Chương 25: Chí Chí bị ăn thịt rồi 1
Một chiếc kính màu café trên sống mũi cao thẳng, khuôn miệng góc cạnh luôn nhếch lên, phong thái đẹp đẽ, khí phách thanh cao, quý công tử nhanh nhẹn thấy việc nên làm không từ bỏ…… Quả nhiên chính là vị boss đó!
“Chúc tiểu thư, còn nhớ tôi không?” Anh nhắc tôi: “Liễu Bán Hạ”
Sao không nhớ chứ? Tôi vội ngẩn người gật đầu: “Anh cũng tới mua đồ?”
“Không có, tôi đi qua, thấy cô ở đây liền vào.” Liễu Bán Hạ mỉm cười: “Chúng ta qua quán café trước mặt ngồi chút đi.”
“Á? Có việc ư?” Tôi ngạc nhiên, gặp anh ta có 1 lần, hơn nữa, tôi cũng không phải đàn ông, sao anhh ta nhiệt tình thế nhỉ?
“Việc? À, đúng rồi, là có việc?” Liễu công tử nói, nụ cười trên mặt càng sâu hơn.
Vẫn chưa làm rõ chuyện ra sao, tôi liền bị anh ta lôi đến quán café ngồi.
“Chúc tiểu thư, xin nhận cho.” Liễu công tư đẩy hộp nữ trang vòng tay đã mở ra trước mặt tôi, trong đó đương nhiên chính là vòng tay mơ ước của tôi ….sự mê hoặc to lớn.
Tôi nuốt nước bọt, ra sức cố nhịn dục vọng cướp lấy, lắc lắc đầu: “Tôi không thể nhận.”
“Vì sao chứ?” Anh ta không hiểu.
Bởi vì mẹ tôi từng nói phải cẩn thận khi không dưng mà ân cần thì không gian lận cũng trộm cắp.
Lời vừa đến cửa miệng, lại thay đổi cho thuận tai: “Vì không công lao mà hưởng, sao tôi có thể tự nhiên nhận không đồ của anh?”
“Sao không công lao chứ.” Liễu công tử nói: “Tôi đang muốn cảm ơn cô đã giúp tôi giấu chuyện tôi và bạn trai đây.”
À, hóa ra là việc đó, nói ra, anh ta đúng nên cảm ơn tôi. Để không làm lộ việc anh ta và bạn trai, tôi liền nói dối mẹ là mình không có cảm giác với Liễu công tử. Mắt mở to nhìn con rùa vàng bay mất, mẹ tôi cực kỳ tức giận, cho rằng tôi cố ý làm khó, liền ném ra lời tàn nhẫn rằng chưa kết hôn thì không được về nhà.
Hại tôi có nhà không thể về, vậy, dùng vòng tay này để đền bù cũng coi như hợp lý nhỉ.
“Đúng rồi, anh và chàng trai tây lai hôm đó vẫn tốt chứ.” Tôi vừa hỏi vừa nghĩ lý do thuyết phục bản thân nhận cái vòng tay.
“Cô nói Daniel? Chúng tôi chia tay từ lâu rồi.”
“Hả? Sao thế được? Hai người rất hợp mà!” Tôi tiếc xót.
Liễu công tử cầm cốc café, uống một ngụm, tư thái tao nhã: “Vì tôi và anh ấy, đều không phải thật lòng”
Tôi trợn mắt nhìn anh ta.
Một loại dự cảm tăng lên trong lòng, vị Liễu công tử này, tuyệt không lương thiện.
Chúc Thảo Nhĩ, cẩn thận hơn.
“Có điều, bây giờ tôi tìm được một người mà tôi thực sự muốn nghiêm túc.” Giọng Liễu công tử dịu dàng: “Một người rất đáng để yêu.”
Vẫn còn biết đường trở về, tôi thở phào, chúc phúc: “Hy vọng hai người sẽ có kết quả tốt.”
“Nhưng,” Liễu công tử nhắm mắt: “Mấy ngày nay cậu ấy đều trốn tôi.”
“Lẽ nào anh ta không phải Gay?” Tôi khuyên: “Bỏ đi, hai người không cùng thế giới, có lẽ nên buông cậu ta, tìm cỏ thơm khác vậy.”
