Full | Lùi trang 4 | Tiếp trang 6
Chương 21
Phần chuẩn bị công việc cuối cùng cũng hoàn thành , Cố Trữ chuẩn bị chương trình tình yêu và hôn nhân bắt đầu thu lần 1 . Bạch Thuần Khiết có ý kiến với cái tên chương trình , cô cảm thấy nếu kêu “ Tinh Quang người yêu” , người chi trì cái tên này rất giống ông già , Cố Trữ à , quá kém .
“ Thừa dịp chưa ra mắt , anh sửa lại tên đi.”
Ngẩng đầu , Cố Trữ thú vị nhìn cô : “ Nên sửa là gì?”
“ Tinh quang , anh không phải là muốn nói đây là chương trình buổi tối chứ , đổi thành Nguyệt Hắc Phong Cao ! Tên đầy đủ kêu như thế , đối tượng Nguyệt Hắc Phong Cao !”
“ Thật là , tốt nghiệp đại học N có khác , quả nhiên rất văn chương.”
Bạch Thuần Khiết buồn bực , cô ấn ngón trỏ vào ngực Cố Trữ : “ Sao anh biết tôi tốt nghiệp đại học N?”
“ Cái gì về cô mà tôi không biết chứ?”
“ Đừng dùng giọng đó nói chuyện với bà chị này !” Lườm mắt 1 cái , Bạch Thuần Khiết nghiêm túc giải nói : “ Thế đố anh biết chân trái tôi hay chân phải dài?”
Cố Trữ nhíu mày đánh giá cô : “ Chân phải.”
Ngửa mặt lên nhìn trời huýt sáo dài , mặt mày hớn hở : “ Hai chân chị đều rất dài !=))” ( pó tay chị 2 )
Phối hợp cười theo , Cố Trữ đứng dậy đi đến bên người cô : “ Thả lỏng người đi , bắt đầu vào chương trình.”
Bạch Thuần Khiết tự nhiên đáp lại đi theo phía sau anh vào phòng thu âm , phòng này có bẩn đâu mà khi đi vào cả người cô thấy khó chịu ! Ngồi trên vị trí của mình , Cố Trữ nhìn thẳng vào mắt cô . Căng thẳng ? Bạch Thuần Khiết nhíu mày, cảm thấy 10 ngón tay lạnh lẽo .
“ Chúc mọi người 1 buổi tối vui vẻ , tôi là DJ Cố Trữ , hôm nay là ngày phát sóng chương trình đầu tiên mà mọi người chờ đã lâu “ Tinh quang người yêu”
Lúc bình thường nhìn Cố Trữ hâm hấp như vậy , nhưng khi chủ trì 1 chương trình , Bạch Thuần Khiết nhìn anh ta với cặp mắt khác xưa , trong lòng thầm nghĩ , quả nhiên đúng là đàn ông làm việc rất đẹp trai , đúng là , rất chăm chú ! Giới thiệu chương trình cùng cùng thời gian đã nói qua , căn cứ vào lịch trình , có 1 vị khách quý tự giới thiệu , Quốc Quán Lệ , người đầu tiên .
Gần đây Cố Trữ mời cô ấy làm khách quý , gọi tắt là cô số 1 , diện mạo cô ta cũng không có gì đặc biệt , nhưng lại làm cho người ta có cảm giác tiếp xúc không tốt , giọng nói rất lạnh lùng . Nữ số 2 lại tương phản , bộ dạng bình dị gần gũi , nói chuyện luôn lớn giọng , đi đến đâu náo nhiệt đến đấy . Đến phiên Bạch Thuần Khiết , cô xem xét , 1 2 đều có , anh ta cho cô số 3 chẳng khác nào là người đi đường .
Thầm nói 1 câu : “ Tôi là nữ khách quý thứ 3 , Tiểu Bạch , chức vụ trợ lý tổng giám đốc , sở thích : đọc sách.” Bạch Thuần Khiết rất ngại ngùng , đặc biệt là nhận được ánh mắt khen ngợi của nam khách quý đối diện , đúng là cô thích đọc sách , nhưng chỉ xem qua hình ảnh trong sách , chữ viết bên trong đều tự động bỏ qua .
Chờ 3 vị nam khách quý cũng giới thiệu bản thân xong , chèn thêm âm nhạc , Cố Trữ cho bọn họ đề tài nói : “ Gần đây mỗi ngày chúng tôi đều xem báo chí , tin tức trên tivi , này nhà cửa là điều kiện kết hôn hạn chế nam nữ trong thành phố yêu đương , tôi có 1 người bạn trên mạng , người đó nói là , bạn gái bởi vì cậu ta không có nhà cửa cho nên cự tuyệt cầu hôn , thật sự là đáng tiếc, Không biết các khách quý ngồi đây có gì muốn nói với người bạn trên mạng này không?”
Nữ số 1 tương đối phối hợp , tuy rằng không có người hi vọng câu của cô tháo gỡ nút thắt , nhưng không có người nghĩ cô thành thật : “ Phụ nữ này rất thực tế , ngay cả nhà ở còn không có , về sau kết hôn thì sống ở đâu ? Bạn trên mạng lên chờ khi nào có nhà cửa thì cầu hôn lại !”
“ Không thể nói như vậy , tình yêu và vật chất là 2 thứ khác nhau.” Nam số 1 phản bác .
“ Khác nhau ? Chẳng lẽ khi kết hôn cũng không cần tiêu tiền?”
“ Không tiêu tiền cũng không tiếp tục yêu đương à ?”
“ Đương nhiên, không có tiền thì anh ăn cái gì , uống cái gì , mặc cái gì , ở chỗ nào?”
“ Nếu hai người thật lòng yêu nhau , có thể giống như ngày xưa họ yêu nhau?”
“ Nói đúng hơn là , hai người ngồi trong động núi hoang dã cùng nhau tán gẫu hả?”
Nam nữ số 1 nói quá phấn khích , Bạch Thuần Khiết ngồi ở 1 bên nhìn choáng váng , bỗng chốc cảm giác trở lại hồi học đại học có tranh luận như này . Khi đó , cô ấy mới 20 tuổi , thấy thời gian trôi nhanh quá , cô quan tâm liếc mắt nhìn Cố Trữ trước màn hình vi tính , không biết tình hình bây giờ người bạn trên mạng kia thế nào . Chỉ có điều bạn trên mạng không phát hiện là , ngay lúc đó 1 người bùng nổ .
Nam số 1 nhịn không được , giống như bị kích động : “ Cô có biết vì sao chúng ta lại chia tay không , là vì cô quá hiện thực ! Hoàn toàn không hiểu tình yêu là gì !”
“ Đúng , tôi không hiểu tình yêu , nhưng tôi biết tình yêu được hình thành từ vật chất !” Nữ số 1 mặt không đỏ chút nào , ngược lại bắt đầu bốc lên tia sắc bén .
“ Cho tới bây giờ cô cũng không thay đổi , tôi quá thất vọng rồi !”
Tôi tuyệt đối không thất vọng ! Đời người sinh ra cần mang theo tình cảm mãnh liệt ! Bạch Thuần Khiết nhìn hai người bọn họ , chẳng có điểm gì giống là hai vợ chồng .
