The Soda Pop
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện ngôn tình - Vẫn mơ về em - trang 13

Chương 61 - Lại định bỏ đi sao?

Trong ba ngày này, tôi muốn buông thả. Tôi chòng ghẹo ham muốn nhục dục của Ninh Hiên, làm hắn hổn hển ôm tôi lên giường. Sau một hồi mây mưa tối trời tối đất, chúng tôi nằm ôm chặt lấy nhau.

Tay hắn nhẹ nhàng đặt lên ngực tôi, không ngừng xoa bóp.

Hắn ghé sát tai tôi, giọng khàn khàn đầy khêu gợi như mê hoặc lòng người: "Nhã Nhã, chúng lớn hơn rồi đấy!"

Mặt nóng ran, tôi xấu hổ đến toát mồ hôi.

Trước khi lý trí bị ngọn lửa dục vọng thiêu đốt thêm lần nữa, tôi lấy cớ đi tắm đẩy hắn ra, xuống giường chạy thẳng vào phòng vệ sinh. Tôi vừa đánh răng xong, chưa kịp rửa mặt thì hắn cũng chui theo vào, đứng sau lưng tôi, vùi đầu vào gáy tôi, đôi môi ươn ướt chầm chậm là ủi da thịt tôi, hai tay không ngơi nghỉ lấy một giây, cứ thế di chuyển từ ngực thẳng xuống phía dưới.

Một lúc sau tôi đã lại nằm trên giường, vuốt ve má hắn, giễu cợt: "Anh đúng là đồ háo sắc! Lúc nào cũng chỉ muốn chuyện đấy thôi!"

Hắn nắm tay tôi, dịu dàng nhìn tôi: "Anh cũng không biết tại sao, cứ nhìn thấy em là lại muốn, mà nói chung không lúc nào thấy đủ cho được!"

Vừa nói hắn vừa đưa tay còn lại xuống giữa hai chân tôi, bắt đầu thăm dò.

Tôi vội vàng ngăn lại: "Đừng! Bây giờ không được! Không thể tiếp tục được nữa, em xin anh đấy, để em nghỉ một lát, em... chỗ đó hơi đau..." Giọng tôi càng lúc càng yếu, đến cuối cùng tôi nghĩ chắc mặt mình hẳn phải đang đỏ tưng bừng.

Nước mắt trào ra nơi khóe mi, vì khoái cảm và kích thích vô tận đang trào ra từ thể xác cũng như sâu thẳm tâm hồn.

Chuyện quấn quýt gối chăn trên thế gian, khoảnh khắc lâng lâng hồn bay phách lạc nhất, cảm giác sung sướng chết đi sống lại ấy, tôi nghĩ, không gì khác chính là thời khắc hai linh hồn đầy dục vọng nhập vào làm một.

Ngày thứ hai, Ninh Hiên không đi làm. Hắn cũng xin nghỉ. Cả ngày trời chúng tôi xoắn xuýt bên nhau, ăn uống, ngủ nghê và "tập thể dục" trước khi đi ngủ.

Đang nằm trên giường bỗng nhiên nghĩ tới chuyện An Tỷ kể, tôi liền hỏi mượn điện thoại của hắn chơi. Ninh Hiên có vẻ không muốn đưa cho tôi: "Điện thoại có gì mà chơi, cái nào chả giống cái nào!"

Tôi không chịu, loi nhoi không ngừng xoay hết bên này đến bên khác, hắn đành nhượng bộ: "Được rồi, thì em chơi đi này! Em đừng có động đậy nữa! Rắp tâm muốn ép cạn người đàn ông của em à! Nhã Nhã, ngoan nào, đừng động đậy. Em mà động đậy là anh có phản ứng ngay đấy, có điều ông xã em phải nghỉ ngơi! Nghỉ một lát rồi sẽ lại đáp ứng cho em đầy đủ! Ngoan..."

Tôi vừa tức lộn ruột lại vừa buồn cười. Hắn nói cứ như thể tôi đang không được thỏa mãn nhu cầu tình dục vậy.

Cầm điện thoại từ tay hắn, vừa bật sáng màn hình, mắt tôi đã bắt đầu ươn ướt. Tôi gối đầu lên cánh tay Ninh Hiên, cùng hắn nhìn màn hình, cổ họng cứng đơ, ú ớ hỏi hắn: "Có phải anh... sau đó... anh đã quay lại nhặt điện thoại?"

Ninh Hiên dịu dàng vuốt ve lưng tôi, gật đầu nói: "Ừ, anh không nỡ mất chúng!"

Mũi tôi sụt sịt: "Anh là đồ ngốc!"

Hắn nhìn tôi cười: "Chẳng ra làm sao, lại khóc nhè! Anh sẵn sàng làm đồ ngốc vì em!"

Tôi vừa khóc vừa cười hỏi hắn: "Ninh Hiên, tại sao anh lại thích em như vậy?"

Hắn nhẹ nhàng hôn lên môi tôi, lắc đầu: "Nhã Nhã, không phải là thích. Anh không thích em, mà là yêu. Anh yêu em!"

Tôi rướn cổ hôn lại mãnh liệt hơn, rồi nói với hắn: "Ninh Hiên, em cũng yêu anh! Yêu siêu cấp vô địch luôn!"

Hắn cười sung sướng, hai mắt hiện ra không biết bao nhiêu là bông hoa có tên gọi Hạnh phúc.

Tôi sực nghĩ tới thời hạn ba ngày, lập tức cảm giác hạnh phúc đê mê thắm vào tận xương tủy vừa rồi tan biến, chỉ còn lại đau khổ ngập trời rợp đất.

Sợ Ninh Hiên nhận ra sự biến đổi của mình, tôi vội vàng quay đi nhìn vào điện thoại của hắn. Nhìn những bức ảnh của mình, nhớ lại chuyện cũ, trong lòng quả thật vừa vui vừa buồn. Nỗi buồn vui lẫn lộn này đã xác định đinh ninh rằng tôi và Ninh Hiên nhất định không có ngày mai.

Bức hình cuối cùng hiện lên, mắt tôi dán chặt vào màn hình, toàn thân cứng đờ vì kinh ngạc.

Tôi hơi kích động quay sang hỏi hắn: "Anh chụp cái này à?"

Hắn chậm rãi gật đầu: "Ừ." Hắn đưa tay lên dịu dàng vuốt ve khuôn mặt tôi, nhìn vào mắt tôi, đáy mắt hắn tha thiết chất chứa bao tình cảm chan chứa không diễn tả được bằng lời, hắn nói: "Em chẳng hỏi tại sao anh lại yêu em còn gì? Anh định đợi đến lúc chúng mình cưới nhau rồi động phòng hoa chúc mới trả lời. Nhưng em đã phát hiện ra rồi thì bây giờ anh nói cho em biết cũng được!"

Bức ảnh cuối cùng trong điện thoại của Ninh Hiên chụp tôi khi còn chưa tốt nghiệp đại học. Khi đó gần khu nhà tôi có một chợ cóc nho nhỏ. Tôi trong bức hình đang lớ ngớ đứng cười ngu si trước một đống dưa chuột, rau cải, cà tím.

Tôi ngoảnh đầu sang hỏi Ninh Hiên: "Sao anh lại có ảnh của em từ thời đó! Ngày đấy em còn chưa biết anh là ai mà!"

Ninh Hiên có vẻ khó khăn nói: "Nhưng anh biết em."

Tôi gặng hỏi hắn chuyện là như thế nào, hiếm hoi lắm mới thấy hắn ngượng ngùng, rủ rỉ kể tôi nghe mọi chuyện.

Tôi không khỏi than thở: "Hóa ra em lại có ma lực vô biên đến thế cơ đấy! Đến chính em cũng không biết nữa!"

Hắn bật cười: "Phải nói là anh bị trúng tà."

Tôi lườm hắn một cái, hỏi: "Lúc chụp ảnh này anh bao nhiêu tuổi?"

Hắn nói: "Mười sáu."

Tôi thè lưỡi nói giọng cảm thán: "Thế tức là anh mới vào cấp Ba? Trời, đúng là anh phát triển sớm kinh khủng khiếp!"

Hắn kéo tôi lại, ôm gọn vào lòng. Tôi vùi mặt vào hõm cổ hắn, cảm xúc trào dâng. Môi hắn kề sát bên tai tôi, khẽ nói: "Anh biết một bài hát tên là 'Yêu em đâu chỉ đôi ngày', Nhã Nhã, anh yêu em cũng không chỉ trong đôi ba ngày thôi đâu. Anh yêu em còn nhiều hơn nhiều hơn rất nhiều so với những gì em biết!"

Tôi vứt điện thoại sang một bên, vùng dậy cưỡi lên người Ninh Hiên, nói: "Ninh Hiên, anh kích thích dục vọng của em rồi đấy! Bây giờ em muốn cưỡng đoạt anh!"

Ninh Hiên giữ hông tôi: "Được... tốt nhất là em... em cứ cưỡng đoạt anh suốt đời!"

Trong lúc ý loạn tình mê, hai tiếng "suốt đời" làm tôi giật mình choàng tỉnh khỏi cơn say điên đảo.

Suốt đời.

Suốt đời với người khác là mãi mãi.

Còn với tôi, suốt đời chỉ có ba ngày ngắn ngủi.

Suốt ba ngày, tôi và Ninh Hiên như hai ngọn dây leo, quấn lấy nhau một phút cũng không nỡ rời.

Dẫu tôi muốn đánh đổ một nửa số năm dương thọ của mình để có thêm một đêm nữa, dẫu cho từng giây từng phút tôi đều quý trọng, không dám chợp mắt, tôi vẫn chẳng thể nào ngăn cản được ngày thứ tư tàn nhẫn trôi đến.

