Chap 26: Đừng vì cô đơn mà nắm vội một bàn tay
Bằng một cách nhanh chóng, nước bắt đầu xộc vào mũi, tai, mắt, miệng tôi. Hai tay tôi chới với, chân đạp loạn xạ.
Cái trũng nước này được tạo nên từ một cái thác nhỏ nhưng khá dốc, nước chảy khá mạnh và hiển nhiên là sức nước tạo nên một vùng xoáy có khả năng cuốn lấy mọi thứ. Với những con vịt cạn như tôi, rơi vào chỗ nước mà chân không chạm đáy thì đã là nguy hiểm, bị cuốn vào nước xoáy lại càng nguy hiểm hơn. Tôi cố trồi người lên, cố tìm kiếm một vách đá nào đó để bám vào nhưng vô dụng. Tôi thật sự hoảng loạn, quẫy đạp như một con cá bị bắt vào trong chậu. Hiển nhiên, điều đó càng khiến tôi mất sức. Tôi mở miệng muốn kêu cứu nhưng lại khiến nước tạo cơ hội tuồn vào. Tôi thật sự không rõ mình đã uống bao nhiêu nước nữa.
Tôi là một người nhát gan cho nên tôi rất sợ chết, bằng chứng là dù cuộc đời tôi đen tối đến như vậy tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chấm dứt mạng sống của mình. Nghe có vẻ thật mỉa mai khi là một pháp sư nhưng tôi lại có cảm giác đó, một chút anh dũng, kiên cường của pháp sư tôi cũng không có.
Tôi bỗng nhiên nhớ đến ba mẹ, nhớ đến anh trai, đến gia đình tôi rồi bất giác tưởng tượng cái viễn cảnh trong đám tang của chính mình, người thân của tôi sẽ có thái độ như thế nào. Ba mẹ trút đi được gánh nặng còn anh hai sẽ bớt xấu mặt chăng? Liệu họ có khóc, có buồn vì tôi không?
Còn Kenshin và Raito, hai người họ là một chứ? Tôi sẽ chết mà vĩnh viễn cũng không biết được sự thật sao?
Tôi buông thõng chân tay, hoàn toàn thả lỏng để mặc cho nước nhấn chìm. Tôi tuyệt vọng rồi.
Đã là một sinh mệnh thì sẽ có một lúc nào đấy chết đi nhưng có nằm mơ tôi cũng không ngờ cho đến khi chết tôi vẫn cứ cô độc như vậy. Nước tháng 4 vẫn còn lạnh, tôi cảm thấy toàn bộ cơ thể đều tê tái và ánh sáng mong manh của những tia nắng đầu xuân cũng dần biến mất sau màn nước âm u.
Trước khi mất đi toàn bộ lí trí, tôi cảm cảm nhận được có ai đó bắt lấy lấy tôi, bế tôi ra khỏi trũng nước. Bàn tay thật lạnh, là của Kenshin sao?
————————
Xung quanh tôi hẩu như đều là một màu đen. Ở giữa cái nền đen đáng sợ ấy là một thân hình mảnh mai trong bộ váy trắng đang ngồi lơ lửng giữa không trung, hiển nhiên đó chính là Ime. Ime, cô ta không còn bị trói buộc bởi một sợi dây xích nào nữa, giờ đây cô ta hoàn toàn có thể lộng hành trong tâm chí của tôi, chỉ thiếu mỗi việc trở thành tôi nữa thôi. Mà tôi, nửa linh hồn chân chính của cơ thể này lại bị hai cái gông siết chặt hai chân, chặt đến nỗi mắt cá chân đau nhói.
Ime nhìn tôi rồi hạ dần độ cao, áp mặt vào lớp phê lê ngăn cách, thì thào:
- Lâu lắm không gặp, Emi!
Cho dù thế nào tôi cũng không thể thân thiện được với nửa linh hồn giống như bóng ma kia, cho dù vốn dĩ cô ta và tôi là một. Cho nên tôi lựa chọn im lặng.
Ime híp mắt, cười ngọt ngào:
- Emi, cô vẫn còn sót lại chút tự chủ. Nhưng mà không sao, tôi sẽ mở to mắt nhìn cô hoàn toàn bị xiềng xích và chỉ có thể bất lực nhìn mà không thể hành động.
Tôi hoang mang.
- Nhìn đi, tôi giờ đã hoàn toàn tự do, nửa cánh cửa sức mạnh cũng đã được tôi mở rồi. Nhưng hãy yên tâm, tôi không vội đâu, tôi hoàn toàn có thể chờ mà!
- Cô đang lảm nhảm gì thế? – Tôi sợ hãi lùi dần về phía sau, cố tránh đi ánh mắt ma quỷ của Ime.
- Hahaha! – Ime lùi ra sau cười to, khuôn mặt đầy tự mãn: Cô không cần phải hiểu, chỉ là dù sao tôi cũng có chút thương hại cô, tôi chỉ muốn nhắc, đừng vì cô đơn mà nắm vội một bàn tay.
- Cô đang ám chỉ điều gì? – Tôi khó hiểu.
Ime nheo mắt, cười ẩn ý nhưng không trả lời.
Sau đó tất cả mọi thứ lại chìm vào bóng tối.
———————
- Emi!
Có người đang gọi tôi.
- Emi!
Từ trong cơn mê màng, tôi cố mở mắt. Một màu hồng phần của hoa anh đào nhanh chóng lấp đầy con ngươi của tôi. Tôi khó khăn ngồi dậy, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy trên người mình có phủ áo khoác, là chiếc áo khoác có mũ của Kenshin. Theo bản năng, tôi quay đầu và hiển nhiên là đang có một người ngồi bên cạnh tôi. Người đó là Raito!
