Chương 29
"Callahan!" Tôi lắp bắp. "Này! Anh làm em ngạc nhiên đấy."
"Vừa rồi là cái quái gì vậy?" anh gầm gừ.
Tôi xua xua tay. "Không có gì cả." Anh ta chỉ không nghĩ anh đủ tốt cho em, thế thôi. "Muốn vào nhà không?"
"Grace," anh gắt. "Trông không có vẻ là không có gì cả. Trông như chồng sắp cưới của em gái em vừa hôn em. Cái gã mà suýt nữa em đã cưới!"
"Vậy là em có rất nhiều điều phải giải thích?" tôi nói. Anh nheo mắt. Á! Anh ấy đang ghen! Thật buồn cười khi thấy chuyện đó lại dễ chịu, phải không? Rủi thay, Callahan có vẻ như không có chung cảm giác thú vị như tôi. "Chà, đừng có cứ đứng đó mà đăm chiêu nữa, ông O'Shea. Vào đi. Anh có thể quay em thế nào cũng được."
Lẩm bẩm chửi rửa, anh bước lên bậc cấp vào nhà, thậm chí còn không thèm liếc xuống khi Angus lao vào không trung để tấn công. Thay vào đó, anh nhìn ly rượu trên bàn cà phê. Tiếng gầm gừ càng rõ hơn.
"Không phải như anh nghĩ đâu," tôi nói.
"Thế anh nghĩ gì?" Callahan hỏi chua chát.
"Anh nghĩ..." Tôi cố nén một nụ cười. "Anh nghĩ là Andrew đang tán tỉnh em."
"Cái đó thì có vẻ rành rành ra rồi."
"Sai. Ngồi xuống đi, Cal. Muốn chút rượu không?"
"Không, cảm ơn." Anh ngồi xuống chỗ mà Andrew vừa rời khỏi. "Thế nào? Sao anh ta lại ở đây? Thế lúc nào anh ta cũng hôn em vào môi à?"
Tôi rúc vào chiếc ghế của mình và nhấp một ngụm rượu, xem xét người yêu của mình. Phải. Chắc chắn là ghen rồi. Có lẽ giờ không phải lúc nói tôi thấy như thế là cực kỳ gợi cảm. "Andrew không hôn em từ lâu, lâu lắm rồi. Tại sao tối nay anh ta làm thế thì chỉ có trời mới biết. Anh ta nói là do thói quen."
"Đó là điều ngu ngốc nhất anh từng nghe."
Angus gầm gừ, răng nó cắm ngập vào đôi ủng lao động của Cal.
"Anh đang ghen đúng không?" tôi không thể nén được.
"Phải, đúng là như thế đấy! Em đã từng yêu cái gã gầy gò nhỏ thó ngu ngốc đó, và hắn ta tới đây tối nay rồi hôn em. Anh phải cảm thấy thế nào đây?"
"À, một là, anh nên cảm thấy hạnh phúc, vì như anh nói, Andrew là một gã gầy gò nhỏ thó ngu ngốc. Còn anh thì ngược lại."
Callahan định nói gì đó, rồi dừng lại. "Cảm ơn." Khóe miệng anh nhếch lên.
"Không có gì." Tôi mỉm cười.
"Em có còn tình cảm với anh ta không, Grace?" anh thận trọng hỏi. "Nếu vẫn còn thì hãy nói với anh ngay bây giờ."
"Em không. Như anh nói đấy, gã đó gầy gò nhỏ thó ngu ngốc."
Callahan săm soi tôi một lúc, rồi cúi xuống gỡ răng Angus ra khỏi giày. "Đi sang chỗ mẹ mày đi," anh nói. Angus vâng lời, nhảy vào lòng tôi và cuộn tròn mình lại. Callahan ngồi lại và nhìn tôi, khuôn mặt anh đã dãn ra tương đối so với lúc mới bước vào. "Chuyện đó có làm em lo lắng không? Việc Andrew hôn ai đó khác mà không phải Natalie ấy?"
Tôi ngẫm ngợi. "Không. Lần đầu tiên hai người đó gặp nhau, họ đã yêu nhau rồi, chỉ thế thôi. Xốn xang, như kiểu họ bị sét đánh ấy."
"Hoặc bị gậy hockey đánh," Cal thêm.
Ôi, ôi. Tim tôi căng lên. "Dù sao thì," tôi đỏ mặt nói. "Andrew tới bởi vì anh ta..." Tôi ngừng lại. "Lo lắng."
"Vì em đang hẹn hò với người có tiền án hả?"
"Chính thế." Tôi vuốt ve cái đầu xương xẩu đáng yêu của Angus, nhận lại tiếng gầm gừ khe khẽ.
"Vậy là người bỏ em theo em gái em có vấn đề với đạo đức của anh?"
"Chuẩn." Tôi cười với chàng trai của mình. "Và em bảo anh ta là em nghĩ anh khá là tuyệt vời và tượng đối chính trực, hình như em còn nói đến chuyện trông anh tuyệt thế nào khi không mặc quần áo ấy." Callahan mỉm cười. "Thêm nữa, em bảo anh ta rằng một trong những điều em thích nhất là việc anh đã không phải lòng Natalie hay Margaret, nên em nghĩ anh có thể là một người đáng để giữ lại."
"Grace," Cal nói nghiêm nghị, nghiêng người tới trước, "anh không thể hình dung ra việc phải lòng Natalie hay Margaret. Không phải sau khi đã gặp em."
Họng tôi đột nhiên nghẹn lại. Không ai... không một ai... từng so sánh tôi với hai người chị em của mình và lại thấy tôi nổi trội hơn cả. "Cảm ơn," tôi thì thầm.
"Không có gì," anh nói nhỏ, nhìn sâu vào mắt tôi. "Em muốn anh tìm Andrew và đập cho một trận không?"
"Không," tôi nói. "Cái đó thì dễ như trở bàn tay."
Anh cười, rồi cúi xuống buộc lại dây chiếc ủng lao động mà Angus vừa vầy vò. "Em có đinh kể với Natalie rằng chồng chưa cưới của cô ấy đi lung tung mà hôn người ta không?"
Tôi nghĩ về chuyện đó một lát, nghịch nghịch lông con thú cưng. "Không. Em thực sự không nghĩ nó có ý nghĩa gì. Ý em là, Angus còn hôn em rạo rục hơn cái hôn đó." Chứ chưa nói đến anh, cậu nhỏ, tôi thì thầm thêm vào. "Em nghĩ đó chỉ là một phản xạ thôi."
"Nếu không phải thì sao?" Cal hỏi,
Đầu tôi bật ngửa ra. "Đúng là thế mà. Em chắc chắn. Anh ta yêu Natalie! Họ phát điên lên vì nhau. Anh thấy rồi đấy!"
Cal ngần ngừ gật đầu. "Anh cho là thế."
Anh cho là? Mọi người đều thấy Natalie và Andrew sinh ra là để dành cho nhau. Điều đó rõ rành rành. Chẳng phải sao?
Angus sực tỉnh khỏi giấc ngủ ngắn ngủi và nhảy khỏi đùi tôi, lon ton đi vào trong bếp để xem Chúa đã đổ đầy bát đồ ăn của no một cách thần kỳ chưa.
Callahan dựa lưng vào ghế, trông như một đối thủ cho danh hiệu Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Trần Đời. Trong toàn bộ thời gian ở bên Andrew, tôi có thể thẳng thắn nói rằng tôi chưa bao giờ cảm thấy thế này... sự trào dâng run rẩy trước sự hiện diện của Cal trộn lẫn với cảm giác dễ chịu đến từ sự đoán chắc rằng anh... thật sự... anh thích tôi. Anh lựa chọn tôi. Anh muốn tôi. Anh thậm chí còn chịu đựng cả Angus.
"Thế gia đình em tiếp nhận tin Công chúa Grace hẹn hò với một gã cựu tù thế nào?" anh hỏi, nhoẻn cười.
Tôi quyết định không nói với anh về bài tranh luận mười một điều chỉ ra vì sao Cal lại là một ý tưởng tồi hay việc mẹ đã kịp nói chuyện với thám tử tư. "Họ sẽ quen dần với việc đó thôi."
"Anh đoán họ nghĩ anh chàng bác sĩ phẫu thuật chân mèo là một lựa chọn tốt hơn nhỉ?"
Những lời đó là một gáo nước lạnh buốt giội vào tim tôi. Ồ, phải, bác sĩ Wyatt Dunn. "Ừ... thật ra." Tôi cắn móng tay cái. "Callahan. Về chuyện đó."
"Sao?" Cal nói, cười toe toét. "Đừng bảo anh là anh ta cũng ghé qua để hôn hít nhé."
Dạ dày tôi thắt lại. "Không, không. Cal. Tiện chúng ta đang nói chuyện. Em cần kể với anh một chuyện. Một chuyện có thể anh sẽ không thích." Tôi nhận ra là mình lại đang nhai ngón tay cái và đặt tay lên đùi. Hít một hơi thật sâu, tôi nhìn vào mắt Callahan.
Nụ cười rớt mất, để lại gương mặt anh vô cảm và không thể đoán được. "Cứ nói đi," anh nói trơn tru.
"À... chuyện này thực ra hơi buồn cười," tôi nói, cố nặn ra một tiếng cười. Tim tôi chạy đua điên cuồng trong lồng ngực. "Chuyện là thế này. Em... Em chưa bao giờ thực sự hẹn hò với Wyatt Dunn. Vị bác sĩ. Bác sĩ phẫu thuật khoa nhi."
Cal không cử động. Thậm chí không cả chớp mắt.
"Phải," tôi tiếp tục, nuốt nước bọt hai lần, miệng tôi khô nứt như Arizona vào tháng Bảy. "Ừm...em ... em đã bịa ra anh ấy."
Tiếng động duy nhất là chiếc đồng hồ con mèo Fritz, miệt mài đếm giây, và tiếng leng keng từ miếng thẻ đeo cổ của Angus lúc nó sục sạo quanh bếp. Tích... tích... tích.
"Em bịa ra anh ta."
