“Vậy thì, bà Hoa phải lựa con rể cho thật khéo, để con Uyên và tụi cháu nó không phải khổ cực vì đồng tiền”, một người đàn ông khác tiếp lời.
Những người làm khác cũng nhao nhao lên nói những câu vẻ nịnh bợ, rằng khen bà Hoa giỏi giang và có cô con gái Tô Kim Uyên xinh đẹp...
Ở vùng Bình Phước nắng gió này, không ai là không biết hai mẹ con Tô Kim Uyên. Bà Hoa là người phụ nữ nổi tiếng, vừa đẹp lại vừa có tài kinh doanh. Hai mẹ con bà tuyệt nhiên không có một tai tiếng xấu nào trong các mối quan hệ với người thu mua cao su hay những người làm vốn có cuộc sống nghèo khó được trả mức thu nhập cao hơn so với mặt bằng. Nhưng thời gian hoàng kim vì cơn sốt “vàng trắng” lại diễn ra chẳng được bao lâu thì bà lâm bệnh nặng. Cao su rớt giá thảm hại, tình trạng sức khỏe đau yếu của bà đã “nuốt chửng” từng mét vuông cao su một. Lúc đó, Tô Kim Uyên mới chỉ mười tám tuổi, cô chưa biết gì về luật kinh doanh ngoài tờ giấy thông báo duy nhất có nội dung, cô đã trúng tuyển vào đại học.
Bà Hoa nhấn mạnh từng từ trong câu nói của mình, ”Con phải lên Sài Gòn và học Đại học. Đó là con đường duy nhất để con thành công. Thời buổi này mà không có chữ thì khổ lắm...!”
“Nhưng...”, Kim Uyên ấp úng đáp.
Cô biết kinh tế gia đình mình hiện tại như thế nào. Cô biết vài chục hecta cao su giờ đây chỉ còn lại bao nhiêu. Cô đã từng nghe được bác sĩ nói về bệnh tình của bà Hoa khi bà đã yêu cầu bác sĩ phải tuyệt đối giữ bí mật. Cô cũng biết mỗi một mũi kim tiêm trong một ngày của mẹ mình là tiêu tốn hết bao nhiêu...
Và hơn hết, bà Hoa là người thân duy nhất trong cuộc đời cô. Những người làm mướn cho gia đình là người họ hàng đáng yêu và cũng khá thân thiện. Cô chưa tưởng tượng nổi, nếu một mình trên Sài Gòn, cô sẽ phải xoay xở cuộc sống ra sao...
“Mẹ ơi... Con lấy chồng nhé?”, Kim Uyên dè dặt hỏi nhưng ẩn chứa trong câu nói là giọng điệu khẩn cầu và kèm theo lời khẳng định, cô đã nghĩ về chuyện này trong suốt nhiều đêm liên tiếp.
“Con có yêu anh ta không?”, bà Hoa hỏi lại. Bà biết, cô con gái ngang bướng của bà đang nghĩ gì và cũng chẳng hiểu gì về tình yêu ngoài những xao động qua cử chỉ, ánh mắt mà những đứa trẻ mới lớn thường dành cho nhau.
Anh ta mà bà Hoa đang nhắc đến ở đây thực ra chỉ là một cậu nhóc tên Thanh, hơn Kim Uyên một tuổi nhưng học cùng khóa ở trường huyện. Gia đình cậu ta giàu có nhất vùng nhờ những vụ làm ăn xuyên biên giới về buôn bán gỗ và đang dần dần mua gọn từng mảnh hecta cao su của bà.
Cậu ta yêu quý con gái bà và gia đình bên đó cũng đã nhiều lần đặt mối quan hệ thông gia từ khi Kim Uyên mới bước sang tuổi mười sáu. Gia đình họ có tiền, có quyền lực, và bà có những mối quan hệ làm ăn bền vững, uy tín suốt nhiều năm. Họ cần tạo ra nhiều khoản lợi nhuận dựa trên một mối thông gia bền chặt.
“Con sẽ nói với anh ta câu đó”, Kim Uyên trả lời quanh co.
