Chap 35:
Trần Kiên thức dậy, giật mình khi thấy ông đang nằm trong một khách sạn và bên cạnh là cô tiếp viên ngày hôm qua. Trần Kiên giật mình :
- Chuyện gì xảy ra vậy?
- Anh say như chết. Đồng nghiệp của anh cho tôi một ít tiền boa và bảo dẫn ông đến đây nghỉ ngơi.
- Rồi chúng ta?
- Tôi làm nghề gì chắc ông cũng biết rồi mà. Nhưng không sao. Tiền bạc mua được sự im lặng của tôi.
- Hôm qua tôi uống đâu có nhiều…
- Vậy thì phải hỏi hai tên kia mời ông uống thứ gì. Cũng trễ rồi đấy ! Về nhanh nếu không muốn vợ con phát hiện tận ổ.
Trần Kiên bối rối cùng cô nàng bước lên Taxi, ông đang nghĩ tới việc Đoàn Duy hay Tiến Mạnh có kế hoạch gì. Trên suốt quãng đường về từ khách sạn, ông không nói lời nào. Cho xe về tới đầu hẻm, ông Kiên bước xuống, cô nàng mở cửa sổ xe ra và nói :
- Anh có mái tóc rất đẹp. Hôm qua có một trong hai cố tình bứt tóc anh đấy.
- Cái gì? Bứt tóc?
- Tôi thấy anh là gã trai quyến rũ nên cho anh một thông tin mật vậy thôi. Đây là số ảnh vô tình chụp lại được đấy ! Nhớ tôi nhé !
Một nụ hôn chủ động từ có nàngTrần Kiên bước vào nhà, thấy Tuệ Lâm chuẩn bị dắt xe ra đi học. Cô nàng lễ phép :
- Bác, bác đi cả đêm qua đó sao?
- Ừ. Hôm nay tự đi học hả?
- Con cũng có xe mà bác. Anh ấy đâu rãnh rỗi để đưa đón con suốt.
Tuệ Lâm và Duy vẫn có những ngày tháng êm đẹp bên nhau, vừa cùng nhau đi sắm đồ chuẩn bị dự lễ cưới của Mạnh và Nhã. Tuệ Lâm hỏi :
- Sao anh làm phù rể mà anh lại không muốn em làm phù dâu?
- Không thể để người yêu của anh làm vai phụ cho người khác.
- Họ là bạn của hai chúng ta.
- Thế em có biết, làm phù dâu quá 3 lần thì sẽ ế không?
- Hả? Có chuyện đó hả?
- Vậy em đã làm phù dâu bao nhiêu lần rồi?
- 2 lần. Bạn bên Mỹ …
- 1 lần nữa là sẽ ế đấy !
- Thật hả?
Mặt Tuệ Lâm biến sắc, Duy vẫn lái xe với gương mặt lạnh. Tuy nhiên, anh nắm lấy tay Tuệ Lâm đặt vào lòng mình. Lâm chỉ mỉm cười nhìn Duy rồi đột ngột hôn lên má anh. Cả hai lái xe đến biệt thự Duy Lâm, vẫn cùng nhau vui vẻ trao nhau những nụ hôn, những tiếng cười. Ngồi cạnh nhau xem TV, Tuệ Lâm hỏi :
- Anh à, bây giờ chúng ta chơi trò hỏi thật lòng nhé !
- Là sao?
- Có đồng xu, mặt hình và mặt số. Em tung lên, ai chọn đúng sẽ phải bị hỏi trước. Chọn đi ! Hình hay số?
- Số.
Mặt hình là mặt nằm trên, và Tuệ Lâm nhìn Duy. Anh vẫn điềm đạm ngồi bắt chéo chân uống cà phê. Tuệ Lâm hỏi :
- Vì sao anh lại yêu em?
- Vì em là người anh yêu. Ngốc thật !
- Tới lượt anh hỏi em. Hỏi đi !
- Vì sao em lại yêu anh?
Tuệ Lâm xoay mặt Duy đối diện với mình và nói:
- Anh cho em cảm giác tuyệt vời nhất của tình yêu. Và vì em cũng yêu anh nữa !
Đoàn Duy chỉ mỉm cười nhìn Tuệ Lâm, tách cà phê nóng có lẽ gây hứng thú với anh chàng nhiều hơn trò chơi này. Tuệ Lâm lại tiếp tục hỏi :
- Khi chúng ta đang yêu nhau. Điều anh lo lắng nhất là gì?
- Điều gì đó khủng khiếp đối với tình yêu 2 chúng ta.
- Anh à, nếu sau này chúng ta buộc phải chia tay nhau. Theo anh nguyên nhân lớn nhất là gì?
- Không còn tin tưởng nhau nữa.
- Chỉ một lí do đó thôi sao anh?
- Có rất nhiều. Nhưng anh ghét sự lừa dối.
- Vậy anh có tin rằng em đang lừa dối anh không?
Duy lắc đầu âu yếm nựng má Tuệ Lâm. Nhẹ nhàng kéo cô vào sát người anh, Duy thở dài, hơi thở mang âm vị của một chút lo âu…
- Điều anh lo âu nhất trong cuộc sống này chính là đột ngột một ngày anh buộc phải mất em. Nếu mà điều đó có thật xảy ra thì anh cũng không biết phải làm thế nào nữa…”
Trần Kiên ngồi ở nhà một mình, ông đang cố vặn óc nghĩ đến việc Duy làm gì vào đêm qua. Hay chỉ là một hành động ngẫu nhiên. Tiến Mạnh ngủ đến gần trưa mới dậy, anh gọi điện thoại cho Khiết Nhã :
- Chào em !
- Anh đi đâu cả đêm qua thế? Hứa đi ăn tối với em mà.
- Sorry… Anh đi với sếp.
- Đi vũ trường lăng nhăng à?
- Không. Anh thậm chí không say cơ mà.
- Thế sao giờ này mới điện thoại lại cho em?
- Ơ … thì máy anh hết pin…
- Khôn hồn thì đừng có gạt em. Vẫn còn vài ngày để em đổi ý đấy !
- Thôi mà em yêu …
Trần Kiên không tìm được lời giải thích bèn tìm cách theo dõi nhất cử nhất động của Mạnh và Duy. Đang trong lúc đi vào bế tắc thì tình cờ đi ngang phòng Đoàn Duy, cửa khép không kín, cú điện thoại đã làm lộ tất cả :
- Sao? Đã có bản kết quả xét nghiệm rồi sao? Được rồi. Đừng mang tới. Tôi sẽ cho người tới đó !
