị mặc màu đỏ trông sẽ rất rực rỡ, Grace!"

"Phải, phù dâu chính. Em trở nên cực kỳ đặc biệt," Margaret gầm gừ.

"Ôi, bỏ qua chuyện đó đi," tôi nói, đứng lên khỏi chiếc ghế dài. "Mặc thử váy của chị đi, Margaret, và cư xử cho ngoan ngoãn."

"Của chị ở ngay đây," Natalie nói khiến cho Margaret choáng váng. Birdie đưa cho Margs một bộ váy với mấy đường pha màu nhạt hơn của tôi, rồi Margs và tôi vào hai phòng thay đồ khác nhau để thử váy áo.

Tôi bước ra sau tấm rèm. Tôi treo váy lên móc, cởi bỏ quần jean và áo phông, may mà bộ quần áo lót mới vớt vát lại để trông tôi không giống như một cô nàng nhếch nhác. Tôi kéo chiếc váy qua đầu, gỡ tóc ra khỏi khóa kéo và xoay xở để cứ bầu ngực bên trái khỏi bị kẹt. Đấy. Giắt ở đây một cái, đẩy ở kia một tí, và tôi đã kéo xong khóa.

"Được rồi, cùng xem nào!" Natalie kêu lên sốt ruột.

"Ten tèn!" Tôi vui vẻ, bước nhập hội cùng chị em của mình.

"Ôi! Quá rực rỡ! Đây đúng là màu dành cho chị!" Natalie hét lên, vỗ tay ầm ĩ. Con bé đã mặc một bộ váy khác, một tác phẩm lụa trắng lung linh với viền cổ kín đáo, thân áo trên gọn gàng lấp lánh hạt cườm với phần váy bồng bềnh, đồ sộ. Margaret, làm gì cũng nhanh nhẹn hiệu quả, đã chờ sẵn, trông lãnh đạm và vô cùng xinh đẹp trong bộ váy hồng nhạt của mình.

"Lại đây nào, Grace," mẹ nói. "Đứng cùng với các chị em xem các con trông thế nào nào."

Tôi vâng lời. Đứng lên mấy cái bục nhỏ bên cạnh bông hồng Natalie thanh nhã, tóc vàng óng, sành điệu. Phía bên kia Natalie là Margaret, mái tóc vàng hung đỏ của chị được khéo léo cắt theo kiểu qua vai hợp thời, hấp dẫn sắc sảo, mảnh mai như một con chó săn, gò má chết người. Chị em của tôi, nói đơn giản, rất xinh đẹp. Thậm chí, sững sờ.

Và rồi sau đó là tôi. Tôi nhận ra rằng mái tóc sẫm của mình chịu đựng thời tiết hôm nay không được tốt và nó lại đang làm cái trò hoang dại mọi khi. Mấy quầng thâm trú dưới mắt tôi. (Ai mà ngủ được sau màn trình diễn của mẹ và bố chứ?) Mấy tháng qua, loanh quanh thế nào mà tôi lại "đắp" thêm tí thịt vào bắp tay, nhờ sự ưu ái của quãng thời gian suốt ngày ôm mấy hộp kem Ben & Jerry. Căn cứ vào một bức ảnh còn lưu giữ được, trông tôi giống như bà cố đằng mẹ tôi, cụ nhập cư từ Kiev.

"Chị trông giống như bà cố Zladova," tôi bình luận.

Mẹ bật ngửa đầu ra. "Mẹ vẫn luôn thắc mắc không biết con thửa hưởng bộ tóc đó ở đâu."

"Không phải thế đâu," Natalie nói chắc nịch.

"Chẳng phải bà là thợ giặt à?" Margaret hỏi.

Tôi đảo mắt. "Tuyệt thật. Nat là Lọ Lem, Margaret là Nicole Kidman, còn mình là bà cố Zladova, thợ giặt của Nga hoàng."

Mười phút sau, Birdie đã bán xong hàng, mẹ đang tíu tít với mấy phụ kiện cài đầu, Margaret kiểm tra chiếc điện thoại BlackBerry, còn tôi thì cần một chút không khí. "Chị sẽ gặp em ở ngoài nhé, Nat," tôi nói.

"Chị Grace?" Nat đặt tay lên tay tôi. "Em rất tiếc về chuyện của Wyatt."

"Ồ," tôi nói. "Cám ơn em."

"Chị sẽ tìm được ai đó," con bé nói khẽ. "Người phù hợp rồi sẽ xuất hiện. Rồi sẽ sớm đến lượt chị."

Những lời đó nghe như một cái tát. Không, hơn cả mấy lời đó là... khỉ thật, mắt tôi cay cay... là sự thương hại. Trong suốt thời gian tôi và Andrew chia tay, Natalie đã cảm thông, áy náy và rất nhiều những cảm xúc khác, không nghi ngờ gì, nhưng con bé chưa bao giờ thương hại tôi. Không. Em gái tôi vẫn luôn, luôn luôn ngưỡng mộ tôi, ngay cả khi tôi đang gặp khó khăn. Trước đây, chưa bao giờ con bé nhìn tôi bằng ánh mắt như lúc này. Tôi lại là Grace Tội Nghiệp một lần nữa.

"Có thể chị sẽ gặp được ai đó," tôi chua chat nói. "Nhưng mà này. Em và Andrew có thể dùng chị làm người trông trẻ mà, phải không?"

Con bé tái mặt. "Grace... em không có ý đó."

"Tất nhiên rồi," tôi nói nhanh. "Chị biết. Nhưng em biết đấy, Nat, cô đơn đối với chị không phải là điều tệ nhất trên đời. Có phải là chị mất chân mất tay gì đâu."

"Ôi, không! Tất nhiên là không rồi. Em biết." Con bé mỉm cười hoang mang.

Tôi hít một hơi thật sâu. "Chị... chị sẽ ở bên ngoài," tôi nói.

"Được rồi," con bé ríu rít. "Gặp chị ngoài xe nhé," nói rồi, nó quay lại với mẹ và bộ váy cưới của mình.

ĐI MUA VÁY VỀ, tôi mệt lử vì những nỗ lực vui vẻ chết tiệt. Theo sau vụ mua váy là bữa tối và đồ uống, đầy những lời chúc tụng tốt đẹp và những câu chuyện về đám cưới. Nhập hội cùng chúng tôi còn có thêm vài người họ hàng nữa - mấy chị em của mẹ và than ôi, chị họ Kitty, Nữ hoàng Mới Cưới, chị tuôn hàng tràng về sự tuyệt vời của hôn nhân. Ở lần thứ ba, những lần số một và số hai không được tốt đẹp lắm, nhưng đó đã là quá khứ, hẳn nhiên rồi, và bây giờ thì Kitty là chuyên gia về Hạnh Phúc Mãi Mãi Về Sau.

Chỉ vài tuần nữa, Andrew và Natalie sẽ thành vợ thành chồng. Tôi không thể chờ được. Thật sự, tôi chỉ mong nó xong đi cho rồi. Như thế, cuối cùng, một chương mới của đời tôi sẽ có thể được bắt đầu.

Angus cào vào cửa bếp đòi ra ngoài. Trời đang mưa, sấm rền xa xa phía đằng Đông. Angus không nằm trong số những con chó sợ bão - nó có trái tim sư tử, ánh chàng bé nhỏ của tôi - nhưng nó không thích bị mưa. "Quay lại sớm nhé," tôi nói.

Đúng lúc mở cửa, tôi nhìn thấy một cái bóng đen in lên hàng rào phía cuối phần đất của mình. Chớp lóe lên. Một con chồn... chết tiệt! Tôi lao theo con chó. "Không được, Angus! Lại đây ngay!"

Nhưng đã quá trễ. Con chó của tôi, vệt mờ bạo tàn màu trắng, đã xẹt ngang qua sàn. Một ánh chớp khác lóe lên, tôi nhìn thấy đó là một con chồn hương. Nó nhìn lên cảnh giác, rồi biến mất dưới chân hàng rào, trong cái lỗ rất có thể do Angus đào. Một con chồn hương có thể gây thương tích đáng kể cho chú chó nhỏ của tôi, mà nó thì lại không đủ thông minh để hiểu. "Angus! Lại đây! Lại đây nào!". Không tác dụng gì. Angus hiếm khi nghe lời khi đang đuổi theo một con vật khác, và cứ như thế, nó cũng biến mất theo, dưới hàng rào, đuổi theo con chồn hương.

