Chương 21:
Em sẽ sống thật với chính mình…
- Sếp vẫn nghỉ sao chị Phương?
Thư ký của Thành Nam lên tiếng chán nản. Mấy hôm nay do Mạnh Nguyên ốm và nghỉ thì những báo cáo lại được trực tiếp chuyển tới nhà cho anh. Những tưởng như vậy là điều may mắn vì anh sẽ không tra hỏi quá kĩ nữa. Thế mà dù ốm nằm liệt giường, anh vẫn hạch sách đủ điều, tra hỏi kỹ càng như anh chưa hề bị ốm vậy. Quả là sự mệt mỏi của cơn sốt cũng không làm anh quên đi cái bản tính vốn có của mình.
- Ừ, vẫn nghỉ. Sếp ốm nặng lắm!
Nghe thấy thế Vũ Hân lại thấy nhói đau nơi con tim. Gần đây mỗi khi thấy Mạnh Nguyên đi qua là cô lại cảm thấy như tim bị bóp nghẹn lại. Anh không thèm nhìn cô cũng tỏ ra như cô không tồn tại. Vũ Hân không thắc mắc vì sao anh lại như thế, cô chỉ dám tự cười chính mình. Chẳng phải cô chính là nguyên nhân sao. Nhưng không lẽ vì thế mà anh bệnh?…
- À, Vũ Hân!
- Dạ!- Vũ Hân ngẩng lên nhìn Mỹ Phương.
- Bản thiết kế của W do tôi không hiểu lắm nên không thể giải thích cho sếp được. Vậy nên chiều nay cô tới nhà sếp đi nhé!
- Tôi…
- Chị cẩn thận đó!- Trợ lý của Vũ Hân lên tiếng.- Em tới mà sếp cũng hỏi loạn lên làm em cứng cả họng.
Vũ Hân nhìn vào một khoảng lặng trước mặt. Cô đã cố tránh anh bằng cách nhờ trợ lý đem bản thiết kế tới rồi nhờ Mỹ Phương nhưng có vẻ cô nhất định phải đi rồi. Dường như với cô, lần nào gặp mặt anh cô cũng làm tổn thương anh…Cô… thực sự không muốn làm tổn thương anh thêm nữa…
…
- Cậu Nguyên ở trên phòng, thưa cô.
- Dạ!
Người giúp việc nhà Mạnh Nguyên là một người phụ nữ đứng tuổi. Vũ Hân được một người lớn tuổi xưng hô như vậy nên có cảm giác không quen. Cô bước chân lên tầng hai và tìm căn phòng, nơi mà sếp tổng của cô đang ở đó dưỡng bệnh.
Vũ Hân gõ cửa, không thấy ai trả lời. Gõ cửa lần nữa… cũng không thấy ai lên tiếng, trong lòng cô bỗng dấy lên một cảm xúc đáng sợ. Cô mạnh dạn bước vào. Một cảnh tượng chẳng mấy lạ lẫm và đáng để hoảng hốt thế nhưng nó lại khiến Vũ Hân như rơi vào một cái hố sâu đáng sợ. Mạnh Nguyên đang nằm im trên giường, lưng quay về phía cô và đắp chăn ngang cổ. Bên cạnh giường còn có cả túi truyền nước biển nữa. Dường như anh bị ốm rất nặng.
Mạnh Nguyên khẽ mở mắt và chờ đợi. Anh đã định ngồi dậy mở cửa khi nghe thấy Vũ Hân gõ lần thứ hai, nhưng nghĩ thế nào thì anh cũng muốn cô tự mở cửa và bước vào hơn. Cuối cùng thì cô làm như anh dự đoán thật. Cô luôn như vậy, lúc nào cũng tìm cách hắt hủi anh rồi lại trốn khỏi anh. Dù có là người gây ra lỗi lầm, là người làm tổn thương anh, cô vẫn cứ lảng tránh anh. Anh đã cố gắng lại gần nhưng cảm thấy mỗi lúc nghĩ rằng đã được ở gần cô thì khoảng cách cũng vì thế mà trở nên xa hơn.
Dạo này anh với cô có quá nhiều hiểu lầm, có quá nhiều tổn thương. Anh cũng vì lí do đó mà không tài nào tập trung vào công việc được. Tâm trí lúc nào cũng bị phân tán tư tưởng tới mức phát bệnh. Hôm nay người đưa bản thiết kế tới đáng lẽ phải là trưởng phòng thiết kế của W nhưng có điều anh muốn Vũ Hân đem tới thì tất nhiên sẽ không có chuyện vị trưởng phòng đó cầm tài liệu đứng đây. Chính vì rất nhớ cô, rất muốn trông thấy cô nên anh mới muốn được gặp Vũ Hân ở nơi riêng tư như thế này. Anh thực sự muốn xem xem cô sẽ hành động ra sao khi thấy anh ốm nặng.
Vũ Hân nhẹ nhàng tiến lại gần, rất cẩn thận để Mạnh Nguyên không vì thế mà thức giấc. Đôi mắt cô cứ dán chặt vào Mạnh Nguyên không rời. Tâm can rối bời như đang bị dày xéo tới đau thắt lại. Cô đứng đó, tâm trí hoàn toàn bất ổn định.
Mạnh Nguyên nghe có tiếng bước chân lại gần, anh biết Vũ Hân đang đấu tranh tư tưởng nhưng vẫn không lên tiếng, vẫn giả vờ nhắm mắt thở đều đặn. Vũ Hân thì khác, đầu óc cô đang rất hỗn loạn. Bình thường Mạnh Nguyên rất nhạy bén, nếu có ai đó mở cửa vào thì dù đang ngủ cũng mở bừng mắt ra. Vậy mà lúc này anh lại cứ nằm im như thế khiến cô rất sợ. Hơi thở nhẹ nhàng của Mạnh Nguyên dù lúc này rất nhẹ nhưng nó cũng khiến nhịp tim cô cảm thấy bất ổn. Anh ốm nặng tới vậy sao?
“- Có lẽ sếp vẫn đang mệt lắm. Nghe cô giúp việc nói sếp không ăn uống được gì cả. Hôm trước còn thức khuya xem bản báo cáo nên còn ngất nữa.
- Ngất…- Vũ Hân lắp bắp.
- Ừ, vậy nên cô cũng lựa lựa mà nói chuyện.”
Vũ Hân đứng ngay cạnh giường mà không dám mở miệng đánh thức giấc ngủ của Mạnh Nguyên, cô chỉ đứng yên như một bức tượng. Trên tay cô là bản thiết kế do chính tay cô lựa chọn và chỉnh sửa. Mấy bản thiết kế lần trước được đưa tới, anh đều ném qua một bên do những những thiết kế đó không hợp lý và quá tầm thường. Cuối cùng Vũ Hân được sếp chỉ đích danh sẽ là người chọn thiết kế để trình lên anh. Nhưng nhìn bộ dạng anh thế này cô lại không muốn anh chú tâm vào công việc chút nào.
- Vào rồi thì em cũng nên chào hỏi gì đi chứ. Cứ đứng sau lưng tôi, bộ em tính dọa tôi chết sao?
Mạnh Nguyên không chịu đựng được thêm nên mới cất tiếng. Nói dứt câu thì anh từ từ ngồi dậy, đưa ánh mắt mệt mỏi nhìn Vũ Hân. Nhưng trước mắt anh chợt tối sầm lại bởi vì thay đổi trạng thái đột ngột. Anh phải mất một lúc thì mới nhìn rõ Vũ Hân. Như với dự đoán, con mắt Vũ Hân mở to, cô bất động với hình dạng hiện tại của anh. Hơn tuần nay cô không lui tới văn phòng Tổng giám đốc, cũng không có họp hành gì với anh cả nên khi thấy Mạnh Nguyên trong bộ dạng này, cô thực sự sợ hãi.