Hai người vẫn giằng co như trước , nữ số 2 với hai vị khách nam còn lại thấy Cố Trữ không mở miệng , liền tự động tiếp tục đề tài này , đem người nghe 1 lần nữa chú ý đến đề tài nhà ở .
Nữ số 2 lớn giọng cười ngốc : “ Thật ra bạn trên mạng cũng đừng buồn , vì 1 căn nhà để vào lễ đường không đáng bạn hao tổn tinh thần , thế giới lớn như vậy , sẽ có nhiều phụ nữ không coi trọng nhà ở , tiền bạc .”
“ Đúng vậy , tôi thấy nhiều nữ đồng nghiệp của tôi , không đủ tiền mua nhà , chỉ thuê nhà để ở , cái quan trọng là xem ở cùng với ai.”
Thế cơ , Bạch Thuần Khiết hướng về phía hai người nam khách quý bĩu môi , nếu nữ đồng nghiệp tốt như vậy , vì sao hai người các anh không lấy về nhà? Nói dối cũng chưa có sức thuyết phục đâu . Cố Trữ nhìn : “ Tiểu Bạch có muốn nói gì không?”
“ Tôi?” Bạch Thuần Khiết ngơ ngác chớp mắt : “ Tôi muốn chúc bạn trên mạng , hi vọng anh kiếm thật nhiều tiền mua 1 căn nhà , mặt hướng biển rộng , xuân về hoa nở , không phải trả tiền phòng .”
“ Cảm ơn lời chúc phúc tốt đẹp của cô , hi vọng người bạn trên mạng nghe được câu này . Chúng ta tiếp tục phát âm nhạc, đừng mở kênh khác , phần sau chương trình hay hơn nhiều.”
Vẫn còn sao? Tin tức đều phát hết , còn có thể loại nào nữa? Chẳng lẽ , nữ số 2 cùng hai nam khách quý tồn tại quan hệ 3P ? Bạch Thuần Khiết cười trộm , cô không thất vọng với tên mình !
Có câu ‘ lời lẽ chí lý’ gọi là ấy nhỉ ? Ngay từ đầu xem người khác diễn , mong chờ chương trình này mau chấm dứt , Bạch Thuần Khiết sốt sắng …
Cố Trữ trở mình với lấy tạp chí , 1 đống tài liệu quan trọng được bày ra trước mắt , điều quan trọng nhất là tài liệu mặt trên giống chuyện xưa của cô .
Kì nghỉ hồi trung học , hai người quen nhau , trở thành hàng xóm đối diện , nội dung vở kịch đúng như vậy , còn hẹn nhau thi cùng trường , “anh ta” lại nuốt lời , bay đi ra nước ngoài !
Chương trình kết thúc , Cố Trữ hướng người nghe giới thiệu tiết mục thời gian và phương thức tham dự , sau khi tháo ống nghe điện thoại xuống , anh phát hiện có người chăm chú chuyện khác : “ Nhìn cái gì?”
“ Không có.” Bạch Thuần Khiết nhanh chóng đem tạp chí kia che tài liệu quan trọng lại . “Không còn sớm , ngày mai tôi phải đi làm , tôi về trước đây.”
“ Không cần đi nhờ xe.”
“ Cố Trữ , có người muốn tìm cậu.” Vừa vặn ngoài cửa có người gọi anh .
“ Xem ra có cần , tôi cũng không giúp được .” Cố Trữ nói 1 câu : “ Vậy đón xe đi , dù sao lộ phí radio trả.”
“Ừh.” Nhìn theo Cố Trữ rời đi , Bạch Thuần Khiết giống như tên trộm nhét tài liệu quan trọng vào trong túi rời khỏi phòng ghi âm . Buổi tối này , cô nhất định phải lăn qua lăn lại xem mới được.
Chương 22
“ Đại Bát !”
“ Bà cô già , làm tớ sợ muốn chết , gọi điện thoại trễ như vậy còn lớn tiếng nữa …”
“ Tớ hỏi cậu …” Trong tay nắm chặt di động , Bạch Thuần Khiết hỏi dò chuyện hồi trước : “ Kì 2 học cấp 3 , trước khi Lục Cảnh Hàng biến mất , các cậu cùng anh ta đánh nhau 1 trận à?”
Điện thoại đầu dây kia không hề lên tiếng , trầm mặc như vậy đã khẳng định đó là sự thật .
“ Được , người khác gạt tớ , cậu cũng gạt tớ ! Thằng đểu !” Vứt bỏ di động , không biết vì sao hai tròng mắt cô ngấn nước , mặc dù chua xót bị pha loãng , nhưng ánh mắt Bạch Thuần Khiết vẫn là bị chua xót đến nỗi đỏ.
Đạt Bát gọi điện lại , cô trực tiếp tắt máy . Trong lòng rối loạn , nếu chuyện trước kia với câu chuyện viết trong bản thảo giống nhau … vậy là …. Theo bản thảo viết … anh ta thích cô …. Là thật . Trong đầu hiện lên 1 mảnh trí nhớ ố vàng , Bạch Thuần Khiết rốt cuộc cũng giải thích được vì sao lại liên tục không được tự nhiên.
“ A …” Tiểu Tiện Viên bị tiếng lọc cọc đánh thức , nó lắc mông tới gần bên cửa sổ , vươn hai chân trước bám vào mép giường , hai mắt tròn bi nhìn chằm chằm cô , nếu để ý thì thấy nó đang hỏi cô bị trúng gió à , cả buổi tối không ngủ được còn quấy rối người khác .
Chìa tay đem nó đặt trên giường , Bạch Thuần Khiết ôm nó vào lòng , 1 phen nước mắt nước mũi sụt sịt nói : “ Tao không có bệnh , khóc cái gì mà khóc , thật không có tiến bộ ! Nhưng , tao cũng không kiềm chế được , trong lòng tao rất khó chịu !” Oa oa , nàng khóc giống như đứa nhỏ 3 tuổi , 1 bên khóc 1 bên gào lên : “ Khi đó sao anh ta không nói ?”
Nếu không có chuyện đánh nhau , có lẽ anh ta vẫn còn thích cô ?
Nhà trọ cách vách , Lục Cảnh Hàng xử lý xong tài liệu còn lại, đang chuẩn bị tắm rửa đi ngủ , nghe thấy phòng đối diện có người khóc , nhướng mày : “ Đã trễ thế này , còn đem TV mở lớn.”
Đúng là giống trong kịch bản của Quỳnh Dao , Bạch Thuần Khiết nước mắt nước mũi khóc xong , đưa tay lấy giấy lay mặt , đột nhiên cô đứng lên , đi đến cửa , muốn qua gõ cửa nhưng nên nói thế nào? Lục Cảnh Hàng , tôi biết sự thật rồi ! Có thể anh thích tôi trước nhưng không dám nói ! Hay là hai người chúng ta ở cùng 1 chỗ vẫn chưa muộn !
Sau n năm biến mất , tình cảm con gái đột nhiên dâng trào , Bạch Thuần Khiết có điểm hơi lâng lâng , chỉ có điều trong lòng có tia lý trí vẫn chưa phản bội cô . Ai lại giống mày chứ , chuyện cũ lâu như vậy còn để ý gì nữa .
