“Em định khi nào thì chuyển nhà” Trịnh Hy Tắc dựa vào cánh cửa hỏi.
Lương Duyệt vẫn cúi khom người, đôi dép ở chân đung đưa một hồi mới dừng lại. Cảm giác nặng nề bất ngờ ập đến, vì vậy cô vẫn cứ cúi đầu, suy nghĩ một lát rồi mới đáp: “Em dự định sẽ chuyển trong mấy ngày này .”
“Vậy, để anh bảo người của công ty chuyển những đồ em đã đặt đến.” Trịnh Hy Tắc nói, giọng cứng đơ, tay lấy bao thuốc từ trong ngực ra, rồi vân vê trong tay rất lâu, nhớ tới việc cô không thích mùi thuốc lá, anh lại để trả lại vào trong túi.
Lương Duyệt lặng lẽ gật đầu. Đặt chân vào dép, anh đứng dậy, đỡ cô đi vào dép, rồi cười nói: “Em tới sống ở đó cũng tốt, đỡ phải ngày ngày lái xe về, kỹ thuật lái xe của em đúng là khiến người khác phải lo ngại, anh chỉ sợ em liên tiếp đưa bệnh nhân đến cho bệnh viện thì gay. Em mà không lái xe nữa, điều đó là một việc tốt cho cả nhà nước lẫn nhân dân.”
Nghe xong câu ấy cô mỉm cười, còn anh, đang trong bộ âu phục màu đen cũng cười theo.
Tiện đường đi làm, anh đưa cô đi , anh bảo lái xe dừng lại trước toà nhà của văn phòng Nghiêm Quy, rồi kéo tấm rèm cửa xe nhìn theo cô đang rời xa anh từng bước và cuối cùng thì khuất hẳn sau tấm cửa kính xoay. Một hồi lâu như vậy trong im lặng, anh mới thu ánh mắt đầy vẻ lưu luyến về, rồi sờ lên ngón tay đeo nhẫn, đóng cửa xe lại, nói với lái xe: “Tới Trung Thiên.”
Cả ngày hôm nay Lương Duyệt làm việc với tâm trạng chẳng mấy tập trung, mắt cô chốc chốc lại nhìn vào cuốn lịch bàn, chốc chốc lại xem giờ trong chiếc điện thoại.
Trong những ngày cận kề với thời gian chuyển nhà, cô đã không hề cảm thấy vui như từng nghĩ, dù trước đó cô đã nghĩ sẽ là như vậy. Nghiêm Quy ở phía Đông Bắc Bắc Kinh, còn Quang Mẫn Uyển thì ở phía Bắc của Bắc Kinh. Hàng ngày đi đi lại lại tới cả nửa thành phố Bắc Kinh, không thể tránh khỏi những sự cố, có khi thì là bu gi hỏng, có lúc thì lại là lốp xe hỏng , mỗi lần xảy ra sự cố cô lại phải gọi điện thoại nhờ vả Hàn Ly, nhưng rất ít khi gọi cho Trịnh Hy Tắc. Thứ nhất, vì anh rất bận, điện thoại thường để ở chỗ thư ký. Thứ hai là, chờ khi thư ký chuyển tin đến cho anh và anh sai người tới, thì lúc đó cũng đã muộn rồi. Vì thế có chuyện gì cô cũng không nói với anh.
Khi cô đưa ra ý muốn mua nhà cạnh Nghiêm Quy, Trịnh Hy Tắc đã rất tán đồng, trong tay cô không thể có đủ ngay số tiền ấy, nên anh đã vui vẻ ứng trước cho cô. Nhưng hôm nay anh bỗng đột ngột hỏi về chuyện chuyển nhà như vậy, điều này không khỏi khiến cô thấy giật mình, mà điều khiến cho cô càng giật mình hơn, đó là cảm giác chua chát trong lòng.
Bây giờ cô không thực sự mong muốn chuyển đến đó.
Bên ngoài trời rất đẹp, ánh nắng ấm áp, có lẽ đây là thời tiết lý tưởng cho việc xử lý các loại quần áo, nếu ở lại làm việc không có hiệu quả, thì chẳng thà về nhà thu dọn những thứ cần chuyển còn hơn.
Sắp xếp những công văn giấy tờ ở chỗ mình, sau đó chuyển cho Doanh Doanh xong, Lương Duyệt ngồi nghỉ một chút lấy lại tinh thần. Liếc đồng hồ thấy thời gian không còn sớm nữa, cô vội đứng dậy giải quyết những việc tiếp theo. Cô đang định cầm chiếc túi lên, nhưng chưa kịp chạm vào thì thấy bàn tay cứ rung lên, chân cũng chùng xuống, ngước mắt nhìn xung quanh, mọi thứ không có gì khác thường. Nhưng hễ cô đưa tay về phía trước thì lại thấy rung, có tiếng ồn ào lọt qua khe cửa truyền vào. Tiếng ồn áo ấy chứng minh điều mà Lương Duyệt nghĩ tới.
Tiếng còi đinh tai của cảnh sát phòng cháy chữa cháy đột nhiên vang lên. Lương Duyệt hốt hoảng, không kịp suy nghĩ gì nhiều, vội túm lấy chiếc túi xách và chạy ra ngoài, kêu to nhắc các đồng sự nhanh chóng xuống phía dưới theo đường thoát hiểm. Cô chưa dứt lời thì mười mấy con người đã ào ào chạy xuống. Lương Duyệt quay lại nhìn kỹ thì thấy chiếc túi xách của Doanh Doanh vẫn còn ở trong phòng, sợ cô bé vẫn còn lại một mình ở nơi nguy hiểm mà không ai biết, Lương Duyệt vội đi tìm quanh quất, nhưng trong nhà vệ sinh và phòng uống nước đều không thấy ai. Cô đành mang theo chiếc túi của Doanh Doanh trên vai, khoá cửa công ty lại rồi chạy xuống dưới.
Từng luồng khói đen cuồn cuộn kéo đến, hình như hoả hoạn là từ công ty trang trí đối diện mới chuyển tới.
Hàng ngày sống trong những toà nhà cao tầng, nên nhấc chân đi trên các bậc thang đã trở nên rất khó khăn đối với cô, mới đi được mấy tầng mà Lương Duyệt đã phải thở phì phò. Cô loạng choạng đi trong làn khói đặc, mũi chân chốc chốc lại va vào bậc thang, cuối cùng do không nhìn rõ đường, bước hụt cô ngã lăn xuống ở tầng mười ba. Một chiếc giày lăn đâu mất trong khi cô ngã, lưng cũng đập vào bậc thềm, lại đúng vào vết thương cũ ngã trong lần đi xe đạp hồi còn bé, đau nhói như bị dùi đâm, khiến cô trào cả nước mắt. Cô dùng hai tay chống xuống nhưng không sao ngồi dậy được, mắt nhìn làn khói đang lan nhanh từ tầng trên xuống, cô vội mở túi lấy tờ giấy ăn ướt bịt lên mũi và miệng.
Thực ra sự sống và cái chết đều không đáng sợ, đáng sợ là sự sống chết ấy lại không phải là trong một khoảnh khắc.
Lương Duyệt luôn cho là như vậy. Mắt chứng kiến mỗi hiểm nguy đang dần dần ập đến, rồi cuối cùng chết trong nỗi giày vò mới là điều đau khổ nhất trên thế gian này.
Trước đây đã từng có người nói rằng, với tính cách của cô mà sống ở thời ngày xưa thì dù thế nào cũng là một lục lâm hảo hán luôn hô to: Thà chết đứng chứ không chịu sống cúi khom mình, và là những nghĩa hiệp cứu giúp cho những người nghèo khó bị kẻ vô lại lôi ra đoạn đầu đài xử trảm. Thế nhưng, trong thời đại hoà bình ngày nay cô đã mấy lần cần kề bên cái chết.
Một lần khi xảy ra dịch SARS. Cô và anh đã hôn nhau qua hàng lan can lạnh giá, coi đó là lời từ biệt cuối cùng.
Một lần là trong một vụ kiện. Cô và anh cách nhau ba tầng lầu, trong khoảnh khắc cô đã lựa chọn nhảy lầu tự sát.
Thế còn ngày hôm nay thì sao ? Mình sẽ chết như thế nào đây ?
Lương Duyệt ôm cái chân bị thương, cười gằn rồi nhổ một bãi nước bọt, muốn chết đâu có dễ khi điều kiện không cho phép làm như vậy. Tuy ở trong hoàn cảnh tuyệt vọng, nhưng dù sao cô vẫn có thể tự cứu mình. Cô đưa tay cởi nốt chiếc giày còn lại ném sang một bên, nghiêng người nhảy lò cò bằng một chân còn lại không bị thương, hai tay bám lấy thành cầu thang, mồm cắn giữ quai chiếc túi của Doanh Doanh, dò dẫm từng bước xuống dưới.
Nhưng mới lết đi được ba tầng thì người cô đã đầm đìa mồ hôi, đây là kết quả đáng buồn của việc lúc thường không chịu rèn luyện, mặc dù phía sau không có khói và lửa nữa nhưng làm thế nào để xuống được bên dưới giờ đây đã trở thành một vấn đề không nhỏ.
Cô đưa tay gạt mồ hôi trên trán, mắt nhìn xuống bậc thềm đá ở phía dưới mà thấy như có muôn ngàn ngôi sao ở đó, chân cô bước hụt mấy lần, vì sợ sẽ trượt ngã nên cô đành thở dài ngồi xuống.
Cô nghĩ xem có việc gì mà mình chưa hoàn thành, và nghĩ xem còn có điều gì chưa kịp dặn dò.
Thật ra cô vẫn rất tin tưởng sẽ có nhân viên chữa cháy tới, việc chuẩn bị sẵn di chúc xem ra rất buồn cười. Nếu không dùng cách giống như những người khác thì chỉ còn cách lấy sách ra đọc, và ngồi chờ cho tới khi được nhân viên phòng chữa cháy tới cứu giúp.
