Pair of Vintage Old School Fru
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Trạm xe buýt lãng mạn - Trang 3

Full | Lùi trang 2 | Tiếp trang 4

Chương 11

Một buổi chiều tối, Doãn An Nhiên kết thúc công việc, vừa bước vào nhà đã nghe thấy âm thanh vang khắp phòng. Tổng cộng có sáu nam và bốn nữ, cộng thêm Chu Minh Nghĩa nữa là mười một người đang họp, vừa đủ một đội bóng.

Đồng nghiệp của Chu Minh Nghĩa không khỏi nghi hoặc khi nhìn thấy Doãn An Nhiên. Chu Minh Nghĩa vui vẻ giải đáp thắc mắc của mọi người:

- Doãn An Nhiên, em trai tôi.

Bách An Na đoán ngay đây là cậu em sau khi bố anh Chu tái hôn. Chu Minh Nghĩa sớm đã thông báo với phòng thư ký rằng một khi Doãn An Nhiên đến tìm anh thì phải báo ngay lập tức.

Thì ra chính là cậu thanh niên này.

Doãn An Nhiên cười với mọi người.

- Xin đừng hiểu lầm, mẹ tôi tái giá với bố anh ấy, nên chúng tôi trở thành anh em.

Mọi người vỡ lẽ. Bách An Na cố ý quay nhìn Doãn An Nhiên nhiều lần để ghi nhớ gương mặt này.

Cậu thanh niên trước mặt cô khoảng hơn hai mươi tuổi, vẫn còn nét ngây thơ thời niên thiếu, màu da lúa mạch khỏe khoắn, tóc đen thẳng từng sợi được cắt ngắn. Cậu ta có đôi mắt to tròn, ánh mắt mang chút u uất, sống mũi cao, đôi môi hình cánh hoa, tướng mạo thanh tú, thân hình cao ráo, khoảng một mét bảy lăm, dáng người chuẩn, vai rộng eo thon. Không ngờ em trai ông chủ lại đẹp trai đến vậy, vả lại cậu thanh niên này nhìn rất nho nhã. Bách An Na mới đầu còn lo lắng, sợ cậu em kế của ông chủ sẽ cậy thế hiếp người, vậy thì phòng thư ký sẽ rất khó làm việc. Giờ gặp Doãn An Nhiên rồi, cô có ấn tượng rất tốt về cậu.

Sau khi chào hỏi xong, Doãn An Nhiên quay về phòng mình, không dám làm phiền những người đang tham dự cuộc họp. Doãn An Nhiên cảm thấy nhóm người này không giống những người mà cậu từng gặp. Cho dù có tranh luận, họ cũng không to tiếng với nhau.

Cuộc họp kéo dài đến tận một giờ mới kết thúc. Mọi người bắt đầu thu dọn tài liệu.

Doãn An Nhiên hỏi:

- Mọi người có muốn ăn chút gì không?

Thư ký Khải Mễ có chút do dự.

- Tôi sợ béo.

Kế toán mới đẩy cô ta một cái.

- Không ăn thì làm gì có sức chứ.

Doãn An Nhiên hỏi:

- Tôi sẽ chuẩn bị một ít trái cây, mọi người thấy thế nào?

Phái nữ vui vẻ liên tục nói cảm ơn. Chu Minh Nghĩa vỗ nhẹ lên vai Doãn An Nhiên.

- Cảm ơn. – Sau đó anh ra ngoài. – Tôi phải rửa mặt cái đã.

Doãn An Nhiên trong bếp chuẩn bị trái cây, đồng thời làm luôn ba cái sandwich, trong tủ lạnh còn hộp cá ngừ, bỏ vào lò vi sóng một lát là có thể ăn ngay. Ai nấy đều than đói khi ngửi thấy mùi thơm. Doãn An Nhiên cười, nhóm người này đúng là làm việc đến quên mình. Trong lúc ngồi không đợi thức ăn, mọi người mới bắt đầu trò chuyện. Khải Mễ hỏi:

- Thì ra anh Chu ở nơi như thế này.

- Biệt thự độc lập không thích hợp với anh ấy.

- Cách bày trí rất có phong cách. – Xem ra có người mới đến đây lần đầu tiên.

Doãn An Nhiên mang thức ăn lên, Bách An Na giới thiệu đơn giản với cậu:

- Tôi và Lưu Ký là thư ký của anh Chu, Khải Mễ và Tiểu Tô cũng là thư ký, đây này là kế toán, kiểm toán, luật sư, đây là người phụ trách đánh giá tài sản. Tạm thời chúng tôi là một tổ cùng thực hiện công việc.

Người phụ trách đánh giá tài sản cười, nói:

- Chúng tôi đều là cấp dưới của anh Chu.

Doãn An Nhiên vừa đi chuẩn bị thức uống, vừa nghe họ nói chuyện.

- Về nhà tôi thật sự phải đánh một giấc, tôi không gắng được nữa.

- Hai giờ chiều mai cậu hẵng đến công ty. Tôi không sao, tôi có thể đi làm đúng giờ, cứ để tôi chống đỡ trước. – Giọng điệu nghe cứ như đang đánh giặc.

- Ngày mai tôi có thể nghỉ một ngày, ngày mốt mới đi trực sau. Có việc gì gấp cứ tìm tôi là được.

- Anh Chu đâu rồi?

- Tám giờ rưỡi sáng mai anh ấy định sẽ xuất hiện ở công ty.

- Người sắt!

- Nghe nói lúc mới lập nghiệp anh ấy còn đáng sợ hơn, không ngủ không nghỉ theo dõi sự tăng giảm của thị trường chứng khoán, kỉ lục cao nhất là giúp khách hàng đầu tư thu về ba trăm bốn mươi phần trăm chỉ trong một năm.

- Anh Chu đúng là nhân tài trong giới kinh doanh, nhãn quang rất chuẩn xác.

- Nghe nói anh ấy có tác phong bảo thủ, khi không đủ sức cạnh tranh, xác suất nguy hiểm cao, anh ấy sẽ đề nghị khách hàng dừng lại. Đầu tư vốn dĩ phải mạo hiểm, mạo hiểm càng lớn lợi ích thu về càng cao, giới đầu tư có rất nhiều người không thích anh ấy.

- Nhưng đâu ai muốn mười triệu còn hai trăm nghìn chứ.

- Đáng sợ đến vậy sao?

