Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Mờ ám ( Ám muội ) - trang 12

Chương 52 : Nước mắt người thân

Vu Tiệp đến chỗ dì Châu hẹn, thấy bà đang ngồi đối diện cửa ra vào, cô vui vẻ tiến đến. Nhất định dì Châu sẽ giúp họ nghĩ cách giải quyết.

“Dì Châu!” Vu Tiệp gọi một tiếng thân thiết.

Dì Châu ngẩng lên thấy cô thì gương mặt vốn u buồn lập tức nở 1 nụ cười hoà nhã. Bà kéo tay Vu Tiệp ngồi xuống đối diện rồi gọi 2 ly nước.

“Tiểu Tiệp, mấy hôm nay vất vả lắm phải không? Nhìn con gầy quá” dì Chậu xót xa vuốt ve gương mặt Vu Tiệp vốn đã thon nhỏ, nay vì quầng thâm dưới mắt càng trở nên tiều tuỵ hơn. Chắc con bé này cũng phiền muộn vì chuyện ấy không ít.

“Cũng tạm ạ” Vu Tiệp cảm kích cười, quả nhiên vẫn còn dì Châu thương cô. “Dì Châu, hôm nay dì đến tìm con có phải là muốn nói chuyện gì không?” dì Châu vẫn tỏ vẻ dịu dàng khiến cô thấy yên tâm hơn.

Dì Châu cúi xuống, do dự 1 lúc ròi mới từ từ ngước nhìn Vu Tiệp.

“Tiểu Tiệp, con thật sự rất yêu Tấn Tuyên phải không?”. Trong ánh mắt bà ngập tràn vẻ hiền từ, Tiểu Tiệp chậm rãi gật đầu, lòng bỗng thấy ấm áp, có người hiểu thật tốt.

“Tốt lắm, tốt lắm” dì Châu mỉm cười gật gù, hy vọng trong cô mỗi lúc 1 lớn, dì Châu chắc sẽ có cách giúp họ vượt qua khó khăn này.

“Thực ra, chú Tấn cũng chỉ muốn tốt cho Tấn Tuyên, ông cũng thấy Tấn Tuyên cứ chơi bời mãi, thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo nên ông ấy vốn không hề nghĩ rằng Tấn Tuyên lại từ bỏ sự nghiệp vì tình yêu, càng không ngờ là vì con”, dì Châu chậm rãi nói, “tục ngữ nói thành công hay không thì phải xem lúc ba mươi tuổi, ông ấy hy vọng Tấn Tuyên nỗ lực nhiều hơn nhân lúc còn trẻ, tương lai sẽ tốt đẹp hơn, con có hiểu không?”

Vu Tiệp gật mạnh đầu, đương nhiên cô hiểu được điều nên mới không trách gì họ, chỉ mong họ có thể lắng nghe tiếng lòng của Tấn Tuyên.

“Con cũng biết là trước nay dì luôn mến con, dì cũng luôn muốn Tấn Tuyên đưa con về nhà nên thấy 2 đứa yêu nhau, dì rất vui”. Tiếng dì Châu dịu dàng đến mức Vu Tiệp cũng cảm thấy ấm lòng.

Nụ cười hiền trên mặt dì Châu không giống như thường ngày, vẻ chần chừ e ngại trong đôi mắt đã khiến nụ cuời trở nên mơ hồ hơn. Vu Tiệp xót xa nhìn bà, nỗi hổ thẹn lại càng dâng lên, cô biết bà rất thương cô và Tấn Tuyên, nên cô càng hy vọng bà không phải lo lắng, phiền muộn vì họ nữa.

“Thế nhưng…” dì Châu đang dịu dàng nói bỗng thay đổi đột ngột khiến Vu Tiệp giật mình. “Thấy bố con nó như vậy, hễ gặp mặt nhau là cãi vã, dì thấy rất đau lòng. Đã mấy đêm nay, bố nó không ngủ được”. Vẻ buồn phiền nặng nề của dì Châu khiến Vu Tiệp thương xót. Đáng thương cho tấm lòng của người làm cha làm mẹ trong thiên hạ!

“Có một vài chuyện, dì thấy nên nói cho con biết”. Dì Chậu ngước nhìn Vu Tiệp, nói: “Cô Lâm kia từng đến nhà dì, nói rõ rằng việc Tấn Tuyên đi Singapore là ý muốn của cô ta. Cô ta còn nói rất thích Tấn Tuyên nên mới giúp nó giành được cơ hội hiếm có này” Vu Tiệp rùng mình, sắc mặt thay đổi, Lâm Ngữ Âm đã chạy đến nói với bố mẹ Tấn Tuyên như thế ư?! Cô ta đúng là không từ một thủ đoạn nào!

Dì Châu thấy sắc mặt cô biến đổi thì vỗ nhẹ vào tay cô an ủi, ngừng lại 1 lát rồi mới nói tiếp: “Dì thì chẳng có ý gì, nhưng…chú Tấn của con hình như rất hài lòng với cô ta, nghĩ cô ta không chỉ thích Tấn Tuyên mà còn có thể giúp nó”. Tay Vu Tiệp run lên, không ngờ chú Tấn phản đối là có nguyên nhân khác.

Tim Vu Tiệp đau nhói, càng nghe càng thấy kỳ lạ, không giống như dì Châu đang đến giúp họ, mà lại giống…giống đến khuyên cô vậy.

“Tiểu Tiệp, dì biết con luôn là cô bé hiểu biết”. Dì Châu nắm chặt tay Vu Tiệp, ánh mắt đầy vẻ van nài: “Lần này con có thể nghe dì không?”

Vu Tiệp run rẩy mấp máy môi: “Chuyện gì ạ?”

“Khuyên Tấn Tuyên đi Singapore”.

Nghe thấy câu nói ấy Vu Tiệp biết mọi hy vọng của mình đã bị dập tắt. Cô… thật không ngờ, chẳng phải dì Châu luôn ủng hộ họ sao, dì luôn tán thành chuyện họ yêu nhau mà? Nhưng bây giờ đến người có khả năng đứng về phía họ nhất cũng đến khuyên họ bỏ cuộc, chẳng lẽ…con đường của họ ngoài chia xa ra thì không có lối nào khác hay sao?

Thấy Vu Tiệp không nói gì, dì Châu lo lắng khẽ kéo tay cô: “Tiểu Tiệp!”

“Dì Châu… không phải con không nghe lời dì, nhưng chuyện này phải do Tấn Tuyên quyết định”. Tim cô lạnh cóng, đến giọng nói cũng run rẩy yếu ớt.

“Dì biết Tấn Tuyên yêu con thật lòng, chỉ cần con khuyên nó thì nó mới chịu nghe”. Dì Châu tin tưởng vào sức ảnh hưởng của Vu Tiệp với Tấn Tuyên.

“Nhưng…con đã nhận lời với Tấn Tuyên rồi”. Tiểu Tiệp do dự không biết phải nói gì với dì Châu chuyện việc cô đã nhận lời đứng cùng 1 chiến tuyến với anh như thế nào.

“Tiểu Tiệp, Tấn Tuyên hiện giờ là nhất thời bồng bột thôi. Bố nó nói cũng có lý, bây giờ 2 đứa chỉ mới bắt đầu nên tất nhiên sẽ như keo như sơn, không muốn chia xa rồi. Nhưng đến khi chín chắn hơn, nó sẽ tập trung vào sự nghiệp, đến lúc đó sẽ hối hận vì đã bỏ qua cơ hội này, mà khi đó thì đã quá muộn rồi”. Dì Châu khẽ thở dài, bà cũng cùng quan điểm với chồng.

Đôi mắt Vu Tiệp tối dần, cô bỗng thấy chua xót vô cùng, tại sao lại thế? Thì ra, chẳng ai hiểu, chẳng ai khuyến khích họ, tất cả đều muốn họ bỏ cuộc.

“Tiểu Tiệp, nếu 2 đứa thật lòng yêu nhau thì dù ở xa vẫn có thể yêu nhau được”. Dì Châu nhìn gương mặt Vu Tiệp tái xanh thì tỏ vẻ lo âu, nhưng hôm nay bà phải bắt cô ra quyết định, nếu không với tình trạng này, hai bố con Tấn Tuyên chẳng biết sẽ cãi nhau đến lúc nào.

Vu Tiệp cúi đầu lặng thinh, chẳng lẽ ngoài việc bức cô buông tay thì thật sự không còn cách nào khác khiến cả hai nhà hài lòng hay sao?

“Tiểu Tiệp, xem như dì Châu cầu xin con, con khuyên Tấn Tuyên đi nhé?” bà nắm chặt tay cô, vẻ lo lắng và u buồn của người mẹ ngập tràn trên gương mặt bà, hốc mắt hõm xuống chứng tỏ bà đã suy nghĩ rất lâu.

Vu Tiệp đau lòng cứ ngồi đờ đẫn không nói gì. Tại sao, tại sao tất cả đều ép cô buông tay? Bàn tay nắm chặt không cách nào rút ra, như trách nhiệm nặng nề mà dì Châu lặng lẽ đặt lên vai cô. Vu Tiệp khẽ cắn môi, thấy uất ức kinh khủng, mọi người đều bức bách cô, cả tương lai lẫn tiền tài, hiện giờ cô chẳng thể cho Tấn Tuyên được gì, thế nên cô đã trở thành tảng đá cẳn đường anh như lẽ đương nhiên. Nhớ đến lời Lâm Ngữ Âm nói hôm ấy: “Cô thật sự muốn là tảng đá trên con đường sự nghiệp của Tấn Tuyên à?”. Vu Tiệp đau khổ nuốt cơn chua xót vào lòng, cô chưa bao giờ nghĩ vậy, nhưng ai ai cũng cho là thế!

“Tấn Tuyên sẽ không chịu đâu!” Vu Tiệp bất lực nói khẽ, trong lòng cô cũng có 1 tiếng nói đang gào thét, con cũng không muốn vậy!

“Tiểu Tiệp, dì biết như vậy sẽ khiến con rất khó xử, nhưng cũng xin con hãy hiểu cho tấm lòng cha mẹ. Bố nó cũng chỉ muốn tốt cho nó, cả nhà cũng đâu muốn nó đi xa, nhưng cứ nghĩ đến thành công tương lai là lại mong nó có thể bay xa hơn, không thể cứ buộc con mãi bên cạnh mình được”. Dì Châu nói, nước mắt lưng tròng, Vu Tiệp lại thấy mềm lòng, vội nắm tay bà, xót xa nhìn người mẹ vì chuyện trẻ con mà phiền lòng.