Trần Kiên trong một phút bối rối đã cố gắng giữ lại bình tĩnh và quay về phòng mình. Sau đó ông không rời mắt khỏi căn phòng của Đoàn Duy, chỉ có duy nhất Tiến Mạnh là người vào đó. Trần Kiên bí mật quay vào và gọi điện thoại :
- Theo dõi thằng chạy chiếc Ducati sắp xuống tới. Cố tóm lấy thứ mà nó sẽ đi nhận trong chốc lát. Không hoàn thành thì đi luôn đi đừng về nữa.
Trần Kiên giận sôi ruột lái xe về và kéo bà Quế vào phòng rồi nói :
- Không xong rồi !
- Chuyện gì thế?
- Có vẻ như nó đang tìm cách …
- Anh nói gì em không hiểu
- Dạo này thằng Duy có gì lạ không?
- Em thấy cũng bình thường. Lại có chuyện gì xảy ra nữa sao?
- Anh nghĩ nó bắt đầu nghi ngờ nó huyết thống của anh, em và nó… Có lẽ là cả con bé Tuệ Lâm cũng bị nó kéo đi làm xét nghiệm hết rồi.
- Cái gì? Xét nghiệm gì nữa?
- ADN.
- Trời ơi… Sao nó lại có thể cả gan như vậy? Không thể như thế được … Nếu thực sự như vậy thì nó sẽ đẩy em ra đường mất.
- Em sợ đẩy ra đường còn anh thì sợ chúng ta sẽ phải đối mặt với tù tội nếu thằng nhãi đó tìm ra mọi thứ mà chúng ta hết sức che đậy.
- Giờ chúng ta phải chặn nó lại.
- Chúng ta chỉ còn một cách làm nó chùn bước.
- Nó rất giống ba nó, làm gì cũng phải làm cho được mới dừng. Nó rất liều !
- Cha con nhà họ Lý đều có máu liều như nhau. Nhưng cả hai đều có những điểm yếu cực kỳ lộ liễu.
Bà Quế vẫn không hiểu lắm lời Trần Kiên nói, ông cười đắc chí :
- Ngày xưa anh đã dùng em để đạp đổ Lý Gia Đoàn. Thì bây giờ anh có Huỳnh Tuệ Lâm để đánh thắng Lý Đoàn Duy.
- Tuệ Lâm? Anh điên hả? Nó là con gái của chúng ta.
- Lý Đoàn Duy không manh động đâu. Em phải làm theo ý anh nếu không muốn hai chúng ta cùng chết.
- Tại sao anh không thể bỏ cái tư thù đó vậy? Lý Gia Đoàn đâu còn nữa …
- Nhưng mầm mống của hắn vẫn còn đây tức là họ Trần của anh chưa ngày nào có thể ngẩng cao đầu.
- Anh à, chúng ta dừng lại đi. Em không muốn chúng ta sống trong tội lỗi nữa đâu.
- Chúng ta không có tội. Đó là họ tự chuốc lấy mà thôi !
- Giờ chúng ta phải làm gì?
- Yên tâm, anh đã có những kế hoạch ban đầu rồi.
Tiến Mạnh đi lấy kết quả theo như lời Đoàn Duy. Anh chàng hí hửng bước ra khỏi bệnh viện thì bất ngờ bị đánh rất mạnh từ phía sau. Mạnh đến nỗi anh chàng không kịp trở tay mà ngã gục xuống sàn, Mạnh thoi thóp mở mắt nhìn và chỉ kịp thấy bản kết quả xét nghiệm đã bị giật khỏi tay anh. Khiết Nhã đang ngồi làm việc trong công ty, cô thư ký bước vào :
- Giám đốc, có bưu phẩm ạ !
- Cứ để đó cho tôi.
Khiết Nhã mở ra thì trông thấy toàn những ảnh Mạnh đi uống rượu hôm nọ. Một tay hai ba cô gái, lại còn cười rất tươi. Cô giận đến tím mặt, đang gọi điện thoại cho Tiến Mạnh nhưng không có ai trả lời. Vừa lúc đó, điện thoại từ bệnh viện đã gọi tới :
- Chào. Cô có phải là Khiết Nhã.
- Phải. Là tôi đây !
- Cô có quen người nào là anh Phạm Nguyễn Tiến Mạnh không?
- Gây ra lỗi sợ tôi không nhận điện thoại hả? Nói anh ấy đừng có gọi cho tôi nữa.
- Xin lỗi nhưng tôi e là những uẩn khúc giữa hai người chưa thể giải quyết ngay.
- Tại sao chứ? Anh ta hèn nhát tới nỗi không bắt điện thoại hả?
- Không phải. Anh ấy đang trong phòng cấp cứu. Anh ấy bị tấn công trọng thương. Và anh ấy chỉ gọi tên cô nên tôi tìm trong danh bạ điện thoại mà điện cho cô đấy.
- Cái gì? Bị tấn công? Có nặng không?
- Tôi chỉ là tài xế Taxi, tôi không biết. Cô tới nhanh đi !
Nhã dù đang giận đến run rẩy vẫn cố gắng chạy nhanh nhất có thể đến tìm anh. Vừa đi cô vừa gọi điện thoại cho Đoàn Duy. Duy nghe thế cũng hớt hải chạy tới, Duy vừa tới nơi thì đèn đã phòng cấp cứu đã tắt. Tiến Mạnh với cái đầu băng kín được đẩy ra, Duy hỏi :
- Mạnh, ai đã làm cậu như thế?
- Không biết nữa… Ôi trời ơi … Đầu tớ nhức quá !
- Thế … thứ đó đâu rồi?
- Nguyên nhân tớ bị đánh thế này đấy.
- Cái gì? Bị cướp à?
Duy tức tối đấm thật mạnh vào tường, tay anh ứa máu. Khiết Nhã đẩy Tiến Mạnh vào phòng, thấy mặt cô lạnh tanh, Mạnh hỏi :
- Em à, không có gì chứ?
- Không.
- Anh suýt chết đấy.
- Anh giật bồ người ta bị đánh thế đó hả?
- Em nói gì kỳ vậy. Anh giật bồ ai?
- Đây nè, anh xem kỹ đi !
Nhã vừa nói vừa quăng xấp ảnh mà cô vừa nhận được ra. Tiến Mạnh lấy thử một tấm xem rồi nói :
- Vì thứ này mà em cáu với anh đó hả?
- Anh thừa biết em đại kỵ những chỗ ô uế như thế mà.
- Anh chỉ đi với Duy. Vì công việc mà.
- Đàn ông các anh chỉ có chỗ này là làm việc được thôi hả?
- Vậy em không tin tưởng anh sao?
- Một nách hai ba cô, hôn hít đủ trò, có cả vũ nữ múa cột phục vụ. Quá sang còn gì ! Em tin anh hả? Lấy gì để tin đây? Anh suy nghĩ kĩ lại những gì anh làm đi. Anh vẫn chưa chịu nhận lỗi hả?
