Cám cầm hai quan tiền về, liền mua rất nhiều thức ăn ngon, một
ít quần áo mới cho ba mẹ con. Chỗ còn lại nàng để sửa nhà, mua thêm
ruộng và vải vóc về bán. Nàng dẹp ngay cái quán nước đầu làng bởi lời
lãi chẳng đáng bao mà lại mất rất nhiều công sức. Bên cạnh việc buôn bán ở chợ, Cám còn tranh thủ đọc thêm sách mỗi khi rảnh rỗi. Từ ngày còn
nhỏ, Cám thường theo chân lũ trẻ tới nhà thầy đồ, nhưng do nhà nghèo,
lại thêm bản thân là con gái, nàng chỉ có thể đứng ngoài nghe lỏm. Vậy
nhưng nhờ tương đối sáng dạ, sau một thời gian dài kiên trì và chăm chỉ, nàng đã biết kha khá chữ, cộng với tính ham đọc, hiện tại, Cám đã đọc
được không ít sách.Nhờ hai quan tiền làm vốn, cuộc
sống của ba mẹ con nhanh chóng vượt qua giai đoạn khó khăn. Cám mở được
một sạp vải cố định ngoài chợ huyện, hàng ngày cưỡi ngựa mang hàng ra
chợ bán, chiều về thì lo giặt giũ cơm nước. Bà Mão phụ trách quét tước
nhà cửa, luôn tay luôn chân cả ngày. Còn Tấm, thời gian gần đây nàng
cũng không rảnh rang cho lắm.
- Tấm à, dì thấy hôm nay Cám mới nhập hàng mới về, con ra chợ phụ nó nhé.
- Con bận đi chăn trâu mà dì, sắp đến vụ rồi.
- Sao con không chăn ngay gần đây, đi xa làm gì cho mất cả ngày trời?
- Dì ơi, chăn trâu thì chăn đồng xa, chứ chăn đồng gần làng bắt mất trâu! – Nàng nhoẻn cười nói.
Bà Mão không nói gì nữa nhưng có vẻ không hài lòng. Từ ngày Tấm phát hiện
ra chăn trâu là một công việc hết sức nhẹ nhàng thì nàng dứt khoát không để ai động vào nữa. Chỉ cần đánh trâu ra đồng, buộc lại là nàng có thể
tìm một chỗ có bóng mát ngồi nghỉ, ăn suất cơm mang theo rồi chờ tới
chiều đánh trâu về. Đối với việc Tấm khăng khăng đòi đưa trâu đi chăn
đồng xa, đương nhiên Cám hiểu lý do nhưng nàng cho rằng giữa việc loanh
quanh quét sân trong nhà và đi chăn trâu thì như hiện nay cũng là tốt
rồi.
Cuộc sống cứ như vậy đều trôi, tạm coi là yên ấm.
Cho tới một ngày.
Cám về nhà trước Tấm một lúc, đang đứng nấu cơm trong bếp thì nghe tiếng
Tấm khóc lớn ngoài sân sau. Nàng và bà Mão vội chạy ra xem có chuyện gì.
- Con cá bống con nuôi trong giếng đâu rồi? – Nàng nức nở, giọng nghẹn lại.
- À, lúc nãy em múc nước rửa rau, thấy nó nằm chết phơi bụng nên vớt lên vứt đi rồi.
- Cái gì? Sao nó lại chết được? – Tấm càng khóc to hơn.
- Bao lâu rồi chị chưa cho nó ăn?
- Mới…ba hôm, - Giọng nàng bỗng nhỏ hẳn lại, nói như phân trần. – Mấy hôm vừa rồi chị đi chăn trâu về mệt quá nên quên mất. Nhưng mới chỉ ba hôm
sao nó chết được?
- Ba hôm không cho ăn lại chả chết. – Cám lắc đầu. – Em biết đấy là con cá bống chị nuôi nhưng nó chết như
vậy không vớt vứt đi ngay, lỡ bẩn hết nước giếng thì lấy đâu ra nước mà
dùng? Với cả chết thì thôi, cá bống ngoài sông thiếu gì, có gì mà chị
phải khóc?
Tấm cứng họng không nói lại được nhưng vẫn mang một bụng ấm ức, khóc nức nở chạy vào buồng, tối hôm đó nàng bỏ cơm.
Cám và bà Mão nhìn nhau áy náy lắc đầu.
…………
Thời gian gần đây bỗng rộ lên thông tin khu vực huyện nhà có tam thất bắc,
vốn là một vị thuốc rất tốt, thậm chí còn được coi là thần dược. Điều
này đã làm xáo trộn đời sống của tất cả mọi người, gia đình nhà bà Mão
cũng không phải ngoại lệ. Bà Mão phải ra chợ bán vải thay Cám để nàng
theo chân người ta lên núi đào tam thất. Do đọc nhiều sách, nàng biết là tam thất thường chỉ có trên núi cao nên bỏ qua khu vực thấp nhiều người đào, nàng mạo hiểm một mình leo lên những vách núi cao nhất. Việc đào
tam thất dù mang lại nhiều tiền nhưng nếu chỉ đơn giản là đi bách bộ lên sườn đồi nhổ mang về thì tam thất đã không đắt đỏ đến mức được ví như
vàng thế. Cám thường phải mang theo lương thực dự trữ cho mấy ngày, ăn
ngủ trên núi để tìm tam thất, nhưng có lần thì tìm được một ít, có lần
lại về tay không, hoàn toàn phụ thuộc vào vận may.
