Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Hạnh phúc phải chăng là ảo ảnh - trang 1

Chương 1: Du học.

Buổi tối cuối tháng 10, cái tháng mà nó thấy yêu nhất trong năm, hay nói đúng hơn thì tháng này là tháng có ý nghĩ nhất với nó.

Ngày hôm nay của 17 năm trước nó đã được nhìn thấy ánh sáng đầu tiên của cuộc đời.

Cả nhà mở cho nó một bữa tiệc ý nghĩa để đánh dấu sự kiện quan trọng này. Cùng đón sinh nhật với nó có My – nhỏ bạn thân nhất của nó đi cùng nó suốt 17 năm qua.

Nó và My cũng vừa bước qua ngưỡng cửa cuối cùng của đời học sinh, và bước sang một trang khác, đánh dấu sự trưởng thành của nó.

Bữa tiệc diễn ra vô cùng đầm ấm với những người thân yêu của nó. Nhiều năm sau khi nghĩ lại nó cảm thấy mình thật sự hạnh phúc vì được sinh ra và lớn lên trong tình yêu thương vô bờ bến như thế.

Tiễn gia đình My về. Cả nhà nó ngồi quây quần ở phòng khách. Đợi mọi người ngồi xuống ba của nó – ông Lê Đức mới lên tiếng:

- Tuệ Minh này, ba mẹ nghĩ thời gian tới con nên đi du học. Thứ nhất là để con mở mang thêm kiến thức bên ngoài, thứ hai nữa là để sau này con về giúp đỡ cho công việc của anh con.

Ko bất ngờ vì lời đề nghị này của ba mình bởi nó cũng đã quyết định đi du học chỉ chờ cơ hội để nói quyết định này của nó với mọi người thôi. Và hôm nay chính là ngày đó.

Nó nhìn ba đáp:

- Thưa ba, con cũng đã có ý định đi du học nhưng con sẽ ko theo học khối ngành kinh tế mà con sẽ theo đuổi ước mơ của con. Con mong mọi người sẽ ủng hộ quyết định này của con.

Nhìn đứa con gái bé bỏng của mình ông Lê Đức mỉm cười, vợ chồng ông có 3 người con nhưng ông bà chưa ép đứa nào phải đi theo con đường mà ông bà chọn sẵn. Giữ giọng nghiêm túc nhưng cũng đầy yêu chiều ông lên tiếng:

- Vậy con nói cho ba biết con định học ngành gì nào?

- Con muốn theo đuổi ngành y và nhất là chuyên khoa thần kinh học.- Nó nói với giọng nghiêm túc.

Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng ông Đức ko khỏi giật mình khi con gái mình lại chọn ngành này mà lại nhất định là chuyên khoa thần kinh. Ông hiểu rất rõ tại sao nó lại có quyết định như thế. 2 năm trước khi chứng kiến chị gái của ông mất do chấn thương sọ não mà ko được cấp cứu kịp thời nó đã có một lời hứa với người đã khuất.

- Con thật sự thích ngành đó hay chỉ là lời hứa đó mà con chọn ngành này? – Ông nhẹ giọng hỏi con gái mình.

Đúng là lúc đầu nó chỉ nghĩ đến lời hứa với bác Tâm mà quyết tâm theo học. Nhưng nó cũng có một thời gian tìm hiểu và nó thật sự bị lôi cuốn vào đó. Quyết tâm vì thế mà ngày càng lớn dần.

- Con theo học vì đó là ngành mà con thích chứ ko phải đơn giản chỉ vì lời hứa đó.

Ko để ông Đức lên tiếng, Mạnh Quân chen ngang vào câu chuyện này:

- Anh nhất định ủng hộ em, anh nghĩ ba mẹ cũng sẽ ủng hộ em. Cố lên em gái.

Thiên Trang cũng đi đến bên nó vỗ vai:

- Tuệ Minh à, từ trước đến nay ba mẹ luôn là người định hướng tương lai cho anh em chúng ta nhưng ba mẹ ko hề ép buộc ai phải đi theo con đường mà ba mẹ chọn sẵn. Mặc dù em chọn ngành này chị hơi tiếc vì chị nghĩ nếu em theo ngành kinh tế thì em sẽ rất thành công. Tố chất của con người luôn được bộc lộ khi họ còn rất trẻ. – Ngừng lại nhìn nó một chút rồi chị nó cũng nói tiếp – Nhưng chị vẫn ủng hộ con đường mà em đã chọn. Cố gắng khẳng định mình trên con đường sắp tới em nhé.

Bà Mai cũng bước đến bên nó vỗ về:

- Con gái mẹ đã lớn thật rồi, ba mẹ tất nhiên sẽ ủng hộ con đường mà con đã chọn. Cố gắng lên nhé con yêu.

Nó thật sự xúc động với tất cả những tình cảm mà cả nhà dành cho nó. Nó vẫn biết dù cho có bận rộn đến đâu thì mọi người vẫn dành cho nó sự quan tâm nhiều nhất, nhưng nó ko hề biết trong lòng mọi người nó có một vị trí mà bất kể ai cũng ko thể thay thế được.

Nhìn các con đoàn kết và yêu thương nhau như thế, ông Đức và bà Mai ko khỏi vui mừng. Điều mà ông trời ưu ái nhất cho ông bà ko phải là có một cơ ngơi vững mạnh như ngày nay mà đó là những đứa con mạnh khỏe, thành công và luôn biết yêu thương nhau. Mọi người nhìn vào ai cũng ngưỡng mộ gia đình này vô cùng nhưng phải được sống trong gia đình ấy mới cảm nhận được hết cái hạnh phúc mà nó mang lại.

Vẫn là ông Đức thoát ra khỏi cái hạnh phúc mà gia đình này mang lại cho ông. Nhẹ nhàng lên tiếng đưa mọi người về hiện tại:

- Ba mẹ đã hoàn thành thủ tục để tháng sau con sang Harvard nhập học rồi, ngành học sẽ do con đăng kí. Như vậy đã được chưa nào con gái?

Khá bất ngờ với sự sắp đặt của ba mẹ mình nhưng Tuệ Minh đã lấy lại bình tĩnh.

- Con xin lỗi cả nhà, nhưng con đã thi và nhận được học bổng toàn phần do chính phủ Pháp cấp và con cũng sẽ sang Pháp du học chứ ko phải là Mỹ như ba mẹ mong muốn. – Ngập ngừng nhìn ba dò xét nó nói tiếp – Con rất mong ba mẹ đồng ý với quyết định này của con.

- Con giấu cả nhà đi thi lấy học bổng bao giờ vậy? Con nghĩ ba mẹ ko đủ điều kiện cho con đi du học hay sao mà phải vất vả đi thi lấy học bổng như thế? – Giọng ông Đức có phần gay gắt.

Ông bà thật sự rất bận nhưng vẫn cố gắng dành tình yêu thương nhiều nhất cho đứa con gái bé bỏng này, ông chưa bao giờ cho nó động tay chân vào bất cứ việc gì, cái gì nó muốn ông đều cho nó, nhưng ko ngờ nó lại giấu ông đi thi mấy cái học bổng đó. Mà có phải là cứ thi là được đâu, con gái ông đạt điểm để có được học bổng toàn phần thì chứng tỏ nó phải lao vào học như thế nào mới đạt được chứ? Ông thật sự sót xa khi nghĩ đến cảnh đó.

- Thưa ba, ko phải như thế. Con biết ba mẹ, anh, chị đều thương yêu con. Cho dù con muốn đi du học ở những nơi đắt giá hơn Harvard thì chắc chắn ba mẹ cũng cho con đi. Nhưng . . . – nó lại ngập ngừng – . . . con muốn đi bằng sức của con chứ ko phải là tiền của ba mẹ. Ba mẹ cũng biết là du học bằng học bổng bằng tốt nghiệp sẽ có giá trị hơn là đi du học tự túc mà. Con ko muốn sau này trở về xin việc lại phải nhờ vào sự quen biết mới xin được. – Nó nói một hơi như sợ ai đó chen vào ko cho nó nói tiếp vậy

Thật quá bất ngờ với cái lối suy nghĩ của nó, cả nhà nhìn nhau mà ko ai nói được câu gì.

Đi du học bằng sức của mình? Phải chăng là nó muốn tự lập?

Thật ko thể tưởng tượng được sẽ có chuyện gì sảy ra nếu ông bà đồng ý với ý kiến của nó

- Không được. – Người đầu tiên lên tiếng đó là Mạnh Quân chứ ko phải ông Đức.

- Chị cũng ko đồng ý đâu – Người thứ 2 là Thiên Trang – Em có biết cuộc sống bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm hay ko? Một người chưa từng trải qua khó khăn cuộc sống như em mà muốn tự lập sao? Em có nghĩ đến cảm giác của ba mẹ, anh Quân và chị ko? Để cho em đi du học đã có một cuộc chiến nội tâm khá căng thẳng của mọi người rồi, ba mẹ cũng đã chọn người đáng tin cậy để đi theo chăm sóc cho em vậy mà giờ em lại nói như thế? – Càng nói Thiên Trang càng ko giữ được bình tĩnh.

- Anh, chị con nói đúng đó. Học ngành gì thì con có thể tự chọn nhưng tự lập bằng chính sức của mình thì ba mẹ ko đồng ý. – Mẹ nó lên tiếng.

Nó đã dự đoán được là mọi người sẽ ko đồng ý nhưng ko ngờ là mọi người lại phản ứng gay gắt như thế. Lấy lại bình tĩnh nó nói với giọng quyết tâm:

- Mọi người phải tin con chứ. Con đã lớn rồi, ko thể ở trong vòng tay che chở của mọi người mãi được. Ba mẹ phải cho con tiếp nhận cuộc sống bên ngoài để con trưởng thành hơn chứ. Con biết nhiều người còn tự lập sớm hơn con nữa kìa.

Nó nói cũng đúng, nhưng từ trước đến nay nó luôn được sống trong vòng tay của ba mẹ rồi anh, chị nó. Nó có biết ngoài kia có bao nhiêu cạm bẫy mà nó có thể bước vào ko? Nó có thể nhận ra mặt trái của xã hội mà tránh xa hay lại bị nó hút vào?

Rồi biết bao nhiêu kẻ cơ hội, những con người bị tha hóa bởi đồng tiền luôn tìm cách tiếp cận những người như nó. Nó có biết mà tránh xa hay lại bị họ lợi dụng?

Thấy mọi người im lặng nó tiếp tục bảo vệ ý kiến của mình:

- Con xin ba mẹ hãy cho con một cơ hội. Con sẽ khẳng định cho mọi người thấy con làm được những gì.

Ba nó nhìn nó thở dài:

- Con hãy để cho mọi người có thời gian suy nghĩ đã. Ba sẽ trả lời con sau.

Nó đứng dậy lầm lũi trở về phòng, nó biết nó đã đưa cả nhà nó vào một tình huống khó khăn.

Biết chắc nó đã vào phòng ông Đức quay ra hỏi hai đứa con lớn của mình:

- Hai con có ý kiến gì cho chuyện này ko?

- Ba à, Tuệ Minh nói ko phải ko có lý đâu. Chúng ta đâu có thể ở bên con bé suốt đời được, cứ bao bọc nó mãi rồi đến khi ngã ko có chúng ta bên cạnh nó sẽ ko thể đứng dậy được. Con nghĩ chúng ta nên làm theo ý nó nhưng con sẽ thuyết phục để My đi du học cùng nó. – Thiên Trang nói lên suy nghĩ của mình.

Mạnh Quân cũng tiếp lời:

- Em Trang nói đúng đấy ba à, có My đi cùng chúng ta cũng đỡ lo hơn. Tuệ Minh có suy nghĩ chín chắn nhưng lại ko hiểu hết cuộc sống như My. Hai đứa bên nhau sẽ bù trừ khiếm khuyết cho nhau và chúng ta cũng sẽ yên tâm hơn. Hơn nữa sắp tới con cũng có dự án mở rộng thị trường 2 nước Anh và Pháp. Con sẽ tiến hành ở Pháp trước để có thời gian bên em hơn. Ba mẹ yên tâm mà đồng ý nhé.

Suy nghĩ hồi lâu ông Đức cũng gật đầu. Đó là cách tốt nhất để Tuệ Minh của ông trưởng thành hơn.

- Ngày mai Mạnh Quân tiến hành dự án mới còn Thiên Trang qua thuyết phục ba mẹ con bé My nhé. Nếu mọi chuyện thuận lợi ba mẹ sẽ đồng ý cho Tuệ Minh đi du học tại Pháp.

Nó đang mải theo đuổi những suy nghĩ vẫn vơ trong phòng mà ko hay biết một quyết định ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của nó đã được đưa ra.

Cũng đã được một tuần từ cái buổi tối nó đưa ra ý kiến của mình cho tương lai của mình. Cả nhà từ hôm đó ko ai nhắc với nó về chuyện này nữa.

Cả nhà muốn dành cho nó một bất ngờ nên cũng dành thời gian này chuẩn bị.

Đang lang thang trên con phố mà nó cho là đẹp nhất Hà Thành với những hàng cây cao xanh mát, đập vào mắt nó là quán cafe quen thuộc. Nó ko biết nó đã dừng chân trước quán từ khi nào. Cái quán có cái tên đặc biệt như chính sở thích của nó vậy: ” Cafe Khoảng Lặng” và cafe đen ko đường

Nó bước vào quán tiến đến chiếc bàn quen thuộc.

Dường như là khách quen ở đây nên ko cần hỏi người phục vụ đã đưa đến bên nó một tách cafe đen ko đường

Nó mỉm cười với anh chàng phục vụ:

- Cám ơn anh nhé.

Mỉm cười đáp lại, anh chàng biến mất khỏi tầm mắt của nó.

Nó ngẫn ngơ nhìn dòng xe cộ ngoài phố. Cuộc sống cứ hối hả bước từng bước dài vội vã chỉ có mình nó là đang đứng lại. Nó ko biết cuộc sống sau này sẽ thế nào khi ba mẹ ko chấp nhận yêu cầu của nó? Biết bao giờ nó mới ra khỏi vòng tay của những người thân yêu đây.

Dứt dòng suy nghĩ quay lại với tách cafe. Nó ko hiểu tại sao nó thích cafe đắng. Khi chạm vào đầu môi thì vị đắng ngắt chạy vào tâm trí đánh thức dây thần kinh đang trì trệ nhưng khi qua khỏi cổ họng thì lại mang cho nó vị ngọt nơi đầu lưỡi. Một cảm giác thật khó quên. Và cũng ko biết nó thích cafe từ khi nào nữa.

Nó rất thích quán cafe này ko phải chỉ là nằm trên con phố nó yêu thích mà còn bởi ko gian của quán. Dù cho cuộc sống ngoài kia có nhanh, có vội vã đến đâu thì khi bước qua cánh cửa kia thì con người dường như sống chậm lại và đâu đó có một khoảng lặng để họ suy nghĩ về cuộc sống của mình. Hơn nữa đây còn là một quán cafe sách, đến đây vừa có thể thưởng thức tách cafe béo ngậy, ly sinh tố mát lạnh . . . vừa có thể đọc những cuốn sách mà mình yêu thích.

Nó ko hề biết rằng cách đấy 2 chiếc bàn có một người luôn dõi theo từng cử chỉ của nó từ khi nó bước vào quán cho đến giờ.

Người đó cất bước tiến về phía nó. Khi còn cách nó vài bước chân bất chợt người đó lên tiếng:

- Anh có thể ngồi đây ko nhóc?

Ngẩng đầu lên nhìn người con trai đối diện nó đáp:

- Ở đây còn rất nhiều chỗ, tại sao anh lại phải chọn bàn của em?