Cắn răng kìm nén nỗi buồn trong lòng, tôi khẽ nhấc cánh tay Ninh Hiên đang để hờ trên eo mình ra, không dám nhìn hắn lâu hơn, sợ nếu nhìn sẽ lại phải bổ nhào vào lòng hắn, không thể ra đi được nữa.

Tôi hít một hơi thật sâu, tưởng chừng làm như vậy sẽ có đủ sức mạnh để ra đi.

Khi chân tôi vừa lê đến mép giường, cánh tay của Ninh Hiên bỗng từ phía sau vắt mạnh lên người tôi.

Tôi sợ chết khiếp nhưng không dám thốt ra tiếng, sợ mở miệng sẽ bại lộ ý định lẳng lặng muốn ra đi.

Hắn ôm tôi từ phía sau, nặng nề nói: "Nhã Nhã, em lại định bỏ đi à? Em lại muốn rời xa anh đúng không?"

Toàn thân tôi bắt đầu run dữ dội không sao kiểm soát nổi. Tôi vội quay người lại, ôm đầu Ninh Hiên vào trước ngực, nhè nhẹ vuốt ve hắn: "Nói luyên thuyên gì thế?"

Ninh Hiên ôm eo tôi, cánh tay siết chặt, hắn nói: "Anh không luyên thuyên. Sáu năm trước trên bờ biển em cũng như thế này, ngọt ngào, dịu dàng khiến anh hạnh phúc như được lên thiên đường. Nhưng hôm sau, vừa về đến thành phố A em đã trở mặt ngay. Sau đó thì biến mất không một lời báo trước cũng không một lý do, không cần biết anh có chịu đựng nổi hay không, đột nhiên em biến mất, làm anh từ thiên đường bỗng rơi xuống địa ngục!" Nỗi đau đớn nặng sâu chất chứa trong giọng hắn, "Nhã Nhã, em không thể lại rời bỏ anh, thật đấy, em mà bỏ anh lần nữa, anh sẽ chết! Anh thực sự sẽ chết đấy!"

Chữ "chết" đó, hắn nói ra rất từ từ, rất khẽ khàng, nhưng lại rất dứt khoát và kiên quyết.

Trái tim tôi rối bời như bị quấn chằng chịt bởi vô số muộn phiền, nước mắt nối tiếp trào ra khỏi khóe mi không sao ngăn được, từng giọt từng giọt lăn từ trên mặt tôi xuống mặt hắn, nóng bỏng đốt cháy trái tim tôi, cũng thiêu đốt cả trái tim hắn.

Nên làm sao đây? Trái tim tôi hoàn toàn loạn rồi.

Ninh Hiên truy hỏi tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tôi chỉ biết khóc, không nói nổi lời nào.

Hắn nhìn tôi, hơi thở dốc gấp gáp, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, các khớp xương nổi lên xanh xanh trắng trắng.

Bỗng nhiên điện thoại của tôi đổ chuông ầm ĩ, tôi hoảng hốt bật dậy khỏi giường, chạy ra nghe điện thoại. Ninh Hiên cũng dậy theo, nhanh chân đứng chặn trước mặt tôi. Tôi vội vàng đẩy hắn ra. Thấy bộ dạng hoảng loạn của tôi, vẻ mặt hắn lại càng trở nên u ám nặng nề.

Chương 62 - Xảy ra chuyện gì?

Một tay Ninh Hiên giữ chặt hai cổ tay tôi, khống chế cử động của tôi. Cánh tay còn lại của hắn với lấy chiếc điện thoại đang đổ chuông điên cuồng ở trên bàn.

Hắn nhìn số gọi đến, sắc mặt lập tức biến đổi, giọng nói lộ rõ nỗi kinh ngạc vì không thể tin vào mắt mình.

Hắn ngoảnh đầu lại nhìn tôi, đôi lông mày nhíu sâu, mặt tái mét, lên giọng hỏi: "Bố anh?!"

Ninh Hiên nhìn tôi, nét mặt đầy ngạc nhiên nghi hoặc, bật loa ngoài rồi ấn phím nhận cuộc gọi. Từ điện thoại phát ra lời cảnh báo: "Tô Nhã, hôm nay là ngày cuối cùng, mong cô nhanh chóng rời khỏi con trai tôi, nếu không chắc chắn bố cô sẽ phải vào tù, về chuyện này, cô không cần phải nghi ngờ gì đâu."

Ninh Hiên nhíu chặt hai hàng lông mày, khẽ thở gấp, giơ điện thoại lên trong nỗi hoài nghi và phẫn nộ, ánh mắt không rời khỏi tôi lấy một giây. Bàn tay hắn đang giữ tôi càng siết chặt hơn. Tôi cúi mặt, không dám đối diện với ánh mắt dò hỏi đầy thương tích của hắn.

Trong điện thoại vang lên mấy tiếng "A lô", "A lô". Tôi hơi ngẩng đầu lên, thấy Ninh Hiên cho điện thoại đến trước miệng hắn, khuôn mặt lạnh băng không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, giọng điệu tuy đều đều nhưng lại khiến người ta có cảm giác vô cùng hung dữ.

Hắn nói rành rọt vào điện thoại: "Bố, nếu bố khiến bố cô ấy phải ngồi tù, nếu bố lợi dụng điều này để uy hiếp bắt cô ấy rời bỏ con, vậy bố và con, chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa!"

Ninh Hiên nói xong liền ngắt máy, cũng tắt luôn nguồn, sau đó vẫn giữ chặt tay tôi, kéo tôi đến ngồi xuống giường. Hắn nhìn tôi không chớp mắt, hai hàng lông mày nhíu chặt, ánh mắt chứa đựng một nỗi đau không thể nói thành lời. Nỗi đau này lại xuất phát từ hai người hắn thương yêu nhất, một người ép buộc người kia rời bỏ hắn, người kia yếu đuối chịu thỏa hiệp, hơn nữa không một ai nói gì với hắn về chuyện này. Cả hai người đều tưởng như thế là tốt cho hắn mà không hề nghĩ tới một ngày, khi biết được chân tướng sự việc thì hắn mới chính là người đau khổ hơn hết.

Không một ai nói với hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chúng tôi đã tước bỏ toàn bộ quyền quyết định của hắn. Hắn bị bịt mắt trong bóng tối, chỉ có thể tiếp nhận kết quả mà chúng tôi mang lại chứ hoàn toàn không biết được nguyên do của tất cả những gì hắn phải đón nhận.

Ninh Hiên nhìn tôi, hỏi: "Tô Nhã, tại sao? Tất cả những chuyện này rốt cuộc là thế nào?" Giọng nói của hắn mang nỗi đau khôn tả.

Tôi nhìn hắn cười, cười mà giàn giụa nước mắt.

Tất cả những chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Sáu năm trước, thư ký Đường trong văn phòng hiệu trưởng, người đàn ông xa lạ tôi thấy quen quen nhưng không thể nhớ ra đã gặp ở đâu, đã đưa tôi rời khỏi trường đến trước một căn nhà nhỏ màu trắng. Tôi nói với ông ta gia đình tôi không có tiền, bắt cóc tôi chẳng có lợi gì đâu. Ông ta nói ông ta không có ý định làm chuyện xấu xa đó.

Tôi nói, vậy thì xin hỏi ông đưa tôi đến đây có chuyện gì?

Ông ta trả lời, ông ta không phải là người có việc cần tìm tôi.

Tôi hỏi là ai. Ông ta đáp lại bằng câu trả lời kinh điển trong các bộ phim: Cô đi vào rồi sẽ biết.

Và tôi đã đi vào tòa nhà đó. Và tôi đã biết ai là người muốn gặp tôi.

Đẩy cửa bước vào, đập vào mắt tôi đầu tiên là một người trung tuổi bừng bừng khí khái. Tôi lịch sự chào ông ta, dè dặt hỏi có phải ông ta cần tìm tôi. Tôi đã dò hỏi ông ta thế này: Tiên sinh, hình như tôi không biết ông, không biết ông tìm tôi có việc gì?

Con người trung tuổi ngồi phía sau bàn giấy to tướng đó mỉm cười giới thiệu với tôi tên ông ta là Trình Viễn Thiên. Tôi nghe cái tên này mình đã gặp ở đâu rồi, thì lúc đó ông ta đã nói tiếp: "Tôi là bố của Ninh Hiên."

Tôi ngỡ ngàng "A" lên một tiếng. Tôi nói: "Không đúng, bố của Ninh Hiên thì đáng ra phải mang họ Ninh chứ?"

Trình Viễn Thiên cười ha hả bảo tôi: "Vì phải giấu tung tích nên nó được mang họ mẹ trong thời gian đi học."

Tôi gật đầu đáp: "Ồ, ra là vậy." Sau đó đứng lặng người. Sau đó lòng ớn lạnh. Sau đó cảm thấy dường như trước mắt nứt ra một cái khe rất to rất rộng. Ninh Hiên đứng trước mặt tôi, ở bờ bên kia khe, cái khe có tên "Lệnh cha mẹ".

Bỗng tôi thấy trên mặt bàn ông ta có mấy lá thư, láng máng đọc được, hình như trên đó viết "Kính gửi phó chủ tịch tỉnh Trình".

Ý thức của tôi như vừa có tia chớp xẹt qua, chợt sáng sủa và minh mẫn hẳn lên.

Ông ta tên là Trình Viễn Thiên, ông ta vốn là phó chủ tịch tỉnh! Ông ta chính là người mà mấy hôm trước bố mẹ đã nhắc đến, ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí chủ tịch tỉnh.