"À, vâng!" Một tiếng cười hoảng sợ vỡ òa khỏi cổ họng nghẹn đắng của tôi. "Tất nhiên! Ý em là, thôi nào! Anh cũng có nghi ngờ, đúng không? Một chàng bác sĩ phẫu thuật khoa nhi không đồng tính, độc thân, bảnh trai? Em làm sao có thể có được một người như thế?"
Ôi, chết, lỡ lời rồi.
"Nhưng em có thể có được một gã như anh." Giọng Callahan bình tĩnh đến nguy hiểm.
Khỉ thật. "Em ... thật ta, em không có ý đó. Ý em là chẳng có nhân vật nào như thế cả. Anh ta... anh biết đấy. Quá tốt để có thể có thật trên đời."
"Em bịa ra anh ta," Cal lặp lại.
"Ừm," tôi kêu, quặp chặt mấy ngón chân một cách khó xử.
"Nói anh nghe, Grace, vì sao em lại làm một việc như thế?" Sự bình tĩnh trong giọng nói của anh rõ ràng là một dấu hiệu không hay.
Tôi không trả lời mất một lúc. Cái ngày tôi bịa ra Wyatt Dunn dường như đã lâu, lâu lắm rồi. "À, chả là, bọn em đang ở đám cười." Nhanh hết sức có thể, tôi kể cho anh về những lời bình luận, bó hoa được tung ra, Nat trong buồng tắm. Ngôn từ rơi ra khỏi miệng tôi như mưa đá. "Em đoán em đã không muốn Natalie nghĩ rằng em vẫn chưa quên được Andrew," tôi nói. "Và nói thật..." Cal nhướng mày lên khinh bỉ nhưng vẫn giữ im lặng "...em đã quá mệt mỏi vì mọi người nhìn em như thể em... nói cho đúng, là con chó lạc không ai thèm nhận về."
"Thế nên em nói dối." Giọng anh rất lặng lẽ. Anh ngồi yên như một bức tượng đồng, và tim tôi đập nhanh hơn chút nữa, khiến tôi cảm thấy chóng mặt. "Với toàn bộ gia đình em."
"À, anh biết đấy, nó khiến cho mọi người cảm thấy tốt hơn. Và Margaret biết," tôi lẩm bẩm, nhìn xuống sàn. "Và bạn em, Julian. Thực ra là cả Kiki nữa."
"Hình như anh nhớ em có ít nhất một lần hẹn hò với người này." Cal nói. "Còn hoa... chẳng phải anh ta đã gửi hoa cho em sao?"
Mặt tôi nóng ran nóng giật. Tôi liếc nhìn gương mặt Callahan. "Em, ừm, tự gửi chúng. Và... em giả vờ có hẹn một hay hai lần gì đó." Tôi nhăn mặt, rồi hẵng giọng. "Cal, xem này. Chuyện đó thật ngu ngốc, em biết như thế. Em chỉ muốn mọi người nghĩ rằng em vẫn ổn thôi."
"Em nói dối, Grace," anh nói, giọng anh không còn lặng lẽ nữa. Thực ra là bắt đầu to tiếng hơn một chút, người khác thậm chí có thể gọi là tức giận. "Anh không thể tin được điều này! Em nói dối anh! Em đã nói dối hàng tháng trời! Anh hỏi em xem em đã kết thúc với gã ấy chưa, và em nói là em không còn gặp gỡ anh ta nữa!"
"Và em nói không đúng sao?" Tiếng cười lo sợ của tôi bật ra như một cái nấc khan. "Phải, đúng. Em nói dối. Đúng là thế. Đó là một sai lầm, chắc vậy."
"Chắc vậy?" anh kêu to.
"Được rồi, đó chắc chắn là một sai lầm! Em thừa nhận, nó thật ngu ngốc và thiếu chín chắn và em đáng ra không nên làm thế, nhưng em bị dồn vào chân tường, Cal."
"Anh có lời khen em đấy, Grace." Giọng anh đều đều và bình tĩnh. "Em là một kẻ dối trá đại tài. Anh đã có nghi ngờ, em nói đúng. Nhưng em đã thuyết phục được anh. Giỏi lắm."
Đau. Tôi hít một hơi ngắn. "Cal, nghe này. Đó chỉ là hành động trẻ con thôi. Em biết như vậy. Nhưng hãy khoan dung với em một chút."
"Em nói dối anh, Grace. Em nói dối với gần như tất cả mọi người em biết!" Anh cào một tay qua tóc và quay đi khỏi tôi. Tâm can tôi bắt đầu sôi lên. Nó không tệ đến thế. Không ai bị tổn thương cả. Thực ra, công bằng mà nói thì lời nói dối của tôi đã giúp mọi người không phải lo lắng cho Grace tội nghiệp bi thảm bị bỏ rơi nữa. Tôi nghĩ nó đã khiến tôi cảm thấy tốt hơn.
"Callahan, nghe này," tôi nói bình tĩnh hơn. "Em đã làm một việc ngu ngốc, em thừa nhận. Và em ghét phải là người nói với anh điều này, Callahan, nhưng con người luôn thiếu sót. Đôi khi họ làm những điều ngu ngốc, nhất là xung quanh những người mà họ yêu. Chắc chắn anh cũng đã được nghe những tình huống như thế rồi."
Câu này khiến tôi được nhận một cái lườm khác, nhưng anh tiếp tục im lặng. Không khoan dung, không thấu hiểu, không thông cảm. Và vậy là, than ôi, tôi lại tiếp tục nói, giọng tôi càng lúc càng cao.
"Ý em là, thôi nào, Cal. Anh cũng có hoàn hảo đâu. Còn nhớ không? Chính anh cũng làm một việc ngu ngốc để bảo vệ người mà anh yêu mến. Em phải nói rằng, trong bao nhiêu người, thật trái khoáy khi nhận được bài giảng đạo đức từ anh!"
"Và câu đó có ý gì?" anh hỏi, miệng mím lại.
"Thế có nghĩa anh là tên cựu từ đã che giấu một tội ác cho anh trai mình và mới được ra khỏi trại giam hai tháng trước!"
Úi. Đáng lẽ không nên nói như thế. Mặt anh chuyển từ căng thẳng sang giận dữ. Và bình tĩnh. Đó là một sự kết hợp thật khủng khiếp.
"Grace," anh đứng dậy, lặng lẽ nói. "Anh không thể tin là mình đã quá sai về em."
Như một cú đấm vào thẳng tim. Tôi bật dậy khỏi ghế, đứng ngay trước mặt anh, mắt tôi ầng ậc nước. "Đợi một chút, Callahan. Xin anh." Tôi hít thật sâu. "Em đã nghĩ rằng trong tất cả mọi người thì anh sẽ hiểu. Chúng ta đều làm điều sai trái vì lý do chính đáng."
"Em chưa quên được Andrew," anh tuyên bố.
"Em chắc chắn là em quên Andrew rồi," tôi nói, giọng tôi run lên. Đúng là tôi đã. Và tôi chết lặng vì anh không tin tôi.
"Em nói dối để mọi người nghĩ rằng em đã quên, nhưng em cứ nói dối mãi, và em vẫn đang nói dối, và em thậm chí không thấy có điều gì đó không đúng trong bức tranh này, phải không?" Cal nhìn chằm chằm xuống sàn nhà như thể anh không thể chịu đựng được việc nhìn mặt tôi. Khi nói câu tiếp theo, giọng anh còn lặng lẽ hơn. "Em đang nói dối gia đình mình, Grace, và em đã nói dối anh." Anh kéo lê đôi mắt lên, nhìn vào mắt tôi. "Anh đi đây. Và để mọi chuyện rõ ràng, chuyện chúng ta chấm dứt rồi."
Anh không đập cửa sầm sầm. Tệ hơn, anh khẽ khàng đóng nó lại sau lưng.
Chương 30
"Cái này, kiểu như, rất tầm thường." Vẻ mặt của Kerry là tổng hợp của sự ghê tởm, hoài nghi và thống khổ theo cái cách mà chỉ có bọn choai choai mới làm được.
"Em cứ tưởng bọn em sẽ được cưỡi ngựa," Mallory cằn nhằn. "Cô nói rằng chúng ta thuộc đoàn kỵ binh. Người kia có ngựa. Sao em lại không có?"
"Tưởng tượng là chúng ta đã xuống ngựa đi," tôi nói cùng. Phải nói rằng, xét theo hướng tích cực thì tâm trạng của tôi trong bốn mươi tám giờ qua thật là thảm hại.
Cơn tức giận chính đáng của tôi đã tiêu tan chỉ khoảng mười phút sau khi Callahan đóng cửa dứt khoát đến thế, bỏ lại những mảnh vụn choáng váng nóng hổi tràn qua một khoảng trống rỗng vang vọng. Callahan O'Shea, người nghĩ rằng tôi xinh đẹp và vui tính, người có mùi của gỗ và mặt trời, không muốn bất cứ liên hệ nào với tôi nữa.
Đêm qua, mặc dù Julian và Margaret đã cố hết sức đánh lạc hướng tôi bằng đĩa DVD Nhà thiết kế thời trang mùa thứ nhất và cocktail martini xoài, tôi vẫn ngồi đờ đẫn trong cảm giác ghê tởm bản thân, không ăn, không uống, nước mắt trào ra khi Tim Gunn giục giã đội hình phía sau cánh gà. Mãi đến tận tờ mờ sáng hôm nay, những tiếng nức nở nặng nề vẫn còn vang lên như mấy viên đá cuội cho tới khi cuối cùng tôi cũng chìm vào giấc ngủ lúc khoảng sáu giờ sáng. Rồi, nhận ra mình đã yêu cầu lớp Nội chiến tham gia vào cuộc tái hiện trận Gettyburg, tôi nháo nhào rời khỏi giường, uống ba cốc cà phê và giờ đang đứng trước mắt chúng, đầu ong ong vì say cà phê còn ngực thì đau tức.
"Các em, trận Gettysburg kéo dài ba ngày," tôi nói, mặc trang phục màu xanh của quân Yankee. "Khi trận đánh kết thúc, năm mươi nghìn người đã chết. Những người lính bị thương của quân miền Nam xếp hàng kéo dài đến mười bốn dặm. Mười nghìn người bị thương. Một phần ba số người đã chết. Trận chiến đẫm máu nhất trong lịch sử nước Mỹ. Mở đầu cho kết thúc của miền Nam."
