XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Láng giềng hắc ám(Hàng xóm hắc ám) - trang 10

Chương 55: Lời nói buồn nôn thất bại và chuyện đi ngủ 1

Trang Hôn Hiểu này, đến một câu ngọt ngào cũng không biết nói, không hiểu sao ngốc nghếch thế.

Có điều, thấy ngày thứ ba quen nhau anh đã bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai của chúng tôi, thôi thì bỏ qua đi vậy.

“Được rồi, về thay quần áo đi.” Tôi nói với vẻ không bằng lòng, muốn băng qua anh để sắp xếp lại phòng tắm.

Nhưng anh chắn trước mặt, không nhúch nhích.

Tôi nhìn anh hỏi dò, nhưng lại phát hiện ra tia lạ thường.

Ánh mắt anh không hài hước như mọi ngày, mà nghiêm túc bình tĩnh: “Chúc Thảo Nhĩ, anh luôn muốn hỏi em một vấn đề.”

Thấy dáng vẻ anh như vậy, tôi có chút căng thẳng: “Vấn đề gì?”

“Trong lòng em, rốt cuộc anh là gì của em?”

Trang Hôn Hiểu nhìn sâu vào mắt tôi. Đôi mắt đó, đen nhánh, sâu sắc, lông mày dài che phủ, dưới ánh đèn mông lung, ruộm một màu vàng kim.

Tôi nhẹ nhàng nói: “Anh, Trang Hôn Hiểu, bây giờ là bạn trai em, không lâu sau nữa chính là chồng em, tương lai là cha của các con em.”

Anh chầm chậm nhắm mắt, lại mở ra, khóe miệng hơi động đậy…… đó là nụ cười mãn nguyện.

“Nói như vậy, em nên hy vọng quan hệ của chúng ta có thể tiến thêm một bước chứ.” Trang Hôn Hiểu hỏi.

Tôi không thể phủ nhận, chỉ có thể nói: “Em cảm thấy vẫn chưa phải lúc.”

Trang Hôn Hiểu cúp mi mắt, nhìn nước đầy dưới nền nhà, đột nhiên đi ra.

Người ra sao nói đi liền đi nhỉ? Lẽ nào giận rồi?

Tôi bối rối không biết phải làm sao, chỉ nhún nhún vai, kệ anh. Nghĩ tới đây, liền đi lấy đồ tắm để thay, cho nước vào bồn.

Tắm khoảng 1 tiếng, da tay đều nhăn cả lại, tôi mới lưu luyến không rời mà đứng lên, lấy khăn bông vừa lau tóc vừa bước vào phòng ngủ.

Ai ngờ vừa nhìn, trong phòng tối om, có một người nằm trên giường, tôi hãi suýt chút hét to.

“Là anh.” Trang Hôn Hiểu bật đèn.

Tôi vội vàng vuốt ngực, oán giận nói: “Anh không có việc nằm trên giường em làm gì? Hại người ta sợ chết!”

“Ngủ cùng em.” Anh nói.

Tôi vốn dĩ không để ý, nhưng thần sắc của Trang Hôn Hiểu rất nghiêm túc, hơn nữa, anh mặc áo ngủ dài, còn mang chăn gối màu đen của mình.

Tôi vuốt vuốt cổ họng hơi khô, nói nhỏ: “Vì sao…. muốn ngủ cùng em?”

“Vốn dĩ không chỉ là ngủ cùng, nhưng em chưa sẵn sàng, vậy chúng ta hãy cứ tiến hành theo tuần tự vậy.” Nói xong, Trang Hôn Hiểu phủi phủi giường, nói: “Tới đây, trước tiên hãy cứ quen với cảm giác anh nằm cạnh em.”

“Tóc …… Tóc em còn ướt.” Tôi lúng túng, đi tới trước bàn trang điểm, ngồi xuống, lấy máy sấy tóc sấy loạn xì ngậu.

Làm thế nào? Tôi hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý, Trang Hôn Hiểu này, lần nào cũng không thèm xuất bài theo thông thường, khiến tôi tâm hoảng ý loạn. [ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]

Lẽ nào phải chấp nhận? Tuy bình thường có thể nói chuyện tùy tiện với anh, nhưng nằm ngủ trên giường đối với tôi mà nói, hệ số độ khó vẫn khá lớn.

