Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyen teen - Bước chân cho nụ cười - trang 18

Story 6

“…Giờ thì tôi đã biết, ước mơ và yêu thương đến với mình không phải là một điều muốn mà làm được. Trái Đất phải trải qua hàng tỷ năm mới có được sự sống như ngày hôm nay, và chính tôi cũng phải trải qua biết bao gian nan để đến được với thành công mình mong muốn. Có thể với nhiều người những gian nan của tôi chẳng là gì cả, nhưng với tôi đó là những thử thách đầu tiên để đưa tôi vững bước trên con đường đời và đặc biệt là tiến đến hai chữ thành công. “Những người thất bại thì luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội, nhưng những người thành công thì luôn thấy cơ hội trong mọi khó khăn” (Danh ngôn) Cám ơn cha mẹ, cám ơn thầy cô, cám ơn những người bạn yêu dấu của tôi và cám ơn cả em nữa đã giúp tôi hoàn thành ước mơ này. Miu Tròn thân yêu, em biết không, nếu chị là Trái Đất thì em chính là bầu trời, dù rằng em rất bé nhỏ nhưng tâm hồn em lại rộng lớn như bầu trời kia vậy, chị có quay bao nhiêu vòng thì vẫn thấy em, thấy được yêu thương và ước mơ trẻ con của chị hôm nào.”

Cả phim trường vỗ tay rào rào sau lời thoại của Thảo Anh – cô gái đóng vai nhân vật chính Thảo Như. Đạo diễn nói:

“Cám ơn mọi người! Cuối cùng bộ phim đã hoàn thành xong!”

Ai nấy đều vui vẻ, đoàn phim nhộn nhịp hẳn vì đều nhẹ nhõm khi đã làm xong một bộ phim rất thành công. Riêng Mạnh Duy, khỏi nói anh đã vui tới mức nào. Anh giở ngay điện thoại ra:

“Alo anh đóng xong rồi à?”

“Ừ xong rồi! Ngày mai sẽ đi luôn nhé!”

“Ô nhanh thật đấy, em đang định mai đi chơi với bọn bạn.”

“Coi bạn hơn anh à?”

“Làm gì có chứ!”

“Anh đùa tí thôi, đang ở đâu thế?”

“Anh quay lại đằng sau đi!”

Mạnh Duy quay lại và nhìn thấy cô gái trẻ đang đứng đó, mái tóc buộc cao gọn gàng nên càng hiện rõ khuôn mặt xinh đẹp đang cười tươi như hoa nở. Anh lắc đầu một cái, đến mà không nói với anh sao?

Vân Hoa chạy đến trước mặt anh, vẫn giữ cái nụ cười “gan lì chẳng sợ gì cả”:

“Sao thế? Em đến mà không vui à?”

“Không vui!”

“Sao không vui?”

“Đến mà chẳng có gì sao?”

“Có gì là có gì?”

“Thì không có quà mừng phim xong à?”

Hoa lăn ra cười:

“Anh như trẻ con vậy đó, hahahaha!!! Vậy giờ em phải gọi là bé Mạnh Duy mới được. Bé Mạnh Duy muốn chị Hoa cho quà hả? Hahaha!!!”

Mạnh Duy lừ mắt, anh nhìn xung quanh thấy mọi người đi hết rồi liền tiến tới kéo Vân Hoa vào gần mình. Hoa đang cười thì im bặt, Mạnh Duy nhìn cô chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống (có ai nghĩ đen tối không đó?):

“Sao? Vậy cho bé “quà” này được không hả?”

“Quà? Quà gì?”

“Sao? Muốn biết hả?” – Mạnh Duy cúi xuống gần tới mức đụng mũi vào mũi cô.

“Ấy ấy được rồi!!!!!!” – Hoa hét lên – “Đừng có giở trò giữa chốn đông người chứ (đi hết rồi còn ai mà đông)! Em sẽ tặng quà anh là được chứ gì?”

“Tặng gì?”

“Mai đi chơi anh sẽ biết! Nhưng anh phải hứa với em một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Em luôn thắc mắc là hôm đó không biết anh đã nói gì với em.”

“Hôm nào??”

“Thì cái hôm đó ý!”

“Nói rõ ra coi!”

Hoa hơi đỏ mặt, cô lí nhí:

“Thì cái hôm ở Móng Cái đó, mưa to quá em không nghe rõ…”

Mạnh Duy suýt thì bật cười, hoá ra là lại nhắc đến cái lúc suýt bị sang Trung Quốc đó. Thảo nào mà cái mặt lại đỏ lên thế kia, nghĩ đến anh lại muốn….(tự hiểu).

“Đừng có mơ giữa ban ngày!”

“Sao vậy? Có thế cũng không nói à?”

“Không nói! Em tưởng là nói được câu đó dễ lắm à?”

“À em biết rồi, có phải lúc đó anh nói Anh yêu em không hả?” – Vân Hoa lè lưỡi trêu.

“Anh nhớ là lúc đó em nói Bởi vì em yêu anh chứ anh đâu có nói câu đó? Với anh thì câu này cũ rồi!” – Mạnh Duy thờ ơ.

“Anh!!!!!” – Hoa tức đỏ mặt – “Đồ đáng ghét, thế mà em lại cảm động vì cái việc anh dám quên đi tất cả để cứu em đấy. Thà giờ lấy cái ông chồng Trung Quốc đó còn sướng hơn.”

“Ừ vậy thì em cứ lấy đi…” – Mạnh Duy vẫn ngước lên trời làm như chẳng biết chuyện gì.

Hoa tức đến xém chút nữa là khóc rồi, nhưng như thế thì trẻ con quá, Mạnh Duy lại thắng cho coi. Cô giận dỗi quay đi:

“Được lắm, vậy thì đừng có hòng em quay lại đấy! Em sẽ đi lấy ông ta ngay đây, ông ta vẫn chờ em đó.”

Nhưng cô chưa kịp bước đi thì có hai cánh tay ôm chặt cô từ sau, Mạnh Duy tựa cằm lên vai cô, hơi ấm từ người anh khiến cô nóng ran cả người. Anh cười:

“Đồ ngốc, em nghĩ là anh chịu để em lấy người khác hả?”

“Bỏ ra, anh vừa bảo em cứ lấy ông ta đi còn gì?”

“Anh bảo em lấy nhưng anh đâu có bảo là anh không được ngăn cản?”

“Em thèm gì anh ngăn cản, anh cứ về mà ở cạnh ai mà anh thích đó, em không cần anh đâu, em sẽ đi luôn!”

“Đừng rời xa anh nữa!”

“Hả?”

“Đó là câu mà anh đã nói đêm đó!”

“Anh…”

Mạnh Duy xoay người cô lại, trừng mắt:

“Em thử rời xa anh đi lấy gã khác xem, anh sẽ không chạy đuổi theo em nữa đâu mà sẽ…”

“Sẽ sao?”

