Lúc ăn sáng trong hiệu ăn bên đường, khi ăn xong cô bê bát của mình và Nhược Bạch sư huynh vào quầy giao cho bà chủ, vừa quay người thì một thanh niên có vẻ rát vội va vào cô! Hình như có vật gì ở tay áo thanh niên đó mắc vào tóc cô, nhưng lúc đó túi da của cậu ta rơi xuống đất, cô vội nhặt giúp nên không để ý...
Nhất định là ở hiệu ăn đó!
Hoặc là sau khi bị mắc vào ống tay áo cậu thanh niên, chiếc cặp bị lỏng rồi rơi trên đường...
Nếu bay giờ đi tìm, có khi vẫn tìm được! Vừa nghĩ vậy, Bách Thảo vội ngẩng đầu, dưới ánh đèn của nhà thi đấu, vừa ngẩng đầu cô đã bắt gặp ánh mắt tức giận như tỏa hơi lạnh của Nhược Bạch sư huynh!
"Vẫn đang nghĩ về chiếc cặp?"
Giọng tức giận cố nén, Nhược Bạch khẽ nói.
"...Có lẽ bị rơi ở hiệu ăn!", hai tay căng thẳng đan vào nhau, tâm trạng rối bời, chỉ là một cái kẹp tóc cô biết mình không nên, nhưng, "...Em em muốn đi...muốn đi...". Trận đấu vòng lại đầu tiên của nam và nữ sẽ tiến hành đan xen, sau trận đấu của các tuyển thủ nam là đến lượt cô ra sân.
"Cô muốn đi tìm cái cặp?!"
"Em sẽ chạy rất nhanh! Từ hiệu ăn đó đến nhà thi đấu chỉ mất mười lăm phút vừa đi vừa về, sẽ không bị lỡ...", nhìn ánh mắt Nhược Bạch sư huynh càng nghiêm khắc, lạnh như chích vào xương,giọng Bách Thảo nhỏ dần, không dám nói tiếp.
Chính lúc cô lo sợ nghĩ là Nhược Bạch sư huynh sẽ nổi trận lôi đình...
Nhược Bạch nhẫn nhịn nhắm mắt.
Các nam tuyển thủ đã lên sàn đấu, lại qua mấy giây, Nhược Bạch mở mắt, mặt lạnh tanh, "Rốt cuộc là vì sao? Tôi không tin chỉ vì nó là vật may mắn , mà dù nó là vật may mắn của cô, không có nó thì cô sẽ không thể thi đấu hả? Nói, rốt cuộc là vì sao?"
"..."
Bách Thảo đứng ngây.
"Nói!"
Sự lạnh lùng trong giọng nói của Nhược Bạch giống như giọt nước tràn ly, phá tan tuyến phòng thủ cuối cùng của cô. Luống cuống cúi đầu, nước mắt trào ra, rơi xuống mũi giày.
"Đó là...đó là của Sơ Nguyên sư huynh tặng em..."
Hôm sinh nhật cô, khi mở ngăn tủ của mình trong phòng chứa đồ, dưới bộ võ phục trắng muốt, cô nhìn thấy chiếc kẹp tóc có gắn hình trái dâu tây, chính là chiếc cặp cô rất thích nhưng lại tiếc tiền không dám mua. Chiếc cặp có hình trái dâu đỏ ối lóng lánh như nước. Tấm bưu thiếp bêncạnh vẽ mấy trái dâu tây có nét chữ rất đẹp của Sơ Nguyên sư huynh chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Từ trước đến nay chưa có ai...
Ân cần quan tâm đến cô như vậy.
Chỉ là trong chợ đêm thoáng thấy cô thích chiếc kẹp tóc đó, anh liền mua tặng cô. Mặc dù chiếc kẹp tóc giá trị chỉ có tám đồng, nhưng cô thích nó, còn thích hơn bộ võ phục có vẻ dắt tiền kia. Từ nhỏ đến giờ, cô tồn tại như một cây cỏ dại, đó là lần đầu tiên cô được người khác trân trọng, ân cần quan tâm.
Từ hôm đó.
Chiếc kẹp tóc chưa bao giờ rời tóc cô.
Nước mắt lặng lẽ rơi.
Lại mọt giọt thấm vào mũi giầy thể thao trắng muốt, Bách Thảo đầu cúi gằm không dám khóc, cô biết mình không đúng, cô biết Nhược Bạch sư huynh đang giận nhưng...
"... Đó là của Sơ Nguyên sư huynh tặng em."
Trong nhà thi đấu sáng lóa ánh đèn, giữa tiếng hò reo đinh tai của khán giả, giọng Bách Thảo rất nhẹ, yếu ớt và tội nghiệp.
Đó là chiếc kẹp cô trân trọng nhất.
Chiếc kẹp tóc hình quả dâu tây.
Cô biết, thi đấu rất quan trọng, nhưng đó là chiếc kẹp tóc cô trân trọng nhất...
"Sơ Nguyên tặng cô?"
Trong nhà thi đấu sáng chói, tiếng cổ vũ ầm ầm như sóng,nghe thấy câu trả lời của cô, cơ thể Nhược Bạch dần dần hóa đá. Anh lạnh lùng nhìn khuôn mặt cúi gằm tội nghiệp của cô, giọng rắn đanh nhắc lại:
"Cô nói là của... "Sơ Nguyên" tặng cô?"
Trên khán đài, tiếng hò reo đinh tai nhức óc, nhìn khuôn mặt cúi gằm đẫm nước mắt của cô, quang cảnh náo nhiệt xung quanh như đột nhiên tĩnh lại, trong đầu vụt hiện một cảnh tượng, anh tưởng mình đã quên.
...
...
Chiều mùa xuân.
Trước quầy bán đồ trang sức, cô soi chiếc gương nhỏ mà cô chủ quán đưa cho, cười ngơ ngẩn. Dưới ánh mặt trời vàng nhạt của buổi chiều xuân đó, dù cách mọt khoảng xa, anh cũng nhìn thấy niềm say sưa đến ngẩn ngơ của cô khi nhìn chiếc kẹp cài trên mái bờm mình, dường như đó là món đồ đẹp nhất.
...
Đêm.
Trên đường phó.
Dưới quầng sáng của những ngọn đèn đường, một lần nữa cô lại cầm lên chiếc kẹp dâu tây đó. Mái tóc cắt ngắn nham nhở, cô lại ngây người nhìn chiếc kẹp tóc mua lúc chiều, vẻ mặt rầu rĩ tội nghiệp, anh gọi mấy tiếng, cô vẫn ngây người không nghe thấy.
...
Không muốn cô bận tâm bởi những chuyện ngoài tập luyện.
Chỉ có điều hôm đó là sinh nhật của cô, mở ngăn tủ không khóa của cô, trong đó chỉ có ba lô và đôi giày, anh nhẹ nhàng để chiếc kẹp dâu tây bên cạnh ba lô.
...
...
Trong nhà thi đấu, ánh đèn vẫn sáng chói, nước mắt cô rơi xuống mũi giày thể thao, lặng lẽ thấm vào lớp vải, tất cả đều lặng lẽ như thế, Nhược Bạch đột nhiên nghĩ tới...
...
...
Xương Hải võ quán tại Hàn quốc.
Trên bãi cỏ xanh um,ánh nắng chan hòa.
"Cài rồi sao?"
Nhìn thấy chiếc kẹp dâu tây đỏ óng lánh trên mái tóc, trong nắng sớm càng nổi bật đôi mắt đen long lanh của cô, anh lại hỏi một câu chẳng kiên quan đến luyện tập.
"Dạ?"
Sờ tay lên chiếc kẹp tóc trên đầu, mặt cô vụt đỏ lựng, khẽ nói:"... Vâng."
Mặt cô đỏ dậy khiến tim anh thoáng lỡ nhịp.
"... Thích không?"
"... Thích."
Cúi đầu, má cô lại đỏ ửng như mây hồng buổi sớm.... ....
Thì ra cô ấy tưởng là của Sơ Nguyên tặng.
Ánh đèn trong nhà thi đấu sáng đến chóng mặt, Nhược Bạch khóchịu cau mày, sau đó đột nhiên bật cười.
Bên cạnh là sự yên lặng bất thường.