“Không,” Liễu công tử lắc lắc đầu: “Tôi nhìn ra, cậu ta có tình cảm với tôi, chỉ vì vài nguyên nhân nào đó, mới không muốn ở cùng tôi.”
“Hóa ra là như vậy.” Tôi thở nhẹ: “Xem ra rất nan giải.”
Liễu công tử chán nản: “Bây giờ cậu ta cứ trốn tránh tôi, không nghe điện thoại của tôi, không cho tôi tới cửa… Tôi thật không biết nên làm thế nào mới được.”
Tôi nghĩ rồi đề xuất: “Vậy anh có biết ai khá thân anh ta không, tìm một người ở giữa làm cầu nối, sẽ giải quyết được sự việc.”
“Chúc tiểu thử, tôi rất mừng vì suy nghĩ của tôi và cô giống nhau.” Liễu công tử ngẩng đầu, lóe chút ánh sáng nhàn nhạt trên thấu kính: “Vậy thì, xin cô hãygiúp tôi liên hệ với Nhã Dật.”
Chương 26: Chí Chí bị ăn thịt rồi 2
Nhã Dật? Cái gì Mộ…. ư!
Tôi giật mình kinh hãi.
Mộ Nhã Dật!
Mộ Nhị!
Người Liễu công tử thích là Mộ Nhị!
Trời nắng sét to!
“Anh …. Anh…. Anh anh anh ….” Quá kích động, tôi lắp bắp hồi lâu, cuối cùng mới nói: “Anh làm cho Mộ Nhị thành Gay rồi ư?!”
Tất cả đều rõ, chả trách hôm đó Mộ Nhị hỏi tôi vấn đề đó, hóa ra người anh ấy yêu không phải là yêu nữ, mà là yêu nam!
“Sao anh có thể hạ độc thủ chứ?!” Tôi che ngực.
Xong rồi, Mộ Nhị là đồ đệ được coi trọng của cha Chí Chí, sau này còn định trao vị trí chủ võ quán cho anh ấy, nếu việc này truyền ra, tư tưởng người luyện võ rất cổ hủ, nhất định sẽ dấy lên một trận phong ba!
Tôi vội vàng từ chối: “Không được, tôi không thể giúp anh! Xin lỗi, tôi đi trước đây!”
Vội vàng đứng dậy rời đi, may chưa lấy đồ hối lộ của anh ta, đã biết không gian lận thì cũng cướp của, không gian lận thì cũng cướp của mà!
Đang vui mừng, liền bị anh ta kéo tay lại, tôi quay đâu, cảnh cáo: “Ban ngày ban mặt, trời đất sáng sủa, anh định làm gì?”
Khóe miệng Liễu công tử nhếch lên, lộ ra nếp nhăn khi cười, sau đó anh ta lấy kinh xuống, chầm chậm nhìn thẳng vào tôi.
Tôi lập tức ngẩn ngơ chỗ cũ….. đôi mắt rất, rất, rất yêu quái.
Giống như ẩn giấu ma quỷ, tà ma, tà đạo, dụ dỗ người, tràn đầy sức mê hoặc.
Cứ ỳ ra nghiêng nghiêng người nhìn tôi.
“Chúc tiểu thư, cô bằng lòng giúp tôi chứ?”
Đôi mắt đen, như hoa đẹp mang độc dưới địangục khiến người ta không màng tất cả, chỉ nguyện nghe lời.
Tôi không kịp suy nghĩ, chỉ si mê nói: “Tôi bằng lòng.”
“Cám ơn nhiều nhé?” Anh ta đeo kính lên, trở lại hình tượng công tử thanh nhã cao quý: “Vậy tôi đợi tin tốt lành của Chúc tiểu thư.”
Nói xong, anh ta hôn mu bàn tay tôi, quay người, rồi rời đi.
Để lại tôi vẫn còn trong cơn choáng váng như trước.
Anh ta, là người hay là yêu?
Yêu pháp có lợi hại nữa, cũng có lúc mất hiệu lực, đợi qua vài ngày tôi lấy lại tinh thần, hối hận tới nỗi ruột cũng xanh. Lập tức đem trả vòng tay cho Liễu công tử, nhưng chưa qua vài giờ, anh lại kêu người mang tới, hơn nữa còn mang thêm một cái vòng chân cùng kiểu dáng.
