Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện tình cảm - Hạt mưa ngày ấy - trang 17

(4) Lựa chọn

Hương Anh mặt biến sắc, cô lùi lại một bước vì quá kinh ngạc khi nhìn thấy người đó:

“Bác…bác Trọng…”

Thiên Duy cũng không thể tin nổi nữa. Gã đàn ông đang ngồi trong căn phòng đó chính là tên bố nuôi của Hương Ly. Hắn vuốt râu, mỉm cười ngạo nghễ, trên tay cầm những lá bài đỏ đen.

“Sao? Ngạc nhiên lắm à?”

“Tại sao bác lại ở trong này?” – Hương Anh vẫn cố bình tĩnh, dùng từ “bác” lễ phép nhất.

“Mày hỏi làm gì? Hương Anh, mày dám nói cho tụi nó biết chuyện và dẫn con bé Hương Ly đi gặp bố mẹ thật của nó sao? Mày không nghĩ hậu quả sẽ là gì à?”

“Ông thật hèn hạ, ông dám dùng gia đình cô ấy để khiến cô ấy giữ bí mật suốt 6 năm nay còn ông thì đối xử với Hương Ly ra cái gì?” – Thiên Duy không chịu được hét lên.

“Ra cái gì à? Tao chưa giết chết nó là may rồi đấy!”

“Hả…?”

“Theo đúng lệnh thì lẽ ra nó đã chết dưới tay tao cách đây 6 năm rồi.”

“Lệnh?”

“Nhưng ông chủ vẫn muốn nó phải đau khổ, day dứt dần dần, chết dần chết mòn, chết trong tuyệt vọng thì ông ta mới chịu. Thế nên tao đã nuôi nó suốt mấy năm qua là may lắm rồi.”

“Ông chủ? Ông chủ là ai? Và cả ông nữa, rốt cuộc ông là con người như thế nào?” – Hương Anh không hiểu gì cả.

Lão Trọng cười, giơ những quân bài lên:

“Cách đây 16, à không, chúng mày năm nay 17 tuổi rồi, cách đây 17 năm tao là chủ của sòng bạc Đỏ Đen nổi tiếng một vùng được quản lý dưới quyền của ông chủ. Chúng tao đã có một thời gian tung hoành trận địa, sòng bạc của tao rất đắt khách và biết bao những công việc khác của ông chủ từ buôn ma tuý, heroin, cướp của đều không khó khăn. Tao rất ngưỡng mộ ông chủ, nhờ có ông chủ mà tao đã sống một cuộc đời như mơ.”

“Cuộc đời đó mà như mơ ư…?”

“Nhưng từ khi ông chủ bị bắt, tao đã lâm vào cảnh khốn cùng!!!!” – Trọng hét lên đầy giận dữ. – “Tất cả là do con khốn Hương Ly!!!”

“Hương Ly có liên quan gì đến ông chủ của ông?”

“Không liên quan à? Không phải vì con bé đó thì ông chủ của tao đã không bị bắt đâu! Tao đã không phải suốt ngày nợ nần bài bạc, mất đi hàng chục triệu như vậy.”

“Nhưng rốt cuộc Hương Ly đã làm gì?”

“Làm gì à? Haha chúng mày thân với nó như thế, nói cho chúng mày cũng tội nghiệp thật. Hãy cứ ngồi trong mê cung này quan sát mọi chuyện đi, chúng mày sẽ được chứng kiến cảnh hay. Ông chủ của tao đã quay trở lại, không gì có thể ngăn cản chúng tao.”

“Ông…”

“Và cả hai người con trai của ông chủ nữa, haha!!!!”

Thiên Duy và Hương Anh biến sắc.

Hai người con trai ư?

***

Hero càng lùi lại thì bóng đen đó càng lại gần hơn. Ánh sáng mờ mờ của căn phòng vẫn đủ để Tú Phong nhận ra con người đó mặc dù hắn cũng bịt mặt.

“Mày…Mày là người bắt Ngọc Thuỷ đi!”

“À người yêu của con bé đó sao lại cũng được Hero giúp cơ à?” – Hắn mỉa mai nhìn về phía Hero.

“Lui ra đi!” – Hero cất tiếng lạnh lùng.

“Lui? Haha nực cười!” – Tên đó dường như không mảy may để ý đến lời nói của Hero.

Bỗng bàn tay gân guốc rắn chắc của hắn lao ra tóm lấy cổ Hero. Hero không thể chống cự, anh nghiến chặt răng cố chịu đau. Hương Ly hốt hoảng, gã đó là ai mà có thể đấu lại Hero trong khi cô thừa biết Hero rất khoẻ. Tên này chắc chắn có sức khoẻ siêu phàm.

“Thả Hero ra!” – Cô không sợ gì, hét thẳng vào mặt gã kia.

“Ồ con bé mà mày say mê đây hả Hero? Con bé đã đặt cho mày cái tên rất chi là anh hùng đấy hả?” – Tên này vẫn cứ nói chuyện với Hero, cánh tay hắn siết chặt cổ anh khiến anh không thở nổi.

“Đồ độc ác, anh mau thả anh ấy ra! Anh ấy đã làm gì anh kia chứ?”

“Làm gì ư? Nó phản bội tao!”

“Phản bội?”

“Hương Ly, mày muốn biết nó là ai không?” – Hắn mỉm cười, đưa tay lên chiếc khăn bịt mặt của Hero.

“Hả…?” – Hắn đang nói gì với cô vậy?

“Mày rất muốn nhìn thấy gương mặt người hùng của mày phải không? Tao sẽ giúp mày nhé! Ra đây tự mày giở cái gương mặt nó ra đi, mày sẽ ngạc nhiên đấy.”

Hương Ly đơ người một hồi, còn gã “đại ca” đó vẫn giữ chặt Hero, có vẻ như anh không thể đi đâu được. Như vô thức cô đi về phía anh. Cô thật sự muốn biết anh là ai…

Cô đưa tay lại gần chiếc khăn bịt mặt. Bỗng ánh mắt Hero tức giận nhìn cô như không cho cô động vào mình. Cô run rẩy, không dám làm gì.

“Sao? Sợ nó à? Mày lo gì, tao đang giữ nó, nó muốn chạy cũng không nổi đâu.”

“Không…”

“Hương Ly, chẳng lẽ mày không cảm thấy lạ vì một kẻ tự xưng là “người hùng” của mày sao? Nó cứ đi theo mày như thế, dõi theo mày bất cứ lúc nào mà mày không bất an à? Chí ít cứ phải biết mặt của nó đã chứ, đúng không?”

Hương Ly dần xuôi tai theo lời của tên đó:

“Anh nói đúng, phải biết mặt…” – Cô không run sợ nữa, đưa tay lên chiếc khăn bịt mặt của Hero định kéo ra.

“Đừng…” – Giọng nói ấy tự dưng phát ra yếu ớt.

“Hero…” – Hương Ly dừng tay lại, nhìn Hero đau đớn trong đôi cánh tay rắn chắc của gã “đại ca”, đôi mắt của anh đang từ tức giận chuyển sang buồn bã và có gì đó van xin.

“Em đừng làm như vậy…” – Giọng Hero yếu dần, anh không thể nói khi bị siết cổ chặt như vậy, anh cố nắm lấy giữ tay Hương Ly lại mà không được.

Hương Ly sững sờ dừng lại, anh thực sự không muốn cô biết anh là ai sao? Cô muốn biết. Cô rất muốn biết. Và cô hoàn toàn có thể biết được ngay bây giờ. Nhưng cô không thể vì ánh mắt đó không cho phép cô làm vậy.

Gã “đại ca” điên tiết nhìn xuống Hero:

“Nếu mày không dám thì tao sẽ làm!” – Hắn đưa tay tóm lấy chiếc khăn của Hero.

“Mày quá ngu khi chỉ để ý vào một hướng!” – Bỗng có tiếng hét từ đằng sau.

Và BỐP! Một cú đấm giáng vào gáy của gã “đại ca” khiến hắn giật mình nới lỏng tay ra. Hero nhanh chóng thoát được, anh dùng cùi chỏ cho hắn một quả vào bụng đẩy hắn ngã dúi dụi. Ai nấy nhìn ra đằng sau hắn. Là Bảo Nam!