Tôi nhìn vào mười một gương mặt lơ mơ trước mặt mình. "Nghe đây, mấy nhóc," tôi mệt mỏi nói. "Tôi biết các em nghĩ việc này thật tầm thường. Tôi biết chúng ta đang ở Connecticut, không phải ở PennsyIvania. Tôi biết rằng tụ tập 200 kẻ hâm dở nghiện lịch sử như tôi chạy vòng quanh bắn súng rỗng không phải là sự thật lịch sử."
"Thế sao cô lại bắt bọn em tới?" Hunter nói và nhận được sự ủng hộ từ phía Kerry, "Phải phải, đúng thế!"
Tôi dừng lại. "Tôi muốn các em thử... chỉ thử thôi, trong hai tiếng tiếp theo đây, cố hết sức đặt mình vào suy nghĩ của những người lính ấy. Hãy tưởng tượng là mình tin vào điều gì đó mãnh liệt đến nỗi các em sẽ mạo hiểm cả tính mạng mình vì điều đó. Vì một lý tưởng. Vì một cách sống. Vì tương lai của đất nước, một tương lai mà các em biết rằng có thể mình sẽ không bao giờ được thấy. Các em đang ở đây, các em may mắn, đẹp đẽ, những đứa trẻ giàu có được ăn uống đầy đủ, đó là nhờ những thành quả của lịch sử. Tôi chỉ muốn các em cảm nhận được điều đó, chỉ một chút thôi."
Kaelen và Peyton đảo mắt nhìn nhau. Hunter kín đáo kiểm tra điện thoại. Kerry Blake săm soi chất lượng làm móng.
Nhưng Tommy Michener nhìn tôi chăm chú, miệng hơi hé và mắt Emma Kirk thì mở to trang nghiêm.
"Đi thôi, các em," tôi nói. "Hãy nhớ, giờ các em là một phần của quân đoàn tiên phong Cavalry. Tướng Buford thì ở đằng kia. Hãy làm theo lời ông ấy nói, và hãy... ừ thì. Sao cũng được."
Sau mấy tiếng rên rỉ và khúc khích, bọn trẻ lếch thếch đi theo tôi. Tôi đưa chúng vào hàng với những thành viên hội Anh Em Chống Anh Em khác. Tướng Buford (được biết đến nhiều hơn với các tên Glen Farkas, kế toán đến từ Litchfield), cưỡi ngựa đi lên đi xuống hàng quân. Bọn trẻ nghiêm túc hẳn khi nhìn thấy con ngựa cái màu nâu đỏ đang khịt mũi, thanh kiếm lòng thòng bên sườn vị tướng. Glen thực sự vào vai rất tốt.
"Khi nào thì bắt đầu ạ?" Tommy thì thào.
"Ngay khi Tướng Heth tấn công," tôi thì thào trả lời.
"Tim em đập hơi dữ," Tommy nói, toét miệng cười với tôi. Tôi vỗ vai thằng bé, cười đáp lại.
Và chúng tới rồi kìa. Quân Phiến loạn hét vang trời và từ trên đồi tràn xuống hàng tá quân miền Nam.
"Xung phong!" Tướng Buford gào, thúc ngựa. Và nói một tiếng thét dũng mãnh, quân đoàn tiên phong Cavalry theo sau, Tommy Michener trong toán đầu, giương cao khẩu súng rỗng của mình, hét đến nổ cả phổi.
Năm tiếng sau, tôi lái chiếc xe buýt mini của Manning trở lại trường, cười như một kẻ ngớ ngẩn.
"Thật là tuyệt đấy, cô Em!"
"Cậu có thấy tớ xử gã đó bằng một lưỡi lê không?"
"Thực ra là tớ có, kiểu như, kinh hãi!"
"Tớ đã nghĩ là con ngựa đó chuẩn bị giẫm lên người tớ rồi!"
"Tommy và tớ đã chiếm được khẩu đại bác! Các cậu có thấy không?"
"Và lúc mấy gã khác đến sau lưng bọn tớ, lúc bọn tớ, kiểu như, mất nó ấy?"
Kerry Blake giữ nguyên thái độ chán nản, nhưng những đứa còn lại thì bàn tán loạn xị như một bầy khỉ. Và tôi thì ngất ngây. Cuối cùng. Cuối cùng, môn mà chúng tôi học suốt cả học kỳ đã có được một tác động bé xíu vào cái thế giới lung linh, được bao bọc của bọn nhỏ.
Khi về tới Manning, chúng ùa ra khỏi xe. "Em sẽ gửi email cho cô tấm hình đó, cô Em," Mallory nói với theo. Mặc dù các đồ dùng hiện đại bị nghiêm cấm trong các buổi tái diễn, nhưng chúng tôi đã lách luật và chụp ảnh trước một khẩu đại bác. Lũ trẻ và tôi. Tôi sẽ cho phóng to nó, đóng khung và đặt trong văn phòng mình, và nếu tôi là người chủ nhiệm bộ môn, tôi sẽ...
Thật ra tôi không có cơ trở thành chủ nhiệm bộ môn. Tuyên bố cuối cùng vẫn chưa được đưa ra, nhưng cuộc nói chuyện với Tiến sĩ Stanton về Callahan O'Shea đã gần như giết chết cơ hội của tôi rồi. Tôi băn khoăn liệu có nên nói với ông rằng tôi không còn gặp gỡ gã cựu tù đó nữa hay không. Nhưng không. Nếu việc thăng tiến của tôi lại phụ thuộc vào một người tôi gặp hay không còn gặp gỡ thì tôi đoán là tôi cũng không thực sự muốn vị trí đó.
Biết đâu Callahan đã nguội lại, tôi nghĩ trên đường lái xe về nhà. Biết đâu anh ấy đã nhìn ra cái lý của tôi. Biết đâu anh cũng đang nhớ tôi. Biết đâu, thời gian trôi qua ít lâu rồi, giờ lời nói dối của tôi có vẻ cũng không tệ đến thế nữa. Biết đâu...
Khi rẽ lên phố nhà mình, tôi nhìn thấy tấm biển rao bán bất động sản trước nhà Cal. Tim tôi đập loạn nhịp. Phải, tôi vẫn biết Cal đã có kế hoạch bán ngôi nhà. Tôi chỉ không nghĩ rằng sẽ sớm như vậy.
Cửa trước mở và một người phụ nữ xuất hiện... cô gái tóc vàng ở quán rượu. Người bạn tư vấn bất dộng sản của anh. Callahan theo ngay đằng sau.
Xe của Margaret không đỗ ở lối lên, nghĩa là không có người ủng hộ cho tôi. Chị đang có một vụ bị đình trệ nên rất có thể là chị đang ở văn phòng. Tôi chỉ có một mình. Tôi mở cửa và bước ra.
"Này, Cal," tôi gọi. Giọng khá đanh thép.
Anh nhìn lên. "Chào," anh nói, đóng cửa trước lại sau lưng. Anh và người phụ nữ bước xuống lối đi, nơi tôi từng đập Cal bằng một cái cào.
"Chào, tôi là Becky Mango, giống tên một loại quả(1)", cô nói nhỏ nhẹ và chìa tay ra.
(1) Mango là quả xoài.
"Chào," tôi nói. "Grace Emerson, như trong Ralph Wado(2)." Chà, chẳng phải là nghe có vẻ tội thật đáng yêu và kiêu kỳ sao. "Tôi sống ở nhà bên cạnh," tôi thêm, liếc nhìn Cal. Anh đang nhìn quang cảnh mới xuất hiện trong tuần này. Không nhìn tôi.
(2) Ralph Wado Emerson (1803 -1882) nhà viết tiểu luận, nhà thơ, triết gia người Mỹ.
"Ngôi nhà đẹp lắm!" Becky thốt lên, trân trối nhìn ngôi nhà của tôi. "Nếu cô có bao giờ muốn bán nó thì gọi cho tôi nhé!" Cô thọc tay vào túi và lôi ra một tấm thiệp. Becky Mango, Công ty TNHH Bất động sản Mango. Có chứng chỉ Quản lý bất động sản. Logo khớp với hình trên tấm bảng bán nhà.
"Cảm ơn, tôi sẽ gọi," tôi nói, rồi quay về phía người đàn ông trầm tư đứng bên cạnh cô. "Cal, nói chuyện một phút được không?"
Anh nhìn tôi, đôi mắt xanh đã từng lấp lánh tia cười ranh mãnh giờ mới thận trọng làm sao. "Được," anh nói.
"Callahan, hẹn gặp lại anh tuần sau nhé?" Becky hỏi. "Tôi nghĩ mình có một cơ ngơi nữa mà có thể anh sẽ thấy hứng thú ở Glastonbury. Cần sửa chữa nâng cấp, sẽ rao trên thị trường vào tháng tới."
"Được rồi. Tôi sẽ gọi cô." Chúng tôi cùng nhìn theo khi cô vào xe và lái đi.
"Vậy là anh... anh đã xong ở đây rồi à?" tôi hỏi, dù câu trả lời đã khá rõ ràng.
"Phải." Anh quăng chiếc túi vào thùng chiếc xe tải chở đồ của mình.
"Giờ anh định đi đâu?" Mắt cay cay, tôi chớp lia lịa.
"Anh sẽ xử lý một căn ở Granby," anh nói. "Anh sẽ ở quanh đây cho tới khi ông anh... Miễn là ông còn sống." Anh lấy chìa khóa ra khỏi túi, không nhìn tôi. "Nhưng anh không nghĩ là ông sẽ còn trên đời lâu nữa."
Họng tôi nghẹn lại. Người thân thích cuối cùng của Cal, trừ người anh trai đã từ mặt. "Em xin lỗi, Cal," tôi thì thầm.
"Cảm ơn em. Cảm ơn em vì đã ghé thăm ông nữa." Ánh mắt xanh thẳm của anh long lanh nhìn mắt tôi, rồi một lần nữa lại rơi xuống lối dẫn lên nhà.
