“Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc,” tiếng gõ cửa dòn tan vang lên không ngớt, La Phi tỉnh giấc, anh bật dậy, dụi mắt, thấy bên ngoài cửa sổ trời đã tối. Có thể do vẫn còn ngái ngủ, nên anh mơ mơ màng màng, tinh thần rối loạn, không còn khái niệm thời gian.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, kèm theo tiếng gọi của Mông Thiếu Huy: “Cảnh sát La Phi, cảnh sát La Phi?”
La Phi lấy hết sức lắc đầu, lúc này anh mới nhớ lại là mình ăn trưa xong do không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, nên đã trở vào phòng lăn ra ngủ li bì. Xem đồng hồ, đã gần sáu giờ tối, giấc ngủ này quả thật không ngắn chút nào.
Mông Thiếu Huy vẫn gọi bên ngoài phòng, La Phi vừa đáp lời vừa mặc quần áo chỉnh tề, sau đó ra mở cửa.
“Xin lỗi.” –Mông Thiếu Huy đứng ngoài cửa tỏ vẻ ngại ngùng, “Quấy rầy giấc ngủ của anh rồi.”
“Không sao, cũng đã đến lúc phải dậy rồi.” La Phi xua tay ra hiệu không vấn đề gì, sau đó hỏi: “Thế nào, chắc em có vấn đề gì hả?”
“Vâng! Lúc ăn trưa anh bảo là buổi tối hòa thượng Đức Bình sẽ cúng tế, cầu siêu cho các nạn nhân của trận sóng thần sao? Em cũng muốn đến đó, cùng tưởng niệm với mọi người.”
“Ồ.” La Phi nhớ lại, đúng là buổi trưa tôi có nhắc đến chuyện này, nhưng mà rất tùy hứng thôi, chứ không để ở trong đầu, vì anh vốn không tin và cũng chẳng có hứng thú với những chuyện như thế này. Có điều, mẹ Mông Thiếu Huy cũng đã gặp nạn trong trận sóng thần, hơn nữa lần cầu siêu này có một mối liên hệ đặc biệt với mẹ cậu, vì thế Mông Thiếu Huy tỏ ra khá quan tâm, âu cũng là điều dễ hiểu.
“Thôi được, để tôi đi cùng em.” La Phi suy nghĩ một lát xong thì nhận lời. Vì trên đảo liên tiếp xảy ra hai vụ án, tình hình chưa rõ, lúc buổi trưa La Phi đã dành cho Mông Thiếu Huy sự quan tâm đặc biệt, anh khuyên Mông Thiếu Huy từ nay đừng ra ngoài một mình vào buổi tối. Giờ cậu ta chủ động đến tìm anh, vừa là sự nghe lời, vừa thể hiện lòng tin tưởng, La Phi ít nhiều cũng cảm thấy vui trong lòng.
Hai người họ ăn nhẹ xong thì bắt đầu đi, họ đi men theo con đường nhỏ dưới chân núi về hướng bắc. Màn đêm buông xuống trên đảo rất nhanh, lúc này trời đã tối hẳn, con đường núi càng trở nên tối đen và tĩnh mịch. Dọc đường đi khá thuận lợi, nhưng gần đến nơi thì trời tối quá nên phải mất rất nhiều thời gian mới tìm được con đường nhỏ ẩn trong lùm cây. Khó khăn lắm mới tìm thấy đường chính, sau một hồi luồn lách qua các lùm cây, cuối cùng thì miếu thờ cũng đã xuất hiện trược mặt họ.
“Hơn bảy giờ rồi.” La Phi xem đồng hồ, “Chỉ e là chúng ta đến hơi muộn.”
“Cứ vào đi đã.” phòng trước của miếu thờ cửa vẫn mở, Mông Thiếu Huy có vẻ hơi sốt ruột, chưa kịp hỏi đã lao ngay vào bên trong. La Phi thấy tình hình như vậy cũng theo sát phía sau.
Cửa thông vào nhà sau thì đã đóng kín, trong phòng thắp một cây đèn dầu tối lờ mờ. Tiểu hòa thượng Huệ Thông ngồi nghệt một mình dưới ngọn đèn dầu, tự nhiên trông thấy có hai vị khách không mời mà đến, cậu ta vội đứng dậy, tay phải xua xua, ngăn không cho họ đi tiếp, tay trái thì lấy ngón trỏ dựng đứng áp vào môi, ra hiệu không được nói.
La Phi hiểu ý, đến gần tiểu hòa thượng, hạ thấp giọng hỏi: “Thầy của em đâu?”
Huệ Thông lấy tay chỉ về phía nhà sau, trả lời một cách dè dặt: “Họ đang cúng tế. Các anh nói nhỏ một chút, kẻo kinh động đến các vong linh ở dưới mộ.”
“Họ?” La Phi chau mày vì thấy lạ, “Ngoài sư phụ em ra, còn có ai nữa?”
“Trưởng thôn Kim, có cả người khai động thạch nhũ Tang Quân Dũng nữa.”
“Hai người họ cũng đến à?” –tình huống bất ngờ này khiến La Phi không lường trước được, càng làm anh thêm vài phần hứng thú với lần cúng lễ cầu siêu này. Anh ngoảnh đầu nhìn Mông Thiếu Huy, Mông Thiếu Huy không suy nghĩ nhiều, bước tới nói với Huệ Thông: “Chúng tôi cũng đến để tham gia cúng tế, em vào nói với sư phụ em một câu đi.”
“Không được.” –tiểu hòa thượng xua tay liên tiếp, “Nơi cúng lễ cầu siêu cho các vong linh là nơi không được nói chuyện ồn ào, những người trên đảo đếu biết luật lệ này.”
“Thầy thường xuyên phải cúng tế, thế có việc gấp thì làm thế nào? Em với thầy phải có cách liên lạc nào đó chứ?” La Phi truy hỏi.
“Có lúc em dùng giấy bút để trao đổi, dù gì thì cũng không được nói chuyện tại nơi cúng tế, nếu không sẽ bị ma ám.” –tiểu hòa thượng mở to mắt, nói như đúng rồi.
Mông Thiếu Huy vẫn bám riết không thôi: “Thế thì em vào trong viết mẩu giấy nói với thầy đi, cũng không phiền lắm mà.”
“Không không không.” –tiểu hòa thượng biểu lộ nét mặt sợ sệt, “Em không đến chỗ đó đâu, nhất là vào lúc này.”
“Vậy phải tính sao? Em không thể để chúng tôi không tham gia được lễ cúng tế đúng không?” –La Phi thấy tiểu hòa thượng nhát gan bèn hù dọa, “Chúng tôi đều đã có hẹn với sư phụ của em rồi, chỉ có điều là đến muộn một chút thôi, em không cho chúng tôi vào, đến lúc đó sư phụ em chắc chắn sẽ không tha cho em đâu.”
Nếu vậy, tiểu hòa thượng đâm ra chần chừ, nhất là La Phi, ông ấy đã gặp hai lần, biết người này là cảnh sát, đến sư phụ còn nể, nếu chẳng may đắc tội với anh ta, thật không biết phải ăn nói thế nào.
Tiểu hòa thượng thảng thốt hỏi: “Có đúng là các anh đã có hẹn với thầy không?”
La Phi gật đầu, Mông Thiếu Huy có vẻ không quen nói dối, vẻ mặt có chút gượng gạo.
Tiểu hòa thượng phân vân đôi chút, cuối cùng cũng đã phải nhượng bộ: “Thôi được, các anh uống “tịnh tâm trà” vào đi đã, rồi tự mình đi, tôi thì chắc chắn là không đi rồi.”
‘“Tịnh tâm trà’? Đó là cái gì vậy?” La Phi và Mông Thiếu Huy bốn mắt nhìn nhau, đều không hiểu gì lắm.
“Ai đến chỗ làm lễ cũng đều phải uống ‘tịnh tâm trà’ trước đã. Nếu không cái tâm anh sẽ không thanh tịnh, rất dễ bị cô hồn oán quỷ nó mê hoặc, sư phụ và mọi người đều uống cả, các anh muốn vào đó, thì cũng nên uống trước đi.” tiểu hòa thượng vừa nói vừa lại gần chiếc bàn, sau đó nhấc lên một ấm trà, rót vào hai chiếc cốc trống.
Nếu đã là qui định, thì cũng không nên nói nhiều làm gì, vì thế họ lại gần, mỗi người cầm lấy một cốc trà. Bằng tiềm thức của mình, La Phi lấy tay trái tì vào mép bàn, cảm thấy tay ướt sũng, cúi đầu nhìn thì thấy chỗ mép bàn dính khá nhiều nước trà, dưới mặt đất cũng có vệt nước loang.
“Cái thằng bé này, làm việc vụng tay vụng chân, rót có hai cốc trà mà cũng vung vãi tung tóe.” La Phi trộm nghĩ, nhưng cũng không nói gì, tay cầm cốc trà đưa lên miệng.
Nước trà màu xanh nhạt, ngửi có mùi thơm nhẹ, nhưng nếm vào thì vị lại rất đắng. La Phi vốn không thích uống trà, thấy nước đã nguội, bèn dốc ngược một hơi xuống bụng, cũng chả kịp nhâm nhi hương vị ra làm sao.
