Chương 12. Bại lộ
Ngoài trời mưa vẫn rơi không ngớt. Trong ngôi nhà của Dung, tôi vẫn ngồi gọn trong vòng tay của Lâm với những cảm xúc lẫn lộn. Gã nói gã bắt đầu thích tôi từ hôm đầu tiên gặp mặt với tư cách là Nhung. Chiếc váy tôi mặc trên người hôm đó là mẫu thiết kế duy nhất ở cửa hàng của gã, được mua và ký tên bởi Hùng.
Mới đầu Lâm còn nghi ngờ Hùng và Nhung là hai anh em hoặc có họ hàng thân thích gì đó vì giữa họ vẫn có những nét giống nhau mà những người làm nghệ thuật như gã thường có giác quan thứ sáu. Sau trận giao đấu với Hùng, gã vẫn chưa chắc chắn hai người có mối quan hệ như thế nào nhưng sau khi tiếp xúc nhiều với Hùng, lại thêm thái độ lạnh nhạt, tỏ vẻ thờ ơ của Nhung mỗi lần gặp mặt khiến gã quyết tâm tìm hiểu. Lâm đã đi theo Hùng sau buổi học và đi theo Nhung sau khi tan trường về, gã phát hiện ra cả hai chỉ là một. Vì khi là Nhung, tôi luôn tỏ ra xa cách nên khi là Hùng, gã hay tìm cách tiếp cận, nói chuyện và trêu đùa tôi, làm cho tôi vui vẻ.
Nụ cười nhếch mép của tôi hôm liên hoan ở trường đã chứng minh rõ ràng Nhung và Hùng chỉ là một. Đó là nụ cười tôi vẫn hay dùng với Lâm khi đóng cả hai vai, gã rất tinh tường nhận ra điều đó. Chuyến đi này gã sắp xếp với lý do chính là tìm kiếm cơ hội để bày tỏ và thăm dò tình cảm của tôi, lý do thứ hai là muốn cho Thi một kỷ niệm đẹp rồi dứt khoát từ chối tình cảm với con bé sau khi về Hà Nội. Chỉ không ngờ khi là Hùng tôi đùng đùng bỏ về khiến gã lo lắng rồi lại đột ngột xuất hiện là Nhung nên gã mới nghĩ ra cái cớ để đi riêng cùng tôi. Gã thực sự muốn biết tình cảm của tôi với gã là như thế nào.
Tôi im lặng, xấu hổ vì bị phát hiện và vùi mặt vào cổ Lâm, không dám ngẩng đầu lên nhìn gã. Hèn gì mà gã cứ một câu sư phụ, hai câu đệ tử với Hùng để bám theo tôi. Nhưng còn Thi thì sao? Con bé sẽ phản ứng thế nào nếu biết chuyện này? Tôi phải nói gì với con bé khi tình cảm dành cho Lâm hình thành từ lúc nào chẳng hay. Chỉ biết rằng trái tim tôi đã có hình bóng của gã, nụ cười híp mắt và cả giọng nói trầm ổn của gã. Mọi thứ về Lâm cứ tự nhiên đến và ghi dấu ấn trong trái tim tôi đã từ lâu mà bây giờ tôi mới nhận ra.
- Nhưng còn Thi, anh sẽ giải thích thế nào với con bé?
- Ngay khi về Hà Nội anh sẽ nói sự thật. Dù em không có tình cảm gì với anh thì anh cũng đã quyết định sau chuyến đi này sẽ thổ lộ hết tâm tư. Để Thi buông tay.
- Nhỡ con bé không hiểu và không chấp nhận…
Lâm đưa một ngón tay lên chặn đôi môi tôi, mắt gã nhìn sâu vào mắt tôi đắm đuối:
- Anh sẽ lo ổn thỏa mọi chuyện. Chúng ta có thể thôi nói chuyện về người khác được không? Tạm quên hết đi chuyện khác… Em có yêu anh không Nhung?
Câu hỏi khá bất ngờ vang lên, hơi thở của tôi bắt đầu gấp gáp trước sự dịu dàng và ân cần của Lâm. Gã vẫn nhìn tôi say đắm, đợi câu trả lời.
- Em nghĩ là có. - Tôi nói nhanh và đỏ mặt.
Gã nhẹ đặt lên môi tôi một nụ hôn, tôi nhắm mắt lại và đón nhận. Cảm giác này tôi chưa bao giờ trải qua. Có chút tò mò, có chút ngọt ngào, có chút mãnh liệt và nồng nàn. Dường như tôi quên hết mọi thứ xung quanh mình, lúc này chỉ có tôi và Lâm mà thôi. Nụ hôn dài khiến tôi run rẩy và hạnh phúc. Cứ nghĩ rằng sẽ không còn rung động với ai, sẽ độc thân hết đời vậy mà tôi đã để cho Lâm len lỏi vào trái tim mình lúc nào không hay. Chẳng hiểu sao khi quá hạnh phúc tôi lại khóc, nước mắt chảy dài lăn xuống giữa hai bờ môi. Lâm vội rời tôi ra, cuống quýt:
- Em sao vậy? Anh đã làm gì sai hay sao mà em khóc?
Rất tự nhiên, sau nụ hôn đó tôi chính thức trở thành “em” của Lâm trong cách xưng hô.
- Anh làm sai nhiều điều lắm. Anh đáng ghét, đáng ghét…
Tôi đấm nhẹ vào vai Lâm trong khi nước mắt vẫn chảy ra. Lâm đưa tay gạt nước mắt cho tôi rồi giữ tay tôi lại.
- Xem nào.
Em đánh vào vết thương trên người anh rồi đấy. Đau lắm đó. Ngoan ngoãn để anh ôm đi.Nói là làm, Lâm ôm chầm lấy tôi, vùi mặt vào tóc tôi cười rúc rích.
- Sư phụ, tóc sư phụ dài thế này đệ tử rất thích. Đệ tử yêu sự phụ nhiều hơn vì mái tóc này đó.
- Anh chỉ giỏi khéo mồm thôi, buông em ra nào! Ngạt thở quá!
- Vậy hô hấp nhân tạo lần nữa nhé!
- Đồ tham lam.
- Tham lam gì? Chẳng phải ai đó cũng thích mà.
- Ai thích thì anh đi làm với người đó, không phải em.
- Nhưng anh chỉ thích hô hấp nhân tạo với em thôi. Cho anh đi!
Tôi cười rồi vùng ra khỏi vòng tay Lâm nhưng không đủ lực. Vẫn bị anh ôm chặt và tiếp tục chiếm hữu bằng một nụ hôn dài đúng là đến ngạt thở. Tôi không muốn gọi Lâm là gã nữa. Hiện tại Lâm chính là “anh” của riêng tôi và tôi là “em” của riêng Lâm.