Không cáu giận, không chỉ trích, không có bất kì âm thanh nào khác, bên tai chỉ có sự tĩnh lặng bất thường. Tiếng cổ vũ vẫn ào lên từ bốn phía khán đài,Nhược Bạch sư huynh lặng yên đến mức tưởng chừng không còn đứng đó.
"Nhược Bạch sư huynh..."
Sự yên lặng đó khiến Bách Thảo mỗi lúc một bồn chồn. Sụt sịt rồi đưa tay lau đi những giọt nước mắt, cô vội ngẩng đầu, tròng mắt hơi đỏ lắp bắp:'"Em xin lỗi, em biết sai rồi... đợi đến khi hết trận đấu buổi sáng em sẽ đi tìm... Nhược Bạch sư huynh, xin lỗi, em sẽ không nghĩ tới chiếc cặp nữa, huynh đừng giận..."
Thấy mặt Nhược Bạch vẫn lạnh tanh.
Anh đứng yên, không nhìn cô, cũng chẳng nói gì.
Lần trước ở Hàn Quốc, cô giao ước với Kim Mẫn Châu, nếu thua cô sẽ rút khỏi Taekwondo, cũng không thấy sắc mặt anh nghiêm trọng như vậy. Nhược Bạch sư huynh giận thật rồi! Bực mình thật rồi! Sợ hãi tột cùng túm lấy cánh tay anh, cô nói lại không đầu không cuối:
"Em biết em sai rồi..."
"Nhược Bạch sư huynh, Nhược Bạch sư huynh, em biết sai thật rồi...'
"Chỉ là do... chiếc cặp đó là của Sơ Nguyên sư huynh tặng em...em mới không muốn để mất...nên mới...nên mới...", nước mắt lại trào ra không kìm được. Lần này là vì chiếc cặp chứ không phải là vì sợ hãi, cô vừa khóc vừa lúng búng: "...Em không cần cái cặp ấy nữa, Nhược Bạch sư huynh, hết trận đấu, em cũng không đi tìm nữa...được không...Nhược Bạch sư huynh, huynh tha lỗi cho em được không..."
Tiếng cổ vũ lại dội lên.
Không ai chú ý đến sự cố ở góc bên này, trận đầu tiên của vòng loại dành cho các tuyển thủ nam đã vào hiệp hai.
Cánh tay bị cô bíu chặt, Nhược Bạch lặng lẽ nhìn đôi mắt hốt hoảng như mắt hươu non gặp nạn của cô, tim anh lặng lẽ chùng xuống, giọng lạnh lùng anh khẽ nói:
"Chiếc kẹp tóc đó không phải Sơ Nguyên tặng cô."
"..."
Mắt đột nhiên mở to!
Nhược Bạch nói tiếp:
"Cho nên, hãy quên nó đi, đó là của tôi mua cho cô."
Sững người như không hiểu gì, cô ngơ ngác nhìn anh, hình như thời gian rất dài, giọng khô đắng, tắc nghẹn:
"Chiếc kẹp dâu tây là huynh... là huynh..."
"Đúng, chiếc kẹp đó tôi mua từ quầy tạp hóa của cô chủ tóc vàng", Nhược Bạch lạnh nhạt nói. " Nó rất rẻ, cho nên mất không đáng tiếc, cũng không phải của Sơ Nguyên tặng cô. Cho nên, bắt đầu từ bây giờ cô có thể quên hẳn nó đi, tập trung sức lực vào thi đấu được không?"
"...Tại sao?"
Mặt trắng bệch, cô lắp bắp.
"Tại sao cái gì?", Nhược Bạch cau mày.
"...Tại sao lại mua cho em cái cặp đó?", cô cắn chặt môi, nước mắt lại ứa ra, "...Em vẫn tưởng là của Sơ Nguyên sư huynh, huynh cũng không...cũng không bảo em..."
Không nhìn cô, môi Nhược Bạch hơi tái.
"Tôi mua nó cho cô là bởi vì nó rất rẻ, cô tưởng nhầm là của Sơ Nguyên, bởi vì cô mong đó là của Sơ Nguyên tặng."
"Em không..."
Nước mắt ứ đầy, sự tủi thân chưa từng có khiến nước mắt Bách Thảochỉ trực trào ra! Cô rất ghét khóc, nhưng cô không thể bị Nhược Bạch sư huynh nghĩ oan như vậy! Không phải vì đó là của Sơ Nguyên sư huynh tặng mà chỉ vì cô cảm động bởi có người quan tâm, để ý đến cô,có người biết cô thích gì... Chiếc kẹp tóc dù rẻ, nhưng đó là vật cô thích nhất, dù chỉ một đồng, cũng là thứ cô thích nhất!
Tấm tức khóc, Bách Thảo buông tay anh!
"Em đi tìm nó."
Lấy tay lau nước mắt vẫn còn trên khuôn mặt nhợt nhạt, cô quay ngoắt người, chạy đi!Cô phải tìm chiếc cặp đó về! Cô phải lập tức tìm về, cô đã đánh mất nó, cô đã nhầm người tặng, cô đã làm tổn thương Nhược Bạch sư huynh, đó là vật quý nhất!
"Làm gì vậy...?"
Chạy được mấy bước, giữ cô từ phía sau, cơn giận khiến Nhược Bạch đau tức ở ngực. Quay người, nước mắt nhòe đi, Bách Thảo nhướn cổ nói:
"Thi đấu còn nhiều trận", nước mắt lại tuôn, cô khóc, giọng nghẹn ngào, "Lần này thua vẫn còn lần sau! Nhưng chiếc cặp chỉ có một,giờ lại mất rồi! Em phải tìm nó, em nhất định tìm nó!".
"Cô..."
Mặt tái xanh, Nhược Bạch vung tay!
Kinh hãi nhắm mắt, Bách Thảo nắm chặt hai tay, chờ đợi cái tát thịnh nộ của Nhược Bạch sư huynh. Nhưng không ai ngăn được cô!
Cô phải đi tìm!
Bây giờ cô phải đi tìm chiếc kẹp tóc đó.
Trước mặt tối đen, cái tát chờ đợi mãi không rơi xuống, khi cô từ từ mở mắt nhìn thấy cánh tay Nhược Bạc chầm chậm buông xuống và vẻ mặt bất lựcsa sầm của anh.
"Được."
Giọng anh khàn khàn, nhỏ nhẹ từ trên đầu cô vọng xuống.
"Cô ở lại thi đấu", dường như vừa quyết định,Nhược Bạch nhẫn nhịn, giọng khô khan nói, "Tôi sẽ đi tìm cho cô."
"..." Bách Thảo há miệng định nói!
"Nếu như thế cũng không được", ánh mắt tối sầm lạnh như thép, Nhược Bạch xẵng giọng, "...vậy thì... từ nay trở đi cô đừng nhận tôi là sư huynh nữa!"
Từ phía xa, Kim Mẫn Châu thấy cảnh bên này.
"Ha ha!"
Cười đắc ý, Kim Mẫn Châu nói với Mân Thắng Hạo đứng bên:
"Nhìn thấy chưa, Thích Bách Thảo sợ thi đấu muốn trốn, sư huynh cô ta mắng cho một trận. Ha ha, cô ta lại bị sư huynh mắng, khóc rồi! Đúng là đồ vô dụng, chưa ra sàn mà chân đã nhũn ra rồi! Nhìn kìa, sư huynh tức giận bỏ đi, không thèm đếm xỉa đến cô ta nữa, ha ha!"
Nghĩ một lát, Kim Mẫn Châu nhăn mặt, lẩm bẩm:
"Hừ, bị kẻ nhát gan đó đánh bại, thật khó chịu!"
Nhìn bóng Nhược Bạch khuất sau lối ra sàn đấu, để lại Bách Thảo ngẩn ngơ một mình, Mân Thắng Họa băn khoăn. Lẽ nào một trận đấu quan trọng như thế, đối thủ là G.Kaotu - thần tượng Taekwondo của toàn dân Nhật Bản, Nhược Bạch lại quyết định để Bách Thảo một mình đối phó?
Chương 18
Tiếng cổ vũ ầm ầm khiến nhà thi đấu như sôi lên!
Trận đầu tiên của vòng loại dành cho tuyển thủ nam kết thúc, tuyển thủ Iran thắng tuyển thủ Jordan với tỉ số 3:2. Trận đấu kết thúc nhưng làn sóng cổ vũ không những không giảm, trái lại càng sôi động hơn, bởi ngay sau đó là trận đầu tiên của vòng loại nữ, tuyển thủ ra sân sẽ là ...
