Cô loay hoay với bản dịch cho cuốn sách mới, nhiều từ thuật ngữ chuyên ngành khó nhằn khiến cô toát cả mồ hôi mới dịch được có vài trang. Cái bụng rỗng không, từ trưa đến giờ còn chưa được cái gì vào bụng. Đồng hồ điện tử ở góc màn hình máy tính chỉ 20 giờ 35 rồi mà cô vẫn chưa nhấc mình ra khỏi cái bàn làm việc được. Phòng làm việc trống không, im ắng, chỉ có tiếng điều hòa chạy ro ro và tiếng cô đang lách cách gõ bàn phím. Chỉ tại đi làm muộn một hôm mưa gió mà giờ phải khổ sở thế này đây. Hôm đó rõ ràng cô đã cố trốn rồi, vậy mà vẫn bị bắt được, nếu không đụng phải anh ta thì số phận của cô bây giờ đâu cần phải ngồi cắm rễ trong công ty tới tận giờ này.
Anh ra khỏi phòng giám đốc, anh và giám đốc Lý vừa bàn xong dự án đầu tư mới cho nhà xuất bản, nhìn đồng hồ đã gần 9 giờ tối rồi. Giám đốc Lý xin phép về trước, anh ở lại sắp xếp lại vài thứ rồi đi sau. Anh tưởng giờ này nhân viên về hết rồi chứ, nào ngờ lúc đi ngang qua phòng dịch thuật lại nhìn thấy vẫn sáng đèn. Tò mò ngó vào, vừa lúc nhìn thấy cái nhíu mày đầy mệt mỏi của cô. Anh khẽ cười, đứng bên ngoài lặng lẽ nhìn người đang ở trong phòng, tuyệt không gây ra tiếng động nào. Xem ra cô cũng không phát hiện có người đang nhìn mình. Anh đứng ở ngoài không biết bao lâu, cho đến khi có tiếng nói nho nhỏ vang lên bên cạnh mới khiến anh giật mình.
-Tổng giám đốc, anh thật sự thích cô ta!- Kiệt nói nhỏ, anh tới công ty xem anh trai còn làm gì mà chưa chịu về theo lời yêu cầu của nhóc em gái. Nào ngờ vừa đến đây đã bắt gặp anh trai sếp tổng đang chăm chú nhìn một cô gái mà quên cả trời đất.
-Em đến đây làm gì vậy?- anh quay sang nhìn em trai mình, ngạc nhiên.
-Như bảo em đến xem anh làm gì mà giờ còn chưa về, lại còn không chịu gọi điện.- Kiệt liếc liếc anh một cái kèm theo nụ cười gian xảo.
-Anh quên mất, bận quá!- anh chống chế.
-Bận nhìn người ta sao?- Kiệt dài giọng nói.
-Chẳng qua tình cờ đi qua thôi, về nhà!- anh nói rồi bước đi, bỏ mặc thằng em trai đang có cả tá tưởng tượng lung tung trong đầu.
-Ắt xì…!- cô hắt xì đến cái thứ ba rồi, chẳng lẽ ngồi lâu trong điều hòa quá nên ốm rồi.
Cô đứng dậy thu dọn đồ đạc rồi ra khỏi phòng. Hôm nay ở công ty thế là đủ rồi. Cái bụng rỗng không đang biểu tình, đói muốn xỉu luôn mà nhìn thấy đám giấy tờ trên bàn lại thấy oải.
Cô bước ra trạm xe buýt, ngắm mọi người qua lại trong lúc chờ đợi. Dòng xe cộ qua lại như mắc cửi nhưng nhìn ai cũng thoái mái, không có sự vội vã, chờ đợi, mệt mỏi như lúc tan tầm nữa. Buổi tối là thời gian để nghỉ ngơi và người ta đang sống cuộc sống ban đêm. Khác với Hà Nội, Sài Gòn về đêm rất náo nhiệt, dường như ban đêm mới chính là lúc nhịp sống Sài Gòn sôi động nhất. Cô chợt nhớ đến những buổi tối yên bình ở Hà Nội. Cô thích sự yên tĩnh, ghét những bữa tiệc ồn ào, nếu không phải bị bắt ép thì cô sẽ không bao giờ đặt chân tới những bữa tiệc sang trọng và ồn ào đó. Ở những nơi đó, cô luôn cảm thấy mình lạc lõng và xa lạ. Chỗ nào cũng nhìn thấy sự giả tạo, ngay cả những nụ cười dường như cũng là một thứ xa xỉ ở mấy nơi đó. Cô thấy ngột ngạt khi lúc nào cũng phải khoác lên mình bộ cánh rực rỡ và khuôn mặt kiêu kỳ, quí phái. Cô muốn là cô, muốn là chính mình, vì thế cô đã chọn cách ra đi. Một chiếc Audi màu đen bóng loáng đang từ từ tiến lại chỗ cô rồi dừng hẳn trước mặt cô. Ngẩng lên nhìn người trên xe.
