Tôi không thể không nói tên này thật là quá khoa trương đi. Bác sĩ bồng bệnh nhân đi trong bệnh viện với khuôn mặt thể hiện "đó là điều đương nhiên" khiến tôi không muốn gặp người khác.
Tim tôi đập rất mạnh, tim hắn cũng không kém. Lớn đến nỗi tôi có thể nghe được. Nhưng tôi mặt đỏ, hắn thì không có chút sắc thái nào làm tôi liên tưởng đến mấy nhân vật có "da mặt dày" trong truyền thuyết. Quả nhiên những người như vậy thực rất khác người Thẩm Nhật Minh nhẹ bỏ tôi xuống, hình như hắn nghĩ đến cái ngốc nghếch ban nãy của tôi rồi bật cười."Ngồi yên đây tôi đi lấy thuốc "
"Ừ" nhỏ nhẹ đáp. Bỗng lại ngẩn người. Tôi khi nào lại dịu dàng như vậy.
Ô ô, bẽ mặt quá đi aaa!
Mím chặt môi không nói lời nào nữa, ngỡ như nói ra bản thân mình không biết sẽ nói thêm câu ngu ngốc nào!
Đợi bóng dáng Thẩm Nhật Minh đi xa tôi liền thở phào, đưa tay lên vuốt ngực. Tôi có nên nói cho hắn là tôi bị bệnh tim hay không????
Sáng hôm sau tôi dậy rất sớm. Chỉnh chu lại áo quần đầu tóc. Bây giờ mới chú ý đến nhan sắc của mình. Quả thật, tôi có khuôn mặt....
Không xinh đẹp chút nào nhưng ngắm qua ngắm lại cũng dễ thương chứ bộ.
Nhẹ nhàng đội chiếc mũ hồng lên nhìn rất năng động. Tùy ý lựa chọn bộ đồ tôi thích nhất. Lần đầy tiên được đi chơi tất nhiên là phải xinh đẹp.
Tươm tất xong tất cả ngồi trên giường đợi hắn đến. Nhưng ngoài dự đoán của tôi hắn đến thật nhanh. Thoát khỏi bộ trang phục bác sĩ hằng ngày thay vào đó là bộ đồ vest rất lịch lãm lại ra dáng vẻ của người lớn. Tôi nhìn thất thần một lát rồi vội túm lấy tay hắn. Cúi đầy nói:"đi thôi"
Mong là đừng cười. Tôi sẽ không nhịn được mà ngắm hắn cả ngày.
Thẩm Nhật Minh cười cười lắc đầu. Thuận tay nắm lấy, dẫn tôi đi từ từ ra nhà ga."ăn sáng trước đã"
"Anh như thế này có tính là đem bệnh nhân đi trốn không?" Tôi không nhịn được trêu chọc hắn.
"Không phải là đem mà là bắt đi" Hắn mở cửa xe cho tôi cũng từ từ nói.
"Bắt đi? Sao lại tính là bắt đi?" tôi tò mò hỏi.
"Chính là lúc đầu, chính tôi kéo cô đi, rồi nhét cô lên xe chở đi đâu cô cũng không biết. Vậy có tính là bắt không?"
Khóe miệng tôi giật giật. Logic của hắn quả thật rất "phong phú" đi.
"Nhưng nếu có người hỏi tôi đã đi đâu thì sao?" Đừng quên tôi đang là bệnh nhân đó.
Thẩm Nhật Minh cười khẽ ra tiếng:"Sao cô không hỏi bác sĩ đã đi đâu?"
Ai nha! Thật là ngốc! Bệnh của tôi đã giảm, muốn đi đâu tùy ý, hắn cũng vậy. Dù bác sĩ nhưng hết ca trực vẫn có thể vui chơi. Hóa ra những câu nói của tôi là thừa thãi rồi. Sáng ra ăn trúng cái gì không biết? ( Linh: chị quên mất là chị chưa ăn gì hết ==……==)
"À, tôi có chuyện quên hỏi cô? Dù bệnh của cô đã khỏi nhưng nguy cơ tái phát lại khá cao, muốn triệt tận gốc thì cắt đi buồn trứng, cô có muốn.. "
"Không" tôi trả lời dứt khoát cắt ngang lời hắn.
"Hả?" Vẻ mặt hắn tò mò nhìn qua tôi. Tôi cũng không tiếc nước bọt giảng giải cho hắn.
"Tôi hôn mê nhưng vẫn nghe những gì anh nói với Đóa Thành. Anh biết hoàn cảnh của tôi rồi đấy. Tôi không gia đình không bạn bè không người thân. Nếu bản thân tôi sau này có chồng mà lại mất khả năng sinh con , anh nói tôi có thể ở bên cạnh anh ấy sao?"
"Với tại tôi rất thích em bé. Nhìn những đứa trẻ chạy lon ton với nụ cười nở trên môi nhìn hạnh phúc biết bao. Nên tôi thà chết chứ không bao giờ chịu cô độc cả đời. anh hiểu không?"
Tôi nói không chậm không nhẹ, không buồn bã. NÓi như thể đó là một điều bình thường, một điều hiển nhiên nhưng đối với người khác thì không.
Thẩm Nhật Minh nghĩ rằng tôi đang tổn thương sâu sắc. Không biết suy nghĩ cái gì. Khuôn mặt tỏ ra niềm thương xót mắt chặt tay tôi:"Tôi sẽ cố gắng chữ hết bệnh cho cô. Kể cả bây giờ lẫn sau này"
Tôi quay qua cười nói:"Tôi có thể xem đây là lời hứa hay không?"