- Đã mù đường lại còn chạy loạn, nếu không phải tôi lo lắng quay lại có phải bạn đã mất mạng rồi không? – Người bên cạnh tôi lên tiếng, giọng nói nhàn nhạt, không có sự lo lắng.
- Nói như vậy…bạn thừa nhận, Kenshin và bạn là một, phải không? – Giọng tôi run run.
Raito có chút trầm mặc sau đó nhẹ “Uk” một tiếng.
Tôi lặng người rồi đột ngột bật dậy, hất phắng chiếc áo choàng đen sang một bên rồi thẳng tay đấm thùm thụp vào ngực Raito:
- Đồ tồi tệ, sao bạn có thể nói dối mình? – Tôi dùng sức nắm lấy cổ áo Raito, lay mạnh: Bạn đang trêu đùa mình sao? Làm như vậy thì được cái gì chứ?
Tôi nghe thấy tiếng Raito thở hắt nhưng không thấy cậu ta phản kháng tôi. Cậu ta cứ để mặc cho tôi đánh đấm mà không biện minh chút nào. Nhưng mà cậu ta càng hạ mình như thế, dửng dưng như thế tôi lại càng cảm thấy phẫn nộ. Tôi thật sự không hiểu cậu ta làm như thế để làm gì. Một mặt cậu ta tỏ vẻ thất vọng về tôi, xa lánh tôi, mặt khác lại trở thành người để tôi trút tâm sự. Đối với sự thừa nhận này của cậu ta, tôi chấp nhận không nổi.
Đột nhiên, Raito vươn tay, ôm vội tôi vào lòng, siết chặt. Tựa cằm lên vai tôi, cậu ta thì thào:
- Còn không phải là vì Emi sao?
Emi? Đã bao lâu rồi Raito mới gọi tôi như vậy. Không phải là Sawada cũng không phải là công nương. Là Emi, Emi giống như ngày xưa.
Tim tôi rất nhanh liên đập mạnh.
- Vì tôi à?
- Bời vì Emi không dám đối diện với tình cảm của một Raito hào nhoáng nên tôi chỉ có thể làm Kenshin hạ đẳng thôi!
Tôi bật khóc, nước mắt tràn ra làm ướt cả một góc áo đồng phục của Raito.
Tay của Raito có chút run, vài lọn tóc đen khẽ quệt vào má tôi và bị nước mắt thấm ướt. Cậu ta tiếp tục thì thào bằng cái giọng trầm trầm:
- Nếu là Raito, tôi không có cách nào vào cùng một thế giới với Emi được. Tôi chưa từng có suy nghĩ trêu đùa bạn, Emi!
Rồi cậu ta lại nói:
- Dù thế nào, Emi cũng phải tin, lời tôi là thật. Tôi vẫn chờ và chưa bao giờ thôi thích bạn.
Chưa bao giờ thôi thích tôi? Tôi không phải đang nằm mơ đấy chứ? Nếu như là một giấc mơ thì đây thật sự là một ác mộng mà tôi cần phải thức dậy ngay lập tức. Bởi vì ác mộng này là thuốc độc, nó rất ngọt ngào nhưng cũng rất dễ khiến tôi trầm luân. Mà một khi đã không thể dứt ra khỏi nó, tôi sẽ càng thêm bội phần đau khổ so với việc phải đối mặt với sự thật.
Tôi đã rất kiên cường để có thể cố gắng từ Raito, từ bỏ chàng trai như ánh mặt trời, chiếu sáng tâm hồn tối tăm của tôi. Vì thế tôi rất sợ, rất sợ có thêm hy vọng để rồi tiếp tục thất vọng.
Như hiểu được tôi đang nghĩ gì, Raito càng thêm siết chặt lấy tôi, cứ như thế nếu buông tôi ra cậu ta sẽ mất tôi vậy. Cũng giống như tôi khi nãy, sợ rằng khi để cậu ta đi như vậy, tôi sẽ mất cậu ta. Chúng tôi cùng thích đối phương, cùng sợ sẽ mất đi nhau nhưng Raito sẵn sàng yêu tôi, còn tôi lại không đủ dũng cảm, lui lại ra sau như một kẻ thất bại. Có lẽ tôi quá ích kỉ rồi!
Ngẩng đầu nhìn Raito, tôi nức nở:
- Cậu sẵn sàng tự hạ thấp mình vì tôi sao Raito?
- Hạ thấp? – Raito dần buông lỏng tôi, mặt đối mặt với tôi mà nở một nụ cười. Nụ cười có vẻ buồn nhưng tôi lại cảm thấy nó thật giả. Nụ cười đó giống như một nụ cười châm biếm, tự giễu hơn: Tôi đâu có tự hạ thấp mình. Tôi là con phù thuỷ lai và pháp sư bóng tối, điều đó là thật!
Tim tôi khẽ nhói. Thiên sứ giống như ánh sáng mặt trời của tôi, không ngờ cậu ấy không phải từ thiên đường xuống mà là từ địa ngục bay lên.
Cũng đúng thôi, bởi vì từ nơi tối tăm đó đi ra, cậu ấy mới có thể hiểu tôi, hiểu một linh hồn đang chết từng ngày và lúc nào cũng cô độc.
Tôi đưa mắt nhìn thẳng vào đôi đồng tử đen láy của Raito, bàn tay run run mơn trớn khuôn mặt rất đỗi quen thuộc ấy.
- Raito, đối với tình cảm của cậu, tôi rất sợ! – Tôi ngập ngừng, nước mắt không ngừng lăn dài trên gò má: Nhưng mà điều đầu tiên tôi sợ là làm cậu tổn thương đó, biết không? Người ta sẽ cười cậu, châm chọc cậu vì cậu đã phung phí tình cảm cho một con bé khuyết tất là tôi!