Đúng vậy . Thân thể chống đỡ trên ván cửa , cả người cô lập tức ngồi phịch xuống , ý tưởng ngây thơ khiến bản thân ngại ngùng . Nếu tình cảm hồi trẻ anh đã muốn buông , như vậy …. Bây giờ vì sao anh ta lại tốt như tôi như vậy ? Bạch Thuần Khiết rất mâu thuẫn .
Cố Trữ , trong đầu đột nhiên xuất hiện tên của anh ta , Bạch Thuần Khiết nghĩ , sao anh ta lại có câu chuyện đó .
Vì thế ngày hôm sau đôi mắt trợ lý Bạch sưng phù lại còn từ chối lời mời cơm trưa của Lục tổng , đem túi đến gặp Cố Trữ . Có người buồn bực , có người vui mừng .
“ Mời tôi ăn cơm trưa.” Vẻ mặt Cố Trữ vừa mừng vừa sợ nhìn cô : “ Ngày hôm qua bị sét đánh à? Chẳng lẽ cô nhìn bộ dáng tôi làm việc , nên rung động? Nếu như vậy , tôi cho cô 1 cơ hội , cho cô làm bạn gái tôi.”
“ Ha ha ha.” Bạch Thuần Khiết cười đến so với tên cô còn trong sáng hơn , sau đó từ trong miệng thốt ra câu độc địa : “ Anh tự sát nhiều lần thế , sao còn sống được ?”
Sau 1 trận cười ha ha , anh thu hồi vẻ nghiêm túc hỏi : “ Tới tìm tôi làm gì?”
“ Đi vào kia rồi nói.” Chỉ vào quán cơm Tây bên cạnh đài phát thanh , Bạch Thuần Khiết chân trước đi vào , Cố Trữ sau lưng đuổi kịp .
**
Trên phố , làm việc ở bên ngoài giữa trưa mới xong , cuối cùng cũng có thể quay về công ty , Hàn Nghi Tĩnh lại tình cờ gặp 2 người họ ở cùng 1 chỗ , chau mày , môi mỏng bắt đầu nhếch lên .
“ Xe phía trước , có thể đi được không?” Xe phía sau ấn còi loa .
Hàn Nghi Tĩnh thu hồi thần thái , thấy mình thật có lỗi , mỉm cười , khởi động máy đến ngã tư đường .
Bên trong nhà hàng , Bạch Thuần Khiết ngồi đối diện Cố Trữ , sắc mặt có chút khác thường .
“ Cô đừng nghiêm túc như thế mà?”
“ Được, vậy anh phải nói thật , anh và Lục Cảnh Hàng có quan hệ gì?”
Càng thêm kinh ngạc , anh cầm cốc nước uống : “ Là sao?”
“ Tôi muốn biết .”
“ Chẹp , cô đã muốn biết , tôi cũng nói cho cô.” Dù sao cũng không có quan hệ gì ám muội . Cố Trữ bắt đầu kể chuyện cũ giống như giảng đạo : “ Vào 2 năm về trước , chúng tôi tổ chức 1 hoạt động vô vị , hai người chúng tôi đều tham gia , cho nên có chút quen biết .”
“ Thi đấu cái gì?”
“ Chính là tìm vài người trẻ tuổi , cho mỗi người bọn họ một món tiền đầu tư , ba tháng sau , xem ai kiếm được nhiều lợi nhuận nhất , thì người đó sẽ được 1 khoản tiền lớn để gây dựng sự nghiệp .”
Đúng là vô vị . Bạch Thuần Khiết bĩu môi : “ Thế ai đứng nhất ?”
“ Đương nhiên là Lục tổng , nếu không anh ta lấy tiền đâu ra để mở công ty? Suy nghĩ Lục tổng quả thật sáng suốt , đương nhiên chỉ giới hạn việc buôn bán.”
Bạch Thuần Khiết lại đồng ý quan điểm Cố Trữ : “ Từ khi đó hai người ở nhà bạn bè à?”
“ Có thể , mà cũng không có thể. Với tôi mà nói , anh ta là ân nhân của tôi.” Cố Trữ nhíu mày xa xăm : “ Thật ra hồi ấy tôi đăng kí là do ba tôi bắt , ông ấy muốn về hưu sớm 1 chút rồi đem công ty giao cho tôi phụ trách , lên kêu tôi thử kinh doanh , kết quả là , khi tôi cùng Lục tổng mặt đối mặt chiến đấy với nhau , tôi bị thua thành cởi truồng , ba tôi đau lòng , vì thế 2 năm sau , cũng chính là bây giờ , tôi mới có thể làm việc mình ưa thích .”
“ Hai người chỉ có 1 quan hệ đó?” Bạch Thuần Khiết không tin .
“ Cô muốn chúng tôi có quan hệ gì , nói xem , nếu hợp lý , tôi đồng ý cùng anh ta phát triển quan hệ.” Vẻ mặt vô tội tươi cười .
“ Anh nghiêm chỉnh 1 chút đi.” Nói xong , cô không nhịn được đem tập giấy chồng chất ở trong túi lấy ra : “ Vật giả cho chủ.”
Giật mình , Cố Trữ không nghĩ tới tập giấy đó nằm trong tay Bạch Thuần Khiết , hơn nữa lúc trước bảo trợ lý vứt đi nguyên nhân là do cô . Có cảm giác mình bị trêu cợt , anh nhìn tập giấy trên bàn nở nụ cười : “ Lời văn cũng không tệ lắm chứ?”
“ Không thèm nghe anh nói nữa , nghiêm túc chút đi.”
“ Được , tôi nghiêm túc.” Cố Trữ bắt đầu nghiêm túc thật sự , hai mắt chăm chú nhìn người đối diện : “ Chuyện trước kia của hai người , tôi đều biết , lúc uống rượu Lục Cảnh Hàng nói cho tôi . Tôi định giúp anh ta 1 lần , nhưng lại đổi ý.” ( từ tập trước so nhắc đến , Lục Cảnh Hàng từ chối sự giúp đỡ của Trữ , nên Trữ quyết định đổi ý sang tán tỉnh Khiết )
Mắt trợn tròn “ Vì sao?”
“ Bởi vì hình như tôi cũng thích cô.”
“ ….”
Ánh mặt trời xuyên thấu vào cửa kính nhà hàng chiếu hắt mặt anh , nhưng miệng anh không vì chói mắt liền mỉm cười .: “ Sao , cô còn sợ bị người khác thông báo ?”
“ … Xí , chị đây lấy thông báo làm cơm ăn !” Bạch Thuần Khiết ngoài miệng nói như vậy , mặt lại đỏ rối tinh rối mù . Không riêng mặt , đầu óc cũng hồ đồ.
Cơm trưa chấm dứt , trên đường quay về công ty , Bạch Thuần Khiết đột nhiên nghĩ đến chuyện quan trọng nhất còn chưa hỏi ! Nhưng , cô biết nói ra như nào? Không biết Lục Cảnh Hàng bây giờ còn thích cô không nhỉ ? Thở dài , cô quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ xe , mất mặt quá .
Chương 23
Trở lại công ty , nghỉ trưa vẫn còn , Bạch Thuần Khiết đi qua trước sân khấu bị gọi lại : “ Thuần Khiết ơi , có thư của cô.”
Đầu tiên là tỉnh mộng , sau đó định thần lại , ông Bạch hồi âm ! Kích động mở phong thư ra , nhìn thấy chữ kí cứng cáp của ba , hai mắt cô thi nhau rơi lệ .