- Anh nhắc lại một lần, anh không có làm gì có lỗi với em hết.
Đoàn Duy bước vào làm cuộc cãi vã giữa hai người dừng lại. Mạnh nói :
- Đoàn Duy, vì cậu mà tớ phải dính cái án đi lăng nhăng đấy !
- Duy không có lỗi. Vấn đề là anh không trung thực.
- Anh có lỗi gì đâu mà nhận.
- Được thôi. Nếu anh vẫn không nhận lỗi thì em nghĩ đám cưới chưa thể diễn ra đâu.
- Em lấy đám cưới của chúng ta ra làm chỗ đễ em trút giận ư?
- Em hết sức nghiêm túc với câu nói đó.
- OK ! Nếu em muốn vậy. Anh cũng không ham muốn cưới một người vợ không có một chút niềm tin dành cho anh đâu.
Duy cản Nhã lại :
- Khiết Nhã, tớ chưa nói gì mà. Để tớ giải thích cái đã !
- Cậu chỉ bênh vực anh ấy thôi. Coi chừng tớ méc Tuệ Lâm thì cậu không xong đâu.
Nhã bỏ đi. Duy định quay lại thì Tiến Mạnh cũng nằm quay mặt vào trong và úp gối lên đầu. Duy thở dài :
- Xin lỗi cậu ! Tớ không nghĩ mọi chuyện xấu như thế. Tớ sẽ cố giải thích …
- Khỏi. Tớ chỉ cần cậu thức tỉnh thôi. Cái chuyện trả thù giờ có còn quá quan trọng với cậu hay không? Nó đã khiến cái đầu tớ suýt vỡ và đám cưới của tớ giờ cũng bị hoãn lại vô thời hạn rồi đấy. Cậu cứ như thế này thì không chỉ mình tớ nổi giận với cậu đâu.
Duy buồn bã nghe những lời lẽ nặng nề của bạn rồi ra về. Anh ngước lên bầu trời đầy sao, mắt ươn ướt…
- Ba… Ai cũng muốn con dừng lại. Tại sao con không tìm được ai ủng hộ con tìm ra lời giải cho cái chết của ba mẹ? Chẳng lẽ con làm như thế là sai hay sao? Cả đứa bạn thân nhất của con giờ cũng nổi giận… Con phải chịu bại dưới tay Trần Kiên hả ba?
Chap 36:
Bản kết quả xét nghiệm đã được giao tới tay Trần Kiên, gã đàn em nói :
- Chúng tôi đã làm việc rất gọn. Không một ai thấy chúng tôi.
- Thế còn gã bác sĩ?
- Cũng bị thương gần như thế. Nhưng không kéo dài lâu vì như lời ông nói, chúng tôi không sát hại bất cứ mạng sống của ai.
- Được. Tiền của các người. Đi đi ! Lo mà chuẩn bị kế hoạch tiếp theo.
Bọn người đó vừa bước vào xe, bà Quế đã chạy vào, Trần Kiên nhanh tay giấu đi bản kết quả xét nghiệm. Tuệ Lâm nghe tin Tiến Mạnh bị tai nạn nên vào thăm thì cũng là lúc anh xuất viện, Tiến Mạnh buồn bã khi phải gọi điện thoại và hoãn đám cưới. Tuệ Lâm hỏi :
- Anh và chị có chuyện gì, sao phải hoãn lại đám cưới?
- Khó nói lắm. Quan trọng nhất là cô ấy không tin anh.
- Hai người cần phải nói rõ với nhau chứ.
- Anh không biết phải nói gì. Khi mà có nhân chứng giải thích lí do thì cô ấy cũng không tin.
- Có cần em nói với chị ấy không? Anh Duy có kể cho em nghe rồi mà.
- Thôi khỏi. Hôm nay em đi chơi với anh nhé !
- Đi đâu?
- Đi thì biết.
Bà cụ, bà của Khiết Nhã được về vài ngày để dự lễ cưới của cô cháu gái. Nhưng trông đồ đạc trong nhà đã được xếp gọn, áo cưới đã xếp vào trong ngăn tủ, nữ trang thì cất vào hộp. Nhã bước ra trong trang phục công sở. Bà ngạc nhiên :
- Còn việc gì phải mua sắm nữa à?
- Thưa bà con đi làm.
- Sao lại đi làm? Chẳng phải ngày mốt là tới đám cưới rồi sao?
- Dạ … Thưa bà …
- Lại có chuyện gì nữa vậy?
- Dạ … tụi con quyết định hoãn đám cưới.
- Hai đứa làm gì kỳ vậy? … Sao lại hoãn?
- Tụi con nghĩ chưa đến lúc phải đám cưới.
- Thế chưa đến lúc đám cưới thì dắt nhau đi thử áo cưới, chọn khách sạn, đặt thiệp mời làm gì?
- Nhưng hoãn lại đâu có mất tiền đâu ạ…
- Vấn đề là hai đứa tụi bây không có lập trường. Nếu xác định vẫn phải tìm hiểu lâu hơn thì cần gì phải gấp rút kết hôn như thế?
- Bà ơi, để con yên đi ! Con đã mất ngủ cả đêm qua rồi.
- Thiệt là tình.
Nhã bước ra ngoài, sau khi cãi nhau đến khản cả giọng với Mạnh thì Nhã cũng ngủ không được. Hôm nay cô trang điểm hơi đậm để che đi quầng thâm và đôi mắt sưng mọng. Tiến Mạnh dắt Tuệ Lâm đi ăn kem, cô vẫn thấy kem là mê tít còn Mạnh thì cứ ngồi nhìn ly kem tan chảy. Anh nói :
- Nhã không chịu hiểu anh.
- Anh đừng lo. Chị ấy rất lí trí, thật tình thì đâu ai muốn chồng sắp cưới của mình vào những chổ nhạy cảm đó đâu anh.
- Em có nghĩ là anh làm những chuyện đó không? Tại sao cùng là con gái, Đoàn Duy có thể đi tự do không có bất cứ sự trách móc nào từ em còn Nhã thì …
Tuệ Lâm chỉ cười hiền và nói :
- Có gì lạ đâu ạ. Chị và anh sắp gắn bó với nhau cả đời, còn em và anh Duy thì chưa có gì hết. Thậm chí bây giờ, thấy anh ấy đi cùng người con gái khác, em cũng không có cảm giác ghen tí nào đâu.
- Duy mà nghe vậy là cậu ấy hiểu lầm đó.
- Em chỉ nói những gì mình nghĩ thôi.
Cả hai cùng nhau đi chơi đến tối muộn, Tiến Mạnh về lại nhà cũ. Tiến Mạnh đã ngà ngà vì có uống vài chia bia. Anh nói :
- Cảm ơn em đã đi chơi với anh !