Mưa càng lúc càng to. Điện thoại của tôi reo lên bản nhạc quen thuộc khiến cả hai phải lưu luyến rời khỏi nhau. Là Tiến gọi, tôi ngập ngừng rồi cũng bắt máy.
- Nhung. Mưa thế này cậu đang ở đâu? Đừng nói là ở lại phòng với Quang nhé! Sao đi gặp anh ta cả buổi chiều tối giờ còn chưa về?
- Tôi, tôi không gặp Quang. Tôi vào thành phố gặp vài người bạn ở lớp đại học chưa về được. Thi có nhắc tới tôi không?
- Không, Thi liên lạc với Lâm không được đang sốt vó lên kia kìa. Rảnh đâu mà hỏi cậu. Tôi thấy điện thoại của Lâm để quên trong phòng, bảo Thi đừng lo lắng nhưng con bé vẫn như người mất hồn ấy. Cũng chẳng biết anh ta đi đâu, biến mất từ chiều đến giờ.
- Được rồi. Đừng để Thi biết về quan hệ của chúng ta. Có gì tôi sẽ gọi điện lại cho cậu.
Tôi dập máy, trong lòng lại dâng lên những nỗi ăn năn và hối hận vì đã có tình cảm với Lâm. Thi yêu gã như vậy? Vậy phải làm sao để con bé hiểu đây?
- Thi thế nào? - Lâm hỏi. - Là Tiến gọi đúng không? Cậu ấy và em là bạn thân và biết hết mọi chuyện của nhau?
Khẽ gật đầu, tôi kể lại những lời Tiến nói về Thi với Lâm, thực lòng, tôi rất lo cho con bé.
- Chúng ta nên về thôi. Đi ô tô không sợ mưa đâu.
- Em có số điện thoại khi là Hùng đúng không? Thi không có số của Hùng. Anh sẽ gọi điện cho Thi bằng số ấy. Chúng ta ở lại đây, sáng mai về. - Lâm quyết định mà không cần hỏi ý kiến của tôi.
- Không được. - Tôi vội phản đối. - Chúng ta nên về thì hơn. Ở lại đây thế này, thực sự…
- Em lại sợ anh làm gì à? Tối qua chẳng phải chúng ta đã ngủ chung giường sao?
Nhắc lại chuyện này tôi mới nhớ ra, bực mình làm mặt lạnh.
- Đúng là tối qua anh lợi dụng em. Chính vì vậy nên càng phải về.
Lâm cười rồi thản nhiên nghiêm giọng:
- Đưa điện thoại đây. Anh cần gọi cho Thi. Mưa rất to, anh không muốn đi lại trong đêm tối với thời tiết xấu và cả người thì đau nhức như thế này.
Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào tôi cũng nghe theo. Bật sim điện thoại của Hùng lên và đưa máy cho Lâm. Sau một hồi chuông, rất nhanh thấy tiếng Thi vọng ra đầy lo lắng. Tôi không nghe được con bé nói gì, lúc sau Lâm lên tiếng:
- Anh để quên điện thoại. Giờ gặp vài người bạn trong thành phố nên sáng mai mới về. Số này là của bạn anh. Em bảo Tiến và Nhung thu dọn đồ, thay đổi lịch sáng mai chúng ta về Hà Nội sớm.
- Yên tâm. Anh không sao. Nhung cũng không có ở khách sạn à?
- …
- Ừ. Em không phải lo. Cô ấy chắc sẽ liên lạc với em thôi. Có lẽ cũng mắc kẹt vì trời mưa ở đâu đó.
- …
- Được rồi. Chào em. Mai gặp lại.
Lâm tắt máy rồi đưa điện thoại cho tôi.
- Anh nghĩ là Thi sẽ nhắn tin hỏi em đó. Biết tin của anh rồi, giờ cô bé mới nhớ ra em cũng mất tích. Nếu Thi hỏi, em cũng cứ nhắn là có việc với bạn, bị mưa nên mai về khách sạn. Thi sẽ tin em.
Tôi thở dài nhìn Lâm.
- Con bé tin chúng ta. Phải nói gì làm gì để Thi hiểu đây? Em sợ lắm. Em nghĩ tình cảm của chúng ta là sai mất rồi.
Lâm không vội nói, anh đi lại phía tôi, ngồi xuống gần tôi và nhẹ nhàng:
- Nhung này. Mọi chuyện để anh tự nói được không? Dù có chuyện gì xảy ra, anh hứa sẽ không rời xa em và anh mong em cũng hứa với anh như vậy.
Lúc đấy tự nhiên tôi quên hết mọi chuyện sắp xảy ra. Quên hết những gì tồn tại xung quanh. Chỉ cần Lâm là đủ rồi. Tôi thì thầm câu đồng ý vào tai Lâm. Tôi đã ngủ thiếp đi trong vòng tay anh, bình yên và ấm áp. Đây là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi. Dù ngày mai còn đầy những thử thách, chông gai. Nhưng chỉ cần tôi tin tưởng Lâm, có lẽ đã đủ để cùng nhau vượt qua rồi.
--------------------
Chiếc xe dừng lại ở cổng khách sạn King. Lâm nắm tay tôi trấn an:
- Em đừng nghĩ ngợi nhiều. Giờ em vào trước. Anh sẽ vào sau. Về Hà Nội anh sẽ nói sớm với Thi rằng anh đã có người yêu, anh sẽ chấm dứt nhập nhằng với cô bé.
Tôi im lặng gật đầu rồi bước xuống xe đi vào trước như lời Lâm bảo. Thật không ngờ khi cửa xe vừa đóng thì Thi và Tiến đang đứng trước cửa khách sạn nhìn về phía chúng tôi. Con bé chạy thật nhanh lại chỗ tôi đứng, nó hỏi đầy nghi hoặc:
- Chị, sao chị lại về cùng anh Lâm? Hai người, hai người đi cùng nhau tối qua?
- Chị… chị…
Tôi thực sự lúng túng chưa biết nói gì thì Lâm mở cửa xe bước ra. Anh nhìn tôi rồi như quyết định nói sự thật với Thi.
- Thực ra anh và Nhung…
- Thực ra sáng nay chị vô tình gặp anh Lâm ở thành phố và đi chung với nhau về. Bọn chị không hề gặp nhau tối qua thì làm sao mà ở chung gì chứ. - Tôi vội cắt lời Lâm.