Đọc gì bây giờ ? Luật thuế ? Luật hợp đồng ? Hay Luật lao động ? Cô giở mấy trang nhưng rồi lại quyết định mở điều khoản hợp nhất mà Trung Thiên gửi đến để nghiên cứu thật tỉ mỉ.
Khi Trịnh Hy Tắc tới thì thấy cô đang chăm chú đọc bản báo cáo khả thi nhất của Trung Thiên. Cô đang ngậm cán bút chì chau mày suy nghĩ. Ba mươi mốt tuổi nhưng trong dáng vẻ ấy, trông cô chẳng khác gì một cô học trò vừa mới tốt nghiệp, thời gian năm năm hầu như chẳng để lại dấu vết gì trên khuôn mặt cô, trong giờ phút nguy hiểm và khẩn cấp như vậy mà vẫn chuyện tâm nghiên cứu hồ sơ có lẽ chỉ có cô là duy nhất.
“ Lương Duyệt !” Nhìn thấy cô không hề hấn gì, anh thở phào một hơi.
Lương Duyệt ngẩng đầu, ngạc nhiên khi thấy anh xuất hiện, cô hỏi : “ Sao anh lại chưa tới Trung Thiên?”
“ Trợ lý của em gọi điện cho anh, nói rằng có hoả hoạn ở bên cạnh Nghiêm Quy. Bọn họ đều đã chạy xuống mặt đất, tìm mãi mà không thấy em đâu, họ sợ là em vẫn còn mắc kẹt ở bên trên nên vội gọi điện cho anh.” Anh trả lời.
Cô nghĩ một lát rồi hỏi : “ Sao anh không gọi điện để xác định xem đã, máy của em vẫn mở, thật ra anh không cần phải tới, chẳng phải bây giờ em vẫn rất tốt...”
Cô chưa nói hết thì thấy anh nhìn cô với một ánh mắt nghiêm nghị chưa từng có nên cô vội thôi không nói nữa.
Cũng chỉ là bệnh nghề nghiệp mà thôi, có cần phải nhìn cô như thế không ? Khi Lương Duyệt bị Trịnh Hy Tắc bế bổng lên, cô đã nghĩ thầm như vậy.
Hơi thở nặng nhọc của Trịnh Hy Tắc phả vào đầu cô, chiếc áo com lê mặt buổi sáng cũng không còn thấy đâu nữa, chiếc cà vạt thì xộc xệch và trễ hẳn xuống một bên áo. Lương Duyệt sợ bị rơi xuống nên vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, cố gắng giữ thẳng người.
Trước đây cô đã không phát hiện ra cơ thể anh cũng rất cường tráng, anh đã chạy suốt mười tầng lầu cố không làm ngã cô xuống đất. Nhìn thấy ở phía ngoài toà nhà có rất nhiều người đi bộ đang vây quanh, Lương Duyệt vội bảo anh đặt cô xuống, nhưng Hy Tắc đã không làm theo, anh ra khỏi cánh cửa kính xoay rồi đi thẳng tới chỗ chiếc xe của mình.
Lương Duyệt nhìn thấy Doanh Doanh trong đám đông những khuôn mặt lo lắng, cô đập vào vai Trịnh Hy Tắc, ý bảo anh dừng lại, cô nói : “Anh chờ một chút để em đưa túi cho Doanh Doanh” Hy Tắc chau mày không hiểu trước việc làm trong lúc nguy cấp vẫn nhớ đến túi của người khác của cô, nhưng đôi chân đầy sức lực của anh thì lập tức dừng lại. Doanh Doanh vội chạy tới, đồng thời còn có một người khác nữa cũng vội nhào tới.
Người ấy mặc bộ com lê màu thẫm, mái tóc rối tung chứng tỏ rất căng thẳng và lo lắng. Anh đã không biết được chuyện Lương Duyệt đã rời khỏi toà nhà 18 tầng khói đen cuồn cuộn, nên đang định xông vào toà nhà từ cửa an toàn.
“ Chung Lỗi !” Cô gọi to tên của con người đang trong vẻ thất thần ấy.
Nghe tiếng gọi anh quay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên thân hình người phụ nữ đang nằm trong lòng của Trịnh Hy Tắc, nhưng toàn thân vẫn chưa phản ứng kịp gì nên vẫn tiếp tục lao về phía cửa.
Từng bước, từng bước, những bước chân nặng nhọc và buồn bã. Hơi thở cũng rất nhẹ, dường như nặng hơn một chút thì sẽ khiến cho cảnh tượng trước mắt tan biến như trong mơ, anh hoảng hốt đứng trước mặt cô từ tốn hỏi : “ Em không sao chứ ?”
Đây là lần đầu tiên sau chín năm quen biết Lương Duyệt nhìn thấy quầng mắt anh đỏ lên, con người không bao giờ chấp nhận thất bại ấy chưa bao giờ tỏ ra lo sợ như vậy, thậm chí giọng nói cũng trở nên khản đặc.
Cô cố kìm giữ những giọt nước mắt nóng hổi, đáp bằng giọng run run : “ Không sao, em không sao cả.” Nụ cười bừng sáng trong giây lát trên khuôn mặt gầy guộc của anh, anh nói : “ Không sao là tốt rồi, mục tiêu của chúng ta là …."
“Ngày ngày khoe răng.” Cô nghẹn ngào đáp.
Đó là câu nói của riêng hai người dùng để động viên, an ủi nhau, làm cho nhau vui trong những ngày khó khăn, đó là mục tiêu mà cả hai từng cùng phấn đấu. Trịnh Hy Tắc trở thành người ngoài cuộc, cô độc, trơ mắt nhìn cảnh tượng làm đau trái tim mình.
Chung Lỗi không muốn kìm chế tình cảm của mình nữa, anh ôm chầm cô vào lòng, ghì chặt lấy người phụ nữ mà vừa mới đây thôi anh đã nghĩ rằng sẽ mất cô, cái ghì ấy rất chặt, nó được mà anh thực hiện bằng toàn bộ sức lực của mình, tới mức gần như phát điên. Trong khoảnh khắc khi nhận được cú điện thoại nói rằng, cô có thể đã bị chìm trong biển lửa, anh mới phát hiện ra rằng anh không thể nào quên được cô.
Làm tổn thương cũng mặc, lãng quên cũng mặc, anh không thể nào buông tay ra được, anh không thể nào làm nổi việc coi như chưa từng có cô.
Phương Nhược Nhã vượt qua tất cả cảnh sát chặn đường, bỏ chiếc xe ở lại trước Tiền Môn, chạy tới giữa quảng trường, rồi đứng im lặng phía sau ba con người đang trong tư thế hết sức lạ lùng, đến cử động cũng không dám.
Một đôi tình nhân sâu sắc ôm nhau, một người chồng quyết không chịu rời một bước, một thế tam giác bất bình thường đang ẩn chứa những cơn sóng ngầm dữ dội.
Lương Duyệt vẫn trong lòng của Chung Lỗi, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Những lời nói mới thân thuộc làm sao, cảnh tượng mới thân quen làm sao, thì ra, những thứ mà mình luôn tự nhắc nhở mình rằng hãy quên đi vẫn nằm sâu trong đáy lòng, chưa bao giờ rời khỏi. Cô đã không thể tự lừa dối bản thân cũng như không thể lừa dối được người khác.
Quên nỗi đau đã khắc cốt ghi xương, với cô là không thể.
Chung Lỗi vùi đầu vào cổ cô, hít một hơi thật sâu mùi hương quen thuộc, khẽ nói: “Ngốc, anh nhớ em, rất nhiều, rất nhiều. Lúc lái xe tới đây, bàn tay anh cứ run lên, lúc ấy anh đã nghĩ, nếu em không sao, nhất định anh sẽ nói với em rằng, cả đời này anh sẽ mãi mãi không quên em, anh không thể nào quên được.”
Bàn tay của Trịnh Hy Tắc đang để trên lưng Lương Duyệt lặng lẽ thu về, anh lặng lẽ lùi về phía sau, ở chỗ cách hai người một khoảng gần nhất, trực tiếp đối diện với cảnh tượng một người đàn ông khác đang nói với vợ mình về nỗi lòng, tình cảm và sự nhớ thương của người ấy.
Một câu nói, một nỗi nhớ đã đến muộn sau năm năm.
Nỗi nhớ mà lúc ấy anh muốn nói nhưng không sao thốt thành lời, cũng là câu nhớ mà anh ngăn lại đựoc.
Cái lạnh bất chợt lùa từ phía sau lưng, khiến Lương Duyệt hoảng hốt nhận ra sự thiếu hụt của chỗ dựa từ phía sau, cô hốt hoảng nhưng chưa hiểu là vì sao, giống như nỗi hoảng hốt lo sợ bị bỏ lại trước cổng đại sảnh của toà án kinh tế, một mình đối diện với tình hình phức tạp, rối ren năm ấy.
Một hoàn cảnh khó khăn không có đường lùi, cũng không thể tiến đầy chông gai.
Luật sư Nghiêm nói, nếu cô thấy có chính nghĩa thì cô cứ việc, chứ đừng nấp ở phía sau người khác để thể hiện tài năng như thế. Luật sư Nghiêm nói, đừng có tưởng người khác là mù, bản thân làm gì, nghĩ gì thì tự biết.
Thế là, chị ta đã để Lương Duyệt- một người chưa hiểu gì ở lại cổng toà án, thế là chị ta đẩy Lương Duyệt đối diện với những hố cũ và những chuyện năm nào.
Người ôm lấy cô vẫn đang khẽ run lên, bàn tay anh cũng giữ chặt lấy phía sau cô để khẳng định người yêu dấu trước mặt đang tồn tại thực sự.
Nhưng cô đã không ôm trả lại.
Cô ý thức rất rõ rằng, anh và cô từ lâu đã chẳng còn có mối liên hệ nào nữa, anh đã có cả một tương lại rộng lớn, còn cô cũng đã có một người chồng vẫn được mọi người khen ngợi, cô không có lý do gì để phá đi tất cả và làm lại từ đầu.
Huống chi, chẳng còn có cơ hội để mà bắt đầu lại.
Sự tỉnh táo trong giây phút ấy quan trọng hơn bất cứ lúc nào, và cũng là tàn nhẫn nhất.