“Tiểu Tiệp, giúp dì được không? Dì thật không muốn bố Tấn Tuyên đau buồn vì chuyện này nữa”. Dì Châu rơi nước mắt, giọt nước mắt ấy thấm vào tim Vu Tiệp khiến cô thấy đau thắt lại. Tấn Tuyên, chúng ta phải làm sao? Sao có thể khiến bố mẹ đau lòng được? Từ nhỏ đến lớn họ đã vất vả vì chúng ta, vậy mà khi chúng ta trưởng thành rồi chúng ta lại làm trái ý họ, chưa bao giờ quan tâm thương yêu họ thật sự. Liệu chúng ta có sai không?

Vu Tiệp cũng thấy đau lòng, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Cô xót xa đưa tay lên lau nước mắt cho dì Châu, yếu ớt nói: “Dì Châu, dì đừng khóc, đừng khóc, con nhận lời với dì”. Nói đến những tiếng cuối, cô nghẹn ngào không thốt nên lời.
Cuối cùng, dì Châu cũng nở nụ cười, Tiểu Tiệp luôn là đứa trẻ hiểu biết nhất.

Kiên trì đến mấy cũng không thể chống lại được nước mắt người thân, Vu Tiệp cố kìm nén tâm trạng mình, nắm chặt tay dì Châu. Tấn Tuyên, tha thứ cho em, em đành buông tay thôi.

Chương 53: Cay đắng và ngọt ngào

Nhận được điện thoại của Tấn Tuyên, Vu Tiệp vẫn không kìm được mà chạy đến gặp anh.
"Tiểu Tiệp, sao thế? Em mất ngủ nữa à?" Vừa nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của cô, Tấn Tuyên thấy tim mình như bị ai bóp chặt, gương mặt tươi cười đáng yêu trước đó đã biến mất, chỉ còn lại vẻ u buồn.
"Vâng, em không ngủ được." Vu Tiệp tham lam áp mặt vào lòng bàn tay to lớn, ấm áp của anh. Dễ chịu quá, thích quá! Cô chỉ muốn ngủ trong vòng tay anh, hơi ấm của nó nhất định sẽ quét sạch mọi phiền não của cô. Vu Tiệp dần thấy lòng mình mềm lại.
Tấn Tuyên xót xa giữ chặt gương mặt cô, khẽ hôn lên đó, da thịt mềm mại của cô chạm vào môi như khiến tim anh tê dại. Cảm giác này chưa bao giờ có, thấy cô tiều tụy yếu ớt như thế, anh cũng như ngạt thở, đều tại anh không chăm sóc, bảo vệ cô.

Vu Tiệp thấy do dự rồi chậm rãi vòng tay qua cổ, gục đầu vào vai anh. Đó là lần đầu tiên cô chủ động ôm anh. Anh luôn ngang ngược đeo bám, quấy rối cô, anh luôn chủ động tiến đến gần, còn cô không trốn tránh thì cũng tỏ vẻ chán ghét. Đến giờ mới phát hiện ra được ôm anh là một chuyện thật kỳ diệu, trái tim như nở hoa, chỉ mong được dựa dẫm vào anh mãi, vòng tay qua cổ anh, giữ lấy trái tim anh, không cho anh đi đâu cả!
Vu Tiệp khẽ thở dài, ôm nhau đúng là minh chứng tốt nhất cho tình yêu! Yêu càng sâu thì ôm càng chặt, Vu Tiệp xiết chặt đôi tay, ôm anh chặt hơn, áp mặt vào vai anh không rời, mùi hương trên người anh thơm như mùi hoa, cô tham lam ngửi lấy, và lại càng chìm đắm hơn.

Anh, đáng ghét quá, tại sao lúc nào cũng tỏa ra mùi hương cám dỗ như thế? Cô đã cố gắng tìm kiếm khuyết điểm của anh, cho dù chỉ là một điểm khiến cô chán ghét, cũng sẽ khiến cô mở miệng nói lời chia tay, nhưng cô lại không tìm ra điểm nào cả. Cô chỉ... chỉ yêu những mệnh lệnh ngang ngược của anh, yêu nụ cười ranh mãnh của anh, yêu đôi mắt quyến rũ tà ác của anh, yêu nụ hôn nóng bỏng gợi cảm của anh. Cô yêu...tất cả, tất cả những cảm giác đó.
Tấn Tuyên cũng ôm cô thật chặt. Lần đầu Tiểu Tiệp chủ động ôm anh khiến anh có cảm giác như muốn khóc, bảo anh buông cô ra thế nào được, một ngày không gặp là một ngày nhớ, anh sẽ lo lắng cô có bị mắng không, có lén lút trốn vào nơi nào để khóc không, mèo hoang tuy quen nhe nanh giơ vuốt dọa người, nhưng lúc yếu đuối chỉ biết lặng lẽ liếm láp vết thương một mình. Trái tim cô quá lương thiện!

"Tấn Tuyên!" Vu Tiệp khẽ gọi bên tai anh. Tấn Tuyên mỉm cười, anh rất thích cô gọi tên anh dịu dàng như thế. "Hử?"
"Nếu không có em, anh có đi không?" Tiếng nói dịu dàng của Tiểu Tiệp có vẻ do dự không quyết.
Tấn Tuyên xiết mạnh tay, ôm cô chặt hơn, quả nhiên cô vẫn chịu áp lực, Tấn Tuyên xót xa dụi vào mặt cô. Anh cứ ngỡ mọi việc cứ để mình anh gánh chịu thì cô sẽ không đau lòng và khổ sở, nhưng vốn dĩ không phải thế, cho dù anh có gánh bao nhiêu thì cô vẫn thấy mệt mỏi đến mức không thở nổi.
"Có!" Tấn Tuyên mỉm cười nhìn cô, anh không muốn nói dối vì ai cũng muốn nắm bắt cơ hội. Thấy nét u buồn thoáng qua trong mắt cô, anh cười khẽ: "Nhưng giờ anh đã có em rồi, còn muốn đi đâu nữa?". Chỉ cần có cô bên cạnh, mọi mất mát chỉ là chuyện nhỏ, anh hiểu rõ mình cần gì. Thất bại trong sự nghiệp có thể lấy lại, nhưng mất cô rồi thì anh không có can đảm khẳng định rằng hạnh phúc của anh sẽ vẫn tồn tại.

"Đi Singapore chắc cũng một, hai năm nhỉ?" Vu Tiệp yếu ớt hỏi, e ngại không biết cô nên khuyên anh hay không.
"Không biết được, Tổng giám đốc Lâm bảo phải xem tình hình công ty thế nào đã, nếu ổn thì không cần lâu như thế." Tấn Tuyên vuốt nhẹ lưng Vu Tiệp, chắc cô bị người nhà nói nhiều rồi.
"...Đến Singapore phải đi máy bay mất bao lâu?" Vu Tiệp thấy đầu óc rối bời, đành hỏi những câu vu vơ để che giấu mục đích thật sự của mình.
"Tiểu Tiệp, em hỏi để làm gì?" Tấn Tuyên cúi xuống nhìn cô vẻ lo âu.
Vu Tiệp vùi đầu vào ngực anh, nói: "Muốn biết thôi mà".
"Không có chuyến bay thẳng, phải đến Thượng Hải, chuyển máy bay đến Singapore, chắc khoảng năm tiếng đồng hồ", Tấn Tuyên thật thà trả lời.
Tấn Tuyên vẫn muốn đi, nên ngay cả việc đi như thế nào cũng đã tìm hiểu kỹ rồi, tuy anh nói không muốn đi nhưng chắc vẫn thấy tiếc nuối? Vu Tiệp lặng lẽ cúi xuống, dì Châu nói đúng, bây giờ anh không hối hận, nhưng sau này sẽ hối hận.

"Tiểu Tiệp, em đừng nghĩ lung tung." Tấn Tuyên thấy cô lặng thinh thì vội vàng nâng mặt cô lên, nhìn vào mặt cô, anh sợ cô lại nghĩ gì linh tinh.
"Thực ra, đi Singapore cũng tốt, em cũng muốn." Vu Tiệp cười khẽ, trong đôi mắt ánh lên vẻ bất lực.
"Anh sẽ không đi Singapore đâu." Tấn Tuyên khẽ lắc vai cô thật mạnh. "Anh biết mọi chuyện đều do Lâm Ngữ Âm bày ra."
Vu Tiệp thầm kinh ngạc, cô ngước mắt nhìn anh, Tấn Tuyên đang tỏ rõ vẻ bất bình, anh đã biết hết ư?
"Cô ta tưởng điều khiển được bố mẹ anh là điều khiển được anh chắc? Tấn Tuyên này chẳng thèm dựa vào đàn bà làm gì." Ánh mắt Tấn Tuyên lộ vẻ lạnh lùng.

Đừng tưởng anh không biết những lời Lâm Ngữ Âm nói với bố mẹ anh và những hành động của cô ta ở công ty. Anh đang lấy làm lạ vì sao trước kia bố mẹ tuy cũng quan tâm đến công việc của anh, nhưng chỉ dừng ở mức độ hỏi han, mà không bao giờ can thiệp vào, nhưng lần này thái đội của bố anh lại kiên quyết đến thế, từ đầu anh đã thấy kỳ quặc. Về sau, bố anh có nói một câu khiến anh tỉnh ngộ, thì ra ông hài lòng với gia cảnh nhà họ Lâm, Lâm Ngữ Âm lại chủ động tiếp cận, cũng hợp với tâm ý ông nên ông muốn làm thông gia với bên nhà họ Lâm!
Tấn Tuyên nghĩ đến đó đã thấy bực bội, cho dù về công việc hay tình cảm, anh cũng không muốn bị ai đó sắp đặt, còn áp lục mà bố gây cho anh, chẳng qua là do ông quá sùng bái đồng tiền mà thôi, đó là điều anh thấy phản cảm nhất!

