Snack's 1967
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Hạnh phúc phải chăng là ảo ảnh - trang 10-end

Chương 18: Người mẹ kỳ lạ . . .

Nó hẹn gặp Thạch Thảo vào một ngày cuối tuần. Chị ấy thật khác xa so với tưởng tượng của nó. Thân hình gày gò, tinh thần chứa đựng điều gì đó luôn bất ổn. Ko còn dáng vẻ vui tươi như lần cuối cùng nó gặp nữa, nó lờ mờ đoán ra được nguyên nhân của sự việc ngày hôm nay.

- Lâu rồi ko gặp mà em ko nhận được ra chị luôn đấy. – Nó lên tiếng khi thấy Thạch Thảo cúi đầu mà ko nói câu gì.

Nghe tiếng nó cô ngẩng mặt lên chạm vào đôi mắt của nó. Ánh mắt nhìn nó lại càng hoang mang hơn khiến cho nó càng muốn tìm hiểu rút cuộc người con gái này đã phải chịu đựng những gì.

- Chị vẫn vậy thôi, à ko có khi là già đi đôi chút thôi mà. – Chị trả lời nó với giọng buồn bã xen lẫn chút ngập ngừng.

Thật ra thì ngay từ đầu cô từ chối gặp mặt Tuệ Minh nhưng vì Tuệ Minh tha thiết muốn gặp nên cô bất đắc dĩ mới ra khỏi nhà đến nơi này. Từ ngày ly hôn cô dường như mất đi sức sống, mất đi ý nghĩa của cuộc sống này rồi. Cuộc sống của cô bây giờ có khác gì hai chữ tồn tại đâu.

Cùng là phụ nữ, nó xót xa cho cô gái này. Có thể cô gái ấy cũng ko sướng hơn nó là bao, yêu một người gần 10 năm trời, kết hôn được hơn 1 năm thì lại chia tay. Nó nhìn thấy trong mắt cô gái ấy vẫn còn rất nhiều tình cảm dành cho anh. Vậy thì tại sao họ lại ly hôn nhanh như thế? Và nó càng ko hiểu vì sao khi giữa cô gái ấy và anh có một sợi dây gắn kết.

- Có thể chị cho là em tò mò, có thể cho là em hơi vội vàng nhưng thật sự em muốn biết lý do vì sao hai người lại thành ra thế này? Chẳng phải em đã từng chúc hai người hạnh phúc rồi sao? Hay tại lời chúc của em ko chân thành nên hai người mới ra thế này? – Nó thật sự ko thể kìm lại những câu hỏi mà luôn canh cánh trong lòng từ ngày nghe câu chuyện anh kể.

Cô gái ấy vội xua tay, giọng cất lên vội vàng như sợ nếu ko nói nhanh nó sẽ đi mất khi cô chưa kịp nói:

- Ko phải do em, cũng ko phải do anh ấy đâu. Là chị đưa đơn trước mà, chính chị đã xua đi hạnh phúc của chính mình thôi. – Câu nói vừa dứt khóe mắt cô gái ấy có giọt nước mắt chưa kịp rơi.

Lại thêm một ẩn số nữa, tại sao người đưa đơn là cô ấy mà cô ấy lại có dáng vẻ đau khổ và tiều tụy đến thế kia? Đằng sau kết thúc này là điều gì đây? Có phải lại là mẹ anh nhúng tay vào ko?

- Chị coi em là em gái đúng ko? Vậy thì hãy nói cho em biết trong hơn một năm qua chị và anh ấy sống thế nào có được ko? Hãy chia sẻ nó với em, đừng giữ cho riêng mình để rồi đau khổ mãi. – Nó nắm chặt tay Thạch Thảo như muốn cái nắm tay ấy gắn kết hai người con gái cùng yêu một chàng trai.

Cô ấy đưa tay lau đi giọt nước mắt vừa kịp rơi. Giọng ngập ngừng, ánh mắt xen lẫn sự sợ hãi nhớ lại thời gian 1 năm qua:

“- Sau ngày làm lễ cưới, chị và anh ấy sống với nhau như hai kẻ của hợp đồng hôn nhân. Mỗi người một giường, nhưng khi ra ngoài thì lại đóng kịch như những người yêu thương nhau. Đến một ngày chị chẳng thể chịu đựng được nên chị đã nói sẽ buông tay anh ấy để anh ấy đi tìm em. – Thạch Thảo ngưng lại nhìn biểu hiện cảm xúc của nó rồi nói tiếp.- Nhưng anh ấy bảo chị hãy cho anh ấy thêm một cơ hội nữa để chấp nhận chị. Và rồi thế nào thì chắc em cũng đã biết được rồi . . .- Cô gái ấy nói một hồi quãng thời gian hạnh phúc của hai người.

Nếu đúng như nó nghĩ thì tại sao hai người ấy lại có kết cục như thế này? Nó thật sự ko cam tâm. Nhìn Thạch Thảo nó hỏi:

- Nếu đúng như em nghĩ thì tại sao anh và chị lại ly hôn? Chẳng phải hai người đã hạnh phúc hay sao?

Thạch Thảo nhìn nó, giọng buồn buồn cất lên:

- Đấy chỉ là những hạnh phúc ảo mà chị tưởng mình đã có thôi. Bi kịch cuộc đời chị bắt đầu khi mang thai bé Bông được 4 tháng.

Dường như có điều gì đó thật sự hãi hùng nên nó cảm nhận cô gái ấy rùng mình một cái.

Bí mật đằng sau cuộc hôn nhân đổ vỡ ngày càng được hiện rõ.

- Em có thể ko nói những chuyện này cho anh Thái được ko? Chị ko muốn anh ấy và mẹ anh ấy có xung đột gì cả. – Thạch Thảo cầm chặt tay nó như muốn nó hứa điều ấy.

- Em sẽ hứa nếu điều đó tốt cho chị, cho anh ấy và cả bé Bông nữa. – Nó nắm lại tay cô rồi đáp.

Nếu đã là bí mật thì nó càng muốn lật, nhất là cái bí mật ấy liên quan đến mẹ anh. Có lẽ thêm một lần nữa anh sẽ phải đứng giữa mẹ mình và gia đình nhỏ của anh. Và anh sẽ chọn bên nào nó thật sự muốn biết điều đó.

Thạch Thảo biết rằng câu trả lời của nó chẳng thể nào là một lời hứa và cô có linh cảm rằng cuộc nói chuyện này của cô và Tuệ Minh, Lê Thái sẽ biết.

