Chap 36: Down but not out
Cuối cùng, ngày thi đấu quyết định cũng tới.
Huan ung dung hạ gục mấy tên có vài điều không phục Prince.
Sau khi bị Break Down, mấy tên đó mới thẩm thấu được sức mạnh của những bước nhảy Prince. Tất nhiên là sau khi chiến thắng , Huan hoàn toàn ngạo nghễ bước xuống phía dưới trước sự thán phục của các fan. . .
Prince Huan !
Anh Huan no 1 !
Thấy chưa? Tôi không nói khoác chứ ! – Anh bước xuống đã khoe thành tích với Gum
Gum gật gù đồng tình. Hôm trước còn kêu anh ngạo mạn và khoe mẽ giờ có lẽ nên chấp nhận là mình đã nói hơi quá rồi !
Không ngờ kẻ ngạo mạn vậy mà cũng thắng – Gum vẫn có chút mỉa mai Huan
Huan vỗ vào ngực mình vô cùng tự tin :
Nè! Người giỏi mới có quyền ngạo mạn biết chưa?
Vậy sao? Một kiểu nói đòn bẩy đây !! Biết anh giỏi rồi!
Ngoan thế là tốt! Thật dễ thương – Anh xoa cái đầu Tomboy ngắn hơi xù lên của cô bé hứng thú
Câu nói của Huan làm Gum đỏ mặt cúi gằm xuống nhìn đầu ngón chân miệng thầm rủa tên khùng đang ám hại mình. Như sợ bị Huan phát hiện ra mình đang mắc cỡ, Gum vội lên tiếng:
Anh điên à?!
Ừ. Chắc tôi điên nên mới thấy cô dễ thương !!
Tên điên. Đừng nói mấy lời nổi da gà đó
Nói rồi cô bé đẩy người anh ra đi chỗ khác! Miệng lầm bầm về lời nói của Huan. Anh nhìn theo cô bé cười nhẹ:
Không phải chứ
Minh Yên cuối cùng cũng tới lượt. Anh rất tự tin . Mọi bước nhảy đều có chiều sâu và điêu luyện hơn trước. Một lượng lớn cũng phải hét lên khi thấy anh nhảy quá perfect !! Một thời đã từng được tung hô thế này và giờ đây cảm giác ấy lại lần nữa được anh tìm lại !!
Hoa Phương rất biết lựa lúc. Đến lượt Vyl thi đấu, cô nàng nhảy lên trước đứng hàng đầu cầm chùm hoa vẫy vẫy miệng hét:
Anh Vyl cố lên !
Vyl đương nhiên không quan tâm. Anh bao giờ cũng chỉ nhìn vào một khoảng vô định nào đó không có bóng người. . . nhưng không biết từ khi nào có một hình bóng khiến anh thay đổi phương hướng. Đó như là một điểm nhìn và giờ. . . Vyl vẫn nhìn về hướng ấy – nơi có một người con gái làm anh bận tâm
Thiệt tình, cô ta nghĩ sao mà lại tỏ ra thân thiết và gây chú ý với anh Vyl chứ!!- Lin hơi bất bình
Thấy Puny không phản ứng gì Lin thấy khó hiểu hỏi:
Cậu không sao chứ ???
Puny lắc đầu. Nhìn lên phía Vyl đứng dường như có cảm giác rất xa xôi. Trong khoảnh khắc ấy chợt cô bé thấy giữa mình và anh đang có bức tường rất lớn ngăn cách. Ngay cả hiện tại bây giờ và cả trong tim nữa. . .
Không cần biết mấy hôm ở nhà tập luyện tới chân sưng tấy lên vì ngã. . .Vyl vẫn đang nhảy với niềm tin và sự cố gắng chiến thắng không phải với đối thủ mà cả với chính bản thân mình. Những bước nhảy chuẩn từng milimét và mạnh mẽ ẩn dưới đôi chân này lại là cả quá trình tập luyện đầy khắc nghiệt . Tâm trạng bất ổn và mất bình tĩnh hôm nào nay được thay bằng sự lạnh lùng thật khiến người ta khó hiểu. . .
Minh Yên cũng đang chứng kiến phần thi của Vyl gật gù ngẫm nghĩ:
Đây mới là đối thủ mà tôi mong đợi ! Cuối cùng cậu cũng tìm lại được chính mình rồi!
Minh Yên vỗ tay khi màn trình diễn của Vyl hoàn thành mĩ mãn. Tiếng hò reo và đội cổ động rất nồng nhiệt. Giờ Vyl chẳng để ý chân đau hay không đơn giản vì anh đã có quá nhiều cái phải nghĩ ngợi rồi
Chân anh đau không qua nổi mắt của Puny! Có lẽ vì nhiều lần nếm trải cảm giác gắng gượng chân đau nên cô bé nhìn là hiểu được anh đang rất đau!! Từng bước nhảy là từng cơn đau chân rất dữ dội.
Với Dancer bị đau chân là điều rất khó khăn và bất tiện . Cô không nghĩ đến việc hai người có bức tường ngăn cách nữa. . .chỉ làm theo trái tim mách bảo. Cô chạy vào trong phòng chờ khi Vyl rời sân khấu. . .
Anh đang khập khiễng đi vào. . .Trước khi khuỵu xuống đã được cô bé dìu vào trong ngồi. Anh nhìn cô thoáng ngạc nhiên , toan định hỏi nhưng lí trí không cho phép anh dễ dàng tha thứ nên khẽ nhích tay khỏi cô :
Anh để im đi! Chỉ một lát thôi ! Rồi tôi sẽ đi. Không làm phiền anh đâu
Câu nói của cô càng làm tim anh đau nhói thêm. Từ bao giờ mà hai người khách sáo tới vậy. Từ bao giờ cô dám ra lệnh cho anh. Từ bao giờ lời nói đó lại xa lạ tới vậy !
Thấy cô nhẹ nhàng băng lại cẩn thận, anh cảm giác có người thực sự quan tâm tới anh. Từ trước tới giờ chưa có ai tận tình đến thế!! Mỗi lần đau cũng đều là anh tự mình băng lại. Đôi chân này không biết đã bao lần bị thương. Nhưng chưa có ai thực sự biết anh đang đau đớn!! Chỉ có mình cô và có lẽ cũng chỉ có cô mới khiến anh thay đổi . . .
Bàn tay khẽ nâng lên định chạm vào mái tóc mềm mượt kia. Nhưng rồi, anh nhận ra, mình vẫn còn giận cô, vì sự bất cẩn và vô tư ấy ! Tại sao dễ dàng nghe theo lời người lạ như thế?? Còn thân thiết nói chuyện với Minh Yên làm anh khó chịu, bực bội. . . Nghĩ tới đây, anh hạ tay xuống, không lên tiếng mà lẳng lặng nhìn ngắm khuôn mặt dễ thương đang cực kì lo lắng kia. . . Lòng lại có một chút xốn xang . . .
Anh nghĩ rằng bản thân sẽ chỉ giận cô ngày hôm nay nữa thôi. . . Vì thực sự anh không thể chịu đựng thêm nữa. Tình cảm này không biết từ bao giờ đã trở nên sâu đậm . . .Nhưng có lẽ chỉ mình anh hiểu thôi còn cô gái ấy sẽ chẳng thể hiểu tình cảm sâu sắc này của anh!
Sự lạnh lùng và vô tâm đó của anh khiến Puny cảm thấy sợ . . Đã rất lâu rồi Vyl không còn như thế!! Bản tính cũ của anh lại trở về sao? Cô không dám nghĩ và cũng không muốn nghĩ! Khoảng cách lại xa thêm !!!
* * *
Kết quả của cuộc thi hôm đó sau khi được thông báo Minh Yên hoàn toàn thấy ngỡ ngàng. . .
Sao? Hòa nhau á!! – Bạn A lên tiếng
Thì thế! Minh Yên vốn dĩ đâu phải là không có tài năng chỉ là anh Vyl khiến mọi người thán phục hơn thôi – Bạn B cũng lên tiếng
Tớ lại thích anh Minh Yên hơn. Anh ấy thật tuyệt!
Chủ đề bàn tán sau hôm đó có thêm cái tên : Minh Yên
Anh cảm thấy mình đã có tiến bộ hơn trước. Chỉ cần vậy thôi là đã cảm giác hưng phấn và quyết tâm hơn rồi !
Anh có thấy anh Vyl của tôi đâu không? – Hoa Phương từ đâu đi tới làm Minh Yên giật nảy mình
Nụ cười trên môi của Minh Yên tan biến ngay khi thấy Hoa Phương có vẻ khó hiểu nhìn anh
Có gì đáng cười? – Minh Yên lên tiếng
Bộ dạng ngồi mình cười thầm của con trai thật lố bịch – Cô nàng cao giọng phán xét
Đừng chuyển chủ đề
Là anh không trả lời câu hỏi chứ !! Anh Vyl của tôi đâu?? – Hoa Phương nhấn mạnh
Minh Yên đặt tay lên trán Hoa Phương nhếch mép cười :
Vyl của tôi cơ à !Là của cô bao giờ thế nhỉ?
Cô nàng đáp lại, mặt tỉnh bơ:
Không lẽ là của anh chắc
Nói xong, Hoa Phương bụm miệng cười lớn. Minh Yên cố bình tĩnh trước khi nổi khùng đáp:
Vớ vẩn. Ý tôi là tên đó không phải của cô mà là của em gái tôi! Theo tôi biết thì cậu ta chưa từng có chút gì với cô cả! Đừng tự ảo tưởng thế chứ!
