XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện ngôn tình - Em yêu, gặp nhau trên giường nhé! - Chương 7

Full | Lùi chương 6 | Tiếp chương 8

Chương 7.1:

Chuyện của Tống Cẩn Huyên và Cố Thừa Kiều giống như một nút thắt, chôn xuống mầm mống nghi ngờ ở bên trong lòng của Quý Thư Nhan, không nghĩ được biện pháp tốt hơn để tìm ra chân tướng, lại không có dũng khí chất vấn Tiểu Huyên, mấy ngày liên tiếp tâm tình Quý Thư Nhan đều rất hỏng bét.

Hoạ vô đơn chí nhất chính là, không chỉ tâm tình của cô không tốt, tâm tình của Hứa Tri Hằng cũng đột nhiên trở nên kém, động một chút là nổi giận cắn răng nghiến lợi.

Sau mấy ngày liên tiếp cảm nhận được Hứa Tri Hằng xấu tính, tất cả mọi người ở trên dưới công ty Hằng Viễn đều trở nên cẩn thận, nhất là mỗi khi tới gần lầu mười bảy, mười tám, luôn luôn ngừng thở, nơm nớp lo sợ, chỉ sợ lấy hơi cũng có thể chạm đến đầu lông mày của tổng giám đốc.

Làm việc trong không khí như vậy, Quý Thư Nhan là người đầu tiên bị ảnh hưởng, đầu tiên là không biết tại sao cô làm việc đều khiến Hứa Tri Hằng không hài lòng, sau đó anh còn không chịu nghe giải thích, bắt cô làm lại giống như một bạo chúa vô lý, dưới tình huống như thế, cô trở lại trạng thái thật thảm thương như lúc vừa vào công ty, mỗi ngày đều bận đến một giây sau cùng trước khi tan việc, thậm chí còn phải làm thêm giờ với anh.

Không phải là Quý Thư Nhan không biết Hứa Tri Hằng có một tính xấu, chẳng qua là thời gian dài như vậy chỉ thấy vẻ mặt dịu dàng của anh đã thành thói quen, hiện tại chẳng biết tại sao đột nhiên lại bị anh hành hạ, lửa giận trong lòng cũng từ từ lên cao.

Vì vậy, hôm nay ở lần thứ ba cô bị gọi lên lầu mười tám, Quý Thư Nhan không bao giờ chịu im hơi lặng tiếng nữa.

"Trợ lí Tiểu Nhan, tổng giám đốc Hứa đang bận, cô đừng đi vào." Ở trong tiếng ngăn cản đầy lo lắng của thư ký Tề, Quý Thư Nhan đẩy thật mạnh cửa phòng làm việc ở lầu mười tám ra.

"Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Tức giận đùng đùng nhìn anh chằm chằm, Quý Thư Nhan cũng không còn tức giận, "Những ngày qua đều âm dương quái khí, tại sao phải làm cho tất cả mọi người rất căng thẳng?"

Nghe được tiếng của Quý Thư Nhan, Hứa Tri Hằng cười khổ ở đáy lòng, nhưng vẫn gắng gượng giữ mặt lạnh, con mắt sắc bén liếc mắt nhìn thư ký Tề đứng ở cửa, "Đóng cửa lại, đi làm việc của cô đi."

Rất ít thấy ông chủ lạnh lùng như vậy, cho dù thư ký Tề muốn ở lại xem náo nhiệt cũng không còn lá gan đó, chỉ có thể cười theo, đóng cửa lại rời đi.

Đợi đến khi cửa đóng lại, ngón tay Hứa Tri Hằng đè cái trán lại, gương mặt mệt mỏi, "Nhan Nhan, sau này không thể tiếp tục không gõ cửa liền chạy vào nữa."

Còn tưởng rằng anh sẽ giải thích, kết quả đợi hơn nửa ngày lại được một câu như vậy, Quý Thư Nhan nổi trận lôi đình nhìn anh, "Tổng giám đốc Hứa, hiện tại anh có thể trả lời vấn đề của em không? Rốt cuộc anh muốn như thế nào? Những tài liệu kia là từ phía dưới gửi tới trong tay em, em chỉ giúp sửa sang lại rồi gửi lại xuống dưới, có chuyện gì thì anh tìm bọn họ là được, sao lại gọi em lên nhiều lần vậy?"