Hoặc từ chối? Nhưng rõ ràng nói đã chấp nhận anh ấy, cự tuyệt há chẳng thể hiện lời nói không thực lòng.

Rốt cuộc nên trả lời thế nào?

Quá tập trung suy nghĩ, nhưng không phát hiện ra tóc vô tình bị sấy lung tung cả lên, giống như tượng trưng… tượng trưng cho đầu óc hỗn loạn của tôi.

Lúc này, Trang Hôn Hiểu đến sau tôi, cầm máy sấy tóc trên tay tôi, sấy tóc cho tôi.

Gió ấm ấm, quanh quẩn trên đỉnh đầu, dần dần hong khô tóc. Mà tay của Hôn Hiểu nhẹ nhàng cào giữa những sợi tóc, mang tới sự dễ chịu quen thuộc. Anh ở ngay sau tôi, đứng rất gần, nhè nhẹ dán vào người, tôi cảm nhận được mỗi một động tác nhỏ của anh, có cảm giác an toàn khó nói.

Tôi nhắm mắt, lặng lẽ hưởng thụ, cho tới khi âm thanh máy sấy tóc dừng hẳn.

Hôn Hiểu vuốt vuốt tóc tôi, mãn nguyện nói: “Rất tuyệt, vừa đen vừa mượt, chú ý bảo vệ, em thật không dễ dàng có được một ưu điểm.”

Tôi liếc anh một cái: “Em khuyết điểm đầy mình, vậy anh việc gì còn ở cạnh em?”

“ Anh trúng tà.” Hôn Hiểu khom người, hôn lên đỉnh đầu tôi một cái, nhẹ nhàng nói: “Anh trúng tà của em.”

Nói xong, hai chúng tôi nhìn nhau trong gương.

Ba giây sau……

“Hôn Hiểu, anh nổi da gà à?” Tôi hỏi.

“Trên thực tế, đã nổi da gà lần thứ 2 rồi.” Anh lặng lẽ trả lời.

“Sau này đừng nói những lời buồn nôn thế nữa, hai chúng ta không thích hợp.” Tôi đề nghị.

Anh ngẩng đầu, lặng lẽ tán thành.

Chương 56: Lời nói buồn nôn thất bại và chuyện đi ngủ 2

Sau khi Hôn Hiểu sấy tóc cho tôi, nói lời buồn nôn không thành công, tôi quyết định ngủ cùng anh ấy.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vì tôi không lấy ra được lý do phản đối.

Thế là, tôi nằm cạnh anh, đồng thời giao hẹn 3 chương.

“Buổi tối không được ngáy, không được nghiến răng, không được nói mớ.”

“Tự mình đắp chăn mình.”

“Không được đánh úp em, còn nữa…”

“Ngủ đi.” Trang Hôn Hiểu nhìn tôi lạnh nhạt, quay lưng về phía tôi.

Tôi đành nuốt những lời chưa nói hết xuống.

Xem ra, quả thật là mình nghĩ nhiều rồi, Hôn Hiểu thực sự chỉ muốn ngủ.

Tôi thở phào, cũng nằm quay lưng vềphía anh, tắt đèn.

Trong căn phòng tối om lặng lẽ, chỉ còn lại tiếng thở của hai chúng tôi.

Ánh đèn ngoài kia xuyên qua rèm cửa, tạo thành quầng sáng kỳ lạ, trượt dần dần trên tường.

Tôi nhìn ánh sáng di chuyển, dần dần nhắm mắt.

Nhưng, eo đột nhiên thít lại … Hôn Hiểu quay người ôm tôi vào lòng.

Tôi ngạc nhiên, đang định phản đối, anh lại nhẹ giọng nói: “Đừng cử động, anh chỉ muốn ôm em ngủ thôi.”

Tôi ngừng lại, để Hôn Hiểu ôm như vậy. Cả phần lưng dán chặt vào ngực anh, không có chút khoảng trống. Nhịp đập trái tim anh tiếp tục vang tới, truyền đến tim tôi dù cách lớp vải dày. Từng nhịp từng nhịp, rất có quy luật, tôi yên lặng lắng nghe.