-Lên xe đi!- anh nói vọng từ trong xe ra.
-Dạ?- cô ngây người nhìn anh.
-Tôi bảo cô lên xe đi!
-Dạ thôi ạ, xe buýt cũng sắp tới rồi, anh cứ về đi ạ!- cô nói.
-Cứ lên xe đi, ở đây không đỗ xe được lâu đâu.- anh nói như ra lệnh.
Cô đành đứng dậy bước lên xe, may mà trạm xe buýt không gần công ty lắm.
http://santruyen.com
Anh khẽ mỉm cười khi thấy cô bước lên xe mình, còn cô thì không để ý đến người bên cạnh đang cười. Anh đi về với Kiệt, nhưng không hiểu điều gì đã kéo anh trở lại. Anh nói em trai về trước còn mình quay lại, nào ngờ lại nhìn thấy cô đang ngồi một mình bên trạm xe buýt.
-Cô ăn tối chưa?- anh đột nhiên hỏi.
-Dạ…chưa ạ!- cô thật thà thú nhận.
-Đi ăn tối cùng tôi luôn!- anh nói rồi vòng xe lại.
-Thôi không cần đâu!- cô nói nhanh.
-Tôi cũng chưa ăn, tiện thể đi ăn luôn đi. Tôi đói quá rồi, không chở cô đi đâu được nữa đâu!- anh nói rồi dừng xe tại một quán ăn Nhật.
-Tôi nhớ là cô thích sushi phải không?- anh quay sang mỉm cười hỏi.
Cô muốn khóc quá đi mất, sushi, ngày trước chỉ vì mẹ cô muốn lấy lòng anh nên đã tìm hiểu thật kĩ. Vì anh thích món ăn Nhật nên mẹ đã bắt cô phải nói mình thích sushi. Nhưng thực chất cô rất ghét món ăn Nhật, ghét cá, còn sushi thì khỏi phải nói rồi.
-Sao vậy?- anh hỏi khi nhìn thấy nét khó xử thoáng qua khuôn mặt cô.
-À, không có gì!- cô quay qua nhìn anh nói. Nhưng ánh mắt cô lại đang tố cáo cô.
-Nếu cô không thích thì chúng ta đi nhà hàng khác vậy.- anh nói rồi cho xe chạy tiếp, vậy mà nói là không còn sức đưa cô đến đâu hết. Vài phút sau anh dừng lại trước một nhà hàng.
Hai người bước vào, trong nhà hàng bây giờ chỉ có lác đác vài người khách. Anh gọi mỳ ý, hai người im lặng ăn hết suất ăn của mình, không ai nói với ai câu nào, hoặc không ai chịu mở lời trước.
-Mẹ cô vẫn khỏe chứ?- rút cục anh cũng là người mở lời.Taycô đang cầm chiếc dĩa định đưa lên miệng đột nhiên dừng lại. Đã lâu rồi không có ai hỏi cô câu hỏi đó, chỉ có cô tự hỏi chính mình.
-Tôi nghĩ vậy…- cô nói nhỏ, gần như thì thầm.
-Nghĩ vậy?- anh nhíu mày trước câu nói của cô.
-Nếu anh không ăn nữa thì chúng ta có thể về không?- cô đột ngột đổi chủ đề.
-À…được.- anh nói rồi vẫy tay gọi phục vụ đến thanh toán.
Trên suốt quãng đường còn lại về đến nhà cô, hai người không nói với nhau câu nào. Cô im lặng nhìn ra ngoài cửa kính, cảm giác mệt mỏi và hẫng hụt dâng lên trong lòng, câu hỏi của anh đã khuấy lên nỗi nhớ đang ngủ yên trong lòng cô. Dù rằng mẹ cô không như những người mẹ khác, nhưng cô vẫn yêu bà, và khi anh hỏi mẹ cô có khỏe không, cô nhận ra mình rất nhớ bà. Anh dừng xe trước nhà trọ của cô.