Tiến nhíu mày nhìn tôi, cậu biết tôi nói dối nhưng vẫn không lên tiếng. Lâm không ngờ tôi lại nói như vậy, anh cũng tỏ ra bối rối vì câu nói đó của tôi. Thi nhìn tôi, rồi quay sang Lâm dò hỏi:
- Có thật thế không anh Lâm? Hai người vô tình gặp nhau đúng không?
Thái độ không trả lời dứt khoát của Lâm làm Thi hoảng hốt, mắt con bé ngân ngấn nước chờ đợi câu trả lời của Lâm.
- Bọn anh…
- Thật đấy, em đang nghi ngờ điều gì? - Tôi lại vội nói chen vào, không thể để Lâm nói ra sự thật vào lúc này được.
- Các người nói dối tôi đúng không? Thực ra hai người có quan hệ gì? Chị… có phải chị muốn cướp anh Lâm của tôi. Chị là người đáng sợ như vậy sao?
- Thi, em đừng ăn nói lung tung. - Lúc này Lâm lên tiếng và gắt gỏng.
- Mọi chuyện không như em nghĩ đâu Thi. - Tiến đột nhiên cất lời sau một lúc im lặng chứng kiến mọi việc.
Cả ba người: tôi, Lâm và Thi đều hướng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Tiến. Cậu bước nhanh về phía tôi, đưa tay qua choàng qua vai tôi rồi mỉm cười:
- Tôi và Nhung định giấu kín chuyện này nhưng có lẽ nên nói sự thật. Nhung là em họ của Hùng và cũng là bạn gái của tôi mấy năm nay.
- Em họ? Bạn gái? - Thi tròn mắt mà hỏi lại.
Tôi và Lâm nhìn nhau như cố gắng hỏi nhau xem có hiểu Tiến nói gì không? Tiến mặc kệ thái độ của ba chúng tôi, cậu tiếp tục:
- Lúc Thi giới thiệu Nhung với tôi, tôi đã rất ngạc nhiên. Nhưng rồi chúng tôi nghĩ không cần công khai chuyện này nên giấu mọi người. Hôm qua cô ấy vào thành phố thăm bạn tôi cũng biết, Nhung và Lâm chắc chắn chỉ vô tình gặp nhau sáng nay thôi. Em không nên đa nghi quá.
- Vậy sao? - Thi vẫn chưa tin hết những gì Tiến nói. - Như vậy chị biết Đại ca Hùng mà em nói là anh chị. Sao lại giả vờ như không biết.
- Tuy là anh em họ nhưng giữa Nhung và Hùng có nhiều mâu thuẫn. Họ không thích công khai mối quan hệ anh em và không muốn ai biết nên mới giả vờ như vậy. - Tiến trả lời thay tôi. - Tuy nhiên Hùng không biết Nhung dạy múa cho em đâu, bởi anh Lâm không hề nhắc đến Nhung với Hùng. Có là gì của nhau, thân thiết gì đâu mà nhắc. Không giống em và Nhung. Em hiểu ý anh chứ?
Thi ú ớ… Cảm giác như con bé vẫn chưa “tiêu hóa” hết những gì Tiến nói. Vòng tay của cậu ấy vẫn choàng qua vai tôi, Lâm nhìn sang khó chịu. Tôi vội cựa cựa người cố ý rời ra khỏi vòng ôm của Tiến, nhỏ nhẹ với Thi:
- Anh Tiến nói cả rồi. Chị không giấu em nữa. Xin lỗi vì không nói rõ với em mối quan hệ của chị với anh Hùng, của chị với Tiến. Còn chuyện với anh Lâm…
- Em xin lỗi. Xin lỗi hai người vì thái độ vừa rồi. Chỉ là…
Thi cúi mặt xin lỗi tôi và Lâm. Chúng tôi không nói thêm điều gì. Lúc này con bé mới phát hiện vết sưng trên mặt Lâm liền rối rít chạy lại hỏi nhưng Lâm nói do bất cẩn bị ngã rồi có vẻ không vui đi thẳng về phòng. Chúng tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, trả phòng rồi lên xe ô tô về Hà Nội.
Không khí trong xe suốt chặng đường gần bốn giờ đồng hồ thật căng thẳng. Lâm liên tục liếc nhìn tôi qua gương chiếu hậu với ánh mắt vừa giận vừa thương, vừa như muốn nghe bao điều giải thích từ tôi. Rồi Tiến nữa, tại sao cậu ấy lại cứu nguy cho tôi và Lâm bằng cách ấy? Cậu đang nghĩ gì? Chẳng nhẽ cậu biết tôi và Lâm có tình cảm với nhau?
Đầu tôi đau như búa bổ. Nhìn Thi đăm chiêu ở ghế trên lòng tôi cũng như thắt lại. Bốn người chúng tôi, rồi sẽ tiếp tục những mối quan hệ như thế nào đây?
Chương 13. Tiếp tục rắc rối
Chiều chủ nhật, sau kì nghỉ lễ dài ngày các con đường ở Hà Nội trở nên đông đúc và tắc nghẽn. Khó khăn lắm Lâm mới chạy xe thoát khỏi nút thắt ở Pháp Vân để di chuyển vào nội thành. Tiến đọc địa chỉ nhà cậu ấy ở gần Câu lạc bộ Karate 14 Trịnh Hoài Đức, Lâm dừng xe lại để Tiến và tôi xuống xe. Mắt chạm mắt ngập ngừng vài giây, tôi không biết nói gì với Lâm, chỉ biết chào Thi rồi đi vào trong nhà cùng Tiến. Thấy chúng tôi, bố Tiến đồng thời cũng là sư phụ của tôi ngạc nhiên:
- Sao trò lúc đi là Hùng mà lúc về lại là Nhung thế này? Dạo này trò xuất hiện lộn xộn quá thầy không kịp nhận ra được.
- Dạ, có một vài lý do nên trò mới phải thay đổi như vậy.
- Ơ… Nói vậy thằng Lâm nó biết trò là con gái rồi à? Cái thằng, nó cũng là đệ tử của bạn thầy ở trung tâm Karate Cầu Giấy từ hồi bé tí. Đã lên hạng Ngũ đẳng huyền đai rồi mới rút lui về hoạt động nghệ thuật. Tự nhiên đùng đùng xuất hiện làm đệ tử của trò, còn yêu cầu thầy giữ bí mật, thầy đoán ngay ra là nó biết trò là con gái mà…
Tôi và Tiến ngơ ngác nhìn nhau trước những lời vừa nghe được từ bố Tiến. Nói như vậy hôm qua Lâm cố tình để đánh bị thương và chờ tôi ra mặt. Cố tình bị đau để tôi áy náy, chăm sóc. Cố tình giả vờ không biết võ lúc thi đấu, chấp nhận một cú đấm và giả vờ làm đệ tử của tôi. Lâm thích tôi đến mức ấy ư?