Nghe Quý Thư Nhan  tố cáo, Hứa Tri Hằng không phản bác được, chỉ có thể lặng lẽ nhìn cô chằm chằm.

Trên thực tế, anh cũng muốn biết rốt cuộc mình bị sao vậy, không phải là Nhan Nhan chỉ hỏi đôi câu về chuyện của Cố Thừa Kiều thôi ư, sao anh lại mất trí rồi, trả thù trẻ con giống như thằng nhóc mới lớn, cầm những tài liệu kia lựa xương trong trứng gà, nếu nói không phải là giày vò người khác thì chính anh cũng không nói được.

Hứa Tri Hằng thừa nhận, anh rất quá đáng, nhưng anh thật sự không khống chế được, chỉ cần vừa nghĩ tới mỗi một câu nói chuyện, từng khuôn mặt tươi cười giữa Cố Thừa Kiều và Nhan Nhan, trong lòng của anh giống như bị người ta châm một cây đuốc, tâm tình như vậy, sao anh có thể có sắc mặt tốt cho mọi người nhìn chứ?

Nghĩ tới những ngày cố tình gây chuyện, Hứa Tri Hằng hơi chột dạ, vẫn chỉ có thể cứng rắn nói đạo lý, "Nhan Nhan, em là trợ lý của anh, rất nhiều chuyện anh không muốn trực tiếp tìm người phía dưới, chuyển tới trong tay của em thì không tính là làm sai mà."

"Em là trợ lý, không phải nơi trút giận." Giận quá thành cười, Quý Thư Nhan đi tới trước bàn làm việc của anh, "Hứa Tri Hằng, rốt cuộc anh làm sao vậy, âm dương quái khí, phiền anh nói cho em biết lúc nào thì anh mới có thể khôi phục bình thường, mọi người đều bị anh làm cho rất căng thẳng, một đám run run rẩy rẩy."

"Có sao?" Hứa Tri Hằng cười gượng.

"Anh cứ nói đi, hơn nữa em cảm thấy, có phải anh có ý kiến với em hay không?" Nói đến đây, Quý Thư Nhan cũng hơi như đưa đám, giảm nhẹ âm lượng: "Ban đầu em nói không đến Hằng Viễn làm việc, là anh nói công việc là công việc, tốt nhất không nên trộn lẫn tình cảm cá nhân, chính vì tin những lời này nên em mới quyết định tới nơi này, nhưng bây giờ nhìn anh âm dương quái khí, em lại bắt đầu hối hận. Nếu như anh cảm thấy em không thích hợp với công việc này thì có thể nói rõ, dù sao thời gian hai tháng thử việc của em còn chưa hết."

Nhìn bộ dạng cô như đưa đám, Hứa Tri Hằng hoàn toàn luống cuống, thật vất vả giữ cô ở bên mình, sao có thể dễ dàng để cho cô chạy mất?

Không phải là anh giỏi che dấu tâm tư nhất ư, tại sao dễ dàng bị cô nhìn thấu như vậy, Hứa Tri Hằng đột nhiên cảm thấy mình rất ngây thơ, quả nhiên tình yêu làm cho người ta mù quáng.

Đứng dậy đi tới trước mặt cô, Hứa Tri Hằng thẳng thắn nhìn cô, "Nhan Nhan thật xin lỗi, trong khoảng thời gian này tâm tình của anh hơi tệ, cũng không liên quan đến công việc của em."

"Em có thể biết nguyên nhân không?" Nghe anh ăn nói khép nép như vậy, Quý Thư Nhan đột nhiên cảm thấy rất không thích ứng, có chút đau lòng, "Anh Tri Hằng, nếu như em có chỗ nào làm không tốt, anh có thể nói trực tiếp cho em biết, em chưa bao giờ cho rằng mình đã hoàn mỹ."