"Khỉ thật!", tôi nguyền rủa. Quay trở lại, tôi chạy vào nhà, vớ lấy cái đèn pin rồi chạy trở ra ngoài, vào sân nhà Callahan để khỏi phải trèo qua hàng rào sau nhà mình.

"Grace? Mọi chuyện ổn chứ?" Đèn hiên sau bật mở. Anh đã về.

"Angus đang đuổi theo một con chồn hương," tôi thốt lên, chạy qua thềm mà không dừng lại, lao qua sân nhà Cal vào rừng, hơi thở của tôi bắt đầu đứt quãng. Hình ảnh con chó nhỏ đáng yêu bị móc mắt, với vết cào trên lưng, máu ướt đẫm toàn bộ lông trắng... Chồn hương rất dữ, và con này hoàn toàn có thể xé xác con chó nhỏ của tôi. Trông nó to hơn Angus nhiều.

"Angus!" tôi gọi, giọng vống lên vì sợ. "Bánh này! Angus! Bánh này!"

Đèn pin trong tay tôi rọi vào làn mưa và những nhành cây ướt đẫm của khu rừng quốc gia. Khi tôi nhao về phía trước, mấy cành cây con quất vào mặt, một nỗi sợ mới cuộn lên trong dạ dày. Con sông. Dòng Farmington cách đây một trăm thước, sau những cơn mưa mùa xuân cùng với tuyết tan đã đầy tràn và tối tăm. Dòng chảy xiết thừa sức cuốn trôi một con chó nhỏ không được thông minh lắm.

Một ánh sáng khác lóe lên cạnh tôi. Callahan, mặc áo mưa và mũ Yankee, đã bắt kịp.

"Nó đi đường nào?" anh hỏi.

"Ôi, Callahan, cám ơn," tôi thở hổn hển. "Tôi không biết. Nó chui xuống hàng rào. Nó đào hầm. Tôi vẫn thương lấp chúng đi, nhưng lần này... tôi... tôi..." Tôi òa lên nức nở.

"Thôi nào, cố lên. Chúng ta sẽ tìm được nó. Đừng lo, Grace." Callahan choàng ta qua vai tôi, siết nhẹ, rồi hướng đèn của mình đầu, vào mấy tán cây.

"Tôi không nghĩ nó biết trèo đâu, Cal," tôi nói trong làn nước, mưa và nước mắt hòa vào nhau trên khuôn mặt tôi khi tôi ngẩng lên.

Cal mỉm cười. "Nhưng chồn hương thì trèo được. Có khi Angus lừa nó chạy lên cây. Nếu chúng ta tìm được con chồn, có lẽ sẽ tìm được con cún của cô."

Ý kiến hay, nhưng sau năm phút rọi đèn vào các cành cây, chúng tôi chẳng tìm được chồn lẫn chó. Không có dấu hiệu nào của nó cả, tất nhiên nói thế không ó nghĩa tôi là một người theo dấu sành sỏi hay gì cả. Giờ đây chúng toi đã ở gần bờ sông hơn. Dòng sông đã từng nghe thật ngọt ngào và an ủi giờ đây nghe đầy hăm dọa và hung ác... dòng sông vô tâm cứ thế cuồn cuộn qua, cuốn theo bất cứ thứ gì.

"Mấy ngày qua anh ở đâu vậy?" tôi hỏi Callahan, chiếu đèn xuống một cành cây gãy. Không thấy Angus.

"Becky cần tôi làm tí việc ở Stanford," anh trả lời.

"Becky là ai?"

"Cô gái tóc vàng ở quán rượu ấy. Cô ấy là bạn cũ hồi trung học. Làm việc trong ngành bất động sản. Đó là cách tôi tìm được ngôi nhà này đấy."

"Đáng lẽ anh có thể nói cho tôi biết anh đi vắng," tôi liếc sang anh. "Tôi đã rất lo lắng."

Anh cười. "Lần sau tôi sẽ nói."

Tôi gọi Angus lần nữa, huýt sáo, vỗ tay. Không thấy gì.

Rồi tôi nghe một tiếng sủa gay gắt phía xa, tiếp theo là tiếng kêu ăng ẳng, cái tiếng kêu đau đớn ghê sợ ấy. "Angus! Angus, mày ở đâu?" tôi gọi, bước về phía trước theo hướng tiếng kêu. Nó vọng xuống từ phía thượng nguồn. Dưới sông? Tôi không thể nói được.

Rất khó để nghe được gì qua tiếng ồn của cơn mưa và dòng nước chảy. Hình ảnh của Angus khi tôi mới mua nó về, một quả bóng run lẩy bẩy bé xíu, một túm len tròn... đôi mắt lấp lánh nó nhìn tôi mỗi sáng, giục tôi thức dậy... cái dáng Siêu Khuyển hài hước của nó... dáng ngủ ngửa, chân chổng lên trời, hàm dưới bé xíu cong cong chìa ra của nó. Tôi khóc dữ dội hơn, "Angus!" tôi liên tục gọi, giọng gay gắt và sợ hãi.

Tôi tới bờ sông. Bình thường tôi nghĩ nó thật đẹp, dòng nước hối hả, lấp lánh, mấy phiến đá bên dưới, bọt trắng tung lên ở nơi dòng nước va vào đá hay cành cây. Đêm nay, nó hung hãn và tối như một con rắn đen. Tôi hướng ánh đèn về phía dòng nước, kinh hoàng nghĩ đến việc nhìn thấy một cái xác trắng bị cuốn đi.

"Ôi, khỉ thật," tôi nức nở.

"Có thể là nó không nhảy xuống đâu," Cal nắm lấy tay tôi an ủi. "Nó ngu, nhưng cũng phải có chút bản năng chứ, phải không? Nó không tự làm mình chết đuối đâu."

"Anh không biết Angus thôi," tôi sụt sùi. "Nó rất bướng. Khi nó đã muốn cái gì thì nó không dừng lại đâu."

"Chà, nếu nó đuổi theo con chồn, thì con chồn cũng phải nhận thức đủ chứ." Cal nói. "Được rồi. Tìm tiếp đi."

Chúng tôi đi dọc con sông, qua khu rừng, ngày càng cách xa nhà, gọi tên con chó, hứa hẹn cho nó phần thưởng. Không nghe tiếng ăng ẳng nữa, chỉ có tiếng mưa đổ xuống lá cây. Tôi không đi tất, và chân tôi tê cóng bên trong đôi sục làm vườn bê bết bùn. Tất cả là lỗi của tôi. Nó đào hố suốt. Tôi biết thế. Thường thì cuối tuần tôi vẫn kiểm tra hàng rào chỉ vì lý do này. Hôm nay tôi làm. Hôm nay tôi còn phải đi mua váy với Natalie ngu ngốc.

Tôi không muốn hình dung cuộc đời mình không có nó. Angus ngủ trên giường tôi sau khi Andrew bỏ tôi mà đi. Angus cần tôi, chờ đợi tôi, cái đầu nhỏ của nó xuất hiện trên cửa sổ mỗi lần tôi về nhà, quá khích trước sự có mặt diệu kỳ của tôi. Tôi mất nó rồi. Đáng ra tôi phải lấp cái hố ngu ngốc đó, và tôi đã không làm, giờ thì nó đi mất rồi.

Tôi hít vào một hơi rệu rả, nước mắt nóng hổi không ngừng tuôn xuống khuôn mặt đẫm nước mưa của tôi.

"Nó kia rồi," Cal rọi đèn.

Anh nói đúng. Khoảng ba mươi thước về phía Tây dòng sông, Angus đứng bên cạnh một ngôi nhà nhỏ, giống như nhà tôi, nó đang quay lưng về phía khu rừng. Con chó đang đánh hơi một thùng rác có nắp đồng và nhìn về phía giọng của tôi. Đuôi nó ngoe nguẩy, nó sủa lên một tiếng, rồi quay lại sục sạo thùng rác.