"Tôi hứa, lời hứa của một nam nhân" Thẩm Nhật Minh kiên quyết nói. Lòng tôi bỗng dưng chấn động. Hắn hứa với tôi sau này...sẽ là sau này.
Cảm giác ấm áp bỗng tràn đầy trong lòng khiến tôi hận không thể nhảy lên xoay vòng vòng. Thì ra hạnh phúc là như thế này.
TRong khoảnh khắc mình cô đơn nhất, tuyệt vọng nhất, sợ hãi nhất lại có một người bước vào thế giới của mình làm thay đổi chúng.
Từ bé tôi không biết cái gọi là tình cảm là gì. Chỉ biết đứng từ xa ghen tị nhìn họ, nhưng bây giờ thử nhìn tôi xem, tôi cảm thấy mình còn hạnh phúc hơn họ...rất nhiều lần!!!
Thẩm Nhật MInh nhìn cô tươi cười hớn hở, hắn cũng cười theo. Không nói gì thêm nữa liền tập trung lái xe đến khu vui chơi.
Tôi tò mò nhìn xung quanh, tất cả những thứ này cô đều thấy những chưa đặt chân vào lần này. Lần đầu tiên bước vào thật sự rất hồi hộp a.
NHìn cánh cổng cao cao đầy những quả bong bóng nhiều màu sắc rực rỡ. Tôi vui vẻ ngồi ngắt một bông rồi nhìn chú gấu biết đi. Chạy đến nhéo nhéo khuôn mặt đầy bông kia, đây là thật hay giả nhỉ?
Bước xuống xe liền nhìn thấy hành động ngây ngô của tôi, Thẩm Nhật Minh lại cười kéo tôi sang một bên:"Đừng nhéo nữa"
"Đây là gấu thật hay giả?" Tôi thật không tin, lông mượt thế này, còn cao bằng tôi nữa.
"Là đồ giả" Hắn lắc đầu ngao ngán.
"a" Tôi liền thả tay ta ra ngoan ngoan đi theo Thẩm Nhật Minh. Nhưng tôi vẫn muốn xác nhận nó một chút a. Hiếm khi đi ra ngoài.
Nghĩ liền làm, không nghĩ ngợi xoay người lại đá một phát vào bụng con gấu kia. Lực không nhẹ. Con gấu kia ngã lăn xuống liền hét lớn một tiếng. Tôi mở to mắt vẫy vây tay hắn.
"Thẩm Nhật Minh, anh đoán tài thật nha! đó đúng là đồ thật"
KHóe miệng Thẩm Nhật Minh giật giật vài cái. Cái đồ đó đứa trẻ lên ba cũng nhận ra, còn Ngọc Hân thì....
"A, cháu chào bác bảo vệ" tôi thấy người tới liền chào rất lễ phép. hôm nay tôi rất vui, mới đứng ở cổng đã thấy vui rồi.
Thẩm Nhật Minh phì cười, kéo tôi lại:"Đó không phải bác bảo vệ, mà là dẹp trật tự"
"Hả"
Thẩm Nhật Minh lắc đầu kéo tôi đi. Dù thấy hắn cười nhưng đó là nụ cười bất đắc dĩ. Chắc hắn ghét bỏ vì tôi không biết nhiều thứ.
Thở dài chạy theo, dù thế nào tôi cũng không thể bỏ lỡ cuộc chơi này được.
-_-
"Cảm ơn" Tôi thở phù phù lau đi mồ hôi trên trán. Hắn thuận tay đưa tôi chai nước.
"Thấy cô chơi vui như vậy chắc chưa lần nào đến đây nhỉ"
Tôi cười cười, chơi cũng thật là vui nhưng không thể nói cho hắn là tôi lần đầu đến đây được,. Tôi vẫn chưa quên điệu bộ ghét bỏ của hắn dành cho tôi đâu. Phải giữ giá trước mặt hắn chớ.
"À, mà cô muốn đi đâu nữa không"
"Không cần đâu, hôm nay anh phục vụ tôi nhiều quá rồi"
Tôi chơi gì hắn liền chơi theo dù rất trẻ con nhưng rất vui. Ít nhất điều này sẽ làm tôi cười trong mấy tháng liền.
"Hay chúng ta đi ăn đi, tôi biết có một quán ở đây ăn rất ngon" Thẩm Nhật Minh lên tiếng đề nghị. Tôi cũng gật đầu đồng ý.
"Được"
Tôi và hắn đi cùng bên nhau, hai người cũng không nói cái gì. Hắn cao hơn tôi cái đầu. Mỗi lần nhìn lên ánh nắng chiếu xuống khuôn mặt của hắn nhìn rất chói mắt.
Mọi chuyện trôi qua rất nhanh mới buổi sáng chơi rất vui vậy mà giờ đã đến trưa rồi. Bây giờ tôi mới khẳng định được rằng. Không phải thời gian trôi nhanh mà là chúng ta không biết sử dụng thời gian một cách tốt nhất.
Tôi nằm trong viện một ngày cứ ngỡ như trăm năm. còn đây mới đi chơi nửa buổi mà như một giờ. Áp lực bởi tinh thần thật sự rất lớn!
"Cô ăn tự nhiên đi, hôm nay tôi bao" Thẩm Nhật MInh cười tươi như hoa nhìn đống thức ăn trên bàn. Tôi chọc chọc đôi đũa, không lẽ là tôi bao sao? Người tôi làm gì có tiền, hai tháng tôi không đi làm tiền lương đâu ra. Chưa kể tôi dành hết số tiền tích góp của mình để chữa bệnh.