Giám đốc công ty con ở Singapore tuy là miếng bánh hấp dẫn nhưng anh nghĩ mãi cũng thấy khó chịu. Cơ hội đánh đổi như thế, anh đã không muốn quan tâm, huống hồ là nó còn can thiệp vào tình cảm của anh và Vu Tiệp. Lâm Ngữ Âm bày trò đó, chắc chắn bố anh sẽ không dễ gì chấp nhận Tiểu Tiệp, khiến anh càng nổi điên hơn!
Vì thế, Tấn Tuyên không đi Singapore không chỉ vì Vu Tiệp, mà cũng vì muốn chống lại kiểu sắp đặt gây khó dễ của nhà anh.
Vu Tiệp thẫn thờ nhìn gương mặt nổi giận của Tấn Tuyên. Anh kiêu ngạo tự phụ như thế, làm sao để người khác xếp đặt được, chả trách anh và chú Tấn lại cãi nhau như vậy. Sự quan tâm của gia đình trong mắt anh đã trở thành một kiểu giả tạo để đổi lấy lợi ích, anh thà phụ lòng mọi người chứ không muốn bị ai nắm trong lòng bàn tay, đó mới chính là Tấn Tuyên!

Vu Tiệp đau khổ nhắm mắt lại, xem ra Tấn Tuyên sẽ không đồng ý đi Singapore dễ dàng đâu, nhưng nếu anh cứng đầu như thế sẽ chỉ khiến mọi người đều mệt mỏi, mà anh lại từ chối Lâm Ngữ Âm, với tính khí của cô ta thì còn lâu mới chịu buông tha, Tổng giám đốc Lâm chắc chắn cũng sẽ có ý kiến với anh. Vu Tiệp suy xét thật kỹ, thấy lòng lạnh dần, Tấn Tuyên đang lấy tiền đồ của mình ra để gây chiến với gia đình.
Việc đi Singapore cho dù là mưu đồ của Lâm Ngữ Âm hay không thì đối với Tấn Tuyên đó quả là một cơ hội rất tốt. Nhưng bây giờ Tấn Tuyên không nghe ai khuyên nhủ, cô phải làm sao đây? Lòng Vu Tiệp rối bời nhìn gương mặt đẹp trai đang phẫn nộ của Tấn Tuyên, cô có nên khuyên anh đi Singapore hay không?

"Có lẽ chỉ do họ quan tâm quá mức thôi", Vu Tiệp khẽ an ủi anh.
"Kệ họ, chỉ cần họ đừng tụng kinh ngày này qua ngày khác là được. Tai anh muốn thủng màng nhĩ rồi", Tấn Tuyên lắc đầu, cười khổ sở. Bố mẹ ơi là bố mẹ, họ mãi mãi đứng trên vị trí cao hơn để dạy dỗ con cái.
Vu Tiệp nuốt câu khuyên giải của mình xuống, rốt cuộc đi hay ở mới là lựa chọn chính xác đây? Sự kỳ vọng của gia đình, sự kiên trì của Tấn Tuyên đều khiến cô khó xử, phải làm cho mọi người yên lòng, hay cùng Tấn Tuyên phản kháng đến cùng?

Vấn đề đó cứ đeo bám cô mãi, Vu Tiệp sắp bị áp lực đè đến bùng nổ rồi, cứ nghĩ đến nước mắt của dì Châu là cô lại thấy hổ thẹn, liệu có như dì Châu nói là chị đựng hai, ba năm, khi anh thành công trở về thì lúc ấy tình yêu sẽ càng ngọt ngào? Tình yêu của cha mẹ không hề sai, có lúc chỉ chôn giấu quá kỹ, cho dù là trao đổi thì mong muốn duy nhất của họ vẫn là muốn con cái được sống thật tốt mà thôi.
Tình yêu không chỉ là chiếm hữu mà phần nhiều là phải trả giá. Cô rất yêu, rất yêu anh nên mới chịu để anh ra đi, mới nguyện chia sẻ với anh mọi đau khổ. Nếu anh và gia đình chia tay trong đau buồn, trái tim anh cũng sẽ rất mệt mỏi, mà chuyện đi Singapore với anh cũng chẳng phải là chuyện gì xấu, anh nên đi, phải đi.
Tấn Tuyên, nếu cuộc đời cứ phải uống hai ly nước mang tên đắng cay và ngọt ngào thì em nguyện vì anh mà uống trước ly nước đắng cay, chỉ để đổi lấy ly nước ngọt ngào cho sau này. Vu Tiệp đã quyết, Tấn Tuyên phải đi Singapore!

Chương 54 : Lời nói dối vì anh

Từ khi trở lại trường Vu Tiệp đã bắt đầu lơ đãng như người mất hồn, mấy lần nhóc Trịnh đứng trước mặt mà cô chẳng phản ứng, lại còn cúi gằm mặt đi vòng qua cậu nữa.

Nhóc Trịnh lo lắng giữ lấy vai cô hỏi: “Vu Tiệp, sao vậy?” gương mặt tái nhợt, đôi mắt thâm quầng, đã xảy ra chuyện gì với Tấn Tuyên ư? Nhóc Trịnh thở dài, sao lúc nào cô cũng khiến mình trở nên bi thảm như thế, cậu đã buông tay để Tấn Tuyên cướp cô đi, nhưng vẻ mặt này của cô chẳng phải là đang hành hạ cậu sao? Nếu biết sớm thì cậu đã không buông tay.

“Vu Tiệp!” cậu phải gọi to lần nữa mới đánh thức Vu Tiệp tỉnh lại.

Vu Tiệp mở to đôi mắt trống rỗng vô hồn, lừ đừ “ừ” một tiếng.

Nhóc Trịnh bất lực lắc đầu, ra sức kéo mạnh tay Vu Tiệp. Vu tiệp suýt nưc ngã dúi dụi vì bất ngờ, cuối cùng đã nhìn rõ mặt người đang kéo mình: “Nhóc Trịnh?”

“Cậu theo tôi” nhóc Trịnh kéo cô đến sân vận động. Nhóc Trịnh quay lại đối mặt với Vu Tiệp, hỏi: “Hai người lại sao vậy?”. Ngoài Tấn Tuyên ra cậu tin rằng không ai có thể khiến cô ra nông nổi đó.

Vu Tiệp nhìn nhóc Trịnh nhưng vẫn không chịu lên tiếng.

“Cậu mà còn thế thì tôi sẽ liều mạng với anh ta đấy, chắc không phải anh ta làm bậy làm bạ ở ngoài chứ?” nhóc Trịnh chỉ có thể nghĩ đến điều đó.

Vu Tiệp lắc mạnh đầu: “Không phải do anh ấy”.

“Vậy tóm lại là thế nào? Cậu nói đi” nhóc Trịnh nắm chặt lấy vai cô hỏi.

Vu Tiệp kể hết đầu đuôi câu chuyện cô và Tấn Tuyên bị gia đình 2 bên gây áp lực và phản đối thế nào, nhóc Trịnh nghe mà hoảng hồn, không ngờ 2 nhà Vu, Tấn lại xảy ra chuyện kinh khủng như thế, lại còn những trò quỷ quái Lâm Ngữ Âm bày ra nữa, cậu nhìn dáng vẻ ủ rũ của Vu Tiệp mà xót xa vô cùng, cậu khẽ đưa tay bóp vai cô, tỏ ý an ủi.

Nghe đến việc mẹ Tấn Tuyên yêu cầu Vu Tiệp buông tay, cậu giật mình, căng thẳng nói: “Cậu muốn thế thật chứ?”

Vu Tiệp mệt mỏi lắc đầu, buồn bã đáp: “Nhưng tôi thật không muốn thấy Tấn Tuyên bị kẹp giữa hai bên như thế nữa”.

Nhóc Trịnh do dự 1 lúc lâu rồi mới nói: “Anh ta làm thế là cũng vì cậu”.

“Tôi biết, nhưng tại sao lại yêu cầu 1 người lại phải gánh trách nhiệm nặng như thế, tại sao không thể yêu cầu 1 cách đơn giản?” Vu Tiệp rầu rĩ.
“Quan trọng vẫn là cô Lâm Ngữ Âm kia bày trò” nhóc Trịnh ra vẻ hiểu biết.

Vu Tiệp thở mạnh: “Cô ta chỉ lợi dụng ưu thế của mình một cách thông minh”.

“Cậu định thế nào?” nhóc Trịnh hỏi với vẻ quan tâm.

“Tôi cũng không biết, Tấn Tuyên hiện giờ phản kháng lại gia đình bằng cách từ chối đi Singapore” Vu Tiệp mệt mỏi nhắm mắt lại.

“Thế nên dù cậu khuyên nhủ thì anh ta cũng không đi? Anh ta cảm thấy như bị xếp đặt?” nhóc Trịnh gật gù tỏ vẻ thông hiểu.

“Ừ, anh ấy cứ nghĩ đến chuyện gia đình tạo áp lực là vì Lâm Ngữ Âm thì lại thấy ức chế”. Vu Tiệp nhớ đến giọng nói phẫn nộ của Tấn Tuyên thì rùng mình, anh nghĩ như thế thì càng không thể thoả hiệp với gia đình.

“Vậy cậu…” nhóc Trịnh không nghĩ ra lời nào để an ủi, đành thẫn thờ nhìn cô.

Vu Tiệp ngước đôi mắt bi thương lên, nói: “Bây giờ…chỉ có một cách để Tấn Tuyên đi thôi”.

“Cách gì?” cô định làm gì?

“Chia tay” Vu Tiệp khẽ nhếch môi, suy nghĩ đáng sợ này đã chiếm cứ toàn bộ trái tim cô, chỉ khi cô buông tay anh mới chấp nhận cơ hội ấy.

“Vu Tiệp!” nhóc Trịnh lo lắng gọi khẽ. Rõ ràng cô đang đau buồn, nhưng 2 chữ ấy lại thốt ra 1 cách bình thản. Cô muốn làm gì?

“Không có tôi, anh ấy có thể đi” Vu Tiệp buồn bã nhìn phía trước, ngón chân di di trên cát.

Nhóc Trịnh lo lắng ôm lấy vai cô, vẻ đau buồn dần biến mất trên gương mặt cô, nhưng cậu thấy rõ nỗi chơi vơi trong mắt cô mỗi lúc một nhiều, cô đã giấu tất cả nỗi đau vào lòng!

“Nhóc Trịnh, giúp tôi!” Vu Tiệp nắm chặt tay Trịnh Phong, ánh mắt đau buồn khiến cậu thắt lòng. Tại sao lúc nào cô cũng lương thiện như thế, mọi nỗi đau và nước mắt đều tự gánh lấy, cậu xót xa ôm chặt cô vào lòng, đừng cố đè nén như thế, đừng đau khổ như thế.
“Nếu muốn khóc thì cứ khóc đi”.