"Angus!" tôi hét, nhào lên gò đất ngăn cách giữa tôi với con chó, "Chó ngoan! Bé ngoan! Mày làm mẹ lo quá! Đúng rồi đấy, là mày đấy!" Nó vẫy đuôi tán thưởng, sủa lần nữa và rồi tôi ôm lấy nó. Ôm được con chó trong tay, tôi hôn cái đầu đẫm nước của nó túi bụi, nước mắt lã chả rơi trên lông nó trong khi nó vui vẻ uốn éo và cắn yêu tôi.

"Được rồi nhé," Cal nói, tiến lại gần bên tôi. Anh đang cười. Tôi cố cười đáp lại, nhưng miệng tôi méo xệch đi, nên tôi không kéo được nó lên là mấy.

"Cám ơn anh," tôi cố kiềm chế. Callahan với tay ra để vỗ về Angus, nó đột nhiên nhận ra kẻ thù của mình đang ở đó, liền qua cái đầu nhỏ ra mà tớp.

"Đồ vô ơn," Cal nói, quắc mắt nhìn con chó. Anh cúi xuống và thu dọn rác vào trong thùng rồi đặt lại tử tế.

"Anh thật tốt quá," tôi run run nói, ghì chặt con chó vào lòng.

"Đừng nói với giọng ngạc nhiên như thế," Cal đáp.

Chúng tôi theo lối vào của ngôi nhà để đi xuống phố. Tôi nhận ra khu này rồi - nó cách phố Maple khoảng nửa dặm, có vẻ sang trọng hơn nơi tôi và Cal ở một chút. Mưa nhẹ bớt, và Angus rúc vào vai tôi, làm động tác như em bé, mà áp vào cổ tôi, chân trước đặt trên vai tôi. Tôi kéo áo khoác quanh cơ thể bé nhỏ của nó và cám ơn những thế lực đã giữ an toàn cho con chó nhỏ đần độn của mình, cái con chó mà tôi yêu khôn xiết.

Những thế lực có mặt, và Callahan O'Shea. Anh đã đi cùng tôi trong đêm mưa gió lạnh lẽo này, và không rời khỏi tôi cho đến khi chúng tôi tìm được con chó. Không hề nói một câu nào khó chịu kiểu như, "Ôi, nó sẽ về thôi." Không. Callahan ở sát bên tôi, trấn an tôi, vỗ về tôi. Nhặt rác vào cho tôi. Tôi muốn nói gì đó, dù không chắc lắm là điều gì, nhưng tôi liếc sang người láng giềng khỏe mạnh, rắn chắc của mình, mặt tôi lại nóng bừng lên đủ để cấp điện cho cả một thành phố nhỏ.

Chúng tôi rẽ vào phố Mapple và ánh sáng từ nhà tôi hắt ra. Tôi nhìn xuống, Cal và tôi đều ngập trong bùn từ chân tới đầu gối, và ướt vào tận da. Angus trông giống một con chuột chũi hơn là một con chó, lòng nó ướt nhẹp và rối tung.

Cal nhận ra cái nhìn của tôi. "Sao cô không qua nhà tôi?" anh gợi ý. "Chúng ta có thể rửa chân tay ở đó. Nhà cô thì như một cái bảo tàng rồi, phải không?"

"À, không hẳn là bảo tàng," tôi nói. "Chỉ là nó đang chứa kha khá đồ thôi."

"Kha khá, chắc rồi. Chà, muốn ghé qua không? Không hề gì nếu làm bẩn bếp nhà tôi. Tôi vẫn đang xử lý nó mà."

"Được thôi. Cám ơn," tôi nói. Tôi vẫn hay thắc mắc về ngôi nhà này, bên trong nó ra sao, Callahan đang làm gì ở đó. "Mà việc sửa chữa đến đâu rồi? Anh sẽ bán lại ngôi nhà đúng không?"

"Ổn cả. Vào đi. Tôi sẽ đưa cô đi xem một vòng," anh mời, như đọc được suy nghĩ của tôi.

CAL ĐỂ TÔI VÀO từ cửa sau.

"Tôi sẽ lấy mấy cái khăn tắm," anh vừa nói vừa tháo đôi ủng lao động và biến mất vào một căn phòng khác. Angus, vẫn nằm trên vai tôi, ngáy khe khẽ, khiến tôi mỉm cười. Tôi bỏ đôi sục làm vườn ra, gạt tóc khỏi mặt và nhìn quanh.

Căn bếp của Callahan đã gần xong. Một chiếc bàn chân rời với ba chiếc ghế không đồng bộ nhìn ra một khung cửa sổ nhô ra phía ngoài mới làm. Tủ bếp làm bằng gỗ thích với các tấm kính, và quầy bếp thì được làm từ đá phiến. Có nhiều khoảng trống cho các dụng cụ, dù đã có bếp đôi và tủ lạnh cỡ lớn. Chắc chắn tôi nên mời anh qua ăn tối, tôi nhủ thầm. Xét đến việc anh tốt với tôi như vậy. Xét đến lúc anh nắm lấy tay tôi. Xét đến chuyện tôi có tình cảm với anh và tuồng như không thể nhớ ra nổi lý do nào mà tôi lại từng nghĩ Callahan O'Shea là một lựa chọn tồi.

Cal trở lại phòng. "Đây," anh nói, đỡ lấy con cún đang ngủ từ tay tôi và bọc nó vào một chiếc khăn tắm lớn. Anh lau khô bộ lông của con chó, khiến Angus chớp mắt ngái ngủ nhìn người lạ đang bế nó, "Không cắn nhé," Cal cảnh cáo. Angus vẫy đuôi, Cal cười.

Rồi anh hôn lên đầu con chó.

Chỉ có thế. Không hề nhận ra mình đã di chuyển, tôi thấy tay mình không biết làm sao đã vòng qua cổ Callahan, thấy tôi đã gỡ chiếc mũ Yankee xuống, thấy ngón tay mình lùa vào mái tóc ướt của anh, thấy mình đang ép chặt vào Angus và thấy mình đang hôn Callahan O'Shea. Thôi xong.

"Cũng đến lúc rồi," anh lẩm nhẩm khẽ bên miệng tôi. Rồi hôn đáp lại.

Chương 23

Môi anh nóng và vừa mềm vừa cứng, còn anh thì thật ấm áp và vững vàng, rồi anh liếm cằm tôi trong lúc hôn tôi... hoặc không, đợi đã. Đó là Angus, và Callahan bật cười, tiếng cười trầm, khàn khàn: "Được rồi, được rồi, đợi chút," Cal lẩm bẩm, lùi lại. Một tay anh giữ Angus, tay kia khum khum sau đầu tôi. Ôi, chết tiệt, tóc tôi. Người ta có thể mất cả ngón tay trong đó. Nhưng anh nhẹ nhàng tự gỡ ra, rồi đặt con chó ướt của tôi xuống sàn và đứng thẳng lại, nhìn vào mắt tôi. Angus sủa một tiếng, rồi chắc là nó chạy đi đâu đó, bởi vì tôi nghe thấy tiếng chân xa dần. Nhưng tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì khác ngoài người đàn ông trước mặt. Khuôn miệng đáng yêu, cực kỳ đáng hôn, một vết mờ mờ của râu mới cạo, đôi mắt nghiêng nghiêng nhìn xuống, xanh thẳm.

Giờ mình có thể nhìn vào đôi mắt ấy lâu thật lâu, tôi nghĩ. Hơi ấm từ anh lan sang tôi, cuốn hút, và môi tôi hé mở.

"Muốn ở lại không?" anh thở mạnh.

"Có!" Tôi trả lời, giọng hơi cao.