Đường lên núi hôm nay vẫn như mọi ngày, nườm nượp người qua lại, trong đó Cám nhận ra không ít người quen.
- Chị lại đi đào tam thất sao? – Một cô gái trẻ trạc tuổi nàng vui vẻ bắt chuyện.
- Ừ, đợt này cả huyện cùng đi đào chứ không phải mỗi làng mình.
- Nhưng không nhiều người tìm được đâu. Chị có tìm được chút nào không?
- Từ bấy đến giờ đi theo mọi người thôi, tôi cũng chưa đào được củ nào. – Mắt Cám hơi lóe lên một tia cảnh giác. – Hôm trước nghe nói nhà ông Ngư đào được một ít đó.
- Thật sao? Ở đâu vậy, chị có biết không chỉ chỗ cho tôi?
- Thấy bảo ở ngay ngọn đồi trước mặt, tam thất thường thấy ở triền đồi mà. – Nàng nói với vẻ hết sức thành thật.
Cô gái kia cảm ơn rồi vội nhắm hướng Cám chỉ đi tới, còn Cám cũng nhanh
chóng theo hướng ngược lại, đi về phía ngọn núi cao nhất trong vùng.
Nàng không biết rằng, có một người đã nghe được câu chuyện, giờ đang âm thầm bám theo nàng.
- Bẩm cậu, để chúng tôi đi theo cậu. – Mấy người tùy tùng định bám theo thì bị người kia giơ tay cản lại.
- Đứng dưới này chờ ta, cấm không ai được đi theo. Sau ba ngày không thấy ta xuống núi thì hẵng lên tìm. Rõ chưa?
- Vâng, thưa cậu.
Cám đeo tay nải, mải miết leo núi, đầu óc chỉ hoàn toàn tập trung tìm những khu vực phù hợp với điều kiện sinh trưởng của tam thất mà không để ý gì tới xung quanh.
Đột nhiên tiếng một cành khô vỡ khiến nàng giật mình.
- Ai đó? – Nàng cảnh giác lên tiếng, tay nắm chặt con dao. Để kiếm được
tam thất, nàng đã bất chấp mạo hiểm leo lên núi cao, mặc cho nhan nhản
nguy cơ về sơn tặc hay dã thú, nhờ đó mà cũng đã luyện thành bản lĩnh
sẵn sàng ứng chiến trong mọi tình huống.
- Là tôi, cô còn nhớ tôi không? – Khánh ung dung bước ra, nhẹ nhàng lên tiếng.
- Anh tên Khánh, lần trước từng uống nước ăn trầu ở quán của tôi. – Nàng
chầm chậm nói. Tất nhiên Cám không thể quên được hắn, nếu không có chiếc nhẫn của hắn gán nợ thì giờ nàng và Tấm vẫn còn phải chật vật với cái
quán xiêu vẹo đầu làng kia.
- Còn cô là Bột Gạo, tên cô tôi có muốn quên cũng không được.
Cám cắn môi cố nén cười, không ngờ cái tên nàng thuận mồm nói ra lại được hắn ghi nhớ. Thế nhưng nàng không hề đính chính.
- Sau đó tôi có dịp quay lại quán nước nhưng không còn thấy cô ở đó nữa, cô đổi nghề nhanh vậy sao?
- Vâng, cũng nhờ anh… - Cám nói rồi biết mình đã lỡ lời, vội im lặng, giả bộ tiếp tục tìm kiếm tam thất.
- Nhờ tôi? – Khánh hơi nhíu mày – Ý cô là…?
- À, chắc là nhờ anh mang lại may mắn cho tôi cho nên sau đó tôi làm ăn khấm khá hơn, mở được sạp hàng trên chợ huyện.
Khánh quan sát rất kỹ hai bàn tay nàng, rồi khẽ hỏi:
- Cái nhẫn đâu rồi?
- Tôi…tôi để ở nhà, tôi sợ đeo ra ngoài đánh rơi mất.
- Thật là may, - Hắn tặc lưỡi. – Tôi lần này đi tìm cô vì muốn chuộc lại
cái nhẫn. Tôi sẽ gửi cô hai mươi đồng tiền, âu cũng là để cám ơn cô đã
giữ giùm.
Cám đánh rơi luôn con dao đang cầm trên tay. Nàng lắp bắp:
- Không phải anh bảo dùng nhẫn thay thế sao? Sao giờ lại chuộc lại?
- Chiếc nhẫn đó vốn là quà tặng của một người quen, lần đó thiếu tiền nên tôi mới phải gửi chỗ cô, giờ mang đủ tiền đi để chuộc lại rồi, chứ
không lỡ sau này gặp người ta mà không có nhẫn thì ngại lắm.
Sắc mặt Cám càng lúc càng trở nên khó coi, Khánh thì chăm chú quan sát
không bỏ sót bất cứ biểu hiện nào của nàng. Nàng suy nghĩ rất nhanh,
biết rằng nếu không liều thì sẽ không thể thoát khỏi tình huống này,
liền nói:
- Anh nói phải đó, tôi sẽ gửi lại nhẫn cho
anh. Ngặt nỗi giờ tôi chưa về ngay, phải tầm ba ngày nữa tôi mới về, anh cứ xuống núi trước, trưa ngày thứ tư anh đợi tôi ở chỗ quán nước cũ của tôi, tôi sẽ mang nhẫn tới.