Đúng là ở đây còn rất nhiều chỗ trống, hôm nay ko phải là ngày nghỉ và giờ này lại ko phải giờ tan ca nên khách trong quán khá thưa và còn rất nhiều bàn trống.

Ko đợi nó trả lời người đó kéo chiếc ghế đối diện nó và ngồi xuống đó.

- Anh là Thanh Tùng. Rất vui được làm quen với em.

Nó ko hề cảm thấy có ác cảm với người này mà ngược lại người này lại mang đến cho nó cảm giác quen thuộc và ấm áp có thể tin tưởng được. Nó nhìn người đối diện lên tiếng:

- Em là Tuệ Minh.

- Ồ, tên của em rất đẹp.

Nó ko khỏi tự hào về cái tên ba mẹ nó đặt, đúng là rất đẹp và có ý nghĩa nữa. Chữ Tuệ trong tên nó được lấy trong từ trí tuệ còn Minh có nghĩa là ánh sáng.

Thanh Tùng nhìn nó mỉm cười, nó ko phải là một người xinh đẹp vừa gặp đã hút hồn người khác. Vẻ đẹp của nó nhìn chăm chú mới nhận ra được. Làn da nâu khỏe khoắn, cặp mắt to tròn, hai cái má bầu bình và xuất hiện trên đó là cái lúm đồng tiền xinh xinh.

Nhưng đó ko phải là tất cả những điều thu hút hắn bước lại gần nó. Vẻ mặt nó hôm nay như chất chứa nhiều tâm sự. Là một bác sỹ tâm lý hắn nhìn thấy rất rõ điều đó. Hắn bước đến bên nó chỉ muốn cùng nó cởi bỏ vẻ mặt đó đi. Ở tuổi nó ko cần phải mang vẻ mặt như thế.

- Anh có thể biết nhóc đang suy nghĩ gì mà có vẻ đây tâm trạng như thế ko?

Nó ngước mắt nhìn người đối diện. Ko lẽ vẻ mặt của nó đã để người ngoài đọc được suy nghĩ của nó hay sao chứ?

- Em chỉ đang suy nghĩ lại những gì đã sảy ra xung quanh mình mà thôi.

Nó cảm thấy giữa hắn và nó chưa đủ độ thân thiết để biết hết mọi suy nghĩ của nó, mặc dù người này rất dễ gần và nó cũng cảm thấy tin tưởng đi chăng nữa.

- Nếu em ko muốn nói anh cũng ko ép, nhưng bất cứ lúc nào cần người tâm sự em có thể tìm đến anh. Anh là một bác sỹ nên sẽ giữ nguyên tắc nghề nghiệp đó là ko bao giờ tiếc lộ bí mật của bệnh nhân. – Nói rồi hắn nhìn nó nháy mắt.

Ồ, người này là một bác sỹ nó có thể coi người này là tiền bối để nó học hỏi kinh nghiệm được ko nhỉ?

Nó phân vân nhìn hắn rồi cất tiếng:

- Anh là bác sỹ, vậy anh có lời khuyên nào dành cho em khi em chuẩn bị đi theo ngành của anh ko?

- Anh ko nghĩ là nhóc theo ngành y đâu, anh thấy giới trẻ hiện nay thường có xu hướng thi vào ngành kinh tế hơn là những ngành khoa học và nghiên cứu. Nhưng anh cũng có chút ít kinh nghiệm truyền đạt lại cho nhóc đây.

Thế là nó và hắn cứ một người hỏi một người trả lời, ko khí náo loạn cả một góc.

Nhờ hắn mà nó đã có một chút ít kinh nghiệm để bước vào chinh phục ước mơ của nó rồi.

Đột nhiên hắn nhìn nó cười:

- Này nhóc, em có biết em khác người lắm ko?

Nó ngơ ngác nhìn hắn ko hiểu. Điều đó càng làm cho hắn cười lớn.

- Nhóc à, nhìn lại nhóc đi. Chân đi dép lê, mặc một bộ đồ chẳng giống ai, đi vào một nơi dành cho giới trí thức tìm đến, rồi lại ngồi thưởng thức một tách cafe với tâm trạng nặng nề. – Hăn nhìn nó đầy ẩn ý – Như vậy đã đủ làm em khác người chưa nhỉ?

Nó đưa mắt nhìn lại chính mình và ko khỏi thở dài. Bây giờ thì nó đã biết tại sao khi nó vừa bước vào đã nghe thấy những lời xì xào mà nó nghe ko rõ cũng chẳng thèm để tâm.

Như để kéo nó ra khỏi trạng thái xấu hổ vì sự thẳng thắn của mình. Thanh Tùng lên tiếng:

- Sao em lại thích cafe đen ko đường mà ko phải là sinh tố sữa chua, cam ép . . . như mọi cô nhóc khác nhỉ?

- Em cũng đã từng thắc mắc tại sao nhưng lại ko tìm được câu trả lời đấy anh à. Đôi khi thích một cái gì đó đâu cần thiết phải có lý do anh nhỉ?

Ngay từ đầu hắn đã có cảm giác nó ko giống những cô gái xung quanh mình. Hắn ko đẹp đến mức gái vây quanh đếm ko hết như thằng bạn hắn nhưng cũng ko quá lu mờ. Xung quanh luôn có những cô nàng đỏng đảnh lúc nào cũng muốn nũng nịu, muốn hắn quan tâm nhưng nó thì khác. Hắn cảm nhận ở nó có một cái gì đó cuốn hút hắn, hắn muốn tìm hiểu xem đó chính xác là cái gì.

Ngồi đối diện nó, luôn nhìn nó với anh mắt chăm chú, hắn ko thể nhận ra điều gì đã cuốn hút hắn đến thế. Phải chăng, những người con gái trước luôn tìm đến hắn, nhưng giờ là hắn đi tìm nó.

Bất chợt nó lên tiếng làm hắn giật mình như bị bắt quả tang làm điều gì đó mờ ám:

- Anh Tùng này, em muốn đi du học nhưng ba mẹ em lại kô đồng ý cho em đến nơi mà em đã chọn. Họ muốn em đến nơi mà họ chọn. Như vậy em phải làm gì nhỉ?

Câu nói vừa bật ra khỏi miệng thì nó ngỡ ngàng ko hiểu sao nó lại nói ra cái điều mà làm nó suy nghĩ cả tuần nay với người mà nó vừa quen cách đây hơn 1h đồng hồ.

Hắn nhìn nó chăm chú rồi đáp:

- Anh nghĩ em nên giữ vững lập trường của mình, ba mẹ nào cũng muốn tốt cho con cái nhưng ko phải lúc nào họ cũng đúng. Anh tin là ba mẹ em sau khi suy nghĩ kỹ sẽ ủng hộ quyết định của em thôi.

Vậy là có thêm một người nữa cùng suy nghĩ với nó. Nó ko biết nên cảm ơn hắn như thế nào về lời khuyên vừa rồi đây.

Ngồi thêm một lát nữa thì nó xin phép ra về trước.

Đi giữa đường phố tấp nập người qua lại nó nghĩ đến My. Con bạn thân của nó tuần qua biến mất một cách đáng ngờ. Ko để lại lời nhắn gì cả, gọi điện thì tắt máy. Ko biết My có sảy ra chuyện gì ko nữa.

Nhắc đến những chuyện bất thường nó mới nhớ, cả tuần nay cũng ko thấy anh Mạnh Quân của nó đâu nữa. Mọi lần đi công tác anh đều thông báo với cả nhà, nhưng lần này lại ko thấy anh nói gì và cũng ko thấy ba mẹ hay chị Trang nói gì đến tin tức của anh ấy.

Cả My và anh Quân đều biến mất một lúc, có phải hai người này có chuyện gì mờ ám ko nhỉ?

Đang mải mê suy nghĩ nó đã về đến nhà từ lúc nào ko biết.

Còn đang ko biết trả lời với sự mất tích bất ngời cả buổi chiều của mình như thế nào nó đã nhận ra tiếng My và cả tiếng của anh Quân trong nhà vọng ra.

Nó vội đẩy cửa bước vào. Ngạc nhiên hơn cho nó là cả ba mẹ và chị Trang của nó cũng đã có mặt ở nhà. – Nó nghĩ thầm – Hôm nay là ngày đặc biệt gì mà cả nhà lại về sớm thể nhỉ. Chị Trang còn cùng mẹ vào bếp nữa. Điều này cực kỳ lạ nha, tại chị nó từng tuyên bố sẽ ko bao giờ vào bếp phục vụ ai cả.

Ba nó thấy nó về nhưng vẫn đứng ở cửa thì lênn tiếng gọi:

- Tuệ Minh, sao con chưa vào nhà. Mọi người đang chờ con đấy, hôm nay sẽ có một bất ngơi dành cho con nhé.

- Mọi người làm gì mà cứ như mở tiệc vậy? Có chuyện gì cần chúc mừng hay sao ạ? – Giọng nó vang lên đầy thắc mắc.

- Em cứ vào nhà đi, ba mẹ có một chuyện cần thông báo cho em biết – Anh Quân nó lên tiếng.

- Đúng đó vào nhà đi, đứng đó làm gì? – My nhìn nó nháy mắt.

Nó bước đến gần ba nó rồi ngồi xuống.

Đợi nó ngồi xuống ba nó mới nhìn nó lên tiếng:

- Tuệ Minh này, con nghe tin này xong đừng bất ngời quá nhé. Phải thật bình tĩnh đấy.

Mọi người im lặng chờ đợi.

Nó ngước đôi mắt to tròn cũng đang chờ đợi.

Vừa vuốt tóc nó, giọng ông Đức vừa vang lên đầy yêu thương:

- Ba mẹ đã quyết định đồng ý cho con sang Pháp du học. Cùng đi với con có My và anh Mạnh Quân của con.

Nó nghe như có cái gì đó đỗ ầm, tai nó như ko nghe thấy điều gì. Nó lắp bắp hỏi lại:

- Thât . . . thật sao?

Nhưng nó đi và My cũng đi cùng nó thôi chứ anh Quân đi làm gì nhỉ? Não bộ của nó nhanh chóng tiếp nhận thông tin và sau đó là phân tích.

Nghĩ mãi cũng ko ra nó lên tiếng cho thắc mắc của minh:

- Sao anh Quân lại đi cùng con là My ạ?

Lần này ko phải là ba nó trả lời mà thay vào đó là tiếng của My:

- Nhóc kia, cậu phải cảm ơn tớ vì đã đồng ý đi cùng cậu chứ. Anh Mạnh Quân đi cùng chúng ta là sự sắp xếp của ba mẹ cậu. Thứ nhất anh ấy sang đó là thực hiện dự án xâm nhập thị trường mới, thứ hai là để chăm sóc cậu vì hai bác vẫn chưa yên tâm để cậu tự lập trong thời gian đầu này.

Thì ra là vậy, nó đã hiểu ý đồ của ba mẹ nó. Nó thầm cảm ơn ông trời đã ban cho nó một gia đình như thế.

Nó quay qua ôm chặt lấy ba mẹ đang ngồi bên. Những cái ôm siết chặt thể hiện lòng biết ơn và tình cảm của mọi người dành cho nhau.
Đôi khi yêu thương ko cần phải nói bằng lời, chỉ những hành động đơn giản như thế cũng đủ nói lên tất cả.

Thiên Trang lên tiếng đưa mọi người dứt ra khỏi mạch cảm xúc:

- Còn một tuần nữa em sẽ bay đấy, chuẩn bị mọi thứ thật tốt nhé em gái. Cần chị giúp gì thì cứ nói nhé.

Nó nhoẻn miệng cười đáp lại chị gái:

- Em cảm ơn chị.

Rồi nó lại quay qua con bạn thân:

- Cảm ơn cậu, tớ thật sự cảm ơn cậu.

My ôm nó nói:

- Cậu ko phải cảm ơn tớ, ngươi cậu phải cảm ơn là hai bác anh Quân và chị Trang kìa. Nếu ko có họ thì tớ đã đi Harvard rồi.

Nó ko biết phải nói gì chỉ nhìn mọi người với ánh mắt yêu thương và biết ơn.

Và đêm đó nó lại mất ngủ vì còn bận vạch ra kế hoạch cho tương lai.

Bầu trời hôm nay đầy sao, những vì sao kia cũng như đang chung vui cùng nó nên mới cứ tỏa sáng lấp lánh trên cao kia.

Cách đó 2 dãy phố trong một căn phòng tối có 2 thằng con trai đang nói chuyện.

****************

- Cậu đã quyết định rồi sao?

- Ừ.

- Vậy khi nào thì cậu đi?

- Một tuần nữa?

Trong đêm tối, hai người con trai đối thoại với nhau. Dường như người đối diện nhận ra trong mỗi câu trả lời của bạn mình mang một chút gì đó sót xa.

Cứ im lặng theo đuổi suy nghĩ, bỗng một người trong số họ cất tiếng. Giọng nó đó ko phải của ai khác chính là Thanh Tùng.

- Thái này, cho tớ xin lỗi nhé. Tớ hèn nhát lắm đúng ko? Tớ ko còn cách nào khác để từ chối cuộc hôn nhân này ngoài cách chạy trốn.

- Cậu có lỗi gì đâu, sao lại phải xin lỗi tớ chứ?

- Cậu hiểu tớ nói gì mà, có cần thiết phải dồn tớ vào chân tường như thế ko?

Phải, anh biết Tùng đang trốn chạy khỏi ai. Đứng giữa ngã ba đường, một bên là em gái mình một bên là thằng bạn thân duy nhất, anh ko biết phải ủng hộ ai mà ghét bỏ ai. Anh chưa từng yêu ai, nhưng anh có thể hiểu như thế nào là một cuộc hôn nhân ko tình yêu. Anh trai anh đã chịu cảnh như thế, ko chỉ anh đau lòng mà ba mẹ anh cũng đã chịu tổn thương ko kém. Anh ko thể để bi kịch này tái diễn một lần nữa với em gái anh.

Là một người có địa vị xã hội. Anh trai anh được biết đến là một trong 10 luật sư trẻ tuổi nổi tiếng nhất Đông Nam Á. Nhưng có địa vị, có tiền, được người khác ngưỡng mộ thì sao chứ? Đến một cái gia đình nhỏ mang tên hạnh phúc anh ấy cũng ko thể mang lại cho các cháu của anh thì anh ấy cũng chỉ có thất bại mà thôi. Cuộc sống cứ phải là như thế hay sao chứ? Cứ tự hỏi bản thân mình rồi chính anh lại chìm vào câu hỏi đó mà ko thể tìm được đáp án.

- Cậu thay tớ nói lời xin lỗi với Thu Hương nhé. Tớ ko đủ can đảm để gặp lại cô ấy nữa. – Giọng nói của Thanh Tùng kéo Thái về với thực tại.

- Ừ, tớ sẽ làm giúp cậu chuyện này. Cậu dự định sẽ đi trong bao lâu?

- Tớ cũng chưa biết được, nhưng chắc chắn rằng chưa thành công tớ sẽ chưa trở về đâu. Rảnh thì nhớ sang thăm tớ nhé.

Và ở đâu đó trên đất nước này, ở trong một căn phòng tối có hai thằng con trai nhìn vào bầu trời đầy sao theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình.

Tối đó có 2 người cùng ngước lên bầu trời đầy sao với những suy nghĩ và mong ước của riêng mình. Liệu số phận của họ có được gặp nhau trên con đường dài phía trước? Câu hỏi này tôi cũng đã từng hỏi chính bản thân mình, tôi đã tìm được câu trả lời nhưng câu trả lời ấy tôi luôn đặt hai chữ ” giá như” đằng trước.

Chương 1 – tiếp

Còn lại ngày hôm nay nữa nó sẽ rời xa Hà Nội đến một đất nước xa xôi khác trên quả địa cầu.