Sự bình tĩnh dần dần trở lại, ngay cả những giọt nước mắt xót thương trào ra vừa mới đây cũng đã được gió làm khô, dòng máu trong cơ thể từ trên xuống dưới cũng đã dần nguội lạnh trở lại. Cô như sực tỉnh giấc mơ, rụt vội bàn tay về phía sau, rồi véo một cái thật mạnh vào tay kia.
Đau. Nhưng lời nói sau đây còn đau hơn cả nỗi đau ấy.
“Anh thấy đấy, em rất ổn, chẳng có chuyện gì cả. Em cảm thấy rất áy náy khi anh đã phải tới đây từ một chỗ xa như vậy, Hy Tắc đang chuẩn bị đón em về, nếu không ngại, mời anh Chung cùng về nhà em chơi một lát.” Khi đã bình tĩnh trở lại, giọng của Lương Duyệt trở nên đặc biệt gai góc, ngay cả những lời nói xã giao dịu dàng trong miệng cô cũng thay đổi hẳn, nó vạch rõ ranh giới ngay trong một khoảnh khắc.
Ánh mắt của Chung Lỗi vẫn không thôi quan sát những thay đổi trên khuôn mặt cô, anh đã từng đắc ý nói rằng” “Dù câu nói dối của em có nhỏ đến đâu thì anh cũng nhận ra được ngay.”Nhưng lần này anh thực sự không thể nào xác định được. Bởi vì họ đều đã thay đổi, đến cả đôi mắt cong veo của cô giờ đây cũng trở nên băng giá và kiên quyết.
Một hồi lâu sau anh mới hỏi: “Lương Duyệt, trong mấy năm qua, em có bao giờ nhớ tới anh không?”
Anh và cô đang ở rất gần nhau, tới mức cô có thể nghe rõ tiếng đập của trái tim anh, tiếng đập nặng nề của nó dường như cũng đang gõ vào trái tim cô, đau tới mức thót lại và không sao kiềm chế được, khiến giọng nói cũng căng tới mức cực đại. Giọng của anh xa xôi và buồn thăm thẳm, có lẽ anh đã bị cô làm cho tổn thương tới cùng cực.
“Lúc ấy em vừa mói cưới xong, chẳng kịp nghĩ tới anh.”Cuối cùng cô mỉm cười, nụ cười trông thật đau khổ, và cũng rất thật, không ai có thể nhìn thấy được tâm trạng của cô trong nụ cười ấy.
Một câu trả lời hoàn mỹ.
Bàn tay của Chung Lỗi từ từ rời khỏi vai cô, vẻ xa lạ đến trong giây lát ấy đã cắt đứt toàn bộ những ký ức luôn khắc khoải trong lòng. Thời gian đã làm thay đổi họ, làm thay đổi lời thề cả đời này cả kiếp này sẽ sống bên nhau giữa hai người.
Lương Duyệt lựa chọn bình thản quay người đi trong cái nhìn chăm chú của Chung Lỗi, rồi sau đó mỉm cười, nói với Hy Tắc bằng giọng rất thân thiết: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Không nghe thấy tiếng trả lời của chồng, cô đã bước được mấy bước, vội vàng về phía chiếc xe. Không cần quay đầu nhìn lại, tiếng bước chân phía sau chứng tỏ có người đang đi theo cô, và cô cứ thế bước lên xe, làm như chẳng có gì xảy ra.
Chiếc ghế bằng da thật đúng là rất dễ chịu, cô đã mấy lần khen như vậy. Tuy cô ít khi ngồi xe của Trịnh Hy Tắc, nhưng lần nào đi cô cũng duỗi chân thật thẳng, rồi cuộn người thu lu trong ghế một cách lười biếng.
Một nơi ấm áp biết bao, toàn thân cô rũ xuống như người chết đuối vớ được khúc gỗ cứu sinh, cô cọ mặt vào thành ghế, động tác rất mềm mại. Cô liên tiếp nhắc nhở mình, mình đang tìm cảm giác ấm áp, không phải là mình đang lau nước mắt.
Khi xe nổ máy, cô biết là mình đã sai. Có những thứ không thể nào che giấu được. Bởi những giọt nước mắt kìm nén trong đôi mắt đã tuôn rơi theo bất cứ một chấn động nào, giống như lần Chung Lỗi mua cho cô chiếc nhẫn bạc có khảm thủy tinh 200 đồng, những mảnh thuỷ tinh khảm ấy rất dễ rơi và cô đã cất chiếc nhẫn vào trong hộp trang sức.
Tất cả những thứ thuộc về trước kia cô đều để trong chiếc hộp ấy, và không bao giờ cho người khác xem, bởi trong đó có cả ký ức của cô. Lúc đầu Trịnh Hy Tắc giữ vẻ im lặng, ngồi bên cô bất động, người lái xe cũng chăm chú vào việc điều khiển xe, không khí trong xe vô cùng ngột ngạt, Lương Duyệt biết rõ nguyên nhân của nó nhưng không muốn giải thích gì nhiều.
Khi về tới cổng của Quang Mẫn Uyển, lái xe đưa xe về công ty, Lương Duyệt bước lên bậc thềm nhà bấm chuông, Hy Tắc đứng cách cô một bước.
Cảm giác thấy có ánh mắt nhìn nên cô không dám quay lại đối diện, cô nghẹn ngào không muốn phát ra bất cứ một âm thanh đau lòng nào. Cánh cửa két một cái và được bật mở ra từ phía trong, bên trong ấy là không khí gia đình mà cô đã quen thuộc.
Đúng lúc cánh cửa được bật mở, anh đột nhiên kéo mạnh cánh tay cô, ôm cô vào lòng.
Anh cúi đầu, cặp môi ấm áp áp lên đôi môi cô, cả hai cùng quay cuồng.
Ánh nắng buổi trưa làm nhức mắt, một lớp sương mờ trên đôi mắt cho thấy cô đã cố gắng để chôn vùi ký ức.
Đó là, đôi bàn tay vươn ra dưới tầng ba của người đàn ông đang hôn cô trước mặt, với cô là sự đảm bảo an toàn nhất. Anh đã từng nói, sẽ đón được cô dù bất cứ lúc nào và ở vị trí nào, bán tín bán nghi, cô suy nghĩ trong khoảng một giây rồi buông mình nhảy xuống.
Đúng là anh đã đón được cô.
Vì thế cô đã cho rằng theo thói quen, cho dù là khi nào, cho dù ở đâu, thì ít nhất cũng vẫn còn một đôi bàn tay đảm bảo đường lui cho cô.
Cho tới ngày hôm nay, trong giây phút đôi bàn tay ấy rời khỏi, cô mới ngạc nhiên phát hiện ra rằng, cảm giác cô độc còn đáng sợ hơn là nhảy lầu.
Khi Lương Duyệt mở mắt ra nhìn, thì thấy dù đang trong nụ hôn nhưng vẻ mặt anh dường như vẫn đang suy nghĩ tới điều gì đó. Những người đàn ông có làn môi lạnh đều là những người khô khan, ít tình cảm, không biết điều đó có đúng không? Nhưng vì sao anh lại tỏ ra đắm say như vậy? Đôi mắt nhắm nghiền, đến cả nét mặt cũng rất buồn và đau đớn, dường như đang suy nghĩ xem nên lựa chọn hay vứt bỏ thứ gì đó.
Cô đã quá quen với vẻ thể hiện ấy của anh, vẻ cân nhắc lựa chọn ấy, cho thấy đó là một quyết định đầy đau khổ.
Bởi vì, cô cũng đã từng có vẻ thể hiện ấy.
CHƯƠNG MƯỜI BỐN: TÌNH YÊU GẦN MẶT CÁCH LÒNG
Lương Duyệt vẫn chuyển nhà.
Sau khi ngủ dậy, Trịnh Hy Tắc đến công ty ngay từ sớm. Dậy xong, xuống gác ăn sáng, Lương Duyệt mới biết được điều đó, anh không dặn lại điều gì với Lương Duyệt, cũng không nói là khi nào thì có thể về.
Tối qua, sau khi vào đến trong nhà, giữa hai người vẫn giữ một không khí khác thường.
Người này hỏi thì người kia đáp, ngoài ra cả hai không nói gì nữa. Sau đó thì lặng lẽ nghỉ ngơi, lặng lẽ ăn cơm.
Đến khi ăn xong bữa tối, Lương Duyệt nhận được cú điện thoại của Phương Nhược Nhã. Là người nhanh mồm nhanh miệng, từ trước đến nay cô chưa bao giờ để điều gì được lâu trong lòng, vì thế cô nói thẳng thắn với Lương Duyệt: “Nếu cậu có ý định quay lại với mối tình cũ, nếu cậu có ý định vong ân bạc nghĩa, mấy chị em cũng không có ý kiến gì. Nhưng cậu không thể đắc tội với cả hai người được. Như thế rất không ổn, làm thế thì sẽ chẳng còn đường rút nào nữa đâu.”
Ở đằng kia, Trịnh Hy Tắc đang ngồi trên ghế xem báo cáo kế hoạch của công ty, anh gần như không nghe thấy tiếng nói lảnh lót vọng ra từ ống nghe, Lương Duyệt từ từ đứng dậy, rồi làm như vô tình đi về phía thư phòng, dựa lưng vào cửa, mệt mỏi đáp: “Vốn dĩ nên như vậy. Mình chính là một đứa con gái ích kỷ không đáng được thông cảm và thương xót, vì thế nếu ai ở bên mình thì người ấy sẽ gặp rủi ro. Còn mình cũng như vậy, gặp họ một lần là mình đau một lần.”
“Cậu là một đứa khốn, đến lúc này rồi mà cậu vẫn còn như thế được à. Cậu có biết không, khi cậu đi rồi, đồ ngốc ấy như mất hồn, ngồi im bất động trước toà nhà của các cậu cả mấy tiếng đồng hồ, mình khuyên nhủ thế nào cũng không được. Cậu không thể hình dung ra cái vẻ thểu não thất thần của anh ấy đáng thương đến mức nào đâu!”
