Chương 21 - Đời người buồn khổ
Đêm khuya tĩnh lặng...
Khi làm việc, Ngụy Sở rất nghiêm túc, đây cũng là lần đầu tiên Tô Nhạc nhìn thấy dáng vẻ làm việc của Ngụy Sở, đột nhiên cô nhớ tới câu nói của một người bạn cũng là tác giả: đàn ông khi nghiêm túc làm việc rất tuấn tú, cô nhìn một bên mặt của Ngụy Sở, nghĩ người bạn này nói thật có lý.
Tô Nhạc cúi đầu thương lượng quá trình hợp tác cơ bản với Ngụy Sở, cô còn chưa hiểu rõ nội dung hợp tác lần này, vì vậy, những vấn đề liên quan tới công ty cô cũng không nhiều lời. Dường như Ngụy Sở cũng phát hiện ra sự thận trọng của cô, anh cũng lờ đi, khi hỏi luôn chú ý tránh một số vấn đề nhạy cảm.
Buổi trưa, Tô Nhạc ăn cơm cùng Ngụy Sở xong mới trở về công ty, cô cầm hợp đồng đã ký kết tới phòng làm việc của tổng giám đốc, đẩy cửa phòng ra phát hiện chủ tịch cũng đang ở đây.
"Chào chủ tịch, chào tổng giám đốc Giang." Cô đứng ở cửa, nhất thời không biết có nên đi vào hay không.
"Tô Nhạc, mau vào đi." Giang Đình nở một nụ cười: "Bên Kim Sở nói thế nào?"
"Họ không nói gì ạ." Tô Nhạc đi vào phòng làm việc, đặt hợp đồng lên mặt bàn của Giang Đình.
Nét mặt Giang Đình lộ vẻ tiếc nuối: "Ngụy Sở có đề xuất ý kiến gì không?" Nếu ngay cả một chút ý kiến cũng không có, lần hợp tác này thật sự khó khăn rồi.
"Ý kiến?" Tô Nhạc không hiểu rõ chuyện này nên cũng không tiện hỏi lung tung.
"Vị này chính là nhân viên mới mà tổng giám đốc Giang khen ngợi?" Diêu Bách Sinh đứng bên cạnh cuối cùng cũng mở miệng: "Hai người cũng đừng quá lo lắng, tính tình thằng bé Ngụy Sở này trước giờ đều như vậy, nếu không thể hợp tác thì quên đi vậy." Tính tình ông rộng lượng, mình vốn là bậc cha chú, không nên cậy già lên mặt mà ép con cháu giúp đỡ mình chuyện không có lợi, nếu chuyện không thành cũng không trách bọn trẻ được.
"Vì sao không thể hợp tác?" Tô Nhạc mù mờ hỏi: "Hợp đồng có vấn đề gì ạ?"
"Hợp đồng đương nhiên không có vấn đề gì." Giang Đình có chút kinh ngạc nhìn Tô Nhạc: "Ý của em là gì?"
"Hợp đồng đã ký rồi ạ." Tô Nhạc thấy khó hiểu khi nhìn vẻ mặt chủ tịch và Giang Đình, cô lại giải thích: "Bởi vì em không thực sự hiểu rõ lần hợp tác này nên cũng không nói chi tiết với tổng giám đốc Ngụy, tổng giám đốc Ngụy hẹn em ba giờ chiều mai lại tới nói chuyện."
"Em nói Ngụy Sở đã ký hợp đồng rồi?" Giang Đình cầm hợp đồng trên bàn lên, bên trong quả thật có chữ ký của Ngụy Sở, thậm chí còn có con dấu của công ty Kim Sở, mà hiệp ước trong hợp đồng lại không hề sửa dù chỉ một mục. Khi cô lập bản hợp đồng này, lập trường rất công bằng, nhưng cũng không đến mức khiến đối phương không sửa đổi chút nào. Cô kinh ngạc nhìn về phía Tô Nhạc: "Ý của em là, người bàn chuyện hợp tác với em chính là Ngụy Sở mà không phải giám đốc các phòng ban khác hoặc trợ lý của cậu ta?"
Đầu óc Tô Nhạc đã xoay tròn vài vòng, lời nói của Giang Đình ý rằng Ngụy Sở là người không dễ đối phó, cô cười cười: "Vâng, vừa khéo em lại có quen biết tổng giám đốc Ngụy, vì vậy có lẽ tổng giám đốc Ngụy cũng không làm khó em nhiều lắm."
"Vậy sao?" Diêu Bách Sinh cầm lấy bản hợp đồng trong tay Giang Đình, liếc mắt nhìn qua chữ ký bên trên: "Thằng bé này đối xử với người quen cũng không tệ, ha ha." Nhớ tới mấy chú bác từng bị Ngụy Sở ra sức kiếm lời, ông nhìn Tô Nhạc đánh giá kỹ càng hơn: "Lần hợp tác này giao cho tổng giám đốc Giang và cô nhân viên mới này phụ trách đi, có chuyện gì có thể thông báo với tôi".
Sau khi ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, Tô Nhạc mới phản ứng lại, cô vừa vào công ty chưa lâu đã phụ trách lần hợp tác lớn như vậy, chuyện này thật sự có chút không hợp với quy tắc, cô cảm thấy bản thân có áp lực.
Nhìn vào quyển lịch để bàn, trên ngày thứ sáu tuần này có một vòng tròn màu đỏ, cô thở dài, thứ sáu là ngày người bạn tác giả kia kết hôn ở thành phố bên cạnh, nhìn cái vòng màu đỏ kia, không hiểu sao Tô Nhạc cảm thấy sầu muộn.
Buổi tối tan ca, nhớ ra trong tủ lạnh đã hết sữa, cô tới siêu thị mua một ít về, cô đau khổ phát hiện ra sữa đã đồng loạt tăng giá.
Về tới nhà, cô mở hộp sữa ra, để từng hộp vào tủ lạnh, để lại một hộp, cắm ống mút, ngồi vào sô pha, mở TV lên.
"Các nhà báo đưa tin, nhiều học sinh đã ngộ độc khi sử dụng sữa XX, tuy nhiên, giả thuyết này có phải thật hay không còn chờ kết luận của các cơ quan chuyên môn."
Tô Nhạc yên lặng đặt hộp sữa trên tay xuống, hai chữ XX thật to in trên vỏ hộp đắc ý dào dạt đập vào trong mắt cô.
Đau lòng tắt TV đi, Tô Nhạc ngồi vào trước máy tính, mở máy lên, đăng nhập một công cụ chat, nhóm tác giả trên đó đang thảo luận về tấm ảnh cưới của tác giả có bút danh Tiểu Diêu, người mà ba ngày nữa sẽ kết hôn.
Nhìn lên phía trên nhật ký trò chuyện, Tô Nhạc nhìn thấy tấm ảnh cưới, tướng mạo chú rể cũng không tệ lắm, vẻ mặt cười ôn hòa, làm cho người ta có cảm giác kiên định và đáng tin cậy. Tiểu Diêu cười rất hạnh phúc, đủ để khiến tất cả phụ nữ nhìn thấy bức ảnh này phải ghen tị.
Tô Nhạc quyết định sẽ tới thành phố bên cạnh tham dự đám cưới.
[Tất Cửu: chúc mừng, chúc mừng, thứ Sáu tớ tới ăn chực tiệc cưới]
[Tiểu Diêu: đến đi, đến đi, đừng quên cái phong bao màu đỏ o(≧v≦)o]
[Tất Cửu: tiền mừng không có, chỉ có người]
[Một Sí Bàng: \(^o^)/ Tất Tất muốn dẫn người tới, không phải gian phu đấy chứ?]
[Tất Cửu: tớ cũng là người, xin đừng quên giống loài của tớ, cảm ơn! Gian phu càng không có, cảm ơn!]
[Tiểu Diêu: Thì ra Tất Tất là con người, vẻ mặt tớ rất khiếp sợ ╮(╯▽╰)╭]
[Một Sí Bàng: Đồng khiếp sợ]
[Thiên Hạ Nhất Song: Đồng khiếp sợ +1]
[Nhị Nhị: Đồng khiếp sợ +2]
Phía dưới còn một loạt ba bốn nữa, Tô Nhạc cạch cạch gõ một câu.
[Tất Cửu: Là một người con gái thuần khiết, tớ thật nhiều áp lực +_+]
[Thiên Hạ Nhất Song: bọn tớ không áp lực là được rồi]
[Một Sí Bàng: Nhất Song là số một!]
Vẻ mặt Tô Nhạc bất đắc dĩ, con gái trong diễn đàn này rất ít nhưng quan hệ của mọi người đều rất tốt, đều là bạn bè đã quen biết ít nhất hai năm, chỉ có một điểm không tốt là mấy cô gái ở đây đều dũng mãnh lạ thường, khi vừa mới quen biết bọn họ, áp lực của Tô Nhạc lớn đến mức suýt nữa không chịu nổi.
