Old school Easter eggs.
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyen ngon tinh - Đợi hoa tàn người mới đến - Trang 5

Full | Lùi trang 4 | Tiếp trang 6

Chương 13

Tôi thấy khóe môi Đình Minh Tuệ nhếch lên một đường cong, rõ ý là đang cười. Từ trên cao nhìn xuống có thể không thấy rõ, nhưng tất cả mọi người ở đây đều thấy rõ. Rốt cuộc hắn cười vì cái gì nhỉ, chẳng lẽ hắn đã tìm ra nét đẹp nào đó trong cái bàn này?

Đình Minh Tuệ ho nhẹ hai tiếng rồi chính thức vào họp. Mỗi người được gắn một bảng tên cổ đông lên người, riêng tôi lại không có cũng là một điều chú ý.

Minh Tịnh Lam nheo đôi mắt già nua nhìn tôi rồi hỏi:"Cô là ai? Sao còn chưa đi ra ngoài?"

Tôi ấp úng không biết trả lời thế nào đành cúi đầu rối rắm.

"Cô ấy là thư kí của tôi"

"Giám đốc, anh không thể không biết, ngoài chúng tôi ra tất cả nhân viên công ty đều không được vào" Minh Tịnh Lam lên tiếng nhắc nhở.

"Tôi biết, cô ấy là ngoại lệ" Đình Minh Tuệ nói vẫn đều đều, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía dưới.

"Tôi biết là đặc biệt, anh để cô ấy đến gần anh là đặc biệt, nhưng đây là phòng họp"

Tôi cảm thấy đấu tranh quá gay gắt, thấy không ổn đành níu tay hắn nói nhỏ:"Hay tốt nhất tôi nên đi ra ngoài thì hơn"

Đình Minh Tuệ không nhìn tôi mà nhìn thẳng Minh Tịnh Lam, bao nhiêu người hứng thú nhìn, hứng thú nhiều nhất vẫn là Chu Gia Hân.

"Ở lại, tôi đã khi nào nói lời thừa thãi?" Minh Tuệ ngắt hơi rồi nói tiếp

"Tịnh Lam,tôi biết ông vì bảo mật bản quyền game nên mới nói như vậy. Chu Gia Hân cũng là người lạ. Đặc biệt hơn hắn là đối thủ của chúng ta, sao ông không đuổi hắn đi trước"

Người nào đó đang tươi cười nhìn chằm chằm, khi bị nhắc tên liền ngồi thẳng dậy ho khan vài tiếng ý bảo Tịnh Lam cho qua.

Minh Tịnh Lam tức giận nói:"Chu Gia Hân là người của công ty chúng ta"

"Cô ấy cũng là người của công ty chúng ta"

"Nếu như cô ấy đem bán bản quyền cho người khác thì thế nào?"

"Như vậy vào một ngày đẹp trời Chu Gia Hân cảm thấy rảnh rỗi đem bản quyền cho bố hắn thì sao?"

Ý đã rất rõ ràng, tôi là người lạ, tôi có thể bán bản quyền cho công ty khác nhưng những công ty đó dù hay đến mấy vẫn không bằng công ty này. Còn Công ty nhà họ Chu là đối thủ người chín người mười. Một trong hai, ai mà Có bản quyền game tốt và vượt trội nhất, nhất định đối thủ sẽ bị đánh bại.

"anh..." Minh Tịnh Lam cứng họng, khuôn mặt nhăn nhó cực độ. Tôi và Chu Gia Hân không hẹn nhìn nhau, trong mắt đều là ý cười. Tôi và hắn đều bị chỉ điểm nhưng không ai nói câu gì.

"Minh Tịnh Lam, mời ngồi" Đình Minh Tuệ rất cung kính mời hắn ngồi xuống. Hắn tức giận ngồi rồi dùng ánh mắt giết người nhìn tôi. Tôi đã bảo mà, không ai qua nổi miệng ưỡi của hắn đâu.

Không khí nơi đây lại lặng xuống, không ai hó hé một câu đến khi Đình MInh Tuệ đưa đĩa cho tôi. Tôi liền hiểu ý, đi lắp vào máy chiếu để màn hình có thể sáng lên.

Tất cả mọi người đều tập trung nhìn trên màn hình với bao nhiêu hình ảnh minh họa rất đặc sắc, vật có, tranh có. Kết cấu cao hơn những kiểu game mà tôi từng thấy quâ, phía dưới có tên là Thập Long Truyền Kì.

Vì trong hình ảnh có mười nhân vật chính gồm mang nhiều đặc tính khác nhau. Nam có, nữ có, là game theo thể loại PK nhưng chiến đấu theo kĩ năng. Tôi làm ở phòng biên tập luôn luôn viết bài về những loại game này nên nhìn vào tôi có hiểu chút ít. Còn người bình thường nhìn đâu có hiểu.

Tôi đến bên cạnh Đình Minh Tuệ, kéo ống tay áo, cúi đầu vào tai hắn nói:" Không có lời dẫn hả?"

"Không"

"Chỉ có hình ảnh"

"Ừ"

"Nhàm chán thế, mấy người kia có hiểu không?"