Song, ông ta cũng là bố của Ninh Hiên!

Ông ta đi thẳng vào vấn đề, yêu cầu tôi rời xa Ninh Hiên. Ông ta nói với tôi: "Tôi không ngại nói thẳng với cô thế này. Con trai tôi mới mười tám tuổi, vẫn đang là học sinh trung học. Còn cô lại là cô giáo của nó. Nếu để người ta biết được rằng thằng con trai mới mười tám tuổi vẫn đang ngồi trên ghế nhà trường của tôi hẹn hò cùng cô giáo dạy Toán của nó, thì chắc chắn sẽ xảy ra một vụ bê bối không nhỏ. Tôi đang tranh cử chức vụ chủ tịch tỉnh, bê bối kiểu này sẽ là một đòn chí mạng đối với con đường thăng quan tiến chức của tôi. Vì thế điểm đầu tiên, xuất phát từ góc độ lợi ích của mình, tôi yêu cầu cô hãy tránh xa con tôi ra."

Toàn thân tôi lạnh cóng. Tôi rất muốn biết làm thế nào mà đường đường một phó chủ tịch tỉnh hằng ngày bận trăm công nghìn việc như ông ta lại có thể thừa thời gian rỗi để biết tôi và con trai ông ta đang hẹn hò.

Hai hàm răng của tôi hình như đang va vào nhau cầm cập. Tôi hỏi: "Còn điểm thứ hai ạ?"

Ông ta đứng dậy, lục tìm một bức thứ trên mặt bàn đưa cho tôi, rồi lại lôi từ ngăn kéo ra một tập hồ sơ đặt trước mặt tôi, nói: "Đọc những thứ trong này xem."

Tôi run rẩy mở thư, lôi ra một xấp ảnh. Khi những hình ảnh trong đó đập vào mắt tôi, tôi hổ thẹn chỉ muốn chết luôn cho xong.

Không thể nhìn nổi!

Không biết lúc đó sắc mặt tôi trắng bệch hay xanh xám nữa. Toàn thân tôi lạnh run. Tôi cảm thấy lòng tự trọng của mình đang tróc ra từng mảng. Đứng trước con người xa lạ này, tôi không có nổi một cái hố để chui xuống.

Tôi hận không thể lập tức ngất xỉu để thoát khỏi khoảnh khắc tàn nhẫn ngoài sức chịu đựng này. Nhưng Trình Viễn Thiên lại kiên quyết bắt tôi tỉnh. Ông ta nói rành rọt từng chữ: "Nhìn mặt sau của bức ảnh!"

Tôi làm theo lời ông ta, lật mặt sau ảnh ra xem. Trên đó dán chi chít những chữ không biết được cắt từ báo hay tạp chí, từng chữ nối tiếp từng chữ tạo ra một đoạn tin ác độc tố giác tôi: Tôi là một người rất ái mộ Ninh Hiên. Tôi yêu anh ấy. Tôi không cần biết đời này tôi có thể có được anh ấy hay không. Nhưng bất kể thế nào, tôi tuyệt đối không cho phép cô gái này làm người yêu của anh ấy! Nếu bọn họ còn ở bên nhau, tôi sẽ công bố những bức ảnh này...

Trình Viễn Thiên nói: "Cô có biết một khi những bức ảnh này được phát tán thì hậu quả sẽ thế nào không? Không chỉ quan lộ của tôi sẽ vì thế mà kết thúc ngay lập tức, mà tương lai của cô và con trai tôi cũng sẽ bị hủy hoại từ đó!"

Bức ảnh tuột khỏi tay tôi rơi xuống đất. Tôi đứng đờ ra không biết phải làm sao. Tôi tưởng đây đã là đỉnh điểm của tàn khốc, thế nhưng tôi quá ngây thơ. Đối với một người xui xẻo, sự tàn khốc không bao giờ có đỉnh điểm.

Trình Viễn Thiên giơ tập hồ sơ ra trước mặt tôi, lạnh lùng nói: "Mở cái này ra!"

Tôi răm rắp làm theo lời ông ta như một cái máy.

Trong túi hồ sơ là một tập tài liệu dày, trong đó ghi chép chi chít các khoản tiền mà mới nhìn tôi đã giật mình, cuối cùng cộng lại thành một con số khổng lồ. Bên cạnh con số đó có ghi chú: số tiền đồng chí Tô Thịnh Cường biển thủ để mua cổ phiếu.

Đọc ba chữ Tô Thịnh Cường, tôi cảm thấy cả thế giới quay cuồng, điên đảo. Tôi hoa mắt, chóng mặt, lảo đảo như đang ngồi xe chạy trên đường núi, toàn bộ cảnh vật xung quanh đều trở nên mơ hồ không thật chút nào.

Tô Thịnh Cường.

Đó là, bố tôi!

Chẳng trách dạo này cả bố lẫn mẹ có vẻ lo nghĩ âu sầu thế, hóa ra là vì chuyện này! Chính là chuyện này!

Tôi phải vịn chặt vào mép bàn mới có thể miễn cưỡng đứng vững.

Những lời nói của Trình Viễn Thiên chính là cực hình dã man nhất trên đời này, từng câu từng chữ như đang lăng trì linh hồn tôi: "Cô biết không, chỉ cần tập tài liệu này được gửi lên trên, thì bố cô sẽ lĩnh án hai mươi năm tù là ít nhất." Nói tới đây, ông ta dừng lại nhìn tôi, đợi tôi tự hiểu ra hàm ý.

Nhưng tôi vẫn cứ ngơ ngẩn như khúc gỗ mục, vẫn không tuyệt vọng hỏi ông ta: "Đây có phải là lời đe dọa không?"

Ông ta cười nhạt gật đầu với tôi. Nụ cười của ông ta rất đúng chuẩn mực của các vị quan chức, rất nhã nhặn, lịch sự nhưng lạnh lẽo không nói thành lời.

Tôi khóc, bật khóc trong lo sợ, tôi nói với ông ta: Không. Đó là những giọt nước mắt không thể tin được vào hiện thực tàn khốc này. Tôi muốn trốn chạy nhưng lại phát hiện ra hoàn toàn không có đường rút lui, nên chỉ còn biết hoảng loạn bật khóc.

Nhưng tôi không thể rời bỏ Ninh Hiên. Rời xa hắn có khác nào cầm dao tự cắt da thịt mình.

Trình Viễn Thiên nhặt bức ảnh dưới đất lên, gộp cùng với tập hồ sơ, ném đến trước mặt tôi, lạnh lùng nói: "Cô bắt buộc phải tránh xa con trai tôi, nếu không cô cứ về nhà mà đợi đến lúc tiễn bố cô vào tù!"

Tôi vẫn ngu ngốc lên tiếng đấu tranh: "Nhưng con trai ông yêu tôi! Ông làm thế này không sợ cậu ấy cắt đứt quan hệ ư?"

Trình Viễn Thiên, bố của Ninh Hiên, phó chủ tịch tỉnh sắp trở thành chủ tịch tỉnh, nghe xong câu hỏi của tôi, khẽ vỗ tay, bật cười nói: "Hỏi hay lắm!" Ông ta nói: "Tô Nhã, cô giáo Tô, vậy tôi cũng hỏi cô một câu tương tự: cô không sợ, tôi và con trai tôi sẽ cắt đứt quan hệ ư?"

Như con cáo già hung hăng sừng sộ, gian tà quỷ quyệt, ăn thịt người không nhả xương đã thành tinh nghìn năm tuổi, ông ta cười tít mắt hỏi tôi, nhưng đằng sau tiếng cười đó là giọng nói độc ác, uy hiếp tột cùng: "Cô không sợ tôi và con trai tôi sẽ cắt đứt quan hệ ư? Tôi là người thân duy nhất của nó trên đời này. Tất cả những gì tôi làm tất nhiên đều vì muốn tốt cho nó, vì tình yêu dành cho nó. Tôi có thể dựa vào địa vị và khả năng của mình để bảo trợ cho nó một tương lai xán lạn. Thế còn cô? Cô có thể mang lại điều gì cho nó? Ngoại trừ thứ trống rỗng các người vẫn hay gọi là tình yêu? Thân bại danh liệt! Phản bội lại bố đẻ! Cô và nó quyết theo đuổi thứ tình yêu mù quáng dễ thay đổi này rồi lo lắng sợ hãi coi chừng phán đoán tâm tình lẫn nhau, nó sẽ thường xuyên phải lo nghĩ làm sao để cô quên được sự thật rằng chính bố nó là người tống bố cô vào tù; cô sẽ lúc nào cũng lo nghĩ làm thế nào mới khiến nó quên rằng chính vì cô mà nó đã đoạn tuyệt với người thân duy nhất của nó trên đời này. Hai người sống với nhau nhưng cứ phải dè dặt và lo âu như thế, ngày này qua ngày khác, sau đó rồi cũng có một ngày, lo lắng trong lòng sẽ biến thành nỗi oán giận hiện thực, một loại oán hận lẫn nhau chỉ có phát triển theo hướng ngày càng tồi tệ! Cô sẽ hận, nếu không vì nó thì bố cô đã không phải ngồi tù; nó sẽ hận, không vì cô thì nó đã không đoạn tuyệt với bố nó. Dần dần hai người sẽ nảy sinh những mối bất đồng, rồi dần dần xa nhau, căm hận lẫn nhau và cuối cùng cái được gọi là tình yêu cũng sẽ chẳng mang lại kết quả tốt đẹp gì!"