Ban đầu nghe thư ký của anh là Mỹ Phương nói rằng anh bị ốm. Vũ Hân cứ nghĩ chắc chỉ là cảm nhẹ, ai dè sự thật lại khiến cô sốc tới mức này. Không hiểu có phải do căn phòng thiếu ánh sáng hay không mà trông gương mặt Mạnh Nguyên lại xanh xao, đôi mắt thâm thâm như thiếu ngủ. Bỗng dưng Vũ Hân thấy mình thật tồi tệ. Mạnh Nguyên đối với cô không phải là không có cảm giác. Mà nhất là từ khi những chuyện đó xảy ra, lúc nào cô cũng nghĩ tới anh. Nhớ như in ánh mắt ảm đam, ánh mắt thất vọng chán chường, ánh mắt cố níu kéo. Thế nhưng hơn 1 tuần qua anh hoàn toàn lờ tịt cô đi, không thèm gặp mặt mà cô gặp cũng chỉ lạnh lùng nói bâng quơ vài câu rồi thôi. Bản thân cô lúc đó cũng thấy nhớ anh lắm nhưng tất cả cũng chỉ vì cô quá ngoan cố, đã gây ra vết thương lòng không thể xóa mờ cho anh.
Thấy Vũ Hân đang trong trạng thái thẫn thờ nhìn mình, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng chứ không có vô cảm như trước đây nữa. Mạnh Nguyên lúc ấy đã không còn quan tâm tới điều gì cả. Anh chỉ định dọa cô một chút nhưng không nghĩ cô lại sợ tới xanh mặt như vậy. Anh khẽ nở nụ cười, và nụ cười đó cũng có nghĩa trấn an cô rằng anh không sao. Sau khi bị nụ cười của anh đánh thức, Vũ Hân nhìn đi chỗ khác rồi chìa bản thiết kế ra trước mặt Mạnh Nguyên.
- Xong rồi à?- Mạnh Nguyên hỏi, đôi chân mày nhướn lên.
- Dạ vâng.
- Không cần hỏi lại tôi vấn đề ở đâu mà vẫn chỉnh sửa được sao?
-…
Bản thiết kế trước do chuyên viên phòng thiết kế của W phụ trách đã bị sếp tổng ném bay không thương tiếc vì cái tội… tự biên tự diễn mà không chú ý tới nhu cầu của đối tượng mua hàng. Thiết kế một bộ đồ mà anh đã nói thẳng rằng không hiểu cho nam hay nữ mặc. Lần sau, bộ phận thiết kế đã chuyển giao trọng trách nặng nề lại cho trưởng phòng của mình. Trưởng phòng thiết kế thì nhẹ hơn, tuy kinh nghiệm ở đời có thừa nhưng gặp một anh chàng “củ chuối” như sếp tổng của họ đây thì vị trưởng phòng ấy còn thua xa.
Sau khi nghe được tin Vũ Hân sẽ nhận nhiệm vụ lần này, cả phòng thiết kế như trút được gánh nặng. Cuối cùng Vũ Hân đành phải ra tay dưới sự trợ lực của cả phòng thiết kế. Bởi cô nhất quyết không đi gặp Mạnh Nguyên để hỏi vấn đề nằm ở đâu. Mà nếu cô không làm được thì Mạnh Nguyên kiểu gì cũng sẽ trách tội phòng thiết kế đã ra những mẫu quần áo không ra thế thống gì. Nhưng quả thực trình độ của Vũ Hân có cao tới đâu thì khi nghe mọi người tường trình lại buổi gặp mặt với sếp, cô cũng chỉ muốn khóc ra nước mắt. Hầu hết những câu hỏi của anh quá hóc búa, quá chuyên sâu khiến cô cũng thấy không thể trả lời nổi. Quả thực thì cô không biết phải chọn bản thiết kế nào và chỉn
h sửa sao cho đúng, sao cho hợp lý.
Thấy Vũ Hân im lặng, anh cũng không nói gì chỉ nhận lấy bản thiết kế cô đưa rồi đặt trên chiếc chăn đang đắp ngang thân. Đưa ánh mắt dịu dàng nhìn Vũ Hân còn cô thì lại không dám nhìn anh. Với lấy cốc nước đặt trên bàn, anh uống một ngụm rồi cầm nó trên tay. Một lúc sau, có vẻ cô để ý thấy được Mạnh Nguyên không động chạm gì tới bản thiết kế của cô nên đã ngẩng lên. Bắt gặp ánh mắt có chút thần thái của anh, cô hơi đờ đẫn nhưng vẫn cố hỏi.
- Anh… – Vũ Hân nhìn thấy ánh mắt chờ đợi, mong mỏi của Mạnh Nguyên thì lại không thể thốt ra mấy chữ “anh đã đỡ hơn chưa”. Câu nói ấy như bị mắc lại ở cổ họng, cô buột miệng.- Sếp… không xem sao?
- Em tới đây chỉ để đưa tôi thứ này à?- Đôi mắt sáng của Mạnh Nguyên bỗng chốc sa sầm lại.
- Dạ?- Vũ Hân ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời.- Vâng…
- Tôi bị ốm gần tuần nay, giờ mới thấy em tới.- Anh dừng lại dò hỏi thái độ của Vũ Hân rồi hít một hơi nói tiếp.- Không hỏi han gì mà… lại chỉ vì cái bản thiết kế chết tiệt kia à?
-…
Vũ Hân tự dưng cảm thấy sợ hãi, vẻ tự tin, lạnh lùng cố gắng tạo ra bỗng chốc bay biến. Giọng nói trầm trầm nhưng đầy uy lực của Mạnh Nguyên khiến cô lùi vài bước. Mắt cô cứ mở to nhìn gương mặt đang tức giận của anh.
- Tôi… vì sắp tới đợt ra sản phẩm mới nên mới làm gấp để báo cáo lên sếp. Nếu cần chỉnh sửa gì thì…
Rắc… Tiếng động khô khốc vang lên làm tim Vũ Hân như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Mạnh Nguyên trừng mắt nhìn cô, bàn tay anh nắm chặt bóp vỡ cả chiếc cốc thủy tỉnh. Máu dần chảy ra tấm chăn trắng tinh ấy khiến cô sợ hãi. Cô bất giác đưa tay lên bụm miệng, mắt mở to nhìn anh.
- Đi…
-…
- Tôi nói em về đi…- Mạnh Nguyên cố gắng nói một cách bình tĩnh.
Môi Vũ Hân run run muốn nói câu gì đó nhưng lại không thốt nên lời. Cô vội vàng quay người bỏ chạy khiến trái tim Mạnh Nguyên như bị đâm một nhát dao vậy. Anh khẽ nhắm mắt, đôi mày nhíu lại một cách khó chịu, bàn tay đang chảy máu chợt nhức nhối không yên. Quả thực anh không nghĩ Vũ Hân sẽ hoảng sợ tới mức bỏ chạy như thế.
- Mình đúng là thằng ngu…- Mạnh Nguyên cười nhạt nhìn vào bàn tay đang đầy máu, tim không ngừng nhói lên đau tới thắt lại.
Anh thua rồi, hoàn toàn thua cô gái đó rồi. Anh không thể bình tĩnh được nữa. Tất cả những gì anh cố gắng đều trở thành con số không. Dù anh có làm gì thì cô cũng không chấp nhận anh và lúc nào, anh cũng chỉ có thể nhìn tấm lưng của cô khi cô quay đầu bước đi. Anh đã tự hỏi tại sao mình lại có thể chịu đựng nhiều tới như thế. Tại sao có thể vì cô mà làm biết bao nhiêu chuyện trái với tính cách của anh như thế. Nhưng… anh không biết phải giải thích ra sao nữa. Chỉ cần trông thấy cô là anh lại muốn ôm lấy. Dù cô có tức giận, với anh điều đó cũng không đáng gì cả. Chỉ cần ngăn được những giọt nước mắt cứ trực trào ra kia, khiến nụ cười trên môi cô xuất hiện thì anh chấp nhận đánh đổi tất cả để có được…
Rầm rầm… Tiếng bước chân gấp gáp, mạnh mẽ nện xuống nền nhà làm Mạnh Nguyên như tỉnh lại lần nữa. Chợt anh mở to mắt và nhìn ra cửa, Vũ Hân đứng đó, trên tay là chiếc hộp dụng cụ y tế cá nhân.Gương mặt hốt hoảng tốt độ của cô lúc đó, có lẽ anh… sẽ chẳng bao giờ quên được. Cô nhanh chóng tiến lại gần và ngồi xuống giường nhìn vào bàn tay anh mà suýt chút nữa thì bật khóc. Đôi mắt cô rưng rưng nhìn bàn tay đầy máu ấy mà thấy rùng mình. Vốn dĩ Vũ Hân sợ máu, nhìn thấy máu là bủn rủn chân tay. Nhưng giờ bắt cô nhìn anh như thế cô quả thực không cam tâm. Những gì gọi là khoảng cách, là chịu đựng của cô trong thời gian qua đều bị ném sang một bên. Giờ cô chẳng quan tâm gì ngoài việc mình phải làm sao để bàn tay kia ngừng chảy máu.