-Cảm ơn anh!- cô nói rồi đẩy cửa bước xuống. Anh nắm lấy khuỷu tay cô giữ lại.
-Tôi xin lỗi nếu lúc nãy câu hỏi của tôi có khiến cô cảm thấy khó chịu.- anh nói.
-Không có gì, chỉ là tôi đột nhiên cảm thấy câu hỏi đó có chút đường đột. Anh không cần phải xin lỗi.- cô gượng gạo nở nụ cười rồi bước xuống khỏi xe.
Anh nhìn theo dáng cô chạy vào trong, vội vã như đang muốn trốn một điều gì đó. Rút cục thì tại sao cô lại phản ứng như vậy với một câu hỏi rất đỗi bình thường. Chẳng lẽ trong ba năm qua đã có chuyện gì xảy ra với cô mà câu hỏi của anh đã vô tình chạm đến điều đó.
Cô biết mình đang phản ứng thái quá, anh cũng đâu có ý gì khi hỏi về mẹ cô. Nhưng không hiểu sao khi nghe câu hỏi đó, cô không có cách nào để cảm thấy thoải mái. Anh là một phần, dù chỉ rất nhỏ, nhưng cũng là một phần trong quá khứ mà cô muốn xóa bỏ. Việc anh xuất hiện đã gây cho cô không ít xáo trộn, nên khi nghe chính miệng anh nhắc đến mẹ cô, cô lại cảm thấy không thoải mái. Cái cảm giác mình và mẹ đã từng lừa dối anh như một tảng đá đè nặng lên cô. Cô không biết phải làm gì để thoát ra khỏi những điều đó. Có lẽ gặp lại anh là một sai lầm, có lẽ ông trời đang muốn cô phải trả giá cho những gì cô đã làm và cho sự im lặng nhu nhược của cô trước những sai lầm của mẹ.
Cô tránh anh, anh nhận ra điều đó khi cô cố tình lờ anh đi lúc anh gọi cô ở hành lang, và cố gắng tránh chạm mặt anh mọi lúc mọi nơi. Anh không hiểu tại sao, vì chuyện hôm trước sao? Anh muốn kéo cô lại mà hỏi nhưng tiếc là có lúc nào gặp được đâu mà hỏi, cô tránh anh như tránh tà. Cảm giác bực bội kéo dài khiến anh rất khó chịu, muốn xua đi nhưng không thể. Cô cứ như một thứ bùa mê, không phải lúc nào cũng hiện hữu bên cạnh anh nhưng lại ám ảnh anh không dứt. Chưa bao giờ anh có cảm giác này khi ở bên một cô gái. Anh cũng chưa từng nghĩ đến mình sẽ có cảm giác này với cô. Mọi chuyện thật phức tạp. Quỷ tha ma bắt, anh chỉ muốn sống yên ổn với người tình công việc.
Cô ôm đống giấy tờ cao ngất đi về phòng, chẳng hiểu bà Minh này cần gì mà lắm tài liệu thế, đã vậy còn không chịu đi lấy, bảo cô đi lấy hộ. Một đống cao ngất thế này, cô vừa phải lo nhìn đường vừa phải lo cho cái chồng trên tay không đổ ụp xuống làm giấy tờ bay lung tung.
-Ô kìa người đẹp, làm gì mà mang nhiều thứ thế, để đấy anh mang hộ cho.- một tiếng nói vang lên và sau đó là cái chồng trên tay cô vơi đi quá nửa. Cô quay sang người bên cạnh, mỉm cười.
-Cảm ơn anh ạ!- cô nói với Kiệt.
-Không có gì, giúp đỡ người đẹp là vinh hạnh của anh mà.- Kiệt cười giả lả nói, anh đang muốn gặp người đã cướp mất hồn vía ông anh mình thì lại gặp cô ở đây.- Mà sao em mang nhiều giấy tờ thế này?
-À, em đi lấy tài liệu hộ chị đồng nghiệp ấy mà, chị ấy bận nên em đi lấy giúp.- cô mỉm cười nói, lần đầu tiên gặp cô đã có thiện cảm với Kiệt, anh chàng rất dễ nói chuyện và có nụ cười ấm áp.