Mông Thiếu Huy đúng cạnh cũng uống hết theo, sau đó nhìn về phía Huệ Thông: “Bây giờ thì chúng tôi vào được rồi chứ?”
“Để tôi viết cho hai người mẩu giấy, nói rõ tình huống với sư phụ.” –tiểu hòa thượng vừa nói vừa lấy giấy bút ra, viết một hồi xong, đưa cho La Phi cầm.
La Phi thoáng đọc dưới ánh đèn mờ, chỉ thấy trên đó ghi: Sư phụ, hai người này nói là đã có hẹn với thầy đến dự lễ cúng tế, cứ nằng nặc đòi vào. Con đã nói hết với họ những điều cần chú ý và cũng đã cho họ uống tịnh tâm trà rồi.
Tiểu hòa thượng chỉ tay về phía cánh cửa thông vào nhà sau: “Các anh tự mình mở cửa đi, vào trong đó đưa giấy này cho sư phụ.”
Cánh cửa bằng gỗ đã qua nhiều năm, trông bề ngoài thật cũ nát. Hai tay La Phi đỡ lấy vòng cửa, khẽ dùng sức, cùng với thứ âm thanh “cót két” lạ lùng cánh cửa gỗ từ từ mở ra hai bên, lộ ra một thế giới u ám đằng sau cánh cửa. Tiểu hòa thượng bất giác thu mình về phía sau, thần sắc kinh hãi, như thể có cái gì đó rất đáng sợ nhảy tót ra từ sau khe cửa.
La Phi và Mông Thiếu Huy đi vào nhà sau, tiện tay đóng cửa lại. Ánh đèn bị che khuất sau đó, toàn bộ nhà sau bị bao trùm trong bóng tối, cỗ quan tài đặt chính giữa lóe lên chút ánh sáng yếu ớt, không khí vô cùng ma mị.
Trên khoảng đất trống bên ngoài nhà, ba người họ đang ngồi bệt xuống đất mặt hướng về ngôi mộ vong linh rất to, tư thế trông rất trang nghiêm. Người ở giữa mặc áo choàng, đầu trọc, chính là hòa thượng Đức Bình, Kim Chấn Vũ và Tang Quân Dũng lần lượt ngồi hai bên. Nghe tiếng cánh cửa kêu, ba người đồng thời quay đầu lại, nhìn La Phi và Mông Thiếu Huy với ánh mắt kinh ngạc.
La Phi tuy không tin vào những chuyện ma quỷ, trong tình huống này, cũng không khỏi cảm thấy có chút gì đó kính nể và kìm nén. Anh bước nhẹ lại gần, trước tiên anh đưa cho Đức Bình mẩu giấy mà Huệ Thông viết.
Đức Bình đọc một lượt nội dung trên mẩu giấy dưới ánh trăng, sau đó ngẩng mắt nhìn La Phi và Mông Thiếu Huy. Bỗng ông chau mày lại, thần sắc trông rất chi là cổ quái, ngay sau đó, miệng ông giật giật, hai tay run lên lẩy bẩy. Tờ giấy cũng rơi khỏi tay ông, gió thổi phất phơ bay về phía ngôi mộ.
La Phi không hiểu tại sao, cũng không thể mở miệng hỏi, đương lúc thắc mắc, thì nhận thấy Kim Chấn Vũ đứng bên cạnh cũng có thay đổi, khuôn mặt co lại, hai tay đặt lên bụng dưới, trông vẻ rất chi là đau khổ.
Chứng kiến cảnh này, Tang Quân Dũng không chịu nổi, đứng phắt dậy, không còn để ý gì đến luật lệ cúng tế nữa, ồm ồm hỏi: “Mọi người làm sao thế?”
Đức Bình vùng vẫy đứng dậy: “Mau… mau đỡ chúng tôi ra ngoài…”
La Phi và mọi người không dám trì hoãn, đỡ Đức Bình và Kim Chấn Vũ cùng ra nhà ngoài. Huệ Thông đang đợi ở đó, trông thấy sự cố này, hoảng hốt hỏi: “Sư phụ… người, người bị làm sao thế?”
“Mau, mau đi gọi… bác sĩ Lý Đông đến đây!” –Đức Bình gần như lấy hết sức mới bật ra được câu này, những giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn trên trán ông, Kim Chấn Vũ cũng đang cắn răng, tình trạng trông cũng không khá hơn ông là mấy.
Huệ Thông vội vàng đẩy cửa lao ra ngoài. La Phi lúc này đã định thần trở lại, trông triệu chứng hai người, phát hiện ra điều gì đó, anh nói: “Hai người đã bị trúng độc, có phải đã ăn phải cái gì không? Trước hết cần nôn ra những thứ còn sót lại trong dạ dày đã!”
Câu nói này đã nhắc nhở mọi người, Kim Chấn Vũ lập tức cho ngón tay vào miệng móc họng, chả mấy chốc đã thấy cổ ông ta vươn về phía trước, đồng thời miệng há to, nôn ra một đống. Đức Bình đứng bên cạnh cũng bắt chước làm theo, La Phi không nề hà bẩn thỉu và mùi hôi khó chịu, ngồi xổm xuống xoa đỡ lưng giúp ông nôn hết.
Đúng lúc này, Mông Thiếu Huy tự nhiên cũng ôm bụng vẻ mặt lo lắng: “Toi rồi, hình như mình cũng có cảm giác không ổn.” La Phi định hỏi thì bỗng nhiên có cảm giác nhói đau từ dạ dày, mồ hôi ra nhễ nhại, toàn thân mềm nhũn.
“Chúng tôi cũng… cũng bị trúng độc rồi!” to cao khỏe mạnh như Tang Quân Dũng mà lúc này mà cũng phải ôm bụng kêu đau.
La Phi cố nhịn đau, thúc giục mọi người: “Mau, mau nôn ra đi!” không đợi anh nói hết câu, Mông Thiếu Huy và Tang Quân Dũng đã lấy tay móc họng, chả mấy chốc mà căn phòng nhỏ toàn thấy tiếng nôn ọe không ngớt, năm người nôn ra cả đám.
Chương 18: Thoát chết
Hàng ngày ăn tối xong, Lý Đông đều ngồi tĩnh tâm nghiền ngẫm sách y học dưới ánh đèn, đây là thói quen anh rèn được ngày theo học thầy lang Tiết, thời gian đọc sách mỗi lần của anh thường kéo dài từ hai đến ba tiếng đồng hồ. Hôm nay đang đọc đến chỗ chăm chú thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập, cùng lúc nghe thấy tiếng người gọi hoảng loạn: “Bác sĩ Lý Đông! Bác sĩ Lý Đông!”
Lý Đông chột dạ, biết là có người đang cần được cấp cứu, vội vàng ra mở cửa. Anh ngạc nhiên khi thấy người đứng ngoài cửa lại là tiểu hòa thượng Huệ Thông –người trông coi mộ vong linh cùng với Đức Bình.
“Bác sĩ Lý, anh mau đến đó đi! Sư phụ tôi và mọi người gặp chuyên rồi!” tiểu hòa thượng hoảng hốt kể lại sơ qua về tình hình xảy ra. Nếu là hai người xuất hiện cùng một triệu chứng tại cùng một thời điểm, Lý Đông nhận định khả năng là bị ngộ độc thực phẩm. Anh sắp xếp hộp thuốc, đem theo thuốc giải độc, cùng với Huệ Thông lao ngay đến hiện trường.
Theo lời kể của Huệ Thông thì chỉ có hòa thượng Đức Bình và Kim Chấn Vũ là có triệu chứng khác thường, nhưng khi Lý Đông có mặt tại căn phòng nhỏ, thì cảnh tượng diễn ra trước mặt khiến anh vô cùng ngạc nhiên: năm con người nằm có ngồi có, ngổn ngang xiêu vẹo dưới nền nhà, vùng vẫy một cách đau khổ, nôn ọe khắp nơi. Đức Bình và Kim Chấn Vũ bị nặng nhất thì mặt đã tái nhợt, hai mắt lim dim, đến kêu rên cùng không còn sức nữa.
Lý Đông thấy tình hình có vẻ nguy cấp, lập tức lại gần, lấy tay bắt mạch cho Đức Bình, đồng thời sốt ruột hỏi: “Các ông vừa ăn uống cái gì vậy?” giải độc quan trọng nhất là phải bắt đúng bệnh, vì thế việc trước tiên cần phải biết nguyên nhân dẫn đến ngộ độc.
Mặc dù cơ thể đang bị giày vò đau đớn, nhưng trong quá trình đợi người cứu viện đến, trong đầu La Phi đã có phán đoán sơ bộ về nguyên nhân bị ngộ độc, anh lấy tay chỉ vào ấm trà trên bàn, nhắc nhở Lý Đông: “Kia kìa… là cái ‘tịnh tâm trà’ đó!” Cơ thể Đức Bình lúc này đã rất yếu, nhưng nghe thấy La Phi nói vậy, ông cố gắng mở to mắt, đồng thời khẽ gật đầu, tỏ ý tán đồng.
Lý Đông vội đến bên cạnh bàn, lật tay dốc hết nước và bã trà lên mặt bàn. Sau đó anh chau mày, lật xem kĩ đống bã trà. Một lát sau, có vẻ như đã phát hiện được điều gì, mắt anh bừng sáng lên, phấn khích nói: “Phải rồi, phải rồi! Chính là nó!”