Cả buổi sáng bao tôi đi chơi thì được, đến giờ ăn lại ngồi nói như đúng rồi. Hừ, keo kiệt.
Thẩm Nhật Minh thấy tôi bất mãn, hắn cười tươi hơn. Đưa tay lấy đôi đũa lau sạch đưa tôi.
"Lấy tôi thìa đi, không quen ăn đũa"
"Nhưng món này là phải cần đũa mà, không lẽ cô muốn tôi gắp cho cô ăn sao"
Tôi trợn mắt nhìn hắn, tự mình lấy thìa:"Anh đừng xem thường tôi. Tôi ăn bằng thìa nhưng so với anh ăn đũa còn tôi hơn"
"Thật sao?" Khuôn mặt nghi ngờ nhìn.
Tôi gật đầu chắc chắn" Thi không? Tôi một dĩa cá, anh một dĩa cá, ai ăn xong nhanh nhất người đó thắng?" Thuận tay đặt dĩa cá sốt đưa ăn, vẻ mặt khiêu khích như muốn nói ai sợ ai.
Thẩm Nhật Minh cười rõ tươi, đưa đũa lên bắt đầu:"Được"
Hắn gắp một miếng tôi đã ăn xong ba miếng. Nhìn điệu múc cá điêu luyện của tôi hắn trố mắt. Không phục cố gắp nhanh hơn. Cuối cùng tôi đã ăn xong một con để lại cái xương còn hắn mới ăn được một nữa.
NGồi xoa xoa bụng nhìn hắn, sao bản thân mình lại có cảm giác phục bản thân như vậy a!
"Tôi thua rồi" Ăn không nổi nữa đành bất mãn nhìn tôi.
"Tâm phục khẩu phục?" Tôi chêm thêm một câu.
"Rồi" Từ này hắn cắn rất nặng nha.
"Mà sao cô lại ăn được hay vậy?"
"Tôi ăn bằng thìa quen rồi, cái cảm giác múc được cả thế giới bỏ gọn vào trong miệng, rất hạnh phúc" Tôi vừa ăn vừa nói với hắn. Không nhìn xem biểu cảm của hắn ra sao. Cả thế giới này chính là đồ ăn.
"Thật sự rất hạnh phúc sao?" Thẩm Nhật MInh nhìn chằm chằm vào cái thìa tựa không tin cho lắm. Tôi thuận tay múc thìa súp đưa đến trước mặt hắn.
"Ăn xem"
Thẩm Nhật Minh nhìn tôi rồi nhìn cái thìa, đây là lần đầu tiên có người đút hắn ăn. Nhưng trong tình trạng thế này có vẻ kì kì.
"Mỏi tay quá, rốt cuộc cậu có ăn hay không" Tôi trợn mắt bất mãn nhìn hắn. Tên này luôn làm tôi bất mãn như vậy.
"Có" nói xong liền há mồm ăn hết . Mắt hắn sáng lên, nói tiếp:"Ngon quá, cô đút tôi ăn tiếp đi"
Tôi:"..."
oOo
Cuối cùng cũng trở lại bệnh viện, hắn đưa tôi đến tận nơi có nói ngày mai tôi có thể xuất hiện còn hắn bận đi công tác một thời gian. Điều này làm tôi khá mất mác. Quả thật nói rời xa người như hắn làm tôi cảm thấy không nỡ. Tôi để loại số điện thoại với địa chỉ nhà trọ cho hắn mong hắn về sẽ đến tìm tôi. Bỗng dưng ttooi lại có hi vọng, hi vọng hắn sẽ đến.
Tôi làm thủ tục xuất viện, tiền viện phí chỉ bằng một tháng lương tôi. Tôi nghi ngờ sao mà rẻ thế. Chi phí phẫu thuật tất cả không tính vào luôn sao? May sao có người nói với tôi rằng tất cả chi phí đã có người trả liền không biết đó là ai. Nhưng tôi nghĩ đó là Thẩm Nhật Minh chứ không ai khác. Ngoài hắn ra còn có ai đối tốt với tôi đâu? Nhưng mà tôi lại không có số của hắn. Vội vàng quên mất hoit chi tiết hắn để mà liên lạc. MÌnh đúng là con ngốc mà!
Ngày hôm sau tôi liền đến công ty. Họ bảo tôi đã đi đâu lâu thế? Tôi cũng lấy cái cớ cho qua loa, thật ra tôi cũng không biết phải lấy cớ gì nữa. Không lẽ bảo là tôi bị bệnh? No no, tôi không muốn người khác thương hại.
May là có ông trưởng phòng béo già giữ bí mật,cho tôi nghỉ phép không thời hạn bằng không bây giờ tôi là kẻ thất nghiệp nha.
Ngồi trên bàn làm việc rồi nhớ đến tất cả làm tôi bỗng dưng muốn cười. Có một loại hạnh phúc mang tên "Tôi muốn cười".
Chương 5: Tìm đến tận cửa!!
Hôm nay là ngày bình thường, quả thật rất bình thường. Tôi vừa ngồi trên máy tính vừa tính toán tôi và Thẩm Nhật Minh xa nhau. Tôi ngày nào cũng nhớ đến hắn. Nhớ nụ cười của hắn nhớ đến cái ngô nghê và nhớ đến những lúc hắn bị tôi mắng. Hắn không biết làm cách nào mà chui vào bộ nhớ của tôi một cách tài tình đến như thế.