Nhưng biết rồi thì để làm gì? Ngày trước cũng là mẹ anh nên anh mới buông tay Tuệ Minh để đến với cô, và lần này cũng thế. Anh sẽ buông tay cô để trở thành một đứa “con ngoan” trong mắt của mẹ anh. Nghĩ đến đó mà cô lại tự khóc cho bản thân mình, cho bé Bông – con gái của cô.

- Khi chị mang thai bé Bông được 4 tháng, lúc đó cũng là lúc có thể thấy rõ được giới tính của thai nhi. Khi biết bé Bông là con gái chị đã nhận được ko ít lời rèm pha từ gia đình anh ấy và nhất là mẹ anh ấy và em gái anh ấy. – Giọt nước mắt chị khẽ rơi khi nhớ lại những lời nói đó.

Nó cầm tay chị siết nhẹ như muốn truyền thêm cho chị sức mạnh để vượt qua nỗi đau ấy. Nó cũng đã tượng tượng được những lời nói mà mẹ anh có thể nói ra với chị. Nó thấy đau, đau cho bản thân, cho anh và cho người con gái đang ngồi cạnh nó đây.

Nhờ cái siết tay của nó, một lần nữa chị lại lau đi giọt nước mắt đang rơi mà kểtiếp câu chuyện cuộc đời chị.

- Bà ấy nói rằng bà ấy đi xem bói, thầy bói nói con đầu lòng của chị và anh ấy phải là con trai. Nếu là con gái thì chứng tỏ trước đó là chị chơi bời để có thai rồi vứt bỏ nên giờ mới sinh con gái. – Nói đến đây giọng chị nghẹn lại.

Con cái là do trời cho, là những sinh linh nhỏ bé do thiên thần gửi xuống trần thế. Vì cớ gì mà bà ta lại tin vào bói toán như thế để rồi làm khổ cả người con dâu mà bà đã từng chọn, làm khổ cả đứa cháu chưa chào đời.

Con gái hay con trai thì cũng là do bà mụ nặn ra, đâu phải lỗi của anh hay của chị. Tại sao lại đổ lên đầu chị những điều vô lý như thế. Nó thấy hận mấy ông thầy bói, nó hận những người tin vào bói toán rồi quay về hành hạ con cái mình. Và hơn hết nó hận bà ta.

- Đến ngày chị sinh bé Bông, bà ấy bắt chị về trên quê sinh cháu. Chị cũng đồng ý. Đến khi sinh cháu ra chị lại chết đứng vì câu nói của bà ấy. Bà ấy nói rằng: “Trời ơi, con cái nhà ai mà xấu thế này? Vừa đen, vừa còi nuôi bao giờ cho lớn?”. – Ko muốn kìm những giọt nước mắt nữa, chị để cho nó rơi ra.

Chị thương con chị, thương đứa con 9 tháng mang nặng đẻ đau để giờ khi vừa chào đời lại bị bà nội hắt hủi như thế. Lòng tự trọng của một con người bị xúc phạm quá nặng nề. Nhưng chị có thể làm được gì lúc ấy ngoài việc nuốt nước mắt vào trong?

Nếu như ông trời cho chị sức khỏe, chị sẵng sàng vùng dậy khỏi cái giường bệnh kia mà dành lấy đứa con thân yêu của chị. Chị hận bà mẹ chồng ấy. Trước đây chị tôn trọng bà ấy bao nhiêu thì giờ đây chị hận bà ấy bấy nhiêu.

Nó bàng hoàng, khóe mắt nó ướt ướt. Một đứa trẻ vừa chào đời mà đứa trẻ ấy là cháu nội của mình mà bà ấy có thể thốt ra những lời nói như thế sao? Thử hỏi bà ta có phải là con người nữa hay ko?

Nó chẳng nói được lời nào, nó dồn hết cho cái nắm tay chia sẻ nỗi đau với chị. Giờ nó mới biết, ko phải cứ là người con gái bà ấy chấp nhận thì sẽ được hạnh phúc. Nếu là nó thì chắc bà ấy còn dùng những lời nói nặng nề hơn thế ko chừng.

- Mẹ chị mất sớm, chẳng có gia đình nào con gái sinh con mà bố lên chăm sóc, nấu nướng giặt dũ quần áo cho cả. Vậy là ba chị thuê một bác giúp việc cho chị sau khi anh Thái ở nhà 2 tuần chăm chị nhưng bà ấy một lần nữa đuổi người giúp việc về và bắt chị tự làm tất cả mọi việc. – Nó còn chưa dứt khỏi nỗi đau kia mà nghe thêm tiếp những lời chị tâm sự.

Có lẽ cái giới hạn chịu đựng đã được đẩy lên đến đỉnh điểm rồi. Nó biết người phụ nữ khi sinh con thì cần kiêng cữ 1 tháng là ít. Hơn nữa chị ấy vốn là một tiểu thư vậy mà bà ta bắt chị ấy làm những việc này khi chị ấy mới sinh được 2 tuần thôi sao? Bà ta đúng là ko phải là người.

- Có lẽ chị rất đau thời gian ấy đúng ko? Tại sao chị cứ phải chịu đựng một mình? Tại sao chị ko tâm sự những điều này với anh Thái? – Có hàng ngàn câu hỏi tại sao nó muốn hỏi chị như thế.

Giọng chị nghẹn đặc, có lẽ thêm một lần nữa chị phải khóc cho những nỗi đau của bản thân mình.

- Em bảo chị phải nói thế nào đây? Anh ấy đã từng ca ngợi mẹ mình như thế nào chắc em cũng đã được nghe. Hơn nữa, anh ấy nghe lời mẹ như thế thì tiếng nói của chị có ảnh hưởng tới anh ấy được ko? Mà có lẽ em chưa biết, khi mà anh ấy có mặt ở nhà thì bà ấy đối xử với chị hoàn toàn khác. Bà ấy nâng niu chị, chăm sóc chị nhưng khi anh ấy vừa bước chân ra khỏi cổng thì bà ấy bắt đầu đay nghiến chị, bắt chị làm hàng ngàn công việc ko tên.

Có lẽ nào cô đã sai khi đồng ý lấy anh? Có khi nào những khổ đau trong khi yêu anh chưa đủ nên ông trời mới muốn thử thách cô trước khi cô chạm tay vào hạnh phúc?

Có hàng ngàn lần cô tự hỏi ko biết hạnh phúc có hình dáng như thế nào? Nó có đẹp như bong bóng xà phòng hay những bức tranh mà cô đã từng cùng anh ngắm hay ko? Hay hạnh phúc vốn chỉ là một ảo ảnh vô hình. Có thể nhìn thấy nhưng chẳng thể nào chạm tay vào được.