"Tôi không biết"


Bỗng dưng đầu tôi cảm thấy choáng váng, có phải hắn vô tâm thái quá hay không?. Nhìn qua là biết hắn thiết kế, nhưng lại không có lời dẫn. Hay thì rất hay nhưng làm người ta khó hiểu về chi tiết, ít thu hút người chơi lắm a.

Bây giờ tôi mới biết vì sao hắn lại đến sớm như vậy. Hôm qua hắn mang nguyên bộ đồ vest đuổi tôi về chắc hắn thâu đêm ở công ty. Bỏ ra công sức lớn như vậy mà bị bỏ lỡ thật đáng tiếc.

Bộ Quang Phú gật đầu nhưng lại lắc đầu nói:"Đồ họa đẹp, rất phong phú đa dạng, khung cảnh miễn bàn. Kết hợp giữ kĩ năng người chơi và theo dẫn truyện PK quả là một ý tưởng rất tuyệt. Nhưng sao không có lời dẫn hay chi tiết nhân vật?"

Đình Minh Tuệ rất vô tâm nói:"Tôi không biết làm"

Tôi há hốc mồm, không phải cãi nhau với người khác văn chương chữ nghĩa lắm hay sao. Đùng một cái là không biết. Ai mà tin được.

Tôi nhéo tay hắn bảo hắn nói lại. Nói dối cũng đâu cần phải trắng trợn mà nói dối như vậy.

Chu Gia Hân nhìn tôi, lại cười:"Hay là cô Ngọc Hân lên chỉ dẫn đi, dù sao cô là thư ký của giám đốc. Cũng hiểu biết về vấn đề này"

Tôi mở to mắt, lên tiếng từ chối. Cái tên này không thêm dầu vào lửa là hắn ăn không ngon ngủ không yên chắc.

Đình Minh Tuệ bỗng mở miệng:"Tài liệu hôm qua tôi đưa cô, cô xem hết chưa"

Tôi bỗng dưng cứng ngắc, hôm qua về gặp Thẩm Nhật Minh liền quên hết tất cả, mấy tài tiệu đó ai mà để ý. Nhưng nhìn sâu vào ánh mắt cảnh cáo của hắn tôi thấy rõ hai chữ"Trừ lương" đành ngậm đắng nuốt cay gật đầu.

Hắn gật đầu:"Vậy tốt rồi, lên nói đi"

Tôi giám chắc tên này đã có chuẩn bị trước. Hắn cố ý quên viết để cho tôi làm. Hắn cho tôi đem tài liệu về để hôm hay tôi lên thuyết trình. Mẹ nó, lại bị mắc lừa.

Tôi nắm chặt mắt, dấu bàn tay đang run run từng bước đi lên. Hít một hơi sâu bỏ qua bao nhiêu ánh mắt của mọi người. Thuyết trình không phải khó. Tôi đã làm một hai lần, nhưng với những người có địa vị lớn thế này tôi cảm thấy bất an. Lỡ sơ suất chuyện gì thì sao!

Cố gắng giữ bình tĩnh. Đây là sở trường của tôi, nhất định phải làm được. Cả người thả lỏng, không nhìn về phía dưới quay lên màn hình kia bắt đầu nói.

"Như chúng ta đều đã biết, game này có tên là Thập Long Truyền kì. Thập là mười, cũng là mười nhân vật khác nhau mang trên mình một sứ mệnh. Với những đồ họa đẹp mắt chúng ta có thể thấy rõ phong cảnh mỗi nơi khác nhau song có những bí mật khác nhau làm người chơi hứng thú muốn khám phá... Đây là một game PK nói về đấu tranh giang hồ cổ đại, xen lẫn hoàng triều cùng vua chúa lại có thêm chiến thắng dựa vào kĩ năng của người chơi. Mỗi nhân vật có thể mạnh lên hay không cũng phải cần dựa vào thực lực...."

Tôi nói một hơi dài đến nỗi cũng không biết mình đang nói cái gì. Tất cả đều chăm chú lắng nghe. Tôi vừa nói vừa chạy qua chạy lại đến khi cảm thấy vốn từ mình cạn kiệt không nghĩ ra cái gì thêm liền nói.

"Tôi xin hết" Rồi chạy về bên cạnh Đình Minh Tuệ.

Hắn rất phối hợp đưa cho tôi ly nước. Tôi nhận lấy uống cạn sạch rồi hỏi hắn.

"Như vậy đã được chưa"

"Cô làm rất tốt" Hắn cho tôi lời khen thưởng.

"Hay hay" Tiếng vỗ tay từ phía dưới vang lên không ai khác ngoài Chu Gia Hân. Mọi người đều nhìn hắn. Hắn bỗng cứng người lại, mở to mắt hỏi:"Trên mặt tôi có gì sao?"

Minh Tịnh Lam vội ho một tiếng:"Như vậy co nói game này có lỗi nào không"

Tôi không suy nghĩ liền trả lời:"Đương nhiên có lỗi"

MInh Tịnh Lam nheo mắt nhìn, mọi người đều nhìn. Họ đề nghĩ game này quá hoàn hảo, trên thị trường chưa có ai nghĩ ra phương thức chơi và đồ họa đẹp mắt như thế này. Sao tôi lại nói có lỗi?