"Callahan," tôi nói, đặt tay lên tay anh, cánh tay rắn chắc. "Chúng ta... chúng ta nói chuyện được không?"
"Về cái gì, Grace?"
Tôi nuốt nước bọt. "Về vụ cãi nhau. Về... anh biết đấy. Anh và em."
Anh dựa vào xe và khoanh tay. Ngôn ngữ cơ thể không hứa hẹn chút nào các bạn ạ. "Grace, anh nghĩ em... anh nghĩ em có một số chuyện cần phải giải quyết." Anh chực nói gì đó khác, rồi lại thôi, lắc đầu. "Nghe này," anh tiếp. "Em đã lừa dối anh kể từ cái ngày chúng ta gặp nhau. Anh có vấn đề với điều đó. Nói thẳng, anh không biết liệu em đã quên được Andrew chưa, và anh không muốn là cuộc tình chớp nhoáng để quên sầu của em. Anh đang tìm kiếm... thật ra, em biết anh đang tìm gì rồi." Anh nhìn tôi nghiêm nghị, vẻ mặt không biểu hiện điều gì rõ ràng.
Một người vợ, hai đứa con, một bãi cỏ để cắt tỉa mỗi cuối tuần. "Cal, em..." Tôi dừng lại và cắn móng tay cái. "Được rồi. Anh có vấn đề với sự trung thực, vậy giờ em sẽ trung thực. Anh có phần đúng. Em dựng lên một người bạn trai bởi vì em chưa hoàn toàn quên được Andrew. Và em không muốn ai biết điều đó vì nó khiến em cảm thấy rất... nhỏ bé. Rất ngu ngốc, vác tù và cho cái người đã bỏ rơi mình vì em gái mình. Ngay cả việc giả vờ rằng em có một người bạn trai tuyệt vời cũng còn tốt hơn là để mọi người biết điều đó. Để cho mọi người nghĩ rằng có một anh chàng tuyệt vời ngoài kia ngưỡng mộ em... nó là một thay đổi tuyệt vời."
Anh gật gù, nhưng không nói gì.
"Khi Andrew phải lòng Natalie..." Tôi dừng lại, rồi tiếp tục. "Em đã yêu anh ấy, anh ấy không yêu em nhiều đến thế, rồi chỉ mới gặp Nat đúng một lần, một người cơ bản là hoàn hảo về mọi mặt, còn là em gái em nữa, và anh ấy đã yêu con bé. Vượt qua điều đó thật chẳng dễ chút nào."
"Chắc chắn là thế rồi," anh nói, không phải là không trìu mến.
"Nhưng điều em đang muốn nói là giờ em đã quên hẳn Andrew rồi, Callahan. Em biết đáng ra em phải nói với anh sự thật về Wyatt, nhưng..." Giọng tôi vỡ ra. Tôi hắng giọng và ép mình tiếp tục. "Em không muốn anh nhìn nhận em như một kẻ lừa dối."
Anh thở dài. Nhìn xuống đất và lắc nhẹ đầu. "Anh đang nghĩ đến lúc anh đưa em về nhà từ nhà hàng Blackie," anh nói. "Lúc đó em đang có một cuộc hẹn đúng không?" Tôi gật đầu. "Anh cá là em đã khá... tuyệt vọng."
"Phải," tôi thì thầm.
"Vậy anh chỉ là nỗ lực cuối cùng của em thôi, phải không, Grace? Đám cưới của em em đang đến rất nhanh, và em thì chưa tìm được ai cả. Tên cựu tù nhà bên là đối tượng khá khẩm nhất."
Tôi nao núng. "Không, Cal. Chuyện không phải như thế."
"Có thể," anh nói. Anh ngừng lời một lúc, rồi lại nói giọng dịu dàng. "Xem này, nếu em đã quên được Andrew rồi thì anh mừng cho em, Grace. Nhưng anh xin lỗi."
Đúng là, điên thật. Tôi sắp khóc. Nước mắt khiến mắt tôi nóng bừng, và cổ họng tôi đau như bị ai bóp cổ. Anh nhận ra. "Nói toạc móng heo," anh lặng lẽ, "anh không muốn ở bên cạnh một người nói dối để khiến hình ảnh của mình đẹp hơn. Một người không thể nói với anh sự thật."
"Em có kể sự thật! Em đã kể với anh mọi chuyện."
"Thế còn gia đình em thì sao, Grace? Em định nói hết với người thân của em chứ? Với Andrew và em gái em?"
Tôi rúm người lại trước ý nghĩ đó. Giống như Scarlett O'Hara, tôi đã định để mai tính. Hoặc ngày kia. Có thể là không bao giờ. Công bằng mà nói thì tôi đã hy vọng giấc mộng Wyatt Dunn cứ thế mà chìm vào quá khứ.
Callahan liếc nhìn đồng hồ. "Anh phải đi rồi."
"Cal," tôi nói, giọng vỡ òa. "Em thực sự mong anh tha thứ và cho em một cơ hội khác."
Anh nhìn tôi một lúc thật lâu. "Chăm sóc bản thân cho tốt nhé, Grace. Anh hy vọng em sẽ giải quyết được vấn đề."
"Được rồi," tôi thì thầm, nhìn xuống đất để anh không thấy vẻ mặt suy sụp của mình. "Anh cũng bảo trọng nhé."
Rồi anh vào xe và đi mất.
TRỞ VÀO, tôi ngồi bên bàn bếp, nước mắt rơi lã chã xuống cằm, Angus sung sướng liếm lấy liếm để. Tuyệt. Thật tuyệt. Tôi đã làm hỏng chuyện. Tôi hoàn toàn không thể hiểu vì sao đã từng có lúc tôi nghĩ rằng Wyatt Dunn lại là một ý tưởng hay. Đáng ra, tôi không bao giờ nên... Giá như tôi... Lần sau tôi sẽ...
Lần sau. Phải rồi. trong một thoáng choáng váng đau đớn, tôi nhận rằng những người như Callahan O'Shea không mọc ở trên cây. Rằng Chúa đã ném một người đàn ông xuống ngay cạnh nhà, và tôi đã dành hàng tuần để phán xét. Rằng cũng như bạn thân Scarrlett O'Hara của mình. Cái gã bất kỳ đã lái xe một tiếng rưỡi để tôi được xem Cuốn theo chiều gió đó đáng giá gấp mười – gấp tram - lần loại người dắt mũi tôi cho tới hai mươi ngày trước đám cưới. Cũng đến lúc rồi, Callahan đã nói thế lần đầu tôi hôn anh. Anh đã đợi tôi.
Ý nghĩa ấy khiến tôi bật ra nức nở. Angus kêu ư ử, rúc khuôn mặt bé xíu vào cổ tôi. "Tao ổn," tôi nói với nó không thuyết phục chút nào. "Tao sẽ ổn thôi."
Tôi xì mũi, lau nước mắt và nhìn căn bếp của mình. Ở đây thật dễ chịu. Thực ra, giờ khi ngồi nhìn lại nó, nó thật... à, hoàn hảo. Mọi thứ đã được lựa chọn với mục đích quên đi Andrew – những màu sắc xoa dịu được nỗi đau trong tim, những đồ đạc mà Andrew sẽ không bao giờ thích. Cả ngôi nhà là một ngôi đền thờ cái nỗ lực Quên Andrew Đi.
Vậy mà Andrew lại không phải hình ảnh tôi luôn thấy ở đây. Không. Tôi thấy Callahan ngồi trong bếp, trêu chọc tôi về bộ đồ ngủ... Callahan cầm những tác phẩm điêu khắc của mẹ tôi trong đôi bàn tay to lớn. Callahan rũ Angus ra khỏi chân, hay ngồi sụp xuống vì tôi đánh anh bằng cây gậy hockey hay nấu cho tôi món ốp lết và nói với tôi mọi điều về quá khứ của anh.
Chẳng bao lâu nữa, ai đó sẽ mua ngôi nhà kế bên. Một gia đình, có thể, hoặc một cặp vợ chồng già, hay một phụ nữ độc thân. Hay thậm chí là một người đàn ông độc thân.
Tôi biết một điều. Tôi không muốn chứng kiến điều đó. Gần như vô thức, tôi móc tấm danh thiếp trong túi ra và vớ lấy điện thoại. Khi Becky Mango trả lời, tôi nói đơn giản, "Chào, tôi là Grace Emerson và chúng ta vừa gặp nhau xong. Tôi muốn bán nhà."
Chương 31
Lễ tốt nghiệp của Manning diễn ra đúng vào bữa tối tập dượt của Natalie. Các lớp học đều đã hoàn thành một tuần sau trận Gettysburg, và tôi cho tất cả, trừ Kerry Blake, điểm A+ vì đã tham gia. Kerry bị điểm C, nó kéo điểm tổng kết của cô bé về điểm B- kinh hoàng, kết quả là, các đấng sinh thành sôi sùng sục của cô bé đã gọi tới trường bảy cuộc điện thoại. Tiến sĩ Eckhart, coi đó là hành động cuối cùng của mình với tư cách chủ nhiệm bộ môn lịch sử, đã giữ nguyên mức điểm tôi chấm. Tôi sẽ nhớ ông lắm lắm.
Nhìn quanh căn phòng, tôi mỉm cười khi nhìn thấy tấm hình, Mallory không chỉ mang tấm hình tới mà còn ép phẳng và đóng khung nữa, Chúa ban phước cho cô bé. Lúc học sinh năm cuối của tôi, quân đoàn tiên phong Cavalry của tôi. Hầu hết các em, tôi sẽ không bao giờ gặp nữa. Có thể sẽ có một vài bức thư điện tử từ một trong số các học trò cưng trong khoảng sáu tháng nữa, nhưng phần lớn sẽ rời Manning và nhiều năm sau cũng không quay lại, nếu không nói là không bao giờ. Nhưng tôi đã lên kế hoạch biến một trận tái hiện thành một yêu cầu bắt buộc cho lớp của mình.