- Anh về nhà cũ ngủ thế này có ổn không?
- Không sao đâu. Thôi em về đi !
- Chào anh nhé !
Tuệ Lâm trở lại Taxi, cô vừa mở cửa bước vào thì đã bị một nhóm người lạ mặt bắt lên chiếc xe khác. Lâm la hoảng hốt nhưng không ai cứu cô được vì bọn người ấy quá đông và khỏe mạnh. Lâm đã bị bắt cóc ngay sau khi Tiến Mạnh quay trở vào nên anh không hề hay biết…
Đoàn Duy gọi điện thoại cho Tuệ Lâm mấy lần nhưng cô đều không trả lời. Duy chỉ nghĩ là cô ngủ quên. Rồi anh cũng đi ngủ…
Sáng hôm sau, Duy ăn sáng và thấy không có chuẩn bị phần cho bà Quế. Duy hỏi cô giúp việc:
- Mẹ tôi ra ngoài rồi hả?
- Bà không về từ tối qua.
- Mẹ có nói bà đi đâu không?
- Dạ thưa cậu, bà không có nói ạ !
Duy vẫn gọi điện thoại cho Lâm, lần này thì gọi không được. Anh bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức Duy lái xe chạy đến trường đại học, quả nhiên Tuệ Lâm không có mặt ở đó. Duy bắt đầu cảm thấy lo lắng cả về sự mất tích đáng ngờ của bà Quế. Họ đang ở đâu?????????
Tại một kho gạo cũ kỹ ở Long An, Tuệ Lâm giật mình tỉnh lại. Trông cô có vẻ hơi sợ sệt nhìn những tên to bự đứng cạnh. Lâm hỏi :
- Tại sao các người lại bắt tôi? Ai là người đứng sau vụ này?
Trần Kiên ung dung bước ra, Tuệ Lâm ngạc nhiên :
- Bác… Bác ơi, cứu cháu đi !
Trông thấy bà Quế cũng bước ra và nhìn cô với ánh mắt khác lạ, Lâm lắp bắp :
- Cô, sao cô cũng ở đây? …. Thực sự là chuyện gì đã xảy ra vậy?
- Con à, hôm nay chúng ta muốn bắt con đến đây cố chỉ để làm con hiểu vấn đề mà thôi.
- Vấn đề gì?
- Thân thế của con.
- Bác ơi, thân thế của con còn gì uẩn khúc nữa ạ?
Đoàn Duy vừa định lái xe đến tìm cảnh sát nhưng anh đã nhận được một tin nhắn khá lạ, là một địa chỉ kèm theo một tin nhắn sặc mùi dọa nạt “Có hơi cảnh sát, đừng mong gặp lại Huỳnh Tuệ Lâm”. Đọc xong tin nhắn này thì Duy đã biết người đứng phía sau vụ bắt cóc này là ai, Duy không màng tới tính mạng và lấy xe chạy thật nhanh đến đúng địa chỉ đó. Duy lần mò theo và đi vào lối mòn dẫn đến kho gạo cũ nơi Tuệ Lâm bị bắt. Tuệ Lâm được cởi trói và được trao bản kết quả xét nghiệm ADN của cô. Ông Kiên nói :
- Trước khi con mở ra, ta muốn con xem đoạn clip này !
Lâm hướng mắt vào TV, là clip quay bằng điện thoại và cô nhận ra người trong đoạn clip là bà Mai, mẹ cô ở bên Mỹ. Lâm ngạc nhiên :
- Là mẹ …
Bà Mai giọng chậm rãi :
- Tuệ Lâm, lúc mẹ biết con quyết định ở lại Việt Nam, trong đầu mẹ ý nghĩ đầu tiên chính là cản bước con vì không muốn những điều con không nên biết sẽ bị con tìm hiểu. Nhưng, có vẻ như mẹ không thể làm được điều đó vì mẹ không thể cho phép mình ngăn bước không để con tìm lại những người thực sự sinh thành ra con. Con không phải là con ruột của mẹ và ba, đừng khóc khi nghe mẹ nói điều đó vì tình thương của ba mẹ dành cho con không thua gì Khoa Nam, thậm chí chúng ta còn cảm thấy thật hạnh phúc khi có được một công chúa bé bỏng ngày ba con trao tận tay và dặn kỹ phải chăm sóc con thật tốt. Con à, hãy biết dũng cảm đối mặt thực tế dù những người con sẽ nhận lại là bất cứ ai. Ngoan nhé, con gái yêu nhất của mẹ !
Tuệ Lâm hơi bất ngờ rồi cô lại nhìn bà Quế và ông Kiên, bà Quế nước mắt ứa nhòa chạy đến bên Tuệ Lâm và ôm chặt cô vào lòng…
- Con gái của mẹ, mẹ nhớ con nhiều lắm !
- Cô … sao cô nói kỳ vậy?
Tuệ Lâm đẩy bà Quế ra, Trần Kiên đứng gần hơn, dịu giọng xuống:
- Lâm, con hãy bình tĩnh nghe ba mẹ nói…
- Ba mẹ … hai người nói gì vậy?
- Hai người đã sinh thành nên con mà mẹ Mai của con nói tới chính là ta và Ngọc Quế. Chính ta là người một tay ẵm con sang Mỹ lúc con 3 tháng tuổi và người chăm sóc con suốt 26 năm qua chính là vợ chồng chị gái của ta, Thanh Mai và Kerry Huỳnh.
Trần Kiên nói với vẻ mặt thật nhất từ trước đến giờ làm Tuệ Lâm không thể không tin. Cô rút bản kết quả xét nghiệm ra rồi khóc nức nở khi đối chiếu bảng xét nghiệm ADN của cô, Trần Kiên và bà Quế. Lâm lùi sát lại bức tường ôm chặt đầu :
- Không… Không… Tôi không biết gì hết. Cha mẹ tôi là Alan và Thanh Mai Huỳnh. Tôi họ Huỳnh, tôi là Huỳnh Tuệ Lâm là con của họ. Tôi không có họ hàng nào ở Việt Nam hết.
- Con ơi, con phải bình tĩnh. Ba mẹ sẽ kể cho con nghe mọi chuyện ….
Bà Quế tiến lại gần, Tuệ Lâm xô đổ mọi thứ cự tuyệt :
- Sao bà lại có thể làm như vậy? Bà là mẹ của anh Duy mà. Tại sao bà có anh Duy rồi lại còn sinh ra tôi? Lại còn chúc phúc cho hai chúng tôi là thế nào? Bà thấy điều đó là vui hả?
- Sở dĩ mẹ con rất mến con và muốn hai con thành đôi vì con chỉ có thể là con của mẹ. Còn Lý Đoàn Duy thì không phải.