-Chà, một cô gái tốt!- Kiệt tươi cười nhận xét, đưa tay nhấn nút thang máy.- Tầng 3?
-Dạ, à vâng.- cô nói. Kiệt nhấn số 3 trên bảng điều khiển và cửa thang máy đóng lại.
-Em có bạn trai chưa?- Kiệt hỏi đường đột, nhưng thẳng thắn, cô thích thế.
-Em…chưa ạ.- cô bật cười nói.
-Haizzzz…em là người đầu tiên trả lời thẳng thắn thế đấy, bình thường thì những cô anh hỏi thế thì hoặc là lườm anh đứt người hoặc là mắng anh té tát hoặc là đi một vòng lớn rồi quay lại ve vãn anh.- Kiệt làm vẻ mặt biểu cảm khiến cô bật cười thành tiếng.
-Anh thật vui tính!- cô nhận xét.
-Cảm ơn em, nhiều người cũng nhận xét về anh như thế.- Kiệt gật gù tán đồng.
-Anh có phải quá tự tin rồi không?- cô nhíu mày nhìn Kiệt, đôi môi nở nụ cười tươi rói.
-Không hề, anh là con người hài hước mà.- Kiệt làm ra vẻ nghiêm túc nói, nhưng kiểu nghiêm túc của anh lại khiến cô cười rũ.
‘Ding’…cửa thang máy mở ra, hai người bước về phòng dịch thuật của cô. Cô nói Kiệt để cô mang hết đống giấy tờ đoạn đường còn lại cũng được nhưng anh không nghe, nhất định mang vào phòng cho cô. Mấy bà chị ở trong phòng khi nhìn thấy Kiệt thì lập tức mở hội bàn tròn để tám. Còn chủ đề chính là ‘sao lại có người đẹp trai thế trong công ty mà giờ mới biết?’. Cô đưa đống tài liệu cho chị Minh rồi về chỗ làm việc của mình, không tham gia vào việc bàn tán kia.
-Này! Sao trợ lý tổng giám đốc lại mang đồ giúp em vậy?- chị Minh lê cái ghế xoay sang bên cạnh cô, hỏi nhỏ.
-Em tình cờ gặp anh ấy ở dưới, thấy em mang nhiều quá nên mang giúp thôi mà.- cô nói.
-Chậc, anh chàng đó đẹp trai đấy!- chị Minh nói tiếp.
-Úi, chị nói gì vậy, người ta chỉ giúp em một chút thôi mà.- cô quay sang nhìn bà chị, cười méo xệch.
-Biết đâu được, không ai nói trước được điều gì đâu em ơi!- chị Minh cười nói.
-Thôi, cho em xin hai chữ bình yên đi! Không dính vào mấy sếp được đâu, mệt lắm.- cô bật cười nói rồi quay lại với cái máy tính của mình. Bên kia phòng việc bàn luận vẫn diễn ra sôi nổi.
Kiệt vừa đi vừa huýt sáo, miệng cười không khép lại được. Như từ trong nhà chạy ra nhìn anh như người từ trên trời rơi xuống.
-Anh có chuyện gì vui hả?- Như thắc mắc.
-Hả? Đâu có.- Kiệt cười tươi nói.
-Còn nói không có, nhìn miệng anh cười không ngớt kìa. Có chuyện gì vui kể cho em đi!- Như tò mò tiến lại gần anh, khuôn mặt háo hức.
-Ầy, chuyện này vui, vui lắm…- anh ngưng lại một lúc nhìn khuôn mặt mong chờ của Như rồi nói tiếp.- Nhưng bây giờ chưa kể cho em được! Anh mà nói ra bây giờ là anh Vương giết anh chết luôn á!
-Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa….anh thật đáng ghét…- Như hét lên rồi đuổi theo anh chạy từ trong nhà ra ngoài vườn, con bé đuổi anh chạy quanh căn biệt thự lớn, mệt bở hơi, cuối cùng nó đẩy anh ào xuống bể bơi bên cạnh. Anh nhìn con nhóc đang cười hỉ hả trên bờ mà chỉ muốn cho nó một trận. Thật sai lầm khi chọc đến tính tò mò của nó.
-Hai đứa có chuyện gì vậy? Kiệt, sao em lại ở dưới đó?- Vương từ trong nhà bước ra nhìn hai đứa em của mình, một đứa đang ngâm cả người, giầy lẫn quần áo dưới nước, còn một đứa đứng ở trên ôm bụng cười không ngớt.