Những ngày vừa qua nó thật sự bận rộn với những thứ cần chuẩn bị cho chuyến đi xa. Mẹ nó luôn nhắc nhở nó phải mang theo thứ này thứ khác. Đôi lúc nó cũng bật cười với cái tính hay lo xa của mẹ nó.

Ngày hôm nay nó muốn lang thanh quanh Hà Nội, nó muốn ghi nhớ tất cả các cảnh vật nơi đây – nơi nó đã sinh ra và lớn lên, nơi chứng kiến sự trưởng thành của nó. Mảnh đất với niềm tự hào “ngàn năm văn hiến”.

Nó rất thích mùa thu Hà Nội, giờ đã là cuối thu rồi. Những con phố xào xạc lá vàng rơi, những cây cơm ngội vàng bắt đầu trút lá vươn những cành khẳng khiu chuẩn bị đón một mùa đông rét mướt.

Có ai đó nói rằng nắng mùa thu cũng rất đẹp. Ko có cái gay gắt hay oi bức của mùa hè, nắng mùa thu nhẹ nhàng như mơn chớn tất cả những gì mà nó chạm vào. Rồi thỉnh thoảng những cơn gió cuối thu se lạnh mang theo một chút dư vị của mùa đông.

Còn mưa mùa thu thì sao nhỉ? Những cơn mưa ko quá lớn nhưng luôn để lại trong lòng người một chút gì đó hối hả, một chút gì đó man mác buồn.

Nó yêu tất cả những gì tồn tại trong mùa thu. Nó đã từng ước được tổ chức lễ cưới của mình vào mùa thu trong nhà thờ lớn ở chính Hà Nội này.

Bật cười với những ý nghĩ xa xôi. Nó đã dừng chân trước ngôi đền Ngọc Sơn. – Một ngôi đền mà nhiều người nơi đây cho là rất thiêng.

Dạo bước chân qua cầu Thê Húc, nó cũng muốn vào cầu xin một điều gì đó cho gia đình thân yêu của mình và cho cả chuyến đi xa sắp tới của nó nữa.

Đã đến Hồ Gươm thì ko thể thiếu một thứ đó là kem Tràng Tiền. Nó vừa đi vòng quanh hồ vừa cầm trên tay một hộp kem lớn. Đến khi thấy mỏi chân thì nó mới tìm một chiếc ghế đá ngồi xuống và thưởng thức những que kem của mình.

Đang thả hồn vào cảnh vật bên tai nó lại vang lên một giọng nói quen thuộc:

- Này nhóc, anh lại gặp em ở đây rồi.

Nó mỉm cười và di chuyển người qua một bên nhường chỗ cho Thanh Tùng.

- Thật là trùng hợp anh nhỉ? Nhưng anh làm gì ở đây giờ này? Anh ko phải đi làm sao?

Nó hỏi một chàng mà ko để cho Thanh Tùng kịp trả lời.

Hắn nhìn nó rồi nhẹ nhàng trả lời từng câu hỏi của nó:

- Ừ, hôm nay anh ko phải đi làm. Ở nhà một mình buồn nên lang thang ngắm phố phường Hà Nội thôi. Còn em sao lại ở đây?

Nó nhìn hắn mỉm cười:

- Hi,hi. Em là muốn thu lại hết hình ảnh của Hà Nội trong trái tim. Ngày mai em đi rồi anh à, ko biết bao giờ mới có cơ hội ngắm nhìn Hà Nội như thế này nữa.

Trái tim nó như trùng xuống, thật sự nó ko nỡ xa nơi này, nhưng con đường nó chọn đi lại ko thể ở lại đây.

- Vậy đây là lần cuối anh em mình gặp nhau sao? – Thanh Tùng hỏi nó.

- Em cũng ko biết nữa, nhưng có lẽ là như vậy.

- Ừ, ngày mai anh cũng rời xa nơi này đấy. Biết bao giờ mới trở lại nhỉ?

Giọng Thanh Tùng mang một cái gì đó buồn và chua sót. Nó biết hắn có nhiều tâm sự nhưng hắn chưa sẵn sàng chia sẻ thì nó có thể đợi.

Hai con người đấy cứ lặng lẽ ngồi bên nhau theo đuổi suy nghĩ của riêng mình. Đôi lúc lại vang lên tiếng thở dài của ai đó.

Nếu ko có tiếng chuông điện thoại của Tuệ Minh vang lên thì có lẽ hai người vẫn cứ ngồi bên nhau như thế

- Alo, Tuệ Minh xin nghe.

- Cậu đang ở đâu thế? Mọi người đang tìm cậu kìa. – Giọng My vang lên đầy lo lắng.

- Tớ đang lang thang chút thôi. Tớ về ngay đây.

- Ừ, về nhanh lên nhé. Cả nhà đang đợi cậu đấy.

Cúp máy, nó quay sang chào Thanh Tùng và chúc hắn thượng lộ bình an cho chuyến đi ngày mai rồi nó chạy nhanh ra đường bắt một chiếc taxi về nhà.

Thanh Tùng chẳng kịp nói với nó câu nào, chỉ nhìn theo bóng nó nhỏ dần miệng lầm bầm câu nói: ” Chúc em luôn thành công và gặp nhiều may mắn, cô nhóc dễ thương”

Hắn rút điện thoại ra gọi cho ai đó:

- Cậu đang ở đâu thế? Đi liên hoan chia tay tớ được chứ?

- Cậu đến bar New đi. tớ đang ở đấy – Thái trả lời rồi cúp máy.

Hắn cũng bắt một chiếc taxi đi ngược chiều với nó.

******************

8h tối tại bar New

Hắn bước vào và nhanh chóng tìm thấy thằng bạn mình đang ở cái bàn trong góc khuất. Tay ôm eo cô gái tên Hồng Nhung, tay còn lại đang vẫy vẫy hắn.

Thanh Tùng đi tới ngồi xuống bên cái ghế đối diện nhìn Thái hỏi:

- Cậu đến đây từ khi nào thế?

- Tớ cũng chỉ mới đến được một lúc thôi.

- Ngày mai cậu sẽ tiến tớ chứ? Chắc ngày mai chỉ có mình cậu tiễn tớ thôi.

Nhìn thằng bạn với gương mặt buồn Thái biết hắn đang rất cô đơn. Hắn là con một trong gia đình, ba mẹ hắn cũng là người có chức vị trong xã hội và hai người đó muốn Tùng ở nhà lấy vợ và yên phận trong cái bệnh viện nơi ba hắn đang làm giám đốc.

Tùng ra đi vì muốn trốn chạy cuộc hôn nhân ko tình yêu do ba mẹ hắn sắp đặt, và ko ai trong cái gia đình đấy chấp nhận. Tùng ko nhận được sự ủng hộ nào của người thân và xung quanh hắn ko còn ai khác ngoài anh.

- Ngày mai tớ sẽ tiễn cậu, bây giờ thì uống với tớ vài ly nhé.

Hai thằng con trrai trong góc bar cứ uống và uống, cô nàng Hồng Nhung đã chán ngán mà rời bỏ đi từ lúc nào.

Khi đã uống được khá nhiều, Tùng dừng lại và bắt đầu lên tiếng:

- Thái à, cậu ko thể từ bỏ cái cuộc sống cú đêm của mình được sao?

- Tớ thấy cuộc sống này tốt mà, tại sao phải từ bỏ chứ?

- Cậu ko thấy mình đang tự hủy hoại mình sao?

Hủy hoại sao? Cuộc sống của anh có gì mà ko tốt chứ? Anh có quyền yêu và được yêu như bao người khác sao?

Sinh ra trong một gia đình khá cơ bản về mặt xã hội. Mẹ là một giáo viên ưu tú, ba là một vị lãnh đạo cấp cao trong ngành quân đội. Bản thân đi lên từ hai bàn tay trắng hiện giờ là tổng giám đốc tập đoàn địa ốc Nguyễn Khang. Vị trí của anh khiến bao nhiêu người mơ ước, nhưng anh thà cho đi vị trí này để đổi lại một cuộc sống bình thường.

Ngày trước anh Hải luôn là một hình mẫu lý tưởng và ba mẹ anh luôn hướng hai anh em anh phải vươn tới, nhưng khi anh ấy vấp ngã cũng là lúc hình mẫu lý tưởng đó tan vỡ trong lòng ba mẹ anh. Đồng thời lúc đó, anh lại phải sống theo hình mẫu mới mà ba mẹ đặt ra. Anh cũng muốn phản kháng lại lắm chứ nhưng anh sợ bệnh tim của ba tái phát, bệnh của mẹ cũng ngày càng nặng thêm. Anh đành chấp nhận làm theo ý họ. Biết làm sao khi anh là người luôn hi sinh vì những người anh yêu thương dù có phải tổn thương đến bản thân mình

Kể từ lúc đó anh lao vào những mối tình một đêm chớp nhoáng. Tùng luôn là người ngăn anh lại nhưng có ích gì khi anh muốn buông xuôi tất cả. Những người đó họ cũng đâu có tốt đẹp gì, anh cho họ tiền và họ cho anh cái anh muốn. Như vậy có ai thiệt đâu mua bán sòng phẳng mà. Nhưng nhiều lúc ngồi lại suy nghĩ anh thấy buồn quá, biết làm sao để tìm thấy một người thật sự yêu mình.

Những cô gái đến bên anh nếu ko vì tiền của anh thì cũng là vì vẻ bên ngoài của anh. Đẹp trai giàu có ai chẳng thích.

- Tùng này tớ ko được mạnh mẽ như cậu, tớ ko thể tự mình quyết định tương lai của mình như cậu. Bên cạnh tớ còn quá nhiều chuyện mà chỉ có những người trong cuộc mới hiểu được. – Thái lên tiếng phá vỡ sự im lặng giữa hai người.

- Chẳng phải cậu có Thạch Thảo sao? Nếu đã ko còn sự lựa chọn nào tốt hơn thì hãy chấp nhận và sống tốt hơn đi.

- Cậu thật sự ko hiểu tớ hay cố tình ko hiểu vậy? Tớ ko hề yêu Thạch Thảo, tớ chỉ coi cô ấy là em gái thôi. Cậu bảo tớ phải làm sao đối mặt với chuyện này đây?

Thanh Tùng hiểu Thái đang ở tình trạng khó xử như thế nào. Sống trong một cái gia đình đặc biệt như cậu ấy mà đến giờ vẫn giữ được đầu óc thông thái như thế thì thật là một điều kỳ diệu. Dù ko yêu Thạch Thảo nhưng đó là người mà mẹ Thái đã chọn thì Thái có còn cách nào khác nữa đây. Ai bảo ba mẹ anh sinh ra anh nhưng ông trời lại sinh ra cái tình chỉ sống vì người khác như thế làm chi.

- Thôi đừng nhắc đến chuyện này nữa, tớ hứa sẽ từ bỏ cuộc sống này để sống tốt hơn với sự lựa chọn của mình. – Thái thở dài lên tiếng

Biết bạn mình đang cố né tránh vấn đề nhạy cảm này nên Tùng cũng ko nhắc đến nữa. Hắn luôn mong muốn cho thằng bạn này của mình tìm được hạnh phúc cho mình. 30 năm có mặt trên cuộc đời thì cả 30 năm qua Thái đã sống vì người khác rồi. Thời gian còn lại anh nên sống có bản thân mình.

- Con gái đã chuẩn bị xong hết chưa? – Giọng bà Mai vang lên đầy yêu thương.

- Con đã chuẩn bị xong hết rồi mẹ à. – Tuệ Minh đáp lại

- Ừ, vậy con đi ngủ sớm đi nhé. Ngày mai sẽ rất mệt đấy. – Ôm nó vào lòng mẹ nó nhẹ nhàng nhắc nhở.

- Mẹ cũng ngủ sớm đi ạ. Mấy ngày ngay mẹ cũng vất vả vì con nhiều rồi.

- Mẹ ko sao, có ai ko vui khi được chăm sóc con cái của mình chứ. Vả lại mẹ làm sao mà ngủ được khi vài giờ đồng hồ nữa đứa con gái bé bỏng này của mẹ đi xa mẹ cả nửa vòng trái đất chứ – Mẹ nó vừa vuốt tóc nó vừa thì thầm.

- Tối nay mẹ ngủ lại với con nhé, con muốn ôm mẹ – Tuệ Minh nũng nịu.

- Ừ, tối nay mẹ sẽ ngủ ở đây với con.

Nó mơ màng đi vào giấc ngủ trong vòng tay của mẹ nó. Trong giấc mơ đó nó gặp một người con trai với gương mặt thật buồn, nó cố gắng hỏi nhưng anh ko hề đáp lại.

Người con trai này sẽ có ảnh hưởng đến cuộc sống của nó ko? Nó ko thể biết nhưng cũng từ sau hôm đó thì hầu như đêm nào nó cũng gặp chàng trai đó trong giấc mơ.

6h30′ sáng.

Sân bay quốc tế Nội Bài đông nghẹt người.

Có người tiễn đưa người thân đi xa, có người đón người thân đi xa lâu ngày trở về.

Nó và gia đình đứng riêng ở một góc. Mọi người tranh nhau dặn dò nó đủ mọi điều, từ chăm sóc bản thân đến học hành.

Chị Trang nó ôm nó thật lâu thì thầm:

- Chị thật chẳng nỡ xa em chút nào hết. Nhưng vì tương lai của em, chúng ta cùng cố gắng nhé. Em nhớ phải tự chăm sóc bản thân khi ko có anh Quân bên cạnh đấy. Còn nữa, có gì khó khăn điện thoại ngay cho chị, chị sẽ hỗ trợ cho. Chị yêu em Tuệ Minh à.

Ba mẹ nó cũng đến bên nó từ lúc nào lên tiếng:

- Con nhớ phải tự chăm sóc mình thật tốt đây, nhớ lời ba mẹ đã dặn. Thỉnh thoảng gọi điện về cho ba mẹ yên tâm.

Nó nhìn mọi người đầy yêu thương mà ko biết phải nói câu gì. Miệng nó mở ra chỉ mang theo một giọng thật nhẹ:

- Dạ

My nắm chặt tay nó mỉm cười với ba mẹ nó:

- Hai bác và chị ở nhà yên tâm, bên này đã có cháu và anh Mạnh Quân luôn ở bên Tuệ Minh rồi. Sẽ ko có chuyện gì sảy ra đâu.

Anh trai nó cũng lên tiếng trấn an ba mẹ nó:

- My nói đúng đấy, ba mẹ và em Trang ở nhà yên tâm nhé. Mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe. Ổn định công việc con sẽ về.

Ông bà Đức – Mai nhìn các con mình mỉm cười. Hạnh phúc của ông bà chỉ cần có thế này thôi. Nhìn các con cùng trưởng thành và thương yêu nhau.

Vẫy tay chào mọi người, nó cố đưa mắt nhìn bao quát tất cả, nó muốn ôm toàn bộ ký ức về quê hương đất nước trong tim. Nơi nó sắp đến chắc chắn là một nơi phồn hoa nhộn nhịp nhưng nó nhất định ko thể quên nơi đây.

Bất chợt ở phía xa, nó nhận ra một hình bóng quen thuộc đang bước dần về phía nó. Theo sau người ấy còn có một chàng trai khác. Dường như chàng trai ấy đi đến đâu cũng đều thu hút được ánh nhìn từ mọi người con gái. Chàng trai ấy có khuôn mặt thật hoàn mỹ, một dáng người chuẩn như một người mẫu. Ko lạnh lùng như những nhân vật trong tiểu thuyết mà nó từng đọc nhưng cũng phát ra sức hút kỳ lạ.

Chính xác, hai người con trai ấy ko phải ai xa lạ. Chính là Thanh Tùng và Lê Thái.