Nó hiểu những điều chị nói, nhưng nó ko tin một lần nữa anh chọn mẹ mình mà ko chọn gia đình nhỏ của anh. Nó tin sau những gì đã trải qua thì anh sẽ có cái nhìn khác dành cho mẹ.

Lặng im lắng nghe chị nói tiếp, nó càng bàng hoàng hơn cho phần cuộc đời kế tiếp của chị.

- Khi bé Bông được 2 tháng tuổi bà ấy bắt chị đi làm với lý do suốt ngày ở nhà ôm con, như thế con sẽ hư. Và công việc đầu tiên của chị là làm công nhân một xưởng may làm việc từ 6h sáng đến 9h đêm. Nhưng công việc ấy làm được 2 ngày thì chị bỏ vì bé Bông ở nhà khóc và bà ấy lại la mắng bé. Chị nghỉ việc thì bà ấy lại bắt đầu đay nghiến chị vì tội xin việc mãi mới được mà chưa làm đã nghỉ.

Cuộc đời thật bất công, chế độ xã hội cho người phụ nữ được nghỉ 4 tháng sinh con xong mới phải đi làm. Thế mà bà ấy lại có cái lý do thật “chính đáng”. Nếu ko thương con dâu sức khỏe yếu thì cũng phải thương cháu non tháng chứ? Có hàng ngàn bà mẹ chồng còn muốn con dâu nghỉ việc ko lương vài tháng ở nhà chăm cho con cứng cáp rồi mới đi làm lại. Bất công, thực sự là bất công mà.

- Chưa hết đâu em. Chị ở nhà thì có việc ở nhà chứ. Bà ấy bắt chị ngày ngày đi cuốc đất trồng rau, thái chuối nuôi gà, cắt cỏ nuôi cá với lý do mình làm được ra mà ăn thì sẽ tươi ngon và ko bị nhiễm độc. Nhưng buồn cười thay, những thứ ấy chị chẳng bao giờ được hưởng, cái gì bà ấy cũng dành cho đứa con gái và cháu con anh cả. Con chị chẳng bao giờ được bà ấy chăm lo như thế cả.

Càng nghe nó lại càng muốn bay đến xé xác bà ta ra hàng trăm mảnh, sao cuộc đời này lại có người độc ác như thế chứ? Người như bà ta sống chắc cũng chỉ để làm khổ con khổ cháu mà thôi. Nó hận ko bóp nát được bà ta ra.

Thử hỏi một đứa con được ba cưng chiều từ bé, sức khỏe ko được tốt như chị ấy sao có thể chịu đựng được những chuyện này. Có lẽ đó là vì tình thương với con, ko muốn làm lớn chuyện vì muốn con mình lớn lên bên cạnh có đầy đủ cả cha lẫn mẹ. Có lẽ vì như thế mà cuộc đời chị ấy nhận bao nhiêu bất công về mình nhưng cũng ko bao giờ kêu ca lấy một lời.

- Bà ấy còn nói chị xin nghỉ làm ở Hà Nội về đó bà ấy xin ruộng cho mà làm. Ở nhà với bà ấy ko được xuống Hà Nội nữa. Nhưng như thế đâu phải là tất cả, ở nhà bà ấy đày đọa chị đâu khác gì một người ở, đâu khác gì một đứa nô dịch cho con gái bà ấy. Lần nào nó về, chị cũng phải cơm nước tinh tươm, chờ nó ăn xong lại lúi húi dọn dẹp. Nó tắm xong vứt đầy một chậu quần áo để chị giặt còn nó thì về nhà chồng. – Dường như chị đang chìm vào nỗi đau ấy, nỗi đau mà chị chưa từng chia sẻ cùng ai ngay cả ba mình hay chính chồng của mình.

Còn nó, liệu nó là chị thì nó có chịu đựng được những việc như thế này ko? Có khi nào nó chết mà ba mẹ nó cũng ko biết vì sao khi về nhà bà ấy làm dâu hay ko? Một người mà khiến nó kinh tởm cho đến tận lúc chết.

Có thể mọi người cho cô là hèn nhát, là yếu đuối. Nhưng cứ hãy là cô, sống trong một gia đình phức tạp như nhà chồng cô đi sẽ rõ. Cái gia đình thường thì là người cha làm chủ, nhưng đây lại là bà mẹ làm chủ. Mọi việc lớn nhỏ trong nhà phải thông qua bà ấy mới có thể thực hiện, hướng đi của từng đứa con cũng do bà ấy quyết định. Nếu ko nghe lời bà ấy bắt đầu ca thán công sinh thành dưỡng dục. Người ta thường nói ” Cha mẹ nuôi con chẳng kể tháng ngày – Con nuôi cha mẹ kể tháng kể ngày”. Có lẽ đối với câu nói dân gian này với bà ấy nên ngược lại.

- Em biết ko? Mỗi bữa bà ấy chia cho chị 2 bát cơm, 2 thìa nhỏ thịt băm, một bát canh rau. Người nuôi con ** thì ăn như thế lấy đâu ra sữa cho con đây. Chị mua sữa cho cháu ăn thêm bà ta ko cho để rồi đến khi đi khám người ta kết luận bé Bông bị suy dinh dưỡng.

Nuốt nước mắt vào trong, cô thương con vô bờ. Một đứa trẻ đáng tội gì mà bị bà ấy bạc đãi như thế? Cô thật sự ko tin nếu ko tận mắt chứng kiến trên đời sao lại có người máu lạnh như bà ta.

Bây giờ thì nó đã hiểu, tại sao chị lại quyết định ly hôn dù trong lòng thương con, thương chồng. Nỗi đau này của chị có lẽ chẳng thể ai xoa dịu được ngoài anh và bé Bông.

Còn bà ta, nó tin là ông trời có mắt. Tất cả bà ta sẽ phải trả một cái giá xứng đáng. Gieo nhân nào thì sẽ gặp quả đó thôi. Quy luật đời thường đã vậy nên có lẽ giờ đây cả chị và nó đều ko còn hận bà ta nữa.

Chương cuối: Hạnh phúc phải chăng là ảo ảnh?

Motip của những câu chuyện cổ tích đến cuối cùng thường có một câu nói rằng: Từ đó hoàng tử và công chúa sẽ hạnh phúc bên nhau cho đến cuối đời. Nó cũng đã từng ước rằng cuộc sống của mình sẽ đẹp như một bức tranh toàn màu hồng, cuộc đời nó sẽ bình yên như đoạn kết của những câu chuyện cổ tích. Nhưng cuộc sống hiện thực khác xa với cổ tích, đời con người thường ko bao giờ tồn tại hai từ giá như.