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được ngôn ngữ và giọng điệu của con người lại có thể tàn nhẫn đến mức này, như ngọn roi dài treo lủng lẳng đầy những lưỡi dao sắc nhọn hung bạo quất mạnh vào cơ thể và trái tim mà tôi không thể né tránh, hết roi này đến roi khác làm tôi đau đến tê liệt, hết roi này đến roi khác làm trái tim tôi chết cứng, hết roi này đến roi khác, làm mắt tôi không còn nhìn thấy hạnh phúc và hy vọng nữa.

Chương 63 - Bí mật của năm đó

Ngày hôm đó, tôi chỉ muốn chết quách đi cho rảnh nợ. Thế mà những điều cay nghiệt đó đâu đã hết, ông ta vẫn tiếp tục những lời độc địa của mình: "Tôi yêu con trai tôi, đây là thứ tình yêu xuất phát từ máu mủ ruột rà. Tôi sẽ dồn hết sức và khả năng của mình để bảo vệ nó, cho nó một cuộc sống tốt nhất. Tôi tin là con trai tôi cũng yêu tôi như vậy. Cô giáo Tô, cô hãy nghĩ về bố mình. Cô có thể vừa đứng nhìn bố ruột của mình vào tù và yêu đương hẹn hò với con trai của kẻ đã tống bố mình vào tù được không? Hơn nữa chính cô cũng là người khiến bạn trai mình thân bại danh liệt, đoạn tuyệt tình cha con, tất cả đều do cô gây nên! Cô có dám không?"

Cô có dám không?

Ba tiếng này vang lên như một cơn ác mộng mà nhiều năm sau vẫn tiếp tục vang vọng bên tai tôi, kéo tôi giật mình tỉnh khỏi cơn mơ, làm trái tim tôi như bị cắt nát thành nhiều mảnh, khiến nước mắt tuôn đầm đìa khuôn mặt tôi.

Cô dám không?

Cô dám không?

Đúng vậy, đúng vậy.

Tôi không dám, tôi không thể!

Các thầy cô trong trường Trung học số 1 vẫn đồn Ninh Hiên xuất thân gia thế phi phàm. Bốn chữ gia thế phi phàm này quả đúng với hắn.

Sáu năm trước, Trình Viễn Thiên là phó chủ tịch của tỉnh, sáu năm sau, ông ta đã là chủ tịch tỉnh từ lâu rồi. Ông ta là bố của Ninh Hiên, vì thế Ninh Hiên còn có một tên nữa là Trình Hải. Thực ra đây mới là tên thật của hắn.

Ninh Hiên hỏi tôi những bức ảnh đó chụp gì?

Tôi nói cho hắn biết, những bức ảnh đó được chụp ở khu rừng nhỏ trong công viên gần trường, chụp lại cảnh hôn nhau nóng bỏng của chúng tôi và toàn bộ quá trình tôi dùng tay giúp hắn "phóng máy bay".

Ninh Hiên lặng nhìn tôi một lúc lâu, rồi kéo mạnh tôi vào lòng, ôm thật chặt, giọng hắn khàn khàn thì thầm: "Nhã Nhã, em ngốc quá! Tại sao phải một mình chịu đựng như vậy!"

Tôi tựa vào ngực hắn, khóe miệng nhếch lên. Đến tôi cũng không biết rốt cuộc mình đang cười hay đang khóc nữa.

Tại sao lại ngốc nghếch như thế! Tại vì tình yêu. Nam nữ trên đời một khi đã yêu thì có mấy ai không trở nên ngốc nghếch đâu.

Chúng tôi cùng suy nghĩ xem ai là người chụp những bức ảnh đó, phán đoán xem rốt cuộc có những ai là người ái mộ Ninh Hiên.

Tôi nói: "Em vẫn luôn cảm giác người này chính là Điền Uyển Nhi. Nếu không có em xuất hiện thì có khi cô ta đã được ở bên anh rồi. Em nghĩ chắc chắn năm đó cô ta đã rất ghen tị và căm hận em."

Ninh Hiên trầm ngâm một lát rồi nói: "Thảo nào lần đầu tiên chúng ta gặp nhau khi anh vừa về nước, em đã hỏi anh Điền Uyển Nhi thế nào rồi, hóa ra là liên quan đến chuyện này!" Hắn dừng lại một lát, đôi lông mày biểu lộ sự hoài nghi, nói tiếp: "Sau khi ra nước ngoài, chỉ có hai năm đầu tiên là Điền Uyển Nhi thường hay tìm đến anh nhưng anh cũng chẳng quan tâm đến cô ta. Sau đó có thể cô ta tự thấy chán nên không thấy đến tìm anh nữa. Về sau cô ta chuyển đến thành phố nào anh cũng không biết. Anh chưa bao giờ cho cô ta bất kỳ hy vọng mập mờ nào nhưng cũng không ngờ cô ta lại có những suy nghĩ và hành động cực đoan như vậy. Phụ nữ mà đã cố chấp thì quả là đáng sợ."

Ninh Hiên nói phụ nữ mà đã cố chấp thì đúng là đáng sợ, đáng sợ ở tinh thần kiên cường bất khuất không thể lay chuyển được. Hắn nói tôi và Điền Uyển Nhi đều là những người phụ nữ cố chấp. Nhưng hai chúng tôi hoàn toàn không giống nhau. Hắn nói Điền Uyển Nhi cố chấp theo kiểu khi đã yêu một người thì chỉ muốn chiếm hữu người đó bằng được còn tôi cố chấp theo kiểu khi đã yêu một người thì lại chỉ muốn người đó được hạnh phúc.

Những lời Ninh Hiên nói làm tôi cảm động không nói nên lời. Thì ra, trong trái tim hắn, bất luận tôi có thế nào, có làm gì thì hắn cũng tìm được những lý lẽ đẹp đẽ đánh bóng cho tôi.

Tôi xúc động nói: "Qua bao năm rồi. Điền Uyển Nhi cũng không ở bên anh, nên em nghĩ hay em và anh vẫn có cơ hội làm lại từ đầu, hoặc những suy nghĩ cố chấp trong lòng Điền Uyển Nhi đã tan biến rồi. Vì thế, Ninh Hiên, anh biết không, thực ra vào một buổi sáng nào đó em đã hạ quyết tâm tìm đến anh, cho dù anh có chỉ trích mắng mỏ cay độc, có xua đuổi, có châm chọc cạnh khóe thế nào cũng được, lòng em đã hạ quyết tâm muốn được làm lại từ đầu cùng anh. Nhưng đúng vào buổi sáng hôm đó, hy vọng vừa mới được thắp sáng thì bố anh điện thoại đến."

Sáng hôm đó tôi đã định lấy hết dũng khí đến tìm Ninh Hiên.

Tôi đã chuẩn bị tinh thần ứng phó với mọi khả năng sẽ xảy ra, tốt thì được chấp nhận xấu thì bị cự tuyệt, tất cả đã sẵn sàng.

Tôi cảm thấy mình như được tái sinh một lần nữa, tràn đầy sức sống.

Sau đó đột nhiên điện thoại của tôi đổ chuông. Tâm trạng tôi đang vui nên cũng cảm thấy tiếng chuông điện thoại vui tai hơn thường ngày.

Tôi nghe điện thoại, vui vẻ chào hỏi lịch sự với một số điện thoại lạ: "Xin chào, tôi là Tô Nhã, xin hỏi ai đấy ạ?"

Người đó chỉ thản nhiên đáp lại hai tiếng: "Là tôi."

Chỉ hai tiếng này thôi cũng đủ để quăng tôi từ trên đỉnh núi hạnh phúc xuống vực thẳm đau khổ và sợ hãi.

Tôi hỏi người đó: "Sao ông biết được số điện thoại của tôi?"

Đáp lại vẫn là câu trả lời rất thân thiện: "Điều tra qua một chút là được."

Tôi chỉ biết cười khổ. Người ta chỉ cần điều tra "qua" một chút thôi thì trăm phương ngàn kế tìm cách lẩn tránh của tôi đều bị phát giác hết. Con người dễ dàng bị thâu tóm như tôi, sao có thể phản kháng lại họ đây?

Người bên kia đáp lại còn lạnh lùng hơn tôi trăm triệu lần.

Bố của Ninh Hiên, Chủ tịch tỉnh Trình Viễn Thiên nói với tôi: "Tôi lại nhận được những bức ảnh của sáu năm trước, có điều lần này không phải thư mà là bưu kiện. Tôi đã cho người điều tra và biết dịch vụ chuyển phát bưu kiện này là ở nước ngoài. Nội dung bên trong bưu kiện đó rất đơn giản, nếu cô và con trai tôi ở bên nhau, người này sẽ phát tán tất cả những bức ảnh này ra khắp thế giới. Vì thế, Tô Nhã, mong cô hãy rời xa con trai tôi, hãy nghĩ đến tiền đồ của nó, nghĩ đến cha cô!"

Tôi nói với Ninh Hiên: "Em đoán chắc Điền Uyển Nhi rất hận em, nhưng đúng là không thể ngờ được cô ta lại hận đến mức này. Đã sáu năm rồi, sáu năm trời vẫn chưa đủ để xóa hết sự ghen ghét phụ nữ dành cho nhau. Em từng nghĩ chúng mình đã phải xa nhau ngần ấy năm, có lẽ đã đến lúc em cần nắm lấy cơ hội được quay trở về bên anh. Thế nhưng em đã nhầm, hóa ra vẫn không thể được! Có lẽ trên đời này bất cứ cô gái nào cũng có thể đến được với anh, riêng chỉ mình em là không thể! Nếu người đó là em, nhất định cô ta sẽ không dừng tay!"