- Tôi cũng lên đây đào
tam thất, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau. – Khánh ôn tồn nói. – Còn
dưới núi đã có người của tôi chờ sẵn rồi, sẽ chuẩn bị ngựa cho cô về tận nhà.
Cám cảm thấy cuộc đời mình như sắp chấm dứt.
Sạp vải vừa mới gây dựng, ruộng đất vừa mới tậu sắp vào vụ, chỗ tam thất đào được thời gian qua, tất cả mang bán gấp đi may ra mới đủ tiền chuộc lại chiếc nhẫn kia. Mà nàng biết chắc chắn ông chủ tiệm kim hoàn sẽ
không để nàng chuộc lại với giá hai quan tiền. Rồi sau này cả nhà sẽ
sống thế nào?
Trước mắt nàng bỗng tối sầm, Khánh đã đứng chắn trước mặt, nhìn nàng đầy uy hiếp:
- Nhẫn của tôi đâu? Nói thật đi!
Nàng giật mình lùi một bước, mồ hôi lạnh chảy sau gáy, hoàn toàn mất tự chủ trước cái nhìn đáng sợ kia, lắp bắp:
- Tôi…tôi bán mất rồi.
- Bán rồi? – Hắn gần như quát lên. – Sao cô dám…?
- Tại tôi cần tiền. – Nàng rơm rớm nước nước mắt, nhất nhất kể hết mọi
chuyện, không còn một mảy quanh co. – Tôi cần vốn để làm ăn buôn bán chứ mấy miệng ăn trông vào cái quán nước xiêu vẹo kia làm sao đủ? Tôi cũng
không nghĩ chiếc nhẫn của anh lại đáng giá như vậy.
- Cô bán bao tiền?
- Hai quan tiền! – Dưới áp lực của Khánh, nàng không dám nói dối, cứ thế khai sạch sẽ.
- Hai quan tiền? – Hắn trợn mắt kêu lên, tay ôm đầu lẩm bẩm. – Chiếc nhẫn đó bán hai quan tiền?
- Đó là tôi…tôi ép lão chủ cửa hàng mua với giá đó chứ lão đòi trả tôi có một quan thôi.
- Ta sẽ giết lão ấy… - Hắn nghiến răng, vừa tức vừa buồn cười nhìn cô gái trước mặt.
Lúc này Khánh mới phát hiện ra đôi mắt to của nàng đang ngập nước mắt,
không hiểu sao cơn giận của hắn liền biến mất không tăm tích. Khánh áy
náy nói:
- Thôi được rồi, ta không trách cô nữa, đừng khóc.
- Tôi xin lỗi. – Nàng cúi đầu nói. – Cho tôi một năm, tôi sẽ tìm cách trả lại nhẫn cho anh. Mà không, lỡ ông ta bán mất thì sao? Hay là anh tạm
bỏ tiền ra chuộc trước đi, tôi sẽ cố trả anh đủ tiền trong vòng một năm. Có được không?
- Ừm… - Khánh khẽ gãi cằm, tỉnh bơ
nói. – Tôi đang định bảo cô là thôi không cần để ý nữa, vì là tự tôi đã
đề nghị để lại cái nhẫn cho cô trừ nợ, kể ra về lý thì cô cũng không có
trách nhiệm phải trả lại tôi. Nhưng cô nói thế thì tôi đành nghe theo
thôi.
Cám siết chặt con dao trong tay đến mức các
ngón tay trắng bệch. Nếu Khánh không quá cao so với nàng, chắc chắn nàng sẽ không ngần ngại thử độ sắc của dao trên cổ hắn.
Chương 5: Trên đỉnh núi
Cám cuối cùng cũng chấp nhận rằng mình đã mắc nợ người ta hai quan tiền, trong lòng hơi thông cảm với Tấm lần trước. Nàng luôn nói Tấm
không biết suy nghĩ trước sau, nhưng chẳng phải nàng cũng vừa bị người
ta lừa mất hai quan tiền sao? Thấy Khánh vẫn đang lẽo đẽo đi bên cạnh,
Cám liền nói:
- Anh đừng lo, tôi là người giữ lời, tiền của anh tôi hứa trả thì chắc chắn sẽ trả. Anh có thể yên tâm xuống núi được rồi.
- Thực ra tôi lên đây để đào tam thất, vô tình nhìn thấy cô thì bắt chuyện chứ không phải đi theo đòi nợ.
- .......
Biết bản thân đang là con nợ trong tay người ta nên Cám đành phải nhịn
xuống. May mà nàng sinh ra là con vợ lẽ, chưa bao giờ thuộc thành phần
được ưu ái trong nhà, ra đời thì nhà nghèo phải làm đủ việc kiếm kế sinh nhai nên khả năng nhẫn nhịn của nàng cao hơn hẳn những người khác.
- Tôi có thể tò mò một chút là cô đã dùng hai quan tiền đó vào việc gì không?
- Tôi sửa sang lại nhà cửa, mua thêm ruộng đất và mở một sạp vải ngoài chợ huyện.
- Làm ăn tốt chứ? – Hắn nheo mắt nhìn Cám. Lúc này mặt trời đã lên cao,
khuôn mặt nàng hơi ửng hồng dưới nắng, trán lấm tấm mồ hôi, vài sợi tóc
rơi xuống vương ngang mặt nhưng nàng không buồn quấn lại.