Rồi chúng tôi lại hôn nhau. Miệng anh nóng và mãnh liệt áp vào miệng tôi, tay tôi nắm chặt lấy tóc anh. Cánh tay anh vòng qua người tôi, ghì chặt tôi vào anh, và Chúa ơi, gần anh thật thích, ấm áp và vừa an tâm vừa hơi đáng sợ một chút, thật nam tính và mạnh mẽ. Còn môi anh, ôi, Chúa ơi, người đàn ông này biết phải hôn như thế nào, anh hôn tôi như thể tôi là giọt nước ở tận cùng một sa mạc trải dài nắng cháy. Tôi cảm thấy bức tường sau lưng, cảm thấy sức nặng của anh đè lên mình, và rồi tay anh đã ở dưới áo tôi, đốt cháy làn da ẩm ướt trên eo, trên sườn tôi. Tôi kéo áo anh ra khỏi quần jean, trượt tay theo làn da nóng hổi trên lưng anh, đầu gối tôi gần như sụm xuống khi miệng anh chuyển xuống cổ. Rồi tay anh dịch lên cao hơn một chút nữa và chân tôi sụm xuống thật, nhưng anh giữ tôi dựa vào tường và tiếp tục hôn. Callahan O'Shea có phần tuyệt vọng, và việc anh đang ở bên tôi, đang hôn tôi... thật là quá sức tưởng tượng. Một người đàn ông như thế. Với tôi.

"Em có chắc về chuyện này không?" anh hỏi, lùi lại một chút, mắt anh sẫm lại và má anh ửng hồng. Tôi gật, và cứ thế, anh lại hôn tôi và nâng tôi lên, anh đưa tôi sang một phòng khác. Phòng có giường, ơn Chúa. Rồi Angus sủa và nhảy lên chúng tôi. Callahan bật cười. Không hề đặt tôi xuống, anh nhẹ nhàng đẩy con chó ra khỏi chân và dùng vai đóng cửa lại.

Thế là chỉ còn lại hai chúng tôi. Bên ngoài phòng, Angus rên rỉ và cào điên cuồng. Cal dường như không để ý tới, chỉ đặt tôi xuống, lướt bàn tay lên mặt tôi và bước lại gần hơn, xóa bỏ khoảng cách giữa chúng tôi.

"Nó sẽ làm hỏng cánh cửa mất," tôi thì thầm trong khi Cal gục vào cổ tôi.

"Anh không quan tâm," anh thì thầm. Rồi Callahan O'Shea kéo áo tôi qua đầu và tôi thật không lo lắng về con chó nữa.

Mọi sự nôn nóng vừa rồi của anh dường như hoàn toàn biến mất, và đột nhiên mọi thứ chuyển động chậm hẳn lại. Tay anh nóng giãy trên da tôi, anh cúi xuống, hôn lên vai tôi, trượt sợi dây áo xuống, cái bóng nghiêng nghiêng của anh lướt qua làn da mỏng manh ở đó, miệng anh nóng và mềm như lụa. Da anh mịn như nhung, những bắp thịt rắn chắc chuyển động nhẹ nhàng dưới da đầy sức mạnh mẽ mê hoặc.

Không hề ý thức là chúng tôi đã di chuyển, tôi nhận ra cả hai vào tới giường, vì anh kéo tôi xuống cùng anh, cười cái nụ cười ranh mãnh, từ tốn làm tôi xốn xang. Rồi anh đưa tay tới cạp chiếc quần jean, nghịch ngợm ở đó một lúc trước khi khéo léo mở khuy. Anh lại hôn tôi, nóng bỏng, chậm rãi và biếng nhác, rồi anh lật trở lại để tôi lên phía trên, cánh tay vạm vỡ to khỏe của anh ôm lấy tôi, và tôi hôn đôi môi đang cười đó, hai cái lưỡi ẩm ướt quấn lấy nhau. Chúa ơi, anh mới ngon làm sao, tôi không thể tin được anh đã sống ngay cạnh nhà tôi chừng ấy thời gian, những tuần cô đơn khi ở ngay kia có một nụ hôn thế này đang chờ tôi. Tôi nghe anh rên lên sâu trong cổ họng khi lùa những ngón tay vào mái tóc ướt của tôi, tôi lùi lại để nhìn thấy gương mặt anh.

"Đến lúc rồi," anh lại thì thào, và sau đó, không ai nói lời nào nữa.

Tôi gối đầu lên vai Callahan, tay anh ôm quanh người tôi. Tôi len lén nhìn gương mặt anh. Mắt anh nhắm, những sợi lông mi dài, thẳng rũ lên gò má. Anh đang cười. Có lẽ là đang ngủ, nhưng mỉm cười.

"Em đang nhìn gì vậy?" anh lầm bầm, không mở mắt ra. Không ngủ, mà rõ ràng là tỉnh táo.

"Anh cũng khá tuyệt đấy, anh chàng Ireland," tôi nói.

"Em có thất vọng không nếu anh nói rằng thực ra anh là người Scotland?"

"Nếu như thế nghĩa là em có thể được thấy anh mặc váy thì không." Tôi nhe răng cười. "Thêm nữa, thế thì anh có liên hệ với Angus rồi."

"Tuyệt," anh nói, vẫn cười. Tim tôi căng lên gần như đau đớn. Callahan O'Shea. Tôi đang ở trên giường, trần trụi, với Callahan O'Shea. Quả là thú vị.

"Scotland hả?" tôi hỏi, vẽ một đường lên vai anh.

"Ừm. À, ông anh là người Scotland. Có lẽ bố anh là người Ireland, anh đoán vậy. Nên có cái tên Ireland." Anh mở mắt như một con rồng lười biếng và toét miệng cười. "Giờ thì còn câu hỏi gì không?"

"Ừm, à... nhà vệ sinh ở đâu vậy, Cal?" tôi hỏi. Không hẳn là điều lãng mạn nhất, nhưng tự nhiên đang vẫy gọi.

"Cửa thứ hai bên tay trái," anh nói. "Đừng có lâu quá nhé."

Tôi vớ lấy cái khăn choàng len vẫn được gấp gọn gàng dưới chân giường và bước ra hành lang, vừa đi vừa quấn mình vào chăn. Kia là Angus, nằm ngủ ngay trước lò sưởi trong phòng khách, căn phòng chỉ được chiếu sáng nhờ ánh đèn bếp lọt vào. Con chó của tôi đang ngáy. Bé ngoan.

Trong nhà vệ sinh, tôi bật đèn lên và chớp mắt, rồi nhăn mặt lại khi nhìn thấy bóng mình trong gương. Thiên địa ơi! Một vết bùn dọc trên hàm, trán lại bị một sọc đỏ do cành cây quệt vào mặt, và tóc tôi... tóc tôi... trông giống len hơn là tóc. Đảo mắt, tôi lấy tay chải lại tóc một chút, dấp nước phần bên trái, đáp lời tiếng gọi tự nhiên rồi rửa tay. Nhận ra rằng chân mình hơi bẩn. Rửa chân từng bên một, trong bồn rửa mặt.

"Em làm gì trong đó thế?" Cal gọi. "Đừng có lục lọi tủ thuốc của anh nữa và trở lại giường ngay!"

Chiếc gương phản chiếu nụ cười của tôi. Má tôi ửng lên rạng rỡ. Tôi quấn lại chiếc khăn quanh vai - e lệ, bạn biết chứ? - và trở lại hành lang về phòng Callahan. Nhìn thấy tôi, anh lảo đảo ngồi bật dậy.

"Là do mưa," tôi nói, vuốt một tay lên tóc. "Trời mưa là nó lại nổi loạn."

Nhưng anh chỉ nhìn tôi. "Em đẹp quá, Grace," anh nói, và chỉ câu nói đó thôi là đủ.

Tôi gần như điên lên vì Callahan O'Shea.

SÁNG HÔM SAU, tôi mở một mắt. Đồng hồ trên bàn hiện 6 giờ 37 phút. Callahan đang ngủ cạnh tôi.

Mất một phút điều đó mới ngấm, và, tôi cảm thấy má mình ửng lên. Callahan O'shea đang ngủ cạnh tôi. Sau khi xơi tái tôi. Ba lần! E hèm! Và, xin phép nói thêm, khá là hoành tráng. Đến nỗi lần thứ hai, tôi đã đánh thức cả Angus, nó đã cố gắng đào xuống dưới cửa phòng ngủ để biết chắc vì sao cô chủ của nó lại làm ầm ĩ lên như vậy.

Không chỉ có thế, nó còn rất... vui. Nóng bỏng và say đắm, phải, đó là điều tôi chờ đợi ở một người như CallahanO'Shea. Nhưng có lẽ tôi đã không nghĩ là anh sẽ khiến tôi cười. Hoặc nói với tôi da tôi mềm thế nào, giọng anh gần như là ngạc nhiên. Khi tôi thức giấc đâu đó khoảng ba giờ sáng, thì anh đang nhìn tôi, cười như thể tôi là buổi sáng ngày Giáng sinh.