- Có trường hợp còn thê thảm hơn, nhảy lầu thật đó. Một con sóng chứng khoán ập đến, không biết đánh chìm bao nhiêu chiếc thuyền lớn, một nhóm người xuất sắc ngã xuống, sau khi thị trường hồi phục, đứng lên là một nhóm khác.

Giọng nữ đột nhiên vang lên:

- Á, khuya như vậy rồi, không biết có bắt xe được không.

- Yên tâm, hai chiếc xe của công ty sẽ đến đây, một đi về hướng Đông, một đi về hướng Tây, đảm bảo đưa mọi người về đến trước cửa nhà.

- Vậy thì tốt quá rồi, tôi sợ nhất là nửa đêm về nhà một mình, tài xế sợ tôi, tôi sợ tài xế.

- Các cô là phụ nữ còn đỡ, chúng tôi có lúc còn bị từ chối cho lên xe nữa kìa. – Giọng nam nói.

- Hay là mua xe?

- Mua rồi khó nuôi, khác nào đào một cái động không đáy chứ, phải thận trọng một chút.

- Về mặt này thì anh Chu đúng là chu đáo, mỗi lần họp hay tăng ca, anh ấy đều cho xe công ty chở nhân viên về nhà. Anh ấy chu đáo như vậy, lại còn rất khẳng khái, tiếc là tôi không cùng tổ với mấy cô, nghe Ngải Lị nói, nếu quý nào làm việc vất vả, nhất định sẽ có tiền thưởng, công sức bỏ ra chắc chắn sẽ được bù đắp xứng đáng.

- Đúng vậy, cách làm việc của anh ấy không có gì đáng để phàn nàn.

- Bữa sau chúng ta sẽ cùng ăn uống, nếu muốn ăn món gì thì báo trước với tôi. – Là giọng của Bách An Na.

Cánh đàn ông vui mừng hò reo.

- Ă món Nhật Bản đi, tôi muốn uống rượu gạo kèm sushi.

- Tôi muốn ăn thịt nướng.

- Lần này lại không sợ béo rồi.

- Cố gắng như vậy, ăn thịt cũng đúng thôi.

- Nhà hàng tổng hợp này được đó.

- Tôi sẽ đi chuẩn bị, ai còn ý kiến gì thì gửi mail cho tôi. Thời gian dự kiến là cuối tuần nay, tôi sẽ nhắc mọi người.

Doãn An Nhiên mang thức uống lên, ai nấy chọn thứ mình thích rồi uống ừng ực. Chu Minh Nghĩa bước ra, cầm ly nước lên uống, rồi nói với mọi người:

- Mọi người về nhà đi, tài xế đang đợi dưới lầu. Tám giờ rưỡi sáng mai, ai không đến công ty được thì nhớ báo lại với phòng nhân sự, tôi muốn biết các bạn có về nhà an toàn không.

Mọi người thu dọn tài liệu xong, chào tạm biệt rồi bước ra về. Căn nhà lại trở nên yên ắng.

Chương 12

Chu Minh Nghĩa mở nửa cánh cửa sổ lớn trong phòng sách cho thoáng, vừa uống nước vừa ngồi trước máy tính trầm tư suy nghĩ điều gì đó. Nghĩ một hồi, anh đưa tay lấy hộp thuốc trong ngăn kéo ra. Tiếng bật lửa vang lên, anh hút một vài hơi, kê khuỷu tay ra sau ghế, lại bắt đầu trầm tư.

Doãn An Nhiên đứng trước cửa phòng nhìn Chu Minh Nghĩa hồi lâu, ánh đèn chiếu sáng nửa gương mặt góc cạnh cương nghị, như một bức tượng điêu khắc, điếu thuốc giữa hai ngón tay càng làm tăng vẻ nam tính của anh. Tuy chỉ mới ba mươi mốt tuổi, vẻ ngoài cũng rất trẻ trung, nhưng Chu Minh Nghĩa đã là người đàn ông trưởng thành đúng nghĩa, một trụ cột tinh anh của xã hội. Hình như cảm giác được gì đó, Chu Minh Nghĩa quay đầu về hướng Doãn An Nhiên. Ánh mắt sâu thẳm màu nâu trong như thủy tinh khói tan chảy, sáng lấp lánh, sâu tựa biển, tựa hồ như có thể nhìn thấu tất cả, nhìn thấy cả tâm hồn người.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Chu Minh Nghĩa, Doãn An Nhiên như trúng phải bùa ngải, đứng im như trời trồng.

- Có chuyện gì sao?

- Anh hút thuốc à? – Doãn An Nhiên biết Chu Minh Nghĩa xưa nay rất chú ý chuyện bảo vệ môi trường.

Nhìn tay phải của mình, Chu Minh Nghĩa mỉm cười.

- Thi thoảng. Sao thế?

Doãn An Nhiên như choàng tỉnh, huơ huơ đôi dép bệt trong tay. Chu Minh Nghĩa cũng như chợt tỉnh cúi đầu nhìn lại mình.

- À, chỉ nhớ nhắc họ đổi giày, bản thân mình lại quên khuấy đi.

Doãn An Nhiên bước vào phòng, ngồi xổm dưới chân Chu Minh Nghĩa, giúp anh thay đôi giày da đang mang, rồi đi đôi dép bệt vào, sau đó mang theo giày da rời khỏi phòng. Chu Minh Nghĩa nhìn xuống đôi chân vừa được thay mới, nét mặt ngẫm nghĩ, phải một hồi lâu mới lấy lại cảm xúc làm việc.

Cuối tuần, Chu Minh Nghĩa sắp xếp một bữa tiệc nhỏ dành cho tổ mình. Cả nhóm tạm quên công việc đang làm, cùng ngồi ăn uống trò chuyện trong gian phòng của nhà hàng, không khí cực kỳ vui vẻ. Tàn tiệc, Chu Minh Nghĩa còn đặc biệt chuẩn bị những món quà nhỏ dành tặng những nhân viên vất vả trong thời gian gầy đây. Ngồi trên chiếc xe đưa đón được chuẩn bị sẳn, Khải Mễ nói với Tiểu Tô:

- Nếu làm việc cực khổ mà nhận được phần thưởng như vậy, có mệt hơn cũng đáng.

- Anh Chu có bạn gái chưa? Anh ấy chu đáo như vậy, ai được làm bạn gái anh ta đúng là co phước.

- Còn thu nhập của anh ấy nữa chứ, đúng là văn võ song toàn.

Bách An Na nhẹ giọng nói với các đồng nghiệp nữ:

- Anh ấy rất giữ khoảng cách trong quan hệ ngoại giao với các quản lý cấp cao của ngân hàng lớn.