Cô chưa kịp hỏi dứt câu thì Mạnh Duy đã kéo cô lại và đặt lên môi cô một nụ hôn. Lần này thì cô có chạy đằng trời! Vân Hoa mở trừng mắt định đẩy anh ra theo phản xạ nhưng làm sao anh để cô thoát được. Ai bảo dám nhắc lại cái đêm mưa ấy, làm anh lại nhớ cái phút giây ngọt ngào bên cô. Hoa chịu chết, cô đành để yên cho anh hôn, nhưng nói thực là cô cảm thấy rất hạnh phúc với lúc này dù ấm ức lắm!

Cả hai đều không biết có một cô gái đang nhìn cảnh đó với ánh mắt đầy hận thù…

Mãi sau Mạnh Duy mới buông Vân Hoa ra, cô mím môi, chỉ muốn nhảy dựng lên đánh anh một trận. Nhất là cái bộ mặt đểu giả của anh, ban nãy thì lạnh nhạt thờ ơ giờ lại cười rõ “cáo già”.

“Sao? Tức lắm hả?” – Mạnh Duy bỗng hỏi khiến Hoa giật mình.

“À ờ…Ừ tức lắm! Cái gì mà Báo Đốm nữa chứ, gian như con cáo ấy!”

“Thì là Báo Cáo, ok?”

“Anh…”

“Báo cáo chị, tại thời điểm này là 17h15ph00s. Chị có mấy tiếng để về chuẩn bị quà cho bé đấy ạ!” – Mạnh Duy cố tình trêu cô.

“Hứ được lắm, muốn đuổi cứ đuổi!!!” – Cô tức giận quay ngay đi, thế mà ban nãy nghe anh nói thì cảm động chảy cả nước mắt.

Nhưng thực tình cô hạnh phúc vô cùng…

Hạnh phúc vì anh không muốn cô biến mất khỏi cuộc đời anh nữa…

Hạnh phúc vì anh đã gần như trở thành Báo Đốm của ngày xưa, dù rất xảo quyệt nhưng luôn có một tình cảm chân thành…

Ngày mai, nhất định cô sẽ dành cho anh một món quà hạnh phúc!

Story 7

Sáng sớm. Trời hôm nay trở rét đậm, nhiệt độ sáng sớm xuống 5 độ C, Hoa phải mặc mấy cái áo len, áo bông và khoác thêm cái áo phao mới đơ đỡ lạnh. Cô vốn sợ lạnh nên dù mặc nhiều đến mấy cũng khó nóng lên được, nhưng mà cô vẫn rất vui vì hôm nay cô sẽ được đi chơi cùng anh. Cô phải khản cả giọng thì bố mẹ mới cho cô đi, lúc nào họ cũng coi cô như tiểu thư ấy.

Cô đi ra chỗ hẹn, lúc này xe đã đến. Một chiếc xe khách 45 chỗ rất rộng rãi, các diễn viên và đạo diễn đã đến nô nức. Chợt Vân Hoa giật mình khi thấy có một cô gái đi tới.

Cô cười:

“Chào buổi sáng, Kiều Nga!”

“Chào chị!” – Kiều Nga lạnh lùng.

“Em cũng đi sao?”

“Sao? Lẽ nào không được à?”

“Không phải, vì chị thấy em không có vai diễn trong phim…”

“Em không có vai diễn, nhưng em là ai chị biết không hả?” – Kiều Nga nhấn mạnh.

Vân Hoa cảm thấy mình không nên nói chuyện nữa thì đành gật gù:

“À ừ chị quên…” – Thực sự cô vẫn rất giận bà Kiều Duyên đó, nhưng cô không nghĩ Kiều Nga có tội gì mà trách cả. Cũng may là bà ta không thấy đâu dù là một người quyền uy trong việc đóng phim hẳn hoi.

Đúng lúc đó Mạnh Duy có mặt, anh vui vẻ bước tới chỗ Vân Hoa và Kiều Nga đang đứng. Nhìn thấy Kiều Nga anh hỏi:

“Em cũng đi à?”

“Vâng!” – Kiều Nga cười rất tươi – “Em phải đi để ủng hộ anh chứ, chắc chuyến đi này sẽ rất vui!” (có ai nghĩ là giả tạo không nhỉ)

“Ừ anh cũng nghĩ thế!” – Mạnh Duy đáp rồi quay ngay sang Vân Hoa – “Em đến từ lúc nào vậy?”

Vân Hoa đang thẫn thờ thì giật mình:

“Hả? À em vừa đến thôi…”

“Sao trông em buồn thế? Có chuyện gì à?”

“Đâu có, không sao! Tại trời hơi lạnh thôi…” – Vân Hoa kiếm luôn lý do khác, xoa xoa hai tay ra vẻ rất rét.

Mạnh Duy nắm lấy bàn tay cô:

“Sao lạnh vậy? Tay em sắp cóng lại rồi đây này!”

“Không sao đâu, tí nữa lại hết mà…”

“Hết sao được mà hết! Lấy cái găng tay mà đeo vào!” – Mạnh Duy cất giọng ra lệnh nhưng vẫn đầy yêu thương.

Vân Hoa đành nghe lời anh, dù cô không thích đeo găng tay lắm. Thấy thế Mạnh Duy mới yên tâm mỉm cười. Nhìn thấy cảnh đó, mắt Kiều Nga sầm tối. Cô bỏ ra chỗ khác, rút điện thoại ra:

“Alo tình hình thế nào rồi Kiều Nga?”

“Vẫn ổn ạ, họ chưa biết gì đâu!”

“Được rồi thế thì hôm nay sẽ biết! Xong xuôi rồi đấy!”

“Vâng!”

Chiếc xe khách bắt đầu chạy đi. Thời gian đến địa điểm đó tuy là cũng lâu nhưng mọi người vẫn vui vẻ để giết thời gian. Vị đạo diễn hài hước đứng lên nói:

“Nào không khí lạnh quá, hát hò tí cho vui vẻ nhỉ?”

“OK được đấy!!!” – Mọi người nhao nhao.

“Chà ở đây nhiều ca sĩ ra phết đấy, ai lên hát trước nào? Kiều Nga nhé?”

Kiều Nga đang ngồi nghe nhạc, cô buông thõng:

“Hôm nay tôi không có hứng hát!”

“Ồ chán nhỉ? Ai cũng hưởng ứng mà! Vậy thì Vân Hoa!” – Cao Phong và Bảo Long cũng đi cùng, cà hai ứng cử luôn.

“Em á? Thôi mọi người hát đi em không dám đâu!”

Cao Phong nói:

“Có gì mà không dám? Em gái anh mà để anh trai mất mặt là không được đâu đấy!”

“Này chị mà được em chọn là phúc tổ đó, mau hát đi!!” – Bảo Long hùa theo.