Cô nhẹ nhàng càm bàn tay Mạnh Nguyên lên sát trùng và cẩn thận rửa vết thương. Cũng may là chiếc cốc vỡ khiến tay chỉ bị những mảnh thủy tinh cứa vào. Chứ nếu là vụn thủy tinh thì cô buộc phải đưa anh đi bệnh viện mất. Thấy bộ dạng lo lắng tới mức đổ cả mồ hôi của Vũ Hân, trên môi Mạnh Nguyên khẽ nở nụ cười.
- A…
- Anh đau sao?- Vũ Hân rụt tay lại đưa mắt nhìn Mạnh Nguyên đầy lo lắng.
- Không sao.- Mạnh Nguyên cười.- Em cứ làm tiếp đi.
Vũ Hân gật đầu. Vì cô biết vết thương nếu động vào thì sẽ rất đau nên cố hết sức làm nhẹ nhàng hơn cả ban nãy. Cuối cùng thì cô cũng băng cho anh xong. Nhưng đôi mắt ấy cứ nhìn bàn tay đang băng trắng mà không hề ngẩng lên nhìn Mạnh Nguyên. Bất giác anh nhẹ nhàng đưa tay nâng cằm Vũ Hân lên và khiến cô nhìn mình.
- Em sợ à?- Đôi mắt Vũ Hân lúc này đã đong đầy nước.
-…- Vũ Hân không ngần ngại gật đầu.
- Lo lắng cho anh đúng không?- Mạnh Nguyên cố gắng kiềm chế nụ cười.
-…- Chần chừ một lúc, Vũ Hân cũng gật đầu.
- Vậy… thấy anh như vậy em có đau chút nào không?
-…
Vũ Hân nhìn Mạnh Nguyên rồi bất giác nước mắt cô chảy dài xuống hai má. Mạnh Nguyên bối rối liền đưa tay lau nước mắt cho cô. Anh vội vã kéo cô lại, ôm vào lòng rồi an ủi.
- Em không trả lời cũng được nhưng đừng khóc… Hân à…
Ở trong lòng anh, Vũ Hân vẫn nấc cụt. Dù nước mắt đã cố kiềm chế lại rồi nhưng vẫn rơi nhỏ giọt. Nghe thấy anh gọi tên mà cô cứ ngỡ mình đang nghe lầm, nước mắt chợt ngưng lại ngay tắp lự. Đây là hơi ấm của anh, hơi ấm này đã có lần cô cảm nhận được. Là hơi ấm mà cô cứ ngỡ mình sẽ không bao giờ được cảm nhận nữa. Thực sự là… cô lại không thể kiềm chế bản thân hay sao… Ý chí của cô lại gục ngã trước con tim mình như thế sao?
- Em khiến anh đau lắm biết không!- Mạnh Nguyên khó nhọc nói, anh khẽ vuốt lên mái tóc ngắn màu hạt dẻ của Vũ Hân.
- Anh đau sao?- Vũ Hân giật thót thoát khỏi vòng tay Mạnh Nguyên.- Anh đau ở đâu?- Cô đưa đôi mắt lo lắng nhìn anh.
- Ở đây.- Mạnh Nguyên cầm tay Vũ Hân và đặt tay cô vào ngực anh.
Khuôn mặt nhợt nhạt của Mạnh Nguyên khiến Vũ Hân cũng đau đớn tới mấy phần. Cô lặng nhìn anh rồi dùng tay, xoa xoa trái tim Mạnh Nguyên khiến anh hơi bất ngờ. Bàn tay ấy dừng lại rồi nhẹ nhàng đưa sang hai bên ôm lấy thắt lưng anh. Gương mặt Vũ Hân áp vào trái tim đang đập một cách mất kiểm soát của Mạnh Nguyên rồi nói.
- Em xin lỗi… em biết phải làm sao bây giờ…
Phải, cô phải làm thế nào đây khi mà vết thương trong lòng anh cứ mỗi lúc một lớn dần. Cô đã không ngừng gây ra nỗi đau đó, cô cũng sợ rằng mình không đủ khả năng để chữa lành cho anh. Đối với cô, tình yêu là một thứ tình cảm không thể với tới. Cô không thể yêu bất cứ ai được nữa nhưng sao… cô lại yêu người con trai này. Phải chăng là vì sự chân thành, nhiệt tình của anh? Cô sợ rằng mình yêu anh quá nhanh thì đó sẽ chỉ là một tình yêu trong thoáng chốc. Nhanh chóng tới cũng sẽ nhanh chóng rời xa cô.
- Bất kể anh muốn gì sao?- Mạnh Nguyên hỏi, chính anh cũng hơi ngạc nhiên.
Vũ Hân lặng lẽ gật đầu. Rồi Mạnh Nguyên giữ lấy vai cô, để cô nhìn vào mắt anh. Đôi mắt Vũ Hân không nói dối, đôi mắt ấy rất chân thành. Mạnh Nguyên mỉm cười rồi nhanh chóng kéo cô lại gần, áp đôi môi nóng bỏng lên đôi môi nhỏ bé của cô. Vũ Hân mở to mắt, mặt nóng bừng. Mạnh Nguyên, một tay giữ cổ Vũ Hân, một tay ôm cô mỗi lúc một chặt khiến cô cảm thấy mình không có lối thoát. Vũ Hân thấy tim mình đang đập loạn xạ, đầu óc trống rỗng không nghĩ được thêm gì cả.
Nụ hôn lần này cũng giống như nụ hôn cuồng nhiệt như đêm ở bãi biển. Vậy mà sao Vũ Hân lại thấy toàn thân mình nóng bừng. Cảm giác trên mây cứ len lỏi khắp tâm trí.
- Em ác lắm có biết không?- Mạnh Nguyên trách móc nhưng môi anh vẫn quấn lấy Vũ Hân khiến cô không có cơ hội tháo chạy.- Anh sẽ trừng phạt em.
Mạnh Nguyên có lẽ đã kiềm chế bản thân rất lâu bởi khi ở bên Vũ Hân, anh không còn là Mạnh Nguyên cao ngạo của ngày thường. Anh đã từng bị cô đùa giỡn bằng nụ hôn và giờ thì anh sẽ đáp trả lại. Nhưng trên tất cả sự hờn dỗi và kìm nén đó chính là một thứ tình cảm đang bùng lên mãnh liệt. Bằng mọi cách, anh sẽ giữ cô ở bên như lúc này. Bởi một khi cô đã đồng ý ở bên anh, anh nhất quyết sẽ không buông tay cô ra.
Vũ Hân cảm thấy mỗi lúc Mạnh Nguyên càng hôn mãnh liệt hơn khiến cô không thể thở nổi. Chiếc lưỡi nóng bỏng của anh đã lướt qua bờ môi cô, tách hai hàm răng và chu du vào bên trong, cuốn lấy lưỡi cô mà đùa nghịch. Phải mất tới một lúc, Vũ Hân mới để tâm trí thoải mái và phối hợp cùng anh được.
Lòng cô lúc này rất ám áp, rất yên bình. Cô cũng không nghĩ tới những khoảng cách mà cô đã vạch ra giữa hai người. Tấm trí cô lúc này hoàn toàn chỉ chứa đựng hình ảnh của anh. Chỉ trong khoảnh khắc ấy cô đã ước rằng… thời gian ngừng trôi, những muộn phiền đều tan biến…
- Em sẽ bị ốm mất thôi.- Mạnh Nguyên rời Vũ Hân rồi nhìn vào mắt cô, trán anh tựa vào trán cô rồi nói.- Hân, em là cừu non thật sao?
- Hai câu ấy đâu có liên quan tới nhau.- Vũ Hân vừa thở vừa nói.
- Ừ! Vậy trả lời từng câu một đi.- Mạnh Nguyên khẽ nựng đôi má bầu bĩnh của Vũ Hân.
- Chắc không vì hôn anh mà em bệnh đâu, sức khỏe em khá tốt.- Vũ Hân cười nhẹ.- Còn là cừu non thật hay giả thì… tùy thuộc vào anh là sói già gian ác hay ngây thơ.