Đây chẳng phải rõ ràng muốn trói chân tay tôi, chịu sự sắp xếp của anh ta ư?
Đúng là trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa. Liễu Bán Hạ, đến Trang Hôn Hiểu cũng vô lại như anh!
Đang nhìn hai món đồ mà rầu lòng, chuông cửa reo, tưởng Trang Hôn Hiểu, vội vàng luống cuống cất đồ đi, tránh bị anh ta truy vấn do ai tặng. Cất xong mới nghĩ ra, Trang Hôn Hiểu có lần nào không nghênh ngang tự tiện mở cửa vào, còn ngoan ngoãn ấn chuông cửa?
Mở cửa ra nhìn, hóa ra là Chí Chí.
Chỉ thấy cô ấy kéo vali hành lý, mặt trắng bệch, thần sắc bất định, trong lòng tôi lo lắng: “Cậu sao rồi?”
Cô ấy đi thẳng vào phòng, ấy túi to đồ ăn vặt trong tủ lạnh ra, ôm lên ghế sô fa ngồi ăn.
Hỏng bét, tôi việc giống như nhớ lần trước, sau khi chia tay Nhậm Chi Quang.
Xem ra lại xảy ra việc lớn nghiêm trọng như vậy.
“Rốt cuộc cậu làm sao?” Tôi dè dặt.
Chí Chí liên tục nhét miếng khoai tây vào mồm, mắt ngẩn ngơ, một lúc sau, mới nói: “Mình lỗ to rồi.”
Lỗ to rồi?
Tôi day huyệt thái dương, nghĩ lại lời cô ấy nói mấy hôm trước, đột nhiên hiểu ra: “Cậu và Hoa Thành lên giường rồi à!?”
Cô ấy gật gật đầu.
Tôi cướp miếng khoai tây, cũng bắt đầu liên tục nhét vào mồm.
Lần này lỗ to rồi.
Sau khi ăn xong cả túi to, tôi hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Chí Chí đưa miếng khoai tây vào mồm, “răng rắc”, nghe như cắn cổ ai đó.
Chương 27: Chí Chí bị ăn thịt rồi 3
Sự việc thế này.
Chính là ngày sau khi nói chuyện với tôi, Chí Chí ra ngoài mua đồ, bị xe của Hoa Thành ở dưới lầu nhà cô chặn lại.
Hoa Thành mở cửa xe, nói với Chí Chí: “Lên xe đi, anh đưa em đến một nơi, có liên quan tới em.”
Chí Chí không liếc anh, tiếp tục đi về phía trước.
Hoa Thành cũng không chịu thua, liền lái xe, lẽo đẽo theo sau, Chí Chí dừng, anh cũng dừng, Chí Chí đi, anh cũng đi.
Cuối cùng khiến Chí Chí trợn trừng mắt nhìn: “Anh cảm thấy đùa rất vui sao?”
Hoa Thành lặng lẽ nhìn cô: “Đối với em, từ trước đến giờ anh luôn nghiêm túc. Chí Chí, lên xe đi.”
Chí Chí ngớ ra, nghĩ ngợi, hãy cứ lên xe vậy.
Hoa Thành đưa cô đi rẽ tây rẽ đông, cuối cùng đến trước một nhà hàng, dường như có người đang làm lễ cưới, bên cạnh đỗ xe cô dâu, chất đống hoa hồng, cô dâu chú rể đứng trước cửa.
Nhìn rõ chú rể, mặt Chí Chí biến sắc.
Là Nhậm Chi Quang.
Anh ta kết hôn rồi.
Mặc bộ âu phục chỉnh tề, ôm cô dâu xinh xắn dịu dàng, trên mặt nở nụ cười mãn nguyện.
Chí Chí im lặng nhìn hồi lâu, kêu Hoa Thành lái xe.
Hai người không nói gì dọc đường.
Về tới nhà Chí Chí, Hoa Thành hỏi: “Em cho rằng anh rất đê tiện phải không.”
Chí Chí lạnh lùng, không nói năng.
