Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Công chúa băng và hoàng thái tử - trang 12

Ngày mới , mặt trời cao . Gió nhẹ xáo xạt cuốn lá cây .

Hắn từ từ mở mắt , khung cảnh trong phòng khá khác biệt . Biết chắc đây là phòng của Bảo . Cuộn mình trong chăn ấm thêm tí nữa Đayuu đau như búa đổ , tất cả cũng tại ocn nhỏ Sally , à không là Hồ ly mới đúng . Hại hắn uống đến không biết trời trăng gì . Quần áo xộc xệt toàn mùi rượu nặng .

Bảo mở cửa phòng bước vào . vứt lên giường bộ đồ mới cho hắn . Tại hắn mà cậu phải ngủ ngoài sopha cả đêm . Tại hắn mà sáng sớm đã phải thức dậy sang nhà hắn lấy đồ , tái liệu , laptop . Nửa đem thì báo hại cậu phải thức dậy thay áo cho hắn . Cả cái giường của cậu cũng bị hắn độc chiếm hết thảy . Làm bạn với hắn đúng là xui xẻo của đời cậu mà .

Khuôn mặt hắn nghệt ra khi thấy Bảo hầm hầm . Nhớ lại hết tất chuyện tối qua . Loạng choạng đứng dậy . Vỗ nhẹ vai Bảo tỏ vẻ hối lỗi không quên bồi thêm một câu khiến cậu tức đến khói đen bay nghi ngút khắp phòng .
- Lần sau như vậy , nhớ chu đáo thêm tí nữa . Tối qua lạnh lắm đó .

Nói xong lại cười ha hả đi vào nhà tắm . Thảo nào từ khi nó đi Bảo cũng không muốn cho hắn biết tung tích , đơn giản vì . Nơi nào hắn đặt chân đến , nơi có sẽ có người chết . Không phải là đói chết thì là tức chết , không tức chết thì hận chết . Không hận chết thì cũng vào nhà đá ngồi bốc lịch đến chết mà thôi .

Nó mở mắt thức dậy , đập ngay vào mắt mìnhla2 ông anh quý hóa đang ngồi tự kỉ ở góc phòng viết viết vẽ vẽ gì đó . Rồi lại tự cười một mình như mấy thằng cha vừa trốn trại trong nhà thương điên mới ra . Nó bước vào nhà tắm , vệ sinh cá nhân xong . Bước lại ra ngoài thì thấy anh vẫn còn ngồi đó .
Buông một câu nói chào buổi sáng theo nó là đúng nghĩa với người không bình thường .
- Chào , người điên .

Chưa để anh nghe và hiểu nó vừa nói gì đã đi ra khỏi phòng . Bầu không khí buối sáng trong lành và mát diệu hơn . Tâm trạng cũng thoải mái hơn . Chỉ có điều , ngày 23 là ngày quan trong nó không thể nào khinh suất được .

Hai từ trên phòng đi xuống , đưa cho nó mẩu giấy được làm bằng kim và chỉ nhiều màu rất bắt mắc . Trên đó còn ghi rõ dòng chữ nổi “HAI XIN LỖI ” khiến nó bật cười . Tựa đầu vào vai hai . Giọng nó ấm áp và trong , tất cả như lạc vào không trung mang theo chút hương vị buồn và mặn của nước biển .
- Hai này , 23 hai nhớ về sớm nha .
- Em định làm thật sao .
- Thật , hai định thương hoa tiếc ngọc hả .
- Đâu có , chỉ là chút tình cũ thôi .
- Em nói cho anh nghe nhé , cô ta không phải là Sally .

Nắng bắt đầu nhiều hơn , gió cũng bớt đi chút ít . Mon theo con đường chạy dọc ra biển . nÓ vừa về tới nhà ở Anh cách đây khoảng một tiếng . Thay quần áo , lại quyết định chọn cho mình cách thư giản nhanh và khỏe nhất là đi dạo ở biển . Biển ở gần nhà luôn vắng lặng , vốn đây đâu phải là bãi biển đề vui chơi đâu nên ít người qua lại . Đôi chân trần bước trên nềnm các lạnh thật thích , sống đưa các vào bờ cũng vô tình kéo chúng ra xa . Bước thêm vài bước nữa thì có mấy ụ đá lớn .