Tôi thành thật giải thích:"Mọi người không thấy mỗi nhân vật đều có một điểm chung là khuôn mặt đều lạnh lùng sao, giang hồ , hoàng cung, tất cả nhân vật đều có muôn màu muôn vẻ. Không ai thích lấy khuôn mặt lạnh lùng để kết hôn cũng chẳng ai muốn lấy khuôn mặt ấy để quyến rũ hoàng thượng hay lạnh lùng khi đánh bại đối thủ, Đồ họa rất đẹp nhưng đang tiếc làm người chơi luôn thấy khó chịu"

Tôi biết vì Đình Minh Tuệ lạnh lùng nên nhân vật của anh cũng vậy. Nhưng đây là game vì người chơi chứ không phải vì anh.

Khuôn mặt Minh Tịnh Lam bỗng giãn ra, không còn khó chịu với tôi như trước liền hỏi:"Vậy cô nói lên làm thế nào?"

"Chúng ta nên có thêm chức năng tạo thời trang cho nhân vật. Người chơi khi bước vào game có thể tự sáng tạo cho mình một khuôn mặt riêng và độc quyền. Như vậy mới giống như vừa ảo vừa thật. Khiến người không thể dứt ra được"

Hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên. Tôi bỗng dưng muốn cười. Tôi phát hiện ra một tài năng mới của mình chính là đi tìm lỗi của người khác. Bao nhiêu người nhìn tôi như vậy làm tôi thật ngại ngùng nha. Với lại đây là lần đầu tiên tôi ở trước mặt bao nhiêu người thẳng thắn nói ra quan điểm của mình, điều này làm tôi rất thích. Đình Minh Tuệ lại đưa nước cho tôi. Tôi vẫn cứ lấy uống.

Hắn bỗng nhiên nói:"Cứ theo cô Ngọc Hân mà tiến hành rồi gửi đĩa về cho tôi. Bắt tay phân phó vào làm việc. Cuộc họp đến đây kết thúc"

Đình Minh Tuệ kéo tay tôi đi thẳng một mạch ra ngoài khiến tôi chưa kịp thở. Kết thúc nhanh như vậy sao, mới họp được một chút mà.

Hắn bỗng nhiên dừng lại khiến tôi đậm đầu vào lưng hắn. Cảm thấy đau đưa tay lên trán xoa xoa, khuôn mặt nhăn nhó cực điểm.

"Cô đã làm rất tốt"

"..." Tôi biết, hắn đã nói câu này hai lần rồi.

"Đi ăn chúc mừng đi"

"..." Lời đề nghị lạnh tanh của hắn làm tôi hóa đá. Kéo tôi đi ăn có cần gấp rút như vậy không, tôi vẫn chưa kịp chiêm ngưỡng ánh mắt bái phục của những người trong kia cơ mà.

Thấy tôi không trả lời hắn cứ nghĩ là tôi không đồng ý, liền tỏa ra cỗ lạnh lùng uy hiếp.

"Đi ăn hay trừ lương"

"anh trả tiền" Tôi còn lựa chọn khác sao?

"Tôi một nửa, cô một nửa"

"..." Đồ keo kiệt

Chương 14:

Chúng tôi đi đến một nhà hàng, à không, đây cũng không hẳn là nhà hàng mà chỉ là một quán ăn hơi lớn một chút. Hắn dù là một giám đốc giàu có nhưng không tiêu tiền lãng phí như họ. Tôi rất vinh hạnh khi dán lên người hắn hai chữ"Keo kiệt".

Vì đây là trung tâm thành phố, rất nhiều nhà hàng mọc lên, chỉ có quán này là thuộc tầm vừa vừa nên rất ít khách đến. Tôi thích những nơi như thế này, càng ít người càng tốt, bản thân mình đỡ phải cảm thấy cô đơn.

Hắn đưa tay ra kéo ghế cho tôi ngồi, tôi rất phối hợp ngồi xuống như đã bàn với nhau từ trước. Hắn cũng ngồi bên cạnh tôi. Hí hửng cầm menu chọn ra đều là món thịt ngọt. Không phải chia tiền năm mươi năm mươi sao, ít nhất đi với hắn tôi phải ăn thật nhiều thứ mình thích ấp ủ bấy lâu nay.

Hắn nhìn tôi rồi cười khẽ:"Em vẫn như cũ, rất thích ăn đồ ngọt"

"Cái gì mà thích ăn đồ ngọt, đây là lần đầu tiên tôi ăn trước mặt anh. Đúng là miệng lưỡi đàn ông ngọt hơn mía" Tôi bực mình nhìn chằm chằm hắn.

Hàng lông mày Đình Minh Tuệ hơi nhăn lại rồi giãn ra, cúi đầu nói:"Chiều nay là có bản thảo game, em đem về xem kĩ còn có lỗi nào không, sáng sớm mai đưa tôi duyệt"

Tôi hớp một tí nước:"Tại sao lại là tôi, mấy việc này tôi không giỏi , anh đưa người khác làm đi"

"Làm hay là trừ lương"

"...." Tôi xụ mặt xuống không nói chuyện với hắn. Tôi vẫn không hiểu rốt cuộc hắn muốn làm cái gì. Giao bản quyền cho tôi xử lý chẳng khác gì hắn giao luôn cả công ty. Tôi chỉ là một biên tập viên nhỏ nhoi, chỉ có mong ước sống như thế này qua ngày. Nhưng từ khi hắn về tất cả mọi thứ đều bị xáo trộn, cái gì mà kí ức thời xưa, cái gì mà quen quen biết biết. Tất cả chỉ là lừa gạt, hắn cố tình muốn trừ lương tôi thì đúng hơn.