[Tiểu Diêu: Nếu Tất Tất tới thì đi chuyến bay mấy giờ, tớ bảo người tới đón]
Cô gái sắp kết hôn, nội tâm dù sao cũng không dũng mãnh đến mức làm người ta giận sôi gan, Tô Nhạc cảm thấy rất vui mừng.
[Tất Cửu: Không cần, chỗ tớ rất gần, không cần đi máy bay, cậu chỉ cần nói cho tớ biết địa chỉ tổ chức tiệc cưới là được.]
[Thiên Hạ Nhất Song: Đúng rồi, Tất Tất, hình như gần đây cậu rất bận thì phải.]
[Tất Cửu: Tớ tới làm ở một công ty mới, còn đang trong quá trình phấn đấu, vốn đang sung sướng vì tiền lương của công việc này nhiều hơn công việc trước một chút, kết quả tớ còn chưa kịp vui mừng thì giá hàng hóa đã tăng vù vù, thời buổi này đúng là khó sống!, quá nhiều cạm bẫy! ( ˇˇ)]
[Thiên Hạ Nhất Song: Đại thần, thỉnh tự trọng!]
[Nhị Nhị: Thỉnh tự trọng!]
Lúc này, mấy vị siêu cấp đại thần tiền lương mấy vạn tệ, hơn nữa viết văn lại vô cùng nổi danh trên diễn đàn rất thông minh mà giả chết, một lần nữa Tô Nhạc lại bị mấy cô gái vây lại đùa giỡn sau đó giết người phi tang.
Tâm trạng vốn không tốt, sau khi đùa giỡn trên diễn đàn một lúc đã khá hơn không ít, Tô Nhạc đóng cửa sổ trò chuyện, mở WORD, tiếp tục hành trình nặn ra chữ, mỗi lần tới đoạn nam nữ chính vật lộn trên giường, cô lại hận không thể dùng bốn chữ "một đêm trôi qua" vừa đơn giản lại hàm xúc để bỏ qua.
Cố gắng hơn nửa tiếng mới viết được hơn một trăm chữ, Tô Nhạc suy nghĩ một chút, dùng vốn thành ngữ ít ỏi của mình đổi thịt kho tàu mà độc giả muốn ăn thành món ăn chay, hơn nữa một số tình tiết cô còn bỏ qua mà không có chút áy náy.
Khi xong việc cũng mới hơn mười giờ, Tô Nhạc cảm thấy hơi buồn chán lại không biết phải làm gì. Trước đây cô sẽ kéo Trang Vệ ra ngoài tản bộ, hoặc đi cùng Trang Vệ tới những quán bar mà cô không thích thú lắm.
Sau đó lại chuyển tới chỗ Trần Nguyệt, buổi tối buồn chán có thể nói chuyện, xem TV với Trần Nguyệt, nay chỉ có một mình, xem TV một mình không thú vị, muốn nói chuyện lại không tìm được đối tượng, gọi điện thì tốn tiền.
Mở trò chơi online hay chơi lên, vẫn một mình tới Ma Nhai Động đánh quái, một mình tới Dạ Tây Hồ thắp đèn ước nguyện, một tình tới cây ước nguyện, thậm chí còn buồn chán chạy tới thành Đại Lý, mở cái rương màu vàng, lấy một bát cháo ra tăng lượng máu. Cô chạy đi trồng hoa, trong lúc chờ đợi chạy tới Lạc Dương gửi một phong thư, khi trở về hoa đã bị người ta thu hoạch mất.
Cô chạy đến bên cạnh Mộc Uyển Thanh, một nhân vật có chút giống hình ảnh của cô, người phụ nữ si tình này vẫn luôn hỏi phương hướng Đoàn Dự đã đi, không biết người đàn ông cô ấy yêu đã chạy theo người đẹp từ lâu. Cô không nhịn được mà làm một động tác ôm với nhân vật trong trò chơi này.
[Lân cận] XX: ta khinh, một kẻ lẳng lơ ngay cả NPC cũng không tha!
Bàn tay cầm chuột của Tô Nhạc run lên.
Rời khỏi trò chơi, Tô Nhạc muôn phần buồn khổ, mở blog, đăng lên một câu.
[Tất Cửu: đêm khuya tĩnh lặng.] Vốn đã nghĩ đến một đoạn bộc bạch đầy tình cảm, nhưng Tô Nhạc cảm thấy đó không phải phong cách của cô, bốn chữ này đã đủ để hình dung sự dồn nén, buồn khổ của cô rồi.
Nửa phút sau, Tô Nhạc tắt máy tính, chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Một phút sau, di động của Tô Nhạc vang lên.
Chương 22 - Đổi xưng hô
Kiểu đàn ông như vậy rất thích hợp làm nhân vật nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, thậm chí được đội cho danh hiệu "đại thần" lưu hành gần đây cũng không có gì quá đáng. Chỉ là, ngoại trừ những điều này, Ngụy Sở còn có những thói quen của người bình thường.
Khi Tô Nhạc ngắt máy cũng đã là mười một giờ tối, cô nhìn thời gian trò chuyện trên màn hình, 00: 48: 52, không hiểu sao tâm trạng tốt lên nhiều, có một người gọi điện cho mình nói chuyện phiếm giết thời gian tất nhiên tâm trạng cô phải chuyển biến tốt đẹp.
Cô không ngờ một người đàn ông như Ngụy Sở lại có thói quen nói chuyện điện thoại lâu như vậy, nói chuyện trên trời dưới biển, bàn luận về một quyển tiểu thuyết nào đó. Dường như nhân vật phong vân lạnh lùng, khó tiếp cận kia dần dần biến thành một người đàn ông bình thường, anh cũng sẽ suy nghĩ xem quán ăn nào ngon, than thở thời tiết không tốt, thậm chí còn oán giận kẹt xe đáng ghét thế nào.
Kiểu đàn ông như vậy rất thích hợp làm nhân vật nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, thậm chí được đội cho danh hiệu "đại thần" lưu hành gần đây cũng không có gì quá đáng. Chỉ là, ngoại trừ những điều này, Ngụy Sở còn có những thói quen của người bình thường.
Gập điện thoại lại, trùm chăn, một đêm không mộng mị.
Buổi chiều, khi Tô Nhạc vừa xử lý xong tài liệu trong tay đã bị Giang Đình gọi vào phòng làm việc, cầm văn kiện chuẩn bị tới Kim Sở.
Nhìn thời gian, hai giờ ba mươi chiều, tới Kim Sở lúc này vừa đúng.
Tới trước tòa cao ốc của Kim Sở, Giang Đình ngẩng đầu nhìn tấm biển tên công ty màu vàng lóng lánh, trên mặt cô lộ ra chút cảm khái, cô làm việc ở Bách Sinh đã nhiều năm, một vài năm trước đã từng gặp Ngụy Sở trong buổi tiệc sinh nhật của ông cụ nhà họ Ngụy, khi đó Ngụy Sở mới chỉ là một sinh viên năm thứ hai đã bắt đầu việc kinh doanh của riêng mình, mới chỉ vài năm qua đi mà công ty đã có quy mô lớn như vậy, khó trách khi ông Ngụy nhắc tới người cháu trai này luôn có vẻ mặt tự hào như vậy.
Quay đầu lại nhìn Tô Nhạc đi bên cạnh, từ khi phỏng vấn cô đã đặc biệt để ý đến cô gái này, hôm nay xem ra ánh mắt nhìn người của cô không sai, cô gái này tuy còn trẻ nhưng năng lực làm việc rất tốt, đối nhân xử thế cũng rất có chừng mực.
Bước vào Kim Sở, hai người còn chưa tới quầy tiếp tân báo danh đã có người tiến lên dẫn vào thang máy, vô cùng lễ độ.
Tô Nhạc im lặng đứng bên cạnh Giang Đình, hiện giờ cùng lắm cô chỉ coi là một trợ lý, việc gì nên làm thì làm, việc gì không nên làm thì không được mở miệng, càng không thể động tay động chân, đây là nguyên tắc cơ bản nhất của một nhân viên mới.
Cửa thang máy vừa mở ra, trong mắt Giang Đình lập tức ánh lên vẻ ngạc nhiên, bởi vì chờ ngoài thang máy chính là Trần Húc, trợ lý đặc biệt của Ngụy Sở, chính bản thân cô còn cho rằng lần hợp tác nhỏ của Bách Sinh với Kim Sở không tốt đẹp đến mức cần Trần Húc tự mình đón tiếp.
"Giám đốc Giang, Tô Nhạc." Trần Húc nhìn thấy hai người, nở nụ cười: "Xin mời, tôi đoán hai người cũng sắp tới, tổng giám đốc đang có một cuộc hội nghị, rất nhanh sẽ kết thúc, mời hai người theo tôi."
"Là chúng tôi tới sớm." Giang Đình cười cười, tranh thủ thời gian Trần Húc xoay người liếc nhìn đồng hồ đeo tay, còn mười phút nữa mới tới giờ hẹn. Nhưng vị trợ lý mà Ngụy Sở đặc biệt tin tưởng này lại trực tiếp gọi tên Tô Nhạc, xem ra hai người có quen biết.