Đứng trên phiến đá lớn , nó nhìn bao quát hơn được tất mọi thứ . Mùi vị mặn của biển sọc vào mũi nó như mùi của cồn khiến nó không thích lắm .

Phía xa …..
Cách nó vài bước chân …
Cô gái vừa bước đến dừng lại , cúi đầu chào nó . Một tay cô ta vừa cầm điện thoại , một tay vừa cầm bó hoa valender màu tím đưa cho nó . Hít hà hương thơm của bó hoa , nó cười . Mặt trời chiếu sáng lên nụ cười ấy luôn rạng rỡ và xinh tươi .

Cô gái lạ mặt lấy chân đá đá ít cát ướt vừa bị sóng đánh vào . Nó cũng rời khỏi mấy hòn đá lớn , tay bắt lấy chú cá nhỏ ở những hố nước nhỏ , bỏ vào trong chiếc hủ nhỏ của côn gái lạ mặt .

- Mọi thứ vẫn tốt chứ ! – cô gái ấy lên tiếng , giọng đôi chút buồn phiền . Khóe mắt cô cũng đầy nước mắt nóng hỏi .
- Ổn!? . – nó vỗ nhẹ vào vai cô khi hành động bắt cá dừng hẳn lại .
- Gương mặt tôi thay đổi rồi , liệu ….
- Tất nhiên sẽ có !.
Cô chỉ biết im lặng , ngày ấy của thời gian trước là do cô quá ngu ngốc tin lầm chị em tốt . , đến mức khiến cô từ một người xin đẹp không thua kém gì người có gương mặt hiện tại của cô thì giờ đây và trước đây cô từng phải trốn tránh tất cả mọi người . Nếu như không nhờ sự giúp đỡ của Joe thì có lẽ cô đã chết , chết từ ngày ấy rồi . Chết khi bị đẩy xuống vực , chết khi nhìn thấy gương mặt biến dạng của mình . Cũng nhớ Joe mà cô mới lấy lại được gương mặt đẹp , được sống gần gia đình mình trong khoảng thời gian dài đăng đẳng ấy .

Thà rằng ngày ấy , cô không gặp Vỹ , không yêu Peter thì giờ đây cô vẫn là là cô , một cô gái tràng đầy nhiệt huyết . Một người đầy kiêu xa và xinh đẹp .

Nó chẳng buồn an ủi cô gái kia lấy một tí nào , số phận cô gái ấy đã phụ thuộc vào kế hoạch củanó rồi . Tất cả chỉ còn chờ đến ngày quyết định công khai mà thôi . Ngày lấy lại danh phận , tình yêu ,. hạnh phúc cho cô . Cô và Peter là một cặp trời sinh , rất đẹp đôi . Còn người tên Dương Định Vỹ ấy , định sẵn đã không có phúc phần được cưới người con gái đứng trước nó đây . Vốn dĩ là không hợp thì cho dù có thế nào cũng sẽ không thành .

Tính ra nó vẫn thấy mình rất có duyên với những người này . Người không quen biết lại trở thành bạn ,người giúp đỡ lại là bạn gái của bạn mình . Người có ấn tượng lại gần như giống với người trong giấc mơ , đến nỗi là nó chẳng biết người đó tên gì .

Mặt trời lặng dần . Khoảng trời cao trong xanh giờ đây nhường lại cho khoảng máu đỏ loang khắp bầu trời . Đẹp nhưng buồn . Hoàng hôn này có thể sẽ là hoàng hôn của nhớ nhung , của đau thương trong tim ai đó .

- Về đi chuẩn bị cho ngày mai .
Nó chỉ nói thế rồi cầm bó hoa và vài con cá đi về . Cô gái kia cũng đi hướng ngược lại . Nhưng trong đáy mắt ấy vẫn có chút gì đó vui vui . Vui vì người được coi là băng không tan lại tốt bụng và đáng yêu đến thế . Đã có lúc cô muốn mình sẽ là con trai để có thể được yêu nó . Yêu nó một cách chân thành như thời gian Vỹ đã yêu nó vậy .

Trời về đêm càng lạnh hơn bình thường . Chẳng trách sao nhiều người không quen lại thường hay bị bệnh . Đầu nó cứ đau âm ĩ , những cơn đau luôn buốt giá . Chút cố gắng nữa thôi là nó có thể nhìn thấy rồi . Nhìn thấy được người lạ mặt .