La Phi và Mông Thiếu Huy quay sang nhìn nhau, ánh mắt đều lóe lên niềm vui vì biết mình đã có cơ hội được cứu sống. Đức Bình và Kim Chấn Vũ hơi thở đã rất yếu, không còn sức để phản ứng. Duy chỉ có Tang Quân Dũng thì vừa rên xiết vừa đưa mắt nhìn Lý Đông vẻ thăm dò, không biết đang nghĩ điều gì.
Lúc này Lý Đông đã nhanh chóng mở hộp thuốc, lấy ra một bộ bơm tiêm và vài ống thuốc tiêm. Sau đó anh quỳ một đầu gối xuống đất, lần lượt tiêm thuốc giải độc cho Đức Bình, Kim Chấn Vũ, Mông Thiếu Huy, La Phi và Tang Quân Dũng. Xong anh cầm cây đèn dầu lên, rảo bước đi ra khỏi phòng.
Căn phòng nhỏ bỗng chốc tối đen, chỉ nghe thấy tiến kêu rên xiết và thở hổn hển lúc trầm lúc bổng của năm bệnh nhân. Huệ Thông thấp thỏm đứng bên cạnh, chân tay lóng ngóng.
Mũi tiêm giải độc đó quả là hiệu nghiệm, chả mấy chốc, La Phi đã cảm thấy bụng bớt đau, nhưng cơ thể vẫn còn mềm nhũn không có chút sức lực nào. Đợi thêm một lúc nữa, thì thấy ánh đèn dầu lóe sáng, Lý Đông trở lại từ những lùm cây.
Bước vào phòng một cái là Lý Đông đặt cây đèn lên bàn, lớn tiếng giục Huệ Thông: “Mau đi đun một ấm nước nóng, còn nữa, chuẩn bị mấy cái cốc sạch!”
Huệ Thông vâng lời, chân tay bắt đầu bận rộn. Lý Đông đem ít quả khô đang cầm chặt bên tay trái đặt dưới ánh đèn, nheo mắt lựa chọn thật tỉ mỉ. Tuy ngoài trời nhiệt độ về đêm giá lạnh, nhưng trên trán anh lại có một lớp giọt mồ hôi dày đặc, xen kẽ cả mấy vết bụi bẩn, xem ra anh đã phải rất vất vả lắm mới lấy được chỗ quả khô này.
Lúc này đang là mùa đông, lá cây đã rụng hết, chỉ còn lại những cành cây khẳng khiu và quả khô như hình quả đậu cong queo. Lý Đông đang tỉ mỉ bóc từng lớp vỏ, lấy ra những hạt như hạt đậu ở bên trong, để dồn trên mặt bàn cạnh cây đèn.
Khi Huệ Thông đun nước xong, công việc của Lý Đông cũng đã cho thấy thành quả: những hạt nhỏ gom lại đã đựng đầy một nắp cốc. Anh thở phào nhẹ nhõm, nhìn mấy người đang nằm trên nền nhà, ánh mắt lại thêm vài phần chắc chắn.
Ở đằng này Huệ Thông đã tìm được mấy cái cốc sạch, đặt trên mặt bàn. Lý Đông cầm một cái nắp cốc, dùng phần lưng nhẵn bóng nghiền nát chỗ hạt trần, sau đó đem bột nghiền chia thành năm phần bằng nhau, lần lượt cho vào năm cốc.
Làm xong những việc này, Lý Đông lấy ấm nước từ bếp lên, đổ nước đang sôi vào tráng cốc. Sau đó anh gọi Huệ Thông lại, đem năm cốc “trà nóng” chia cho năm người bị ngộ độc, năm người họ nhao nhao nhận lấy cốc trà của mình, mặc dù nước trà vẫn còn nóng, nhưng họ vẫn uống vèo cái hết.
Lúc này Lý Đông mới rảnh tay để đưa lên lau mồ hôi trên trán, sau đó anh xúc động nói: “Ổn rồi. Tính mạng của mấy người bây giờ mới coi là được bảo toàn.”
“Rốt cục là do nguyên nhân gì? Ghê thế cơ à?” La Phi vừa mới hồi phục được một chút đã lại bộc lộ thiên tính của một cảnh sát, anh biết câu trả lời đã nằm trong đầu Lý Đông từ lâu.
Lý Đông lại gần bàn bới lật đống bã chè, sau đó tay cầm đèn dầu trở về chỗ La Phi, xòe bàn tay trái ra dưới ánh đèn. Chỉ thấy giữa lòng bàn tay anh dính hai phiến chè, đều có hình elip nhọn đầu, rộng năm milimét, dài khoảng hai centimét, dưới ánh đèn mờ, thấp thoáng màu cà phê.
“Bên tay trái tôi là lá của loài cây thường gặp trên đảo, người dân nơi đây gọi là cỏ thơm đắng, thường được mọi người hái về cho lẫn với lá chè, khi pha trà lên có mùi thơm rất đặc biệt, lúc mới uống vào tuy có vị đắng, nhưng dư vị khó quên, nhiều người rất thích, tất nhiên, cũng có người rất ghét.”
Quả nhiên, Lý Đông giải thích tiếp: “Bên tay phải tôi là lá của loài cây hiếm gặp, thường chỉ sinh trưởng ở nơi ẩm thấp trong hang núi. Số người trên biết đến nó e rằng cũng không nhiều. Khi tôi còn theo học thầy lang Tiết, sư phụ đã từng giảng giải rất kĩ cho tôi về loài cây này. Tên thường gọi của nó là ‘Mỹ nhân nhãn’, thuộc loài cỏ linh lăng. Người bình thường rất dễ nhầm lẫn với cây cỏ thơm đắng.”
La Phi lại gần quan sát kĩ, nhận thấy giữa hai phiến lá này quả nhiên có sự khác biệt rất nhỏ. Ria mép của lá cỏ thơm đắng có hình răng cưa rất nhỏ, còn “Mỹ nhân nhãn” thì lại khá bằng phẳng, anh gật đầu ra vẻ có chính kiến riêng: “Vậy thì thủ phạm của chất độc là thằng ‘Mỹ nhân nhãn’ này rồi?”
“Nói thế cũng không hoàn toàn chính xác.” Lý Đông lắc đầu vẻ nước đôi, “Vì bản thân ‘Mỹ nhân nhãn’ vốn không có độc tố, nhưng ở nhiệt độ cao thành phần có trong lá của nó sẽ xảy ra phản ứng hóa học với chất amin có trong lá chè, tạo nên một chất kịch độc, đủ để gây chết người. Khi tôi còn đang học nghề, đã từng có người uống nhầm và bị trúng độc, khi ấy tôi đã học được ở thầy cách giải độc. Thuốc tiêm vào chỉ có tác dụng giảm đau và tăng cường khả năng sống sót, thảo dược mà sau đó tôi đi hái về mới thực sự có tác dụng giải độc, chính là cốc nước mà các anh vừa uống. Kể ra mạng các anh cũng lớn thật. Lọai độc tố này vô cùng lợi hại, nếu các anh không kịp thời nôn bớt chất độc ra, e rằng rất khó qua khỏi.”
La Phi trộm nghĩ, mình đúng là vừa mới trở về từ cõi chết, không khỏi có chút dư âm của sự sợ hãi: “Nói vậy, rất có thể là do người làm chè đã hái nhầm ‘Mỹ nhân nhãn’, suýt nữa đã gây nên đại họa.” thực ra trong đầu anh cũng đang đoán là có người cố tình đầu độc, nhưng do tình hình chưa rõ, nên mới không dám nói thẳng ra, đề phòng mọi người lo sợ đoán già đoán non.
Lý Đông cúi đầu, trong dầu dường như có dự tính nào đó, đoạn quay sang hỏi Đức Bình: “Trà này từ đâu mà ra?”
Đức Bình xem chừng là người bị trúng độc nặng nhất, lúc này người vẫn còn rất yếu, ông không trả lời ngay, chỉ đánh mắt sang phía Huệ Thông.
Tiểu hòa thượng rụt rè nói: “Cái này… cái này là do sáng sớm nay con mua ở chỗ bà Vương.”
Nói đến bà Vương, mọi người có mặt ở đó, trừ La Phi và Mông Thiếu Huy ra, ai cũng biết người này. Bà ta buôn bán một vài thứ tạp hóa nhỏ, trong đó có cỏ thơm đắng do bà ta tự hái để bán cho người dân trên đảo thích uống loại trà này.
“Nếu vậy thì, tôi phải đến chỗ bà Vương ngay, để xem số chè còn lại có vấn đề gì không” là một bác sĩ, Lý Đông rất có tinh thần trách nhiệm nghề nghiệp đối với sức khỏe của người dân trên đảo. Trước khi đi, anh căn dặn mấy người sức khỏe chưa hoàn toàn bình phục: “Mấy bác tốt nhất nên tĩnh dưỡng một vài hôm, cố gắng uống thật nhiều nước. Phải rồi, cảnh sát La Phi, nếu anh tìm tôi có việc gì thì sau hai tiếng nữa đến nhà tôi.”