Cô nàng lắm chiêu nhướn môi không đồng tình :
Em gái?? Anh nhận cậu ta làm em thật sao? Dù gì thì với cái tính ngốc nghếch của cậu ta sớm muộn anh Vyl cũng chán mà bỏ thôi ! Giả vờ thánh thiện !! Xì
Minh Yên thờ dài một cái chẹp miệng:
Thời gian đi lấy lòng tên đó và nói xấu em gái tôi thà rằng cô đi làm việc thiện có tốt hơn không?
Hoa Phương phẩy tay:
Làm việc thiện! Thôi đi! Tôi nghĩ đã thấy phiền rồi!
Tùy cô thôi. Tôi có việc đi trước
Ê. Khoan. Anh chưa trả lời mà
Tôi trả lời – Minh Yên đáp lại
Đấy mà là câu trả lời à ! Này, này ! Tên chết tiệt kia!!! – Hoa Phương gọi với theo
Minh Yên không đáp mà chỉ cười vui vẻ sải bước đi.
* * *
Vyl biết rằng hai người hòa nhau trong lòng thấy bức bối, khó chịu vô cùng . Lòng anh chỉ thanh thản được vài phút thì lại cồn cào nỗi nhớ về cô bé. . .Cứ như vậy tâm trí anh lại mơ hồ vô định hình
Giờ nhìn đâu cũng là hình bóng cô ! Có vẻ như anh đã ngủ quên ở khuôn viên sau trường nơi mà lần đầu tiên Puny tới đây ! Không khí lúc nào cũng thoáng mát và trong lành . Ngay cả trong mơ cũng gặp cô bé nữa !
Bàn tay khẽ chạm vào mái tóc của Vyl ! Cảm giác trong mơ là hình bóng của cô bé anh vội nắm lấy bàn tay đang nghịch tóc mình môi mấp máy nói mơ:
Con bé ngốc !
Nghe những lời nói này Hoa Phương biết nó không dành cho mình. Ngay cả cái nắm tay ấm áp này cũng không phải . . .
Cô định rút tay ra thì bị anh giữ chặt lại. Bàn tay ấy. . . rất ấm. . . nhưng nó khiến cô đau vô cùng
Đừng đi Bảo Uyên
Lời nói ấy thật tàn nhẫn. Nó giống như một con dao nhọn và sắc đâm vào trái tim cô, tê dại, xót xa…
Hoa Phương biết bản thân sẽ không làm được gì khác bởi trong lời nói,ánh mắt, trái tim, cả con người anh đều chỉ lưu luyến cô gái anh đang gọi tên
Hoa Phương biết sẽ không bao giờ dù chỉ một lần Vyl nhìn mình . Nhưng biết làm sao được khi cô cũng thích anh, cũng có những rung động của tình yêu . Tiếc rằng người đó lại là Vyl -một con người lạnh lùng
Một lần thôi ! Để em cảm nhận được sự ấm áp từ con người lạnh lùng như anh – Hoa Phương cũng nắm chặt tay anh
Khung cảnh này, khoảnh khắc này, hình ảnh này. . . làm trái tim một người tổn thương và đau nhói!
Cô xoay người, bước đi, để mặc nỗi đau ngự trị!
Chap 37: Người lạ
Hôm sau tới lớp, Puny bị Hoa Phương làm cho tâm trí rối càng thêm rối. Muốn tránh đi mà không được. . .
Ngày hôm qua khi cô chứng kiến tận mắt Vyl nắm tay Hoa Phương cô mới nhận ra mình chính là con ngốc bị anh ta lợi dụng. Lần trước là Hoa Phương ôm anh, đúng, là như thế. Rồi tự khoác tay anh, đều là chủ động làm hết. Nhưng bây giờ chính mắt cô nhìn thấy hai người bọn họ tình tứ, ấm áp như vậy còn gì để phủ định nữa
Vyl đúng là chỉ muốn trêu đùa với cô thôi. Anh ta quá đáng thật mà! Gru
Bảo Uyên!! Cậu có thấy anh Vyl của tớ đâu không?
Thật sự, đã là “ anh của tớ” thì phải rõ hơn cô bé chứ! Câu nói này ngẫm ra chỉ là hình thức đả kích trá hình !Cô thở dài lắc đầu. . .
Quá mệt mỏi về chuyện này cô ra sau khuôn viên trường đi dạo. Vẫn là nơi đầu tiên bước chân tới đây lần đầu tiên. . .Khung cảnh vẫn như vậy : trong lành và thư thái.
Đang tản bộ với tâm hồn trên mây cô chợt đụng phải một người . Thảm khốc hơn là ly nước đang cầm trên tay đã chính thức hạ cánh vào áo người đó. Chiếc áo bị mảng nước cam ép làm cho thành thảm họa. Cô Á lên một tiếng rồi che miệng lại . Mặt cứng đờ sợ hãi vì vẻ mặt của người đó có vẻ rất giận dữ
Đứa nào mà mắt mũi để ở sau gáy thế hả? – Người lạ mặt quát lên
-Anh ! Là con nhóc lớp 11 ! – Hai người đi sau người đó lên tiếng
Tôi. . xin lỗi. . là do tôi bất cẩn. . . thật sự . . . – Puny cúi đầu thành khẩn
Tên đó lúc này mới nhìn vào cô bé đang rối rít đang định cho cái đứa cả gan dám đụng phải mình còn đổ cả ly nước vàng cam vào chiếc áo đồng phục quý giá. Nếu là nước lọc thì còn đỡ, đằng này là nước cam – thứ nước Kì Long dị ứng
Nước. . . cam . Aishhhhh !! Đứa điên nào. . . – Kì Long bực lên
Cô bé vừa ngẩng mặt lên thì Kì Long ngưng một chút . . .Bị khuôn mặt vô cùng dễ thương làm đảo lộn một lúc mới ho khan lấy lại khí chất. Kì Long nhìn vào bảng tên cô bé lên tiếng:
Bảo Uyên !
Cô giật nảy mình khi nghe anh ta gọi tên mình chỉ kịp Vâng một tiếng
Cũng ngoan ngoãn đấy! Nhưng em thực sự có biết tôi là ai không?
Cô bé thẳng thắn :
Không
Hai tên đàn em đi sau phá lên cười lớn. Kì Long vuốt mặt khổ sở lên tiếng:
Nói cho con bé đi !
———————————————–
Tên : Hoàng Kì Long
Mọi người hay gọi là: Anh Long
Gia đình: Cha mở võ đường Long gia
Nhà chỉ có 1 mình nên tự kiêu ngạo trước tất cả mọi người rằng bản thân dù có thế nào cũng sẽ được làm chủ võ đường khi cha già. Nhưng chính vì sự ỷ lại đó mà Long trở thành tên chuyên đi bắt nạt học sinh trong trường. Tận dụng võ đường để bắt nạt những ai chống đối lại mình khi nhàm chán. Ngoài ra còn vướng vào một vụ gây lộn ở trường!
Vì thế khi phát hiện ra cô San – hiệu trưởng đã đình chỉ Long một năm học. Anh bị cha cấm cửa suốt một năm sau đó mới cho đi học lại và mở lại võ đường. Đến giờ cứ nhìn thấy Kì Long là bố anh lại nổi cơn thịnh nộ . . 1 đứa con bất trị . . .
Sau khi kể ngọn ngành gia thế nhà Kì Long cho Puny nghe.Hai người kia có vẻ rất ngạc nhiên vì thái độ không quan tâm của cô bé. Kì Long vốn dĩ sẽ nổi điên lên và giở trò gì đó để dạy dỗ kẻ không biết tới “ Long gia” chút ít gì này. Lẽ ra là vậy nhưng từ khi đi học lại tâm tính anh ta cũng hiền hơn trước. Nói vậy nhưng giang sơn khó đổi bản tính khó rời. Du côn thì vẫn cứ du côn thôi. . .
Kì Long hắng giọng nói:
Cái áo em đền đi !
Cô bé dùng ánh mắt ngây thơ nhất có thể trả lời thẳng thừng :
Nhưng tôi không có tiền
Bị choáng. Anh ta tiếp tục :
Không có tiền sao?? Thế thì đền bằng cái khác!
Là cái gì??
Anh ta chợt cười lớn. Đập đập vào vai cô bé khẳng định:
Tôi chưa từng gặp đứa nào ngây thơ như em đấy! Ngoài đền bằng tiền ra thì còn cái gì khác ngoài bản thân em
Puny sững người nhưng nhất quyết không nhún nhường :
Cái gì?? Anh đừng tưởng bắt lỗi người khác như thế là được. Tôi đâu phải loại người đó. Anh tìm nhầm người rồi.Lỗi của tôi gây ra tôi sẽ chịu trách nhiệm với cái áo đó. Còn chuyện anh bắt đền xin lỗi tôi không đáp ứng được
Kì Long quay sang nhìn hai tên đứng sau ngây người ra. . Chưa bao giờ có đứa nào dám cả gan mắng hay từ chối anh. Vậy mà giờ con bé lớp 11 dám nói nhưng lời đó quả thực không phải là người bình thường.
Nhóc con giỏi đấy nhưng tôi không tha cho em dễ dàng đâu
Anh ta cởi áo khoác ngoài ra trước mặt cô bé. Tình huống này quá bất ngờ nhưng với kẻ du côn kiểu như tên đó thì chuyện thế này hoàn toàn là không tránh được. Mấy người đem cái võ vẽ truyền thống nhà mình ra để bắt nạt người yếu thế này quả thực khiến cô khó chịu. Cô run run chẳng còn biết phải làm gì.