“ Tiểu Khiết , chúng ta đều khỏe , ba cũng thu được tiền rồi , hai vạn đồng kia con cho dì Tần , còn lại ba không biết dùng , con không phải thường hay nói sao , không có tiền thật thoải mái , ba có thể ngủ ngon được . Hãy chăm sóc mình , con biết là ba không lòng vì con . Cái gì đều có thể đánh mất , nhưng riêng con thì ba không thể mất được.”
Kiềm nén không được , Bạch Thuần Khiết bụm mặt chạy vào toilet . Ngồi trên bồn cầu nước mắt ào ào , cô tiếp tục xem tin , ngạc nhiên khi phát hiện tên Lục Cảnh Hàng .
“ Cảnh Hàng đã bán căn nhà của nó giúp chúng ta , không biết nên cảm ơn nó thế nào. Con ở đây phải yên lặng một chút , không được quấy rồi nó , ba không muốn nó gặp thêm rắc rối.”
Anh ta bán căn nhà của mình giúp ba Bạch ? Việc này sao không nói trước với cô ? Đọc xong bức thư, Bạch Thuần Khiết đi đến văn phòng Lục Cảnh Hàng , nhưng khi mở cửa , cô thấy toàn bộ trái tim rơi vào khoảng vực thẳm .
Bởi vì có người từ chối ăn cơm trưa , Lục Cảnh Hàng ở lại văn phòng xử lý tài liệu , chậm hơn 1 giờ , đúng lúc Hàn Nghi Tĩnh mua cháo về , vì thế 2 người cùng nhau ăn cơm trưa ở trong văn phòng .
Khuôn mặt cứng ngắc , tay Bạch Thuần Khiết còn chưa rởi khỏi cánh cửa , “ Việc này , tẹo tôi vào nói chuyện.”
“ Không cần, tôi ăn xong rồi , còn muốn đi đâu.”
“ Tôi ra ngoài trước.” Đồ hâm , sao cô phải nhường nhịn nhỉ ? Đây là văn phòng của cô mà !
Thấy Bạch Thuần Khiết muốn rút lui , Lục Cảnh Hàng mở miệng : “ Đến giờ làm việc , cô còn muốn đi đâu?”
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức trên tường , đã đến giờ làm việc. Cô dừng lui chân về phía sau , đứng cạnh cửa cũng không biết làm gì . Chuyên gia đình của cô không muốn cho nhiều người biết .
Làm bộ dáng hiền lương thục mẫu dọn dẹp bát cháo , Hàn Nghi Tĩnh ngượng ngùng cười nói : “ Mua mỗi 2 phần.”
“ Không sao , tôi ăn rồi.”
“ Tôi thấy rồi , cô cùng Cố Trữ.” Cô ấy quan tâm hỏi : “ Nhà hàng đấy ăn ngon à , nếu đúng , lần sau tôi đi ăn thử.”
“ Cũng được.” Khi nói chuyện , Bạch Thuần Khiết bắt đầu bắn tia mắt âm u vào vật thể hình người .
“ Lần sau tôi sẽ đi ăn thử . Tôi về văn phòng , không làm phiền công việc 2 người nữa.” Dọn đồ bỏ đi , Hàn Nghi Tĩnh ra khỏi văn phòng .
Rốt cuộc cũng biến thành không gian 2 người , Bạch Thuần Khiết đi thẳng vào vấn đề hỏi : “ Vì sao lại giúp tôi?”
Khó chịu chau mày : “ Tôi giúp cô cái gì?”
“ Bán nhà.”
Lục Cảnh Hàng hiểu ra , guọng điệu anh khó coi ngại biểu tình người nào đó tự mình đa tình : “ Tôi chỉ giúp chú Bạch.” ( ở đây Hàng khó chịu vì Khiết nhận vơ đó ).
“ …” Không còn lời nào để nói , Bạch Thuần Khiết điềm tĩnh trở lại ngồi vị trí của mình , nhưng trong đầu rất rối loạn . Trời đất quay cuồng , đầu cô vang lên 1 giọng nói quen thuộc không thể quen thuộc hơn nữa , chẳng lẽ cô tự nói chuyện với mình : “ Chỉ là thương cảm thôi , anh ta đối với mày giống như lúc đó mày giữ tiểu Tiện Viên ở lại nuôi .”
Đúng vậy , cô không thể nào quên khi bản thân mới lên thành phố A , là Lục Cảnh Hàng bày bộ dáng phiền toái ! Hoá ra cái thế giới này chỉ có cô là ôm mộng nhớ mãi không quên người cũ . Bạch Thuần Khiết ơi là Bạch Thuần Khiết , so với gấu mèo , mày còn hiếm lạ hơn !
Bắt đầu vào công việc buổi chiều , lúc phạm vài lỗi nhỏ , tuy Lục Cảnh Hàng không có há mồm giáo huấn cô , nhưng cái ánh mắt lạnh lùng này , so với độc miệng còn đáng sợ hơn .
“ Được , chúng ta phải người đưa đi.” Tắt điện thoại , Lục Cảnh Hàng theo 1 chồng tài liệu trong cặp hồ sơ lấy ra tìm bản hợp đồng với công ty hợp tác , thấy Thuần Khiết đang ngẩn người mải nhìn màn hình trồng rau , nói : “ Bản hợp đồng này , cô đưa cho công ty đối tác đi .”
“ Hả?” Bàng quang , cô giương miệng ngây ngô nhìn Lục Cảnh Hàng , hi vọng anh nói lại lần nữa .
Bất đắc dĩ : “ Bản hợp đồng này , cô mau chóng đưa cho công ty đối phương .”
Đứng dậy tiếp nhận tài liệu , Bạch Thuần Khiết gật đầu : “ Vâng , Lục tổng còn dặn dò gì không?”
Nhíu mày : “ Thời gian đi làm lại còn chơi linh tinh , cô có thể đến quán cơm Tây làm công.”
“ … Vâng .”
**
“ Làm cái gì cơ?” Từ công ty đối tác đi ra , Bạch Thuần Khiết đứng tại cổng cửa trợn tròn mắt , lúc cô đi ra khỏi công tu là thời tiết có thay đổi , âm u , nhưng không nghĩ đám mây kéo mưa nhanh đến thế , thật sự là so với kỹ thuật diễn của ngôi sao điện ảnh còn lợi hại hơn .
Đưa tay lấy di động , cô định gọi cho Lục Cảnh Hàng , gọi anh ta tới đón mình , nhưng nghĩ đến buổi chiều xảy ra chuyện , còn có lời ba Bạch nói , quên đi , gọi xe về là được. Cũng vừa lúc , sờ túi tiền , 1 xu dính túi cũng không có . Không ngờ trời định cho cô gặp mưa , Bạch Thuần Khiết không đắc tội ai , muốn mưa là gặp mưa , bây giờ cô cần tình huống thế này , để làm thanh tỉnh 1 chút vậy !
Muốn mượn nước mưa làm cho bản thân tỉnh táo lại , nhưng sau khi buổi tối về nhà , Bạch Thuần Khiết cảm thấy không ổn , đầu choáng váng , mặt nóng .
Qua bữa cơm chiều , Lục Cảnh Hàng chuẩn bị tắm rửa , nhắc nhở Bạch Thuần Khiết : “ Không về nhà à?”