Người đó cao lớn . Ngũ quan đều phát ra hào quan sáng chói . Tấm lưng lớn vững chải , nhưng người đó lại đứng quay mặt nhìn ra biển . Cứ mỗi lần nó chạm tay vào thì sóng biển lại nhiều . Biển gần như gào thét dữ dội . Nước khắp nơi , nhấn chìm hết mọi thứ . Nhưng người lạ ấy vẫn đứng đó , đứng cách xa nó một đường dài . Không sao với tới .

Choàng tỉnh giấc , trời cũng đã sáng …..
Ngồi trên bậu cửa sổ , nó đưa mắt nhìn khắp nơi qua lớp kính mỏng . Tay day day hai thái dương cho bớt mỏi . Người làm đã đem quần áo , giày vào phòng cho nó .

Ngày hôm nay sẽ là ngày mệt mỏi , thay đồ xong . Tất cả đều đã chuẩn bị .

Hai vừa về đến đã nhận ngay điện thoại của nó .
Ngôi biệt thự lớn của dì hiện ra ngay trong tầm mắt nó và anh , mọi người có mặt hôm nay đều được mời đến , họ với những tư cách khác nhau . Nhưng đều có chung mục đích . Một mục đính là đánh ngã Nam tước Chirst . Nhưng họ lại quên rằng , còn có nó ở đây thì không làm được điều đó cả . Vì nó đã hứa với người đó , bảo vệ gia đình của họ .

Đồng hồ điểm con số 9 giờ . Tuy nhiên nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện . Mọi người đều được tránh đi chỗ khác , ở đó chỉ còn nó , hai , Vũ , peter và Minh mà thôi . Tất cả vừa ngồi chờ vừa uống trà .

Cánh cửa ngoài bật mở , Sally bước vào , gương mặt cô ta có chút nhợt nhạt . Là do sợ quá nên thế sao . Hay là diễn cảnh này cho người thân xem đây .
Mọi người một phút ngỡ ngàng sao đó ai lại về việc ấy . Nó cũng ngưng việc uống trà lại , tư thế ung dung lúc nãy , thay đổi thành vẽ mặt lạnh tiền .
Chất giọng vừa đặc , sắc của nó , trộn lẫn cùng thanh âm cao vút lúc như thật lúc như không khiến cho người khác nghe mà lạnh cả sống lưng .
- Sally trễ 5 phút .
Cả sống lưng Sally chạy dọc một luồn điện mạnh , bàn tay của cô lạnh còn hơn nước đá . Dù thời tiết ở đây đang ấm áp nhưng sao cô vẫn thấy lạnh , lạnh như đang ở Bắc cự vậy . Nó khẽ chớp mi nhìn các anh , mọi người ai cũng nhịn cười nhìn người mang tên Sally đang run sợ trước nó . Quả thật , nếu tình ra người dùng quyền thế nhưng chẳng lấn áp là bao , với người chỉ dùng lời nói nhỏ nhưng tình sát thương cực lớn thì quả là khâm phục .
Cả người Sally như mềm nhũng ra khi thấy Peter ngồi nói chuyện cùng các anh của nó . Trong đầu luôn xuất hiện người dấu hỏi to đùng . Nó chẳng buồn nhìn , miệng uống chút nước do anh đưa . Tay bâng quơ vài loạn tóc trước mặt vừa uốn cong đôi chút . Cả người cô như lơ lửng tận trên mây cho đến khi nó lên tiếng , hồn cô ta gần như mới hợp về xác .
- Cô không muốn giải thích gì sao ?
Như lấy lại được chút sinh khí , Sally cao giọng nói , dáng vẻ sợ sệt cũng biến mất .
- Tôi không làm gì sai sao phải giải thích .
- Cô chắc chứ ?