Dù không quá đẹp nhưng có cá tính. Tôi tạm chấp nhận vậy – Anh ta ghé sát tai Puny
Kinh khủng thật! Cô lùi lại thì anh ta lại càng được thể tiến đến gần hơn nữa. Tình cảnh này. . .cô thấy sợ! Không phải anh ta định làm gì bất hợp pháp đấy chứ!
Anh đừng lại gần. . .
Tại sao? Em sớm muộn gì cũng là của tôi thôi cứng đầu vậy làm gì! – Kì Long nắm chặt vai cô làm cô run bần bật
Tôi không đồng ý. Anh buông tôi ra – Cô hét lên
Một là em đền cái áo cho tôi. Hai là ngoan ngoãn trở thành người của tôi – Anh ta gằn giọng
Một cái áo loại A làm sao cô đền nổi chứ! Cô chỉ mặc loại C tầm thường mà giá đã muốn cắt cổ rồi. Trở thành người của anh ta?! Có nhầm không vậy? Cô đâu phải loại con gái dễ dãi đó! Anh ta rõ ràng đang làm khó người khác. Cô chọn cái nào cũng là không thể. Làm sao đây?
Không đợi thêm, Kì Long giữ chặt hai tay của Puny. Anh ta nở nụ cười đắc ý xen lẫn lưu manh. Nếu bị anh ta cưỡng ép cô thà cắn lưỡi chết đi còn hơn. Hu hu hu. Cô khóc trong tiềm thức nhưng giờ thì nước mắt đã không tự chủ rơi khắp khuôn mặt sợ hãi rồi.
Kì Long chẳng bận tâm. Anh ta coi nước mắt của người khác là không khí từ lâu rồi! Khóc ư?! Mong anh tha cho ư?! Nằm mơ!
Muốn tôi thương hại em sao?! Từ đó không có trong từ điển của Kì Long này. Khóc cũng vô ích – Anh ta khẳng định
Mặc cô khóc thế nào, Kì Long vẫn giữ chặt tay cô không cho nhúc nhích.
Anh ta từ từ tiến lại gần đôi môi anh đào mê hoặc ấy. Chỉ trong tích tắc nữa thôi nó sẽ là của anh. . .
Ngay giây phút tưởng như ngắn ngủi ấy, có một bàn tay mạnh mẽ kéo cô ra khỏi kẻ lưu manh kia. Cô nhanh chóng ở trong vòng tay ấm áp của anh
Mùi hương quen thuộc ,con người mà cô bé vừa giận vừa thương . . .
Cô bực anh rất nhiều nhưng lúc này cô không thể đẩy anh ra bởi vì cô sợ. . .sợ rằng cái kẻ kia sẽ tiếp tục cái hành vi tội ác nào đó! Có thể cô là kẻ ích kỉ cơ mà lúc này hơi ấm và sự an toàn của Vyl đem lại khiến cô chỉ muốn ở trong vòng tay anh. Cô ôm chặt lấy người anh như tìm đến một sự bảo vệ!
À há! Vyl! Lâu không gặp! Cậu vẫn bất thình lình và hình như – anh ta nhìn vào Puny rồi tiếp – vẫn thích làm tôi nổi điên như trước
Cậu sao lại ở đây?
Sao lại không? Thế nào? Hơn 1 năm mà cậu vẫn chẳng thay đổi mà hình như là có thêm thứ gì đó thì phải
Chắc vậy
Mà sao cậu lại xuất hiện đột ngột thế này còn ôm con nợ của tôi thế! Từ bao giờ cậu lại hứng thú với phụ nữ còn là người của tôi nữa !! Cậu làm tôi quá bất ngờ rồi !! Ái chà chà
Vyl nhìn cô bé đang bám chặt áo mình run run. Cô cứ ôm lấy anh run rẩy như vậy làm anh hơi nhột nhưng … đáng yêu lắm!
Sợ . . .sợ quá! Hu hu hu
Tay anh ghì chặt cô vào người rồi xoa đầu chấn an cô mới quay sang tên đó bình thản nói:
Gấu heo của tôi sao có thể là người của cậu !
“Gấu heo của tôi? Anh ta nói Gấu heo của tôi sao?” – Cô thầm nghĩ
Rồi xoa xoa lưng cô bé nhẹ nhàng:
Đừng sợ
Cô gật đầu cọ cọ vào áo anh . Biểu hiện đáng yêu này giống hệt bé Tiêu của anh! Mỗi lần Tiêu dụi vào người anh đều làm anh thấy thoải mái và ấm áp! Cô thật giống Hạt Tiêu! Giống về mọi thứ. Lẽ nào…
” Bé Tiêu, là em sao? Có phải em là Hạt Tiêu không, Bảo Uyên?”
Kì Long nãy giờ chứng kiến hết mọi thứ và cái miệng mở tung ra không tài nào ngậm nổi. Họ đang diễn hài kịch sao?? Vyl đang yêu?? Và người cậu ta yêu lại là người mà anh ta đang để ý và cảm thấy vô cùng thú vị từ vài phút trước. Mà không, đó là đối tượng để anh bắt nạt. Chỉ thế thôi! Trước giờ anh chỉ muốn trêu đùa chứ chưa bao giờ thật lòng hết! Cô gái này cũng không ngoại lệ!
Cậu đang nói đùa à? Hôm nay là cá tháng tư phải không? – Kì Long lên tiếng sau một ý nghĩ len lỏi thoáng qua
Vyl khẳng định:
Cho dù là có ý định gì với con bé cũng nên xóa ngay đi !
Cậu nghĩ tôi đường đường chính chính là người thừa kế võ đường karate mà phải đi thích người của cậu à. Nực cười thật
Vậy giải thích sao về cái cử chỉ đó với người của tôi
“ Người của tôi?” – Cô lại tiếp tục tự vấn. Hình như hơi lạ lẫm với câu nói đó của Vyl
Suýt quên! Người của cậu làm đổ NƯỚC CAM ép lên áo tôi. Có biết cái áo này chưa ai dám làm bẩn dù chỉ một vệt nhỏ thôi không? Nhìn xem!! Này!! Em nên đền anh đi – Kì Long chìa cái áo khoác ra chỉ chỉ vào vết ố vàng vừa bị Puny gây nên
Cô bé nghe vậy có hoang mang nhưng vì có Vyl ở đây nên rất hùng hồn quay đầu lại cãi:
Có mỗi vết như vậy mà bắt đền cả cái áo anh khùng à!
Vyl kéo cô lại vòng tay của mình lên tiếng:
Em đang gây chú ý đấy
Cô nghe lời Vyl dăm dắp lại im lặng cúi đầu. . .Cô biết là anh đang giúp cô đóng giả để qua mắt Kì Long. Nhưng sao khi anh ta nói là “ em” cô lại dâng lên cảm xúc kì dị vậy chứ??
Vyl !Cậu cũng có cách dạy bảo người của cậu tốt đấy! Tôi mà là cậu thì tôi sẽ không áp đặt và ra lệnh cho bạn gái mình đâu. Dù gì cô ấy cũng là bạn gái sao lại có thể ra lệnh như vậy!
Đó là chuyện của tôi
Được thôi. Mà người của cậu định không làm gì để chuộc lỗi à?!
- Bao nhiêu??
Không còn là chuyện tiền bạc nữa. Hay để người của cậu chịu phạt đi ha !! Chịu phạt bằng người thay cho tiền bạc – Kì Long lại giở cái nụ cười đểu giả nhưng rất mê hồn
Vyl không còn bình tĩnh được nữa. Anh nắm lấy cổ áo của Kì Long nhấc lên. Chỉ cần một câu nữa cú đấm không bình tĩnh này sẽ được tặng cho khuôn mặt đẹp đẽ của anh ta
Lâu không gặp mà cậu đã thành kẻ mất bình tĩnh vậy rồi? Hơn nữa còn vì một đứa con gái mà dùng tới bạo lực. Theo tôi thấy cô gái này một chút tiêu chuẩn cũng không có! Nhìn xem, khẩu vị của cậu lại tệ vậy sao?! – Kì Long chẹp miệng
Tiêu chuẩn của tôi không cần cậu phán xét
Puny níu tay Vyl ánh mắt vô cùng kiên quyết;
Đừng đánh nhau , xin anh đấy!
Nghe lời nói cất lên từ cô bé. Anh hoàn toàn trở lại là Vyl điềm tĩnh. Buông lỏng rồi từ từ thả tên đó ra. Anh ôm mặt cô gật đầu
Dù nói vậy nhưng cũng ghen tị thật! Ngay cả giọng nói cũng dễ thương. Cậu tìm đâu ra con bé dễ thương từ đầu tới chân thế ! Chỉ tiếc là không chút quyến rũ. Cậu sẽ mau chán thôi!
Cậu thôi đi trước khi tôi thật sự mất bình tĩnh
Puny ôm người anh lí nhí :
Chúng ta đi về nhé! Em không muốn ở đây !! – Cô e dè nói ra từ “em”
Cô thấy cứ ớn ớn khi xưng là em cơ mà tình thế bắt buộc. Anh gật đầu Ừ một tiếng
Em về giặt cái áo này cho tôi !
Kì Long vẫn trây lì. Ném chiếc áo cho cô rồi đi thẳng. Trước khi đi có kêu cô gặp ở võ đường để trả lại áo!