“Ôi, Kim Uyên ngốc nghếch của mẹ”, bà Hoa cười gượng và đưa tay vòng ra sau ôm gọn lấy tấm lưng nhỏ nhắn của cô. “Con gái tôi. Thật ngu ngốc. Những gì mà mẹ muốn có trong cuộc đời này là con có được học thức, được yêu và biết yêu người khác như thế nào. Mẹ sẽ không bao giờ đánh đổi mối quan hệ của người thân yêu duy nhất trong cả cuộc đời mình chỉ để lấy những thứ đậm mùi vật chất khác. Con hiểu không?”
Kim Uyên lắc lắc đầu, “Con không muốn hiểu, mẹ ơi...”
“Nhưng mẹ muốn con là con gái ngoan và biết nghe lời”, bà Hoa mỉm cười. Ánh mắt bà âu yếm nhìn cô như một lời động viên, phải biết tiến lên phía trước.
“Vậy mẹ sẽ lên Sài Gòn và ở cùng con, được không ạ?”, cô bắt đầu khóc thút thít.
“Mẹ muốn con tự lập”, bà Hoa cương quyết. “Mẹ không muốn coi con là đứa trẻ mãi mà không chịu lớn khôn. Mẹ muốn con phải tự quyết định và chịu hậu quả nếu như con vấp phải sự lựa chọn sai lầm.”
Kim Uyên uể oải gật đầu. Nước mắt cô chảy ròng và thấm ướt lớp áo vải của bà Hoa.
Bà nghẹn lòng không để mình được khóc.
Cho dù những lời nói kia của cô có mạnh mẽ thế nào thì trong suy nghĩ của bà, Tô Kim Uyên vẫn chỉ là một đứa trẻ lớn lên từ tuổi thơ thiếu thốn tình cảm của người cha.
Kim Uyên dặn, “Điện thoại của tớ chỉ còn đủ tiền cho nửa cái tin nhắn thôi đó”.
Kiều Trang cũng lè lưỡi, “Tớ cũng chờ đến ngày mai có khuyến mại rồi mới nạp thẻ cơ”.
Chưa bao giờ bản thân Kim Uyên tưởng tượng nổi, Sài Gòn một ngày không có bão cũng đã xảy ra, tình bạn của hai người bỗng trở nên quấn quýt, tay trong tay. Cô không còn lạnh lùng và nói nhiều hơn. Kiều Trang thì cười và tự nhiên hơn trong việc giao tiếp với cô.
Trong một giây, Kim Uyên cảm thấy không ổn và cố đẩy những ngón tay ướt nhẹp mồ hôi của Kiều Trang ra khỏi tay mình.
“Cậu sao thế?”, Kiều Trang quay ngay đầu lại và hết sức ngạc nhiên. Cô cố giữ chắc ngón tay còn lại của Kim Uyên trong lòng bàn tay mình, “Tớ đã nói với cậu là, điện thoại của tớ cũng không còn tiền mà”.
“À... thì... đám đông đã hết rồi. Chúng ta không nhất thiết phải như vậy. Tớ thấy nhiều người đang nhìn mình như kiểu...”, Kim Uyên ra sức giải thích. Cô ghét nhất phải nói ra từ cuối cùng.
“Ừ ha”, Kiều Trang cười bẽn lẽn. Cô úp hai lòng bàn tay lại với nhau và xoa xoa như người đang bị lạnh, “Ở siêu thị mát lạnh, thích thật đấy!”
Kiều Trang xé đôi tờ giấy đã ghi những thứ cần mua cho buổi thực tế ngày mai ra làm hai. Cô đưa cho Kim Uyên một mảnh giấy và căn dặn, “Cậu lựa đủ những thứ tớ đã ghi trong giấy nhé. Ở phòng trọ, chúng đều đã hết hoặc sắp hết. Trong vòng một giờ nữa, dù chưa tìm đủ đồ thì cậu cũng nhớ quay lại đúng vị trí này nhé”.
“Có vẻ là sẽ mất rất nhiều thời gian”, Kim Uyên nhìn lướt qua mảnh giấy, gật gật đầu, “Chỉ cần cậu nhớ là phải tiết kiệm giùm tớ thì được rồi”.
“Chắc chắn thế!”, Kiều Trang cười rạng rỡ rồi đẩy chiếc xe của mình về phía trước.