“May quá, mọi người có sao không? Tớ đang đi tìm lối ra, tự dưng gặp mọi người và hiểu được chút chuyện!”

“Bảo Nam, cám ơn cậu.” – Hương Ly mừng rỡ.

“Không sao! Tên này đâu có chú ý đến đằng sau, sơ hở tí là oánh được mà.”

“Chạy ngay đi, cậu không phải đối thủ của hắn đâu.” – Bỗng Hero nói to.

“Hả?” – Mọi người giật mình.

“Nhân lúc hắn chưa đứng dậy thì còn không mau chạy đi, mấy người nghĩ có thể đánh lại hắn sao?” – Hero nói to hơn, ra vẻ tức giận bắt buộc mọi người phải đi.

“Sao phải chạy chứ? Chúng ta đã ra đến đây rồi thì sợ gì hắn ta?” – Tú Phong chẳng tỏ ra sợ hãi gì.

Hero biết không thể lay chuyển được ý định của Tú Phong, anh lướt nhìn gã “đại ca” đang bắt đầu tỉnh lại. Một suy nghĩ đến ngay trong đầu anh, anh lao tới bế Hương Ly chạy đi. Tú Phong và Bảo Nam hét:

“Đứng lại, bỏ cô ấy xuống!”

Nhưng Hero cứ ôm Hương Ly chạy đi buộc Bảo Nam, Tú Phong phải chạy theo. Anh chạy sâu vào bên trong “mê cung”, không ngoái lại kẻ đằng sau vừa đứng dậy, khẽ sờ vết thương bị chảy máu và cười độc ác:

“Chúng mày nghĩ rằng có thể chạy được sao?”

Hắn rút ra một cái điều khiển cầm tay có rất nhiều nút bấm, lạnh lùng bấm vào nút màu đỏ.

Ầm ầm.

“Chuyện gì thế này?” – Hương Ly kêu lên.

Hero ngẩng lên nhìn rồi quay lại Tú Phong và Bảo Nam đang chạy ở đằng sau, hét to:

“Nhanh lên!!! Cửa các căn phòng sắp đóng rồi!”

“Cái gì?” – Tú Phong và Bảo Nam chạy vội đến nhưng cánh cửa vẫn không mảy lòng mà đóng xuống thật nhanh.

“Đưa tay cho tôi!!” – Hero đưa tay ra.

Cả hai vội vàng nắm lấy tay Hero.

Nhưng, đã không kịp mất rồi!

Cánh cửa sập mạnh xuống. Bảo Nam và Tú Phong theo phản xạ vội rụt tay lại để tránh bị cánh cửa đè theo cả tay. Và xung quanh, chỉ còn bóng tối om. Tú Phong tức giận đập mạnh cửa:

“Khốn kiếp, mở cửa ra!!!”

“Tú Phong, hình như toàn bộ phòng của cái mê cung này bị đóng cửa hết!” – Bảo Nam kêu lên.

“Cái gì???”

***

“Chuyện gì thế này? Sao lại tối om vậy?”

Lão Trọng cười khẩy:

“Cậu chủ bấm nút sớm quá đấy.”

“Bấm nút?”

Lão giơ lên một cái điều khiển:

“Chỉ có tao và cậu cả là có chiếc điều khiển này, nó dùng để điều khiển hệ thống cửa của toàn bộ nhà. Cửa được thiết kế rất tinh vi, chỉ cần bấm cái nút đỏ thì mọi cửa đều sẽ đóng sập, cứ việc chết dần chết mòn trong nơi này, haha!!!”

“Các người quá thô bỉ! Mau đưa cái đó đây!!” – Hương Anh lao đến.

“Chúng mày đâu!”

Từ trong bóng tối hai tên vệ sĩ lù lù xuất hiện nhanh chóng áp đảo Hương Anh và Thiên Duy, trói họ vào chiếc cột trong phòng.

“Cứ giãy giụa đi, vô vọng thôi. Chúng mày sẽ chết ở đây hết.”

Gã đàn ông cất tiếng cười hài lòng.

***

“Chết tiệt, làm sao ra được bây giờ?”

“Tú Phong, đừng nóng. Không thể dùng sức được. Tìm xem trong này có chỗ ra được không.”

“Tối om thế này tìm sao được?”

“Điện thoại đâu? Đưa tớ mượn!”

“Ừ đây, sao không nghĩ ra nhỉ?”

Trong này không có tí sóng nào, cũng may là điện thoại Tú Phong chưa hết pin chứ nếu không chắc Bảo Nam chẳng tìm được gì. Bảo Nam lò dò soi chiếc cửa chẳng có lấy một lỗ khoá hay cái gì cả. Bỗng cậu va phải cái gì đó dưới chân. Bảo Nam cúi xuống:

“Cái gì đây nhỉ? Cái bình chăng? Khó nhìn quá…Á!!!!!” – Bỗng cậu hét lên.

“Sao thế Bảo Nam???” – Tú Phong vội chạy tới chỗ cậu.

“Đau…đau quá…” – Bảo Nam hét lên, ôm lấy cánh tay.

Tú Phong giật mình nhìn ra phía trước, suýt nữa cậu cũng hoảng hồn khi nghe tiếng “khè khè”. Cái gì thế này? Một con rắn độc! Trong này có rắn sao? Con rắn tiến về phía Tú Phong, giơ cái miệng độc hại của nó ra. Tú Phong nhìn Bảo Nam đau đớn vì vết cắn, cậu bỗng điên tiết, giơ chân đạp bẹp con rắn. Con rắn dù độc nhưng cũng không phải loại rắn lớn gì, nó chết ngay dưới chân Tú Phong.

“Bảo Nam, có sao không?”

“Không sao…Á…” – Bảo Nam càng lúc càng đau, vết độc ngấm vào người cậu.

“Ngu ngốc là tớ chẳng biết gì về y học!” – Tú Phong tức giận chẳng biết làm thế nào.

“Rắn này không quá độc…Chắc là nặn máu ra là được…” – Bảo Nam hổn hển.

Tú Phong liền ngồi xuống nặn máu ra cho Bảo Nam, rồi cậu xé một mảnh áo quấn cho Bảo Nam. Bảo Nam mỉm cười:

“Cám ơn, Tú Phong!”

“Không sao đâu, rồi sẽ khỏi thôi.”

“Ừ…Á!”

“Lại sao thế?”

“Tớ có cảm giác rã rời toàn thân…” – Bảo Nam chưa kịp nói xong thì ngất đi.

“Bảo Nam!!!”

“Haha con rắn đó cực kỳ độc đấy, nhập khẩu từ bên rừng Amazon đấy, hố hố hố!!!” – Có tiếng cười vang lên.

Tú Phong ngẩng nhìn quanh một hồi rồi nhớ ra giọng nói đó:

“Là ông, kẻ đã khiến chúng tôi bị lạc trong này!!!”

“Không hổ danh là Prince trí nhớ siêu phàm, vẫn nhớ giọng nói của tao.”

“Đồ khốn! Mau lộ mặt đi, và cứu chữa cho Bảo Nam ngay!!!”

“Mày ra vẻ lạnh lùng nhưng thực chất mày rất quan tâm đến người khác nhỉ?”

“Đừng có nói nhảm nữa! Đó là bạn tôi!”

“Hô hô mày tốt thật đấy Tú Phong. Để xem mày tốt được đến bao giờ.”

Gã đàn ông lạ đó vừa dứt lời thì ánh đèn trong phòng đã bật sáng, Tú Phong nhìn rõ một màn hình tivi nhỏ trên tường.

“Để tao bật cái màn hình đó lên cho mày xem!”

Phụt. Màn hình được bật lên. Tú Phong kinh hoàng.

Trong màn hình là một cô gái đang nằm trên chiếc giường bệnh, băng bó kín người từ cổ đến chân, nhất là phần lưng được băng bó nhiều hơn nhưng vẫn thấy máu đỏ cả băng trắng. Dây truyền nước, truyền máu, máy móc cứ làm việc liên tục, nhịp tim của cô trên chiếc máy cứ yếu dần. Mặt cô bị che bởi vì cô đang thở bằng oxy máy, chỉ có đôi mắt và mái tóc ấy thì không thể lẫn đi đâu. Mái tóc dài mượt mà, và đôi mắt đang nhắm hờ lại, nước mắt ròng ròng chảy ra vì đau đớn.