Lê Thái từ khi biết nó là đối tác của công ty mình thì liên tục tìm lý do để hẹn nó. Anh muốn cùng nó làm lại tất cả, một lần anh đã buông tay nó để chọn gia đình nhưng lần này anh sẽ ko chọn gia đình nữa, anh muốn ở bên cạnh người mình yêu. Và anh chắc rằng nó vẫn còn yêu anh rất nhiều.

Buông tay rồi liệu còn nắm lại được ko? Quay bước ra đi liệu còn có thể quay lại? Câu trả lời là có thể, nhưng nắm lại, quay lại liệu có hạnh phúc hay ko khi giữa họ tồn tại một tiểu thiên thần nhỏ bé kia? Và liệu người ấy một lần ra đi rồi có chăng sẽ thêm một lần nữa ra đi ko?

- Tuệ Minh, anh muốn được yêu em lại từ đầu. Hãy cho anh thêm một cơ hội nữa để bước vào tim em nhé. – Lê Thái cất tiếng khi đã ngồi cùng nó trong quán cafe quen thuộc.

Nó ngỡ ngàng nhìn anh, ko phải nó đã hết yêu anh, ko phải nó ko thể cho anh thêm một cơ hội nữa nhưng nó sợ một lần nữa anh chọn gia đình chứ ko phải nó. 2 năm qua những gì nó trải qua anh đâu có biết, nó sợ một lần nữa lại chìm đắm trong nỗi đau mà đánh mất chính mình. Nó có lỗi với ba mẹ với anh chị mình nên bước đi như thế nào nó cần phải thận trọng. Có thể ai đó nói rằng nó đang yêu bằng lý trí, nhưng nếu ai đã từng đau nỗi đau như nó sẽ biết tại sao.

- Trong tim em vị trí của anh chưa bao giờ thay đổi nhưng em ko đủ mạnh mẽ để bước qua cái ranh giới của chúng ta để lại một lần nữa đến bên anh. – Nó rút tay mình ra khỏi tay anh nhìn vào mắt anh đáp.

Nếu đây là cơ hội mà thượng đế dành tặng cho nó thì nó cũng ko muốn tận dụng cơ hội này. Còn có người phụ nữ cần anh hơn nó, còn có một gia đình cần anh hơn nó. Nó muốn giữa lại tình bạn này, muốn chôn sâu tình cảm trong lòng để cùng anh bước đi trên hai đường thẳng song song.

- Nếu vẫn còn yêu tại sao em ko thể cho chúng ta một cơ hội nữa? Anh và Thạch Thảo đã thật sự kết thúc rồi . . .

Ko để cho anh nói hết câu nó lên tiếng chặn ngay lời anh lại:

- Quan hệ giữa anh và chị ấy kết thúc trên giấy tờ nhưng còn tình cảm thì sao? Anh có thể nhìn thằng vào mắt em nói rằng anh chưa từng yêu chị ấy ko? Anh có phủ nhận được tầm quan trọng của chị ấy với bé Bông ko?

Phải rồi, sau khi nghe được câu chuyện đầy nước mắt của Thạch Thảo nó lại càng ko có sức mạnh để bước đến bên anh. Nó biết anh ít nhiều cũng yêu người phụ nữ ấy, biết anh ko tường tận cuộc sống hôn nhân của mình để rồi tan vỡ như thế này. Nếu như anh biết được tất cả thì ngày hôm nay anh còn ngồi trước mặt nó mà nói những lời này ko?

Anh ko biết nó đang nghĩ gì, nhưngg tình yêu với nó vẫn tồn tại trong anh. Hai năm qua anh vẫn cố gắng tìm mọi tin tức liên quan đến nó nhưng anh chẳng thu được gì. Đến ngày hôm nay nó lại xuất hiện trước mặt anh với vai trò là đối tác. Đúng là duyên trời định vẫn còn chưa dứt vậy tại sao nó lại ko thể cho bản thân mình cũng như anh một cơ hội?

Nếu là cuộc hôn nhân của anh cản trở thì chẳng phải giờ anh đã ly hôn rồi sao? Tại sao lại ko thể ở bên anh? Tại sao nó cứ ôm nỗi đau một mình như thế?

************

- Tuệ Minh, con ngồi xuống đây ba mẹ có chuyện muốn nói với con. – Ba nó lên tiếng khi nó chuẩn bị lên phòng.

- Có chuyện gì vậy ba? – Nó ngạc nhiên ngồi xuống đối diện ba mẹ mình.

Nó về nước đã được 4 tháng nhưng chưa bao giờ thấy vẻ mặt ba mẹ mình nghiêm trọng như hôm nay. Có lẽ ba mẹ nó có chuyện gì nghiêm trọng lắm nên mới như thế. Thắc mắc trong lòng chưa kịp cất tiếng thì đã thấy giọng mẹ nó vang lên.

- Con đã gặp lại Lê Thái rồi đúng ko? Giữa con và Lê Thái là ko thể đâu, đừng cố đến với nhau làm gì, người chịu thiệt mãi mãi là con thôi. – Mẹ nó đau lòng khi nhìn thấy đứa con gái mà mình yêu thương nhất cứ mãi ôm trong lòng nỗi đau của quá khứ.

Nó thật sự ko ngờ ba mẹ nó lại đề cập đến vấn đề này. Quả thật đã có lúc nó muốn bước qua tất cả những trở ngại để đến bên anh nhưng lý trí của nó một lần nữa lại phản đối. Có lẽ nó như một con chim đang sợ cành cây cong, sợ mình sẽ bị tổn thương thêm lần nữa nên cứ mãi níu kéo một tình yêu ko có kết thúc.

- Nếu là chuyện này thì ba mẹ đừng lo. Con đã có quyết định của mình rồi, chúng con chỉ là bạn thôi. – Nó rành rọt trả lời ba mẹ nhưng cũng như một lời khẳng định với bản thân.

- Nếu con đã nói như vậy thì ba mẹ tin con. Nhưng cũng đến lúc con phải lập gia đình rồi, hãy tìm lấy một người yêu thương con thật lòng mà kết hôn đi. – Ba nó lên tiếng.

Thật sự ông bà rất hy vọng nó sẽ mở rộng trái tim mà đón nhận tình cảm của Thanh Tùng. Biết Thanh Tùng từ những ngày nó bắt đầu bước chân đến đất nước xa xôi học tập, người con trai ấy luôn dành một tình cảm sâu đậm cho con gái mình nhưng tiếc rằng trái tim nó lại chọn một chàng trai khác. Khi tình yêu đổ vỡ, Thanh Tùng ko quay bước đi mà luôn ở bên chăm sóc động viên, có một người như thế để trao gửi con gái thì tại sao ông bà lại ko yên tâm chứ?