Kim Uyên nhìn ngó xung quanh. Bên phải là khu bán xà bông khuyến mãi. Bên trái là hình cô gái quảng cáo kem trắng da. Nhưng đến khi, cô phát hiện ra mình vừa nhìn thấy một “người quen” đang lựa đồ ở khu bán dầu gội dành cho nam giới ở ngay trước mặt thì cô co chân chạy biến mất về phía ngược lại.
Phía cách nơi đó không xa, một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt đẹp như tượng khắc.
Tô Kim Uyên muốn nín thở và ngồi thụp xuống quầy bán quần áo. Cô chẳng hiểu mình chạy tới chỗ này để làm gì nữa. Rồi cô bắt đầu thở dài. Kiều Trang thường gọi cô là bà cụ non chẳng hề sai chút nào. Một phần, vì cô cảm thấy lạ hoắc lạ huơ với việc phải đi thực tế trong cái môn học mà cô chẳng có chút kiến thức chuyên môn. Một phần vì thời gian không cho phép khi cô cứ bận bịu kiếm tiền để lo cho cuộc sống cá nhân và dành dụm gửi tiền về quê cho mẹ, trong khi các sinh viên khác lại thoải mái không bị o hẹp về thời gian hoặc o ép vì tài chính kiệt quệ. Và hiện tại, môn Thuế lại hiển hiện lên trong đầu cô với phép tính tai hại từ ngay bước đầu giải bài tập khiến hàng loạt các câu hỏi liên quan về sau bị nhầm lẫn hết...
{ { {
Lần đầu tiên Kim Uyên gặp thầy Tuấn là khi cô trở thành sinh viên năm ba của trường Đại học nổi tiếng này. Suốt hơn một nghìn ngày trước đó, cô không biết thầy là ai ngoài việc nghe những sinh viên nữ khác ca tụng về vẻ bề ngoài hay cách nói chuyện nhã nhặn của thầy giáo chủ nhiệm trong khoảng ba mươi phút ngắn ngủi gặp gỡ hay nhắc nhở sinh viên vào buổi sinh hoạt cuối kì. Bước vào năm ba, thầy Tuấn chính thức đứng lớp với phần phụ trách chuyên môn về giáo trình Kế toán sản xuất thương mại và dịch vụ.
Tô Kim Uyên ngồi cùng bàn với Kiều Trang nên khoảng cách cô có thể nhìn thẳng tới khuôn mặt đẹp như tượng khắc trong lúc thầy Tuấn bước xuống dưới lớp và trao đổi một chút với lớp trưởng là không quá hai mét.
Kim Uyên có một cái nhìn rõ ràng đầu tiên về người thầy giáo. Anh còn quá trẻ trong lối xưng hô “thầy - em”, thay vì “bạn - tôi” như nhiều giáo viên khác. Anh có thể đẹp trai, nhưng không đẹp bằng Thanh - người cô đã nghĩ mình sẽ lấy làm chồng để cứu vớt kinh tế gia đình và kéo dài sự sống cho người mẹ già. Người đàn ông này có một nét đẹp mạnh mẽ và rắn rỏi với dáng người dong dỏng cao và khuôn mặt nam tính.
Và cô không thể nhìn đi chỗ khác nếu người đàn ông này còn đứng cạnh Kiều Trang. Có một điều gì đó ở anh đã cuốn hút cô. Cô tự lý giải rằng, cũng giống như bao cô gái có cái nhìn non nớt và chung chung khi mới bước vào cuộc sống, đó là vẻ đẹp trai chết người mà anh đang sở hữu. Bởi trong cái dáng đứng đĩnh đạc là một tư thế đàng hoàng và nghiêm túc. Nó thể hiện sự tự tin trái ngược với vẻ ngạo mạn thích khoe khoang mà Thanh thường làm. Nó thể hiện rõ vẻ cứng rắn, dám đương đầu vì một điều gì đó nếu người đàn ông này đã quyết tâm theo đuổi, thậm chí là có thể coi thường tính mạng của mình nếu anh ta đã nghĩ - cái anh sẽ phải mất là lý tưởng sống của chính bản thân.