Thế nhưng, nước mắt của Vu Tiệp đã bị nén lại trong nơi sâu thẳm của trái tim, cô không cho mình bất cứ cơ hội nào để khóc.

Bây giờ, cứ nhìn thấy Lâm Ngữ Âm là Tấn Tuyên quay đầu bỏ đi, càng khiến cô nàng oán hận hơn. Con bé Vu Tiệp này đúng là ghê gớm, ngay cả hai ông bà Tấn cũng không khuyên nổi Tấn Tuyên, cô không tin con bé non nớt ấy dám tranh giành Tấn Tuyên với cô.

Lâm Ngữ Âm hậm hực nhìn theo bóng anh, xách túi đi lên lầu. Cô muốn tìm Vu Tiệp, con bé chẳng cho Tấn Tuyên được gì mà lại giữ anh chết chung, muốn buộc chặt anh cả đời.

Thấy Lâm Ngữ Âm xuất hiện trong trường, Vu Tiệp cảm thấy bàng hoàng. Những gì cần đến đã đến, Lâm tiểu thư làm nhiều như thế mà không thành công thì đương nhiên sẽ nổi điên lên rồi. Có điều, đại tiểu thư không cần lo đến mức ấy, những gì cô ta không làm được thì cô sẽ làm thay, không phải vì cô ta, chỉ vì muốn Tấn Tuyên tự do đi con đường của mình!

“Phải thế nào thì cô mới chịu buông tha Tấn Tuyên?” Lâm Ngữ Âm vừa mở miệng đã khiến người ta bực bội.

Vu Tiệp cười thầm nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng. Lâm Ngữ Âm đã bày đủ trò khiến nhà họ Tấn trời long đất lở, Vu Tiệp còn ghét cô ta hơn cả A Nam. Tuy Vu Tiệp đã quyết định làm theo cách của mình là buông tay cho Tấn Tuyên đi, nhưng cô không muốn Lâm Ngữ Âm đắc ý nhanh như vậy!

“Tôi chẳng có dây để trói anh ấy, muốn đi hay ở là do anh ấy thôi” Vu Tiệp cười nhạt.

“Cô nhẫn tâm nhìn Tấn Tuyên và gia đình căng thẳng như thế à?” Lâm Ngữ Âm biết suy nghĩ của ông Tấn nên muốn làm cô khó xử.

“Ai đã khiến Tấn Tuyên khó xử với bố mẹ? Mọi người ai cũng biết cả, đừng nghĩ Tấn Tuyên là đồ ngốc”. Lâm đại tiểu thư chắc vẫn đinh ninh “lòng tốt cao cả” của mình chưa bị phát hiện.

“Cô…ý gì?” Lâm Ngữ Âm biến sắc, ánh mắt lộ vẻ bất an, cô ta đã nói gì với Tấn Tuyên?

“Không có ý gì. Tấn Tuyên không đi Singapore có lẽ anh ấy tự nhận thấy thân phận mình tầm thường, không dám trèo cao thành rồng phượng gì đó, nhiều nhất thì cũng chỉ hợp với 1 vai diễn nhỏ như tôi đây thôi, đâu dám để đại tiểu thư đưa bàn tay ngọc ngà ra mời?” Vu Tiệp tỏ ra lạnh lùng xen lẫn khinh bỉ, cô chưa bao giờ nói với ai bằng giọng điệu như thế,, có thể xem Lâm Ngữ Âm là người đầu tiên! Chỉ cần nghĩ đến việc cô ta ngấm ngầm xếp đặt Tấn Tuyên là đã thấy oán hận1

“Cô!” Lâm Ngữ Âm thẹn quá hoá giận, lao đến, giơ tay cao định tát Vu Tiệp nhưng lần này cô rất nhanh nhẹn, đưa tay ra đỡ. Không phản kháng không có nghĩa là yếu đuối, vi Tấn Tuyên, cô có thể làm tất cả. Chẳng phải Tấn Tuyên đã nói rồi đó thôi, đối với kẻ bất lịch sự thì nhảy lên cắn cũng là phòng vệ chính đáng!

“Vu Tiệp!” tiếng nhóc Trịnh vang lên từ phía sau.

Nhóc Trịnh lao đến, đẩy mạnh Lâm Ngữ Âm ra, kéo Vu Tiệp vào lòng. Cô ta lại chạy đến trường kênh kiệu với Vu Tiệp sao?! Tấn Tuyên là kiểu đàn ông gì thế, không đối phó nổi với loại con gái này thì thôi, còn khiến Vu Tiệp rước hoạ vào thân.

Lâm Ngữ Âm tức tối trừng mắt nhìn Vu Tiệp đang được Trịnh Phong ôm chặt, vẻ mặt dần dần thay đổi, đôi mắt dài nheo lại, hừ, xem ra Vu Tiệp cũng không phải trong sáng gì. Lúc nào cũng bảo Tấn Tuyên chọn cô ta là đúng, nhưng lại mờ ám không rõ ràng với chàng trai khác, con ranh ấy có tư cách gì mà tranh giành Tấn Tuyên với cô?

“Tấn Tuyên chắc vẫn chưa biết cô còn 1 kẻ bảo vệ trong trường nhỉ?” Lâm Ngữ Âm nhếch môi cười gằn, trong lòng đã có cách.

Nhóc Trịnh đang định trách mắng cô ta thì Vu Tiệp đã kéo tay cậu, khoé môi nhướn lên cười: “Tôi xoa dịu Tấn Tuyên thế nào là bản lĩnh của tôi, không cần phiền đại tiểu thư lo lắng nhỉ? Chị cứ nên nghĩ xem có cách nào để Tấn Tuyên thay đổi suy nghĩ thì hơn”.

Lâm Ngữ Âm giận đến ngạt thở, trợn trừng mắt, hừ một tiếng, quả nhiên là đồ hai mặt. Trước mặt Tấn Tuyên thì là cừu non, sau lưng lại ôm ôm ấp ấp với người khác, chắc chắn là Tấn Tuyên vẫn mù mờ chẳng biết gì rồi. Đại tiểu thư càng nghĩ càng tức, chỉ cần Tấn Tuyên nhìn rõ bộ mặt thật của con bé ấy thì nhất định sẽ không hồn xiêu phách đảo, tự huỷ diệt tiền đồ nữa, đợi mà xem.

Lâm Ngữ Âm thầm đắc ý, kênh kiệu chui và xe bỏ đi.

Nhóc Trịnh giữ lấy vai Vu Tiệp, xoay người cô lại, lo lắng hỏi: “Như thế có ổn không?”. Cô đang cố ý khiến Lâm Ngữ Âm hiểu lầm quan hệ của họ. Nụ cười lạnh lùng của cô ta đã đủ chứng tỏ cô ta đang bày mưu tính kế gì rồi.

Vu Tiệp cười nói: “Cũng không tốt lắm, có một số câu tôi không nói ra được nhưng xem như đã có người thay mặt rồi”. Gương mặt cô tỏ ra thản nhiên nhưng ánh mắt lại như phủ một lớp sương mờ.

“Cậu không hối hận thật chứ?” nhóc Trịnh xót xa nhìn nụ cười của cô, cảm giác nó thật cay đắng.

Vu Tiệp mím chặt môi, bỗng ngẩng phắt lên, cố mở to đôi mắt rồi cười khẽ: “Tôi sợ… sau này anh ấy sẽ hối hận”. Nước mắt lưng tròng, Vu Tiệp cố khịt mũi, ngẩng đầu lên không để nước mắt chảy xuống. Ly nước đắng này khó uống quá, sao cô không chuẩn bị sẵn ít đường để uống xong cho nhanh?

Nhóc Trịnh thấy cô cố gắng đè nén đau thương thì ôm xiết cô vào lòng, giữ chặt đầu cô tựa lên vai mình. Trong tích tắc, áo cậu ướt sũng một khoảng, cậu thấy lòng mình đau như dao cắt. Vu Tiệp đáng thương, sao cứ phải chịu đựng một mình, Tấn Tuyên đáng để cô làm thế thật sao?

Vu Tiệp nấc nghẹn, thì thầm: “Xin lỗi, lại làm phiền cậu rồi”.

Nhóc Trịnh đau thắt lòng, tay càng xiết chặt hơn như muốn cô tan biến trong vòng tay mình. Cô mới là nhóc ngốc thật sự!

Chương 55: Em đang che giấu điều gì?

Tấn Tuyên bị điều khiển ở công ty, về nhà lại chịu áp lực, chỉ còn nước mỗi ngày chạy đến bên Vu Tiệp, đó là nơi duy nhất khiến anh thấy vui vẻ hơn. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười dịu dàng của cô, mọi phiền não đau khổ đều tan biến, cô chính là dòng mật ngọt được giấu kín trong trái tim anh, làm mềm trái tim, xóa nhòa mọi cay đắng anh vấp phải.
Cũng trong khách sạn Newman, cũng trong căn phòng cũ.
“Cách lần trước em dạy anh thật tuyệt! Lúc còn đi học anh chưa được học cách đó.” Tấn Tuyên vừa áp dụng cách mới để vẽ hình mà Vu Tiệp dạy, vừa đắc ý nhìn cô. Anh vẫn rất thông minh mà, vừa học đã hiểu.

Tiểu Tiệp hai tay chống cằm, mỉm cười nhìn anh. Anh đẹp trai thật, mắt đẹp, mũi đẹp, môi cũng đẹp, Tiểu Tiệp tham lam ngắm nhìn anh, tim lại đau nhói vì sắp phải nói lời chia tay. Cô phải khắc ghi thật sâu, sợ rằng quá xa nhau thì sẽ có ngày gương mặt anh cũng nhòa nhạt.
Tấn Tuyên thắc mắc quay sang nhìn cô, sao hôm nay cô yên lặng thế nhỉ? Vừa quay lại đã thấy cô nhìn anh chăm chú vẻ si mê rõ rệt, lòng tự tôn của đàn ông lập tức trỗi dậy, cuối cùng anh đã khiến Vu Tiệp mê đắm quá rồi, ha ha ha, anh muốn trong mắt cô chỉ có anh như thế đấy! [ Trình tự sướng quá cao >]

“Em nhìn anh như thế thì anh làm việc thế nào?” Tấn Tuyên hôn chụt một cái lên mặt cô, tuy nói vẻ đùa giỡn nhưng trong lòng lại thấy rất ngọt ngào, như nở từng khúc ruột.
“Vậy không cần làm nữa, ngồi với em.” Vu Tiệp nhướn môi nở nụ cười xinh đẹp.
Tấn Tuyên nhất thời đờ đẫn, không biết phản ứng thế nào. Tiểu Tiệp, cô… đang làm nũng với anh ư? Nỗi vui mừng đang dâng ngập trong lòng, cô đang làm nũng với anh!