- Haha…- Mạnh Nguyên bật cười thích thú.- Cừu non đối đáp giỏi lắm!
- Sếp quá khen.
- Hân! Từ nay khi ở một mình với anh, nhất quyết không được gọi anh là sếp.
- Nhưng anh là sếp mà.- Vũ Hân cố cãi.
- Nhưng khi ở với em, anh chỉ là một người đàn ông bình thường thôi.- Mạnh Nguyên nhìn Vũ Hân đang lúng túng.- Nhớ chưa?
Vũ Hân nghĩ cho tới lúc này việc cô hành động như thế là đúng hay sai? Cô dù đã cố đẩy anh ra nhưng cuối cùng vẫn là chạy về và ôm lấy anh, tìm kiếm hơi ấm từ anh. Giống như lúc này, cô thấy trái tim mình bình lặng và ấm áp. Anh cũng không có cảm giác bị xa lánh, không còn sự kiêu ngạo của bản thân, anh cũng chỉ muốn là một người đàn ông yêu cô, chiều chuộng cô, muốn đem tới cho cô những gì là tốt nhất.
- Ừm… em nhớ rồi sếp!
- Nói nữa anh phạt em đó.
- Đứng góc tường hay đánh vô mông vậy?
- Ở lại với anh…
Và đêm đó dù rất muốn nhưng Mạnh Nguyên cũng để Vũ Hân về vì anh sợ cô sẽ lây bệnh của anh. Vũ Hân trông chẳng thương nhớ, níu kéo anh chút nào thế mà anh cứ giữ chặt tay cô cho tới khi cô đi tới, hôn lên đôi môi hờn dỗi của anh thì anh mới thỏa mãn và buông tay ra.
- Hứa với anh! Em sẽ sống thật với chính mình… nhé!!
Nụ cười và cái nắm tay đó chính là khởi đầu của hạnh p
húc nhưng… cũng chính là khởi đầu của những dằn vặt và nỗi đau…
Nhưng hãy vượt lên trên tất cả những điều đó và vượt qua… Dương Vũ Hân…
Chương 22:
Hãy để anh bảo vệ em
Vũ Hân đã tự hỏi tại sao một người như Mạnh Nguyên lại có những lúc có bộ dạng trẻ con tới như thế. Câu trả lời là vì người đó là cô, anh mới trở nên như vậy. Ví như cuộc họp của mấy tuần trước. Ai cũng bước vào phòng họp với tâm trạng căng thẳng để chuẩn bị nghe sếp rầy la sau một tuần yên bình vì anh ốm nặng. Tất nhiên không ai muốn có một ngày thứ hai đi làm phải nghe những lời nói nặng nề kiểu đó vào buổi sáng cả. Thế nhưng cuộc họp diễn ra trái ngược hoàn toàn so với những gì họ nghĩ. Và cả ngày hôm nay cũng vậy.
- Vậy… mọi người hãy làm tốt công việc của mình nhé!
Mạnh Nguyên kết thúc buổi họp bằng một câu nói “tình cảm” khiến tim ai cũng run rẩy, đã vậy lại còn kèm theo một nụ cười đẹp, độc, hiểm tới mức chết người. Cuộc họp ngày hôm nay cũng giống như cuộc họp của 2 tuần trước đó. Cũng vẫn gây bất ngờ từ đầu và trong quá trình họp rồi cuối cùng thêm một cú sốc vào cuối buổi nữa. Ai cũng mở to mắt nhìn Mạnh Nguyên rồi trố mắt ra nhìn nhau, có người còn nhanh tay cho 2 viên thuốc an thần vào miệng rồi nuốt ực một cái. Tổng tài của họ dù đã khỏi ôm hai tuần rồi mà tính tình vẫn như vậy sao? Không biết chuyện này sẽ kéo dài cho tới lúc nào đây.
- Có chuyện gì sao?- Thành Nam nói thầm vào tai Hữu Thiên.- Cậu ta dở cái chứng gì vậy?
- Sao tôi biết.
Hữu Thiên nhún vai rồi nhìn sang bên cạnh. Việc Vũ Hân đang tủm tỉm cười với ai đó đã không qua được mắt anh. Hôm nay, anh đã thấy cô rất lạ. Thần thái tốt, vẻ mặt tươi tỉnh, ăn nói dịu dàng, dễ nghe khác hẳn với mọi ngày. Rồi tới khi gặp Mạnh Nguyên ở phòng họp, anh cũng nhận ra là bạn anh cũng y chang như ai đó. Bất giác anh thấy lòng rất thoải mái.
Thành Nam nhìn Hữu Thiên đang cười hạnh phúc, bên cạnh là Vũ Hân cũng đang cười như trúng tà. Quái lạ, hôm nay sao mấy người này lại có tâm trạng tốt thế nhỉ? Bộ họ trúng số độc đắc hay bán được cổ phiếu giá tốt.
- Vũ Hân, qua phòng tôi một chút!
Mạnh Nguyên gọi khi Vũ Hân đứng dậy thu dọn giấy tờ. Cô nhìn anh rồi gật đầu. Hữu Thiên nhanh ghé lại gần và nói thầm vào tai Mạnh Nguyên.
- Ở công ty, đừng có quá lộ liễu. Cô ấy là thư ký của tôi đó.
Thấy vẻ mặt cứng đơ của Mạnh Nguyên, Hữu Thiên nhanh chóng lên tiếng giải thích.
- Nhìn rõ quá mà, đâu cần phải cô ấy nói với tôi.
Thành Nam từ đâu lò dò đi tới. Anh soi Mạnh Nguyên kĩ tới mức Mạnh Nguyên đã nghĩ rằng mặt mình đã bị anh làm cho thủng mất một lỗ.
- Ê, lúc bị ốm cậu uống nhầm thuốc gì thế?
- Gì là gì?- Mạnh Nguyên nhăn mày.
- Vậy sao tính tình thay đổi chóng mặt vậy?
- Hơ, bộ không tốt sao?
Thành Nam ngẩn người nhìn nụ cười mỉa mai của Mạnh Nguyên rồi lại há hốc miệng khi thấy anh và Vũ Hân cười nói rời khỏi phòng họp. Ngay lập tức Hữu Thiên bị giữ lại dù rằng người này cũng đang tính bước đi.
- Này, tôi đúng đúng không?
- Đúng cái gì?
- Mạnh Nguyên Vũ Hân. Vũ Hân Mạnh Nguyên.
- Vậy cậu định nghĩ sao nữa?
- Hôm trước chẳng nhẽ… là thú tội với cái tên tính tình nắng mưa kia à?
Hữu Thiên bỏ đi một nước, mặc kệ Thành Nam đứng sau vẫn đang tự suy nghĩ một mình.
…
- Anh xem xong bản thiết kế rồi à?
Vũ Hân đứng trước mặt Mạnh Nguyên rồi nhìn mấy bản vẽ trên bàn anh. Thấy anh chăm chăm nhìn mình mà không trả lời cô bèn ngước lên. Nhưng ngay lúc đó, anh đã nhanh chóng đứng ra sau và ôm lấy thắt lưng cô. Tấm lưng bé nhỏ của cô lại nằm gọn trong vồng ngực rộng lớn của anh. Hơi thở nhè nhẹ nhưng cũng có chút gấp gáp của anh khiến cô tê dại.
- Anh sao vậy?- Cô hỏi nhỏ.
- Đang nạp năng lượng.
Vũ Hân cười ra đằng mũi. Tay cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay anh rồi xoa xoa. Cô không nghĩ mình lại có được một ngày hạnh phúc như ngày hôm nay, có thể yên lòng mà ở trong vòng tay anh như thế này. Tất cả xảy đến quá nhanh, nhanh tới mức cô cứ nghĩ mình vẫn đang chìm đắm vào một giấc mơ nào đó. Đột nhiên cô có cảm giác gì đó rất kì lạ. Đôi mắt cô bỗng mở to như bị đánh động, rất bình tĩnh cô khẽ xoay người lại.
Chết tiệt, cô lại đúng rồi… Ánh mắt anh lúc này nhìn cô không bình thường chút nào.
- Anh biết em rất biết cách ăn mặc.- Mạnh Nguyên cố cười.- Nhưng mặc như vậy tới công ty là không được.