“Ngọc…Ngọc Thuỷ…” – Tú Phong không thể nhìn nổi nữa.

“Con bé đó vẫn còn sống.”

“Khốn, các người đã làm gì em ấy!!!???”

“Tao chẳng bảo với mày rồi sao, nó vẫn còn sống. Nhưng có lẽ nó yếu quá rồi, chắc tao chém cho nó thêm một dao nữa là nó đi gặp Diêm vương ngay.”

“Mày dám, thằng già, tao sẽ băm mày làm trăm mảnh nếu dám đụng vào em ấy!!!” – Tú Phong nổi cơn thịnh nộ.

“Bình tĩnh nào. Mày có muốn Ngọc Thuỷ sống không?”

“Tất nhiên là muốn!”

“Vậy hãy trả lời tao.”

“Trả lời gì?”

“Nếu phải lựa chọn giữa Ngọc Thuỷ và con bé Hương Ly đó, mày chọn ai?”

Tú Phong sững người. Hắn ta…hắn ta đang hỏi gì vậy chứ?

“Mày hãy trả lời tao, nếu không tao sẽ giết chết con bé này ngay tức khắc, haha!”

Tú Phong ngồi sụp xuống, cậu đấm mạnh vào sàn nhà. Cậu hận không thể biết mặt kẻ đang cười nhạo cậu là ai, nếu biết chắc cậu sẽ xé xác hắn ta. Cậu nghiến chặt răng. Hắn bảo cậu chọn một trong Ngọc Thuỷ và Hương Ly ư? Hắn có biết, hai người con gái ấy đều quan trọng với cậu đến mức nào?

Hương Ly, người con gái mà trong suốt hơn 6 năm, cậu đã chờ đợi và chỉ có một mình cô. Có ai hiểu không, tình cảm cậu dành cho Hương Ly không biết có phải tình yêu không, nhưng nó lớn đến mức cậu chỉ muốn giành lấy cô bên mình, muốn cô và cậu mãi mãi ở bên nhau. Người con gái ấy đã ở bên cậu trong lúc cậu đau khổ, tổn thương, xoá đi những vết đau trong lòng cậu.

Còn Ngọc Thuỷ? Cậu không hề ở bên cô bé vì thương hại. Mà là cậu có tình cảm với cô bé thực sự. Cậu không thể quên cô ngay từ lần gặp đầu tiên. Mười mấy năm trôi qua, gặp lại cô bé cậu vẫn nhớ ra. Cậu muốn ở bên cô bé, muốn bảo vệ cô bé. Cô bé đã tiếp sức cho cậu phải sống tốt hơn, phải biết ước mơ, trân trọng cuộc sống, đừng bao giờ phải vấp ngã. Cô bé cũng quan trọng với cậu, quan trọng lắm. Cậu đau lòng vì những vết thương mà Hương Ly chịu đựng, và với Ngọc Thuỷ, cậu cũng đau đớn biết bao khi cô bé chịu nhiều nghiệt ngã.

Giờ đây, hắn bắt cậu lựa chọn giữa Hương Ly và Ngọc Thuỷ ư? Khác nào bắt cậu chết ngay tại đây không?

Hắn vẫn không mảy may mủi lòng:

“Chọn đi! Một trong hai thôi! Nếu không thì tao chỉ cần bỏ cái bình oxy trên mặt con bé Ngọc Thuỷ ra thì mày sẽ mất nó vĩnh viễn, hahaa!”

Rõ ràng là hắn muốn cậu nghiêng về một người…

“Không chọn được chứ gì? Thế thì Tú Phong, vĩnh biệt con bé của mày đi!”

“Dừng lại, đừng hại em ấy!” – Trong sự rối bời và bị đẩy đến cùng cực, Tú Phong hét lên.

“À vậy có nghĩa là mày chọn Ngọc Thuỷ à?”

“Tôi…” – Tú Phong cúi gục xuống.

“Tốt, vậy tao sẽ để cho Ngọc Thuỷ sống, và sẽ tận tình chạy chữa cho nó.”

“Thật sao?”

“Với một điều kiện!”

“Cái gì đây?”

“Giết con bé Hương Ly cho tao!”

***

“Ái da, sao chẳng có lệnh gì từ ông chủ cả. Buồn đi vệ sinh quá mức.” – Lão Trọng đứng ngồi không yên, quay ra bảo một thằng vệ sĩ – “Canh hai đứa này cho tao, tao đi vệ sinh chút.”

“Vâng.”

“Bực quá, mấy thằng vệ sĩ thì lại chạy hết ra chỗ cậu chủ, may còn thằng này to khoẻ. Đợi tao cái nhá, nhớ canh chừng cẩn thận.” – Lão Trọng dùng chiếc điều khiển mở một cánh cửa đi ra ngoài.

Còn lại tên vệ sĩ, Thiên Duy và Hương Anh. Hương Anh nhìn Thiên Duy, ra tín hiệu bảo Thiên Duy hãy nghĩ cách thoát ra. Thiên Duy gật đầu, suy nghĩ một lát rồi cất tiếng:

“Anh…anh vệ sĩ ơi…”

Tên vệ sĩ quay lại:

“Gọi gì tao hai đứa nhãi nhép?”

(Tên này hống hách quá mức) “Sao anh lại phải ở lại canh bọn tôi mà không đi cùng mấy anh vệ sĩ kia?”

“Vì tao to khoẻ nhất chứ sao? Chúng mày không thấy anh đây rất khoẻ à?” – Tên đó được dịp khoe ngay.

“Khoẻ thật sao? Anh dạy tụi tôi bí quyết có cơ thể cường tráng như anh được không?”

“Dạy hả? Ồ chú mày nhỏ con thế kia thì đòi gì.”

“Bù lại, cậu ấy sẽ dạy anh cách để đẹp trai như cậu ấy đấy.” – Hương Anh nhanh chóng góp miệng.

Tên vệ sĩ ngạc nhiên nhìn xuống Thiên Duy:

“Đáng chết! Tao đẹp trai thế này mà sao thằng nhãi này nó đẹp thế nhỉ? Mắt sáng, mũi cao, da đẹp,…Khai ngay, mày làm thế nào mà đẹp vậy?”

“Anh muốn biết à, ngồi xuống đây.”

Tên vệ sĩ nhanh nhảu ngồi xuống lại gần Thiên Duy. Thiên Duy cười thầm: “To xác mà ngu!” Cậu bỗng giật mình kêu lên:

“Kia có phải là cậu chủ của anh không?”

Tên vệ sĩ quay ngay lại. Thừa cơ hắn sơ hở cộng với việc hắn đang ngồi gần mình, Thiên Duy tung ngay một cú đá. Tên đó không kịp chống trả, hắn ngã nhào đập đầu xuống đất nên ngất luôn đi. Thiên Duy dùng chân tóm luôn con dao bên người hắn, kéo về phía mình, nhanh chóng tự cởi trói. Cậu chạy tới cởi trói cho Hương Anh.

“Mau lên, lấy cái điều khiển.”

Hương Anh bổ nhào đến nhưng cái điều khiển đã bị nhấc lên:

“Làm gì vội thế? May là tao quay lại kịp!”

***

“Á, rắn!” – Hương Ly hoảng hốt nấp vào sau Hero.

“Đừng sợ, có tôi ở đây rồi.” – Hero chẳng hề sợ gì, dẫm bẹp con rắn.

“Rốt cuộc nơi này là như thế nào vậy? Sao cánh cửa lại bị sập hết xuống thế Hero?”

“Chắc là do tên kia làm đấy, hắn đã bấm nút…”

“Bấm nút?”

“Điều khiển căn nhà này chỉ có hắn và một tên khác cầm.” – Hero thở dài.

“Vậy là không thể ra được sao?”

“Em đừng mất bình tĩnh, tôi sẽ giải thoát được em khỏi đây.”

“Hero, xin lỗi vì khiến anh liên luỵ…”

Hero quay lại, trấn an Hương Ly:

“Không sao mà! Tôi là người hùng của em đúng chưa? Vậy thì tôi phải bảo vệ em mọi nơi mọi lúc.”