Duy đang chạy thật nhanh và cố tìm lối vào kho gạo đang bị hai tên to con đứng giám sát ở cửa chính. Trần Kiên bước ra cửa sổ và đã trông thấy Đoàn Duy, cười nhếch mép thật nhanh rồi ông cố tình đứng sát phía ngoài để Duy nghe thấy giọng nói của mình :
- Giữa gia đình chúng ta và gia đình họ Lý có một mối ân oán sâu nặng mà không thể nào giải thích ngay. Nhưng con phải hiểu, tình yêu ba mẹ dành cho nhau là thật còn việc mẹ con về làm dâu nhà họ Lý chỉ là bị ép buộc mà thôi.
- Tôi không tin. Làm gì có chuyện vô lí như vậy?
- Vì Ngọc Quế cũng không phải là người duy nhất của Lý Gia Đoàn, hắn chiếm lấy mẹ con chỉ vì muốn thắng được ba.
- Ông không được lăng mạ ba của anh Duy.
- Vậy thì ta nên lăng mạ chính mình sao? Tuệ Lâm, con phải hiểu rằng, hắn là tên ngụy quân tử. Lý Đoàn Duy nếu biết đượ c con là con gái của ba mẹ, hắn cũng sẽ không buông tha cho con đâu – hắn cố tìm ra uẩn khúc trong cái chết của ba hắn.
Tuệ Lâm cố hết sức rướn người dậy và bỏ chạy. Bà Quế định đuổi theo nhưng đã bị ông Kiên níu lại :
- Đừng, cứ để nó chạy !
Trong khi Duy vẫn cố đứng bên dưới và nghe ngóng thì thấy Tuệ Lâm bật cửa chạy ra, anh giật mình chạy đuổi theo. Tuệ Lâm ra tới đầu đường và đón Taxi về thẳng thành phố. Có lẽ vì cô không thấy chiếc xe của Duy đậu sát bên đường, Duy chạy ra tới thì cô đã lên xe đi mất…
Tuệ Lâm về nhà, vẫn còn không tin vào những gì tai nghe mắt thấy lúc nãy. Cô sợ đến phát khóc. Nghe tiếng chuông cửa, phải gần nửa tiếng sau Tuệ Lâm mới chịu mở cửa. Cô ôm chặt Đoàn Duy, anh hỏi :
- Em làm sao thế?
- Không có gì.
- Cả ngày hôm nay em đi đâu vậy? Em không có sao phải không?
- Em chỉ đi dã ngoại với bạn thôi.
- Dã ngoại … Sao em không báo với anh?
Ánh mắt bối rối của Tuệ Lâm không giấu được Đoàn Duy, có lẽ vì cô nói dối không giỏi. Lâm nhoẻn cười đặt hai tay lên má anh :
- Sao lại thế được? … Vậy là anh đã tìm em khắp nơi hả?
- Ừ.
- Anh có lo lắm không?
- Tất nhiên rồi. Lần sau không được như thế nữa nhé !
- Được rồi. Em sẽ cẩn thận hơn, điện thoại có làm mất em cũng phải báo với anh bằng email. OK ?
Rồi cô lại ngả vào lòng Duy, mắt anh đăm đăm hướng về bên ngoài…
- Lạ quá, sao cô ấy lại giấu mình? Lẽ nào đã có những chuyện Tuệ Lâm đã biết …
Ông Kiên đưa bà Quế về nhà, bà nói :
- Anh nghĩ con có chấp nhận chúng ta không?
- Anh không quan tâm điều đó.
- Ý anh là sao? … Không lẽ anh đưa nó tới đó để nó biết và thù hận anh hơn à?
- Một vở kịch đã kết thúc trong hoàn hảo. Lý Đoàn Duy đã thấy những thứ không nên thấy,… Sau này chúng ta sẽ dễ làm việc hơn rất nhiều.
- Trần Kiên anh điên rồi ! Kể cả chuyện tình thân máu mủ mà anh cũng có thể dựng nên màn kịch được sao?
Bà Quế bước xuống xe và bước vào nhà.
Trần Kiên trở về nhà trong sự hài lòng vì đã làm được thành công những bước đầu tiên trong kế hoạch chi phối sự trả thù của Lý Đoàn Duy. Điều đó liệu có ảnh hưởng tới Đoàn Duy khi anh đã bắt đầu gieo những nghi ngờ lên Tuệ Lâm bởi cô đã giấu anh về chuyện bị bắt cóc. Tương lai của họ rồi sẽ về đâu?
Chap 37:
Tiến Mạnh vừa thức giấc, cái giường đầy bụi làm anh ngủ chẳng ngon chút nào. Thấy có vài cú điện thoại nhỡ nhưng không cuộc gọi nào đến từ số máy của Khiết Nhã, anh chàng cay cú quăng điện thoại rồi đi đánh răng. Khiết Nhã cũng vừa thức dậy, cùng một tâm trạng, quăng điện thoại và đi vào nhà vệ sinh vì không thấy số máy muốn thấy. Nếu không có gì thay đổi, hôm nay, vào giờ này, cả hai đang chỉn chu tại phòng chờ và chuẩn bị dắt tay nhau vào nhà thờ làm lễ cưới theo nghi thức Thiên Chúa Giáo. Tiến Mạnh tặc lưỡi nhìn bộ đồ vest trắng mà lẽ ra anh đã mặc vào hôm nay rồi chuẩn bị đi ra. Vừa dắt xe ra đường, đã nhận được điện thoại :
- Gì vậy chú Phát?
- Bản kế hoạch chú giao cho con làm xong chưa?
- Xong lâu rồi mà.
- Sao không đem cho chú?
- Con quên mất. Con để ở nhà. Mà có quan trọng không chú?
- Sao không quan trọng. Hôm nay cần gấp đó. 1 tiếng nữa có mặt.
Để ở nhà mới, căn nhà mà Nhã và Mạnh đã dọn về sống cùng nhau hơn 2 tháng trước khi cưới. Đồ đạc và phòng làm việc cũng đã dọn về đó tất cả. Tiến Mạnh không còn cách nào khác, gọi điện thoại cho Tuệ Lâm cũng không được nên đành về nhà lấy. Mạnh mở chìa khóa vào, không phải Khiết Nhã mà là bà của cô đang ngồi ăn sáng. Tiến Mạnh lễ phép :
- Con chào bà !
- Ủa? Con về đưa Khiết Nhã đi đó hả?
- Đi đâu ạ?
- Chứ không phải tổ chức lễ cưới sao?