- Anh ấy chắc chắn ứng xử rất chuẩn mực.

- Nói đúng ra thì anh ấy thật sự đặt hết tâmrí vào công việc, thật sự không có thời gian ở bên bạn gái. – Bách An Na dùng hai lần “thật sự” để nhấn mạnh tính chân thật của câu nói.

- Chính vì vậy mới hấp dẫn chứ, nếu đổi lại là tôi, tôi cũng không để tâm, đàn ông là phải có chí làm ăn.

Tiểu Tô nửa tỉnh nửa say cười khúc khích.

- Tôi còn tưởng em trai anh ta là vợ anh ta nữa kìa.

Bách An Na đẩy nhẹ Tiểu Tô.

- Đừng ăn nói lung tung, nói sau lưng ông chủ là đã sai rồi.

- Thật ra cũng rất xứng đôi mà, cậu em đó đúng là đẹp trai, lại rất dễ thương.

- Được rồi được rồi, đừng nhắc nữa.

Doãn An Nhiên cũng có kế hoạch riêng. Đến kỳ nghỉ của mình, Lý Thắng Bình hẹn cậu đi hát karaoke, còn có các đồng nghiệp khác và bạn bè của họ. Một nhóm thanh niên hát hò nhảy múa tưng bừng trong phòng. Trong đó có một người có vẻ giàu có, mắt cao tận trán, nói chuyện hành sự đều không coi ai ra gì. Bởi vì anh ta là người trả tiền nên những người khác cũng không nói gì.

Doãn An Nhiên âm thầm quan sát, tự nhiên thấy tức giận. Có gì ghê gớm chứ, nếu đổi lại là Chu Minh Nghĩa, không biết mọi người sẽ vui vẻ đến cỡ nào. Một trong những đặc điểm lớn nhất của Chu Minh Nghĩa chính là bất kể ai trả tiền, trong cuộc vui chủ khách như nhau, chi và nhận đều chơi hết mình, không ai bận tâm ai là người mói hầu bao.

Giữa cuộc trò chuyện, vị công tử nhà giàu khi lại khoe khoang.

- Nhà tôi ở khu Tây thành phố, lầu hai mươi bảy, tầm nhìn rất tốt.

- Vậy chắc là rất đắt.

- Bình thường thôi, chỉ hai mươi mấy triệu. – Nét mặt người nói cực kỳ kiêu ngạo.

Doãn An Nhiên nghĩ, chỉ hai mươi mấy triệu thôi mà, có gì đáng đem ra nói chứ, một căn biệt thự ở khu Bán Sơn và vịnh Nước Cạn đều đến hàng trăm triệu. Lý Thắng Bình có chút bất mãn, xì xầm với Doãn An Nhiên:

- Có gì chứ, hai mươi mấy triệu thì làm gì có biển mà ngắm.

Doãn An Nhiên bất giác nghĩ ngợi, trong nhà Chu Minh Nghĩa, cả nhà bếp, phòng tắm đều có thể nhìn thấy biển.

Lý Thắng Bình rất có thiện cảm với một cô gái trong số các cô mà cậu công tử kia dẫn theo, nên bắt chuyện không ngừng nghỉ. Tuy có người đẹp bên cạnh, nhưng cậu công tử kia hình như chút bất mãn với hành động của Lý Thắng Bình, có vẻ đang ghen, nói một hồi giọng điệu của cậu ta có chút nóng nảy. Nói sâu vào đề tài vừa được nhắc đến, cậu công tử kia chỉ trích một câu:

- Tầng lớp bình dân các anh thì biết cái gì?

- Tầng lớp bình dân thì sau chứ? – Vương Hiểu Phân nhịn không được nên lên tiếng bênh vực Lý Thắng Bình.

Doãn An Nhiên cũng nổi nóng trước lời ăn tiếng nói của cậu công tử kia, cậu tức đến đỏ hết cả mặt.

- Các người không biết cái gì hết, các người không có bác sĩ riêng, không có luật sư riêng, không biết ra biển chơi, chỉ biết ngâm mình trong vịnh Nước Cạn mà thôi.

Cậu công tử kia lại nói:

- Chứng khoán thành phố này mới là đặc sản, chứ không phải hải sản đâu.

Lý Thắng Bình bị chọc giận, đỏ mặt tía tai, mấy người bạn đi chung cũng có chút bất mãn. Doãn An Nhiên tuổi trẻ háo thắng, muốn ra mặt dùm bạn.

- Chúng tôi không biết cách chơi, nhưng đầu tư kinh doanh thì có biết đôi chút.

Cậu công tư kia trợn mắt.

- Tiền thì không có mà muốn đầu tư, đầu tư cái đầu cậu đó, một cơn sóng đến là cậu sẽ mất sạch.

- Ít tiền có cách của ít tiền, chỉ cần mua được quỹ đáng tin thì sẽ thu được lợi ích ổn đỉnh. – Doãn An Nhiên nói lại câu nói của Chu Minh Nghĩa.

- Ha, vậy cố vấn đầu tư của cậu là ai? – Cậu công tử kia khinh thường hỏi.

Doãn An Nhiên chỉ đợi mỗi câu này, cậu ưỡn thẳng người trả lời:

- Chu Minh Nghĩa.

Nghe đến cái tên này, cậu công tử kia giật nảy mình.

- Cái gì?

- Chu Minh Nghĩa, anh nghe qua chưa?

Cậu công tử kia ngồi dậy.

- Lừa ai chứ! Chu Minh Nghĩa, mặt mũi Chu Minh Nghĩa ra sao cậu có biết không? Anh ta chưa bao giờ nhận lời phỏng vấn chụp hình. Chu Minh Nghĩa, chưa đến tám chữ số mà đòi Chu Minh Nghĩa phân tích hướng đầu tư cho cậu sao, hứ.

Lý Thắng Bình kéo tay Doãn An Nhiên.

- Đừng nói nữa.

Doãn An Nhiên nhìn thẳng cậu công tử kia.

- Tôi không lừa anh đâu, cố vấn đầu tư của tôi đúng là Chu Minh Nghĩa.

Mấy cô ái bắt đầu bàn tán xôn xao.

- Chu Minh Nghĩa, nghe nói anh ta rất đẹp trai, còn hơn cả ngôi sao người mẫu.

- Rất biết cách đầu tư, đó là một nhân tài trong giới đầu tư của thành phố.

- Hình như chỉ mới ba mươi.