Hương Ly cảm động nhìn Hero. Cô rất thích đôi mắt tuyệt đẹp đó.

Bỗng nhiên một cánh cửa mở khiến cả hai kinh ngạc.

“Tú Phong!”

(5) Gió đã mang đi đâu?

“Tôi không thể!!!!”

“Tại sao không? Mày muốn Ngọc Thuỷ chết à?”

“Ông có thể bắt tôi làm bất cứ chuyện gì, nhưng tôi không thể làm hại Hương Ly!”

“Hô hô Tú Phong, vậy rốt cuộc là mày chọn ai vậy?”

“Tôi…Tại sao? Tại sao ông bắt tôi phải làm như vậy? Tôi có thù oán gì với ông? Tại sao chứ????” – Tú Phong hét lên đầy căm phẫn.

“Thù oán gì ư? Mày không có thù oán gì với tao, nhưng…mày liên quan đến con bé đó…”

“Hả? Tôi không hiểu.”

“Con bé đó yêu mày, phải không?”

“Ông…”

“Nó sẽ nghe theo mày, và việc giết chết nó chỉ là điều quá đơn giản.”

“Vậy tại sao ông không tự tay mà làm đi!?”

“Tao không muốn! Tao muốn người đó là mày, là người hiểu con bé đó nhất, là người nó yêu. Tao muốn cho nó thấy trên đời này nó không bao giờ có ai yêu thương nó hết, nó phải chết trong cô độc, nó phải trả giá.”

“Hương Ly đã làm gì ông?”

“Làm gì ư? Tao sẽ không bao giờ quên được! Nếu tao không trừ khử nó, biết đâu tao còn phải chịu những ngày như thế nữa. Tú Phong, hãy làm theo lời tao. Tao hứa sẽ không giết Ngọc Thuỷ, và tên Bảo Nam bạn mày nữa. Thực ra con rắn vừa rồi không phải là “Amazon nhập khẩu” như tao nói đâu, con rắn đó không độc chết người, Bảo Nam sẽ sống, cả Ngọc Thuỷ sẽ sống và tao cá là còn chữa được khỏi bệnh ung thư dạ dày cho con bé đó nữa. Chỉ cần mày xoá sổ con bé Hương Ly đó. Và yên tâm, tao sẽ bảo vệ mày, mày đừng lo bị phát hiện mà đi tù mọt gông. Sau khi xong chuyện, tao sẽ kể chuyện của tao và Hương Ly là mày sẽ hiểu.”

“Nhưng tôi không biết làm thế nào…”

“Dễ thôi! Đưa Hương Ly đến “căn phòng trung tâm” đi. Tao sẽ chỉ đường cho, nó ngay đây thôi. Tao sẽ mở cửa cho mày luôn đây.”

“Đưa đến chỗ đó rồi sao nữa…?”

“Ở đó tao đã cài thuốc nổ…Mày chỉ việc trói con bé lại, bấm nút ngay bên cửa căn phòng trung tâm đó, chạy đi. Con bé sẽ chầu Diêm vương ngay. Yên tâm là cái nhà này tao xây vững chắc và bạn bè mày sẽ chẳng ảnh hưởng gì nếu như có nổ hay làm sao cả. Haha!”

“Được rồi…” – Tú Phong đáp nhưng giọng nghe lạ hẳn đi.

“Cửa trong mê cung đã bị đóng hết, tao chỉ mở một số cánh cửa để mày dẫn con Hương Ly đi thôi, nhớ đấy. Đừng hòng chạy.”

“Tôi biết rồi, nhưng ông không được làm gì Ngọc Thuỷ đấy.”

“Tao thề sẽ không đụng đến một sợi tóc của nó nếu như mày làm theo lời tao.”

“Vậy mở cửa đi…”

***

Thiên Duy và Hương Anh mất cả bình tĩnh, họ phải làm sao đây? Lão Trọng đang cầm chiếc điều khiển, hắn cười:

“Chúng mày định ra khỏi đây à, chưa xong mà.”

“Đồ vô liêm sỉ! Mau đưa cái điều khiển đây!”

“Chúng mày định đi cứu Hương Ly sao?”

“Đúng vậy, các người đã đưa cô ấy đi đâu chứ?”

“Theo lời ông chủ thì con bé đó sắp chết dưới tay người nó yêu rồi!”

“Cái gì?”

“Nhìn đây!”

Lão Trọng hướng về một cái màn hình camera và mở lên.

“Hả? Tú Phong, Hương Ly???” – Hương Anh không tin nổi.

“Cả tên bịt mặt lạ hoắc nào kia!!???” – Thiên Duy cũng ngạc nhiên.

***

“Tú Phong! Sao cửa lại mở ra thế này? Tuyệt quá, cậu không sao!” – Hương Ly mừng rỡ chạy về phía Tú Phong.

Cô chợt giật mình. Tú Phong chẳng hề nói gì, nhìn cậu lạnh băng dường như chẳng có cảm xúc nào. Đôi mắt cậu thất thần như đang ẩn giấu một điều gì đó. Nhưng chỉ một lúc cậu lại cười:

“Ừ không sao…”

“Tú Phong, cậu hơi là lạ đấy…”

“À tại tôi mệt thôi, tôi và Bảo Nam vừa tìm được lối ra rồi.”

“Thật ư?”

“Ừ, chúng ta mau đi thôi!” – Tú Phong nắm lấy tay Hương Ly.

Định quay đi cậu ngoảnh lại nhìn Hero:

“Anh bạn, tôi nghĩ là anh đừng nên đi theo!”

“Sao vậy?” – Hero hỏi.

“Bởi vì tôi và Bảo Nam chưa chắc đó là con đường đúng, nên nếu như đi sai thì tôi sẽ quay lại nhờ anh, anh ở đây tìm đường khác nếu có thể nhé.”

“Được rồi tôi không đi theo đâu, đi đi!”

Tú Phong khẽ cười một nụ cười rất nhạt rồi kéo tay Hương Ly đi. Cô linh cảm chuyện gì đó. Tú Phong vẫn cười, nhưng nụ cười đó cứ sao sao ấy…

Tú Phong cứ thế dẫn cô đi. Con đường sao càng lúc càng tối thế nhỉ? Hương Ly càng nắm chặt lấy tay Tú Phong hơn. Bỗng cậu cất giọng hỏi:

“Làm gì mà nắm tay chặt thế?”

“Vì tớ sợ…”

“Sợ gì?”

“Sợ nếu buông tay ra thì tớ sẽ lạc mất cậu.”

Tú Phong im lặng một hồi rồi nói:

“Nếu như chúng ta lạc mất nhau thật thì sao?”

“Hả? Hỏi gì lạ thế?”

“Tôi chỉ hỏi “Nếu” thôi mà. Có trả lời được không?”

“Ừm…Chúng ta không bao giờ mất nhau đâu!”

“…”

“Tớ tin Tú Phong sẽ luôn ở bên tớ mà. Tú Phong luôn là người tốt nhất đối với tớ.”

Hương Ly mỉm cười thật tươi khi nói câu ấy, nhưng cô đâu biết cậu thiếu niên đi trước cô đang rơi từng giọt nước mắt. Cậu nghẹn ngào cố nuốt hai tiếng: “Xin lỗi…” Cậu nắm chặt tay cô hơn, bởi vì chỉ một đoạn đường ngắn nữa thôi…

“Sao đi mãi mà không đến vậy? Bảo Nam đâu?”

“Đến rồi kia kìa!”

***

“Tú Phong…Tú Phong định làm gì vậy?” – Hương Anh giật mình.

“Không phải cậu ấy định…”

“Thiên Duy, mày đoán đúng đấy. Chuẩn bị vĩnh biệt con bạn của mày đi.” – Lão Trọng cười.

***

Tú Phong dắt Hương Ly vào căn phòng lớn nhưng xung quanh chẳng có gì ngoài màu đen tối om.

“Ơ cậu bảo Bảo Nam ở đây mà, tớ có thấy gì đâu?”

“Lừa một đứa con gái cũng dễ thật!” – Giọng Tú Phong vang lên trong bóng tối.