G.Katou!
Thần tượng Taekwondo của toàn dân quốc đảo mặt trời mọc!
"Kaotu...!"
"Katou...!"
Ở Nhật Bản, G.Katou là minh tinh mà mọi người đều biết đến.
Xuất thân từ một gia đình nổi tiếng trong chính giới. Sáu tuổi đã bắt đầu tập Taekwondo, trở thành đối tượng săn lùng của giới truyền thông. Lúc đầu, sự chú ý của công chúng đối với cô không phải bởi khả năng Taekwondo, mà bởi cô là con gái ứng cử viên tiềm năng của chức thủ tướng nghiệm kì tới.
Cô từng ra đĩa hát.
Đóng quảng cáo.
Đóng phim thần tượng.
Cho nên một thời gian dài, trong ấn tượng của công chúng Nhật, tư cáchtuyển thủ Taekwondo của G.Katou chẳng qua là một khả năng đặc biệt hơn so với những minh tinh khác. Mãi đến năm vừa rồi, G.Katou bắt đầu tham gia thi đấu chính thức, liên tiếp đoạt chức quán quân các hạng cân khiến công chúng kinh ngạc, từ dó người ta mới thực sự khâm phục tài năng Taekwondo của cô.
Là một tuyển thủ trẻ mới nổi, G.Katou lĩnh trọn mọi chức quán quân trong nước. Tuy vậy, trận thi đấu quốc tế đầu tiên của cô chính là cuộc thi Hoa hậu Taekwondo thế giới tổ chức ở Trung Quốc, liên tục chiến thắng, thậm chí đánh bại minh tinh Taekwondo Phương Đình Nghi nổi tiếng, với thành tích sáu trận thắng liên tiếp, cô đã thực sự khiến giới Taekwondo Châu Á chú ý!
Nhưng đáng tiếc là sau đó cô lại để thua một tuyển thủ Trung Quốc chưa thành danh, khiến công chúng Nhật Bản thở than tiếc nuối không nguôi.
Cuộc thi đấu Taekwodo ở Nhật Bản này là trận thi đấu quốc tế lớn mà G. Katou được tham gia. Công chúng Tokyo hâm mộ cô, đều đến sân xem trực tiếp để cổ vũ cô. Nghe nói đối thủ trận vòng loại của G.Katou chính là tuyển thủ Trung Quốc từng đánh bại cô, cuộc đấu vòng loại công chúng vốn không mấy quan tâm, lại giống như trận chung kết, khán đài không còn một chỗ trống!
"Katou..."
"Katou...!"
Tiêng hô phấn khích từ bốn phía khán đàidồn dập như sóng ào đến, băng rôn đỏ ghi dòng chữ "Katou tất thắng" chăng khắp nơi. Trên màn hình ti vi cực lớn trong nhà thi đấu bỗng xuất hiện cận cảnh một cặp vợ chồng trung niên Nhật Bản ngồi trên khán đài, chồng vận âu phục cao cấp, phong thái nho nhã, vợ mặc Kimono xinh đẹp, dịu dàng. Xung quanh họ là những nhân viên an nhinh nhất loạt âu phục màu đen.
Công chúng trên khán đài xúc động phấn khích hẳn lên!
Đó chính là chính trị gia nổi tiếng, ứng cử viên tiềm năng nhất của chức Thủ tường nghiệm kì tới là Shunji Katou và phu nhân, họ cũng chính là cha mẹ của G.Katou! Vợ chồng Katou cũng thân chinh đến cổ vũ cho con gái!
''Katou...!"
"Katou...!"
Trước làn sóng cổ vũ dội lên từng đợt khắp khán đài, ở khu vực dành cho phóng viên, mấy phóng viên Trung Quốc bất giác cũng bị ảnh hưởng, bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
"Khí thế của Katou rất lớn!"
Vừa giở tập tư liệu về G.Katou, phóng viên Đới ngón tay như múa lướt trên bàn phím, viết thuyết minh trực tiếp qua mạng, với dòng tin mới nhất, "Cha của G.Katou đích thân đến sân cổ vũ, tinh thần dân chúng Nhật Bản càng lúc càng dâng cao."
"Dù là thi đấu trên sân khách", phóng viên Lưu của tờ thể thao Hoa Nam rất có thiện cảm với Bách Thảo, "Hy vọng Bách thảo có thể giữ được bình tĩnh, không bị áp đảo bởi khí thế trên sàn!"
"Hình như đã bị áp đảo rồi!"
Phóng viên Dương của tờ chuyên mục thể thao báo Tiên phong ngó đầu ra, thấy Bách Thảo vẫn đứng ngây, thậm chí không nhìn thấy cả trọng tài đang ra hiệu cho tuyển thủ ra sân.
"Dù sao Bách Thảo vẫn còn nhỏ", nhìn thấy Bách Thảo cuối cùng cũng bước lên sàn đấu, phóng viên Lưu thở phào, "Lần đầu tham gia thi đấu quốc tế, ai mà không căng thẳng chứ".
Giữa sàn đấu.
Ánh đèn sáng chói.
Trên nệm đấu màu xanh thẫm, Katou mặc áo bảo vệ màu xanh, Bách Thảo áo bảo vệ màu đỏ, được trọng tài hướng dẫn, hai người ra giữa sàn cúi chào khán giả.
"Katou...!"
"Katou...!"
Trong từng đợt hô vang dội lên như sóng biển, trận đấu bắt đầu!
Ở Trung Quốc.
Trong quán internet.
"Nhanh! Nhanh !Nhanh!"
Người đẫm mồ hôi chen đến trước màn hình vi tính, Hiểu Huỳnh và Mai Linh trốn học rủ thêm Diệc Phong nhanh chóng tìm ra trang mạng truyền trực tiếp cuộc thi Taekwondo tại Nhật Bản!
Hừ..
Kênh từ từ mở rộng...
20%!
40%!
70%!
90%!
Cuối cùng cũng hiện ra toàn cảnh nhà thi đấu, Hiểu Huỳnh và Mai Linh xúc đọng nhảy lên vỗ tay, "Kìa, Bách Thảo, Bách Thảo...!"
Trong quán internet yên tĩnh đột nhiên vang lên mấy âm thanh lạc lõng như vậy khiến mọi người ngồi ở các bàn xung quanh đưa ánh mắt khó chịu về phía họ. Nhưng đến khi phát hiện trong màn hình là cảnh thi đấu Taekwondo tại Nhật Bản được truyền trực tiếp, hơn nữa người tham gia thi đấu chính là tuyển thủ Thích Bách Thảo của Ngạn Dương, rất nhiều người lặng lẽ vào trang mạng đó để xem.
"Bách Thảo mang áo bảo vệ màu đỏ!"
Hai mắt sáng lên, Hiểu Huỳnh căng thẳng bíu chặt cánh tay Mai Linh, nói:
"Bách Thảo mặc màu đỏ nhất định thắng! Khi mặc màu đỏ xưa nay Bách Thảo chưa từng thua!" Mấy năm trước, lần thua Đình Nghi trong cuộc thách đấu giữa các võ quán, Bách Thảo mang áo bảo vệ màu xanh, còn lần này bốc thăm lại là màu đỏ, điều đó cho thấy gì, cho thấy giải quán quân lần này nhất định thuộc về Bách Thảo!
"Ừ ừ, màu đỏ rất tốt, rất may mắn."
Mắt dán vào màn hình, Mai Linh kéo ghế ngồi.
"..."
Diệc Phong cau mày.
Khi ống kính máy quay di chuyển đến rìa sàn đấu, sao không nhìn thấy bóng dáng Nhược Bạch?
"Tỷ số bây giờ là bao nhiêu?"
Bồn chồn không thể ngồi yên, Hiểu Huỳnh ghé sát màn hình, sốt ruột hỏi.
"...Chưa nhìn thấy", Mai Linh cũng sốt ruột, đột nhiên ống kính lướt qua bảng điểm,"A! 2:0″.
"Ha ha!", Hiểu Huỳnh cười hết cỡ, "Vừa vào sân một lát, Bách Thảo của chúng ta đã ghi được hai điểm! Tuyệt quá! Ha ha ha! Đấy chính là thực lực! Đấy chính là thực lực ha ha ha!"