Tấn Tuyên dần buông tay đang cầm chuột máy tính ra, quay lại nhìn Vu Tiệp chằm chằm, nụ cười của cô rất rực rỡ. Đúng, chính nụ cười ấy, lần nào anh nhớ đến nó, những buồn phiền trong lòng đều tiêu tan cả, có mệt mỏi thế nào cũng sẽ lại hồi phục nguyên khí.
Vu Tiệp nhìn thấy niềm vui dâng lên trong mắt anh thì khẽ chớp mắt, bĩu môi: “Lần nào cũng là em ngồi cạnh anh, còn anh chỉ chăm chú vào máy tính”. Sự dịu dàng, mềm mại của cô khiến Tấn Tuyên rung động. Vu Tiệp thế này rất đáng yêu. Hơi thở anh dần gấp gáp, bị cô quyến rũ một cách mất kiềm chế, trong mắt chỉ còn lại nụ cười của cô.

Tấn Tuyên đưa tay vòng qua cổ cô, ngón tay khẽ ve vuốt làn da mềm mại sau gáy, mèo hoang lúc làm nũng thật đáng yêu, thêm nữa đi, anh rất thích thế. [ Tham ]
“Tiểu Tiệp…”, Tấn Tuyên tiến lại gần hơn, cất giọng khàn khàn: “Em như thế… rất quyến rũ…”. Ngón tay sau gáy cô bất giác vẽ vòng tròn, gợi mở sự quyến rũ. Vu Tiệp khẽ co người lại, cảm giác tê dại cùng giọng nói gợi cảm của anh, tim cô sắp vỡ ra mất.

“Bình thường em không quyến rũ à?” Vu Tiệp đỏ mặt, thật không quen nói những lời như thế này trước mặt anh, nhưng trong lòng lại muốn ở bên anh, quyến rũ anh. Cô cảm thấy rất hài lòng khi thấy ánh mắt anh ánh lên vẻ si mê vì mình.
Khi yêu một người thì trái tim sẽ trẻ nên vô cùng dịu dàng và nhạy cảm, dường như mỗi mạch máu thông đến tim đều mang gen tình yêu, nó sẽ hỗ trợ lẫn nhau, liên tục phát tín hiệu tình yêu đến đại não khiến mọi lời nói tình cảm “ghê gớm” nhất cũng sẽ xuất hiện, cảm giác phức tạp nhưng hạnh phúc ấy càng phong phú hơn. Tình yêu đúng là một thứ siêu… siêu kỳ diệu! Tất cả mọi phản ứng hóa học chỉ cần giải thích bằng tình yêu, là có thể cân bằng! [ Sến quá ]

Tấn Tuyên nóng ran người vì vẻ nũng nịu rất quyến rũ của Vu Tiệp. Cô có biết mình đang đùa với lửa không? Trước một người đàn ông mà lại dùng đôi mắt khép hờ, giọng điệu quyến rũ như thế để châm lửa thì rất dễ tự hủy diệt chính mình. Tuy anh rất biết dừng lại đúng lúc, nhưng cũng không phải là thánh nhân, anh không thể đảm bảo công tác phòng cháy chữa cháy của mình sẽ không xảy ra sơ suất, rồi ngày nào đó cả hai sẽ bị lửa thiêu cháy. Dục vọng dâng lên đang được anh đè nén hết mức, anh không dám hôn cô nhưng bàn tay đỡ sau gáy cô trở nên nặng nề, rất dịu dàng ve vuốt làn da cô, mượn cảm giác đó để phát tiết một ít dục vọng trong anh.

Vu Tiệp thấy ngọn lửa thiêu đốt trong mắt anh mỗi lúc một lớn thì run người, cô quay phắt đi, tránh tay anh, dần dần đứng dậy rồi quay đầu cười nhã nhặn: “Anh không nói tức là bảo em không quyến rũ rồi, không làm phiền anh nữa, nếu anh làm không xong lại trách em.” Nói xong, cô thong thả bước vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Tấn Tuyên đưa tay lên nhưng chỉ chụp vào khoảng không, Tiểu Tiệp đã biến mất sau cửa phòng tắm.

Tấn Tuyên khó nhọc nuốt nước bọt, đó là mèo hoang nhỏ anh quen ư? Là mèo hoang nhỏ luôn nhe nanh giơ vuốt? Sao hôm nay cô lại gợi cảm đến thế, suýt nữa khiến anh mất kiểm soát. Tấn Tuyên nhìn cửa phòng tắm, nhớ đến lần trước cũng trong căn phòng này ở khách sạn Newman, mèo hoang nhỏ e thẹn như thiếu nữ thế nào.

Tấn Tuyên vất vả đứng dậy, thấy hai chân dường như mềm nhũn. Anh cười thầm, Tấn Tuyên cũng có ngày bị một cô bé đùa giỡn đến không đứng dậy nổi ư? Anh từ từ tiến đến bàn nước, rót một ly nước lạnh rồi “ừng ực” dốc cạn vào bụng, cơn khô đắng trong cổ họng như vẫn chưa được giải tỏa hết, ánh mắt anh liếc vào phòng tắm, trong đầu lập tức nghĩ đến dáng vẻ quyến rũ của mèo hoang nhỏ, tim anh thắt lại, lồng ngực phập phồng hô hấp khó khăn. Ôi, cảm giác ấy như thể cô đã ngoan ngoãn nhảy vào lòng anh, dán vào người anh và nói những lời ngọt ngào vậy.

Tấn Tuyên hít thở thật sâu, lắc mạnh đầu, trời ạ, sao anh lại chỉ vì giọng nói và ánh mắt cô mà suýt nữa… Tiểu Tiệp vẫn còn trong trắng, anh tuyệt đối không thể nghĩ đến cô bằng tà niệm như thế được.

Anh quay về bàn, cố gắng tập trung tinh thần để tiếp tục công việc, nhưng âm thanh kia cứ khiến tai anh dỏng lên, trong đầu bất giác nhớ đến dáng vẻ yêu kiều của Tiểu Tiệp, tâm tư của anh hoàn toàn bị cô dẫn đi mất rồi. Tai anh dỏng lên, lắng nghe tiếng nước chảy róc rách xen lẫn cả giọng Vu Tiệp, cô đang gọi điện thoại, âm lượng rất bé nếu không lắng nghe kỹ thì không thể nào biết được. Tấn Tuyên nghi ngại nhìn cửa phòng tắm, do dự rồi vẫn tiến đến gần, quả nhiên tiếng nói cô mỗi lúc một rõ hơn, Tiểu Tiệp đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

Tấn Tuyên thấy rất mâu thuẫn, có nên nghe trộm không? Đôi mắt anh nheo lại, gọi điện gì mà lại phải trốn vào phòng tắm? Nhưng lòng tin tuyệt đối với Tiểu Tiệp đã khiến anh dừng bước, anh chậm rãi quay về, ngồi xuống salon.
Tay anh gõ xuống bàn phím, nhưng thắc mắc vẫn lởn vởn trong đầu. Chắc chắn là do anh quá đa nghi, biết đâu Tiểu Tiệp vào phòng tắm rồi mới có ai gọi điện đến cũng nên.

Ba phút… năm phút… Tấn Tuyên nhìn đồng hồ máy tính dưới góc phải, Tiểu Tiệp đã vào đó khá lâu, mà tiếng nói của cô vẫn loáng thoáng vọng ra ngoài, trái tim Tấn Tuyên bắt đầu thấy lạnh dần, cuộc điện thoại đó không phải người nhà cô gọi đến .
Đúng lúc Tấn Tuyên đang suy đoán thì tiếng nước chảy trong phòng tắm đột ngột dừng lại. Anh giật thót mình, “cạch cạch”, cửa phòng tắm mở ra, hai tay anh đặt trên bàn phím bất giác gõ loạn xạ như đang cố ý che giấu vẻ thất thần của mình.

Tấn Tuyên cố trấn tĩnh lại rồi mỉm cười với Vu Tiệp đang bước đến gần: “Không khỏe à?”
Vu Tiệp nhăn nhó, gật nhẹ đầu: “Chắc do em ăn gì nên bị đau bụng.” Gương mặt cô vẫn toát ra vẻ dịu dàng đáng yêu. Tấn Tuyên chăm chú nhìn gương mặt trong sáng đó, không có vẻ gì bất thường cả, vẻ mặt ấy thuần khiết như pha lê. Lúc nãy cô không gọi điện thoại? Chẳng lẽ anh nghe nhầm?

Vu Tiệp bước đến, ngồi xuống cạnh anh ròi nhìn vào màn hình máy tính, đột ngột cười to: “Anh đang làm gì thế? Sao lại gõ chữ ở đây?”. Tấn Tuyên sực tỉnh, nhìn vào màn hình, quả nhiên, trên tấm ảnh vừa được anh tạo ra lại bị chính anh gõ vào một đống ký tự, Tấn Tuyên cười nói: “Tại em khiến anh không còn tâm trí nào làm việc”.
Vu Tiệp đẩy nhẹ vai anh: “Làm nhanh đi, không thì lát nữa anh đưa em về lại muộn mất!”

Tấn Tuyên cười khẽ rồi nhìn vào máy tính, tay bắt đầu di chuyển con chuột, nhưng trong lòng vẫn thấy ngờ vực, sao cô lại trấn tĩnh đến thế, nếu cô trốn đi gọi điện mà gương mặt lại không tỏ vẻ gì, thì trừ phi cô cố ý che giấu điều gì đó?
Tấn Tuyên lặng thinh, niềm tin với Vu Tiệp không cho phép anh nghi ngờ cô, anh đành nén mọi thắc mắc vào trong lòng, nhất định là do anh nghĩ nhiều rồi. Tiểu Tiệp sẽ không lừa dối anh, cô là cô gái không biết che giấu nhất mà anh từng gặp.