“ Hì , tôi muốn xem tivi 1 lát.” Nói xong , cô chìa tay bấm điều khiển , 1 lát sau , tivi mở chương trình hoạt hình ‘ Tom và Jerry. Đột nhiên không biết nghĩ đến cái gì mà cô khách sáo : “ Làm phiền anh rồi , cảm ơn.”
“ ..” Câu cảm ơn xa lạ , Lục Cảnh Hàng không nói gì nữa , đem quần áo đi vào phòng tắm .
Tiếng mưa hoà cùng tiếng xả nước trong phòng tắm , có người đang ngồi trên ghế sopha dần dần thiếp đi …….
Lục Cảnh Hàng mặc áo ngủ trở lại phòng khách lần nữa , Bạch Thuần Khiết đã giống con mèo nhỏ đang ngủ trên ghế sôpha , Tiếng thở đều đều , nhưng khuôn mặt đỏ lạ thường . Lúc vừa nãy ăn cơm , phát hiện sắc mặt cô không tốt lắm . Lấy tay sờ trán , nóng quá , cả người cũng nóng bừng lên .
“ Sao thế?” Mờ mịt .
Đưa lưng về phía Bạch Thuần Khiết , khom người tìm thuốc trong ngăn tỷ , Lục Cảnh Hàng bình tĩnh nói : “ Tối nay ngủ nhà tôi.”
Người ở ghế sôpha mệt mỏi : “ Khôg cần đâu.”
“ Cô sợ tôi ăn cô à?”
“ Chỉ sợ không hợp khẩu vị.”
Ho nhẹ 1 tiếng , Lục Cảnh Hàng bưng cốc nước và thuốc đến trước mặt cô : “ Bên cạnh người bệnh phải có người chăm sóc tốt . Tối hôm nay cứ ngủ giường tôi , tôi ngủ trên sôpha.”
Uống thuốc xong , Bạch Thuần Khiết cũng không cự tuyệt.
Chương 24
Có người N năm cũng chưa 1 lần sinh bệnh , nếu sinh bệnh sẽ khó chưã hơn so với người khác , Bạch Thuần Khiết là người như vậy .
Rạng sáng sớm , giấc ngủ đặc biệt ít Lục Cảnh Hàng bị tiếng ho đánh thức , đứng lên rót chén nước đưa đi . Ánh mắt nửa nhắm nửa mở Bạch Thuần Khiết nằm ở trên giường nhìn người bên cạnh xuất hiện , động môi vài cái : “ Làm phiền anh rồi.”
Thật không được tự nhiên , Lục Cảnh Hàng không biết sao cô lại đối với mình khách khí như vậy , nhưng bây giờ không nên tốn sức vào vấn đề không quan trọng này nữa. Đưa tay sờ sờ cái trán nóng phỏng , anh lấy áo khoác trong tủ mặc cho Thuần Khiết : “ Mặc vào , chúng ta đi bệnh viện.”
“ Không cần.”
“ Cô không khó chịu à?”
Đương nhiên khó chịu , đầu đau như muốn nổ tung , cổ họng cũng muốn ói ra , nhưng cô lại bướng bỉnh không muốn gay rắc rối cho anh : “ Tôi chỉ cần uống thuốc là được , anh đi ngủ đi.”
“ Bạch Thuần Khiết , cô điên rồi?” Giọng nói không lớn , nhưng quả thật đây là lần đầu tiên Lục Cảnh Hàng nói giọng nghiêm khắc với cô.
Trong căn phòng yên tĩnh , vầng sáng màu vàng ngọn đèn chiếu hắt vào tường tản mát 1 màu sắc mùa hè sặc sỡ . Hai người bốn mắt nhìn nhau , trong mắt của anh càng có nhìu phẫn nộ , bởi vì cô không nghe lời , mà cô , mắt đã thấy tủi thân , trái tim so với đầu còn đau hơn nhiều.
Đồng hồ điện tử treo trên tường đột ngột ‘tích tắc’ 2 cái , 2 giờ sáng .
“ Anh đi ngủ đi , ngày mai còn phải đi làm.”
Lục Cảnh Hàng vẫn không nhúc nhích đứng trước giường : “ Mặc xong quần áo , đi bệnh viện .”
“ Tôi không muốn.” Ngữ khí đang mắc bệnh có chút yếu hơi .
“ Phải đi.” Không muốn cùng cô phân rõ phải trái , Lục Cảnh Hàng lần đầu đối với 1 phụ nữ mãnh liệt như vậy , đưa tay đem ổ chăn kéo lên ngực người bệnh , trong nháy mắt , Bạch Thuần Khiết được anh ôm đến bệnh viện , hai người ở đó trở nên bình lặng , cái ôm đó lại là chuyện bình thường .
Thật không ngờ cô lại ở phía sau , dưới tình huống anh ôm chặt như vậy , mớia vừa rồi Lục Cảnh Hàng đùng đùng nổi giận giờ cả người ngây dại . Mà Bạch Thuần Khiết nằm ở đầu vai anh , cô vẫn không nhúc nhích giống như bị hoá đá .
Vì cái gì phải ôm anh ta , nghĩ không ra lý do , người bệnh lớn nhất , muốn ôm là liền ôm đi.
Không khí trong phòng lại càng yên tĩnh .
“ Tôi không muốn đi bệnh viện.”
“ Cô bị sốt.”
“ Uống thuốc là được.”
“ Tiêm sẽ khỏi nhanh hơn.”
“ Nhanh hơn nhưng … sẽ không phải chăm sóc.” Cô không nói gì : “ Anh” , nhưng loại tình huống này , chắc là đủ để cho người ta nghĩ thông .
Một phụ nữ tham lam muốn một người đàn ông quan tâm tới mình , cảm giác này là gì? Lục Cảnh Hàng trầm mặc , thật lâu mới mở miệng hỏi : “ Cô còn muốn nói với tôi à?”
“…. Đúng. Trước kia tôi rất thích anh , bây giờ vẫn thích anh , tôi thật sự thích anh.” Không hiểu sao nước mắt tuôn ra khỏi hốc , mưa mùa hè này hình như không làm cô đủ nước mắt .
Mấy chữ đó , có người không biết nhìn bao lâu , nhưng Cảnh Hàng thừa nhân , trăm phần trăm là có nghe thấy : “ Cô hoàn toàn tỉnh?” Phải biết rằng lúc mê sảng so với say rượu còn nói mê sảng hơn .
“ Tôi rất tỉnh táo , cho nên tôi hối hận ..” Gắt gao ôm lấy cổ anh : “ Hối hận khi nói cho anh biết .”
Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt trên lưng cô , Lục Cảnh Hàng khoé miệng tươi cười hình lưỡi liềm : “ Không cần hối hận.”
“ …” Cô cảm giác anh ôm lấy mình , nói cách khác .
“ Cảm ơn trận mưa ngày hôm qua .”
Nếu như không gặp mưa , không phát sốt , hai người bọn họ rốt cuộc muốn đùa giỡn nhau tới lúc nào , khi nào bọn họ mới có thể cùng nhau lật bài ngửa .
***
Một cái ôm cũng không giải quyết vấn đề bệnh tật , bệnh tật bọn họ vẫn nên đi .
Ngủ cả đêm , khi Bạch Thuần Khiết tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao . Chỉ có điều , cô không phải con heo , suốt ngày nằm trên giường .