"Giám đốc Giang uống gì, cà phê hay nước trái cây?" Dẫn hai người tới phòng thượng khách, Trần Húc vừa mở cửa vừa hỏi.
"Một cốc cà phê, cảm ơn." Giang Đình cười cười, nhưng ngạc nhiên khi thấy Trần Húc quên không hỏi Tô Nhạc.
Một lát sau, Trần Húc bưng tới một cốc cà phê và một cốc trà xanh, sau đó ngồi xuống sô pha đối diện hai người: "Hôm qua Tô Nhạc và tổng giám đốc đã nói về nội dung cơ bản của chuyện hợp tác, tổng giám đốc cũng không có ý kiến gì, chỉ lo lắng những chi tiết trong lần hợp tác này cũng rất quan trọng, vì vậy mong quý công ty phái một người tới công ty chúng tôi tham dự vào phần lập kế hoạch, có gì chưa thỏa đáng cũng kịp thời sửa đổi."
"Ý của trợ lý Trần là để công ty chúng tôi tìm một người phụ trách cử tới quý công ty?" Bàn tay cầm tách cà phê của Giang Đình ngừng lại, thấy Trần Húc không có vẻ gì đang nói đùa mới do dự nói: "Như vậy liệu có quá..."
Dù sao phòng kế hoạch cũng là một bộ phận tương đối quan trọng, Kim Sở lại không ngại để một người Bách Sinh tham dự vào, tuy như vậy đối với Bách Sinh chỉ có lợi không có hại nhưng có khả năng sẽ khiến đối phương nghĩ rằng Bách Sinh không tin tưởng năng lực làm việc của Kim Sở, có chút không thỏa đáng.
"Xin giám đốc Giang yên tâm, công ty chúng ta gần như vậy, chủ tịch của quý công ty lại là bậc cha chú của tổng giám đốc chúng tôi, sẽ không có hiểu lầm gì khác." Trần Húc lại chuyển chủ đề: "Tô Nhạc cũng hiểu rõ quy trình hợp tác lần này, chi bằng chị tới công ty chúng tôi đi?"
Từ đầu đến cuối Tô Nhạc không nói một lời nào, vừa nghe lời này của Trần Húc, cô vốn đang vùi đầu uống trà mới yên lặng ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt Giang Đình, lại không nhìn ra giận hay vui, vì vậy mở miệng nói: "Chuyện này do công ty sắp xếp, tôi nghĩ ai tới phụ trách đều như nhau."
"Việc này Tô Nhạc tới phụ trách cũng tốt." Giang Đình đột nhiên cười: "Tuy Tô Nhạc mới tới công ty chưa lâu nhưng làm việc rất cẩn thận." Câu trước là nói với Tô Nhạc, câu sau là nói với Trần Húc, vừa khen Tô Nhạc lại vừa nói rõ Tô Nhạc là nhân viên mới. Trong đó có hàm ý nào khác hay không, Tô Nhạc không suy đoán, mà chỉ duy trì gương mặt tươi cười uống trà.
Trong lòng Trần Húc hiểu rõ, trước nay Giang Đình nói chuyện hay làm việc đều rất cẩn thận, cũng là một người phụ nữ lợi hại, ngược lại anh cũng không quan tâm lắm, anh tin tưởng Tô Nhạc, nếu không tin Tô Nhạc anh cũng phải tin vào ánh mắt sếp lớn nhà mình.
Ba người lại nói một chút về chuyện hợp tác, khi đồng hồ điểm ba giờ hai phút, cửa phòng thượng khách mở ra, Ngụy Sở bước vào, trên mặt mang theo nụ cười lễ phép: "Thật xin lỗi, giám đốc Giang, tôi tới muộn."
"Đâu có." Giang Đình đứng dậy bắt tay Ngụy Sở: "Tổng giám đốc Ngụy tới rất đúng giờ, là chúng tôi tới sớm."
Ngụy Sở buông tay Giang Đình ra, cười cười với Tô Nhạc rồi lập tức ngồi xuống vào thẳng vấn đề chi tiết của chuyện hợp tác, Trần Húc ở bên cạnh nghiêm túc ghi chép.
Tô Nhạc yên lặng lắng nghe, ghi nhớ một số nội dung quan trọng trong đầu, nghe mưa gió giật đùng đùng giữa Giang Đình và Ngụy Sở, thầm bội phục không hổ là những người tài ba trong giới kinh doanh, lời nói tuy rất có ý, chỗ nào cũng đầy lý lẽ, nhưng phần trách nhiệm của mỗi bên lại phân chia vô cùng rõ ràng.
Thừa dịp nâng trà lên uống, Ngụy Sở đánh mắt nhìn Tô Nhạc ngồi bên cạnh, thấy trên mặt cô đầy vẻ chăm chú và tán thưởng, khóe miệng anh lộ ra một nụ cười khó nhìn rõ, rồi lại tiếp tục cúi đầu phân chia phạm vi công việc.
Trong khoảng thời gian đó có người đến tìm Ngụy Sở, đều bị anh đuổi ra, Tô Nhạc thấy trong một ngày một đêm ngắn ngủi mà anh đã nghĩ ra một nội dung tổng thể như thế, trong lòng cũng ít nhiều hiểu được vì sao bạn học lại dùng danh xưng "đại thần" này để gọi anh, loại khả năng bản thân vượt trên sức hấp dẫn này làm cho người ta bội phục gấp trăm lần những nhị đại, tam đại chỉ biết dựa vào ô dù của gia đình.
Sau khi vạch ra kế hoạch tổng thể, Giang Đình cười nói: "Hôm nay hiếm khi nào được hợp tác với tổng giám đốc Ngụy, không biết tổng giám đốc Ngụy có chịu cho tôi chút mặt mũi, cùng ra ngoài ăn một bữa cơm rau dưa hay không?"
Ngụy Sở khép lại quyển sổ trong tay, ánh mắt đảo qua Tô Nhạc ở bên cạnh: "Sao có thể để giám đốc Giang tốn kém như thế, nếu giám đốc Giang đã tới Kim Sở chúng tôi, chi bằng để tôi chủ trì được không?"
Giang Đình khen ngợi tác phong xử sự của Ngụy Sở, lần thứ hai kiên trì để cô mời khách, cuối cùng vẫn do Ngụy Sở dẫn mọi người tới một nhà hàng dùng cơm tối.
Giang Đình đã lớn tuổi nhìn hành động giữa hai người trẻ tuổi khi ăn cơm và Trần Húc vẻ mặt không có gì thay đổi ở bên cạnh mới biết được Ngụy Sở ý tại ngôn ngoại, cô cười cười bóc vỏ tôm. Cô gái trẻ Tô Nhạc này bề ngoài không tệ, tính cách cũng tốt, thảo nào vị tổng giám đốc Ngụy tuổi trẻ đầy hứa hẹn này lại có ý tứ khác, nhưng coi dáng vẻ này, có vẻ "tương vương hữu tâm, thần nữ vô mộng" rồi.
"Tô Nhạc, em và tổng giám đốc Ngụy là đàn anh đàn em, vậy có phải đã có quen biết?" Nhìn Ngụy Sở xoay món ăn tới trước mặt Tô Nhạc, Giang Đình cười: "Nhìn tổng giám đốc Ngụy như vậy, dường như quan hệ với Tô Nhạc không tệ."
Đối với câu nói của Giang Đình, Ngụy Sở chỉ cười cười, không trả lời.
Tô Nhạc ngừng đũa, đáp lời: "Anh Ngụy trên em hai khóa, tuy anh Ngụy là nhân vật phong vân trong trường, nhưng em còn chưa từng gặp anh Ngụy, sao có thể quen biết được?"
Nụ cười trên mặt anh cứng đờ, thịt cá vốn đang gắp trên đũa cũng rơi xuống cái bát trước mặt, cũng may động tác không lớn, không khiến Tô Nhạc chú ý, nhưng Trần Húc cũng để ý nhìn anh một cái.
Ý cười trên mặt Giang Đình lại càng rõ ràng: "Sinh viên trong trường đại học rất nhiều, nếu không cùng một khoa quả thật rất khó gặp mặt."
"Nếu nói ra, em với anh Ngụy cùng thuộc một khoa." Nói đến đây, Tô Nhạc có chút ngạc nhiên nhìn Ngụy Sở: "Đàn anh, hồi đại học có phải anh thường trốn học không, vì sao em chưa từng gặp anh?"
Ngụy Sở cười nuốt miếng cá, chậm rãi trả lời: "Có lẽ vì bề ngoài anh không có gì đặc biệt, em không chú ý đến anh."
Tô Nhạc yên lặng liếc nhìn gương mặt đẹp trai của Ngụy Sở một lần, uống một ngụm đồ uống: "Đàn anh, tuy khiêm tốn là một đức tính tốt nhưng nói dối không chớp mắt là rất thiếu đạo đức."