Thầy Tuấn ngẩng đầu định bước lên bục giảng ngay sau khi kết thúc cuộc trao đổi công việc ở lớp với Kiều Trang, thì anh bắt gặp một đôi mắt đen tròn ẩn dưới hàng mi cong và dày không được tỉa tót của một nữ sinh viên đang nhìn anh chăm chú. Ánh mắt đó không biểu lộ một sự ngưỡng mộ vì vẻ bề ngoài nam tính mà anh sở hữu giống như những nữ sinh khác. Cái nhìn đó không đờ đẫn, không như thể trái tim bị hút kiệt máu hay cuống phổi đã nhăn nhúm lại vì sự nghẹt thở hoặc ngừng hoạt động trong vài phút của toàn bộ hệ hô hấp. Anh không lí giải được. Anh chỉ biết, trái tim anh cũng vừa bị lỡ mất một nhịp.
Và ánh mắt họ gặp nhau.
Người đàn ông này có đôi mắt đẹp và rất trong. Tròng mắt màu nâu sẫm hiện rõ sự mơ màng xen một chút mỏi mệt, nhưng lại rực rỡ, trong trẻo khi nắng sớm mai đang rọi thẳng đến từ phía ô cửa sổ đối diện nơi anh đang đứng. Cô chưa bao giờ nhìn thấy vẻ đẹp của một người đàn ông nào đẹp đẽ như anh.
Nếu Thanh sở hữu đôi mắt một mí đầy sự hăm dọa, thì Tuấn lại có vẻ đẹp tượng khắc như một hình mẫu lý tưởng. Nếu những người đàn ông từng làm mướn trong gia đình mà cô biết có đôi mắt thường nhăn nheo ở phần đuôi hiện rõ cuộc sống, thời gian đang dần gọt hết những vẻ đẹp thời niên thiếu, thì Tuấn trong giờ phút này lại được cô ghi nhớ một cách vẹn nguyên và thầm thách thức thời gian chẳng thể làm phai nhạt.
Trong giây phút ánh mắt họ gặp nhau, ánh nắng mặt trời rực rỡ hơn thường ngày. Thứ ánh sáng vàng ươm mà trong vắt, tô điểm và chiếu rọi tới nơi họ đang nhìn nhau, làm nổi bật từng nét trên cơ thể ấy...
Tô Kim Uyên bình thản và tự an ủi sự lộn nhào của trái tim ngỗ ngược, “ Mặt trời ở nơi mẹ sống hình như đã lên tới đỉnh núi rồi”.
Tuấn cố gắng bước về phía trước. Anh nói bâng quơ với tất cả mọi sinh viên, “Các bạn đã biết tôi là ai rồi. Chúng ta bỏ qua màn chào hỏi nhé!”
Chỉ bản thân anh biết rõ một điều, anh sợ biết sinh viên nữ đó là ai, tên gì, ở đâu?
{ { {
Điện thoại reo inh ỏi trong túi chiếc áo khoác mỏng, Kim Uyên chột dạ khi năm mươi phút đã trôi qua. Còn có mười phút để cho cô tìm đồ đã ghi trong giấy và tìm về đúng điểm hẹn mà Kiều Trang giao ước. Cô thở phù phù rồi lục lọi khắp các túi trên người.
Tờ giấy đã hoàn toàn biến mất.
Mặt Kim Uyên nhăn nhó như một quả táo ngâm và chỉ còn lại lớp vỏ bao quanh chiếc hột cứng. Cô sẽ nói với Kiều Trang rằng, cô làm mất chúng mà chẳng cần quanh co tìm kiếm một lý do nào khác dễ nghe và có tính thuyết phục hơn. Cô ước gì đầu óc mình đã không bị loạn lên như thế khi “người quen” kia đâu có biết đến sự xuất hiện của cô. Cô thầm rủa bản thân ngu ngốc như mỗi sáng ngày mai thức dậy, cô vẫn thường tự kỉ một mình trước chiếc gương treo trong phòng tắm.
“Tôi nghĩ là tinh thần của em đang rất tốt sau khi đã hoàn thành bài kiểm tra chín mươi phút vào hôm rồi”, Tuấn kéo một chiếc xe chứa khá nhiều đồ và nở nụ cười thân thiện như mọi khi anh nói chuyện xã giao với người khác.
Tô Kim Uyên đứng bật dậy, “Chào thầy!”, cô ấp úng. Cô nhìn chiếc xe chứa đồ. Cô nhìn cả đôi tay trắng và đẹp của anh đang tì lên gác đẩy xe. Trong đôi tay đẹp đó, một mảnh giấy chi chít chữ của Trịnh Kiều Trang nằm ngoan ngoãn.