- Nếu người ba mẹ nói là anh Tùng thì con xin lỗi. Con ko thể lấy người mà con ko yêu được.

Nó dường như biết được ý định của ba mẹ mình nên lên tiếng phản đối. Ko phải nó ko tin Thanh Tùng nhưng tình cảm của nó đối với hắn chỉ là những tri kỷ đối với nhau mà thôi. Ko thể nói rằng hơn một năm qua hắn luôn là người ở bên nó giúp nó vượt qua nỗi đau thì tri kỷ sẽ biến thành người yêu.

- Vậy con có thể tìm về cho ba mẹ một chàng rể mà con sẽ yêu hay ko? Năm nay con đã 27 tuổi rồi còn định đến khi nào mới kết hôn nữa đây? – Bà Mai nhìn con gái mình thốt lên những lời đầy sót xa.

Nếu như ko có chuyện sảy ra 2 năm trước có lẽ giờ con gái bà cũng đã yên ấm bên người chồng mà nó thương yêu rồi. Cuộc đời vốn ko ai biết trước được chữ ngờ mà, ngày hôm nay có thể còn yêu nhau nhưng ngày mai có thể họ sẽ buông tay nhau để đến với một tình yêu mới. Bà ko trách Lê Thái, có trách thì chỉ trách ông trời đang trêu ngươi đôi trẻ mà thôi. Lê Thái đã có gia đình riêng, dù cho gia đình ấy ko hạnh phúc thì bà cũng mong con gái mình sẽ tìm thấy một hạnh phúc mới chứ ko phải quay lại với người mà nó đã buông tay.

- Có phải ba mẹ đã quá nuông chiều con nên giờ con muốn làm gì cũng được phải ko? Nếu ko đồng ý Thanh Tùng thì bác con cũng có người muốn giới thiệu cho con đấy. Ngày mai hãy đến gặp mặt người ta đi. – Ông Lê Đức nhìn nó ở phía đối diện mà lớn tiếng nói.

Ông thương nó, lo cho nó nhìn nó cứ chìm trong nỗi đau của quá khứ thì ba mẹ nào đành lòng? Ông rất muốn nó tiến đến với Thanh Tùng, ko phải ông ko nhận ra trong cái từ “tri kỷ” mà nó hay nói luôn tồn tại một chút tình cảm nam nữ. Có lẽ là con gái ông cố chấp ko chịu nhận ra tình cảm ấy mà cứ để thứ tình cảm ấy chìm dần. Lần này ép nó đi gặp mặt một người con trai khác có lẽ là để cho nó nhìn ra thứ tình cảm mà lâu nay nó cứ chôn vùi đi.

- Ba mẹ muốn con giới thiệu cho con ư? Chẳng phải ba mẹ nói là sẽ ko dùng con cái để kết giao thương mại sao? Tại sao lại còn giới thiệu cho con một người muốn hợp tác với chúng ta? – Nó ngạc nhiên nhìn ba mẹ mình ở phía đối diện.

Nó biết các bác của nó cũng chỉ muốn tốt cho nó mà thôi, lần đầu nghe lén cuộc nói chuyện của ba với bác cả nó ko tin là ba nó sẽ làm thế nhưng hôm nay ba nó đã nói ra như vậy thì nó hoàn toàn hết hi vọng rồi.

- Nếu con ko muốn thì hãy tìm một người nào đó tốt hơn Trung Kiên đi. Ba tin rằng nếu con ko chọn Thanh Tùng thì sẽ ko còn người nào tốt hơn Trung Kiên đâu. – Ba nó đanh giọng nhìn nó đáp lại.

Ông thật sự ko muốn dồn con gái mình vào nước đường cùng chỉ được phép chọn một trong hai người con trai chứ ko được phép ko chọn ai cả. Cha mẹ nào mà chẳng thương con, cái ông muốn chỉ là hạnh phúc của nó mà thôi.

- Con sẽ làm theo ý của ba mẹ, ngày mai con sẽ đi gặp anh ta. Cũng có thể sau ngày mai ba mẹ sẽ có thêm một chàng rể. – Nó nói xong thì đứng dậy về phòng.

Hình tượng ba mẹ trong lòng nó đã bị quyết định ngày hôm nay mà ảnh hưởng ít nhiều. Ba mẹ nó chưa bao giờ ép buộc nó chuyện gì vậy mà ngày hôm nay vì một người con trai mà ép nó phải đi gặp mặt người ta để đặt mối quan hệ yêu đương. Thật sự nó ko thể tưởng tượng được những gì mình đang phải đối mặt.

Nó về phòng rồi để lại hai vợ chồng già nhìn nhau thở dài. Chỉ là bất đắc dĩ nên ông bà mới phải làm cách này thôi.

- Anh làm như thế có quá đáng với con ko? Hai năm chưa đủ để nó quên đi mối tình đầu và chấp nhận một người khác. Em sợ nếu cứ ép con quá nó sẽ lại bị tổn thương đấy. – Bà Mai thở dài nhìn chồng nói.

Ông Lê Đức cũng chẳng khá hơn, ông liên tục thở dài phân vân ko biết quyết định của mình là đúng hay sai. Ông nhờ Trung Kiên chỉ để kiểm định mức độ tình cảm của con gái mình với Thanh Tùng mà thôi. Đâm lao rồi thì chỉ có cách theo lao mà thôi.

- Hãy để nó đối mặt với chuyện này một lần em ạ. Chúng ta đều rất thương nó nhưng ko thể bao bọc nó mãi được. Nó đã lớn, đã có những suy nghĩ chín chắn hơn và nó sẽ hiểu những gì hôm nay chúng ta làm chỉ là muốn tốt cho nó. – Ông Lê Đức ôm vai vợ vỗ về.

Dù kết quả có như thế nào thì ông cũng phải thử, ông ko muốn tìm lại đứa con gái đáng yêu của ông ngày xưa, muốn nó quên đi quá khứ mà đón nhận một tình yêu mới. Hạnh phúc sẽ đến với những người mạnh mẽ và xứng đáng.

*************

Người con trai mà nó sẽ gặp mặt là một phó giám đốc của công ty điện tử – viễn thông. Gia thế ko phải bàn cãi, bề ngoài có điểm gì đó giống với Lê Thái hơn nó 2 tuổi.