"Cal này?" tôi thì thầm. Anh không cử động. "Callahan?" tôi hôn lên vai anh. Anh có mùi thật dễ chịu. Chúa ơi, ba lần đêm qua, chắc bạn nghĩ là tôi đã hưởng đủ. "Này, đẹp trai. Em phải đi đây." Tôi nghĩ đến chuyện thêm từ anh yêu vào, nhưng thế có vẻ hơi... sến. Cậu nhóc thì có thể. Chứ không phải anh yêu. Chưa phải. "Dậy đi, cậu nhóc."

Không. Chẳng có gì cả. Tôi đã làm anh kiệt sức, khổ thân chàng.

Tôi nhận ra mình đang cười, ngoác đến tận mang tai. Có lẽ hơi ngân nga một tí nữa. Mấy câu hát của Cole Porter hiện lên trong đầu. Thêm một cái hôn và một lần ngắm Callahan O'Shea xinh đẹp, tôi trườn ra khỏi chiếc giường ấm áp và nhón chân ra khỏi phòng, nhặt nhanh mớ quần áo vấy bùn trên đường đi. Angus nhảy lên ngoài phòng khách ngay khi trông thấy tôi. "Suỵt," tôi thì thào. "Chú Cal vẫn còn đang ngủ."

Nhìn nhanh quanh phòng khách, tôi có thể thấy Callahan đã làm việc rất chăm chỉ. Sàn nhà vẫn còn giữ một lớp sơn phủ bóng, và các bức tường đã được sơn màu xám nhạt. Một loại ván nào đó xếp chồng lên trong góc, và bốn cửa sổ phòng khách được đóng khung với hoa văn xiên chéo bằng gỗ.

Đó là một ngôi nhà dễ thương, hoặc có thể sẽ như thế khi anh xong việc. Đá lát lò sưởi được sơn màu xanh dương, dù cầu thang dẫn lên tầng hai không có tay vịn, chúng rất rộng rãi và chào đón. Đó là kiểu nhà đã được xây dựng rất cẩn thận, với những cửa sổ có bậu sâu, phào hình vương miện và hoa văn dắt lên sàn nhà bằng gỗ sồi. Là kiểu nhà không còn được xây dựng nữa.

Angus gầm gừ. "Được rồi, bé con," tôi thì thầm. Trong bếp, tôi tìm thấy một chiếc bút và một mẫu giấy cạnh điện thoại. "Anh O'Shea, thân mến," tôi viết.

Cám ơn anh rất nhiều vì sự hỗ trợ tốt bụng của anh khi giúp em tìm Angus yêu dấu đêm hôm qua. Em tin là anh đã ngủ rất ngon. Sáng nay em có nhiệm vụ bất hạnh phải chống lại đám quân Yankee ở Chacellorsville (còn được biết tới là bãi cỏ Haddam ở đường 154, ngay dưới đường 9, nếu anh có hứng thú xem bọn em đẩy lùi quân xâm lược phía Bắc). Nếu em sống sót vô sự, em rất hy vọng con đường của chúng ta sẽ lại gặp nhau trong tương lai gần. Chúc anh những điều tốt đẹp nhất, (cô) Grace Emerson.

Ngu ngốc hay dễ thương? Tôi quyết định là nó thật dễ thương và đặt nó vào cạnh điện thoại. Rồi tôi lén nhìn chàng trai tuyệt diệu đang ngủ một lần nữa, bế Angus và ra ngoài. Con chó của tôi cần được tắm, và tôi cũng vậy.

Chương 24

"Đường này, quân tiên phong Virginia!"tôi gọi, yên vị trên lưng Snowlight. Vẫn biết con ngựa lùn trắng bé tí này không hẳn là một con chiến mã, nhưng méo mó có hơn không.

Margaret tung tẩy đi lên phía tôi. "Chị thực sự phải ngưng cái trò này thôi," chị nói, kéo góc áo đồng phục len của mình. "Chị đang chết đây."

"Thực ra đáng lẽ chị phải chết ở đằng kia, cạnh bờ sông," tôi chỉnh đốn.

"Chị không thể tin được đây lại là đời sống xã hội của em," chị nói.

"Nhưng chị đang ở đây và làm theo rồi." Tôi quay về phía đội quân của mình. "Ai lại không chiến thắng với đội quân như thế này chứ?" Tôi nói to câu trích dẫn. Đám quân lính hò reo.

"Vậy là đêm qua em đi ngủ sớm," Margs nhận xét. "Đèn tắt, Angus im lặng, mà khi mẹ thả chị xuống mới có 9 giờ 30."

"Vâng. Đi ngủ sớm, thức dậy sớm," tôi nói, khuôn mặt thật phản chủ của tôi nóng ran lên. Sáng nay, Margs thấy tôi trong bếp, tóc quấn trong khăn, áo choàng tắm buộc dây gọn gàng, rất tử tế. Chị tự lái xe xuống chiến trường và chị phải đi lấy lời khai ở Middletown lúc 2 giờ, vậy nên tôi có cơ hội để kể với chị những tiến triển gần đây với Chàng Hàng Xóm Khổng Lồ Nóng Bỏng.

"Này, chị gặp một anh chàng ở tòa và nghĩ là em có thể muốn có số điện thoại của anh ta." Margaret nói, nhắm khẩu súng trường vào một tên lính miền Bắc.

"Ô, đợi đã, đừng bắn," tôi nói. "Scowlight sẽ lăn ra ngủ nếu chị bắn. Nó bị chứng ủ rũ." Tôi âu yếm vỗ vào cổ con ngựa.

"Lạy Chúa Jesus hiền từ trên ba chiếc đinh sắt, Grace," Margs lầm bầm. Chị chĩa súng vào một tên lính và nói, không mấy quả quyết, "Bang." Tên lính biết quá rõ những thiếu sót của con chiến mã, lăn đùng ra quằn quại sốt sắng, cào lên mặt đất mấy giây, rồi nằm im thin thít. "Vậy, chị có nên bảo anh ta gọi cho em không?"

"Chà, thực ra em không nghĩ em sẽ cắn cổ của ai nữa đâu," tôi nói.

"Vì sao?" Margs hỏi. "Em tìm được ai rồi à?"

Tôi nhìn chị và mỉm cười. "Callahan O'Shea."

"Quỷ thần ơi," chị kêu choe chóe, mặt ngờ vực. Đúng lúc đó, Grady Jone, một dược sĩ, khai hỏa khẩu đại bác cách đó năm mươi thước, và Margaret ngã xuống đầy trách nhiệm. "Em đã ngủ với anh ta!", chị thốt lên. "Với Callahan, phải không?"

"Nói nhỏ bớt đi giùm cái, Margaret, đáng ra chị phải chết rồi, được chứ?" Tôi xuống khỏi lưng Snowlight và cho nó một củ cà rốt trong túi, trì hoãn để có thể nói chuyện với chị mình, "Và phải. Đêm qua."

"Ôi, khỉ thật."

"Cái gì?" tôi hỏi, "Thế ai đã nói là 'Grace, em xứng đáng được vui vẻ'?"

Margaret điều chỉnh lại khẩu súng trường để khỏi nằm đè lên nó. "Grace, vấn đề là thế này. Em xứng đáng được vui vẻ. Chắc chắn là xứng đáng. Và Callahan thì hẳn là cả một trời vui vẻ."

"Đúng thế. Vậy vấn đề là gì?"

"Chà, vui vẻ không hẳn là điều em đang tìm, đúng không?"

"Phải! Nó... chà, ý chị là gì?"

"Em. Trông em hạnh phúc hơn bao giờ hết. Không phải là chuyện qua đường."

"Trật tự nào! Cô đang phải chết cơ mà!" một tên lính miền Bắc đi ngang qua nạt.

"Đây là cuộc nói chuyện riêng tư," Margaret cự lại.

"Đây là chiến trường," anh ta rít lên.

"Không đâu cưng ạ, cái này gọi là giả vờ. Tôi ghét phải đập vào mặt anh, nhưng không phải là chúng ta đang ở trong cuộc Nội chiến. Nếu anh muốn cảm thấy chân thực hơi tí nữa, tôi sẽ rất vui lòng được cắm cái lưỡi lê này vào mông anh."