"Đại nhân gia ngày đừng có chuyện gì cũng tiền tiền tiền có được hay không"

"Tiết kiệm vì xã hội"

"Thật là nói mà không biết ngượng mồm"

"Có đồ rồi, ăn đi"

Tôi nhìn về phía bàn biết bao nhiêu là đồ ăn, suýt chút nữa chảy nước miếng. Không đỉ ý ai đó đang ngồi bên, cầm lấy đôi đũa gắp đồ ăn bỏ trong bát mình. Hắn lấy khăn giấy lau vết mỡ còn bên môi của tôi rồi khẽ cười:

"Ăn từ từ, không ai dành của em đâu"

Động tác hắn rất nhẹ nhàng, nhìn cánh tay cầm khăn đưa tới bên môi mình tin khẽ lệch đi một nhịp. Lúng túng đẩy hắn ra:"Anh cũng ăn đi, không tôi dành hết bây giờ".

"Ừ" Hắn khẽ nói rồi ăn rất tao nhã, không khí bỗng dưng ngưng động. Tôi ăn rất ngon, hầu như món nào cũng vậy. Bây giờ tôi mới biết không phải Đình Minh Tuệ sợ tốn tiền mới vào đây. Chính là món ăn nơi đây làm hắn muôn vào. Bỗng dưng có một tiếng nói ở đầu xa. Tai tôi từ nhỏ không bị nhiễm với âm thaanh bên ngoài nên nghe rõ hơn người thường. Tôi nhận ra đó là giọng nói của Triệu Mẫn.

"Chúng ta qua bên kia đi, quán này nhỏ quá đồ ăn chắc cũng không nggon đâu"

"Anh đã từng ăn ở đây rồi, đồ ở dây không tê, đi vào đây"

Giọng nói trầm thấp vang lên làm tay cầm đũa của tôi run run. Đình Minh Tuệ ngồi một bên cảm thấy khác thường liền hỏi:"Sao không ăn nữa? No rồi?"

Tôi lắc đầu. Sức ăn của tôi rât lớn. Đâu có thể bị vài món này làm cho tôi no sao.

Đình Minh Tuệ liền chú ý bóng dáng của hai người đi vào liền hiểu ra. KHi họ đến gần hắn liền ôm lấy đầu tôi để tôi tựa đầu vào vai hắn che đi khuôn mặt mình.

Tôi giật mình, trái tim nhảy loạn lên, trong lòng tôi không biết phải nên làm thế nào. Bước chân càng gần đến đây rồi dừng lại, xong tiếp tục đi. Khoảnh khắc đó làm tim tôi sợ hãi đập thình thịch.

"Họ đi rồi"

"..." Tôi vẫn đứng yên bất động, nhìn đồ ăn mà tôi cảm thấy không ngon nữa. Tôi hiện tại cần tìm một chỗ để suy nghĩ.

Hắn nhận ra khẩu vị của tôi không tốt đành nói:"Về thôi"

"..." Tôi như người mất hồn bị hắn kéo đi, không muốn để ý đến hai người bọn họ. Ánh mắt tôi liền quay lại nhìn thì bị một bàn tay to lớn kéo lại. Đình Minh Tuệ lạnh lùng nói:"Không muốn đau lòng thì đừng có nhìn"

Tôi cười khổ. Sao lần nào tôi đau lòng đều là có hắn ở bên. Là hắn sắp đặt trước hay chỉ là trùng hợp, nghe lời hắn nói tôi liền biết hai người bên kia thân mật đến cỡ nào nhưng bản thân mình lại cố chấp phủ nhận.

Cứ cho rằng tôi ích kỉ, những tôi cũng không phải là người dễ dãi dễ dàng đem thứ mà mình yêu thích dâng tặng cho người khác. Người thì ngồi không hưởng lợi, người lại bị mất đi món đồ mình yêu thích. Điều này thật không công bằng.

Vì đây là giữa trưa Đình Minh Tuệ đưa tôi đến công ty, hắn thả tôi trên xe rồi đi vào phòng làm việc của hắn. Không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, tôi cũng chẳng buồn dò xét suy nghĩ của hắn. Tựa đầu vào ô cửa, nhắm chặt mắt lại nhớ đến lời hắn hứa tối qua rồi khẽ cười chua chát. Rõ biết lời hứa là thứ không đáng tin mà vẫn cứ cố cắm thân vào. Là mình tự hại mình, trách gì ai đây.

Tôi ngồi đây đến trời tối, khi bàn chân tê rần lên đau đớn tôi mới ngẩn người. Tiếng mở cửa xe vàng lên, Đình Minh Tuệ rất nhanh ngồi vào trong đem theo cái đĩa đưa cho tôi bảo tôi về xem. Tôi nhận lấy rồi nhìn ra ngoài.