Tấn Tuyên lặng lẽ làm việc, Tiểu Tiệp lặng lẽ ngồi cạnh anh, trên gương mặt luôn nở nụ cười dịu dàng. Tấn Tuyên dần dần bình tĩnh lại, Tiểu Tiệp đáng yêu như thế, chắc chắn do anh nghĩ nhiều quá rồi

Chương 56 : Sao anh có thể nghi ngờ em

Trong bầu không khí yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng gõ bàn phím “lách cách” vang lên, bỗng một tiếng “tít tít” phá tan sự tĩnh lặng đó, Vu Tiệp có tin nhắn. Tấn Tuyên ngẩn người, nhưng tay vẫn không dừng lại, mà Vu Tiệp vẫn yên lặng ngồi cạnh anh. Tấn Tuyên dần buông con chuột ra, đứng lên vặn lưng: “Nghỉ một lúc đi, mắt anh không chịu nổi nữa rồi”. Nói xong, anh khẽ véo má Vu Tiệp, cúi xuống hôn cô rồi đi vào phòng tắm.

Tấn Tuyên vào phòng tắm “xả stress” một lúc rồi ra ngoài, thấy Vu Tiệp đang di chuyển con chuột trước máy tính của mình. Cô xem tin nhắn chưa? Gương mặt Tiểu Tiệp không chút thay đổi, vẫn như bình thường, hại Tấn Tuyên nghĩ có phải anh nghe nhầm không.

Tấn Tuyên làm ra vẻ bình thường ngồi xuống trước máy tính.

Vu Tiệp đưa tay che miệng ngáp một cái, hàng lông mày khẽ nhăn lại: “Tấn Tuyên, anh sắp xong chưa?”

Tấn Tuyên mỉm cười: “Buồn ngủ rồi à?”. Anh xót xa vuốt ve khuôn mặt cô, nói tiếp: “Đợi anh thêm nửa tiếng nữa, sắp xong rồi”.

Vu Tiệp gật gù: “Vậy em nằm một chút, lát nữa về thì gọi em”. Tấn Tuyên gật đầu.

Vu Tiệp cởi áo khoác ra đặt lên một chiếc giường khác rồi nằm xuống, kéo chăn lên rồi nhắm mắt lại.

Tấn Tuyên chăm chú gõ bàn phím nhưng rõ ràng là lơ đãng hơn nhiều, dù thế nào đi nữa cũng không tài nào tập trung được. Anh quay sang nhìn Vu Tiệp đang ngủ, hơi thở đều đặn.

Trong lòng Tấn Tuyên luôn có một âm thanh luôn gào thét: “Đến xem cô ấy gọi điện cho ai?”. Anh vật vã đấu tranh, niềm tin với Vu Tiệp khiến anh không dám đứng dậy nhưng ác quỷ đáng ghét cứ gào thét, mội lúc một to khiến anh thấy rất bối rối. Anh chỉ xem một chút thôi, biết đâu Tiểu Tiệp gặp phải rắc rối, cần anh giúp đỡ thì sao.

Nhìn Tiểu Tiệp đang say ngủ, cuối cùng, Tấn Tuyên đã hành động theo tiếng gọi của ác quỷ trong lòng. Anh bước đến bên giường, tìm áo khoác cô rồi rút di động ra, căng thẳng mở khoá bàn phím rồi mở hộp tin nhắn, bên trong toàn tin nhắn bạn học, nhưng khi anh kéo xuống thì thấy tin nhắn mới nhất lại là 12h trưa nay, Tấn Tuyên thót tim, vậy tin nhắn lúc nãy đâu? Tiểu Tiệp xoá rồi?!

Tấn Tuyên đảo mắt nhìn Vu Tiệp nằm trên giường, anh dần dần mở hộp tin nhắn gửi ra, một cái tên lọt ngay vào tầm mắt, đồng thời anh cảm nhận thấy một nỗi đau như đâm vào tim, nhóc Trịnh?! Anh nín thở mở ra xem, chỉ một câu thôi nhưng đã khiến trái tim anh như rơi xuống vực thẳm: “Tôi về trễ một chút rồi gọi cậu sau, đợi tôi”. Thời gian gửi là mấy phút trước đó!

Tim anh bỗng nhiên đau nhói, hơi thở nặng nề, tại sao Tiểu Tiệp lại phải xoa tin nhắn của Trịnh Phong? Anh ngờ vực mở nhật ký cuộc gọi ra xem, cuộc gọi gần nhất dài đến mười phút, quả nhiên là Trịnh Phong!

Tấn Tuyên nắm chặt di động như muốn bóp vỡ ra hàng ngàn mảnh. Ánh mắt anh nheo lại, nhìn gương mặt đang say ngủ trên giường, vết nứt trong trái tim anh như bị xé toạc ra, một thứ dịch thể cay đắng đang dâng lên, tại sao cô lại dối anh? Chẳng phải bây giờ cô và Trịnh Phong là bạn bè bình thường sao? Chẳng lẽ còn có thứ gì đó mà anh không biết? Nghi vẫn ấy cứ dằn vặt anh, Tiểu Tiệp lại che giấu tất cả ngay trước mặt anh!

Tân Tuyên mím môi, đặt di động trở lại chỗ cũ. Sau đó chậm rãi quay đi, ngồi xuống salon, ánh mắt lại liếc nhìn gương mặt trong sáng kia, Tiểu Tiệp đang có chuyện giấu anh! Nhận thức ấy khiến anh có cảm giác như tim mình bị đóng một chiếc đinh lớn, đâm thẳng vào nơi mềm yếu nhất, đau đến không thở nổi.

Tấn Tuyên châm thuốc, vất vả sắp xếp lại suy nghĩ của mình, định thần rồi mới khẽ gọi: “Tiểu Tiệp, dậy đi”.

Vu Tiệp dần dần tỉnh lại, đôi mắt mơ màng đã tỉnh táo hẳn, cô nở nụ cười tuyệt đẹp với anh, nhưng lúc này Tấn Tuyên nhìn thấy nó lại có cảm giác nhức mắt vô cùng, cô vẫn tỏ ra bình thản như thường.

Tấn Tuyên dựa vào lưng ghế, đưa tay ra hiệu cho cô lại gần.

Vu Tiệp nhăn mũi, bò dậy rồi dụi mắt, tiến lại gần anh.

Tấn Tuyên kéo mạnh tay Vu Tiệp khiến cô ngã nhào vào lòng mình rồi khẽ thì thầm bên tai cô: “Ngủ chưa đã hả, vậy ở đây ngủ đi, sáng sớm mai anh đưa em về”.

Vu Tiệp mở to mắt rồi lắc đầu: “Phải về, nếu không thì bố em gọi điện kiểm tra không thấy em, là biết em lại trốn ra ngoài”. Gương mặt cô toát ra vẻ bất lực khiến Tấn Tuyên hụt hẫng, cô không có gì nói với anh ư?

Tấn Tuyên nhìn chằm chằm gương mặt trong sáng ấy, một lúc lâu sau mới quay mặt đi, rít một hơi thuốc rồi kéo cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, anh cầm con chuột máy tính di chuyển, sau đó đóng máy lại: “Anh đưa em về”.

Vu Tiệp kinh ngạc nhìn anh: “Xong rồi?”

Tấn Tuyên cúi đầu cười khẽ: “Xong rồi”.

Vu Tiệp ngẩn ra mấy giây rồi nở nụ cười xinh đẹp, tán thưởng ngọt ngào: “Anh đừng giỏi giang mãi thế có được không? Ở cạnh anh, những người khác đều thành kẻ ngốc hết”.

Tân Tuyên cay đắng, ai mới là kẻ ngốc đây? Anh giữ nụ cười của mình, quay lại véo má Vu Tiệp: “Anh không giỏi thì làm sao giữ em lại bên cạnh?”

Vu Tiệp mở to mắt rồi cười hi hi, nét xấu hổ khiến mặt cô đỏ hồng. Tấn Tuyên nhìn vẻ thẹn thùng quen thuộc đó thì mềm lòng, chắc là anh nghĩ linh tinh thôi, Tiểu Tiệp không thể, tuyệt đối không thể lừa dối anh được.

Anh vừa đưa tay định chạm vào mặt cô thì Vu Tiệp đã đứng dậy giục: “Được rồi, nhanh lên, muộn nữa thì ký túc tắt đèn mất”.

Tấn Tuyên thắt lòng, cô vội đến thế sao.

Tấn Tuyên cứ im lặng đưa Vu Tiệp về trường, cô cũng chỉ mỉm cười mà không nói gì, bầu không khí quái lạ đang bao trùm lấy cả hai.

Vu Tiệp bảo Tấn Tuyên không cần đưa cô vào, tự cô đi bộ về ký túc là được, anh nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.

Vu Tiệp đứng ngoài xe vẫy tay mỉm cười với anh, anh cũng tươi cười vẫy tay với cô.

Vu Tiệp cười rồi quay vào trường. Tấn Tuyên nhìn theo bóng cô, bước chân mỗi lúc một nhanh, mỗi lúc một gấp, khi qua khỏi cổng là bắt đầu đi như chạy. Trái tim Tấn Tuyên rơi xuống từng chút một, cô vội chạy đến với ai?

Tấn Tuyên cuống lên, vội trả tiền rồi chạy như điên vào trong, đuổi theo cô.

Cuối cùng, anh đã nhìn thấy cô, Tấn Tuyên đi chậm lại, nấp vào phía sau một gốc cây to bên cạnh, do khoảng cách khá xa nên anh không nhìn rõ, chỉ thấy cô đứng trước một toà nhà ký túc và đưa mắt ngó quanh quất.

Một lúc sau, từ cửa tiệm tạp hoá nhỏ đối diện xuất hiện một bóng cao gầy, Tiểu Tiệp chạy đến, Tấn Tuyên nheo mắt nhìn kỹ, người ấy đang kéo Vu Tiệp lại gần như muốn tránh xa tầm mắt những người đứng gần khu nhà. Tấn Tuyên vội vã nấp kỹ, tim đập thình thịch, rồi từ từ ló đầu ra nhìn, Tiểu Tiệp và bóng dáng quen thuộc quay lưng lại với anh như một đầu kim sượt qua trái tim đang đập loạn của anh, rất nhẹ và chỉ lướt qua bề mặt nhưng đã kịp rách toạc, máu đang dần dần rỉ ra, không đau đớn nhiều nhưng anh có thể nghe thấy tiếng máu chảy, nó đang chảy ngược vào tim!