"Margaret! Thôi đi. Anh ta nói đúng đấy. Xin lỗi anh nhé," tôi nói với người lính miền Bắc. May thay, tôi không quen anh ta. Anh ta lắc đầu và đi tiếp, để rồi lại bị bắn cách đó mấy thước.

Tôi nhìn lại xuống chị mình, chị lấy tay chắn ngang mặt để che mắt khỏi ánh nắng. "Về chuyện Callahan, Margs. Tình cờ anh ấy cũng lại đang tìm kiếm một vùng trời bình yên. Hôn nhân, hai đứa nhỏ, một đám cỏ để cắt tỉa. Anh ấy bảo thế."

Margaret gật. "Chà. Tốt cho anh ta." Chị im lặng một phút. Tiếng súng vang lên từ đằng xa, có mấy tiếng hét. Một phút sau nữa, tôi sẽ phải leo lên lưng Scowlight, nhập vào đoàn trinh sát và lĩnh một ít đạn quân mình vào cánh tay, hậu quả sẽ là một vụ cắt tay thảm khốc và cái chết cuối cùng của tôi, nhưng tôi nấn ná lâu hơn một chút, mặt trời rọi thẳng xuống đầu tôi, mùi cỏ sắc ngọt bốc lên quanh chúng tôi.

"Thêm một điều nữa, Gracie." Margaret dừng lại. "Callahan đã bao giờ nói với em chính xác chuyện gì đã xảy ra trong vụ biển thủ của anh ta chưa?"

"Chưa," Tôi thừa nhận. "Em đã hỏi một hay hai lần, nhưng anh ấy chưa kể cho em."

"Hỏi lại đi," chị khuyên.

"Chị có biết không?" tôi hỏi.

"Chị có biết chút ít. Chị có đào bới một tí."

"Và?" tôi gặng hỏi.

"Anh ta đã bao giờ nhắc tới một người anh trai với em chưa?" Margaret hỏi, ngồi dậy và nghiêng người về phía tôi.

"Có. Họ xa lánh nhau."

Margaret gật đầu. "Chị cũng đoán chắc thế. Có vẻ như người anh đó là chủ tịch của công ty mà Cal biển thủ."

Trời đất ơi! Tôi đoán sự bàng hoàng của tôi lộ rõ lắm, vì Margaret với ra để vỗ vào ống chân của tôi. "Hỏi đi, Grace! Chị cá bây giờ anh ta sẽ nói hết, vì hai người đang phang nhau huỳnh huỵch rồi mà lại."

"Ăn nói hay chưa. Thảo nào bồi thẩm đoàn thích chị thế," tôi vô thức lẩm bẩm.

"Đại tướng, Jackson! Đằng này cần ý kiến của ngài ạ!" bố tôi gọi và thế là tôi leo lên ngựa, để lại chị gái mình nằm chợp mắt trên cỏ.

Trong thời gian còn lại của trận đánh, đầu óc tôi cứ lởn vởn quả bom tin mà Margaret vừa thả, và dù tôi diễn đủ các hành động, vai Stonewall Jackson có phần hơi phí phạm với tôi hôm nay. Khi cuối cùng cũng trúng đạn, tôi cẩn thận trượt ra khỏi Snowlight khi nó lăn ra ngất vì sợ loạt đạn rỗng, tôi thở vào. Tôi nói nốt những lời nên thơ cuối cùng của vị Đại tướng... 'Hãy cùng vượt qua dòng sông và an nghỉ dưới bóng cây', và trận đánh của chúng tôi kết thúc. Ai cũng biết mất tám ngày Stonewall Jackson mới chết, nhưng ngay cả hội Anh Em Chống Anh Em cũng không sẵn sàng dành cả một tuần để sống lại cảnh tang thương đó.

ĐẾN KHI TÔI VỀ TỚI NHÀ thì đã gần năm giờ. Cảm giác như thể tôi đã xa nhà mấy ngày chứ không phải mấy giờ nữa. Tất nhiên, đêm qua tôi đã ở bên nhà Callahan. Cái ý nghĩ ấy làm đầu gối già mềm nhũn ra, và một cơn co thắt dễ chịu ép chặt lấy ngực tôi. Nhưng bây giờ, lần giữa cảm giác đó là cái nhận thức rằng đã đến lúc Cal nói với tôi về quá khứ của anh ấy.

Tuy nhiên, đầu tiên tôi có một con chó để tôn thờ, một con chó nhảy tưng tưng bên cạnh, sủa vang lên để nhắc tôi tình yêu đích thực của mình phải thuộc về ai. Tôi rối rít xin lỗi Angus vì sự vắng mặt của mình (mặc dù sự thật là mẹ tôi đã ghé qua và cho nó ăn thịt bò băm viên, dắt nó đi dạo, chải lông cho nó và cho nó một cái khăn mới màu đỏ rất năng động). Sự chăm sóc tận tụy của bà ngoại có vẻ như là không đủ, Angus đã nhai nát một chiếc dép lê để trừng phạt tôi vì vắng mặt. Nó là một con chó hư, nhưng tôi không có lòng nào mà nói như vậy, nó thật quá ư là đáng yêu.

Một tiếng đập cửa vang lên từ cửa chính. "Tới đây!" tôi nói.

Callahan O'Shea đứng trên hiên trước nhà tôi, tay chống nạnh, hằm hằm giận dữ.

"Chào," tôi nói, mặt đỏ bừng bất chấp vẻ mặt của anh. Cổ anh thật đẹp, cháy nắng thành màu caramen, chỉ đợi để được nếm thử.

"Em đã ở cái chỗ chết tiệt nào vậy?" anh gắt lên.

"Em... em... ở trận đánh," tôi nói. "Em có để lại cho anh một lời nhắn."

"Tôi chẳng thấy lời nhắn nào cả," anh nói.

"Em để nó cạnh điện thoại," tôi trả lời, nhướng mày lên. Anh quắc mắt giận dữ, có hơi giảm nhiệt thì phải.

"Mà, nó nói gì?" anh hỏi.

"Nó nói... chà, anh sẽ đọc được nó khi về nhà," tôi nói.

"Đó có phải là chuyện một đêm không, Grace?" Giọng anh cáu kỉnh và dữ dội.

"Tôi đảo mắt. "Vào đi, Cal," tôi nói, giật lấy tay anh. "Em cũng đang muốn nói chuyện với anh, nhưng, không, đây không phải là chuyện tình một đêm. Trời đất ơi! Anh nghĩ em là loại con gái nào thế hả? Chuyện gì cần làm trước thì phải làm trước. Em đói lắm rồi. Anh muốn gọi một chiếc pizza không?"

"Không. Tôi muốn biết vì sao tôi lại thức dậy một mình."

Giọng anh tức giận và dằn dỗi và đáng yêu đến nỗi tôi không nén được cười. "Em đã cố đánh thức anh dậy, cậu bé. Anh ngủ như chết." Anh nheo mắt. "Nghe này, nếu anh muốn em qua bên đó và chỉ cho anh lời nhắn của em, em sẽ rất sẵn lòng."

"Không. Thế ổn rồi." Anh không cười.

"Ổn rồi hả?"

"Chà, không, Grace, không ổn tí nào. Anh đã cuống cuồng suốt cả ngày, không biết em ở đâu. Anh đã gần như làm mẹ em sợ chết khiếp khi anh tới đó, và bác ấy đã không dám mở khóa ra để nói chuyện với anh và phải, anh đang trong tâm trạng rất dở hơi."

"Bởi vì anh không thấy lời nhắn thôi, Cục Cằn ạ. Cái tin đó dễ thương lắm, nếu em cần phải nói ra, và chẳng tỏ dấu hiệu gì của chuyện tình một đêm cả. Giờ chuyện pizza thì sao, hay là em nên nhai luôn tay mình cho rồi? Em sắp chết đói đây."

"Anh sẽ nấu," anh càu nhàu, vẫn nhìn trừng trừng.

"Em tưởng anh đang giận em," tôi nhắc nhở.

"Anh có nói là sẽ nấu ngon đâu." Rồi anh vòng tay, nhấc bổng tôi lên để chân tôi không chạm đất, và hôn tôi đến nghẹt thở.