- Dạ … con…
Mạnh đứng gãi đầu rồi tiến vào phòng làm việc, đi ngang phòng ngủ, anh chợt thấy tiếc khi nguyên bộ drap đỏ rực, hình cưới cũng đã treo lên, căn phòng đầy đủ những chữ báo hỷ giờ phải tạm gác lại hết. Đứng chần chứ đó một hồi thì thấy Nhã trong trang phục áo ngủ vừa bước ra từ phòng tắm với mái tóc còn ướt sũng. Trông thấy Mạnh, Khiết Nhã nhìn đăm đăm, nhưng giống như là không muốn tiếp đón anh nhiều hơn là nhớ anh. Mạnh chép miệng :
- Lấy bản kế hoạch.
Khiết Nhã chỉ nhướn mày rùi tiến lại bàn trang điểm. Vừa lúc đó bà ngoại bước vào :
- Thôi sẵn bữa, hai đứa ra dùng bữa sáng với bà. Thức ăn bà làm ngon lắm !
- Bà…
- Con đó, lớn rồi. Đừng có mãi pha trò như vậy. Mạnh, ở lại ăn sáng với bà nhé !
- Dạ, cũng được.
Lâu rồi mới được ăn món ăn của bà nấu, Nhã ăn rất ngon miệng nhưng cô không hề hé môi nói chuyện với ai. Tiến Mạnh cũng thấy hơi ngại, bà ngoại nói :
- Hai đứa lớn hết rồi, bà không nói nhiều nữa. Nhưng phải biết tin tưởng và thông cảm cho nhau thì mới mong mà gắn bó lâu dài được. Các con phải hiểu, phải lắng nghe cho nhau. Trước tiên phải đặt sự tin tưởng lên đầu rồi sau đó mới đối mặt với sự việc dù đối phương có lỗi hay không. Tuổi trẻ các con, yêu đắm đuối cũng có mà giận hờn cũng lắm lúc mang lại điều trái ngang. Chiến tranh lạnh như thế là không hay đâu. Bà già rồi, đâu còn được ngồi đây nói chuyện cho hai đứa nghe nhiều lần nữa. Hai đứa nãy giờ có nghe gì không đấy?
Tiến Mạnh ngước lên nhìn Khiết Nhã, cô chỉ cúi gầm mặt đứng dậy quay phắt đi :
- Con no rồi. Con đi làm nha bà !
Mạnh định chạy theo nói gì đó nhưng anh lầm lũi bước ra và cũng bỏ bữa :
- Bà ơi, con đi nha.
- Sao lại đi?
- Dạ, con về công ty làm việc.
- Mạnh à, ngồi đây nghe bà nói lý do vì sao nó bức xúc như vậy khi con … đi vào những chỗ đó.
Tiến Mạnh ngồi xuống, bà nhìn vào tấm ảnh gia đình lúc đó Khiết Nhã còn rất nhỏ. Chỉ khoảng 1,2 tuổi mà thôi. Bế cô là một người đàn ông lịch lãm và bên cạnh là một gương mặt mỹ miều, dễ dàng nhận ra Khiết Nhã là bản sao của người phụ nữ này. Bà nói :
- Cũng vì một chút giận hờn nhau từ vụ một quán bar mà tụi nó đã khiến đứa cháu gái tội nghiệp của ta mồ côi suốt hơn 25 năm nay.
- Có chuyện gì xảy ra ạ?
- Con gái bà là hoa khôi của trường đại học, nó nhanh chóng lọt vào mắt xanh của một đại thiếu gia, trong một lần theo gia đình làm đại diện cho quỹ từ thiện tài trợ học bổng cho học sinh xuất sắc. Tụi nó nhanh chóng yêu nhau và tiến đến hôn nhân thuận buồm xuôi gió. Rồi Khiết Nhã ra đời, việc làm ăn của ba nó ngày càng phất còn mẹ nó thì yên vị là vợ hiền mẹ tốt. Tuy nhiên, bản chất ăn chơi đã thấm vào trong máu con rể bà, nó yêu vợ, thương con nhưng chơi bời là thứ không thể nào từ bỏ. Trong thời gian kiêng cử vợ sinh, nó đã đi lăng nhăng, rồi một thời gian sau bị phát hiện, dù không tới mức nặng, chỉ là hôn hít, nhảy nhót ngoài quán bar, con gái ta phát hiện và hai đứa đã tranh cãi kịch liệt lúc đang ngồi trên xe hơi. Rồi tai nạn xảy ra, chiếc xe lao thẳng vào một chiếc xe khác khi lao vào đường ngược chiều. Con gái ta bất hạnh đã chết tại chỗ, còn con rể ta cũng ra đi vài ngày sau đó. Bỏ lại cho ta đứa cháu gái mới tròn 22 tháng tuổi.
Mạnh suýt rớt nước mắt khi nghe câu chuyện đau lòng đó. Anh mới thấu hiểu vì sao Khiết Nhã lại kỵ những nơi đèn mờ như vậy. Bà nói :
- Ta đã cố giấu nhưng gia đình bên nội của nó đã cho nó biết sự thật, nó đã trở nên ức chế và thù ghét những gì liên quan đến quán bar và vũ trường từ đó. Khiết Nhã trưởng thành trong sự đáng thương của một đứa mồ côi và mang nỗi uất ức phải chịu bất hạnh bởi những thói quen của con nhà giàu. Nó sống tự lập từ năm 18 tuổi, sang Anh du học mà không cần đến sự giúp đỡ nào từ gia đình nội ngoại, chỉ trợ cấp cho nó học phí mà thôi.
- Con biết phải làm gì rồi ạ. Nhưng thực sự đêm đó con bị gài, con không làm mấy điều không hay như vậy đâu. Bà hãy tin con.
- Nhã tin con mới là điều quan trọng.
Mạnh lặng lẽ bước ra ngoài, trong đầu có nhiều ý nghĩ. Anh nhoẻn cười và lái xe tới công ty thật nhanh. Đoàn Duy và Tuệ Lâm đi cùng nhau. Đi ngang một tiệm giày, đang ngồi trên xe mà Tuệ Lâm vẫn nhoài người ra xem những đôi giày thể thao đủ màu sắc. Duy hỏi :
- Em vận thích hả?
- Anh hỏi gì?
- Giày.
- Đó là đam mê từ nhỏ của em mà. Ở Mỹ em không dưới mấy chục đôi giày đâu. Em không mua nó chỉ để mang, em còn xem đó là những đồ vật quý báu mà em may mắn chọn được.
Đi hết vòng xoay, Duy đảo xe lại và dừng xe trước tiệm giày đó. Tuệ Lâm ngạc nhiên nhìn anh :
- Không phải mình về biệt thự xem anh làm bánh à? Bột cũng đã mua hết rồi.
Duy chỉ nhoẻn cười mở cửa xe và kéo tay Tuệ Lâm vào tiệm giày rồi nói :
- Đừng quên anh thích em vì cái sở thích lạ lẫm này. Không có gì quan trọng hơn là làm người yêu của anh vui. Vào thôi !