Tôi vẩn vơ nhìn bản sao Diễn văn Gettysbufg, một bản Tuyên ngôn Độc lập khác, là văn bản tôi đọc to trong buổi học đầu tiên, tại chính lớp này, năm nào cũng vậy. Và trong nỗ lực không ngừng để khiến bọn trẻ cảm thấy được sự gắn kết với quá khứ của đất nước, tôi đã không ngại dán đầy các poster phim lên trường. Vinh quang, Giải cứu binh nhì Ryan, Dòng sông Mississippi mãnh liệt, Nhà ái quốc, Áo giáp sắt, Ngọn cờ cha ông. Và phía sau cửa, Cuốn theo chiều gió, lòe loẹt đủ để tôi cảm thấy nó nên được đặt ở chỗ kím đáo một chút. Khuôn ngực của Scarlett lộ liễu trêu ngươi, và đôi mắt lãnh đạm của Rhett nhìn vào mắt cô. Giờ khi đã xem phim, tôi lại yêu cái poster ấy hơn bao giờ hết.
Cục nghẹn trong lòng tôi lớn dần. May thay, một tiếng gõ cửa nhè nhẹ đã cắt ngang. "Mời vào," tôi nói. Đó là Tiến sĩ Eckhart.
"Chào buổi sáng, Grace," ông nói, dựa vào cây gậy.
"Xin chào, Tiến sĩ Eckhart." Tôi mỉm cười. "Ông khỏe chứ?"
"Hôm nay hơi xúc động một chút, Grace, một chút xúc động. Lễ tốt nghiệp cuối cùng của tôi."
"Vắng ông sẽ chẳng được như trước nữa," tôi nói.
"Đúng vậy," ông đồng tình.
"Tôi hy vọng chúng ta vẫn có thể gặp nhau cùng ăn tối," tôi chân thành nói.
"Tất nhiên rồi, bạn thân mến," ông nói. "Và tôi xin lỗi vì đã không giúp cô thành chủ nhiệm được."
"À. Nghe có vẻ như họ đã chọn được người thắng cuộc rồi."
Chủ nhiệm mới của bộ môn là ai đó tên Louise Steiner. Cô chuyển từ một trường trung học dân lập ở Los Angeles tới Manning, có kinh nghiệm về quản lý nhiều hơn đáng kể so với cả Ava và tôi, có bằng tiến sĩ về lịch sử châu Âu và bằng thạc sĩ về lịch sử Mỹ. Nói tóm lại, cô ấy hơn đứt chúng tôi.
Ava đã tức giận đến nỗi chia tay với Theo Eisenbraun, Kiki kể với tôi. Ava đang tích cực đi phỏng vấn ở các trường trung học dân lập khác, nhưng tôi không nghĩ cô ta sẽ bỏ đi. Quá nhiều việc, và Ava thì lại chưa bao giờ là một người thích làm việc.
"Năm nay cô sẽ tới Pennsylvania chứ?" Tiến sĩ Eckhart hỏi. "Hoặc là những điểm chiến trường khác."
"Không," tôi trả lời. "Hè năm nay tôi sẽ chuyển nhà, nên sẽ không đi đâu hết." Tôi dịu dàng ôm lấy ông già. "Cảm ơn ông về tất cả mọi chuyện, Tiến sĩ Eckhart. Tôi sẽ nhớ ông lắm."
"Chà," ông đằng hắng, vỗ vỗ lên vai tôi. "Không cần phải xúc động như thế."
"Xin chào? Ôi, chết thật, tôi xin lỗi. Tôi không định cắt ngang." Cả Tiến sĩ Eckhart và tôi đều ngẩng lên. Một phụ nữ hấp dẫn tầm ngoài 50 tuổi với mái tóc muối tiêu cắt ngắn và bộ đồ lanh lịch lãm đứng bên ngưỡng cửa phòng tôi. "Xin chào, tôi là Louise. Chào, Tiến sĩ Eckhart, rất vui được gặp lại ông. Grace, có phải không?"
"Chào," tôi nói, tiến lại gần để bắt tay sếp mới của mình. "Chào mừng tới Manning. Chúng tôi vừa nói chuyện về chị xong."
"Tôi muốn gặp cô, Grace, và nói chuyện về một số vấn đề. Tiến sĩ Eckhart đã cho tôi xem bài thuyết trình của cô, và tôi thích những thay đổi trong chương trình giảng dạy mà cô đề xuất."
"Cảm ơn," tôi nói, nhìn nhanh sang Tiến sĩ E, lúc này đang nghiêng ngó mấy cái móng tay ố vàng của mình.
"Có lẽ tuần sau chúng ta nên cùng ăn trưa và nói chuyện," Louise gợi ý.
Tôi mỉm cười với Tiến sĩ Eckhart, rồi trở lại nhìn Louise. "Tôi rất sẵn lòng," tôi chân thành nói.
KHI MŨ ĐÃ được ném lên và bọn trẻ tưng bừng vui sướng vì hoàn thành được mục tiêu không bị đánh trượt, khi buổi lễ tốt nghiệp kéo dài nửa ngày đã kết thúc, tôi trở lại bãi đỗ xe. Tôi có khoảng hai tiếng để tắm, thay đồ và tới Soleil, địa điểm hẹn hò giả của tôi với Wyatt Dunn và là nơi bữa tối tập dượt của Natalie sẽ diễn ra.
"Một năm học nữa lại qua rồi," một giọng nói quen thuộc vang lên.
Tôi quay lại. "Chào, Stuart." Anh trông... già hơn. Tóc bạc hơn. Buồn hơn.
"Anh chúc em một mùa hè vui vẻ," anh nói lịch sự, nhìn lên một cây dương đào hồng cực kỳ xinh đẹp.
"Cảm ơn," tôi nói nhỏ.
"Tình hình Margaret... ra sao?" Anh hấp háy nhìn vào mắt tôi.
Tôi thở dài. "Chị ấy căng thẳng, ghen tuông và khó tính. Nhớ chị ấy à?"
"Ừ."
Tôi nhìn khuân mặt buồn rầu của anh một hay hai nhịp. "Stuart," tôi lặng lẽ hỏi, "anh ngoại tình với Ava đấy à?"
"Với cái con cá hổ ấy ư?" anh hỏi, sững sờ. "Chúa lòng lành, không. Bọn anh có đi ăn tối. Một lần. Tất cả những gì anh nói là về Margaret."
Cái quái gì vậy. Tôi quyết định ném cho anh một mẩu xương. "Cả nhà sẽ tới Soliel ở Glastonbury, Stu. Tối nay. Đặt chỗ lúc bảy rưỡi. Ngẫu hứng đi."
"Soleil."
"Phải." Tôi nhìn anh điềm tĩnh.
Anh nghiêng đầu gật nhã nhặn. "Chúc một ngày hạnh phúc, Grace." Nói đoạn, Stuart bỏ đi, mặt trời tỏa sáng trên mái tóc đang chuyển bạc của anh. Chúc anh may mắn, tôi nghĩ thầm.
"Cô Em! Đợi đã!" Tôi quay lại, thấy Tommy Michener và một người đàn ông, chắc là bố cậu bé, xét trên sự giống nhau giữa họ, đang tiến lại phía tôi. "Cô Emerson, đây là bố em. Bố, đây là cô Em, người đã đưa bọn con tới trận đánh!"
Người bố mỉm cười. "Xin chào. Jack Michener. Cháu Tom đây suốt ngày kể chuyện về cô. Nói rằng lớp cô là lớp nó thích nhất."
Bố của Tommy gầy và cao, đeo kính, tóc muối tiêu. Giống như con trai, anh có khuôn mặt dễ thương, vui vẻ và biểu cảm, nhiệt tình kiểu Ireland ở cả hai bố con. Cái nắm tay của anh ấm và khô khi anh bắt tay tôi.
"Grace Emerson. Rất vui được gặp anh. Anh có một cậu con trai rất tuyệt," tôi nói. "Và tôi không nói thế chỉ vì em ấy thích môn lịch sử đâu."
"Thằng bé là nhất," Michener nói, quàng tay qua vai Tommy. "Mẹ con chắc sẽ tự hào lắm đấy," anh nói thêm với con trai, khuôn mặt anh thoáng cau lại đâu đớn. À, phải rồi. Mẹ Tommy mất một năm trước khi cậu bé vào Manning.
"Cảm ơn bố. Ồ này, Emma kìa. Con sẽ trở lại ngay." Tommy nói, rồi chạy bổ đi mất.
"Emma hả?" Michener mỉm cười.
"Nó là một cô bé rất ngoan," tôi nói với anh. "Chăm sóc và mê mệt con trai anh suốt cả năm."
"Tình yêu tuổi trẻ," Jack Michener cười tươi. "Ơn Chúa tôi không còn ở cái tuổi mới lớn nữa." Tôi mỉm cười. "Tom đã nói với cô là nó sẽ học chuyên ngành lịch sử ở Đại học New York chưa?"
"Có, em ấy có nói rồi. Tôi mừng lắm," tôi trả lời. "Như tôi đã nói đấy, em ấy là một đứa trẻ tuyệt diệu. Rất thông minh và thú vị. Tôi ước mình có nhiều học sinh như em ấy hơn."
Bố Tommy gật đầu nhiệt tình tán thưởng. Tôi liếc về phía xe mình. Jack Michener không hề tỏ ý muốn rời đi, và vì anh là bố của học sinh cưng năm cuối của mình, tôi quyết định có thể trò chuyện lâu thêm một chút. "Vậy anh làm nghề gì, anh Michener?"
"Ồ, hãy gọi tôi là Jack." Anh mỉm cười, nụ cười rạng rỡ, cởi mở của Tommy. "Tôi là một bác sĩ."
"Vậy ư?" Tôi lịch sự. "Bác sĩ gì ạ?"
"Tôi làm việc ở khoa nhi," anh nói.
Tôi khựng lại. "Khoa nhi. Để tôi đoán nhé. Phẫu thuật à?"
"Phải.Tom kể với cô à?"
"Anh là một bác sĩ phẫu thuật khoa nhi?" tôi hỏi.
"Phải. Sao vậy? Cô đã nghĩ là một nghề khác à?"