- Sẽ không! – Raito nhắm mắt: Sẽ không bao giờ là phung phí. Thế nên, hãy thử thích tôi, được không Emi?
Được không?
Chính tôi cũng đang tự hỏi mình như vậy. Liệu tôi có thể dũng cảm mà thích Raito không? Liệu tôi có thể chiếc thắng sự soi mói của thiên hạ hay không? Hoặc là tôi có thể chịu được sự mặc cảm luôn hành hạ mình để tự tin sánh bước cùng cậu ấy hay không?
Tôi hoang mang quá!
- Nếu như…- Raito vẫn không mở mắt: Nếu như Raito không thể thích Emi thì hãy để Kenshin thích Emi, được không?
Trái tim tôi như vỡ oà. Niềm hạnh phúc xâm chiếm toàn bộ cơ thể, không cho phép tôi nói không.
Vươn tay ôm lấy người trước mặt, tôi thở nhẹ ra:
- Ừ!
Ừ, tôi đồng ý rồi. Đồng ý bỏ qua tất cả để thích Kenshin. Kenshin chứ không phải Raito. Tôi sẽ không phải sợ điều gì cả. Tôi hoàn toàn có thể lừa dối sự tự ti của mình rằng: “Sẽ ôn thôi, cậu ấy không phải vầng thái dương khiến mọi người chói mắt mà là ánh trắng bạc dành riêng cho tôi”
Lúc đó tôi đã quên mất lời cảnh báo của Ime mà hoàn toàn đắm chìm trong sự hạnh phúc. Để rồi sau này tôi mới biết, sự cô độc là đáng sợ đến mức nào. Nó có thể khiến con người ta đi lầm lối, nắm nhầm tay, tựa nhầm vai và…tin nhầm người.
Nếu ngày ấy em không nắm lấy bàn tay ấy
Thì có lẽ sẽ chẳng có sau này
Nhưng dù thế nào thì vẫn như vậy
Vẫn yêu vẫn tin người trao trọn bàn tay!
Chap 27: Lễ hội Hanami
Raito cười sau đó rút ra một phong bì màu xanh lá trà đưa cho tôi:
- Giấy mời của lễ hội Hanami, cậu nhớ đến đúng giờ đấy!
Tôi đón lấy chiếc phong bì, nhìn ngắm dòng chữa tinh tế được viết trên đó.
Đây là lần đầu tiên tôi được một người mời đến lễ hội hanami. Từ nhỏ tôi đã không có bạn nên những ngày lễ vui đoàn tụ với người thân và bạn bè như thế này tôi đều không để tâm. Trước đây, tôi có đi theo ba mẹ và anh hai đến khu vườn trồng hoa anh đào dành riêng cho Hoàng Gia nhưng rồi tôi cũng lẫn vào lớp người cười rạng rỡ đón chào năm mới, vậy nên tôi cũng chẳng buồn tham gia nữa.
Raito như nhìn ra sự ngập ngừng của tôi, vội nói:
- Bạn nhất định phải đến đấy!
Tôi thở dài, nhàn nhạt đáp:
- Raito, thật sự tôi vẫn chưa hết bàng hoàng, thậm chí không biết nên gọi cậu là gì nữa! Nhưng mà có một điều tôi chắc chắn đó là mình vĩnh viễn không thể hoà đồng và người tớ đồng ý đáp lại là Kenshin!
- Bạn chỉ cần đến thôi được không? – Raito nài nỉ – Không có bạn đến tôi sẽ thấy rất vô vị.
Tôi hơi ngập ngừng nhưng trước lời mời đầy nhiệt tình và thái độ có đôi chút làm nũng của Raito, tôi đành nhượng bộ đồng ý. Dù sao thì, đây cũng là lễ hội đầu tiên tôi cùng tham gia với Raito nên không nên bỏ lỡ nhỉ?
—————–
Lễ hội Hanami
Theo truyền thống, mỗi năm các nhà tiên tri sẽ đưa ra lời tiên đoán về ngày hoa anh đào nở đẹp nhất, để thông báo cho một gia đình quý tộc may mắn được chọn đăng cai tổ chức lễ hội Hanami để chuẩn bị trước. Gia đình này có nhiệm vụ dọn dẹp, chăm chút và bảo vệ an ninh cho địa điểm lễ hội diễn ra. Và năm nay, gia đình Sonozoko là gia đình được chọn.
Thật ra học viện của chúng tôi cũng tổ chức lễ hội này chung với một vài lễ hội khác nhưng thường thì các thành viên quý tộc thường tham gia lễ hội do Hoàng Gia ban lệnh tổ chức.
Trước lễ hội vài ngày, ba mẹ tôi đã nhận được giấy mời gửi đến từ nhà Sonozako. Theo tôi được biết, hai bác ruột cùng anh chị họ của tôi cũng đến tham dự, tất nhiên trong đó không thể thiếu Akêmi.
Tôi có một chút băn khoăn.
Vào ngày lễ hội, tôi mặc một bộ furisode màu hống phấn có obi màu vỏ cây thêu hoa, xỏ một đôi guốc gỗ đi xuyên qua cánh cửa kết giới để đến nơi tổ chức lễ hội. Tôi không đi cùng người thân vì tôi không muốn mọi người biết tôi đến lễ hội vì lời mời của Raito và cũng vì tôi ngại chạm mặt Akêmi. Kể từ ngày hôm ấy, tôi và Akêmi trở nên rất xa lạ, mỗi lần giáp mặt nhau đều rất nặng nề, chúng tôi đi lướt qua nhau như hai cái bóng vô cảm đan xen khi trời nắng gắt.