Cả nhà nó đều đã biết đến Thanh Tùng qua lời kể của nó nhưng chưa có dịp gặp mặt. Đúng như nó nghĩ, anh chàng này đã có thể lấy lòng của mọi người ngay từ lần gặp đầu tiên, My cũng khá là hài lòng khi nó kết bạn với một người như Thanh Tùng.

Còn người đi sau hắn là ai nó ko biết.

- Chà, anh và em xem ra có duyên nhỉ? – Thanh Tùng lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của nó.

- Chào anh, lại được gặp anh rồi. – Nó đáp

Quay qua cả nhà nó bắt đầu giới thiệu:

- Con xin giới thiệu với cả nhà đây là anh Thanh Tùng người mà con đã nhắc với ba mẹ và anh, chị. – Nó nghiêng người nhìn Thanh Tùng rồi nói tiếp – Còn xin giới thiệu với anh, đây là ba mẹ, anh trai và chị gái em. Chắc anh vẫn còn nhớ chứ?

Nó đã kể cho Thanh Tùng nghe khá nhiều về gia đình nó. Cũng như Mạnh Quân nó coi Thanh Tùng là một người anh đáng tin cậy của mình.

Hắn đưa tay ra bắt tay làm quen với mọi người trong gia đình nó:

- Cháu chào hai bác, rất vui được gặp hai bác ở đây.

Ba nó cũng thân thiện bắt tay chào hắn. Ông đã nghe con gái ông nói nhiều về chàng trai này, thật sự ông cũng có cảm tình đến giờ gặp mặt thì ông tin con gái mình đã kết được một người bạn tốt.

Hắn ko có cái đẹp hoàn mỹ như thằng bạn hắn nhưng với khuôn mặt thân thiện hắn luôn gây được cảm tình cho người đối diện, càng nói chuyện hắn càng cho người bên cạnh cảm giác tin tưởng.

Đưa tay sang bên cạnh hắn chỉ vào bạn mình giới thiệu:

- Đây là bạn cháu Hoàng Lê Thái. Hôm nay cậu ấy đến đây tiễn cháu.

Ba mẹ, anh trai và chị gái nó ngay cả My đứng bên cạnh cũng khá là ngạc nhiên khi Thanh Tùng nhắc đến cái tên của hắn. Trong giới kinh tế hiện nay, cái tên ấy đang nổi như cồn, nhưng hầu như ko ai biết đến khuôn mặt và hình dáng người ấy ra sao. Giờ mới thấy câu tuổi trẻ tài cao thật quá đúng.

Chỉ riêng nó vẫn đang ngơ ngác nhìn thái độ của mọi người mà ko hiểu điều gì đang sảy ra. Cũng ko ai định nói cho nó biết những điều mà nó đang thắc mắc.

Đang miên man trong dòng suy nghĩ, bỗng vang lên bên tai nó tiếng loa thông báo : ” Xin quý khách chú ý chuyến bay mang số hiệu ABS – 747 của hàng hàng không VietnamAirline xuất phát từ Việt Nam đến Pháp sẽ cất cánh trong 10 phút nữa . . .”

Lần này nó phải đi thật rồi, theo chân mọi người đi vào phía trong nó cố ngoảnh đầu nhìn lại ba mẹ mình lần nữa.

Thật đúng là duyên số, hôm qua nó còn tưởng ko gặp được Thanh Tùng trong một thời gian dài vậy mà giờ lại ngồi cùng hắn trên một chiếc máy bay và cùng đến một nơi.

Ngồi trên máy bay, nó miên man về những điều mẹ dặn: “Ở xứ lạ người dưng, cố gắng học nghe con. Tuổi của con còn non nớt lắm để nghĩ đến chuyện yêu đương”. Nó phì cười nhưng nghĩ đến trái tim mình từ trước tới giờ chưa đập một nhịp nào về thứ tình cảm này, nó nhìn mẹ “dạ” một tiếng để mẹ yên tâm.

Suốt nửa ngày ngồi máy bay, đầu óc nó đau nhức, thân người ê ẩm. Cuối cùng nó đã đến đất nước tươi đẹp được mệnh danh là kinh đô ánh sáng hoa lệ này.

Bước chân đến đất nước xa xôi này nó dường như ko hề cảm thấy cô đơn. Anh Quân bận việc nên ko thể thường xuyên đưa nó đi chơi đây đó nhưng bên cạnh nó lúc nào cũng có Thanh Tùng và My.

Việc hoàn tất thủ tục nhập học anh Mạnh Quân đã thu xếp xong cho cả nó và My. Hai đứa nó học tại đại học Paris, nó học chuyên ngành y còn My học chuyên ngành Kinh tế.

Vì Pháp ko thừa nhận bằng tốt nghiệp y khoa của Việt Nam nên Thanh Tùng phải học lại từ đầu và học cùng với nó. Thế là nó có thêm một đồng minh nữa.

Trong khi chờ đợi vào năm học chính thức nó cùng My và Thanh Tùng đi đến những nơi làm nên một đất nước Pháp nổi danh như thế : Tháp Eiffel, Khải Hoàn Môn, Nhà Thờ Đức Bà, Trung tâm nghệ thuật Paris . . .

************

- Này nhóc, mai là nhập học rồi đấy em đã chuẩn bị hết các thứ cần thiết chưa? – Thanh Tùng quan tâm hỏi nó.

- Em chuẩn bị xong hết rồi. Ko biết anh thế nào chứ em cảm thấy hồi hộp quá.

- Thả lỏng cơ thể đi, đừng hồi hộp như thế, em cứ xem như những lần mình nhập học cấp 2 hay cấp 3 là được thôi mà.

Nó nhìn sang Thanh Tùng với ánh mắt cực kỳ chán ghét:

- Anh thì biết cái gì chứ? Lần đầu tiên em nhập học ở một trường lớn như thế này làm sao ko hồi hộp cho được thế mà anh lại bảo ko có gì. Thật là

Giọng của nó vang lên có chút nũng nịu của trẻ con, Thanh Tùng bật cười khi nghe thấy giọng nói đó:

- Haha, anh nói như vậy mà em cũng giận ư. Trẻ con thế này biết bao giờ mới lớn được đây?

- Em trẻ con kệ em, ai nói anh bắt nạt em chứ? – Nó cao giọng cãi lại.

Mấy ngày nay My bắt đầu đi theo anh Mạnh Quân học hỏi kinh nghiệm. Dù gì thì công ty nhà My sắp tới cũng chuyển giao lại cho My nên cô nàng phải cố gắng vừa học vừa làm thành ra ko có nhiều thời gian cho nó.

Ở nhà mãi cũng chán, nó bắt đầu quay sang Thanh Tùng ngồi bên gạ gẫm:

- Anh Tùng này, mình ra ngoài dạo phố được ko? Em thấy ở nhà chán quá.

Thanh Tùng biết nó chán nên cũng đồng ý

Vừa ra khỏi nhà nó sà ngay vào một sạp báo, tìm mua hết các tờ báo có thông báo tìm việc. Đầu tiên Thanh Tùng thấy hơi khó hiểu sau rồi cũng hiểu hành động của nó. Hắn lắc đầu cười:

- Hóa ra em lừa anh ra phố là có mục đích.

Nó ko giấu giếm trả lời luôn:

- Tất nhiên rồi. Nếu ko có anh đi cùng khi về em sẽ bị anh Quân mắng, dạo này My cũng bận ko đi được cùng em nên chỉ có anh là lựa chọn duy nhất thôi.

- Em muốn làm việc như thế à.

Nó cũng ko ngần ngại mà nói thẳng luôn:

- Đúng vậy, em đã hứa quyết tâm sẽ tự lập trong thời gian sớm nhất nên giờ cũng nên chuẩn bị bước đầu tiên thôi.

Thanh Tùng nhìn nó, thật ko hiểu nó có phải 17 tuổi ko nữa. Nhiều lúc nó già dặn như một người trưởng thành, lúc thì lại trẻ con khiến hắn phì cười.

- Nếu em muốn anh có thể giới thiệu em đến phòng khám chỗ anh làm việc cũng được. Như vậy sẽ rất tốt cho em. Vừa có thời gian học tập vừa có thời gian thực hành.

Nó suy nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý:

- Cũng được. Vậy anh giúp em chuyện này nhé.

Giơ tay lên biểu hiện đồng ý, Thanh Tùng nói:

- Ok

Chương 2 : Cuộc sống mới

Nó đã nhập học được 1 tháng, chương trình học trong năm đầu tiên là đại học đại cương nên khá nhẹ nhàng. Như vậy nó lại càng có nhiều thời gian để tìm hiểu thêm về cuộc sống và con người nơi đây.

Cũng được 1 tháng nó làm ở phòng khám cùng Thanh Tùng, đôi lúc anh cũng làm cho ức muốn chết nhưng sau đó nó hiểu ra rằng đó chỉ là Thanh Tùng muốn tốt cho nó nên nó cũng ko để bụng nữa.

Công việc của nó nơi đây cũng ko vất vả, chỉ là làm người phụ giúp công việc của Thanh Tùng. Theo hắn nói thì lúc đầu chưa có kiến thức thì tạm thời làm những công việc nhẹ nhàng đã, khi nào có kiến thức rồi thì mới bắt tay vào làm những công việc chuyên môn.

Theo Thanh Tùng một thời gian khá dài nó hiểu thêm về hắn cũng ko ít. Những lúc hắn làm việc thì ko còn là một Thanh Tùng hay đùa, ko phải là một người mang nhiều suy tư . . . Nó như nhìn thấy một con người khác ở hắn. Hắn chăm chú lắng nghe tâm sự thầm kín của những người tìm đến, đưa ra cho họ những lời khuyên bổ ích.

Hôm nay nhìn hắn thật khác, dường như hắn đang có chuyện gì đó rất buồn. Đôi lúc nó còn bắt gặp hắn đứng hút thuốc hướng ánh mắt ra xa, lại còn lén lút thở dài nữa chứ. Đúng là khác mà.

Quen hắn nhưng dường như nó ko hề biết chút gì về hắn ngoài việc hắn là con duy nhất trong nhà. Ba hắn là một giám đốc lớn ở thành phố, mẹ hắn cũng là một cán bộ cao câp trong bộ y tế

Nó vẫn luôn thắc mắc tại sao hắn ko ở lại làm việc trong nước, gần ba mẹ và người thân mà lại đi du học?

Bước đến bên cạnh hắn, nó đưa tay lấy điếu thuốc vẫn còn đang cháy dở trong tay hắn, nó nói:

- Anh là bác sỹ chắc cũng biết hút thuốc có hại cho sức khỏe, tại sao còn cố làm những điều có hại như thế?

- Anh có một số vấn đề cần suy nghĩ, những chất có trong thuốc lá dường như kích thích thần kinh trung ương của anh làm cho thần kinh anh thoải mái hơn. – Hắn giải thích.

- Vậy em nên coi nó là một liều thuốc chữa bệnh cho anh? – Nó hỏi với giọng gần như châm biếm hắn.

- Cũng ko hẳn thế, nhưng em cứ để ý nếu ai có tâm sự gì đó họ thường hút thuốc.

- Anh có thể tâm sự với em mà, hay em ko đủ tin tưởng để anh tâm sự?

- Em biết ko phải vậy mà Tuệ Minh.

Nó thấy giận bản thân mình, tại sao những lúc nó cần hắn luôn ở bên nó. Còn bây giờ hắn có tâm sự mà lại ko thể chia sẻ với nó. Giọng nó phát ra có phần bực bội:

- Vậy thì vì cái gì hả? Anh ko coi em là bạn của anh, uổng công em những ngày qua đều quý mến anh như anh trai của em vậy.

Hắn nhìn nó với vẻ bất lực. Thực ra ko phải như thế, hắn ko muốn hắn là gánh nặng cho nó nhưng hắn lại khiến nó hiểu lầm rồi. Hắn hiểu nó là người như thế nào, nó luôn giúp đỡ chia sẻ khó khăn với người xung quanh. Nhưng nó luôn cảm thấy có lỗi khi biết được những khó khăn mà nó ko giúp được họ.

- Đến một lúc nào đó anh sẽ nói với em tất cả nhưng ko phải là bây giờ.

Nói xong hắn quay người bước đi để nó một mình đứng trên hành lang dài lạnh ngắt.

Hôm đó hắn xin nghỉ sớm, nó cảm nhận hình như hắn muốn trốn nó. Hắn đã như thế thì nó cũng sẽ ko làm phiền hắn nữa.

**************

Nó về nhà ngạc nhiên khi thấy My hôm nay về khá sớm. Mọi ngày nhỏ bạn này của nó luôn bận rộn với sổ sách và tài liệu anh Quân đưa, nhưng hôm nay nhỏ ấy lại vào bếp nấu ăn và đợi nó về.

Anh Quân đã về Việt Nam tuần trước nên ở nhà chỉ còn nó và My. Nhìn thấy nó về My nói:

- Cậu đi tắm đi rồi ra ăn cơm, mình nấu gần xong rồi.

- Ừ, mình xong ngay đây. – Nó trả lời rồi đi về phòng tắm.

Bữa cơm chỉ có hai đứa thế này là khá hiếm thế là nó và My lại có dịp buôn với nhau:

- Cậu nói đi, cậu với anh trai tớ thế nào rồi.- Dùng ánh mắt ko thể gian hơn nó hỏi nhỏ My.

My ấp úng, hai má ửng đỏ:

- Sao . . . sao là sao chứ?

- Đừng giấu tớ thế chứ? Hay tớ phải đổi cách xưng hô nhỉ? Chị dâu?

- Con quỷ này có thôi ngay đi ko?

Nó cũng ko biết hai người đó bắt đầu từ khi nào. Cuối tuần vừa rồi nó thấy hai người tay trong tay trở về nhà nó mới ko kìm được mà hỏi. Thế là nó phát hiện ra bí mật này.

Như thế có phải nó vô tâm ko nhỉ? Trong nhà ai cũng quan tâm đến nó nhưng nó lại ko hề quan tâm đến họ. Ngay cả anh trai nó và My có tình cảm với nhau từ khi nào nó cũng ko biết.

- Đừng nói chuyện này nữa kể chuyện của cậu đi? – My lảng tránh câu trả lời.

- Tớ thì có chuyện gì mà kể chứ? – Giọng nó ỉu xìu đáp.

- Thì chuyện của cậu với Thanh Tùng ấy. Nói đi.

- Tớ với anh ấy có gì đâu, chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi. Tớ chỉ coi anh ấy như anh Quân thôi.

- Nhưng tớ lại ko hề thấy thế nhé. Chắc chắn anh ấy có tình cảm với cậu.

- Ko có chuyện đó đâu.

- Cậu làm sao mà giọng ỉu xìu thế?

- Hôm nay anh ấy giận tớ hay sao ấy? Hỏi gì cũng ko nói. Có tâm sự mà cũng ko thèm nói với tớ.

- Làm gì mà quan tâm người ta thế? Hay là thích người ta rồi?

- Tớ đã nói là ko phải mà.

Nó ko biết tình yêu là gì nhưng nó biết tình cảm của nó dành cho Thanh Tùng ko phải là tình yêu. Nó ko như My cứ mỗi lần nhắc đến anh trai nó là hai má My lại ửng hồng trông thật đáng yêu.

Đã ko phải tình yêu thì chỉ có thể là bạn bè, anh em thôi.

- Thôi ko nói chuyện này nữa, chúng mình đi dạo đi? – My thấy nó im lặng thì vội lên tiếng.

- Ừ, tớ thích nhất là đi dọc sông Seine vào buổi tối đấy.

Nói rồi hai đứa nó lấy thêm áo khoác và đi ra ngoài. Nhà tụi nó ở cách bờ sông khoảng 500m. Đứng từ trên cao cũng có thể bao quát được toàn bộ cảnh ven sông.