Căn phòng trở lại tĩnh lặng.

Đột nhiên …

“Trang Hôn Hiểu, anh… nói lời không giữ lời.”

“… Sao thế?’

“Anh đã nói chỉ ngủ thôi mà.”

“Chúng ta vốn dĩ chỉ ngủ còn gì.”

“Vậy tay của anh sao có thể đặt lung tung?”

“Nó bị lạc đường.”

“……”

Chỉ nghe thấy tiếng rít khẽ đau, đèn bật lên, căn phòng rực sáng. Hôn Hiểu nắm chặt tay mình, giận dữ nhìn tôi: “Chúc Thảo Nhĩ, em dám đâm anh!”

“Tại anh mưu đồ gây rối trước! Em chỉ tự vệ.”

Hôn Hiểu nhìn tôi, ánh mắt sẫm lại.

Lại đang định mưu đồ quỷ gì đây? Tôi vội vàng xuống giường, lùi lại phía tường, giơ kim thêu trên tay chỉ anh, uy hiếp: “Đừng qua đây, nếu không em sẽ không khách khí đâu!”

Hôn Hiểu vốn định bước tới tóm tôi, nhưng nhìn cái kim sáng loáng, không chừng còn dính máu mình, do dự một chút, dừng bước, nhíu mày nói: “Em lại có thể giấu thứ này trong gối ư?”

Tôi cây ngay không sợ chết đứng: “Để anh chuẩn bị biện pháp, còn em không thể chuẩn bị kim ư?”

“Em chuẩn bị khi nào?” Hôn Hiểu hỏi tôi

“Chính là tối hôm anh kéo em vào trong nhà cưỡng hôn,” Tôi cầm cái kim, không buông tay: “Khi đó em đã nghĩ, người đàn ông này kích động như vậy, tuyệt đối có một ngày sẽ bộc phát thú tính, nhất định phải chuẩn bị trước.”
Nói xong, tôi mặc kệ ánh mắt nổi nóng ngấm ngầm của anh, bổ sung thêm: “Sự thật chứng minh, em hoàn toàn dự kiến trước được.”

Cứ như thế, chúng tôi mắt sáng ngời nhìn đối phương.

Rất lâu sau, anh ấy cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Anh về ngủ.”

Oái, anh ấy chịu thua ư? Tôi nhìn bóng dáng Hôn Hiểu, kinh ngạc hồi lâu, cuối cùng ra kết luận, tiểu tử này, hồi nhỏ tuyệt đối từng bị kim đâm qua, thậm chí phần bị đâm vẫn nhắc bản thân nhớ tới.

Chương 57: Lời nói buồn nôn thất bại và chuyện đi ngủ 3

Sau đó, mặc kệ Hôn Hiểu bảo đảm thế nào, tôi cũng không đồng ý ngủ cùng anh.

Vốn dĩ người ta dẫn sói vào phòng đã đủ ngốc rồi, tôi còn để 1 con sói lên giường, đây thực sự là ngốc hết chỗ nói.

Sau bao lần bị tôi từ chối, Hôn Hiểu cũng không đề cập nữa, mọi người bình yên vô sự, mỗi ngày ăn cơm, đấu khẩu, cãi nhau, còn có --- xem phim.

Đương nhiên, xét thấy cả hai chúng tôi đều là quái nhân không có tế bào lãng mạn, cảm giác ngồi thẳng trong rạp chiếu phim quá mệt, liền quyết định tối thứ 5 hàng tuần thuê đĩa về xem.

Phim hôm nay do Hôn Hiểu quyết định, tôi thấy anh ấy thuê về hai phim, đột nhiên bị dọa cho toát mồ hôi: “Ối trời? Sao là phim kinh dị?”

“Kinh điển đấy, đừng nói nữa, nhanh ngồi xuống xem đi em.” Anh bắt đầu bật lên.

“Em …. Em không dám xem, mình anh thưởng thức đi.”

Tôi nói xong liền trốn trong phòng ngủ, bị anh ấy tóm lại, ấn lên ghế sô fa: “Lần trước chẳng phải em còn ép anh xem hoạt hình Walt Disney, lẽ nào không cho anh có qua có lại mới toại lòng nhau? Nhanh ngồi xuống!”