Vyl bực mình gắt:
Đưa đây
Puny nghĩ đã làm phiền anh như vậy rồi mình cũng nên biết ý. Cô lắc đầu:
Không sao cả. Tôi ổn mà. Dù sao cũng cảm ơn anh đã giúp
Anh nhất thời tức giận lại mất kiểm soát nặng lời:
Vì cái tính bất cẩn của cô mà tôi sắp phát điên rồi
Cô sợ mỗi khi anh giận. Ánh mắt của anh hiện lên những tia đỏ ngầu rất đáng sợ. Cô chỉ biết cúi đầu:
Xin lỗi. . . lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn . Không phiền anh đâu
Bộ dạng ấy của Puny khiến anh hạ hỏa một chút ít. Anh muốn nói những câu quan tâm nhưng kì thực anh không thể cất lời bởi sự cố chấp và kiêu ngạo. Còn bởi cô không tin anh lại tử tế nên dù có nói bao lần câu yêu thương thì Puny vẫn sẽ cho rằng anh uống nhầm thuốc mà thôi!
Vậy thì đừng để tôi thấy cô bất cẩn nữa
Lần sau nếu thấy tôi anh cứ lờ đi mất công lại gặp phiền phức – Puny đáp vẻ hờn dỗi
Cô xuất hiện với tình cảnh đó trước mặt tôi chính là khiến tôi phải bận tâm. Tại sao cứ làm người khác lo vậy hả?
Xin lỗi. Tôi từ giờ sẽ không để anh phải bận tâm nữa. Tôi đi đây
Cô toan đi liền bị vòng tay ấm áp chặn lại
Là tôi muốn bận tâm, đồ ngốc!
* * *
Tại phòng tập
Anh nói sao?? – Zita và Huan ngạc nhiên hỏi lại Tan sau khi nghe Tan nêu lên vấn đề
Câu hỏi chưa được trả lời hai anh chàng lại tiếp tục xôn xao :
Võ đường long gia thật sự đã hoạt động trở lại?? – Zita lên tiếng
Tên Long du côn đó trở về trường học rồi ?? – Huan cũng vậy
Vyl ngồi đó thấy bộ dạng của mọi người có vẻ rất ngạc nhiên toan đi chỗ khác cho đỡ ồn ào. Có nhất thiết phải tỏ ra ngạc nhiên và sốc vậy không?!
Cũng được hơn một năm rồi còn gì! À mà sao cậu im lặng thế Vyl? Không lẽ tên Long du côn đó lại thách đấu chúng ta à ?!
Zita và Huan như hai tên không biết gì cứ sốt sắng hết cả:
Vyl ! Cậu đã biết Kì Long về rồi sao??
Hai người sao có thể biết trước chúng ta được chứ !
Tan cũng sắp nổi điên vì Zita với Huan :
Im lặng
Quay sang Vyl nhẹ nhàng:
Thế nào??
( Bạn Rim phát hiện Tan mama thiên vị a @@~)
Vyl lắc đầu đáp:
Cậu ta không thách đấu
Chỉ sợ tên Long này trở lại trường lại như thời gian trước. Không một phút bình yên. Đừng nói là phòng tập mà cả phòng Hội trưởng CLB cậu ta cũng cho người tới đập ý chứ – Tan tiếp tục lên tiếng
Huan đập bàn phản đối :
Tên đó dám lộng hành nữa thì cho dù có bị đuổi học tôi cũng nhất định cho cậu ta bài học. Gì mà Võ đường Long gia. Hắn làm mất thanh danh võ đường đó lâu rồi! Còn dám huênh hoang sao??
Mấy đứa làm cái gì mà to tiếng rồi đập bàn đập ghế ngoài đó thế! – Tiếng thầy phụ trách ở phòng trong vọng ra
Không có gì thưa thầy !Chúng em đang dọn lại bàn ghế – Tan trả lời
Chap 38: Xóa bỏ hiểu lầm
Chủ đề bàn tán của học sinh Ko – san hôm nay là về Kì Long – con trai độc nhất của võ đường Long gia nổi tiếng nhất trong trường. Không chỉ vậy mẹ Kì Long còn là cô Hiệu phó hiền dịu nhất trong lịch sử các giáo viên cấp cao tại ngôi trường này
Đích thân cô San Hiệu trưởng đã cho lập võ đường ở ngay trong trường và cũng chính cô đã sẵn sàng đình chỉ học 1 năm cậu con trai của Long gia
Cũng không hiểu tại sao người điềm đạm và tâm huyết như cha của Kì Long và một người dịu dàng, ấm áp như mẹ của anh ta lại có đứa con trai du côn và tồi tệ như vậy!!
Được giải phóng khỏi Kì Long hơn 1 năm. . .mọi thứ yên bình hẳn
Giờ thì không biết ngày tháng đó có còn không khi mới trở lại anh ta đã đi thu nhận cả đám đàn em rồi ! Gặp Kì Long mọi người tránh như tránh tà. Cũng phải!! Người như anh ta không tránh đi thì e là không toàn thây trở về . . .
Họ luôn nhớ đến câu nói : Tôi muốn được là tôi toàn vẹn và tất cả học sinh nơi này tôn sùng câu nói đó. Đương nhiên không có những thành phần đình đám như Prince hay mấy đứa ngu ngơ mới chuyển về như Lin và Puny!
Trường Ko – san không lúc nào là thiếu chủ đề bàn tán. Có khi tới đây bàn chuyện không học hành gì cũng chẳng hết. Nói vậy nhưng cô Hiệu trưởng là người chơi ra chơi, học ra học. Ai cũng biết cô đầu tư cho các buổi thực tế, dã ngoại, thực hành rất nhiều. Nhưng bên cạnh đó học hành vẫn là mục đích lớn nhất mà trường hướng tới. Vì thế, bàn tán là một chuyện học hành vẫn cứ diễn ra
Long du côn đã được đi học lại rồi sao? – Gum lên tiếng
Giang lớp trưởng tiếp tục chủ đề:
Đúng thế! Vừa nãy tớ gặp hắn. Sau 1 năm mà vẫn bộ dạng ngạo nghễ, du côn như trước. Nhưng mà có vẻ đã thuần hóa đi nhiều rồi
Mấy đứa bà tám cũng sôi nổi:
1 năm có là gì! Đuổi hắn khỏi trường cũng không có gì là sai
Tớ sợ lại như trước mất. Đi đâu cũng chẳng dám
Rốt cuộc thì hắn có phải con đẻ của bác Kì và cô Hiền không vậy! Họ quá là khác biệt . Cũng may tớ còn là hàng xóm của bác ấy không thì không biết anh ta sẽ quá đáng tới mức nào
Câu chuyện có 10 phần thì 9 phần là kể tội Kì Long. Để bị ghét và nhắc tên với cái kiểu phẫn uất thế này có gì vui chứ? Nổi tiếng theo kiểu này chắc cũng đủ khiến anh ta hả hê rồi chăng?
Các cậu nói chuyện gì mà có vẻ hứng thú thế? – Lin đi tới đám đông đang thảo luận có vẻ say sưa
A! Lin cậu có biết võ đường Long gia không?
Võ đường Long gia? – Lin hỏi lại
Ừ. Cậu chuyển về nên không biết cái tên Kì Long con của chủ võ đường này là tên đại du côn. Mẹ anh ta là cô Hiền bọn mình hay ca ngợi đó! Anh ta mới được trở về trường cách đây không lâu. Chắc lại chuẩn bị lộng hành rồi!!
Trời! Thật vậy sao?Ghê thế! Mà Puny đâu rồi nhỉ?? – Lin ngó quanh lớp một lượt mà chẳng thấy bóng dáng cô bạn đâu
Vừa nhắc tới Puny. Cô bé đang đi tới tay cầm một cái áo khoác đồng phục trông vẻ mặt rất mệt mỏi:
Cậu đi đâu nãy giờ thế?!! – Lin lên tiếng
Mà cái áo này là của ai? – Gum hỏi
Vừa nãy đi dạo ở sau trường tớ đâm phải một người và còn làm đổ cả cốc nước cam vào người đó nữa. Trông mặt người đó có vẻ rất tức tối còn kêu tớ phải đền. Mà tớ thì lấy đâu tiền đền cả cái áo này của anh ta. Loại A đấy!
Rồi sao?? Anh ta ép cậu kiểu gì ?!! – Lin và cả Gum đều sốt sắng
Anh ta nói sẽ không tha cho tớ. Nhưng thôi. . .Vyl và anh ta quen nhau nên không sao cả. Mà tớ cảm giác hai người đó quen biết nhau là vì hiềm khích gì ấy
Sao?? Anh ta quen Vyl ư?? – Gum có chút nghi ngờ
WOW !! Xem ra anh Vyl của cậu quá nổi tiếng rồi ! Ngay cả người cậu vô tình đâm vào cũng quen nữa – Lin reo lên
Tên đó mặt mũi thế nào?? – Gum hỏi lại Puny
Anh ta cao, cũng ưa nhìn nhưng mặt lúc nào cũng nhăn nhó và đáng sợ. Đi sau còn 2 người suốt ngày gọi anh Long nữa. Có vẻ anh ta rất ngạc nhiên khi tớ không biết tới võ đường Long gia của nhà anh ta
Trời!! Cậu đụng phải Long du côn sao?? – Lin và Gum kêu lên miệng há hốc
Puny nhìn mặt hoảng hốt của 2 cô bạn vẫn tròn mắt vô tư:
Ừ
Anh ta không làm gì cậu à?!! Có phải anh ta đưa cậu tới võ đường và bắt cậu im lặng không được cho ai biết không? Có phải còn lăng mạ, hành hạ cậu không? Có phải . . .