Thú đi bộ dọc bờ sông cứ thế mà hình thành, những cơn gió nhẹ vuốt ve mái tóc nó. Gió đưa hơi lạnh từ sông lên làm cho nó thỉnh thoảng lại rùng mình.

Hai đứa cứ lặng lẽ đi bên nhau, mỗi đứa lại theo đuổi suy nghĩ riêng.

Đưa mắt nhìn ra giữa sông, nhà thờ Đức Bà nằm tọa lạc ngay giữa dòng sông Seine hiền hòa thơ mộng với kiến trúc cổ Gothic. Đó chính là nơi thu hút hàng triệu lượt du khách hàng năm. Đó cũng được coi là trái tim của thủ đô Paris ngoài tháp Eiffel.

Nó đã được anh Quân dẫn đi thăm nhà thờ vào những ngày đầu đặt chân đến đây. Nhìn sự tráng lệ và đầy tôn nghiêm nơi đó, nó có một điều ước được cùng người nó yêu tổ chức lễ cưới của mình tại nơi đây.

Tự cười với cái suy nghĩ của mình nó quay lại nhìn My hỏi:

- Có phải cậu cũng đang suy nghĩ giống tớ là được tổ chức lễ cưới trong nhà thờ Đức Bà đúng ko?

My nhìn nó hỏi:

- Cậu cũng muốn thế à?

- Ừ, tớ ước điều đó từ khi tớ mới bước chân đến đây.

- Thế là cậu thừa nhận là có ý với Thanh Tùng rồi nhé.

- Tớ đã nói là ko có mà, tớ với anh ấy chỉ là bạn thôi.

- Được rồi, bây giờ cậu ko thừa nhận nhưng sẽ có lúc tớ để cho tự cậu phải đến cạnh tớ nói ra cậu thích Thanh Tùng mới được.

Nó ko nói lại My nữa vì càng giải thích càng chứng minh mình có tình cảm với hắn. Thôi thì mặc kệ con nhỏ đó muốn nghĩ gì thì nghĩ.

***********

Cũng trên bờ sông Seine, một chàng trai với vẻ mặt u buồn đang ngồi bên mấy lon bia đã hết. Chàng trai ấy đang suy nghĩ về cuộc nói chuyện lúc trưa với ba mẹ mình:

- Tùng à, về nhà đi con. Nếu con muốn ba mẹ ko ép con lấy Thu Hương nữa? – Mẹ hắn lên tiếng nài nỉ.

- Con sẽ ko về đâu, con lớn rồi con có cuộc sống của con. Tại sao ba mẹ cứ ép con phải làm theo ý ba mẹ như thế. Nếu con trở về ko ép con lấy Thu Hương thì cũng ép con lấy một người nào đó ba mẹ chọn sẵn rồi đúng ko? – Hắn hỏi lại.

- Sẽ ko có chuyện như thế đâu. Ba mẹ sẽ cho con hoàn toàn quyết định trong chuyện này. – Mẹ hắn xuống nước.

Chẳng lẽ hắn ko hiểu ba mẹ hắn hay sao chứ? Làm sao có thể để hắn quyết định dễ dàng như vậy được.

Còn Thu Hương nữa, ko biết cô nàng đang có âm mưu gì đây. Chẳng lẽ đến nhà hắn khóc lóc van xin ư? Thật ko dám tưởng tượng.

- Con đã nói rồi, trước khi bảo vệ thành công học vị giáo sư thì con chưa về đâu. Ba mẹ đừng tìm cách để lôi kéo con về nước nữa.

Ba hắn dường như ko được bình tĩnh như mẹ hắn. Ông giật lấy ống nghe từ tay bà mà hét
lên:

- Mày có còn coi tao là ba mày ko thế? Bỏ lại lễ cưới đã được chuẩn bị sẵn, bỏ lại con gái người ta với bao nhiêu điều tiếng. Mày ko thấy mày làm thế là quá đáng với ba ****** ư? Mày ko cảm thấy có lỗi với người con gái luôn yêu thương mày ư?

Là hắn có lỗi, nhưng ai là người dựng lên màn kịch này chứ. Ép hắn kết hôn khi ko có sự đồng ý của hắn. Âm thầm chuẩn bị hôn lễ mà ko cho hăn biết. Nếu hôm đó hắn ko nghe lời bàn tán trong bệnh viện về cái đám cưới của con trai giám đốc thì hắn đã là một thằng hề trong tay ba mẹ hắn và cả Thu Hương nữa.

- Là ai dồn con vào tình huống đó. Là ai ép con kết hôn khi ko có sự đồng ý của con. Cuộc sống sau này ba mẹ có sống hộ con được ko? Hôn nhân ko tình yêu liệu có hạnh phúc được ko? – Hắn đáp lại lời ba hắn.

- Tất cả những điều tao làm chỉ là muốn tốt cho mày thôi. Giờ mày lại quay lại mà trách ba ****** hay sao chứ?

Thật hay cho câu muốn tốt cho hắn. Cứ làm theo ý mọi người như thế là hắn sẽ có cuộc sống tốt ư? Có thật như thế ko nhỉ hay lại dồn hắn bước chân vào địa ngục?

- Con xin lỗi khi ko thể làm vừa lòng ba mẹ. Coi như mọi lỗi lầm đều do con gây ra. Bây giờ con có cuộc sống của con. Con mong ba mẹ hãy tôn trọng quyết định của con được ko?

- Ko được. Trừ khi mày ko còn là con tao. Nếu mày vẫn là con tao thì phải nghe theo lời tao. Về nước và kết hôn với Thu Hương ngay lập tức.

- Vậy thì con đành xin lỗi ba mẹ, điều đấy con ko thể làm được.

- Mày dám nói thế ư? Được, từ nay tao ko có đứa con như mày. Mày cũng đừng gọi tao là ba nữa.

Nói xong ba hắn cúp máy, để lại hắn ở đầu dây bên này bị một nỗi đau vô hình bao lấy.

Hắn làm thế có đúng với đạo lý làm con ko? Tất nhiên câu trả lời nhận được là ko rồi. Nhưng hắn làm thế có đúng với bản thân là đạo lý làm người ko? Câu trả lời tất nhiên là có. Làm sao có thể lấy một người mà mình ko hề yêu thương, làm sao có thể làm tổn thương người mình ko thể bảo vệ. Hắn làm như thế là đúng chứ? Có ai trả lời giúp hắn ko?

Hắn đã chứng kiến cuộc sống gia đình của anh Hải – anh trai của Lê Thái và Thu Hương rồi. Hắn ko muốn mình cũng như thế. Hôn nhân dựa trên tình yêu, sự bao dung, bảo vệ và chân trọng nhau mới mong có hạnh phúc. Giữa hắn và Thu Hương thì có tồn tại những thứ đó đâu mà hạnh phúc được

Hắn buồn lắm. Tại sao ba mẹ hắn ko hiểu cho hắn nhỉ? Tại sao ko nghĩ cho hắn cơ chứ. Thời đại nào rồi mà vẫn còn chuyện ép duyên, vẫn còn thủ tục cha mẹ đặt đâu con ngồi đó. Có phải là cổ tích đâu mà ai cũng có thể yêu ngay khi chạm ánh mắt đầu tiên chứ?

Hắn ngửa cổ lên trời hét lên ngàn lần “tại sao” nhưng có ai trả lời cho hắn ko? Ko có câu trả lời chỉ thấy vẳng lại tiếng của chính hắn mà thôi.

Cách hắn ko xa, những hình ảnh của hắn đã được một người thu hết vào tầm mắt.

Ánh mắt đó cứ bám lấy người Thanh Tùng tham lam ko muốn di chuyển đi nơi khác. Cố gắng níu giữ hình bóng ấy lại trong tim mình.

Cô đau lắm chứ, Thanh Tùng là người đầu tiên làm trái tim cô biết rung động, biết xao xuyến vì một ai đó. Biết đập nhanh hơn khi nghĩ về anh, biết đau khi nhìn thấy anh hững hờ với nó.

Cô có lỗi gì khi yêu hắn, yêu một người con trai ko hề yêu mình. Có ai biết tình yêu đơn phương thì sẽ thế nào ko? Khi cô khóc vì hắn tại sao hắn ko thể cho cô mượn bờ vai kia? Cô có cái gì ko tốt mà hắn ko chấp nhận cô?

Nếu được thì cô cũng muốn ngửa cổ lên trời mà hét lên hai chữ tại sao. Số phận cứ trêu đùa cô như vậy sao? Cho cô yêu hắn ngay từ lần đầu gặp mặt. Dù biết hắn ko hề để ý đến mình nhưng cô đã nhờ ba mẹ mình giúp đỡ để có được cái ngày cùng hắn bước vào nhà thờ.

Một tuần cô đi công tác hắn cũng biến mất ko một chút dấu vết. Hỏi anh trai thì chỉ nhận được hai chữ “ko biết”. Cô biết là anh trai cô nói dối, hắn và anh trai cô thân nhau như thế chẳng lẽ hắn ra đi mà giấu ko cho cả anh trai cô biết ư?

Một lần nữa nhờ đến ba mẹ, cô đã ép được anh trai phải nói ra hắn đang ở đâu. Cô đã bỏ lại tất cả để đi đến nơi có hắn.

Hắn kia rồi nhưng sao bước chân cô lại ko thể tới gần. Cứ như dưới mỗi bước chân cô đều là trăm ngàn mũi gai nhọn đâm vào khiến cô đau đớn mà ko thể bước tiếp.

Đã biết kết quả ngay từ đầu tại sao cô lại còn cố để rồi giờ đây cái cô nhận được là gì ngoài nỗi đau.

Một lần thôi được ko? Xin ông trời cho cô một lần đến gần hắn rồi cô sẽ ko tham lam nữa sẽ để hắn đi về nơi mà hắn muốn. Để cho cô một lần được khóc trên vai hắn, để cho cô một lần được hắn ôm vào lòng. Như vậy cô có quá tham lam hay ko?

Con tim dường như ko nghe theo cô nữa rồi. Đến cả lý trí cũng đã phản bội cô. Chạy thật nhanh, cô đang cố gắng chạy thật nhanh lại bên hắn.

Hắn ngỡ ngàng nhìn người con gái đang ôm mình. Nhanh chóng lấy lại tinh thần hắn gỡ tay cô ra giọng nhẹ nhàng hỏi:

- Sao em lại đến đây?

Cô lau đi những giọt nước mắt cất tiếng trả lời hắn:

- Em đến tìm anh mà.

- Anh xin lỗi nhưng anh ko thể làm theo lời ba mẹ anh cũng như ý của em được.

Những giọt lệ vừa lau khô thì lại vội vàng lăn trên má cô lần nữa:

- Tại sao chứ? Em có gì ko bằng những người con gái xung quanh anh? Họ có thể cho anh những gì thì em cũng đều có thể mà.

Hắn nhẹ nhàng nói ko muốn làm cô tổn thương thêm nữa:

- Ko tại sao cả, chỉ là anh ko yêu em thôi.

- Tại sao ko yêu em mà lại luôn chăm sóc em, luôn bảo vệ em . . . Tại sao lại thế, ý anh là gì đây? – Giọng cô càng lúc càng nhỏ dần.

- Anh xin lỗi nếu như những hành động đó của anh làm cho em hiểu nhầm. Anh chỉ coi em là em gái, giống như Lê Thái vậy. – Hắn vẫn nhẹ giọng giải thích cho cô hiểu.

- Vậy nếu em ko muốn làm em gái của anh thì sao? Anh ko thể cho em một cơ hội được ư? – Cô vẫn muốn níu giữ anh một lần nữa.

- Ko thể đâu em, cơ bản là anh ko hề có tình cảm nam nữ với em nên ko thể cho em cơ hội được.

Hắn nhìn người con gái bên cạnh mà cũng thấy đau lòng. Cô ko hề có lỗi, chỉ là do hắn ko hề có tình cảm với cô mà thôi. Tình yêu thì có lỗi gì chứ? Tại sao người hăn yêu thì lại ko hề có tình cảm với hắn, hay chỉ dành cho hắn một chút gì đó cũng được. Hắn ko chấp nhận làm anh trai của người ấy. Hắn ko muốn.

Hắn chìm vào suy nghĩ, cô ngừng khóc nhìn hắn thật lâu.

Bỗng nhiên bên tai hắn vang lên giọng nói quen thuộc:

- Em lại gặp anh ở đây rồi. – Tiếng Tuệ Minh gọi hắn

Nó nhanh chân chạy lại bên hắn mà ko để ý bên cạnh hắn còn một người con gái nữa.

Người con gái đó đưa ánh mắt khó hiểu nhìn nó rồi nhìn Thanh Tùng. Cô nhận ra ánh mắt hắn dành cho cô bé kia thật ấm áp. Cô ở bên hắn bao nhiêu năm mà chưa một lần nhận được ánh mắt đó.

Cô cũng phải công nhận là cô bé đó dù ko xinh như công chúa nhưng nhìn rất đáng yêu. Nhất là khi cười cái lúm đồng tiền hiện ra như muốn lôi kéo người đối diện chìm vào nụ cười ấy.

Hóa ra là vì cô bé này mà hắn ko thèm để ý gì đến cô sao? Nhưng nhìn nó khá trẻ con nên cô đoán nó còn rất trẻ. Hắn làm sao có thể yêu cô nhóc này được. Thế là cuộc đấu tranh trong đầu cô cứ xuất hiện hình bóng của nó. Đến lúc Thanh Tùng lên tiếng giới thiệu thì cô mới thoát ra khỏi sự đấu tranh đó.

- Tuệ Minh à, đây là Thu Hương em gái bạn thân của anh.- Hắn lại quay qua Thu Hương nói tiếp – Còn giới thiệu với em đây là Tuệ Minh, bạn học của anh trong trường cũng là đồng nghiệp của anh ở phòng khám.

Chà, ko những gần nhau ở trường mà còn dính lấy cả nhau ở chỗ làm. Hèn gì hắn ko về tổ chức lễ cười với cô.

Lấy giọng bề trên cô nói:

- Ồ, chào em cô bé. Rất vui được làm quen với em. Vừa rồi anh Tùng giới thiệu vẫn còn thiếu một ý nữa. – Nhìn Thanh Tùng với vẻ mặt cứng đơ cô nói tiếp – Chị còn là vợ chưa cưới của anh Tùng nữa.

Cô biết tính Thanh Tùng, dù có giận cô đến đâu hắn cũng ko làm bẽ mặt cô trước mọi người. Cô nên ra tay trước để con bé kia đừng có mà mơ mộng nữa.

Nó kinh ngạc nhìn Thu Hương, quen Thanh Tùng ko phải ngày một ngày hai nhưng nó chưa bao giờ nghe thấy Thanh Tùng nói là có bạn gái chứ đừng nói là vợ chưa cưới. Mà như thế nó lại càng thắc mắc hơn. Tại sao hắn ko ở trong nước cưới vợ và yên vị ở bệnh viện của ba hắn còn ra nước ngoài làm gì?

Lúc này hắn chẳng biết nói gì với Tuệ Minh. Nhìn Thu Hương với ánh mắt nảy lửa, hắn đành kéo Thu Hương đứng dậy và chào nó ra về.

- Giờ anh phải đưa Thu Hương về khách sạn rồi. Hẹn gặp em sau nhé.

Tuệ Minh đứng đó ngơ ngẩn rồi cũng nói chào tạm biệt như một cái máy:

- Tạm biệt, hẹn gặp lại anh sau.

Chứng kiến toàn bộ cảnh vừa rồi My cũng ko hiểu gì cả. Nhỏ cũng như Tuệ Minh ko hề biết là hắn đã có vợ chưa cưới. Cũng may là Tuệ Minh ko có tình cảm với hắn ko lại vướng vào mối tình tay ba rắc rối.