Hôm nay hoa anh đào nở rộ, chốc chốc lại có một đợt mưa hoa mĩ lệ khiến mọi người phải ngỡ ngàng mà ồ lên. Dưới mỗi gốc cây, mọi người ngồi trên một tấm thảm có bày đủ loại bento, nấm nướng, vui vẻ chúc nhau một năm mới hạnh phúc. Tiếng cười nói giòn dã vang lên khắp mọi ngóc ngách. Trong không gian màu hống phấn của hoa anh đào, tôi ngó qua ngó lại nhưng không nhìn thấy Raito, chỉ thấy bố nuôi cậu ta đi mời rượi và các thành viên trong gia đình đang chuẩn bị phần trò chơi.
Trong tiết trời còn se se lạnh, tôi thế nhưng lại toát mồ hôi. Tôi sợ mình đi lung tung đụng mặt thành viên trong gia đình thì thật sự không có lời nào để giải thích. Tôi đã nói với họ là tôi sẽ ở nhà ngày hôm nay.
Ở trung tâm của vườn anh đào, bố nuôi của Raito cầm mic, hào hứng:
- Đây là lần thứ 3 gia đình Sonozako được tổ chức lễ hội truyên thống này, rất cảm ơn mọi người đã đến đông đủ.
Tiếng vỗ tay nổi lên khắp tứ phía.
- Chắc hẳn mọi người đang tò mò về trò chơi năm nay đúng không? – Bố Raito cười đấy ẩn ý: Tôi cảm thấy ở đây có rất nhiều pháp sư trẻ tuổi, trò chơi lần này chắc chắn sẽ hợp ý mọi người. – Ngừng một lúc, ông nói tiếp: Trò chơi mang tên Nhân Duyên.
Tôi dựa vào một gốc cây, cười nhạt. Thật nhàm chán, đây hẳn là một trò chơi sến sủa mang tính chất “tao nhã”, “tựa ý thơ” xuất hiện nhan nhản trong những câu truyện tình cảm rất được lòng những tiểu thư quý tộc. Hiển nhiên, tiếng bàn tán, reo khẽ đầy phấn khích của những thiếu nữ được bọc trong nhà kính đã vang lên khắp nơi.
Tôi bĩu môi, nếu không phải vì Raito mời, tôi còn lâu mới đến đây. Cơ mà thật ra, tôi không phải tôi không thích những trò chơi náo nhiệt, vui vẻ mà là tôi không tin vào cái gọi là duyên.
Rất nhanh, bố của Raito bắt đầu giới thiệu và phổ biến luật chơi:
- Tôi sẽ chọn ra số nam và nữ cân bằng, tặng cho mỗi người một chiếc mặt nạ và mọi người bắt buộc không được nói chuyện, trao đổi với nhau. Thêm vào đó, nữ sẽ mặc cùng loại Kimono, cùng màu, cũng vấn tóc, đối với nam cũng vậy! – Ngừng lấy hơi, ông nói tiếp: Mọi người sẽ ngẫu nhiên chọn cặp cho mình và chúng ta sẽ chơi trò đi ba chân. Ba cặp về nhất sẽ được thưởng. Nhưng cái đó đâu có quan trọng phải không? Quan trọng là mọi người có duyên với nhau!
Tôi vốn định không tham gia trò chơi này nhưng vẫn đành chịu thoả hiệp đi theo người trong gia tộc Sonozako để thay đồ, vấn tóc và đeo mặt nạ. Đến giờ này tôi vẫn chưa thấy tăm hơi Raito cộng thêm bị cuốn vào trò chơi này nên tôi khá bực dọc. Tất nhiên chả ai biết điều đó bởi vì cảm xúc của tôi đều bị che đi dưới chiếc mặt nạ mèo to đùng bằng gỗ nhẹ.
Xong xuôi đâu đấy, tôi bị mọi người kéo qua, kéo lại, nhanh chóng lẫn vào hơn hai chục cô gái có trang phục và kiểu tóc giống mình. Chúng tôi được đưa trở lại vườn hoa anh đào, đứng trước một con đường mà hai bên là hai hàng cây hoa anh đào thẳng tắp để bắt đầu chọn cặp. Mọi người bắt đầu hướng sự chú ý đến nơi tổ chức trò chơi, vô cùng háo hức chờ đợi ba cặp đôi chiến thắng trò chơi Nhân Duyên này.
Qua hai cái lỗ được đục trên mặt nạ, tôi cố phòng tầm mắt tìm kiếm hính bóng quen thuộc nhưng vô hiệu, ở đây, tất cả mọi người đều giống nhau.
Tôi đột nhiên muốn bỏ cuộc, rút lui ra khỏi trò chơi quái quỷ này. Nhưng ngay khi tôi chuẩn bị lựa chọn bài chuồn nhanh, một bàn tay nhanh chóng chụp lấy tay tôi, lôi tôi trở lại hàng chuẩn bị xuất phát. Tôi nuốt nước bọt, trân trân nhìn người trước mặt. Đó là một chàng trai đeo mặt nạ hổ, bên trên có khắc chữ Vương. Mái tóc anh ta màu đen và chiều cao là khoảng 1m80, nhưng tôi không tài nào nhật biết nổi đó là ai. Chỉ khi anh chàng đó tiến sát lại gần tôi mới nhận ra thân phận người đó nhờ mùi trầm hương thoang thoảng. Phải, đó là Raito.
Cậu ta ghe sát tai tôi, thì thầm:
- Emi, đừng hòng chạy!