Gum !Tớ không sao mà !Anh ta có đáng sợ thật nhưng hình như bản tính cũng không quá ác đâu -Puny nắm tay Gum trấn an
Cậu phải cẩn thận !! Anh ta nổi tiếng là chuyên bắt nạt những ai dám chống lại anh ta. Hơn nữa, cậu còn làm bẩn cái áo đắt tiền này không dễ gì anh ta tha cho đâu
Nhưng ngay cả anh Vyl mà anh ta cũng quen sao?? – Lin hỏi Gum
Tất nhiên. Hai người họ từng đánh nhau mà! Thực ra Prince với võ đường Long gia có hiềm khích là do địa điểm ý mà! Phòng tập của Prince ở nơi lí tưởng để tập võ nên võ sinh ở võ đường muốn chuyển đổi địa điểm. Người đề bạt ý kiến đó là Kì Long. Anh ta nhất quyết đòi chuyển phòng tập. Thế nên 2 bên mới xảy ra đánh nhau. Không ngờ tên Long du côn bị học sinh tố cáo quá nhiều nên cô San đình chỉ học. Còn Prince bị phạt trực nhật phòng tập cả năm. Võ đường từ lúc đó đóng cửa suốt
Puny nghe Gum kể về quá khứ của 2 người. Cô đã không biết rằng Vyl từng đánh nhau .Dù cho anh làm vậy cũng là vì Prince nhưng dùng nắm đấm để giải quyết thì không nên chứ !
Anh Vyl giỏi thật đấy!Phải thế chứ! Để anh ta được theo ý mình thì lần sau chắc chắn sẽ còn quá đáng hơn. Cậu sướng nhất rồi còn gì. Anh ấy vừa đẹp trai, vừa nhảy giỏi, vừa nam tính lại còn thích cậu như thế ! – Lin ôm Puny tự hào
Nhưng đánh nhau đâu phải cách tốt để giải quyết vấn đề!
Với kẻ như thế Vyl đánh là đúng rồi. Cái này là việc làm đúng nhất mà tớ ngưỡng mộ anh ta!- Gum đáp
* * *
Minh Yên nghe tin Kì Long trở về trường cũng ngạc nhiên nhưng không liên quan tới mình nên tốt nhất tránh đi thì hơn. Vyl vào lớp với vẻ không vui , Minh Yên quyết định lên tiếng :
Không phải cậu vì tên đó mà ủ rũ đấy chứ?!!
Vyl phản bác. Thật sự nghe mấy lời khích bác của kẻ ngồi trên này làm anh không thể không đối đáp :
Bộ dạng đó để nói về cậu ta thì hơn
Không lẽ là vì Puny giận cậu chứ?!
Con bé đó dám giận tôi sao?
Haha. Xem như cậu tài năng.Nhưng đừng có mà bắt nạt em tôi .Chuyển qua chuyện của cậu. Nếu Kì Long thật sự thách đấu cậu có chấp nhận ?!
Nếu cậu ta dám đụng đến con bé thì sẽ còn hơn lần trước !Cậu biết thì nên tránh xa người của tôi ra biết chưa hả? – Giọng anh trở nên thật nặng
Tôi sao có thể để em gái yêu 1 tên giỏi đánh đấm đây – Minh Yên chẹp miệng
Cái gì??
Puny nhận tôi làm anh trai cậu không biết gì sao?
Vyl thấy vui hẳn ra. Trong lòng anh như vừa chút bỏ được một điều gì nặng nề lắm vậy. Thế mà khi ấy anh còn nghi ngờ lung tung đủ thứ! Nếu cô bé đã chủ động nhận Minh Yên là anh trai chắc chắn là hoàn toàn không có tình cảm gì với cậu ta. Khuôn mặt của Vyl lúc này phải được thể hiện là đắc chí và phấn khích. May mà còn giữ được vẻ mặt điềm tĩnh dù đang cố gắng nén cười.
Con bé vốn đâu có bao giờ nhắc tới cậu – Vyl đáp lại bằng sự phũ phàng
Minh Yên sốc. Ít nhất dù chỉ một lần cũng nên nhắc tới người anh trai này chứ!
Minh Yên cười khổ :
Coi như tôi chưa nghe gì từ cậu
* * *
Vẫn là buổi sáng trong lành với những cơn gió nhè nhẹ lan tỏa vào từng kẽ lá ở sân trường, mát lạnh thoáng qua gương mặt đang lo sợ của Puny .Tình hình là cô bé đã giặt sạch áo khoác đồng phục của Kì Long và hôm nay là ngày trả áo
Ai cũng biết tới anh ta với sự kinh hãi không hề nhẹ !Đặc biệt là khi phải bước chân tới võ đường nhà anh ta thì mọi thứ còn khủng khiếp hơn là gặp anh ta ở ngay lớp học
Anh ta là kẻ đến mặt mũi thế nào cô chủ nhiệm cũng còn chưa chắc nhớ. Cơ bản là vì anh ta chẳng bao giờ tới lớp toàn tụi em thay nhau điểm danh. Chẳng còn biết đâu mới là Kì Long. Chỉ nghe danh tiếng của Kì Long thôi đã không ai muốn đụng tới. Cũng chính vì thế cảm giác bị xa lánh khiến anh ta khó chịu phải đấm đá cho vui tay, vui chân và vui cả cái tâm hồn trống rỗng của mình…
Cô thoáng nghĩ tới Vyl. Có nên nói với anh để đi cùng không?!Nhưng có mỗi việc này mà nhờ anh ta thì có phải quá phiền không?! Cô gây phiền phức cho anh nhiều lần quá rồi!
Vyl cũng chưa tới .Cô đành đi mình vì lúc này thực sự thì trường khá là vắng. Lượt học sinh tới muộn là vô cùng nhiều !Trời lạnh có khác, ai cũng thi nhau xem ai ngủ lâu hơn
Cô bé ngược đời hôm nay lại dậy sớm !Vốn là đứa vô tư, hồn nhiên và ngốc nghếch nên cô cứ phải đi luôn mới chịu vì cô chẳng muốn cầm cái áo Kì Long thêm một giây phút nào
Bước tới võ đường, cô bị choáng ngợp bở sự rộng lớn và uy phong của nó -một nơi đáng tập luyện võ học.Trong lúc say sưa với vẻ đẹp của nơi này thì ở gần đó có tiếng quát mắng. Không cần phải nhìn kĩ thì cũng đoán được là của tên Long du côn rồi!
Puny bước lại gần dù cô cảm thấy sợ hình ảnh và lời nói của anh ta nhưng cho dù là thế cô nhìn thấy người ta bị bắt nạt vậy là máu nóng lại nổi lên!
Kì Long bỗng thấy rùng mình. Anh khẽ lướt mắt qua mới nhận ra có một cô bé đang ngắm nhìn anh dù… chỉ là ánh nhìn hằn học! Đôi mắt sắc lạnh của anh nhìn cô lại trở thành một cái nhìn đầy sự thích thú và… quan tâm.
Chap 39: Đụng độ du côn
Dù rất muốn để cô thấy rằng anh không quá tệ như cô vẫn thấy nhưng bản chất không thể cứ che đậy mà được. Kì Long vẫn hạch sách tiếp:
Tụi mày làm gì để ông già biết thế hả? Đưa thằng đó đến và dạy bảo lại ! Đem đến ngay lập tức nếu muốn sống !!
Dạ dạ thưa anh Long ! Tụi em đi ngay !!
Nói với thằng đó rằng từ mai nó sẽ không học ở đây nữa
Nhưng mà nhỡ nó hỏi tại sao thì tụi em nói thế nào??
Lũ đần độn. Vì tao thấy chướng mắt ! – Kì Long dùng tay đập vào cái đầu ngốc của cả hai tên đàn em
Sự bực bội giờ đây lại chuyển sang với đám người giúp việc:
Còn lũ chúng mày nữa! Từ bao giờ kẻ phục vụ lại dám đứng nghe chuyện!! Đi quét dọn mau !!
Dạ thưa anh !!
Kì Long nhìn về phía một cô bé đang nhàn hạ ngồi trên ghế ngây ngô nhìn anh:
Con bé kia sao không làm việc mà lại ngồi đó!! Muốn thay thế vị trí của tôi?
Một phụ nữ vội vã cúi đầu:
Xin lỗi cậu chủ! Con bé vừa mới bị ngã nên không dọn dẹp được. Tôi mới cho con bé ngồi ở đó !
Không giải thích. Cầm tiền đưa cho bà ta !! Từ hôm nay 2 mẹ con bà không cần làm việc ở đây – Kì Long hất mắt kêu đám đàn em
Cậu chủ!! Tôi xin cậu!! Nhà tôi chỉ có 2 mẹ con may mà được cha cậu cưu mang cho 1 công việc. Nếu cậu đuổi chúng tôi đi mẹ con tôi chết mất!! – Người phụ đó nước mắt giàn dụa cúi người cầu xin
Không phải việc của tôi. Còn đứng đó. Mau đưa tiền rồi đuổi đi – Kì Long vẫn lạnh tanh
Anh đang làm cái gì thế hả? – Puny nãy giờ đã không thể nhịn thêm nữa
Kì Long ho khan rồi đuổi hết đàn em ra chỗ khác. Hình tượng du côn trong anh càng sâu sắc với cô bé.Một thiếu gia chỉ biết tới việc bắt nạt người khác làm thú vui của bản thân ! Không đáng ghét hay sao???