Nhỏ lên tiếng hỏi Tuệ Minh:

- Minh này, anh Tùng ko nói với cậu là anh ấy có bạn gái à?

- Ko, tớ chưa từng nghe anh ấy nói anh ấy có bạn gái và lại còn là vợ chưa cưới nữa.

Mang theo thắc mắc này nó và My trở về nhà. Hôm sau nó phải gặp Thanh Tùng để hỏi rõ chuyện này mới được.

************

Từ ngày Thanh Tùng đi du học, Lê Thái luôn chìm sâu vào công việc. Anh muốn thay đổi cuộc sống của mình, anh ko muốn sống như thế này nữa. Những người mẫu chân dài với anh bây giờ ko còn hứng thú nữa, những mối tình một đêm chớp nhoáng cũng ko thể kéo anh ra khỏi công việc được nữa.

Thạch Thảo sắp trở về như vậy có nghĩa là anh cũng sắp bước vào một cuộc hôn nhân ko tình yêu do ba mẹ sắp đặt. Thật đáng buồn cho số phận của anh, nếu có thể anh sẽ thay đổi cuộc sống này.

Anh dừng công việc chìm đắm vào những suy nghĩ về cuộc sống hiện tại. Có tình yêu thì sao chứ? Có người yêu thương mình thì sao chứ? Tình yêu đó sẽ tồn tại được bao lâu trong cái xã hội con người bị tha hóa bởi quyền lực và đồng tiền. Ngày hôm nay anh có thể có rất nhiều gái đẹp chạy theo vì anh có tiền. Nếu ngày mai anh xa cơ lỡ vận ngoảnh đầu nhìn lại có cô gái nào bên anh hay chỉ có mình anh với cái bóng của chính mình.

Anh trai anh cũng từng có một tình yêu thời sinh viên thật đẹp. Người đó chính là chị dâu anh bây giờ. Họ cũng có tình yêu đấy, thế thì sao nào. 10 năm chung sống ko thể làm cho họ bỏ qua cái tôi cá nhân để sống vì người mình yêu thương. 10 năm cho một cuộc hôn nhân, như vậy là quá lâu hay quá nhanh đây?
Anh Hải như thế. Giờ đến Thu Hương cũng mắc vào lưới tình mà ko rút chân ra được. Anh đã cố gắng khuyên can đứa em gái ngốc nghếch này mà sao nó ko nghe anh mà cứ đâm đầu vào con đường ko lối thoát như thế? Thời gian này anh Hải đang làm thủ tục ly hôn, em gái thì như thế. Ko khí trong nhà anh thật sự ngột ngạt. Mọi chuyện đều đổ lên đầu anh. Đi làm về mệt mỏi cũng ko được nghỉ ngơi. Mẹ anh coi anh như một cái bao trút giận của bà. Bao nhiêu bực dọc về hai đứa con kia bà đều trút hết vào anh.

Cuộc sống như thế đối với anh khác nào địa ngục. Anh tăng ca, điên cuồng lao vào công việc. Hết việc anh tìm đến rượu nhưng tuyệt đối anh ko tìm đến đàn bà nữa. Anh hận tất cả những người đàn bà chỉ sống vì tiền và quyền lực. Anh hận bọn họ sao lại để cho anh nhận ra ngoài việc cần tiền của anh thì họ chỉ coi anh như một công cụ mà thôi.

À, phải rồi, anh đã gặp một cô nhóc mà anh nghĩ là cô bé đó sẽ khác những người con gái xung quanh anh. Cái cô nhóc mà anh gặp ở sân bay khi tiễn Tùng đi du học. Anh thấy ấn tượng với đôi mắt to tròn và rất sáng. Đôi mắt ấy cứ dán chặt vào anh khi nghe Thanh Tùng giới thiệu.

Lâu nay anh vẫn liên lạc với Thanh Tùng nhưng qua đó anh luôn hỏi thăm đến cô bé mà để lại cho anh ko ít ấn tượng. Biết là giữa hai người họ ko có gì nhưng anh vẫn lo sợ một ngày nào đó cô bé đó sẽ là của Tùng. Nghĩ đến thế tim anh lại có chút gì nhức nhối.

Rồi anh lại tự cười chính bản thân mình. Cô bé đã là gì của anh chứ mà anh lo cô bé sẽ yêu Thanh Tùng. Đến tên anh chắc gì cô bé ấy đã để trong bộ nhớ của mình mà anh hi vọng. Ko biết bao nhiêu lần như thế tay anh cứ vô thức viết tên cô bé trên giấy. Khi tỉnh lại thì tờ giấy đó đã kín chỗ tên Tuệ Minh.

Tiếng chuông điện thoại lôi anh ra khỏi những hoài tưởng ko có thật ấy:

- Mẹ à, mẹ gọi con có chuyện gì ko thế? – Giọng anh mệt mỏi vang lên

- Thái à, tối nay Thạch Thảo về đến, con đón em qua nhà mình ăn cơm luôn nhé. – giọng bà Lê Hạ vang lên như một mệnh lệnh anh ko thể từ chối.

- Vâng, con biết rồi. Có chuyện gì nữa ko mẹ con đang rất bận. – Giọng anh trở nên khẩn trương.

- Thôi con làm việc đi, ko có chuyện gì nữa đâu. Nhớ về sớm là được rồi.

Nói xong bà cúp máy, để lại anh ở đầu dây bên này đầy hoang mang lo sợ. Thạch Thảo về đồng nghĩa với việc anh cũng sắp kết thúc cuộc sống độc thân ở đây.

Nhấc máy gọi cho thằng bạn thân chí cốt:

- Tùng à, dạo này cậu khỏe ko? Em tớ sang đấy có làm phiền cậu ko?

Thanh Tùng nghe giọng mệt mỏi của Lê Thái thì hắn cũng biết Lê Thái đang có chuyện gì buồn.

- Có chuyện gì nói tớ nghe đi.

- Ừ, chỉ có cậu là hiểu tớ thôi.

Hắn đoán ko sai mà, chắc chắn là có chuyện gì hệ trọng lắm Thái mới gọi cho anh bằng cái giọng như thế.

- Đã sảy ra chuyện gì thế?

- Thạch Thảo về rồi, có lẽ tớ sắp phải thực hiện lời hứa với mẹ tớ rồi.

- Bình tĩnh đi Thái, cậu xưa nay làm việc gì cũng cân nhắc kỹ cơ mà. Hiện giờ cậu vẫn còn rất trẻ, Thạch Thảo cũng vậy, hai người hãy yêu đương vài năm đi rồi hay đi đến quyết định cuối cùng. Mọi quyết định nằm trong tay cậu cơ mà.

Lê Thái có vẻ bình tĩnh hơn

- Cậu nói đúng, nhưng trước sau gì tớ cũng phải lấy Thạch Thảo thôi. Như thế thì có cần kéo dài thời gian nữa ko?

- Cậu đang đùa sao Thái. Biết đâu trong thời gian đó cậu tìm được một người cậu yêu thật lòng thì sao hả? Lúc đó có hối hận cũng ko kịp nữa đâu.

Tìm được người con gái như thế thì sao chứ, mẹ anh có chấp nhận hay vẫn giữ vững lập trường của bà. Lê Thái hiểu bà rất khó chấp nhận người nào khác ngoài Thạch Thảo.

- Có cần thiết để đi tìm người ấy ko hả Tùng khi mà mình ko chắc sẽ bảo vệ được cô ấy?

Nếu là người khác Thanh Tùng sẽ thẳng thắn trả lời rằng có nhưng với trường hợp như gia đình của Lê Thái thì Thanh Tùng ko biết nên khuyên bạn mình như thế nào cho đúng.

- Tớ chẳng biết phải nói với cậu như thế nào nhưng tớ tin là con tim cậu sẽ cho cậu câu trả lời chính xác nhất. Hay nghe nhịp đập trái tim cậu ấy đừng để sau này phải hối tiếc.

- Ừ, cảm ơn cậu. Tạm biệt.

Gác máy, anh thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn, dù chưa biết sẽ phải làm gì tiếp theo nhưng anh đã có một quyết định.

Anh ko thể phản đối lại sự sắp đặt của mẹ anh nhưng anh cũng ko thể chờ đợi mọi chuyện đến với anh như vậy được. Anh phải tìm kiếm hạnh phúc của mình. Anh đã sống vì mọi người quá nhiều rồi, phần còn lại anh phải sống vì hạnh phúc của riêng anh.

Bắt tay vào hoàn thiện hồ sơ, anh sẽ giao lại toàn quyền quản lý tập đoàn lại cho anh Hải. Còn anh, anh muốn đi tu nghiệp một thời gian, nếu có thể anh sẽ nhân cơ hội này mà mở rộng tập đoàn ra ngoài quy mô lãnh thổ Việt Nam.

Anh ko chọn nước Pháp để đặt chân đến như Tùng, mặc dù Pháp cũng có những trường đại học kinh tế đứng trong top trường hàng đầu thế giới. Lý do rất đơn giản, anh chưa đủ tự tin để đứng trước nó. Nhìn những người trong gia đình nhà nó, anh cũng biết họ là ai và cũng biết nó là ai. Anh nổi tiếng là CEO trẻ tuổi tài cao thì cái tính đào hoa của anh cũng nổi ko kém. Gái xung quanh anh đâu có thiếu, nhưng khi gặp nó cái lời khuyên của Thanh Tùng tối hôm trước anh lại muốn thực hiện. Anh sẽ chờ khi nào anh đủ tự tin đứng trước nó, đủ mạnh để bảo vệ nó, đem cho nó hạnh phúc thì lúc đó anh mới xuất hiện.

Cất tập hồ sơ cuối cùng vào tủ tài liệu, anh với tay lấy chùm chìa khóa xe trong ngăn kéo. Còn một việc anh phải làm trước khi lên đường thực hiện kế hoạch của mình. Anh cần nói rõ mọi chuyện với một người.

****************

- Anh Tùng, chờ em với – Tiếng Tuệ Minh vang lên kéo bước chân Thanh Tùng dừng lại.

- Có chuyện gì thế Minh? – Hắn hỏi nó.

- Em có chuyện muốn nói với anh.

- Ừ, chúng ta cùng uống cafe rồi nói chuyện nhé.

Hắn và nó bước vào một quán cafe cạnh trường. Nơi này cũng khá quen với nó, ngày nào nó cũng cùng Tùng và My bước vào quán này ít nhất một lần.

- Có chuyện gì, em nói đi. – Ngồi xuống ghế Thanh Tùng lên tiếng trước.

Hắn biết nó định nói chuyện gì, có lẽ ko thể dấu nó được nữa rồi. Cũng đã đến lúc phải nói ra ko thể để nó hiểu lầm thêm nữa.

- Chuyện hôm qua là như thế nào? Sao anh chưa từng nói cho em biêt là anh có vợ chưa cưới?

- Hôm qua chỉ là hiểu lầm thôi. Thực ra Thu Hương với anh ko có quan hệ gì cả.

- Thế sao chị ấy lại nói như thế? – Bằng giọng nghi ngờ nó cất tiếng hỏi Thanh Tùng.

Thở dài một hơi hắn nhìn nó nói:

- Thật ra giữa anh và cô ấy có một cuộc hôn nhân do cha mẹ sắp đặt. Anh ko hề yêu cô ấy nên mới trốn cuộc hôn nhân này sang đây. Ko ngờ cô ấy lại đi tìm anh.

Nó ko tin vào tai mình, thời đại nào rồi mà lại còn hôn nhân sắp đặt nữa chứ? Ba mẹ anh ấy đều là cán bộ cao cấp chẳng lẽ lại cổ hủ như thế?

- Nhưng em thấy chị ấy rất yêu anh mà.

- Ừ, cô ấy yêu anh nhưng anh ko yêu cô ấy. Đừng nói là em cũng muốn khuyên anh đến với cô ấy đấy nhé.

Nó mỉm cười nhìn hắn:

- Em cũng định như thế đây, ko ngờ anh đoán đúng ý em

Hắn lắc đầu ko biết nên nói sao nữa. Ai cũng nhìn cũng biết anh luôn dành cho nó một tình cảm đặc biệt mà sao nó lại ko hiểu cho hắn thế này

Nhìn thấy nó cười bên anh mà lòng Thu Hương ngọn lửa ghen tức bùng cháy trong lòng. Chẳng lẽ nó ko hiểu một điều rằng Thanh Tùng đã là của cô thì nó ko nên ở gần anh như thế hay sao. Hay là nó ko coi lời cảnh cáo của cô ra gì.

Càng nghĩ cô lại càng căm ghét nó, bàn tay vô thức nắm lại dưới bàn, cô nhất định phải làm mọi cách để nó rời xa Thanh Tùng của cô.

****************

Lại thêm một tháng nữa trôi qua, cuộc sống của nó cứ bình yên như thế. Thu Hương đã quyết định về nước khi ko thể thuyết phục được Thanh Tùng cùng về. Một tháng qua, cô gái ấy đã gây cho nó bao nhiêu rắc rối. Nó ko hiểu sao cô ấy lại ghét nó như thế?

Anh Quân vẫn cứ qua lại Pháp và Việt Nam như cơm bữa. Chi nhánh bên này đã bắt đầu đi vào hoạt động hơn nữa lại có My làm trợ thủ nên anh cũng yên tâm hơn dành sức để tiến quân vào thị trường của Anh.

Đôi khi nó rất nhớ nhà, mỗi lần như thế nó lại đi dọc bờ sông Seine, nó thích cái cảm giác gió lùa vào tóc. Gió cũng thổi bay những giọt nước mắt đang lăn trên má nó. Mẹ nó vì nhớ thương nó mà phát ốm. Hôm nay nó gọi điện về nghe giọng mẹ nó thì thào mà nó phát khóc. Nhưng nó ko thể khóc lúc đó được, như thế là nó đã phụ công của ba mẹ rồi.

Chỉ những lúc một mình như thế này nó mới cho phép mình yếu đuối, nó yêu gia đình nó, nó tự hứa sẽ ko để cho ai phải khổ vì mình nữa.

Bên tai nó bỗng nhiên vang lên tiếng khóc. Nó tò mò đi về nơi phát ra tiếng khóc đó, nó bắt gặp một bé gái chừng 8 tuôỉ. Nhìn bộ quần áo lấm lem trên người, tay cô bé ấy là một khay bánh vỡ vụn. Dường như đã đoán biết được chuyện gì sảy ra nó hỏi cô bé:

- Sao em lại ngồi đây khóc thế cô bé?

Vẫn khuôn mặt đầy nước cô bé ngước lên nhìn nó trả lời:

- Em bị bọn xấu chặn đường lấy hết tiền bán bánh. Bọn chúng lại còn đập nát hết khay bánh của em.

Nó lên tiếng dỗ dành cô bé nhỏ:

- Em ko cần phải sợ như thế? Em cứ về nhà nói rõ mọi chuyện ba mẹ sẽ ko trách cứ em đâu.

Nó vừa nói xong cô bé òa lên khóc to hơn, trong tiếng nấc cô bé đó cất lời:

- Ba . . . hức. . . ba mẹ em . . . hức, hức . . . mất rồi.

Nó bàng hoàng, nó ngỡ những chuyện như thế này chỉ có thể sảy ra trong cổ tích thôi chứ? Tại sao nó lại bắt gặp ngay giữa đời thường như thế này. Có lẽ nào đây là hình ảnh cô bé bán diêm nhỏ bé trong câu truyện mỗi tối nó thường hay đọc hay ko?

Nó lấy lại tinh thần rồi quay qua nói với cô bé:

- Chị xin lỗi vì đã động vào nỗi đau của em. Chị sẽ mua hết những chiếc bánh vỡ này cho em. Được chứ?