Nụ cười của Ngụy Sở càng thêm ôn hòa, chậm rãi nâng mắt lên, trong ánh mắt cũng tràn ngập ý cười, gương mặt lại càng đặc biệt đẹp trai, nhưng lại khiến bàn tay đang gắp rau của Tô Nhạc lạnh đi một cách khó hiểu.
"Thiếu đạo đức dù sao cũng tốt hơn thiếu những thứ khác, thiếu đạo đức không cần bổ sung, thiếu những cái khác là rất cần bổ sung." Tô Nhạc an ủi: "Nghe nói can-xi gần đây lại tăng giá rồi."
Ngụy Sở mỉm cười hỏi: "Vậy em Tô Nhạc có cần anh tặng mấy lọ can-xi không?"
"Cái đấy thì không cần." Tô Nhạc cười hậm hực, trong lòng yên lặng rớt nước mắt, cô càng ngày càng không biết giữ mồm giữ miệng trước mặt Ngụy Sở, đây đúng là nghiệp chướng.
Trần Húc yên lặng múc một muỗng canh xương hầm vào trong bát, vừa uống vừa cảm khái, canh xương cũng có thể bổ sung can-xi.
Ăn cơm xong, Giang Đình tự lái xe về nhà, còn Trần Húc cũng rất tự giác biến mất, để lại Ngụy Sở duy trì phong độ thân sĩ đưa Tô Nhạc về nhà.
Tô Nhạc ngồi trên vị trí phó lái, nghe nhạc trong xe, ăn uống no đủ xong cô cảm thấy rất viên mãn, sau đó xúc động mở miệng: "Những ngày tốt đẹp nhất trên thế giới chính là ngày được nghe nhạc, uống trà, đọc sách, gộp tất cả lại, chính là những ngày được sống như heo."
Ngụy Sở gật đầu: "Giá thịt heo cũng lên rồi, hơn nữa nghe nói có nơi quả thật còn bật nhạc cho heo nghe, lý tưởng này của em không tệ."
Tô Nhạc dùng vẻ mặt đau khổ nhìn Ngụy Sở: "Đàn anh, anh không cần nhắc nhở em đang sống những ngày không bằng heo."
Lúc này đúng lúc gặp phải đèn xanh đèn đỏ, Ngụy Sở dừng xe lại, quay đầu cười với Tô Nhạc: "Gọi Ngụy Sở đi."
"Sao cơ?"
"Đều đã ra ngoài xã hội kiếm ăn rồi, cứ đàn anh đàn anh hoài cũng không tốt lắm."
"À... Ngụy sư huynh."
"Em... không cảm thấy giống như đang sống trong thế giới võ hiệp à, vẫn là Ngụy Sở tốt hơn."
"Vậy... được rồi, Ngụy Sở."
"Ừ."
Tô Nhạc nhìn Ngụy Sở đang mỉm cười, dời tầm mắt về phía trước, trong mắt cô có do dự, có đấu tranh, có khó xử, khiến Ngụy Sở đang nhìn cô dần dần cảm thấy bất an trong lòng.
Cuối cùng, cô quyết định mở miệng: "Ngụy Sở, đèn xanh rồi."
Ngụy Sở: ...
Chương 23 - Phụ nữ là hổ dữ
Không phải bởi vì tình yêu đẹp mà bởi vì tình yêu chân thành rất khó tìm, người ta phải sống trong hiện thực bất đắc dĩ nên chỉ có thể tìm chút hư ảo trong một thế giới hư ảo
Sau khi xe dừng lại, Tô Nhạc nhìn thấy một người cô không muốn thấy, Trang Vệ.
Con người đôi khi kỳ lạ như thế, khi không có được một thứ gì đó sẽ cảm thấy khó chịu, sẽ cảm thấy không có gì tốt hơn thứ đó, khi người ta đã đánh mất mới cảm thấy không gì có thể thay được phần tình cảm đó, lại bắt đầu hốt hoảng quay đầu tìm kiếm.
Bất kể là phim ảnh hay tiểu thuyết, câu chuyện tình yêu luôn luôn dễ bán, dưới ánh mắt của Tô Nhạc, không phải bởi vì tình yêu đẹp mà bởi vì tình yêu chân thành rất khó tìm, người ta phải sống trong hiện thực bất đắc dĩ nên chỉ có thể tìm chút hư ảo trong một thế giới hư ảo.
Chỉ những thứ hiếm có mới khiến người ta ao ước.
Đối với Trang Vệ mà nói, cô chính là người mà anh ta tưởng đã hiểu rõ, đã chiếm được, khi vứt bỏ rồi mới cảm thấy không có gì tốt hơn, mới cảm thấy cô tốt đẹp. Đáng tiếc, cô là người, không phải đồ vật. Trên thế giới này, không phải bất cứ vật gì đánh mất đều có thể tìm trở về.
Cô dùng tay vén mái tóc rủ xuống trán: "Trang Vệ, anh có chuyện gì?"
Trang Vệ liếc nhìn Ngụy Sở phía sau cô, vốn có rất nhiều lời muốn nói lại không làm cách nào nói ra khỏi miệng, hắn yên lặng một lát: "Anh đến xem em thế nào."
Nhìn đồng hồ, Tô Nhạc ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi lại: "Giờ vẫn còn sớm, không phải anh muốn thừa kế công ty gia đình sao, bây giờ không phải xử lý chuyện công ty à?"
"Tổng giám đốc công ty còn có thời gian rảnh, huống chi anh chỉ là một giám đốc." Trang Vệ nghe ra trong lời nói của Tô Nhạc có ý đuổi người, không động đậy chỉ tiếp tục nói: "Anh chỉ muốn nói chuyện với em."
"Nói cái gì, có cái gì mà nói?!" Rốt cuộc Tô Nhạc không thể nhịn được nữa: "Bà đây ở công ty bị người ta cướp mất đồ án, về đến nhà lại thấy anh quấn lấy ả đàn bà khác, anh muốn tôi nói cái gì?! Tôi không chửi, không đánh anh, anh không sống được đúng không, không chọc tôi thành ả đàn bà chanh chua anh không thoải mái đúng không? Mẹ nó, nhân phẩm anh có bệnh à? Tôi nói cho anh biết, Trang Vệ, chúng ta không còn gì để nói, anh cút xa một chút cho tôi, đừng thách thức tính nhẫn nại của tôi, nếu không tự đi nhặt mặt mũi của anh đi!" Nói xong, cô lập tức đi về phía cầu thang.
"Tô Nhạc, em..."
Tô Nhạc bị kéo tay lại rốt cuộc đã bùng phát, cô nhấc giày cao gót của mình lên, dùng dức giẫm lên giày da hàng hiệu.
Trang Vệ kêu một tiếng thảm thiết, ngồi xổm xuống.
Ngụy Sở bất giác dịch sang bên cạnh nửa bước, một cảm giác ớn lạnh từ gan bàn chân tràn lên.
"Bà đây không đánh mi, mi ngứa da, giờ đã thoải mái chưa?!" Giơ cao túi xách trong tay đập vào người Trang Vệ, nhất thời, Tô Nhạc cảm thấy cả tinh thần lẫn thể xác đều thật sung sướng, phong độ là cái thá gì, có thể ăn được sao?
Thanh thoát khoác túi xách lên vai, Tô Nhạc cười tươi tắn nhìn về phía Ngụy Sở đang xem kịch ở bên cạnh: "Lên uống tách trà chứ?"
Ngụy Sở liếc mắt nhìn Trang Vệ còn ngồi xổm trên mặt đất, lại nhìn Tô Nhạc, không có vẻ gì là nửa phút trước còn dã man như thế, mồ hôi trên trán ứa ra: "Được... được, vậy làm phiền rồi."
"Mời." Vuốt vuốt tóc, Tô Nhạc giẫm mạnh gót giày bước lên trên, đi về phía hành lang, gót giày chạm vào mặt đất phát ra những tiếng vang dễ nghe.
Ngụy Sở đi theo ngay sau cô, khi đi qua Trang Vệ còn lộ ra một chút thông cảm.
"Tô Nhạc..." Trang Vệ ngẩng đầu có chút không cam lòng.
Tô Nhạc quay đầu lại cười, nụ cười đẹp đến mức không gì sánh được.
Trang Vệ lập tức ngậm miệng.
Tô Nhạc hài lòng tiếp tục đi về phía trước, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ đây là một người phụ nữ thật dịu dàng, thanh thoát.
Ngụy Sở đi theo phía sau Tô Nhạc, chậm rãi nở nụ cười, quả nhiên Tô Nhạc không phải là người để mình chịu thiệt thòi.
Sau khi uống xong cốc trà ướp hoa, Ngụy Sở rất thức thời mà ra về, trong khi quan hệ hai người còn chưa rõ ràng, loại phong độ này nhất định phải có. Khi xuống dưới, Trang Vệ chưa đi, xe vẫn còn đỗ dưới lầu. Anh nhìn lại hướng đó, Trang Vệ đang dựa vào xe hút thuốc.
Hai người liếc nhìn nhau, Trang Vệ xoay người lên xe, đóng cửa rầm một tiếng, xe lướt qua ngay bên cạnh Ngụy Sở.