Bây giờ tôi mới biết vì sao hắn thích nhìn chiếc bàn như vậy, có lẽ đây là do thói quen hoặc là tại vì bản thân hắn giống tôi lúc này, trong đầu tràn đầy suy nghĩ đến nỗi không muốn nhìn vào một thứ gì khác.

Thấy tôi không có động tĩnh, hắn thở dài lái xe đi, không ai nói với ai một câu, không khí yên lặng hẳn. Tôi thấy khu nhà nhỏ quen thuộc, đợi dừng xe rồi thẫn thờ mở cửa tự bước ra.

"Nếu tôi đến sớm hơn hắn, chắc chắn em sẽ không phải chịu khổ thế này"

Tôi quay đầu lại nhìn hắn. Vẫn khuôn mặt lạnh lùng như cũ, đôi môi mím chặt như thể lời vừa nãy không phải là do hắn nói. Tôi cũng không thèm để tâm đến hắn đang muốn làm gì. Chỉ quay đầu bước vào trong nhà. Tôi đoán đêm nay Thẩm Nhật Minh lại đến, tôi không biết phải dùng biểu cảm gì để đối diện với hắn nữa. Hôm qua như một giấc mộng, hôm nay là hiện thực đau đớn. Nhiều khi tôi ước rằng bản thân mình sẽ mãi chìm đắm trong giấc mộng hão huyền đó còn hơn phải đối mặt với nhiều áp lực như thế này!

Cầm đĩa CD trên tay tôi liền đi vào phòng, nhìn sắc trời cũng đã tối chắc Thẩm Nhật Minh và Triệu Mẫn đi chơi với nhau xong.

Tôi mở phòng rồi đóng lại như tự giam lỏng bản thân mình, cho thêm không gian để suy nghĩ. Thả cái đĩa trên bàn rồi trùm chăn kín người. Thật sự rất mệt mỏi.

Đầu óc tôi xoay vòng vòng như chóng chóng rồi chìm vào giấc ngủ. Không bao lâu nghe tiếng gõ cửa làm tôi giật mình. Đêm khuyu rồi còn ai vào đây nữa. Đồng hồ cũng chỉ nữa đêm rồi còn gì?

Vói tay bật điện lên, mở cửa, thấy thân hình cao lớn đứng trước mặt làm tôi ngẩng đầu lên nhìn. Mắt tôi như phủ một tầng sương mù dày đặc nhìn người trước mắt như mờ mờ ảo ảo. Tim tôi lại quặn thắt đau đến nghẹt thở, tôi ghét cái cảm giác này đành quay người tính đóng cửa.

Thẩm Nhật Minh nhanh tay hơn một bước chặn cửa lại, đương nhiên sức của tôi không bằng sức của hắn. Tôi mở to mắt lên nhìn, giọng nói có vài phần nặng nề:"Khuyu rồi anh đến đây làm cái gì?"

"Hôm nay anh đến đưa đồ ăn cho em, thấy em từ trong xe Minh Tuệ đi ra anh liền đợi hắn đi rồi mới vào"

Tôi mở to mắt ngạc nhiê, nhìn hắn nói năng lưu loát như vậy chắc chắn là thật:"Anh nói Đình Minh Tuệ bây giờ mới rời đi"

"Ừ" Thẩm Nhật Minh quan tâm nhìn tôi, đôi mắt sâu hun sút không biết hắn đang nghĩ cái gì.

Tôi hơi ngạc nhiên rồi gật đầu, dù sao hắn làm cho tôi rất nhiều thứ. Hôm nay còn vì tôi mà trả tiền cơm, tôi không cần trả đồng nào, điều này làm tôi rất vui mừng. Nhưng nghĩ đến lúc trưa, khuôn mặt tôi lại tối sầm lại, cố gắng đẩy cửa:"Vậy hết chuyện rồi, anh về đi"

Thẩm Nhật Minh nghĩ tôi không tin, đưa bao cơm đã lạnh ngắt từ lâu cho tôi, khuôn mặt khổ sở nói:"Đây này, em xem, hôm nay anh vì em mà đi mua cơm rồi ngồi đợi rất lâu đấy".

Quả thật là tôi chưa ăn tối nhưng nhìn đống cơm trên tay hắn, hắn chắc đi ăn với Triệu Mẫn rồi mua cho tôi, muốn coi tôi là người thứ ba hay sao.


"Hôm nay tôi ăn với Minh Tuệ rồi, không cần anh lo"

Thẩm Nhật Minh bỗng nổi đóa, nắm chặt bả vai tôi nặng nề nói:"Em ăn với hắn?"

"Ừ"

"Ăn ở đâu?"

"Ở công ty" Tôi suy nghĩ một lát rồi trả lời. Tôi không muốn nói là tôi đã gặp hắn. Tôi xác nhận là tôi đang ghen, nhưng người đàn ông khi yêu một người phụ nữ thật lòng thì đừng làm cô ấy ghen như vậy.