Trẻ con thì mãi mãi vẫn là trẻ con mà thôi. Dù có phải bươn trải ngoài đời kiếm sống sớm hơn với lứa tuổi.

Nghe nó nói thế cô bé lau nước mắt nhìn nó với vẻ rụt rè:

- Chị . . . chị nói thật chứ?

Nó mỉm cười nhìn cô nhóc:

- Chị nói thật.

Ánh mắt cô bé nhìn nó thật đẹp, đôi mắt đen láy đậm chất người phương đông. Hơn nữa cô bé ấy lại nói tiếng Việt khá thành thạo nên nó có thể đoán cô bé này là một con lai.

Rút ví đưa cho cô bé gần như toàn bộ số tiền nó có. Cô nhóc nhìn nó ngạc nhiên:

- Chị ơi, sao chị đưa cho em nhiều thế?

- Ừ, số còn lại chị cho em coi như bù lại số tiền em đã bị cướp nhé. Giờ em nói xem nhà em ở chỗ nào để chị đưa em về.

Cô nhóc nhìn nó với ánh mắt biết ơn:

- Chị thật tốt. Em cảm ơn chị.

Nó thật ko ngờ rằng cuộc sống xung quanh lại có nhiều thứ mà nó ko biết đến thế. Nhìn những mảnh đời như cô bé bán bánh này chẳng hạn. Nếu ko gặp cô bé ấy thì nó cứ nghĩ rằng cuộc sống xung quanh nó mãi mãi chỉ có màu hồng mà thôi.

Đưa cô bé về nhà, nó lại tiếp tục lang thang quanh thành phố. Quả nhiên ko hổ danh là kinh đô ánh sáng. Paris về đêm đẹp lung linh như một nàng tiên nữ giáng trần. Nó mải ngắm nhìn thành phố về đêm mà quên đi mất thời gian. Đến khi điện thoại nó vang lên nó mới ý thức được điều đó.

- My à, có chuyện gì thế – Nó nhấc mày hỏi My

- Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi ko? – Giọng My đầy lo lắng hỏi nó

Nhìn đồng hô trên tay, nó giật mình đã hơn 12h đêm rồi sao, chẳng trách My lại lo lắng đến thế.

- Ừ, tớ về ngay đây.

- Về nhanh lên, anh Quân đang rất lo cho cậu đấy.

Nó lại làm cho mọi người lo mất rồi. Tại sao nó chỉ nghĩ cho bản thân mà quên đi những người xung quanh thế này. Nó thật đáng trách quá.

Nó về đến nhà, anh Quân và My vẫn đang ngồi chờ nó. Bước đến bên anh nó xin lỗi vì hành động của nó rồi lại vội vã hỏi tin tức về mẹ. Chưa bao giờ nó cảm thấy có lỗi như lúc này.

Anh Quân nói mẹ nó ko sao chỉ suy nhược cơ thể thôi. Lúc này nó mới thở phào nhẹ nhõm yên tâm về phòng.
Chương 2 – tiếp . . .

Lê Thái đã đứng trước cửa nhà Thạch Thảo từ khi nào. Anh ko dám bước qua cánh cửa kia, anh cũng biết bước chân vào cánh cửa ấy anh sẽ phải đối mặt với điều gì. Gia đình ấy đối với anh rất thân thiết, mỗi người trong gia đình ấy luôn coi anh là một thành viên. Khi Thạch Thảo vẫn đang du học tại Hàn, hầu như tuần nào anh cũng tới đây. Anh cho rằng đó là trách nhiệm của anh khi đã coi Thạch Thảo là vợ chưa cưới của mình.

Nhưng lúc này đây, thật sự anh thấy sợ cái sự thân thiện của mọi người dành cho anh. Anh ko biết họ sẽ phản ứng thế nào khi anh nói ra ý định của mình. Chẳng phải họ mong chờ anh và Thạch Thảo sẽ thành đôi lắm sao? Anh cũng coi đây là một phần gia đình của anh nên anh thấy có lỗi khi làm tổn thương đến họ.

Nếu như họ ko dành cho anh nhiều tình cảm đến như thế thì anh đã ko cảm thấy có lỗi. Điều đó ko thể trách họ được, có trách thì nên trách anh nông nổi khi quyết định đồng ý với cuộc hôn nhân này. Bây giờ có ai nói cho anh biết, anh phải làm thế nào để ko làm tổn thương đến người anh yêu hay ko?

Anh hít một hơi thật sâu, cuối cùng anh cũng suy nghĩ thông suốt. Cuộc đời anh, hạnh phúc của anh ko phải đang nằm trong tay anh sao? Anh ko nên ích kỷ kéo một người con gái tốt như Thạch Thảo cùng khổ với anh được. Anh đưa tay ra bấm chuông cửa.

Mở cửa cho anh là một gương mặt quen thuộc. Sau cánh cửa đó chính là Thạch Thảo:

- Anh đã đến rồi, anh vào nhà đi mọi người đang chờ anh.

- Ừ, em đóng cửa đi rồi mình cùng vào. – Lê Thái nhẹ nhàng đáp lại cô.

Thạch Thảo giống như loài hoa mang tên này. Đẹp một cách dịu dàng, mang sắc trắng tinh khôi. Anh cũng phải công nhận một điều là nếu so sánh vẻ đẹp thì Tuệ Minh ko thể sánh bằng người con gái này được, nhưng ở một mặt khác thì nó lại có điểm gì đó cuốn hút hơn người con gái này.

Lắc đầu khi mà trong suy nghĩ của anh lại ngập tràn hình ảnh của nó, anh quay lại với thực tại khi nghe bên tai mình vang tiếng của Thạch Thảo:

- Anh Thái, anh ko được khỏe sao? Anh đau đầu à?

- Anh ko sao đâu, mình vào nhà đi ko để mọi người đợi lâu. – Lê Thái lên tiếng né trách sự quan tâm của Thảo.

Đúng như Thạch Thảo nói. Ông Hùng đang ngồi đợi hai người trong phòng khách. Vừa thấy anh ông đã vẫy tay gọi lại.

- Hai đứa vào đây ba đang đợi nãy giờ.

Lê Thái lễ phép chào ông Hùng rồi bước đến ngồi xuống.

Ông Hùng hỏi qua vài vấn đề ở công ty anh rồi mới đi vào việc chính:

- Con nói xem, hôm nay có chuyện gì mà con đến gấp như thế?

Lê Thái cảm thấy khó nói nhưng sự việc này trước sau thì cũng phải đối mặt. Chi bằng cứ thẳng thắn sự việc đến đâu thì sẽ tính tiếp đến đó.

- Thưa bác, hôm nay cháu đến đây là vì chuyện của cháu và Thạch Thảo.

Đúng như ông Hùng nghĩ, ông chỉ có một đứa con gái duy nhất là Thạch Thảo, vợ ông đã mất từ lâu ông ở vậy mà nuôi Thạch Thảo khôn lớn, mọi tình yêu thương ông đều dành hết cho cô con gái này. Ông đã từng rất vui mừng khi Thạch Thảo quen Lê Thái, nhưng ông thấy hai đứa nó nên chỉ dừng lại ở tình cảm anh em thôi. Nhưng số phận thật chớ trêu thay để con gái ông đem lòng yêu thương đứa con trai đang ngồi trước mặt ông đây. Đó ko phải là vấn đề đến khi ông nhận ra một điều là Lê Thái ko hề yêu thương con gái ông, hay nói đúng hơn là ko có cái tình cảm trai gái kia.

Ông coi trọng Lê Thái, đánh giá rất cao người con trai này, nhưng ông muốn nhận anh là con trai hơn là con rể.

Ông Hùng nhìn Lê Thái với vẻ ko lấy gì làm ngạc nhiên nói:

- Có gì con cứ thẳng thắn nói ra quan điểm của mình, cái ta muốn là hạnh phúc của hai con chứ ko phải là sự gượng ép.

Có được lời nói này của ông Hùng, Lê Thái cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Ít ra là ông ấy đã hiểu được đôi phần chuyện mà anh muốn đề cập đến ngày hôm nay.

- Cháu ko thể kết hôn cùng Thạch Thảo được. Giữa cháu và em ấy ko hề có tình yêu.

Choang . . .

Chiếc khay nước trên tay Thạch Thảo đáp đất khi câu nói của Lê Thái vừa dứt.

Cô gái ấy rất yêu Lê Thái, có thể hi sinh tất cả thậm chí là sinh mạng nhỏ bé này để Lê Thái được hạnh phúc nhưng câu nói của anh đã làm tổn thương đến tình yêu cô dành cho anh. Cái gì mà ko hề có tình yêu? Cô cũng cảm nhận được nhưng cô tin là sống cùng nhau lâu dần tình cảm sẽ được bồi đắp nhưng còn chưa đi đước đến đích của yêu thương mà anh đã muốn chấm dứt ở đây. Thử hỏi cô làm sao mà chịu đựng được sự việc này.

Cô gái ấy ko hề nói gì, bước nhẹ nhàng đến chiếc ghế đối diện nghe anh nói rõ mọi chuyện. Dù sao cô cũng là người đã từng trải qua cuộc sống bên ngoài, và cũng là cô hơn anh một tuổi điều đó đủ để cô có những hành động sáng suốt nhất.

- Cháu thật sự xin lỗi Bác và Thảo. – Câu nói đến đó nghẹn lại ko thốt lên lời được nữa.

Anh nhìn vào sâu trong con mắt người con gái ấy, đôi mắt đang mang một nỗi đau khó cất thành lời. Anh hiểu tình cảm những năm qua cô dành cho anh nhưng anh ko thể đáp lại được. Thà rằng để anh để cô đau một lần này rồi thôi còn hơn là anh để cô phải trải qua nỗi đau âm ỉ cả cuộc đời.

Ông Hùng biết vấn đề này rất khó nói nên ông lên tiếng đỡ lời cho Lê Thái.

- Con ko phải xin lỗi đâu, chuyện tình cảm ko thể ép buộc được. Ta cũng biết con ko hề có tình cảm với Thạch Thảo, vì thế cuộc hôn nhân này ta cũng sẽ ko ủng hộ. Giờ con đã có quyết định của mình, ta ủng hộ quyết định này của con. Mặc dù làm thế là ko công bằng với con gái của ta nhưng đó là sự lựa chọn tốt nhất.

Thạch Thảo hiểu những điều ba cô nói đều đúng, nhưng cô có phần ko cam tâm. Cô yêu anh như thế tại sao dù chỉ một chút thôi anh cũng ko dành tình cảm cho cô. Nuốt ngược nước mắt vào trong, cô ko thể để cho anh nhìn thấy nước mắt của mình. Cô cần mạnh mẽ vào những lúc như thế này.

- Anh à, ba em nói đúng. Hôn nhân mà ko có tình yêu thì chẳng khác nào chúng ta tự đào hố chôn đi cuộc sống của chính mình. Em biết anh ko hề yêu em nhưng là do em cố chấp ko chịu thừa nhận sự thực thôi.

- Em đừng nói thêm nữa được ko? Là anh có lỗi, em muốn mắng, muốn đánh anh đều chấp nhận nhưng đừng tỏ ra mạnh mẽ trước mặt anh và ba em có được ko? – Lê Thái lên tiếng cắt ngang câu nói của Thạch Thảo.

- Hôm nay em ko có tâm trạng nói chuyện với anh, để khi khác em bình tĩnh hơn sẽ gặp anh nói chuyện. – Thạch Thảo nói xong thì đứng dậy bước lên phòng.

Hai đôi mắt đều hướng về một cô gái đang bước những bước nặng nề trên cầu thang. Nhìn dáng vẻ của cô Lê Thái lại thấy mình đáng trách. Là ai gây ra nỗi đau này cho cô. Chẳng phải là anh sao?

- Con ko cần cảm thấy có lỗi. Thạch Thảo sẽ vượt qua được thôi. Tính con bé vốn mạnh mẽ từ nhỏ lại là đứa hiểu chuyện nên ta nghĩ nó sẽ suy nghĩ thông vấn đề này thôi – Ông Hùng nói.

- Là lỗi của cháu. Thật sự cháu xin lỗi bác.

- Ta nói con đừng nói xin lỗi nữa. Ta ko trách gì con cả. Nhưng có điều này ta muốn nói với con.

- Vâng, cháu đang nghe, xin bác cứ nói.

- Cho dù hai đứa có đến được với nhau hay ko thì ta cũng coi con như con cháu trong nhà. Từ nay con là con trai của ta có được ko?

Lê Thái sững sờ. Là anh có duyên phận với gia đình này hay ông trời ưu ái dành cho anh thêm một người cha nữa, dành cho anh thêm một gia đình nữa.

- Thưa bác, điều bác vừa nói thật sự cháu ko biết phải trả lời ra sao. Nhưng cháu vẫn luôn coi bác như ba cháu, coi gia đình mình như gia đình cháu. Nhưng nhận bác làm ba thì e là ko được. Như vậy sẽ rất khó sử cho cháu và cả Thạch Thảo nữa. – Lê Thái nói lên suy nghĩ của mình.

- Ta hiểu ý của con, vấn đề đấy con cứ từ từ suy nghĩ. Ta ko ép con vấn đề gì cả.

Lê Thái gật đầu:

- Vâng.

- Giờ ta lên phòng an ủi con bé. Khi nào con bé bình tĩnh hai đứa nên có một buổi nói chuyện sau.

Lê Thái chào ông Hùng ra về. Anh thật sự ko hiểu ý của ông Hùng là gì. Có thật là chỉ đơn giản coi anh là con trai mà ko hề có ý lợi dụng chuyện này làm khó anh phải cưới Thạch Thảo? Anh ko muốn tin vào giả thiết này nhưng hiện tại ko có gì chứng minh điều đó là ko thể cả.

Gạt bỏ chuyện đó ra khỏi đầu, cái cần làm bây giờ là anh sẽ đối mặt với mẹ anh ở nhà như thế nào. Liệu rằng bà có chấp nhận cho sự lựa chọn này của anh ko? Tính mẹ anh thế nào thì anh đã rõ, giờ anh chính là niềm tự hào duy nhất còn sót lại của bà, anh ko muốn làm bà thất vọng. Đứng giữa ngã ba đường, một lần nữa anh lại phải lựa chọn.

***********

- Tuệ Minh này, bài kiểm tra hôm nay em làm tốt chứ? – Thanh Tùng lên tiếng hỏi.

Nhoẻn miệng cười, đưa tách cafe lên nhấp một hớp nhỏ nó trả lời.

- Ko thể làm tốt hơn được nữa. Còn anh làm thế nào?

- Em quên rằng anh đã từng học qua sao? Những môn này anh ko cần học vẫn có thể làm tốt.

- Đúng là đồ tự sướng.

- Ai tự sướng, anh chỉ nói sự thật thôi mà.

Nó với Thanh Tùng vẫn thế, cùng nhau đi học, cùng nhau đi làm lại cùng nhau thưởng thức những ly cafe đắng ngắt. Cũng theo thói quen của nó, giờ đây Thanh Tùng cũng nghiện thứ cafe đen ko đường này rồi.

Thỉnh thoảng nó cũng cùng My dạo phố nhưng dường nư thời gian hai đứa nó dành cho nhau đang ít dần đi. My cũng có công việc của nhỏ, bên cạnh đó còn dành thời gian để hẹn hò cùng anh nó nữa chứ. Nó cũng thật ko ngờ hai người đó tiến triển nhanh như thế. Mới đó mà đã dự định sau khi My tốt nghiệp sẽ làm lễ đính hôn, còn lễ cưới thì đợi khi nào nó học xong và về nước mới tổ chức.