-Con nhóc con, nó đẩy em xuống hồ bơi.- Kiệt bực bội tố cáo, cố leo lên bờ với đám quần áo nặng trịch, lại còn mặc quần bò mới đau chứ, đôi giày mới mua ướt sũng.
-Ai bảo anh trêu em!- Như cự lại.
-Anh trêu em bao giờ?- Kiệt quắc mắt nhìn cô em.
-Anh rõ ràng nói có chuyện rất vui, để em tò mò chết đi được, cuối cùng anh lại dập tắt niềm hy vọng bằng một câu ‘chưa kể cho em được’. Biết thế thì đừng nói nữa.
-Ai bảo em hỏi? Em hỏi thì anh mới nói chứ! -Xí, mặc kệ anh.- Như nói rồi quay lừng bước vào nhà.
-Hai đứa này, được một ngày Chủ Nhật cũng không yên với hai đứa nữa.- Vương lắc đầu ngao ngán. Đang định quay vào trong thì Kiệt nhanh chóng giữ anh lại, khoác cả cái tay ướt sũng lên áo anh.
-Ấy ấy anh hai, em có chuyện muốn nói với anh này.- Kiệt cười toe toét với anh.
-Ùi, ướt này.- anh kéo tay thằng em trai ra.
-Sorry. Hì hì.- Kiệt bỏ cánh tay đang khoác vai anh ra.- Mà này, dạo này thấy anh như người mất hồn ý nha. Chẳng chú ý vào công việc mà cứ nghĩ đâu đâu ý. Tại Phương đúng không?- Kiệt gọi tên cô như thể hai người đã quen biết nhau lâu lắm rồi vậy.
-Không có gì đâu, đừng có nói lung tung.- anh nói rồi quay sang nhìn thằng em trai nghi ngại.- Sao em biết Phương?
-Lần trước bọn em có gặp nhau rồi mà.- Kiệt nhắc nhở.- Với cả hôm nọ em có gặp cô ấy, nói chuyện v ới cô ấy vui thật đấy. Một cô gái thú vị, chứ không như mấy cái tượng biết đi ở bar, rỗng tuếch.- câu nói của Kiệt khiến anh thấy khó chịu.
-Vậy à?- anh hờ hững buông ra một câu nhưng trong lòng không khỏi ngầm ghen tị. Cô tránh mặt anh nhưng lại nói chuyện vui vẻ với em trai anh.
-Anh thật không thích cô ấy à?
-Không…- anh đáp, anh có thích cô không nhỉ?
-Hí, vậy thì để em. Mai em sẽ mời cô ấy đi ăn trưa.- Kiệt nói rồi chạy biến vào trong để thay ra bộ quần áo ướt. Mong muốn được ‘xử’ em gái mình.
‘Mai em sẽ mời cô ấy đi ăn trưa!’, câu nói ấy cứ luẩn quẩn trong đầu anh không dứt. Hàng tá câu hỏi hiện lên theo đó. Kiệt thích cô sao? Nếu nó mời thì cô có đồng ý không? Cảm giác khó chịu len lỏi trong anh. Cái gì khiến anh trở nên như vậy đây. Anh bước nhanh vào trong, với lấy chìa khóa của chiếc Audi rồi ra khỏi nhà.
Lái xe lòng vòng trên đường cuối cùng không hiểu sao lại dừng trước nhà trọ của cô. Anh định cho xe đi tiếp nhưng một điều gì đó mách bảo, đúng hơn là lôi kéo anh xuống khỏi xe và tiến lại căn nhà nhỏ. Bấm chuông. Chờ đợi. Lát sau đó một người phụ nữ lớn tuổi chạy ra mở cánh cổng sắt nhỏ.
-Cậu tìm ai vậy?- người phụ nữ lên tiếng hỏi, chất giọng bắc nhẹ nhàng khiến anh có thiện cảm với bà ngày lần đầu gặp.
-Dạ…dạ cháu tìm cô Phương ạ. Cháu…cháu là bạn cô ấy, cháu tìm cô ấy có chút việc.- anh nói.
-A, thì ra là bạn của con bé Phương à, nó vừa chạy đi đâu đó rồi, cậu vào nhà ngồi một chút, chắc nó cũng sắp về.- bà Tâm tươi cười nói.