Ngụy Sở nghĩ có chút tiếc nuối, Tô Nhạc nên giẫm mạnh hơn một chút, để hắn đau đến mức không giẫm được phanh xe luôn. Nhớ tới một cước rất lưu loát vừa rồi của Tô Nhạc, và cả cú đập hung ác, nhanh nhẹn của cô, Ngụy Sở có thể hiểu vì sao bố mình phải sợ mẹ rồi. Cái gót giày vừa dài vừa nhỏ kia, cảm giác bị nghiến vào chân một cái còn bị đập lên lưng, đau muốn lấy mạng, đứng nhìn thôi đã sợ hết hồn đừng nói là phải chịu như vậy.
Mỗi người phụ nữ đều được tạo ra từ nước, nhưng trăm ngàn lần đừng chọc giận bọn họ, sẽ gây ra sóng thần.
Trong phòng, Tô Nhạc đăng nhập lên trang cá nhân viết một đoạn cảm nghĩ.
[Hôm nay đã dùng thử kỹ thuật đề phòng lang sói đã nghiên cứu với bạn bè, động tác rất đơn giản, hiệu quả không tệ.]
Toàn bộ bực dọc trong lòng gần như đều được bộc phát ra, Tô Nhạc vuốt cằm, nhìn mấy phản hồi bão táp mưa sa trên blog, có chút cảm khái mà nghĩ, một số loại đàn ông phải đánh mới được. Xem đi, cứ thành thật với đối phương như vậy, chính mình cũng đỡ phải suy nghĩ nhiều.
Ngụy Sở về đến nhà, nhìn thấy mấy câu nói kia trên blog, cười ra tiếng, rồi mới bắt đầu xử lý một số chuyện buổi chiều còn tồn lại, tâm trạng cũng vô cùng tốt.
Đó là một đêm có người vui có kẻ buồn.
Thứ sáu tới rất nhanh, Tô Nhạc dậy sớm, chuẩn bị tiền mừng rồi bắt xe khách tới thành phố bên cạnh.
Cô vẫn biết nhà Tiểu Diêu có tiền, nhưng không ngờ lại có tiền đến mức độ này, sân bãi kết hôn xa hoa, còn có nhân viên phục vụ trang phục đứng đắn khiến cô có ảo giác mình lạc vào lễ thành hôn của hoàng tử và công chúa.
"Tất Tất, cậu tới rồi?" Cô dâu kéo áo cưới, trong tay còn cầm hoa cưới, đi tới trước mặt Tô Nhạc, cười ôm lấy Tô nhạc, trên mặt là nụ cười ngọt ngào không che giấu được: "Tiểu Song và Nhị Nhị cũng tới, đang ở bên kia." Nói xong, cô chỉ về một bên.
Tô Nhạc nhìn sang, thấy hai cô gái cao gầy trẻ tuổi đang trò chuyện, cô quay lại ôm Tiểu Diêu một cái: "Chúc mừng cậu, bây giờ khách khứa nhiều, cậu không cần để ý đến tớ, đừng sơ suất với bên nhà trai."
"Được, vậy cậu cứ thoải mái nhé." Tuy bọn họ rất ít gặp mặt ngoài đời nhưng đã vô cùng quen thuộc trên mạng, ở cạnh nhau cũng không cần khách sáo nữa.
Nhìn theo bóng lưng của Tiểu Diêu, lại nhìn thấy một người đàn ông đầy sức sống đi tới bên cạnh con bé, Tô Nhạc cười cười, đó chẳng phải chú rể trong bức ảnh cưới sao?
Tô Nhạc xoay người đi tới nơi để tiền mừng rồi mới đi về phía Tiểu Song và Nhị Nhị.
Ba người gặp mặt, phấn chấn hàn huyên một số chuyện vặt vãnh, sau đó cùng nhau cảm thán hôn lễ này quá xa hoa, tỏ vẻ ao ước khôn cùng.
"Vừa rồi tớ nhìn thấy một anh chàng cực phẩm, vô cùng đẹp trai, cũng vô cùng có khí thế, vừa nhìn đã thấy có dáng dấp tinh anh." Ánh mắt Nhị Nhị đảo quanh tìm kiếm, không nhìn thấy chàng trai vừa rồi, thở dài có chút tiếc nuối: "Tớ vừa hỏi Tiểu Diêu, nghe nói là họ hàng nhà cậu ấy, nếu Tiểu Diêu không nói anh ấy đã có người trong lòng thì tớ đã ra tay rồi."
Tô Nhạc thông cảm nhìn cô nàng: "Nếu người kia chỉ thầm mến thì cậu còn có hy vọng, nếu người ta đã có bạn gái, cậu cứ trùm chăn mà khóc đi."
"Chỉ là một gã đàn ông thôi, không đến mức phải khóc." Nhị Nhị uống một ngụm nước trái cây: "Loại đàn ông bề ngoài sáng bóng này chẳng biết có phải mặt người dạ thú, biến thái không."
Tiểu Song gật đầu: "Chân lý."
Tô Nhạc yên lặng uống nước trái cây, hai người này ngoài đời đều là những cô gái rất mạnh mẽ, có nhà có xe, diện mạo lại dễ nhìn, đàn ông theo đuổi bọn họ rất nhiều, điều kiện này điều kiện kia cũng dễ hiểu.
"Tô Nhạc, sao em lại ở đây?" Một giọng đàn ông dễ nghe vang lên phía sau ba người, Nhị Nhị thiếu chút nữa bị sặc nước trái cây, nhìn lại, quả nhiên là tên "mặt người dạ thú" trong miệng cô vừa rồi.
"Ngụy Sở, sao anh cũng ở đây?" Tô Nhạc giật mình, lập tức mở miệng: "Anh là người quen của nhà trai hay nhà gái?"
Ngụy Sở tiến tới, cười với Tiểu Song và Nhị Nhị: "Chào mọi người."
"Xin chào." Hai người dường như đã quên chuyện mặt người dạ thú vừa rồi, cười vô cùng đúng mực.
Tô Nhạc thấy vậy tiến lên giới thiệu: "Đây là đàn anh đại học của mình, Ngụy Sở. Bọn họ là bạn em, Chu Sảng, Lý Ngọc Hiểu, bọn em đều là bạn của Tiểu Diêu, vì vậy hôm nay mới tới dự hôn lễ." Cô không giới thiệu hai người bằng bút danh, dù sao trong cuộc sống, hiện thực và hư cấu khác xa nhau, không nên trộn lẫn hai cái làm một.
"Thì ra là đàn anh của Tất... Tô Tô." Lý Ngọc Hiểu cười với Ngụy Sở, nhớ tới vừa rồi mình còn nói anh ta là mặt người dạ thú, vội ho khan một tiếng.
"Anh là anh họ của Tiểu Diêu, rất cảm ơn mọi người đã tới." Ngụy Sở nhìn Tô Nhạc, cười nói: "Thật không ngờ em cũng là bạn của Tiểu Diêu."
"Duyên phận thôi." Tô Nhạc cười một tiếng.
"Tô Nhạc, bọn tớ có chút việc, phải ra đây một lát, hai người trò chuyện nhé." Chu Sảng và Lý Ngọc Hiểu rất tự giác rời đi, chỉ cần không bị mù đều có thể thấy anh chàng tên Ngụy Sở kia khi nhìn Tô Nhạc, hai mắt đều phát sáng.
"Nếu biết em cũng quen Tiểu Diêu, sáng nay chúng ta nên tới cùng mới đúng." Ngụy Sở đưa Tô Nhạc tới ngồi trên ghế nghỉ dành cho khách mời: "Chiều nay cùng về nhé."
Có xe để đi nhờ, tiết kiệm ít tiền cũng tốt, Tô Nhạc gật đầu: "Vậy em cảm ơn, nhưng anh không cần ở lại để giúp đỡ sao?"
"Ở đây không cần đến anh." Ngụy Sở cười nhìn chú thím nhà mình tươi cười đón khách, lắc đầu: "Anh cũng chẳng giúp được gì."
Phép tắc trong tiệc cưới... quả thật là rất nhiều, Tô Nhạc gật đầu, chờ tiệc cưới bắt đầu.
Ngụy Sở nhìn một bên mặt của Tô Nhạc, yên tĩnh ngồi bên cạnh.
"Tiểu Sở, cháu ngồi đây à, vừa rồi chú cháu còn nói không thấy cháu đâu." Mẹ Tiểu Diêu đi tới, thấy có một cô gái ngồi bên cạnh Ngụy Sở, ánh mắt lập tức sáng lên: "Vị này là?"
"Chào bác gái, cháu là bạn của Tiểu Diêu, cũng là bạn học của Ngụy Sở." Tô Nhạc mỉm cười đứng lên chào hỏi mẹ Tiểu Diêu.
Mẹ Tiểu Diêu cười gật đầu: "Bạn học, rất tốt."
Tô Nhạc không hiểu, trọng điểm không phải là bạn của Tiểu Diêu sao?
Ngụy Sở ở bên cạnh chỉ cười mà không nói gì.