Tim anh đột ngột thắt lại, Tiểu Tiệp bị người kia ôm chặt vào lòng, Tấn Tuyên run rẩy chống một tay vào gốc cây mới khiến cơ thể không ngã nhào, người đó lại càng cúi đầu áp sát vào mặt Tiểu Tiệp!

Trên lầu vang lên một tiếng huýt sáo, một luồng sáng rọi vào hai bóng người đang ôm chặt nhau kia, chàng trai ấy ngẩng lên, dưới ánh đèn, rất rõ ràng, Tấn Tuyên ngỡ như tim mình bị đập mạnh vào lồng ngực, cuối cùng anh đã nhìn rõ người ấy.

Trịnh Phong!

Và lúc ấy Tiểu Tiệp đang bị cậu ta ôm chặt trong lòng, cũng ngước lên nhìn phía trên lầu!

Tấn Tuyện chậm rãi quay người dựa vào gốc cây, trong tim như có âm thanh đỗ vỡ, hai tay co chặt thành nắm đấm, các lóng xương kêu lên “rắc rắc”. Tiểu Tiệp, sao lại là em, sao em lại chủ động chạy đến với cậu ta?

Chương 57: Buông tay, chia tay

Đã hai hôm nay rồi Tấn Tuyên không liên lạc với Vu Tiệp, cô mệt mỏi dựa người vào đầu giường, cô biết anh đã bị tổn thương. Đêm ấy, cô và Trịnh Phong đều thấy rõ bóng dáng bi thương quay lưng bỏ đi của Tấn Tuyên. Vốn ngỡ anh sẽ lao ra ngay, nhưng không, anh nấp sau gốc cây đến khi cô và Trịnh Phong từ biệt nhau, cô mới lờ mờ nhìn thấy bóng dáng bỏ đi rất chơi vơi của Tấn Tuyên.
Vu Tiệp thấy tim đau nhói, anh không hề lao ra chất vấn họ. Cô đã chuẩn bị những gì sẽ nói, chỉ còn đợi anh phẫn nộ xông ra trách mắng mà thôi, nhưng không anh chỉ quay lưng bỏ đi như thể chẳng có gì xảy ra.
Nhóc Trịnh thấy Tấn Tuyên như thế, bất giác thấy không nhẫn tâm: "Anh ấy tổn thương rồi."
Vu Tiệp cười méo mó: "Tiếc là, vẫn chưa đủ". Ánh mắt dần tối lại, anh chưa nói gì, nghĩa là vở kịch vẫn phải tiếp tục.

Đêm thứ ba, cuối cùng Tấn Tuyên đã gọi điện cho Vu Tiệp, đợi cô ở khách sạn Newman.
Vu Tiệp thấp thỏm đi tới đó, không biết Tấn Tuyên đang nghĩ gì, anh không có động tĩnh gì khiến cô chẳng thể nào ra tay, cũng không biết phải phá hoại thế nào, với tính cách tự phụ của anh thì không thể nào đè nén lâu được, mà phải nổi điên lên làm cho rõ mọi thứ.
Cửa phòng mở ra, Vu Tiệp thấy mắt cay cay, Tấn Tuyên gầy đi nhiều, hõm mắt càng sâu hơn, mi mắt cũng xuất hiện mấy nếp nhăn, râu mọc quanh miệng, cô thấy nhói đau, mấy hôm nay chắc anh buồn lắm.

Và dù có che giấu thế nào thì vẻ xót xa vẫn hiện rõ trên gương mặt cô, Vu Tiệp nắm tay anh: "Sao lại vất vả đến thế?"
Tấn Tuyên khẽ nhếch môi, ánh mắt chơi vơi càng khiến Vu Tiệp đau lòng hơn: "Bận quá, bận đến nỗi sắp không rảnh để nhớ em nữa". Anh vòng tay ôm lấy cô rồi đóng cửa lại.
Vu Tiệp run rẩy, có phải anh đang cố nhẫn nhịn?
Vừa vào đến phòng, Tấn Tuyên đột ngột ôm chặt Vu Tiệp từ phía sau, vùi đầu vào vai cô, hai tay xiết chặt quanh eo, sức mạnh đó khiến cô bị đè sát vào người anh. Anh chưa bao giờ ôm cô mạnh như thế, thậm chí chẳng chút thương hoa tiếc ngọc, Vu Tiệp đờ đẫn để mặc anh ôm, đợi anh mở miệng, cô biết anh có điều muốn nói.

"Tiểu Tiệp!" Tiếng nói trầm trầm của Tấn Tuyên toát lên vẻ mệt mỏi và tổn thương khiến tim Vu Tiệp đau nhức như bị hàng ngàn con kiến cắn.
"Tiểu Tiệp... Tiểu Tiệp..." Anh lặp đi lặp lại tên cô, mỗi một lần như thế đều khiến cô khó thở. Cô vẫn luôn đợi anh chất vấn và tỏ ra đau lòng, nhưng nửa câu sau đó vẫn như trời xám xịt mà chưa mưa nổi, từng đám mây đen kéo đến phủ đầy trời, dằn vặt hành hạ cô.
"Sao vậy?" Tu Tiệp cố chịu đựng, ra vẻ thoải mái hỏi anh. Nếu anh không nói được thì hãy để cô giải quyết vậy, cô cũng không muốn anh chịu đựng như thế, dù sao cũng chỉ là chuyện một sớm một chiều.
Sự trầm mặc sau lưng khiến thời gian như ngưng đọng, chỉ có hơi thở nặng nề phả vào gáy cô, Vu Tiệp vừa định lên tiếng nói lời chia tay thì...
"Anh yêu em!", Tấn Tuyên mở miệng.
Vu Tiệp thoáng rùng mình, trái tim như bị ai lôi ra khỏi lồng ngực, hơi thở dừng lại, đầu óc cũng đờ đẫn, anh... không chất vấn cô ư? Tại sao... tại sao lại nói câu đó? Cô không muốn nghe câu này, không phải là câu này, anh phải trách mắng, phải chì chiết cô. Vu Tiệp run rẩy, cơ thể khẽ vùng thoát ra nhưng lại bị anh ôm chặt hơn.

Tấn Tuyên sợ hãi ôm chặt cơ thể mềm yếu của Vu Tiệp, anh không muốn hỏi cũng không muốn nghe. Ba hôm nay, anh cứ hỏi đi hỏi lại mình, nếu Vu Tiệp thật sự đã làm gì đó với Trịnh Phong thì anh phải làm sao? Ba hôm rồi, anh vẫn không tài nào trả lời, nỗi sợ mất Vu Tiệp khiến anh không dám hỏi cũng không dám nghĩ, anh chưa bao giờ hèn nhát như vậy, dường như chỉ cần anh lên tiếng hỏi thì sẽ mất Vu Tiệp ngay lập tức.
Anh không muốn, không muốn đánh mất cô, chỉ cần nghĩ đến khả năng đó là anh đã thấy đau đến không thở nổi, tình nguyện xem như không thấy gì, chôn giấu mọi thắc mắc vào sâu trong lòng, ngốc nghếch cho rằng chỉ cần anh không hỏi thì Vu Tiệp sẽ mãi mãi ở cạnh anh.
Thế nhưng, bất chấp Tấn Tuyên muốn nhượng bộ hay níu kéo, một số việc vẫn phải xảy ra.

Một hồi chuông di động réo rắt vang lên, bầu không khí yên lặng trong phòng bị phá vỡ đột ngột.
Tấn Tuyên và Vu Tiệp đều ý thức được ai là người gọi, đôi tay ôm cô càng xiết chặt hơn, sau lưng vang lên giọng nói yếu ớt, hoàn toàn không còn vẻ bình thường trước kia nữa: "Đừng!"
Vu Tiệp run rẩy nhắm nghiền mắt, mặc cho cảm giác xót xa dâng trào. Xin lỗi, Tấn Tuyên.
"Tấn Tuyên, em có điện thoại", giọng Vu Tiệp bình thản đến lạ lùng.
"Không được nghe." Giọng Tấn Tuyên như run rẩy, anh đang van xin cô.
Vu Tiệp quay lưng lại nên không thấy vẻ bi thương trên gương mặt anh, anh cũng không thấy cô đang cười, nhưng nụ cười ấy lại đến từ băng hà, lạnh như tảng băng đóng dày trên sông.

"Anh sao vậy? Đừng trẻ con thế". Vu Tiệp gỡ tay anh ra.
Tấn Tuyên mệt mỏi buông tay, Vu Tiệp rút di động ra, tên của Trịnh Phong đang nhảy nhót trên màn hình, Vu Tiệp thầm cười khổ, nhóc Trịnh thật biết phối hợp.
Vu Tiệp vừa định bấm nút nghe thì trong tích tắc, di động đã bị Tấn Tuyên cướp đi. Vu Tiệp hét lên: "Tấn Tuyên!".
Tấn Tuyên sa sầm mặt, lạnh lùng nhìn cô.
"Đưa điện thoại cho em." Vu Tiệp cuống lên, không đoán ra anh định làm gì.
"Anh đã nói không được nghe." Tấn Tuyên đanh mặt lại, thốt ra từng chữ uy hiếp cô.
"Cậu ấy tìm em có việc". Vu Tiệp bắt đầu nóng nảy, đưa tay ra định giật lại điện thoại.

"RẦM!"

Không đợi Vu Tiệp phản ứng, Tấn Tuyên đã phẫn nộ ném mạnh chiếc di động vào tường, đáng thương thay, nó đã vỡ nát, rơi lả tả xuống đất.
Vu Tiệp tức quá hét toáng lên, lao đến đánh Tấn Tuyên: "Anh làm gì thế hả?" Anh điên rồi, sao lại ném vỡ di động của cô?
Tấn Tuyên khẽ giữ lấy hai bàn tay đấm loạn xạ của Vu Tiệp, đẩy ra sau lưng rồi khóa chặt lại, sa sầm mặt:" Anh đã bảo em không được nghe!"
"Đồ điên, đồ điên, buông em ra!" Vu Tiệp tức điên, giơ chân lên định đá anh. Anh chỉ biết dùng bạo lực thôi sao? Tóm lấy tay cô thì sao, chẳng lẽ ném vỡ di động rồi còn định đánh cô?