Lục Cảnh Hàng , lúc ở nhà anh chúng ta đã nói cái gì? Rõ ràng mới qua vài giờ , nhưng khi tỉnh lại Bạch Thuần Khiết không nhớ nổi tình hình cụ thể , chỉ có điều cô nhớ rõ, anh ôm cô rồi nói cảm ơn mưa . Ngẩng đầu trông thấy gương trong phòng bệnh , ở bên trong gương là hình ảnh một cô gái tươi cười hạnh phúc.
“ Hai chúng ta xem như quen nhau …” Một bên nỉ non , sắc mặt cô gái hồng nhuận mỉm cười tới sát gần khuôn mặt ngủ say của anh , thật sự khó khống chế không để cho anh 1 cái KISS .
Một cánh hoa không có khe hở , điện thoại Lục Cảnh Hàng được đặt trên bàn bắt đầu có chuông .
Mở mắt ra thấy thấy trước mặt mình có người nhìn , anh giống như bị kinh hãi . Bạch Thuần Khiết sợ tới mức tim đập bịch bịch , nhưng so với kinh hãi , mất mặt và thẹn thùng chiếm cứ cảm xúc cô nhiều hơn . Tránh né ánh mắt Lục Cảnh Hàng , tay cô giấu trong ổ chăn tự nhéo lấy mình .
Nhìn bộ dáng là tốt lắm rồi .
Lục Cảnh Hàng cười khẽ , ấn nút kết nối điện thoại : “ Xin chào.”
“ Cảnh Hàng hôm nay không đi làm à?” Nếu chỉ có 1 mình anh không đến , Hàn Nghi Tĩnh tuyệt đối sẽ không ngạc nhiên mà tự mình gọi điện tới .
“ Hôm nay không đi , trợ lý Bạch bị bệnh , tôi phải ở bệnh viên chăm sóc cô ấy.”
“ Hoá ra là như vậy , bệnh gì , nghiêm trọng không?”
“ Bị sốt cao.” Miết liếc mắt 1 cái , Lục Cảnh Hàng trả lời : “ Hình như hạ sốt rồi.”
“ Không sao là tốt rồi. Tối nay anh có giờ rảnh không?”
“ Chuyện gì?”
“ Mẹ em vừa gọi điện thoại nói , 2 tuần nữa muốn tới chỗ em 1 thời gian , cho nên em muốn làm phiền anh cùng em mua vài thứ.”
“ Chắc là có thể , buổi tối gọi điện lại nhé.”
“ Được , tạm biệt.”
Tắt điện thoại , không khí trong phòng lại yên tĩnh . Người trên giường gần như nghe được tiếng bước chân tới gần , thần kinh bắt đầu kéo căng , giai đoạn xấu hổ nhất chắc là vào lúc đó , vừa mới thổ lộ thành công và hôn trộm bị thất bại .
“ Đói bụng à?”
“ Hmmm.”
“ Nói ngôn ngữ c !on người đi.”
Quay đầu trở lại trừng mắc Lục Cảnh Hàng , vẻ mặt Bạch Thuần Khiết khó chịu chất vấn “Hmmm” không phải là ngôn ngữ con người à ?”
Không trả lời , Lục Cảnh Hàng híp mắt nở nụ cười : “ Tôi đi mua cơm sáng.”
“ Tiện thể cùng nhau mua cơm sáng.” Cô chỉa chỉa đồng hồ treo tường trong phòng bệnh : “ Tôi muốn ăn thịt.”
“ Mới bị bệnh , ăn gì dễ tiêu đi. Nhưng cô có thể ngửi mùi thịt .” Anh mở cửa đi , nhưng lại lui về từng bước , không thể không nói cho Bạch Thuần Khiết , “ Mặt kề gần quá không sợ bị phát hiện khoé mắt có gì à?”
Khóe mắt có cái gì, khóe mắt có thể có cái gì vậy ! Lục đại tổng giám đốc anh đúng là nho nhã , nói thẳng luôn mắt tôi có rỉ là được ! Mặt đỏ bừng , Bạch Thuần Khiết dụi mắt , thầm mắng nhỏ .
Trong phòng đài phát thanh , những người khác đều rời khỏi , Cố Trữ thảnh thơi sửa lại đồ đạc của mình , điện thoại trên tay anh bấm tin nhắn cho 1 dãy số xa lạ .
“ Bạn gái anh bị bệnh , đang ở bên cạnh cô ấy là anh , đúng không?”
Bạn gái ? Cố Trữ cảm thấy tin nhắn này có thể gửi sai , theo bản năng bấm vào số di động của Thuần Khiết : “ Ê , có khoẻ không?”
“ Ôi chao? Làm sao anh biết tôi ốm?”
“ Bệnh gì ?”
” Ngày hôm qua bị sốt , bây giờ đỡ hơn rồi.”
Mí mắt trầm xuống , Cố Trữ giống như đoán được chủ nhan dãy số xa lạ là ai , “ Thế là được rồi , cô đúng là dạng phụ nữ yếu đuối.”
“ Xí , nói nhảm ít thôi , gọi điện thoại tới tìm tôi có việc gì?”
“ Không có chuyện gì , nói cho cô biết , từ sau kì 1 phát sóng , danh tiếng không được tốt lắm.”
Bạch Thuần Khiết cũng không kinh ngạc , chương trình lúc ấy có chút hỗn loạn cô cũng không phải không biết : “ Không cần thu nữa ? Tôi không có tiền lương à?”
“ Tôi chưa nói xong , danh tiếng không tốt , nhưng khiến không ít người chú ý. Vừa rồi họp , đã có người muốn tài trợ.”
“ Cái này cũng được đấy …” Thế giới thật kì diệu .
“ Đương nhiên, Được rồi , cô đi nghỉ ngơi đi , tối nay xong việc tôi đi tìm cô.”
“ Nhìn tôi?”
“ Gặp tên tiểu tử kia .”
“ xí .”
Tắt điện thoại , Bạch Thuần Khiết ngây người nửa giây kinh hoàng , tiểu Tiện Viên ở nhà 1 mình không xảy ra chuyện gì chứ …
Chương 25
Cảnh Hàng , hôm nay vui thế ?”
Lục Cảnh Hàng nhìn người bên cạnh : “Sao cơ?”
“ Hôm nay em thấy anh hay cười , lâu lắm rồi anh không có bộ dáng vui vẻ như này.
“ Thế à?” Cảm thấy bản thân không biết mình ngây ngô cười ? Lục Cảnh Hàng không khỏi xấu hổ .
Thấy mặt anh lộ chút ngượng ngùng , Hàn Nghi Tĩnh nở nụ cười : “ Em đi mua đồ uống , anh muốn uống gì?”
“ Nước đá .”
“ Được.” Lấy ví ra , Hàn Nghi Tĩnh đem túi xách đưa về phía Lục Cảnh Hàng : “ Cầm giúp em .”
Lần đầu tiên đứng ở chỗ đông người cầm túi xách con gái , Lục Cảnh Hàng có điểm không thoải mái , vì muốn rời đi chú ý của bản thân , anh lấy điện thoại trong tay gọi cho người kia . Khi nhận được điện thoại , Bạch Thuần Khiết đang ngồi ở ghế sôpha nhà anh chơi cùng Tiện Viên .