La Phi để ý lúc Lý Đông nói câu cuối cùng, ánh mắt đầy vẻ hàm ý, anh đã hiểu ý Lý Đông nhưng bề ngoài vẫn làm như không có chuyện gì. Lý Đông đi rồi, Huệ Thông dĩ nhiên lại bận quét dọn căn phòng bừa bộn. Năm người họ dần dần hồi phục, độ nửa tiếng sau, người trúng độc nặng nhất là Đức Bình cũng đã ngồi dậy được.
Sự việc vừa mới xảy ra kể cũng thật kì quặc, La Phi lúc này bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ, hầu như đã giải đáp được một vài điều bí mật trong đó.
“Sao hai người cũng đến tham dự lễ cầu siêu à?” trước tiên anh đặt câu hỏi cho Kim Chấn Vũ và Tang Quân Dũng.
“Tôi là trưởng thôn, gần đây những việc xảy ra trên đảo khiến tôi không thể yên lòng. Nghe nói hòa thượng Đức Bình muốn làm lễ cầu siêu, nên tôi đến, mà cũng là để cầu an trong lòng.” Kim Chấn Vũ nói về tình hình của mình xong, chỉ tay sang Tang Quân Dũng, “Cậu ta là vì Tiết Hiểu Hoa chết trong động thạch nhũ nên cũng đến để giải đen.”
“Biết thế tôi đã không đến. Suýt nữa đã bỏ mạng tại đây.” Tang Quân Dũng xem ra có vẻ tức tối, “Càng đến càng đen. Cầu siêu cho người chết thì có tác dụng gì? Giờ đây tôi càng kiên định với ý kiến của mình, những thứ này ấy à, đều là do người sống gây ra cả!”
“Anh không có chút gọi gì là kiêng nể đối với người đã khuất, sớm muộn gì cũng sẽ gặp quả báo.” Đức Bình lạnh lùng đáp lại lời của Tang Quân Dũng, “Lần này mọi người từ cõi chết trở về, lẽ nào không phải là lời cảnh báo từ thế giới âm gian.”
Lúc này Kim Chấn Vũ nhìn Tang Quân Dũng vẻ không hài lòng, dường như không thể chấp nhận được lời nói và hành động của cậu ta.
“Cái gì mà âm với cả gian? Sinh mệnh của tôi là do tôi nắm giữ, tôi mà thèm tin vào mấy thứ đó sao!” Tang Quân Dũng không một chút thỏa hiệp, anh ta vừa nói vừa đứng dậy, xem ra đã bình phục hoàn toàn. Sau một tiếng “Hic”, người được mệnh danh là dũng cảm nhất trên đảo này, một mình đùng đùng bỏ đi.
Căn phòng nhỏ rơi vào trạng thái tĩnh mịch khó xử, sau một hồi lâu, Đức Bình thở dài, hỏi vặn La Phi: “La Phi, anh hãy nói về các anh đi, một người không hề tin vào những chuyện ma quỷ, sao cũng có mặt ở đây?”
“Là do con muốn đến.” Mông Thiếu Huy chủ động trả lời, “Con muốn đến để cầu siêu cho mẹ của con đã bị chết trong trận sóng thần.”
“Ồ.” Đức Bình gật đầu, không nói gì thêm. Sau đó, có lẽ do còn mệt vì vừa mới bình phục sau ngộ độc, hoặc giả do cảm thấy bất lực, nên ông đã nhắm mắt lại, chìm vào suy nghĩ.
Chương 19: Sợi tóc khả nghi
Một buổi cúng lễ cầu siêu đã biến thành một màn hiểm kịch ngộ độc tập thể, sự biến đồi này khiến La Phi cũng có phần không lường trước được. May mà anh có cách xử lý tình huống hợp lý, thêm vào đó là Lý Đông lại có kinh nghiệm giải độc, nên mọi người mới thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Sau khi Tang Quân Dũng bỏ ra về trước, những người còn lại nghỉ ngơi một lát rồi cũng lần lượt ra về.
La Phi đưa Mông Thiếu Huy về chỗ trọ, sắp xếp cho cậu đi ngủ. Một cậu thư sinh yếu ớt thế này mà đã phải chịu đựng sự giày vỏ cả về thể xác lẫn tinh thần, nhiều lúc tưởng chừng không thể trụ nổi. Còn La Phi thì vẫn chưa thể yên tâm nghỉ ngơi được, lúc rời khỏi căn phòng nhỏ, Lý Đông đã ra ám hiệu với anh, bây giờ thời gian cũng đã sắp đến, La Phi đi một mình về hướng nhà Lý Đông.
Lý Đông vẫn chưa đóng cửa, có vẻ như đang đợi La Phi đến. La Phi đi thẳng vào trong nhà, hỏi vào chủ đề chính luôn: “Bác sĩ Lý Đông, có chuyện gì vậy?”
Lý Đông khách khí vài câu, mời La Phi ngồi xuống rồi mới bắt đầu nói: “Tôi vừa mới đến chỗ bà Vương và kiểm tra số chè trong nhà bà ta. Chỗ chè đó…” Anh hơi dừng lại một chút, “… đều không thấy vấn đề gì cả.”
“Vậy sao?” La Phi hoàn toàn hiểu ngụ ý trong lời nói của Lý Đông, anh đưa tay gãi cằm, “Thế có nghĩa là, khả năng bỏ thuốc độc vào sau đó là rất lớn? Vậy có thể là ai nhỉ? Huệ Thông? Hay là Đức Bình?” nhưng anh lại tự lắc đầu, Huệ Thông là một đứa trẻ nhút nhát, không có lí do và dấu hiệu gì cho thấy nó là thủ phạm; còn Đức Bình lại là người bị trúng độc nặng nhất trong vụ này, cho rằng ông ta là kẻ đầu độc cũng không hợp lí.
“Để bỏ một nhúm lá ‘Mỹ nhân nhãn’ vào trong ấm trà đâu có khó khăn gì, không nhất thiết phải là chủ nhân căn phòng mới có khả năng làm việc này.”
“Thật sao? Anh lại có ý tưởng gì à?” La Phi nhận thấy trong câu nói của Lý Đông còn hàm chứa ẩn ý, lập tức nhìn thẳng vào mắt đối phương.
“Có một tình huống thế này, hồi nãy tại hiện trường tôi không tiện nói ra, vì thế tôi đã ra hiệu cho anh đến gặp riêng.” Lý Đông cắn môi, sau đó nói một cách trịnh trọng: “Tang Quân Dũng, anh ta không hề bị ngộ độc.”
“Sao cơ?” đây có lẽ là một phát hiện lớn, La Phi nhấn giọng hỏi, “Anh có dám chắc không?”
Lý Đông gật đầu: “Tuy anh ta có giả vờ, nhưng một người không bị trúng độc không thể nào qua mặt được bác sĩ. Trong lúc tiêm thuốc giải độc, anh ta khẽ chau mày lại, cho thấy anh ta có cảm giác đau khi bị kim đâm vào. Đây là hiện tượng không bình thường đối với một người đang bị trúng độc nặng, bụng dạ đau đớn cồn cào. Vì thế tôi đặc biệt chú ý đến đôi mắt của anh ta, đồng tử hoàn toàn bình thường, còn các anh thì đều có triệu chứng đồng tử bị dãn nở.”
La Phi cúi đầu trầm tư, những manh mối rời rạc đang tụ lại trong đầu anh: Tang Quân Dũng phải là người cùng uống tịnh tâm trà với Đức Bình và Kim Chấn Vũ, nhưng thời gian “độc phát” lại rất muộn, hơn nữa anh ta lại là người hồi phục sớm nhất, đích thực là có chỗ khả nghi. Tiếp tục suy luận, trong đầu La Phi bỗng lóe lên: Phải rồi! Lúc tôi uống trà có phát hiện ra ở mép bàn có vết nước trà bị đổ, lúc đó cứ nghĩ là do Huệ Thông làm rớt trong lúc rót trà, giờ nghĩ lại, rất có thể là do Tang Quân Dũng đã lén đổ trà đi, anh ta đã không uống cốc tịnh tâm trà đó!
“Thông tin mà anh cung cấp rất có giá trị!” –La Phi nhìn Lý Đông và khen ngợi một cách rất chân thành, “Có điều, bây giờ tôi chưa có thời gian để cảm ơn anh, tôi có việc quan trọng phải đi ngay.”
Lý Đông cười một cách thấu hiểu: “Anh cứ đi bận việc của mình đi. Tôi nghĩ, nơi anh cần đến ngay là nhà Tang Quân Dũng, đúng không?”
La Phi gật đầu, anh phát hiện ra mình với cậu bác sĩ trẻ này có một sự ăn ý hiếm thấy, điều này khiến anh bất giác nhớ lại Chu Bình –nhân vật đã sát cánh cùng anh hồi còn ở đội cảnh sát núi Nam Minh, hai người này ít nhất có mấy điểm chung sau: nhiệt tình, chính nghĩa, trách nhiệm, làm việc đâu ra đấy.
Nhà Tang Quân Dũng ở ngay gần động thạch nhũ, trước đó La Phi chưa từng đến lần nào, nhưng chỉ cần hỏi thăm dân làng một chút là đã tìm được đến nơi. Căn nhà này vốn đã rất chướng mắt, nhà cao cửa rộng, tường ốp gạch men cao cấp vuông vức, cho thấy tiềm lực kinh tế của chủ nhân nó không phải hạng tầm thường.