Tôi khịt mũi. "Không, à... không. Tôi xin lỗi. Chỉ là tôi đang nghĩ tới chuyện khác." Tôi hít một hơi sâu. "Ừm... vậy. Công việc của anh mới cao quý làm sao." Sự trớ trêu râm ran quanh mắt cá nhân tôi.
"Ồ, rất tuyệt." Anh lại cười tươi. "Tôi thường ở bệnh viện quá nhiều thời gian – đôi lúc còn khó mà về được – nhưng tôi yêu công việc đó."
Tôi cố nín để không cười khúc khích. "Thật tuyệt vời."
Anh nhét hai tay vào túi và nghiêng đầu. "Grace này, cô có vui lòng cũng Tom và tôi đi ăn tối không? Hôm nay ở đây chỉ có hai chúng tôi..."
"Ừm, cảm ơn anh," tôi nói," nhưng tôi không thể. Ngày mai em gái tôi sẽ cưới, và tối nay là buổi tập dượt."
Nụ cười của anh héo đi đôi phần. "Ồ, vậy thì để lúc khác nhé?" Anh dừng lại, mặt ửng lên. "Thậm chí là không cần Tommy đi cùng? Chúng tôi sống ở New York. Cũng không quá xa."
Một cuộc hẹn. Một bác sĩ phẫu thuật khoa nhi đang mời tôi tới một cuộc hẹn. Một tràng cười quá khích dâng lên trong họng, nhưng tôi chặn được nó lại đúng lúc. "Ừm... ôi, anh thật là tử tế." Tôi thở nhanh. "Sự thật là, tôi..."
"Đã kết hôn?" Anh nhún vai vẻ không có gì đau đớn.
"Không, không. Tôi vừa chia tay một người, và tôi vẫn chưa quên được anh ấy."
"Chà. Tôi hiểu."
Chúng tôi im lặng một giây, cả hai đều hơi ngượng nghịu. "Ồ, Tommy đây rồi," tôi thở phào nói.
"Rất tốt. Rất vui được gặp cô, cô Grace. Cảm ơn vì tất cả những gì cô đã làm cho con trai tôi."
Tommy ôm choàng lấy tôi. "Tạm biệt cô Em," cậu nói. "Cô là giáo viên tuyệt nhất ở đây. Em đã mê cô ngay từ tiết học đầu tiên."
Tôi ôm lại cậu bé, mắt ướt nhèm. "Cô sẽ nhớ em lắm, anh bạn. Viết thư cho cô nhé, được chứ?"
"Chắc rồi! Chúc cô mùa hè tuyệt vời!"
Và như thế, cậu học trò cưng của tôi và ông bố bác sĩ phẫu thuật khoa nhi bỏ đi, để lại tôi ngơ ngác hơn bao giờ hết.
Chương 32
"Ô ô ô ô ô ô hahahahaha. Ahahaha." Tiếng cười xã giao của mẹ rộn lên ồn ào và giả tạo khắp bàn.
"Hô hô hô hô!" Mẹ Andrew, giả tạo không lộ liễu, dội ngược ngay lại. Từ phía đầu bàn bên kia, Margaret đá tôi ra dấu, khiến tôi nhăn mặt vì đau.
"Em không mừng vì không phải về làm dâu cái nhà đấy à?" chị xì khẽ.
"Quá mừng," tôi thì thầm lại.
"Margaret, cháu say đấy à?" nội lớn tiếng hỏi chị. "Ta có một người chị em họ cũng uống không biết ngừng. Thật hổ thẹn. Ở thời của ta, một cô gái không bao giờ được quá bê tha."
"Bà không mừng vì thời đó đã qua rồi sao, nội?" Margaret châm biếm. "À nội có muốn một ly cocktail Đinh Gỉ nữa không ạ?"
"Cảm ơn, cháu yêu," nội nói, đã nguội đi một chút. Margaret ra dấu cho người phục vụ, rồi nâng cốc lên với tôi, vẻ giễu cợt.
"A, phải, nâng cốc!" Natalie hét lên. "Anh yêu, nâng cốc nào!"
Andrew đứng lên, cha mẹ anh nhìn anh với một sự ngưỡng mộ đầy phục tùng. "Hôm nay thật là một ngày hạnh phúc với chúng con," anh nói. Kỳ cục thay. Ánh mắt anh dừng lại ở tôi, rồi nói tiếp. "Nattie và con đang rất hạnh phúc. Và chúng con rất vui vì tất cả mọi người đều có mặt ở đây để chung vui với chúng con."
"Em biết là em hạnh phúc," tôi đảo mắt, lầm bầm với Margs.
"Còn xa mới là một nhà hùng biện tài năng, nhỉ?" chị nói, đủ to để mẹ tôi nghe được. Mẹ che đậy câu nói đó bằng một tràng cười khác. "Ahahahaha. Ahahaha. Ô ô ô ô. Ahahaha."
Người phục vụ xuất hiện với món khai vị. Ngẩng lên, tôi thấy Cambry. "Chào!" tôi thốt lên. "Anh thế nào?"
"Tôi khỏe," anh toét miệng cười.
"Tôi có nghe nói tuần sau chúng ta sẽ ăn tối ở nhà Julian."
"Nếu anh ấy không nuốt lời," Cambry trả lời, đặt món sò Rockefeller trước mặt tôi.
Julian đang có một mối quan hệ nghiêm túc. Dù rằng, chỉ cái từ đó thôi cũng khiến dạ dày anh cuộn lên và toát mồ hôi lạnh, nhưng anh đang hẹn hò, và thậm chí cả anh cũng không thể tìm ra được khuyết điểm ở Cambry, người đang làm phục vụ bàn trong khi anh đã tốt nghiệp trường luật.
"Anh cố gắng nhé," tôi nói. "Có anh thật tốt cho anh ấy. Anh ấy gần như không còn muốn sang chơi và xem chương trình Khiêu vũ cùng ngôi sao nữa. Có lẽ là tôi nên ghét anh."
"Cô có ghét không?" anh hỏi, nhướng mày lo lắng.
"Không, tất nhiên là không rồi. Nhưng anh phải chia sẻ chứ. Anh ấy là bạn thân nhất của tôi từ hồi trung học đến giờ."
"Đã ghi nhận," anh nói.
"Grace, ta nghĩ là sò ở đây gây ngộ độc thức ăn đấy," bà rống lên, khiến một thực khách ở đấy vội vàng nhổ vào khăn ăn.
"Không, không!" tôi nói lớn. "Không. Sò ngon lắm. Rất tươi!" Tôi mỉm cười khích lệ với người khách vừa nhổ vào khăn giấy và cắn một miếng trong lúc ông ta quay ra nhìn đầy căng thẳng.
"Chà, không phải chúng từng suýt giết anh bác sĩ của cháu đấy ư?" nội hỏi, quay sang vợ chồng nhà Carson, hai người này đang mỉm cười lịch sự. "Nó đã ở trong nhà vệ sinh hai mươi phút," bà kể với họ, như thể họ không hề có mặt hôm đó. "Tiêu chảy, ông bà biết đấy. Người chồng thứ hai của tôi có vấn đề dạ dày. Có những ngày chúng tôi không thể ra khỏi nhà! Còn cái mùi nữa chứ!"
"Rất là kinh, con mèo đã ngất xỉu," Margaret ngân nga.
"Rất là kinh, con mèo đã ngất xỉu," nội tuyên bố.
"Được rồi mẹ," bố nói, mặt nóng ran. "Có lẽ thế là đủ rồi ạ."
"Ahahaha. Ahahaha. Ô ô ô. Ahahaha," mẹ cười to, nhìn mẹ chồng đầy sát khí, bà đang nốc tiếp một ly cocktail khác. Cá nhân tôi, vì lý do nào đó, tôi chưa bao giờ thấy quý bà hơn lúc này. Cambry đang vật vã bất thành để giấu tiếng cười của mình, và một cảm giác chân thành ấm áp rộn lên, tôi khẽ cầu nguyện rằng anh và Julian sẽ tới đích. Thậm chí nếu như thế có nghĩ là tôi không có ai để vỗ về an ủi nỗi cô đơn của mình, cái thân tôi, bà cô tội nghiệp. Có khi Angus cần một người vợ. Biết đâu tôi có thể đảo ngược thế cờ và trở thành người nhân giống chó cho những người yêu việc đồ đạc của mình bị những quả bóng bông biết sủa đáng yêu này phá hoại. Hoặc không.
Tôi nhìn xuống bàn về phía Natalie. Con bé mặc một chiếc váy xanh nhạt, mái tóc suôn mượt màu mật ong của con bé được chải cẩn thận và cài một chiếc ghim mà tóc tôi sẽ nuốt gọn như một cái cây bắt ruồi. Con bé trông thật hạnh phúc. Tay con bé đan cài vào tay Andrew, và con bé bừng lên hạnh phúc khi hai người chạm vào nhau. Chao. Rồi con bé bắt gặp ánh mắt tôi, tôi cười với nó, em gái xinh đẹp của tôi. Nó cười đáp lại.
"Chị Grace, anh Callahan đâu?" con bé đột ngột hỏi, đầu quay xung quanh để tìm anh. "Anh ấy tới riêng hả?"
Khỉ thật. Sự thật là tôi đã hy vọng không phải nói chuyện đó. Tôi chưa nói với ai về vụ chia tay của mình trừ Margaret. Vì hai lý do. Một là, tôi vẫn còn níu giữ hy vọng rằng Cal có thể, thật ra là, tha thứ cho tôi, nhận ra rằng tôi chính là người dành cho anh và anh không thế sống thiếu tôi. Hai là, tôi không muốn làm hỏng ngày vui của Nattie. Con bé sẽ rất lo lắng cho tôi, nói lăng nhăng và vỗ vai tôi, rồi hỏi nhặng xị tại sao lại có người không muốn hẹn hò với chị con bé chứ. Ai đó, trừ Andrew.
May cho tôi, tôi vừa cắn một miếng sò, nên tôi nhe răng cười và chỉ trỏ và nhai. Và nhai. Nhai thêm chút nữa, trì hoãn trong khi miếng sò rã thành nước miếng thơm ngon.
"Callahan là ai?" bà Carson hỏi, đảo đôi mắt dò xét sang tôi.