"... Hình như là G.Katou: 2, Bách Thảo : 0″,Mai Linh do dự, chưa tin hẳn, "Để tớ xem lại, có khi nhìn nhầm".
"Sao có chuyện! Chắc chắn cậu nhìn nhầm!", Hiểu Huỳnh luống cuống, chồm nửa người lên bàn, "Lần trước Katou thảm bại, bị Bách Thảo đánh tơi tả, sao có thể ghi điểm trước?" "Đúng là Katou dẫn trước hai điểm. " Trong quán internet, một thanh niên ngồi bàn bên nói, cậu ta cũng đang xem trận đấu, một dòng chữ vừa hiện lên phía dưới màn hình...
"Thích Bách Thảo tạm thời bị Katou dẫn trước hai điểm."
"...." Sững người há mồm, nhìn thấy dòng chữ đó, Hiểu Huỳnh hoàn toàn không tin, trực giác mách bảo nhất định là nhầm, Bách Thảo sao có thể để Katou ghi điểm trước?! Còn nhớ trận lần trước, vừa vào sân đấu mười mấy giây, Bách Thảo đã nhanh như chớp bằng một cú xoay người song phi, đá trúng Katou được một điểm!
Sao có thể là Bách Thảo bị dẫn trước!
Không cười được nữa, Hiểu Huỳnh ủ rũ ngồi trên ghế. Ống kính một lần nữa quét qua bảng điểm, 30 giây trước khi kết thúc hiệp một, tỷ số quả thực là...
2:0, G.Katou dẫn trước.
"Chuyện gì thế nhỉ?"
Lòng nặng trĩu, Mai Linh bắt đầu lo lắng.
Không khí trận đấu có vẻ trầm, Katou ghi trước hai điểm nên tỏ ra rất điềm tĩnh, cơ hồ không vội tấn công, tích cực điều chỉnh tiết tấu bước chân, giữ khoảng cách vừa phải, không xa không gần với Bách Thảo. Bách Thảo vừa tiếp cận cô lại lùi phía sau, khi Bách Thảo vừa lùi cô liền tiến tới.
"Tấn công đi! Mau tấn công đi!"
Hình như nghe thấy tiếng hô của cô, trên màn hình Bách Thảo hét một tiếng rõ to "Hây...!" xoáy không khí vọt lên, nhằm ngực Katou đá tới...
"Tốt...!"
Hiểu Huỳnh nhảy lên, nắm chặt hai tay.
Lùi một bước nhỏ, Katou hình như đã có sự chuẩn bị, xoáy người vọt lên không. Trong khoảnh khắc Bách Thảo sắp tiếp đất, "Phù...!" chân trái phản kích đá về phía cô... "Ôi..."
Mai Linh nín thở.
May Bách Thảo phản ứng nanh, né người tránh được, luồng hơi nén trong miệng Mai Linh sắp bật ra, lại kinh ngạc thất sắc nhìn thấy...
"Phù..."
Chân phải Katou thuận đà đá tiếp!
"Hự!"
Bàn chân đó nặng nề đá trúng đầu Bách Thảo.
Trên màn hình truyền hình trực tiếp cảng quay chậm, người Bách Thảo loạng choạng ngửa về phía sau, định tránh, nhưng cú đá mang sức mạnh của búa tạ nhanh như chớp giật của Katou đã trúng đầu cô, cả người Bách Thảo như một cánh diều đứt dây bay về mép phải sàn đấu!
"Bịch...!"
Một âm thanh nặng nề phát ra từ tấm nệm.
Dù không ở trên sân xem trực tiếp, dù âm thanh chỉ thông qua tín hiệu truyền đến, mọi người trong quán internet vẫn hoảng sợ khi nghe thấy tiếng động cực lớn đó... Trong nhà thi đấu ánh đèn sáng trắng.
Đầu tiên, toàn sân im phăng phắc.
Tất thảy khán giả trố mắt sững sờ.
Một giây.
Hai giây.
"Ào...!"
"Ào...!"
Tiếng hoan hô động trời, khán giả xúc động đứng bật dậy, vỗ tay, hô vang:
"Katou...!"
"Katou...!"
Trong những lần thi đấu trước, Katou dùng lối đánh kĩ thuật nhẹ nhàng đẹp mắt,đá trúng đối phương giành thắng lợi. Nhưng hôm nay cô đã thể hiện sức mạnh của mình! Dù dung mạo xinh đẹp, dáng vóc mảnh mai cũng có thể bạo phát sát khí, một đòn hạ gục đối thủ! Rửa nỗi nhục cũ!
Trả đũa đích đáng đối thủ từng đánh bại cô, cú đá này đủ chứng minh, Katou mới là bá chủ Taekwondo thế hệ mới ở hạng cân này!
4:0
Khác với làn sóng âm thanh dậy trời rong nhà thi đấu...
Trong quán internet.
Không khí lặng im như chết.
Nước mắt vòng quanh, Hiểu Huỳnh hai tay bịt chặt miệng.
Cô rất hận, tại sao camera chỉ quay cảnh Katou vẫy tay cảm ơn khán giả. Cô hận tại sao ống kính camera lại thu được hình ảnh phấn khởi xúc động của ba mẹ G.Katou, nhưng lại không chịu để cô nhìn thấy Bách Thảo bị ngã thế nào!
Bách Thảo...
Bách Thảo ...
Bách Thảo có ổn không...
Ở khu dành cho phóng viên.
Khi thấy trọng tài đếm đến sáu, Bách Thảo ngã trên nệm đấu cuối cùng cũng khó nhọc, lảo đảo đứng dậy, phong viên Lưu của tờ thể thao Hoa Nam thở phào.
"Có những tuyển thủ như vậy", phóng viên Dương lắc đầu, "Trong nước đánh khác, ngoài nước đánh khác. Bình thường ở trong nước thi đấu rất tốt, nhưng cứ ra nước ngoài là không thể nào phát huy được".
"Cuối cùng vẫn là Đình Nghi giàu bản lĩnh, bất luận thi đấu trong nước hay quốc tế đều giữ được bình tĩnh đến cùng", phóng viên Đới giọng xuýt xoa, "Ôi dào, vầy mà tôi đã nghĩ cô bé Bách Thảo này sẽ là một trụ cột lớn".
Đèn trên đỉnh vòm nhà thi đấu tỏa sáng nhức mắt.
Đầu choáng váng, ngực tức như muốn ói, Bách Thảo khó nhọc đứng yên, cố giữ thăng bằng, tairéo ù ù, chỉ loáng thoáng nghe tiếng trọng tài tuyên bố trận đấu tiếp tục, mắt lờ mờ, thậm chí còn chẳng thể nhìn rõ vị trí của Katou.
Trong quán internet.
Những người ngồi trước màn hình ai nấy đều ủ rũ.
Sau Đình Nghi, Bách Thảo là nữ tuyển thủ triển vọng nhất của Ngạn Dương. Trong cuộc thi Hoa hậu Taekwondo thế giới dạo trước, Bách Thảo bất ngờ vượt lên nổi bật, khiến moi người tràn đầy hi vọng, thậm chí còn cảm thấy có thể Bách Thảo có khả năng đua tài với nữ tông sư Lý Ân Tú của Hàn Quốc trong cuộc tranh giải vô địch Taekwondo thế giới sắp tới.
Nhưng, bây giờ lại thế này.
Vừa xuất chiến trận đấu quốc tế lớn, ngay một đối thủ từng bị cô nhẹ nhàng hạ gục cũng có thể dễ dàng hạ gục cô như thế.
Lặng lẽ, mọi người chuyển sang trang web khác.
Nhìn Bách Thảo trên màn hình, lòng Hiểu Huỳnh dần chìm xuống vực thẳm không đáy. Cô chỉ muốn khóc, chưa bao giờ cô thấy một Bách Thỏa như thế, có chuyện buồn ư, hay là người khó chịu, tại sao Bách Thảo luôn né tránh Katou?
Giống như...
Sợ Katou vậy!
Người hơi lắc, Bách Thảo tiếp tục tránh Katou. Katou hét lên, vừa ra chân, Bách Thảo đã lùi hai bước, Hiểu Huỳnh vô cùng khó chịu, thậm chí cô có th nghe thấy tiếng la ó của khán giả tên sân đấu qua tín hiệu âm thanh truyền trực tiếp.