"Bữa tối có thể đợi được," tôi thì thào.

Ôi, đó chẳng phải là điều thông minh nhất nên làm, nhất là chúng tôi còn có Việc Phải Bàn, nhưng thôi nào! Đôi mắt xanh êm ái ấy, mái tóc rối bù ấy... Tôi có nhắc đến chuyện anh ấy đang vác tôi chưa nhỉ? Cả quãng đường lên gác, đúng kiểu người nguyên thủy? Và khi lên đến nơi, thậm chí anh cũng chẳng hụt hơi? Thôi nào! Và Chúa ơi, cách anh hôn tôi, những cái hôn gấp gáp, thèm khát làm tôi tan chảy đến tận xương tủy và đốt nóng tâm can tôi, đến nỗi tôi còn chẳng để ý thấy Angus đang nhai chân Cal cho tới khi anh bắt đầu phá lên cười sát miệng tôi, rồi túm lấy Angus và đặt nó ngoài hành lang, ở đó, con chó nhỏ của tôi sủa hai lần trước khi lóc cóc chạy đi phá nát cái gì đó khác.

Nhìn Callahan đứng đó, dựa lưng vào cửa phòng ngủ của tôi, áo sơ mi không cài, mi mắt nặng trĩu và nóng bỏng... chà, nếu có thể cứ ngắm nhìn anh như thế, ngắm nhìn nụ cười he hé cuối cùng cũng xuất hiện ở khóe miệng anh thì tôi cũng chẳng cần đến chuyện kia... Thực ra, tôi đang nói cái gì vậy? Tôi có cần tình dục. Lãng phí một người đàn ông nhìn tôi như thế thì thật là vô lý.

Margaret đang ngồi trên chiếc ghế tựa dài ở sân trong khi chúng tôi xuống nhà một lúc lâu sau. Angus nằm ưỡn ra trong lòng chị, thi thoảng lại rên lên khi chị vuốt ve bộ lông của nó.

"Chị nghe thấy tiếng vườn thú," Margs nói vọng vào, quay đầu lại khi chúng tôi bước vào bếp. "Nên có lẽ sẽ an toàn hơn nếu cứ ở bên ngoài."

"Làm một cốc rượu nhé, Margaret?" tôi hỏi.

"Được," chị bơ phờ đáp lại.

Callahan nhận niềm vinh dự, mở tủ lạnh như thể anh sống ở đây và lấy ra một chai rượu vang trắng. "Cái này được chứ?" anh hỏi.

"Tuyệt," tôi nói, đưa cho anh cái mở nút chai. "Cảm ơn, cậu nhóc. Và không chỉ vì mở chai rượu."

Anh toét miệng cười. "Không có gì. Vì tất cả những kỹ năng của mình. Muốn anh nấu món gì không?"

"Có, em muốn," tôi nói. "Margs, chị muốn ăn với bọn em không?"

"Không, cảm ơn. Chỉ riêng cái mùi pheromone trong đấy cũng làm chị chết nghẹn rồi."

Tôi mở cánh cửa chắn và ngồi xuống cạnh chị mình, di di chân trên nền gạch sân trong. "Mọi chuyện ổn chứ, Margaret?" tôi hỏi.

"Stuart đang hẹn hò," chị thông báo. "Với đồng nghiệp của em, Eva hay Ava hay một cái tên của một cô ả nóng bỏng hay diễn viên phim nóng nào đó."

Miệng tôi há hốc, "Ôi, Margs. Chị có chắc đấy là một cuộc hẹn hò không?"

"Chà, anh ta đang ăn tối với cô ta, và anh ta đã rất cố gắng để nhắc chị nhớ cô ta là ai." Giọng chị trầm xuống để mô phỏng giọng trang trọng của Stuart. 'Em còn nhớ đấy, Margaret. Khá hấp dẫn, dạy lịch sử cùng Grace...' Đồ khốn nạn." Miệng Margaret run lên bộc lộ cảm xúc.

"Chị biết đấy, có thể cô ta chỉ đang cố gắng nịnh bợ anh ấy để anh ấy ủng hộ cô ta lên làm chủ nhiệm bộ môn của bọn em thôi," tôi gợi ý. "Cô ta hẳn phải biết anh ấy là bạn với Hiệu trưởng."

"Anh ấy không chống lại em đâu, Grace," chị đáp.

"Em đang che giấu vợ anh ấy. Anh ấy có thể lắm chứ," tôi nói. Chị không nói gì nữa. Tôi liếc nhìn Callahan qua cánh cửa chắn. Anh đang chặt gì đó bên quầy bếp, và trông anh thật hợp với chỗ đó đến nỗi khiến tôi hơi chóng mặt. Rồi tôi lập tức thấy day dứt lương tâm vì cảm thấy hạnh phúc như thế trong khi Margaret đang phải đau đớn.

"Margaret," tôi chậm rãi nói, quay lại phía người chị đang nhìn chằm chằm xuống đầu gối mình, "có thể đã đến lúc chị quay về với Stuart rồi. Đi gặp chuyên gia tư vấn và những thứ như thế. Mọi chuyện đâu có tốt đẹp gì hơn nếu chị cứ ở đây mãi."

"Phải," chị nói. "Trừ việc sẽ đẹp mặt lắm nếu chị mò về bởi vì chị ghen, mà đúng là chị ghen thật, giờ khi nghĩ lại thì, chị không muốn cho anh ta sự đắc chí nghĩ rằng nếu anh ta phản bội chị, chị sẽ phục tùng theo như mấy con chó làm xiếc."Angus sủa tỏ vẻ đồng tình. "Nếu anh ta muốn chị quay lại, anh ta nên điên cuồng làm gì đó!" Chị ngừng lại. "Chứ không phải là lăng nhăng với người đàn bà khác," chị thêm.

"Em có thể làm được gì?" tôi hỏi.

"Chẳng gì cả. Nghe này, chị sẽ xuống tầng hầm, được chứ? Để xem một trong những bộ phim tâm lý kỳ quặc của em hoặc gì đó, có được không?"

"Chắc rồi," tôi nói. "Ừm, có thể em sẽ ở bên nhà Cal tối nay."

"Ừ. Gặp em sau." Chị đứng dậy, bóp nhẹ vai tôi và đi vào bếp. "Nghe này, Shawshank, anh cần nói với em gái tôi về quá khứ nhơ nhớp của anh. Được chứ? Vui vẻ nhé." Chị lấy ly rượu của mình và biến mất dưới tầng hầm.

Tôi ngồi một mình ngoài sân, lắng nghe lũ chim bắt đầu bản hòa âm buổi chiều của chúng. Sự bình yên của mùa, mùi cỏ mới cắt, bầu trời êm dịu khiến tôi hạnh phúc. Từ trong bếp vọng ra tiếng Callahan nấu ăn, tiếng xèo xèo của món gì đó trên chảo, tiếng đĩa va vào nhau vui vẻ. Tôi thấy trong lòng trào lên một làn sóng... chà, còn quá sớm để nói yêu, nhưng bạn biết đấy. Là sự mãn nguyện. Sự mãn nguyện thuần túy, bình thường. Angus liếm mắt cá chân tôi như thể nó cũng hiểu.

Cal mở cửa và mang đĩa ra, đặt một chiếc lên đùi tôi. Một món ốp lết và cả một ổ bánh mì nướng. Hoàn hảo. Anh ngồi xuống chiếc ghế mà Margaret bỏ lại và cắn một miếng bánh nướng. "Vậy. Quá khứ nhớp nhúa của anh," anh nói.

"Có lẽ em nên biết anh đã làm gì để phải vào tù."

"Phải," anh trả lời. "Em nên biết. Em ăn đi, anh sẽ nói."

"Em chỉ nghĩ là em nên nghe chuyện từ anh, Cal. Margaret biết..."

"Grace, anh cũng định hôm nay sẽ kể cho em, được chứ? Đó là lý do anh rối lên khi em không có ở cạnh. Vậy nên ăn đi."

Vâng lời, tôi chén một miếng trứng ốp, nóng, mềm và ngon cực kỳ. Trao cho anh một cái mà tôi hy vọng là một nụ cười khích lệ, tôi chờ đợi.