Bố Tiến nói xong thì có việc đi ra ngoài, chỉ còn lại tôi và Tiến. Cậu nhìn tôi rất buồn:
- Cậu và Lâm tối qua ở chung với nhau đúng không? Hai người đã làm những gì? Anh ta và cậu rõ ràng là có chuyện mờ ám. Nếu tôi không giải nguy thì Thi sẽ nghĩ gì?
- Giải nguy, sao cậu lại giúp tôi bằng cách đó? Cậu có bị sao không mà nhận tôi là bạn gái cậu? - Tự nhiên tôi gắt gỏng vô cớ.
- Cậu giận cái gì? Tôi cố tình kéo cậu đi cùng để cậu nhìn thấy rõ tình cảm của Thi và Lâm mà từ bỏ. Cậu tưởng tôi không nhận ra khi cậu và Lâm ở lớp học võ, hai người thân thiết và vui vẻ ra sao ư? Cậu nghĩ là tôi không thấy cậu cười mỗi khi nhìn thấy Lâm khi cậu còn là Hùng ư? Cậu nghĩ tôi mù không nhận ra là cậu thích anh ta mà cậu không dám nhận ư? Nhưng anh ta có Thi rồi, sao cậu lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy?
- Cái gì mà thiếu suy nghĩ? Cậu thôi đi. Đúng, tối qua tôi ở cùng Lâm, chúng tôi thực lòng yêu nhau đấy, vậy thì thế nào?
- Cậu điên rồi, như thế là cướp người yêu của Thi, như vậy là làm kẻ thứ ba…
- Anh ấy không yêu Thi. - Tôi hét lên. - Cậu đừng nói nữa, tôi không cố ý và cũng chẳng cướp đi tình yêu của ai cả.
Bỏ chạy là ý nghĩ duy nhất trong đầu tôi bây giờ. Tôi không muốn nghe thêm bất cứ điều gì từ Tiến. Mặc dù phủ nhận nhưng lí trí tôi lại gào thét rằng Tiến nói rất đúng, tôi là kẻ thứ ba, tôi là kẻ cướp bạn trai của người khác. Thi sẽ hận tôi nếu biết chuyện, tôi đã làm sai rồi. Tôi không nên dành tình cảm của mình cho Lâm nhiều như thế. Tiến đột ngột không cho tôi đi, cậu giữ chặt tôi lại. Tôi vùng ra cách nào cũng không được. Trong lúc nóng giận, tôi đã vô ý đưa tay tát vào mặt cậu.
- Buông tay ra khỏi người tôi, tôi muốn về.
Tiến bàng hoàng nhìn tôi, cậu buông tay và không thèm đụng vào vết tát rất mạnh trên má.
- Lần đầu tiên cậu nổi giận đến mức đánh tôi là vì Lâm ư? Cậu nghĩ tôi có đau không? Không, chỗ bị đau là trái tim tôi đây này. Chẳng nhẽ cậu không nhận ra bao nhiêu năm tôi ở bên cậu, quan tâm cậu từng điều nhỏ nhặt là vì tôi yêu cậu hay sao? Cậu biết hay cố tình không biết?
Tôi sững người nhìn Tiến. Cậu yêu tôi ư? Đừng đùa như vậy chứ? Lúc thì không có một người bạn trai nào bên cạnh. Lúc thì trong vài ngày thôi mà Quang xuất hiện muốn quay lại yêu tôi, cả Lâm và Tiến cùng nói đã yêu tôi. Thật tôi không biết nghĩ gì nữa.
- Xin lỗi đã tát cậu. Nhưng những gì vừa nói, cậu rút lại đi. Tôi muốn chúng ta vẫn là bạn tốt của nhau như xưa. Tôi đi taxi, cậu không cần chở tôi về đâu.
Tôi cố gắng bước thật nhanh để không phải quay lại nhìn vẻ mặt buồn bã của Tiến. Chỉ là yêu thôi, sao lại rắc rối và khổ sở như vậy? Tại sao tôi lại yêu Lâm? Tại sao tôi lại không đồng ý quay lại với Quang? Tại sao tôi lại không yêu Tiến? Rất nhiều câu hỏi cứ vọng lên trong đầu tôi mà không tìm ra lời giải đáp.
Vừa vào nhà tôi bỗng giật mình khi thấy bố đang ngồi trầm tư hút thuốc trong phòng khách. Bố ngẩng đầu lên, nhìn thấy tôi nét mặt ông càng trở nên khổ sở. Sợ có chuyện gì nghiêm trọng đã xảy ra trong mấy ngày vắng nhà, tôi vội chạy đến bên ông hỏi han:
- Bố, có chuyện gì mà bố lại ngồi hút thuốc đăm chiêu như vậy?
Giọng ông run run, cố gắng lên tiếng:
- Hôm nay bố nhìn thấy một người rất giống bà ấy. Nhưng chiếc taxi đi nhanh quá, bố đuổi theo không kịp. Mẹ con… hình như mẹ con đã trở về Việt Nam.
- Mẹ con ư? - Tôi sững sờ kinh ngạc. - Bố có chắc là không nhìn nhầm không?
- Chắc chắn. Bố không thể nhầm được. Dù đã hai mươi năm rồi, nhưng bố không bao giờ quên được gương mặt bà ấy. Có phải bố con mình chuyển nhà, bà ấy không tìm được chúng ta không?
Nhìn bố đau khổ như vậy, lần đầu tiên tôi cảm thấy giận và hận mẹ. Trước đây bố luôn nói đỡ cho mẹ, thường nhận trách nhiệm về mình cho việc mẹ bỏ chồng con đi biệt tích. Nếu bà ấy không trở lại và không phải chứng kiến cảnh bố tôi thế này, chắc tôi vẫn sẽ cứ vô cảm, không yêu không ghét cho đỡ phải suy nghĩ.
- Bố đừng tự lừa dối mình nữa. Đến con còn nhận ra sự thật. Mẹ thực sự muốn tìm chúng ta thì đã đi tìm lâu rồi, không phải đợi đến bây giờ đâu. Bà ấy về thì đã sao? Chỉ cần bà ấy đừng làm đảo lộn cuộc sống vốn bình yên của bố con mình là đủ rồi. Hai mươi năm bên bố không thiếu các cô yêu thích, nhưng bố lại dửng dưng, nhiều lúc con còn ước bố lấy đại một ai cũng được. Nhìn bố thế này con chỉ đau lòng và hận mẹ thôi.