Cậu công tử kia rõ ràng không tin những gì Doãn An Nhiên nói, cố ý muốn xem Doãn An Nhiên trở thành trò cười cho mọi người. Cậu ta đứng dậy, nhìn xuống Doãn An Nhiên, nói với giọng điệu như ra lệnh:

- Nếu đó là cố vấn đầu tư của cậu, vậy có thể gặp anh ta không?

Doãn An Nhiên cũng không dám chắc chắn liệu Chu Minh Nghĩa có đồng ý gặp cậu hay không, nhưng đã phóng lao thì đành phải theo lao.

- Có gì khó chứ, anh sẽ được gặp ngay bây giờ.

Nói đoạn cậu lại nhìn đồng hồ, hai giờ chiều, Chu Minh Nghĩa nhất định đang ở công ty, không họp thì cũng đang bận việc. Nếu trò chơi đã bắt đầu rồi thì buộc phải tiếp tục. Ngoài đương sự ra, những người còn lại ngồi lên xe taxi đều mang tâm thái coi cho vui, hoặc thấp thỏm không yên, hoặc căng thẳng hoặc chờ đợi.

Chương 14

Doãn An Nhiên ngước nhìn tòa nhà cao chọc trời. Chứng khoán Vạn Khải chiếm từ lầu một đến lầu bảy tòa nhà, hôm nay là thứ hai, phòng giao dịch chứng khoán chật kín cả người. Cậu công tử cười hỏi:

- Cậu biết cửa chính ở đâu không?

Doãn An Nhiên trừng mắt nhìn, bấm bụng bước vào. Nhân viên phòng tiếp khách nhìn nhóm thanh niên ăn mặc thoải mái bằng ánh mắt nghi hoặc, nhưng vẫn giữ nụ cười ngọt ngào hỏi:

- Xin hỏi các anh tìm ai? – Bụng nghĩ những người này phải chăng tưởng nhầm công ty chứng khoán là khu vui chơi.

- Chúng tôi muốn gặp Chu Minh Nghĩa.

Mấy cô gái trong phòng tiếp khách cười.

- Anh Chu, nếu không hẹn trước thì không thể gặp được.

Doãn An Nhiên bước lên phía trước một bước, hất hàm nói:

- Tôi là Doãn An Nhiên. Xin hãy thông báo với anh ta là tôi đếm tìm. – Lúc này Doãn An Nhiên cố tỏ ra bình tĩnh, giọng nói hơi run.

Mấy cô nhân viên vừa nghe đến cái tên này, tiếng cười vội tắt, một trong số đó lập tức cầm lấy điện thoại.

- Phòng tiếp khách, có anh Doãn An Nhiên tìm anh Chu.

- Anh Doãn, mời đi bên này. – Đặt điện thoại xuống, cô nhân viên nọ bước ra, dẫn cả đoàn người Doãn An Nhiên đi vào thang máy chuyên dụng.

Những người khác vừa đi vừa quan sát xung quanh.

Quả thật, quả thật đã lên đến văn phòng trong Chứng khoán Vạn Khải, ngay cả cậu công tử kia cũng bắt đầu thấy nghi hoặc. Đến lầu bảy, cách bày trí hoàn toàn khác hẳn, thảm đắt tiền và thiết bị trong văn phòng tuy đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ xa hoa. Bách An Na nhận được điện thoại nên vội ra đón từ sớm.

- Mọi người đi hướng này. – Cô dẫn đoàn người vào một phòng họp.

Cúi chào Doãn An Nhiên, Bách An Na nói:

- Xin lỗi, anh Chu đang họp với nhân viên ngân hàng, nếu cách anh muốn gặp anh ấy, e là phải đợi hơn hai mươi phút.

- Ừm, tôi… - Doãn An Nhiên ngập ngừng không biết phải nói gì, bắt đầu hối hận về hành động ấu trĩ và bồng bột của mình.

Bách An Na mỉm cười.

- Anh Chu đã căn dặn từ trước, nếu anh Doãn đến tìm anh ấy, chúng tôi phải thông báo ngay lập tức.

Doãn An Nhiên cảm động, Chu Minh Nghĩa hoàn toàn không coi cậu là người ngoài. Hình như anh sớm đã dự tính trước sẽ có ngày này.

- Cũng không có việc gì quan trọng, chỉ là… chỉ là tôi muốn biết cách đánh giá của anh ấy về hướng đi của quỠđầu tư trong ba tháng tới. – Doãn An Nhiên cẩn thận phát âm sao cho không bị cắn phải lưỡi.

Bách An Na cười.

- Tôi biết rồi, xin đợi trong giây lát. Trà chiều của công ty chúng tôi rất nổi tiếng. Xin mời dùng thử, tôi sẽ đi chuẩn bị.

Nói rồi cô cúi chào, sau đó bước ra khỏi phòng.

- Cô ấy có phải là thư ký không?

- Phải. – Doãn An Nhiên trả lời. – Chu Minh Nghĩa có hai thư ký riêng, còn một người nữa là nam, tên Lưu Ký.

Cậu công tử kìa nhìn xung quanh, bất giác lên tiếng:

- Đây là sự thật, đây là sự thật sao?

Lý Thắng Bình nhịn không được chế giễu.

- Không, anh đang nằm mơ giữa ban ngày đó.

Vương Hiểu Phân kéo tay áo Doãn An Nhiên.

- An Nhiên, tôi thật sư phải coi anh là thần tượng rồi đó, anh bắt đầu đầu tư từ khi nào vậy?

Doãn An Nhiên cố gắng giữ giọng đều đều.

- Phục vụ nhân dân thành phố là bổn phận của nhân viên phân tích đầu tư. – Đây là nguyên văn của Chu Minh Nghĩa.

Lát sau, có người đẩy xe mang trà và bánh lên. Nỗi bực tức của cậu công tử bỗng chốt bay đi đâu mất, bắt đầu lại gần Doãn An Nhiên.

- Bố cậu làm nghề gì vậy?

- Tôi không biết, bố mẹ tôi ly hôn từ lâu rồi, tôi sống trong gia đình đơn thân.

- Mẹ cậusao?

- Mẹ tôi là y tá, bà đã nghỉ hưu rồi.

- Vậy cậu…

Doãn An Nhiên trừng mắt nhìn anh ta, đẩy cánh tay anh ta ra.

- Tầng lớp bình dân không biết gì hết, vì vậy mới tin tưởng giám đốc quản lý quỹ.

Cậu công tử kia mặt đỏ như gấc không biết nói gì.

Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, cửa mở ra ngay sau đó, Chu Minh Nghĩa bước vào. Đây là lần đầu tiên những người khác tận mắt nhìn thấy một trong những nhân vật truyền kỳ của thành phố này. Chu Minh Nghĩa mặc bộ vest màu xám sẫm, một tay đút túi quần, nục cười tươi rói như mặt trời, gương mặt điển trai, tư thái ung dung thoải mái.

- An Nhiên, tìm anh có chuyện gì sao? – Chu Minh Nghĩa nói bằng giọng thân thiết.

Nụ cười, giọng điệu, dáng dấp của Chu Minh Nghĩa khiến Doãn An Nhiên cảm thấy anh không hề coi cậu là người ngoài, thứ cảm giác gần gũi này không chỉ bởi vì họ là anh em theo pháp luật, mà còn bởi vì họ đã quan tâm lẫn nhau kể từ khi quen biết. Doãn An Nhiên đột nhiên cảm thấy rất ấm áp. Tuổi đời của cậu còn nhỏ, lại làm paparazzi, số lần bị ghẻ lạnh nhiều không đếm xuể, vậy mà người trước mặt lại dịu dàng, đối xử bình đẳng với cậu như vậy.

Mấy cô gái đi cùng cậu công tử kia nhìn thấy Chu Minh Nghĩa liền hét lên như gặp được ngôi sao, chỉ thiếu điều xông vào ôm chầm lấy thần tượng. Chu Minh Nghĩa từ tốn bước đến và ngồi xuống trước mặt mọi người.

- An Nhiên, có phải cậu muốn biết hướng đi của quỹ đầu tư trong ba tháng tới không?

Doãn An Nhiên đỏ mặt.

- Đúng vậy.

Chu Minh Nghĩa cuối xuống, hàng lông mày dài khẽ động đậy, sao đó cười và nói:

- Cá nhân anh đề nghị tạm thời để đó, đừng vội bán ra. Nếu cậu muốn nghe chi tiết hơn e là sẽ mất chút thời gian. Giờ chỗ anh có bản báo cáo phân tích tình hình của thị trường hiện nay, có thể giúp ích cho cậu trong việc tìm hiểu hướng đi của quỹ, có cần anh lấy ra giải thích sơ qua cho cậu không?

Doãn An Nhiên không thể không diễn tiếp vở kịch.

- Cái đó thì không cần, tôi bận lắm. Tôi biết rồi.

Nghe màn đối đáp giữa hai người, những người còn lại suýt rơi cả cằm. Chu Minh Nghĩa nhìn Doãn An Nhiên hồi lâu.

- Còn vấn đề gì nữa không.

- Không, hết rồi, tôi không muốn chiếm dụng quá nhiều thời gian của anh.

Nụ cười trên môi Chu Minh Nghĩa càng rõ ràng, Doãn An Nhiên không dám nhìn thẳng vào ánh mắt ấy.

- An Nhiên, trà có ngon không?

- Ngon lắm.

Chu Minh Nghĩa đứng dậy, nhìn Lý Thắng Bình và Vương Hiểu Phân.

- Hai vị là đồng nghiệp của An Nhiên đúng không?

Lý Thắng Bình gật đầu, còn ánh mắt của Chu Minh Nghĩa làm Vương Hiểu Phân cứng đờ cả người. Có nằm mơ cô cũng không thể ngờ, mình có thể tiếp xúc với nhân vật nổi tiếng trong ngành chứng khoán của thành phố này gần đến vậy, một nhân vật truyền kỳ với tài sản hàng tỷ. Nhân tài trong xã hội như anh không thua kém gì các ngôi sao thần tượng, Chu Minh Nghĩa là rường cột thúc đẩy xã hội tiến bộ và phát triển, thật sự đáng tôn trọng.

- Mong hai vị dạy bảo An Nhiên nhiều hơn. – Chu Minh Nghĩa nói xong lại gật đầu với mọi người. – Tôi còn có việc không thể nán lại đâu.

Chu Minh Nghĩa không hế báo trước mà vòng qua tràng kỷ rồi bước đến, đưa tay xoa mái tóc đen của Doãn An Nhiên, gương mặt hiện lên nụ cười đầy yêu thương, sau đó quay người thong thả bước đi. Doãn An Nhiên sờ lên tóc, đột nhiên có một cảm giác rất mãnh liệt rằng Chu Minh Nghĩa yêu thương cậu như em trai của mình, cách hành xử của anh không khác gì một người anh trai. Doãn An Nhiên đột nhiên có cảm giác rất ngọt ngào.

- Ôi, anh ta… - Cậu công tử kia không thốt nên lời.

Doãn An Nhiên đứng dậy.

- Chúng ta về thôi.

Cuộc gặp mặt như trong mơ đã kết thúc.

Chương 14

Đứng dưới ánh mặt trời, lại ngước đầu lên nhìn logo Chứng khoán Vạn Khải, Doãn An Nhiên thầm ngưỡng mộ. Chu Minh Nghĩa thành công như vậy, được người ta tôn trọng, thân là đàn ông, thật đáng để tự hào.

Hàng tá cô bám dính lấy Doãn An Nhiên.

- Giới thiệu anh ta cho chúng tôi làm quen được không?

Doãn An Nhiên tuyệt nhiên từ chối.

- Không.

- Tại sao? Xin anh đó, giới thiệu chút đi mà, có thể hẹn anh ta ra ngoài chơi được không?

- Anh ta bận lắm, vả lại anh ta chỉ làm quen với nhân viên cấp cao trong ngân hàng mà thôi. – Nghĩ tới những gì mà trong lúc vô tình nghe thấy, Doãn An Nhiên lặp lại đúng y.

Ngẩng cao đầu, Doãn An Nhiên và Lý Thắng Bình cùng Vương Hiểu Phân bỏ đi, để lại đám người kia đứng ngẩn ngơ dưới cái nắng ngoài trời.

- Nói, rốt cuộc là có chuyện gì? - Ở phòng trà, Lý Thắng Bình kẹp cổ Doãn An Nhiên hỏi. – Cậu nói cho rõ ràng đi, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu đâu.

- Đau, đau, đau quá. – Doãn An Nhiên giãy giụa.

- Nói mau, tôi sốt ruột muốn chết đây. – Vương Hiểu Phân hỏi.

- Anh ta, anh ta là con trai đối tượng tái giá của mẹ tôi. – Doãn An Nhiên nói một hơi.

Lý Thắng Bình phải tiêu hóa câu nói của cậu.