"Grace đang hẹn hò với một người tuyệt vời," mẹ dõng dạc nói lớn.
"Một thằng tù," nội nói, rồi ợ một tiếng. "Một thằng tù người Ireland tay to. Đúng không Grace?"
Ông Carson nghẹn, đôi mắt của bà Carson mở to hơn với một niềm thỏa mãn độc ác. "Chà," tôi bắt đầu.
"Cậu ấy từng làm kế toán," bố tôi nhiệt tình nói. "Học ở Tulane."
Margaret thở dài.
"Nó là thợ thủ công, đúng không Grace?" nội rống lên. "Hay là một đứa làm vườn. Hay là một tiều phu. Ta không thể nhớ nổi."
"Hoặc một thợ mỏ. Hoặc một gã chăn cừu," Margaret bổ sung, khiến tôi phải khịt mũi.
"Cậu ấy rất tuyệt," mẹ nói chắc nịch, tảng lờ cả đứa con cả lẫn quá khứ tội lỗi của Callahan. "Rất, ờ, đẹp trai."
"Ôi, đúng thế!" Nattie nói, hướng đôi mắt long lanh về phía vợ chồng Carson. "Anh ấy và chị Grace rất hợp nhau. Có thể nói họ phát điên lên vì nhau."
"Anh ấy bỏ con rồi," tôi lau miệng, bình tĩnh thông báo. Phía bên kia bàn, Margaret sặc rượu. Trong khi nhổ phì phì vào giấy ăn, chị giơ ngón cái lên với tôi.
"Thằng làm vườn bỏ cháu à? Cái gì? Nó nói cái gì?" nội hỏi. "Vì sau cháu lại cứ mấp máy mồm, Grace?"
"Callahan bỏ cháu rồi, nội." tôi nói lớn. "Đạo đức của cháu bị vẩn đục."
"Thằng tù ấy nói hả?" nội quát.
"Trật tự!" mẹ tôi nói. Không ai nói lời nào. Natalie trông như thể tôi vừa đập vào đầu con bé.
"Cảm ơn mẹ," tôi nói. "Xin lỗi con phải nói, nhưng con nghĩ anh ấy đúng."
"Ôi, con gái rượu, không đâu. Con rất tuyệt vời," bố nói. "Cậu ta thì biết cái gì chứ? Cậu ta là một thằng ngốc. một cựu tù và một thằng ngục."
"Một cựu tù?" ông Carson thở hổn hển.
"Không, không phải đâu bố. Tức là anh ấy không phải thằng ngốc. Anh ấy là một cựu tù đấy à, bác Carson," tôi nói rõ.
"Chà," mẹ nói, mắt mẹ lia từ ông Carson về phía tôi. "Con có nghĩ đến chuyện quay lại anh bác sĩ phẫu thuật khoa nhi không? Cậu ta là một chàng trai rất được."
Ôi chao. Một lời nói dối có sức mạnh mới đáng kinh ngạc làm sao. Tôi nhìn Margaret. Chị nhìn lại, nhướng một bên lông mày. Tôi quay lại phía mẹ.
"Không có bác sĩ phẫu thuật khoa nhi nào đâu mẹ," tôi nói, nõi rõ ràng để nội nghe thấy được. "Con đã bịa ra anh ấy."
Bạn biết đấy, thả một quả bom như thế, cũng vui phết. Hơi hơi. Margaret ngồi ngửa ra, ngoác miệng cười. "Cố lên, Grace," chị nói và lần đầu tiên sau bao lâu nay, trông chị hạnh phúc thực sự.
Tôi ngồi thẳng dậy một chút, dù tim đang đập dữ dội đến nỗi tôi nghĩ mình sắp nôn ra mất. Giọng tôi run rẩy... nhưng mạnh mẽ. "Con đã giả vờ hẹn hò để Natalie và Andrew không cảm thấy áy náy. Và để mọi người có thể thôi đối xử với con như thể con là một con chó bị bỏ rơi mình mẩy lở loét."
"Ôi, Grace," Nat thì thầm.
"Cái gì? Grace, con nghiêm túc đi!" bố thốt lên.
"Con đang nghiêm túc đấy bố. Con xin lỗi," tôi nói, nuốt nước bọt một cách khó khăn. Đây, lời thú tội cuối cùng của tôi. Tôi lại bắt đầu nói, và giọng mỗi lúc một nhanh hơn. "Andrew chia tay con vì anh ấy yêu Natalie, và chuyện đó thật đau đớn. Rất nhiều. Nhưng con đã dần vượt qua được. đúng là như thế, và nếu họ muốn ở bên nhau, con không muốn trở thành lý do ngăn cản. Thế nên con bịa ra Wyatt Dunn, một anh chàng hoàn hảo đến vô lý, và mọi người đều cảm thấy khá hơn, nó cho con cảm giác thật tuyệt, dù chỉ là giả vờ con có một người bạn trai tuyệt vời. Nhưng rồi con phải lòng Callahan, và rõ ràng con đã phải chia tay với Wyatt, và rồi, tối đó khi Andrew ghé qua và hôn con trên hiên nhà, Cal đã rất không vui vì chuyện đó, chúng con nói chuyện và cuối cùng con kể cho anh ấy về Wyatt Dunn. Anh ấy bỏ con. Bởi vì con nói dối."
Tôi thở dồn dập và lưng thì ướt mồ hôi. Margaret với tay qua bàn và đặt lên tay tôi. "Giỏi lắm," chị lẩm bẩm.
Natalie không động đậy. Đầu vợ chồng nhà Carson quay ra há hốc mồm nhìn con trai, lúc này đang trông như vừa bị bắn vào bụng, mắt mở to kinh hãi, mặt trắng bệch. Phần còn lại của cả nhà hàng im phăng phắc, bạn gần như nghe được cả tiếng dế lích rích.
"Đợi một phút, đợi một chút," bố tôi nói, mặt ông bơ phờ đầy băn khoăn. "Thế bố đã nói chuyện với ai trong buồng vệ sinh tối hôm đó?"
"Thôi đi, Jim," mẹ rít lên.
"Đó là Julian, giả làm Wyatt," tôi nói. "Còn câu hỏi nào nữa không ạ? Nhận xét? Không ạ? Được rồi, vậy con sẽ ra ngoài hít thở một chút."
Chân run bần bật, tôi bước qua nhà hàng, qua đám thực khách im lặng, mặt nóng phừng. Khi tôi ra tới sảnh, Cambry rướn người qua để mở cửa trước. "Cô đúng là một tạo vật phi phàm," anh nói bằng giọng ngưỡng mộ khi tôi bước ra.
"Cảm ơn," tôi thì thầm.
Anh lịch sự để tôi lại một mình. Tôi run rẩy như một chiếc lá, tim đập thình thịch. Ai bảo thú nhận là một liều thuốc tốt cho tâm hồn chứ? Tôi muốn nôn. Bước lại một chiếc ghế dài nhỏ đặt ở vườn trước của khách sạn, tôi nặng nhọc ngồi xuống. Ấn mấy ngón tay lạnh cóng lên hai má nóng phừng và nhắm mắt lại, tôi cố gắng thở lại bình thường. Hít vào thở ra. Hít vào thở ra. Bây giờ chỉ cần không thở gấp hay ngất xỉu là đủ.
"Grace?" Giọng Natalie rụt rè. Tôi không nghe tiếng bước chân của con bé.
"Chào, Natalie," tôi uể oải nói, không ngẩng lên.
"Em ngồi với chị được không?" con bé hỏi.
"Được, tất nhiên rồi." Natalie ngồi cạnh tôi. Khi con bé đan vào tay tôi, tôi nhìn xuống hai bàn tay quấn lấy nhau của chúng tôi. Chiếc nhẫn đính hôn của con bé lóe lên dưới ánh đèn. "Nhẫn của chị trông giống hệt thế này," tôi lẩm bẩm.
"Em biết. ai lại đi mua nhẫn giống nhau cho hai chị em chứ?"
"Chắc có lẽ anh ta không nhớ được cái đã trao cho chị. Anh ta thậm chí còn không thể chọn được cái tất đúng đôi cơ mà."
"Thảm thương," con bé thì thào.
"Bọn đàn ông," tôi lẩm bẩm.
"Quá ngốc."
Tôi đồng ý... là trong trường hợp của Andrew. "Anh ta kể với em về nụ hôn đó chưa?" tôi thì thầm.
Tôi không định làm hỏng bất cứ việc gì của Natalie. Đáng ra phải nghĩ tới chuyện đó trước khi mở mồm ra.
Con bé im lặng một lát. "Có, anh ấy có kể cho em." Một con chim nhại hót líu lo phía trên chúng tôi, một chuỗi thật dài.
"Anh ta đã nói gì?" tôi hỏi, vì tò mò là chính.
"Anh ấy nói đó là một quyết định sai lầm. Rằng ở trong ngôi nhà đó cùng chị, nhìn thấy chị bên một người đàn ông khác... anh ấy cảm thấy hơi ghen tị."
Tôi lén nhìn sang em gái mình. "Em nghĩ sao về chuyện đó?"
"Chà, em nghĩ anh ta là một thằng khốn nạn, Grace," con bé nói, khiến tôi há hốc mồm kinh ngạc. "Đó là trận cãi nhau đầu tiên của bọn em. Em nói rằng anh ấy đã làm cuộc đời chúng ta điêu đứng đủ rồi, và hôn chị là hành động không thể chấp nhận được. rồi em sập vài cánh cửa và lao ra ngoài một lúc."
Mặt Natalie đỏ bừng. "Dễ chịu làm sao," tôi thì thào.
Con bé khịt mũi. "Và em đã... ghen. Không phải là em có quyền ghen, nhất là sau việc em đã làm với chị.'
Tôi nắm chặt tay con bé. "Em không thể ngăn được tiếng nổ bang bang đó, đúng không nào," tôi nói.
Natalie nhìn tôi khó hiểu.
"Em biết đấy," tôi nói. "Tiếng sét ái tình. Chỉ một cái nhìn, chỉ cần có thể, tất cả những thứ rác rưởi đó." Tôi ngừng lại. "Nhưng rõ ràng là bọn em đã làm hòa. Bọn em vẫn ổn phải không?"