Chú thích:
Furisode: Là loại áo chỉ dành riêng cho những cô gái chưa có chồng. Tay áo rất dài và rộng (thường dài từ 95 đến 115 cm). Thời xưa, các cô gái thường vẫy vẫy ống tay áo để bày tỏ tình yêu với các chàng trai.
Khi một cô gái Nhật Bản bước sang tuổi 20, cô ấy sẽ được công nhận là một người trưởng thành. Cô sẽ được quyền đi bầu cử, phải chịu mọi trách nhiệm về bất cứ một tội lỗi nào do cô gây ra, và được phép hút thuốc, uống rượu công khai.
Rất nhiều cha mẹ mua Furisode cho con gái họ để kỉ niệm bước ngoặt trọng đại này. Furisode là một Kimono dùng để đi lễ, dành cho các cô gái còn độc thân. Furisode có màu sắc tươi sáng và thường làm bằng lụa chất lượng tốt. Trong xã hội của Nhật, mặc Furisode là một tuyên bố rõ ràng rằng đó là một cô gái độc thân đã sẵn sàng để kết hôn.
Thắt lưng (Obi): Một cái obi dành cho kimono phụ nữ thường có chiều dài khoảng 4m và chiều rộng khoảng 60cm.Obi được quấn 2 vòng quanh thắt lưng và thắt ở phía sau lưng. Các phụ kiện kèm theo obi.
Tôi giật mình, cả cơ thể cũng vì thế mà cứng lại. Qua lỗ đục trên mặt nạ, tôi thấy rõ đôi mắt đen thật đen của Raito. Như một phản xạ, tôi nhanh chóng khẳng định:
- Raito?!
Người đeo mặt nạ hổ lắc đầu, quơ quơ ngõn tay chỏ, đáp:
- Nhầm rồi, là Kenshin! Người cùng bạn tham gia lễ hội này là Kenshin, Emi!
Tôi phì cười nhưng tiếng cười nhẹ rất nhanh chóng hoà lẫn vào tiếng nói chuyện rôm rả xung quanh nên có lẽ người trước mặt tôi chẳng hề hay biết. Mà tôi cũng không rõ dưới lớp mặt nạ hổ kia, trạng thái biểu cảm trên khuôn mặt Kenshin như thế nào. Liệu cậu ta có đang đỏ mặt như tôi hay không?
- Làm sao cậu nhận ra tôi? – Điều này tôi thật muốn biết, chẳng lẽ chữ duyên là có thật?
- Linh cảm thôi! Mà khéo khi chúng ta có duyên thì sao? – Kenshin vừa nhún nhún vai vừa nói bằng cái giọng ngả ngớn như buổi tối tuyết trắng vài tháng trướcớc.
Tôi trề môi, tự cho mình thêm chút hy vọng, nghi hoặc hỏi:
- Phải không!
- Có lẽ…!
Tôi thở dài, có chút cay đắng. Những tưởng bản thân có một điểm nào đó đặc biệt để cậu ta nhận biết, ai ngờ cậu ta chỉ lí giải bằng hai từ “linh cảm”, còn cái duyên, cậu ta cũng chẳng khẳng định mà cho tôi một câu trả lời vu vơ rằng “có lẽ…”
Nếu như…nếu như linh cảm là sai thì sao?
Như thế, chẳng phải cậu ta sẽ đứng đây với một người con gái không phải là tôi hay sao?
Nghĩ đến đây, lòng tôi chợt se lại, cảm giác khó chịu bất giác nổi lên dữ dội.
Tất nhiên, suy nghĩ của tôi Kenshin chẳng hề hay biết.
Một lúc sau, khi tất cả mọi người đã chọn xong cặp, vài người phục vụ liến nhanh nhẹn tiếng đến, trên tay họ là những sợi dây màu đỏ khá đẹp mắt. Một người trong số đó tiến lại gần tôi và Kenshin, bằng vài động tác đơn giản, cổ chân trái của hai chúng tôi bị người đó buộc chặt lại với nhau, cánh tay trái của hai chúng tôi cũng bị tương tự. Tôi và Kenshin dán sát vào nhau từa như hai anh em song sinh bị kết dính từ trong bụng mẹ. Ba sợi dây ở cổ chân, cổ tay và bắp tay siết chặt như hai cái còng khiến chúng tôi không thể nào nhúc nhích. Làm một hành động riêng lẻ mà không có sự phối hợp của người kia là điều không tưởng.
Vài phút sau, các cặp đôi băt đầu tiến vào vạch xuất phát chờ bố Raito ra hiệu lệnh. Ở phía trước, cách tất cả chúng tôi khoảng hơn 200 mét, một sợi dây đỏ treo đầy chuông gió được giăng sẵn chờ cặp về nhất. Tiếng chuông gió kêu linh linh còn trái tim tôi thì kêu gào như sấm nổ. Tôi thật sự lúng túng.
Thật ra, tôi chưa bao giờ chơi trò chơi này cả. Tôi không biết quy luận để đi lại ăn ý, càng không biết làm sao để có thể tăng tốc độ.
Nếu bên cạnh tôi đây là một ai đó xa lạ, cho dù có chậm, có thua thì tôi cũng chẳng để ý. Nhưng người bên cạnh tôi là Kenshin, tôi tự dưng sợ chúng tôi sẽ như gà mắc tóc mà cùng nhau ngã nhào, sẽ không có một chút ăn ý nào cả.
Hiểu lệnh vang lên, hai mươi cặp đôi bắt đầu xuất phát. Có cặp rất ăn ý, đi lại rất tự nhiên. Cũng có cặp gặp vài rắc rối, vấp vài bước rồi bắt đầu có nhịp. Chỉ riêng tôi và Kenshin là không tiến được bước nào. Cậu ta bước chân nọ, tôi lại xọ chân kia. Cánh tay trái bị buộc chặt rất vướng víu. Có vài lần, tôi đã muốn ngã nếu như không có Kenshin nâng đỡ. Các cặp khác đã đi gần được một nửa quãng đường, trong khi chúng tôi mới chỉ tiến được vài bước.