Môi Nó cong lên nụ cười cười nữa miệng đầy ma mị , thấp thoáng trong chiếc đầu đầy chất xám , vài ý nghĩ mới lại hiện ra . Kế hoạch vẫn như cũ chỉ thay đổi chút ích thôi . Nó muốn chơi trò mèo vờn chuột với cô gái này một tí . Mọi người chẳng ai hiểu gì , họ chỉ biết nó có kế hoạch riêng và họ là con mồi cùng với người lạ chưa xuất hiện . Thấp giọng nói , tay nó với lấy con chuột máy tính .
Màn hình lớn dần hiện ra , hình ảnh một cô cô gái có gương mặt hệt cô ta đăng nhìn ngắm mặt trời .
- Cô không quên người này chứ Sunly .
Người tên Sunly chỉ biết lắp bắp không nói nổi một câu thành lời – Sao……s..ao .. sao
- Đừng nói nữa – Nó cất ngang lời cô ta . Ngừng lại giây lát mới nói tiếp – Bất ngờ sao , cô nghĩ qua mặt tôi được à .
- Làm sao có thể chứ – lấy lại bình tỉnh cô ta mới nói
- Sao lại không ? , Cô có thể dùng mặt nạ của tôi để cưới người mà cô yêu thì sao tôi lại không thễ phanh phui chuyện của cô .
- Là chuyện gì vậy ? – Mọi người đều đồng thanh nhìn nó và cô gái tên Sunly
- Chuyện đáp cưới . Cô ta muốn lấy gương mặt của em đám cưới với bạn của cậu đấy Peter .
- Là vỹ sao ?
- Phải .
- em gặp rồi .
- Rồi ! Là bạn của Trúc .
- Chuyện gì đây .
- Để cô ta tự nói đi .
- Nói sao . Được tôi nói , Tất cả là tại cô , tại cô mà Vỹ không eyu6 tôi . Tình yêu tôi dành cho anh ấy quá lớn còn cô một chút tình cảm nhỏ nhoi đã chiếm được anh ấy . Được anh ấy yêu thương , được nhớ nhung ……
- Đủ rồi , cô đang nhảm gì vậy ! . Thứ tôi muốn nghe là nguyện nhân cái chết của Sally .
Tất cả như lặng đi , ai cũng chìm vào khoảng suy tư riêng , là nó sao lại biết nhiều đến thế . Peter giờ đây như rơi vào trạng thái mất cân bằng . Tin cậu vừa nghe là gì . Người con gái cậu yêu và yêu cậu đã chết sao . Đã chết rồi sao . Vậy lời hứa là gì .

Tại sao khi hứa họ luôn nghĩ rằng mình sẽ làm …
Đến khi biến mất họ vẫn muốn mình giữ lời ….
Nhưng họ cũng vô tình giẫm đạp lên lời hứa đó ….

- Cô ta chết rồi sao, đáng đời con khốn đó .
Lời Sunly vừa dứt , thì mặt cô ta cũng hẳn rõ năm ngón tay . Khóe môi còn rớm chút máu đỏ . Thứ khiến người khác thích thú .
- Đừng có điên nữa . Tôi hỏi nguyên nhân , không phải để cô đứng đây nhảm đâu .
- Muốn biết , thì xuống dưới hòi cô ta đi .
” Chát ” Âm thanh nghe đến chói tay , lần này người ra tay là nó , Ai cũng bất ngờ , nó chưa bao giờ làm thế với người mình ghét . hì cần sai thuộc hạ làm tất . Vậy mà giờ lại chình tay làm . Đúng là thay đổi mà .
- Cô muốn chết cũng được , nhưng trước khi chết trả lời câu hỏi của tôi .
- Được thôi , trước cũng chết sao cũng chết thì tốn ít muốn bọt với thứ như mấy người cũng chẳng sao cả . Chẳng mất gì . Chỉ có điều là . Tôi tiếc vì không giết được cô đó Joe à .
- Tùy cô thôi .
- Làm sao cô tiếp cận được Sally .
- Người thông minh một thời của ta đâu rồi . Có vậy cũng hỏi sao . – Cô ta nở nụ cười nửa miệng nhìn . Nó chẳng nói chẳng rằng , cầm nguyên cốc nước tạt thẳng vào người cô ta – Đừng có làm tao điên , nên nhớ mạng cô nằm trong tay tôi .
- Ồ tôi quên mất , là chị em song sing thì tiếp cận dễ thôi .
Nó nghe xong liền lẫm nhẫm gì đó chỉ đủ mình nó nghe . Cốc nước đặt lại vị trí ban đầu . Nó ngồi lại ghế , hỏi
- Chị em mà cô nỡ giết em mình sao ?
- Con khốn đó nó đáng chết . Không chỉ một lần mà là một trăm lần . Vì cô ta mà tôi bị vứt bỏ . Nếu như ngày hôm đó tôi không bị đem làm vật thế thân thì giờ đây người mang danh phận quận chúa là tôi , là tôi đó các người nghe rõ không ?
- Vật thế thân .
- Phải . Vật thế thân . Ngày đó là ngày mưa , mưa lớn lắm . Tôi nhớ không làm là ngày 23 tháng 4 năm 19xx . Khi đó tôi và Sally được vài tuổi , tuy hai chị em có khuôn mặt như đúc nhưng mẹ và ba luôn dành sự yêu thương cho nó , tới năm tôi được 7 tuổi thì bị đem đi làm vật thay thế cứu lấy mạng sống của em khi nó bị đám bắt cóc bắt giữ . Họ mang tôi đổi lấy em nhưng chẳng hề cứu lấy tôi . Bọn bắt cov1 khi nhận lấy tiền thì liền trốn đi , giữa đường thì vứt bỏ tôi . Mai , mắn có người cứu mới sống xót đến hôm nay . Những gì tôi làm là trả lại cho gia đình họ , cho những người đã ruồng bỏ tôi mà thôi thì có gì là sai chứ .
- Cô không sai chẳng lẽ những người ở đây sai .
- Cô đừng có nói nhiều nữa , những gì muốn biết đã biết giờ thì giết đi .
- Tôi không giết cô
- Không giết tôi thì tôi sẽ giết cô . cô không sợ sao ..