W là công ty thời trang nhưng tuyệt nhiên công ty không hề bắt buộc nhân viên phải mặc đồng phục như những công ty khác. Trái lại nhân viên của W lại ăn mặc rất style, rất cá tính nhưng không hề quá đà. Vũ Hân nghe Mạnh Nguyên “buộc tội” mình xong liền tự nhìn lại bản thân mà đánh giá. Hôm nay, cô mặc một chiếc áo chiffon màu trắng, áo khoác màu đen mỏng đi kèm với chân váy cũng màu đen. Tổng thể thì cô… đâu có chỗ nào “phù hợp” với những câu vừa rồi của Mạnh Nguyên đâu.
- Em làm sao chứ?- Cô nhìn anh thắc mắc.
Mạnh Nguyên nhìn cô, trong đáy mắt là sự bực dọc. Cứ nhìn vào chiếc áo mỏng manh cô đang mặc là anh nhớ tới bộ váy khiêu khích đêm hôm trước. Giờ nghĩ lại là anh thấy nóng cả người. Không hiểu sao lại trút giận lên chiếc áo của cô nữa.
- Nhưng chiếc áo này trễ cổ hơn nữa lại quá mỏng.- Mạnh Nguyên chỉnh chỉnh lại chiếc áo cô đang mặc. Rất may là cô còn mặc một chiếc áo khoác ngoài chứ không…
Vũ Hân nhìn gương mặt Mạnh Nguyên lúc ấy mà bất giác thấy lòng rất ấm áp nhưng cũng có chút ngài ngại. Ban nãy khi đứng sau cô và ôm cô như thế, chắc chắn anh đã thấy những gì… không nên thấy. Cơ thể anh cũng vì thế mà có thay đổi, hơi thở cũng khác. Vũ Hân từ trước tới nay rất nhạy bén trong những vấn đề này. Ngay cả khi có qua lại với Minh Huy, cô cũng chưa bao giờ để anh ta động vào mình. Dù ôm cũng chưa từng. Những gì những người đàn ông nghĩ đều lộ rõ trong đáy mắt. Chính vì thế cô luôn giữ một khoảng cách nhất định với những người đàn ông xung quanh. Tất cả hầu như không thể qua được mắt cô.
- Chiều tan làm đợi anh!
- Hử?
- Em cứ biết thế.
Dù rất dịu dàng và biết cách quan tâm nhưng Mạnh Nguyên đôi lúc cũng rất bá đạo. Cái tính hay ra lệnh và buộc người khác phải làm theo ý mình vẫn không hề thay đổi. Tuy nhiên Vũ Hân lại rất thích tính cách đó của anh.
…
- Em với cậu ấy sao rồi?
Hữu Thiên mắt nhìn mấy bản thiết kế, xem xét một cách tỉ mỉ nhưng miệng thì lại hỏi một câu không hề liên quan. Vũ Hân ngước nhìn anh, ánh mắt tập trung lại trở nên lơ đãng. Cô có chút bối rối trước anh.
- Em không biết mình làm thế là đúng hay sai.
Hữu Thiên đặt tập thiết kế xuống bàn rồi lại nói chuyện với cô.
- Nếu điều đó làm em thấy tốt hơn, chẳng phải anh đã nói thế với em sao?
Vũ Hân nhẹ cười. Người hiểu cô nhất là Hữu Thiên và người mà cô không bao giờ qua mặt được cũng là Hữu Thiên. Hôm đó cô say nhưng không hề mất đi lí trí. Cô say nhưng không phải sáng tỉnh dậy là quên hết những điều đã xảy ra vào tối hôm trước đó. Tất cả như một thước phim quay chậm diễn ra trong đầu Vũ Hân. Chỉ là cô muốn trốn tránh mà không muốn đối diện với nó mà thôi. Hữu Thiên cũng biết cô là một người bản lĩnh, cô không dễ gì mà có những hành động quá khích khi say. Nhưng anh cũng không muốn vì đang mệt mỏi và muốn xả stress mà lại khiến người khác mãn nhãn như vậy. Bởi hôm đó cô quả thực là quá nóng bỏng trong bộ váy đen quyến rũ ấy.
- Nếu anh ấy biết…
- Cuộc đời này không có nếu như.- Hữu Thiên nhìn cô.- Tất cả đều rất thực tế.
Vũ Hân cười nhẹ. Nếu trên đời này có hai chữ nếu như thì cô sẽ không đánh mất nhiều thứ như thế, cô cũng không tốn thời gian để tìm lại chính mình như thế. Nếu trên đời này có hai chữ nếu như, cô sẽ được gặp Mạnh Nguyên sớm hơn, sẽ yêu anh sớm hơn và được hạnh phúc sớm hơn. Giờ cho dù cô đã chấp nhận anh thì những mặc cảm trong cô vẫn không hề nguội lạnh. Lúc nào tâm trí cô cũng hiện lên những ý nghĩ vẫn vơ khiến cô phải sợ hãi. Nếu cô cứ mãi đẩy anh ra xa thì chẳng phải cô rất vô tâm và ích kỉ hay sao? Nhưng… cô chấp nhận anh thì đã là ích kỉ và vô tâm hơn gấp vạn lần rồi…
- Vậy thì đáng lẽ ra em phải yêu anh mới đúng!- Vũ Hân cúi đầu tiu nghỉu.- Nhưng trái tim anh đâu có hướng về em.
- Đang châm chọc anh đó à?
- Em thực sự muốn biết đó là ai! Người đã làm anh rung động như thế rốt cuộc là một người như thế nào?
…
Vũ Hân đã có cảm giác rờn rợn khi Mạnh Nguyên đưa cô tới một trung tâm thương mại. Tiếp đó cô lạnh sống lưng khi nụ cười của anh mỗi lúc một tà ác, một bí hiểm. Và quả đúng như Vũ Hân dự đoán, Mạnh Nguyên lôi cô vào một shop thời trang và liên tiếp chọn đồ cho cô. Lần đầu tiên cô thấy anh thản nhiên bỏ qua những lời nói của cô như thế.
Anh hứng chí cầm một chiếc váy màu đen ôm sát lên nhưng chợt nhớ ra gì đó thì liền trả nó về chỗ cũ.
- Em không mặc mấy thứ này đâu, trông kì chết.
Vũ Hân bất bình khi Mạnh Nguyên ướm vào người cô một chiếc áo sơ mi khá là kín đáo, đã vậy lại còn diêm dúa nữa. Dù cô rất tin tưởng Mạnh Nguyên về style của anh nhưng… cô quả thực không hợp với những loại quần áo như thế này.
- Anh thấy nó đẹp mà.- Mạnh Nguyên nheo mắt tinh nghịch nhìn cô.
- Đó là anh thấy.- Vũ Hân cãi lại. Cô giật lấy chiếc áo từ tay Mạnh Nguyên rồi treo lại lên mắc.- Đồ của em rất tử tế, không mang tính khêu gợi. Chỉ có anh hay nghĩ lung tung thì mới nghĩ vẩn vơ như thế thôi.
- Giờ về nhà, anh mà tìm được chiếc váy nào hở trước hở sau thì đừng trách anh.
- Mấy chiếc váy đi dự tiệc không hở thì chẳng nhẽ lại kín à?
Đầu Mạnh Nguyên như muốn nổ tung. Anh không phải dạng người cổ hủ nhưng bảo anh để người anh yêu ăn mặc mát mẻ để thiên hạ nhìn thì đừng có hòng. Vũ Hân thì bặm môi nhìn anh, cô kiên quyết không để anh mua mấy thứ đồ này cho mình. Thứ nhất là quá đắt, thứ hai là mặc vào trông cô già đi cả chục tuổi, thứ ba là… nó không hợp với cô.
- Ừ, được rồi.- Mạnh Nguyên gật đầu.- Em lựa một bộ đi.
- Sao tự dưng…
- Anh muốn dẫn em đi gặp một người.- Mạnh Nguyên nhìn cô bằng ánh mắt yêu chiều.- Một người rất quan trọng đối với anh.
Vũ Hân khẽ cười. Trong thâm tâm cô đã có thể đoán ra được đó là ai. Cô quay người rồi chọn đồ cho mình. Nếu người đó đúng là người mà cô đang nghĩ thì quả thực cô rất khâm phục sự nhạy bén của bản thân. Nhưng dù đó có là ai thì cô cũng đã khẳng định được một điểu r
ằng, đối với Mạnh Nguyên cô đã thực sự là một người quan trọng để có thể giới thiệu cô với người mà anh coi trọng kia.