Con bé khẽ gật đầu. "Em nghĩ vậy," con bé thì thầm, nhìn thẳng về phía trước và siết tay tôi chặt hơn một chút. Mắt con bé ngập nước. "Grace, em rất xin lỗi vì trong bao nhiêu người trên thế giới này, em lại phải lòng anh ấy. Điều ấy đã làm tổn thương chị." Hơi thở con bé run bần bật. "Em chưa bao giờ nói điều này, nhưng giờ em sẽ nói. Em xin lỗi, rất, rất xin lỗi."
"Chà, em biết mà, chuyện đó thực sự rất tệ," tôi thừa nhận. Thật nhẹ nhõm khi nói những lời đó.
"Chị có giận em không?" hai hàng nước mắt lăn xuống má con bé.
"Không," tôi trấn an nó. Rồi nghĩ lại, tôi nói. "À... không còn giận nữa. Chị đã cố để không giận. Nói thật, chị giận Andrew hơn, nhưng phải, một phần trong chị đã gào thét không yên. Thật không công bằng."
"Grace, chị biết chị là người em yêu mến nhất trên đời. Người em không bao giờ muốn làm tổn thương nhất chính là chị. Em không bao giờ cố ý làm như vậy. Em không bao giờ muốn. Em ghét cái việc chính mình yêu Andrew. Em ghét nó." Giờ con bé còn khóc dữ dội hơn.
Tôi vòng tay quanh người con bé, kéo nó lại để đầu chúng tôi ghé vào nhau khi chúng tôi ngồi sát cạnh, không nhìn nhau. Tôi không muốn làm em gái mình khóc, nhưng có thể con bé cần phải khóc. Và có thể tôi cần phải nhìn thấy điều đó. "Chà," tôi nhẹ nhàng thừa nhận, "chuyện đó thật đau đớn. khá nhiều. Chị đã không muốn để em biết. Nhưng giờ thì chị vượt qua được rồi. Thực sự là thế."
"Bịa ra Wyatt..." Giọng con bé lạc đi. "Em nghĩ đó là điều tốt đẹp nhất mà ai đó từng làm vì em. Và trời ơi, em cứ nhặng xị lên với vụ đó." Con bé cười chán nản. "Em cũng hơi nghi ngờ rằng anh ấy không có thật, chị biết đấy. Chị đã gạt được em cho tới đoạn về đám mèo hoang." Con bé toét miệng cười.
Tôi đảo mắt. "Chị biết."
Nat thở dài. "Em đoán là em không muốn biết sự thật." Chúng tôi im lặng một lúc. "Chị biết đó, Grace," con bé nhẹ nhàng nói, "chị không cần phải trông chừng cho em nữa. Chị không cần phải bảo vệ em khỏi mọi cảm xúc buồn khổ đâu."
"Chà," tôi nói, mắt ầng ậc nước. "Có vẻ chị làm thế thật. Đó là nghĩa vụ của chị mà. Chị là chị lớn của em."
"Quên nghĩa vụ đi," con bé gợi ý, với tay ra để dắt mấy sợi tóc mai bướng bỉnh ra sau tai tôi. "Hãy quên việc chị là chị lớn đi. Hãy chỉ là một người chị em lớn tuổi hơn. Ngang bằng nhau, được chứ?"
Tôi nhìn lên bầu trời xanh trong. Từ hồi bốn tuổi, tôi đã trông chừng Natalie, ngưỡng mộ con bé, bảo vệ con bé. Thật là hay nếu chỉ... chỉ quý con bé thôi. Thay vì ngưỡng mộ, đáng ra phải làm bạn. Ngang bằng, đúng như con bé nói.
"Giống như Margaret," tôi hài hước.
"Ôi. Chúa ơi, đừng giống như Margaret!" Nat thốt lên thành khẩn một cách châm biếm, và chúng tôi cùng bật cười. Rồi Nat mở ví và đưa cho tôi một chiếc khăn giấy – tất nhiên, con bé có trang bị những túi khăn giấy nhỏ đáng yêu với những bông hồng trên vỏ bao – và chúng tôi ngồi thêm một lúc nữa, lắng nghe con chim nhại, cầm tay nhau.
"Grace?" cuối cùng con bé lên tiếng.
"Ừ?"
"Em thực sự thích Callahan."
Nghe thấy điều ấy giống như ấn thử lên vết bầm xem nó còn đau không. Vẫn đau, "Chị cũng vậy," tôi thì thầm. Con bé siết tay tôi và biết rằng nên nói thêm gì nữa. Sau một lúc, tôi hắng giọng và liếc về phía nhà hàng. "Muốn quay vào chưa?"
"Chưa," con bé nói. "Cứ để cho mọi người thắc mắc. Có thể chúng ta nên diễn một màn đánh nhau chí chóe, cho vui."
Tôi cười lớn. Natalie ngày xưa của tôi đây rồi. "Chị nhớ em lắm," tôi thú nhận.
"Em cũng nhớ chị. Thật khó khăn, cứ băn khoăn xem chị có ổn như vẻ ngoài không, nhưng sợ không dám hỏi. Và em đã ghen tị, chị bết đấy. Chị và Margaret, sống với nhau."
"Ồ, chà, thế thì, em có thể lấy chị ấy về. Em và Andrew," tôi nói. "Bao lâu tùy thích."
"Anh ấy sẽ không tồn tại nổi qua một tuần." Con bé nhe răng cười.
"Nattie," tôi nói chầm chậm, "về chuyện chúng ta ngang bằng..." Con bé gật đầu khích lệ. "Chị muốn em giúp chị một việc, Nat."
"Gì cũng được," con bé nói.
Tôi quay lại một chút để nhìn thẳng vào con bé. "Nat, chị không muốn làm phù dâu chính của em. Hãy để Margaret làm vệc đó. Chị sẽ là phù dâu của em, cùng bước xuống lối đi và tất cả, nhưng không phải phù dâu chính. Như thế kỳ lắm, được không? Như thế trông như mẹ mìn ấy, em hiểu không?"
"Vâng," con bé trả lời ngay lập tức. "Nhưng chị phải đảm bảo là Margaret sẽ không đảo mắt và làm mặt hề."
"Chị xin lỗi, chị không thể đảm bảo được điều gì," tôi cười lớn. "Nhưng chị sẽ cố."
Rồi tôi đứng dậy và kéo em mình đứng lên. "Trở lại thôi chứ? Chị sắp chết đói rồi."
Chúng tôi nắm tay nhau suốt quãng đường trở lại bàn. Mẹ bật dậy như một con chim sẻ sốt ruột khi nhìn thấy chúng tôi. "Mấy đứa! Mọi chuyện ổn chứ?"
"Vâng mẹ ạ. Bọn con ổn."
Bà Carson đảo mắt và khịt mũi kiểu quý phái, và đột nhiên, mẹ tôi quay sang bà ta. "Tôi sẽ cảm ơn lắm nếu bà bỏ cái kiểu nhìn ấy đi, Letitia!" mẹ nói, giọng vang khắp nhà hàng. "Nếu bà có gì cần nói thì nói ra đi!"
"Tôi... tôi không..."
"Thế thì thôi ngay việc đối xử các con gái tôi như thể chúng không đủ tốt cho cậu con trai quý giá của bà đi. Còn Andrew, cho phép tôi nói điều này. Chúng tôi chịu đựng cậu chỉ vì Natalie yêu cầu. Nếu cậu làm hỏng cuộc đời của bất cứ đứa con gái nào của tôi nữa, tôi sẽ xé gan cậu ra mà ăn. Hiểu tôi chưa?"
"Cháu... cháu... hoàn toàn hiểu rồi ạ, bác Emerson," Andrew ngoan ngoãn nói, quên mất đáng ra anh phải gọi mẹ tôi bằng tên.
Mẹ ngồi lại xuống và bố quay sang. "Tôi yêu bà," bố nói, giọng tôn kính.
"Tất nhiên là thế rồi," mẹ nói ngắn gọn. "Có ai sẵn sàng gọi món chưa?"
"Ta không thể ăn được củ cải đường," nội nói to. "Món đó làm ta bị ợ."
CHÚNG TÔI GẦN NHƯ trải qua bữa tối mà không có thêm sự cố nào nữa. Thực ra, tôi đã cố chống lại cái cảm giác thôi thúc muốn liếm sạch chỗ kem chảy trong bát của mình khi có một vụ lộn xộn phía trước nhà hàng.
"Tôi đến để gặp vợ mình," mọt giọng nói cao vút. "Ngay bây giờ," Stuart.
Anh bước vào phòng ăn, vẫn diện áo sơ mi cùng gi lê len hoa văn con thoi, quần nâu nhạt và đôi giày lười có núm tua như mọi khi, trông vẫn là người đàn ông dịu dàng, ngọt ngào. Nhưng mặt anh quả quyết, và mắt anh, Chúa phù hộ anh, nổi bão.
"Margaret, chuyện này kéo dài đủ rồi," anh dõng dạc, không để ý tới những người còn lại.
"Hừm," Margaret nói, nheo mắt lại.
"Nếu cô không muốn có con, cũng được. Và nếu cô muốn làm tình trên bàn bếp, cô sẽ có cái đó." Anh trừng trừng mắt nhìn vợ. "Nhưng cô sẽ về nhà, cô sẽ về ngay bây giờ, và tôi sẽ vui lòng được nói tiếp chuyện này một khi cô đã trần truồng trên giường của tôi." Anh ngừng lại. "Hoặc trên bàn." Mặt anh đỏ bừng. "Và lần sau cô bỏ tôi, thì tốt nhất là cô phải nghĩ cho kỹ, bởi vì, tôi sẽ đối xử với cô như cái thảm chùi chân. Biết chưa?"
Margaret đứng dậy, đặt khăn ăn vào đĩa và quay sang tôi. "Đừng thức chờ chị," chị nói. Rồi chị cầm tay Stuart và để anh dẫn chị qua nhà hàng, cười ngoác mang tai.
Chúc các bạn online vui vẻ !