“Chào em”, Tuấn đáp lại. Anh giản dị trong quần jean và chiếc áo sơ mi ngắn tay, đôi sandal đế thấp.
Chết tiệt. Kim Uyên lại rủa thầm bản thân. Cô biết để ý người khác từ khi nào thế này.
“Dạ. Chào thầy...”, Kim Uyên nhắc lại vì cô không nghĩ ra điều gì khác để nói. Ít nhất là vào lúc này.
“Ừ”, Tuấn bật cười thành tiếng. Anh đã nghĩ cô là người biết che giấu sự lúng túng và hoàn toàn cứng nhắc khi nói chuyện với ai bởi đôi mắt thông minh kia đã tố cáo điều đó. Nhưng ở thời điểm này, anh nghe trái tim mình đập rộn lên mà cố không hiểu lý do của nó.
“Thực ra...”, anh hơi cúi đầu và cười mỉm, “Tôi đã lựa đủ số đồ ghi trong giấy. Và giờ tôi gửi lại toàn bộ chúng cho em”.
“Vâng. Em cảm ơn thầy”, Kim Uyên đáp lại được một câu lịch sự và đầy đủ chủ vị nhất trong những phút qua. Cô có cảm giác, những chiếc răng phản chủ đang muốn cắm bập vào đôi môi không bôi son hay sử dụng bất kì một loại mĩ phẩm nào. Nhưng cô đang cố gắng làm lơ điều đó. Cô nguyền rủa mình bằng mọi từ ngữ thậm tệ. Rồi cô nhắc nhở mình nhẹ nhàng hơn khi trái tim như kẻ ráo riết muốn nhảy ra ngoài vì sức ép quá lớn và tỏ ra bức bối khi cô lừa gạt nó. “Trí nhớ của em không được tốt”, cô nói, “Như thầy biết đó, kể cả trong học tập, rất tệ...”
“Không hoàn toàn đúng”, anh cười mỉm, “Thực ra, tôi đã nhặt được mảnh giấy này. Tất cả chỉ có vậy. Hoàn toàn không liên quan tới chuyện kia”.
“Vâng. Em cùng Kiều Trang đi mua đồ để chuẩn bị cho buổi thực tế vào ngày mai”, Kim Uyên cố dìm sự không thoải mái của mình xuống để làm tròn cuộc nói chuyện xã giao. Cô đứng nguyên tại chỗ. Bản tính lì lợm dần dần giúp cô nói thẳng tuột những suy nghĩ của mình, “Và thực ra, em không hề có hứng thú với việc này. Cũng như kiểu, phải làm theo một sự sắp xếp của người khác”.
Anh hiểu cô sinh viên bé bỏng này đang ám chỉ điều gì. Anh không thể thừa nhận rằng, anh muốn cô tham gia buổi thực tế ngay lập tức khi anh đã chấm bài kiểm tra của cô. Nhưng anh không nói thẳng được như cô, sẽ có vẻ hơi trơ tráo. Anh càng không thể buộc tội khoa Kế toán - Kiểm toán đã đưa ra văn bản yêu cầu mọi sinh viên phải có mặt đầy đủ theo quy định. Anh lại cúi đầu và mỉm cười một chút. Anh không biết làm gì hơn. Anh cảm thấy điều này thật điên rồ. Lẽ ra, anh không nên dõi theo hành động của cô để rồi buột miệng nhắc nhở mình, đó chỉ là một sự gặp gỡ tình cờ, không sắp đặt.
Hành động nhã nhặn và điềm đạm từ anh khiến cô bối rối.
Anh hãy nói gì đi. Nếu không thì anh nên chủ động và biến đi ngay lập tức.
Suy nghĩ đó trong cô hét lên. Cô không muốn đứng và nhìn anh như thế này. Cô không muốn mình nhăn nhó mãi. Cô càng không chịu đựng nổi cảm giác, anh cứ luôn mỉm cười trong lúc cúi đầu và lại khẽ ngẩng lên nhìn cô. Hai má cô bắt đầu nóng bừng, nhưng hiếm khi cô đỏ mặt. Thật may. Cô bặm môi nghĩ.