"Đừng dây dưa với hắn, anh đã bảo là hắn không phải người tốt"

Tôi bực mình hất tay hắn ra, hốc mắt đỏ lên:"Tôi với hắn thì liên quan gì đến anh"

Hắn thở dài rồi cười, nụ cười rất buồn:"Hôm nay anh đi mua đồ ăn thấy hắn đang ôm một cô gái"

"..."Tôi nhìn sâu trong mắt hắn, đây không phải Thẩm Nhật Minh tôi quen. Thẩm Nhật MInh của tôi có tâm tư rất đơn thuần, cảm xúc gì cũng hiện rõ trên mặt, thấy tôi mắng là lúng túng còn có...hắn không biết nói dối.

Tôi và Đình Minh Tuệ làm cái gì, tôi biết rõ. Mới đầu tôi còn nghi ngờ chuyện này do hắn sắp đặt ai ngờ lại không phải. Rốt cuộc Thẩm Nhật Minh luôn nói xấu Đình Minh Tuệ là vì cái gì?. Tại sao hắn lại tìm tôi lúc nửa đêm nói những lời vô bổ này? Hắn đi cùng Triệu Mẫn, lại tìm đến tôi, tôi nhìn thấy rõ hắn để mặc Triệu Mẫn muốn làm gì thì làm. Trong mắt còn có sự cưng chiều còn Triệu Mẫn cũng thích hắn. Còn tôi, rốt cuộc vẫn chỉ là kẻ thứ ba trong mắt mọi người.

Nhìn thấy tôi không nói cái gì, liền nghĩ tôi đang đau lòng. Tay hắn nắm vai tôi càng mạnh, đôi mắt đau khổ nhìn tôi:"Ngọc Hân, chỉ để ý đến tôi thôi, có được hay không?"

"..."Tôi ngước mắt nhìn hắn, hốc mắt đỏ hơn, suýt chút nữa nước rơi xuống. Cái này tôi nên nói với hắn thì đúng.

"Đừng quan tâm đến hắn nữa" Giọng nói rất tội nghiệp, tôi bỗng dưng ôm chầm lấy hắn, nghẹn ngào nói.

"Thẩm Nhật Minh, tôi thích anh"

Hắn bỗng khựng lại rồi gật đầu:"Tôi biết, tôi cũng vậy"

Tôi cười mỉa mai:"Vậy nên đừng bao giờ đùa giỡn với tình cảm của tôi"

Thẩm Nhật Minh không hiểu, nhưng hắn lại gật đầu chắc chắn, rất cam đoan với những gì mình đang nói.

"Tôi hứa, nhất định sẽ không để em chịu tổn thương"

Tôi thở dài thả hắn ra, quay người vào trong rồi nói:"Anh về đi"

Thẩm Nhật Minh nhìn tôi thật sâu chỉ thấy bóng lưng lạnh lẽo của tôi đành thở dài. Bàn tay vươn ra muốn kéo tôi lại nhưng chỉ có giữa chừng rồi rút về, bây giờ mới đồng ý đi, để lại bao cơm nguội lạnh trên bàn, tôi vô thức nhìn. Nước mắt chảy đầy trên khuôn mặt khiến mắt tôi đau nhức. Vô thức ôm ngực mình khuỵu xuống nền nhà. Thẩm Nhật Minh, anh đã hứa với tôi ba lần, lần thứ ba này anh không thực hiện được, từ này về sau, tôi và anh, ân đoạt nghĩa tuyệt.

Chương 15:

Sáng tôi ngủ dậy rất sớm, tôi cầm đĩa CD cất thật kĩ trong túi, không biết suy nghĩ cái gì liền bắt taxi đến trước công ty InTer của nhà họ Chu. Dừng xe tại đêy, tôi đến trước đường tìm một bụi rậm núp vào. Công ty InTer rất lớn, không lớn công ty của Đình MInh Tuệ nhưng ít nhất nó còn thể hiện được bản lĩnh của mình nhờ vẻ bề ngoài. Nhắc đến đây tôi liền nhớ đến Chu Gia Hân, bề ngoài rất cợt nhả nhưng thực chất là người vô cùng tài giỏi. CHẳng bù cho tôi, bề ngoài rất nghiêm túc sáng suốt bên trong lại một mớ hỗn độn, ngu ngốc.

Hôm qua tôi để ý từng hành động của Thẩm Nhật Minh rất kĩ, để ý từng chi tiết từng ánh mắt từng lời nói của hắn. Tôi có ngu ngốc đến mấy cũng phải nghi ngờ. Hắn có dừng lại ở chiếc đĩa CD trên bàn, tôi liền biết hắn có vấn đề. Vội suy đoán đến khả năng này nên sáng sớm mới chạy đến đây.

Tôi phỏng đoán không sai, thấy bóng dáng Thẩm Nhật Minh đứng trước tòa nhà lớn nói chuyện với một người lạ, trong lòng lại nhói lên, tôi cụp mắt xuống rời khỏi chỗ này ngay lập tức. Bản thân tôi không muốn nhìn nữa.

Thẫn thờ đi đến quán cafe gần đây ngồi một mình để hít thở không khí một chút. Tìm một nơi ít người để ngồi xuống, tựa đầu vào khung cửa sổ.