Một tay Tấn Tuyên giữ chặt tay cô, tay phải bóp mạnh cằm Vu Tiệp, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Em vội vã muốn trở về bên cậu ta thế kia à?". Anh khoan dung với cô quá nhiều rồi, tiếc là cô không hề quý trọng nó, cứ bắt anh phải nổi điên lên.
"Không cần anh lo, không cần anh lo, anh buông em ra ngay." Vu Tiệp bị anh bóp cằm đau quá, tay anh giống như gọng kìm, giữ chặt lấy đầu cô, không cho cô cử động.
Tấn Tuyên nhếch môi, lóe lên nụ cười tà ác: "Em là bạn gái anh, bảo anh không lo thế nào được". Rồi vừa cười vừa áp sát lại gương mặt Vu Tiệp đang hoảng loạn ngửa ra sau để tránh.

"Đừng!" Vu Tiệp hốt hoảng lắc đầu, ánh mắt anh vừa lạnh lùng vừa gian ác, nhưng tay anh giữ chặt lấy cằm cô, không cho cô thoái lui.
"Đừng à?" Âm sắc cao vút, hơi thở Tấn Tuyên phớt qua môi cô, anh cười khẽ. "Bảo anh đừng dịu dàng quá, hay là đừng chậm quá?" Hơi thở Vu Tiệp bị ép lại, ánh mắt độc ác của anh, nụ cười gian tà khiến cô rối loạn. Đó không phải Tấn Tuyên của cô, cơn phẫn nộ đã khiến anh thay đổi, anh đang trừng phạt cô.
Tấn Tuyên nhìn chằm chằm đôi mắt hoảng loạn, bên trong lấp lánh nước mà tim khẽ nhói đau, mềm lòng định buông cô ra, nhưng khi lướt nhìn những mảnh vỡ dưới chân tường, cơn phẫn nộ trong lòng lại dâng trào. Tại sao cô cứ khiêu khích sự nhẫn nại của anh hết lần này đến lần khác, tại sao phải tàn nhẫn như thế?
Tấn Tuyên cười nhạt, khẽ phớt qua làn môi đỏ của Vu Tiệp, cho dù tức giận đến mấy, anh vẫn không thể ngăn được nỗi nhớ cô, cảm giác ấy khiến anh rất đau. Chết tiệt, chết tiệt!
Nụ hôn cuồng nhiệt của Tấn Tuyên thoáng chốc đã nuốt trọn Vu Tiệp!

Đôi môi nóng bỏng như lửa chà xát từng chút một nơi mềm mại của cô, ngón tay bóp cằm cô càng ra sức, đầu lưỡi linh hoạt ngang ngược đẩy mở môi cô, chen vào trong miệng mà không hề báo trước, cuốn lấy đầu lưỡi mềm ướt át của cô như bão táp mưa sa, mùi vị nam tính mạnh mẽ chiếm lấy cô, cướp mất toàn bộ hơi thở. Vu Tiệp đau khổ vùng vẫy, phát ra những âm thanh yếu ớt, chỉ muốn thoát khỏi nụ hôn cuồng loạn của anh.
Sự cự tuyệt của Vu Tiệp càng khiến Tấn Tuyên thêm tổn thương. Không được nói không, không được trốn tránh, cô là của anh, mãi mãi là của anh.
Tấn Tuyên ra sức ôm cả Vu Tiệp ngã nhào xuống giường. Sự va đập ấy khiến Vu Tiệp hoa mắt chóng mặt, cổ họng cũng vì đầu lưỡi anh xâm nhập mà thấy khô rát, hai tay sau lưng được giải phóng, vội vã đánh mạnh vào người đang đè lên mình.

Ui da! Tấn Tuyên thấy đầu lưỡi đau nhói, rụt lại, Vu Tiệp dám cắn anh.
Tấn Tuyên ngẩng đầu lên, ánh mắt dần trở nên lạnh băng. Khó khăn lắm Vu Tiệp mới vùng ra được, thở hổn hển, tim đập thình thịch, trừng trừng nhìn anh.
Tấn Tuyên nhếch môi, giữ chặt cổ tay cô, đưa cao quá đầu, hài lòng nhìn sắc mặt thay đổi của Vu Tiệp, ánh mắt lóe lên một tia gian ác. "Đừng..." Vu Tiệp run rẩy nhưng không thể thoát khỏi gọng kìm của anh, cô vặn vẹo người để né tránh.
Tấn Tuyên chậm rãi ngồi dậy, cưỡi lên người cô, tư thế mờ ám đó khiến Vu Tiệp xấu hổ vô cùng, chỉ muốn mau mau thoát khỏi cảnh tượng này.
Tấn Tuyên nheo đôi mắt dài, ánh mắt lạnh lẽo, nụ cười băng giá xuất hiện trên khóe môi, anh đưa ngón tay lần theo gương mặt cô, cằm, cổ và trượt xuống dưới. Đến cổ cô, anh ngừng lại một chút, ánh mắt nheo lại, cảm nhận rõ ràng lồng ngực cô phập phồng dữ dội, Tấn Tuyên cười thầm, lúc này mới thấy căng thẳng à?

Vu Tiệp hoảng hốt trừng mắt nhìn Tấn Tuyên, giọng nói run rẩy ngăn anh lại: "Tấn Tuyên, dừng tay!"
"Tại sao phải dừng?" Tấn Tuyên nhướn mày, nụ cười càng rõ hơn. "Dừng ở đây à? Em có biết anh yêu em đến mức nào không?"
Tim thắt lại, dạ dày như đảo lộn, Vu Tiệp khẽ nhắm mắt lại, giọng điệu bỡn cợt ấy, nụ cười hư hỏng ấy khiến tim co đau nhói. Anh đang dùng sự tà ác của mình để trừng phạt cô đã bội phản.

Tấn Tuyên đảo ngón tay, nút áo ở cổ được cởi ra nhanh chóng, tay anh di chuyển xuống dưới, đặt lên nút áo tiếp theo. Thấy vậy, Vu Tiệp run rẩy van xin: "Tấn Tuyên... đừng... đừng... xin anh..."
Anh lại cởi thêm một nút. Vu Tiệp hoảng hốt, nỗi cay đắng dâng lên trong mắt cô, nụ cười độc ác của Tấn Tuyên dần mờ nhòa, đôi môi cô run run, vẫn cố chống cự. Anh... bây giờ đã tức điên lên thật rồi!
"Mèo hoang cũng biết sợ à?" Giọng Tấn Tuyên không chút hơi ấm, có thể nghe ra anh đang cười lạnh trong lòng. "Anh rất dịu dàng với con gái."

Vu Tiệp thấy tim thắt lại, nỗi đau như cắt ấy bao phủ lấy cô, anh...lại so sánh cô với những cô bạn gái cũ! Cô đau khổ vùng vẫy, không muốn nghe anh nói những lời đáng sợ như thế, không muốn anh chạm đến mình. Lúc này, trong mắt anh, cô chẳng qua chỉ là một người con gái để anh tìm vui bất cứ lúc nào; cô không muốn thế, cô tuyệt đối không phải là loại đó!
Cơ thể Tấn Tuyên từ từ đè xuống, đôi môi nóng bỏng đốt cháy ngực cô, da thịt như bị bỏng, hơi nóng xuyên thẳng qua lồng ngực vào tận trái tim. Sự va chạm ấy khiến Vu Tiệp co rúm người, cô đau khổ nấc nghẹn. Đừng đụng vào em, đừng, em không muốn giống những người con gái đó!

Tấn Tuyên vốn dĩ nghe thấy tiếng nấc nghẹn của cô nhưng vẫn phớt lờ, đôi môi anh tham lam chiếm đoạt từng tấc da thịt mịn màng của cô, tay tự giác chu du trên cơ thể tươi trẻ, mùi hương nhẹ nhàng kích thích dục vọng anh giải phóng, cô chỉ có thể là của anh.
Vu Tiệp run rẩy chống cự lại nhưng cơ thể anh đã đè sát xuống, không cho phép cô cử động, cô mệt mỏi buông xuôi, dần dần nằm im, chịu đựng đôi môi và bàn tay anh đốt lên từng ngọn lửa mãnh liệt trước ngực mình. Chút hy vọng cuối cùng còn lại trong tim khiến cô lẩm bẩm: "Cậu ấy sẽ không bao giờ cưỡng bức em".
Nói xong, Vu Tiệp thấy nhẹ nhõm hơn, cô nhắm nghiền mắt, chút kháng cự cuối cùng đã biến mất. Đây là do cô nợ anh, nếu anh cho rằng như thế này sẽ khiến mình thoải mái hơn, thế thì cô cho anh, cho anh hết!
...

Dần dần, Vu Tiệp cảm thấy sức nặng trên người mình từ từ giảm bớt, đôi môi nóng bỏng cũng đột ngột biến mất, Tấn Tuyên chậm rãi buông cô ra.
Có lại tự do, Vu Tiệp run rẩy giữ lấy cổ áo bị phanh ra của mình, từ từ lùi lại, tránh xa Tấn Tuyên.
"Đi! Em đi ngay đi!!!" Tấn Tuyên úp mặt vào nệm giường, âm thanh trầm đục xen lẫn nỗi đau cố đè nén.

Vu Tiệp lập cập đứng bên giường, nước mắt đầm đìa nhìn đôi vai Tấn Tuyên đang run lên, tim cô cũng đau như cắt. Nhưng đau đến mấy cũng phải đi, cô nghiến chặt răng, cài nút áo thật nhanh, đưa tay chùi nước mắt rồi quay người bỏ đi.
Tấn Tuyên không níu kéo.

Trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng động cực lớn khiến Vu Tiệp giật mình nhảy chồm lên. Tấn Tuyên đã đập vỡ tất cả gương trong phòng, tiếng rơi vỡ loảng xoảng ấy không phải là tiếng gương vỡ, mà là tiếng trái tim anh tan vỡ!
Mắt Vu Tiệp đỏ hoe, đau lòng cực độ nhưng vẫn sải bước bỏ đi, chạy xuống lầu.

Tấn Tuyên, hận em đi, căm ghét em đi, em đã từ bỏ tình yêu của anh, em không còn tư cách có được hạnh phúc nữa.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

Old school Easter eggs.