“Tô Kim Uyên”, cô ngước nhìn anh, đôi môi anh vẫn mấp máy, “Em rất thẳng thắn”.
Cô đã nghĩ là mình sẽ nói thẳng toẹt ra một vài điều như, Anh là kẻ lừa bịp, để củng cố thêm một lần nữa nhận định của anh là hoàn toàn chính xác. Nhưng cô dừng lại, bởi ba từ “Tô Kim Uyên” phát ra từ miệng anh rất ấm áp, như thể anh biết cô, quen cô, và trò chuyện nhiều lần với cô trong một khoảng thời gian vừa đủ.
Cô cứ thế nhìn thẳng vào mắt anh thật lâu. Trong thoáng giây, cô nghĩ anh lại mỉm cười rồi cúi thấp đầu xuống hoặc quay mặt đi chỗ khác. Nhưng ngược lại, anh tiếp đón cái nhìn từ phía cô và anh cũng không ngăn cản việc đôi mắt mình đang hướng đến đôi mắt có phần sửng sốt và hốt hoảng ấy. Ánh mắt anh nắm bắt và giữ lấy ánh mắt cô.
Đôi mắt cô màu đen tuyền, có vẻ sợ hãi nhưng cố ra điều thờ ơ, có vẻ mong muốn nhưng lại không dám thừa nhận... Anh không dám nghĩ gì nhiều. Anh ngăn cản mọi cảm xúc của chính bản thân mình lại. Anh là thầy giáo của cô mà, anh nghĩ.
“Điểm gì trên khuôn mặt tôi đang thu hút ánh mắt từ phía em?”, anh hỏi, anh biết đây là câu hỏi ngu ngốc nhất trong suốt gần ba mươi năm sống trên đời kể từ khi biết cất tiếng khóc đầu tiên.
Kim Uyên nhìn thấy nét cười phảng phất trong đôi mắt anh, “Em cũng không quen với việc bị người khác nhìn chằm chằm mình như thế”. Cô nhún vai và bặm từng ngón chân vào đế chiếc dép cao ba phân.
Anh ước đôi chân mình có thể đứng vững hơn trước sự thẳng tuột và “phản đòn” quá đáng của một học trò cho dù anh có yêu mến. Dù sao thì cô cũng nói đúng, đôi mắt anh đã quét trên từng đường nét của cô. Nhưng cô lại không dám thừa nhận, sức hút và sự mê hoặc của anh đối với cô là hoàn toàn tồn tại.
“Đôi mắt của em...”, anh thừa nhận, “Chúng...”
Anh bắt đầu và không thể kết thúc khi ngón tay trỏ của Kim Uyên đã đưa lên áp lấy môi mình ra điều cần im lặng.
Cô đứng thẳng người hơn và bấu chặt tay vào chiếc xe đựng đồ, cô ước mình có thể nghe hết câu nói đó, dù là tán tỉnh hoặc phũ phàng. Nhưng cô cố lờ đi, “Tớ nghĩ là mình đã đúng giờ và sự xao nhãng bẩm sinh của tớ đã không khiến cậu phải chờ lâu”.
“Gần như thế”, Kiều Trang nói. Cô đi ra từ một gian hàng ngay cạnh đó và ở phía sau anh. Khuôn mặt cô trắng bợt không sức sống.
Mảnh giấy nhỏ cũng đã bị lẩn trốn và nằm gọn lỏn trong bàn tay anh. Anh cảm thấy bất ngờ. Anh xoay người lại và nở một nụ cười tươi tắn, “Chào lớp trưởng 06CKT01.”
“Dạ. Em chào thầy”, Kiều Trang chỉ cười mỉm. Thái độ của cô hoàn toàn khác với những buổi gặp gỡ trước đây. Không tươi tắn, không vồn vã, không tỏ ra thích thú khi được gặp anh, và chuyện trò với anh.
“Hình như em không được khỏe? Những bài kiểm tra cuối kỳ vào thời gian tới hình như đang có một sức ép khá nặng nề?”, anh nhận ra sự thay đổi trong giọng nói và nét mặt kém sắc của Kiều Trang.