Cal đặt đĩa xuống và quay ghế lại để nó đối diện với tôi. Anh ngồi hơi nghiêng về phía trước, bàn tay to lớn đặt hờ trước mặt, và nhìn tôi một lúc, cái nhìn làm cho việc nhai có phần ngượng nghịu. Rồi anh thở dài và nhìn xuống.

"Không hẳn là anh biển thủ số tiền. Nhưng anh biết về nó, anh đã không tố cáo người thực sự biển thủ nó, và anh giúp giữ kín chuyện đó."

"Chà, vậy, ai đã lấy tiền?" tôi hỏi.

"Anh của anh."

Tôi suýt nghẹn. "Ôi," tôi thì thầm.

Trong nửa giờ sau đó, Cal kể cho tôi một câu chuyện khá ly kỳ. Làm thế nào mà anh và anh trai mình, Pete lại sở hữu một công ty xây dựng đồ sộ. Về cơn bão Katrina và một nguồn cung vô tận cho việc tái cấu trúc do chính phủ chi trả. Về bản chất cuồng loạn của ngành đó, những đơn hàng biến mất, những khiếu nại bảo hiểm, gót chân Asin tội phạm của New Orleans. Và rồi, một đêm nọ, anh phát hiện ra một tài khoản ở quần đảo Cayman dưới tên anh với 1,6 triệu đô la trong đó.

"Trời đất quỷ thần ơi, Cal," tôi thở mạnh.

Anh không trả lời, chỉ gật đầu.

"Anh đã làm gì?"

"À, lúc đó là bốn giờ sáng và anh đã khá choáng, nhìn thấy tên mình ngay trên màn hình vi tính. Anh cũng chẳng dám dời mắt đi nữa, nghĩ rằng anh trai anh - vì không thể là ai khác ngoài anh ấy - rằng anh ấy có thể chuyển số tiền đó đi. Hoặc xài nó. Chúa ơi, anh không biết. Rồi anh mở một tài khoản khác và chuyển toàn bộ sang đó."

"Không phải là mật khẩu của các tài khoản đó đều được bảo mật sao?" tôi hỏi. (Dù sao thì tôi cũng đã đọc truyện trinh thám của John Grisham mà.)

"Phải. Anh đã dùng tên mẹ. Anh không bao giờ thực sự thông minh khi đụng chuyện liên quan tới số PIN và những thứ kiểu đó. Luôn luôn dùng đúng ngày sinh của mình hoặc tên của mẹ. Dù sao chăng nữa, anh đã nghĩ mình sẽ đối chất với anh ấy và bọn anh sẽ tìm cách đưa số tiền trở lại chỗ của nó. Bọn anh đang làm việc ở quận 9, tái thiết các khu phố, và anh nghĩ bọn anh chỉ việc tuồn tiền trở lại là được."

"Vì sao anh không gọi cho FBI hay cảnh sát?" tôi hỏi.

"Vì đó là anh trai anh."

"Nhưng anh ấy đã lừa dối tất cả những người đó! Và anh ấy đang lợi dụng anh để làm việc đó! Chúa ơi, quận 9 bị tàn phá nặng nề nhất..."

"Anh biết," Cal thở dài và chải tay qua tóc. "Anh biết, Grace. Nhưng..." Giọng anh chùng xuống. "Nhưng anh ấy cũng là anh trai anh, người đã chỉ cho anh cách đánh bóng chày và dạy anh lái xe. Anh ấy luôn luôn nói bọn anh sẽ cùng làm ăn kinh doanh với nhau. Anh muốn tạo cho anh ấy cơ hội để sửa đổi mọi thứ." Cal nhìn tôi, mặt anh trông già hẳn đi, và buồn. "Anh ấy là anh trai anh. Anh không muốn anh ấy phải vào tù."

Phải. Tôi cũng biết về chuyện đặt gia đình lên trước luân thường đạo lý mà, đúng không? "Rồi chuyện gì xảy ra?" tôi hỏi khẽ hơn. "Anh ấy nói sao?" tôi đặt chiếc đĩa không của mình sang một bên.

"À, anh ấy nói gì được? Anh ấy xin lỗi, anh ấy bị cuốn vào việc đó, ai ai cũng làm như vậy... Nhưng anh ấy đồng ý rằng bọn anh sẽ đẩy số tiền trở lại vào dự án và sửa sai." Anh dừng một chút, hồi tưởng lại. "Không may cho bọn anh. FBI vốn đang theo dõi công ty rồi. Khi anh chuyển tiền, anh đã để lại dấu vết, và họ đã chộp được." Anh nhìn xuống và lắc đầu.

"Anh trai anh có phải vào tù không?" tôi dịu dàng hỏi.

Cal không ngẩng lên. "Không, Grace. Anh ấy làm chứng chống lại anh."

Tôi nhắm mắt lại. "Ôi, Cal."

"Phải."

"Anh có... anh đã làm gì?"

Một cái thở dài mệt mỏi nữa. "Anh trai anh đã thực hiện từng bước, em biết không? Tên anh có mặt ở khắp mọi nơi và lời nói của anh ấy thì chống lại anh. Và anh lại là kế toán. Pete nói thậm chí nếu anh ấy muốn, anh ấy cũng không thể biết làm thế nào để thực hiện việc đó, anh là đứa được đi học đại học và vân vân... Anh nghĩ các công tố viên thấy anh ấy thuyết phục hơn anh nhiều. Luật sư của anh nói rằng thế giới sẽ không thể dung thứ cho kẻ nào biển thủ của những nạn nhân bảo Katrina, vậy nên khi họ đưa ra lời buộc tội, anh đã nhận."

Angus nhảy lên lòng tôi, tôi vỗ về nó, nghĩ ngợi. "Vì sao trước đây anh không kể với em chuyện này, Cal? Kiểu gì em chẳng tin anh."

"Có chắc là em sẽ tin không?" anh nói. "Chẳng phải mọi tên tội phạm đều nói anh ta vô tội ư? Rằng anh ta đã bị gài bẫy?"

Anh nói có lý. Tôi không trả lời. "Anh không có cách nào chứng minh là mình không làm những việc anh trai đã nói là do anh làm," anh lặng lẽ nói thêm.

Tim tôi đột nhiên nhói lên, quặn lòng khi cố hình dung ra sẽ thế nào nếu bị Margaret hay Natalie bán đứng. Bị một trong số họ phản bội. Tôi không thể. Phải, tất nhiên Nat đã phải lòng Andrew, nhưng đó không phải là lỗi của con bé. Tôi chưa bao giờ nghĩ thế, dù thế nào, tôi hiểu em gái mình. Nhưng chịu cảnh chính anh trai mình dồn mình vào tù vì tội của anh ta... trời ơi. Chẳng trách Cal thường không thích nói chuyện về quá khứ của mình.

"Vậy là anh đã định kể cho em về tất cả chuyện này? Ngay cả nếu Margs không đào xới hồ sơ của anh?"

"Phải."

"Vì sao lại là bây giờ? Vì sao không phải những lúc khác?"

"Bởi vì đêm qua chúng ta đã bắt đầu một điều gì đó. À, là anh nghĩ như thế." Giọng anh đanh lại. "Câu chuyện là như thế đó. Giờ thì em biết rồi."

Chúng tôi ngồi trong im lặng thêm mấy phút. Angus, chán nản vì không được chú ý, sủa một tiếng và vẫy đuôi, mời chào tôi âu yếm nó. Tôi đờ đẫn vuốt bộ lông của nó và chỉnh lại chiếc khăn buộc, đờ đẫn nhận ra là nó đã ăn mất phần ốp lết của Cal trong khi chúng tôi đang nói chuyện.

"Cal?" cuối cùng tôi nói.

"Ừ." Giọng anh đều đều, vai nhô lên.

"Lúc nào đó anh có muốn ăn tối với gia đình em không?"

Anh không cử động mất một lúc, rồi gần như nhảy qua khoảng cách giữa chúng tôi. Nụ cười của anh tỏa sáng cả bầu không khí ảm đạm. "Có."

Anh vòng đôi tay vạm vỡ quanh người tôi và hôn tôi mãnh liệt, còn Angus thì cào vào người anh. Rồi chúng tôi rửa đĩa và sang nhà anh.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