- Cũng tạm ổn. Sạp vải bắt đầu ổn định, chúng tôi cũng đã thuê được người làm cho vụ mùa tới.
- Tạm ổn mà cô vẫn phải lên núi đào tam thất thế này ư?
- Vì tam thất được nhiều tiền lắm. – Nàng vừa nói vừa cố đào lên một cây
tam thất, nét mặt rất vui vẻ. – Anh biết đấy, trồng lúa thì dễ mất mùa,
bán hàng có thể ế cho nên tranh thủ lúc nào có thể kiếm được tiền thì
phải kiếm, tích lũy dự phòng lỡ có lúc cần tới.
- Xem ra cô rất ham tiền. – Hắn khẽ cười nói.
- Phải, chỉ cần việc gì ra tiền tôi đều làm tất. – Nàng đã đào xong củ
tam thất tìm được, liền bỏ vào chiếc túi đeo bên người. – Trưa rồi, nghỉ tay thôi.
Nàng đưa Khánh đi thêm một đoạn, chỗ có
con suối chảy qua. Cám rửa tay rửa mặt xong thì lấy đồ ra ăn, thấy hắn
ngồi im nhìn nàng, nàng liền đưa cho hắn nắm cơm:
- Anh không mang đồ ăn hả? Lấy tạm của tôi đi.
- Cô không ăn sao?
- Tôi mang theo khá nhiều, với cả quanh đây cũng có nhiều loại hoa quả ăn được, cầm đi, đừng ngại.
- Cám ơn cô. – Khánh không khách khí cầm lấy.
Chỉ là ăn cơm nắm với muối vừng và uống nước suối nhưng hắn ăn rất ngon
miệng, tuy vậy, ngay sau khi ăn xong, Cám lên tiếng làm hắn suýt chết
nghẹn:
- Cơm nắm anh vừa ăn, tôi tính rẻ là nửa quan tiền nhé.
- Cái gì? – Hắn trợn mắt lên nhìn nàng. – Xíu cơm thế mà nửa quan tiền?
- Một miếng khi đói bằng một gói khi no. – Nàng nhún vai. – Giá đồ ăn
trên núi và dưới làng là khác nhau. Nếu anh không muốn mất thêm tiền ăn
thì mau xuống núi đi.
- Không sao, tôi không thiếu tiền. – Hắn nhún vai.
Cám trở nên rất vui vẻ, chỉ cần Khánh ở lại tới khi xuống núi thì nàng sẽ
xóa được nợ. Dù cảm thấy mình hơi bắt chẹt người ta nhưng còn hơn là
phải mất tiền. Thực tâm, Cám không phải người bủn xỉn hay yêu tiền quá
mức nhưng hoàn cảnh sống thực tế đã khiến nàng không thể khác được.
Không bao giờ nàng quên những ngày xưa gian khó khi cha và mẹ cả mất đi, ruộng đất bán hết để trang trải, mẹ nàng phải đi làm thuê làm mướn đủ
việc còn bản thân nàng phải đi mót khoai ngoài ruộng, đào củ sắn củ mài
trên rừng. Ba mẹ con bữa no bữa đói thường xuyên. Chính những ký ức đó
đã tạo thành nỗi ám ảnh về sự thiếu thốn của Cám, đến mức nàng chỉ luôn
suy nghĩ làm sao để có nhiều tiền, để cuộc sống không còn phải lo lắng
cho miếng cơm, manh áo hàng ngày.
- Mà Bột Gạo này, có nhiều cách để cô không cần vất vả vẫn kiếm ra nhiều tiền kia mà.
- Cách gì vậy?
- Tôi thấy bảo, sắp tới kỳ tuyển phi... – Hắn có vẻ thờ ơ buông một câu.
- Anh định xúi dại tôi tham gia sao?
- Xúi dại? – Lông mày hắn nhíu lại. – Không phải ai ai cũng mong ước thành phi tần để được hưởng vinh hoa phú quý ư?
- Không phải tôi. – Cám nhún vai. – Tôi không bao giờ tính toán mấy thứ viển vông đó.
- Tại sao?
- Này nhé, thứ nhất, tôi kiếm tiền có thể hơi vất vả nhưng đó là đồng
tiền của tôi, hoàn toàn chủ động, không phải xin ai, lúc chi tiêu cũng
không phải hỏi ai. Thứ hai, tôi vốn là người thích tự do bay nhảy, bảo
tôi ở trong cung cấm suốt ngày tôi không chịu nổi, lúc đó tiền nhiều
cũng đâu có dùng được. Thứ ba, tôi chỉ xuất thân là một dân nữ bình
thường, có tiến cung làm phi tần cũng chỉ là một cọng cỏ lắt lay giữa
vườn hoa rực rỡ, có lẽ Đức vua cả đời sẽ không biết tới sự tồn tại của
tôi. Với cả tôi không thấy việc hàng trăm phụ nữ xun xoe lấy lòng một
người đàn ông duy nhất có gì là hay. Xui tôi bước vào một nơi tương lai
mù mịt như vậy, không phải xui dại thì là gì? Hơn nữa…
- Hơn nữa cái gì?
- Nói riêng anh nghe thôi nhé. – Cám bỗng hạ giọng dù xung quanh không có ai. – Tôi không thích Đức vua.