Anh ôm chặt tôi, khiến tôi không thể cử động được, chỉ có thể yên lặng chịu đựng bị lăng trì.

Xem một lúc, không khí càng lúc càng u ám, tôi không thể không nhắm mắt lại.

Nhưng đáng ghét là, Hôn Hiểu không chỉ bắt tắt đèn, còn bật tiếng to, lúc là tiếng mèo kêu thảm thiết, lúc lại là âm thanh kỳ dị “khanh khách khanh khách”, toàn thân tôi đựng đứng lông tơ.

“Không sao, ma đi rồi, có thể xem.” Hôn Hiểu nói,

“Cuối cùng cũng đi rồi.”

Tôi thở phào, mở mắt, nhưng thình lình phát hiện một con ma miệng đầy máu đang trèo xuống lầu trong phim!

Mắt cô ta giống như đang nhìn tôi chăm chú!

“Aaa!” Tôi hét to “Hôn Hiểu, em hận anh!”

Hôn Hiểu lại thích thú nhìn tôi rồi cười.

Tôi nổi điên lên, lấy đĩa ra, ném vào người anh: “Đi ra! Còn nữa, sáng mai tự anh giải quyết bữa sáng!”

“Được được được, anh đi!” Hôn Hiểu cầm lấy, mở cửa, đang định đi ra, lại quay người cười: “Cẩn thận tối nay con ma nữ đó tới tìm em đấy.”

“Trang Hôn Hiểu!” Tôi ra sức ném cái đệm dựa vào anh, nhưng người ta trốn nhanh quá, đã kịp đóng cửa rồi.

Cái đệm dựa vô tội chỉ có thể rơi xuống đất.

Bị dọa sợ quá, tôi cũng không dám làm gì khác, chỉ có thể lên giường ngủ sớm. Ai ngờ đang rửa mặt, đèn đột nhiên tắt.

Xung quanh một màu tối, tôi đứng yên tại chỗ, tai chỉ nghe thấy âm thanh “khanh khách khanh khách”,sống lưng ớn lạnh, dường như có ai đang nhìn tôi chằm chằm.

Lẽ nào … ma nữ miệng đầy máu đó!

Tôi hét to một tiếng, mặc kệ tất cả chạy tới trước cửa nhà Hôn Hiểu, ra sức gõ cửa, chỉ cảm thấy đằng sau luôn có ma nữ đó đi theo, muốn bắt lấy tôi.

Cuối cùng cửa cũng mở, Hôn Hiểu vẻ mặt đầy hoài nghi: “Em làm gì thế?”

Nhìn thấy anh, tôi kích động tới mức không từ nào thể hiện được, vội vàng kéo tay anh, mãi một lúc lâu mới nói: “Mất điện rồi.”

Anh nhìn bộ dạng tôi, lập tức hiểu ra, cười khẽ: “Chúc Thảo Nhĩ, hóa ra em sợ ma.”

Chương 58:Có kẻ cơ hội 1

“Em không sợ ma, chỉ sợ tối.” Tôi giải thích. Có điều, trời biết sợ ma và sợ tối có gì khác nhau.

“Còn nói không sợ, em …” Nói tới đây, Hôn Hiểu đột nhiên nhìn sau tôi, sắc mặt khác thường, giống như nhìn thấy thứ gì bẩn thỉu, anh nói khẽ: “Chúc Thảo Nhĩ, em nhìn đằng sau em đi.”

“Aaa!” Tôi bị dọa sợ tới nỗi bổ nhào vào lòng anh, toàn thân run rẩy, nói năng lung tung cả: “Đừng bắt tôi, bắt anh ấy, anh ấy là đàn ông, cô bắt đi làm gì cũng được mà!”

Hét một lúc lâu, phát hiện xung quanh chẳng phản ứng gì, tôi từ từ ngẩng đầu, thấy Hôn Hiểu cố nén cười, “Chúc Thảo Nhĩ,” Anh nói: “Thời khắc quan trọng em thực sự rất biết bán đứng người khác.”