Nói là để Vũ Hân tự lựa đồ nhưng Mạnh Nguyên vẫn nêu ra ý kiến của mình làm Vũ Hân thay đi thay lại bao nhiêu lần. Cuối cùng thì vẫn về bộ váy cô chọn đầu tiên.
- Có phải anh thấy em hiền lành dễ bắt nạt không?- Vũ Hân cắn môi nhìn Mạnh Nguyên.
Anh cũng nhìn cô bằng ánh mắt chân thành. Sao cô gái này lại nghĩ anh đang bắt nạt cô cơ chứ? Anh muốn yêu thương cô còn chưa đủ thì sao có thể bắt nạt cô được.
- Em thấy anh yêu thương em nhiều hơn hay bắt nạt em nhiều hơn?
Vũ Hân hoàn toàn không nghĩ Mạnh Nguyên sẽ trả lời như vậy. Cô lặng thinh nhìn anh, nhìn vào đôi mắt ấm áp của anh, cô thấy tim mình trở nên kì lạ hơn bao giờ hết. Một cảm giác rộn ràng nhưng cũng rất hạnh phúc.
Mạnh Nguyên tiến lại gần và đặt tay vào má cô khẽ xoa xoa. Một cảm giác ấm áp len lõi giữa tâm trí hai người.
- Hân à! Khi nhìn thấy em lần đầu tiên, anh đã có ý nghĩ rằng anh muốn bảo vệ em. Giờ… hãy để anh bảo vệ em, nhé!
Lần đầu tiền…
Muốn bảo vệ em…
Hãy để anh bảo vệ em…
Chương 23:
Mất kiểm soát
Vũ Hân đặt chân tới nhà hàng
Au Manoir De Khai nằm trên đường Điện Biên Phủ thuộc Quận 3. Đây là một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất ở đất Sài thành về ẩm thực Pháp
.
Nhìn từ bên ngoài, trang viên “Au Manoir de Khai”
như một chốn tách biệt, kín cổng cao tường.
- Cô Dương Vũ Hân?- Một người phục vụ nam bước ra cúi chào.
- Vâng.
- Ông Minh Huy đang đợi cô. Mời cô đi theo tôi.
Bước qua chiếc cửa gỗ chạm khắc uy nghi là một khu vườn thơ, phong cảnh hữu tình bao quanh ngôi biệt thự cổ kiến trúc kiểu Pháp sang trọng. Cảm nhận chung là một màu xanh mát, không gian khoáng đãng, nồng nàn hương hoa sứ. Nếu là về đêm, trang viên sẽ lung linh trong ánh nến…
Nhà hàng bài trí không như những nhà hàng thông thường, khu vườn chỉ vài ba bộ bàn ghế nhỏ. Phía trong nhà, bước qua sảnh chờ là một phòng khách mini ấm cúng. Vũ Hân bước qua chiếc cầu thang uốn kiểu Pháp là đến những phòng riêng, nhỏ, xinh và đậm chất lãng mạn Pháp những năm cuối thế kỷ XIX.Những tác phẩm nghệ thuật cổ điển sống động, những chiếc bàn phủ da báo uy nghi dễ làm cô ngẩn ngơ
ngắm nhìn.
Người phục vụ mở cảnh cửa phòng VIP rồi mời Vũ Hân bước vào. Minh Huy đã ngồi ở đó đợi cô. Cái dáng vẻ đạo mạo, lúc nào cũng kiêu ngạo đầy tự tin ấy đã từng khiến Vũ Hân kính phục và đem lòng cảm mến. Nhưng sao giờ, khi tất cả mọi chuyện đã qua, cô lại không thể chấp nhận anh ta thêm một lần nữa. Thấy cô đang đi tới, Minh Huy đứng dậy mỉm cười chào cô rồi kéo ghế mời cô ngồi.
- Anh không cần phải chu đáo như thế đâu.
- Anh chỉ làm thế khi ở cạnh em thôi.
Hơi thở của Minh Huy phả vào mặt Vũ Hân khiến cô hơi rùng mình. Việc chấp nhận cuộc hẹn hôm nay quả thực là có chút nguy hiểm. Từ khi rời bỏ Minh Huy tới giờ, cô đã luôn bị anh ta đeo bám. Cô biết người đàn ông trước mặt mình lúc nào cũng tỏ ra rộng lượng, hành xử luôn đúng mực nhưng lại có thể dùng mọi thủ đoạn để có thể đạt được thứ mình mong muốn. Ánh mắt ấy lúc nào cũng chứa đựng đầy yêu thương thậm chí có lúc là tôn thờ. Có điều Minh Huy đã đi quá xa, và đã có lúc lừa gạt cô. Cô không thể làm bạn với anh ta chứ đừng nói với việc quay lại làm người tình của anh ta.
Sáng nay, khi nhận cuộc điện thoại của Minh Huy và nghe anh ta nói anh ta muốn gặp cô lần cuối trước khi ra Hà Nội, sau đó sẽ từ bỏ cô và không theo đuổi cô nữa. Nghe thấy thế Vũ Hân mới quyết định gặp anh ta lần cuối nhưng cũng không chắc anh ta không giở thủ đoạn gì đó với cô. Dù rằng tối nay cô có hẹn với Mạnh Nguyên để cùng anh đi gặp một người.
- Chỉ là một bữa cơm thôi, em không nên căng thẳng như thế.
Minh Huy nhìn cô rồi cười. Vẫn là nụ cười yêu chiều và ánh mắt dịu dàng nhưng Vũ Hân lại chẳng hề động lòng. Bảo cô làm bạn với người khiến mình mệt mỏi và sợ hãi liệu có được không? Cô nhìn Minh Huy không chút cảm giác rồi nhấc ly rượu vang mà người phục vụ đã rót lên khẽ chạm vào cốc của anh ta.
- Lần đầu tiên và cũng là lần cuối chúng ta ngồi riêng với nhau thế này.
- Mong rằng anh sẽ giữ lời.
Vũ Hân rồi uống hết chỗ rượu trong ly để tỏ vẻ dứt khoát. Minh Huy chỉ cười, anh cũng uống hết ly rượu rồi bắt đầu trò chuyện với Vũ Hân.
-
Món patê gan ngỗng ở đây rất ngon.- Minh Huy nói khi Vũ Hân đang dùng bữa.- Nếu dùng kèm với salad, vài miếng nho tươi, bánh mì nướng và một ly rượu vang Sauternes, hay ức và gan vịt kiểu Mille Feuille thì không còn gì tuyệt vời hơn.
- Không phải anh kêu tôi ra đây chỉ để nói về mấy món ăn này chứ?- Vũ Hân không hề để ý tới những lời nói của Minh Huy.
- Haha, em nhạy cảm quá rồi đấy Vũ Hân!- Minh Huy bật cười trước vẻ mặt nghiêm nghị của Vũ Hân.- Anh chỉ muốn cùng em ăn một bữa và nói chuyện với em thôi.
- Giữa chúng ta đâu có gì để nói.
- Anh biết em đang tức giận việc giữa anh và Như Dương.- Minh Huy ngồi thẳng lưng rồi giải thích.- Quả thực sự việc không như em nghĩ.
- Anh không phải giải thích.- Vũ Hân vẫn ăn một cách bình thường. Cô uống một chút rượu vang cho vị món ăn thêm thanh hơn.- Tôi cũng không muốn hiểu thêm về chuyện đó.
- Anh yêu em, Vũ Hân.- Ánh mắt đắm đuối của Minh Huy làm Vũ Hân dừng bữa.- Anh không hề có chút tình cảm nào với Như Dương cả. Người anh yêu là em, Vũ Hân.
- Cô ta là vợ anh đó, Minh Huy. Anh nói vậy mà nghe được sao?
Vũ Hân nhìn Minh Huy nhưng dường như hình ảnh anh ta đang mờ dần trong mắt cô, đầu cảm thấy hơi choáng váng. Cô nhìn Minh Huy, đáy mắt anh ta vẫn là sự khát khao cô tới tột cùng. Vũ Hân vẫn tỏ ra bình thường và buông dao, nĩa xuống. Cô từ từ đứng dậy rồi nhìn Minh Huy bằng ánh mắt dịu dàng nhất mà mình có.
- Tôi vào phòng vệ sịnh một lát.
- Ừ!