Nhiều khi tôi muốn tìm đến nhà hắn rồi hoit một câu" Anh có phải viruts không?". NHưng mà tôi lại không có thông tin gì về hắn để tiện liên lạc. Rất muốn đến bệnh viện hỏi xem nhưng sợ người ta hiểu lầm.
aizzzz, rắc rối quá đi.
"Ngọc Hân, Ngọc Hân, nhanh nhanh, lại đây xem" BÌnh Nhi hối hả chạy vào kéo tay tôi.
"Có chuyện gì sao?"
"Cậu không biết đâu, hôm nay công ty chúng ta mở liên quan có giám đốc mới về, nghe bảo đẹp lắm, ra xem với tôi, nhanh" Bình NHi hối hả chạy vào nói. Tôi nhíu mắt nhìn, hèn gì hôm nay thấy thiếu thiếu cái gì đó. thì ra là công ty thiếu người.
"Đi từ từ tôi, có phải đại minh tinh đâu mà gấp lắm thế"
"Không phải đại minh tinh nhưng còn hơn đại minh tinh"
Theo tôi biết, từ trước đến nay tôi chưa gặp người nào "Xinh đẹp" như Thẩm Nhật Minh, trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy mà sau này cũng vậy.
Bình Nhi quả thật cứ muốn rước khổ vào thân. Đường ít người không đi mà cứ muốn chen lấn vào đám đông kia, Người người lấn áp nhau làm tôi muốn nghẹt thở. Tính ra công ty của mình cũng thật lớn, không hiểu sao mình được nhận vào làm ở đây nhỉ?
Nhớ lại khoảng kí ức trước kia, tôi theo ngành công nghệ thông tin nhưng thi trượt đành thi vào ngành báo chí. Nhưng tôi nộp hồ sơ vào trường báo chí họ lại chuyển tôi đến khu vực biên tập viên của ngành công nghệ thông tin. Họ nói tôi có tài viết lách. Ừ, tôi không phản đối vì đó là sở trường nổi bật nhất của tôi. Họ nói tôi có khả năng sáng tạo, cái này tôi muốn đặt bút lên và suy nghĩ lại. Chỉ số IQ của tôi rất thấp.
Nhưng được lọt vào đây quả thật đó là điều may mắn, lương cao, công việc ổn định, thời gian làm việc hợp lí với lại muốn ăn ngủ lại nơi công ty vẫn ổn. Nhưng tôi làm ở đây tròn một năm thì ngoài Bình Nhi ra tôi hầu như không có ai thân cận. Có lẽ vì tôi nhút nhát.
NGoài những lần xã giao bình thường thì hầu như tôi không có nói chuyện với ai bao giờ.
"Ngọc Hân, để ý đi đâu đấy" Bình Nhi nhíu mày quơ quơ tay trước mặt, tôi giật mình nhìn cô. Bản thân mình suy nghĩ lệch đi rồi.
"Cậu nhìn xem, giám đốc mới đấy, đẹp không?" Mắt Bình Nhi long lanh như hạt pha lê, tôi đành thở dài quay qua.
Sự thật làm tôi chấn động, cực kì chấn động, đó là một ông già, vừa mập vừa lùn. Bưng cái bụng phệ chạy đi. Ánh mắt kiêu ngạo không thèm nhìn xung quanh.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, tôi là người có khiếu thẩm mĩ không cao, nhưng nếu nói người giám đốc đó đẹp thì tôi phải công nhận. Ông ta đẹp, đẹp một cách đặc biệt.
Cái này gọi là dối lòng trong truyền thuyết!!!
Tôi không nghĩ bản thân mình có thể nhìn lâu hơn được nữa, vội quay mặt đi, rời khỏi đám đông. Muốn về văn phòng ngủ.
"ai, Ngọc Hân đây rồi, tôi tìm cô mãi, nhờ cô đưa tập tài liệu vào trong văn phòng giám đốc hộ tôi" Chung trưởng phòng chạy đến kéo tay tôi lại nói.
Tôi nhìn lượt xung quanh xác định không có người, chỉ tay vào mặt mình"Tôi!"
"Chẳng lẽ ngoài cô ra văn phòng mình có thêm một Ngọc Hân khác"
"Sao lại là tôi?"
"Văn phòng hiện tại không có ai, tôi còn bận rất nhiều việc. Cô thấy rồi đấy, mấy người ngoài kia nhìn giám đốc như hổ rình mồi, nếu tôi đưa cái này cho họ xem như chúng ta mất việc như chơi" Chung Hán nói thật tâm. Chẳng lỡ may họ si mê vẻ đẹp giám đốc, muốn trèo lên người của hắn, cái chức này của ông thật khó giữ. Giám đốc còn trẻ mà lại độc thân, chẳng phải mà thỏ non lạc về đây hay sao?
Tôi cười gượng gạo nhận đống tài liệu này. Khóc không ra nước mắt, biết thế, tôi mà biết thế, tôi đứng ở đấy ngắm tên bụng phệ kia cho rồi. Khiếu thẩm mĩ của con người bây giờ thật tệ hại a!!!
Địa hình nơi này tôi biết khá rõ, phòng giám đốc cũ tôi cũng thường xuyên đi qua. chen lấn qua đống người với sập tài liệu trên tay tôi thực không thể vào được. Nhưng nhìn trưởng phòng nói như thế chắc chắn tài liệu này có người cần gấp. Vây giờ đi vào phòng giám đốc còn khó hơn lên trời. Đây chẳng khác gì hiện tượng ùn tắc giao thông trên ti vi.