- Cũng có nghĩa là người bác Đổng lấy chính là bố của Chu Minh Nghĩa. Tôi nhớ ra rồi, cậu từng nói, đối tượng tái giá của mẹ anh có một người con trai.

- Đúng, chính là anh ta. Tôi cũng không ngờ đó là anh ta, thật đó. – Doãn An Nhiên thẳng thắn.

- Vậy hai người là anh em rồi. – Vương Hiểu Phân nói bằng giọng ngưỡng một.

- Đúng.

- Ôi, dào được mỏ vàng rồi. – Lý Thắng Bình kêu lên.

- Nhỏ tiếng một chút, tôi không muốn người khác biết.

- Tại sao?

Doãn An Nhiên cười gượng gao.

- Tôi và anh ta chẳng có quan hệ máu mủ gì. Tôi họ Doãn anh ta họ Chu, nước giếng không phạm nước sông. Có gì đáng để nói chứ.

- Nhưng coi anh ta thân thiết với cậu chưa kìa.

- Cái đó gọi là lịch sự, tôi đâu thể được nước lấn tới.

- Làm sao anh ta biết tôi là đồng nghiệp của cậu chứ?

- Tôi không biết. Tôi chưa từng nói. Thì đã nói anh ta rất biết nhìn người mà, quan sát và lắng nghe, tôi nghĩ anh ta sẽ nhận ra ngay.

- Lợi hại!

Lý Thắng Bình kẹp cổ Doãn An Nhiên.

- Sau này không thể đắc tội cậu được rồi.

- Không có chuyện đó đâu. Đúng rồi, hai người tuyệt đối không được để người khác biết đó. Hiểu chưa? Tuyệt đối không được nói ra đó. – Doãn An Nhiên dặn kĩ hai đồng nghiệp, chỉ thiếu điều bắt họ phải thề mới thôi.

- Yên tâm, yên tâm đi.

Chu Minh Nghĩa chuẩn bị ra về, Bách An Na nhìn anh, nhẹ giọng hỏi:

- Hôm nay anh Doãn đến… – Chỉ cần nói một nữa, ông chủ nhất định sẽ hiểu.

Chu Minh Nghĩa mỉm cười.

- Tuổi trẻ hiếu thắng. – Chỉ cần nhìn sơ qua là anh hiểu ngay.

- Sau này…

- Không sau, An Nhiên không phải trẻ con. – Chu Minh Nghĩa tin Doãn An Nhiên là người hiểu chuyện, anh rất yên tâm về cậu.

Tối, Doãn An Nhiên chần chừ trước cửa phòng sách của Chu Minh Nghĩa.

- Sao vậu? – Chu Minh Nghĩa ngước qua máy tính trước mặt.

- Hôm nay, chuyện đó, tôi… – Doãn An Nhiên vặn vẹo mấy ngón tay, trề môi, chau mày, không biết nên nói gì. Cậu còn kiên quyết không được công khai mối quan hệ này, kết quả chính cậu dẫn cả đám người đến quấy rầy văn phòng người khác.

Chu Minh Nghĩa cười.

- Phân tích của anh có giúp ích gì cho cậu không?

Doãn An Nhiên trừng mắt nhìn.

- Này!

Chu Minh Nghĩa xua tay.

- Không cần để trong lòng đâu, có thời gian thì ghé uống trà, trà chiều ở công ty anh rất nổi tiếng.

- Anh… anh không tức giận sao?

- Tại sao anh phải tức giận?

- Tôi đã làm phiền đến anh, thời gian của anh quý giá như vậy mà.

Chu Minh Nghĩa ngửa cổ cười.

- Anh nhớ anh từng nói đã không còn làm công việc tính thời gian để thu phí nữa rồi mà.

Doãn An Nhiên càng thấy bất mãn.

- Này, tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó, tôi đang xin lỗi anh mà.

Chu Minh Nghĩa cười. Anh biết hành động hôm nay của Doãn An Nhiên không phải cố ý. Chu Minh Nghĩa nghĩ một hồi rồi nói:

- Giúp anh rót ly nước.

Không lâu sau, Doãn An Nhiên bưng nước lên. Chu Minh Nghĩa đón lấy, đưa tay xoa mái tóc đen mượt như tơ của cậu.

- Khuya rồi, ngủ đi.

Doãn An Nhiên thấy vậy liền biết anh đã hoàn toàn hiểu cho cậu rồi, yên tâm gật đầu, ngoan ngoãn như một chú mèo rời khỏi phòng. Nhìn theo bóng dáng Doãn An Nhiên, đôi mắt Chu Minh Nghĩa ánh lên từng tia sáng.

Chương 15

Cuối tuần, Doãn An Nhiên phải chạy “sô”, chụp hình cho buổi quảng bá nhãn hiệu do một ngôi sao làm người đại diện, chen chúc với rất nhiều đồng nghiệp khác. Hội trường cực kỳ huyên náo, ồn đến mức khiến cậu thấy nhức đầu, chỉ muốn về với khung cửa sổ, với tấm rèm dài chạm đất hướng ra biển. Chụp hình xong, cậu lại vội vàng quay về công ty chế tác, hỗ trợ công tác làm mẫu, đặt tiêu đề sau khi kết thúc công việc cũng đã quá trưa. Doãn An Nhiên lê cơ thể mệt mỏi quay về Hoa Viên Hải Cảnh.

Vừa vào cửa, Doãn An Nhiên liền nhận ra một nhóm người đang họp trong phòng đọc sách. Cậu thầm nghĩ Chu Minh Nghĩa đúng là sức trâu, ngay cả cuối tuần cũng không bỏ qua, tất cả tổ viên đều đến họp với anh.

- Về rồi à? – Chu Minh Nghĩa nghe tiếng động, chưa thấy người đã lên tiếng chào hỏi.

Doãn An Nhiên trả lời lại, biết họ đều đang bàn chuyện công việc nên không dám làm phiền. Cậu về phòng nghỉ ngơi, leo lên giường ngắm biển, tâm trạng phiền muộn mau chóng lắng xuống.

Những người tham gia cuộc họp hết sức nghiêm túc, không có chút động tĩnh gì.

Doãn An Nhiên bất giác nghĩ đến câu nói của ông chủ công ty, trong thành phố này có một đặc điểm rất lớn, chính là một khi hai cánh cửa lớn của phòng họp đóng lại, cho dù bên ngoài mưa gió bão bùng, sóng thần hay lở núi, cuộc họp cũng nhất định phải tiến hành cho xong.