Lời nó vừa dứt Peter đã chạy khỏi đó . Ở trong phòng bây giờ chỉ còn nó . Sunly và các anh . Dáng người mảnh khảnh , run lên bần bật của cô ta khiến nó bật cười . Nghe Sally còn sống mà sợ đến thế sao . Nếu như nó nói mọi đều đang có mặt ở đây chắc nãy giờ cô ta đã cắn lưỡi tự tử rồi chăng .

Đôi mày thanh tú khẽ nhìn nét mặt ấy một lần nữa , nói lên tiếng . Giọng đôi phần dịu đi .
- Tôi biết cô đang sợ điều gì .
- Biết rồi sao không giết tôi đi .
- Tôi không phải là kẻ giết người . Nên đừng có nhìn thế .
- Phải cô thánh thiện , nếu hôm nay cô để tôi sống thì cô sẽ phải gánh hậu quả gì tôi không dám chắc đâu .
- Chết hoặc sống . Đơn giản chì có thế . Còn giờ cô có thể đi .

Bóng kưng Sunly khuất dần sau cửa lớn . Nó vẫn ngồi lì trên ghế . Đôi mắt nhìn xa xâm về phương trời nào đó . Có lẽ cô ta có đôi mắt giống Ngọc Anh – em gái nó . MỘt đôi mắt biết cười , đôi khi lại là những ánh nhìn buồn phiền hay cô ta có gương mặt của người trước đây từng cầu xin nó cứu giúp . Hoặc do nó quá nhân từ , độ lượng không muốn giết người chăng . Thật ra đâu là câu trả lời mà ngay chính có còn không trả lời được thì ai trả lời đây . Là cô ta , là nó hay là người nào đó .
.
.
.
.

Phía sau đồi là một dãy những hàng cây phong lớn . Lá cúng rụng đầy đó trải dài thành một mảng sân trên mặt đường dẫn đến đồi . Nhiều cây cối mộc khắp nơi , vô hình lại tạo thành một mê cung không lối . Vào được nhưng ra thì khó . Chỉ có người thân thuộc mới vào được đây . Vốn định chỉ cho cậu ta đường vào . Nhưng nó chưa kịp nói thì tên ấy đã biến mất dạng . Cũng may là có anh nhắn tin cho hắn chỉ đường nếu không , có lẽ giờ đang lạc đâu đó trong đồi lớn và cao ấy .

Đứng trên cao nhìn xuống , mọi thứ đều thu vào tầm mắt của Sally một cách chân thực và sống động nhất . Gió lộng , trên cao những tiếng lá cây xào xạt , Cô nghe như tiếng bước chân đang đến bên cạnh mình . Gần rất gần .