Nhẹ nhàng đứng ở giữa hét lên:"Giám đốc, người vừa tới sao lại về rồi" Cố ý đưa đầu về phía cửa sau diễn tả như thật.
1...
2...
3...
Một đám người ùn ụt chạy về phía cửa rất nhanh chỉ còn mình tôi đứng ở đây. Quả thật tôi thất muốn cười to, lần đầu tiên lừa được người khác, không phải một mà là cả đám người. Bỗng dưng trong lòng tôi có cảm giác thành tựu a.
"Cốc cốc, Giám đốc, tôi là Đóa Ngọc Hân, nhân viên ban biên tập, có tài liệu muốn gửi cho ngài"
"Vào đi"
Giọng nói trầm thấp vang lên, tôi chỉnh lại áo quần hít một hơi sâu rồi bước vào.
NHìn khắp căn phòng rộng rãi nhưng quen thuộc, tôi không còn lạ lẫm chỉ có người là người mới. Một thanh niên mang bộ áo vest mà bạc, người to cao, ánh mắt lạnh lùng ngồi nơi ghế, chưa bao giờ nhìn một thứ gì khác ngoài chiếc bàn. Đứng một bên là người giám đốc bụng phệ ban nãy, chỉ nhìn tôi rất kiêu ngạo. Không khí nơi đây quả thật rất áp lực. Liền chạy đến trước mặt ông ta:"Giám đốc, đây là tài liệu Chung trưởng phòng nhờ tôi mang lên, nên bỏ ở đâu ạ"
Người đàn ông kia chảy mồ hôi, trợn to mắt nhìn liếc qua chàng trai kia ra hiệu. Tôi nhìn xuống thấy lông mày hắn nhíu lại. Có làm gì sai đâu cơ chứ? A, hiểu rồi.
"Anh gì ơi, giám đốc bảo tôi đưa tập tài liệu này cho anh, anh vui lòng nhận lấy hộ tôi"
Người đàn ông kia vỗ trán, sao tên Chung Hán lại cử đứa ngu ngốc như vậy đến đây chứ.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn tôi, khuôn mặt lạnh lùng khôn có biểu cảm gì , nói:"Tôi là Đình Minh Tuệ"
"à, vậy anh Tuệ, anh vui lòng nhận tài liệu này hộ tôi" Tôi bĩu môi, người gì đâu thật khó tính. bảo gọi tên đã rồi mới nhận chứ gì.
Ông bụng phệ đứng một bên lên tiếng:" Đây mới là giám đốc"
Tôi mở to mắt ngạc nhiên nhìn, "không phải là ông sao?"
"Cô bị gì sao, tôi là thư ký, tên là Chung Tín"
Tôi nhìn hai người, quả thật là mình nhận lầm rồi sao? Nhưng nhìn vẻ mặt họ tôi biết họ nói thật, thật sự rất ngượng ngùng a.
vội đứng dậy cúi đầu với Đình Minh Tuệ:"Giám đốc, tôi thật sự xin lỗi"
Hắn phủi áo đứng dậy, liếc tôi một cái:"Biết lỗi"
Tôi gật đầu, đừng đường là một giám đốc mà bị tôi hạ nhục như vậy. Tôi là người có lỗi.
Đình Minh Tuệ lạnh lùng nhìn tôi rồi khẽ cười:"Cô tên là gì?"
"Đóa Ngọc Hân"
"Ngọc Hân, tên rất hay" Cả người hắn tản ra hơi thở lạnh lùng, rồi nói tiếp:"Tên hay nhưng người không tốt, công ty chúng tôi từ khi nào lại cho người ngu ngốc như cô vào làm ở đây. Lỗi của cô tôi có thể tha nhưng không thể không phạt. Làm nhân viên vệ sinh một năm"
Tôi trợn to mắt nhìn hắn, cái gì? PHạt tôi làm nhân viên vệ sinh một năm. Tôi quả thật có chút lỗi nhưng hắn lại quá đáng hơn tôi. Chẳng lẽ lòng tự trọng con người hơn miếng cơm manh áo của họ hay sao?
"Giám đốc Tuệ, điều này thật không thỏa đáng..."
"Hai năm" Hăn dường như không kiên nhẫn, ghét bỏ nói thêm. Nếu tôi còn nói thêm nữa chắc chắn sẽ là hạn ba năm. Được rồi, một năm thì một năm, tôi sẽ khiến phòng anh như ổ rác. Hừ.
KHông cần xin phép, liếc hắn ta một cái thật sắc rồi quay đầu đi. Đình Minh Tuệ, anh đợi đó!
"Rầm" tiếng đóng cửa phòng giám đốc thật to. TỐt nhất bể luôn cũng tốt.
"Cô Ngọc Hân" Quay lại nơi phát ra âm thanh, đây không phải là Chung Tín hay sao, hắn chạy theo làm gì?
"Có chuyện gì sao"
"Giám đốc nói cắt của cô ba tháng lương vì cô làm hư cửa"
Tôi mơt to mắt nhìn khuôn mặt béo ú của hắn:"Rõ là nó chưa hư mà"
"Giám đốc nói nếu cô không chịu thì hắn sẽ kiện cô vì tội làm hư hỏng màng nhĩ của hắn"
"..." Mẹ nó, ép người quá đáng. Rõ là hắn đang thù tôi việc ban nãy. Cái này tôi cũng đâu có cố ý. Nếu trừ ba tháng lương biết thế tôi làm gãy kính đó luôn cho rồi. Bực mình, nếu không phải tôi đang thất nghiệp tôi sẽ lôi ten đó xuống đánh cho vài phát.