Lại bị lừa rồi! Tôi tức tới nỗi nổi gân xanh, trợn mắt nhìn Hôn Hiểu, trong mắt có lửa, chỉ muốn thiêu chết anh ấy.

“Sao, anh vừa đắc tội em à? Hôn Hiểu xua xua tay: “Vậy về đi.” Nói xong liền định đóng cửa.

Tôn nghiêm là thứ không có giá trị trong từ điển của Chúc Thảo Nhĩ tôi.

Tôi vội vàng chạy vào trong phòng anh.

“Không về nữa?” Anh trêu: “Chắc không phải em lo anh sợ ma, vì vậy mới tốt bụng ở bên anh chứ.”

Tôi nắm chặt tay, cắn răng cắn lợi, hết sức kiềm chế không kích động mà cắn anh,

“Được rồi, điện ở đây cũng không biết cắt bao lâu, ngủ đi.” Anh lấy chăn mới trong tủ đưa cho tôi.

Ngủ?!
Tôi cảnh giác, lập tức nói: “Ngủ chẳng thú vị gì, dù sao nhà anh cũng có đèn pin, chúng ta chơi tú lơ khơ đi.”

“Chơi lơ khơ,” Hôn Hiểu nghĩ chút, gật đầu tán thành: “Được, ai thua thì cởi quần áo.”

“……”

“Xem ra chắc em tán thành việc đi ngủ hơn.” Hôn Hiểu nói xong liền cất bước đi.

Tôi lập tức níu áo anh, vội vàng hỏi: “Anh đi đâu?”

“Đánh răng, rửa mặt.” Anh trêu chọc: “Lẽ nào em muốn đi cùng anh?”

“Chúc Thảo Nhĩ, em thực sự vào nhà tắm cùng anh à.” Hôn Hiểu nhìn tôi, ánh mắt “anh phục em rồi đấy.”

“Nói ít thôi, nhanh làm đi.” Tôi nói lớn.

“Em kéo áo anh thế, anh khom người sao được?”

Tôi buông lỏng tay một cách không tình nguyện, nhưng vẫn kéo góc áo anh.

“Chúc Thảo Nhĩ, em thật nhát gan.” Hôn Hiểu lắc lắc đầu.

“Cần anh quản đấy!”

Cuối cùng, Hôn Hiểu cũng đánh răng rửa mặt xong, tôi nhắm mắt theo đuôi anh vào phòng ngủ.

“Em muốn ngủ chỗ nào?” Anh chỉ giường: “Bên trái hay bên phải?”

“Em… không buồn ngủ.” Tôi gượng cười.

Lên giường của một con sói, là việc duy nhất khờ hơn cả để một con sói lên giường.

Đợi não tôi xuống nước rồi nói đi

“Em không buồn ngủ, thì một mình ngồi chơi. Anh đi ngủ trước.” Hôn Hiểu nằm xuống, quay lưng về phía tôi, đắp chăn, nhắm mắt.

Tôi nhìn xung quanh, tối đen, chỉ có thể lờ mờ thấy bóng dáng đồ dùng trong nhà, giống như con quái thú to lớn,

Gió lạnh bắt đầu thổi, thổi lay động tấm rèm, từng chút từng chút, nhìn ra xa, dường như có người nằm bò ở đó.

Tôi đã bị dọa tới mức vỡ gan rồi, chỉ cảm thấy trận gió âm u, ma lay động.

Mặc kệ, não xuống nước thì xuống nước, thất thân còn hơn là bị dọa tới mức thất thần.

Quyết định xong, tôi vội vàng leo lên giường, nằm xuống, cuộn tròn.

Không biết có phải là ảo giác không, tôi cơ hồ nghe thấy tiếng cười khẽ đằng sau.

“Hôn Hiểu” Tôi nhíu mày, hỏi: “Là anh cười à?”

“Đừng sợ,” Hôn Hiểu nói khẽ: “Anh ở đây.”
Không biết thế nào, nghe tiếng anh, tôi đột nhiên yên tâm hẳn. Chỉ cảm thấy, đằng sau rất an toàn, thần kinh căng thẳng cũng dần dần dịu đi.

Tối đó, Hôn Hiểu không chạm vào tôi, chỉ yên tĩnh nằm ngủ phía sau.