Tiếng cổ động, tiếng bình luật cùng giục dã khiến tôi càng thêm lúng túng. Người tôi phát run và thứ nước mằn mặn mà tôi cố kìm bắt đầu tuôn ra dưới chiếc mặt nạ mèo có nụ cười tươi đến tận vành tai.
Thật xấu hổ, thật nhục nhã, thật sợ hãi. Dường như cả thế giới bắt đầu chỉ chỏ, cười nhạo, bàn tán, bình luận, mà tôi…cứ như một con ngốc chỉ có thể bất lực dưới lớp mặt nạ cười.
Tôi…bỏ cuộc, muốn chạy thật nhanh ra khỏi nơi này.
Tôi ghét mình tình huống này, ghét mình bất lực thế này, rất ghét, rất ghét cũng thực hận, thựa hờn.
Trong lúc hoang mang nhất, đột nhiên tôi cảm nhận được những ngón tay thon dài của Kenshin từ từ đan lại vào giữa những ngón tay của tôi. Một cái nắm tay thật lạnh nhưng thật chắc khiến tôi thật an tâm. Giữa cơn mưa hoa không ngừng rơi và tiếng gió nhè nhẹ thổi, giọng Kenshin thật nhẹ, thật bâng quơ nhưng lại đủ sức len lỏi khắp mọi cảm quan của tôi khiến tôi tràn đầy hy vọng. Cậu ấy nói:
- Emi, đừng lo, có tôi ở đây!
…
- Emi chỉ cần nắm lấy tay tôi thôi, tôi sẽ dắt bạn, chúng ta… sẽ cùng đi!
Tôi bật khóc, nước mắt tràn đầy khuôn mặt nhưng chẳng thể lau. Tất cả nhoè đi, nhoè đi, tất cả âm thanh lẫn hình ảnh, tất cả sự dè bỉu, cười nhạo lẫn bàn tán, khinh thường, tất cả đều mất, mất đi…
Tất cả chỉ là tôi và Kenshin với cái nắm tay không ấm nhưng thật chặt, với những bước chân đều đều thoải mái, với sợi dây có treo chuông gió đang đang cất lên những tiếng kêu trong trẻo ngày một gần và cả lòng tin của tôi với Kenshin ngày một sâu.
Từ cặp đôi chậm nhất, chúng tôi dần vươn lên và không khó nhọc để trở thành cặp đầu tiên bước qua vạch đích. Những tràng vỗ tay, những lời khen ngỡi lẫn kinh ngạc, tôi đều không cần. Tôi cười chỉ vì một cái siết tay của Kenshin.
Bố Raito bước đến, niềm nở tặng hoa, trao quà rồi hào hứng nói:
- Nào, mọi người. Phần được mong chờ nhất đã đến, mời các người chơi tháo mặt nạ ra để nhận biết nhau nào.
Tôi rùng mình, trở về thực tại. Tôi đã quên mất, mình rất có thể bị gia đình bắt gặp.
Chap 28: Yêu
Xung quanh, các cặp đôi đã bỏ mặt nạ xuống gần hết. Cặp về thứ 2 thật khiến tôi choáng váng khi đó là anh hai tôi và Quận chúa Nami. Cặp về thứ 3 là anh Ryu và Akemi. Lạy trời, tôi nghĩ mình sắp thăng thiên. Sao lại xui xẻo đụng trúng một đống người quen vậy hả?
- Sao vậy, hai người về nhất không muốn biết mặt nhau sao? – Bố Raito làm bộ đùa vui, hỏi.
Tôi run lên, vô cùng lúng túng. Nhưng ngay khi tôi tưởng rằng mình bắt buộc phải tháo bỏ mặt nạ thì Kenshin đã nhanh tay dành lấy cái mic mà nói lớn:
- Tôi nghĩ đối tượng mà ông trời ban cho tôi chỉ cần mình tôi biết, không cần phải công khai!
Sau đó cậu ta cúi chào, nắm lấy tay tôi dắt đi.
Đúng là đồ ngốc, tôi thầm than trong lòng. Rất có thể mọi người sẽ nhận ra giọng nói của Kenshin. Nhưng đành vậy, dù sao vẫn tốt hơn tôi bị bắt tại trận.
Đợi chút, nếu bị người nhà bắt gặp thì cũng đâu có sao?
- Đừng lại gần hắn, không được tiếp xúc, tránh gặp mặt, hạn chế nói chuyện, đừng bước đến ranh giới bạn bè và tuyệt đối….- anh tôi bước lại gần thêm và hạ giọng, cái giọng có thể đông cứng người khác: không được biết đến thứ gọi là tình yêu.
Đột nhiên, câu nói của anh hai bỗng dưng vang vọng trong tâm trí tôi như nhắc nhớ về một điều gì đó. Nhưng rất nhanh tôi đã nhanh chóng phủ nhận. Chắc chắn anh tôi không có thiện cảm và cảm thấy khó chịu khi tôi có mối quan hệ mật thiết với địch thủ của mình, nhất định là vậy.
Tôi cúi đầu, cố nhìn kĩ bàn tay đang siết chặt bàn tay tôi. Một bàn tay lạnh, có những ngón tay với những đốt dài, phân rõ ràng. Bàn tay ấy siết chặt tay tôi như vậy nhưng tôi tự hỏi, đôi mắt của cậu ấy có hướng về phía tôi không. Thật sự là tôi rất sợ khi nhìn vào đôi mắt của Kenshin. Đôi mắt ấy thậm chí còn lạnh, còn sâu hơn rất nhiều so với đôi mắt của tôi. Thật sự là người sở hữu bàn tay lạnh và đôi mắt lạnh ấy thích tôi chứ? Sao tôi thấy quá hư vô?