Hoa Thành nhìn cô: “Từ trước đến nay anh đều là người như vậy, thích cái gì thì giành lấy. Không đạt được mục đích, thề không bỏ qua. Em có thể ghét anh, nhưng hy vọng em đừng nghĩ tới những việc vô dụng trước kia, còn nữa… mấy người vô dụng đó.”
Chí Chí đột nhiên mở miệng: “Tôi ghét anh, ghét vô cùng… vì thế,” Cô kéo Hoa Thành: “Tới nhà tôi đi.”
Chí Chí kéo Hoa Thành vào trong nhà mình, đẩy anh lên giường, nhào lên trên, không lâu sau, cà vạt, áo khoác, áo sơ mi, thắt lưng của Hoa Thành đều bị vứt xuống đất, đang lột quần, Chí Chí mới phát hiện Hoa Thành vẫn mặc kệ cô tàn phá bừa bãi trên thân thể anh, hoàn toàn không phối hợp.
Chí Chí lạnh lẽo nhìn anh: “Anh có là đàn ông không?”
Hoa Thành nói: “Anh sợ em hối hận.”
Chí Chí sát gần mặt anh, từng từ từng câu: “Tuyệt, không.”
Nghe lời, Hoa Thành cười khan, sau đó… nhân dân đổi đời thành chủ nhân rồi.
Chí Chí vẫn chưa khôi phục tinh thần, trên eo liền siết lại, một trận trời đất quay cuồng, cô bị ép xuống giường.
Hoa Thành giống con sư tử, gió cuốn mây tan ăn sạch bách thú săn là cô.
Háo hức phát tiết xong, Chí Chí đang bắt đầu mặc quần áo, liền bị Hoa Thành kéo vào trong lòng, tay của anh vuốt lên sống lưng trơn bóng của cô, chầm chậm vẽ thành vòng tròn, mang theo sức mê hoặc to lớn.
Nhưng không có chút tác dụng với Chí Chí.
“Anh có thể đi rồi.” Chí Chí nhìn thẳng vào anh.
Hoa Thành hơi nhíu mắt: “Vì sao anh phải đi?”
“Chẳng phải anh đã đạt được thứ anh muốn rồi ư?”
“Thứ anh muốn?”
“Không sai,” Chí Chí phẩy tay Hoa Thành, vừa mặc quần áo vừa lạnh lùng đàm phán: “Tôi đã lên giường cùng anh rồi, sau này chúng ta đường ai nấy đi.”
Nói xong, phát hiện không có phản ứng, Chí Chí nghi ngờ quay người, thấy Hoa Thành đã ở ngay sau mình.
Chí Chí kinh ngạc, lùi lại, Hoa Thành lại bước lên, ép cô vào bàn trang điểm.
Phần lưng bị ép lên cả mặt kính, Chí Chí cảm thấy một luồng lạnh, giống như nụ cười lạnh lùng trên khóe miệng Hoa Thành, “nếu anh muốn là cơ thể em,” Anh nói: “Thì ngày đầu tiên gặp em, anh đã có thể đạt được, nhưng đáng tiếc… anh muốn là em.”
Chí Chí toàn thân chấn động.
“Tuy đã xảy ra việc vừa rồi, em nhất định phải có trách nhiệm với quan hệ của chúng ta.” Hoa Thành ghé sát tai Chí Chí, giọng nói trầm thấp mang theo sức hút: “Dương Chí Chí, em đừng hòng bỏ anh.”
Đã mất phu nhân lại kèm quân sĩ.
Trộm gà không thành còn bị khoét mất gạo.
Chí Chí lần này lỗ to thật rồi.
Chương 28: Lại bị Hoa Thành hãm hại rồi 1
“Bây giờ cậu định làm thế nào?”
“Trốn ở nhà cậu.”
“Có thể trốn bao lâu?”
“Trốn đến khi nào anh ta không tìm mình nữa thì thôi.”
Tôi nhún nhún vai, tùy cô ấy vậy.
Đang nói, chỉ nghe thấy tiếng “lạch cạch”, cửa mở rồi.
Trang Hôn Hiểu vừa bước vào vừa hỏi: “Thảo Nhĩ, hôm nay ăn gì?” Tới khi nhìn thấy Chí Chí, anh dừng bước, vẻ mặt phòng bị.