Trong suy nghĩ của nó thì một người như thế tại sao ko tìm được người yêu mà phải nhờ vào mai mối? Nó có cần phải đề phòng anh ta ko? Nó phải làm gì nếu như anh ta có tình cảm với nó? . . . Hàng trăm câu hỏi đặt ra cho nó, nó muốn biết vì sao anh ta lại chấp nhận việc mai mối này.

- Chào anh, xin lỗi đã để anh đợi lâu. – Nó vừa nhìn anh ta đánh giá vừa đưa tay chào thân thiện.

Người con trai nhìn nó thoáng mỉm cười đưa tay ra nắm lấy tay nó đáp lại:

- Chào em, anh cũng vừa mới đến.

Màn xã giao diễn ra nhanh chóng, những mẩu chuyện của nó và chàng trai diễn ra cũng cho thấy hai người nói chuyện khá hợp. Nhưng đó ko phải là tất cả để có thể tiến đến yêu đương. Nó ko muốn dùng bất cứ người nào đó để thay thế hình bóng mà nó ko xóa được trong tim.

Sau cuộc gặp mặt nó và chàng trai ấy giữ mối quan hệ bạn bè. Có đôi lúc nó từng nghĩ nếu nó cứ nhắm mắt để số phận an bài cho bản thân mình với chàng trai ấy có khi cũng là một cách lựa chọn. Đúng lúc nó muốn tự để cho cuộc đời nó tự trôi đi như quy luật đã định sẵn thì nó lại vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện điện thoại của Trung Kiên với một người nào đó.

- Cậu nghĩ mình điên hay sao mà bỏ người yêu xinh đẹp, đáng yêu để lấy một người mà mình ko có tình cảm? – Giọng Trung Kiên vang lên khi nó vừa chạm mở cửa.

- . . .

- Mình quen với Tuệ Minh là vì muốn hợp tác với công ty của nhà cô ấy, sau khi gặp thì mình cũng chỉ muốn làm một người bạn bình thường của cô ấy thôi. – Ko biết đầu dây bên kia nói gì chỉ nghe Trung Kiên đáp trả như thế.

. . .

Thêm một lần nữa tưởng chừng như hạnh phúc đang đến bên mình thì chợt nhận ra những thứ xung quanh chưa hẳn đã thuộc về mình. Cuộc sống như một quỹ đạo quay tròn, hôm nay có thể cơ hội đến với ta nhưng cũng có thể ngay ngày mai cơ hội ấy đã trôi xa mà ta ko thể nào với tay tới.

Nó ko trách Trung Kiên vì chính bản thân nó cũng đang muốn nhờ người ấy để quên đi bóng hình mà mình chẳng thể nào quên được. Có lẽ số phận đã an bài, cuộc đời này nó chỉ có thể yêu anh mà ko thể đến bên anh được.

Lang thang trên những con phố mà đã từng in dấu chân một đôi tình nhân của xa xưa, nó thấy tim mình nhức nhối. Nó biết, một khi cuộc chơi đã dừng thì ắt sẽ có người thất bại và người thất bại có lẽ mãi mãi chỉ có nó mà thôi.

Có phải chăng hạnh phúc đối với nó chỉ là một ảo ảnh xa vời, có thể nhìn thấy nó nhưng chẳng thể nào chạm vào nó được?

Nó có nên oán hận số phận? Có nên oán hận đấng tối cao trên kia? Tại sao con người ai cũng có được hạnh phúc mà chỉ riêng nó là ko thể? Tại sao số phận cứ trêu ngươi nó như thế này? Người mình yêu thì chẳng thể nào chạm tới, còn người yêu mình thì chẳng thể nào chấp nhận được?

- Tuệ Minh, em đi đâu mà thế này? – Bước chân của nó khựng lại khi nghe tiếng người nào đó gọi tên mình.

Quay đầu nhìn lại nó bắt gặp gương mặt quen thuộc của Thanh Tùng, nó mỉm cười nhìn hắn đáp lại:

- Lâu rồi chưa có dịp lang thang trên phố nên hôm nay em tự thưởng cho mình một buổi thôi mà.

Nó biết, bản thân mình chẳng bao giờ có thể nói dối được người con trai trước mặt mình. Hắn quá hiểu nó, vậy thì tại sao cứ phải chơi mãi trò mèo vờn chuột làm gì?

- Để anh đi cùng em nhé. – Hắn ko hỏi gì mà đột ngột đề nghị.

Nó gật đầu rồi bước đi, cứ im lặng đi bên cạnh nhau như thế. Chẳng cần nói lời nào nhưng nó biết hắn hiểu lòng nó đang suy nghĩ gì. Phải chăng đúng như ba mẹ nó từng nói nếu ko lấy Thanh Tùng thì cả đời này nó cũng chẳng bao giờ tìm thấy một người đàn ông nào yêu nó như hắn cả.

- Em vừa hẹn gặp Trung Kiên xong. Có lẽ em và anh ấy chỉ có thể là bạn của nhau thôi. Chúng em thật sự ko hợp. – Nó tự nhiên nói ra suy nghĩ của lòng mình.

Còn hắn, hắn chỉ im lặng đi bên cạnh nó, khi nó muốn nói điều gì hắn sẽ lắng nghe, khi nó cần lời khuyên thì hắn sẽ cho nó những lời khuyên. Nhưng khi nghe nó nói sẽ tiến thêm một bước với Trung Kiên thì lòng hắn đau nhói. Chẳng lẽ nó có thể cho một người con trai khác cơ hội bước vào tim nó mà chẳng thể cho hắn một cơ hội ư? Chẳng lẽ số phận đã quyết định cả đời này hắn đi cùng nó trên con đường dài nhưng chẳng thể chạm vào trái tim nó hay sao?

Nhưng câu nó vừa nói như giáng mạnh vào tâm trí hắn, hắn biết có lẽ trời cao đã thấu tấm lòng của hắn dành cho nó mà tạo cho hắn thêm một cơ hội nữa. Hắn nắm tay nó, kéo nó vào lòng khẽ thì thầm:

- Cho anh một cơ hội được ko? Hãy để anh ở bên em, là người che trở cho em, bảo vệ em và là người mang đến cho em hạnh phúc.

Lời hắn chân thành khiến trái tim nó rung lên. Thanh Tùng mà nó biết chưa bao giờ nói với nó những lời như thế. Hắn luôn đừng sau nó và chưa bao giờ bước đi song song cùng nó trên con đường này. Có lẽ sức chịu đựng cho một tình yêu đơn phương cũng đã đến giới hạn, giờ đây hắn muốn bước đi cùng nó chứ ko phải là người luôn ở phía sau nữa.