NHìn khuôn mặt tức giận của tôi Chung Tín đành thở dài. Dù đắc tội với ai nhưng cũng đừng đắc tội với giám đốc nha.
"Không có việc gi nữa thì tôi đi đây" Chung Tín nói xong không đợi tôi quay lại liền rời đi. Tôi bực mình không muốn ở đây thêm lần nào nữa. Chỉ sợ ở đây thêm một giây sẽ bị phạt thêm một lần.
"Reng reng" Tiếng chuông điện thoại vàng lên, tôi nhíu mày nhấc máy:"Alo"
"Ngọc Hân, đến chỗ này với tôi có được hay không?"
"Ai đấy?" Nghe giọng rất quen
"Nhật Minh" Giọng nói đầu kia khàn khàn.
"MInh vũ, anh về rồi sao? Bây giờ đang ở đâu?"
Mọi tức tối của tôi liền tiêu tan. Minh Vũ về rồi, người tôi nhớ bao nhiêu ngày cũng về rồi. Tôi rất muốn gặp hắn.
"Quán XXX đường XX"
"ĐƯợc tôi đến ngay" tắt máy chạy ra nhà xe liền lấy xe đi. Nghe giọng của hắn biết hắn đang say, tôi cũng mặc kệ. Gặp được hắn, kể hắn nghe về mọi thứ. Cùng nhau nói xấu ông giám đốc yêu nghiệt đó. Thật sự mới nghĩ đên thôi là thấy liền vui rồi.
Dừng xe trước quán nhâu, đây không phải nhậu mà là quán bar, có hai bảo vệ nhưng tôi cũng không bất chấp liền chạy vào. Không khí âm thanh nơi đây ồn ào làm tôi ù cả tai. Nhưng đôi trai gái cùng nhau lượn lượn vòng vòng khiến người ta đỏ mặt chưa kể ngiều người ăn mang rất sexy ở đây. Nhìn lại bản thân mình thật rất quê mùa.
Thẩm Nhật Minh uống say nằm lăn trên bàn, đôi mắt sâu híp lại, đôi môi còn vương chút rượu, áo quần thì nhếch nhác. Tôi nhíu mày lại chạy đến đỡ hắn.
"Nhật Minh, Nhật MInh, tỉnh"
Hắn mơ mơ màng màng nhìn tôi, đưa tay vuốt vuốt má."NGọc Hân, là cô thật này, không phải là gấu bông đó chứ"
"..." Hắn còn nhớ cái vụ tôi với với hắn đi công viên. Không phải hắn ngại ngùng với hành động của tôi sao, bây giờ lặp lại cái của tôi rồi.
"Không, tôi chưa muốn về, ở lại đây uống với tôi chút nữa" Thẩm Nhật Minh ghét bỏ hất tay tôi ra, liền nhớ lại cái gì đó rồi kéo tôi lại.
"Chúng ta về" Cố gắng nâng đỡ người hắn lên đưa về, với sức nặng của hắn tôi trụ không nổi cuối cùng cũng ngã xuống. Tay của hắn không an phận liền sờ vào mông của cô gái một bên.
"AAAAAAAAAAAAA" tiếng hét thất thanh liền gây sự chú ý cho cả hội trường. Lần này, không xong rồi!!
Chương 6: Bị đánh!!
Tất cả mọi người đều im lặng nhìn hắn. Âm thanh cũng bị tắt hẳn, người người xì xào bàn tán. Cô gái kia che ngực hét lên. Khuôn mặt xinh đẹp trang điểm đậm ửng hồng, đôi mắt run run tội nghiệp chỉ vào hai người chúng tôi.
Tay tôi nắm chặt tay của Thẩm Nhật Minh run run. Nếu bây giờ cô ta giở chứng tống chúng tôi vào tù thì biết làm thế này sao giờ? Chưa kể là hắn sờ mông cô gái đó tất cả mọi người đều thấy nhưng quả thật không phải là cố ý nha!!
Một chàng trai đưa áo khoác đến choàng cô gái đó rồi dùng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm tôi.
"Chuyện này là thế nào?"
"Đây không phải cố ý, anh nhìn xem, hắn đang say không biết bản thân mình làm cái gì" Tôi lên tiếng giải thích, tay chỉ chỉ vào Thẩm Nhật Minh một bên,. một tay cố giữu hắn đứng vững. Đôi mắt lo lắng nhìn xung quanh.
Thẩm Nhật Minh như không biết sống chết quơ tay lên hất tôi ra, nói to:"Tôi đã nói là tôi chưa say"
Mồ hôi của tôi đổ ngày càng nhiều, cô gái đó úp mặt vào người chàng trai đó khóc nức nở. Đây là lần đầu tiên tôi đến đây, không biết phải giải quyết ra sao!
Một đám người xung quanh cứ chỉ chỉ trỏ trỏ. Chàng trai đó tức giận nhìn tôi:"Cô đã nghe hắn nói chưa? là hắn không say? Vậy mà lại muốn sàm sỡ bạn gái tôi?"
Câu nói đó cất lên làm nơi đây náo loạn một hồi. Bao nhiêu ánh mắt trách cứ đổ lỗi về phía hắn. Tôi không biết cãi lại liền cúi đầu với cô gái kia:"Tôi thay mặt hắn xin lỗi, mong cô bỏ qua cho"
Chàng trai liền đẩy vai tôi ra thật mạnh:"Đụng chạm người ta rồi còn nói xin lỗi là xong à"
"Tôi...Tôi..." Tôi ấp a ấp úng, không biết phanbr bác. Ngoài xin lỗi ra tôi có biết làm gì đâu? Bây giờ phải làm sao bây giờ.