Hoa lưỡng lự, dạo này không hát cô quên cả tự tin rồi. Cô quay lại Mạnh Duy ngồi cạnh, anh đang lướt iPhone, thấy vậy cũng ngẩng lên:

“Em hát đi!”

Nghe anh nói cô lại yên tâm hơn và đứng lên cầm cái micro (ồ may quá không đụng trần xe). Cô nhìn Bảo Long:

“Ở đây có nhạc không?”

“Không! Chị hát chay đi! Haha!”

“Chay thì chán lắm, chị toàn hát bài nhẹ nhàng mà, những bài đó cần nhạc.”

“Ôi giời bà chị của em ơi, đừng có hát mấy bài rầu rĩ nữa người ta tưởng cải lương vọng cổ hết đấy! Hát bài nào vui vui vào.”

“Vui vui à? Biết bài nào vui vui mà hát?” – Hoa đưa tay lên trán suy nghĩ, chợt cô nhớ ra món quà mà Mạnh Duy cứ đòi tặng – “A được rồi! Thế hát bài Quà cho anh nhé?”

“Bài mới của Miu Lê hả?” – Một diễn viên nói.

“Ừ đúng rồi, hay lắm đó! Hát đi Hoa!”

“Ai bắt nhịp cho cái!” – Hoa đùa.

“Nào thì nhịp, “Những món quà nhỏ bé…”2, 3!” – Phong vỗ vỗ tay bắt nhịp.

Hoa lập tức cất tiếng hát trong veo:

“Những món quà nhỏ bé chứa những điều hạnh phúc
Mà em cố mang đến anh mỗi ngày
Vì em muốn thấy đôi mắt anh bất ngờ
Tim em vui những điều vu vơ.

Những món quà nhỏ bé cho một tình yêu lớn
Tình yêu đó mãi trao riêng tặng anh
Vì em chỉ ước mơ lấy thôi một điều
Tuy đơn giản nhưng ngọt ngào…”

Hát đến đó mà ai cũng reo ầm ĩ lên vì giọng hát trong vắt ngọt ngào của Vân Hoa. Cô như lấy được phấn khởi, quay xuống nhìn Mạnh Duy. Anh cũng ngẩng lên nhìn cô dù không nói gì cả, nhưng chỉ thế thôi là cô hát tiếp một cách rất hạnh phúc:

“Muốn có tha thiết một đôi mắt hiền
Muốn có ấm áp một bờ vai êm
Em yêu nụ cười mỗi ngày anh đến
Và em yêu những nụ hôn anh vẫn hay trao!

Muốn có thương nhớ nhiều như lúc đầu
Muốn những câu hứa không hề thay đổi
Tim em luôn cần những lời quan tâm
Để hôm nay em biết anh còn yêu em…”

Cả xe như vỡ tung vì giọng hát của Hoa, ai cũng phấn khích đứng cả dậy theo giai điệu dễ thương và ấm áp của ca khúc Quà cho anh. Chỉ có Kiều Nga là nghe nhạc chẳng biết gì và Mạnh Duy vẫn không đứng dậy, cũng không ngẩng lên, nhưng môi thì mỉm một nụ cười.

Anh biết cô hát bài hát đó dành cho anh…

Hát hò mãi thì cũng đến nơi, cuối cùng thì mọi người đã được thoát khỏi cái xe. Lần này không còn là vùng núi rất cao đầy sương nữa mà lại là về một khu sinh thái tuyệt đẹp, những dòng thác chảy ầm ầm từ núi, dưới thì là những cánh đồng cỏ xanh trải dài với không gian bao la mênh mông của trời và gió mây.

Hoa rất thích cảnh đẹp như vậy, cô vui vẻ bước ra nhưng cũng thấy lạ vì Mạnh Duy xuống xe cũng rất điềm tĩnh, suốt cả giờ anh ít nói vô cùng. Cô đi cạnh anh, hỏi:

“Sao anh im lặng thế? Nơi này rất đẹp mà đúng không?”

Mạnh Duy vẫn không đáp, chỉ nhìn cô rồi nắm tay cô đi. Cả hai cùng ra cánh đồng cỏ xanh dưới chân thác. Nước của thác rất lạnh, thác chảy mạnh nên bắn hết nước vào mặt Vân Hoa. Mạnh Duy thấy vậy liền lấy tay lau nước cho cô, anh vẫn im lặng nhưng đôi mắt lại đầy trìu mến.

“Cám ơn anh!” – Hoa cười – “Em có quà mừng anh đây!”

Cô chạy ra bên bờ thác có mọc mấy khóm hoa dại nhưng nó lại tuyệt đẹp với màu trắng tinh khiết của thiên nhiên. Cô ngắt một cành hoa và đưa cho anh:

“Thực ra cái thứ này chẳng là gì cả nhưng hôm sinh nhật anh ở Sa Pa em đã định tặng anh rồi mà không được, giờ em sẽ lại tặng anh!”

Mạnh Duy ngạc nhiên, cuối cùng cũng mở miệng:

“Chẳng là gì cả sao em lại tặng?”

“Ý em là nhìn nó có vẻ không đáng gì, nhưng với em thì có. Anh thấy đấy, nó là loài hoa không được chăm sóc, tự mọc với thiên nhiên, nó thậm chí có thể phải đương đầu với bão tố và những dòng nước chảy xiết của thác có thể ảnh hưởng đến nó nhưng nó vẫn kiên cường nở rất đẹp như vậy. Và em muốn anh cũng như thế, không có chuyện gì là khiến cho anh không vươn cao được như bông hoa này!”

Mạnh Duy mỉm cười, kéo cô lại gần và hôn lên môi cô nhẹ nhàng và ngọt ngào, dường như nhận được tình yêu chân thành của cô anh cảm thấy hạnh phúc hơn cả những thứ gì khác.

Anh rời khỏi cô, nhưng vẫn ghé sát cô thì thầm:

“Anh yêu em!”

Hoa như lặng đi sau câu nói đó, rồi cô cười:

“Nếu thế thì chứng minh cái gì đi chứ!”

“Chứng minh gì nữa đây?”

“Ừm thì em tặng quà cho anh rồi này, lại còn hát cho anh nữa, giờ anh hát em nghe đi!”

“Không! Anh hát dở lắm!”

“Dở cũng được, em chưa bao giờ nghe anh hát cả.”

“Em muốn nghe thật hả?”

“Tất nhiên rồi! Hát đi mà!” – Cô năn nỉ.

Thấy cô tha thiết như vậy anh cũng lắc đầu chịu thua, sao mà anh thấy ngại kiểu gì ấy! Nhưng anh cũng không nỡ từ chối, liền kéo cô ngồi xuống bãi cỏ.

Và anh hát – hát chính bài hát mà anh hay để làm nhạc chuông: Lời Anh Muốn Nói

“Anh chưa từng nói sẽ yêu em suốt đời
Anh chưa từng nghĩ anh làm được điều đó
Nhưng anh sẽ hứa anh yêu em thật nhiều
Yêu em không cần lý do.