Nhìn tình hình này, Chí Chí nhíu mày: “Hai người ở chung à?”
Tôi phủ nhận: “Sao có thể?”
Chí Chí không tin: “Vậy sao anh ta có thể có chìa khóa nhà cậu?”
Tôi vội vàng giải thích: “Anh ấy lấy trộm! Hơn nữa còn đánh ra 10 chùm.”
Chí Chí nhắc nhở: “Đổi khóa là xong?”
Tôi tỉnh cả người, đúng rồi, hóa ra não bị cửa kẹp, sao không nghĩ tới cách này nhỉ.
“Thay sớm đi, mình không biết ở đây bao lâu, tới lúc anh ta tự tiện vào cửa, rất không tiện.” Nói xong, Chí Chí xách vali vào trong phòng ngủ, đi sắp xếp.
“Được, mình lập tức thay.”
Tôi đồng ý, đang định hành động, Trang Hôn Hiểu lại ở ngay cạnh thủng thỉnh nói: “Chúc Thảo Nhĩ, em thay cũng vô dụng, anh có thể lấy chìa khóa mới của em.”
Đúng rồi, Trang Hôn Hiểu thực sự có thể làm ra loại việc như thế. Ôi, vui mừng một trận vô ích.
Tôi cụt hứng.
Trang Hôn Hiểu ngồi sát bên tôi, hỏi: “Mẹ kế sao lại đến?”
“Cô ấy tên là Dương Chí Chí.” Tôi sửa lại.
Anh ấy chả để ý, hỏi tiếp: “Cô ấy muốn ở đây bao lâu?”
“Không biết, chắc sẽ rất lâu.” Muốn Hoa Thành từ bỏ không phải việc dễ dàng.
Nghe lời, sắc mặt Trang Hôn Hiểu rất khó coi.
Tôi lại thầm sung sướng, có thể ngồi trên núi xem hổ đấu rồi.
Nhưng sau giây lát, anh ấy nghĩ ra cái gì, xoa xoa cằm, nói: “Mẹ kế tuy người chẳng ra làm sao, nhưng lại nhắc nhở anh một việc.”
“Việc gì?”
“Chúng ta nên ở chung rồi.”
“……”
Nói là ngồi trên núi xem hổ đấu, nhưng thực sự bị làm cho cực khổ là tôi.
Lúc ăn cơm.
“Thảo Nhĩ, mình không thích ăn gà thái hạt lựu xào ớt cay, sau này đừng làm nữa.” Chí Chí nói.
“Ngại quá, tôi thích ăn.” Trang Hôn Hiểu nhìn món ăn trên bàn, hơi nhíu mày: “Thảo Nhĩ, ruột già xào khổ qua là ai muốn ăn?”
“Tôi,” Chí Chí liếc anh một cái: “Có vấn đề gì à?”
“Không có, chỉ là bái phục người ăn được loại thức ăn này,” Trang Hôn Hiểu chậm rãi nói: “Thật là thứ nhất không sợ khổ, thứ hai không sợ chết (Phân)* ( anh này chơi chữ, cách đọc hơi giống nhưng nghĩa khác:: từ chết trong tiếng Hán là sĭ, còn từ phân là shĭ).
Chí Chí nghiến răng nghiến lợi mỉm cười: “Trang tiên sinh, khi ăn cơm đừng nói những lời buồn nôn như vậy.”
Trang Hôn Hiểu trở về nụ cười giả tạo: “Dương tiểu thư, vậy cô còn thích ăn bộ phận vật thể buồn nôn đó không?”
Chí Chí lại đáp lại bằng nụ cười tức giận: “Trang tiên sinh, trong bụng anh cũng có bộ phận vật thể buồn nôn, đúng rồi, còn chất đầy vật thể buồn nôn.”
Trang Hôn Hiểu lại mỉm cười vẻ bình tĩnh lạnh nhạt: “Dương tiểu thư, chính bởi buồn nôn, nên mới chất chúng vào trong bụng, chứ không mang ra ăn sau khi kho.”
Nghe tới đó, tôi hơi thở dài, buông đũa xuống.
Bỏ đi, coi như giảm béo vậy.
Khi xem ti vi.