Tuệ Lâm nhoẻn cười xiết nhẹ tay Duy. Cả hai đứng chọn lựa một hồi, Duy trông thấy đôi giày cặp. Anh mỉm cười nhớ lại ở trên xe mình vẫn còn một đôi. Duy nói :
- Em nhớ anh đã từng mua cho em một đôi giày không?
- Rồi sao?
- Đó là giày cặp.
- Thế hả?
- Lúc đó em chọn, anh không muốn nhìn thấy em tiếc nuối nên đã mua luôn đôi còn lại. Thế mà lại hay, bây giờ chúng ta có cơ hội mang giày cùng nhau rồi.
- Nhưng anh suốt ngày toàn áo vest, giày tây, đâu có lúc nào mang giày thể thao.
- Miễn là em thích.
Tuệ Lâm mỉm cười dắt tay Duy đi ra và nói :
- Vậy thì, hôm nay em chẳng muốn chọn đôi giày nào ngoài đôi giày anh đã mua cho em.
- Thế nó đâu rồi?
- Ở nhà.
Tuệ Lâm và Duy trở lại căn biệt thự Duy Lâm, cô phụ anh nhào bột và đánh trứng, Duy nhìn Tuệ Lâm rồi hỏi :
- Em có chuyện gì giấu anh phải không?
- Ơ … đâu có. Tại sao anh lại hỏi vậy?
- Anh đã thấy một điều khác lạ từ em.
- Anh nói gì thế, em vẫn là em mà.
Duy tiến tới gần Tuệ Lâm và dí sát cô vào tủ lạnh, mũi hai người chạm vào nhau, tim Tuệ Lâm đập thình thịch vì lo sợ. Duy nhẹ nhàng rút trong túi áo của cô ra chiếc điện thoại mới :
- Sao đổi điện thoại mà không nói với anh?
- Hả … ý anh là …
Duy cười hằng hặc, Tuệ Lâm véo mũi anh nheo mắt :
- Làm em sợ hết hồn. Điện thoại không hợp thời trang nữa thì đổi thôi.
- Chứ em nghĩ anh hỏi em cái gì? Bộ có bí mật gì định giấu anh thật sao?
- Làm gì có. Giỏi đa nghi !
Duy quay trở vào và cho nhân vào bột, anh quay vào lò nướng bánh mà lòng thầm suy nghĩ :
- Rõ ràng là cô ấy rất lo về chuyện đó. Tại sao vậy? Lẽ nào mọi chuyện đã sáng tỏ cả rồi. Vẫn cố giấu vì cái gì chứ? Cố che đậy hay bị ép làm như thế?
Duy đang nướng bánh thì nhận được cú điện thoại của Tiến Mạnh :
- Đang ở đâu?
- Nhà.
- Giúp tớ một việc được không?
- Việc gì?
- Làm đám cưới.
- Hả?
————————-
Ngày trôi qua thật chậm, Khiết Nhã ngồi âu sầu trên bàn làm việc cố để thời gian trôi đi nhanh hơn. Lẽ ra đây phải là ngày đẹp nhất mà cô không muốn thời gian đi nhanh chút nào, tại giờ mọi chuyện lại thay đổi nhanh như vậy? Chẳng lẽ vì sự cố chấp mà cô phải chuốt lấy ưu phiền cho chính mình.
- Chào giám đốc, em về nhé !
- Có hứng thú đi cà phê với chị không?
- Thôi ạ, em có hẹn anh ấy rồi. Dịp khác giám đốc nhé !
- Ừ. Chúc em vui.
Cô nhân viên cuối cùng cũng tắt đèn ra về, Khiết Nhã cố nán lại thêm một chút rồi cũng phải ra về thôi. Cũng gần 10h còn gì, nghĩ gì đó trước khi nhấn ga, Khiết Nhã chạy xe đến chỗ nơi mà cô và Mạnh đã chọn để tổ chức làm đám cưới. Một lễ cưới ngoài trời, được trang trí đầy đủ những nhân vật hoạt hình theo phong cách Walt Disney. Mọi thứ vẫn còn ở đó, tại sao nó lại không thể diễn ra? Nhã nghĩ thế rồi uất ức gục đầu vào vô lăng mà khóc tức tưởi. Chợt, một giọng nói ngọt ngào vọng ra từ đâu đó quanh thảm cỏ xanh:
- Tại sao con khóc?
Nhã ngạc nhiên. Cô bước ra vì nghĩ rằng câu hỏi đó dành cho mình. Rồi như cũng không còn là chính cô, Nhã tưởng rằng có ông Bụt thật. Cô nức nở :
- Không còn đám cưới nào nữa rồi.
- Tại sao lại không?
- Vì những quyết định sai lầm.
- Mọi thứ không bao giờ là quá muộn. Đặc biệt là tình yêu và sự tin tưởng.
Rồi những tiếng nổ thú vị vang lên,một màn pháo hoa rực sáng hiện ra trước mắt Khiết Nhã, Tiến Mạnh bước ra với bộ áo vest chỉn chu, đó là bộ trang phục cưới của anh. Nhã ngớ người :
- Ơ …
- Mọi chuyện không bao giờ là quá muộn.
- Vậy ra nãy giờ đó là anh à?
- Phải.
- Đồ đáng ghét. Ngay cả giờ phút này mà anh cũng có thể đùa giỡn sao? Đáng ghét !
Nhã định quay lưng bỏ đi thì Tiến Mạnh đã kéo tay cô lại, anh nói :
- Anh xin lỗi.
- Anh không có lỗi gì hết.
- Nếu anh biết sớm hơn về chuyện đó … Nhã à, anh cam đoan mọi chuyện sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Em nên biết rằng, Tiến Mạnh này yêu em đến mức sẽ không làm chuyện gì mà em cảm thấy không thích dù đó có đúng hay là sai. Anh luôn muốn mang cho em một tình yêu đầy ắp tiếng cười và tháng ngày nào cũng là ngày tháng hạnh phúc của em. Anh nghĩ chúng ta đã trải qua một lượng gian truân và thử thách có thể gọi là đủ để tiến đến một cuộc hôn nhân lâu dài. Đã có lúc em nghi ngờ anh, đã có lúc anh nghĩ sai về em nhưng điều đó không thay đổi được tình yêu chúng ta dành cho nhau đậm sâu như thế nào. Và đó chính là chiếc chìa khóa quan trọng nhất để em và anh vượt qua tất cả…
Khiết Nhã đứng lắng nghe mà ứa nước mắt vì cảm động. Tiến Mạnh ôm cô vào lòng và thủ thỉ :
- Anh yêu em nhiều lắm !
- Em không biết anh và em sẽ như thế này hôm nay …
- Mọi chuyện không có gì là quá muộn.