Trước sự viếng thăm bất ngờ của La Phi, Tang Quân Dũng tỏ ra không có sự chuẩn bị gì về tâm lí. Anh ta sững sờ khoảng năm, sáu giây gì đó, sau khi định thần trở lại, mới thay bằng bộ mặt khách sáo mời La Phi vào trong nhà.
“Thế nào? Cơ thể bình phục rồi chứ?” La Phi nhìn thấy trên bàn có bày rượu và đồ nhắm, biết là đối phương hồi nãy đang ngồi uống rượu một mình, bèn cố tỏ ra vẻ quan tâm: “Đã uống rượu rồi cơ à? Vừa mới bị ngộ độc, phải chú ý giữ gìn sức khỏe chứ?”
Tang Quân Dũng cười gượng, quay sang bảo vợ đi pha trà, sau đó hỏi La Phi: “Cảnh sát La Phi, muộn thế này rồi còn đến chơi, có chuyện gì không?”
La Phi tạm thời không nói gì, nhận cốc trà từ tay vợ Tang Quân Dũng đem ra, anh chưa uống ngay, mà cố tình đổ ra mép bàn.
Tang Quân Dũng mặt lập tức biến sắc: “Cảnh sát La Phi, anh thế này là có ý gì vậy?”
La Phi cười nhạt: “Có ý gì à? Tôi đến chính là hỏi anh câu hỏi này đây!”
Tang Quân Dũng cúi đầu, trên trán nổi lên những đường gân xanh, một lát sau, anh ta biết là mình không giấu nổi, ngẩng phắt mặt lên, nói một cách tỉnh bơ: “Đúng vậy, tôi đã không uống cốc tịnh tâm trà đó, thế thì sao nào? Tôi rất sợ uống cái thứ đắng ngắt ấy, với lại gì mà tâm không tịnh thì sẽ bị ma quỷ mê hoặc, tôi không tin vào mấy chuyện đó.”
“Thế tại sao anh lại giả vờ bị ngộ độc?” –La Phi hỏi dồn.
Tang Quân Dũng xòe tay bĩu môi: “Các anh đều bị ngộ độc cả, tôi không bị ngộ độc mà được sao? Thế khác nào tôi đã trở thành kẻ bị tình nghi đầu độc số một? Tôi đâu có ngu thế, tôi dại gì mà đi rước họa vào thân.”
La Phi thấy anh ta nói rất thản nhiên, không giống như đang nói dối, vả lại cách giải thích này xem chừng cũng có lí. Nhưng trong đầu anh lập tức lại phát hiện ra điều nghi vấn tiếp theo: “Nếu anh không tin vào chuyện ma quỷ, ngay cả tịnh tâm trà cũng đã không uống, thì tại sao anh lại muốn tham gia vào lần cúng tế này?”
Tang Quân Dũng chần chừ, có vẻ như câu hỏi này không dễ trả lời chút nào. Sau một hồi suy đi nghĩ lại, cuối cùng anh ta nhếch miệng nói: “Thôi được, vậy tôi cũng xin nói thật, tôi thấy thằng cha Đức Bình này không ổn lắm, nên muốn xem rốt cục hắn làm nên trò trống gì. Lúc đến đó tôi lại có thêm một suy nghĩ nữa, nên cốc trà đó là do tôi cố tình không uống.”
Mắt La Phi như sáng lên, nhìn chăm chú vào đối phương: “Ý anh muốn nói, Đức Bình chính là người đã bỏ thuốc độc vào trà? Hơn nữa anh đã có dự cảm là ông ấy sẽ hạ độc? Tại sao?”
Tang Quân Dũng lẩn tránh cái nhìn của La Phi, hình như trong lòng có điều gì lo lắng, anh ta bắt đầu có biểu hiện ấp úng: “Điều này… Điều này… Tóm lại là tôi chỉ thấy ông ta không bình thường, trên đảo chưa có người chết mà đã mua quan tài về làm gì? Cứ như thể ông ta biết trước là Tiết Hiểu Hoa sẽ chết vậy.”
Nghe anh ta nói vậy, La Phi chợt nhớ lại lúc thầy trò Đức Bình nhận thi thể người chết, Tang Quân Dũng đã cạnh khóe bằng một câu gì đó. Đức Bình mua quan tài trong khi không có người chết, kể cũng kì lạ, nhưng nếu vì thế mà nhận định ông ta đã giết Tiết Hiểu Hoa, thì cũng có vẻ hơi khiên cưỡng. Trái lại, trong đầu La Phi lúc này đang đặt nghi vấn đối với Tang Quân Dũng, anh ta tỏ ra rất nhạy cảm trong vấn đề này, phải chăng vẫn còn đang che giấu chuyện gì đó?
La Phi quyết định dùng lời lẽ công kích đối phương, sau một hồi cân nhắc, anh hỏi: “Hình như anh có vẻ rất thành kiến với Đức Bình? Tại sao thế? Anh đang sợ điều gì đó à?”
“Tôi sợ? Đùa, tôi mà sợ cái gì cơ chứ!” Tang Quân Dũng bỗng trở nên kích động, đứng phắt dậy khỏi ghế, vung tay gào lên, “Ai cũng biết, tôi là người dũng cảm nhất trên đảo Minh Trạch này! Cái hố trời sâu cả hơn trăm mét cũng chẳng hù dọa được tôi, tôi mà còn phải sợ sao?!”
La Phi ngồi im không nhúc nhích, anh ngoảnh mặt làm ngơ. Phản ứng của Tang Quân Dũng rõ ràng là đã vượt qua mức bình thường, điều này càng chứng tỏ những lời vừa rồi của La Phi đã gãi đúng chỗ ngứa. Trong đầu anh ta, chắc phải đang cất giấu một vài bí mật nào đó, nhưng phải làm thế nào để anh ta mở miệng nói ra đây?
Tang Quân Dũng lúc này cũng đã ý thức được biểu hiện thái quá của mình, hậm hực ngồi trở lại ghế, có điều vẫn còn thở hổn hển, cho thấy hơi thở vẫn chưa được ổn định.
La Phi quyết định chuyển sang một chủ đề khác để thăm dò.
“Anh nhìn nhận thế nào về việc xuất hiện bóng đen trên ‘Dốc quỷ ám’? Tức là người phụ nữ ôm con trong cái lời đồn ấy.” La Phi vừa hỏi vừa tập trung quan sát tỉ mỉ xem sắc mặt đối phương có thay đổi gì không.
Cơ mặt Tang Quân Dũng khẽ rung lên, nhưng lần này anh ta giấu đi cảm xúc của mình rất nhanh, làm ra vẻ như không có điều gì xảy ra: “Người chết giống như ngọn đèn đã tắt, làm gì có chuyện ma nữ ma niếc, cơ bản là không thể có chuyện đó, điều này chỉ cần người có văn hóa một chút thôi là biết cả, Tang Quân Dũng tôi càng không thể cảm thấy sợ hãi vì những chuyện này.”
La Phi tạm thời không nói gì, chỉ nhìn đối phương với ánh mắt sắc nhọn. Ánh mắt ấy như có một ma lực nào đó, người nhút nhát nhìn vào đó sẽ tìm thấy dũng khí, người ủ rũ nhìn vào đó sẽ cảm thấy như được động viên an ủi, người đau khổ nhìn vào đó sẽ cảm thấy nhẹ nhõm, còn người trong lòng có ý đồ xấu xa mà nhìn vào đó, sẽ có cảm giác như bị kim đâm vào tim phổi, đứng ngồi không yên.
Tang Quân Dũng dường như không chịu nổi trước sức ép của đối phương, một lát sau, cuối cùng anh ta cũng xin đầu hàng, quyết định nói ra một số chuyện, hi vọng có thể dồn sức ép này về phía đối phương.
“Tôi cho rằng con ma nữ đó là do Đức Bình cải trang.” Tang Quân Dũng nghiến răng, bỗng nhiên buột miệng ra câu nói này.
“Tại sao?” La Phi hiển nhiên là rất có hứng thú với điều này, anh vươn người về phía trước truy hỏi.
“Tôi đã từng nhìn thấy trên người ông ta có tóc của phụ nữ.” –chuyện đã đến nước này, Tang Quân Dũng cũng không muốn che giấu điều gì nữa. “Chính là vào cái hôm nhận xác Tiết Hiểu Hoa. Tôi đứng cạnh ông ta, nên nhìn thấy rất rõ. Ở chỗ cổ áo ông ta, có một cọng tóc rất dài. Anh thử nghĩ, một hòa thượng như ông ta, trên người sao lại có cọng tóc như vậy? Nhất định là do lúc cải trang làm phụ nữ đã để sót lại!”
La Phi chìm trong suy nghĩ, nếu những gì Tang Quân Dũng nói là sự thật, thì đây đúng là một nghi vấn rất lớn!
“Anh đã có suy nghĩ như vậy, sao lúc đó không nói ra?” một lát sau, La Phi tiếp tục hỏi đối phương câu hỏi này.