“ Uống thuốc chưa?”
“ Haizz , câu đầu tiên gọi điện đừng hỏi như thế được , chưa gì đã đi hỏi thẳng vào vấn đề !” Tật xấu đúng là tật xấu , cô vẫn ngoan ngoãn hồi báo tình huống bản thân : “ Uống rồi.”
“ Cơm chưa ?”
“ Đương nhiên là ăn rồi , tôi cũng không phải là đứa nhóc đâu !”
Lục Cảnh Hàng mở miệng cười : “ Không phải đứa nhóc , chỉ là suy nghĩ hơi đơn giản .”
“ Thế , anh đang ở đâu ?” Lời vừa ra khỏi miệng , Bạch Thuần Khiết cảm giác mình là nữ chủ nhân của nhà này , hai má bỗng chốc ửng đỏ.
Cũng cảm giác được điểm này , Lục Cảnh Hàng cười càng lớn : “ Gia Cụ Thành.”
“ Ra đấy làm gì , chẳng lẽ anh định mua cho tôi ít vật dụng ? Đừng mua , tôi hi vọng có thể có máy tình cho mình !”
“ Có điều , đem tôi bán cho Phượng tỷ là sao?”
“ Anh biết à , tôi còn tưởng anh không phát hiện.” Vẻ mặt cô cười mỉa vừa rồi cô theo đồng nghiệp khác đem mua Lục Cảnh Hàng làm nô lệ , nhưng lần này chỉ trừng phạt rửa chân cho cô !
Hai người tán gẫu 1 lúc rất vui vẻ , Hàn Nghi Tĩnh cầm hai cốc nước đã trở lại , nhìn thấy bộ dáng Lục Cảnh Hàng cầm túi hộ mình , trong lòng cô ấm áp đến cực điểm . Quả thật , bộ dáng kia của anh giống như người chồng đang chờ vợ về .
“ Nói chuyện điện thoại với ai thế?”
Đầu dây điện thoại , cái lỗ tai Bạch Thuần Khiết nghe thấy giọng the thé kia mà ngồi thẳng người : “ Lục Cảnh Hàng , không phải 1 mình anh đến Gia Cụ Thành à?”
Cần trả lời 2 người , thói quen gần đây Lục Cảnh Hàng , “ Trở về nói sau.”
Một câu ‘ trở về nói sau’ Hàn Nghi Tĩnh bên này cũng không trả lời . Tâm tình sáng lạn lập tức bị gió thổi , mí mắt cô trầm xuống , mím môi , giác quan thứ 6 mãnh liệt nói cho cô biết , Lục Cảnh Hàng và Bạch Thuần Khiết trong lúc đó giống như ở bệnh viện 1 đêm thăng hoa : “ Cảnh Hàng ….”
Cô muốn nói cái gì , Lục Cảnh Hàng sao lại không đoán ra được : “ Ừh , chúng tôi ở cùng 1 chỗ.
“ Thế à …” Hàn Nghi Tĩnh trầm mặc 1 lúc rồi miễn cưỡng cười : “ Cảnh Hàng , mẹ em nói muốn mua màn của màu lam , chúng ta qua bên kia chọn đi .”
“ Được.” Đi sau lưng cô , Lc Cảnh Hàng nhìn cái người trước mặt trong lòng không khỏi áy náy .
Tắt điện thoại , Bạch Thuần Khiết càng bực bội , đẩy tiểu Tiện Viên sang 1 bên , lông mày cô dựng đứng hăng hái chơi đùa tiểu tử kia : “ Ông chủ nhà mày đang ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt , …. thật đúng là yêu gái hận không biết mất nước !”
“ …” Khuôn mặt vô tội tiểu Tiện Viên sửng sốt , ngơ ngác nhìn Bạch Thuần Khiết , đột nhiên cô mờ mịt nhìn tiểu Tiện Viên , 3 giây sau mới lấy lại tình thân : “ Lục Cảnh Hàng thành ông mày bao giờ?”
Bối cảnh này , nói cũng đúng thôi , lúc trước lúc gọi là tiểu Tiện Viên , Bạch Thuần Khiết không phải lấy nó làm con nuôi Tiểu Tiện với Viên Viên sao. Nhưng nếu tính như thế thì , bản thân không phải là bà nó à? Mí mắt trầm xuống , cô có loại cảm giác thương cảm .
Ngoài cửa truyền đến tiếng chuông cửa , dễ dàng phân biệt tiếng chuông truyền từ nhà nào . Bạch Thuần Khiết đứng dậy đến trước cửa , con mắt ti hí nhìn qua bên ngoài , quả nhiên , Cố Trữ đến gặp cô .
“ Đừng ồn , ở bên cạnh đây.” Mở cửa , cô hưng phấn muốn chơi trò trốn tìm mới người kia.
Cố Trữ quay đầu , lông mày dựng đứng lên : “ Đổi chỗ ở?”
“ Không , bên này là nhà Lục Cảnh Hàng.”
Trong mắt hiện lên chút tia sáng quắc , anh cười : “ Hai người các cô thật lắm chuyện.”
“ Xì , đừng tìm chỗ cãi nhau nhé.”
Vào cửa , Cố Trữ nói : “ Chúng ta không cãi nhau thì chơi cái gì được .”
“ Gâu …” Tiểu Tiện Viên nhìn Cố Trữ đến lập tức phát giác , nhưng 1 tiếng kêu non nớt không được Cố Trữ để vào mắt .
“ Chơi với nó—“ chỉ vào tên chân ngoài dài hơn chân trong, Bạch Thuần Khiết lòng đầy căm phẫn : “ Ném xương cho nó nhặt , 1 nghìn lần , thiếu 1 lần cũng không được !” Bình thường cô chơi ít , nhưng bây giờ xem ra thật hào phóng !
“ Trò trẻ con.”
“ So với trí tưởng tượng của anh còn mạnh mẽ hơn !” Theo thói quen lấy đồ ăn ra khỏi tủ lạnh , Bạch Thuần Khiết không muốn cãi nhau , nói chuyện nghiêm túc : “ Anh nói việc kia quảng cáo tài trợ là làm cái gì?”
“ Nội y.”
“ Thật sao? Tôi đây có thể lợi dụng quan hệ này lấy mấy bộ miễn phí để mặc không?”
Cố Trữ gật đầu : “ Có thể , cô thích nội y quyến rũ không?”
“ Quyến rũ?” Bạch Thuần Khiết mở to hai mắt có điểm ngượng ngùng : “ KHông được bình thường lắm.”
“ Dù sao cũng là mặc bên trong , giống nhau cả.”
“ Nhưng cũng không giống với .” Bĩu môi : “ Tôi không thèm.”
“ Phải mặc , về sau còn mặc làm chương trình nữa.”
“ Biến ngay –“
Nhìn bộ dáng cô nghiến răng nghiến lợi kìa , Cố Trữ cười ha ha , đột nhiên anh cảm thấy mình có phần biến thái , bị người khác mắng mà lại vui vẻ như vậy . Cố 1 số việc thật khó giải thích . Mở đồ uống ra , anh cũng bắt đầu nói : “ Trong kì 1 vừa rồi biểu hiện của cô có điểm thấp , họ nói nếu cô không tiến bộ , sẽ đổi người khác.”