Em tới rồi sao? Tôi chờ em muốn điên rồi !! – Kì Long đổi giọng
Puny không còn hứng thú gì mà nghe anh ta nói chuyện. Giờ trong lòng cô bé chỉ có tức giận
Anh nhìn 2 mẹ con bác ấy như vậy, nghe hoàn cảnh gia đình bác ấy như vậy mà sẵn sàng đuổi việc chỉ vì con bác ấy bị đau chân không thể làm việc sao? Đuổi học chỉ vì chướng mắt sao?? Thật sự, anh có phải là người được dạy dỗ ở võ đường danh tiếng hay không??
Kì Long cười khểnh. Lại lần nữa cô bé nói với anh nhiều như vậy và cũng chỉ là vài câu uất ức được phát ra.
Cô đỡ 2 mẹ con đang khẩn khoản cầu xin kẻ vô tình kia :
Bác và em đứng lên đi ! Em đang đau chân ngồi xuống sẽ đỡ đau!! – Puny cười thân thiện với cả hai
Cảm ơn chị. Em không sao đâu
Cảm ơn cháu!! Nhưng cháu giúp bác bằng cách mắng cậu chủ thế này e là chỉ khiến cậu ấy tức giận mà gây chuyện !!
Bác cứ đưa em ngồi xuống kia đi. Cháu sẽ lấy lại công bằng cho bác mà!!
Vậy nhờ cháu !!
Bất ngờ Kì Long lên tiếng :
Vừa tốt bụng, vừa dễ thương,vừa ngoan ngoãn, vừa đặc biệt.Tôi không muốn tin rằng em đã là người của tên Vyl đó !
Anh thôi đi. Tôi không muốn đùa cợt. Trước khi tới đây tôi chỉ đơn giản muốn trả anh áo và đi về. Nhưng chính vì nhìn thấy tận mắt nên không thể đứng nhìn anh bắt nạt những người vô tội được
Vậy ra nhờ thế mà tôi được ngắm em nhiều hơn sao?? – Kì Long đưa tay định chạm lên khuôn mặt đã đỏ lên vì tức giận
Cô bé ngay sau đó gạt phăng tay anh ta không chút do dự, cô tiếp:
Tại sao anh có thể dùng những lời lẽ đó với tôi trong khi với những người đáng để nói như vậy anh lại độc ác thế?! Coi như tôi xin anh tha cho mấy người đó
Với em những lời đó nên dành cho những kẻ này sao?? – Kì Long ném cho đám người giúp việc một cái nhìn khinh thường
Họ chăm sóc anh như vậy anh còn hắt hủi đi. Có lẽ với anh họ đơn giản chỉ là người giúp việc thân phận hèn kém nhưng anh biết không. Họ rất vất vả với công việc vì lo cho gia đình họ. Nhưng dù lo cho già đình thì vẫn phải chăm sóc anh. Trong lòng họ có khi coi anh như con vậy đấy! Anh thật là tệ… – Puny giọng đều đều
Cô thoáng nghĩ tới bà quản gia và anh quản lí Ryo nhà Vyl. Hai người họ tuy là người làm thôi nhưng đối xử với Vyl rất tốt. Thật vui vì anh cũng quý mến và yêu thương họ. Còn cái kẻ trước mặt cô thì. . . một tên tệ hại. Lúc trước cô thấy Vyl là một tên xấu xa, độc ác nhưng giờ còn có người còn đáng ghét hơn cả anh ta!
Vậy cảm ơn mấy người ! – Kì Long quay sang nói với mấy mấy người giúp việc
Rồi hướng về phía cô bé nhẹ giọng:
Được chưa vậy !
Cô nhìn gương mặt Kì Long tỏ vẻ khó ưa với những người làm vô tội không hề gây tổn hại tới bản thân anh ta thì không thể chấp nhận. Ngay cả lời cảm ơn chẳng qua là châm chọc. Chẳng muốn đôi co quá nhiều cô tiếp tục :
Nếu đã cảm ơn thì tôi nghĩ anh nên tha cho họ
Tôi sẽ tha cho họ nếu em ở đây và ăn cùng tôi
Sao??
Tụi mày đưa tiền và đuổi . . .
Khoan – cô ngăn anh ta lại
Sau đó là cái gật đầu miễn cưỡng. Ăn với kẻ mình không ưa thì quả là sự đối xử độc ác với đồ ăn
Đưa 2 mẹ con họ vào trong kia. À, gọi bác sĩ tới băng chân cho con bé !Không được sự cho phép của tôi không ai được bước chân vào đây !!
Vâng thưa anh Long !- Đám đàn em cúi đầu
Puny ngồi trước bữa ăn thịnh soạn. Dù lí trí có căm ghét tới đâu thì đồ ăn là thứ bảo bối đáng yêu của cô bé !! Đồ ăn không có lỗi và thế là cô ăn ngon lành
( Dễ dụ vậy trời ~.~ )
Ngay cả ăn cũng đáng yêu ! – Kì Long ngồi chống cằm nhìn Puny
Rồi Kì Long bất giác cầm cốc nước cam mà Puny đang uống dở lên miệng. Anh ta đã quên bẵng đi là mình dị ứng với nước cam
Này. . . Anh có biết đó là cốc nước của tôi không?? – Puny ngập ngừng đáp
Thì có sao???
Ai cho anh uống thế hả? Anh có biết uống chung thế là . . . hôn gián tiếp không vậy???
Kì Long nhìn Puny đang đỏ bừng mặt. Anh càng thích thú hơn
Vậy sao? Tôi thích hôn trực tiếp hơn. Em muốn thử không?
. . . K-Không
Biểu hiện ngại ngùng đó có phải em chưa từng hôn không? – Kì Long tiếp
Phải! Cô lẽ ra đã giữ được nụ hôn đầu cho Hoàng Tử của cô mà giờ bị Vyl cướp mất tiêu rồi! Anh ta thậm chí còn cướp đi cả nụ hôn thứ 3 của cô! Tệ thật! Nghĩ tới đây mặt cô nóng hơn nãy. Lần đó là anh ta vì tức giận nên làm vậy thật sao?! Ngoài cái đó liệu có một chút gì là ý khác dù chỉ một chút…
Tôi hôn em nhé?! – Kì Long đột nhiên ghì sát mặt cô
Anh ta nói cái quái gì vậy? Cô hơi giật mình nhưng cố gắng bình tĩnh đáp:
N-N-Nụ hôn đầu nên dành cho người anh yêu
Kì Long bật cười. Thậm chí anh ta cười như chưa bao giờ được cười. Cô rất ngạc nhiên. Lời nói đó buồn cười tới vậy à hay là cô nghiêm túc quá!
Em ngốc thật! Tôi với ai cũng chỉ là đùa vui chán thì bỏ. Có gì là tình yêu? Thật vớ vẩn. Mấy loại con gái đó tôi không thể gặp quá 1 ngày. Em đừng tỏ ra ngây thơ hay thuần khiết nữa. Tôi còn chưa rõ hết mấy người sao?
Thì ra anh ta là loại người đó. Cô cười nhạt một cái. Anh ta vốn dĩ không hiểu tình yêu. Mà người như vậy làm sao hiểu cho được. Sao cô chỉ gặp kẻ ngốc như vậy chứ!
Vậy anh hôn họ là vì điều gì? – Cô thắc mắc
. . . Cảm xúc nhất thời – Kì Long mơ hồ đáp
Anh bất chợt nhớ đến ngày hôm đó. Bố anh đã rất nặng lời vì anh gây họa quá nhiều lần. Đó là lần đầu tiên anh tìm đến rượu. Có thể anh vẫn hay đi bắt nạt người khác nhưng rượu thì chưa từng đụng đến! Tâm hồn anh trống rỗng và đôi chân anh vô định đi về phía phòng y tế. Nơi đó không ngày nào anh không qua! Vẫn hình bóng ấy, vẫn là nụ cười ấy, vẫn là ánh mắt hiền từ chiếu rọi vào trái tim anh! Một chị y tế xinh đẹp!
Chị ấy vẫn luôn xinh đẹp như vậy mà anh chưa từng để ý! Rồi khi thấy chị ấy tận tình chăm sóc mấy thằng nhóc lớp dưới cố tình bị thương kia, anh giận. Tất cả đám đó nghe tiếng la của anh đều sợ hãi chạy biến hết! Chị y tế nhìn về hướng của anh chẹp miệng. Chị quen với anh là kẻ như vậy rồi! Chị thật dễ mến!
Không để ý tới biểu hiện và ánh nhìn kì lạ của anh. Chị vẫn say sưa với việc lau chùi lại đồ dùng y tế. Nhìn chị mặc áo blouse trắng, mái tóc xoăn nhẹ rủ xuống bờ vai quyến rũ, khuôn mặt thanh tú đang mải mê với công việc, bàn tay thon thả đang mải miết lau chùi , đôi môi lúc nào cũng nở nụ cười ấm áp… Tất cả như đốt cháy mọi giác quan của anh, thiêu rụi lí trí của anh!