Sắc trời từ từ chuyển sang màu đen, nhóm người trong phòng mới bước ra. Cả đội kéo nhau ra phòng khách. Lần này chỉ toàn nam chưa không có nữ. Doãn An Nhiên tự giác bước ra chuẩn bị đồ ăn thức uống cho mọi người. Chu Minh Nghĩa giới thiệu ngắn gọn:

- Đây là em trai tôi, Doãn An Nhiên. Đây là luật sư của tôi, Kim Tắc Thái, Lỗ Hựu An, kiểm toán Sầm Chính, Lý Ngạn Nam, còn đây là Vương Chấn Hồng và Triệu kỳ.

Những người khác dường như đều đã biết quan hệ giữa hai người, lục tục chào hỏi Doãn An Nhiên. Doãn An Nhiên đứng nhìn.

- Tổ này khác với tổ lần trước.

Mọi người cùng cười ồ lên, Kim Tắc Thái nói:

- Tổ lần trước là người của Vạn Khải, còn chúng tôi là nhân viên của Chu Minh Nghĩa. – Nói rồi liếc mắt về phía anh. – Ha, ông chủ Chu.

Chu Minh Nghĩa cười.

- Họ đều là bạn thời phổ thông và đại học của anh.

Doãn An Nhiên có chút kinh ngạc, bản thân Chu Minh Nghĩa là người có chuyên môn, vậy mà anh ta còn cần nhiều người có chuyên môn khác trợ giúp công việc.

- Cậu Doãn, đi, cùng ăn cơm nào. – Kim Tắc Thái nhiệt tình khoác vai Doãn An Nhiên.

Doãn An Nhiên vội vàng thoát ra, xua tay.

- Không cần đâu, tôi không muốn làm phiền các anh.

- Khách sao làm gì, cậu cũng cần ăn cơm mà, đi chung đi.

Doãn An Nhiên cảm thấy họ đều là những người hết sức thoải mái. Đương nhiên, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, Chu Minh Nghĩa rộng lượng hào phóng, bạn của anh chắc chắn cũng có chung tính cách này. Chu Minh Nghĩa tay cầm áo khoác.

- An Nhiên, cùng đi đi.

- Ừm.

Do là bạn bè quen biết đã nhiều năm nên trên bàn ăn ai nấy đều thoải mái, cười nói vui vẻ. Doãn An Nhiên yên lặng ngồi một góc, không xen vào, lặng lẽ ngồi ăn. Chu Minh Nghĩa hình như trông thấy gì đó, liền gọi phục vụ rồi dặn dò mấy câu.

- Ê, ngồi bên kia có phải Mã Thanh Nghi của ngân hàng Phong Diệp không? – Kim Tắc Thái nói với mọi người.

- Đúng vậy.

- Minh Nghĩa không qua đó chào hỏi sao?

Chu Minh Nghĩa cười điềm đạm.

- Người ta năm chị em ngồi đó, chắc chắn là nói chuyện riêng tư rồi, đừng qua làm phiền họ.

- Không biết mấy quý cô đó nói với nhau những gì? – Có người cười nói.

- Thì cũng giống chúng ta thôi.

- Ai nói, chúng ta bàn về phụ nữ, còn họ bàn về đàn ông.

Thái độ người nói rất thoải mái, Doãn An Nhiên hoàn toàn không có cảm giác dung tục khi họ nói về vấn đề này. Cậu lén nhìn sang bàn ở đằng xa, đó là năm cô gái ăn mặc thời trang, xem ra là nhân viên cao cấp trong công ty lớn, ăn mặc thoải mái theo đúng vị nghề nghiệp, cách trang điểm nhẹ nhàng, tai, cổ và các ngón tay lấp lánh ánh kim cương. Lát sau, bàn bên đó chuẩn bị thanh toán, phục vụ viên đi đến nói vài câu, các cô gái đồng loạt hướng sang bên này.

Một cô gái cao ráo bỏ lại cả bàn, thướt tha bước đến khoảng cách còn xa nhưng mùi hương hoa lài đã bay đến trước. Cô gái đến bên Chu Minh Nghĩa, nhìn thấy cô, anh đang định đứng dậy theo phép lịch sự, bàn tay tho dài đã đặt lên vai anh ngăn lại, tỏ ý nói anh không cần khách sáo.

- Minh Nghĩa, cảm ơn anh.

- Không có gì.

Doãn An Nhiên đột nhiên hiểu ra, bàn bên kia là do Chu Minh Nghĩa thanh toán. Những người khác cũng chào hỏi mỹ nhân chân dài này. Cô gái lịch sự đáp lại, rồi dịu dàng nói với Chu Minh Nghĩa.

- Hoa anh tặng tôi đều đã nhận được rồi, nhưng lại không nhận được điện thoại của anh. – Thái độ ôn hòa mang chút hờn dỗi.

Chu Minh Nghĩa cười vá nói:

- Gần đây tôi không có thời gian.

- Anh lúc nào cũng chỉ có câu đó.

Sầm Chính giơ tay nói:

- Thanh Nghi, tôi có thể làm chứng, Minh Nghĩa đi chung với tôi đó.

Mọi người cười ồ lên. Mã Thanh Nghi cười nói:

- Phải, anh ấy cố ý tránh tôi, để đi chung với anh.

Bàn tay vuốt nhẹ trên vai Chu Minh Nghĩa, Mã Thanh Nghi lại nói:

- Nếu có thời gian, hãy gọi cho tôi.

- Được.

Cô gái yểu điệu bước đi. Mùi hương vẫn còn vương vấn chưa phai. Kim Tắc Thái cười:

- Cậu đúng là có diễm phúc.

- Đây đâu được coi là phúc chứ. – Triệu Kỳ cười, lắc đầu.

- Cô Mã hành xử rất có chừng mực. Nếu đeo bám thái quá, Minh Nghĩa sẽ chịu không nổi.

- Nói trắng ra thì vẫn là Minh Nghĩa không có thời gian riêng, thời gian của cậu ta dồn hết vào công việc.

Lý Ngạn Nam cười nói:

- Tôi luôn khâm phục cách thức ngoại giao mềm dẻo của Chu Minh Nghĩa, bất luận quen bao nhiêu cô gái, tất cả đều coi anh là trung tâm, bán kính là một cánh tay, nhưng không một ai đi thêm được bước nào.

Chu Minh Nghĩa cũng cười.

- Tôi coi họ là những người bạn.

- Mã Thanh nghi rất thông minh, cô ta không hề giới thiệu Chu Minh Nghĩa với bạn cùng phái của mình.

- Hơ, vậy có là gì chứ.