"Không phải, không phải là lỗi của em, là anh tự quấy phá trong lòng." Hứa Tri Hằng cười khổ, "Nhan Nhan, nếu như thật sự phải nói lý do, vậy chính là anh không muốn để cho em và Cố Thừa Kiều liên lạc."

"À?" Nghe được lý do  kỳ lạ này, Quý Thư Nhan không hiểu.

Khổ sở liếc nhìn cô một cái, Hứa Tri Hằng do dự có nên nói ra nguyên nhân thật sự hay không, suy nghĩ một chút, cuối cùng lại vẫn lựa chọn lấy cớ khác: "Gần đây công ty đang nói chuyện làm ăn với công ty Cố thị, em là trợ lí của anh, nếu như liên lạc quá nhiều thì sẽ bị người ta nghi ngờ, nói như vậy, em hiểu không?"

Nhìn vẻ mặt khó xử của anh, suy nghĩ một chút, cô cười bất đắc dĩ, "Không phải là em hiểu hết quan hệ trong này, nhưng, em cố gắng làm được."

"Cám ơn em." Hứa Tri Hằng lấy được bảo đảm, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn vẻ mặt sau cơn mưa trời lại sáng của anh, đột nhiên Quý Thư Nhan lại nghĩ đến vẻ mặt khóc lóc thảm thiết nào đó, "Anh Tri Hằng, hôm nay em chạy tới chất vấn anh như vậy, có phải rất đanh đá hay không? Không cho phép anh cười em."

Trên mặt lộ ra một nụ cười vui vẻ nhất trong mấy ngày qua, Hứa Tri Hằng siết chặt gương mặt của cô, "Không biết."

Bởi vì, cho dù em như thế nào, anh đều thích!

Năm giờ sáng, Quý Thư Nhan còn đắm chìm trong trong mộng đẹp, đột nhiên xuất hiện một cuộc điện thoại đánh thức cô.

Chuông điện thoại di động thật sự có vẻ chói tai ở sáng sớm yên tĩnh, Quý Thư Nhan cau mày bắt được điện thoại, thấy dãy số hiện ở phía trên, cô ngẩn người, sáng sớm như vậy thì Tiểu Huyên tìm cô có chuyện gì?

"Alo, Tiểu Huyên, cậu làm sao vậy, sớm như vậy đã gọi điện thoại cho mình?"

Đầu kia của điện thoại di động vốn trầm mặc chốc lát, ngay sau đó lúc Quý Thư Nhan cho rằng đây là một giấc mơ thì tiếng nói của Tống Cẩn Huyên truyền tới, khàn khàn nặng nề: "Nhan Nhan, mình phải đi."

Nghe được câu nói kia, cô có chút không hiểu, "Có ý tứ gì?"

"Hiện tại mình muốn rời đi mà thôi." Tống Cẩn Huyên lặp lại một lần nữa.

Kinh ngạc kêu thành tiếng, Quý Thư Nhan có chút không tin điều mình nghe được, "Cậu làm sao vậy, muốn đi đâu hả, Tiểu Huyên, cậu đang trêu chọc mình sao?"

"Không phải vậy, Nhan Nhan, mình thật sự phải rời khỏi đây một thời gian, chờ mình ổn định cuộc sống bên kia, mình sẽ gọi điện thoại nói cho cậu." Tống Cẩn Huyên khổ sở cười, "Chỉ có điều trong khoảng thời gian này mình có thể không có biện pháp liên lạc với cậu, cậu không cần lo lắng, mình rất khỏe."

"Tiểu Huyên, cậu làm sao vậy, đừng dọa mình." Nghe giọng nói khàn khàn của Tống Cẩn Huyên thì trong lòng có dự cảm xấu, Quý Thư Nhan nóng nảy ngồi dậy.