-Cháu…cảm ơn bác ạ.- anh định từ chối nhưng lại thôi, bước vào trong theo bà chủ nhà.
-Cậu ngồi chơi, chờ một lát chắc con bé cũng sắp về rồi.- bà chủ nhà niềm nở nói rồi đưa cho anh ly nước trắng.- Cậu uống nước!
-Cháu xin ạ.- anh đỡ lấy cốc nước, nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt xuống bàm.
-Chú ơi chú, chú là người yêu cô Phương ạ!- một cô bé chừng 4,5 tuổi lũn cũn từ trong nhà chạy ra, níu lấy ống quần anh hỏi.
-Xu, không được nói lung tung, lại đây với bà nào.- bà Tâm nghiêm nghị nhắc cô cháu gái rồi quay sang anh.- Xin lỗi cậu, con bé là cháu ngoại tôi đấy, bé tí nhưng lúc nào cũng làm ra vẻ người lớn.
-Không sao ạ.- anh mỉm cười nói, đưa tay vuốt tóc cô bé đang đứng bên cạnh mình. Con bé ngước đôi mắt to tròn, sáng long lanh nhìn anh, đôi môi nở nụ cười khoe ra hàm răng sữa trắng tinh, thẳng tắp. Cô bé dường như chẳng có chút sợ sệt với người lạ. Anh cúi xuống, mỉm cười.- Cháu tên là Xu à?- Xu nhìn anh gật gật đầu.- Năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?
-5 tuổi.- cô bé cất tiếng nói, tiếng nói trẻ con lanh lót, trong trẻo khiến anh thấy ấm áp. Nhìn thấy một đứa trẻ hồn nhiên vô tư giống như đang đứng trong một thế giới không có buồn đau.
-Xu, con phải nói thế nào, không được nói chống không thế chứ?- bà Tâm khẽ nhắc nhở cô cháu gái, nở nụ cười trìu mến.
-Ngoan lắm.- anh mỉm cười xoa đầu cô bé. Đột nhiên muốn có một đứa nhóc như thế trong nhà.
-Bà ơi, con sang nhà anh Bin chơi nha!- bé Xu hướng sang chỗ bà ngoại năn nỉ.
-Ừ, nhớ ngoan nha.- bà Tâm mỉm cười nói. Còn bé Xu thì chạy mất từ lúc nào.
-Cháu ngoan quá!- anh nhận xét.
-Vâng, không có con bé thì cũng buồn lắm cậu ạ. Già cả rồi, ở nhà trông con cháu là mãn nguyện.- bà Tâm mỉm cười nói.- Mà cậu là bạn trai của cái Phương à?
-Dạ không ạ, chỉ là bạn bình thường thôi ạ.
-À, ra vậy. Tại đây là lần đầu tôi thấy cậu tới đây, mà lại là người đàn ông đầu tiên đến tìm con bé nữa nên thấy hơi thắc mắc.
-Khá lâu rồi cháu mới gặp lại cô ấy, gần đây cháu mới biết cô ấy đang sống ở Sài Gòn.
-Tôi hiểu rồi.
-Cô ấy đi đâu cùng mẹ ạ?- anh hỏi.
-Không, con bé sống ở đây có một mình thôi. Hai năm trước nó đến thuê nhà tôi, đồng hương với lại thấy con bé có một thân một mình nên tôi coi nó như con gái vậy mà. Con bé được cái ngoan ngoãn lại khéo léo nữa nên cả nhà tôi ai cũng quí nó hết.
Một mình, cô sống một mình, xem ra thực sự ba năm qua đã có chuyện gì xảy ra với cô rồi. Lại còn ở trong này hai năm rồi nữa chứ. Cô ở chung một thành phố với anh, làm trong công ty của anh hai năm vậy mà bây giờ anh mới gặp lại cô. Số phận là con lừa mới để đến bây giờ mới cho anh gặp cô.
-Bác ơi cháu về rồi!- tiếng cô vọng vào từ ngoài cửa. Anh ngước lên nhìn cô. Cô đứng sững nhìn người đàn ông đang ngồi, nụ cười trên môi vụt tắt.
-A, cháu về rồi, cậu này tới tìm cháu, đợi cháu nãy giờ đấy.- bà Tâm cười nói.