Anh lại gần, vòng tay qua eo của chị. Mùi hương từ làn tóc mềm ấy hấp dẫn anh. Chị quay người lại hơi giật mình và tay đẩy nhẹ anh trong đôi mắt có sự ngạc nhiên rất lớn! Nhưng giờ cử chỉ ấy, ánh mắt ấy làm anh càng muốn ôm lấy chị
Và anh cúi đầu hôn lên môi chị. Đó… là nụ hôn đầu của cả hai! Lúc đầu chị phản kháng nhưng rồi chị im lặng để anh làm như thế! Có lẽ chị biết anh với ai cũng chỉ bộc phát như vậy nhưng chị không nói gì, không trách cứ cũng không làm anh khó xử
Chị vẫn là chị y tế hay băng vết thương cho anh. Vẫn hay nói chuyện và trêu đùa với anh những câu rất dễ thương! Và … hai người vẫn trò chuyện như chưa từng có sự việc ngày hôm đó! Nhưng cảm giác khi ấy…rất khó tả… đến giờ nhớ lại anh vẫn thấy nó thật kì lạ
Kì Long không để ý đến cốc nước cam lại tiếp tục uống. . . Cho tới khi đám đàn em chạy tới hốt hoảng. May mà đám đó ra ngoài nhưng quên đem theo điện thoại để chơi game cho đỡ chán nên quay lại lấy và kịp thời nhắc nhở
Anh Long!! Anh bị dị ứng nước cam mà
. . .
Anh ta bị dị ứng sao ??? Xin lỗi nhé !
Puny miệng thì xin lỗi nhưng trong lòng thì hả hê vô cùng. Ai biểu uống đồ của cô cơ
Có lẽ nhờ em mà từ bây giờ tôi sẽ không dị ứng nữa – Kì Long nhìn cốc nước cam ( cố gắng) yêu thương ==
Ặc – Cô suýt nữa thì bị nghẹn
Không chừng chút nữa tôi đi rồi anh lại phát ban lên ấy – Cô vừa ăn vừa phá lên cười
Em sẽ ở lại chăm sóc tôi chứ?!- Kì Long chớp chớp mắt
Ơ. . . tôi đâu có thừa thời gian
Em. . . cứng đầu quá đấy!
Puny nuốt ực thìa cơm vừa bỏ vào miệng. Chẳng phải là vì câu nói đó mà vì Vyl đang gọi cho cô. Trong hoàn cảnh như thế này và đây cũng là lần đầu tiên anh gọi cho cô
Này! Cô đang ở đâu?? – Anh bắt đầu bằng một câu rất “nhẹ nhàng”
Tôi đang . . .
Ở lớp cũng không, nhà ăn cũng không, phòng tập cũng không!Nhỏ lắm hay sao còn chơi trốn tìm? ==
Tôi đi đâu . . . liên quan gì?
Cô lại đi gây chuyện rồi?
Thực sự có lí do mới làm thế này!Anh phải tin tôi !
Thôi được. Nói mau
Tôi đang ở . . .
Ngay khi nói được nửa câu cô liền bị Kì Long cướp máy :
Cô ấy đang ở cùng tôi. Cậu đừng làm phiền HAI CHÚNG TÔI ăn chứ!
Tên chết tiệt. Tôi sẽ giết cậu nếu dám làm hại con bé
Ha ha. Yên tâm đi tôi sẽ “ tình cảm” với cô bé ấy
Vyl cúp máy. Lòng bồn chồn lo lắng. Anh đang chạy về hướng võ đường nơi mà anh không hề thích thú bước đến chút nào. . .Cô bé rắc rối của anh lại ngốc nghếch nữa rồi !
Ăn xong rồi. Tôi về lớp đây – Puny sợ mình lại bị lôi vào cuộc chiến tranh của hai người đó
Kì Long nhếch mép cười :
Em nghĩ tôi sẽ để em đi sao??
Anh hứa rồi cơ mà – Cô ngây thơ đáp
Không nói là em ăn xong sẽ cho về
Cô cắn môi, mắt lườm Kì Long một cái rồi cứ thế đi ra ngoài cửa và tất nhiên là cửa khóa và cô đang bị giam chính thức trong cái võ đường u ám này
Điện thoại – Cô chợt nhớ ra chìa tay đòi lại đồ quý giá
Để em gọi điện cho tên đó!
Không. Đằng nào anh ấy cũng biết rồi
Cô thản nhiên nói làm Kì Long chợt nhận ra mình quá ngu ngốc khi để Vyl biết. Đành rằng đã được thoải mái nói chuyện cùng cô. . .Đúng là tự mình hại mình
Thế em lấy lại để làm gì?
Đồ đắt tiền vậy không lấy lại chẳng lẽ cho anh chắc??
Kì Long bật cười. Anh có cả một tủ điện thoại (những lần tức giận là dùng để ném) còn chưa thèm đụng tới. Mà với cậu chủ Long gia thì sao so với cô bé bình thường được chứ!
Dù gì thì chẳng có ai khiến Kì Long cảm thấy thú vị thế này nên anh sẽ quyết định theo đuổi cô!! Mặc cho không hề có kinh nghiệm và kiến thức để làm việc này >”< ! Quen đấm đá, quát mắng, tức giận và đập phá quá nhiều nên công việc thể hiện tình cảm của anh hoàn toàn là con số không! Anh chơi đùa với mấy cô gái kia cũng chưa từng nói lời ngọt ngào hay bày tỏ tình yêu
Nhà em thật sự là thiếu thốn lắm à?!!
Đúng. Nhà tôi rất nghèo nên phiền anh trả lại đi !! – Puny vẫn nhất quyết đòi lại
Tôi không tin nghèo mà lại được học ở trường này
Thì . . .được học bổng ( gió to quá Puny ới ==)
WOW!! Em học giỏi vậy sao?? Perfect !!! – Kì long cười phấn khích
Puny cúi đầu. Vừa mới hùng hổ xong giờ lại cảm thấy mình hơi thái quá! Gì mà học bổng, gì mà nhà nghèo chứ!! Toàn là do bức bách rồi nói dở !Cô thấy hổ thẹn vô cùng !!
( Khỏi phải thẹn. Mặt dày đâu phải là xấu >.< Nói thế thôi Rim mặt cũng k dày lắm đâu mà ==)
Đến giờ vào lớp rồi. Tôi phải về lớp
Kì Long nhìn đồng hồ chẹp miệng:
Nhanh vậy!! Mới đó mà đã phải thả em về rồi!! Ngắm chưa đủ nữa!
Cô thấy ớn lạnh cả người. Câu nói toàn những lời tình cảm mà sao cái mặt anh ta lúc đó cứ đăm đăm phát ghét lên được. Nhưng quả thật cô cũng chẳng thích nghe mấy cái lời đó. Tình cảm phải thể hiện ra ngoài chứ đâu phải qua mấy câu nói đường mật ( Ây da :v ~)
Tôi về lớp đây
Khoan đã
Kì Long kéo tay cô bé làm cô loạng choạng. Chưa kịp phản ứng đã bị Kì Long cầm tay
Bây giờ , cơn giận của Vyl được thể hiện bằng hành động đạp cửa đi vào. Đập vào mắt đã là cảnh Kì Long cầm tay cô .Trước khi Vyl đi tới gần, Kì Long đưa cho Puny điện thoại nói gì đó rồi ngay lập tức ôm khi cô đang lơ ngơ
Cơn tức giận của Vyl khi tới đỉnh điểm sẽ là không làm chủ được hành động.Anh kéo cô bé ra khỏi người Kì Long và tặng anh ta một cú đánh ngay vào khuôn mặt tự đắc đó. Máu từ khóe môi bật ra, Kì Long lau xong cũng thẳng tay đánh lại Vyl
Cứ thế khuôn mặt đẹp trai của hai mĩ nam đã chính thức sưng và chảy máu
Lúc này đám đàn em Kì Long đi tới kéo hai người ra trước khi có án mạng nhưng cả hai vẫn đang rất kích động
Hai người dừng lại đi – Puny lên tiếng
Cô cảm thấy sợ hai người này rồi! Thật sự là sợ đấy!
Và cuộc chiến đã kết thúc. Thực sự nhìn thấy cảnh đánh đấm thế này cô cảm giác thật đau lòng. Đã là người lớn rồi mà vẫn dùng bạo lực để giải quyết. Còn tự gây vết thương cho mình !! Hai tên ngốc đó. . .
Puny nghĩ Vyl là người gây trước nên định chạy tới hỏi thăm Kì Long nhưng Vyl đã kéo cô bé đi!
Thấy bộ dạng của Vyl thế này cô cũng không dám hé miệng nói gì chỉ bước vội theo anh. Có tức giận cũng nên nghĩ tới cô chút chứ! Chân ngắn bước theo chân dài làm sao bằng nhau được. Thực tế là phải chạy theo anh . . .
Anh kéo Puny ra sau khuôn viên trường – vẫn nơi đó – nơi cô bé rất thích
Cô . . – Vyl ghì chặt vai cô với vẻ tức giận đến mức không còn biết nên nói gì
Cô bé ngẩng đầu lên nhìn anh. Cũng chẳng biết phải nói gì
Thật ngốc – Anh tiếp
Lẽ ra nên mắng cô không biết nghe lời cả gan đi vào chỗ đó một mình
Lẽ ra nên trách cô dám để kẻ đó ôm dễ dàng
Lẽ ra phải giận và mặc kệ
Nhưng anh thật sự thích cô tới mức ngay cả giận thế nào cũng không muốn quá đáng
Ngay cả uất ức cũng kìm nén lại
Nếu cô là Hạt Tiêu của anh, anh nhất định để cô yêu con người hiện tại của anh chứ không phải kẻ từng bỏ rơi cô!