Như cảm nhận được sự lơ đãng của tôi, Kenshin lên tiếng:
- Tôi đưa bạn về nhà nhé!
Tôi gật đầu. Phải về sớm thôi, trước khi anh hai tôi bắt găp. Không hiểu sao tôi cứ thấy chột dạ khi bị anh trai nhìn chằm chằm ban nãy. Liệu có khi nào anh đã biết rồi không?
Tôi và Kenshin đi xuyên qua cánh cửa kết giới. Đứng trước cửa nhà, chúng tôi nhìn nhau, không nói gì. Cậu ấy không tạm biệt tôi, tôi cũng không cảm ơn vì cậu ấy đã đưa tôi về nhà. Dưới tán cây hoa anh đào đang nở rộ, chúng tôi chỉ im lặng một cách kì dị. Rất lâu, rất lâu sau, Kenshin chìa tay, tháo bỏ mặt nạ của tôi. Cậu ấy nghiêng đầu, nhàn nhạt nói:
- Đừng đeo mặt nạ nữa!
Tôi hiểu Kenshin đang ám chỉ điều gì nhưng mà tôi không đáp, chỉ hỏi ngược:
- Cậu, cũng đeo mặt nạ mà!
- Bắt buộc!
Tôi không thể nhìn thấy, biểu cảm của cậu ấy dưới lớp mặt nạ hổ đang nhếch miệng cười như đang chế nhạo tất thảy. Cho dù cậu ấy có không đeo mặt nạ thì tôi cũng không thể đoán được Kenshin đang nghĩ gì. Cậu ấy vĩnh viễn bí ẩn và là một dấu hỏi chấm
.
Thế rồi, để nguyên chiếc mặt nạ, Kenshin vẫy tay chào và đi mất.
Tôi đứng lặng, trông theo cái bóng khuất dần sau cánh cửa kết giới. Cho đến khi Kenshin hoàn toàn biến mất, tôi mới xoay người vào nhà.
- Emi!
Tôi giật mình, quay đầu, là Akêmi.
Trong bộ furisode màu cam đầy sức sống, Akêmi dường như đã thật sự có phong thái của một vị Quận chúa, cô ấy khác hẳn cô bé pháp sư giản dị, trong sáng ngày xưa.
- Gì vậy? – Tôi hỏi.
- Tránh xa Raito ra! – Akêmi mím môi, khẽ gắt.
Tôi tròn mắt, ngạc nhiên. Mới chỉ hơn một tháng không gặp mà Akêmi đã thay đổi đến thế này rồi sao? Tôi còn nhớ cái ngày cô ấy đến tìm tôi, vấn rằng tại sao cô ấy không có được trái tim Raito, đôi mắt trong trẻo đấy ngân ngấn nước. Vậy mà, hơn một tháng sau, lúc này cô ấy dám thẳng thừng với tôi như thể một nữ chính trong một cuốn tiểu thuyết đi hỏi tội con bé hồ li tinh là tôi vậy.
Nghĩ là thế như tôi vẫn im lặng.
- Emi, chúng ta từng là bạn nên tôi đến đây cũng là vì bạn, vì cả người tôi yêu là Raito nữa!
Tôi nhíu mày, khoanh tay nhìn cô gái đang làm bộ bao dung, thanh cao trước mặt.
- Yêu Raito, cô sẽ bị đem ra so sánh, mà Raito cũng sẽ bị cười chê. Tôi tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra!
Akêmi tiếp tục:
- Bây giờ cô trách tôi nhưng sau này cô sẽ hiểu, tôi làm việc này là vì cô!
Thế rồi, nhanh như cắt, Akêmi lao đầu vào tường. Máu từ đầu chảy ra tạo nên một vệt dài loang lổ trên bức tường gỗ. Akêmi khuỵu xuống, máu chảy nhiều đến nỗi mái tóc nâu dài cũng bị bết lại. Tôi bần thần, chạy đến xem xét vết thương. Ngay lập tức, bàn tay mảnh khảnh tóm lấy tay tôi, siết chặt. Nước mắt Akêmi giàn dụa, cô ấy nói:
- Tại sao, Emi? Tại sao Emi lại ghét tôi đến vậy?
Tôi còn chưa hiểu Akêmi đang định làm gì thì bất chợt tôi phát hiện, Gia đình tôi, bác tôi đã về từ khi nào. Anh Ryu chạy đến, hất mạnh tay tôi, lo lắng ôm lấy Akêmi như một bảo vật. Người thân của tôi cũng bắt đầu chất vấn.
Bác trai nói:
- Sao vậy Emi? Không phải hai đứa là bạn thân sao?
Mẹ khẽ quát;
- Sao con có thể thô lỗ như vậy?
Ba tôi và bác gái nhíu mày, nhưng tôi hiểu họ rất không hài long về tôi.
Chỉ riêng anh trai tôi, anh không nói gì, cũng không có biểu hiện gì cả.
Nhìn lại sự việc, tôi cười nhạt. Thì ra đây là một vở kịch do Akêmi đạo diễn. Ai có thể tin cô gái nết na, trong sáng, thánh thiện lại có thể đổ tội cho người khác. Và ai sẽ tin đứa con gái quái dị, chanh chua, lúc nào cũng cáu kỉnh, nhăn nhó có thể là người bị hại chứ?