Đứng trước mặt cô giờ đây là một con người bằng xương bằng thịt chứ không phải là dáng người cao , gầy nhôm qua tấm ảnh chụp chung . Peter vẩn như xưa , đơn giản và gọn gàng . Chiếc cavart được anh thất rất tĩ mĩ . Chiếc áo sơ mi xanh da trời kết hợp cùng chiếc quần âu trong rất thanh lịc . Dáng vẽ ấy dù có lẩn vào đâu thì cô cũng nhận ra được . Là cậu ấy , là anh và là người cô yêu .
- Cô là ai vậy . ?

Thoáng chốc trong trái tim cô như vỡ ra trăm mảnh , nhiều mũi kim dài đâm thẳng vào nó. Đau , rất đau . Người cô yêu , người cô có thể từ bỏ địa vị , cuộc sống quý tộc để dành trộn tình yêu cho anh lại hỏi cô là ai . Cô là ai bây giờ , không phải là Sally với gương mặt búp bê nữa . Cũng chẳng còn là cô gái hay cười và tràng đầy nhiêt4 huyết như xưa . Thật ra khoảng thời gian qua cô sống vì ai , sống cho ai và sống để làm gì . Cô còn chẳng biết được thì cô biết mình là ai đây .

- Sally đâu rồi ?
Peter đánh tiếng khi thấy cô im lặng , Sally chẳng nhìn cậu , chỉ đưa đôi mắt nhìn ra xa . Khoảng trời cao lộng gió , đầy mây xanh tuyệt đẹp nhưng sao lòng cô lại dày đặc sương mù đến thế này .
- Anh nghỉ ai là người đứng đây .

Cô lên tiếng , giọng khẽ khàn mang chút sắc buồn . Buồn nhiều nửa là đằng khác .
- Cô là Sally sao ? Không thể nào .
Lời khẳng định thốt ra từ miệng anh , hệt như những gì cô đang nghĩ suốt mấy hôm nay . Không tin là phải rồi . Nhưng thử hỏi nếu bạn là Sally , rơi từ trên cao xuống vách đá . Gương mặt gần như biến dạng hoàn toàn thì khi bình phục lại có thể nào xinhd 9ẹp như trước không ? Nếu có thể , xin bạn hãy chỉ cho tôi cách ấy đi . Để cô biết giờ này phải làm sao .
- Quả là Joe đoán việc như thần . Anh sẽ không tin em là Sally . Nhưng anh hãy nhớ , nhẫn 4 lá .
- Nhẫn 4 lá . Là nhẫn ngày trước từng tặng cho Sally , người duy nhất làm vợ tôi .
- Phải là Sally . Nhưng gương mặt Sally thay đổi rồi , liệu người trao cỏ 4 lá còn yêu không ?
- Yêu , yêu chứ Anh mải mải chỉ yêu mình em thôi . Dù em là ai đi chăng nữa . Chỉ cần là Sally dù xầu hay đẹp anh vẫn yêu .

Cả hai ôm nhau thấm thiết . Nó phía sau gốc cây lớn nhìn họ mà khẽ cười thầm . Cứ nghĩ có trò gì cho xem ai ngờ lại nhận nhau nhanh thế chứ .

Buổi chiều hôm ấy , căn cứ bí mặt của nó trở thành nơi tâm sự cho cặp đôi trẻ , Peter không khỏi bằnh hoàng khi nghe Sally kể tất mọi chuyện . Nó quả là thiên tài , đoán và làm việc rất đúng thời điểm . Nếu không có nó chắc Sally bé nhỏ của anh chết lâu rồi . Ơn này có trả đến chết cũng chẳng hết đây .
Nó khá mệt , nên đánh thẳng một giấc đến chiều . Đến khi điện thoại bên công ty gọi hối thúc việc làm , nó mới bò dậy .

Nó mờ mẫn trong bóng tối , phía góc giường là vài hộp quà nhỏ của Vỹ và bà quản gia đưa cho nó . CHắc khoảng hơn một tuần rồi nó chưa đọng đến .

Hộp quà đầu tiên nó mở là chiếc hộp của bà quản gia đưa . Bên trong có vài khung ảnh , vài tấm hình được đặt trong cuốn Album lớn . Nó chẳng vội đụng đến chúng . Mà nhìn khắp toàn bộ chiếc hộp . Bên trong ấy là nhiều thư , nhiều cuộn băng ghi âm khác nhau , Có đề rõ cả ngày tháng , tất cả đều là những khoảng thời gian trong một năm qua .