Lúc nhỏ tôi cười nụ cười vui vẻ để rủ bố mẹ chơi với mình, lớn hơn chút nữa tôi lại cười nụ cười nhẹ như bảo rằng tôi không có tình yêu trọn vẹn, đến từ khi tôi gặp hắn tôi liền nở nụ cười hạnh phúc còn bây giờ lại là nụ cười chua chát.

Tôi có lỗi với Đình Minh Tuệ, lấy đĩa CD công ty ra thử lòng hắn, lấy cả công ty ra để xác minh một chuyện thật vớ vẩn. Tôi biết hắn mất bao nhiêu ngày để làm ra một chương trình game tôi lại trong một đêm tình nguyện cho người khác đem đổi nó đi và bán cho công ty đối thủ.

Thửa nhỏ tôi rất ghét người xấu, vì người xấu luôn đem lại bất hạnh cho người khác nhưng bây giờ tôi lại thành người xấu mất rồi. Che dấu không phải là biện pháp, trước khi bản quyền game được công bố tốt nhất tôi nên gọi cho hắn nói một tiếng. Dù sao, thà thành thật còn hơn bị ép thành thật.

Tôi cầm điện thoại lên, đây là lần đầu tiên tôi gọi cho hắn, bàn tay run run bấm vào bàn phím rồi nhấn nút nọi. Từng tiếng píp làm tim tôi đập ngày càng nhanh. Tôi tưởng tưởng ra viễn cảnh hắn sẽ mắng tôi, dùng đôi mắt lạnh lùng nhất nhìn tôi rồi sau đó đuổi tôi ra khỏi công ty. Như vậy cũng tốt, từ trước đến giờ bản thân tôi luôn phải sống một mình. Chỉ quay lại nơi bắt đầu thôi.

"..." Đầu giây bên kia đã bắt máy nhưng không trả lời, tôi nghe thấy tiếng thở đều đều của hắn, chắc máy đang để nơi tai ý bảo tôi nói trước. Hắn luôn như vậy mà.

"Minh Tuệ" lần này tôi nói rất nhẹ nhàng, không giống như những lần gắt gỏng với hắn lúc trước. Tôi muốn cùng hắn nói chuyện nghiêm túc một lần.

"Ừ"


"Tôi để Thẩm Nhật Minh tráo đĩa CD ", nghe hắn ừ một tiếng không hiểu sao Bàn tay không ngừng run rẩy, hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp"Để hắn bán cho công ty InTer"

"..." Đầu giây bên kia vẫn im lặng, tôi nghe hơi thở lại không giám tưởng tượng đến khuôn mặt lạnh như băng của hắn. Cái này làm tôi hô hấp thật khó khắn.

Đợi một lúc lâu hắn không nói chuyện, không mắng hay đuổi việc tôi như trong tưởng tượng. Tôi cầm điện thoại mà cổ họng nghẹn ngào không nói được câu gì, đầu óc trống trỗng. Tôi lại quên việc hắn là người ít nói, bình thường tôi nói với hắn như người bình thường nhưng hắn lại đối với người xa lạ như bị câm. Bây giờ hắn không nói chuyện với tôi, chắc hắn xem tôi là người xa lạ rồi.

Thở dài bỏ máy xuống tính nhất nút tắt liền nghe thaays giọng nói vội đưa tai lên nghe.

Giọng hắn rất trầm thấp, lại khàn khàn nói:"Tôi biết rồi"

"Sao anh lại biết được? tôi..." Tôi ngạc nhiên, lại ngập ngừng, chắc hắn nói như vậy chỉ để an ủi tôi một chút tôi. Thà hắn đuổi việc tôi chứ đừng dùng thái độ này với tôi. Tôi cố ý phạm sai lại không bị chịu trừng phạt, thì đây lại là một lỗi lớn.

"Tôi đã nói là đi theo tôi em sẽ thông minh hơn, bản tôi đưa là bản thiếu sót, cố ý để em về bổ sung"

"Dù vậy...Nhưng tôi đã cố ý để mất nó" Giọng tôi dần nghẹn ngào

"Không sao, đối với InTer họ sẽ không làm gì được với nó đâu, đôi khi còn lợi cho chúng ta"

"Sao là lợi được cơ chứ, rõ là anh chỉ muốn an ủi tôi thôi" Đôi môi run run, giọng cũng khác thường. Anh ta bảo tôi là đồ ngốc những chính anh mới là đồ ngốc. Bị thư kí của mình đem bản quyền game công ty cho người khác rồi còn đi an ủi. Rốt cuộc người dung túng cho tôi cũng chỉ là anh.

"Tôi nói là thật, nếu như họ thật sự sử dụng bản thảo đó, thì game có rất nhiều lỗi làm mất uy tín với người chơi, không phải chúng ta được lợi sao"

"..." Tôi cúi đầu không nói, tôi cũng không muốn khóc, tôi biết là khóc vì cảm động, khóc vì sự dung túng của hắn nhưng tôi không muốn. Bản thân mình đã khóc quá nhiều rồi, nếu khóc nữa tôi sẽ thành đứa con gái yếu đuối.