Minh Huy gật đầu rồi bóng Vũ Hân khuất sau cánh cửa. Cô chạy như điên vào phòng vệ sinh rồi móc họng để chỗ rượu ban nãy ra hết. Chết tiệt, cô chửi thầm cái tên xấu xa đang ngồi trong căn phòng kia. Cô đã biết chắc hắn sẽ giở trò gì đó nhưng không nghĩ tới việc hắn cho thuốc vào ly rượu. Thứ thuốc này không phải là thuốc mê bởi Vũ Hân thấy mình không hề buồn ngủ. Cô chỉ thấy đầu óc choáng váng và cơ thể thì đang nóng lên một cách bất thường.
Vũ Hân tựa vào tường rồi lôi trong túi ra chiếc điện thoại. Mắt cô mờ mờ ấn nút mà không rõ mình đang ấn cái gì nữa.
Vũ Hân buông rơi điện thoại, quả thực cô thấy trong người rất khó chịu, hệt như có hàng ngàn con kiến đang bò trên cơ thể mình vậy. Không muốn gục tại chỗ, cô cố gắng tỉnh táo hất nước vào mặt mong tìm được sự mát mẻ để chế ngự cơn nóng hừng hực kia. Một cảm giác thoái mái xộc tới khiến Vũ Hân kêu lên khe khẽ.
Tiếng bước chân ai đó đang tới gần, ai đó đang đi vào. Cánh cửa phòng vệ sinh bật mở, một người con gái đứng đó nhìn Vũ Hân với ánh mắt hoảng hốt.
- Chị Hân…
Vũ Hân ngước nhìn người đó nhưng không hề nhận ra đó là ai. Cô gái đó nhanh chóng tới bên Vũ Hân rồi nhấc cô dậy. Đôi mắt ngây dại của Vũ Hân khiến cô gái đó giật mình. Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra và gọi cho ai đó.
- Anh à, là em. Anh mau tới đây đi, chị Hân…
Vũ Hân như trong cơn mê loạn, đầu óc ong ong và chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Rốt cuộc cô gái này là ai mà lại biết tên cô và vừa rồi cô ấy đã gọi cho ai. Vũ Hân cảm thấy khó chịu tới mức muốn nổ tung. Cô gái bên cạnh cứ liên hồi gọi tên cô nhưng cô thực chẳng ý thức được mình đang làm gì nữa.
- Chị Hân, chị có sao không?
- … Ư… khó chịu quá…- Vũ Hân bắt đầu mất kiểm soát và đang giằng xé áo của mình.
- Đừng!- Cô gái hét lên.- Trời ơi, chị sao vậy?
Cô gái đang không biết phải làm gì thì cánh cửa phòng vệ sinh bật mở.
- Mạnh Nguyên…- Vũ Hân cố mở to mắt để nhìn cho kĩ.
Đúng, chính là Mạnh Nguyên. Điều bất ngờ là anh đã có mặt ở đây sau Vũ Hân có vài phút. Cuộc hẹn của anh không phải là với khách hàng hay đối tác nào quan trọng mà lại chính là cô thư ký xinh đẹp cũng là vợ của Minh Huy, người đã từng gây hiềm khích với Vũ Hân, Như Dương. Anh không hiểu vì sao cô ta lại mời cơm anh nhưng chỉ nghe việc đó liên quan tới Vũ Hân là anh lại đồng ý. Dù rằng trong lòng anh, anh vẫn không hề quên câu chuyện giữa Vũ Hân và cô ta, cũng không muốn tìm hiểu thêm nhưng anh cũng không thể bỏ qua việc gặp Như Dương. Quả thực anh không hiểu sao anh lại tin lời cô ta. Nhưng anh cũng không để yên kẻ nào dám động vào Vũ Hân.
Khi nghe Như Dương nói Minh Huy sẽ làm gì đó với Vũ Hân mà anh không tin. Anh cũng không nghĩ Vũ Hân nói có hẹn với bạn mà người đó lại là Minh Huy. Cho tới khi anh nhận điện thoại thì mới nhận ra lời Như Dương nói là thật. Anh chạy thẳng tới nhà vệ sinh nữ và thấy Vũ Hân đang ngồi dựa lưng vào tường, áo sơ mi trắng ướt hết cả, đầu tóc vẫn còn tàn tích của nước. Anh không hiểu sao Vũ Hân lại có bộ dạng đó nhưng anh không quan tâm nữa, anh chạy tới và xốc cô dậy.
- Vũ Hân…
- …
- Chị ấy không còn tỉnh táo đâu.- Cô gái kia nhìn anh.
- Cuộc hẹn hôm nay…
- Không sao, anh đưa chị ý về đi đã!! Em rất lo cho chị ấy!
- Ừ!!
Người Vũ Hân khá nóng nhưng rõ ràng tâm trí cô đang hoảng loạn nên mới nhìn Mạnh Nguyên bằng ánh mắt đa tình như thế. Anh biết ánh mắt của Vũ Hân có thể đánh gục người đối diện. Ánh mắt biết nói ấy quả thực rất mê hồn, rất quyến rũ nhưng anh không nghĩ hôm nay cô lại nhìn anh như vậy. Anh bế cô lên rồi đi nhanh ra khỏi nhà hàng. Có biết bao người nhìn anh và Vũ Hân nhưng anh chẳng có thời gian để để ý tới những lời xì xầm, bàn tán đó.
Cùng lúc ấy, cánh cửa căn phòng VIP, nơi mà Minh Huy đang ngồi được mở ra. Ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ hốt hoảng khi người đứng đó không phải là Vũ Hân mà lại là Như Dương. Cô ta mỉm nụ cười giễu cợt rồi tiến tới và ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Minh Huy.
- Em… em tới đây làm gì vậy?
- Anh không phải tìm cô ta đâu.
Như Dương cười khinh bỉ khi thấy Minh Huy đang đưa mắt ra cánh cửa, có lẽ anh ta đang sợ nếu Vũ Hân trở lại sẽ gặp Như Dương. Điều đó quả thực đối với anh ta lúc này là không hề tiện. Như Dương hứng thú nhìn khuôn mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên của Minh Huy.
- Cô ta sẽ không trở lại đâu.
- Cô đã làm gì cô ấy?
- Giúp cô ta thoát khỏi bàn tay của anh.
- NGUYỄN NHƯ DƯƠNG…- Minh Huy hét lên, anh ta hất những món ăn trước mặt mình xuống đất khiến chúng va vào nhau tạo thành những tiếng kêu đinh tai, nhức óc.
- Anh có quyền gì mà gọi tên tôi? Hạng người như anh có tư cách gì?
Như Dương ngay lập tức bị Minh Huy túm lấy, anh ta nhìn cô chằm chằm, hay tay nắm chặt lấy bả vai Như Dương như muốn bóp chết cô. Như Dương lại không hề tỏ ra đau đớn, cô ta cũng đáp trả ánh mắt ấy bằng một tia nhìn lạnh nhạt không kém.
- Tôi phá chuyện vui của anh phải không?
- Khốn kiếp.- Minh Huy nghiến răng.
- Tôi quá hiểu anh, Minh Huy. Anh sẽ chẳng bao giờ buông Vũ Hân một cách dễ dàng cả.
- Cô ấy đâu? Vũ Hân đâu?
- Mạnh Nguyên đã đưa cô ấy đi rồi.
- Cái gì?
Minh Huy tức giận hất Như Dương qua một bên rồi lao ra khỏi phòng. Dù lúc này Như Dương không biết anh ta chạy theo để làm gì nhưng cô biết chắc chắn Minh Huy đã làm gì đó với Vũ Hân.
- Coi như tôi đã giúp cô.- Như Dương cười nhạt, cô đứng dậy rồi cũng rời khỏi căn phòng bừa bãi đó.
…
Đặt Vũ Hân vào ghế phụ, Mạnh Nguyên lên xe rồi lái nhanh tới bệnh viện. Lúc này anh muốn bác sĩ kiểm tra xem rốt cuộc cái tên khốn Minh Huy ấy đã cho Vũ Hân uống cái gì mà người cô lại nóng tới mức này. Vũ Hân ngồi trên xe, cả người cứ lắc lư như con lật đật khiến Mạnh Nguyên phát hoảng. Anh đưa tay giữ cô lại và ấn cổ trở lại ghế ngồi. Anh định thu tay lại thì Vũ Hân đã nắm lấy bàn tay anh, cô đưa tay anh lên mân mê và đặt tay anh trên ngực mình. Hành động ấy vô tình làm Mạnh Nguyên đi chệch đường. May thay lúc ấy gặp đèn đỏ, anh phanh xe lại và hốt hoảng nhìn Vũ Hân.