Tôi ngẩng đầu lên nhìn Ninh Hiên, nhìn vào mắt hắn, nghĩ tới sự xa cách bất đắc dĩ bao năm qua, nỗi đau khổ sâu trong lòng lại trào dâng không thể kiềm chế. Tôi đưa tay lên mặt hắn, qua làn nước mắt giàn giụa, ngũ quan đẹp đẽ của hắn dần trở nên mơ hồ, nhưng cảm giác nóng hỏi dưới lòng bàn tay tôi là thực. Tôi nghẹn ngào hỏi: "Ninh Hiên, chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Em không muốn những bức ảnh đó bị phát tán ra ngoài, em không muốn anh và bố anh đoạn tuyệt quan hệ, em không muốn bố em phải ngồi tù! Em lại càng không thể chia tay với anh! Nhưng anh nói xem, chúng ta nên làm thế nào đây?"

Ninh Hiên vừa giúp tôi lau nước mắt vừa hôn lên mũi, lên mắt, lên miệng và lên trán tôi, nhẹ nhàng nói: "Nhã Nhã, em yên tâm, nhất định anh sẽ không cắt đứt quan hệ với bố, anh cũng sẽ không để bố em phải ngồi tù! Anh thà để thân bại danh liệt, có thể không có gì hết, có thể bị cả thế giới cười vào mặt, anh đều không quan tâm! Tất cả những điều đó quá nhỏ nhặt so với việc phải xa rời em!" Nói đến đây sắc mặt hắn vừa tức giận vừa xót xa. "Tô Nhã, em có biết trong lòng anh giận đến thế nào không? Vì lo nghĩ cho tiền đồ của anh mà em có thể rời xa anh đến sáu năm trời? Tại sao không nói cho anh biết những chuyện này? Em dựa vào cái gì mà cho rằng làm như thế sẽ tốt cho anh? Em có biết sáu năm nay, không có em anh đã sống khốn khổ thế nào không! Nói cho em biết, anh không hề vui! Lựa chọn của em làm anh không vui chút nào! Em không phải muốn tốt cho anh mà là hành hạ, giày vò anh một cách ngu xuẩn!"

Hắn càng nói càng giận, xoay mình đè chặt tôi xuống giường, trong mắt hắn, hai ngọn lửa giận dữ đang cháy bừng bừng, hắn giận dữ hôn tôi điên cuồng như để trừng phạt. Hắn gặm nhấm môi tôi không ngừng nghỉ, nói với tôi như đang đau đớn đến đỉnh điểm: "Nhã Nhã, đừng vì tiền đồ của anh, danh dự của anh mà rời xa anh nữa, thà rằng anh không có tiền đồ, không có danh dự, không có địa vị còn hơn là không có em, không có em tất cả những thứ đó hoàn toàn chẳng là cái xxx gì đối với anh!" Hắn kích động đến nỗi văng tục, "Chỉ cần có em ở bên cạnh, cho dù có bị phát tán ảnh khỏa thân trên khắp thế giới anh cũng chẳng thấy làm sao, không thành vấn đề!"

Trong đáy mắt của Ninh Hiên, ngoài tình cảm dạt dào sâu đậm còn có những giọt nước mắt óng ánh.

Phải rồi, sao tôi có thể quên, năm đó, đến lòng tự trọng cao quý của một trang thiếu niên hắn cũng sẵn sàng vì tôi mà vứt bỏ không sót lại một chút nào, vậy thì còn điều gì mà hắn không thể từ bỏ được?

Tôi vòng tay ôm cổ Ninh Hiên, gật đầu, sụt sịt cười, "Sau này trên mạng chắc sẽ có một trang về phóng máy bay đấy!" Vẫn sụt sịt, tôi nói tiếp: "Nhan sắc của anh không đến nỗi, chắc sẽ thu hút lắm đây!"

Hắn cũng phì cười: "Cô nhóc ngốc này, anh bị người ta nhìn thấy hết chẳng lẽ em lại không ghen à? Còn vô tâm vô tính sung sướng cười thế này nữa!"

Tôi lại không ngăn được hai giọt nước mắt lăn ra từ khóe mắt: "Ninh Hiên, em già rồi, đã không còn là cô nhóc lâu rồi!"

Ninh Hiên cúi xuống hôn tôi, vừa hôn vừa thầm thì: "Không già! Em vẫn là Nhã Nhã của anh! Nhã Nhã của tám năm trước đứng hát nghêu ngao bên ngoài quán cơm, Nhã Nhã xiên rau cải giúp vợ chồng bác bán đồ nướng gần nhà, Nhã Nhã bán rau giúp bà Tô ngoài chợ; Nhã Nhã của sáu năm trước đứng trước mặt anh hung hăng nói tôi là cô giáo cậu, chúng ta không thể được; Nhã Nhã anh yêu tha thiết bao năm nay!"

Ninh Hiên! Ninh Hiên! Rốt cuộc anh muốn em phải yêu anh nhiều đến thế nào đây!

Ninh Hiên, Ninh Hiên! Có thể trái tim em rung động muộn hơn anh hai năm nhưng chắc chắn tình yêu của em cũng sâu đậm như anh vậy.

Kể cũng thật đáng mỉa mai, bí mật vướng bận trong lòng suốt sáu năm trời này vốn là những chuyện không thể nói ra, khiến người ta dường như không dám chạm vào mà chỉ biết sợ hãi tìm cách lẩn tránh. Như đi vào một góc chết, không biết rằng quay đầu lại đã là khung trời mênh mông, nên cứ run rẩy cắm đầu bước vào góc tối ấy, không ngừng nghỉ.

Nhưng một khi bí mật này bị lộ, khi xác định không còn cách nào khác đối mặt với nó, tôi mới nhận ra, thực tế thì cái gọi là hậu quả tồi tệ cũng không có gì quá ghê gớm.

Trước kia tôi sợ nếu mình không rời bỏ Ninh Hiên, sẽ làm hại đến tiền đồ và danh tiếng của hắn, sẽ phá hoại tương lai của hắn.

Nhưng cũng như Ninh Hiên đã nói, tôi làm vậy chỉ là vì phiến diện cho rằng như vậy sẽ tốt với hắn, chứ thực ra hắn không hề vui sướng chút nào, thực ra hắn thà sắm vai nam chính trong vụ bê bối lộ ảnh nóng còn hơn phải xa tôi đến sáu năm trời đằng đẵng.

Sáu năm, chúng tôi đã lãng phí quãng thời gian sáu năm như vậy đấy.

Dù tiếc nuối vô cùng nhưng hắn không trách tôi nữa, bởi hắn biết tất cả những gì tôi đã chọn, những gì tôi đã làm, đều xuất phát từ một lý do, tôi yêu hắn.

Ninh Hiên bảo tôi không cần lo lắng gì cả, bất luận là chuyện về những bức ảnh hay chuyện tù tội của bố tôi. Hắn định về thành phố A ngay một chuyến. Hắn nói hắn sẽ nghiêm túc nói chuyện với bố hắn. Hắn nói nhất định hắn sẽ không để bố tôi phải đi tù. Sau khi giải quyết xong chuyện của bố hắn và bố tôi, hai chúng tôi sẽ cùng nhau tìm gặp Điền Uyển Nhi thương lượng.

Tôi lo âu hỏi: "Anh có định dùng chiêu dọa cắt đứt quan hệ cha con để uy hiếp bố anh không đấy?" Tôi không muốn hắn làm như vậy. Cũng như sáu năm trước khi bố hắn hỏi tôi câu này: "Cô không sợ tôi và con trai tôi sẽ cắt đứt quan hệ ư?"

Đúng thế, tôi sợ, tôi rất sợ! Tôi sợ Ninh Hiên và bố hắn sẽ vì tôi là ân đoạn nghĩa tuyệt!

Chương 64 - Thay anh lựa chọn

Để tôi yên tâm, Ninh Hiên nói chắc như đinh đóng cột: "Anh sẽ không đoạn tuyệt thật với bố đâu, chỉ hù dọa một chút để ông nhượng bộ thôi. Hãy tin anh, nhất định anh sẽ nhanh chóng giải quyết ổn thỏa chuyện này!" Hắn cầm tay tôi, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn Trái tim Trừng Hải, thầm thì: "Nhã Nhã, em không cần nghĩ ngợi bất cứ điều gì, không cần lo lắng bất cứ chuyện gì, chỉ việc yên tâm ở lại đây chờ anh! Đợi khi nào anh về chúng mình sẽ kết hôn! Nhã Nhã, nhớ nhé, không phải suy nghĩ hay lo lắng gì cả, chỉ chờ làm cô dâu của anh thôi, rõ chưa?"

Tôi mỉm cười gật đầu với hắn. Hôn tạm biệt hắn. Vẫy tay tiễn hắn lên máy bay. Trông theo bóng hắn dần khuất hẳn.

Sau đó nụ cười trên mặt tôi cũng theo hắn biến mất.

Không hiểu tại sao nhưng trong lòng tôi đang lờ mờ có một cảm giác bất an, thấp thỏm không tên.

Cảm giác sự việc có lẽ sẽ không dễ dàng được giải quyết như vậy. Cảm giác những dự cảm không tốt vẫn luôn quanh quẩn trong lòng tôi.

Có lẽ vì đã xa nhau quá lâu, đau khổ quá nhiều, tôi đã quen sống trong tuyệt vọng nên bây giờ khi hy vọng về một tương lai tốt đẹp vừa lóe lên thì tôi lại thấy sợ. Tôi không dám tin khi mình đã chấp nhận số phận, chấp nhận chịu đựng một cuộc đời u ám ngán ngẩm về sau, bỗng vô tình phát hiện thì ra mình vẫn còn cơ hội được hưởng thụ thứ hạnh phúc tuyệt diệu và rạng rỡ như ánh mặt trời một lần nữa.