Chu Minh Nghĩa mỉm cười xoa trán.

- Đâu phải các cậu không biết, trong vòng năm đến bảy năm tới, tôi sẽ không suy nghĩ đến vấn đề này.

- Thử hẹn hò yêu đương cũng không hẳn là không được.

Kim Tắc Thái cười xòa.

- Không phải Minh Nghĩa không muốn yêu đương, nhưng mấy cô kia luôn coi cậu ta là mãnh thú, nghĩ đủ mọi cách để săn bắt, như vậy thì ai mà chịu nổi chứ.

- Đúng đó, rồi lại nói chúng ta chỉ chuyên tâm đến sự nghiệp mà không ở bên cạnh người yêu, rồi lại chê sự nghiệp của chúng ta không vững vàng, không kiếm được nhiều tiền, đúng là đủ mọi rắc rối.

- Phụ nữ. – Đây là kết luận được đưa ra trên bàn ăn.

Sau khi kết thúc bữa ăn, Chu Minh Nghĩa đưa Doãn An Nhiên về nhà. Nằm trên giường, Doãn An Nhiên không chợp mắt được, bình thường hễ đặt lưng xuống là cậu ngủ say đến không biết gì, tối nay đặc biệt kỳ lạ, trong đầu Doãn An Nhiên chỉ có cảnh bàn tay thon dài của cô gái vuốt qua vai Chu Minh Nghĩa, điều này khiến cậu thấy khó chịu. Cậu ghét hành động đó. Không ngủ được, Doãn An Nhiên dậy lấy nước uống. Thấy phòng sách của Chu Minh Nghĩa vẫn sáng đèn, cậu nhẹ nhàng bước qua, nhìn Chu Minh Nghĩa đang ngồi trước cửa sổ trong phòng, một tay cầm ly rượu, tay kia cầm điếu thuốc, cúi đầu tựa như đang trầm tư suy nghĩ.

Doãn An Nhiên phát hiện nếu Chu Minh Nghĩa hút thuốc, nhất định là anh cảm thấy áp lực rất lớn, hoặc lúc này anh đang thấy phiền não. Theo bản năng, cậu muốn an ủi Chu Minh Nghĩa.

- Sao cậu vẫn chưa ngủ? Chu Minh Nghĩa đột nhiên mở miệng.

- Anh cũng như vậy thôi.

Đã thân thiết hơn nên Doãn An Nhiên mới can đảm bước vào. Doãn An Nhiên nghĩ, cậu có thể là một trong số ít người không có quan hệ công việc với anh mà được đi vào phòng sách này.

- Công việc khó giải quyết sao?

Chu Minh Nghĩa lắc đầu.

- Vậy tại sao anh lại hút thuốc?

Chu Minh Nghĩa ngoảnh mặt lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn Doãn An Nhiên, nét mặt bình tĩnh.

- Không hoàn toàn là vì công việc.

- Tiếc là tôi không thể giúp được gì cho anh. – Doãn An Nhiên cảm thấy có chút đáng tiếc.

Chu Minh Nghĩa cười, lắc đầu.

- Không, cậu sẽ không muốn vào làm chung ngành với anh đâu.

- Biết đâu tôi làm tốt hơn anh. – Doãn An Nhiên ngẩng mặt nói, rồi phì cười. – Đó là chuyện không thể nào.

- Không, An Nhiên, cậu có ưu điểm của mình.

- Phải, tôi chưa bao giờ chụp lung tung, tôi chỉ chụp những gì chính mắt tôi trông thấy, tôi không bao giờ chỉnh sửa hình ảnh của người khác.

- Anh tin là vậy.

Thấy gương mặt điển trai của Chu Minh Nghĩa, Doãn An Nhiên đột ngột hỏi:

- Này, có ai nói anh rất đẹp trai không?

- Có, từ nhỏ đến lớn đều có người nói như vậy.

Doãn An Nhiên cố ý trề môi.

- Tôi không tin.

Thật ra trong lòng cậu hoàn toàn tin vào điều đó, vẻ đẹp của Chu Minh Nghĩa ai cũng phải công nhận.

- Nhất là sau khi anh thành công trong sự nghiệp, lại càng nhiều người nói hơn. – Chu Minh Nghĩa nhìn Doãn An Nhiên từ đầu đến chân. – Còn cậu, có ai nói với cậu điều đó không?

- Có, cũng không ít đâu.

- Các chị khóa trên và các em khóa dưới đúng không?

- Đúng.

- Sau khi bước vào xã hội, thước đo cũng có sự thay đổi, họ sẽ đánh giá chúng ta từ một góc độ khác.

- Tôi và anh? – Doãn An Nhiên không muốn so sánh với Chu Minh Nghĩa.

- Không, đàn ông cơ. – Chu Minh Nghĩa đột nhiên nở nụ cười. – Cậu có được tính là đàn ông không? Cậu còn là một cậu nhóc.

Doãn An Nhiên thấy bất mãn.

- Tôi đã hai mươi bốn rồi, sao còn là cậu nhóc được chứ. – Vừa nói vừa giơ tay lên như khoe cơ bắp.

Hành động có hơi ấu trĩ của Doãn An Nhiên khiến Chu Minh Nghĩa ngước mặt cười không ngớt.

- Đúng, tôi không thể so sánh với anh được, anh đứng quá cao.

- Rồi sẽ có ngày cậu cũng lớn lên. Nhưng phải trả giá rất nhiều, rất nhiều rất nhiều, có máu, mồ hôi và nước mắt. – Giọng nói Chu Minh Nghĩa trở nên thâm trầm.

- Anh có bao giờ khóc không?

- Đương nhiên.

- Khi nào? Tại sao? – Doãn An Nhiên tò mò hỏi.

Chu Minh Nghĩa nghiêng đầu nhìn Doãn An Nhiên, đôi mắt tròn vo đen láy đang nhìn anh.

- Sao? Muốn săn tin độc quyển hả?

Doãn An Nhiên trợn mắt.

- Anh?

Chu Minh Nghĩa bước đến gần, mặt hai người chỉ cách nhau ba centimet.

- Cậu nghĩ là anh sẽ nói cho cậu biết sao?

Đôi mắt nâu sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt Doãn An Nhiên, thanh âm thấp khàn vang bên tai, sự quyến rũ trong âm sắc khó mà diễn tả được. Doãn An Nhiên đột nhiên đỏ mặt tía tai, nhảy dựng lên chạy mất, chỉ để lại một câu:

- Đáng ghét!

Full | Lùi trang 2 | Tiếp trang 4

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