Khi nghe những lời kể chi tiết ấy của Phương Nhược Nhã, bàn tay cầm điện thoại của Lương Duyệt bỗng nhiên trở nên giá lạnh, kèm theo đó là nỗi đau như kim đâm vào trái tim, khiến cô run lên không sao kìm nén được nữa.
Sao lại không thể tưởng tượng được? Anh cũng đã từng nói lại với với cô.
Lần đầu tiên khi cô trở về nhà sau mấy năm bỏ đi, anh đã lo sợ cô không quay trở lại nữa, nên khi tiễn cô đến cửa ga rồi mà vẫn không chịu buông tay ra, đôi mắt anh sáng đầy vẻ kiên định khi anh chạy đuổi theo xe. Anh nói, chúng ta giao kèo nhé, lát nữa khi tàu chạy, không ai được khóc, nếu vi phạm thì phải đồng ý với một yêu cầu của bên kia.
Trên xe buýt, cô nắm chặt bàn tay đã mang lại hơi ấm và sức mạnh cho mình, gật đầu rất mạnh, cố nén những dòng nước mắt.
Khi tàu chuyển bánh những khung cảnh bên ngoài cửa sổ khoang tàu vùn vụt chạy lùi về phía sau, cô đã chạy khắp đoàn tàu để nài nỉ những người ngồi bên cửa sổ nhường chỗ cho cô được nhìn thấy anh ở phía dưới. Chạy hết các khoang mà cô chẳng nhìn thấy đâu bóng hình ấy, nhưng cô vẫn không chịu bỏ cuộc, và rồi cuối cùng cô đã nhìn thấy anh qua ô cửa của khoang cuối cùng. Lúc ấy anh đang cúi gục đầu ngồi xổm trên bậc thềm sân ga, bất động trước đoàn tàu đang hú còi rời khỏi sân ga.
Không ngẩng đầu lên, vì vậy tất nhiên anh đã không nhìn: thấy rút cuộc cô có tuân theo quy ước của hai người không. Còn cô, lúc đó đã gục xuống chiếc bàn trước mặt khóc tới mức đau thắt cả lồng ngực, như có ai đó đã móc mất trái tim đang đập, khiến cô không sao thở được.
Nỗi đau ấy cô đã từng trải qua, vì thế cả đời cô luôn ghi nhớ.
Sau này, anh đã cười và nói với cô, thực ra anh cũng đã vi phạm quy ước.
Anh ngồi xổm trên sân ga, đầu vùi vào giữa hai gối, mặc cho nước mắt lặng lẽ rơi trên đất, làm ướt cả một khoảng rộng trên đó, nhưng anh vẫn không ngẩng đầu lên.
Anh nói: “Lúc đó trong đầu anh chỉ nghĩ đến một điều, không để em nhìn thấy nước mắt của anh. Vì như vậy em sẽ buồn.”
Người con trai không muốn để cho người yêu của mình thấy được nỗi buồn ấy giờ đây đã học được cách xoay sở trên thương trường, thế nhưng anh vẫn chưa sao học được cách kìm nén những dòng nước mắt của mình. Anh vẫn dùng cách thức cũ và ngốc nghếch nhất để che giấu những giọt nước mắt, không để cho cô nhìn thấy cũng bởi vì anh sợ cô buồn.
Những hình ảnh trong ký ức vẫn còn rất rõ, anh trong tư thế ngồi xổm, đoàn tàu hoả lao vùn vụt, thậm chí cô còn nhớ cả những đường ray dài dằng dặc tạo thành bức phông phía sau lưng anh. Nhưng người con gái chạy dọc theo đoàn tàu để tìm một ô cửa sổ nhìn người yêu dấu và khóc sướt mướt vì sự chia ly năm ấy giờ đây chẳng còn thấy đâu nữa.
ở đầu đường dây bên kia là giọng nói nôn nóng của Phương Nhược Nhã : “ Alô! Alô! Này Lương Duyệt, cậu đừng có giả vờ ngốc nữa, mình phải nói cho cậu biết, cậu phải chọn lấy một trong hai người, chứ đừng đóng vai như các nhân vật nữ trong các bộ phim Hàn Quốc, gặp người này thì yêu người này, thấy người khác thì lại xiêu lòng vì người khác, cứ đứng núi này trông núi nọ khác thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện!” Thấy Lương Duyệt không phản ứng gì, cô ngừng trong giây lát rồi nói với giọng ôn hoà hơn : “ Nhưng nói thực lòng, nếu là mình thì mình cũng thấy rất khó chọn lựa. Cậu đúng là người có số may, mình chẳng nhớ gì tới người trước kia, dù anh ta có sống hay chết cũng chẳng có liên quan gì tới mình, nên mình đã không đau khổ như cậu. Có điều, cậu phải nghĩ cho kỹ, anh Trịnh Hy Tắc nhà cậu không phải là người ngốc. Chẳng đời nào anh ấy lại chịu dành cho cậu biết bao nhiêu tâm huyết rồi lại buông tay để cho cậu cuốn gói theo người khác. Nếu cậu có những suy nghĩ điên rồ và muốn bỏ đi, đến lúc ấy anh ấy chỉ cần dùng một chút thủ đoạn, thì anh chàng ngốc kia của cậu cũng sẽ lập tức biến mât cho mà xem. Hay là, cậu muốn bỏ đi để rồi trở lại những ngày khổ cực trước kia…”
Tiếng bước chân từ xa lại gần khiến Lương Duyệt cuống quýt, cô khẽ nói : “ Có người đến rồi, để ngày mai mình gọi lại cho cậu.” Sau đó cô lập tức tắt điện thoại.
Lúc ấy, Trịnh Hy Tắc vừa bước đến cửa, anh dừng lại và đứng yên lặng, cô cũng không quay đầu lại mà cứ thẫn thờ bên chiếc điện thoại. Một hồi lâu như vậy, anh mới nói : “ Không có chuyện gì nữa thì hãy đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi làm.”
Mấy năm nay, cô luôn giữ thói quen đi ngủ muộn, hết học đến thi, rồi tìm tư liệu, xem văn bản, may mà các bữa tiệc tùng chiêu đãi của anh cũng không ít, vì vậy số lần mà hai người cùng đi ngủ một lúc chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cô thường nghe thấy các đồng sự hoặc bạn bè phàn nàn rằng chồng về muộn thì ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi như thế nào hoặc cũng vì thế mà hai vợ chồng cãi nhau ra sao, còn cô chỉ lặng lẽ mỉm cười và lắng nghe họ nói. Bởi vì từ trước đến nay cô không biết khi về muộn anh đã lên giường và đi ngủ như thế nào, vì cô đã đi ngủ rất thanh thản mà coi như không có chuyện gì, anh về khi nào cô cũng không hay biết.
Nhưng lời mời đặc biệt hôm nay khiến cô không thể nào từ chối được, nhất là ban ngày lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nên sau khi tắm rửa xong cô cũng lên nằm bên cạnh anh, giống như những cặp vợ chồng trong các gia đình bình thường khác, hai chiếc gối kề bên nhau, hai khuôn mặt quay vào nhau.
Đêm đầu tháng 5, trời đã có phần hơi nóng, hơi thở của anh càng khiến cô thấy ngột ngạt, cô xếp chăn ở phía trước mặt anh, thế là giữa hai người đã hình thành nên một bức vách ngăn cách ngọn núi mềm mại. Dưới ánh đèn vàng, anh lặng lẽ trở mình, Lương Duyệt suy nghĩ một hồi lâu mới xoay lưng lại, chiếc giường hai mét rưỡi là một trong những vật dụng gia đình ít ỏi do cô lựa chọn khi kết hôn. Trịnh Hy Tắc đã cười cô là sợ nhà bé giường bé nên phải tìm cách bù lại, cô đã cười và không trả lời, chờ anh cười xong thì mới nói một cách hài hước : Giường rộng càng tốt, như vậy thì chẳng ai chạm vào ai, ngủ sẽ ngon hơn.
Quả nhiên, không ai chạm tới ai. Nếu ở giữa đã có một khoảng trống lớn như vậy thì cô nghiễm nhiên cũng có một khoảng không rộng rãi, giống như trong những ngày đã trôi qua trước kia, cô đã hít thở làn không khí dễ chịu nhất.
Người nằm ở phía sau cuối cùng cũng đã ngủ thiếp đi, hơi thở đều đều nhưng đầy vẻ mệt mỏi. Cô chờ mãi, chờ mãi, cho đến khi màn đêm đổi màu, cho đến khi ánh bình minh đang dần đến, cô mới chống hai tay ngồi dậy.
Kết hôn đã được bốn năm nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn anh đang trong giấc ngủ.
Cái việc vô duyên ấy trước kia cô chỉ làm khi cùng ở bên Chung Lỗi, hồi ấy mọi người đều còn trẻ, dưới danh nghĩa của tình yêu thì làm bất cứ việc gì cũng không cảm thấy ngượng ngùng và vô duyên. Nhưng cô nhớ rất rõ, cuộc hôn nhân giữa anh và cô đã không có tình cảm làm tiền đề, vì vậy tất nhiên cô cũng sẽ không làm một số việc khiến anh dễ hiểu lầm.
Bây giờ cô cúi đầu chăm chú nhìn vào khuôn mặt nằm nghiêng của anh, đôi lông mi khẽ rung rung, đôi lông mày dầy đậm và cả đôi môi mỏng nhìn qua thì thấy khô khan ít tình cảm. Người bên gối xa lạ lại chính là người chồng mà cô quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn được nữa, lần đầu tiên Lương Duyệt cảm thấy áy náy vì sự ích kỷ của mình.