Một đám người khác hùng hổ đi vào:"Tôi tôi cái gì mà tôi, đã làm sai rồi còn muốn xin lỗi cho qua chuyện"
Tôi thật sự rất muốn khóc, mấy người đó rốt cuộc muốn làm cái gì? Tôi kéo Thẩm Nhật Minh lại cầu mong hắn tỉnh dậy giải quyết giúp tôi. Cái tình cảnh như thế này có phải là do tôi mong muốn đâu.
"Bây giờ, mấy người muốn gì" Họ tiến đến một bước tôi lại lùi một bước. một đam người cao to như vậy với một đứa con gái.
Mồ hôi trên người tôi chảy càng nhiều, tưởng tưởng mấy cảnh đầy máu me. Mấy người kia sẽ túm tôi và Thẩm Nhật Minh lại để đập phát tiết đến khi con người tôi người không ra người ma không ra ma....
Hoặc là mấy người kia bắt tôi và Thẩm Nhật Minh lại nhốt trong căn nhà hoang tùy tiện mà tra tấn.
Hoặc là họ sẽ báo công an , tôi và hắn sẽ vào tù...
Dù thế nào nhưng tương lai cũng thật là mờ mịt khiến tôi cảm thấy sợ hãi a!! "Muốn gì sao, một là đưa tiền hai là bị đánh" Tên đàn ông cười nham nhở nhìn tôi. Chỉ sờ mông, à không, vô ý sờ mông mà lại phải trả tiền. Nhìn mặt mấy người này chắc chắn sẽ nói giá cao nhưng một xu dính túi trong người tôi cũng không có. Được bao nhiêu tiền tôi dành để đi taxi đến đây để gặp hắn hết rồi.
"Tôi...tôi không có tiền"
"Không có tiền, nực cười. Mấy người vào đây mà không có tiền" Hắn nói xong liếc qua Thẩm Nhật MInh:"Nhìn cách ăn mang của hắn rất sành điệu, uống bao nhiêu là loại rượu quý thế mà bảo không có tiền, tụi mày lừa con nít à."
Tôi thật muốn khóc, đại gia. Tôi không có tiền nhưng hắn có tiền a! Hắn đang say xỉn như thế klia đào đâu ra tiền cho ngài.
"Tôi thật sự không có"
Nhìn vẻ mặt của tôi kết hợp với người đang say bên kia, nhìn một lượt xác nhận là thật. Cũng không tốn nhiều hơi, nói một câu:"Tụi bây, đánh nó cho tao"
Một đám con trai to cao ùn ụt kéo đến, những người xung quanh nhìn như xem kịch vui. Tôi liền hoảng hốt ôm chặt Thẩm Nhật Minh rồi nắm chặt tít hai mắt hứng chịu hậu quả.
" Dám đụng vào nhân vien của công ty ông, mấy người ngại mình sống quá lâu sao?" Một giọng nói lạnh lùng nhưng chậm chạp vang lêm. Đám người kia dừng laijn quay sang nhìn trên bục cao. Một nam nhân ngồi nhấm nháp ly rượu, xem như lời nói kia không phải của hắn.
Tôi ngẩng đầu, đưa đôi mắt đỏ au lên nhìn.
Đình Minh Tuệ? Sao hắn lại ở đây? Trùng hợp thôi sao.
"Mày là thằng nào?" Mấy tên du côn thì ngán gì ai? Bọn chúng ngày này rảnh rỗi muốn tìm cớ để gây sự.
Hắn không nói câu gì. Động tác chậm rãi đưa rượu lên tthuowngr thức. Ánh mắt chưa nhìn về phía dưới lần này. Vẫn lạnh lùng như vậy.
"Chung Tín"
Chung Tín nghe người gọi tên mình đi xuống lầu đứng trước mặt tôi. Đôi mắt an ủi cùng thương cảm nhìn rồi quay lại nhìn bọn du côn.
"NHìn qua tôi có thể đo được nồng độ rượu trong cơ thể của hắn. Người này là say thật mất hành vi kiểm soát là chuyện bình thường"
Chàng trai đang ôm cô gái vội lên tiếng:"Là chuyện bình thường sao cô gái này lại khóc nức nở như vây? xâm phạm đồ người khác rồi còn nói không cố ý"
Tôi vẫn nắm chặt tay Thẩm Nhật Minh đang mê man. Hắn nói như vaayj tôi không còn cách nào để cãi lại. Lo lắng nhìn qua Chung Tín.
Hắn vẫn cứ cười cười nhìn một lượt:"Cô gái này chắc hẳn cũng không phải là người bình thường. Nhìn cách ăn mang bó sát của cô chứng tỏ tô là nhâ viên ở đây. Đây là nhân viên không bình thường"
Cô gái kia bỗng dưng chột dạ, liền lên tiếng:"Thì sao? Liên quan gì đến ông, đây là khúc mắc giữa tôi và hai người kia, ông đừng có chen vào"
Câu nói "thì sao?" Đã chứng minh tất cả những gì Chùn Tín nói là đúng.
Chung Tín vẫn bình tĩnh nói tiếp:"Khúc mắc của cô cô có thể mời du côn đến, còn khúc mắc của nhân viên chúng tôi, chúng tôi làm sao có thể không can thiệp?"
"...." Đánh một câu không thể có ai vào can thiệp hơn nữa cô ta làm nhân viên ở đây việc đụng chạm thân thể là rất nhieuf. Thẩm Nhật Minh chỉ vô ý mà kết tội xàm sỡ thì chỉ có cố ý gây sự mà thôi.