- Mạnh Nguyên…
Lời nói của Vũ Hân đúng là thứ vũ khí đáng sợ. Sao anh chưa được nghe cô gọi như vậy bao giờ cả. Hôm nay anh có phúc phận gì mà lại được vinh dự thế này cơ chứ. Hết được cô nhìn âu yếm rồi được cô gọi tên.
Ánh mắt Mạnh Nguyên dán chặt vào thân hình gợi cảm của Vũ Hân. Chiếc áo sơ mi đang thấm nước cứ dính chặt lấy cơ thể cô khiến những đường cong trên cơ thể hiện lên một cách tinh tế. Anh nhìn rõ thấy bầu ngực đang phập phồng dưới lớp áo trong suốt ấy, đã vậy chiếc áo còn bị Vũ Hân cởi ra tới… 2 cúc khiến hầu như cả bộ ngực ấy được phơi bày ra ngoài. Chính anh đã kêu cô mặc áo sơ mi vì áo sơ mi vừa kín đáo vừa thanh lịch. Nhưng giờ anh hối hận thật rồi, giờ thì anh biết cái kiểu nửa kín nửa hở kia mới gây chết người. Tất cả những gì cô đang làm đều khiến anh mất kiểm soát.
- Này, em sao vâ…
Chưa kịp nói hết câu thì Vũ Hân đã chồm tới, cô ôm lấy cổ anh rồi hôn anh một cách nồng nhiệt. Bị hôn bất ngờ, Mạnh Nguyên như hóa đá. Anh để mặc cho Vũ Hân hôn, để mặc cho chiếc lưỡi nhỏ bé ấy lướt trên môi anh, hơi thở ấm nóng phả vào mặt anh. Đôi tay nhỏ bé kia cũng không chịu yên, nó đang đặt trên ngực anh và đang… cởi nút áo của anh…
Tin tin… Tiếng còi xe phía sau vang lên thúc giục Mạnh Nguyên cho xe đi. Anh lấy lại được sự tỉnh táo, một tay ôm eo Vũ Hân rồi kéo cô ra khỏi mình, một tay gạt cần nhấn ga phóng đi với tốc độ đáng sợ. Ở bên cạnh, Vũ Hân hệt như trúng tà cứ ôm ấp anh rồi làm những hành động khiến anh phát điên lên được. Cơ thể anh cũng nóng lên theo nhiệt độ cơ thể Vũ Hân. Tất cả những nơi cô chạm vào liền thiêu đốt làn da anh tới đó.
Chiếc xe Volvo trắng bỗng chốc đổi hướng rồi rẽ sang phía đi tới khu việt thự Villa Riviera cao cấp. Anh đổi ý, không tới bệnh viện nữa vì giờ anh đã biết Minh Huy cho cô uống thuốc gì. Chỉ sợ tới viện rồi, Vũ Hân sẽ đổi ý không cần anh nữa và lao vào vòng tay của một thằng đàn ông khác. Lúc ấy anh chắc chắn một điều rằng anh không cần dao cũng có thể banh xác thằng đàn ông xấu số đó ra mất.
- Nếu gặp lại, anh sẽ giết chết hắn.- Mạnh Nguyên cúi đầu nhìn Vũ Hân đang đưa tình với mình.- Không biết hắn cho em uống bao nhiêu viên thuốc kích tình đây…
Nói rồi anh áp môi mình xuống môi Vũ Hân rồi lại chăm chú lái xe, nhấn ga đi nhanh nhất có thể.
Chiếc xe đi vào một khoảng sân rộng rồi dừng lại trước cánh cửa lớn. Mạnh Nguyên buông Vũ Hân ra rồi xuống xe khiến cô chới với một cách hụt hẫng. Cô cất tiếng gọi anh.
- Mạnh Nguyên…
- Được rồi, anh đây.- Mạnh Nguyên mở cánh cửa bên cạnh rồi bồng cô trên tay, miệng không ngừng lẩm bẩm.- Em mà cứ gọi anh như vậy… anh không đảm bảo em lành lặn rời khỏi đây đâu.
- Hì hì…- Vũ Hân cười nhẹ. Chết tiệt, tiếng cười cũng quyến rũ là sao.- Anh tính làm gì em…
Câu nói bỏ lửng vì môi cô đã chạm tới chiếc cổ đang nóng lên của anh. Dường như cô đang muốn anh thì phải. Không, là chắc chắn cô đang muốn anh rồi. Nhưng Vũ Hân có biết là anh không thể kiềm chế không. Đâu phải anh không có cảm giác gì với Vũ Hân. Ở cạnh cô anh luôn luôn phải kiềm chế bản thân mình để không bị cô quyến rũ. Giờ thì cô đang quyến rũ anh, chắc hẳn cô vẫn nhận ra anh là ai chứ? Tại sao lại làm thế? Lại nũng nịu như muốn anh ăn tươi nuốt sống mình thế này?
Mạnh Nguyên tức tối đạp thẳng vào cảnh cửa phòng ngủ rồi đá nó một cái để nó sập lại sau lưng. Đặt Vũ Hân lên giường còn anh thì chống hai tay sang hai bên và nhìn cô.
- Em biết anh là ai không?- Mạnh Nguyên hỏi câu này thì quả thực anh là một tên đại ngốc. Từ nãy tới giờ, miệng Vũ Hân chỉ kêu có tên anh thôi mà.
- Mạnh Nguyên.- Đôi má Vũ Hân ửng đỏ, cô nằm im nhìn thẳng vào mắt Mạnh Nguyên. Tay cô khẽ cởi những cúc áo của chiếc áo sơ mi anh đang mặc.
- Chết tiệt.- Hôm nay Mạnh Nguyên văng tục hơi nhiều. Anh giữ chặt hai tay cô rồi nói.- Em có biết hành động của em khiến anh mất kiểm soát không hả?
- Em biết.- Hơi thở của Vũ Hân rất nóng, khiến dù không chạm vào Mạnh Nguyên vẫn cảm nhận được.- Em biết mình đang làm gì…- Nói rồi Vũ Hân đưa tay chạm vào ngực Mạnh Nguyên và bắt đầu di chuyện trên bờ ngực rộng lớn ấy.
- Em biết?- Mạnh Nguyên tròn mắt, hơi thở anh cũng gấp gáp hơn.- Hân…- Anh cúi đầu rồi nói nhỏ.- Anh không thể kiểm soát bản thân mình khi ở bên em đâu…
Phải, anh thích cô. Anh thích cô ngay từ lần đầu trông thấy rồi. Cái lần đầu đầy bất ngờ và kịch tính ấy khiến anh không thể quên một người con gái cá tính này được. Vũ Hân có một điểm rất cuốn hút anh, đó là lúc nào cũng nhìn thẳng vào người đối diện khi nói chuyện. Đó chính là điểm khác người của cô. Hơn nữa ánh mắt kia lại là ánh mắt biết nói. Lúc thì trong sáng đáng yêu, lúc thì nghiêm nghị, lúc thì tỏ vẻ ngây ngốc khiến người khác muốn ôm lấy. Giờ thì đa tình, quyến rũ khiến anh sắp điên tới nơi. Nhưng tất cả dù là dùng ánh mắt như thế nào thì cô luôn luôn nhìn thẳng vào mắt anh.
Vũ Hân không nói gì cả, cô đưa tay vòng qua cổ Mạnh Nguyên rồi hôn anh. Đó có phải là hành động thay cho câu trả lời? Mạnh Nguyên cũng dường như đã hiểu, anh ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Vũ Hân rồi đáp trả nụ hôn bất ngờ của cô bằng một nụ hôn nồng nhiệt không kém.
Ánh trăng bên ngoài hắt qua khe cửa sổ và chiếu vào căn phòng đang nóng hừng hực bởi dục vọng của đôi trai gái. Một cảnh tượng nóng bỏng và nồng đậm ân ái, yêu thương. Hai con người như được giải phóng, cứ cuốn lấy nhau triền miên. Họ cùng nhau tạo nên khoái cảm thăng hoa, đưa nhau tới đỉnh điểm hoan lạc của dục vọng.
Chúc các bạn online vui vẻ !