"Đứa ngốc, mình có thể làm sao chứ, chính là rời khỏi thành phố này mấy ngày, qua mấy ngày nữa sẽ liên lạc với cậu." Đột nhiên cười, Tống Cẩn Huyên khẽ nói ra: "Nhan Nhan cậu biết bên cạnh mình có một người đàn ông, mà mình vẫn không nói cặn kẽ cho cậu biết, nói thật, thật ra thì mình rất muốn nói tất cả mọi chuyện cho cậu nghe, nhưng khi đó cậu và Hứa Tri Hằng ồn ào không hợp, lại muốn ra khỏi nước, cho nên mình thật sự không đành lòng nói phiền não của mình cho cậu biết, cậu đừng giận mình."

"Tiểu Huyên. . . . . ." Quý Thư Nhan không biết nên nói gì.

"Nhan Nhan, đừng im lặng như vậy, cũng không phải là sinh ly tử biệt, mình chỉ muốn rời khỏi một người, rời khỏi anh ấy thì mình sẽ càng vui vẻ hơn, cậu sẽ ủng hộ mình có đúng hay không?"

"Cậu nói người kia. . . . . . Có phải Cố Thừa Kiều hay không?" Đầu trống rỗng, Quý Thư Nhan buột miệng nói ra.

Chương 7.2:

Tống Cẩn Huyên không bị nhìn thấu vẻ cấp bách, cô ấy chỉ khẽ cười một tiếng, "Mình biết ngay không thể gạt được cậu mà, nhưng bây giờ mình không có nhiều thời gian để giải thích rõ hơn, sau này có cơ hội mình nhất định sẽ nói ra tất cả, hiện tại cậu chỉ cần tin tưởng mình là được. Được rồi, mình không nói nhiều nữa, xe lập tức phải lên đường, Nhan Nhan, chờ mình liên lạc với cậu."

Quý Thư Nhan còn muốn nói điều gì, Tống Cẩn Huyên bên kia đã cắt đứt điện thoại, đợi cô gọi lại, chỉ có một kiểu máy móc lặp lại từng lần một: "Thật xin lỗi, số điện thoại ngài gọi đã tắt máy, xin gọi lại sau."

Bất kể là rửa mặt, ăn cơm, hay trên đường đến công ty, Quý Thư Nhan vẫn gọi số kia, đáng tiếc lại chỉ có thể nghe được kiểu âm thanh máy móc đó.

Đợi cô tới công ty đổi điện thoại rồi gọi lại, kết quả vẫn như cũ, lòng của cô lập tức luống cuống.

Đã tháo gỡ được vướng mắc nên tâm tình của Hứa Tri Hằng vốn rất tốt, nhưng chờ khi buổi chiều anh xuống lầu lại nhìn thấy Quý Thư Nhan ngơ ngác ngẩn người, rốt cuộc chú ý đến sự khác thường của cô.

Hai tay chống góc bàn nhìn Quý Thư Nhan, Hứa Tri Hằng khẽ cười một tiếng, "Đang suy nghĩ gì, không yên lòng?"

"Điện thoại của một người bạn." Quý Thư Nhan mặt ủ mày chau nhìn anh, "Tâm tình cô ấy không tốt, không gọi điện thoại được."

"Có số khác hay không, thử nhiều lần một chút." Hứa Tri Hằng cũng cùng hiến kế bày mưu.

"Chỉ có một." Quý Thư Nhan quả thật muốn tự trách chết đi.

Rõ ràng đã sớm phát hiện bí mật của Tống Cẩn Huyên, tại sao cô không thẳng thắn nói rõ chuyện này ra, nhất định chờ tới bây giờ chuyện đã trở nên càng không thể cứu vãn nữa thì mới có dũng khí, thì có thể có ích lợi gì.

Nhìn dáng vẻ tâm thần bất định của cô, Hứa Tri Hằng đau lòng lắc đầu, "Anh thấy bây giờ em cũng không còn tâm tình đi làm, có muốn đi về nghỉ hay không, giao công việc cho người khác xử lý là được rồi."

Mặt ủ mày ê ngẩng đầu, Quý Thư Nhan nhìn anh, "Có thể không?"

"Dĩ nhiên có thể."