"Hân Hân" Giọng nói bên kia vẫn trầm trầm mang theo hơi ấp, bây giờ tôi mới để ý đến hắn, mới để ý đến những hành động của hắn. Tôi bị giao rất nhiều việc vệ sinh, hắn liền đem toàn bộ việc giao cho người khác còn tôi được nghỉ ngơi, khi hắn biết tôi bị người nói xấu, hắn liền ngăn chặn tin tức uy hiếp bọn họ để họ không dám nói tôi câu nào nữa. Bây giờ cũng vậy, dẫu biết là tôi đem bản thảo giao cho người khác hắn vẫn cứ im lẳng rồi nói đó là điều tốt, người tôi luôn trách lầm là hắn. Vậy mà nhiều khi tôi lại nghi ngờ, lại còn căm ghét hắn. Bản thân tôi đúng là đồ ngốc mà.

"Hân Hân" Câu nói kia vẫn vang tôi, tôi hít sâu một hơi rồi đáp lại.

"Tôi đây"

"Chắc em muốn bị phạt" Tôi nghe thất từ phạt, bản thaan mình lại bật cười. Lia lịa gật đầu.

"Đúng vậy, tôi muốn bị phạt"

Đầu giây bên kia cười khẽ, rồi lập tức tắt máy. Tôi ngồi sững tại chỗ, mắt chưa kịp chớp. Nhanh như vậy, gọi tôi rất thâm tình rồi tắt máy. Hắn nhiều khi làm tôi không hiểu là hắn đang muốn cái gì ở tôi nữa.

Nhưng nói chuyện với người lạnh lùng như hắn bản thân mình sẽ thấy thoải mái hơn. Mỉm cười đi ra ngoài rồi đến công ty. Tôi muốn ngồi đây cả buổi vì tâm trạng không tốt, nhưng bây giờ đỡ hơn nhiều rồi. Tôi phải đến công ty "chịu phat".

Xuống xe liền đi vào công ty, vì đây là đầu mùa thu, thời tiết se lạnh, những cơn gió mát thi thoảng lại lướt qua khiến người ta cảm thấy thoải mái. Lá cây bắt đầu chuyển thành màu vàng. Có những lá vàng trước, rụng xuống bên vai tôi, tôi liền không thương tiếc lấy vất đi.


Dù sao nhìn mãi cũng không nhìn ra nét đẹp của chiếc lá vàng khô khéo này, sao những nhà văn thà thơ lại miêu tả nó sinh động vậy được nhở?

Nghĩ đến việc chính vội chạy đến công ty, mở cửa phòng giám đốc, nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy bóng dáng của Đình MInh Tuệ đâu, tôi nheo mắt lại. Hắn vẫn chưa đến sao?

Qua chỗ làm việc tôi đặt túi xách rồi ngồi xuống, tôi lỡ đánh mất bản thảo game, đĩa CD trên tay tôi chỉ là đĩa mà Thẩm Nhật Minh đánh tráo, trong đó chắc là đĩa siêu nhân trong gắn mác là bản thảo game, tôi cũng chả buồn liếc nhìn. Nhưng Minh Tuệ nói bản thảo đó là sai sót chắc chắn hắn đã có bản hoàn chỉnh. Chỉ có thư kí mới được vào phòng giám đốc, tôi vào được tất nhiên phải làm được điều có ích để chuộc lỗi cho mình.

Thuận tay mở tất cả các tủ trong ngăn bàn của hắn tìm đĩa CD, tìm trong tập tài liệu, trong hồ hơ hay là dưới gầm bàn gầm tủ của hắn đều không thấy. Liền đi đến góc bàn, nhìn thấy một hộp vuông màu đen rất lớn, lấy tay kéo ra. hìn rất cách, chắc hôm qua hắn mới mở đây mà.

Tôi lấy kéo cạy chiếc nắp cuối cùng cũng mở ra được. Nhìn thấy chiếc đĩa giống ngày hôm qua hắn đưa, vui mừng gắn vào máy tính. Lấy nắp đóng lại bỗng thấy một bức ảnh đã cũ kĩ liền lấy lên xem. TRong ảnh là cô bé nằm giữa thảo nguyên mênh mông nở nụ cười thật tươi, đôi mắt công lại rất tinh nghịch khiến người ta nhìn là chỉ muốn cười theo. Nhưng tôi lại không cười tôi, nhìn bức ảnh này thật là quen, hình như tôi đã nhìn thấy đâu đó rồi nhưng lại không nhớ ra. Cất kĩ bức ảnh trong túi áo mình rồi ngồi lại chỗ cũ kiểm tra chương trình game.

Vừa làm vừa cảm thán tài năng của hắn. Tôi có dành cả đời cũng không làm được như thế này a, nhưng lời nói nhân vật hơi cứng một chút. Lát phải xuống phòng biên tập bảo họ chỉnh sửa rồi xin phép Minh Tuệ cho phát hành game.

Tôi say sưa làm việc đến gần tốt, mắt trời đã lặn dần tôi mới để ý phía ngoài trời, nhìn qua bàn giám đốc. Hắn vẫn chưa đến?. KHông lẽ đi công tác sao, lúc sáng tôi chỉ gọi hắn nói vài câu bây giờ lại không gặp. Ngày nào cũng gặp hắn coi như là thói quen, một ngày không gặp có cảm giác lạ lạ...

Full | Lùi trang 4 | Tiếp trang 6

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