Em đã mang đến cho anh những bất ngờ
Em đã mang đến cho anh niềm hạnh phúc
Anh sẽ giữ mãi những phút giây ngọt ngào
Sẽ giữ cho mình anh thôi…”

Giọng hát hơi ngại ngần nhưng thực tình rất ấm áp và hay nữa, Vân Hoa chỉ muốn cho anh một trận thôi, dở đâu mà dở! Cô mỉm cười:

“Hay quá! Anh hát nữa đi!”

Nghe cô khen, anh lại càng vui hơn, kéo cô lại gần mình:

“Xin em đừng khóc khi anh không ở bên
Xin em đừng khóc khi đôi ta giận hờn
Đừng để nước mắt xua đi mọi niềm vui
Hãy để nụ cười nở trên môi của em.

Hãy cứ để anh quan tâm em ngày đêm
Hãy cứ để anh sống với những mong chờ
Muốn nói một điều từ sâu trong lòng anh
Anh yêu em, chỉ vậy thôi!”

Những câu hát cảm động vô cùng đã suýt tí nữa khiến Hoa phải ôm chặt lấy Mạnh Duy thì bỗng nhiên có tiếng gọi:

“Mạnh Duy!”

Cả hai giật mình quay ra thì thấy vị đạo diễn. Mặt ông có vẻ không vui, ông nói:

“Mạnh Duy, ra đây tôi bảo.”

Mạnh Duy và Vân Hoa đều ngạc nhiên nhưng anh cũng đứng lên và đi theo đạo diễn, còn Hoa chờ ở đó. Hai người đi ra xa một đoạn thì đạo diễn quay lại, thở dài:

“Có lẽ cậu phải đến Pháp một chuyến rồi!”

Story 8

Vân Hoa sốt ruột ngồi đợi Mạnh Duy mãi mà chưa thấy anh về, cô bỗng cảm thấy lo lắng, định chạy ra tìm anh thì đã thấy anh quay lại. Cô định mỉm cười thì bỗng giật mình khi thấy anh thất thần đi tới, dường như anh vừa gặp một chuyện gì đó rất shock. Cô hốt hoảng chạy đến bên anh:

“Mạnh Duy, anh làm sao thế?”

“….” – Anh im lặng, đầu óc như để đi đâu.

“Anh trả lời em đi, anh đừng làm em sợ chứ!!!” – Hoa vội xoay mặt anh lại về phía mình.

Cô nhìn thấy đôi mắt ấy ầng ậc nước, sự sợ hãi lại càng tuôn trào hơn. Bất giác cô cũng khóc theo anh, cái bản tính hay khóc thì cũng quen rồi vả lại mỗi khi sợ, cuống quá cô không biết làm thế nào, chỉ khóc.

Những giọt nước mắt của cô thức tỉnh Mạnh Duy, anh giật mình đưa tay lên lau những giọt lệ trên má cô:

“Em đừng khóc, anh không sao đâu!”

“Nhưng sao anh lại như vậy…?” – Cô vẫn rất sợ.

“Anh…” – Mạnh Duy như bị cái gì đó nghẹn lại.

“Anh nói cho em có chuyện gì đi!” – Cô van nài.

Nhìn cô như vậy anh lại càng cảm thấy xót xa vô cùng, anh ôm chặt lấy cô:

“Anh không muốn rời xa em, anh không muốn em khóc như vậy!”

“Mạnh Duy, anh nói thế là sao?” – Cô tái mặt.

“Anh… phải sang Pháp ngày mai…” – Giọng Mạnh Duy nhỏ dần.

Nhưng cho dù anh nói nhỏ thế nào thì cô cũng đã nghe rõ. Trời đất xung quanh cô như sụp đổ, anh…anh sẽ sang Pháp? Nghĩa là anh sẽ rời xa cô ư?

Cô đẩy anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh:

“Tại sao lại thế?”

Mạnh Duy im lặng một hồi rồi kể lại cuộc nói chuyện với đạo diễn.

—————————————————————-

“Đạo diễn nói gì ạ?” – Mạnh Duy không tin vào tai mình.

“Cậu phải đến Pháp để làm dự án phát triển cho phần 2 của phim!”

“Tại sao lại là tôi? Và tại sao lại có phần 2 chứ?”

“Do phần 1 đã chiếu xong nên diễn viên phần 2 vẫn sẽ phải là các cậu để nối tiếp phần 1 ngay. Nhưng lần này dự án làm phần 2 lại được công ty điện ảnh T. hợp tác với Pháp (e hèm đoán được ai rồi nhỉ), giờ tôi mới biết.”

“Lúc nào đi?”

“Ngày mai!”

“Bác đùa tôi đấy à???”

“Tôi thực sự xin lỗi Mạnh Duy ạ, nhưng do cậu đã là một vận động viên nổi tiếng có kinh nghiệm ra nước ngoài nên cậu phải đi, cái này là bắt buộc nếu không thì người ta sẽ không làm phim nữa!”

“Tôi mặc kệ! Phần 1 rồi còn đòi phần 2 làm gì nữa! Mà cần gì Pháp, chúng ta chẳng đã tự làm rồi đấy sao?”

“Nhưng công ty đã liên hệ rồi, chúng ta không từ chối được đâu.”

“Liên hệ mà không bàn bạc gì cả, họ tưởng tôi có thể đi được à!!???” – Mạnh Duy tức giận quát.

“Tôi biết cậu không muốn nhưng giờ đây là việc bắt buộc, cậu phải nghĩ đến sự phát triển của phim chứ, phần 2 cũng liên quan đến phần 1, thậm chí là phần 2 là diễn biến tiếp của phần 1 vì phần 1 nhìn vậy chứ còn dở dang lắm. Mạnh Duy, nếu cậu không đi thì cậu hoàn toàn chịu trách nhiệm tất cả, nói đến tiền không thôi cũng đã lên tới tỷ đồng rồi, vì thế mong cậu hãy vì tập thể! Giờ cậu không cần chuẩn bị gì, cứ về nghỉ ngơi, sớm mai ô tô sẽ đưa cậu đến sân bay, giấy tờ họ cũng chuẩn bị rồi, cậu chỉ việc đi! Thế thôi, mong cậu làm việc tốt.”

Rồi vị đạo diễn bước đi, để lại Mạnh Duy đứng lặng…

———————————————————–

Trời tối, tại khách sạn khu sinh thái.

Mọi người quây bên mấy chiếc bàn rộng bày bữa tối. Vị đạo diễn cố nở một nụ cười:

“Nào chúng ta cùng chúc cho Mạnh Duy lên đường cẩn trọng!”