Nếu cô là Bảo Uyên, anh cũng nhất định yêu thương cô vì trái tim này không còn điều khiển nổi nữa rồi!
“ Tôi thích em, Bảo Uyên. Em có là ai tôi vẫn cứ thích em, đồ ngốc”
( Rim hứa là sẽ để 2 bạn đến với nhau nhưng mà đợi vài (chục triệu ==) chap nữa nhá. Mấy đứa cung Thiên Yết nó ác lắm à nha :33 ~)
Anh đừng trở nên như vậy! Tôi không thích anh vì tôi mà đánh nhau đâu huhuhu . . – Cô bé vừa nói vừa khóc
Vì mình mà hai người đánh nhau. Có đáng không chứ?! Cô có phải là một đứa con gái tệ không khi cứ để họ làm đau bản thân như vậy
Lại khóc. Cô thừa nhiều nước mắt quá nhỉ?? – Vyl khẽ cười nhìn cô
Hức. . Tại anh . . .hức . . . – Cô đánh nhẹ vào người anh
Ừ. Tại tôi – Anh nắm lấy tay cô đáp
Nước mắt cô vẫn cứ rơi mặc anh đã lau đi bao lần
Bảo Uyên của tôi phải ngoan, đừng khóc!
Cô ngập ngừng đáp:
Ai … là của anh chứ!!
Cô là sự phiền phức của tôi – Anh đáp dù trong lòng anh muốn nói rằng cô là cô bé ngốc đáng yêu của anh
Tôi về lớp – Puny bất chợt lên tiếng rồi quay đi
Đợi tôi đi cùng
Tôi có phải trẻ lớp 1 đâu
Cô còn không bằng trẻ lớp 1
…
Đúng lúc đó từ xa đã có tiếng í ới:
Puny !!!
Lin với Gum đang đi tìm cô. . .Suốt tiết đầu không thấy cô bé lên lớp cả hai phải đợi hết tiết mới ra được đây tìm cô . Vì nơi này mấy đứa hay tới nên Lin và Gum biết cô bạn mình sẽ ở đây . Puny cũng vẫy tay lại
Về lớp đi – Vyl lên tiếng
Vyl !! – Cô bé gọi anh
Tiếng gọi khiến anh hơi ngạc nhiên nhưng được nghe cô gọi vậy cả ngàn lần cũng thích thú . Puny lại gần phía anh. Vết thương trên khuôn mặt của Vyl khiến cô có chút áy náy
Cô kiễng chân nhẹ nhàng hôn lên nơi anh đang chịu đau đó. Nụ hôn này nếu có thể làm anh bớt đau thì thật tốt! Cô làm vậy vì nghĩ nó có thể làm cơn đau nhẹ đi. Nhưng cô không biết nụ hôn đó làm anh vui đến thế nào. Cô cũng không biết anh đã nghĩ cô cũng thích anh nên mới làm vậy!
Vì ngượng nên cô chạy lại khoác vai Lin và Gum đi luôn
Ê! Chưa chào anh Vyl mà – Lin toan quay lại
Puny không chịu liền kéo Lin đi .Giờ quay lại gặp anh thì ngại chết. Tốt nhất là tránh đi cho tới khi hết ngại
Thôi được. Cậu giữ chồng quá đấy !!
Puny!! Cậu đi đâu mà bỏ cả tiết thế? – Gum hỏi
Cô giờ mà nói ra sự thật động trời kia thể nào cũng lằng nhằng. Nên tốt nhất cứ để im để nó qua đi tốt hơn
À tớ mệt nên vào phòng y tế đó
Cậu có quên chuyện gì không đấy? – Lin lên tiếng
Quên . . .chuyện gì? – Cô bé lắp bắp
Đúng là có tật giật mình mà . Chẳng lẽ cả hai đã biết chuyện cô ở trong võ đường với Kì Long hết cả tiết đầu tiên rồi?! Còn cả chuyện Vyl với Kì Long đánh nhau nữa! Chết thật!
Chiều nay rủ Gum qua khu phố mình chơi ấy !!
Puny thở phào. Hết cả hồn. Chuyện hai người con trai đánh nhau có gì hay đâu mà để kể ra chứ!! Nhưng cứ để trong lòng thế này thực quá là lo lắng
* * *
Vừa đi Vyl vừa chạm vào vết thương cười khẽ (đang trên thiên đường đây mà).Chợt nhận ra mình đã tới phòng tập từ bao giờ còn giữ nguyên bộ dạng khờ khạo đó trước 4 người
Ánh mắt thứ nhất : Tan – Cậu có sao không thế?!
Ánh mắt thứ 2: Huan – Hình như tôi hoa mắt thì phải !!
Ánh mắt thứ 3 : Zita – Cậu rất lạ
Ánh mắt thứ 4 : Minh Yên – Từ bao giờ cậu dở dở điên điên vậy !?!
Và cả 4 đồng thanh :
Cậu điên sao mà làm cái trò đó !!!
Vyl phải che tai lại sau tất cả câu hỏi dồn dập và không khí đầy những câu hỏi đang ở trước mắt. Anh cảm thấy hơi khó chịu . Còn chưa kịp tận hưởng cảm giác hạnh phúc thì ngay lập tức bị tra tấn lỗ tai. . .Mãi lúc lâu anh mới lên tiếng:
Mấy người ồn ào dữ
Tự nhiên cậu lại đi gây với Long du côn làm gì vậy hả? Cậu ta tới đây tìm cậu mặt đằng đằng sát khí như muốn đốt nơi này lần nữa ấy! ( Có nghĩa là từng bị đốt rồi @@) – Tan kể lể
Không những vậy cậu ta còn tới lớp làm ầm lên đấy! Cậu có làm gì cũng nên nghĩ tới phận làm lớp trưởng như tôi – Minh Yên rất bức xúc
Tôi đánh vậy là còn nhẹ – Vyl nói đều đều lòng nghĩ tới là uất ức
Cậu đánh cậu ta sao?? – Zita hỏi lại
Cậu ta ngang nhiên ôm con bé trước mặt tôi!! Thử hỏi là cậu cậu có bình tĩnh được không?!!
Sao? Cậu ta dám ôm Puny?? -Minh Yên hoảng hốt lên tiếng
Huan vỗ vai Vyl nói:
Xem ra người của cậu có nhiều vệ tinh quá đấy!
Chắc là con bé khổ tâm lắm đây – Tan lo nghĩ cho Puny
Vậy Puny có sao không? – Zita lên tiếng
Con bé không sao còn tôi thì có rất nhiều sao đấy :3 – Vyl đáp
Lần sau cậu còn vậy nữa anh sẽ không để yên đâu! Không chừng cái phòng tập và cả phòng Hội trưởng cũng chẳng còn! – Tan lo lắng cho số phận của cái phòng tập hơn là tính mạng người
Trông chừng cô nhóc đấy!Đừng để cậu ta lảng vảng quanh con bé nữa. À mà thôi làm cậu ta BIẾN MẤT luôn đi cũng được – Huan cười khẽ với cái ý tưởng hoàn mĩ của mình vừa bày ra cho Vyl
Thực ra Vyl cũng muốn cho cậu ta TAN BIẾN ngay và luôn, liền và lập tức từ khi cậu ta dám chọc ghẹo “người của anh” rồi. Nhưng làm vậy sẽ làm Puny nghĩ xấu về anh mất! Giờ đây anh không quan tâm Kì Long ra sao chỉ cần cậu ta tránh xa cô gái của anh ra là được rồi. Cậu ta có biến mất hay là lộng hành gì anh cũng không quan tâm nữa!
Cậu điên sao mà đổ thêm dầu vào lửa vậy hả? Có muốn phòng tập với phòng Hội trưởng bị phá không?! – Tan lườm Huan
Mấy giờ rồi anh còn lo cho mấy cái cơ sở vật chất ấy. Thiệt tình… – Huan đáp ỉu xìu còn nhìn lại Tan bằng vẻ chê bai
STOP HERE ! Hai người cùng tôi ra ngoài là đủ khỏi cần cãi vã – Zita nói xong liền kéo hai tên lắm điều ra ngoài
Minh Yên cũng vừa chuẩn bị mở cửa ra ngoài thì nghe tiếng Vyl lầm bầm
Cậu ta thích con bé đó?!
Minh Yên quay đầu lại và cũng chẳng ngờ Vyl lại nói ra câu đó! Kì thực nếu là Vyl trước kia thì chắc là nghe nhầm nhưng giờ thì câu đó cũng phải thôi!
Đặc biệt là tên du côn như Kì Long càng không yên tâm! Puny có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào
Minh Yên cũng không chắc về việc này nên chỉ vỗ vai Vyl rồi ậm ừ chẳng biết phải nói gì. Anh biết tình yêu là một thứ rất lằng nhằng và rắc rối. Bởi thế nên biết cách từ bỏ đúng lúc là lựa chọn tốt. Anh đã làm được nó!
Kì Long có thể chỉ là gây chiến với Vyl hoặc có thể là thích cô bé thật! Con người khó đoán của Kì Long thật không lường được rồi đây anh ta sẽ tiếp tục gây ra chuyện gì tiếp theo! Điều này vẫn còn là một ẩn số…
Yui Nishikawa - Akiho Yoshizawa - Yui Hatano
Chúc các bạn online vui vẻ !