Nên sau đó thì cô không sao ngủ được nữa, cô cứ trở mình hết bên này sang bên khác, và nhớ lại câu chuyện đầu tối. Đó là những lời của Phương Nhược Nhã : “Đừng có đứng núi này trông núi nọ”. Rồi cô thiếp đi lúc nào không biết. Trong mơ cô đã thấy những cảnh tượng lộn xộn lúc thì ở dưới một ngọn cỏ đang trong cơn cuồng phong, cô và Chung Lỗi đã hôn nhau với nụ hôn cuối cùng. Lúc thì là cảnh Chung Lỗi chìa đôi tay về phía cô và nói : “Chỉ cần em dám nhảy xuống, nhất định anh sẽ đón được.” Lúc thì lại là bàn tay của Chung Lỗi trên thân thể của một người phụ nữ khác trông thật chướng mắt, lúc thì lại là một tình địch xinh đẹp khóc sướt mướt xông vào giữa một tiệc cười màu tím,… Những cảnh tượng ấy nối tiếp nhau tạo nên tâm trạng lúc vui lúc buồn, thậm chí cô đã thề rằng, nếu thoát khỏi ác mộng nhất định cô sẽ tới Ung Hoà Cung để thắp hương, cô cũng nói thẳng thắn với hai người ấy rằng, các anh hãy đi đi, tôi sống một mình vẫn rất tốt.
Nhưng nghĩ chỉ là nghĩ mà thôi, cô vẫn không quen với việc chuyển nhà.
Lần trước chuyển nhà cô chỉ mang theo một đôi dép lê, còn lần chuyến nhà này, cô đã phải dùng tới ba chuyến ô tô để chuyên chở đồ đạc.
Cô lái xe ngay sau chiếc xe chở đồ của công ty vận chuyển hàng hoá. Mặt đường với những đoàn xe nối nhau như con rồng in bóng cô nhỏ bé, cảm giác cô đơn khiến lòng cô không khỏi thấy buồn bã, cô chỉ còn biết thở dài để cho vơi đi tâm trạng ấy. Sợ rằng mình sẽ không nén nổi tình cảm trong lòng, cô gọi điện cho điện thoại cho Phương Nhược Nhã, nhưng cô bạn ấy đã tắt máy. Chẳng còn biết làm gì hơn, cô đành mở băng nhạc trong xe ở cỡ to nhất, để trong màng tai của cô chỉ còn lại tiếng gào thét tưởng như vỡ phổi của ban nhạc Đường Triều, những sợ dây thần kinh tê dại vì đau buồn, dường như chỉ có làm như vậy thì nỗi trống vắng trong lòng cô mới vơi đi phần nào.
Khi cánh cửa ngôi nhà mới bật mở, mùi của sơn tường và các vật trang trí vẫn còn thoang thoảng, cô rút chìa khoá, bước tới bên chiếc cửa sổ lớn, gọi bảo người của công ty vận chuyển mang đồ lên. Người nhiều đông sức, chỉ một loáng mấy chiếc hòm đồ đã khiến cho hồn khách trở nên chật cứng. Ánh nắng mặt trời chiếu qua những ô cửa sổ còn thiếu rèm, chiếu lên người mấy nhân viện vận chuyển đang tíu tít, trông như trong một màn kịch, nhanh và thật buồn cười.
Đồ đùng trong gia đình đã được đặt từ trước, những nhân viên vận chuyển giúp cô lắp chúng lại, còn việc sắp xếp quần áo vào trong tủ thì đã có cô giúp việc, Lương Duyệt cảm thấy mình như người thừa, chẳng có việc gì cho cô thò tay vào.
Vì vậy, cô lặng lẽ ném chùm chìa khoá cho cô giúp việc rồi quay người đi ra cửa, vào ga ra lấy xe, cô thà là lái xe đến làm ở Nghiêm Quy, chứ không muốn ở lại thêm dù chỉ là một phút.
Đồ dùng cũng đặt sẵn, đồ điện cũng đặt sẵn, nhà cũng đặt mua sẵn, chỉ duy nhất một điều là không đặt sẵn người đứng chờ cô ở dưới văn phòng của Nghiêm Quy.
Thẩm Mông Mông cúi khom người trước cửa xe, cười vẫy tay với cô: “Chị Lương, làm phiền chị một chút, chị có rỗi không? Em muốn nói chuyện với chị.”
Lương Duyệt thầm kêu trong lòng, cô đưa tay mở cửa xe, thực ra, không cần nói thì cô cũng đã rõ vì sao Thẩm Mông mông lại tới tìm cô.
Vẻ lấy lòng trên mặt của Thẩm Mông Mông rất rõ, đến cả cách xưng hô cũng đã đổi, một điều chị Lương hai điều chị Lương, làm như giữa hai người rất thân thiết, vì thế dù muốn thì cô cũng không dễ dàng.coi thường được.
Lương Duyệt suy nghĩ một chút rồi nói: “Lên xe đi, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện”.
Dọc đường, Lương Duyệt luôn thầm kêu trong lòng: “Tuổi trẻ thật là tuyệt vời, chiếc váy màu vàng sáng trên người Thẩm Mông Mông là thứ mà đến nghĩ cô cũng không dám nghĩ tới, mười móng tay sơn những hình hoa văn đập ngay vào mắt người nhìn, cách trang điểm kỹ càng và tinh vi trên khuôn mặt trông thật gợi cảm. Một thiếu nữ xinh đẹp như vậy thế mà lại lên nhầm chiếc xe của một con sói xám, Lương Duyệt đoán bằng một mối ác cảm, nếu như mọi người nói hết sự thật ra, liệu cô bé này có khóc mà gọi điện thoại về kể khổ với cha mẹ không?
Kết quả đã khiến cô thất vọng đến cùng cực. Tại sân vận động một trường học cách Nghiêm Quy không bao xa, vào lúc mà mọi người đang yên lặng nghe giảng bài, Thẩm Mông Mông ngồi trên bãi cỏ nghe cô kể lại toàn bộ chuyện đã qua, nhưng không hề tỏ ra vẻ xúc động muốn khóc.
Trời, những người sinh ra trong năm 80 thực sự rất cứng cỏi. Lương Duyệt thầm nhận xét.
Thẩm Mông Mông cười nói: “Chị Lương, thực ra em cũng đã biết trước đây anh Chung Lỗi có bạn gái từ lâu rồi, hơn nữa cũng biết rằng anh ấy vẫn nhớ tới người ấy. lúc đâù mới quen, em thấy anh ấy rất ít cười, suốt ngày chỉ cúi đầu vào phân tích, báo cáo và bảng biểu, thậm chí quên cả chuyện ăn uống. Lúc bạn của cha em giới thiệu, có nói rằng anh ấy còn trẻ nhưng rất có triển vọng, vừa nhìn em đã biết ngay là trong lòng anh ấy chắc chắn có chuyện tình cảm khiến anh ấy đau lòng. Hồi học đại học, có ai đã không yêu một vài lần? Anh ấy có thể lừa dối chính bản thân mình nhưng không thể lừa được em. Đôi mắt anh ấy lúc đó đầy sự tuyệt vọng vì bị tổn thương, tưởng chừng không sao cứu vãn nổi. Sau này em được biết qua lời kể của người khác rằng anh ấy đã bị người yêu bỏ rơi, sau khi họ đã ở bên nhau 4 năm nhưng đã không gặp mặt mà nói lời chia tay qua điện thoại. Vì người ấy mà suýt nữa anh ấy làm hỏng kế hoạch bồi dưỡng của công ty, lập tức bắt chuyến bay trở về nước để hỏi cho rõ ràng, nhưng sau đó, anh ấy đã được nhìn thấy vật này qua một người bạn từ trong nước mang sang, và thế là anh ấy không về nước nữa.”
Đó là một trang giấy đầy những dòng chữ chì được đưa ra trước mặt Lương Duyệt.
Nụ cười của Thẩm Mông Mông vẫn rất ngọt ngào, còn nụ cười của Lương Duyệt bỗng chốc trở nên băng giá và tối tăm.
Đó là một bài báo được người ta cắt rất công phu, dòng tít lớn là giọng điệu đầy kích động thuộc sở trường của toà báo đó, “Nữ luật sư chính nghĩa và lương thiện- anh sẽ dùng tình yêu của mình mang lại cho em lời hứa trọn vẹn nhất”, phía dưới là kèm theo bức ảnh cô bước ra từ toà án, phía dưới bầu trời xanh và mây trắng, ngẩng đầu đọc phán quyết của toà án.
Bài báo năm nghìn chữ hay và trôi chảy như một bài văn mẫu, Lương Duyệt trấn tĩnh và đọc nhanh bài báo đó, tâm trạng nặng nề tràn ngập lòng cô. Tuy thời gian và nội dung không thật chính xác, nhưng cách thức thuật lại sự việc thì lại đầy tính kích động, mà chủ yếu là nói về quá trình của một tình yêu sét đánh giữa một nữ luật sư hoá thân của chính nghĩa và một tổng giám đốc của một tập đoàn. Trong những ngày tháng khó khăn và nguy cấp nhất, người đàn ông si tình ấy đã chống đỡ bầu trời cho cô, dốc toàn bộ tâm sức giúp đỡ cô đi đến cùng vụ kiện cho những người công nhân, và người đàn ông ấy cũng thề trước tất cả mọi người rằng vào chính ngày giành thắng lợi anh sẽ đón cô dâu chính nghĩa nhất và xinh đẹp nhất trên thế giới này về bên mình.
Nội dung bài báo viết sao mà cảm động, ngay cả đến một người thiếu tế bào tình cảm như Lương Duyệt đọc xong cũng nước mắt lưng tròng, nhưng đọc mãi, đọc mãi cũng không thấy đó là câu chuyện viết về chính bản thân mình. Lương Duyệt ngẩng đầu, cười đáp với Thẩm Mông Mông: “Sau đó thì sao? Hãy kể tiếp đi.”
Sững sờ là điều không thể, ngạc nhiên thì có đôi chút, cô đã định chờ sau khi Mông Mông nói hết thì mới hỏi. Thẩm Mông Mông thấy cô không hề có phản ứng gay gắt như cô đã nghĩ, đồng nghĩa với việc cô đã thua nửa trận đầu, nên miễn cưỡng cười và nói: “Thật ra em cũng đã biết, em chẳng có tư cách gì đến gặp chị để nói chuyện, cũng như không thể tính đến chuyện thắng thua. Chuyện tối hôm qua em cũng đã nghe nói là anh ấy đã chủ động đến tìm chị, hơn nữa chị cũng đã không cho anh ấy bất cứ sự ảo tưởng nào. Nhưng hôm nay, lúc em tới gặp anh ấy em mới biết anh ấy đã đến Nghiêm Quy từ sớm, để không mang thêm phiền hà cho chị, em nghĩ báo cho chị biết trước một tiếng vẫn là hơn, như thế chị ít nhiều cũng có sự chuẩn bị.”