Nhưng hầu hết ai cũng buồn thiu, kẻ thì gật gù nâng cốc chạm ly tý hay có kẻ thì mặt đần ra chẳng thèm đụng đến cái gì. Nhưng vì đạo diễn hết lòng an ủi nên ai nấy cũng nể tình nên ăn uống vài thứ và cũng mong cho Mạnh Duy thành công.

Mạnh Duy ngồi đó, gương mặt lạnh lùng không nói gì nhưng cũng nâng ly để cảm ơn mọi người. Kiều Nga thì mỉm cười:

“Chúc anh lên đường bình an!”

“Cám ơn em!” – Mạnh Duy hờ hững đáp.

Chỉ duy nhất có cô gái ngồi cạnh anh là không nói gì cả, không đụng đến bát đũa cũng chẳng hề nâng ly. Cô ngồi im như một bức tượng. Bỗng thế nào mắt cô đỏ hoe lên, rồi cô vùng chạy ra khỏi khách sạn. Mạnh Duy thấy vậy cũng đứng dậy chạy vội theo cô trong sự ngỡ ngàng của mọi người.

Trăng lên cao trên bầu trời nhưng những cơn gió vẫn thổi lạnh buốt, cái cảm giác ấy sao mà tê tái lòng đến thế? Cô chạy ra ngoài đến cánh đồng thì đứng lại, dựa vào gốc cây mà khóc. Tất nhiên là với người khác thì sẽ bảo “có mỗi cái đi Pháp rồi về chứ làm gì mà khóc” nhưng với cô thì khác.

Cuộc sống của cô đã gắn liền với hình ảnh của anh.

Nếu như anh đi, cô sẽ phải sống như thế nào?

Nếu như anh đi, có biết bao điều cô không lường trước được sẽ xảy ra thì sao…?

Và điều mà cô đau đớn nhất…

…anh sẽ đi rất lâu!

Dự án phim của anh dày đặc, không biết lúc nào mới xong, liệu anh đi tới bao giờ? Đi tới bao giờ để cô có thể ở bên anh, tới bao giờ để cô mãi mãi không rời xa anh nữa?

Bỗng một cánh tay đã nắm lấy tay cô. Anh đã đuổi kịp cô, và chính anh cũng không muốn chuyện này xảy ra, chỉ cần nghĩ đến việc rời xa cô, để cô khóc thế này là anh không bao giờ muốn.

Anh xoay người cô lại, lau nước mắt cho cô:

“Vân Hoa, em đừng khóc nữa được không? Em càng khóc thì anh càng không biết mình phải làm gì cả!”

Hoa nhìn anh, cô lại càng cảm thấy đau lòng hơn. Cô kiễng người lên, quàng tay qua cổ anh và đặt lên môi anh một nụ hôn. Cô chưa bao giờ chủ động hôn anh, nhưng giờ thì cô muốn gửi lại anh tất cả những gì cô có, để có đi tới đâu anh vẫn nhớ tới cô.

Mạnh Duy ôm chặt lấy cô, đón nhận nụ hôn nhẹ nhàng mà sâu nặng tình yêu của cô. Chia xa cô khó như vậy sao?

Cũng phải thôi, vì có lẽ cuộc chia xa này sẽ chấm dứt cho những tháng ngày hạnh phúc trước kia…

Đêm xuống lạnh dần…

Mạnh Duy ngồi cùng Vân Hoa ở bãi cỏ, chợt thấy cô hắt xì hơi liền quay lại:

“Lạnh lắm đấy, em về ngủ đi, ra ngoài này gió lắm!”

“Không, em không muốn ngủ! Nếu ngủ thì mai anh sẽ đi mất!” – Hoa ngồi sát Mạnh Duy hơn.

“Ngốc ạ, anh sẽ về mà!”

“Nhưng lúc nào anh mới về chứ?”

“Anh sẽ làm càng nhanh càng tốt để trở về, trong thời gian đó em phải học thể thao tốt đấy nhé!” – Mạnh Duy cố gượng một nụ cười.

“Nhanh là lúc nào chứ? Em không muốn anh đi…” – Cô dựa đầu vào bờ vai ấm áp của anh.

Anh vòng tay ôm lấy cô:

“Em nghĩ là anh muốn đi sao? Anh chỉ muốn mãi mãi ở bên em thôi, nhưng có ai là được ở bên nhau từng phút giây đâu? Anh nhất định sẽ hoàn thành tốt công việc để ở bên em, mãi mãi không rời xa em, anh không bao giờ đánh mất em lần nữa đâu!”

Vân Hoa gục đầu vào vai anh, bật lên tiếng khóc kèm theo nụ cười yên tâm vào lời anh nói.

Đêm trôi đi…

Cô ngủ thiếp trên vai anh lúc nào không hay.

Không khí hơi lạnh sáng sớm cùng ánh ban mai bắt đầu lên khiến Vân Hoa giật mình tỉnh giấc. Cô đang nằm trên bãi cỏ, được đắp một chiếc áo. Đó là áo khoác da của anh. Cô nhìn xung quanh, không thấy anh đâu cả. Cô hốt hoảng chạy về khách sạn thì lễ tân nói mọi người vừa ra ô tô, cô chạy vù ra bãi xe. Tốc độ cô nhanh lạ kỳ, dường như tình yêu như đôi cánh chắp cho con ốc sên là cô.

Mạnh Duy đang định bước lên xe thì:

“Anh!!”

Anh quay lại. Cô đang hổn hển chạy tới chỗ anh. Anh giật mình vội chạy tới đỡ lấy cô vì biết cô chạy quá sức có thể bị ngã.

“Sao anh đi mà không nói với em?”

“Anh xin lỗi, vì anh thấy em đang ngủ!”

“Anh không định gặp em sao?”

“Không phải, nhưng anh chỉ không muốn làm phiền em thôi.”

“Cái gì mà phiền chứ? Anh đáng ghét lắm, lúc nào cũng thế!” – Tuy là mắng anh nhưng cô đã ôm chặt lấy anh.

Anh cũng ôm lấy cô, mỉm cười:

“Hãy đợi anh đấy nhé!” – Rồi anh buông cô ra, dù còn quyến luyến nhưng anh vẫn phải đi lên xe.

Nụ cười nhanh chóng tắt đi thay vào cảm xúc buồn vô hạn. Anh và cô, sẽ rời xa nhau…

Anh quay lại nhìn cô. Đôi mắt ấy đã nhoà lệ nhưng nụ cười vẫn hiện trên môi cô:

“Anh đi bình an nhé!”

Mạnh Duy khẽ mỉm cười rồi bước đi, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.

Anh không biết rằng chuyến đi này sẽ thay đổi tất cả những gì mà anh có…

Story 9

Cuối cùng thì anh cũng đi rồi. Một mình cô ở lại buồn bã, chẳng biết làm gì cả đành ra bãi cỏ, ngồi ngắm thác nước đang chảy ầm ầm từ trên đỉnh núi cao. Cảnh đẹp nhưng sao cô chẳng thấy còn ý nghĩa gì nữa.