Nhưng, sáng ngày thứ hai vừa dậy, xảy ra chuyện… khi mở mắt, Hôn Hiểu đã tỉnh, đang một tay gãi đầu, mỉm cười nhìn tôi.

“Anh… làm gì mà nhìn em thế?” Tôi có chút mắc cỡ.

“Thảo Nhĩ,” Anh khẽ gọi tên tôi.

“hả?” tim tôi bắt đầu tăng nhịp.

“mặt em dầu thật đấy.”

“……”

Chương 59:Có kẻ cơ hội 2

“Buổi tối anh muốn ăn gì? Thịt bò xào rau, hay thịt xào mơ khô?” Trong siêu thị, tôi vừa đẩy xe chở đồ vừa hỏi Hôn Hiểu bên cạnh.

Anh suy nghĩ nghiêm túc hồi lâu, cuối cùng cũng ra quyết định: “Cả hai đi, ngoài ra thêm canh đậu phụ, và rau cần xào, đúng rồi, thêm tôm hùm nữa.”

Tôi thở dài, lẽ nào anh ấy nghe không ra tôi dùng là câu hỏi lựa chọn?
Đang chuẩn bị tới khu hải sản, Hôn Hiểu không biết nhìn thấy cái gì, kéo tôi sang khu đồ dùng trên giường, chỉ 1 cái gối hỏi: “Cái này thế nào?”

“Được.” Tôi cầm lên, vuốt nhẹ “Nhưng hoa văn này đối với anh mà nói có hơi nữ tính không?”

“Vốn định mua cho em mà.”

“Mua cho em? Sao mua cho em?”

“Chẳng phải em chê màu sắc gối anh quá sẫm? Vậy thì mua cái em thích.”

“Đợi chút,” Tôi mông lung: “Hai cái này có liên quan gì? Bản thân em có gối rồi.”

“Lẽ nào mỗi tối em đều muốn ôm gối sang ngủ? Phiền lắm.”

“Vì sao phải qua nhà anh ngủ?” Tôi không hiểu.

“Vậy thì ngủ nhà em là được rồi, buổi tối anh qua.”

Tôi dừng xe chở đồ, nghiêm túc nhìn anh: “Trang Hôn Hiểu, buổi tối chúng ta ai ngủ giường người đó.”

“Tối qua chẳng phải em ngủ rất ngon ư?” Hôn Hiểu hỏi.

“Như thế không sai, nhưng tối qua là ngoài ý muốn.”

“Em nói, em lợi dụng anh?”

“Không phải như thế.”

“Không sai,” Anh gật đầu, “Em đã lợi dụng anh.”

“Em không có!” Tôi vội vàng giải thích.

“Hóa ra, lên giường rồi thì em không giữ lời.” Hôn Hiểu tiếp tục tố cáo, giọng nói rõ ràng, thu hút sự chú ý của khách qua lại, mọi người đều dừng lại, giả bộ chọn hàng, ánh mắt thì nhìn chúng tôi. Trong đó có một bà mặt đầy nếp nhăn cố tình bật to máy trợ tính. [ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]

Mất mặt quá!

Tôi vội kéo anh, chạy xuống tầng 1

“Anh làm gì mà nói to vậy?” Tôi oán giận nói.

“Vì đó là sự thật.” Anh bình tĩnh: “Em vứt bỏ anh.”

“Trang Hôn Hiểu, hình tượng của anh căn bản không thích hợp với việc giả vờ đáng thương.” Tôi cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: “Vì tất cả hành vi vừa nãy của anh, hủy món tôm hùm tối này, nếu anh còn có hành động bất lương, vậy thì đừng trách em hạ thủ món thịt bò xào rau.!”

Nghe lời, trán Hôn Hiểu tựa hồ hơi lay động, động tác rất nhẹ, như chưa từng xảy ra.

Cho dù thế nào, chiêu này cũng rất có hiệu quả, sau đó, anh ấy không còn đóng kịch giả khổ nữa.

Tôi mãn nguyện rồi, dần dần cũng quên việc này.

Chương 60: Có kẻ cơ hội 3

Tuy nói Hôn Hiểu có lúc thực sự rất đáng bị trừng phạt, nhưng không thể không phủ nhận gương mặt anh ấy thật đẹp trai.