Nó gỡ tay hắn ra nhìn sâu vào trong mắt hắn, nó thấy chính mình đang hiện hữu trong đó, nhìn thấy tình yêu mà hắn dành cho nó. Cúi đầu xuống để tránh ánh mắt đó và cũng bình tĩnh lại nó đáp lời hắn:

- Những năm tháng qua cảm ơn anh đã ở bên em. Người ta thường nói để quên một mối tình thì phải cần thời gian dài gấp đôi cuộc tình ấy. Em sẽ quên mối tình đầu ấy nhưng em cần có thời gian, em ko muốn anh là người thay thế Lê Thái trong trái tim anh. Em ko thể ích kỷ bắt anh phải chờ đợi em vì thế anh đừng chờ đợi em nữa.

- Em đừng nói nữa. Dù em ko yêu anh thì cũng đừng ngăn cấm anh yêu em. Đối với anh thì chẳng có người nào thay thế được em trong trái tim của anh đâu. Nếu em cần thời gian thì anh sẽ cho em thời gian. 1 năm, 2 năm hay 10 năm thì anh vẫn chờ em. – Thanh Tùng gào lên như muốn cả thế giới này biết rằng hắn yêu nó đến như thế nào.

- Nếu như cả đời này em cũng chẳng thể quên được anh ấy thì sao? – Giọng nó nghẹn lại, nó thật sự ko muốn nhìn thấy Thanh Tùng vì nó mà đau khổ.

- Nếu như thế thì anh cũng vẫn sẽ chờ em. Người ta thường nói mối tình đầu là mối tình đẹp nhất nhưng mối tình cuối mới là mối tình bất diệt. Anh tin là mối tình cuối cùng của em là anh, anh sẽ làm cho em yêu anh. – Hắn nhìn nó nói một câu như khẳng định điều đó là tất yếu.

Dường như những lời nói của Thanh Tùng làm nó càng cảm thấy áp lực hơn. Nó càng muốn trốn tránh tình cảm này của hắn thì hắn lại càng hung hăng tiến tới.

Có lẽ cần có một cuộc nói chuyện để kết thúc tất cả những vòng luẩn quẩn đang vây quanh nó, Lê Thái và Thanh Tùng.

Hôm nay nó nhận chuyến công tác với công ty của Lê Thái, địa điểm xây dựng khách sạn lần này ở Cát Bà. Chuyến đi chỉ có nó và anh, đây cũng là cơ hội để nó và anh giải quyết những tình cảm vương vấn của cả hai.

- Công việc nói chung là đã ổn định rồi. Hôm nay chúng ta sẽ được xả hơi 1 ngày trước khi trở về Hà Nội, em có muốn đi đâu ko? – Lê Thái hỏi nó khi cả hai đang ăn sáng.

- Em ko muốn đi đâu cả. Chúng ta tìm nơi nào đó yên tĩnh để nói chuyện được ko? – Nó đề nghị khi anh hỏi ý kiến.

Anh ngỡ ngàng khi thấy nó đề nghị như thế, trong lòng cảm giác như sau cuộc nói chuyện này nó và anh sẽ chính thức đi về hai hướng khác nhau. Có lẽ nào duyên tình của anh và nó đến đây sẽ kết thúc ko?

Nó cần cho bản thân mình một cơ hội nữa, cần phải công bằng với Thanh Tùng hơn. Nó nợ hắn một tấm chân tình mà có lẽ cả đời này nó sẽ ko bao giờ trả hết được.

Nó và anh yên vị trong một quán cafe khá yên tĩnh. Mùa này là mùa nghỉ nên nơi này khá đông khách du lịch. Ngày xưa nó thường thích những nơi đông vui như thế, nhưng từ khi chia tay anh 3 năm trước thì tính tình của nó dường như trầm lắng hơn. Nó thường tránh xa những nơi đông đúc, để một mình ngồi gặm nhấm những ký ức của mình.

- Có chuyện gì đúng ko em? Hôm nay em thật lạ giống hệt như ngày em xa anh của 3 năm trước. – Anh vội vàng hỏi nó khi trong lòng luôn có linh cảm ko lành.

Nó bắt đầu câu chuyện với anh bằng một câu chuyện khác. Câu chuyện mà nhân vật chính là Thạch Thảo, nhưng dường như anh ko biết nhân vật đó là ai.

Anh ngồi lắng nghe câu chuyện của nó, ko xen ngang, ko hỏi nhân vật nó đang nhắc đến là ai. Và khi câu chuyện đó kết thúc thì anh chợt nhận ra cái nhân vật chính ấy sao mà giống với một người, một người mà dường như thật thân quen với anh.

Đưa đôi mắt ngỡ ngàng nhìn nó, anh ko thể cất lên lời nào mà cũng chẳng biết phải nói gì khi sự thật nó quá đau đớn và phũ phàng.

- Đây chính là câu chuyện mà em được nghe từ chị Thạch Thảo đấy anh ạ. Giống như một câu chuyện ko có thật đúng ko anh? Vậy mà nó lại diễn ra ngay trong gia đình của anh, diễn ra trong cuộc sống của anh mà anh ko hề hay biết. – Nó nhìn anh đưa ra một lời khẳng định rằng những gì anh đang suy nghĩ là đúng.

- Có lẽ anh đã biết vì sao em kể lại chuyện này cho anh nghe đúng ko? Vì em muốn để anh biết cuộc sống của chị ấy như thế nào, để anh có một quyết định sáng suốt nhất cho cuộc hôn nhân của anh, để bé Bông sẽ lại có mẹ ôm ấp trong vòng tay và quan trọng hơn là để nhìn thấy anh được hạnh phúc. – Nó thấy anh bất ngờ ko nói được lời nào mà tiếp lời.

Thêm một lần nữa nó đẩy anh ra xa khỏi nó. Có lẽ kiếp này nó và anh có duyên nhưng ko có phận.

Người ta thường nói rằng: Yêu – là khiến cho người mình yêu được hạnh phúc. Để làm được như những lời nói đó quả thật rất đau. Như nó của hiện tại, từng câu từng chữ như những chiếc kim đâm sâu vào trái tim vốn đã rỉ máu của nó.

- Anh vẫn luôn nghĩ rằng anh đã làm hết sức mình để cô ấy có thể được hạnh phúc nhưng hình như anh đã sai lầm. Thêm một lần nữa anh làm khổ người con gái đã vì anh mà hi sinh rất nhiều, thêm một lần nữa anh lại nợ cô ấy một lời xin lỗi. Anh có phải là thằng đàn ông ******** ko? – Giọng anh nghẹn ngào, khóe mắt anh long lanh những giọt nước như chỉ chờ một cái chớp mắt những giọt nước ấy sẽ rơi xuống.