“Hả? Tú Phong, cậu nói…”

Bỗng Tú Phong quay lại, cậu đẩy mạnh Hương Ly một cái khiến cô mất đà ngã vào bức tường ngay phía bên phải cô. Vết thương trên mắt bị chấn động, chảy máu. Hương Ly ôm mắt, kêu lên đau đớn. Nhưng Tú Phong vẫn lạnh lùng tiến lại, Hương Ly chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì thấy cả đôi mắt của mình bị bịt lại bởi một chiếc khăn khác, cô không thể thấy gì nữa.

“Tú Phong, cậu đang làm gì vậy? Tại sao…”

Tú Phong lạnh lùng không đáp lại, chỉ nhìn cô. Cô không thấy được ánh mắt ấy.

“Đúng rồi Tú Phong, mau giết con bé ấy đi. Chỉ cần bấm nút.”

“Đừng, Tú Phong!!! Cậu không thể làm vậy! Hương Ly là người quan trọng nhất với chúng ta!”

“Tú Phong, đừng có làm vậy. Tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu, tôi đã gắn bó với Hương Ly từ hồi lớp 1, và cậu cũng vậy!”

Hương Ly nghe thấy hết qua những chiếc camera.

“Tú…Tú Phong…Cậu định giết tớ ư?”

Giọng nói lãnh đạm ấy đáp lại cô:

“Tôi phải cứu Ngọc Thuỷ…” – Và bàn tay cậu đưa lên cái nút bấm trên cửa.

“DỪNG LẠI, LÀM GÌ VẬY!!!???”

Tú Phong nhìn ra. Hero vừa chạy tới nơi.

“Hoá ra cậu bắt tôi ở lại là để làm cái việc vô liêm sỉ này sao? Nếu tôi không nghi ngờ thì cậu đã…”

“Chẳng cần phải “Nếu”, tôi sẽ giết cô ta ngay bây giờ!” – Tú Phong cười nhạt.

“Đồ điên! Cậu không còn tình người sao? Cô ấy rất quan trọng với cậu đấy!”

“Vậy với anh thì sao? Cô ta quan trọng lắm à?”

“Phải, thì sao chứ? Dù cô ấy không biết mặt tôi, tôi không thể cho cô ấy nhìn thấy mình, nhưng tôi vẫn yêu cô ấy. Còn cậu? Cậu chỉ biết vì một con bé khác mà giết cô ấy sao? Cậu quá điên rồ! Dừng tay lại đi!”

“Sao phải dừng nhỉ? Bấm một nút, và thế là nổ…Như thế tôi chẳng còn gì phải lo nữa. Ngọc Thuỷ sẽ được cứu…”

“Thằng điên, cậu sẽ bị báo ứng!!!! Dừng lại!” – Hero hét lên.

Tú Phong không hề tỏ vẻ run sợ, cậu khẽ cười:

“Phải, tôi sẽ bị báo ứng. Tôi chỉ làm cho cô ấy đau khổ…”

“Cậu…”

“Vì thế…” – Tay Tú Phong chạm vào nút bấm.

“Hả…”

“BẢO VỆ CÔ ẤY ĐI!!!!!”

Một cú đẩy nhanh như chớp khiến cô gái bị đẩy ra ngoài cánh cửa của căn phòng ấy, ngã vào vòng tay Hero. Hero kinh ngạc nhìn về phía Tú Phong, và bỗng “Ầm!!!” Một tiếng nổ vang lên và từng mảng bê tông tường gạch của căn phòng đang đổ xuống. Hero vội vã bế Hương Ly chạy đi, và cô đã hiểu ra chuyện gì. Cô hét lên:

“Không, Tú Phong!!!!!!”

Nhưng căn phòng ấy đang sập dần xuống, những tiếng ầm ầm ấy lấp đi nụ cười của cậu thiếu niên:

“Tôi không bảo vệ được cậu, nhưng hãy yên tâm là tôi không bao giờ giết cậu – người con gái quan trọng nhất cuộc đời tôi. Chi bằng, để tôi chết đi thì sẽ không còn ai đau khổ bởi tôi…”

Cứ ầm ầm những tảng gạch rơi.

Hero vừa ôm Hương Ly chạy, vừa kêu lên:

“Tú Phong, chạy khỏi đó đi! Đừng có dại dột! Sao cậu ngu ngốc quá vậy!!!??? Cậu làm thế thì ích gì chứ? Chạy đi!!!”

Nhưng chỉ nghe tiếng gạch vỡ đáp lại mà thôi.

Cô gái ấy không nhìn được cái gì nữa, chiếc khăn bịt mắt vẫn che lấp đi tất cả.

Cô khóc…

Khóc vì vết thương trên mắt…

Hay là trong trái tim?

Mọi thứ mờ nhoà dần. Cô gục ngất trong vòng tay của người ấy…

Đây là đâu? Nơi nào mà tối tăm đến vậy? Địa ngục ư? Là thế giới của cái chết sao? Những âm thanh của ký ức hỗn tạp cứ quanh quẩn gào thét trong đầu, nơi này là đâu thế này? Chỉ nhìn được mỗi một màu đen còn đâu không còn gì cả.

“Hương Ly…” – Có tiếng gọi của ai đó rất thân thương.

“He…Hero…”

“Em tỉnh rồi.”

“Sao em không nhìn thấy gì cả…?”

“Em bị thương nên phải băng cả mắt, hiện tại em đang ở trong bệnh viện. Phải một thời gian dài nữa em mới bỏ băng mắt ra được.”

“Nhưng tại sao…”

Ký ức bỗng tràn về trong đầu cô. Cậu thiếu niên ấy đã dẫn cô vào căn phòng, làm thương đôi mắt của cô và rồi cậu đã doạ giết cô. Nhưng cậu đã đẩy cô đi, và sau đó cô chỉ nghe tiếng đổ ầm ầm của tiếng gạch vỡ…

“Tú Phong! Tú Phong đâu!!!???” – Cô bật dậy.

“Cậu ấy…”

“Bỏ cái này ra, em phải đi tìm cậu ấy!” – Cô định giật cái băng mắt ra.

“Không được, Hương Ly! Em đang bị thương!”

“Không…” – Hương Ly muốn khóc mà không khóc được nữa – “Cậu ấy…cậu ấy không giết em, mà tự giết mình sao? Tại sao cậu ấy dại dột như vậy? Kẻ nào đã làm hại cậu ấy!!?? Không có cậu ấy thì em sống làm gì?”

“Bình tĩnh đi, em nghĩ Tú Phong chết thật sao?”

“Hả?”

“Em phải tin chứ! Bây giờ mọi chuyện còn chưa rõ ràng, em định buông xuôi như vậy sao? Em có biết vì sao Tú Phong làm em bị thương không?”

“Vì sao?”

“Vì cậu ấy không muốn em nhìn thấy cậu ấy hy sinh vì em…”

“…”

“Cậu ấy đã không giết hại em, cậu ấy đã bảo vệ em. Vì thế em không được tin là cậu ấy đã chết. Cái mê cung đó dù sập xuống nhưng không ai khẳng định cậu ấy đã bị vùi nát cả. Biết đâu cậu ấy đã chạy đi? Hay biết đâu đã được cứu? Em phải tin chứ!”

“Hero…” – Hương Ly nghẹn ngào ôm chặt lấy anh. – “Giờ em không thấy gì nữa, gia đình em đâu? Bạn bè em đâu? Em chẳng còn ai…”

“Em còn anh!”

“…”

“Anh sẽ ở bên em! Hãy đợi đi Hương Ly, đợi đến khi em bỏ được cái băng mắt này ra thì anh sẽ cùng em đi tìm hiểu sự thật.”

“Hero, anh giấu em phải không…?”

“?”

“Chắc anh có nhiều bí mật gì đó giấu em. Nếu không thì anh đã không cho em xem mặt. Nếu không thì anh đã không biết nhiều thứ về cái mê cung đó…”

“Hương Ly, anh…”

“Nhưng em nghĩ anh không phải người xấu. Hãy để em tin vào anh, được chứ? Em rất muốn một lần được nhìn thấy người hùng của em…”

“Hương Ly, hãy tin anh!”