Có sự chuẩn bị? Tiếp đón một người đàn ông đã từng nằm ngủ bên mình suốt bốn năm, người đàn ông trong ký ức mà mỗi một nốt ruồi trên cơ thể anh cũng đều rất quen thuộc mà phải cần đến sự chuẩn bị ư? Đó chẳng qua chỉ là một lời cảnh cáo trước mà thôi, nhưng đáng tiếc nó lại rất không khéo khiến thoạt nghe người ta đã thấy ngay chân tướng. Lương Duyệt cười lạnh lung, nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng ngập của Thẩm Mông Mông, trong lòng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên tuổi còn trẻ nhưng đã xử lý mọi chuyện rất là thấu đáo, nếu không có người đứng sau chỉ bảo cho cô nữ sinh này thì có lẽ cô đã phải thốt lên rằng đúng là thời đại đã thay đổi, năm cô 25 tuổi chỉ vì chuyện hàng xóm có người chết mà cô đã trằn trọc mất ngủ, thậm chí đến khi gặp khách hàng còn cầm nhầm tài liệu. Đúng là không thể xem thường khả năng của cô nữ sinh khuôn mặt trông còn rất ngây thơ này được.
Nhưng khi Thẩm Mông Mông cười, Lương Duyệt cảm thấy ở cô có một vẻ gì đó rất quen thuộc, đôi mày cong cong rất giống một người nào đó trong trí nhớ của cô, ý nghĩ ấy chợt loé lên nhưng không sao tìm được mối liên hệ.
Lương Duyệt ngồi lặng yên cố nhớ một lúc rồi sau đó đưa tay kéo Thẩm Mông Mông từ bãi cỏ lên và nói: “ Dù anh ấy đến Nghiêm Quy làm gì, tôi cũng không cần phải chuẩn bị. Nhưng dù sao tôi cũng cảm ơn cô, cô đã làm cho anh ấy rất hạnh phúc.”
Cô đã làm cho anh ấy hạnh phúc.
Trong khi lái xe về Nghiêm Quy, trong lòng Lương Duyệt luôn lặp đi lặp lại câu nói ấy, câu nói đã khiến cho Thẩm Mông Mông tưởng chừng rất kiên cường kia đã khóc như một đứa trẻ vì cảm thấy có người hiểu mình, vì cảm thấy đã được giải toả phần nào, và còn có cả những lý do không thể nói cho rõ ràng trong những giọt nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt cô.
Lương Duyệt dựa vào ghế trong của cầu thang máy, nhìn những người chặn ở phía trước bằng đôi mắt mệt mỏi, thang máy trôi qua từng tầng, từng tầng. Mãi cho tới khi tới gần chỗ Nghiêm Quy thì cô mới nghĩ ra được rằng rút cục Thẩm Mông Mông giống ai.
Những bức vách bằng Inox bên trong thang máy in hình những người qua lại, người phụ nữ mặc bộ váy áo đen ở trong đó đã quên mất vẻ bẽn lẽn và nụ cười của mình năm ấy, và cả đôi mắt xếch hay cười cũng không còn thấy đâu nữa.
Anh nói nhìn đôi mắt em khi cười anh rất vui, mỗi lúc như vậy tất cả những chuyện buồn đều được xua tan.
Anh nói em cười thì cứ cười đi. Sao lại cứ khiến đôi mắt mình cong lên như thế? Cẩn thận kẻo lại thành vết nhăn đấy.
Thì ra là như vậy.
Thời gian không dấu vết đã xoá nhoà đi đâu chỉ có chuyện tình yêu đã qua, mà còn có cả khuôn mặt non nớt và nụ cười rạng rỡ của chúng ta ngày xưa ấy.
CHƯƠNG 15 CHUYỆN NĂM 2003 (Phần 1)
Khi dịch SAR đến thì Chung Lỗi đang đi công tác ở Quảng Đông. Ngày nào ở Bắc Kinh cũng có rất nhiều tờ báo thay nhau đưa tin ở Bắc Kinh và trên toàn quốc đã có thêm bao nhiêu ca nghi bị mắc bệnh.
Lương Duyệt vừa nghe bản tin với giọng đọc đầy vẻ nghiêm trọng của phát thanh viên vừa ngủ gật, cuốn sách phụ đạo tư pháp trong tay nặng chịch rơi xuống đất, tiếng của nó va vào nền nhà khiến cô giật mình tỉnh giấc, đưa tay lau nước miếng trên miệng, nhặt cuốn sách lên tiếp tục xem nhưng mới được ba dòng, mi mắt lại sụp xuống. Cô lại chìm vào giấc ngủ mơ màng.
Lúc đầu, Hàn Ly cũng có mấy người cùng hợp tác ở Nghiêm Quy theo cách cùng bỏ tiền vốn, cùng kinh doanh. Mấy người ấy đều là những nhân vật quan trọng kiêm chức ở các cơ quan tư pháp, bình thường khi đi công tác đều phải điều các trợ lý ở các bộ phận do đó về mặt giải quyết công việc cũng như là trong cách đối xử với Nghiêm Quy cũng tương đối hoà hợp. Nhưng gần đây không biết vì nguyên nhân gì, họ thay nhau đề nghị rút vốn, Hàn Ly cũng là người dễ tính, không thích ép buộc người khác, do đó đã tiến hành sửa đổi các thủ tục có liên quan theo ý của họ. Nhưng tiền trong túi thì có hạn, gom góp mấy ngày mới được một nửa để trả lại cho mọi người, cuối cùng phải nhờ đến sự giúp đỡ của Phương Nhược Nhã mới bù đựơc chỗ vốn thiếu hụt ấy.
Nhắc đến hai người ấy, Lương Duyệt không khỏi thở dài. Phương Nhược Nhã và Hàn Ly đúng là một đôi oan gia trời sinh, khi nhắc đến Hàn Ly thì Phương Nhược Nhã cứ như là nghe nhắc đến con chuột mà mình ghét nhất trên đời, cô chau mày lại, nói mấy câu nặng nề về anh mới thôi. Còn cách thể hiện của Hàn Ly cũng rất đặc biệt, mỗi khi Phương Nhược Nhã tới bên Lương Duyệt thì thế nào anh cũng xuất hiện, không ở đầu phố thì ở cuối ngõ, không ở nhà hàng thì ở quán rượu, làm như cuộc gặp mặt ấy chỉ là sự tình cờ, rồi sau đó hỏi han họ với vẻ mặt vô cùng quan tâm của một người lịch lãm, như thể đang cứu vớt chúng sinh trong thiên hạ.
Nói thì nói vậy, Lương Duyệt cảm thấy cái kiểu cùng tỏ ra coi thường nhau của hai người ấy, thì dù cho người không rõ sự tình lắm cũng có thể hiểu được là đó chỉ là những lời trách mắng đầy tình yêu, người này lui thì người kia tiến mà thôi. Nếu không phải như vậy thì đã chẳng có chuyện khi xảy ra vấn đề Phương Ngược Nhã lại tìm đến Lương Duyệt bảo cô đưa tiền cho Hàn Ly. Trong con mắt của các đồng sự mà đứng đầu là luật sư Nghiêm, Lương Duyệt đương nhiên trở thành người hợp sức lớn nhất ở Nghiêm Quy. Hàn Ly đã ở lâu trong nghề vì vậy không thể nói là không tường tận. Khi cầm trên tay những tờ chi phiếu mà Lương Duyệt đưa cho, anh đã mím chặt môi, vẻ mặt trông thật khó coi.
Nhưng sau đó, khóe môi anh lại nhếch một nụ cười rất khó hiểu, điều ấy khiến Lương Duyệt nhìn mà sởn gai ốc. Tuy không tin rằng anh có thể tìm ra dấu vết Lương Duyệt mượn danh nghĩa công ty bạn, nhưng rõ ràng vẻ thể hiện của anh đã chứng tỏ anh đã hiểu hết nội tình.
Lương Duyệt đã đến với giới tư pháp một cách không hề có tính toán trứơc, cô cũng kết thúc công việc hành chính trước kia và bắt đầu một trang mới cho cuộc sống mưu sinh bằng một công việc mới. Từ một trợ lý hành chính vạn năng, đến luật sư thực tập, rồi giành tấm bằng chứng nhận đủ tư cách, sắp tới đây cô sẽ thông qua kỳ thi tư pháp cấp nhà nước.
Chung Lỗi đã nói rằng sẽ cùng cô tham gia kỳ thi nhưng kể từ lúc anh tới công tác ở Thẩm Quyến thì đã xảy ra dịch SAR. Báo đài liên tíêp đưa tin hết ngày này sang ngày khác, thêm vào đó chủ nhà lại không yên tâm khi cho người ngoại tỉnh thuê, sợ phiền phức về chuyện đó nên một mực bảo cô phải chuyển nhà. Chẳng còn cách nào khác, Lương Duyệt đành thu dọn quần áo, gói ghém thành cả chục túi lớn nhỏ rồi thuê xe chở đến cửa của công ty môi giới nhà đất tìm và thuê tạm căn nhà của một viên chức ở trong trường, vì gấp gáp nên cũng chả kịp mặc cả giá tiền.
Nửa đêm, cô giật mình tỉnh dậy màn hình trống của chiếc ti vi vẫn đang nhấp nháy trong căn nhà trống rỗng, trong lòng không khỏi cảm thấy lo sợ, thế là cô lấy điện thoại ra gọi cho Chung Lỗi. Khi ở đầu dây bên kia anh vừa nói một câu xin chào, cô liền cố nói bằng một giọng mũi: “Xin hỏi anh có cần phục vụ gì đặc biệt không?” Ở đầu dây bên kia, anh cười rồi đáp: “Cần chứ, chỗ các cô có người nào gọi là vợ không? Tôi đang muốn được vợ phục vụ đây”.