Mạnh và Nhã quay lại nhìn từ phía sau, Đoàn Duy và Tuệ Lâm mỉm cười. Lâm kéo tay Khiết Nhã lại và nói nhỏ:
- Vào đây đi chị, áo cưới của chị xong rồi. Em đã mang tới !
- Hả ????
Cả hai kéo nhau đi. Đoàn Duy quay lại nhìn Tuệ Lâm và Khiết Nhã đang chạy vào phòng thay đồ, Mạnh vỗ vai :
- Không nghĩ rằng cậu làm được nhiều như thế này đâu. Cảm ơn bạn tốt !
- Đến cho cái đầu suýt vỡ của cậu hôm nọ.
- Sao hay thế?
- Hứa hẹn với họ vài điều,…
- Cảm ơn.
- Không có chi.
Bản nhạc quen thuộc cất lên, Khiết Nhã bước ra với trang phục váy cưới trắng đẹp tuyệt vời, cô chỉ kịp trang điểm nhẹ lại. Linh mục cũng đã có mặt và đi cùng bà ngoại của Khiết Nhã. Đoàn Duy đang chỉnh lại máy ảnh và mọi thứ sắp bắt đầu, Khiết Nhã và Tiến Mạnh nắm lấy tay nhau :
- Hôm nay các con đứng trước Chúa và trao nhau lời hứa để đi đến một cuộc sống mới là đời sống hôn nhân gia đình …
Bản nhạc quen thuộc cất lên, Linh mục đang đọc còn Duy tranh thủ chụp cho Lâm vài tấm. Anh nói :
- Em đẹp không kém gì cô dâu.
- Chỉ giỏi nịnh. Hôm nay em không phải là nhân vật chính đâu.
- Em luôn là nhân vật chính của anh. Trong mọi ngày.
Một lời nói ngọt ngào Duy dành cho Lâm thay nụ hôn lãng mạn đến mức ghen tị như Nhã và Mạnh trao cho nhau. Tiến Mạnh đọc lời hứa :
- Tôi là Phạm Nguyễn Tiến Mạnh, muốn lấy Trang Khiết Nhã làm vợ, sẽ nguyện yêu thương, tôn trọng và chung thủy với em trong suốt cuộc đời anh.
- Tôi là Trang Khiết Nhã, muốn lấy Phạm Nguyễn Tiến Mạnh làm chồng, sẽ nguyện yêu thương, tôn trọng và chung thủy với anh trong suốt cuộc đời của em.
Duy tiến đến và mở chiếc hộp chứa một cặp nhẫn, nhận được nụ cười duyên từ Khiết Nhã. Linh mục tiếp tục dõng dạc :
- Hai con hãy trao nhau bằng chứng tình yêu trước Chúa !
Nhã cứ mãi cười làm Mạnh cũng hơi bối rối, có lẽ vì cả hai quá hạnh phúc. Anh hơi run :
- Em hãy nhận lấy chiếc nhẫn này, làm bằng chứng tình yêu của anh.
Chiếc nhẫn vừa vặn được đeo vào tay Nhã, một cử chỉ lãng mạn tiếp theo là Mạnh đặt nụ hôn của mình lên tay cô vợ yêu quý làm cô nàng hạnh phúc không thể tả. Nhã lấy chiếc nhẫn từ tay Đoàn Duy và bình tĩnh :
- Anh hãy nhận lấy chiếc nhẫn này để làm bằng chứng tình yêu của em.
Chiếc nhẫn chưa kịp đẩy vào sát ngón áp út và không đợi Linh mục mời gọi. Mạnh đã lao vào Nhã và ôm hôn cô đắm đuối. Duy bật công tắc và thêm một tràn pháo hoa khác lại tiếp tục được bắn. Nhã nhoẻn cười :
- Bà ơi, cháu kết hôn rồi nhé !
Mọi người đã có một buổi tiệc rượu ngắn, vào tối muộn, đưa Nhã và Mạnh ra sân bay, Đoàn Duy đưa ra một tour du lịch VIP ở Bali-Indonesia. Duy nói :
- Quà cưới như thế này không tồi chứ hai bạn.
- Cậu giúp tớ có một đám cưới như thế là quá đủ rồi.
Mạnh siết chặt Đoàn Duy đầy thân mật, Khiết Nhã nắm lấy tay bà :
- Bà ơi, hôm nay con vui lắm.
- Con rất đẹp. Con biết không?
- Cảm ơn bà đã chăm sóc vợ con. Con hứa sẽ tiếp tục chăm sóc và nuôi nấng cô ấy, thậm chí còn giỏi hơn bà.
Mạnh dí dỏm. Tuệ Lâm nói nhẹ nhàng :
- Anh chị cứ đi, bọn em sẽ đưa bà về tận nơi.
- Thôi tới giờ rồi. Đi nhanh đi !
Bà ngoại ra lệnh, cả hai cùng nhau tiến vào sân bay và bắt đầu tuần trăng mật. Sau khi đưa bà của Mạnh và Nhã về nhà, Duy cũng đưa Tuệ Lâm về nhà, nhưng trông cô vẫn có vẻ dè dặt và nằng nặc đòi dừng lại ở ngay trước đầu hẻm :
- Sao vậy?
- Em tự vào được.
- Không. Anh phải đưa em vào.
- Thôi mà. Em tự vào được rồi.
- Chuyện gì thế?
- Tiếng xe của anh, bác Kiên không thích đâu, khuya rồi mà. Anh cứ dắt em đi mãi thế này !
Duy không nói gì hết và chỉ hôn tạm biệt Tuệ Lâm, cô rón rén mở cửa xe và mất hút trong hẻm tối. Duy đang mãi mê suy nghĩ, anh vừa định khởi động và lái xe đi thì thấy bóng ai như Tuệ Lâm lại quay trở ra bằng chiếc xe máy. Duy đuổi theo Tuệ Lâm cả một đoạn dài và hết sức ngạc nhiên …
Tuệ Lâm đã bước vào một căn nhà trọ ọp ẹp, len lén bước theo và nhìn qua cửa sổ, không còn tin nổi vào mắt mình, căn phòng trọ giá rẻ bèo, không thể nào một tiểu thư như Tuệ Lâm có thể ở được trong con mắt tưởng tượng của Duy. Nhưng anh không kịp xông vào và giận dữ vì có một giọng nam lạ bước ra ngồi xuống cạnh hộp cơm của Tuệ Lâm :
- Cô về muộn quá đấy ! Mai mốt coi chừng cả hai bị đuổi cho mà coi.
Duy nhớ rất rõ gương mặt này, chính là gã đã chào Lâm thân mật trong quán bar lúc cô đi cùng anh. Duy tức tối bỏ đi và nghĩ rằng mình đang bị người yêu chơi một vố nặng…
Chúc các bạn online vui vẻ !