- Tất nhiên là chưa. Nhưng tôi nghe nói Đức vua mới lên ngôi chưa lâu, do còn quá trẻ, nên quyền bính nằm hết trong tay Thái hậu và Thái úy, bản
thân không có thực quyền. Đàn ông như thế thì dù là Đức vua cao quý cũng chả thể thích được.
- Sao cô khó tính quá vậy? – Khánh bỗng hơi cao giọng. – Biết đâu do Người còn trẻ, thực lực chưa đủ nên mới phải tạm nhẫn nhịn?
- Cũng có thể, nhưng tôi không quan tâm. Điều làm tôi không thích Đức vua có lẽ đến từ những thứ liên quan đến tôi nhiều hơn.
- Ví dụ…?
- Như chính sách Triều đình không cho phụ nữ được đi học, đi thi hay ra làm quan, không phải rất bất công sao?
- …..
- Hay như việc giết trâu thì bị phạt tù trong khi bắt trộm trâu thì chỉ
bị phạt tiền. Nhiều nhà trâu ốm sắp chết cũng không dám mổ bán, còn bọn
đi bắt trộm trâu rất nhiều vì không bị phạt nặng.
- …..
- Thuế ruộng đất quá cao mà thuế buôn bán thì thấp. Dù tôi cũng là người
buôn bán nhưng vẫn phải thừa nhận như thế khá bất công. Nông dân ngày
càng nghèo còn dân buôn ngày càng giàu. Trong khi làm nông là làm ra hạt gạo, lương thực thiết yếu hàng ngày.
- …..
Cám nói tới đâu, Khánh ngẩn ra tới đó, nhìn nàng có vẻ bất ngờ. Có lẽ hắn
không nghĩ một cô gái nhà quê lại có thể chỉ ra những vấn đề trong chính sách của triều đình, dù rằng những điều nàng nói cũng chỉ loanh quanh
trong phạm vi đời sống của nàng.
- À tôi quên không hỏi, anh làm nghề gì vậy?
- Tôi là học trò.
- Vậy ư? Đã qua kỳ thi tuyển nào chưa?
- Chưa… - Hắn có vẻ hơi bối rối. – Thầy tôi chưa cho phép tôi sử dụng sở
học của mình. Người bảo tôi còn cần thời gian để tích lũy thêm nhiều
kiến thức và kinh nghiệm.
- Tôi nghĩ thầy anh nói
đúng đó. – Cám gật gật đầu. – Thế sao anh hay rảnh rang ra ngoài như
vậy? Xem ra anh cũng không nghèo, đâu cần phải đi đào tam thất thế này?
- Tôi không muốn là một kẻ vô tích sự chỉ biết đọc sách. Đi ra ngoài học
hỏi được rất nhiều điều. – Khánh nói rồi bỗng mỉm cười. – Như là ba xu
một miếng trầu thì sáu miếng là hai đồng chẳng hạn.
- Này…
- Hay là chỉ cho người ta lên triền đồi đào tam thất, còn bản thân thì len lén lên núi cao…
- Này… này… - Cám cuống quýt ngắt lời hắn, mặt đỏ tới tận mang tai.
Tối hôm đó hai người đốt lửa ăn tối trên núi, cùng nhau tổng kết chỗ tam thất đào được.
- Lần đầu đi mà đào được ngần này là giỏi rồi. – Cám nhìn số tam thất của Khánh vui vẻ động viên. – Nhiều người đi mấy lần liền còn về tay trắng
cơ.
Xong xuôi, Cám lấy trong tay nải ra một đôi giầy rồi chăm chú thêu. Đường thêu của nàng sắc nét mà sống động, tuy không
phải tuyệt mỹ nhưng cũng rất độc đáo.
- Cô thêu để bán hay thêu để dùng thế?
- Tất nhiên là để dùng. – Nàng khẽ mỉm cười. – Tôi thêu không phải xuất
sắc nên bán không được nhiều tiền, để thời gian làm việc khác có ích
hơn.
Nàng đang tranh thủ lúc rảnh rang để thêu cho
mình và Tấm mỗi người một đôi giầy, đôi của Tấm hôm trước đã xong đang
để ở nhà, còn đôi này là của nàng. Hoàn cảnh không cho phép hai nàng
trưng diện nên để có thể thỏa mãn những thú vui rất con gái này, cả Tấm
và Cám đều phải tự mình xoay xở. Cám có thể thêu còn Tấm có thể may và
phối màu váy áo rất đẹp.
Khánh im lặng nhìn Cám cho tới khi nàng thêu xong thì hắn bỗng nói:
- Cô bán lại cho tôi một chiếc hài vừa thêu xong được không?
- Vì sao? – Cám nhìn hắn thắc mắc.
- Tôi muốn kiếm tiền. – Hắn nhìn nàng, lấp lửng nói. – Chiếc giầy của cô
khá đẹp, tôi đem về làm mẫu, tìm người thêu hàng loạt rồi bán.
- Nhưng tôi thêu đâu phải đẹp lắm?
- Vì không đẹp lắm nên mới dễ tìm thợ thêu hàng loạt.
- ….. – Cám không biết trả lời thế nào, đành nói lảng. – Anh mua thì cầm cả đôi đi.
- Cầm nhiều vướng lắm, tôi chỉ cần một chiếc là đủ rồi. Cô cứ giữ lại chiếc kia giùm tôi, biết đâu có lúc tôi đổi ý.