“Lúc đó…” Tang Quân Dũng lục lọi trong đầu để tìm cho ra một lí do thích hợp, do dự hồi lâu, cuối cùng anh ta nói tiếp, “Lúc đó mới chỉ có một người chết là Tiết Hiểu Hoa, vả lại tôi cũng không biết là những chuyện này lại có liên quan đến người phụ nữ nào đó. Phải rồi, sau đó thì đã biết… nhưng sau đó… sau đó anh đâu hỏi tôi có đúng không? Chả nhẽ lại để tôi chủ động tìm anh để báo cáo tình hình à? Tôi đâu có rảnh rỗi đến thế, ai muốn làm gì thì kệ người ta, dù sao thì tôi cũng chẳng sợ, để xem ai làm gì được tôi nào!”
Lời giải thích này rõ ràng là gượng gạo, nhưng La Phi hiểu rằng, với tình hình hiện nay mà muốn moi được nhiều thông tin hơn nữa từ miệng của đối phương, e là vô cùng khó. Vậy mình phải làm gì bây giờ? Lại đến gặp Đức Bình à? Nhưng dựa vào cái gì cơ chứ? Chỉ dựa vào cọng tóc phụ nữ mà hiện vẫn chưa thể xác minh được là nó có thực sự tồn tại hay không sao? Anh đã có lần đấu trí với Đức Bình, nên biết đối phương không phải là một tay dễ dàng đối phó, mạo muội đến đó, khác nào tự chuốc lấy bẽ bàng. Anh cần có thêm chứng cứ và manh mối.
“Hi vọng những điều anh nói đều là sự thật.” trầm ngâm giây lát, La Phi quyết định lùi một bước để tiến nhiều bước, tạm thời không nên nói cho cạn lời, nhưng cũng phải dành cho đối phương một sức ép đủ mạnh, “Có điều, anh nên hiểu rõ tình hình hiện nay, cứ cho là anh có điều gì đó còn che giấu, thì chúng tôi nhất định sẽ tìm ra sự thật. Đến khi đó, anh sẽ thấy, hành vi của mình hiện giờ chỉ là nhẹ không ưa ưa nặng mà thôi.”
“Tôi sẽ có trách nhiệm với chính mình. Mà sự thực thì cũng chỉ có tôi thực sự có trách nhiệm với bản thân tôi mà thôi.” Thái độ của Tang Quân Dũng xem ra vẫn rất kiên quyết.
“Thôi được, nếu có việc gì cần, tôi sẽ lại đến tìm anh.” nói xong câu cuối cùng, La Phi đứng dậy từ biệt ra về.
Chương 20: Người thứ ba thiệt mạng
Về đến chỗ trọ, La Phi lao ngay vào phòng nằm xuống giường, mấy ngày nay chạy hết chỗ nọ đến chỗ kia, anh rất cần được nghỉ ngơi cho lại sức.
Có điều, tâm trí anh nhất thời không thể lắng xuống được. Bao nhiêu thắc mắc và nghi vấn đang ùa về trong đầu anh, trong hàng loạt những sự kiện xảy ra mấy ngày qua, anh đã lần ra được một chút manh mối, nhưng vẫn chưa thể xác định được một cách rõ ràng. Cảm giác đó giống như bạn đang quan sát vật gì đó qua một lớp sương mù dày đặc, tuy bạn có thể thấp thoáng nhìn thấy sự tồn tại của nó, nhưng không thể nào nắm bắt được đường nét của nó, và khi bạn đưa tay ra định chộp lấy nó thì luôn bị chộp hụt vì vị trí của nó mờ mờ ảo ảo.
Từ vụ cháy nhà, cái chết của Tiết Hiểu Hoa và Chu Vĩnh Quý đến vụ ngộ độc tập thể hôm nay, mỗi sự kiện đều chứa đầy những nghi vấn; từ Mông Thiếu Huy, Đức Bình, Phó Ngọc Trụ, đến Tang Quân Dũng, thậm chí Kim Chấn Vũ, hay cả những người khác, bọn họ dường như đều đang giấu giếm điều gì đó, muốn giải mã được những bí mật trong đó, La Phi cần có một bước đột phá.
Nhưng bước đột phá này nằm ở chỗ nào?
Dù thế nào, La Phi biết mình đã gặp một đối thủ lợi hại. Hiển nhiên, đối thủ này đang ra sức ngăn chặn việc để lộ bí mật, hắn đang giương bộ nanh vuốt ra khống chế nghiêm ngặt những người có liên quan, khiến họ hoặc là phải ngậm miệng lại, hoặc là phải đi gặp thần chết để vĩnh viễn không bao giờ được nói. Đối thủ này là ai mới được chứ? Những người nắm được nội tình khác liệu họ có biết đáp án của câu hỏi này không? Liệu họ có ý thức được số phận của họ cũng sẽ như hai người thiệt mạng vừa qua?
Nếu mặc nhiên coi Tang Quân Dũng là một trong những người nắm được nội tình, thì cứ như biểu hiện ngày hôm nay, rõ ràng là anh đã cảm nhận được sự đe dọa này. Tại sao anh ta không nói ra sự thật? Anh ta đang sợ? Sợ điều gì? Còn điều gì đáng sợ hơn cái chết nữa sao?
Lẽ nào bọn họ đang sợ hãi điều huyền bí, không thể miêu tả nào đó? Cái bóng đen trên “Dốc quỷ ám”, người phụ nữ ôm con, rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào đối với họ?
La Phi quyết không thừa nhận điều mình đang phải đối mặt là một đối thủ có năng lực siêu nhiên. Mặc dầu có một số hiện tượng mà bản thân anh giờ đây cũng không thể nào giải thích được; thậm chí tất cả các vụ án đã xảy ra, đều rất khó xác nhận là do “con người” gây nên, nhưng anh tin rằng, đó chẳng qua là vì bản thân chưa nhìn thấy toàn bộ sự việc mà thôi, vẫn chưa tìm ra được cái sợi dây cốt lõi để xâu chuỗi tất cả các sự kiện lại với nhau.
Trong lúc đang suy nghĩ miên man, cơn buồn ngủ ập đến, suy nghĩ trở nên rối rắm, cuối cùng anh chìm vào trong giấc ngủ.
La Phi ngủ được một giấc dài. Lúc mở mắt tỉnh dậy thì trời đã thanh thiên bạch nhật. Mặc quần áo xong, anh mở cửa sổ và đứng đó cảm nhận gió biển buổi sớm trong lành, cũng là để cho các tế bào não của mình nhanh chóng được kích hoạt.
Trong những lúc như thế này, như một thói quen, anh đưa tay thò vào túi áo ngực. Bàn tay phải của anh như sờ được vật gì đó, anh móc vật đó ra để trước mặt, có thể đây chỉ là một động tác ngẫu nhiên, nhưng anh bỗng sững người lại vì động tác này.
Đây chính là tờ giấy ghi nợ mà Trần Xuân Sinh đưa cho anh lúc ở hiện trường vụ cháy, cũng chính là tờ giấy mà Tiết Hiểu Hoa đã viết được một nửa sau đó bỏ đi. La Phi đã từng dựa vào đó để suy đoán được Tiết Hiểu Hoa đã tống tiền Chu Vĩnh Quý. Theo như phân tích của anh lúc đó thì người mà Tiết Hiểu Hoa muốn tống tiền không chỉ có một mình Chu Vĩnh Quý, mà một trong những đối tượng đó là người có đặc điểm khác thường. Vì thế, anh đã từng hỏi Kim Chấn Vũ xem trên đảo có người câm điếc nào không, nhưng câu trả lời mà Kim Chấn Vũ đưa ra lại là phủ định, vì thế manh mối này đã bị gián đoạn.
Nhưng bây giờ, một suy đoán hợp lý chợt xuất hiện trong đầu La Phi, đúng thế, đây là một phán đoán vô cùng hợp logic, thậm chí còn rất rõ ràng và rành mạch! Anh có vẻ còn tự trách mình sao lại bỏ qua một manh mối rõ ràng như vậy. Lúc này, anh không có bất cứ lý do gì để dừng lại, phải lập tức lần theo manh mối này để tìm ra chân tướng sự thật ẩn giấu sau vụ này.
La Phi một lần nữa tìm đến ngôi miếu thờ nằm sau con đường nhỏ trong khe núi.
Thầy trò Đức Bình đang ăn sáng ở nhà ngoài, là người xuất gia thực đơn của họ rất chi là đơn giản: cháo trắng và khoai lang.
Đức Bình hình như đã lường trước được thế nào La Phi cũng đến, nét mặt không có dấu hiệu gì tỏ ra ngạc nhiên, ông ta nhìn đồ đệ của mình, nói với giọng hết sức bình tĩnh: “Con ăn mau lên, rồi đi đốn một ít củi về đây.”
Huệ Thông gật đầu, ngoan ngoãn vội vàng húp hết bát cháo trong tay, không nói một câu, cứ thế đi.
“Cảnh sát La Phi, ngồi đi.” Đức Bình đón tiếp một cách rất suồng sã, “Đã ăn sáng chưa? Cháo vẫn còn nóng này, uống vào cho ấm bụng.”
“Bữa sáng thì không cần đâu. Tôi muốn hỏi ông một vài câu.” – La Phi ngồi xuống đối diện với Đức Bình, sau đó lấy tờ giấy ra, “Ông xem cái này.”