Mọi người vẫn luôn âm thầm dành sự quan tâm cho nó nhưng nó lại ko hề làm được điều gì cho những người nó yêu thương. Nó vẫn cứ tự dằn vặt bản thân bởi điều này. Nhiều lúc náo lại tự hỏi ko biết trên đời này có đứa nào tệ như nó ko nữa.

Ba mẹ nó cũng đã biết chuyện giữa anh nó và My. Mọi người hơi lo ngại khi anh nó lớn hơn My khá nhiều tuổi. Chị Trang thì có vẻ là ấm ức nhất khi nhiều tuổi hơn My mà vẫn phải gọi My là chị. Nó mất cả buổi tối để ngồi xoa dịu nỗi ấm ức đó của chị nó. Ngoài những vấn đề đó ra thì ko có gì cản trở anh trai nó và My cả.

***********

- Mẹ à, con có thể nói chuyện với mẹ một chút ko? – Lê Thái vào nhà và cất tiếng hỏi.

- Có chuyện gì mà nghiêm trọng thế con trai – Bà Lê Hạ lên tiếng.

- Đúng là chuyện này rất quan trọng và con cũng mong là mẹ sẽ ủng hộ cho quyết định của con. – Lê Thái nói với giọng quyết tâm.

- Ừ, được rồi, con ngồi xuống đây và nói rõ cho mẹ nghe là có chuyện gì nào? – Mẹ anh nhẹ nhàng đáp.

- Mẹ này, con muốn chuyển toàn quyền điều hành tập đoàn cho anh Hải và muốn ra nước ngoài tu nghiệp một thời gian. – Lê Thái thăm dò thái độ của mẹ anh.

Anh vừa dứt câu nói bà Hạ nhăm mặt nhìn anh:

- Con ko phải muốn trốn tránh cuộc hôn nhân này đấy chứ? – Giọng bà có chút nghi ngờ – Mẹ nói trước là dù có trốn cũng ko tránh được đâu.

Lê Thái nhủ thầm, kháng chiến chắc phải trường kỳ đây. Vì tương lai của chính bản thân mình anh phải cố gắng thôi. Hy vọng bà còn thương anh mà đặt mình vào vị trí của anh mà suy nghĩ.

- Con ko hề muốn trốn tránh điều gì cả, tính con chắc mẹ cũng đã hiểu. Con hy vọng mẹ sẽ cho phép con.

- Mẹ tất nhiên là muốn tốt cho con. Chuyện đi tu nghiệp mẹ ko có ý kiến nhưng mẹ nói rõ quan điểm của mình để con rõ. Nếu ko phải là Thạch Thảo thì mẹ ko chấp nhận bất cứ một đứa con gái nào làm con dâu của mẹ.

Anh hiểu chứ. Một khi mẹ anh đã quyết định điều gì thì khó lòng mà thay đổi được. Nhưng lần này anh vẫn muốn thử, anh ko tin mẹ anh ko nghĩ gì đến hạnh phúc cả đời anh.

Bỗng nhiên bà lại lên tiếng làm cho tâm trạng của anh khá vui:

- Tuy nhiên nếu muốn mẹ đồng ý người con gái con chọn thì người đó phải . . .

Anh tin là Tuệ Minh sẽ được mẹ anh chấp nhận. Ở cô nhóc ấy có điều gì đó rất cuốn hút người khác mà.
Có được câu nói này của Mẹ thì Lê Thái đã yên tâm phần nào. Con đường hạnh phúc có lẽ đang chờ anh ở phía trước.

Nhấc điện thoại đặt một cái lịch hẹn anh trai xong anh lại vùi đầu vào những hồ sơ thầu dày đặc chữ. Trước khi bàn giao lại cho anh trai anh ko muốn có bất cứ một trở ngại nào.

- Anh nghe mẹ nói em muốn đi tu nghiệp? Có thể nói cho anh nghe xem vấn đề chính ở đây là gì ko? – Lê Hải lên tiếng hỏi em trai mình.

Đúng là từ trước đến nay anh ko thể dấu anh trai bất cứ điều gì. Đứng trước người anh trai này hầu như tất cả mọi điều bí mật đều bị bóc trần.

- Đúng là em ko thể dấu anh bất cứ điều gì cả. Đúng là ngoài ý định muốn tu nghiệp em còn muốn đi tìm một nửa đích thực của mình nữa.

- Ý em là ko muốn kết hôn cùng Thạch Thảo? – Lê Hải nghi ngờ hỏi.

- Ko sai, em ko hề yêu Thạch Thảo. Một người con gái tốt như thế em ko muốn lại vì em mà phải khổ.

Lê Hải hiểu, cuộc hôn nhân ko hạnh phúc của anh chính là một nỗi ám ảnh lớn đối với ko chỉ ba mẹ anh là còn của hai đứa em anh nữa. Em trai anh là một người tài giỏi, xung quanh nó có biết bao cô gái muốn làm vợ nó nhưng trước giờ nó luôn chìm đắm vào những mối tình chớp nhoáng. Hai tháng nay anh thấy nó chỉ vùi đầu vào công việc, nhận ra điều gì đó khác lạ ở em trai anh đã cố gắng tìm hiểu nhưng kết quả thu về hoàn toàn là giấy trắng.

- Anh hiểu những gì em nghĩ. Anh xin lỗi đã dồn gánh nặng này lên vai của em.

- Anh đừng xin lỗi em, nếu muốn xin lỗi anh hãy về xin lỗi ba mẹ ấy. Còn nếu cảm thấy có lỗi thì làm điều gì đó cứu vãn gia đình để cho hai cháu của em có một mái ấm hạnh phúc ấy.

Cứ mỗi lần như nhắc đến vấn đề này dường như anh lại bị nhạy cảm quá mức. Anh ko ghét bỏ anh trai nhưng thật thất vọng khi anh ấy để cho hai đứa cháu của anh có một tuổi thơ bất hạnh. Nếu ai ở địa vị của anh thì mới có thể hiểu những nỗi đau của anh. Nếu là anh, thà chết chứ anh ko bao giờ để con anh phải chịu tổn thương như thế.

Liệu có đứa trẻ nào nhạy cảm như Linh Chi – cháu gái anh ko? Một đứa bé mới 5 tuổi, biết cuộc sống của ba mẹ ko hạnh phúc, biết ba nó bồ bịch bên ngoài. Đến trường thì bị các bạn nói này nọ. Vậy mà sinh nhật năm nào nó cũng ước một điều là làm sao cho ba mẹ hết giận nhau để nó được đón một bữa tiệc sinh nhật ý nghĩa. Nghe xong những tâm sự ngây ngô của đứa cháu bé nhỏ mà anh thấy lòng mình như sát muối. Trẻ con thì có lỗi gì chứ, sao người lớn lại ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân của mình?

- Thật sự anh ko làm khác được. Anh biết đã làm tổn thương đến rất nhiều người nhưng phải ở vào hoàn cảnh của anh em mới có thể hiểu được.

- Lại đổi lỗi cho hoàn cảnh, anh ko thấy chuyện này nực cười lắm ư? Anh có bao giờ nghĩ cho con gái anh, có bao giờ để ý đến suy nghĩ của ba mẹ. Có bao giờ anh nghĩ anh là tấm gương của bao nhiêu người nhìn vào ko?

Đúng là càng những người có địa vị xã hội càng ko thể sống yên với dư luận. Ba anh vì chuyện của anh trai mà luôn thấy xấu hổ khi đứng trước quân của mình mà giảng giải này nọ. Mẹ của anh luôn né tránh những ánh nhìn của hàng xóm. . . Còn biết bao nhiêu người chịu ảnh hưởng của việc anh chị ấy gây ra nữa.

- Em ko muốn tranh luận đến vẫn đề này nữa. Hôm nay em hẹn anh ra đây là có việc khác muốn bàn với anh.

- Có chuyện gì em nói đi, anh vẫn đang nghe đây.

- Em sẽ làm thủ tục để chuyển lại quyền điều hành tập đoàn cho anh. Anh có thể mượn thêm người về quản lý cho tốt.

- Như thế có ổn ko khi anh ngành luật ra thì hầu như anh ko hề biết đến điều hành hay này khác.

- Anh yên tâm đi, em đã thu xếp tất cả rồi. Hơn nữa bên cạnh anh vẫn có Thu Hương. Dù sao em ấy cũng đã theo em nhiều năm rồi chắc chắn cũng có chút kin nghiệm.

- Ừ, anh sẽ cố gắng điều hành tốt.

- Vậy ngày mai em đến văn phòng luật sư của anh làm thủ tục nhé.

Một chuyện đã làm xong. Chỉ còn một tuần nữa anh cũng lên máy bay rời khỏi nơi đây. Còn một chuyện cuối cùng, đó là trước khi đi anh muốn gặp Thạch Thảo một lần nữa.

*************

Cuộc sống của nó cứ như thế trôi qua bình yên và đầy những tiếng cười. Ở bên Thanh Tùng nó ko thể ko cười. Theo Thanh Tùng một thời gian nên nó cũng học hỏi được rất nhiều điều. Giờ đây nó cũng là một chuyên viên tư vấn tâm lý. Mặc dù ko giỏi như hắn nhưng những khách hàng đến với nó luôn cảm thấy thoải mái. Nhiều lúc nó lại nghĩ ko biết nó có nên chuyển ngành sang học tâm lý học như Tùng ko?

Cuộc sống tự lập của nó đang dần đi vào quỹ đạo. Nó muốn chuyển ra ngoài sống nhưng anh Quân và My ko đồng ý. Lúc đầu nó quyết tâm lắm nhưng khi nghe mẹ nó khóc khi nghe đến chuyện đó thì nó lại ko dám nữa. Có ai biết trên đời này nó sợ nhất điều gì ko nhỉ? Đó chính là nhìn thấy những người thân yêu của nó khóc vì nó.

Cũng khá lâu rồi nó chưa gọi điện về nhà. Hôm nay kết thúc ca làm sớm, nhấc điện thoại gọi cho người mẹ thân yêu của mình:

- Mẹ yêu của con đang làm gì thế? – Giọng nó trong vẳt trong điện thoại.

- Tuệ Minh à con, mẹ và ba đang ngồi uống trà ở phòng khách. Con gái mẹ ăn tối chưa?- Giọng mẹ nó đầy yêu chiều.

- Con chưa muốn ăn mẹ à. Ở đây cái gì cũng khó ăn, con muốn ăn cơm ở nhà mẹ nấu nhất. – Lần này thì là giọng nịnh nọt.

- Con gái mẹ thật là hư, muộn như vậy rồi mà chưa ăn tối. Con định để ba mẹ sang đó đón con về thì con mới chịu quan tâm đến bản thân sao? – Mẹ nó trách nó.

Nó lại nũng nịu đáp lại:

- Con biết tự chăm sóc mình mà mẹ. Cho con nói chuyện với ba đi mẹ.

Chuyển máy cho chồng đang ngồi cạnh bà đứng lên đi vào bếp để ba con nó nói chuyện.

Ba nó vừa cầm điện thoại lên đã nghe giọng nó lảnh lót:

- Ba yêu quý, ba có khỏe ko ạ?

Ba nó cười cái tính trẻ con của nó. Ko biết cứ như thế này bao giờ con gái ông mới lớn được đây.

- Ba khỏe, con gái ba thì sao nào?

- Con cũng khỏe.

Ba con nó cứ nói đủ mọi chuyện trên trời dưới biển để cho mẹ nó cứ đứng bên cạnh tủm tỉm cười. Nhìn ba con nó như thế cũng khiến mẹ nó cũng phải ghen tị.

Thật lâu rồi nó ko được cười nhiều như thế? Đúng là chỉ có gia đình là nơi ta có thể đón chào ta khi ta thây mệt mỏi, khi ta vấp ngã trên con đường dài gia đình cũng luôn ở bên ta.

***************

- Em đã bình tĩnh hơn để có thể nói chuyện với anh. Có gì anh cứ nói thẳng nhé. – Thạch Thảo lên tiếng trước.

- Cảm ơn em đã nhận lời nói chuyện với anh nhé.

- Anh ko cần cảm ơn, em cũng đang muốn nói chuyện với anh mà.

- Ừ, vậy anh vào thẳng vấn đề nhé. – Nhìn Thạch Thảo đang ở phía đối diện anh nói tiếp – Anh thật sự ko có tình yêu với em, anh từ trước tới nay luôn coi em là em gái. Vậy nên chúng ta dùng lại ở đây nhé.

Thạch Thảo cũng nhìn Lê Thái trả lời:

- Em và anh chưa từng đi cùng một hướng nên ko thể nói là dừng lại được. Cái gì đến thì cũng đã đến. Em biết là anh ko hề có tình cảm với em nhưng em luôn níu kéo anh. Em cứ nghĩ là có hôn ước với anh thì anh mãi mãi là của em.

- Anh thật sự xin lỗi. – Lê Thái nói

- Anh làm gì sai mà phải xin lỗi em. Những điều anh làm đều đúng. Em chỉ muốn nói với anh một điều thôi: Anh phải hạnh phúc nhé.

Nói ra câu nói này lòng cô gái ấy đau như bị ai đó cắt ra từng khúc. Trái tim của cô bị chính tay cô đâm những nhất dao ngập cán. Có điều gì đau bằng chính tay mình đẩy người mình yêu ra xa mình.

Nước mắt cô từ bao giờ đã chạm vào đôi má, cứ tự nhủ là ko được khóc trước mặt anh nhưng tại sao nó lại ko nghe lời như thế? Cô đã ép nó chảy ngược vào tim nhưng lý trí bây giờ ko còn là của cô nữa. Cứ để cho cô khóc rồi những giọt nước mắt này sẽ rửa trôi hình ảnh của anh trong mắt cô, trong tim cô.

Ko biết cô đã đi khỏi nơi đó như thế nào và bằng cách nào nhưng giờ bên cạnh cô ko có bóng anh nữa. Một mình cô độc trên con đường dài, chỉ cảm nhận nỗi đau đang xâm chiếm lấy bản thân. 4 năm yêu anh, luôn đứng chờ anh ở một góc nào đó. 4 năm qua đã có lúc cô chủ động bước đến gần anh nhưng cô cứ bước một bước anh lại lùi một bước. Cứ như thế khoảng cách của cô và anh mãi mãi xa nhau và điều đó càng làm cho tim cô thêm đau đớn.

Ngày hôm nay chính là ngày mà cô nên chấm dứt nỗi đau đó. Một lần này đau nữa thôi, từ nay anh và cô đi hai con đường trái ngược nhau. Có lẽ anh và cô mãi mãi ko bao giờ chạm nhau một lần nữa.

Sau khi chia tay với Thạch Thảo, Lê Thái ko hề cảm thấy vui, ngược lại anh lại có cảm giác trống trải, phải chăng bao năm qua anh đã quen có Thạch Thảo bên cạnh giờ cô ấy đi nên anh mới có cảm giác này. Như thế có ai bảo anh tham lam ko nhỉ? Anh lại tự cười chính bản thân mình. Nhiều lúc anh cứ mâu thuẫn như thế.

Anh ko hề hay biết, cô gái ấy đã nguyện một điều rằng: Nếu đời này ko lấy được anh thì sẽ nguyện đi bên cạnh anh đễn suốt cuộc đời.

Sẽ có người cho rằng cô ấy ngốc nghếch khi cố yêu một người ko hề yêu mình. Nhưng có ai đã từng yêu rồi thì mới hiểu đó như thế mới chính là tình yêu.

Vậy là Lê Thái đã lên máy bay đi đến vùng đất mới, một trang mới của cuộc đời anh sẽ bắt đầu từ đây. Nhưng trang giấy mới này anh sẽ ghi tên ai? Thạch Thảo? Tuệ Minh? Hay một người con gái khác?

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

Teya Salat