“Chị làm gì ở đây vậy?” – Một tiếng nói vang lên.

Vân Hoa giật mình quay lại và nhìn thấy Kiều Nga đang đứng đó, nở một nụ cười. Hoa hơi chột dạ, sao cô ấy vẫn có thể cười như vậy chứ? Chắc là do cô buồn quá nên cứ muốn người ta buồn theo mình, haizzz!!!

Kiều Nga ngồi xuống cạnh Vân Hoa:

“Chị nhớ Mạnh Duy sao?”

“Ừ…” – Hoa trả lời rất nhỏ.

“Chà mới đi mà đã nhớ vậy rồi, xem ra tình yêu của chị với Mạnh Duy thật lớn đấy nhỉ?”

Hoa nhìn Kiều Nga, tỏ ý không hiểu. Kiều Nga dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn cô:

“Tại sao anh ấy lại yêu chị nhanh đến vậy? Lẽ nào tình cảm của chị lớn hơn cả tình cảm của em với anh ấy?”

“Chị không thừa nhận điều đó!”

“Vậy là tại sao?”

“Tại vì chị và anh ấy đã là định mệnh!”

“Hả?”

“Chị gặp anh ấy trước cả em, hồi học cấp II cơ. Chị hiểu rõ anh ấy hơn ai hết! Anh ấy bị mất trí nhớ, bị bệnh tim, rồi tất cả ước mơ của anh ấy chị đều biết cả.”

“Ừ hiểu rõ à? Chính vì hiểu rõ mà chị năm lần bảy lượt khiến anh ấy quay về nghề chạy phải không? Chị không thích làm nghề diễn viên thì cũng phải cho anh ấy con đường sống chứ?”

“Em không hiểu rồi Kiều Nga, chạy là ước mơ của anh ấy, đó là ước mơ duy nhất của anh ấy!”

“Ước mơ hả? Là cái thứ giết chết anh ấy thì có!” – Kiều Nga phẫn nộ, đứng lên – “Rồi chị sẽ thấy tất cả những gì chị làm đều là sai lầm cả thôi! Anh ấy hợp với nghề diễn viên hơn, đừng có ngăn cản anh ấy nữa!”

“Vậy thì chị cũng có thể ngăn cản em vì em muốn ngăn ước mơ của Mạnh Duy!”

“Chị…” – Kiều Nga nghiến chặt răng, không nói được lời nào nữa liền bỏ chạy.

Cô chạy ra xa, đến gần cánh rừng thì dừng lại. Mắt cô đỏ lên vì tức giận, cô chưa bao giờ bị chặn họng lại như vậy. Chưa có thứ gì cô thích lại không thuộc về cô cả. Cô đâu có muốn ích kỷ, cô đâu có muốn độc ác như mẹ mình, nhưng cô cũng phải có lòng tự trọng, cô cũng muốn có một tình yêu, một người ở bên mình mãi mãi. Và Mạnh Duy đã yêu cô, đã muốn ở bên cô, vậy mà cô ta – Vân Hoa lại dám cướp mất anh (tác giả: ai cướp, có mà cô cướp thì có). Cái gì mà gặp anh từ hồi cấp II, rồi hiểu rõ anh, tất cả đều giả dối, đều cố tình để chiến thắng cô! Đừng có mơ, cô không phải là người dễ bỏ cuộc đâu!

Đúng lúc đó có tiếng bước chân nhẹ nhàng đến và hai cánh tay lực lưỡng ôm lấy Kiều Nga từ sau. Kiều Nga giật thót mình, đẩy hai tay người đó ra:

“Buông ra!”

“Sao vậy? Đằng nào cô em cũng được ôm thế thôi!”

“Anh thô bỉ vừa chứ!”

“Đó là điều duy nhất anh muốn, cô em xinh đẹp ạ. Chỉ cần chiều anh thì điều cô em muốn sẽ thành hiện thực thôi. Anh đã có cả một đội quân hùng hậu rồi đấy.”

“Vậy để xem anh làm được không đã!”

“OK, bao giờ thì bắt đầu cuộc chiến đây?”

“Sẽ nhanh thôi!” – Kiều Nga lãnh đạm rồi bỏ đi, để lại đằng sau nụ cười nham hiểm của gã đàn ông.

Chuyến đi chơi kết thúc. Vân Hoa lại trở về với cuộc sống thường ngày, hằng ngày đi học, đi cùng bạn bè và tiếp tục công việc ca sĩ. Mấy ngày trôi qua rồi mà cô không thấy anh gọi điện gì cả, cô rất lo lắng.

Sáng hôm đó, Vân Hoa đi đến trường thì gặp Hoàng Duy. Đã lâu rồi cô không đi cùng đường với anh, nhìn anh vẫn đẹp trai, dáng vẻ phong độ như hôm nào nhưng hình như dạo này anh ít nói hẳn từ khi cô quyết định đến với Mạnh Duy.

“Hoàng Duy, chào buổi sáng!” – Cô nở nụ cười nhẹ.

“Chào buổi sáng! Lâu lắm mới gặp.” – Hoàng Duy cũng đáp lại.

Hai người cùng đi bộ trên con đường sớm mai. Hoàng Duy lên tiếng trước:

“Nghe nói Mạnh Duy phải đi Pháp?”

“Đúng vậy…” – Giọng cô hơi buồn.

“Buồn sao?”

“Dẫu sao thì anh ấy đi lâu lắm nên…”

Hoàng Duy nhìn Vân Hoa rồi cười:

“Đừng buồn, rồi anh ấy sẽ về thôi!”

Hoa ngẩng lên nhìn Hoàng Duy. Anh vẫn giữ một tấm lòng cao thượng nhân hậu như vậy, biết Mạnh Duy đi lâu mà nói được vậy sao? Thế mà Cao Phong với Bảo Long thì chỉ chờ cơ hội là tiếp cận cô bằng đủ loại chiêu.

Cô hỏi thăm:

“Hoàng Duy, dạo này anh gầy đi đấy!”

“Cám ơn đã quan tâm, vì việc nhà anh đang khá vất vả.”

“Vậy ư? Hay em đến giúp anh nhé?”

“Em đang làm việc cho nhà Mạnh Duy mà!”

“Mạnh Duy dạo này chẳng thích cho em làm nữa rồi, thuê người khác làm osin nên giờ em chưa kiếm được việc gì. Hay em đến giúp anh?”

“Em làm được không?”

“Ừm em làm được!”

“Vậy thì mai đến nhà anh!”

Và rồi cả hai bước đi.