- Con, con nói như vậy là…
- Lâu nay cũng chỉ vì bố yêu mẹ và tin mẹ như thế, nên con cũng miễn cưỡng tin bố. Nhưng giờ thì sao? Bố con mình và mẹ vốn đã có hai cuộc sống riêng từ lâu rồi. Đến con gái đây mẹ còn vứt bỏ, tình yêu của bố, mẹ càng không cần…
Đến nước này thì thôi thà tôi cứ nói thẳng cho ông từ bỏ tình yêu mù quáng với mẹ đi. Tôi đã nhắm mắt tin bố suốt hai mươi năm rồi. Tôi không cần một người mẹ như vậy. Chỉ cần bố khỏe mạnh, sống vui vẻ là tôi mừng rồi. Thấy thái độ của tôi như vậy, bố cũng không nhắc gì đến mẹ nữa. Bố hỏi tôi về chuyến du lịch có vui không. Tôi chỉ kể qua loa với bố vài chi tiết không có gì phải giấu để bố nghe. Tôi biết, bố đang rất đau buồn nên cũng chẳng muốn chuyện của mình làm ảnh hưởng thêm đến bố. Một mình tôi sẽ tự giải quyết.
Hai bố con ăn cơm tối xong là tôi về phòng riêng. Vừa nằm xuống giường được vài phút thì có điện thoại của Thi gọi đến. Không biết con bé gọi cho tôi có chuyện gì, lẽ nào Lâm đã nói ra sự thật. Tôi hơi lo lắng khi ấn nút nghe. Ngay lập tức đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc nức nở của Thi.
- Chị Nhung. Anh Lâm vừa nói với em… Anh ấy… anh ấy không yêu em. Anh ấy có người yêu khác… chỉ là em ngộ nhận. Em tự mình nghĩ đó là tình yêu. Anh ấy chỉ quan tâm em như em gái… Anh ấy không nói với em đó là ai. Nhưng từ giờ anh ấy muốn… muốn em tập trung học, không tìm gặp anh ấy nữa. Muốn em quên anh ấy… Em phải làm sao đây chị. Hu… hu… hu…
Vậy là điều tôi vừa mong muốn vừa lo sợ đã đến.
Lâm nói rõ tình cảm với Thi và anh không nhắc đến tôi. Thi tin tôi là người yêu của Tiến, con bé rất tin tôi nên mới gọi cho tôi để tâm sự về chuyện này. Biết nói gì bây giờ, nếu Thi biết người con gái Lâm yêu là tôi liệu con bé có chấp nhận được không? Tôi cố gắng an ủi Thi nhưng trong lòng lại bất an. Con bé khóc rất lâu rồi mới chịu dập máy. Ngay lập tức, điện thoại lại đổ chuông, màn hình hiển thị số của Lâm. Giọng anh cuống quýt:- Anh gọi cả hai số mãi mới được. Em nói chuyện với ai lâu thế? Anh đang ở quán café đầu ngõ nhà em. Em ra nhé, chúng ta cần nói chuyện.
Cũng vừa hay tôi muốn gặp Lâm sau bao nhiêu chuyện đã diễn ra trong ngày, tôi bảo anh đợi tôi mười phút rồi đứng dậy thay quần áo. Xin phép bố rồi chạy nhanh đến chỗ hẹn gặp Lâm.
Chúng tôi ngồi đối diện với nhau ở một chiếc bàn kê sát trong cùng của quán. Lâm đưa tay nắm tay tôi rất khẽ, giọng quan tâm:
- Ngày hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra. Em vẫn ổn chứ?
- Em ổn. - Tôi cố gắng nói bình thường. - Thi vừa gọi điện cho em. Con bé rất đau khổ vì anh đã nói ra sự thật. Em thấy mình thật là trơ tráo và hèn nhát.
- Chưa đến lúc để con bé biết người anh yêu là em. Anh xin lỗi đã đẩy em vào tình huống khó xử như vậy. Nhưng dù thế nào việc chúng ta yêu nhau là sự thật. Anh không muốn mất em vì bất cứ lý do gì?
Ánh mắt Lâm nhìn tôi nồng nàn yêu thương hơn.
- Mặc dù cũng cảm thấy áy náy với Thi. Nhưng bản thân anh chưa lúc nào thể hiện là yêu cô bé. Anh chỉ có cảm giác đó với em thôi Nhung à. Đừng nghĩ ngợi nhiều được không?
- Em sợ… - Tôi thốt nên câu nói đấy một cách nhanh gọn.
Đúng, tôi rất sợ. Sợ mình đã làm tổn thương người khác, sợ tình yêu ích kỉ của mình sẽ làm Thi suy sụp. Còn Tiến nữa, cậu cũng vì tôi mà buồn bã. Tôi thật xấu xa.
- Sáng nay Tiến hành động như vậy không phải là đùa đúng không? Cậu ấy cũng yêu em? - Tay Lâm vẫn nắm nhẹ tay tôi. Mắt nhìn tôi chăm chú đợi câu trả lời.
- Đúng là không có chuyện gì qua mắt được anh. Đúng, Tiến có tình cảm với em, cậu ấy cũng đã thổ lộ nhưng em từ chối. Em… em nghĩ là có lẽ em đã yêu anh nhiều hơn trí tưởng tượng của em rồi. Em cũng không muốn mất anh!
- Đừng sợ. Để yên cho anh nắm tay em thế này là đủ rồi. Anh sẽ không buông tay em đâu. Tin tưởng vào tình yêu của chúng ta được không?
Từng giọt café tí tách rơi xuống rất nhẹ nhàng và êm dịu. Tôi cảm thấy ở Lâm toát lên sự chân thành và say đắm. Tôi cũng vậy, tôi yêu anh và rất muốn được ở bên cạnh anh như lúc này. Chúng tôi đã ngồi cùng nhau, nói với nhau biết bao nhiêu chuyện. Bắt đầu chính thức tìm hiểu nhau từ đây.
Lâm đi bộ cùng với tôi vào con ngõ nhỏ, đứng trước cổng anh ngập ngừng không muốn chia tay. Lâm chủ động ôm tôi, đã gần 10 giờ tối nên con ngõ càng vắng người và im ắng. Tôi nghe rõ tiếng thở đều đều nóng rực của Lâm phả vào mặt.
- Cảm ơn em. Cảm ơn em đã yêu anh và chấp nhận anh.
- Em nên cảm ơn anh mới phải. - Tôi nhỏ nhẹ dụi đầu vào cổ Lâm.