Cám còn đang suy nghĩ xem nên ra giá như thế nào thì Khánh đã tới trước
mặt, vòng tay qua cổ nàng buộc lại cái gì đó. Cám giật mình, nhưng chưa
kịp phản ứng thì hắn đã lùi lại, nàng đồng thời cảm thấy trên cổ có gì
đó nằng nặng. Cầm vật Khánh vừa đeo lên cổ mình xem, nàng ngạc nhiên
nhận ra đó là một con kỳ lân ngọc màu đỏ rất đẹp. Thấy vẻ ngần ngại của
nàng, hắn liền tặc lưỡi:
- Không cần phải đắn đo, con kỳ lân này đáng giá hơn mức cô có thể nghĩ tới.
- Một ngàn quan sao? – Nàng bâng quơ hỏi.
- Này, - Hắn nhăn nhó. – cô có thể nghĩ tới điều gì khác ngoài tiền không?
- Tại anh nói nó đáng giá hơn mức tôi có thể nghĩ… - Nàng im lặng một
chút rồi kiên trì hỏi tiếp. – Sao, có được một ngàn không? Hay là một
vạn?
Khánh bỗng cảm thấy nếu có thể vươn tay ra bóp
chết cô gái xinh xắn đang lải nhải trước mặt mình ngay lúc này thì có lẽ đó sẽ là điều khiến hắn sung sướng nhất.
- Thôi
ngay. – Hắn quát khẽ. – Tôi cấm cô nghĩ tới chuyện bán nó. Bỏ ngay vào
trong cổ áo và giữ thật kỹ. Lần tới gặp lại mà cô bán rồi thì tôi sẽ bóp chết cô, nhớ chưa?
Hắn nói rồi xoay người kéo chăn ngủ, không thèm liếc mắt lại phía nàng thêm một lần nào nữa.
Hắn đã không nhìn thấy cô gái đáng ghét chỉ biết đến tiền kia ngay sau khi
hắn quay đi liền ngồi bó gối ngẩn ngơ nhìn đống lửa tới xuất thần, bàn
tay nhỏ nhắn vô thức xoa nhẹ lên gáy, chỗ lúc nãy hắn đã vô tình chạm
vào.
Chương 6: Tai nạn
Hôm sau, Cám quyết định xuống núi vào buổi chiều, rút ngắn kế
hoạch bởi lương thực không còn nhiều, số tam thất đào được lần này cũng
kha khá, hơn nữa còn kịp trừ gần hết món nợ hai quan tiền kia. Nàng chỉ
muốn nhanh chóng chia tay với Khánh, sợ ở gần hắn lâu lại sinh biến.
- Khánh này, – Cám nhỏ nhẹ gợi chuyện khi cả hai đang đi trên đường. –
chiếc giầy của tôi không đáng giá lắm đâu. Cho nên con kỳ lân này tôi
thực sự không dám nhận. Anh chỉ cần đưa tôi vài quan…
- Cô vừa nói gì cơ? Tôi nghe không rõ lắm. – Khánh quay sang, nhìn thẳng
vào mặt Cám, cái nhìn lạnh lẽo y hệt đao phủ chuẩn bị hành quyết.
- Tôi…à…tôi không…, thôi bỏ đi, tôi chả nói gì cả. – Nàng lắp bắp. Không
biết từ lúc nào, nàng rất sợ cái nhìn đó của Khánh. Bình thường hắn luôn có một vẻ ôn hòa nhẹ nhàng nhưng thoắt cái là có thể tỏ ra một thái độ
cực kỳ áp bức, đến mức người đối diện chỉ còn cách phục tùng vô điều
kiện.
Thật ra, vì trách nhiệm với gia đình mà Cám
buộc mình vừa rồi phải gợi ý việc đổi con kỳ lân ngọc lấy ít tiền chứ
thật tâm nàng rất thích nó. Không cần Khánh phải lên tiếng cảnh cáo,
nàng cũng không tính đến chuyện bán đi.
Do nửa đêm hôm trước trời có mưa nhẹ nên đường xuống núi trở nên ướt và hơi lầy.
- Anh cẩn thận nhé, đường khá trơn đó.
- Cô cũng thế.
- Tôi quen rồi, tuần nào tôi cũng đi đường này mà, tôi…ối…
Cám còn chưa nói dứt câu thì đã trượt chân ngã sóng xoài, toàn thân lấm lem bùn đất.
- Cô có sao không? – Khánh đỡ nàng dậy, lo lắng hỏi.
- Tôi không…á á… – Cám vừa chống chân định đứng lên thì lại ngã tiếp, mặt tái nhợt đi vì đau. – Tôi bị trẹo chân rồi.
- Để tôi xem nào.
Khánh nói rồi bất chấp người nàng đang lấm lem bẩn thỉu, ôm nàng lên đi tới
chỗ sạch sẽ hơn. Hắn để Cám tựa vào người rồi xem rất kỹ chân nàng.
- Chịu khó một chút nhé. – Hắn khẽ nói rồi trước khi nàng kịp chuẩn bị, giật mạnh một cái.
Cám đau tới mức không kêu được, mặt tái nhợt đi, hắn vẫn ôm nàng trong tay, nhẹ nhàng vỗ về:
- Ổn rồi, giờ chỉ cần cố định ít lâu là có thể đi lại bình thường.