Chương 19
"...Bách Thảo sao thế?"
Gần như không dám nhìn, Mai Linh buồn bã lẩm bẩm.
Diệc Phong cũng cau mày.
Một Bách Thảo khác thường như thế, anh cũng chưa từng nhìn thấy. Nhưng Nhược Bạch đâu, tại sao Nhược Bạch không có bất cứ chỉ dẫn nào cho Bách Thảo, tại sao ống kính máy quay khi hướng vào khu vực của huấn luyện viên lại không hề thấy bóng dáng Nhược Bạch? Bên cạnh im như tờ, không nghe thấy tiếng ồn ào của Hiểu Huỳnh như trước.
Diệc Phong bất giác ngoái đầu.
Ngẩn người...
Hiểu Huỳnh đang lặng lẽ khóc, mặt đầy nước mắt, mặt mũi đỏ ửng, nhưng cố nén không bật ra thành tiếng.
"Khóc cái gì?"
Diệc Phong thở dài, gõ vào trán cô.
"Nếu sớm biết... nếu sớm biết thế này", Hiểu Huỳnh sụt sùi, nước mắt lại trào ra, "... thì không để Bách Thảo ra nước ngoài thi đấu...Bách Thảo không tự tin, trận đấu này sẽ hủy hoại Bách Thảo..."
Trong nhà thi đấu.
"Tuýt...!"
Hiệp một kết thúc.
4:0
Trong tiêng hoan hô rầm rập của khán giả, G.Katou trở về chỗ nghỉ bên cạnh sàn đấu như một nữ anh hùng. Huấn luyện viên và trợ lý vây quanh, thảo luận chiến thuật tác chiến hiệp sau, đưa nước, khăn mặt rồi xoa bóp cho cô.
Ở một góc khác.
Bách Thảo ngồi lặng lẽ một mình.
Mồ hôi ướt đẫm võ phục, ngực hổn hển, cô nhắm mắt, cố bình tĩnh lại. Cô không biết vừa rồi mình bị làm sao, trong hiệp vừa rồi, dù tấn công hay phản kích cơ hồ đều không được, không những không được điểm lại khiến Katou thuận tay hơn, thể lực dường như tiêu hao mấy phần, nếu hiệp một còn tiếp diễn, có lẽ cô còn bị mất điểm nữa.
Hơn nữa...
Đáng sợ là cô khôngthể tập trung tinh thần.
Một sân đấu rộng như vậy, không khí tưng bừng, khán giả hò reo huyên náo, cô đã chuẩn bị tâm lý rất tốt. Dẫu bao nhiêu người cổ vũ cho đối thủ, chỉ cần có Nhược Bạch bên cạnh cô sẽ chẳng sợ gì!
Nhưng, không thấy anh đâu.
Trong nhà thi đấu thênh thang chỉ có một mình cô. Khi đứng trên sàn đấu, bên ngoài không có ai quan sát cô, không có ai bình tĩnh nói cho cô biết, cô sai ở đấu, phải sửa thế nào. Đột nhiên như bị mất mục tiêu, không biết nhìn đi đâu, không biết nên nghe cái gì. Lúc này cô mới hiểu, thì ra bấy lâu nay cô đều dựa vào bóng người lạnh lùng đó, dẫu anh yên lặng không nói.
"Này...!"
Một giọng bực tức từ mé sàn đấu vang lên, một mình nhắm mắt ngồi im, Bách Thảo không ngoái đầu, mãi đến khi gọng đó lại tức giận nói to hơn:
"Này, Thích, Bách, Thảo! Tôi ra lệnh cho cô, cô không được thua!"
Từ từ mở mắt, mới dần nhìn rõ Kim Mẫn Châu như con báo gấm nhảy chồm chồm cách đó hai mét.
"Cô! Định hạ nhục tôi, phải không?"
Mặc Mân Thắng Hạo phía sau gõ thước vào đầu, Kim vẫn nói to:
"Cô, có thể, đánh bại tôi! Là có thể đánh bịa Katou! Cô là người duy nhất, ngoài Lý Ân Tú, có thể đánh bại tôi! Không cho phép sợ! Không cho phép làm mất mặt tôi! Cô nhát gan, làm sư huynh tức giận bỏ đi! Còn nhát gan nữa tôi sẽ, coi thường cô!"
Làm sư huynh tức giận bỏ đi...
Giống như đột nhiên bị kim chích vào người, Bách Thảo giật mình, lòng thắt lại. Ngây người nhìn Katou được huấn luyện viên và trợ lý chăm sóc. Đúng, cô đã khiến Nhược Bạch sư huynh tức giận bỏ đi. Bởi vì chiếc kẹp tóc đó, Nhược Bạch sư huynh trong lúc tức giận đã bỏ cô một mình trên sàn đấu...
"Nếu, cô thua! Sư huynh cô, không bao giờ thèm nhìn mặt cô nữa! Tôi cũng mãi coi thường cô!", dẩu môi, kim Mẫn Châu bất bình nói to.
Mím môi.
Bách Thảo lặng lẽ cúi nhìn ngón chân mình.
"Nước! Cho chai nước!"
Cùng với tiếng gọi của Kim Mẫn châu, một chai nước tung vè phía cô, những người xung quanh nhìn thấy giật mình, lúc chai nước sắp rơi xuống, Bách Thảo nghiêng đầu, giơ tay đón được, nắm chặt lấy.Đứng ở mé sàn, nhìn Bách Thảo lặng lẽ mở nắp chai nước, uống mấy ngụm, bỗng Kim Mẫn Châu cảm thấy Thích Bách Thảo thật đáng thương, bất bình nói với Mân Thắng Họa.
"Sư huynh cô ta cũng ác thật, dù bỏ đi, ít nhất cũng để lại cho cô ta chai nướcvà khăn mặt! Dù cô ta vôdụng đến mấy, sư huynh cũng không nên bỏ mặc cô ta lúc lâm trận! Mân Thắng Hạo sư huynh, nếu huynh cũng đối xử với tôi như thế, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho huynh!"
"Cộc!!"
Mân Thắng Hạo gõ vào đầu cô, nghiêm mặt nói:
"Đừng bàn chuyện người ta, sắp đến lượtcô ra sàn rồi đấy!"
Nếu cô thua.
Sư huynh sẽ không thèm nhìn mặt cô...
Trong nhà thi đấu sáng như ban ngày, trọng tài ra hiệu hiệp haibắt đầu. Không gian như tĩnh lặng, không nghe thấy tiếng khán giả cổ vũ từ tứ phía, Bách Thảo đi ra giữa sàn đấu, đầu quay cuồng chỉ suy nghĩ câu nói đó của Kim Mẫn Châu.
G.Katou rời khỏi huấn luyện viên và trợ lí, đi về phía sàn đấu.
Từ sau khi Nhược Bạch bỏ đi, đám sương mù rối ren bám riết đầu cô bắt đầu tan đi, tầm nhìn mỗi lúc một rõ, Bách Thảo nhìn Kaotu đang đi đến.
Ngây người.
Trong ánh đèn sáng choang, Bách Thảo đột nhiên phát hiện Katou trước mặt không phải là Katou mình đã gặp trong trận đấu Hoa hậu Taekwondo thế giới: Mặt trang điểm rất kĩ, mắt đeo đôi kính ''làm duyên" như Hiểu Huỳnh nói, mi giả vừa đen vừa dày, môi tô rất đậm, móng tay cũng sơn bóng và gắn đá lóng lánh.
Còn G.Katou lúc này.
Mặt sạch sẽ, không hề trang điểm, khi cô nhìn Katou, cô ta cũng đang nhìn cô, mặc cho khán giả hò reo, hai mắt Katou vẫn trầm tĩnh chăm chú, không một dấu hiệu buông lỏng do thành tích dẫn trước bốn điểm ở hiệp một.
Lòng Bách Thảo chìm xuống.
Dường như cô chợt hiểu, tại sao hiệp đầu mình thua. Katou đã dốc mười hai phần lực vào trận đấu, tập trung tinh thần, nghiêm túc và chăm chú.
Còn cô...
Trọng tài tuyên bố hiệp hai bắt đầu!
"Hây...!"