“Cái này không hay, đưa tôi điều khiển.” Chí Chí bên trái tôi nói.
“Xin lỗi, tôi và Thảo Nhĩ đều thích chương trình này.” Trang Hôn Hiểu ngồi bên phải tôi nói.
“Sao anh biết Thảo Nhĩ thích chương trình này? Đừng tỏ ra vẻ rất hiểu cô ấy.” Chí Chí phản đối.
“Vậy cô hiểu cô ấy bao nhiêu?” Trang Hôn Hiểu hỏi lại.
“Chúng tôi quen nhau 7 năm, thời đại học ngày ngày cùng đi học, cùng ăn cơm, cùng đi dạo, đồ ăn cô ấy thích, động vật cô ấy ghét nhất, ngôi sao nam muốn có tình một đêm nhất, ngôi sao nữ muốn đạp nhất, thậm chí ngày nhỏ bị đánh mấy trận tôi cũng đều biết rõ, đúng rồi,” Chí Chí nhìn Trang Hôn Hiểu, liếc mắt: “Chúng tôi còn từng tắm chung, còn giúp cô ấy kỳ lưng, trên người cô ấy từ trên xuống dưới tôi đều sờ qua rồi, có mấy nốt ruồi tôi đều biết rõ… xin hỏi, còn anh?”
“Cho dù cô chiếm cơ hội trước, nhưng ngày còn dài.” Trang Hôn Hiểu nói ý thâm sâu: “Sau này tôi không chỉ có thể biết trên người cô ấy mọc mấy nốt ruồi, còn có thể càng “tiến vào” để hiểu rõ cô ấy, xin hỏi…. cô có thể “tiến vào” cô ấy không?”
“Đủ rồi!” Tôi đứng lên, hít sâu: “Tôi rất vinh hạnh cơ thể mình thu hút sự hứng thú say mê và …… ham muốn đến vậy của các người. Cảm ơn, tôi đi mua thức ăn.”
“Mình đưa cậu đi.”
“Anh đưa em đi.”
Hai miệng cùng đồng thanh, sau đó đối địch nhìn nhau.
“Không cần, tôi muốn “yên tĩnh” đi mua thức ăn.”
Nói xong, tôi vội vàng chạy ra ngoài trong chớp mắt.
Đấu đi đấu đi, cùng lắm tôi về nhà dọn dẹp chiến trường.
Chương 29: Lại bị Hoa Thành hãm hại rồi 2
Cố ý kéo dài thêm vài tiếng ở siêu thị, đợi hai người đã đói tới mức nên dừng cuộc chiến, mới trở về nhà.
Nhưng, đứng ở cổng khu nhà, gặp 1 người quen.
Hoa Thành.
Cái gì đến vẫn đến.
“Tới tìm Chí Chí?” Tôi biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.
“Cô ấy bây giờ vẫn không muốn gặp tôi.” Không ngờ anh ta vẫn rất tỉnh.
“Chúc tiểu thư, xin hãy giúp tôi cầm mấy thứ này cho cô ấy.” Hoa Thành đưa một thùng lạnh cho tôi, trong đó chứa hai chai champagne Kruger.
Tôi cung kính kể phục, Hoa Thành, có anh quả nhiên hiểu rõ yếu điểm của Chí Chí.
“Phiền cô nói với cô ấy,” Chí Thành nói tiếp: “Tôi sẽ không buông tay.”
Nghe những lời lạnh lùng này, tôi không nén được khuyên: “Hoa Thành, Chí Chí không phải người con gái bình thường, từ trước tới nay cô ấy chưa từng khóc bao giờ, tính cách mạnh mẽ cứng rắn, hai người cứ lãng phí thời gian đến lúc nào đây? Không bằng anh nhường cô ấy đi.”
Hoa Thành ngẩng đầu nhìn nhà tôi, trong mắt lóe lên một tia phức tạp, anh lẩm bẩm: “Cô ấy từng khóc, khóc … rất thương tâm.”
“Á?” Tôi ngạc nhiên, sao tôi không biết.
“Phiền cô rồi.” Hoa Thành hồi phục tâm trạng, nói cảm ơn tôi rồi quay người lên xe.
Nghênh ngang bỏ đi.