Niềm vui, hạnh phúc, và điều tốt đẹp, tất cả những thứ này quá xa vời với tôi trong mấy năm nay. Dường như tôi đã quên mất mọi hương vị và cảm giác về chúng.

Đã bỏ phí cả một quãng đường dài như vậy, Ninh Hiên ơi Ninh Hiên, thực sự chúng ta còn có thể được hạnh phúc nữa không?

Cuối cùng thì bốn ngày sau tôi cũng nhận được tin tức, nhưng không phải là từ Ninh Hiên.

Hết giờ làm, tôi về nhà, bật ti vi, vừa nghe tin tức vừa chuẩn bị bữa tối. Bỗng nhiên một tin như sét đánh tấn công thẳng vào đôi tai không kịp phòng bị của tôi.

Chủ tịch tỉnh S bị tố giác tham ô nhận hối lộ, bị xóa bỏ hết mọi chức vụ, hiện đã được giao cho cơ quan hữu quan điều tra làm rõ.

Muôi cơm tuột khỏi tay rơi đánh keng xuống sàn nhà. Tôi sững sờ đứng lặng người trong bếp, đầu óc trống rỗng, mãi một lúc lâu sau mới có phản ứng trở lại, bố của Ninh Hiên đang bị tố giác điều tra.

Tôi vội vàng tắt bếp, thu dọn qua loa ít quần áo, gọi điện cho Đào Tử nhờ nó xin nghỉ giúp mấy ngày, sau đó gọi taxi đến ga xe lửa, mua một vé tàu đêm cấp tốc trở về thành phố A.

Đến nơi trời đã hửng sáng. Tôi gọi ngay cho Ninh Hiên nhưng không thể kết nối được, thế nên tôi về nhà trước.

Bố mẹ thấy tôi đột ngột trở về cũng không gặng hỏi gì. Hai người chắc cũng đoán được lý do có liên quan đến chuyện của bố Ninh Hiên bị phát giác. Tôi nói mình quay về để tìm Ninh Hiên, hai người vẫn không nói thêm gì. Từ sáu năm trước, những chuyện tôi không muốn nói thì bố mẹ cũng không cố gặng hỏi, dường như hai người luôn có cảm giác mắc nợ tôi, bất kể mọi quyết định tôi đưa ra có như thế nào cả hai đều bao dung chiều theo tôi.

Mẹ bảo tôi về phòng chợp mắt một lát, đợi trời sáng rồi hẵng đi. Tôi nằm trên giường nhưng không sao chợp được mắt, liên tục gọi cho Ninh Hiên nhưng lần nào cũng chỉ có tiếng trả lời tự động báo số máy vừa gọi không liên lạc được.

Cuối cùng trời cũng sáng, tôi không nằm nổi trên giường nữa, vội dậy rửa mặt rồi vội vã chạy ngay ra khỏi nhà, để lại sau lưng dáng mẹ đứng thở dài nhìn theo.

Vẫn còn sớm, đứng trên con phố lưa thưa bóng người qua lại, bỗng một thứ cảm giác hoang mang mịt mù không biết xoay xở ra sao dâng lên xâm chiếm đầu óc tôi.

Tôi không biết tìm Ninh Hiên ở đâu!

Tôi cũng không hiểu tại sao Ninh Hiên không muốn tôi tìm ra hắn!

Dự cảm không lành từ tận sâu trong đáy lòng bắt đầu lan ra, dần dần tràn ngập khắp tứ chi, làm tôi vừa run vừa lạnh.

Tôi cứ đi dọc theo vỉa hè, không mục đích, vừa hoang mang gặm ngón tay vừa cố gắng nghĩ xem Ninh Hiên có thể đang ở đâu giờ này.

Tôi nhớ mỗi khi tâm trạng không vui tôi thường muốn uống rượu. Ninh Hiên hình như cũng có thói quen này giống tôi. Nếu không trước kia chúng tôi đã chẳng vô tình gặp nhau trong quán rượu nhiều lần đến thế.

Nghĩ tới quán rượu, một luồng sáng lóe lên trong đầu tôi? Vội vẫy một chiếc taxi, tôi lên xe đi thẳng đến quán rượu quen trước kia.

Tới quán rượu, đẩy cửa bước vào, quả nhiên không ngoài dự đoán, tôi thấy Ninh Hiên.

Ninh Hiên ngồi một mình trong góc với một đóng chai rỗng chai mới ngổn ngang. Trong tay hắn vẫn cầm một chai bia, khi trông thấy tôi, hắn đang ngửa cô chuẩn bị tu tiếp một hơi.

Tôi đến ngồi cạnh hắn, nhấc một chai khác lên, không nói gì, nhìn vào mắt hắn, nở một nụ cười nhàn nhạt, chạm chai với cái chai trên tay hắn rồi cũng ngửa cổ tu ừng ực một hơi.

Ninh Hiên cũng không nói gì, học theo tôi ngửa cổ uống một hơi cạn luôn chai bia uống dở trong tay.

Hắn đặt chai xuống, xoay mặt tôi sang phía hắn, giữ cằm tôi, cúi xuống hôn tôi. Tôi vòng tay ôm cổ hắn thận trọng đáp lại.

Nụ hôn của chúng tôi càng lúc càng mãnh liệt, nhưng trong sự mãnh liệt đó bồng bềnh trôi nổi một cảm giác tuyệt vọng.

Khi ngừng lại, Ninh Hiên nhìn tôi, bắt đầu lên tiếng.

Hắn nói: "Tô Nhã, em biết không, vừa về đến nhà anh đã hung hãn hăm dọa bố, anh nói nếu ông ấy để bố em đi tù thì cả đời này anh sẽ không nhận ông ấy làm bố nữa, ngay cả những câu khốn nạn như ông ấy đừng hòng mơ được thằng con trai này chăm sóc lúc tuổi già, ngồi bên cạnh lúc hấp hối, lo ma chay cúng giỗ, anh cũng đều nói ra cả!"

"Cuối cùng ông giận sôi lên vì anh, lên cơn đau tim ngay tại chỗ, vào bệnh viện cấp cứu, bác sĩ bảo may là đưa đến kịp thời nên coi như bảo toàn được tính mạng. Nhưng em biết anh đã nói gì không? Anh nói: Bố đừng đóng kịch nữa, đừng nghĩ giả vờ đau tim là có thể dọa được con!"

"Ông đuổi anh ra khỏi phòng bệnh. Đáng ra hôm sau ông có thể xuất viện, nhưng vì những lời xấc xược anh nói ra khi ấy mà đến giờ ông vẫn đang nằm bất động trong bệnh viện! Em biết không, chính vì phải nằm viện mà ông không thể đi làm, nên mới tạo thời cơ cho bọn ghen ghét ông nhân nước đục thả câu, tạo điều kiện cho những kẻ đối địch lâu năm thừa cơ hạ bệ ông!"

Nghe Ninh Hiên nói, tôi cũng ngổn ngang trăm mối tơ vò trong lòng, không biết nên nói gì nữa. Cuối cùng tôi chọn cách im lặng. Ninh Hiên nhìn tôi, ánh mắt thăm thẳm như một hố sâu không đáy, bên trong là những vòng xoáy tuyệt vọng và ân hận cùng quay cuồng chuyển động.

Hắn nhìn tôi, xót xa nói: "Tô Nhã, lần này bố anh bị đổ lên đầu tội trạng quá to, quá ô nhục, thư ký Đường nói ông ấy khó mà trở mình bật lại được nữa!" Ánh mắt hắn chất chứa nỗi đau thầm kín, "Lần này chắc chắn ông đã phải đi tù thật rồi!"

Nghe Ninh Hiên nói, trong đầu tôi chợt hiện lên bốn chữ:

Thế sự vô thường.

Trình Viễn Thiên lấy chuyện đưa bố tôi đi tù để uy hiếp tôi sáu năm trời nay, nhưng cuối cùng người đi tới trước bước đường tù tội lại chính là ông ta.

Ninh Hiên nói không sai, Trình Viễn Thiên vừa xuất viện liền bị cơ quan điều tra bắt giữ ngay. May có thư ký Đường chạy vạy khắp nơi nên ông ta chỉ phải lĩnh án ba năm, thoát được đến mười năm tù tội.

Trong thời gian ngồi tù, ông ta kiên quyết không muốn gặp Ninh Hiên. Ninh Hiên ở ngoài thì sốt ruột đến nỗi chỉ hận không thể đi cướp ngục.

Thư ký Đường tìm đến tôi báo tin Trình Viễn Thiên muốn gặp riêng tôi nhưng không được cho Ninh Hiên biết. Tôi đồng ý đến gặp, nhưng những gì ông ta muốn nói vẫn cứ là những lời lẽ sáo mòn trước kia.

Trình Viễn Thiên muốn tôi rời xa con trai ông ta. Ông ta nói nếu tôi không làm theo, sẽ cho thư ký Đường nộp tài liệu bố tôi làm thâm hụt công quỹ lên trên, để bố tôi cũng ngồi tù với ông ta.

Khi nói chuyện với tôi, nét mặt ông ta vẫn nhã nhặn như thường, không hề biểu lộ chút hung hăng thô lỗ nào. Tôi nghe mà toàn thân ớn lạnh. Ông ta giữ điềm tĩnh như vậy cũng có nghĩa là muốn cảnh báo tôi, nếu không đồng ý với yêu cầu trên thì ông ta nhất định sẽ quyết tâm theo vụ này đến cùng.