“ Không thể nào.” Cả đầu đều là chữ số 5000 đồng , Bạch Thuần Khiết lấy lòng Cố Trữ nói : “ Anh xem , 2 người số 1 kia có quen từ trước, tự nhiên có chuyện để tán gẫu , bà số 2 thì vốn nói nhiều , hai ông kia tôi lại không quen , anh nói tôi nói nhiều như thế nào? Nếu không , bỏ 1 nam khách quý đi , anh tham gia , như vậy 2 chúng ta có dịp nói móc nhau , chương trình trở lên phấn khích !”
Liếc mắt cô 1 cái , Cố Trữ xoa đầu tiểu Tiện Viên nói : “ Tôi cũng không muốn đi cùng cô doạ người khác.”
“ Đi bên cạnh , người như anh đi theo tôi không phải việc lạ!”
“ Không lạ sao?” Lộ ra ý cười xấu xa , Cố Trữ nghiêng người về phía Bạch Thuần Khiết , ban đầu anh chỉ muốn đùa cô , ai ngờ …. Đôi khi người ta lại không khống chế được . Mắt thấy 4 cánh hoa sẽ đụng tới nhau , Tiểu Tiện Viên được người ta dịu dàng ôm lấy liền há mồm cắn ngón tay Cố Trữ.
“Á , tiểu gia hoả này đúng là bảo vệ chủ .”
“ …” Kinh ngạc nhìn tiểu Tiện Viên , Bạch Thuần Khiết ngu muội mà vỗ tay , làm tốt lắm , chốc lát nữa sẽ thưởng thịt cho mày !Bây giờ thôi , cô bừng tỉnh vẻ mặt giả dối tươi cười hướng mặt Cố Trữ : “ Tôi xem nào, có bị chảy máu không? ” Vừa dứt lời , cô nắm cổ tay Cố Trữ ‘hôn’ lên , 1 tiếng kêu sợ hãi . “Cô thô bạo quá.”
“ Ai kêu anh nước đổ đầu vịt ! Tôi nói cho anh biết bây giờ tôi muốn cùng …” Tên Lục Cảnh Hàng còn chưa nói ra , người thật cũng đã trở về.
Lần đầu tiên cảm thấy nỗi nhớ nhà nhiều như vậy , giống như lúc anh lái xe , vẻ mặt cười ngây ngô , cũng là lúc lên thang máy , nếu không thì sao hàng xóm lại nhìn chằm chằm anh. Bây giờ vừa vào cửa , nhìn 2 người ngồi trên ghế sôpha , Lục Cảnh Hàng muốn cười cũng cười không nổi.
“ Lục tổng đã trở lại ?”
“ Anh về sớm vậy?”
Anh trở về quá nhanh à ? Lục Cảnh Hàng đem chìa khoá thả vào ngăn tủ , vẻ mặt khách khí : “ Ngại ghê , đi về sớm thì phải đóng cửa phòng khách trước nhé.”
“ Lục tổng lệnh đuổi khách đúng là đặc biệt thật.” Cố Trữ đứng dậy , cười sáng lạn còn hơn đèn treo phòng khách : “ Làm phiền nghỉ ngơi của ngài , chúng tôi đi đây.”
“ Chẹp ….” Nhưng cô không muốn đi đâu , chỉ là có người sắc mặt không tốt lắm , cô và Cố Trữ cùng nhau rời đi : “ Mệt mỏi thì anh nghỉ ngơi sớm đi.”
Sắc mặt tiếp tục âm trầm , Lục Cảnh Hàng gõ đầu Bạch Thuần Khiết . Mắt thấy , Lục Cảnh Hàng rốt cuộc vẫn nhịn không được , 1 tay giữ chặt lấy cô : “ Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“ A?”. Cô có thể ở lại rồi !
“ Cố tiên sinh đi thong thả .”
Cố Trữ cười cười : “ Được , lần sau lại tìm cô , Tiểu Bạch .”
Bực mình , đây không phải là chương trình thu , kêu tên tiểu Bạch làm chi , thật sự rất giống tên con chó trong bút sáp màu tiểu Tân ! Không đợi Bạch Thuần Khiết và Cố Trữ nói lời từ biệt , cánh cửa nhà Lục Cảnh Hàng đã đóng lại . Ngăn cách 2 không gian , trong phòng giống như thiếu khí oxi , không khí rất kì lạ .
Không phải có chuyện muốn nói sao? Tại sao còn chưa nói ? Bạch Thuần Khiết liếc con mắt to nhìn con mắt nhỏ chằm chằm vào Lục Cảnh Hàng đang đi vào phòng khách rót nước uống . Điều hoà thổi ra mát lạnh như gió bắc phả vào trong cổ áo anh , vì mới ở bên ngoài oi bức trở về mà hiện ra làn da hồng phấn….. Cô biết mình bị mê hoặc , nếu không sẽ không giống người gỗ còn đứng đơ ở cửa.
“ Cô muốn rời đi?” Ánh mắt híp hẹp dài.
“ Không mà . Nhà tôi không có điều hoà , ở trong này thoải mái hơn.”
“ Điều hoà tắt thì về à?”
“ Có tắt cũng không về , ở trong nhà anh tốt hơn.”
“ Bởi vì có TV và máy tính.”
“ Còn có tủ lạnh nữa.” Nhếch miệng lên cười to.
Xem mặt cô đắc ý , Lục Cảnh Hàng lại càng không dễ chịu : “ Cho dù nhà tôi cái gì cũng có , cũng không muốn đem nơi này trở thành phòng khách.”
“ Cố Trữ không phải do tôi mời đến …” Muốn đem chân tướng mọi chuyện nói ra , Bạch Thuần đột nhiên nghĩ đến vừa rồi Lục Cảnh Hàng ở nhà đã đủ thành câu chuyện , đổi chủ đề : “ Bên trong điện thoại có giọng nữ , quản lý Hàn à?”
Mỹ nam uống nước trên mặt lộ thần sắc xấu hổ : “ Thì , mẹ của cô ấy chuẩn bị tới đây , cho nên muốn giúp cô ấy mua vài đồ linh tinh.”
“ Mẹ của cô ấy , anh cũng muốn chăm sóc…”
“ Bởi vì lúc trước ở bên kia , bác ý đã quan tâm không ít.”
“ Vậy , cho dù tôi gọi Cố Trữ đến cũng không có gì , tôi cũng được anh ta quan tâm không ít.”
“ Quan tâm cái gì?”
“ Chương trình đài phát thanh , phí dịch vụ rất tốt.”
“ Tôi cho cô tiền lương ít à?”
“ Nếu có thể nhiều hơn nữa thì tốt nhất.”
Hai người không biết như thế nào càng nói giọng càng nhỏ , nhưng khoảng cách lại càng gần . Một bàn tay xoa cái trán Bạch Thuần Khiết : “ Tốt lắm à?”
“ Sớm hơn thì tốt rồi.”
“ …”
Bốn mắt nhìn nhau , tình cảm nồng nàn . Một nụ hôn môi thay thế dấu bàn tay ở trên trán : “ Quay về ngủ đi.”
“ Ừh.” Sao cô lại trở nên giống con chó nhỏ vẫy đuôi biết nghe lời thế này? Chỉ có điều , cảm giác cũng không tệ.
Full | Lùi trang 4 | Tiếp trang 6
Chúc các bạn online vui vẻ !