Trong nhà thi đấu, khán giả ngồi chật ních khán đài. Trên nệm đấu màu xanh thẫm, Bách Thảo mang áo bảo vệ màu đỏ, nắm chặt hai tay, hét to! Đúng, Kim Mẫn Châu nói đúng, nếu cô thua trận này, Nhược Bạch sư huynh sẽ không thèm nhìn mặt cô!
Cô đã thua bốn điểm!
Không thể nghĩ đến chiếc cặp tóc dâu tây đó nữa!
Không thể nghĩ vẩn vơ, tại sao mình nhầm tưởng là của Sơ Nguyên sư huynh tặng, lại còn nói những lời làm tổn thương Nhược Bạch sư huynh, cho dù sự cảm kích bấy lâu vì chiếc kẹp đó, bỗng nhiên phát hiện là cảm kích nhầm người. Cho dù trong cô, có một cảm xúc lạ lẫm không thể khống chế đang sụp đổ, đang tái tạo...
Nhưng bây giờ..
Là lúc thi đấu!
Cô đã bị thua bốn điểm, không thể suy nghĩ vẩn vơ được nữa, cô nhất định đánh thắng trận này! Nếu không Nhược Bạch sư huynh sẽ không thèm nhìn cô nữa...
Trong nước.
Tại quán internet.
"Mau nhìn xem!"
Mắt mở to, Mai Linh khấp khởi nhìn màn hình nói:
"Bách Thảo hình như và sống lại!"
Hít mũi, Hiểu Huỳnh rút khăn giấy lau nước mắt, thấy Bách Thảo bắt đầu chủ động tấn công, nói trong tiếng nấc: "Phải thế chứ, đó mới là Bách Thảo của chúng ta, hiệp vừa rồi Bách Thảo bị trúng tà. Nhưng đã bị dẫn đến bốn điểm, không biết có gỡ lại được không".
"Ừ!", Mai Linh băn khoăn, "cũng không dễ. Nếu Katou phòng thủ chặt, chỉ còn hai hiệp nữa, ngộ nhỡ Bách Thảo nôn nóng muốn gỡ điểm..."
"Đúng!"
Hiểu Huỳnh cuống lên:
"Nhược Bạch sư huynh rốt cuộc đi đâu? Lúc nghỉ giải lao hiệp một cũng không thấy! Tại sao đúng lúc quan trọng thế này, Nhược Bạch sư huynh lại chạy đi? Tại sao không ở bên Bách Thảo?! Bình thường như hình với bóng, sao lúc quan trọng như thế, lại không thấy đâu, Nhược Bạch sư huynh thật là..."
"Im đi!"
Diệc Phong lườm Hiểu Huỳnh
Nhưng cảm giác bất an trong lòng anh mỗi lúc một tăng.
Đêm trước hôm đi Nhật, Nhược Bạch đột nhiên sốt cao.
Để không ảnh hưởng đến hành trình hôm sau, Nhược Bạch bất chấp phản đối của anh, uống rất nhiều thuốc hạ sốt. Nằm trên giường, người đẫm mồ hôi như vừa từ dưới nước lên, khi trời sáng, mặc dù đã hạ sốt nhưng người rất mệt.
Một trận đấu quan trọng như vậy Nhược Bạch lại không có mặt.
Lẽ nào...
Không dám nghĩ tiếp, lòng nảy sinh một dự cảm không lành.
"Hây...!"
Trong nhà thi đấu, sau mấy giây thăm dò, Bách Thảo sốc lại tinh thần, hơi lùi lại hét to, xoáy người vọt lên không!
Bóng thân như lốc xoáy!
Sàn đấu như biển ánh sáng, bóng người mang sức mạnh như cơn lốc hung hãn vọt lên cao, hình ảnh như ngưng lại thành bức họa! Đã bị dẫn bốn điểm, tích tụ sức mạnh toàn thân, từ trên không xoay người rơi xuống, chân trái Bách Thảo nhằm vào Katou đá mạnh...
"Toàn phong tam liên đả...!"
Ở khu vực dành cho giới truyền thông, phóng viên Lưu xúc động reo lên!
Cuối cùng đã được chứng kiến! Trong khoảnh khắc Bách Thảo hét lùi vè sau, trực giác mách bảo, cuối cùng anh đã có thể nhìn thấy cú xoáy gió vọt lên, xoay người trên không thực hiện ba cú đá liên hoàn lừng danh của Bách Thảo...
Trên nệm đấu màu xanh.
Trong nháy mắt Bách Thảo vọt người lên không, Katou hơi ngẩn mặt, thần sắc thoáng sững sờ. Trên không trung, bóng chân mang sức mạnh ngàn cân xoáy gió lao đến, hướng thẳng đến ngực của Katou.
"Ôi...!"
Trước màn hình, Hiểu Huỳnh hét lên, tiếc là không thể truyền tất cả sức mạnh của mình cho Bách Thảo! Toàn phong đả! Toàn phong đả vô địch! Bách Thảo cuối cùng đã lấy lại tinh thần, cuối cùng đã vận dụng toàn phong đả trứ danh của mình. Trong tích tắc...
Katou né ra ngoài!
"Bịch!"
Chân trái đá vào không khí, trên không trung, Bách Thảo đang chờ đá cú song phi phản kích thứ hai, chợt ngây người.
"Ôi...!"
Trước màn hình, Diệc Phong trố mắt.
Anh đã nhiều lần chứng kiến Bách Thảo sử dụng toàn phong tam liên đả. Khi Nhược Bạch giúp Bách Thảo tập luyện, anh cũng thường đứng xem. Toàn phong tam liên đả không đơn giản như bề ngoài, không chỉ là đá liền ba cú.
Khi chân trái Bách Thảo đá ra cú thứ nhất, do góc độ và lực quán tính buộc dối phương giơ chân phải về phía cô, vậy là lọt đúng vào phạm vi để chân phải Bách Thảo đá cú thứ hai! Còn Katou...
Chương 20
Lại có thể không bị khống chế bởi sức mạnh cú ra chân thứ nhất của BáchThảo, có thể né ra ngoài! Vậy cú đá thứ hai của Bách Thảo sẽ thế nào?
"Ấy!"
Bên ngoài sàn đấu, Kim Mẫn Châu cũng tròn mắt, trong lúc bàng hoàng, đột nhiên như tỉnh ngộ, cười phá lên:
"Oa! Ha ha ha ha! Thông minh! Đúng! Toàn phong tam liên đả của Bách thảo , đó mới là phản kích chính xác! Ha ha ha! Thì ra cái gọi là toàn phong đả hóa giải đơn giản như vậy! Oa! Ha ha ha!", cười đắc ý như điên, trong lòng bất giác bớt vài phần coi thường đối với Katou.
Ánh sáng chập chờn trước mắt.
Nhìn Kaotu tránh khỏi phạm vi tấn công của mình. Đầu Bách Thảo đột nhiên trống rỗng, chân phải dừng trên không, lại không thể đá ra, trong khi khóe mắt trái liếc thấy Katou đã di chuyển đến cạnh mình!
"Ôi...!"
Hiểu Huỳnh và Mai Linh đồng thanh hét lên!
Nhìn thấy cú đá hụt của Bách Thảo, Katou tức thì phản kích, tung chân nhằm ngực trái Bách Thảo đá tới...
"Bịch...!"
Âm thanh nặng nề vang lên trong nhà thi đấu!
"Bách Thảo ..."
Kinh hãi bịt mắt, Hiểu Huỳnh suýt khóc, đến khi Mai Linh đẩy vai cô, nói: "Không sao, không sao! Katou không đá trúng Bách Thảo, không được điểm!"
"Hả!"
Không thể, rõ ràng vừa rồi Bách Thảo không có cơhội phản kích, chỉ có thể mặc cho G. Katou đánh lén! Hiểu Huỳnh thấp thỏm, nghi ngờ nhìn màn hình chỉ sợ Mai Linh đánh lừa.
4:0
Tỷ số không đổi.
Bên cạnh sàn đấu, Kim Mẫn Châu thầm ôn lạicảnh vừa rồi...
Chính lúc Katou không chỉ tránh được cú xoáy gió vọt lên đá cú thứ nhất của Bách Thảo, mà còn vòng về bên cạnh Bách Thảo, nhằm đá vào ngực trái cô. Cơ thể Bách Thảo ở trên không vốn đã mất đà, lại có thể dựa vào thế xoáy của chân phải, ngang nhiên xoay người trên không, chân phải tung đúng lúc, đón cú tấn công của Katou!