Trình Viễn Thiên nói chỉ cần tôi rời xa con trai ông ta, tội trạng của bố tôi, ông ta sẽ là người gánh lấy.

Tôi rất bối rối nhưng vẫn không tỏ thái độ gì trước mặt ông ta. Lại một lần nữa ông ta cho tôi ba ngày để suy nghĩ kỹ lưỡng.

Ngày đầu tiên, nghe ông ta lại lên cơn đau tim trong trại giam, sau khi cấp cứu thì cũng qua được cơn nguy kịch.

Ninh Hiên muốn gặp nhưng ông ta kiên quyết cự tuyệt, Ninh Hiên khổ sở vò đầu bứt tóc, hắn nhờ thư ký Đường hỏi bố hắn xem phải làm thế nào ông mới chịu gặp hắn.

Ngày thứ hai, thư ký Đường đến cho Ninh Hiên biết câu trả lời. Trình Viễn Thiên nói, hắn muốn gặp ông ta thì trước hết phải đồng ý chia tay với tôi, nếu hắn vẫn cố chấp không chịu thì cả đời này, kể cả trước khi chết cũng đừng hòng gặp được ông ta.

Ninh Hiên đau khổ tột cùng. Tôi cũng vậy.

Nhưng cả hai chúng tôi, vẫn không ai nói gì.

Ngày thứ ba, tôi về nhà nói chuyện với bố mẹ.

Đến tối, tôi mua rất nhiều bia mang đến nhà Ninh Hiên.

Cả tối hôm đó tôi và hắn vừa uống bia vừa làm tình. Chúng tôi lấy men rượu và dục vọng làm tê liệt đến những dây thần kinh cuối cùng của chính mình.

Sáng ngày thứ tư, tôi lẳng lặng ra khỏi giường. Ninh Hiên vừa say vừa mệt, vẫn còn chìm sâu trong giấc ngủ.

Tôi xách túi hành lý đã chuẩn bị từ trước, ngoái nhìn Ninh Hiên lần nữa rồi quay đi trước khi nước mắt nhấn chìm khuôn mặt, cắn răng, bỏ đi.

Ninh Hiên đã và đang quá đau khổ khi bắt buộc phải đưa ra lựa chọn giữa một bên là người bố đột ngột lâm nạn và một bên là người con gái hắn thương yêu suốt bao nhiêu năm trời. Đối với hắn, quyết định chọn bên nào cũng đều rất khó khăn.

Tôi không nỡ ép hắn phải đưa ra một quyết định mà bản thân hắn không làm được. Vì thế tôi sẽ thay hắn đưa ra lựa chọn.

Hôm qua, khi về nhà tôi mới phát hiện ra, không biết lưng bố đã còng từ bao giờ. Vì vậy tôi ý thức được rằng, bố tôi giờ đã già. Bố tôi đã như vậy rồi, nếu ông còn phải ngồi tù nữa chắc tôi sẽ đau lòng chết mất.

Thử đặt mình vào địa vị Ninh Hiên, bố tôi không phải đi tù nhưng bố Ninh Hiên thì đang ở trong đó. Từ chức vị chủ tịch tỉnh cao chót vót, bây giờ ông ta rớt xuống thành một tù nhân người người coi khinh, khoảng cách quá lớn giữa hai thái cực này đã đủ để lăng trì niềm kiêu hãnh và lòng tự tôn của một con người rồi.

Tôi nghĩ, nhất định Trình Viễn Thiên hiện giờ cũng đang vật vã, sống không bằng chết.

Còn Ninh Hiên, hắn còn vật vã sống không bằng chết hơn cả bố hắn. Vì bố hắn kiên quyết không muốn gặp mặt hắn.

Tôi biết, tình thế bế tắc này cuối cùng chỉ có tôi mới có khả năng phá vỡ. Sự ra đi của tôi nhất định sẽ phá vỡ được cục diện bế tắc này

Chương 65 - Ngoảnh lại đã hai năm

Khi còn trẻ cứ nghĩ rằng chỉ cần hai người yêu thương nhau là có thể chiến thắng mọi khó khăn trên đời. Nhưng sau nhiều năm, trải qua nhiều trận bể dâu, ngoảnh đầu lại mới nhận thấy thì ra tình yêu lại mong manh, dễ vỡ đến vậy. Cho dù tình cảm của hai người có sâu đậm đến mấy nhưng nếu tạo hóa đã an bài thì có làm cách nào đi nữa cũng không thể ở bên nhau.

Tôi và Ninh Hiên, có duyên yêu nhau nhưng không có mệnh được cùng nhau.

Mỗi khi tôi cảm thấy giữa chúng tôi vừa bừng lên một tia sáng thì ngay sau đó bóng tối tuyệt vọng liền ập tới, thậm chí còn mịt mùng hơn cả trước kia.

Giữa chúng tôi, duyên là nghiệt duyên, mệnh là khổ mệnh. Tình yêu chúng tôi dành cho nhau không thể quên đi, không thể dập tắt, không thể xóa mờ, nhưng cũng lại không thể mong cầu.

Tôi kéo hành lý, lững thững đi trên phố, không muốn cứ phải vội vàng đến nhà ga làm gì, chỉ muốn được một lần nữa bước đi chầm chậm dọc theo phố xá.

Hôm qua tôi nói với bố mẹ rằng mình sẽ đến một nơi rất xa rất xa. Tôi nói với hai người, tôi sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân. Tôi sẽ cố gắng để bản thân tiếp tục sống vui vẻ. Để bố mẹ yên tâm, tôi nói chưa biết chừng có một ngày tôi sẽ tung tăng trở về.

Dù bố mẹ không hề muốn để tôi đi, nhưng cũng chẳng còn cách nào với tôi.

Kẻ mang vết thương lòng luôn có một thứ vũ khí khiến người khác không dám động chạm phản đối. Như thế chỉ cần thứ vũ khí đó bị tước đoạt, kẻ bị thương sẽ rất có thể vì thế mà từ bỏ luôn sinh mạng của mình.

Bố mẹ không dám ngăn cản làm trái nguyện vọng của tôi, hai người chỉ lo tôi nghĩ không thông sẽ nhảy xuống sông, treo cổ, nằm trên đường ray xe lửa hay cắt cổ tay tự tử.

Vì vậy cả hai đều rất bao dung, cho tôi tự do bỏ nhà đi đến một nơi thật xa.

Tôi vô thức bước đến trước công viên nơi ngày xưa tôi và Ninh Hiên thường đến để hôn nhau.

Đứng trước cổng công viên, lòng tôi bỗng cuồn cuộn dâng trào cảm xúc xót xa, nhức nhối miên man.

Nơi này ghi dấu từng giọt ngọt ngào đầu tiên, chân thực nhất, hạnh phúc nhất của tôi và Ninh Hiên. Đây cũng là nơi bắt nguồn của tội lỗi khiến chúng tôi yêu nhau mà không được ở bên nhau.

Tôi không có can đảm để nán lại chỗ này lâu hơn. Tôi sợ nếu còn tiếp tục nhìn lại, lý trí của tôi sẽ sụp đổ, nước mắt sẽ tràn lan, cảm xúc sẽ vỡ vụn.

Tôi kéo va li theo, hai chân mềm nhũn làm bước đi đường như chông chênh không vững. Tôi lần theo vách tường bên đường để đi tiếp, từ từ, tôi bước đến trước cửa quán cà phê "Rung động".

Nhìn đồng hồ thấy gần chín giờ, quán đang chuẩn bị mở cửa. Tôi cảm thấy cả người như sắp đổ sụp, không còn sức để bước thêm bước nào nữa. Thế là tôi đẩy cửa đi vào bên trong định nghỉ chân một lát.

Mặc dù không còn sức nhưng tôi vẫn cố lết lên tầng hai. Tôi cần sự yên tĩnh. Ngồi trong không gian tĩnh lặng để tưởng nhớ lại lần cuối cùng những chuyện xưa cũ trong quá khứ đằng đẵng, sau đó tôi sẽ ra đi.

Ngồi trên tầng hai, gọi một tách cà phê, tôi chầm chậm thưởng thức từng ngụm. Hương vị đắng chát của cà phê nghẹn ứ trong cổ họng mãi không tan.

Có tiếng bước chân cứ đi qua đi lại quanh tôi. Tôi cụt hứng đưa mắt nhìn lên, không hề ngờ lại có thể gặp người quen cũ ở chính nơi này, đúng lúc này.

Người quen cũ lâu năm không gặp của tôi, cô ta còn xinh đẹp mê hoặc lòng người hơn cả sáu năm về trước.

Nhìn thấy cô ta, tôi không sao kiềm chế được, cười nhạt, thẳng thừng nói: "Lần này cô hài lòng rồi chứ, Điền Uyển Nhi!"

Hai năm sau.

Nơi này là vùng núi Tây Bắc, cách xa thành phố, giao thông không thuận tiện, sản vật không phong phú, cuộc sống nghèo khó.

Tôi xin về đây tình nguyện dạy học đã hai năm. Hơn bảy trăm ngày sống xa cõi hồng trần huyên náo, ngày nào cũng ngẩng đầu nhìn theo non xanh nước biếc trông chờ một ngày trái tim có thể vứt bỏ mọi vướng bận để bình yên trở lại. Ngày nối tiếp ngày, dường như điều duy nhất tôi có thể quên được chỉ là làm sao có thể tươi cười. Còn con người đó, câu chuyện đó, quãng thời gian đó, tất cả vẫn trở về ngày càng rõ nét trong từng giấc mơ lúc nửa đêm của tôi. Ánh trăng lạnh lẽo nơi núi rừng như chất chứa nỗi tuyệt vọng, một phần khắc sâu vào xương tủy và tâm trí tôi, ngày một rõ rệt, không thể phai mờ.