Đức Bình cầm lấy tờ giấy đọc nhẩm qua một lượt, sau đó đặt lên mặt bàn, nét mặt không hề thay đổi, nói: “Đây hình như là một tờ giấy ghi nợ, nhưng mà vẫn chưa viết xong, đúng không?”
La Phi nhìn vào đối phương: “Đúng là chưa viết xong, tôi muốn hỏi ông, nội dung đằng sau là những gì?”
Đức Bình cười phá lên: “Tờ giấy này anh luôn giữ trong tay, tôi làm sao biết được nội dung sau đó là cái gì?”
“Tờ giấy này là do Tiết Hiểu Hoa viết, có điều mới viết được một nửa thì bỏ. Sau đó ông ta viết lại một tờ khác có nội dung đầy đủ, mà tờ đó –chắc phải trong tay ông.” –tiếng La Phi nói không to, nhưng giọng thì hết sức khẳng định.
“Tại sao?” -Đức Bình không kém cạnh hỏi lại.
La Phi biết nếu muốn đối phương nhận thua thì phải đưa ra lập luận sát thực mới ổn, nên anh tiếp tục: “Tiết Hiểu Hoa biết được bí mật nào đó, nên đã dùng thủ đoạn bỉ ổi này để tống tiền những người muốn che giấu bí mật. Kiểu tống tiền này không phải là nặc danh, trái lại nó được thực hiện trong tình huống hoàn toàn công khai. Một trong những đối tượng tống tiền của ông ta là Chu Vĩnh Quý. Buổi tối hôm đó, ông ta đi một mạch đến nhà Chu Vĩnh Quý, nói thẳng luôn ý đồ của mình, và đã thành công với số tiền bốn ngàn tệ, điều này hoàn toàn có thể chứng thực trong lời kể của Quách Quế Chi. Cứ theo logic này mà suy luận ra các vụ tống tiền khác, ông ta dường như không cần thiết phải viết giấy, trừ phi trong số những đối tượng mà ông ta tống tiền có một người không thể giao tiếp bằng ngôn ngữ được, chẳng hạn như người câm điếc.”
Đức Bình xòe tay: “Đảo Minh Trạch xưa nay không có người câm điếc nào cả.”
“Đúng vậy, vì thế mà vấn đề này đã khiến tôi phải đau đầu, không biết bắt đầu từ đâu.” La Phi dừng lại giây lát rồi đổi giọng. “Nhưng hôm qua tôi đã phát hiện ra có người mặc dù không câm cũng chả điếc, nhưng vẫn dùng giấy bút để giao tiếp. Chỉ là do vụ ngộ độc bất ngờ xảy ra đã khiến tôi bị phân tâm, nên không kịp thời nắm lấy manh mối có giá trị này.”
“Ừ.” Đức Bình vừa nghe vừa gật đầu, ra vẻ hoàn toàn tán đồng với phân tích của La Phi, sau đó ông ta thản nhiên nói: “Người mà cảnh sát La Phi nói ắt phải là tôi rồi, đúng không? Tối qua lúc anh đưa tờ giấy do Huệ Thông viết cho tôi, tôi đã đoán thế nào anh cũng suy luận ra điều này, chỉ là… không ngờ lại nhanh đến thế.”
“Vì thế tờ giấy đó là do Tiết Hiểu Hoa viết cho ông. Ông ta biết lúc đó là thời gian ông cúng tế, nên mới viết ra giấy để Huệ Thông đem vào. Sự việc này ông không thể nào phủ nhận, vì ít ra cũng có Huệ Thông làm chứng.” La Phi truy bức, lý lẽ đâu ra đấy.
“Không cần phải người làm chứng nữa.” Đức Bình lắc đầu nhẹ tênh, sau đó lấy trong túi ra một tờ giấy, “Đây chính là tờ giấy mà anh cần.”
La Phi cầm lấy tờ giấy, chỉ thấy trên đó ghi: “Tôi đã tìm thấy con trai của Vương Thành Lâm, nó đồng ý đưa tôi 3000 tệ, tôi sẽ nói với nó chuyện xảy ra trước đây, nếu ông không muốn để cho người khác biết, thì ông phải đưa ra mức giá cao hơn. Tiết Hiểu Hoa, cùng ngày.”
Mọi việc hoàn toàn ăn khớp với suy đoán của La Phi trước đó, anh khẽ nhoẻn miệng cười. Giờ thì người nắm rõ tình hình nhất đang đứng trước mặt anh, việc tìm ra ẩn số dường như chỉ còn trong gang tấc.
“Được rồi, hãy nói cho tôi tất cả những gì ông biết.” Khi vào chủ đề chính, La Phi lập tức thay bằng một nét mặt nghiêm nghị. “Toàn bộ đầu đuôi câu chuyện, tôi không muốn ông có bất cứ sự giấu giếm nào.”
“Toàn bộ sự việc?” Đức Bình nhìn La Phi với một ánh mắt kì lạ, “Lẽ nào anh cho rằng tất thảy mọi việc đều là ở chỗ tôi? Thế thì anh nhầm rồi, vả lại, anh nghĩ rằng chuyện này chỉ đơn giản thế thôi sao.”
“Thế thì ông hãy nói về bí mật Tiết Hiểu Hoa đã tống tiền ông như thế nào trước đã.” – La Phi biết đối phương không dễ gì mở miệng, nên phải tiến bước nào chắc bước đó. “Còn nữa, tại sao trên cổ áo ông đã có lần xuất hiện sợi tóc của phụ nữ? Và nữa, vụ ngộ độc hôm qua ông giải thích thế nào đây?”
“Tóc phụ nữ?” Đức Bình sững sờ, bất giác xem lại trên áo của mình một lượt, sau đó ông ta lại cười nhẹ nhõm, “Sao tôi không thấy nhỉ? Cái này là anh tận mắt nhìn thấy, hay là nghe ai nói? Nếu quả thực đã từng có, thì chắc là do gió biển hay một yếu tố ngẫu nhiên nào đó đem lại, tất nhiên, đó có thể chỉ là một sợi chỉ đen hay vật gì đó tương tự, tóm lại, điều này nói lên vấn đề gì nào? Sự việc hôm qua, chả lẽ anh lại cho rằng tôi là kẻ hạ độc thủ? Có lẽ tôi là người bị trúng độc nặng nhất, hơn nữa đã chủ động gọi cho bác sĩ Lý Đông, nhờ thế mà chúng ta mới được cứu sống. Trước đây chắc anh đã từng xử ý không ít vụ án, thế anh đã bao giờ gặp một kẻ hạ độc thủ nào mà lại như tôi chưa? Theo tôi, đó chỉ là một lầm lẫn ngẫu nhiên. Còn đối với bí mật đó…” –ông ta đột nhiên nhìn chăm chú vào La Phi, “Tại sao anh cứ nhất định muốn biết điều bí mật đó?”
Tại sao muốn biết à? Điều này mà cũng cần phải hỏi hay sao? La Phi lấy làm lạ trước một câu hỏi chẳng đâu vào đâu này, đang định nói gì đó thì Đức Bình chen ngang.
“Là vì tính hiếu kì bẩm sinh của anh? Hay là do bản năng nghề nghiệp của một cảnh sát? Hay là vì tư tưởng chính nghĩa muốn trừ tà diệt ác?” ông ta quăng ra hàng loạt những câu hỏi, đợi đối phương lựa chọn.
La Phi không rõ những lời nói vừa rồi của đối phương là nhằm mục đích gì, nhưng anh vẫn cứ suy nghĩ một lát, sau đó trả lời thẳng thắn: “Phải nói rằng, yếu tố nào cũng có, thậm chí còn có cả sự công kích lúc đấu trí với một đối thủ tiềm năng. Nhưng, yếu tố khiến tôi mất ăn mất ngủ nhất vẫn là sự căm ghét tội ác, cũng chính là tư tưởng chính nghĩa mà ông vừa nói. Tôi nhất định phải tìm ra hung thủ, để tội ác phải bị trừng phạt, không để những người vô tội phải chịu tổn thương thêm nữa. Đây là tính cách của tôi, đồng thời cũng là sứ mệnh mà nghề nghiệp trao cho tôi.”
“Đúng như tôi đã đoán.” Đức Bình gật đầu, ánh mắt biểu lộ vẻ tán thưởng. “Cảnh sát La Phi, tuy chúng ta tiếp xúc chưa nhiều, nhưng tôi cũng đã hiểu ít nhiều về anh. Nếu không vì chuyện này chuyện kia, tôi nghĩ chắc chúng ta sẽ trở thành những người bạn, thậm chí là tri kỷ. Anh có rất nhiều ưu điểm, chính trức, dũng cảm, tinh tế, nhạy bén. Quả thực, anh đã ngày càng tiến gần đến điều bí mật được cất giấu nhiều năm nay, tôi thậm chí còn có cảm giác mình không thể ngăn cản anh đưa điều bí mật này ra ánh sáng.”
La Phi lắng nghe không ngắt lời, anh biết những lời vừa rồi của đối phương chỉ là phần dẫn chuyện, nội dung mà anh quan tâm vẫn còn ở phía sau.