Khánh nói rồi không ngần ngại xé vạt áo trong quấn cố định chân cho nàng. Cám mặc dù còn đau nhưng trong lòng bỗng xuất hiện một cảm giác ấm áp lạ
thường. Tới lúc này nàng mới nhận ra mình vẫn đang ngồi trong lòng
Khánh, ngượng đến quên cả đau, vội tìm cách lùi lại. Hắn dường như không để ý tới sự lúng túng của nàng, chỉ hỏi vẻ quan tâm:
- Cô còn đau không?
- Tôi ổn rồi, cám ơn anh.
- Trong lúc này cô không thể đi lại, có lẽ chúng ta cần phải ở lại thêm cho tới khi cô khỏe lại.
- Ở lại đây ư? – Mặt nàng biến sắc. – Nhưng hết đồ ăn rồi, chưa kể…
- Không sao, – Hắn ngắt lời nàng. – sẽ giải quyết được hết thôi.
Khánh nói xong thì nhấc nàng lên lưng cõng đi.
- Không cần đâu… – Cám yếu ớt nói, quẫy nhẹ người trườn xuống. – Kiếm giúp tôi một cái gậy chống là được rồi.
- Cô đừng có làm công việc của tôi thêm vất vả nữa. – Hắn lạnh lùng nói. – Ngồi im đấy và ôm chặt lấy cổ tôi, không có ngã tôi không chịu trách
nhiệm đâu.
Khánh cõng nàng đến bên bờ suối, cởi áo ngoài ấn vào tay nàng.
- Tôi thấy trong tay nải của cô còn quần áo sạch. Cô ở đây tắm rửa thay
đồ, giặt bộ đồ bẩn này đi, tiện thể giặt hộ tôi cái áo. Tôi đi kiếm ít
hoa quả.
Khánh đi một lúc lâu, nhắm tới lúc nàng xong xuôi hết rồi mới quay lại. Hắn bày ra rất nhiều đồ ăn và hoa quả kiếm được.
- Anh tìm đâu ra nhiều đồ ăn thế? – Cám ngạc nhiên hỏi.
- Cô nghĩ tôi đi lên núi mấy ngày mà không chuẩn bị gì hay sao?
Cám kinh hãi nhìn hắn, biết rằng lần này sẽ thiệt hại nặng nề. Quả nhiên, hắn thủng thẳng nói tiếp:
- Cô biết đấy, giá đồ ăn trên núi và dưới làng khác nhau. Tôi thu của cô một quan một bữa thôi, mau ăn đi.
- Tôi không ăn! – Cám ấm ức nói. Đùa nàng sao? Hai quan tiền nợ kia vất
vả lắm mới có thể xóa được, giờ làm gì có chuyện nàng tiếp tục chịu ghi
nợ.
- Tùy cô thôi. – Khánh thờ ơ nói. – Chúng ta còn ở đây vài ngày, nếu cô muốn tuyệt thực để giữ tiền thì tôi cũng không ngăn cản.
Nàng không nói gì, quay mặt đi, mặc cho Khánh ngồi bên cạnh ăn uống ngon
lành. Con cá bống không được ăn ba ngày mới chết, lẽ nào nàng lại thua
nó hay sao?
Sáng sớm hôm sau, Cám bị mùi thức ăn
đánh thức. Nguyên một đêm trằn trọc vì đói bụng, buổi sáng lại chịu đựng mùi thức ăn ngon lành, nàng phải đem hết lý trí ra dằn lòng rằng không
được sa ngã, không được mang công mắc nợ nữa.
- Tôi
thấy vết thương này của cô tối thiểu phải nửa tháng mới khỏi. – Khánh
thấy nàng đã tỉnh, vừa bỏ miếng bánh vào mồm vừa nói. – Nếu cô nhịn được nửa tháng, tôi sẽ đến báo Ngự sử giám ghi tên cô vào sử sách, lưu danh
muôn đời.
- Người nhà sẽ đi tìm tôi, về nhà nghỉ ngơi nửa tháng không thành vấn đề.
- Cũng phải vài ngày nữa mới bắt đầu đi tìm, rồi lại phải thêm vài ngày mới tìm thấy. Chỗ này cũng không quá nhộn nhịp nhỉ?
- ……….
- Mà cô buôn bán thì biết đấy, hàng càng khan hiếm thì càng cao giá, thức ăn giờ còn nhiều thì tôi còn để một quan, chứ vài bữa nữa tôi sẽ nâng
giá cao hơn nhiều.
- ………. – Cám lườm hắn muốn rách khóe mắt nhưng không dám nói câu nào, bởi “há miệng mắc quai”.
- Hay là cô thử ăn cỏ xem? Cỏ thì không mất tiền. – Khánh vẫn tiếp tục độc thoại.
- Đủ rồi. – Cuối cùng hết chịu nổi, nàng rít lên qua kẽ răng. – Một quan chứ gì? Tôi trả, đưa bánh đây.
Khánh cười tươi đưa ngay cho nàng miếng bánh và bình nước. Cám phồng mồm ăn,
vừa để trả thù việc bị đói tối hôm trước và quyết tâm ăn cho hai bữa để
xứng đáng với một quan tiền.
- Ăn vừa vừa thôi, sức người có hạn. – Khánh ân cần nhắc nhở.