"Vậy em đi thật." Không có lòng dạ làm việc, Quý Thư Nhan cũng thật sự không muốn đợi ở chỗ này, nếu như tan việc sớm hơn, cô còn có thể đến chỗ ở của Tống Cẩn Huyên xem một chút, nói không chừng có thể tìm được đầu mối gì.

Nhìn Hứa Tri Hằng thu dọn đồ đạc giúp mình, Quý Thư Nhan cho anh một nụ cười cảm kích, lại sơ ý đánh rơi điện thoại di động xuống đất, đúng lúc tiếng nhạc vang lên.

Còn tưởng rằng điện thoại di động bị rơi bể, Quý Thư Nhan vội vàng nhặt lên, lại thấy phía trên là một dãy số hoàn toàn xa lạ.

Đợi tin tức cả ngày cũng chờ được Tống Cẩn Huyên có thể gọi điện thoại tới đây, Quý Thư Nhan vui vẻ trong lòng, tay chân luống cuống nhấn phím kết nối.

"Alo, là Tiểu Huyên sao?"

Nhưng, âm thanh vang lên ở đầu kia của điện thoại di động phá vỡ hi vọng của cô.

"Quý tiểu thư, xin chào, tôi là Cố Thừa Kiều."

Mặt liền biến sắc, Quý Thư Nhan dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn điện thoại di động của mình, làm sao Cố Thừa Kiều lại biết số di động của cô? Cô muốn hỏi rõ ràng, lại thấy Hứa Tri Hằng ở bên cạnh tò mò nhìn cô.

Nhìn ánh mắt quan sát của anh, Quý Thư Nhan đột nhiên nhớ lời cam kết sẽ không liên lạc nhiều với Cố Thừa Kiều của mình, đã cảm thấy rất không được tự nhiên, không tự chủ tránh né ánh mắt của Hứa Tri Hằng, đi tới bên kia.

"Xin chào, Cố tiên sinh, xin hỏi làm sao anh biết số điện thoại di động của tôi vậy?" Nói thẳng, Quý Thư Nhan không muốn nói nhiều lời vô ích.

Ở thời khắc cô lo lắng cho Tống Cẩn Huyên như thế, lời vô ích gì cũng làm chậm trễ thời gian, hơn nữa nghĩ đến chuyện bạn tốt rời đi có liên quan trực tiếp đến anh ta, trong lòng Quý Thư Nhan càng phức tạp hơn.

Nghe được lời của cô, Cố Thừa Kiều khẽ cười lên, "Quý tiểu thư, chúng ta sống ở cùng một thành phố, nếu như tôi muốn biết số di động của cô, trên thực tế là chuyện rất đơn giản."

Nghe giọng điệu tự tin của anh ta, Quý Thư Nhan không phản bác được.

"Quý tiểu thư, tôi có thể tán gẫu với cô một chút không? Chúng ta không cần rối rắm vì chuyện số điện thoại di động, bởi vì nếu như Hứa Tri Hằng muốn biết số của ai, cũng rất dễ dàng, cho nên cô có thể hỏi anh ta phương pháp cụ thể."

Người này nhất định kiêu ngạo tới cực điểm, mới có dáng vẻ cao cao tại thượng như vậy, Quý Thư Nhan đột nhiên cảm thấy Hứa Tri Hằng tốt bụng hơn nhiều so với anh ta, ít nhất đủ chân thành đối với mình.

"Giữa chúng ta có gì tốt để nói chuyện?"

"Quý tiểu thư nói đúng lắm, nếu như là ngày hôm qua, quả thật chúng ta không có gì hay để nói chuyện, nhưng vào hôm nay, tôi nghĩ chúng ta chắc chắn đã có chung đề tài." Tiếng nói dừng lại, giọng điệu của Cố Thừa Kiều trở nên nghiêm túc: "Ví dụ như Tống Cẩn Huyên."

Nói ra ba chữ Tống Cẩn Huyên thì Cố Thừa Kiều dừng lại một chút, Quý Thư Nhan lại treo trái tim lên, muốn đợi anh ta nói thêm gì nữa để giải thích chuyện này rõ ràng, nhưng bên kia chỉ khẽ cười một tiếng, "Hiện tại, chúng ta có lý do gặp mặt chưa?"