Đó là sức mạnh thế nào...
Trong tình huống như thế, mà có thể xoay người trên không, đón đòn tấn công của đối phương.
Kim Mẫn Châu rùng mình.
Nhìn hai đối thủ đều loạng choạng lùi về sau cú giao đòn trực tiếp, sắc mặt Kim mỗi lúc một sa sầm.
Trên khán đài, tiếng hoan hô lại ào lên, chấn động nhà thi đấu!
Mặc dù pha phối hợp vừa rồi rất đáng tiếc. Và Katou không phản kích thành công, nên tỷ số vẫn là 4:0, Katou vẫn dẫn trước khá xa!
Trên nệm đấu màu xanh.
Ngực phập phồng, cơn đau kịch phát từ chân phải lan ra, Bách Thảo nghiến răng nhẫn nhịn. Cô biết, trong cú va đập chính diện vừa rồi, tấn công của Katou đã có sự chuẩn bị, còn cô phòng thủ vội vàng, chân phải chịu lực rất nặng.
Nhìn Katou.
Hai mắt vẫn trầm tĩnh, không kiêu, không nôn nóng, giống như không có bất kỳ khiếm khuyết nào. Mà pha giao chiến vừa rồi, có thể nhận ra Katou đã thấu hiểu cô, chuẩn bị rất kỹ đối phó với cô. Toàn phong tam liên đả của cô thường sử dụng trong thi đấu trước đầy, chưa bao giờ thất bại.
Bây giờ...
Rốt cuộc cô phải làm gì?
Hoang mạng đứng trên nệm đấu, bên tai là làn sóng âm thanh cổ vũ cho Katou dội lên dồn dập, còn cô, dù tìm kiếm cũng không thấy bóng dáng lạnh lùng đó ở đâu. Nhược Bạch sư huynh...
Nhược Bạch sư huynh, huynh ở đâu...?
***
Sáng mùa thu, nắng vẫn hơi gắt.
Trên tay là chiếc kẹp tóc hình trái dâu tây mới tìm thấy, đang đi trên đường phố xa lạ của nước Nhật, Nhược Bạch khom người, ho thúc từng cơn. Nắng oi nóng khiến toàn thân đẫm mồ hôi, trong người lại ớn lạnh như vừa ngã xuống hố băng.
"Người khó chịu sao?"
Một người qua đường lo lắng hỏi anh.
Cố đứng thẳng người, trong ánh mắt người qua đường, Nhược Bạch từ từ hé bàn tay ướt đẫm mồ hôi, chiếc kẹp tóc hình trái dâu tây đỏ ối long lanh dưới ánh nắng thu, đẹp như một giấc mơ. Anh trầm tư ngắm nhìn, đến khi cơn ho trong ngực lại dội lên.
Ngẩng đầu, nhìn nhà thi đấu phía xa mà cuối cùng anh đã trở về được.
Không biết...
Bây giờ Bách Thảo thế nào...
Anh hy vọng cho dù không có anh ở bên, Bách Thảo cũng có thể trụ qua trận đấu này. Mỗi trận đấu, cuối cùng vẫn do chính tuyển thủ quyết định, anh hy vọng, dù trên sân có vạn người, dù chỉ một mình đơn phương độc mã, cô cũng có thể đánh thắng đối thủ và giành thắng lợi!
Cơn ho kịch phát khiến ngực anh nhói đau.
Nhà thi đấu phía xa hiện ra chập chờn trong ánh sáng, mồ hôi thấm lưng, anh nặng nề đứng thẳng người, bước từng bước về phía trước.
Anh còn có thể ở bên cô bao lâu nữa?
Nếu có ngày...
Anh không thể cùng cô luyện tập, không thể đưa cô đi thi đấu...
Anh mong cho dù ngày đó cuối cùng sẽ đến, cô cũng có thể dựa vào sức mạnh của mình để giành chiến thắng.
Không khí oi bức khó chịu.
Cơn ho trong ngực cơ hồ không thể kiềm chế, trán vã mồ hôi, Nhược Bạch lại oằn người ho. Lát sau, anh vào một hiệu thuốc bên đường, mua lọ bổ phế giảm ho. Ra khỏi hiệu thuốc, lại làm như sáng sớm trước lúc trở về khách sạn, anh ngửa cổ uống hết lọ thuốc!
**
Trong nhà thi đấu.
"Bây giờ ngay cả toàn phong tam liên đả cũng vô hiệu..."
Phóng viên Lưu cửa tờ thể thao Hoa Nam bắt đầu thất vọng. Anh vẫn hy vọng nước nhà có thể xuất hiện một nữ tuyển thủ Taekwondo ưu tú, so tài với huyền thoại nữ tông sư Lý Ân Tú của Hàn Quốc.
"Hiệp hai sắp hết, vẫn bị dẫn bốn điểm."
Phóng viên Đới thở dài.
Chưa ghi được điểm nào, đây là cuộc thi đấu quốc tế chính thức, lẽ nào Bách Thảo bị loại bởi thành tích thảm hại không ghi được điểm nào hay sao?
"Xem ra Katou đã bỏ không ít công sức tìm hiểu Bách Thảo", trong quán internet, tâm tư Diệc Phong cành lúc cành nặng nề, "Rõ ràng Katou đã dày công luyện tập để đối phó với toàn phong tam liên đả của Bách Thảo, nếu không, sao có thể ứng phó nhanh như vậy, hơn nữa đều bắt rất chuẩn thời cơ và góc độ phản kích".
"Vậy làm thế nào..."
Hiểu Huỳnh như ngồi trên chảo nóng, vốn tưởng thắng lợi trong tầm tay, vậy mà trận này sao lại khó khăn như thế!
"Hiệp hai sắp kết thúc", Mai Linh than thở, "Bách Thảo vẫn bị dẫn bốn điểm, Katou xem ra vẫn kiên trì đến cùng, lẽ nào.... lẽ nào...."
Trong phòng nghỉ của bệnh viện.
Sơ Nguyên vừa đi kiểm tra các phòng bệnh trở về, cũng nhìn thấy pha giao đấu vừa rồi của Bách Thảo và Katou truyền trực tiếp qua mạng. Nhìn thấy Bách Thảo thất thần đứng bên nệm đấu màu xanh, lòng anh se lại.
Một tuyển thủ Taekwondo ưu tú, nếu có tuyệt chiêu hạ gục đối thủ giành chiến thắng đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu quá ỷ lại vào tuyệt chiêu đó, một khi bị đối thủ phá giải sẽ lập tức trở nên bị động hoang mang.
Dưới ánh đèn của nhà thi đấu.
Đầu Bách Thảo cơ hồ trở nên trống rỗng, cô điều chỉnh nhịp chân và khoảng cách thích hợp với Katou. Cô không dám chủ động tấn công, mà thực ra cũng không biết nên tấn công thế nào, còn Katou cũng không ra đòn, hình như đang thi gan với cô. Thời gian từng giây trôi qua.
4:0
Nếu tiếp tục cục diện trì trệ này, thất bại tất yếu đang chờ cô phía trước, đột nhiên cảm thấy dây là trận đấu khó khăn nhất từ trước đến giờ. Trước đây, dù thảm bại trước Đình Nghi, cô cũng thục mạng xông tới, dốc toàn bộ sức lực, đánh tới tấp, tấn công liên hồi. còn bây giờ, dường như tứ chi bị trói chặt, cả người bị bó kín, không biết làm thế nào! Nếu Nhược Bạch sư huynh ở đây...
"Hây...!"
Nghĩ đến Nhược Bạch, sức mạnh bỗng như quay về! Cho dù thất bại cũng không thể thất bại một cách ngô nghê như thế! Cô phải tấn công! Phá giọng hét lên, Bách Thảo nắm chặt nắm đấm, cuộn người vọt lên, nhằm đầu Katou đạp thẳng...
Tiếng hét như sấm động!
Chấn động khán giả toàn sân, mẹ Katou ngồi trên ghế dành cho quan khách hoảng hốt nắm chặt tay cha Katou!
Trong phòng nghỉ bệnh viện.