Quả nhiên, Đức Bình chuyển chủ đề, tiếp tục: “Anh sẽ hối hận khi biết điều bí mật đó. Anh sẽ không tìm được tội ác mà anh muốn tiêu diệt, anh sẽ nhận ra rằng, đúng vào lúc anh đã dồn hết sức để chuẩn bị ra đòn quyết định cuối cùng, thì đối thủ trong giả tưởng ấy không hề tồn tại. Anh sẽ chỉ nhìn thấy sự bất lực và đau thương, tôi đảm bảo với anh, đó là một trải nghiệm mà không một người nào muốn tiếp xúc và tìm hiểu. Trên thực tế, người trong cuộc của sự việc đó cho đến nay vẫn đang sống trong sợ hãi và dằn vặt, không thoát ra được. Thậm chí như tôi đã xuất gia tu hành gần hai chục năm nay, vẫn không thể nào xóa bỏ được nỗi ám ảnh đó trong lòng.”
Nghe Đức Bình nói vậy, nhất là hiểu được nguyên nhân thực sự của việc ông ta xuất gia tu hành, La Phi không khỏi xúc động, nhưng anh vẫn lắc đầu như không: “Tôi không hiểu ý ông. Ông nói không tồn tại tội ác, nhưng trước mặt chúng ta, tội ác vẫn diễn ra. Hai người thiệt mạng, và cả thảm kịch suýt xảy ra đêm qua nữa, lẽ nào những điều này vẫn còn chưa đủ sao? Huống hồ, nếu không phải ngày đó phạm phải tội ác, thì tại sao bây giờ các ông lại thấy sợ hãi và dằn vặt?”
“Anh không biết chân tướng sự việc nên không hiểu được đâu.” Ánh mắt Đức Bình biểu lộ vẻ bất lực, “Con người ta có những thứ là do thiên bẩm, không liên quan gì đến tội ác, đây có lẽ là một bi kịch mà loài người như chúng ta phải gánh chịu. Cảnh sát La Phi, xin anh hãy nghĩ kĩ một chút, chả lẽ trong lòng anh chưa bao giờ hối hận hay áy náy vì một điều gì đó hay sao? Điều xảy ra không liên quan gì đến tội ác, nhưng lại gây nên hậu quả khiến người ta tan nát lòng. Điều trở thành nỗi ám ảnh suốt đời anh, anh không muốn nhắc đến nó, nhưng lại không thể lẩn tránh sự hiện diện của nó.”
La Phi chột dạ, hình bóng thân quen ấy lại hiện về trong đầu anh, vẻ mặt tươi cười, tuy ở ngay trước mặt mà như xa ngàn dặm. Một cảm giác đắng chát trào dâng, hơn thế còn biểu lộ trên mặt anh rất nhanh sau đó.
Đức Bình chộp được sự biến đổi trong tâm trạng La Phi, ông ta cười như hiểu ý: “Anh cũng đã từng có cảm giác này đúng không? Vậy chắc anh biết, đối với những việc như thế này, cách tốt nhất là chôn kĩ nó trong lòng, đừng bao giờ nhắc đến nó nữa. Anh thậm chí còn muốn quên hẳn nó đi, đó là một niềm hạnh phúc không cách nào đạt tới.”
“Không, ông nhầm rồi.” La Phi bỗng ngẩng đầu, ánh mắt trở nên kiên nghị, “Có những chuyện không thể nào quên được, và cũng không nên bị lãng quên. Chuyện đã xảy ra, cần phải dũng cảm đối mặt với nó. Che giấu, chỉ càng làm cho sự việc trở nên tồi tệ hơn mà thôi. Hãy nói cho tôi biết sự thật, tôi nhất định phải ngăn chặn, không thể để chết chóc hay bi kịch nào khác xảy ra nữa!”
“Anh nghĩ vậy là vì anh đâu có biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì!” Đức Bình có vẻ bực mình với thái độ cố chấp của La Phi, nhưng ông ta lấy lại bình tĩnh rất nhanh, vẫn muốn thuyết phục đối phương bằng một giọng hòa nhã: “Anh vẫn chưa gặp chuyện buồn như thế bao giờ thì không thể tưởng tượng nổi đâu, thế giới này còn điều gì trái đạo lý hơn thế nữa? Nó chỉ có thể đem giấu kín, tuyệt đối không được nhắc đến nữa. Còn sự dò hỏi của anh, không những chẳng ngăn chặn được chuyện gì, mà trái lại còn có tác dụng phụ. Xin hãy nghe tôi, đây là lời khuyên của một người lớn tuổi dành cho anh.”
Trước lời khuyên hết nước hết cái của Đức Bình, La Phi thoáng chốc do dự. Đối với anh, tình huống này quả là chưa xảy ra bao giờ. Nhưng cảm giác này biến mất ngay sau đó, lòng ham muốn khám phá sự thật và tinh thần trách nhiệm lại vượt lên tất cả.
“Bất luận thế nào, sự việc cũng không thể kết thúc tại đây. Ít ra những vụ án đã xảy ra cũng phải có một kết cục rõ ràng. Trong tình hình hiện nay, tôi là cảnh sát duy nhất ở trên đảo, tôi phải chịu trách nhiệm về việc này!” La Phi nhìn vào đối phương trịnh trọng nói, giọng điệu không còn chỗ để thương lượng nữa.
Đức Bình khẽ thở dài, xem chừng bản thân cũng chỉ còn cách từ bỏ mọi cố gắng. Lặng im giây lát, ông nói: “Vậy anh cho tôi chút thời gian, tôi cần tĩnh tâm suy nghĩ một lát.”
“Được. Tôi ngồi đây đợi ông.” Một khi đã chiếm thế thượng phong, thì sẽ không chịu nhường bước nữa, đây là phong cách phá án từ trước đến nay của La Phi.
“Được rồi. Nhưng tôi phải ra ngôi một phía sau nhà, tôi cần làm lễ cúng tế, để giao tiếp với những vong linh ở đó, hỏi ý kiến họ xem sao.” Đức Bình nói.
“Giao tiếp với vong linh?” La Phi mở to mắt nhìn đối phương, cách nói này đối với anh chẳng khác gì chuyện hoang đường.
“Thế nên tôi mới nói là anh đâu có hiểu được tình hình, anh nghĩ rằng chuyện này chỉ liên quan đến người sống thôi sao?” giọng Đức Bình trịnh trọng khác thường, không có chút gì giống như đang nói bừa, “Tôi cần ít nhất là nửa tiếng đồng hồ, xin anh tạm thời đừng đến làm phiền tôi.”
Nói xong, Đức Bình đứng dậy, một mình đi vào nhà sau, cánh cửa nối liền hai gian nhà cũng bị ông đóng sập lại.
Trong đầu La Phi cảm giác có điều gì bất ổn, nhưng không biết phải làm sao. Dù sao, bây giờ anh vẫn chưa có quyền, cũng không có khả năng hạn chế tự do hành động của Đức Bình. Nhưng miếu thờ này anh đã đến nhiều lần, địa hình thuộc như lòng bàn tay. Phía sau nhà chỉ có một phần mộ, không có lối thoát nào khác, nên không lo đối phương thừa cơ bỏ trốn mất.
Vì thế, việc duy nhất có thể làm bây giờ là ngồi đợi.
Nửa giờ trôi qua, vẫn chưa thấy Đức Bình xuất hiện, bên trong miếu thờ im phăng phắc, như thể ngoài La Phi ra không có bất kỳ người nào khác. La Phi không thể ngồi yên được nữa, đúng lúc này bỗng nghe thấy có tiếng bước chân ngoài cổng, ngoảng lại nhìn thì ra là Huệ Thông đang vác bó củi trên vai về.
“Sư phụ tôi đâu?” trông thấy tình hình trong phòng, tiểu hòa thượng lấy làm lạ hỏi.
“Ông ấy ra đằng sau cúng tế rồi.”
“Cúng tế? Sư phụ mình có bao giờ làm lễ cúng tế vào ban ngày đâu nhỉ?” tiểu hòa thượng vừa lẩm bẩm vừa đẩy cánh cửa thông ra nhà sau, “Lại còn cài cả cửa nữa chứ?”
La Phi chau mày, quyết định không đợi tiếp nữa, anh đứng dậy lao về phía trước, dùng sức đập cửa: “Đức Bình, hòa thượng Đức Bình?”
Nhà sau vẫn im phăng phắc, không có phản ứng gì.
La Phi tiếp tục gọi, cảm thấy có điều bất ổn, anh lùi lại một bước, lấy đà đạp cửa ra, sau đó đi lại chỗ ngôi mộ.
Cảnh tượng diễn ra ở ngôi mộ khiến La Phi không tin vào mắt mình nữa. Hòa thượng Đức Bình không phải đã biến mất, mà ông đang ngồi lặng lẽ trước ngôi mộ vong linh, chỉ có điều đầu ông đã gục xuống không động đậy, một dải băng quấn chặt lấy cổ ông.
“Sư phụ! Sư phụ!” trong tiếng gọi hoảng hốt của Huệ Thông, La Phi mới định thần trở lại, anh vội bước lên, đưa ngón tay sờ mũi Đức Bình.
Mặc dù phần da chỗ tiếp xúc với ngón tay vẫn còn ấm, nhưng lúc này Đức Bình đã tắt thở từ lâu. Vậy là, chỉ vỏn vẹn có mấy ngày, trên đảo Minh Trạch đã có người thứ ba bị thiệt mạng.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!