Có lẽ nơi này đang ở rất xa lắm, chắc Hero sợ bị bọn kia đuổi nên đã đưa cô đến một bệnh viện rất xa nên cô mới ngửi thấy mùi hương của hoa cỏ đồng nội. Một bệnh viện gần vùng quê sao? Chắc là nơi đây chỉ có cô với anh thôi, những con người khác đều không ở đây với cô rồi…Giờ, cô không thể đi tìm họ. Cô không bỏ được cái băng mắt này ra, vết thương bên mắt phải lan đến cả mắt trái, làm cô phải băng cả hai mắt. Cô ghét bị thương như thế này. Cô ghét phải chìm trong bóng tối.

Đã mấy ngày, rồi mấy tuần trôi qua rồi, cô không để ý đến thời gian nữa.

Mặc dù cô muốn trở về lắm, muốn được đi học, muốn sống tiếp những ngày vui vẻ của một cô gái trẻ như thường ngày.

Một mình cô ngồi trên đồng cỏ sau bệnh viện, cô không di chuyển được vì chẳng nhìn thấy gì cả. Một cơn gió thổi tung bay mái tóc dài mượt mà của cô, gió kéo theo hương thơm của biết bao hoa cỏ lạ. Gió…Gió nhẹ nhàng lướt qua, và chỉ lướt qua một lần rồi bay đi thật sao? Nơi đến của gió là nơi nào? Nơi mà gió dừng lại, đó là nơi nào? Hay là mãi mãi gió không thể tìm thấy được, gió đến rồi gió đi, đi mãi mà không bao giờ bay trở lại…?

“Tú Phong…” – Cô vô thức gọi tên cậu thiếu niên đó.

“Hương Ly, cậu xem này, đây là kim dài, còn đây là kim ngắn, và cái kim chạy không ngừng này là kim giây. Kim giây chạy nhanh nhất, mấy cái kim kia cũng chạy nhưng chậm lắm.”

Tiếng nói của ngày xưa vẫn vang bên tai cô.

Tại sao những chiếc kim đồng hồ ấy không dừng lại đi, hoặc quay lại đi…Thời gian trôi chẳng bao giờ chờ đợi ai…

Bỗng có một chiếc lá được gió thổi khẽ lướt qua nhẹ lên mặt cô. Hương Ly như thấy sợ một điều gì đó, cô vội vã đứng lên chạy theo chiếc lá. Nhưng cô không nhìn thấy gì cả, chiếc băng mắt chắn cô lại, cô vấp ngã nhưng một vòng tay đã đỡ lấy cô:

“Bảo em ngồi yên chờ một tí mà em lại định đi đâu thế?”

“Hero…” – Hương Ly nghẹn ngào dựa vào người anh. Nếu như không vì vết thương đau thì cô sẽ bật khóc, khóc to lắm.

“Hương Ly, đừng như thế nữa mà. Hãy cố lên, phải tin vào cuộc sống chứ.”

“Tin thì có ích gì…?”

“Không có ích gì cả.”

“…”

“Khi chúng ta tin thì làm gì có phép thuật nào gửi xuống cho chúng ta đâu. Nhưng khi chúng ta tin, niềm tin sẽ giúp ta vượt qua mọi khó khăn, để chính ta tự tạo ra niềm tin của mình. Dù là tuyệt vọng đến bao giờ, chúng ta chỉ cần tin, niềm tin không giúp mình cầu được ước thấy, nhưng lại giúp ta đứng lên đi tìm ước mơ của mình. Vì thế em hãy tin đi, em sẽ tìm thấy Tú Phong, nhớ chứ! Khi em khỏi, anh sẽ đưa em đi gặp lại các bạn của em, em sẽ không phải cô đơn nữa.”

“Cám ơn anh, chỉ cần có anh, em không cô đơn đâu…”

Hương Ly cứ thế dựa vào người Hero, ngẩng lên phía bầu trời. Chiếc lá ấy cứ thế được gió thổi bay đi. Lại đánh mất nữa rồi. Cánh diều ngày xưa, gió đã thổi đi. Chiếc lá bây giờ, gió đã thổi đi. Và con người ấy, gió đã mang đi đâu?

(6) Suy nghĩ của Hương Anh

Những tia nắng sớm mai chiếu qua tán lá cây xanh buổi sáng. Nắng như reo vui, nhảy nhót trên con đường. Trên con đường, một cô gái trẻ xinh đẹp với mái tóc ngắn, chiếc kính cận đang lặng lẽ đi trên đường. Nắng thì thật vui, thời tiết đẹp thế này cũng thật tuyệt, nhưng sao đã bao tháng nay, cô chưa hề nở được một nụ cười trọn vẹn.

Hôm nay là ngày cuối cùng của năm học rồi…

“Hương Anh, đến rồi à?”

Hương Anh quay lại. Cậu thiếu niên rất đẹp đang đi về phía cô.

“Ừ, Thiên Duy, đã được hơn 5 tháng rồi…”

“Ngày đó còn là mùa xuân tháng 1 nhỉ?” – Thiên Duy buồn hẳn đi.

“Đã tìm kiếm được tung tích gì chưa?”

“Chưa…Hương Ly, Tú Phong, Hoàng Vũ, Tùng Lâm suốt 5 tháng nay đều không thấy nữa sau khi cái phòng trung tâm của cái mê cung đó đổ nát. Bọn giấu mặt kia cũng lẩn đi, chỉ để lại cái nhà hoang tàn.”

“Ừ cũng may là mình thoát được chỗ đó.”

Hương Anh nhìn Thiên Duy, hai người nhớ lại ngày hôm đó hẳn là may mắn phải đến với họ. Lão Trọng đang cầm chiếc điều khiển nhưng do quá tối nên loạng choạng không tìm thấy đường đi, định tiến về phía hai người nhưng bị vấp ngã phải tên vệ sĩ vừa bị họ đánh ngã dưới đất nên văng cái điều khiển ra. Thiên Duy nhanh chóng trói lão lại, cầm cái điều khiển và mở cánh cửa. Nhìn lên màn hình tivi, cậu chỉ thấy toàn bụi, đất gạch rơi xuống ở căn phòng trung tâm, nhưng cậu tin rằng Hương Ly đã chạy được cùng với con người bịt mặt bí ẩn ấy vì cửa đã được mở, mà cậu đoán người đó cũng phải biết lối ra khỏi mê cung, còn Tú Phong thì sau đó không tìm thấy đâu nữa. Cậu, Hương Anh nhờ có chiếc điều khiển cậu đã ra được khỏi mê cung. Còn những người còn lại, cậu không thể biết họ đang ở đâu nữa. Ngôi nhà “mê cung” đó đã bị người ta đến phá đi, nhưng bóng dáng của Hoàng Vũ, Tùng Lâm, Tú Phong, Hương Ly, Bảo Nam thì suốt 5 tháng nay không gặp được họ nữa. Họ biến mất một cách bí ẩn.

Hương Anh thở dài, đi vào trong sân trường H., còn Thiên Duy quay vào trường B. Họ không thể hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra, giờ việc quan trọng là tìm được Hương Ly cùng những người bạn thôi mà có tìm được đâu? Nhưng Hương Anh thì khác. Cô cũng lo lắng cho cô bạn Hương Ly, nhưng đó không phải là người cô nghĩ đến nhiều nhất…

Ngồi trong lớp, Hương Anh bần thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cậu luôn là một con người bí ẩn như vậy, cậu như một bóng ma có thể đến lúc nào thì đến, đi lúc nào thì đi. Cậu rất khỏe, giỏi võ, dù đi đâu thì cần gì phải lo cho cậu chứ.

Nhưng cô vẫn lo, vẫn không thể nguôi nghĩ xem cậu đang ở đâu. Ở đâu mà biến mất suốt 5 tháng nay, không đi học, không về nhà làm người dì của cậu lo lắng.

Bỗng dưng mây đen kéo đến, và rồi một cơn mưa rào lớn đổ xuống rất nhanh. Mùa hạ mà, cái mùa của cơn mưa cứ đến rồi lại đi, cơn mưa nhanh chóng ấy không thể xóa tan dịu mát đi lòng người. Hương Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa rơi nặng dần, sấm sét nổ đoàng trên bầu trời xám xịt làm cô chợt linh cảm điều gì đó.

Cô đứng lên, bảo bạn:

“Mọi người cứ ở lại liên hoan cuối năm đi nhé, tớ phải đi về đây!”