Chăm chú nhìn màn hình, Sơ Nguyên cau mày. Tấn công như thế quá khinh xuất, Katou rõ ràng đã có chuẩn bị, Bách Thảokhông nên vì nôn nóng muốn gỡ điểm mà bỏ qua quy tắc.
Cơ thể dừng trên không....
Ánh sáng trước mặt lóe qua, Bách Thảo nhìn thấy Katou đầu hơi ngửa ra sau. Trong tích tắc nhanh như ánh chớp, Katou đã sẵn sàng tư thế quay người đá hậu! Còn cô ra chân đá theo lối cũ, cơ thể rơi xuống không thể khống chế, dường như sắp rơi vào phạm vi tấn công của Katou...
Lòng trống rống hoang mang.
Nhìn khắp khán giả ngồi kín xung quanh khán đài, dường như cô có thể nhìn thấy bóng đen của sự thất bại ở phía trước, cơ thể rơi xuống, cơ hồ thực nhanh nhưng cũng chầm chậm như thước phim quay chậm, chỉ trừ bóng người quen thuộc lạnh lùng bên rìa sàn đấu...
Đột nhiên chấn động!
Ngón chân vừa chạm đất, trong tiếng gió rít ào tới từ cú xoay người đá hậu của Katou, Bách Thảo bàng hoàng đưa mắt tìm kiếm bóng dáng vừa rồi cơ hồ cô nhìn thấy... Bên dưới mép sàn thi đấu....
Bóng dáng quen thuộc của Nhược Bạch...
Cuối cùng đã trở về...
"Đỡ đòn...!"
Trong tiếng hoan hô như sấm dậy của khán giả toàn sân, mệnh lệnh lạnh lùng nghiêm khắc vang lên khiến Bách Thảo tỉnh hẳn! Não vẫn chưa kịp phản ứng, nhưng âm thanh đó dường như có thể điểu khiển cô. Khi luồng gió theo chân của Katou như xé tầngkhông thốc tới, cánh tay trái cô nhấc lên một cách vô thức...
Gượng gạo...
Đỡ.
"Phịch...!"
Tiếng động mạnh như muốn đạp tung cánh tay bùn nổ trong nhà thi đấu!
Nhìn thấy Katou một lần nữa không thểghi điểm, khán giả ào lên xuýt xoa.
Cánh tay trái tê dại.
Nhưng lòng Bách Thảo rộn vui, cô không nghe thấy trọng tài nói gì, cũng không bận tâm cú tấn công vừa rồi thất bại. Cô ngoái đầu, ánh mắt không rời Nhược Bạch! Nhược Bạch sư huynh đã trở về! Nhược Bạch sư huynh đã trở về! Huynh ấy đã trở về!
Trên đồng hồ điện tử chỉ còn sáu giây là hết hiệp hai, Nhược Bạch đứng bên rìa sàn đấu, mặt như phủ sương lạnh, nhắc nhở Bách Thảo đang phân tâm!
"Tuýt...!"
Cuối cùng cũng duy trì đến hết hiệp, Bách Thảo tập tễnh đi thật nhanh về chỗ nghỉ bên cạnh sàn đấu. Thấy Nhược Bạch đứng ở đó, nỗi xúc động trong ngực khiến cổ họng nóng ran, cô reo lên:
" Nhược Bạch sư huynh! Huynh..."
"Chân làm sao?"
Ngắt lời cô, Nhược Bạch nghiêm mặt hỏi. Khi nghe Bách Thảo ngượng nghịu kể lại lúc sắp hết hiệp hai cô sử dụng toàn phong tam liên đả, mặt anh càng sa sầm.
"... Em sẽ không thua!", sợ Nhược Bạch sư huynh sẽ thất vọng về mình, Bách Thảo căng thẳng nói, " Em... em sẽ cố gắng! Hiệp ba nhất định sẽ cố! Em đã nghĩ xong rồi, hiệp ba...".
"Ngồi xuống!"
Nhược Bạch lạnh lùng ra lệnh cho cô.
Chưa nói hết những lời bị vít trong cổ họng, Bách Thảo ngây người ngồi trên ghế. Đưa cho cô chai nước khoáng và khăn mặt, sau đó Nhược Bạch nhanh chóng nhấc hộp cứu thương, lấy ra lọ thuốc xịt, vén ống quần phải của cô, "Xì...! Xì...! Xì...!" phun lên vết bầm trên đó, lại vén ống tay áo cô phun lên mấy chỗ.
Chỗ bị thương đột nhiên mát lạnh.
Không thấy đau nữa.
Bách Thảo ngây người nhìn Nhược Bạch cúi người trước mặt, thấy anh mồ hôi đầm đìa, không nén nổi mà dùng khăn lau cho anh.
Cúi đầu, tay anh hơi dừng.
Bỏ ống xịt vào hộp, khi ngẩng lên, ánh mắt Nhược Bạch vẫn tĩnh lặng, giọng lạnh lùng hỏi:
"Thua bốn điểm, hiệp ba định đánh thế nào?"
"...", sững người giây lát, Bách Thảo lập tức lấy lại dũng khí, "Em sẽ nỗ lực, tìm mọi cơ hội tấn công! Em không tin Kaotu không có nhược điểm!".
"Katou rất hiểu em", giọng thanh lạnh anh nói, "Đặc điểm kĩ thuật của toàn phong tam liên đả, cô ta đã sớm đề phòng, mọi phương thức tấn công em quen dùng, cô ta đều đã chuẩn bị đối phó".
"..."
Bách Thảo sững người. Đúng vậy, trước mặt Katou cô giống như không có bất kì bí mật gì, tất cả đều bị nhìn thấu, biết mình biết người, Katou đã làm được điều đó, còn hiểu biết của cô với Katou chỉ là kinh nghiệm của một lần giao đấu.
Vặn nút chai nước khoáng, Nhược Bạch đợi cô uống xong mấy ngụm,mới từ từ nói:
"Tôi đã có lỗi khi để em quá ỷ lại vào toàn phong tam liên đả, khi nó trở thành ưu thế của em, cũng đồng thời là hạn chế cách đánh của em, bây giờ hãy quên hẳn tam liên đả đi, trở về trạng thái ban đầu!"
"Trạng thái ban đầu?", cô thoáng ngây người.
"Quan sát đối phương!"
"...", cô ngẩn ra nhìn Nhược Bạch.
"Quan sát khởi thể của đối phương, quan sát ý đồ của đối phương, chứ không phải tam liên đả của minh!'', Nhược Bạch nhìn cô nghiêm túc nói, "Không chỉ quan sát bằng mắt, mà phải bằng cả trực giác, không chỉ quan sát động tác sắp triển khai, còn phải phán đoán phản ứng tiếp theo của cô ta, sau đó, đánh bại cô ta!"
"Nhưng..."
Bách Thảo hơi lo. Từ lúc luyện tam liên đả và cách đá xoay người, từ lâu cô đã không rèn kỹ năng quan sát khởi thế của đối thủ.
"Em có thể", cúi nhìn cô, Nhược Bạch chậm rãi nói. ''Em đã luyện ba năm, cơ thể đã hình thành phản xạ trực giác, cho nên hãy tin tưởng vào nó!"
Chỉ còn mười mấy giây là vào hiệp ba.
"Vâng, em biết rồi!"
Mặc dù chưa hoàn toàn hiểu hất những lời của Nhược Bạch, nhưng Bách Thảo trịnh trọng gật đầu. Khi cô quay người chuẩn bị trở lại sàn đấu, Nhược Bạch gọi:
"Đợi đã!"
Tháo mũ bảo vệ màu đỏ trên đầu, Nhược Bạch dùng tay chải mái tóc ngắn dính mồ hôi của cô. Sau đó rút trong túi áo một vật màu đỏ lóng lánh, cài lên mái tóc đen ánh của cô. "Vật may mắn của em", anh nói.
Ngón tay chạm vào chiếc kẹp dâu tây quen thuộc trên tóc, lòng Bách Thảo bỗng như có dòng nhiệt nóng bỏng trào dâng, run run hít một hơi dài, cô ngẩng đầu cười với anh:
"Đúng! Vật may mắn của em!"
Đội lại mũ bảo hiểm cho cô, Nhược Bạch nhẹ nhàng nói: "Đi đi. Bất luận thắng thua, hiệp này phải đánh thật tốt".
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!