Mỗi lần ra ngoài, rất nhiều phụ nữ rõ ràng hoặc ngấm ngầm thèm nhỏ rãi.

Mỗi lần thấy tình cảnh này, tôi đều lắc đầu thở dài.

Nông cạn, các chị em này, thực sự nông cạn, sao chỉ quan tâm gương mặt của đàn ông chứ.

Nên coi trọng những thứ ở trong, ví dụ, ngực của anh ấy.

Ở ngoài bị người ta chú ý không nói làm gì, nhưng đóa thủy tiên Hôn Hiểu này còn thu hút cả bướm hoa gần kề.

Bướm hoa là người, một người phụ nữ, sống ở tầng 10.

Bướm hoa là nickname khác của cô ta, do các bà các mẹ trong khu này đặt cho.

Bướm hoa tuy không đặc biệt xinh đẹp, nhưng có bộ dạng thướt tha. Nói như này, đàn ông thấy cô ta sẽ cảm thấy bản thân giống đàn ông, nhưng phụ nữ thấy cô ta lại cảm giác mình không phải phụ nữ. Cô ta thích đi giày cao gót 9cm, khi đi, thân hình mềm mại, yêu kiều khác thường. Khi nói chuyện với người khác, có ý như vô tình, đôi mắt ướt át nhìn bạn.

Nói chung, là một báu vật.

Đồng thời, cũng là một nhân vật.

Hoa bướm là người phụ nữ gia đình, ông chồng rất bận việc, thường đi công tác, thế là, hoa bướm rất rảnh. Có thể vì rảnh quá nên thường học hồng hạnh vượt tường, nghe nói đã có vài đôi vợ chồng tình cảm đằm thắm ly hôn vì cô ta.

Vì vậy, tuyệt đối là một nhân vật khiến cho sinh vật giống cái ở khu nhà này biến sắc.

Trang Hôn Hiểu mới chuyển tới vài ngày, cô ta đã thay đổi thái độ nhìn tôi như không nhìn thấy trước đây bằng việc rất nhiệt tình chào hỏi khi thường, còn hỏi thăm tình hình của Hôn Hiểu.

Sau này không biết nghe đâu thấy tôi và Hôn Hiểu sống chung, khi gặp tôi, cô ta lại có thái độ coi thường. Hai tay chống nạnh, mắt liếc xéo tôi một cái, mũi hừ một tiếng.

Nhưng nói thật, người đẹp đúng là người đẹp, cô ta dùng động tác nào cũng đẹp cả.

Có điều, tôi ngốc hơn cũng đoán ra, bướm hoa đã nhìn trúng Hôn Hiểu.

Vài lần, bướm hoa không màng mệt mỏi, leo 6 tầng gõ cửa nhà Hôn Hiểu, nói muốn cờ lê, búa, đinh.

Thật là, coi Trang Hôn Hiểu là thợ mộc à?

Nhưng tôi cũng không phải đèn thiếu dầu, vừa ngửi thấy hơi cô ta lập tức mở cửa, chen vào giữa hai người, phá vỡ không khí.

Vì thế, bướm hoa hận tôi tới tận tủy.

Nhưng có cách nào, đồng chí bướm hoa, đây chẳng phải cần ưu tiên người tới trước à.

Ban đầu tưởng đề phòng chu toàn, ai ngờ hôm đó, ăn cơm xong, tôi sai Hôn Hiểu xuống nhà mua đồ ăn vặt, bản thân không có việc, liền đứng trên ban công hóng gió.

Không bao lâu thì thấy Hôn Hiểu xách 1 túi đồ to trở về, đang định gọi anh, trong tầm mắt xuất hiện dáng người yểu điệu.

Nhìn chăm chú một chút, phát hiện là bướm hoa. Chỉ thấy cô ta băng lên trước, gọi Hôn Hiểu, nói vài câu, sau đó cười rúc rích, khiến tim tôi run rẩy, vội vàng chạy xuống lầu.

Chị gái đa tình, chị đều đánh dấu hoa, em vừa lơi lỏng, sao đã tranh thủ cơ hội rồi!

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