Xách đồ ra khỏi thang máy, ai ngờ khóe mắt liếc thấy một dáng người, làm tôi giật nảy mình.
Nhĩn kĩ, hóa ra là Trang Hôn Hiểu.
Chỉ thấy anh chéo tay, nghiêng người dựa vào thang máy, lặng lẽ nhìn tôi.
“Sao thế?” Tôi thấy thần sắc anh không ổn, vội vàng hỏi: “Có phải bị Chí Chí đánh không? Em đã nói với anh cô ấy rất lợi hại, anh còn không tin.”
Trang Hôn Hiểu hỏi lại: “Em cảm thấy anh có thể đánh nhau với cô ấy không?”
“Vậy anh làm gì mà đứng ở đây?” Hơn nữa còn dùng ánh mắt chăm chú nhìn tôi.
“Anh đứng trên ban công thấy em trở về, liền ra đón em.” Anh đón đồ trong tay tôi, vừa đi vừa vờ như vô ý hỏi: “Champagne là em mua à?”
“Không, Hoa Thành tặng.”
“Hoa Thành, chính là người lần trước em nói là chuyện kể ra dài lắm, đúng không?” Anh nghiêng nghiêng nhìn tôi một cái.
“Đúng, chính là anh ấy.”
Trang Hôn Hiểu gật gật đầu, sau đó … ôm thùng lạnh đi thẳng vào nhà anh, đóng cửa.
Tôi đứng chỗ cũ, chỉ cảm thấy trong đầu có vô số con quạ bay qua, sau mông còn kéo theo một dãy số đã bị bỏ bớt đi.
Anh ấy đang làm gì?
Tôi chạy đến gõ lộc cộc cửa nhà anh: “Trang Hôn Hiểu, nhanh đưa đồ trả em.”
Đang ra sức gõ, không ngờ cửa cửa, Trang Hôn Hiểu kéo tôi vào trong, chưa làm rõ chuyện thế nào, chỉ nhớ bản thân đứng nguyên chỗ cũ quay một vòng, sau đó bị Trang Hôn Hiểu ép sát vào cửa.
Anh cúi đầu, hôn tôi, mạnh mẽ, tựa như đang trừng phạt, còn cắn nhè nhẹ. Cơn đau nhẹ khiến tôi kêu nhỏ, lưỡi anh liền nhân cơ hội cuồng dại tiến vào, nóng rực, khéo léo, giao quấn, liếm, mút, trong chốc lát hít mất toàn bộ khí ô-xy.
Tôi bỗng cảm thấy toàn thân bất lực, vội vàng đẩy anh, nhưng hành động này lại phản tác dụng, anh nhìn tôi cảnh cáo, nắm chặt hai tay tôi, cố định lên phía trên đầu. Miệng càng tăng thêm lực, tôi chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân như muốn sục sôi, nóng không thể chịu nổi, trong tai vang lên tiếng ù ù, gần như ngạt thở.
Trong tình hình cấp bách, quyết định không phản kháng nữa, tôi ngừng vùng vẫy, ngoan ngoãn nghe theo.
Chiêu lấy nhu khắc cương quả thật là nước cờ vạn lần thử vạn lần linh từ nghìn xưa truyền lại, không lâu sau, Trang Hôn Hiểu liền buông lỏng xiềng xích cho tôi, nụ hôn dữ dội cũng trở thành nhẹ nhàng chậm rãi thưởng thức.
Đôi môi anh mềm và trơn, giống như….. kẹo QQ? Thạch? Nghĩ ra rồi, là cao quân linh *( một loại thuốc làm từ rùa và phục linh).
Cuối cùng, anh ấy đã hôn xong.
Chương 30: Lại bị Hoa Thành hãm hại rồi 3
Tôi hít sâu vài hơi không khí trong lành, vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, tiếp theo lại gặp phải trận công kích của anh.
“Vậy tên Hoa Thành đó rốt cuộc có quan hệ gì với em? Lại mời em đi ăn cơm, lại tặng em Champagne, quan hệ không hề bình thường.” Anh lạnh lùng nói.