Nếu nhìn ở một góc độ nào đấy thì anh đúng là một thằng đàn ông ********. Một thằng đàn ông mà chẳng thể bảo vệ được vợ con mình, chẳng thể cho con mình một gia đình hạnh phúc thì dù có thành công trên thương trường đến mấy cũng chỉ là một thằng đàn ông thất bại mà thôi.

- Để bù đắp lại cho chị ấy và bé Bông thì vẫn chưa muộn đâu anh. Những điều này chị ấy dấu anh để âm thầm chịu đựng một mình vì thế hãy rút kinh nghiệm đừng để chuyện này sảy ra thêm một lần nữa anh nhé. Đôi khi con người ta ko chỉ sống với nhau vì cái tình mà còn vì cái nghĩa nữa anh ạ. – Có lẽ những lời này nó ko chỉ nói với anh mà còn nói với cả chính bản thân mình nữa.

Thời gian là liều thuốc tốt nhất xóa nhòa mọi nỗi đau. Nó tin rồi đây anh sẽ tìm được hạnh phúc của mình bên gia đình nhỏ đấy yêu thương ấy và cả nó cũng thế. Ở một nơi nào đó trên trái đất này chắc chắn sẽ có một người sinh ra để dành cho nó.

Anh đã sai một lần, anh ko thể sai thêm lần nữa. Hai người con gái quan trọng nhất đời anh nhưng anh lại làm cả hai người ấy rơi lệ vì anh. Cuộc sống này vốn dĩ đã quá ưu ái cho anh rồi, anh còn đòi hỏi gì thêm nữa đây?

- Anh sẽ bù đắp cho mẹ con cô ấy nhưng còn em thì sao? Em có thể quên anh mà đến bên người khác ko? – Anh đã có câu trả lời cho tương lai của mình, nhưng anh còn phân vân ko biết nó sẽ như thế nào?

Dù chẳng thể cùng nhau bước chung một con đường nhưng anh cũng muốn nhìn thấy nó được hưởng hạnh phúc.

- Hãy mở trái tim để cho Thanh Tùng một cơ hội được ko em? Anh biết mình chẳng có tư cách gì đề nghị em những lời như thế nhưng chỉ khi em hạnh phúc thì anh mới cảm thấy tội lỗi mình gây ra với em được vơi đi. – Anh nhìn nó đề nghị.

Anh ko có đủ bao dung để chúc cho nó hạnh phúc, nhưng anh muốn nhìn thấy nó mỉm cười nụ cười mà anh đã vô tình cướp đi bao nhiêu năm qua. Và có lẽ Thanh Tùng xứng đáng với tình yêu của nó hơn anh.

- Chuyện này em sẽ suy nghĩ thêm còn bây giờ anh nên trở về đi mẹ con chị ấy đang đợi anh đấy. Chúc gia đình anh sẽ thật hạnh phúc. – Nó thành tâm chúc phúc cho anh, kết thúc câu nói cũng là lúc nó quay mặt bước đi để giọt nước mắt cuối cùng lăn cho cuộc tình này chảy vào trong tim.

Có lẽ tất cả nên quay trở về thời điểm 11 năm về trước. Anh ko xuất hiện ở sân bay, ko xuất hiện ở Pháp thì cuộc đời nó và anh đã ko chạm nhau để rồi lại xa nhau như ngày hôm nay.

Nhìn bóng nó khuất dần, lòng anh càng nặng trĩu. Hạnh phúc của anh đang ở trong tầm tay của anh nhưng còn nó thì sao? Có khi nào nó cứ bước lẻ loi như thế trên con đường dài phía trước hay ko?

Nó lang thang dọc bờ biển Cát Bà cho đến khi hoàng hôn buông xuống. Chẳng biết nó đã đi bao nhiêu vòng quanh bờ cát này mà ko muốn dừng lại. Nó sợ rằng một khi mình dừng lại sẽ bị lạc vào trong dòng đời trôi nhanh như một cơn lũ ngoài kia. Nhìn ánh mặt trời ấm áp dần tắt nó nhấc điện thoại:

- Anh ra Cát Bà đón em nhé! – Chỉ một câu vẻn vẹn như thế rồi nó tắt điện thoại, ko cần biết đầu dây bên kia có đồng ý hay ko?

Chia tay ko phải là kết thúc mà là bắt đầu một mối quan hệ mới. Nó cần cho mình và cho cả người ấy một cơ hội. Nó cần hắn cũng như hắn cần nó vậy.

Có những nối đau của tình yêu mà thời gian ko thể xóa nhòa nó để lại trong nụ cười những vết sẹo ko bao giờ lành hẳn. Câu nói của ai đó cứ văng vẳng bên tai nó, nó ko biết rằng có một ngày nào đó nó sẽ tìm lại được một Tuệ Minh của tuổi 17 đầy mơ mộng và yêu đời hay ko? Nhưng nó tin rằng có một người luôn đồng hành cùng nó để tìm lại những điều đó.

Đáp máy bay đến Cát Bà theo yêu cầu của nó, hắn thấy nó lang thang trên bờ cát trắng. Nhìn bóng dáng lẻ loi của nó trước ko gian rộng lớn này hắn chỉ muốn ôm nó vào lòng. Từ từ tiến về phía nó, hắn vòng tay ôm nó từ phía sau, cằm tì nhẹ lên đầu nó giọng nói nhẹ như làn gió thoảng qua.

- Hãy để anh cũng nhìn về một hướng cùng em, hãy để đôi chân anh bước cũng em trên con đường dài, hãy để vòng tay anh sưởi ấm cho em trong những ngày đông giá lạnh và hãy tựa vào vai anh nếu như em cảm thấy mệt mỏi.

Lời của hắn nhẹ nhàng như thế thôi nhưng lại đi sâu vào trái tim nó. Lần đầu tiên sau những lời nói của Lê Thái làm con tim nó lại đập rộn ràng. Nó ko muốn trốn tránh nhưng nó cần xác định lại tình cảm của mình.

- Thanh Tùng, hãy cho em thời gian để chấp nhận anh. Em ko biết thời gian đó là bao lâu nhưng chỉ cần anh còn yêu em thì một ngày nào đó em sẽ thuộc về anh. – Nó xoay người để nhìn sâu vào trong mắt hắn.

Hắn nhìn nó gật đầu đáp lại:

- Được, anh sẽ cho em thời gian, dù là bao lâu anh cũng sẽ chờ em.

The end

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