Chương 24 - Bà Ngụy
Người đàn ông dù có kiêu ngạo đến thế nào, ở trước mặt người trong lòng cũng sẽ nhún nhường vài phần, nếu như ở trước mặt người yêu còn ra vẻ cao ngạo, đó còn tính là tình yêu hay sao?
Tiệc cưới bắt đầu, Tô Nhạc vốn định ngồi cùng Tiểu Song và Nhị Nhị, ai ngờ khi cô tìm được hai người thì bàn đã đủ người, cô đưa mắt nhìn quanh, không biết nên ngồi bàn nào mới tốt.
"Tất Tất, cậu tới chậm." Chu Sảng bóc một chiếc kẹo cưới, cười tủm tỉm nói: "Người ta nói "tú sắc khả xan*", hôm nay cậu không cần ăn tiệc cưới cũng được."
* Tú sắc khả xan: sắc đẹp có thể ăn được
"Hai người đúng là làm cho người ta tức lộn ruột." Tô Nhạc vô cùng đau đầu trừng mắt nhìn hai người, định tùy tiện tìm một bàn ngồi xuống là được, không nhìn thấy hứng thú đột nhiên lóe lên trong mắt Chu Sảng và Lý Ngọc Hiểu.
"Tô Nhạc, em đứng đây làm gì?" Ngụy Sở đi tới bên cạnh Tô Nhạc, thấy bên cạnh Lý Ngọc Hiểu và Chu Sảng đã không còn chỗ trống, lại mở miệng: "Em ngồi cùng anh đi, những người khác em không quen, ăn cũng không được tự nhiên."
Tô Nhạc nghĩ có lẽ Ngụy Sở sẽ ngồi ở bàn chủ trì, lập tức từ chối: "Không cần đâu, em tùy tiện tìm một chỗ là được."
Nhìn ra ý nghĩ trong lòng Tô Nhạc, Ngụy Sở giải thích: "Anh không ngồi bàn chủ trì, chỉ ngồi cùng những người khác thôi, đi theo anh."
Thái độ của đối phương quá nhiệt tình, Tô Nhạc cũng không tiện từ chối, đành phải đi theo phía sau Ngụy Sở, về phần sẽ ngồi bàn nào thì cô cũng không rõ lắm.
"Anh chàng này nhìn trúng Tất Tất rồi." Nhị Nhị bóc vỏ một viên lạc, nắm cổ tay nói: "Đáng tiếc Tất Tất hoàn toàn không có phản ứng, hoàn toàn là một đứa ngốc bẩm sinh!"
"Nếu cậu ấy là đồ ngốc, rất nhiều người sẽ bị gọi là đần độn." Tiểu Song vừa cắn hạt dưa vừa nhỏ giọng nói: "Heo nhìn qua có vẻ ngơ ngác chậm chạp, cuối cùng không chừng ngay cả cọp cũng bị bắt, cho dù cậu ấy có thật sự là đồ ngốc cũng chỉ trách anh chàng đẹp trai này thiếu cố gắng, cách mạng chưa thành công, còn cần nỗ lực nhiều."
"Xem trò vui chẳng phải đức tính tốt đẹp gì." Nhị Nhị liếc mắt xem thường.
"Thánh nhân nghìn năm trước đều nói phụ nữ không có tài năng mới là đức hạnh, tớ thiếu đạo đức từ lâu rồi, ít hơn một chút nữa cũng không sao." Tiểu Song ăn hạt dưa, cười rất tươi tắn.
Sau khi Tô Nhạc theo Ngụy Sở ngồi xuống, cô lập tức cảm thấy những người cùng bàn đều đang quan sát mình, cô không được tự nhiên định rụt bàn tay đang lấy bánh kẹo cưới lại.
"Tiểu Sở, vị này là?" Một người phụ nữ nhìn có vẻ mới qua bốn mươi tươi cười nhìn Tô Nhạc, giống như Tô Nhạc là một bông hoa vô cùng quý giá vậy, nhìn cô từ trên xuống dưới vài lần, ánh mắt còn lộ vẻ thỏa mãn mờ ảo.
Ngụy Sở vội ho một tiếng, giới thiệu: "Mẹ, đây là đàn em trong trường đại học của con."
Tô Nhạc hơi há miệng ngạc nhiên: "Chào bác gái." Mẹ Ngụy Sở thoạt nhìn quả thật rất trẻ, cô bất giác động đậy, mặc dù đây không phải bàn chủ trì nhưng không phải tất cả những người ngồi đây đều là họ hàng nhà gái chứ, một người ngoài như cô ngồi ở đây có vẻ không thích hợp lắm.
"Đừng khách sáo, cháu là bạn của Tiểu Sở nhà bác thì cũng là con cháu của chúng ta, không cần câu nệ." Nhìn ra Tô Nhạc không được tự nhiên, bà Ngụy ôn hòa an ủi, nói xong lại nhiệt tình giới thiệu những người cùng bàn khác, cái gì mà mấy cô, mấy dì, mấy anh, đều là người trong một đại gia đình.
Tô Nhạc xấu hổ chào hỏi tất cả một lượt, trong lòng hận không thể đứng bật dậy, ngồi ở bàn này áp lực quá lớn.
"Tiểu Sở, Tô Nhạc từ xa tới tham dự hôn lễ của Tiểu Diêu, con là đàn anh, phải đón tiếp cho tốt nhé." Bà Ngụy đứng lên, nhét một đống bánh kẹp cưới vào trong tay Tô Nhạc: "Tuổi trẻ phải dính nhiều không khí vui mừng một chút."
Tô Nhạc cười gượng nói: "Cảm ơn bác gái." Cô vẫn tưởng người đã nuôi dưỡng ra một tinh anh như Ngụy Sở nhất định sẽ là kiểu bố mẹ rất nghiêm khắc, thật sự không ngờ bà Ngụy lại hòa nhã dễ gần như thế, nhất thời khiến cô cảm giác được yêu chiều nên vừa mừng vừa sợ.
"Dì ba, mấy cái kẹo kia của dì quá ngọt, chị Tô, em cho chị vị sô-cô-la, chị ăn thử đi." Một cô bé hơn mười tuổi móc từ trong túi ra một chiếc kẹo sô-cô-la, đưa tới trước mặt Tô Nhạc.
Tô Nhạc đối mặt với sự nhiệt tình không gì sánh được này, dần dần hiểu ra có chuyện gì, chỉ sợ là những người này đã coi cô là bạn gái Ngụy Sở rồi, nhưng người ta không nói ra, cô sẽ không thể giải thích, chuyện này còn ngột ngạt hơn cả khi không linh cảm được.
Ngụy Sở thấy nụ cười trên mặt Tô Nhạc sắp biến thành hóa thạch, anh cong cong khóe miệng, không có ý định tới giải vây. Tô Nhạc nghiêng đầu trừng mắt nhìn Ngụy Sở, chờ anh có bạn gái, nếu cô ấy biết chuyện này sớm muộn gì cũng tức chết!
Vừa nghĩ vậy Tô Nhạc thoải mái hơn nhiều, dù sao cô cũng chẳng cần phải giải thích, sau này cô chẳng có mấy cơ hội gặp những người này, chờ khi Ngụy Sở có bạn gái, bọn họ sẽ tự hiểu mình đã tưởng nhầm. Cô cười tủm tỉm nhận kẹo đủ các loại vị, vui vẻ nói cảm ơn, những loại kẹo này đều rất đắt, không nên từ chối, người ta đã nhiệt tình như vậy, nếu mình cứ từ chối mãi sẽ thành thất lễ.
Thấy Tô Nhạc trở về trạng thái bình thường rất nhanh, trong lòng Ngụy Sở có chút tiếc nuối, tư tưởng quá tốt đôi khi cũng không phải chuyện tốt.
Sau khi hoàn thành những nghi thức kết hôn, yến tiệc chính thức bắt đầu, món khai vị được đưa lên trước, Tô Nhạc thấy những người cùng bàn không hề động đũa, cô cũng ngồi yên.
"Chúng ta là người một nhà, không cần nói những lời lễ nghi gì cả, nhanh ăn đi." Một người đàn ông hơi lớn tuổi mở miệng, cầm đũa lên trước.
Tô Nhạc cũng dùng đồ ăn theo mọi người, mùi vị không tệ, xem ra đã mời đầu bếp riêng tới nấu, cô có chút cảm khái, chẳng trách có nhiều đàn ông muốn lấy vợ giàu, cũng có nhiều cô gái muốn lấy chồng giàu, kẻ có tiền quả thật có những chỗ hơn hẳn người bình thường.
Những người trong bàn thỉnh thoảng cười đùa, hoặc cùng nhau khen con gái nhà nào đó, Tô Nhạc không thể xen vào, đành vùi đầu chiến đấu với mấy món ăn mỹ vị.
"Tô Nhạc quê ở đâu?" Bà Ngụy đột nhiên hướng câu chuyện về phía Tô Nhạc: "Vừa rồi khi cháu ngồi xuống cùng Tiểu Sở nhà bác, quả thật làm bà già này rất ngạc nhiên."