Thấy anh ấy có thể lại phát động tấn công bất cứ lúc nào, tôi vội vàng giải thích: “Hoa Thành một lòng một ý theo đuổi Chí Chí, mời ăn cơm là vì khách sáo với em, champagne tặng Chí Chí, không sai, tất cả đều là Chí Chí, không có chút quan hệ nào với em cả!”
Anh nhìn tôi chăm chăm, một lúc lâu sau, cuối cùng mới tin, liền thả tay, lạnh nhạt nói: “Nói như thế, mẹ kế vì trốn anh ta mới tới nhà em nằm ỳ không đi hả?”
Tuy lời nói khó nghe, nhưng về cơ bản thì phù hợp với thực tế, tôi gật gật đầu.
Trang Hôn Hiểu đột nhiên vuốt vuốt tóc tôi, cười: “Vừa nãy tuy là hiểu lầm, nhưng cũng coi như đưa em cảnh cáo, sau này nhất định đừng để xảy ra lần thứ 2 nữa… Tuy nhiên, anh rất thích cách trừng phạt này.”
“Anh dựa vào cái gì mà trừng phạt em?” Tôi trợn mắt nhìn anh: “Chúng ta có quan hệ gì?”
Trang Hôn Hiểu nâng cằm tôi lên: “Cần anh thực hiện lại việc vừa rồi để khẳng định quan hệ của chúng ta không?”
“Em đang nghiêm túc đấy,” Tôi nhìn thẳng anh, lặp lại câu hỏi: “ Chúng ta … bây giờ tới bước nào rồi?”
Hỏi xong, tim nhảy loạn lên, tình huống sống chung với Trang Hôn Hiểu vô cùng khác thường rồi, trong phút hồ đồ liền thành như ngày hôm nay, nhưng nghĩ kĩ, danh phận hai người đều không xác định, cái gọi là danh bất chính, ngôn không thuận, hôn cũng hôn vụng hôn trộm. Không lẽ anh ấy chỉ coi tôi là bạn cùng giường tương lai?
Trang Hôn Hiểu không chọc ghẹo nữa, ánh mắt sáng như sao nhìn tôi, nói từng từ từng câu: “Em, Chúc Thảo Nhĩ, bây giờ là bạn gái anh, không lâu sau chính là vợ anh, tương lai là mẹ của các con anh.”
Tôi giơ tay ra véo véo má anh: “Thế sự khó lường.” sau đó vội vàng mở cửa ôm thùng rượu lạnh chạy ra.
Trong lòng lại là niềm vui không diễn tả được.
Trở về nhà, Chí Chí đang ngồi trên ghế sô fa xem tạp chí, thấy mặt tôi có vẻ sung sướng thầm, liền đi thẳng vào vấn đề: “Bị tiểu tử đó kéo vào nhà hôn rồi hả?”
“Sao cậu biết” Tôi ngạc nhiên, lẽ nào cô ấy là mắt thấu kính?
“Môi sưng phồng lên như lạp sườn.” Chí Chí cúi đầu tiếp tục xem tạp chí: “Không ngờ tiểu tử đó là dạng hoang dã.”
Tôi sờ sờ môi, cười hi hi hai tiếng, lấy thùng rượu lạnh ra trước mặt cô ấy: “Hoa Thành đưa cậu nè.”
“Mình không thèm.” Chí Chí chả thèm nhìn lấy một cái.
“Vậy thì cho mình.”
“Đây là việc giữa mình và Hoa Thành, không liên quan tới cậu.” Cô ấy ào ào lật qua trang quảng cáo.
Tôi đột nhiên nhớ ra, hỏi: “Đúng rồi, cậu từng khóc trước mặt Hoa Thành chưa?”
“Sao có thể?” Cô nhíu mày.
“Mình cũng nghĩ như vậy?” Tôi lấy tay chọc chọc cô ấy: “Ây, nói như vậy, cả đời này cậu chưa từng khóc qua à?”
Chí Chí ngẩng đầu, nhìn phía trước, lục lại ký ức, trong mắt lóe lên tia ngơ ngẩn, nhưng rất nhanh sau đó liền biến mất.
“Quên rồi.” cô ấy nó như vậy.
Tôi lặng lẽ.
Hóa ra, cô ấy thực sự đã từng khóc.
Chúc các bạn online vui vẻ !