“Xì, chả hay tí nào. Lần nào anh cũng đoán được ra.” Lương Duyệt giả bộ giận dỗi, sau đó do dự một lát rồi mới khẽ nói, “nghe nói ở chỗ các anh có rất nhiều người chết, anh nhất định phải chú ý đấy!”
Im lặng tiếp nối im lặng, một hồi lâu như vậy anh mới đáp: “Ngốc, anh định về thăm em, lúc này chắc là em đang rất sợ hãi.”
Lương Duyệt lập tức nhảy dựng lên khỏi ghế, giọng trở nên gay gắt: “Không được, anh về thì cũng phải cách ly, hơn nữa công việc ấy quan trọng như vậy, khó khăn lắm anh mới đựơc điều về Ngân hàng đầu tư, anh không được sai lầm dù chỉ một bước! Anh mà dám tự ý về là em chấm dứt với anh đấy.”
Thế là ở đầu dây bên kia, một lần nữa lại rơi vào im lặng. Lương Duyệt tưởng rằng anh giận bèn alô mấy tiếng, nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì. Cô giận dữ nhìn vào màn hình chiếc điện thoại, nghiến răng tự rủa mình: “Người ta muốn về thì về, dù thế nào cũng là hành động thể hiện sự quan tâm đối với mình, bây giờ thì hay rồi, từ chối một cách lạnh lung làm mất cả sự nhiệt tình của người ta, sau này thì ai còn lo cho mình nữa đây! Đáng đời!”
Nói thì nói thế thôi, nhưng để Lương Duyệt nói ra lời xin lỗi là điều không thể, thế là cô ngồi xuống lặng im nhìn vào tín hiệu thông tin trên màn hình của chiếc điện thoại. Chiếc điện thoại nhỏ cho thấy cuộc nói chuyện vẫn đang tiếp diễn, cô chỉ còn biết thầm cầu nguyện nó đừng tắt, xin đừng tắt, nếu tắt có nghĩa là anh đã giận thực sự.
“Alô, Ngốc, em đừng khóc đấy nhé.” Tiếng nói lại truyền về từ đầu dây bên kia, Lương Duyệt bất giác đưa tay sờ lên mặt, cô đã khóc thật.
Cô thỏ thẻ qua hàng nước mắt: “Anh, anh… anh lại đoán mò rồi. Sao anh lại biết là em khóc?”
Anh đáp: “ Anh nhìn thấy”
“Anh đang làm lòng tự trọng của em bị tổn thương đấy nhé…”Lương Duyệt chống đỡ.
“Và anh cũng còn nghe thấy nữa”giọng anh rất mềm, rất trầm, dịu dàng giống như buổi sớm hàng ngày mỗi khi thức dậy, khi anh chuẩn bị hôn cô. Nghĩ đến nụ hôn, mặt cô thoắt đỏ bừng, cô ho khẽ, cân nhắc một lúc rồi mới nói với anh: “Chuyện ấy, đừng có chỗ nào cũng cứ ngọt ngào như vậy, nếu anh dám tìm một cô gái khác, em sẽ đập gãy hai chân anh ngay lập tức và thà là nuôi anh suốt đời.”
Ở đầu dây bên kia rất yên lặng, tới mức cô có thể nghe rõ cả tiếng thở của anh, anh cười và đáp: “Đuợc thôi, anh đang lo không có ai nuôi đây, thế thì anh cứ dựa vào em thôi.”
“Đừng có mà mơ, trừ phi anh lập tức xuất hiện trước mặt em, khi ấy em sẽ xem xét.” Lương Duyệt ném cuốn sách trong lòng, ngả mình nằm xuống ghế, vươn người, nói với vẻ đắc ý.
Chuyện tình sướt mướt mùi mẫn ấy chắc chắn chẳng bao giờ xảy ra với Lương Duyệt, đó chỉ chuyện nói mồm giữa hai người yêu nhau mà thôi. Bên ngoài không có ai, chuông của cũng chẳng kêu, trên đường lại càng không có lấy một bóng người, vì vậy cô hoàn toàn có lý để tin rằng, giữa tiểu thuyết và thực tế luôn có khoảng cách, những con người hiện đại bây giờ lấy đâu ra sự lãng mạn khiến người ta nhớ mãi như vậy nữa.
Cuối tháng tư, trường học của Lương Duyệt đóng cửa trường, không cho ra cũng chẳng cho vào. Các nhân viên y tế chuyên môn đã tới và khiêng đi mấy người, sau đó những người ở trên gác chỉ còn biết giương mắt lên nhìn hàng rào xung quanh khu gia đình bị khoá lại bởi một sợi dây xích sắt to đùng, nặng nề, trong cửa còn có hai bảo vệ miệng đeo khẩu trang đi đi lại lại. Sự căng thẳng của bầu không khí ấy khiến cho thần kinh của của những người trong toà nhà cũng căng lên theo, tất cả mọi triệu chứng đều làm cho người ta cảm thấy lo lắng, bất an, bởi toà nhà sát nơi Lương Duyệt ở đã trở thành khu vực mắc dịch nặng với mười mấy ca bệnh liên tiếp.
Cái chết đang tiến lại gần.
Ngay cả không khí dùng cho hít thở để tồn tại cũng trở nên rất ẩm ướt. Trong lúc rối ren, không tìm ra cách gì, Lương Duyệt chỉ còn biết gọi điện cho Phương Nhược Nhã, giọng của Phương Nhược Nhã cũng trở nên khan đặc. Mấy chị em, ai có thể về quê được thì cũng đều đã về, Cố Phán Phán đã tìm được một người nước ngoài và cùng lên máy bay xuất ngoại với người ấy từ trước khi Lương Duyệt bị cách ly. Hàn Ly thì bị sốt vào đúng thời điểm quan trọng nhất, khi đưa tới bệnh viện thì bị xác định là bệnh nhân có triệu chứng nặng và bị cách ly ở đó. Nhân viên của công ty của cha đẻ Phương Nhược Nhã đã bỏ đi hơn một nửa, hiện tại công ty gần như ở trong trạng thái đóng cửa, ông cụ có vẻ lo lắng quá, vì thế mà cũng sinh bệnh nằm bẹp. Phương Nhược Nhã định cùng mẹ đưa cha tới bệnh viện, nhưng nghe nói, bất kể là đưa vào bệnh viện nào cũng đều bị cách ly, kiểm tra, nên ông cụ nhất quyết không chịu cho đưa đi. Vì thế mà ngày nào Phương Nhược Nhã cũng cứ phải đi về ba nơi, từ nhà đến công ty, tới bệnh viện rồi lại quay về nhà, khiến cô bận tối mắt tối mũi, khi nhận được điện thoại của Lương Duyệt, cô tháo chiếc khẩu trang, ném sang bên rồi kêu than: “ Trời, mình đên chết vì mệt và vì tất bật mất thôi!”
Lương Duyệt cười, nói chuyện, rồi khuyên giải bạn một lúc, sau đó thì gác máy.
Rồi sau đó, cô ngồi ngây ra một mình.
Lúc này, cô thực sự không muốn đem nỗi lo lắng và sợ hãi của mình trút sang Phương Nhược Nhã đang sắp gục đến nơi vì mệt mỏi. Mặc dù là bạn thân, nhưng cô biết, nếu cô nói thì dù có mệt đến sắp ngất Phương Nhược Nhã cũng sẽ chạy đến thăm cô, nhưng cô không muốn mang thêm phiền phức cho bạn.
Thế nên, cô phủ phục bên bệ cửa sổ, nhìn ra gió và mây bên ngoài, đó là cách thức nghỉ ngơi mà cô thích nhất trong những khi nhàn rỗi hàng ngày.
Có lẽ vì ở trong nhà lâu và ít vận động, nên cô cảm thấy rất mệt mỏi, cả về thể xác lẫn tinh thần. Khi gục bên cửa sổ, cô thích áp mặt xuống bệ đá mát lạnh trên đó, rồi thả sức hít vào hơi hướng của mùa xuân, nhớ tới anh đang ở nơi xa và mỉm cười.
Tiếng khóc của nhà hàng xóm vẫn còn văng vẳng, từ tầng trên xuống tấng dưới đâu đâu cũng thấy bóng của các các nhân viên y tế với chiếc áo choàng và khẩu trang phòng chống vi trùng. Trông họ tất bật nhưng rất trật tự, ai cũng bận rộn với những chiếc bình phun thuốc khử trùng.
Nghe nói, hôm qua trong khu nhà này lại có thêm một trường hợp nữa tử vong.
Thảm cỏ phía bên ngoài đã mọc rất cao và xanh mơn mởn, những lời bàn tán liên tiếp đã khiến cho mọi ngươì lo sợ, chẳng còn đâu thời gian để chăm sóc đến vẻ mặt của vườn trường vốn rất được chú trọng mọi khi nữa, vì thế mà cỏ ở đây cứ tuỳ thích vươn lên.
Khi một chiếc cáng khiêng một người hàng xóm lên xe, cô thở dài một tiếng buồn bã rồi lại ngẩng đầu lên nhìn những cụm mây trên trời, những cụm mây ấy đủ màu sắc và luôn thay đổi hình dạng. Đời người cũng giống hệt như vậy.
Nếu cô chết lúc này, chắc hẳn annh đau lòng lắm. Đây không phải là điều Lương Duyệt tự tưởng tượng ra, mà là vấn đề anh và cô đã từng nói với nhau. Từ nhỏ đã là người rất sợ sinh ly, tử biệt, nên cô đã yêu cầu: “Sau này chỉ anh mới là người đưa tiễn em, còn anh nhất định không được để lại em một mình. Nếu anh ra đi trước, em sẽ không thể nào chịu đựng nổi đâu. Như thế là quá tàn nhẫn.”
Trong bốn năm họ gắn bó với nhau, lần đầu tiên anh đã nổi nóng như vậy, bởi vì cô nói cô sẽ ra đi trước anh. Anh tóm lấy cằm cô, nói: “Ngốc, anh cảnh cáo em, em cứ nói lại một lần nữa rằng em sẽ ra đi trước mà xem!”