"Bác gái nhìn trẻ như vậy, sao có thể là bà già được." Tô Nhạc nghe thấy bà Ngụy khen ngợi, mặt đỏ lên: "Nhà cháu ở Tứ Xuyên."
"Ừ, Tứ Xuyên có rất nhiều món ngon." Nụ cười trên gương mặt bà Ngụy càng rõ ràng: "Bác cũng là người Tứ Xuyên, sau khi lấy bố Tiểu Sở cũng rất ít khi quay về Tứ Xuyên, cháu vừa nói vậy làm bác lại thèm ăn lẩu cay Tứ Xuyên."
Tô Nhạc nói với bà Ngụy một số thay đổi của Tứ Xuyên những năm gần đây, bà Ngụy rất biết cách nói chuyện, lại không cố ý tỏ vẻ hống hách của kẻ có tiền, Tô Nhạc thật sự thích bà, nghĩ rằng người phụ nữ như vậy có thể nuôi dưỡng ra một người con trai xuất sắc như Ngụy Sở cũng không có gì lạ.
Khi hai người đang nói hăng say, Ngụy Sở đột nhiên nói với Tô Nhạc: "Canh cá tầm này không tệ, anh vừa nếm thử rồi, em có muốn uống không?"
Tô Nhạc không thật sự thích uống canh cá, nhưng Ngụy Sở nói vậy cô cũng gật đầu. Còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy Ngụy Sở cầm lấy cái bát trước mặt cô, múc vào đó hai muỗng canh cá.
Những người bề trên trong bàn đều ngạc nhiên nhìn động tác này của Ngụy Sở, bọn họ ai cũng biết chàng trai trẻ này trước giờ không thích lấy lòng con gái, tính cách cũng kiêu ngạo. Hiện giờ lại mong chờ giúp người ta múc canh bưng trà, thật sự làm cho bọn họ cảm thấy vừa buồn cười vừa hoảng sợ.
Người đàn ông dù có kiêu ngạo đến thế nào, ở trước mặt người trong lòng cũng sẽ nhún nhường vài phần, nếu như ở trước mặt người yêu còn ra vẻ cao ngạo, đó còn tính là tình yêu hay sao?
Mấy trưởng bối trao đổi một ánh mắt, đều cười xem kịch, nhìn lớp trẻ mật mật ngọt ngọt cũng coi như một thú vui tuổi già.
Bà Ngụy nhìn Tô Nhạc, nhìn góc nào là thấy thích góc đó, nếu không phải Tô Nhạc còn đang ở đây, chỉ sợ bà sẽ lập tực kéo Ngụy Sở hỏi bối cảnh gia đình, ngày sinh tháng đẻ rồi.
"Nói đến canh cá, hai năm trước Tiểu Sở còn đặc biệt học làm món cay Tứ Xuyên, không biết có thể làm canh cá hay không." Bà cảm thấy có chút đáng tiếc, con trai nhà mình không thích xuống bếp, đi học nấu ăn làm cái gì.
Tô Nhạc uống một ngụm canh cá, mùi vị quả nhiên rất ngon, cô nghe bà Ngụy nói vậy liền thuận miệng đáp: "Tay nghề nấu ăn của anh Ngụy rất giỏi, nấu canh cá cay cũng rất ngon."
"Sao?" Ánh mắt bà Ngụy sáng ngời, rồi lại lập tức thở dài: "Ngày thường bác bận rộn công việc, không có cơ hội ăn món ăn Tiểu Sở làm."
Ngụy Sở nghe vậy bất đắc dĩ nói: "Mẹ, nếu mẹ có thời gian tới chỗ con, con nhất định sẽ làm cho mẹ nếm thử."
Bà Ngụy đáp lại anh một câu, tiếp tục trò chuyện với Tô Nhạc, hiển nhiên là không để ý tới câu lấy lòng này của Ngụy Sở, có những khi con trai không thể so với con dâu tương lai, đó chính là sự chênh lệch giữa hạt thủy tinh và viên kim cương.
Tô Nhạc nghe bà Ngụy kể một số chuyện thú vị khi còn trẻ, không nhịn được mà nở nụ cười.
Bà Ngụy nói rất hào hứng, thuận miệng hỏi: "Bố mẹ cháu đều là người Tứ Xuyên à?"
Nụ cười trên gương mặt Tô Nhạc phai nhạt đi một chút, đầu hơi cúi xuống: "Vâng ạ."
"Mẹ, đây không phải món ăn mẹ thích sao, mẹ ăn nhiều một chút đi." Ngụy Sở gắp một đũa măng vào trong bát bà Ngụy.
Bà Ngụy nhìn măng tây xanh xanh trong bát, không nhớ nổi mình thích thứ này từ bao giờ. Nhưng đã sống vài chục năm, bà hiểu có chuyện trong đó, có lẽ mình đã chọc đúng chỗ đau của con gái nhà người ta nên lập tức dẫn dắt câu chuyện sang hướng khác.
Chương 25 - Ông nói gà bà nói vịt
Kiên cường một mình tất nhiên không sai, nhưng hai người cùng nhau gánh vác tương lại cũng rất tốt
Nếu nói đến người bố không có phẩm hạnh kia của Tô Nhạc, sợ rằng phần lớn phụ nữ nghe xong sẽ đều nghiến răng nghiến lợi, thuận tiện ân cần thăm hỏi vài câu.
Mẹ cô kết hôn với ông khi chưa tròn hai mươi tuổi, chưa được một năm thì bố Tô Nhạc lên đường sang tỉnh khác đãi vàng, cho tới khi Tô Nhạc chào đời, bố cô vẫn chưa trở về.
Khi Tô Nhạc đã cai sữa, mẹ cô mới biết chồng mình đã có tình nhân ở ngoài. Lúc mọi người đều cho rằng mẹ cô sẽ tìm người phụ nữ đó đánh ghen ầm ĩ thì bà chỉ mời luật sư đưa đơn lên tòa án, cầm được phí nuôi dưỡng rồi một mình kiên cường nuôi nấng Tô Nhạc. Càng không có những tình tiết một mình len lén lau nước mắt như những nữ chính đau khổ vì tình trong phim ảnh. Bà là một người phụ nữ lạc quan, khi nên mua quần áo đẹp thì vẫn mua như thường, cái gì nên ăn thì vẫn thoải mái mà ăn, chỉ không đi thêm bước nữa. Bà cũng là một người phụ nữ giỏi giang, tự mình mở một xưởng may quần áo nhỏ, việc làm ăn cũng không tệ lắm. Hai năm gần đây, bà cảm thấy mình không cần vất vả như thế nữa, bà bán xưởng may, mở một xưởng thêu, thuê mấy công nhân nữ, cuộc sống cũng dễ chịu, thỉnh thoảng lại cùng bạn bè đi chăm sóc sắc đẹp, du lịch, đánh bài, chơi mạt chược, không thấy đến một nửa cái bóng của người phụ nữ đau khổ vì tình.
Khi nhắc tới mẹ Tô Nhạc, ấn tượng đầu tiên của người dân địa phương chính là một người phụ nữ giỏi giang, ấn tượng thứ hai là hâm mộ cuộc sống nhàn nhã sung sướng của bà, cuối cùng mới nhớ tới bà là một người phụ nữ đã ly hôn.
Theo cách nói của mẹ Tô Nhạc thì một người phụ nữ không dựa vào đàn ông cũng có thể sống tốt, thành công hay không không phải nhờ có người đàn ông mà phải dựa vào bản lĩnh của bản thân.
Nhớ tới mẹ già vừa mới đi du lịch hồ Lô Cô của mình, Tô Nhạc bất đắc dĩ nhìn bà Ngụy: "Hai ngày trước cháu vừa nhận được điện thoại của mẹ, bà nói đã đi cùng đoàn du lịch tới hồ Lô Cô, mẹ cháu là người không chịu ngồi yên."
Bà Ngụy vốn đã chuyển trọng tâm câu chuyện vì lo lắng trong nhà Tô Nhạc có việc riêng, nay nghe Tô Nhạc chỉ nhắc tới mẹ, trong lòng lập tức hiểu ra, cười nói tiếp.
Ngụy Sở biết tình hình trong nhà Tô Nhạc, nhưng anh thật sự không ngờ Tô Nhạc lại cởi mở về việc này như thế, bỗng nhiên lại nghĩ, Tô Nhạc vốn là một cô gái như vậy, cô sẽ khiến cho cuộc sống của mình thật tốt, gặp bất cứ chuyện gì sẽ không lộ ra vẻ mềm yếu. Một cô gái như vậy, ai có thể khiến cô rung động chính là một chuyện may mắn nhất.
Một lát sau, cô dâu chú rể tới chúc rượu khách khứa, phía sau dẫn theo phù dâu phù rể, còn có một người cầm camera.