Mở đoạn ghi âm đầu tiên lên . Giong5 nói nghe vừa lạ lại vừa quen . Như vừa nghe đâu đó vậy . Nó còn nghe trong đó có cả tiếng mưa , tiếng mưa rất lớn nhưng giọng nói bên trong chẳng nghe được là bao , chỉ nghe thoáng là ” Anh nhớ em nhiều lắm ”

Đoạn thứ hai nó mở lên . Lại là một dòng nhạc . Bản nhạc này cũng rất quen . Hình như nó đã từng chơi thì phải với ai đó . Nhưng lại quá mờ nhạt . ” Hợp tấu nhé ”

Bao nhiêu đoạn trong hộp ,, nó đều nghe hết . Nhưng mọi thứ vẫn quá lạ lẫm , không chút ấn tượng gì cả . Ngay cả cuốn album cũng chẳng có gì . Điểm nổi bật nhất là công viên trò chơi .

Nó ngồi cùng ai đấy . Nhưng người đó lại quay mặt đi hướng khác không sao thấy rõ . Chỉ thấy sống mũi cao ngất .

Dáng người ấy cao hơn nó đến một cái đầu . Nhìn từ xa rất đẹp . Người nó cũng chòm hẳn về phía trước che gần hết người lạ mặt .

Vài lá thư rơi ra từ trong album nhỏ . Nó nhặt chúng lên nhìn kĩ một lượt . Bên trong còn có đề ngày tháng rất rõ ràng .
11-2013 . Ngày nó rời Việt Nam sao . Sao lại có lá thư này . Từ từ mở tờ đầu tiên .
” -Vợ Ngốc ….
Anh xin lỗi về thời gian qua . Một thời gian anh đã tin lầm Quyên để khiến cho em chịu nhiều đau khổ , Anh xin lỗi xin lỗi rất nhiều. Và em cũng là người duy nhất được nghe lời xin lỗi thật lòng của anh đấy .
Tha thứ nhé .
Vỹ Anh . send ”

[ Có những thứ khi mất đi rồi ta mới cảm thấy nó quý giá .]
[ Có những điều khi nói ra chưa chắc đã được cảm thông ...]
[ Có những nỗi buồn chưa chắc rằng khi chia sẻ ta sẽ vơi đi .....]
[ Và những lúc như thế ấy em chỉ cần......]
[ Cần một bở vai của anh bên cạnh .... ]
[ Cùng em chia sẽ những nỗi đâu ấy . Anh biết không ? ]

Bầu trời đầy sao , tiếng sóng biển vỗ vào bờ , tiếng gió reo khắp một vùng trời . Đưa mắt ngắm nhìn chúng . Đâu đó bên tai Vỹ vang lên bản nhạc hôm nào .
” Hợp tấu nhé ! ”

Lời nói ấy như mới vừa nói vậy . Vẫn là âm luợng lạnh nhưng mang theo hơi ấm của mùa xuân . Khoảng thời gian nó mất tính đến nay cũng tròn 1 năm 2 tháng rồi còn gì .
Từng ngày từng giờ trôi qua là từng giây từng phút hắn luôn nhớ đến nó . Chưa bao giờ quên được .

Bàn chân trần lướt trên nền cát đêm lạnh . Nhưng trong lòng hắn lại ấm áp . Như nó đang cùng hắn đi dạo quanh biển vậy .

Tấm ảnh bị xé hôm đó đã được khôi phục lại trạng thái nguyên vẹn . Nhưng liệu đó là điềm lành hay xấu .
Cô gái mới mang gương mặt của nó xuất hiện . Rồi lại biến mất mấy hôm nay .
Cũng là cô gái khác , mang trên mình gương mặt khác nhưng lại có tính cách , nhẫn . Màu tóc , Làn da trắng , dáng người cao thanh mảnh không lẫn với ai được .

Như chợt nhận ra điều gì . Hắn bước nhanh lên bờ . Chiếc xe chạy nhanh trong đêm về Sài Gòn . Hắn biết ai là người cần tìm rồi .

Tsuna Kimura - Azumi Mizushima - Miku Ohashi

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

Polly po-cket