“Dạ. Không ạ. Mọi chuyện vẫn khá ổn. Em không bao giờ quá lo lắng cho những bài kiểm tra. Em biết điều đó là không tốt”, cô phải gồng mình lên để nói chuyện với anh - một điều chưa bao giờ xảy ra trước đây. Cô thấy nghẹt thở, có lẽ là vì siêu thị quá đông người.
“Trịnh Kiều Trang. Em là một lớp trưởng xuất sắc”, anh khẳng định và dành lời khen cho cô.
Trong một giây, câu nói của anh như chiếc búa đinh đập thẳng vào đầu Tô Kim Uyên khiến cô tỉnh táo hơn là ngã ngửa. Chỉ vài phút trước, cô đã để tâm trí mình đi hoang, mải miết mơ mộng, và thừa thời gian để ảo tưởng về một vài điều gì đó ẩn dụ trong lời nói và giọng điệu của anh... thì giờ đây cô nhận ra, đối với ai, anh cũng tốt, cũng thân thiện, yêu mến và nhiệt tình y như vậy.
Cô không muốn hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cảm xúc từ lần thứ hai cô gặp anh trong thang máy của trường ở khoảng cách chỉ ba bước chân khiến cô hoàn toàn thay đổi.
Cô vốn không phải kiểu người thích tưởng tượng hay mộng mơ. Cô luôn biết cách che giấu con người thật của mình và thích thú với việc hăm dọa người khác bằng đôi mắt biết nói và tỏa ra sự quyền lực bẩm sinh. Cô chưa bao giờ dám ngủ một ngày quá năm tiếng và dành thời gian để ngắm nhìn mọi sự thay đổi của tiết trời hay hà hít thật sâu một luồng không khí mới mẻ để làm căng buồng phổi chào đón một ngày mới... Bởi nhiều năm trở lại đây, cô không còn là con gái của một bà chủ giàu có và tiếng tăm khắp vùng như năm xưa.
Nhưng những ngày gần đây, cô trở nên đờ đẫn như kẻ đi hoang. Cô thường ép mình nhớ về Thanh khi Tuấn bất ngờ xuất hiện, len lỏi và chặn ngang dòng suy nghĩ về cuộc sống hiện tại. Cô thường gồng mình lên và tiếp tục với những sáng tạo hoa văn trong việc thiết kế để ném phăng hình ảnh của anh cùng bộ môn Thuế ra khỏi đầu.
Cô đã không còn là cô nữa, kể từ khi cô biết đến sự tồn tại của anh.
Trong lúc tính tiền, Tuấn chủ động mời hai sinh viên của mình đi ăn tối và uống café. Kiều Trang tỏ ra hơi miễn cưỡng khi nhận lời. Cô ném cái nhìn thúc giục tới khuôn mặt vừa lạnh nhạt và ngẩn ngơ của Kim Uyên. Cậu từ chối đi. Cậu từ chối đi.
Kim Uyên không phản ứng. Cô đi hẳn lên phía trước và đứng cách xa hai người. Kiều Trang níu tay Kim Uyên ra kí hiệu. Đôi mắt cô mở lớn hơn cùng sự mong mỏi. Cậu từ chối đi. Cậu từ chối đi.
“Thầy và Kiều Trang đi ăn tối đi ạ”, cuối cùng Kim Uyên cũng cười mỉm với Kiều Trang.
Đừng xen ngang vào cuộc hẹn hò của hai người. Cô tự nói với mình. Ở lại. Đừng đi.
Cô
ngần ngại nhìn về phía anh, “Em đã có cuộc hẹn khác với bạn rồi”.
Chân mày anh đột nhiên hơi co lại. Một sự tuyệt vọng đổ ập lên đầu anh. Giá như cô có thể đi vì anh, không, vì việc thầy mời trò một bữa ăn khi trời đã tối thì không có gì nghiêm trọng cả.
Anh miễn cưỡng rồi gật đầu, “Vậy chúc em và người bạn đó vui vẻ nhé”.
Anh cố gắng cười với cô. Anh chợt nhận ra, anh yêu còn hơn những gì gọi là tình cảm quý mến. Sự ghen tị ngấm ngầm không được nổ bung khiến anh khó chịu vô cùng.
Còn cô chẳng hiểu gì... Những khoản tiền cần phải có trong tháng này đang chờ cô ở nhà...
Chúc các bạn online vui vẻ !