Tiểu Diêu đi tới bàn họ hàng nhà mẹ đẻ, vốn không cần giới thiệu thân phận, người bên cạnh đã quen biết họ hàng nhà mình hết rồi, chỉ là cô vừa đảo mắt lại thấy Tô Nhạc đứng bên cạnh anh họ nhà mình, có chút ngạc nhiên những vẫn giới thiệu với chồng: "Đây là Tô Nhạc, người bạn em đã quen hơn hai năm, bình thường rất ít gặp mặt nên anh chưa gặp bao giờ, vì vậy không nhận ra."
"Xin chào." Chú rể đoán người bên cạnh anh họ này có thể là bạn khi Tiểu Diêu viết tiểu thuyết nên cười bắt chuyện, rồi lại chúc rượu một lượt.
Tiểu Diêu cười như có như không, liếc mắt nhìn anh họ nhà mình, đôi mắt cười híp lại thành một đường thẳng. Nhìn dáng vẻ này dường như anh cô có ý với Tất Tất, nhớ tới một số bài ngôn luận đầy dũng mãnh của Tất Tất trên diễn đàn, Tiểu Diêu vứt cho Ngụy Sở một ánh mắt thông cảm. Con đường này, chỉ sợ là đường núi với mười tám khúc cua rồi.
Sau khi tiệc cưới kết thúc, Tô Nhạc nói chuyện một lúc với Tiểu Diêu. Lý Ngọc Hiểu và Chu Sảng phải vội vàng lên máy bay quay về, Tô Nhạc mới nói được với bọn họ hai câu đã thấy hai người cấp tốc bắt taxi đi mất.
Tiểu Diêu thay một bộ sườn xám màu hồng đi tới bên cạnh Tô Nhạc, thấy Tô Nhạc đang đứng đờ ra, cô nàng đưa tay chọc chọc vai cô: "Nghĩ cái gì vậy?"
Tô Nhạc quay đầu lại nhìn Tiểu Diêu, thở dài nói: "Tớ đang cảm thán sự chênh lệch giữa người với người thật lớn, cuộc sống của chúng ta thật nhỏ bé."
Tiểu Diêu bóc một viên kẹo sô-cô-la bỏ vào miệng, nhai nhai nuốt nuốt rồi mới liếc mắt khinh thường: "Bỏ đi, buồn bã ưu thương không hợp với cậu, tên bạn trai ngoại tình của cậu thế nào rồi?"
"Hai ngày trước bị tớ đánh cho một trận, gần đây không xuất hiện nữa." Tô Nhạc cười vẹo má Tiểu Diêu: "Chồng cậu có vẻ không tệ, cậu sẽ rất hạnh phúc."
"Thèm vào cậu khen." Tiểu Diêu hất tay cô ra: "Chồng của Ngụy Tĩnh Diêu tớ đương nhiên phải tốt rồi."
Nghe xong lời này, Tô Nhạc cười ra tiếng, cũng thật sự hy vọng Tiểu Diêu sẽ hạnh phúc cả đời, kiên cường một mình tất nhiên không sai, nhưng hai người cùng nhau gánh vác tương lại cũng rất tốt: "Đúng vậy, đúng vậy, ông chồng nhà cậu là tốt nhất."
Nghe ra vẻ giễu cợt trong câu nói của Tô Nhạc, Tiểu Diêu ngắt lời: "Cậu biết anh họ tớ?"
Tô Nhạc gật đầu: "Ngụy Sở là đàn anh của tớ, nhưng lần trước ở hội bạn học bọn tớ mới quen nhau."
"Trước đây cậu ở trong hội tuyên truyền của trường đúng không?" Tiểu Diêu đột nhiên hỏi, ánh mắt có chút hiếu kỳ.
"Sao cậu biết?" Tô Nhạc kinh ngạc nhìn Tiểu Diêu: "Lẽ nào cậu cũng là bạn học của tớ?" Trí nhớ cô kém như vậy sao, không nhớ được anh trai cũng chẳng nhớ nổi em gái?
Hai mắt Tiểu Diêu lại sáng lên, dáng vẻ cũng vô cùng phấn khích: "Thì ra là cậu, tớ đã nói là có chuyện mà, nói cho cậu biết..."
"Tiểu Diêu, sao em lại ở đây, chú thím đang tìm em kìa, khách khứa phải về rồi, em mau ra tiễn khách đi." Lúc này, Ngụy Sở đã đi tới, vỗ vỗ đỉnh đầu Tiểu Diêu.
Tiểu Diêu cũng không cố nói chuyện với Tô Nhạc nữa, vội vàng bỏ đi.
Tô Nhạc nhìn bóng lưng thon thả của cô nàng, lắc đầu ra vẻ xúc động: "Ở trong hạnh phúc, con gái ai cũng như ai." Ai có thể nhìn ra Tiểu Diêu ngày thường lười biếng cũng sẽ có bộ dạng như ngày hôm nay.
"Xem ra em hiểu rất rõ Tiểu Diêu." Ngụy Sở đứng bên cạnh cô: "Tiểu Diêu được nuông chiều từ bé, may mà có người chịu được tính tình của con bé."
"Sai rồi, phải nói là có người được lọt vào mắt xanh của Tiểu Diêu được nuông chiều từ bé, đây chính là vận may của anh ta." Tô Nhạc bao che khuyết điểm rất hùng hồn: "Tiểu Diêu nhà chúng ta đẹp như vậy, bằng cấp tốt, gia thế cũng tốt, có chỗ nào không tốt?"
"Nhà chúng ta?" Ngụy Sở cong khóe miệng cười nhìn Tô Nhạc.
Lúc này Tô Nhạc mới ý thức được mình nói sai, bình thường, trên diễn đàn, mọi người đều thích gọi nhau là ai đấy nhà chúng ta, chỉ là, đứng trước mặt người nhà thật sự của Tiểu Diêu mà nói lời này thật sự có chút xấu hổ, cô cười gượng hai tiếng: "Chỉ đùa chút thôi."
Ngụy Sở không để ý đó là nói đùa, rõ ràng rất hưởng thụ những lời này, nụ cười trên khóe miệng cũng không giảm: "Ừ, em nói rất có lý." Rốt cuộc là câu nào có lý, cũng chỉ có một mình anh hiểu.
Tô Nhạc liếc mắt nhìn anh, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trên bàn ăn, nghiêng người nói với anh: "Anh nói đi, hình như họ hàng nhà anh hiểu lầm quan hệ của chúng ta, anh không giải thích một chút sao?"
"Chẳng có gì để giải thích." Ngụy Sở thấy Tô Nhạc trêu chọc mình, cười cười: "Dù sao một thời gian nữa bọn họ sẽ hiểu rõ."
Tô Nhạc thấy dáng vẻ không để ý của Ngụy Sở, cũng hiểu mình đã nghĩ nhiều, mấy người lớn đều thế này, thấy con nhà mình dẫn theo bạn khác phái sẽ luôn luôn hiếu kỳ, nếu con nhà mình không nói gì, bọn họ cùng lắm chỉ tò mò một khoảng thời gian rồi sẽ quên ngay.
"Nhưng chuyện trưa nay anh quả thực cảm thấy có lỗi, tính tình mẹ anh hơi nóng vội một chút..."
"Bác gái rất tốt." Tô Nhạc ngắt lời Ngụy Sở: "Hơn nữa anh cũng chỉ thấy em ngồi một mình buồn chán nên cố ý gọi em đến ngồi cùng cho đỡ phải xấu hổ, em sao có thể bắt anh xin lỗi được."
Ngụy Sở nghe xong câu nói này, vô cùng biết lắng nghe mà cùng Tô Nhạc nói sang chuyện khác, về phần mẩu đối thoại ông nói gà bà nói vịt trước đó, có ý tứ gì hay không, chỉ mình anh mới biết.
"Em ba, chị thấy cô gái này rất không tệ." Mẹ Tiểu Diêu đứng bên cạnh bà Ngụy, lén liếc nhìn đôi trẻ đang đứng nói chuyện: "Vừa rồi chị có hỏi Tiểu Diêu, con bé nói tính cách của cô bé này quả thật rất tốt."
Bà Ngụy đương nhiên nhìn ra đôi mắt trông chờ của con trai nhà mình lúc nào cũng hướng về con gái nhà người ta, cười nói: "Đúng là rất tốt, em cảm thấy rất thích, nhìn bộ dạng này của Tiểu Sở có vẻ cũng rất để ý tới cô bé này, chuyện thanh niên bọn chúng em cũng không quản, nếu cô bé này có thể trở thành con dâu nhà em thì coi như cũng là chuyện tốt."
"Yên tâm đi, Tiểu Sở thế nào chúng ta đều rõ, con gái thích thằng bé rất nhiều, muốn tiến tới với cô bé này hẳn cũng không phải chuyện khó." Mẹ Tiểu Diêu chẳng có mấy lo lắng.
Bà Ngụy cười cười không trả lời, trong lòng lại lại rất rõ con trai mình thích cô gái này nhiều đến thế nào, bà chỉ sợ con trai hiếm khi nào rung động lại không được đối phương đáp lại. Làm sao bà có thể không nhìn ra cô gái này không phải bạn gái của con trai bà?
Chúc các bạn online vui vẻ !