“Sao thế? Chưa ăn gì mà?”

“Tớ không ăn đâu, nhà có việc!” – Rồi cô vội vã chạy ra ngoài.

Cô chạy quên cả ô, áo mưa, để cho cơn mưa cứ rơi mạnh lên người mình. Gió thổi tạt mưa vào mặt khiến cô rát buốt, nhưng cô vẫn chạy. Bởi vì cô như cảm nhận thấy một điều gì đó. Trái tim cảm thấy trái tim, khoảng cách xa thế nào vẫn nhận được ra…Bước chân cô chạy vụt về phía nơi mà ngôi nhà “mê cung” ấy đã bị phá đổ. Một không gian vắng lặng, đống đổ nát vẫn còn trong cơn mưa sao hôm nay mãi không ngớt nhanh như mọi khi.

Hương Anh đứng sững lại.

Trong đống đổ nát và cơn mưa lớn, một bóng đen hiện ra. Mùa hè rồi, không còn chiếc áo khoác đen ấy nữa, nhưng vóc dáng cao lớn và vẻ lạnh lùng ấy thì không thể là ai khác. Trên tay người đó là một chiếc ô lớn màu đen. Người đó rất thích màu đen.

Nghe tiếng động, người đó quay lại. Trong màn mưa, gương mặt thân quen ấy hiện ra. Vẫn là gương mặt đẹp không tì vết, với đôi mắt lạnh lùng nhưng ẩn chứa rất nhiều nỗi buồn trong đó.

“Hoàng…Hoàng Vũ…” – Cô run run gọi tên cậu.

“Ướt cả rồi đấy.” – Giọng cậu vẫn lạnh lùng như vậy.

“À thì…” – Giờ cô mới để ý mình ướt sũng.

“Đến đây.”

Hương Anh rụt rè tiến lại đứng gần cậu dưới chiếc ô lớn, cô không dám sát quá vì sợ làm ướt cậu. Cô khẽ nhìn cậu, hôm nay cậu mặc chiếc áo phông màu sáng giống hệt Hoàng Vũ mà cô đã gặp lúc hái hồng xiêm ngày ấy.

“Sao biết tôi ở đây mà chạy đến?”

“Hả? Ờ thì vô tình đi qua thì thấy…”

“Nói dối cũng không biết nói nữa. Vô tình mà chạy thục mạng không thèm che mưa thế này à?” – Hoàng Vũ vẫn nhìn ra phía trước.

“Thì…” – Hương Anh không biết nói thế nào, vội chuyển chủ đề – “Suốt 5 tháng qua, cậu đi đâu vậy?”

“Đi tìm Hương Ly.”

“Thật sao?” – Hương Anh ngạc nhiên nhưng cũng im luôn vì cô biết Hoàng Vũ chẳng bao giờ trả lời những câu hỏi thừa.

Họ cứ thế lặng im trong cơn mưa rào. Có những điều muốn nói từ lâu lắm nhưng cứ phải giấu trong lòng vì không biết nói thế nào.

“Vậy Tùng Lâm đâu?”

“Đi cùng tôi, đang ở chỗ khác.”

“Hai cậu cũng thoát được cái mê cung đó à?”

“Ừ, là do cậu và Thiên Duy mở cửa phải không?”

“Phải…” – Hương Anh giật mình khi Hoàng Vũ quay ra nhìn mình, đôi mắt của cậu làm cô không nói nên lời – “Ơ…”

“Cảm ơn!”

Chỉ một lời nói rất nhanh.

Nhưng đủ làm trái tim Hương Anh đập loạn nhịp.

Cô quay đi:

“Không có gì, nhưng sao cậu còn quay về đây.”

“Tôi muốn tìm ra bọn chúng!” – Giọng Hoàng Vũ pha lẫn tức giận.

“Bọn chúng?”

“Kẻ đã hại chúng ta, hại Hương Ly. Chắc chúng sẽ biết cô ấy ở đâu!”

Hương Anh buồn bã:

“Cậu thực sự quyết đi tìm Hương Ly như vậy sao?”

“Chứ còn gì nữa! Hả…” – Hoàng Vũ quay ra thì Hương Anh đã rời khỏi chiếc ô của cậu, lầm lũi đi trong mưa.

Mưa rơi lên mặt cô. Có ai biết là nước mưa…hay là nước mắt…? Bóng dáng nhỏ bé ấy cố gắng để kìm nén vào lòng một nỗi đau, nhưng không đủ can đảm để chấp nhận nó mà có thể mỉm cười.

Bỗng Hoàng Vũ đi tới nắm lấy bàn tay Hương Anh khiến cô giật bắn mình không tin nổi, ngỡ ngàng nhìn cậu. Cậu nắm chặt lấy tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng hẳn:

“Cậu sẽ đi tìm Hương Ly đó chứ?”

Rõ ràng là cậu không hiểu cô đang nghĩ gì, nhưng cậu lại luôn dành ánh mắt đó cho cô…

“Tất nhiên, tớ phải tìm tất cả các bạn!” – Cô cố nở một nụ cười.

“Vậy sao cậu bỏ đi một mình thế? Bộ tính không đi tìm nữa à?”

“Làm gì có! Tớ thấy hết việc ở đây rồi nên đi về thôi.”

“Ở lại với tôi chút đi.”

“Hả?”

“Mấy tháng qua, tôi và Tùng Lâm thường tách nhau ra đi tìm. Lúc nào cũng chỉ có một mình tôi…” – Ánh mắt Hoàng Vũ buồn thẳm.

“Hoàng Vũ…”

“Cậu biết đấy, tôi đi đến đâu người ta cũng tránh xa tôi. Tôi quen rồi, nhưng tôi không thích.”

“…”

“Giá như có ai đó nghĩ đến tôi…”

Hương Anh như bị thôi miên vào ánh mắt của Hoàng Vũ vậy. Đằng sau sự lạnh lùng đó vẫn là một chàng trai cô đơn, thiếu tình thương. Câu nói của cậu không hề dễ hiểu. Người ta nghe thì chỉ nghĩ rằng mấy ngày qua cậu đi một mình không có ai nghĩ tới nên cậu thấy chán thôi. Nhưng cô hiểu cậu muốn nói đến người-con-gái-nào-đó cậu luôn muốn ở bên, luôn muốn giành về phía mình, nhưng người con gái đó chưa bao giờ đáp lại tình cảm của cậu, và thậm chí cô ấy chỉ nghĩ đến người khác. Người đó đẹp trai, lạnh lùng mà dễ thương, lúc nào cũng ấm áp, chân thành, khiến cho cô ấy cảm mến, còn cậu trong mắt cô ấy vẫn chỉ là một người độc ác, xấu xa, khiến cô ấy phải ghê sợ và càng không muốn lại gần cậu.

Bàn tay đang nắm chặt tay Hương Anh như muốn níu kéo, bấu víu lấy một sự cảm thông. Cô đặt bàn tay còn lại lên tay cậu:

“Đừng lo, tớ vẫn nghĩ đến cậu.”

“Hương Anh…”

“Hãy yên tâm, rồi cậu sẽ tìm được Hương Ly và bạn ấy cũng sẽ nghĩ đến cậu nhiều hơn tớ.” – Nói câu này sao mà cô thấy nhói đau.

Hoàng Vũ nhìn cô. Ánh nhìn đó cho thấy cậu cảm động vô cùng, nhưng cậu vẫn không hiểu trái tim cô sâu thẳm đang nghĩ đến điều gì cao hơn cả một tình bạn đơn thuần.

“Mày nghĩ rằng có thể tìm được con bé sao?” – Bỗng một giọng cười khả ố vang lên.

Cả hai giật mình quay lại. Mưa đã ngớt dần, đứng đằng sau đó là gã đàn ông bỉ ổi, kh.ố.n nạn mà cậu vẫn chỉ muốn dần chết lão ta. Lão đã vờ làm một ông bố nuôi tử tế của Hương Ly để thực hiện một âm mưu lớn hơn mà vẫn đang nằm trong vòng bí mật.

“Là hắn, Trọng!”

“Cả hai đứa chúng mày suốt 5 tháng qua mà chịu chết kia à? Haha!!!”