Vẻ nghiêm chỉnh của Chung Lỗi khiến cô phì cười, sau đó cô đã dùng nụ hôn của mình để làm dịu cơn giận của anh.
Đấy, cô lại nhớ đến anh rồi. Mới chỉ xa nhau một tháng, thế mà cô đã mắc chứng hoang thính rồi, ngay cả đến giọng nói của anh dường như lúc nào cô cũng nghe thấy rõ mồn một.
“Ngốc!” Cô lắng nghe một lần nữa, tiếng gọi thân quen dường như ở ngay bên ngoài cửa sổ, cô cuống quýt đứng lên, đưa mắt nhìn bốn phía, nhìn kỹ một hồi lâu mới nhận ra anh đang ngồi xổm giữa lùm cỏ.
Anh chàng ngốc này đã không biết nhà mới. Trong tin nhắn cô chỉ nói địa chỉ của toà nhà, nên anh không biết ở tầng mấy, phòng số mấy, vì thế mà lúc này anh chỉ còn biết hét to về phía toà nhà như một kẻ khùng.
Những nhân viên bảo vệ đứng cách đó không xa, người tầng trên, tầng dưới đều tò mò quan sát họ, mặc dù lúc này đang là thời gian cách ly, nhưng không có quy định rõ rằng cấm nói chuyện qua khoảng cách, thế nên cô ra hiệu, tỏ ý đã nhận ra sự xuất hiện của anh, rồi quay mặt đi nói chuyện với một nhân viên bảo vệ, vờ như mình không nhìn thấy gì.
Lương Duyệt xua tay về phía anh, hét lên: “Anh hãy đến ở trong khách sạn. Chờ khi nào hết cách ly thì em sẽ tới chỗ anh.”
Cô nói gấp gáp, giọng nói cũng bị gió thổi bạt đi và khiến nó khác hẳn, vì mũi của cô hơi ngạt, hơn nữa cô cũng không dám hét to, sợ như thế cô sẽ bật hkóc.
Chỉ mới hai mươi nhăm tuổi, vì vậy cô vẫn rất sợ chết, cô vẫn chưa đủ kiên cường, khi cận kề cái chết không thể nào tỏ ra bình thản được. Anh đang ở phía ngoài là sự an ủi tuyệt với nhất đối với cô trong những giờ phút này, chỉ nhìn anh một cái trong lòng cô đã thấy bình tĩnh và yên tâm hơn rất nhiều.
“Ngốc, anh sẽ ngồi ở đây, em cứ ngoan ngoãn chờ trong đó, đừng sợ gì cả, đã có anh đây rồi!” Anh hét đáp trả.
Anh từ Thâm Quyến trở về, nhưng chẳng mang theo chút hành lý nào, ngoài bộ quần áo nhăn nhúm nhếch nhác trên người. Mặc dù vậy, trông anh vẫn nổi bật giữa lùm cỏ xanh, khuôn mặt anh gầy guộc hẳn đi.
Vì cô anh đã không chịu đi, thậm chí muốn làm cô không phải lo lắng, anh còn lôi ra một cuốn sách để đọc.
Cô không nhìn rõ tên cuốn sách, nhưng vẻ chăm chú của anh rõ ràng muốn nói với cô rằng, anh đang rất thích thú với nó.
Trong lòng cô dậy lên niềm xót thương anh, cô bỏ chạy vào bếp, nấu một bát mỳ ăn liền với tốc độ nhanh nhất có thể, cho thêm vào đó hai quả trứng gà, lòng đỏ của hai quả trứng nổi giữa nồi mỳ, toả mùi thơm nức cả căn phòng. Nấu xong mỳ, cô cho vào chiếc bình, rồi xỏ chân vào đôi giày thể thao và đi xuống dưới gác đúng vào lúc các nhân viên bảo vệ gác cửa thay ca, nhân cơ hội ấy cô cũng lẻn ra theo và chạy tới bên bãi cỏ. Anh đứng bật dậy, hai cánh tay cố luồn qua hàng rào, bàn tay dài cố vươn về phía cô, miệng anh nở nụ cười thoả mãn, như thể nhìn thấy cô vẫn sống động như vậy chẳng khác gì được ăn một món ngon nhất trên thế gian này. Cô cũng từ từ áp sát bên hàng rào và dựa vào lòng anh, anh ôm cô qua hàng rào, nói: “Ngốc, anh cũng bị cách ly ba ngày, nếu không thì anh đã có thể trở về sớm hơn. Chắc mấy ngày nay em không ngủ được phải không? Nhìn em kìa, quầng mắt trũng sâu xuống rồi đây này!”
Chiếc bình nóng hổi trên tay cô nặng chịch, khiến cô không thể nào nhấc cánh tay lên được, nhưng dù như vậy cô vẫn cảm thấy được ở trong vòng tay của anh thật là hạnh phúc.
Sau khi thay ca xong, nhân viên bảo vệ nhìn thấy họ đang ôm nhau trên bãi cỏ, để Lương Duyệt chạy ra ngoài là lỗi của họ, nên họ vội chạy tới phía hai người và kêu to : “Về ngay, về ngay đi, hai người làm gì thế ? Ai cho cô ra đây?”
Lương Duyệt định quay lại vì sợ sẽ bị nhân viên bảo vệ gây khó dễ cho anh, nhưng Chung Lỗi không chịu buông tay ra, anh khẽ nói : “Hôn anh đi, hãy hôn anh nhanh đi !” Màu quần áo của các nhân viên bảo vệ trong màn đêm trông càng nổi bật, ánh lân tinh trên cầu vai sang lấp lánh lẫn vào với ánh đèn ở phía sau lưng. Lương Duyệt do dự, không muốn cho những người ấy nhìn thấy cảnh tượng họ hôn nhau.
Nhưng anh nhất quyết không chịu thôi, cứ một mực nài nỉ, “ Ngốc, hãy hôn anh đi.” Cuối cùng cô thở dài một tiếng rồi kiễng chân lên áp môi của mình vào đôi môi của anh.
Trong những giờ phút khi sự sống và cái chết cận kề, mỗi một giây trong nụ hôn đều trở nên vô cùng quý giá. Những ngọn cỏ mọc hoang đi vào trong nụ hôn của họ, thấm vào trong nụ cười mãn nguyện của anh, anh nói vẻ bịn rịn : “Anh rất muốn hôn em, khi bị cách ly ở bệnh viện anh đã rất muốn như vậy, anh đã rất sợ rằng sau đó sẽ không bao giờ được hôn em nữa.”
Anh mới chỉ hai mươi ba tuổi. Những người cùng tuổi với anh vẫn còn đang mải mê với những trò chơi trên mạng, thế mà anh đã phải gánh trên vai gánh nặng của gia đình và cả hy vọng của một người con gái, vì vậy mà anh đã trưởng thành rất nhanh chóng.
Từ miệng của anh không có nỗi đau khổ, cũng không có nỗi lo lắng và sợ hãi trước tương lai, anh luôn luôn để cô nhìn thấy nụ cười cùng với hàm răng trắng bóng, nhưng kiểu làm nũng rất trẻ con ấy đã khiến Lương Duyệt bất ngờ phát hiện ra rằng, thì ra anh cũng giống bao chàng trai cùng tuổi, cũng sợ hãi, cũng hốt hoảng.
Cô không muốn rời xa, cô vẫn muốn đứng lại nơi ấy, nhưng nhân viên bảo vệ đã chạy đến trước mặt và đưa tay ra lệnh cho cô quay trở về nhà. Lương Duyệt không thèm để ý đến họ, đặt chiếc bình xuống, đưa tay qua hàng rào ôm lấy anh và nghẹn ngào nói : “ Sao anh lại ngốc đến thế, em là con cào cào có đánh cũng không chết, sao lại có thể nói chết là chết được !”
“Nhưng nếu chẳng may anh chết rồi thì anh sẽ không thể nhìn thấy em nữa” anh vẫn cười và nói.
“Đừng nói những lời không hiểu biết như vậy, anh không bị sốt, chết cái gì mà chết !” Cô dựa vào ngực anh, đầu chạm vào hàng rào sắt lạnh, nhưng cô vẫn không muốn rời khỏi vòng tay ấm áp của anh.
“Đi đi, các người làm thế chúng tôi biết làm thế nào bây giờ? Nếu lãnh đạo mà nhìn thấy thì hai người cũng sẽ bị thôi việc đấy”, hai nhân viên bảo vệ bất lực đứng phía sau họ, xoay người ngượng ngùng trước những cử chỉ thân mật của Lương Duyệt và Chung Lỗi.
Chung Lỗi nhìn theo bóng Lương Duyệt đi vào toà nhà, ngọn đèn điện cảm ứng thoắt loé sang từng tầng, từng tầng một cho lên tới tầng sáu thì mới tắt, cứ như thế mấy lần.
Cô bé ngốc lại không tìm thấy chìa khoá rồi, hà hà..
Chung Lỗi đứng dựa vào hàng rào, nhấc chiếc bình đựng mỳ lên rồi ngồi xuống bãi cỏ, chờ cho đến khi đèn trong ngôi nhà bật sáng, anh mới mở nắp bình và ra sức thổi cho nguội.
Thơm quá, đã lâu rồi không được ăn mỳ do tay cô nấu, nghĩ mà đã phát thèm.
Cô đứng trên tầng cao, nhìn anh ăn hết chỗ mỳ, sau đó ôm chiếc bình còn nóng vào người và mỉm cười một cách ngây ngô.
Mục tiêu của chúng ta là ngày ngày khoe răng.
Bất cứ lúc nào thêm được nụ cười cũng chẳng có gì là sai. Lúc anh cười lại càng giống với một nam học sinh chưa lớn, giống như người trong ký ức thời thiếu nữ của các cô gái, là người lần đầu đến với mối tình đầu tiên thập thò ném bó hoa hồng rồi bị người khác nhìn thấy.
Cô lặng yên đứng bên cửa sổ nhìn anh ngồi ngây người giữa bãi cỏ, trong giờ phút cả thành phố đang nhao nhác lên trước những hiểm hoạ, chẵn cả một đêm, không ai trong họ rời khỏi chỗ.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!