Tôi là kẻ bị oan nhưng trong thâm tâm tôi lại nổi lên một trận thống khoái. Rất hay! Tôi vì ghen tỵ với Akêmi mà trở nên cuồng loạn, dần trở thành pháp sư bóng tối. Hà cớ gì cô ấy có thể sống sung sướng? Thật may, ông trời công bằng, giờ đây tâm hồn của cô gái kia cũng bắt đầu bị mối mọt.
Tôi nhún vai:
- Con là vô tội!
- Dám làm còn không dám nhận! – Anh họ tôi tức giận.
Tôi nhíu mày, biểu hiện này là sao? Anh họ tôi luôn tao nhã, đối với tôi rất cưng chiều và dung túng, sai việc gì anh đều chỉ cười cho qua vậy mà bây giờ chỉ vì một đứa con gái không cùng huyết thống mà anh quay lưng lại với tôi sao?
Tôi mím môi, giận Akêmi hơn bao giờ hết.
Nữ chính thuần khiết trong tiểu thuyết của chúng ta vẫn khóc rấm rứt. Trước đây, tôi thấy nước mặt ấy đẹp bao nhiêu thì bây giờ lại ghê tởm bấy nhiêu. Có phải, con người ta rất dễ thay đổi không?
- Emi, con bị phạt nhốt trong phòng cho đến khi lễ hội hoàn toàn kết thúc!
Tôi trợn mắt, đối với lời tuyên án của ba hết sức bất bình. Nhưng tôi nào có thể phản kháng. Quắc mắt nhìn người bạn xưa cũ, tôi tiến lại gần Akêmi, cúi đầu, nở một nụ cười thống khoái, thì thào:
- Rất đón chào bạn bước sang thế giới đen tối, bạn thân!
Akêmi ngây người, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
Như tay sai của quỷ, tôi tiếp tục nói với cái giọng lạnh băng:
- Cảm giác đối diện với con quỷ trong bản thân thế nào? Bạn thân?
Akêmi bấn loạn, cúi thấp đầu, cả ngươi run lên từng đợt.
Hài lòng với biểu cảm của Akêmi, tôi đứng thẳng người, kiêu hãnh hất tóc mà bước vào phòng.
Tôi rất vui, thật sự rất vui. Giờ thì người bạn thân của tôi cũng biết được cảm giác giằng xé, buộc phải đối mặt với con quỷ trong chính bản thân như trước đây tôi phải chịu đựng. Nhưng tôi dám thừa nhận. Còn Akêmi thì không! Tự bịa ra cái lí do là vì người khác để làm việc xấu thật đáng tởm. Nếu có gan làm việc xấu, cỏ đủ tinh thần để mang tội thì tốt nhất là có đủ dũng khí đối mặt với sự hèn hạ và đê tiện của mình.
Tôi muốn Akêmi biết, tôi phải gồng người chịu đựng như thế nào để có được cái gọi là dũng khí khi thẳng thắn chấp nhận việc mình có thể bị Raito tố giác. Tôi muốn cô ấy nếm qua cái cảm giác đau khổ mà tôi phải chịu đựng.
Có nhiều khi, trong một thể xác tồn tại song song mặt thiện và mặt ác, con người ta sẽ mệt mỏi muốn ngừng thở.
————–
Sau đó, tôi bị nhốt trong phòng và chẳng có thể làm gì ngoài ăn và ngủ. Nhưng không hiểu sao, Kenshin lại biết chuyện và đến. Cứ mỗi khi gia đình tôi đi vắng, cậu ấy lại xuất hiện trên bục cửa sổ căn phòng và kể vài mẩu chuyện vụn vặt cho tôi.
Lần thứ nhất, cậu ấy đem tặng tôi một cuốn sách để đọc giải trí rồi cùng tôi bàn luận về biện pháp nghệ thuật và ý nghĩa của tác phẩm.
Lần thứ hai, Kenshin đọc một tập thơ trữ tình cho tôi nghe.
Lần thứ ba, cậu ấy hát một bài dân ca của phù thuỷ.
Lần thứ tư, Kenshin đem theo bánh và công thức để tôi học.
Lần thứ năm, cậu ấy thổi một bản harmonica da diết cho đến khi tôi ngủ.
Tôi vẫn rất ngây thơ, hưởng thụ khoảng thời gian nhàn nhã bên Kenshin mà không hề thắc mắc điều gì. Cho đến một hôm, tôi thấy quần áo của cậu ấy có vài vết rách và máu từ bên trong ứa ra thì mới hoảng hồn hỏi:
- Bạn sao thế?
- Bị thương! – Như chẳng hề có việc gì, Kenshin đặt xuống một cuốn sách mà nhàn nhạt
đáp.
- Sao lại bị thương?
- Kết giới!
Tôi giật thót, định chạy ra khỏi phòng lấy bùa trị thương mà quên mất cửa bị khoá. Tôi đã không nghĩ đến kết giới bảo vệ ngôi nhà do ba tôi tạo ra. Để phá nó, đâu có dễ cơ chứ. Vậy mà tôi vô tâm, chẳng bao giờ để ý cả.
Nhìn thấy tôi lúng túng, Kenshin bật cười:
- Vết thương có thể tự lành mà, nhưng tôi xuống dưới rửa vết thương đã!
- Có kết giới, sao còn vào? – Tôi nhíu mày.
- Sợ Emi buồn chán!
Tôi cảm động, nhào đến ôm chặt người trước mặt.
Hình như, không chỉ đơn giản là thích nữa. Mà là tôi đã yêu Kenshin rồi, chẳng biết từ bao giờ, từ thích đã chuyển thành yêu.
Hoá ra yêu một người lại đơn giản như vậy!
Miku Ohashi - Azumi Mizushima - Akiho Yoshizawa
Chúc các bạn online vui vẻ !