Trầm mặc một lát, Quý Thư Nhan xoay người nhìn phía ngoài cửa sổ, "Được rồi, lúc nào thì chúng ta gặp mặt?"

"Nếu như bây giờ cô thuận tiện, tôi sẽ chờ ở dưới cửa công ty của cô, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là cô thuận tiện."

Nói chuyện đến mức này, cô còn có lựa chọn nào khác sao?

Quý Thư Nhan cảm thấy Cố Thừa Kiều là một nhân vật nguy hiểm lại hết sức nham hiểm, bởi vì anh ta thật sự rất biết chiếm thời cơ trước, rõ ràng là anh ta muốn cầu cạnh cô, lại bến thành bộ dạng không gấp không vội.

"Mười phút sau tôi sẽ xuống." Không nói thêm gì nữa, Quý Thư Nhan cúp điện thoại.

Xoay người lại, liền nhìn thấy Hứa Tri Hằng nhìn cô với vẻ mặt kỳ lạ, "Nhan Nhan, điện thoại của ai vậy, còn không thể nghe ở trước mặt anh?"

Nghĩ đến lý do mình tránh ra, Quý Thư Nhan quyết định nói dối, "Một người bạn mà thôi, anh Tri Hằng, em sẽ về nhà trước, anh làm việc đi."

Ánh mắt lập tức tối sầm lại, Hứa Tri Hằng rất bình tĩnh cười gật đầu một cái, "Được."

Cho đến khi Quý Thư Nhan đi vào thang máy, nụ cười trên mặt anh mới biến mất.

Nhan Nhan nói là một người bạn bình thường, nhưng vừa rồi khi cô nhận điện thoại, rõ ràng anh nghe được trong loa truyền ra tiếng nói của một người đàn ông. Mấy ngày nay anh chưa từng thấy cô tiếp xúc với người đàn ông khác, người trong điện thoại kia sẽ là ai? Hơn nữa nghĩ đến bộ dạng che che giấu giấu ban nãy của cô, trong lòng Hứa Tri Hằng càng lo lắng hơn.

Đè nén lo lắng ở đáy lòng, Hứa Tri Hằng ngồi vào vị trí của Quý Thư Nhan, cũng không có ý định làm việc tiếp.

Lúc thư ký Tề đi ra từ trong thang máy, thấy chính là dáng vẻ tinh thần có chút không tập trung này của Hứa Tri Hằng.

"Tổng giám đốc Hứa, sao anh lại ở chỗ này? Tôi còn tưởng rằng anh phải đi ra ngoài với tổng giám đốc Cố đấy."

"Tổng giám đốc Cố nào?" Vốn không muốn nói thêm gì nữa, nhưng khi Hứa Tri Hằng nghe cái tên này lại nổi hứng thú, "Là Cố Thừa Kiều?"

"Chính là tổng giám đốc Cố này, tôi thấy anh ta chờ dưới cửa công ty chúng ta đã lâu, còn tưởng rằng hai người hẹn nhau cùng đi ra ngoài đấy."

"Cố Thừa Kiều?" Nghĩ đến Quý Thư Nhan nhận được điện thoại, còn có biểu hiện che che giấu giấu của cô, trong lòng Hứa Tri Hằng có loại dự cảm xấu, chẳng lẽ người Quý Thư Nhan muốn gặp là Cố Thừa Kiều?

Nghĩ tới đây, quả đấm của Hứa Tri Hằng nện thật mạnh ở trên bàn, anh vốn muốn kiên nhẫn chờ đợi Quý Thư Nhan yêu mình, nhưng bây giờ hối hận vì mình không lạnh không nóng, nếu như sớm nói cho cô biết một chút, có lẽ bây giờ chuyện cũng sẽ không trở nên phức tạp như thế.

Nhan Nhan, em lại lừa gạt anh nhiều lần, chẳng lẽ thật sự thích Cố Thừa Kiều đó rồi hả?

Full | Lùi chương 6 | Tiếp chương 8

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