Bây giờ tôi mới để ý cách ăn mang phóng túng của cô ta rồi tự trách mình ngốc nghếch không phát hiện ra sớm hơn. May suýt nữa bị đánh.
"Tôi bây giờ có thể đổi ngược lại tình huống, cô cố ý gây sự muốn đánh người tội này có thể bị tù hai tháng" Nhìn dáng vẻ Chung Tín không nói đùa, nhưng có vẻ nói là làm thật. Dù người béo ú bụng phệ nhưng làm rất được việc.
Chàng trai ôm chặt cô gái, có vẻ sợ hãi, trợn mắt lên nhìn tôi:"Chuyện này coi như tôi cho qua, hừ, chúng ta đi" Rồi ôm cô gái lkia chạy đi thật nhanh. Chắc lại sợ bị kiện. Khuôn mặt Chung Tín hòa hoãn lại nhìn tôi rồi liếc qua Thẩm Nhật Minh bên cạnh:" Cô đưa hắn về đi, lần sau đừng đến những nơi như thế này" Không hợp với cô.
Tôi dùng ánh mắt cảm kích nhìn hắn, gật đầu cảm ơn rồi đỡ hắn ra ngoài.
Sức người hắn nặng, muốn đỡ hắn quả là một điều khó khăn. Hiện tại tôi không biết nhà của hắn ở đâu. Biết đưa hắn đi đâu bây giờ?
Hay là đưa về phòng trọ của mình. Đêm khuyu rồi chắc không ai nhìn thấy, cũng không có người bàn tán gì đâu.
Vậy là tôi quyết định đưa hắn về phòng mình. Bắt chiếc xe taxi, lấy tiền cuẩ hắn ra trả. Tôi giúp hắn đến nước này nếu không lấy của hắn thứ gì đó tôi cảm thấy có lỗi với bản thân.
Thả hắn nằm trên giường, tôi cũng chẳng còn hơi sức nào mà tắm rửa cho hắn đành lấy chăm màn ra ghế nằm ngủ.
oOo
Ánh nắng ban mai len lỏi chiếu qua khe cửa, tiếng chuông di động vang lên làm tôi mở mắt. Ngồi dậy đánh đánh cái vai đau nhức rồi đến. lấy điện thoại. Sáng sớm như vậy ai gọi rồi.
"alo"
"Chị, em là Triệu Mẫn đây"
"A" sao cô ta lại biết số của tôi nhỉ.
"Chị có biết anh Nhật Minh ở đâu không? hôm qua anh đi công tác về liền mất liên lạc" Cô ta tìm Nhật MInh lại gọi cho tôi. NHìn người đang nằm say khướt trên giường tôi liền thành thật.
"Hắn đang ở phòng nhà chị"
Triệu Mẫn có vài phần gấp gáp" Bây giờ chị ở đâu? À không, nhà chị"
Tôi nói địa chỉ nhà cho Triệu Mẫn vội thở dài nhìn bóng dáng của hắn. Tôi cảm thấy bản thân mình gặp nhiều rắc rối từ hắn mà ra. NHưng biết làm sao giờ? Chính bản thân mình lại cam tâm tình nguyện lao vào những cái rắc rối đó.
Mang áo quần chuẩn bị ddi làm, nhớ đến hôm qua mình bị giáng chức lại bị trừ ba tháng lương bàn thân mình cảm thấy căm tức teen nào đó. NHưng nhớ lại hôm qua Chung Tín đã cứu mình. Liền cảm thấy tên đó đến phút cuối may ra còn tính người.
Lần này lên công ty không biết họ sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt gì đây. aizz. Nghĩ đến tương lai mà sao cảm thấy thương tâm cho số phận chính mình.
"Cốc cốc" Tiếng gõ cửa làm tôi thức tỉnh. Mới gọi đã mà đã đến rồi. Mau thật, tôi còn chưa ngắm được mặt hắn lúc ngủ nha.,
Khuôn mặt xinh dẹp của Triệu Mẫn không thèm nhìn tôi, khi tôi mở cửa liền lao vào bên cạnh hắn. Ôm chầm lấy hắn trước mặt tôi.
Tôi bây giờ đứng như hóa đá.
"Chị, Anh Minh sao lại thế này" TRiệu Mẫn gọi tôi là chị. Bỗng dưng tôi cảm thấy mình già đi và như mấy nhân vật tiểu tam*trong phim truyền hình cẩu huyết.
*Người thứ ba
Tôi giữa vững bình tĩnh rồi lắc đầu:"Hôm qua hắn uống say chị lền đưa hắn về"
Triệu Mẫn không biết vô tình hay cố ý, ôm chặt lấy hắn để chứng minh hắn là người của cô, không ai có thể cướp được. Tôi nhìn cảnh tưởng này bỗng dưng tim mình quặn thắt. Quay mặt đi không muốn nhìn thêm nữa. Đôi mắt hồng hồng quay đi:"Cô đưa hắn về, tôi đi làm"
Triệu Mẫn không để tôi đi dễ dàng như thế lền nói:"Lần sau chị đừng đến gần anh ấy nữa. Anh ấy không thích tiếp xúc vơi người lạ"
Từ người lạ căn rất mạnh để cố ý nói cho tôi biết. KHông có việc gì đừng đến gần hắn. Tôi không trả lời liền chạy đi. Tâm của tôi đang rất rối rắm. Không muốn ở lại đây thêm lần nào nữa.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!