Khẽ đẩy người tôi ra, anh rất từ từ nâng cằm tôi lên. Tim tôi thổn thức đập nhanh trong lồng ngực. Dù không phải là lần đầu hôn Lâm nhưng cảm giác hồi hộp trong tôi vẫn cứ thế tăng lên. Môi anh chạm vào môi tôi, nồng ấm và mạnh mẽ. Đột nhiên bên tai tôi vang lên một giọng nói quen thuộc, hoảng hốt và giận dữ:
- Hai người… hai người đang làm gì vậy? Thì ra là chị…
Chúng tôi vội vàng rời khỏi nhau quay lại nơi cô gái vừa cất lời nói kia. Là Thi ư? Sao con bé lại có địa chỉ nhà tôi, sao lại xuất hiện ở đây vào lúc này…
- Chị… Chị… - Tôi không thể cất lời giải thích.
Thi nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe và tức tối.
- Chị thật bỉ ổi. Uổng công tôi tin chị, xem chị như người bạn tốt. Còn gọi điện cho chị, xin cô tôi địa chỉ nhà chị để đến tìm chị an ủi. Vậy mà, chính người cướp bạn trai tôi lại đang ở đây, chị chị em em với tôi…
- Đủ rồi Thi, lỗi là anh, anh giấu em. Nhung không liên quan.
- Các người bênh vực cho nhau? - Thi quắc mắt với Lâm. - Hai người yêu nhau nhưng lại đóng kịch với tôi, chẳng phải hai người bỉ ổi lắm sao?
Tôi đứng như chết trân, ú ớ không nói được gì. Lâm cáu:
- Bọn anh không đóng kịch gì cả. Mãi đến hôm qua mới chính thức yêu nhau. Bọn anh cũng không làm gì quá đáng với em. Chỉ là muốn em bình tĩnh hơn mói nói hết sự thật… Anh yêu Nhung và cô ấy cũng yêu anh. Em đừng như vậy được không Thi?
- Làm ơn, tha thứ cho chị!
- Tôi sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho hai người đâu.
Vừa nói trong làn nước mắt, Thi vừa bỏ chạy. Rồi tôi nghe thấy tiếng xe phanh gấp ngoài đầu ngõ. Tiếng người la hét, tiếng còi ô tô, xe máy vọng vào inh ỏi. Linh cảm có điều chẳng lành, cả tôi và Lâm chạy nhanh ra đầu ngõ. Một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mặt. Thi bị xe ô tô đâm, con bé nằm ngất lịm giữa đường… Tôi nhìn thấy máu, máu loang lổ chảy trên đường và rồi tôi không biết gì nữa. Tôi ngất xỉu.
Chương 14. Diễn biến bất ngờ
Tôi từ từ mở mắt tỉnh dậy, vội đưa tay lên ôm đầu và cảm thấy toàn thân đau nhức, đầu óc nặng trịch như có tảng đá đè nặng lên. Nhớ lại chuyện tối qua, tôi hoảng hốt định ngồi dậy nhưng không làm chủ được cơ thể nên lại ngã vật xuống giường. Tôi nghe thấy tiếng bước chân vội vã chạy lại bên giường, mắt không nhìn rõ nhưng tôi nhận ra Tiến, giọng cậu lo lắng:
- Cậu tỉnh rồi hả? Cả đêm qua làm mình và bố cậu lo lắng. Bố cậu đang đi mua cháo, đợi một lúc nữa rồi chịu khó ăn cho khỏe nhé!
Cố gắng lắm mới mở to được mắt, tôi thều thào:
- Thi… chuyện hôm qua… Con bé sao rồi?
Tiến ngập ngừng vài giây rồi nói:
- Thi đang được cấp cứu trong bệnh viện Việt Đức, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.
- Sẽ ổn cả thôi, là như thế nào? Anh Lâm đang ở trong viện với Thi đúng không? Con bé có bị làm sao không? Nói cho mình nghe đi… Xin cậu! - Giọng tôi bắt đầu run rẩy và sợ hãi.
Trong lòng tôi cảm thấy đau đớn và lo lắng cho Thi. Tôi cần phải đến viện để xem con bé như thế nào. Tất cả là vì tôi, nếu tôi không gặp Lâm, không để tình cảm của mình đi quá xa, tôi đã không hại con bé như thế này. Tôi cố gắng ăn hết bát cháo bố mua về rồi nhất định đòi Tiến chở vào bệnh viện nơi Thi đang nằm. Bố tôi ngăn không cho đi nhưng thấy thái độ quyết liệt của tôi, ông đành xuống nước và dặn Tiến đưa tôi đi bằng taxi.
Chân tôi luống cuống, toàn thân run rẩy bước những bước chân nặng nề vào bệnh viện. Đến khoa Thi đang được điều trị, tôi nhận ra ngay Lâm đang ngồi trên chiếc ghế dài gục mặt xuống và ôm đầu một cách khổ sở. Ngồi đối diện với Lâm là bố mẹ Thi, mẹ con bé đang khóc gục đầu vào vai chồng nức nở. Tim tôi nghẹn lại, bước đi như sắp ngã khiến Tiến phải lại gần đỡ tôi. Lâm ngẩng mặt lên và nhìn thấy tôi, ánh mắt anh dừng lại mệt mỏi. Mới có một đêm mà nhìn mặt anh hốc hác, râu mọc dài lởm chởm trên mặt và đầu tóc bù xù. Tôi tránh cái nhìn của anh, ngập ngừng chào bố mẹ Thi và cất tiếng một cách khó nhọc:
- Cháu chào cô chú. Tình hình Thi thế nào rồi?
- Con bé đã tạm ổn, nhưng cô chú chưa được vào thăm. - Giọng bố Thi buồn bã.
Nghe thấy câu trả lời của bố Thi, tôi thở phào nhẹ nhõm. Ơn trời, con bé không bị nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng chưa kịp hỏi thêm một câu nào nữa, đột nhiên mẹ Thi đứng bật dậy, bà lao về phía Lâm, túm cổ áo Lâm và nói trong tiếng nấc nghẹn.