“Im đi thằng già đáng nguyền rủa! Chính mày đã cùng với bọn chúng hại Hương Ly.” – Hoàng Vũ tức giận.

“Ồ mày ra vẻ được lắm…”

“Hả?”

“Tao nghĩ là con bé đó không được an toàn cho lắm.” – Nói xong lão chạy ra phía xe ô tô.

Hoàng Vũ không hề nao núng nhảy luôn lên cái xe máy của cậu thường đi. Hương Anh gọi:

“Để tớ đi với!”

Hoàng Vũ không đáp chứng tỏ cậu không từ chối. Hương Anh ngồi lên chiếc xe. Cậu phóng vụt đi trong mưa. Chiếc xe cao quá đi, Hương Anh lại sợ ngã vì mưa rơi không nhìn thấy gì, vội ôm lấy Hoàng Vũ. Cậu không có phản ứng gì cả, vẫn để cho đôi tay cô vòng qua người cậu. Cô lại được ôm cậu rồi. Cô thích cái cảm giác đó, ấm áp ngay trong lúc mưa rơi ướt lạnh người cô. Cô chỉ muốn, giá như người cô đang ôm…có thể ôm cô lấy một lần…

Nhưng giờ người đó đang nghĩ đến ai kia…

Mưa bắt đầu ngớt dần, những ánh sáng bắt đầu chiếu len lỏi dù cơn mưa vẫn chưa dứt. Như cảm nhận được ánh sáng ấm áp đang chiếu, Hương Ly hướng ra ngoài cửa sổ. Mùa hè rồi. Những cơn mưa rào đến nhanh rồi đi nhanh, với ánh nắng chắc hẳn đang rất đẹp cùng bầu trời trong xanh, đám mây bồng bềnh, cây cối xanh tốt mà có lẽ cô chỉ nghĩ đến trong tưởng tượng, trong những gì mình nhớ về mùa hè những năm trước thôi. Đôi mắt cô vẫn chưa được nhìn thấy gì. Chắc cũng sắp đến lúc cô được tháo băng rồi, lâu thật đấy, nhưng dù có tháo ra thì đôi mắt cô vẫn thế, con mắt bên phải của cô vĩnh viễn chẳng bao giờ lành lại được.

Trong tâm trí cô, hiện lên mờ mờ hình ảnh một cậu bé…

Cậu bé không nhìn rõ mặt, nhưng chắc là một cậu bé rất đẹp vì cô vẫn nhơ nhớ mang máng cái vóc dáng kiêu ngạo ấy. Nhưng cậu bé đó có phải đã khiến cho một ánh sáng của cô mất đi? Cô nào có thể nhớ? Cô mất trí nhớ gần như hết rồi, lại còn là ký ức khi cô quá nhỏ, sao mà cô nhận ra được cậu bé đó chứ? Lại suy nghĩ vẩn vơ rồi.

Mà Hero đi đâu sao lâu về thế nhỉ? Dạo này cô làm phiền anh quá, anh lại chạy đi mua cháo cho cô rồi. Cháo ở cổng bệnh viện không ngon nên anh lại đi xa.

Nhưng Hero là ai vậy nhỉ? Suốt 5 tháng nay anh luôn ở bên cô, không để cô cô đơn. Nhưng anh là ai mà sẵn sàng bỏ thời gian vì cô chứ? Cô rất ngán những ai bí bí mật mật, chỉ có mỗi anh là cô không hề ngán, vì anh có bí mật thì giờ vẫn là chàng trai tốt đối với cô.

Anh đi lâu quá, hay là hàng cháo lại nghỉ để anh đến chỗ khác xa hơn? Đáng ghét, cô cứ liên tục làm phiền người khác! Thời gian qua, cô chỉ nhớ Tú Phong, dường như quên cả anh rồi.

Cô loạng choạng bước xuống giường. Có tiếng mở cửa. Chắc là y tá.

“Chị y tá, chị giúp em ra ngoài được không?”

Không có tiếng trả lời, chỉ có bàn tay nắm tay Hương Ly giúp cô đứng dậy. Nhưng có coi là “giúp” không khi cô cảm nhận thấy có sự lạnh lùng bao trùm khắp mọi nơi? Hình như “cô y tá” này hơi lạ.

“Chị y tá, cám ơn chị.”

“Khỏi, đừng có giả nhân giả nghĩa.” – Giọng nói lạnh lùng chua chát vang lên.

Hương Ly giật mình, buông cánh tay ra khỏi người đó. Cô trấn tĩnh lại ngay. Giọng nói này hơi khác, nhưng vẫn quen quá. Không phải là…

“Cuối cùng cũng tìm được chị, đang nhớ người tình à?”

“Ai…ai vậy?”

“Quên nhau nhanh thế sao, chị Hương Ly? Không nhìn thấy là chịu chết à?”

Hương Ly thất kinh, giọng nói không thể là của ai khác được. Cô run run từng tiếng như không thể tin nổi nữa:

“Ngọc…Ngọc Thủy…”

“Đừng có nhắc đến tên tôi nữa!”

“Tại sao? Chẳng phải em đã…”

“Họ đã cứu tôi! Những kẻ đó đã cứu tôi đấy! Tôi không chết đâu, tôi ghét họ nhưng tôi còn ghét chị hơn.” – Hương Ly không thể nhìn được người đứng trước mặt cô tức giận đến mức nào.

“Ngọc Thủy, em nói thế là sao? Chị đã làm gì chứ?”

“Làm gì à? Chị đã giết Tú Phong, còn chối sao?”

Hương Ly bàng hoàng.

“Em nói gì!!???”

“Đừng có giả tạo nữa! Chị đã lừa anh ấy để chôn vùi anh ấy trong đống đổ nát của một ngôi nhà, rồi chị đã bỏ trốn, giả vờ bị đau mắt để được mọi người thương hại. Bọn họ đã nói với tôi thế, chị còn chối sao? Tôi còn nhìn thấy thi hài của Tú Phong nữa, chính tôi đã đưa anh ấy ra khỏi đống đổ nát đó!!!!” – Ngọc Thủy hét lên đầy hận thù.

“Cái gì? Tú Phong đã chết?” – Hương Ly sững sờ.

“Tôi không nhận ra gương mặt anh ấy nữa! Lúc tôi tỉnh lại, vết thương ở lưng tôi vẫn còn, nhưng tôi đã vội đi tìm anh ấy sau khi nghe tên thủ lĩnh giấu mặt của đám người bắt cóc tôi đó kể qua loa. Tôi đã tìm thấy anh ấy dưới đống đổ nát. Anh ấy bị thương, mặt biến dạng đầy máu, còn người thì cũng máu me be bét, suýt nữa tôi chết ngay tại đó rồi!!!!! Tại sao? Tại sao chị lại giết anh ấy? Chị có biết tôi đã muốn nhường anh ấy cho chị, nhưng sao chị ích kỷ thế? Chị giả tạo vừa vừa thôi chứ!!?? Tôi đã nghĩ mình chết theo anh ấy, nhưng tôi không thể, tôi phải sống để trả thù chị! Và tôi đã sống đây, tôi đi tìm chị suốt 5 tháng qua và tôi đang ở đây để chị phải trả giá!”

“Ngọc Thủy, bình tĩnh lại đi. Em tin lũ người đó sao? Em tin đó là Tú Phong sao? Em bảo thi thể đó không nhìn rõ mặt kia mà!”

“Chị im đi! Tôi không muốn nghe nữa! Chị mau đi với tôi, đến mà nhìn, rồi đi chết đi để anh ấy được nhắm mắt!!!” – Ngọc Thủy kéo tay Hương Ly đi.

“Bỏ ra! Nghe chị giải thích đã!” – Hương Ly chống cự.

“Được lắm, không đi chứ gì? Chị đừng nghĩ tôi không dám cho chị một nhát để trả thù Tú Phong đó nhé!”

“Ngọc Thủy, em điên rồi.” – Hương Ly sợ hãi lùi lại.

“Ừ thì tôi điên đấy, nhưng thà thế còn hơn là phải tin kẻ giả tạo như chị.” – Ngọc Thủy tiến lại Hương Ly.

Bỗng có giọng nói vang lên đầy căm phẫn:

“Dừng lại!”

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

Snack's 1967