Ở đằng xa có một người cười nham hiểm…

Story 10

Sáng sớm, những cơn gió lạnh mùa đông thổi trên từng bậc cầu thang. Cô lặng lẽ đi xuống, nhìn lên tờ lịch bên bức tường. Hôm nay là 24/12, được 5 ngày từ ngày anh đi. Sao cô cảm thấy nhớ anh đến thế? Lúc đầu cô rất vui vì phim của anh đóng xong trước ngày Noel, nhưng giờ thì cô không muốn nữa. Giá nó đóng xong đúng ngày Noel thế này thì cô còn được đi chơi với anh, nhưng năm nay, cô lại đón Noel trong cô đơn và nỗi nhớ.

Cô chợt nhớ tới lời Hoàng Duy nói, đành đi xuống. Bố cô đã ngồi ngay đấy, ông đang đọc báo liền hạ kính xuống:

“Con lại đi làm thêm hả?”

“Dạ? À vâng…” – Bao lâu nay cô vẫn nói dối bố ngay cả khi Mạnh Duy đã cho cô thôi việc giúp việc ở nhà anh.

“Dạo này con ít về nhà đấy, việc gì mà nặng vậy?”

“Không sao đâu bố ạ, con làm tốt mà! Con làm nốt hôm nay thôi để chuẩn bị chơi Noel chứ, bố đừng lo cho con.”

“Nhưng bố muốn biết là con đang làm gì?”

“Ừm con…Con làm mấy việc bên ngoài và còn giúp nhà Hoàng Duy nữa!”

“Hoàng Duy hả? Thế thì được! Mau đi đi!”

Hoa liền vâng dạ rồi đi ra ngoài. Đột nhiên cô thở dài. Bố mẹ cô đều yêu quý Hoàng Duy, dù rằng anh không giàu có gì nhưng rất chăm chỉ và lễ phép, lại giỏi giang nữa, bố mẹ cô luôn muốn cô ở bên Hoàng Duy chứ không phải một người con trai khác.

Cô dừng chân trước căn nhà nhỏ. Người cha của Hoàng Duy làm kỹ sư nên luôn đi làm sớm và nhìn ông già đi nhiều vì làm việc, nhưng nụ cười luôn nở cho thấy ông hài lòng với gia đình mình. Căn nhà của ông chỉ có ba người, có ông, có người vợ tảo tần sớm sớm ra chợ bán hàng, chủ yếu là rau quả, và có một người con trai chăm chỉ, giỏi thể thao, khôi ngô tuấn tú được bao bạn nữ mến mộ, yêu thương nhưng anh chỉ yêu có mình cô.

Chính cô, cô cũng yêu Hoàng Duy. Dù là ngày xưa anh rất hay bắt nạt cô, nhưng tình cảm chân thành của anh đã làm cô rung động từ lâu rồi.

Chỉ tiếc, số phận không cho cô ở bên Hoàng Duy. Vì cô có một tình yêu lớn hơn bất cứ thứ gì khác.

Nhưng tình yêu đó lại rời xa cô, chưa hề liên lạc gì với cô cả, cô cảm thấy trống vắng vô cùng…

Hoàng Duy vừa tạm biệt bố quay vào định giúp mẹ thì nhìn thấy Vân Hoa liền gọi:

“Hoa, lại đây!”

Cô giật mình đi tới chỗ anh và cúi chào người mẹ – người phụ nữ phúc hậu mà anh rất kính trọng.

“Cháu chào cô ạ!”

“Ôi Hoa đó hả? Lâu lắm cô mới gặp cháu! Cháu vào đây đi!” – Mẹ Hoàng Duy dẫn Hoa vào nhà. Hoa hơi ngại nhưng Hoàng Duy cười nói với cô cứ yên tâm nên cô đi theo vào.

Trong sân nhà là mấy rổ rau và quả để chuẩn bị mang ra chợ bán. Người mẹ cười:

“Hôm nay cô phải có việc rất gấp vì mấy bác ở chợ bên kia nhờ, nhưng chỗ rau này không bán thì không được…” – Bà hơi ngập ngừng vì không muốn tự dưng lại nhờ vả ai.

Nhưng Vân Hoa đã cởi mở:

“Cô đừng lo, cô cứ đi đi ạ, cháu sẽ giúp cô, nhất định sẽ bán hết cho coi!”

“Ôi cô cám ơn cháu, phiền cháu quá đi, cô định hôm nay sẽ bán cùng cháu nhưng mà…”

“Cô à, cháu đâu có tính toán gì chuyện đó, cô bận thì cô cứ đi! Cháu cũng bán hàng không tồi đâu cô!” – Hoa cười tươi hơn.

Bà mẹ cười hiền dịu:

“Vân Hoa, cô chỉ mong có một người con dâu như cháu thôi! Cô rất mong chúng ta là mẹ con đấy!”

Cả Hoa và Hoàng Duy đều hơi đỏ mặt khi nghe câu đó. Hoa nắm lấy tay người mẹ đó:

“Cô à, không cần làm con dâu cháu cũng coi cô như một người mẹ mà. Mẹ ruột cháu thì cháu không có rồi, giờ cháu rất thích có nhiều người mẹ tốt. Mẹ, từ nay con sẽ giúp mẹ bán hàng nha!”

Đôi mắt người mẹ ấy rưng rưng nước mắt, nắm chặt lấy tay Vân Hoa. Cả chàng trai đứng sau cũng khẽ nở một nụ cười nhẹ vì cảm động.

Mẹ Hoàng Duy đi rồi, cả hai vào bê rau quả ra chợ. Vừa đi Hoàng Duy vừa hỏi:

“Này, gọi mẹ anh là mẹ thì gọi anh là gì đây?”

“Thế anh thích gọi là gì? Anh trai thì em có Cao Phong rồi, em trai có Bảo Long rồi!”

“Thế thì bạn trai!” – Hoàng Duy cười phá lên.

Nhưng không ngờ câu đùa của anh đã khiến Vân Hoa sững lại. Hoàng Duy ngạc nhiên khi thấy cô không trả lời gì liền quay ra thì thấy gương mặt cô buồn rượi.

“Hoa, anh chỉ đùa chút thôi, em giận sao?”

“Không, em không giận!” – Hoa ngẩng lên – “Ừ thì bạn trai…” – Rồi cô thẫn thờ bước đi tiếp, dường như đầu óc không chú ý cái gì.

Hoàng Duy nhìn theo, cắn môi:

“Có phải em chỉ coi anh là một người bạn chứ gì…?”

Đã lâu rồi, anh biết mối tình của cô với Mạnh Duy.

Anh đã nhủ sẽ quên cô, coi cô như một người bạn mà thôi.

Nhưng sao anh thấy đắng lòng đến vậy?

“Mớ này bao nhiêu cô gái?”

“Dạ 5.000 thôi bác, bác mua đi ạ! Có cần nhặt luôn không ạ để cháu lấy mớ đã nhặt cho bác?”

“Không cần đâu, tiền đây cô! Cái bác Lan đã có con dâu rồi hả?”

“Dạ đâu ạ, cháu chỉ đến giúp thôi ạ…”

“Làm tôi cứ tưởng, cô bán hàng khéo ghê!”