- Cậu, cút ngay đi. Tôi đã bảo không muốn nhìn thấy mặt cậu từ tối qua. Tại sao cậu vẫn cứ ngồi ở đây? Chính cậu, cậu là người hại nó ra nông nỗi này. Nó yêu cậu như thế, vậy mà tối qua nó vừa khóc vừa chạy ra ngoài. Nó chỉ kịp nói với tôi một câu là cậu có người khác rồi, nó cần phải gặp ai đó để nói chuyện… Vậy mà vì cậu, cậu nhìn đi. Nó đi còn khỏe mạnh như thế, lúc về cậu lại đưa nó vào viện cấp cứu và gọi điện cho chúng tôi. Nếu Thi có mệnh hệ gì, tôi sẽ giết chết cậu…
Tôi sững người chết lặng, Lâm đứng im mặc cho mẹ Thi đánh đấm vào người mình. Bố Thi bình tĩnh hơn nên chạy lại cố gỡ tay mẹ Thi ra khỏi người Lâm và trấn an.
- Bà thôi đi, con gái của chúng ta qua cơn nguy kịch rồi. Mặc kệ cậu ta đi… Chúng ta đừng vì cậu ta mà làm ồn ào ảnh hưởng đến mọi người trong viện. Nào… Theo tôi về ghế ngồi.
Nói rồi bố Thi đỡ mẹ Thi về ghế ngồi lại chỗ cũ, ông quay sang tôi nhỏ nhẹ:
- Xin lỗi Nhung, để cháu chứng kiến cảnh này. Thi nó rất ít bạn, lâu nay chỉ nghe nó kể về cháu, nó quý cháu như chị. Cảm ơn cháu đến đây thăm, bây giờ ở đây cũng không được vào, cháu cứ về đi, có tin gì chú sẽ gọi điện báo cho cháu biết.
- Chú… Thực ra cháu… - Tôi định nói gì đấy mà lại không thể nào nhớ ra điều mình đang nghĩ, tự nhiên trở nên ấp úng và cảm thấy bản thân thật đáng trách trước mặt bố mẹ Thi. Người mà mẹ Thi nên đấm đánh trút giận phải là tôi chứ không phải là Lâm. Tôi sai rồi. Nhưng hình như bố Thi không nghe thấy lời tôi nói. Ông quay sang Lâm khó chịu:
- Cả cậu nữa, cũng về đi. Có tin gì tôi sẽ báo.
- Cháu không về. - Lúc này Lâm mới lên tiếng. - Cháu sẽ ở lại cho đến khi Thi tỉnh. Tất cả tại lỗi ở cháu, cháu cần xin lỗi và xin Thi tha thứ…
Nhìn Lâm dằn vặt như vậy, tôi không thể nào đứng im để mình anh chịu trách nhiệm được nữa, tôi vội lên tiếng:
- Chú ạ, thực ra chuyện này cháu…
Chưa kịp nói hết câu thì Lâm quay lại phía tôi, trừng mắt nói lớn:
- Tiến, cậu đưa bạn cậu về đi. Ở đây có tôi và bố mẹ Thi rồi. Đi đi… Khi nào Thi tỉnh và muốn gặp mọi người tôi sẽ báo.
- Được rồi! Chúng ta về thôi, cậu yên tâm đợi mọi người gọi điện mà. Đi thôi…
Tiến dường như hiểu ý Lâm, cậu chào mọi người rồi kéo nhanh tôi ra ngoài không để tôi nói thêm điều gì. Tiến vẫy taxi đưa tôi về nhà. Ngồi trong xe, tôi không cầm lòng được òa lên khóc nức nở.
- Tiến à. Lỗi tại mình, không thể đổ cho anh Lâm hết được. Nếu mình không yêu Lâm, nếu mình nói thật với Thi. Con bé đã không đến tìm gặp mình, không chứng kiến cảnh mình và Lâm thân mật, sẽ không có vụ tai nạn nào cả. Mình sợ lắm…
- Chuyện ngoài ý muốn thôi. Bây giờ cậu có trách bản thân cũng không làm được gì. Cậu còn có mình bên cạnh, đừng khóc nữa.
- Cậu không giận mình về chuyện hôm qua đấy chứ? Mình xin lỗi… Mình chỉ xem cậu như một người bạn.
Tôi ngước ánh mắt đỏ hoe chờ đợi câu trả lời của Tiến. Nếu cậu ấy cũng giận tôi, bỏ rơi tôi thì tôi sẽ không còn ai để chia sẻ nữa. Lúc này tôi cảm thấy mình thật yếu đuối. Tiến vội kéo tôi sát lại gần, vỗ nhẹ vào vai tôi như trước đến giờ cậu vẫn thường an ủi mỗi khi tôi có chuyện buồn.
- Đêm qua nhìn cậu như vậy mình nghĩ thông mọi chuyện rồi. Mình không giận, chỉ cần cậu vui vẻ và hạnh phúc, chúng ta vẫn luôn là bạn tốt. Thôi, đừng nghĩ ngợi gì nhiều nữa. Về nhà nghỉ ngơi và đợi điện thoại báo tin về Thi.
Sau khi về đến nhà, Tiến cũng rời khỏi vì buổi chiều còn có tiết học trên trường. Tôi vẫn còn mệt mỏi nên gọi điện xin phép cô giáo nghỉ học thêm một ngày nữa. Tôi không làm được việc gì cho ra hồn, cứ đi ra đi vào cầm điện thoại trên tay đợi tin từ bố Thi hoặc từ Lâm mà không thấy. Không biết bao nhiêu lần tôi bấm số cho Lâm rồi lại xóa đi. Nghĩ lại vẻ mặt đau khổ và hối hận của Lâm lúc ở bệnh viện, lòng tôi lại thấy xót xa. Đêm hôm đó tôi mơ thấy Thi, con bé nằm bên vũng máu và nhìn tôi với đôi mắt căm thù, giận dữ. Tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa và nỗi sợ hãi bao quanh tôi. Đưa mắt nhìn đồng hồ mới có 4 giờ sáng, tôi cứ trở mình không ngủ được cho đến 6 giờ thì nhận được điện thoại của Lâm. Giọng anh vẫn còn mệt nhưng có một chút gì đó vui vẻ:
- Nhung! Thi không sao rồi. Cô bé đã tỉnh táo, đã yêu cầu gặp anh. Anh cứ nghĩ Thi sẽ đánh mắng, chửi rủa anh nhưng cô bé lại tỏ ra bình thường, tha lỗi cho anh và dặn anh phải chăm sóc, yêu thương em… Anh rất bất ngờ, mọi chuyện ngoài sức tưởng tượng của anh. Có lời nói này của Thi, anh như trút được một gánh nặng ngàn cân. Em yên tâm rồi nhé!
- Thật… thật không? - Tôi không thể tin vào những gì vừa nghe thấy được.