-Dạ, vâng.- cô nở nụ cười gượng gạo, chợt nhớ đến chiếc bánh kem.- Xu đâu rồi hả bác?
-A, con bé vừa chạy sang nhà cu Bin rồi.
-Thế ạ. Cháu mua cho Xu bánh kem.- cô mỉm cười đưa hộp bánh cho bác Tâm.
-Lại nữa rồi, cháu chiều con bé quá đấy.
-Không có gì đâu ạ, con bé thích mà.- cô nở nụ cười, không thể dứt sự chú ý khỏi người đàn ông bên cạnh. Tim cô nện thình thịch trong lồng ngực.
-Tôi có chuyện muốn hỏi! Đi cùng tôi một lát chứ?- anh nói rồi bước ra khỏi nhà. Cô quay sang chào bác Tâm rồi bước theo anh.
Anh lái xe tới một quán cà phê gần đó, khung cảnh ấm áp và điệu nhạc du dương khiến cô phần nào cảm thấy dễ chịu hơn. Ngồi bên cạnh anh như rút cạn bầu không khí xung quanh cô. Thật không dễ dàng gì khi ngồi bên cạnh một người mà vừa cảm thấy tim mình đập thình thịch vừa muốn trốn tránh.
-Tại sao em lại vào trong này?- anh lên tiếng hỏi, cô thoáng giật mình với cách xưng hô bị thay đổi đột ngột của anh.
-Bất đắc dĩ thôi.- cô nói. Lơ đáng khuấy ly nước cam trước mặt.
-Vì chuyện của tôi sao?- anh hỏi.
-Chuyện gì cơ?- cô nhìn anh ngạc nhiên.
-Đêm ở bữa tiệc của tôi, mẹ em đã nói về việc…- anh đang nói thì bị cô ngắt lời.
-Không phải vì chuyện đó đâu, anh đừng để ý.- cô nói nhanh, hóa ra chuyện trước kia anh vẫn nhớ. Mà cũng đúng thôi, ai quên được việc mình đã từng bị lừa chứ.
-Em bỏ nhà đi?
-…Gần như thế.- cô mỉm cười buồn.- Hai năm nay tôi không gặp mẹ mình, vì thế tôi cũng không biết bà thế nào rồi.
-Xin lỗi em, tôi đã hỏi điều không nên hỏi. Chỉ là tôi cứ nghĩ em và mẹ em chuyển vào đây sống.
-Tại sao anh lại quan tâm chứ? Đó là cuộc sống của tôi.- cô ngẩng phắt lên nhìn anh. Ánh mắt gần như bị tổn thương, anh đã chạm vào quá sâu phần quá khứ mà cô không muốn nghĩ đến, anh đã khuấy động tất cả những kí ức đã ngủ yên. Cuộc sống của cô đang yên ổn và rồi anh bước vào, mọi thứ xáo trộn. Cô đứng dậy bước ra khỏi quán.
Anh vội đuổi theo sau cô, không hiểu mình đã làm gì khiến cô có phản ứng như vậy. Cô bây giờ đơn giản, không bon chen nhưng lúc nào cũng thu mình lại khiến anh cảm thấy cô vừa xa lại vừa gần. Có lúc anh ngỡ mình đang ở gần cô nhưng thực ra lại xa vời vợi. Còn lúc anh không ngờ tới nhất lại giật mình phát hiện ra cô đứng ngay trước mắt. Có cái gì đó nhói lên trong anh. Cô giống như một ẩn số, một trò chơi đuổi bắt trong mê cung không cách nào tìm thấy lối ra. Anh chạy ra ngoài đường, chẳng phải mất công tìm kiếm bởi cô đang đứng tựa vào một bồn hoa lớn, mặt cúi gằm xuống khiến anh không nhìn rõ biểu cảm của cô, hình như cô đang khóc. Anh nhẹ nhàng bước tới bên để không khiến cô hoảng sợ. Đưa cho cô tờ giấy ăn.
Cô ngẩng lên nhìn anh, nước mắt còn đọng lại trên đôi má trắng hồng, nhìn anh trân trối. Chợt nhớ ra mình vừa mới khóc nên vội cầm lấy chiếc khăn giấy trên tay anh rồi lau đi những giọt nước mắt.
-Em không sao chứ?- anh hỏi.
-Không.- cô đáp ánh mắt nhìn sang hướng khác, vẻ mặt lạnh lùng và xa cách.