Đáp lại, nàng lạnh nhạt nhìn hắn:
- Anh muốn kiếm thêm tiền bữa trưa và bữa tối của tôi sao? Không dễ thế đâu. Tôi mất tiền rồi thì tôi muốn ăn bao nhiêu thì ăn.
Kết quả là, ăn no quá thì bị bội thực. Cám mệt tới nỗi phải ngồi tựa vào
gốc cây, thở khó nhọc. Khánh cảm thấy hơi thất kinh kiểm lại số lượng
nàng đã ăn:
- Cô quyết tâm ăn cho ba bữa thật ư?
- ….. – Nàng mệt tới độ không còn nói được.
Tính quá hóa vụng, vì Cám ăn quá nhiều nên nàng bị đau bụng, và cuối cùng
thì nôn hết. Nhìn mặt mũi nàng tái nhợt, Khánh áy náy nói:
- Tôi đã bảo là đừng ăn nhiều quá rồi còn gì.
Cám hận không thể giơ chân đạp hắn xuống suối. Nhưng quả tình, tất cả mọi
chuyện xảy đến thế này hoàn toàn đều do nàng. Nếu nàng không vì tham
tiền bán đi chiếc nhẫn của hắn, nếu nàng không bắt chẹt hắn hôm trước,
nếu nàng không vì tiếc tiền cố ăn thật nhiều, nếu…nếu…
Rút kinh nghiệm, những bữa sau nàng ăn uống rất từ tốn, tính ra cuối cùng,
nàng nợ lại Khánh ba quan tiền, đúng là quả báo nhỡn tiền.
- Chúng ta ở đây chắc còn lâu, từ hôm nay tôi sẽ cố tự đi kiếm thức ăn. – Sáng sớm hôm sau, Cám vừa loay hoay tìm gậy chống vừa nói. Ba quan tiền là quá đủ rồi, nếu cứ tiếp tục thế này thì có bán nhà đi cũng không đủ
trả tiền ăn. Chuyến đi này của nàng quả là thiệt hại nặng nề.
- À không cần đâu. – Khánh như nhớ ra chuyện gì, nhẹ nhàng nói. – Người của tôi hôm nay sẽ lên tìm, chắc lát nữa là tới thôi.
- Làm sao có thể tìm nhanh thế được?
- Đi đến đâu tôi cũng làm dấu, cho nên sẽ không mất nhiều thời gian.
- Anh…anh… – Cám tức nghẹn họng. Nếu biết trước như vậy, nàng sẽ cố nhịn, sẽ không mất ba quan tiền oan uổng, nhưng đã quá muộn rồi.
- Cho nên cô không cần mất công đi kiếm hoa quả làm gì. Ngồi xuống đi. –
Khánh nói rồi chìa cho cô chiếc bánh với vẻ hào hiệp. – Cầm lấy, cái này tôi không tính tiền đâu.
- ……
Đúng như hắn nói, chỉ một lát sau, đám gia nhân của hắn đã lên núi. Khánh
nhanh nhẹn phân phó cho mấy người đó chặt cây làm cáng để đưa nàng
xuống. Đặc biệt trong nhóm còn có người am hiểu y thuật, tìm lấy mấy
loại lá bó cho Cám với lời đảm bảo là chỉ mấy ngày nữa chân nàng sẽ khỏi hẳn mà không để lại di chứng.
Xuống đến thị trấn, Cám đi nhờ được xe một người quen về nhà bởi Khánh cũng có việc phải đi ngay.
- Từ giờ lên núi phải hết sức cẩn thận, không được để bị thương nữa, nhớ chưa? – Lúc chia tay, Khánh nhìn nàng nghiêm túc nói.
- ….. – Cám gật đầu.
- Không được bán con kỳ lân đi.
- ….. – Lại gật đầu.
- Nghỉ ngơi cho tới khi hồi phục hẳn mới được tiếp tục làm việc.
- ….. – Lần này nàng gật đầu tới mức hơi chóng mặt.
- Cô nói gì đi chứ. – Hắn hơi nhăn mặt.
- Có thể…có thể…bớt cho tôi một quan tiền nợ không? – Nàng rụt rè nói.
- Ra là từ nãy cô chỉ nghĩ chuyện này thôi có phải không? – Hắn dằn mạnh từng từ, nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Ba quan…thực sự quá nhiều. – Cám vẫn có vẻ ngẩn ngơ, chưa thể tin mình làm mất tiền trong một hoàn cảnh vớ vẩn như vậy.
- Cô… – Khánh nắm chặt tay, gân xanh nổi lên. – Một xu cũng không bớt, rõ chưa? Cô lo kiếm tiền từ bây giờ đi là vừa. Tôi sẽ quay lại rất sớm.
Nói rồi hắn quay lưng đi thẳng, khuôn mặt vẫn nguyên vẻ bực tức.
Về phần Cám, sau khi chia tay Khánh, không hiểu sao nàng không còn cảm
thấy món nợ ba quan tiền là quá nặng nề. Tiền dần dần kiếm thì cũng đủ,
nàng sẽ tự tiết chế bản thân, không để ảnh hưởng tới mẹ và Tấm. Cuối
cùng, tràn ngập tâm trí nàng chỉ còn lời nói, ánh mắt, nụ cười và cả vẻ
tức giận của Khánh.
Nếu còn gặp lại hắn thì ba quan tiền có vẻ cũng không phải điều gì quá tồi tệ. Đã có lúc nàng từng nghĩ như vậy.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!