Nhưng bác gái đó chưa kịp khen hết thì bao nhiêu người khác lại chạy đến:

“Bán cho tôi mấy cân táo cô!”

“Cô còn chanh không? Cho tôi 3, 4 quả đi!”

“Nè rau cải ngọt này bao nhiêu cô?”

“Tránh đường! Cho tôi mấy quả cà chua!”

Chỉ được mấy tiếng mà Hoa đã đông khách ứ ừ ự chỉ vì ai cũng tò mò được biết cô gái mới mà cô Lan (mẹ Mạnh Duy) “cử” đến. Đàn ông thì tranh thủ đi ngắm vẻ xinh đẹp như hoa như ngọc, đàn bà thì đến mê giọng nói trong trẻo ngọt ngào và cách ứng xử, bán hàng khéo léo của cô.

Phải đến gần trưa khách mới vãn, Vân Hoa mồ hôi đầm đìa nhưng cô rất vui vì đông khách, hàng gần như hết nhẵn. Hoàng Duy vẫn ngồi cạnh cô, anh trêu:

“Sướng ghê, hôm nay không phải làm gì mà ngồi thu được một bộn tiền!”

“E hèm tiền đó của em nha!”

“Nhưng hàng của nhà anh mà, em nói đến giúp không công còn gì?”

“Em nói thế bao giờ?” – Cô chồm lên định đánh cho anh một cái.

Bỗng nhiên nhạc chuông kêu lên: “Cho em quên ngàn nỗi nhớ cứ đến khiến cho lòng em bao đêm mơ về anh mãi thôi…”

Vân Hoa giật mình giở điện thoại. Một số lạ dài ngoằng, cô thoáng sợ nhưng rồi ớ ra: số dài thế này chỉ có ở nước ngoài! Ngay lập tức cô nhấc ngay máy:

“Alo!!” – Giọng cô rất vội vã, chỉ muốn nghe ngay lời người nói bên kia.

“Bonjour!”

“Hả? Ai vậy?” – Vân Hoa bực mình vì gặp kẻ lạ.

“Đó là tiếng Pháp, nghĩa là “xin chào”, em ngốc thật đấy!” – Một tiếng cười vang lên làm Hoa sững lại trước khi định cúp máy.

Giọng nói đó, tiếng cười đó, ấm áp như ngày nào…

Mãi mãi không bao giờ cô quên được!

Chính là anh sao???

“Mạnh Duy, là anh đúng không!!!???” – Cô hét lên.

“Cứ như gặp tổng thống hay sao mà hét to thế? Bên em giờ này chắc là trưa hả?”

“Anh….” – Cô xúc động nói không thành tiếng.

“Anh vừa mới dậy thôi, bên này mới sáng sớm mà. Giờ thì có cái điện thoại gọi cho em rồi, sang đây đã mấy ngày mà chưa có điện thoại gọi về cho em anh tức phát điên!” – Giọng Mạnh Duy vẫn trầm ấm trong điện thoại.

“Anh đáng ghét lắm, em nhớ anh bao ngày nay!” – Cô khóc cũng không thành tiếng nữa, nghe tiếng anh là điều hạnh phúc nhất với cô.

“Đồ ngốc, anh còn nhớ em đến suýt lên cơn điên rồi ấy! Em đang làm gì thế?”

“À ừ em…em đang ở ngoài chợ…”

“Trưa rồi còn ở ngoài chợ làm gì?”

“Em mua mấy thứ thôi, không sao đâu! Còn anh?”

“Bên này bận lắm, lại có một mình anh, chán chết.”

“Nhưng bên đó đẹp không anh?”

“Ừm đẹp lắm, có thích không anh nói cho mấy cảnh bên này!”

“Ok anh nói đi…” – Cô đứng lên chạy ngay ra chỗ khác yên tĩnh hơn để nói chuyện với anh.

Cô đã vô tình để quên mất chàng trai ấy đã ngồi từ bấy đến giờ, đôi mắt anh trĩu nặng khi nghe cô hạnh phúc nói chuyện với Mạnh Duy.

Tình yêu của cô với Mạnh Duy lớn đến nhường đó hay sao?

“Này anh, còn một củ su hào, để tôi mua nốt nhá!”

Hoàng Duy giật mình ngẩng lên. Kiều Nga đang đứng đó, mặc chiếc váy mùa đông rất sành điệu, mùa nào cũng mặc váy được, nhưng công nhận Kiều Nga hợp váy, nhìn rất xinh đẹp. Nhưng gương mặt cô không hề tỏ ra đẹp như vậy.

Hoàng Duy thở dài:

“Ừ mua thì mua đi!”

“Sao vậy? Cô đơn ngồi một mình à? Thế thì tôi cũng không nỡ mua củ su hào này, còn một mình nó thôi mà!”

“Lằng nhằng quá mua thì mua còn không thì thôi!”

“Làm gì mà nóng vậy? Chị ta nói chuyện với Mạnh Duy nên anh tức thế sao?”

“Liên quan gì đến cô!”

“Sao không liên quan nhỉ? Mạnh Duy là bạn trai cũ của tôi mà! Haizzz hai người ấy bao ngày xa cách, chắc sẽ nói chuyện với nhau rất lâu…”

“Cô đứng đó luyên thuyên hay mua su hào thì nói mau??” – Hoàng Duy cáu.

“Này anh muốn yêu Vân Hoa không?”

Hoàng Duy giật mình nhìn Kiều Nga. Cô cúi xuống, cười:

“Nếu anh đồng ý nghe theo tôi thì anh sẽ được yêu Vân Hoa đấy. Tôi sẽ giúp anh!”

“Cô điên à? Tôi với cô ấy chỉ là bạn thôi, cô ấy là của Mạnh Duy, chuyện của cô ấy tôi không quan tâm!” – Hoàng Duy càng bực mình thêm.

“Có thật là anh sẽ không quan tâm không?”

“Tôi cần gì phải quan tâm chứ?”

“Được, cứ để xem!” – Kiều Nga đứng thẳng dậy, quay đôi bốt rõ cao đi. Nhưng bỗng cô quay lại – “Này trả anh!”

Hoàng Duy đỡ lấy củ su hào bị Kiều Nga ném lại, không thèm để ý đến nụ cười nham hiểm của cô…

“Em nghe anh nói mà em muốn đến Pháp quá!”

“Anh cũng muốn em đến đây, anh sống không có em thấy chán lắm.”

“Em rất rất muốn…”

Nhưng cô chưa kịp nói thì một cái khăn tẩm thuốc mê đã trùm lên mặt cô.

Chiếc điện thoại rơi xuống.

“Nhất định có dịp anh sẽ đưa em đến. Alo, em còn đó không? Alo, alo…”

Nhưng không còn ai ở đó nữa…

Emiri Suzuhara - Jun Aizawa - phim xex

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

XtGem Forum catalog