-Em đang lẩn tránh tôi.
-Tôi không có lẩn tránh anh.
-Em có. Em cố tình không nghe thấy tiếng tôi gọi lúc ở hành lang, cố tình để không phải giáp mặt với tôi, và vừa rồi em cố tình chạy khỏi tôi. Tôi đã làm gì để em ghét tôi đến thế?
-Tôi không ghét anh.- cô mệt mỏi lắc đầu. Ngẩng lên nhìn anh.
-Vậy tại sao em lẩn tránh tôi?
-Bởi vì tôi sợ. Sự xuất hiện của anh quá đường đột, nó khơi lại trong tôi những thứ tôi muốn quên đi.- giọng nhìn anh trân trân, nước mắt lại bắt đầu rơi.
-Em định trốn tránh quá khứ sao. Dù tôi không biết em đã phải đối diện với điều gì nhưng cách duy nhất để thoát khỏi quá khứ là em phải đối diện với nó chứ không phải là trốn tránh.- anh đưa tay lau giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má cô.
Bàn tay di chuyển trên khuôn mặt cô vô tình khẽ lướt qua cánh môi mềm mại. Một luồng điện chạy dọc sống lưng. Và rồi anh thấy khuôn mặt cô gần hơn, gần hơn chút nữa. Anh nhận ra chính mình đang cúi xuống tìm kiếm bờ môi cô. Khi môi anh gần chạm đến môi cô, cô đột quay đi khiến nụ hôn của anh lướt trên gò má mình. Làn môi anh lướt hờ trên làn da cô khiến tim cô muốn vọt ra ngoài. Anh thở hắt ra, hơi thở phả vào má cô nóng hổi. Đôi môi cong lên thành nụ cười. Anh đứng thẳng người dậy, lấy lại khoảng cách ban đầu giữa hai người.
-Về thôi!- anh kéo cô đi ra chỗ chiếc Audi đen bóng của mình.
Cô di chuột đến file word có tên xinloi trên màn hình máy tính. Nhấn copy paste vào cửa sổ mail trên màn hình. Quyết định nhấn send. Anh nói đúng, cách duy nhất để thoát khỏi quá khứ là đối mặt với nó chứ không phải trốn chạy nó. Khi cô đứng nhìn chị Linh bước ra khỏi ngôi nhà tuổi thơ của chị ấy, cô đã khóc, cô muốn giữ chị ấy lại nhưng sự nhu nhược đã cản bước cô. Và rồi cô viết ra những lời muốn nói với chị ấy, lời xin lỗi của cô mà cô biết có thể chị ấy sẽ cho rằng đó chỉ là lời nói dối. Nhưng bao năm qua, cái file word đó, lời xin lỗi mà cô đã viết ra vẫn nằm yên trong máy tính. Cả trăm lần cô làm động tác copy paste văn bản vào hòm mail, rồi lại xóa đi, cả trăm lần cô không có đủ cam đảm để nhất nút send. Cô không đủ can đảm để làm cái động tác đơn giản đó chỉ vì cô đã quá hèn nhát. Rồi thời gian qua đi, lời xin lỗi đó cũng nằm yên trong máy tính của cô, không xóa đi, chỉ đơn giản là cất nó vào một nơi thật khuất. Cho đến khi nghe những lời anh nói cô mới phát hiện hóa ra hai năm nay, mình cũng vẫn chỉ là một kẻ hèn nhát. Vì v ậy cô đã ‘lục lọi’ hết đống thư mục trong máy, tìm đến cái file xinloi đã nằm trong đó từ bao giờ. Khi cô nhấn nút send trên màn hình, cảm giác nhẹ nhõm dâng lên, cô không biết chị ấy có tin những lời cô nói hay không nhưng cô không hối hận vì đã làm thế. Nghĩ đến anh, một điều gì đó tuy nhỏ nhoi nhưng ấm áp len vào trong cô. Nhớ đến nụ hôn hụt lúc ở quán cà phê khiến trái tim cô đập liên hồi. Cô không thể phủ nhận mình đã muốn điều đó, rất muốn nụ hôn đó, nhưng lý trí mách bảo cô phải quay đi. Một nỗi sợ mơ hồ khác lại len vào trong cô ngay giây phút đó. Chỉ vì anh quá ấm mà cô thì đã sống trong cái lạnh quá lâu rồi.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!