Na Y Cổ Lệ, một cô bé học trò đáng yêu của tôi, thoáng ưu tư ngẩng lên hỏi tôi: "Thưa cô, bài 'Ưu sầu' cô vừa dạy có phải chính là tâm trạng của cô bây giờ không ạ?"

Tôi cười hỏi nó: "Em thấy cô đang ưu sầu sao?"

Nó suy nghĩ rất nghiêm túc, sau mới nói: "Vâng, cô lúc nào cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Mỗi khi chúng em nhìn lên đều tưởng cô đang khóc đấy ạ."

Toi xoa đầu nó, gượng cười đáp: "Cô không ưu sầu. Cô chỉ đang muốn quên một người nhưng không thể quên được cho nên càng ngày càng nhớ người đó thôi."

Đúng thế, tôi biết rõ mình phải quên người đó nhưng lại vẫn cứ nhớ mãi không thôi. Tôi biết rõ mình phải chạy trốn khỏi quá khứ nhưng không hiểu sao càng ngày càng lấn sâu vào trong đó.

Trước kia, tôi vô lo vô nghĩ, vô tâm vô tính là thế, nói cười mạnh bạo, cởi mở là thế, tính tình thẳng thắn, ngang ngược là thế, nhưng bây giờ đến một đứa trẻ cũng cảm thấy tôi rất ưu sầu.

Bất giác tôi bật cười.

Đằng xa có một người đang hộc tốc chạy về phía chúng tôi.

"Cô giáo Tô, hình như là trưởng thôn." Na Y Cổ Lệ chỉ về phía người đó nói với tôi.

Tôi bước ra gặp trưởng thôn.

Trưởng thôn hổn hển đến trước mặt tôi nói: "Cô giáo Tô, cuối cùng cũng tìm được cô! Mau đến trụ sở thôn với tôi! Có người đến tìm cô đấy!"

"Trưởng thôn, ai tìm tôi vậy?" Tôi nóng ruột hỏi.

"Ừm, anh ta nói là từ quê cô lên."

Từ quê lên, có thể là ai được...

Đi vào phòng khách của thôn, tôi bắt gặp người mà tôi không muốn gặp nhất trên đời, Trác Hạo.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh ta quay lại nhìn về phía tôi, kêu lên một tiếng: "Tô Nhã!"

Tôi cười lại bằng nụ cười nhạt nhẽo nhất có thể: "Lâu rồi không gặp."

Anh ta nhìn tôi, ánh mắt hiện lên vẻ thương xót và khổ tâm: "Sao em lại gầy thế này? Ở đây... ở đây quá khổ! Tô Nhã, em quay về cùng anh đi!"

Tôi lắc đầu nói với anh ta: "Sống ở đây có khổ nhưng chỉ là khổ về mặt vật chất, em có thể chống chọi được. Khổ về mặt tinh thần mới là nỗi khổ mà em không thể chịu đựng được. Nỗi khổ này dù có đi đến đâu cũng không thể biến mất, quay về ngược lại sẽ càng dữ dội và dai dẳng hơn nhiều."

Trác Hạo nhìn tôi, muốn nói gì đó nhưng lưỡng lự. Tôi giúp anh ta lên tiếng: "Định hỏi em sống có tốt không phải không?"

Anh ta gật đầu.

Tôi nói: "Anh thấy thế nào?"

Anh ta nhăn mày, hơi cúi đầu xuống.

Tôi cất tiếng gọi: "Trác Hạo." Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi. Tôi nói: "Sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa." Anh ta sững sờ, kinh ngạc, tôi nói thêm: "Từ nay về sau đừng đến tìm em, em không thể làm bạn của anh được nữa."

Trác Hạo nhìn tôi, trong tích tắc sắc mặt anh ta biến đổi liên tục, từ ngạc nhiên đến ngạc nhiên xen lẫn nghi hoặc, rồi lĩnh ngộ, và cuối cùng là thở dài và buồn rầu.

Anh ta nhìn tôi hỏi: "Em đã biết hết rồi?"

Tôi gật đầu: "Vâng, biết hết cả rồi."

Anh ta không nói gì nữa, chỉ biết khe khẽ gật đầu.

Tôi hỏi: "Trác Hạo, có thể nói cho em biết tại sao anh lại làm như vậy không?"

Trác Hạo cho tay lên vuốt mặt, như thể có vật gì đó chặn ngang họng không nói được, hít sâu rồi chậm rãi nói với tôi: "Nếu anh nói anh thật sự yêu em thì em có tin không?"

Tôi thoáng gượng cười, gật đầu: "Em tin." Mặt có vẻ giãn ra, anh ta chuẩn bị thở phào một hơi, tôi lại tiếp lời: "Nhưng tình yêu này trước tiên bắt nguồn từ bản tính hiếu thắng của anh, sau đó lại trộn thêm cả mưu mô, toan tính và hãm hại. Vì thế dù tình yêu này có sâu nặng, có thắm thiết đến mấy thì em cũng chỉ biết sợ hãi và tránh né mà thôi. Có lẽ mãi mãi em không thể tiếp nhận nổi tình yêu này. Trác Hạo, giả sử những chuyện anh đã làm không bị phát giác thì chẳng lẽ anh có thể thực sự sống yên ổn không chút ân hận dằn vặt ư?"

Nét mặt Trác Hạo dần chuyển sang đau khổ. Anh ta nhìn tôi, giọng khàn khàn nói: "Tô Nhã, nhìn em khổ sở thế này, anh ân hận lắm. Anh thực sự rất ân hận. Hai năm nay anh đã dần hiểu ra một đạo lý, yêu một người không phải là chinh phục và chiếm hữu mà nên để người đó được vui vẻ và hạnh phúc. Bây giờ nhìn em không vui thế này, Tô Nhã, anh xin lỗi!"

Tôi gượng cười. Một câu xin lỗi, trong đó hàm chứa bao nhiêu đau khổ của người, đau khổ của mình và bao nhiêu chuyện đau buồn đã qua.

Anh ta nhìn thẳng vào mặt tôi hỏi một câu: "Em... có hận anh không?"

Tôi đáp: "Hai năm trước rất hận. Bây giờ thì không còn hận nữa. Nhưng bây giờ em không thể tiếp tục làm bạn của anh được nữa. Cho dù thế nào, hai năm trước khi nói chia tay với anh thì em mắc nợ anh. Đến bây giờ hai chúng ta coi như hết nợ nhé. Ân oán giữa anh và em coi như được xóa sổ từ đây, về sau không ai còn nợ nần ai nữa, nếu có gặp lại thì hãy coi nhau như người lạ qua đường. Còn nữa..." Dừng lại một lát, tôi mỉm cười nói tiếp: "Trác Hạo, cảm ơn vì anh đã từng yêu em, mặc dù em không thể đón nhận."

Nói đến đây, bỗng dưng tôi lại nhớ tới một bộ phim có Triệu Vi đóng, "Cảm ơn anh đã từng yêu em".

Thật cảm ơn bộ phim đó, có thể khiến những lời ly biệt của tôi trở nên vừa sến súa vừa đường hoàng thế này.

Trác Hạo nói: "Thà rằng em cứ hận anh, anh cũng cam chịu, ít ra như vậy em sẽ không quên anh. Dù sao đi nữa, Tô Nhã, cảm ơn em đã không còn oán giận anh! Mặc dù giờ đây anh vẫn rất yêu em nhưng anh biết, chúng ta vĩnh viễn không có cơ hội!"

Tôi đưa mắt sang hướng khác, không nhìn thẳng vào Trác Hạo nữa. Tôi không muốn nhìn vẻ mặt đầy đau khổ đó rồi lại mềm lòng tha thứ cho anh ta. Không hận là một chuyện, không tha thứ lại là một chuyện khác. Không hận tức là coi nhẹ anh ta, còn tha thứ tức là lại chấp nhận làm bạn với anh ta.

Trước khi quay về, Trác Hạo ngập ngừng nói với tôi: "Tô Nhã, thực ra anh còn một chuyện nữa không phải với em!"

Tôi ngắt lời anh ta bằng một câu thoại cực kỳ kinh điển và cực kỳ phổ biến trong các bộ phim truyền hình: "Thôi, chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi." Tôi nói với anh ta: "Bây giờ hễ nghĩ về những chuyện quá khứ, em đều cảm thấy rất mệt mỏi và đau đầu."

Trác Hạo lặng im một lát rồi ngẩng đầu nhìn tôi nói: "Thế vậy, Tô Nhã, anh đi đây. Sau này anh sẽ không đến làm phiền em nữa. Em cũng... nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe!"

Trác Hạo đi rồi.

Đầu óc tôi lại bắt đầu nghĩ lan man về hai năm trước.

Hai năm trước, trước khi rời bỏ thành phố A, tôi gặp Điền Uyển Nhi trong quán cà phê "Rung động".

Tôi cười nhạt nói với cô ta: "Lần này cô hài lòng rồi chứ, Điền Uyển Nhi!"

Nhưng cô ta hết sức ngỡ ngàng nhìn tôi: "Chị là... Tô Nhã? Đúng là lâu quá không gặp rồi! Chị đang nói gì vậy? Cái gì mà tôi hài lòng với chưa hài lòng là sao?"

Full | Lùi trang 12 | Tiếp trang 14
Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