Sao Thi lại thay đổi thái độ nhanh như vậy? Liệu có ẩn tình nào khác không hay đơn giản chỉ là sau khi bị tai nạn còn bé có suy nghĩ khác, buông bỏ người không yêu mình? Lâm nói với tôi thêm vài câu nữa về Thi, tôi mừng rỡ trong lòng nhắc anh về nhà ăn uống nghỉ ngơi cho lại sức. Buổi chiều mới có tiết học, tôi phải vào thăm Thi và cảm ơn con bé đã chúc phúc cho tôi và Lâm. Con bé thật là người lớn, chín chắn và không hề trẻ con như tôi nghĩ. Tôi mua một bó hoa và đến viện vào giữa trưa là lúc người nhà được vào thăm bệnh nhân. Nhìn quanh không biết Thi ở phòng nào, tôi liền hỏi một chị y tá đang đẩy xe thuốc đi ra khỏi khoa:
- Chị ơi, chị cho em hỏi chị có biết bệnh nhân Thi mới vào cấp cứu từ đêm hôm kia do bị tai nạn ô tô nằm ở phòng nào không? Em chưa tìm được người quen.
Chị y tá nhìn tôi, nhìu mày nhớ lại một chút rồi trả lời:
- À, cô bé Thi học múa hả? Sáng nay gia đình cô bé xin làm thủ tục ra viện rồi. Hình như họ muốn đưa cô bé ra nước ngoài trị liệu cho tốt hơn.
- Ra nước ngoài? - Tôi ngạc nhiên. - Vậy Thi có bị nặng không chị?
- Tình hình của bệnh nhân chúng tôi không thể tiết lộ cho người khác khi chưa có sự đồng ý của gia đình. Em có thể gọi điện cho người quen để hỏi nhé.
Vừa mới vui vẻ được một lúc tâm trí tôi lại dự cảm đến một điều không hay sắp xảy ra. Tôi gọi điện cho Lâm, sáng nay anh không hề nghe bố mẹ Thi hay Thi nhắc đến chuyện ra nước ngoài điều trị. Họ cũng không cho Lâm biết tình hình của cô bé thế nào nên anh không dám hỏi nhiều. Sau cuộc gọi điện của tôi, Lâm vội phóng xe đến nhà Thi nghe ngóng tình hình nhưng cũng nhận được lời từ hàng xóm là sáng nay bố Thi mới gửi nhà nhờ mọi người trông nom hộ, họ sẽ đi vắng một thời gian dài mà không ai biết lý do chính xác. Lâm đã gọi điện cho tôi báo tin như vậy. Khi chúng tôi đang lo lắng không hiểu Thi có xảy ra chuyện gì nghiêm trọng không mà họ lại bỏ đi đột ngột thì tôi nhận được một lá thư của Thi được bưu điện chuyển đến trường, dấu đóng trên bao thư là ngày con bé rời bệnh viện.
“Hà Nội, Ngày… tháng… năm…
Chị Nhung!
Khi chị nhận được lá thư này thì em đã theo bố mẹ ra nước ngoài chữa trị một thời gian. Sức khỏe của em không có vấn đề gì đáng lo ngại, chỉ là bố mẹ muốn em được chữa trị tốt nhất để không ảnh hưởng đến khả năng múa của mình nên mới đưa em đi đột xuất như vậy.
Có lẽ anh Lâm cũng đã nói với chị em đã gặp và tha thứ cho anh ấy. Nằm trên giường bất tỉnh gần một ngày đêm em tỉnh dậy và cảm thấy hiểu ra rất nhiều chuyện. Là em cố chấp, là em biết anh ấy không yêu mình nhưng vẫn cố gắng theo đuổi, bám víu. Là em không nên quá xúc động khi nhìn thấy hai người ở con ngõ nhỏ hôm đó.
Chị cũng đừng áy náy về chuyện của em. Đó là việc xảy ra ngoài ý muốn. Nếu chị thấy có lỗi với em, hãy dành tình yêu của chị yêu thương và ở bên cạnh anh Lâm. Anh ấy thực sự yêu chị… rất yêu chị. Khi em hỏi anh ấy, nếu như tai nạn này em xảy ra chuyện gì không hay, anh có thể chịu trách nhiệm cả đời với em không? Anh ấy đã trả lời em rằng: anh ấy có thể chịu trách nhiệm với em, nhưng để yêu em, cưới em là điều không thể, người anh ấy muốn cưới làm vợ trên đời này chỉ là chị… Tuy em rất đau lòng nhưng em đã mỉm cười và cầu chúc hai người hạnh phúc. Vì thế, đừng phụ lòng em.
Hy vọng khi em quay trở về, hai người là một đôi hạnh phúc. Em thực sự rất yêu quý hai người.
Em gái: Bảo Thi. ”
Nước mắt tôi cứ thế không tự chủ được chảy tràn xuống mặt và chạm bờ môi mặn đắng. Lâm cũng đọc xong lá thư, nét mặt anh không rõ là vui hay buồn nhưng tôi nhìn thấy rõ sự căng thẳng thể hiện qua ánh mắt anh. Sau một hồi im lặng, Lâm gấp lá thư lại cẩn thận rồi đặt xuống bàn, xoay người về phía tôi, kéo tôi lại gần và thủ thỉ:
- Nếu Thi đã nói vậy em cũng đừng dằn vặt bản thân mình làm gì. Thi nói đúng, cả đời này anh chỉ yêu và muốn cưới em làm vợ thôi. Chúng ta hãy sống thật tốt đợi ngày Thi về được không em?
Tôi vẫn thút thít trong lòng Lâm, hình như đây là lần đầu tiên tôi khóc như vậy trước mặt anh. Bao nhiêu lạnh lùng, tự tin, kiêu ngạo đã không còn nữa. Trước mặt người mình yêu tôi trở nên thành thật hơn với bản thân mình. Tôi đã mất Quang một lần vì Tình cũng yêu Quang, quả thật lần này tôi ích kỉ không muốn mất Lâm vì Thi cũng yêu anh. Thật may Thi là cô bé hiểu chuyện hơn lứa tuổi của nó. Tôi rất bất ngờ và xúc động.
- Được! Em và anh nhất định phải hạnh phúc, vui vẻ. Để khi Thi trở về cô bé sẽ thực sự mừng cho chúng ta. Em cũng yêu anh! Em không muốn mất anh đâu.
Lâm cứ thế ngồi ôm chặt lấy tôi, mặc ngoài kia đêm đen gió bấc đang thổi rít qua từng tán cây, kẽ lá. Bóng đêm bao phủ một màu tăm tối. Chỉ cần chúng tôi còn nắm tay nhau, tôi tin rồi mọi rắc rối cũng sẽ được tháo gỡ.
Chúc các bạn online vui vẻ !